1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 78

      Buổi chiều, Đỗ Nhược định đến khu công nghiệp sau khi kết thúc công việc ở văn phòng, nhưng chuẩn bị tan ca, chưa xuống tầng nhận được tin nhắn của Cảnh Minh: “ chờ em dưới sân.”

      chạy tới ngồi vào xe : “Em định đến phòng thí nghiệm đây.”

      Cảnh Minh mỉm cười: “Dẫn em đến chỗ này.”

      đâu?”

      “Đến rồi em biết thôi.” xong lại vô thức nắm tay , mười ngón đan xen chặt.

      Đỗ Nhược thấy lòng ấm áp, kề đến tựa vào vai . Đường hơi tắc, xe cứ chạy chút lại ngừng, có điều tâm trạng khá tốt, ngón tay thường mơn trớn lòng bàn tay , khiến râm ran.

      ngẩng đầu, chợt nhớ ra: “ chuyện với nhóm Hà Vọng ổn ?”

      “Ừ.”

      mỉm cười.

      “Em cười gì vậy?”

      “Xem ra tâm trạng tệ.”

      lâu sau, chiếc Mercedes chạy vào khu công nghiệp mới xây dựng rồi dừng trước bức tường rào. Cảnh Minh dẫn Đỗ Nhược xuống xe, qua cánh cửa sắt . Cả mảng cỏ cây xanh mướt, hai bên đường trồng cây bạch quả và cây phong đập ngay vào tầm mắt. Men theo con đường chính đến thẳng khu công trình kiến trúc phức hợp công nghiệp và thương mại đại hoá gồm: Toà nhà văn phòng, phân xưởng, bãi đỗ xe… Trong đó có toà nhà được thiết kế vô cùng phá cách, thoạt nhìn giống chiếc xe đua khổng lồ, đậm nét nghệ thuật.

      “Toà nhà này đẹp quá.” Đỗ Nhược say mê ngắm nhìn. “Toà nhà văn phòng mới xây của Xuân Hoà sao? Bên lắm tiền thế?”

      Cảnh Minh đến nắm tay , giới thiệu: “Đây là trung tâm nghiên cứu của Xuân Hoà, cũng chính là trụ sở phòng thí nghiệm của Prime.”

      Đỗ Nhược tròn xoe mắt, ngạc nhiên quay sang nhìn .

      Cảnh Minh cười thản nhiên: “Có cần khoa trương vậy ?”

      Đỗ Nhược giải thích: “Em kinh ngạc chuyện Prime được xây dựng lại, chỉ sửng sốt toà nhà này lớn quá thôi.”

      “Mục tiêu vĩ đại dĩ nhiên phải cần nơi khổng lồ thế này mới chứa nổi rồi.”

      nhìn toà nhà ấy, như bỗng thấy được buổi tối ngày xưa, mười người họ ngồi ven đường, thoả thích tưởng tượng về tương lai. Họ muốn xe hơi người lái của Prime phủ sóng toàn thế giới, muốn thành lập đế quốc Prime.

      Đỗ Nhược cũng nhớ đến đêm chếnh choáng kia, tiếng cười sang sảng của nhóm thanh niên vang vọng khắp ngõ ngách thành phố Bắc Kinh. xúc động, vừa cảm khái vừa sôi sục ý chí chiến đấu: “Cũng phải. Nếu Prime muốn lần nữa bước lên con đường theo đuổi mơ ước ban đầu của chúng ta, đương nhiên cần phải có kế hoạch lâu dài hơn.”

      “Quyết định quay trở lại con đường này, nghiên cứu phát triển chắc chắn là cốt lõi.” Cảnh Minh khẳng định. “Prime bao giờ giẫm lên vết xe đổ lần nữa.”

      Người đàn ông bên cạnh nhìn toà nhà với ánh mắt vừa kiên định vừa hiu quạnh, vừa vững tin vừa tiếc nuối. Đỗ Nhược thấy lòng nhoi nhói, bèn bước đến ôm lấy eo , khẽ giọng: “Em cảm thấy cậu ấy ở kia vui mừng cho của tại đấy. Chúng ta xa cách sáu năm, chẳng phải cậu ấy cũng phải đợi sáu năm sao? Bởi vì đây cũng là ước mơ cả đời của Lý Duy mà.”

      Cảnh Minh trầm mặc, siết lấy eo .

      “Cảnh Minh!” Ánh mắt kiên định và vững tin, khẽ thầm: “Em có dự cảm, lần này, Prime của chúng ta nhất định vượt qua sóng gió, thẳng tiến về phía trước. có tin ?”

      ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong vời vợi của mùa thu, sắc trời sáng rực phản chiếu nơi đáy mắt , trong veo thấu triệt: “Tin.”

      ***

      Lúc rời khỏi khu công nghiệp, Đỗ Nhược đề nghị về nhà nấu cơm. sợ mệt nên quyết định ăn ngoài, lại sau này tìm người giúp việc đến nấu. Đỗ Nhược nghe vậy, loáng thoáng cảm thấy có gì đúng lắm, nhưng mấy để tâm.

      Hai người dùng cơm tối xong, Đỗ Nhược còn ngây thơ với tài xế: “Có thể đưa tôi về nhà trước ? Như vậy cần vòng xa.”

      tài xế liếc nhìn ông chủ của mình.

      Cảnh Minh với Đỗ Nhược: “ mới chuyển cả đống tài liệu ở nhà ba mẹ về, em đến sắp xếp lại giúp . mình làm xuể.”

      Đỗ Nhược ngoan ngoãn nhận lời: “Được thôi.”

      Đến nhà Cảnh Minh, Đỗ Nhược nhìn phòng khách ngăn nắp: “Tài liệu đâu?”

      “Tất nhiên ở phòng sách rồi. Em ngốc à?”

      “… Ừ nhỉ.”

      Hai người lên cầu thang, vừa rẽ qua khúc cua nghe thấy tiếng máy móc ro ro và giọng đáng của Eva truyền đến: “ về rồi…”

      Cảnh Minh lên bậc thang, Eva vui sướng nhào đến ôm chân . Đỗ Nhược giật mình, ngạc nhiên thôi: “Eva vẫn còn ư?”

      Eva quay lại nhìn , hết nghiêng đầu sang trái đến nghiêng sang phải, chớp chớp mắt nhận biết gì đó. Rốt cuộc, ánh mắt nó sáng lên, vui mừng giơ tay, lạch bạch chạy đến ôm chầm lấy chân nũng nịu: “Cái này tính tình kỳ cục quá…”

      Đỗ Nhược ngồi xuống, ôm Eva vào lòng, xúc động mở lời: “Eva, lâu gặp.”

      Eva đưa tay vuốt ve gò má , thỏ thẻ: “Em rất nhớ chị, chị có nhớ em …”

      Tim Đỗ Nhược tan chảy, vuốt đầu nó rồi ngẩng lên nhìn Cảnh Minh: “Eva thông minh hơn rồi.”

