1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      Chương mơi ơi chương mới
      bao giờ có thế Misu!!!!
      :yoyo42::yoyo42::yoyo42:

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 89 Hù chết sư tôn
      Tô Hàm mở mắt ra, cảm nhận nguồn linh khí dồi dào trong người, khẽ cười.

      Kim Đan trung kỳ.

      Chưa đến năm, đầu tiên là Kết Đan, sau đó liền tiến cấp trung kỳ, nghĩ lại là nghịch thiên.

      Bế quan ba tháng liền đạt tới trung kỳ, điều này làm cho Tô Hàm thấy có mấy phần tin tưởng vào tương lai của bản thân hơn đôi chút.

      Hồi trước vừa xuyên tới thế giới này, nàng còn ngây thơ nghĩ rằng, nguyên chủ dùng thân phận kỳ tài trẻ tuổi của Thiên Nhất Môn để trợ giúp ngựa đực nam. Thế mình liền làm người tầm thường chút, lược bỏ tiết mục mỹ nhân cứu hùng. Có khi còn có thể thoát khỏi kịch tình làm người bình thường?

      tại ngẫm lại, là ngây thơ quá !

      Đây là thế giới thực, quy luật sinh tồn là cá lớn nuốt cá bé. Cảm giác tử vong là chân đến nhường nào. Nếu như mình có chí cầu tiến, vậy chưa kịp diện kiến ngựa đực nam, ngỏm trong tay người khác mất rồi.

      Tất nhiên là được sống ai muốn chết chớ!

      Còn may là mình sớm tỉnh lại kịp thời. Lúc này cảm giác được bản thân càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, kiên cường. Tô Hàm thầm nghĩ, có lẽ đây là phúc lợi mà xuyên mang lại cho nàng.

      Ta, nhất định sống thực tốt!

      Tô Hàm tự nhủ, sau đó cười cười, đứng dậy rời khỏi phòng tu luyện.

      Nàng mới vừa náo với Tô gia xong liền đóng cửa ra, đám người Tô gia muốn tìm nàng xả giận cũng tìm ra, biết ức chế tới mức nào rồi!

      Tô Hàm thở dài, nếu có thể, nàng muốn tìm cho mình nhiều kẻ thù như vậy. Nhưng là ngày nào còn có Tô Tình tồn tại, ngày đó nàng thể về Tô gia.

      Nàng phải người khéo đưa đẩy, trái lại, bởi vì kiếp trước rất ít cùng người trao đổi. Nàng phản ứng rất chậm, chính xác là ăn khéo léo, gió chiều nào xuôi chiều đấy nàng làm được. Kẻo khéo quá thành vụng.

      Bởi vì biết rất nhược điểm của bản thân, cho nên nàng chọn cách xé rách mặt với Tô gia. Cái dạng này, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, huống chi nàng vốn phải cái am hiểu mưu quỷ kế nhân.

      Nâng lên mi mắt, Tô Hàm hít hơi sâu, đến lúc phải ra ngoài, cũng nên cho những người đó: Tô Hàm nàng, phải là người dễ bị khi dễ!

      ****

      Bên ngoài điện Chung Linh. Tô Hàm cất cao giọng:

      - Đệ tử Tô Hàm, cầu kiến sư tôn!

      Lặng yên mất nửa ngày, thanh lười biếng của Yến Hồi Chân nhân mới truyền ra:

      - A, rốt cuộc chịu xuất quan, vào đây để vi sư nhìn xem. Tu vi thối lui đến bậc nào rồi?

      Trán Tô Hàm treo đầy hắc tuyến, sư tôn đại nhân vẫn trước sau như , thực đứng đắn a!

      Cửa điện mở ra, Trần tiên sinh mặt đầy xuân sắc ra, thời điểm ngang qua Tô