      Cảnh Minh chế nhạo: “Em cho rằng giống tên nhóc nhà em à? Ngốc nghếch, cũng xong.”

      Đỗ Nhược tối tăm mặt mày, định gì đó Eva vỗ về : “Eo ôi, em sai rồi, đừng giận mà!” Cảnh Minh á khẩu. Đỗ Nhược cười phá lên.

      “Đúng là nuôi ong tay áo mà.” Cảnh Minh bỏ đến phòng sách, Đỗ Nhược theo. Eva cũng lẽo đẽo theo đuôi họ, vung vẩy đôi tay bé: “Nuôi ong tay áo…”

      Cảnh Minh cũng cạn lời.

      Mấy ngày qua, mang toàn bộ bản vẽ trong nhà ba mẹ về đây, chất đống trong phòng sách. Đỗ Nhược ngồi dưới đất, sắp xếp lại tài liệu giúp : “Mấy tài liệu này định xử lý thế nào? Chuyển hết đến phòng thí nghiệm Prime à?”

      “Ừ. Hai, ba tuần nữa, phòng thí nghiệm hoàn tất. Lúc đó, nhóm Hà Vọng đều có mặt.” lật vài tờ bản thảo, chợt ngẩng đầu nhìn . “Còn em?”

      Đỗ Nhược giọng: “Em tìm cơ hội xin thôi việc .” Sau đó, nghĩ thế nào, lại hỏi cầu may: “Nhưng nếu Nguyên Càn bị Xuân Hoà thu mua em cần xin nghỉ, trực tiếp điều động nội bộ là được.”

      Cảnh Minh hừ khẩy: “Với tính cách của Dịch Khôn, nhất định kỳ kèo chuyện thu mua với mất đến , hai tháng cho xem.”

      Đỗ Nhược thầm nghĩ, tính tình khó ưa của còn biết xấu hổ người ta à?

      “Rốt cuộc tại sao hai người cứ bàn bạc mãi xong vậy?”

      “Quyền lợi, tiền bạc, điều khoản… nhiều lắm. Con người ta rất phiền phức, đâu phải em biết.”

      Đỗ Nhược nghẹn lời, biết đấy! Trời ạ, hai người này rốt cuộc là bàn việc hợp tác hay cố ý so đo làm đối phương khó chịu thế? Thôi, xen vào nữa, chuyên tâm sắp xếp lại tài liệu hơn, đó là từng viên gạch tương lai của Prime đấy.

      Hai người bận bịu với đống giấy tờ, còn Eva qua lại, chốc chốc lại xem nội dung giấy, tò mò suy ngẫm, lát lát lại chạm vào Đỗ Nhược, vui đùa với . Đêm dần về khuya, nó gục bên chân Đỗ Nhược, yên lành ngủ say.

      Đỗ Nhược ngáp dài, nhìn đồng hồ là mười giờ.

      Cảnh Minh gợi ý: “Muộn quá rồi, em ở lại đây , tài xế tan ca rồi.”

      Đỗ Nhược ngỡ ngàng: “Tài xế của cũng tan ca sao?”

      “Con người rất có nhân tính đấy.”

      Đỗ Nhược do dự: “Nhưng quần áo của em đều để ở nhà rồi.”

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      “Sáng mai đưa em về thay.”

      Đỗ Nhược vẫn còn do dự, nhíu mày suy nghĩ. Cảnh Minh đứng dậy, điệu bộ mệt mỏi rã rời: “Thôi, để đưa em về, thuận đường ghé qua bệnh viện lấy chút thuốc ngủ.”

      Đỗ Nhược sửng sốt kéo lại: “Thôi, muộn lắm rồi, nghỉ ngơi sớm thôi.”

      “Vậy tìm đồ cho em thay.” Cảnh Minh ra khỏi phòng sách, nhất thời kìm được, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.

      Sàn nhà, vách tường trong phòng tắm đều lát đá màu xám đen khơi gợi xúc cảm. Bồn rửa tay dài trắng tinh kết hợp với tấm gương lớn sạch khiến cả gian như bừng sáng. Đỗ Nhược mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của vào, ngắm nhìn hoa văn vàng . đưa lên mũi hít hà mùi hương thoang thoảng còn vương áo.

      vừa xắn tay áo vừa ra khỏi phòng tắm, bắt gặp Cảnh Minh ngồi sô pha đọc sách. Nghe thấy tiếng mở cửa, ngước mắt lên. người mặc áo sơ mi trắng của , tay lọt thỏm trong tay áo, để lộ đôi chân thon thả, trắng nõn.

      Đỗ Nhược ngại ngùng đến bên cạnh , định ngồi xuống đưa tay lôi ngã ngồi chân mình, tư thế của hai người toát lên mờ ám khó tả.

      Cảnh Minh chậm rãi ngước mắt, ánh sáng của ngọn đèn đứng phản chiếu nơi đáy mắt lấp lánh như sao trời. Lòng bàn tay cháy bỏng, âu yếm qua lớp vải, ánh mắt nhuốm đẫm khát khao cháy bỏng.

      Chỉ ánh mắt thôi khiến tim đập rộn rã. Hai tay vịn lên vai , ngoan ngoãn cúi đầu hôn đôi môi mềm mại kia. cũng dịu dàng đáp lại . Dưới vạt áo sơ mi, da thịt con mịn màng mềm mại.

      “Ưm…” đột ngột co rụt lại.

      “Sao vậy?”

      “Đau.”

      “Để xem.”

      “Đừng.” Mặt đỏ như gấc, đứng dậy định chạy trốn.

      nắm tay kéo lại, đầu gối khuỵu xuống, hai chân quỳ bên hông , tư thế càng táo bạo hơn. cười khẽ, chiếc áo sơ mi rộng mặc người ra có cũng như .

      Ánh sáng từ ngọn đèn đứng rọi xuống sắc đỏ lan tới tận vành tai khiến xấu hổ thôi, thầm: “Tắt đèn .”

      đương nhiên chịu, ngước cổ hôn lên vành tai nóng rực của , tiếng đầy ma mị: “Nhược Xuân!”

      “Gì cơ?” vừa sợ sệt vừa rối loạn, bất an giãy giụa tránh khỏi tay .

      “Dọn sang sống với .”

      Đỗ Nhược lặng thinh.

      “Được ? có em, ngủ được.”

      “Em…”

      muốn phải uống thuốc ngủ nữa.” Giọng khàn khàn như tẩy não . “Nhược Xuân, em chính là thuốc của đấy.”

      Lời này như dòng điện nóng ran chạy khắp toàn thân , khiến vô thức bật thốt tiếng rên rỉ. Điều này làm ngượng chín cả mặt, nhào đến ôm lấy cổ , chỉ mong phải đối mặt với nữa. Trong phút chốc, cũng kêu rên, ôm lấy eo , trở mình áp xuống sô pha.

      ***

      Hôm sau, Đỗ Nhược tỉnh dậy thấy mình nằm chiếc giường lớn, vừa cử động thắt lưng liền đau nhức.

      “Dậy rồi à?” thức dậy từ sớm, bước tới, cúi người sờ lên trán , rồi đặt nụ hôn lên môi .

      Trông tinh thần phấn chấn, nhưng đêm hôm qua, từ sô pha đến giường, sắp bị “hành xác” đến chết rồi. Giờ phút này, quần áo chỉnh tề, còn trần trụi cuộn trong chăn, quẫn bách hỏi: “ ngủ ngon hả? Sao thức dậy sớm vậy?”

      Cảnh Minh nhìn chốc lát mới cười rộ: “Bây giờ chín giờ rồi.”

      Đỗ Nhược sửng sốt, ngồi bật dậy: “Sao gọi em?”

      thấy em mệt.”

      Đỗ Nhược thầm rơi lệ đầm đìa. Tối qua, hai giờ mới ngủ, có thể mệt sao? đạp cú, vội vàng mặc quần áo. “Đều tại , em có thời gian về nhà thay quần áo nữa. Hôm nay phải họp về chuyện thu mua nữa.”

      Cảnh Minh nhìn , cố nén cười.

      Đỗ Nhược lẩm bẩm: “ đừng hòng moi được tin tức gì từ em.”

      “Hà.” cười trêu: “ mà cần gián điệp sao? Em nghĩ tối qua dùng mỹ nhân kế, đổi chác bằng thể xác hả?”

      Tai Đỗ Nhược đỏ gay, lặng thinh đáp. Lúc rửa mặt trở ra, thấy gài khuy măng séc mua năm xưa, lập tức kéo tay lại, áy náy ngăn cản: “Đừng đeo cái này.”

      “Tại sao?”

      lí nhí: “Rẻ quá.”

      gạt tay ra: “Đeo tay , ai cho rằng nó rẻ hả?”

      ngẩn người câm nín. Đúng vậy, đeo tay chẳng ai dám nghĩ nó chỉ đáng giá nghìn tệ cả.

      ở đó mà kiêu căng .” vậy nhưng trong lòng cười trộm thôi. vẫn tự phụ, kiêu ngạo, vẫn là Cảnh Minh mà thích.

      Trước khi ra cửa, Cảnh Minh đưa cho chiếc chìa khóa.

      “Chuyện dọn nhà giao cho Trần Hiền làm, em cần lo đâu, tối nay cứ về thẳng đây nhé.”

      “Vâng.”

      ***

      Chín giờ bốn mươi lăm phút, Đỗ Nhược mới đến công ty, may mà mười giờ mới họp. Mấy phó tổng khác đến đông đủ, Dịch Khôn cũng hỏi nhiều. Mọi người bắt đầu bàn bạc về chuyện thu mua. Nội bộ công ty mâu thuẫn gắt gao, ai phản đối chuyện này, trọng điểm đều nằm ở các điều khoản. Dịch Khôn công khai hết điều kiện mà Xuân Hòa đề ra, bao gồm cả chi phí thu mua, thay đổi nhân sau khi bị thu mua cũng như từng quyền lợi .

      Đỗ Nhược nghe xong phát , điều kiện Xuân Hòa đưa ra tệ, nhưng lẽ đương nhiên, việc nhúng tay vào kiểm soát Nguyên Càn cũng rất lớn. Tuy vậy, đánh giá chung đây phải cuộc giao dịch tồi, mấy phó tổng khác cũng cho là vậy. Chỉ có Ô Chính Bác lên tiếng: “Xuân Hòa tài chính hùng hậu, kỳ kèo thêm có thể tranh thủ được nhiều lợi ích hơn.”

      Dịch Khôn gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

      Giờ Đỗ Nhược mới biết, Dịch Khôn khá hài lòng với Xuân Hòa, nhưng có thể giành được nhiều hơn sao lại làm. Dù sao, đối phương là Cảnh Minh, khiến khó chịu thêm vài ngày cũng chẳng vấn đề gì. Mà trong lòng Cảnh Minh khẳng định cũng biết mồn , nên hai người mới giằng co hăng say đến vậy.

      Sau khi tan họp, Đỗ Nhược gọi Dịch Khôn lại: “Đàn , em có chuyện muốn bàn với .”

      “Chuyện gì?”

      Đỗ Nhược chần chừ vài phút: “Đến khi thu mua xong, nhân của công ty thay đổi rất lớn. Em nghĩ, đến lúc đó, có thể em làm ở vị trí này nữa.”

      Dịch Khôn rất bình tĩnh: “Em có dự tính khác à?”

      “Em cảm thấy hai năm qua mệt mỏi. Chức vị phó tổng này thích hợp với em lắm, có chút miễn cưỡng. Em vẫn thích hợp làm việc trong môi trường nghiên cứu đơn giản hơn.”

      Dịch Khôn im lặng. rất hiểu tính cách của Đỗ Nhược. Cố gắng và biểu của hai năm qua, đều thấy được. “Công việc này đúng là thể nào khiến người ta vui vẻ.”

      “Cũng phải, hai năm qua, em được chiếu cố rất nhiều.”

      “Có qua có lại thôi. Nguyên Càn được như hôm nay thể thiếu công lao của em.” Dịch Khôn cười rất nhạt, chợt hỏi: “Là có người lôi kéo em sang nơi khác sao? Ví dụ như là… Cảnh Minh.”

      Đỗ Nhược ngây người. Dịch Khôn vạch trần, sớm đoán được trong lòng vẫn có cậu ta. chưa kịp ngỏ lời, dường như chậm mất bước, hoặc có lẽ cần thiết ngỏ lời, bởi từ nhiều năm về trước, đến muộn rồi.

      yên tâm, em tiết lộ cho bất cứ ai chuyện nội bộ công ty đâu.”

      Dịch Khôn hề lo lắng việc này, hiểu Đỗ Nhược làm chuyện như vậy, cũng thừa biết Cảnh Minh khinh thường những chuyện thế này. “Dù thế nào nữa, chờ thu mua xong, lấy tiền rồi hãy .”

      Đỗ Nhược ngẩn người đôi chút rồi cười xòa: “Đó là dĩ nhiên.”

      ***

      Buổi chiều, Đỗ Nhược tan sở đúng giờ. Trần Hiền đến đón , bảo Cảnh Minh họp, phải tối mới về. Cậu ta tìm được công ty chuyển nhà rồi. Đỗ Nhược trả lời ngắn gọn, đại ý là nắm thông tin.

      Nhân viên chuyển nhà vô cùng có trách nhiệm, gần như phải động tay vào việc gì. Họ đóng thùng gọn gàng, vận chuyển đến nhà Cảnh Minh. Đồ đạc của cũng nhiều, đồ dùng nhà bếp nhà vệ sinh đều bỏ hết, chỉ còn quần áo và sách vở.

      Lúc Đỗ Nhược kéo cửa phòng thay đồ của Cảnh Minh ra, thoáng chốc ngây ngẩn cả người. Nơi này có lẽ còn lớn hơn căn hộ và Hà Hoan Hoan thuê chung nữa. Từng dãy tủ kê ngay hàng thẳng lối, quần áo treo theo loại, tủ để giày, ngăn để cravat, ngăn để măng séc, ngăn để đồng hồ… cứ như cửa hàng thời trang.

      tò mò nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua hơn mười chiếc đồng hồ đeo tay và cả đống măng séc: Màu xanh biển, màu đen, màu trắng, đá saphire, gỗ thông, đồi mồi, đá spinel… nằm ngay ngắn trong từng ô riêng biệt.

      Đỗ Nhược hết vòng quanh phòng, phát Cảnh Minh dành riêng hàng tủ cho mình. bỏ hết quần áo của mình vào đó mà vẫn còn trống khá nhiều.

      Sửa sang xong lại đến phòng sách. Chiếc kệ trong phòng cũng chừa khoảng trống cho . Đỗ Nhược bỏ sách lên kệ rồi đặt Wall-E ngủ mê bên cạnh sô pha. Eva tò mò đến gần, nghiêng đầu nhìn, hồi lâu mới dè dặt chạm vào cái, nhưng vừa mới chạm trúng vội vàng rút tay về.

      Nó ngẩng đầu, ngọt ngào hỏi Đỗ Nhược: “Đây là gì thế?”

      “Đây là Wall-E.” Đỗ Nhược vuốt đầu nhóc. “Chờ cậu ấy tỉnh lại chơi với em.”

      Eva vui vẻ vẫy tay: “Cậu ấy đẹp quá…”

      Eva vui mừng chạy vòng quanh Wall-E, chờ người bạn mới tỉnh lại.

      Đỗ Nhược cười tủm tỉm, đứng dậy vào phòng ngủ, đặt chiếc đèn xông hương lên tủ đầu giường. Kéo ngăn tủ ra, vô tình nhìn thấy chiếc iPhone 7 màu đen và dây sạc. Là điện thoại của sáu năm trước.

      Đỗ Nhược lấy làm lạ. Điện thoại cũ sao vẫn giữ lại, còn đặt trong tủ đầu giường làm gì nhỉ? thử mở ra nhưng bị khóa mật mã, đoán được đành bĩu môi bỏ lại vào ngăn kéo.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 79

      Lúc Cảnh Minh vào nhà thoáng ngỡ ngàng. Bên trong có chút thay đổi nho : bệ cửa sổ đặt hàng sen đá, con cá bơi lội nhàn nhã bàn trà. chiếc kệ phía sau sô pha đặt bình hoa màu đỏ cắm vài nhánh cây dài. bàn ăn đặt bình men sứ cắm hoa sao nhái. Căn nhà trở nên tinh tươm, ấm cúng.

      Kệ bếp đặt từng bát ớt chuông thái sợi, thịt bò, tôm, trứng gà, dưa chuột… giống như chờ nam chính về nhà mới bắt đầu cho vào nồi vậy. Nhưng bây giờ mười giờ khuya rồi.

      thả bước chân lên tầng, nghe thấy giọng của Eva, chỉ thấy nó đứng bên cạnh Wall-E sạc pin, tha thiết chờ đợi trong phòng sách. Vừa thấy Cảnh Minh, Eva chạy ngay đến bên chân , chỉ vào Wall-E, nũng nịu hỏi: “Đây là gì thế?”

      “Wall-E.”

      “À…”

      Wall-E sạc đầy pin, rút đầu cắm ra. Nó lập tức mở mắt, vui mừng nhìn xung quanh, thấy Eva mắt cười cong cong, chạy đến soàn soạt lau chùi chân cho bé. Eva hoảng sợ chạy lùi lại, núp phía sau Cảnh Minh.

      Wall-E ngơ ngác nhìn Eva. Eva len lén ló đầu ra, xấu hổ nhìn người bạn mới. Wall-E quay đầu chạy đến bên sô pha, cần mẫn lau chùi.

      Eva dè dặt rời khỏi chân Cảnh Minh, rón rén đến phía sau Wall-E, đưa bàn tay đến đụng vào. Wall-E tức khắc quay người lại. Eva lại lùi về phía sau nửa mét. Wall-E tiếp tục cười toe toét. Eva khẽ chớp mắt, cất giọng đáng : “Cậu là ai?”

      “Oa…” Wall-E cao hứng vung đôi tay, chạy vòng quanh Eva.

      Eva cũng vui mừng nghiêng đầu nhìn, thỏ thẻ: “Cậu là Wall-E.”

      “Oa…” Wall-E vẫn mừng rỡ vung vẩy tay.

      Eva hết nghiêng đầu sang trái rồi lại nghiêng sang phải, cũng khua tay theo: “Oa…”

      Cảnh Minh khom lưng vỗ đầu hai chú robot rồi vào phòng ngủ. Trong phòng im ắng, chỉ có ngọn đèn để mở, tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, Đỗ Nhược nằm góc chiếc giường lớn, co người ngủ thiếp . cởi áo khoác ra, chui vào chăn nằm bên cạnh.

      choàng tỉnh dậy, dụi mắt lẩm bẩm: “Sao em lại ngủ quên thế này?”

      Giọng Cảnh Minh khẽ khàng: “Chờ à?”

      “Vâng.” vẫn còn ngái ngủ, mắt mơ mảng.

      “Chưa ăn tối hả?”

      “Ăn mì rồi.” mở to mắt, tỉnh táo giây lát mới cựa người định xuống giường. “ còn chưa ăn phải ? Em xuống dưới nấu cơm.”

      ăn rồi.” cúi đầu, hôn lên chóp mũi .

      “Sao về muộn thế?” Giọng khẽ khàng, có chút oán trách: “Giống như biết có người chờ ở nhà vậy?”

      “Sắp dời công ty nên có rất nhiều việc.” cũng dụi mắt.

      giận nổi nữa. “Mệt lắm sao?”

      “Hơi hơi.” ôm vào lòng hít hà, thân thể thơm ngát, mềm mại và mảnh mai.

      “Hôm nay, em chuyện xin nghỉ với Dịch Khôn rồi, nhưng sắp xếp công việc phải cần thời gian, chắc hẳn đến tháng sau mới xong được. Bên Prime sắp xếp thế nào? Cần em nhanh chóng qua đó ?”

      Căn phòng ngủ yên tĩnh, hề lên tiếng. Đỗ Nhược ngước mắt nhìn lên, người đàn ông bên cạnh ngủ say rồi. cũng gì nữa, khẽ nhắm mắt lại. Hôm nay vừa dọn đến, vốn có chút quen, cảm thấy căn nhà này lớn nhưng vắng lạnh quá. Nhưng giờ phút này, nằm bên cạnh , tất cả cảm giác trống trải kia bỗng tan thành mây khói.

      Với , nơi nào có , nơi đó là yên bình. Chắc hẳn cũng như thế.

      Hơn nửa tháng tiếp theo, Đỗ Nhược bận bàn giao trước khi nghỉ, còn Cảnh Minh bận lên kế hoạch và mở lại phòng thí nghiệm Prime. Hai người đều sớm về muộn, bên nhau ít mà xa cách nhiều.

      Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đến đầu tháng Mười . Khí hậu ngày càng lạnh, cây bạch quả ngoài cửa sổ cũng chuyển màu vàng óng. Giờ này năm trước, Đỗ Nhược đều quấn mình trong chăn run lẩy bẩy. Thế nhưng hôm nay, bên cạnh có vòm ngực ấm nóng hệt như bếp lò của người đàn ông mà tha thiết. Rúc trong lòng ấm áp và yên bình, như thể ngay cả buổi sớm tinh mơ giữa thu cũng chẳng còn lạnh lẽo.

      Hôm ấy, trước khi làm, Cảnh Minh dặn : “Chiều nay về sớm chút, dẫn em tới chỗ này.”

      đâu?”

      biết thôi.”

      ra vẻ thần bí, hiển ý đồ đen tối nơi đuôi mày khóe môi. Đỗ Nhược đoán, chắc thiết bị của phòng thí nghiệm Prime đến đủ rồi. Nhưng buổi chiều, đến đón , đưa đến nhà hàng rất riêng tư được cải tạo từ căn tứ hợp viện mang phong cách cổ xưa. Đỗ Nhược nhìn tường đỏ ngói xám, hành lang uốn khúc, đèn lồng giấy lay động theo gió... chợt thấy vô cùng quen thuộc, bỗng nhớ lại đây là nhà hàng Trung Hoa sáu năm trước họ dùng cơm với lão tiên sinh Ngôn Nhược Ngu.

      vào phòng, thấy Hà Vọng, Vạn Tử Ngang và Đồ Chi Viễn chờ sẵn bên trong.

      Vừa gặp mặt, Hà Vọng càu nhàu: “Khi nãy thấy xe hai cậu đường vành đai rồi, hai người làm gì trong xe mà rề rà vậy? Có thể nể mặt đám ế kinh niên bọn tôi chút ?”

      Đỗ Nhược lừ mắt: “Lát nữa, tôi nhét lồng há cảo tôm vào miệng cậu.”

      Hà Vọng nhướng mày: “Nào, làm nhanh , mình hiểu cậu quá mà.”

      Đỗ Nhược mỉm cười lườm Hà Vọng, ánh mắt nhìn lướt chiếc bàn tròn gỗ lim, thấy bày mười bộ bát đũa tinh xảo, lòng nao nao: “ lẽ…”

      Lời còn chưa dứt nghe giọng nam sang sảng: “ phải quên mình rồi chứ?”

      Đỗ Nhược ngạc nhiên quay lại nhìn. Năm người Chu Thao, Hướng Nghị đều từ Mỹ trở về. Cảnh Minh đứng dậy, Chu Thao thẳng đến chỗ , cho cái ôm chặt. em ngày xưa ôm ghì lấy nhau, Chu Thao có chút kích động, mắt ươn ướt, vỗ vỗ lưng Cảnh Minh: “Vất vả rồi… Vất vả rồi.”

      Cảnh Minh cười đùa: “Tôi lái xe đến đây chỉ mấy chục phút, các cậu ngồi máy bay những mười mấy giờ, phải là các cậu vất vả chứ.”

      Chu Thao cười giòn tan. Cả đám đàn ông lần lượt ôm nhau. Chu Thao cũng ôm lấy Đỗ Nhược rồi ngồi xuống trêu: “Sớm biết như vậy, ban đầu nên đóng gói Đỗ Nhược đưa đến MIT cho rồi.”

      Đỗ Nhược bĩu môi: “Phải đấy, hối hận chết được. ấy bảo cho phép mình tìm ấy, vậy mà mình lại ngoan ngoãn nghe lời .”

      Cảnh Minh cười khì, vuốt ve gáy Đỗ Nhược: “ khách sáo thôi, nào biết em nhẫn tâm tìm .”

      Đỗ Nhược quay đầu lại: “Vậy là lỗi của em à?”

      Cảnh Minh nhướng mày: “Được, được, chuyện này trách , bữa hôm nay mời.”

      Vạn Tử Ngang cười hềnh hệch: “Mẹ nó! Vốn cậu phải mời mà!”

      Đồ Chi Viễn cũng gào lên: “Phạt rượu ! Cảnh Minh, hôm nay uống rượu vang nhé?”

      Cảnh Minh gật đầu: “Được.” nhấc ly rượu lên, nhìn hết bạn bè bàn, nghiêm túc cất lời: “Ly này là chuộc tội cho quá khứ.”

      bàn nhất thời im lặng.

      “Mấy năm qua, mọi người chịu nhiều vất vả rồi. Chào đón tất cả trở về.”

      Hà Vọng nhấc ly, nghiêm trang kính lại : “Chúng ta cùng cạn ly.”

      Những người khác cũng rối rít nâng ly: “Cạn nào!”

      Mười ly rượu khẽ chạm vào nhau vang lên thanh thanh thúy. Họ đồng loạt kề lên môi uống cạn dưới ánh đèn phản chiếu lung linh rực rỡ. Đặt chiếc ly xuống, cả nhóm cùng nhìn nhau cười. Sáu năm xa cách đằng đẵng như hóa hư vô.

      Chu Thao phấn chấn hỏi thăm: “Các cậu tham quan phòng thí nghiệm mới của Prime rồi chứ hả?”

      Cảnh Minh hất cằm chỉ Hà Vọng: “Thằng nhóc này vừa vào cửa hú hét mấy chục lần.”

      Hà Vọng hí hửng xen lời: “Chu Thao đến chắc chắn kêu năm chục lần cho xem.”

      Vạn Tử Ngang xưa nay khiêm tốn cũng lên tiếng: “Là phòng thí nghiệm cao cấp nhất cả trong và ngoài nước mà tôi từng thấy được trong mấy năm qua. Ngày mai dẫn cậu xem.”

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chu Thao càng thêm hưng phấn: “Vậy tối nay tôi mất ngủ chắc rồi.”

      “Dẹp ! Cậu bị lệch múi giờ có.” Đồ Chi Viễn vạch trần nể nang. “Mấy ngày qua, bọn tôi đều tăng ca làm kế hoạch. Qua vài hôm nữa, phòng thí nghiệm công khai cắt băng rồi.”

      “Ngày mai, mình có thể làm được luôn.” Chu Thao hăm hở xắn tay áo. “Cắt băng khánh thành ngày nào?”

      Cảnh Minh điềm tĩnh đáp: “Ngày 13 tháng này.”

      Chu Thao ngây người chốc lát rồi trịnh trọng gật đầu: “Tốt, 13 tháng 11, ngày tốt.”

      Đến ngày đó là tròn sáu năm đằng đẵng.

      Chu Thao có chút cảm khái: “Các cậu cũng biết đấy, mấy năm nay, công nghệ người lái ở nước ngoài phát triển rất nhanh. Sáu năm trước, Mỹ phê chuẩn cho xe hơi người lái chạy đường rồi, tỷ trọng của nó trong thị trường xe hơi cũng tăng vọt. Nhưng ngờ nước mình vẫn còn lạc hậu nhiều như vậy.” đến đây, ta thoáng đau lòng. Hà Vọng gật đầu: “Chính phủ giúp đỡ và hỗ trợ rất nhiều, mấy năm nay phát triển cũng ít, nhưng việc công khai chạy đường vẫn chưa.” Rồi thoáng trầm mặc, lát sau lại nhận xét. “ ra, xét đến môi trường trong nước ở thời điểm tại kỹ thuật của chúng ta sáu năm trước cũng có thể xưng tụng là hàng đầu rồi.”

      Đỗ Nhược uống canh, cảm nhận khí nhuốm màu tiếc nuối liền đặt thìa xuống, cười : “Nhưng chúng ta giờ vượt xa sáu năm trước. Mình cảm thấy chậm trễ sáu năm có gì tiếc nuối cả, ngược lại cho rằng mấy năm qua là những khoảng lặng để tiếp sức và bình tâm lại, cực kỳ quan trọng ấy chứ. Hơn nữa, trước kia Cảnh Minh , đây là cuộc chạy marathon, chạy thua mấy trăm mét đầu cũng sao. Chặng đường phía sau vẫn còn rất dài.”

      khí bàn ăn lại được khuấy động. Hà Vọng nhìn sang bật ngón cái. Vạn Tử Ngang cũng tán thành: “Đỗ Nhược đúng lắm. Con đường của chúng ta còn rất dài, tuy khởi đầu có vấp ngã, nhưng chính trải nghiệm đó tôi luyện nên mỗi người của hôm nay, vì thế càng cần phải trân trọng và khắc cốt ghi tâm.”

      Cảnh Minh nghiêng đầu, chăm chú nhìn hồi lâu, khoé môi cong cong: “ khi nào?”

      Đỗ Nhược le lưỡi: “Hội chợ triển lãm lần đó, với lão tiên sinh Ngôn Nhược Ngu, bị em nghe trộm.”

      Cảnh Minh hồi tưởng lại, hình như có chuyện như vậy, mới đó nhiều năm trôi qua. “Ồ, khi đó em để ý đến rồi.”

      Đỗ Nhược đá đau dưới bàn. lại ngồi ngay ngắn ghế, cười tủm tỉm.

      Vạn Tử Ngang phổ cập thông tin cho Chu Thao: “Bây giờ, nổi tiếng nhất trong nước về xe hơi người lái là Bằng Trình, công ty năm đó muốn tìm chúng ta hợp tác ấy.”

      Chu Thao nhớ lại: “Tên Đổng Thành kia quả là gian thương.”

      “Ý nghĩa tồn tại chủ yếu của Bằng Trình chính là vét tiền thay công ty mẹ Thuỵ Phong, tranh thủ chính sách giúp đỡ và giảm thuế.” Vạn Tử Ngang kể: “Lúc trước, Cảnh Minh từng tháo xe của Bằng Trình ra xem. Kỹ thuật rất tệ, căn bản dựa vào chất lượng sản phẩm của bên cung ứng.”

      Hà Vọng cười khẩy khinh thường, lại hả hê : “Sau này, mấy nhà cung ứng hàng đầu đều bị Big Boss của chúng ta thu mua sạch.” Vừa vừa chỉ sang Cảnh Minh.

      Chu Thao cười to: “Cái thằng này, sớm có chuẩn bị rồi.”

      Cảnh Minh chau mày: “Còn thiếu mỗi Nguyên Càn thôi.”

      “Công ty của Dịch Khôn hả?”

      “Đúng, nếu để đối thủ cạnh tranh phỗng tay có chút phiền phức.”

      Hà Vọng tặc lưỡi: “ đàm phán gần tháng nay còn chưa xong à?”

      “Con người Dịch Khôn phiền phức lắm.”

      Mấy người còn lại đều nhìn nhau, nhịn được cười. Là phó tổng Nguyên Càn, Đỗ Nhược chỉ lặng lẽ ăn cơm, phát biểu hay bình luận gì.

      Cảnh Minh múc hai con tôm bỏ vào bát Đỗ Nhược: “Mai đến Nguyên Càn chuyến.”

      “Là chuyện thu mua hả?

      “Ừ.”

      Đỗ Nhược nhíu mày. Quả giữa tháng, Prime phải khánh thành, chắc hẳn Cảnh Minh còn nhẫn nại được nữa rồi. “Vậy hai người cứ chuyện đàng hoàng, đừng làm quan hệ xấu .”

      châm chọc: “ xấu sẵn rồi, còn sợ gì nữa.”

      Đỗ Nhược cạn lời.

      ***

      Sáng hôm sau, Cảnh Minh dẫn theo nhóm Dương Thù đến công ty Nguyên Càn, gặp Dịch Khôn ở văn phòng. Lần trước đàm phán vui vẻ, nhưng lần này, hai người khôi phục vẻ lạnh lùng điềm tĩnh, như thể chuyện lần trước chưa hề xảy ra, ai cũng thản nhiên tự tại.

      Cảnh Minh thẳng vào vấn đề, vòng vo với ta: “Hôm nay đến đây là để ràng chuyện thu mua. Cứ ngày ngày giằng co, rảnh, tôi cũng bận, cứ dứt khoát lần cho xong.”

      như vậy là cậu chấp nhận điều kiện của Nguyên Càn rồi sao?”

      Ngón tay Cảnh Minh gõ lên ghế, cười nhạt: “Điều kiện do đưa ra hay do cổ đông đưa ra? Thực lực của Xuân Hoà vô cùng ràng, việc bị thu mua chỉ có lợi chứ hề có hại cho công ty .”

      vậy, nhưng chuyện lợi ích càng nhiều càng tốt mà.”

      “Trước mắt, mức giá Xuân Hoà đưa ra là tốt nhất rồi. Tôi nghĩ thị trường, có công ty nào ra được cái giá này đâu.”

      “Có.” Dịch Khôn nhìn xoáy vào Cảnh Minh. “Ngay sáng nay, tôi vừa nhận được điện thoại của Bằng Trình.”

      Cả văn phòng lặng ngắt như tờ.

      Dịch Khôn tiếp tục: “ , trước đó, tôi đúng là nghiêng về phía hợp tác với Xuân Hoà. Tôi đoán cậu nhìn ra nên chịu nhượng bộ. Nhưng tại phát sinh tình huống mới này… Cậu nên biết, con người tôi rất tiền.”

      Cảnh Minh nhìn ta hồi lâu mới cười giễu: “Ý là muốn tôi cạnh tranh giá?”

      Dịch Khôn nhún vai: “Làm ăn đương nhiên giá cả phải được ưu tiên.”

      “Cũng đúng.” Cảnh Minh tựa vào ghế, nhàn nhã nghịch ngón tay mình. “Tôi nghĩ, nếu tôi khoe mẽ với , thực lực Xuân Hoà mạnh hơn Bằng Trình gấp bao nhiêu lần, đoán chừng cũng vô ích. quan tâm, dù sao lợi ích vẫn là cao nhất mà.”

      Mí mắt Dịch Khôn khẽ giật.

      bằng tôi đổi lại cách .” Ánh mắt Cảnh Minh trở nên sắc bén. “Prime gây dựng lại, nhất định khiến Bằng Trình sụp đổ. Nếu Nguyên Càn bị Bằng Trình thu mua, vậy chờ chôn chung với nhau . Bởi vì Prime chắc chắn trèo lên đỉnh cao của thế giới.”

      Sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn, Dịch Khôn nhìn chằm chằm Cảnh Minh. bất ngờ, ta tức giận vì lời cuồng vọng lớn lối của , chỉ là sao tưởng tượng được, trải qua thất bại thảm hại chấn động toàn thế giới sáu năm trước, Prime lần nữa được xây dựng lại. Cảnh Minh của sáu năm trước trở lại rồi.

      Ánh mắt hai người nhìn nhau sắc bén như đao kiếm. Dương Thù chống tay dưới cằm, con người của Cảnh Minh ra ngoài đàm phán quả có thể khiến người ta sợ chết khiếp. Nhưng Dịch Khôn cũng phải dạng vừa.

      khí như thể đóng băng, đúng lúc này truyền đến tiếng gõ cửa. Đỗ Nhược gọi bên ngoài: “Đàn .”

      Sắc mặt Cảnh Minh phút chốc dịu xuống, quay đầu nhìn ra cửa.

      Dịch Khôn cũng giọng: “Vào .”

      Đỗ Nhược đẩy cửa ra, thấy nhóm Cảnh Minh đàm phán ngẩn người, cho rằng buổi chiều mới đến cơ. Ánh mắt Cảnh Minh nhìn mấy thân thiện. Đỗ Nhược á khẩu, quả biết chọc gì đến , đành nhìn thẳng Dịch Khôn, đưa hồ sơ cho .

      “Em xem xong rồi.”

      “Ừ.”

      Đỗ Nhược ở lại lâu, quay người ra ngoài. khí trong phòng lại dịu xuống cách thần kỳ.

      Đợi khuất, Cảnh Minh mới lên tiếng lần nữa: “Dịch Khôn, hai chúng ta cần cố chấp giằng co như vậy chỉ vì ưa nhau. Ngoại trừ kiếm tiền, con người còn có đặc tính rất lớn, chính là coi trọng phẩm chất. Hệ thống phanh tự động chất lượng tốt như vậy của Nguyên Càn lại bị đám Bằng Trình biết gì về kỹ thuật giày xéo. Tôi biết có bằng lòng hay , nhưng tôi có thể khẳng định, càng mong muốn được hợp tác với công ty xe hơi có trình độ ngang hàng với mình. Sau này, Xuân Hoà đứng đầu trong nước. Hơn nữa, mục tiêu cạnh tranh còn là các công ty Âu Mỹ cùng ngành, tôi tin muốn gia nhập. Điều kiện Bằng Trình đưa ra tôi đáp ứng giống họ, càng có chuyện cạnh tranh giá. Nhưng tôi có thể nhường bước, nâng lên bằng mức giá trung bình giữa Xuân Hoà và Bằng Trình. Về phần có chịu nhượng bộ hay cứ suy nghĩ thêm, nội trong hôm nay cho tôi câu trả lời.”

      xong, buồn nán lại, bỏ tay vào túi, ung dung đứng dậy rời .
      truth205, Chôm chômhthuqttn thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 80

      Cảnh Minh ra khỏi văn phòng, ánh mắt quét sang cửa văn phòng Đỗ Nhược mở. thẳng vào trong, đóng cửa lại rồi bấm khoá.

      Đỗ Nhược vội ngẩng đầu. Cảnh Minh bước đến quay ghế làm việc của lại, kéo đến trước mặt mình. Người Đỗ Nhược bị giật ngửa ra đằng sau, cả người lẫn ghế đều trượt vào lòng .

      làm gì…”

      cúi người, cắn cánh môi , hơi thở dồn dập nóng ran phả xuống mặt . Giấy tờ trong tay Đỗ Nhược rơi xuống đất, đầu bị ghì lưng ghế thể nhúc nhích, tay cố vùng vẫy đẩy . Cảnh Minh đặt ngồi lên bàn, tay đỡ lấy lưng , tay giữ chặt gáy , hôn say đắm.

      Hai chân Đỗ Nhược cách xa mặt đất, có lực chống đỡ, đành bất lực quấn lấy eo , giây sau bị áp đảo mặt bàn. Ban đầu, còn giãy giụa theo phản xạ, sau đó mềm mại hùa theo . như thể trút giận, gặm cắn môi mãi mới chịu bỏ qua.

      Mặt Đỗ Nhược đỏ bừng xấu hổ: “Để em ngồi dậy.”

      gườm gườm nhìn giây lát, lại mút mạnh lên cổ , đóng dấu chủ quyền rồi lạnh nhạt cất lời: “ làm lo làm , còn tưởng ở đây là trường học sao?”

      Đỗ Nhược chợt hiểu ra, bị chọc giận bèn húc đầu gối vào bụng . Cảnh Minh bị đau, đành lùi về sau bước. ngồi dậy, đạp cú vào tay áo , để lại dấu giày in hằn rất .

      Cảnh Minh kinh ngạc, trợn trừng mắt nhìn , hai người đồng thanh thốt lên:

      nổi điên gì vậy?”

      “Em nổi điên gì vậy?”

      Cảnh Minh điên tiết: “Hết Lê Thanh Hoà lại đến Dịch Khôn. Đỗ Nhược Xuân, em giỏi lắm!”

      Đỗ Nhược gắt gỏng: “ bệnh vừa thôi! Bảo Trần Hiền mua cho bình giấm trị bệnh , cho chua chết luôn (1).”

      (1) Trong tiếng Trung “giấm” đồng nghĩa với “ghen”.

      “Em...” Cảnh Minh chỉ , vừa định gì đó cửa vang lên tiếng gõ “cốc cốc”.

      Hai người sửng sốt nhìn nhau. Cảnh Minh lập tức bước đến, vuốt lại mái tóc bị vò rối cho , còn Đỗ Nhược vội vàng phủi sạch dấu giày tay áo . Chỉ chốc lát sửa soạn xong, Đỗ Nhược ngồi lại ghế, Cảnh Minh ra mở cửa, là thư ký đến đưa giấy tờ.

      Cảnh Minh ra ngoài còn quay lại chỉ , đe dọa bằng khẩu hình: “Em hãy đợi đấy!”

      Đỗ Nhược e ngại thư ký trước mặt, ngay cả lườm cùng lười. Sau khi thư ký , Đỗ Nhược vừa xoa gương mặt nóng hổi, cửa lại vang lên tiếng gõ.

      “Vào .”

      Là Dịch Khôn.

      “Đàn ...” vừa cất lời, bỗng nhớ đến ánh mắt của Cảnh Minh, vội nuốt khan. “... Có chuyện tìm em sao?”

      “Về chuyện thu mua...” Dịch Khôn vừa ngồi xuống liền thấy dấu hôn in cổ , đành rời mắt nhìn ra phong cảnh ngập nắng mùa thu ngoài cửa sổ, mím môi im lặng. Tâm hồn và đầu óc tên kia chắc hẳn hơn bản thân cậu ta những mười tuổi.

      Đỗ Nhược hỏi dò: “Hai người cãi nhau à?”

      Dịch Khôn hờ hững đúng sai: “Bằng Trình đòi thu mua chúng ta, đưa ra điều kiện tốt hơn Xuân Hoà.”

      Đỗ Nhược thảng thốt: “Em đoán Bằng Trình thăm dò được ý đồ của Xuân Hoà nên muốn phỗng tay rồi. Dĩ nhiên, đây là chuyện tốt với chúng ta, song phương đấu giá.”

      “Nếu Xuân Hoà chịu đấu giá, em chọn ai?”

      Đỗ Nhược cân nhắc trong chốc lát: “Em cảm thấy, có thể đàm phán với Xuân Hoà, bảo họ cho thêm vài điều kiện thích hợp.”

      “Vẫn nghiêng về Xuân Hoà à?”

      “Xuân Hoà có thực lực, còn Bằng Trình chỉ là cái xác rỗng. Tuy bị thu mua, tiền chia cho mấy cổ đông của chúng ta nhiều hơn, nhưng dù sao, Nguyên Càn vẫn là tâm huyết của chúng ta, cũng là nơi sau này chúng ta tiếp tục phấn đấu, nên tìm cho nó nền tảng phát triển tốt.”

      Dịch Khôn hỏi ngược lại: “Sao em dám xác định thực lực của Xuân Hoà mạnh hơn Bằng Trình?”

      Đỗ Nhược bị hỏi khó. Vì lĩnh vực người lái của Xuân Hoà còn chưa có bất cứ động thái nào.

      “Prime sắp sửa gây dựng trở lại rồi.” Đỗ Nhược nhìn thẳng Dịch Khôn, quả quyết: “Em tin tưởng, so với Bằng Trình, Xuân Hoà có thực lực trở thành công ty hàng đầu trong nước. Đúng là chúng ta cần kiếm tiền. Nhưng xuất thân từ dân kỹ , muốn gia nhập sao?”

      Dịch Khôn nhìn hồi lâu: “Vừa rồi, Cảnh Minh cũng hệt như em vậy.”

      Đỗ Nhược ngẩn ngơ.

      Dịch Khôn đứng dậy: “Trong lòng có tính toán. Trước đó, đồng ý với em, em có thể mang hệ thống thị giác của mình rời . Đến khi thu mua hoàn thành, tiền được chuyển khoản, cũng chia cho em theo cổ phần. Prime được khôi phục lại, bên này Nguyên Càn có chuyện gì khác nữa, em có thể nghỉ trước.”

      Đỗ Nhược ngơ ngác, đến tận khi bỏ mới bất giác cảm ơn.

      ***

      Chiều hôm đó, Dịch Khôn đồng ý với việc thu mua của bên Xuân Hoà. Bộ phận pháp chế hai bên bắt đầu chính thức bàn thảo.

      Về nhà, Đỗ Nhược kể chuyện này với Cảnh Minh: “Em cảm thấy, ra ấy sớm có quyết định rồi.”

      Cảnh Minh cười khẩy: “Con người Dịch Khôn có vẻ xem trọng ích lợi nhưng rất có nguyên tắc, tầm mắt cao, chí hướng xa. ta vốn thích Đổng Thành, thể nào chấp nhận điều kiện của Bằng Trình.”

      ấy cũng đâu thích .”

      Cảnh Minh hầm hè nhìn . Đỗ Nhược thấy ổn, vừa định chuồn bị tóm lại, ấn xuống sô pha: “Ban ngày còn chưa tính sổ với em, bây giờ còn dám phát ngôn như thế hả?”

      Vừa vừa đưa tay cù vào eo . co rút cả người. lật người lại, cù từ xuống dưới, Đỗ Nhược co cuộn người, cười khanh khách xin tha.

      Bên góc sô pha, Eva và Wall-E nhìn nhau léo nhéo.

      Eva nghiêng đầu: “Cậu là ai?”

      Wall-E cong cong mắt cười: “Oa...”

      Eva chớp mắt: “Cậu là Wall-E.”

      Wall-E cười tít mắt: “Ô...”

      Eva vui vẻ khua tay: “Quéo quèo, quéo quèo...”

      Wall-E cao hứng vẫy tay: “Oà...”

      Eva học theo: “Oà...”

      Wall-E càng hào hứng hơn: “Oà...”

      ***

      Hôm sau Đỗ Nhược thôi việc ở Nguyên Càn, chính thức đầu quân cho phòng thí nghiệm Prime của trung tâm nghiên cứu Xuân Hoà và chuẩn bị cho lễ khánh thành sắp tới. Tin tức Khoa học kỹ thuật Xuân Hoà gia nhập lĩnh vực người lái được công bố gây ra tiếng vang trong giới. Có người nghi ngờ, có người mong chờ, cũng có người hóng hớt.

      ít cánh truyền thông và người trong ngành muốn thăm dò tin tức, Xuân Hoà đều nhã nhặn từ chối, nhưng lại mời họ đến tham gia cuộc họp báo khánh thành vào ngày 13 tháng này. Gần đến ngày khánh thành, bầu khí áp lực bao trùm cả công ty từ xuống dưới.

      Cảnh Minh và Đỗ Nhược tranh thủ thời gian tham dự lễ đính hôn của Hà Hoan Hoan và Tăng Khả Phàm. Nơi tổ chức là nhà hàng Tây có bãi cỏ ngoài trời, nằm ở tầng thượng trung tâm thương mại, có thể phóng tầm mắt ngắm những cao ốc phồn hoa tấp nập phía xa.

      Vậy nhưng Cảnh Minh vừa đến cằn nhằn: “Trời lạnh như vậy mà chọn tổ chức ngoài trời, dũng cảm .”

      Đỗ Nhược véo cánh tay : “ tiếng hộ em chút.”

      Đều là sinh viên kỹ nên ở buổi lễ, số lượng nam nhiều hơn hẳn nữ. Bạn học nam cùng lớp với Đỗ Nhược đều đến Bắc Kinh tham dự. Còn nữ ngoại trừ ba người bạn cùng phòng chỉ có Tô Nghiên lớp Hà Hoan Hoan và Vương Hoài Ngọc lớp Cảnh Minh.
      truth205, Chôm chômhthuqttn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :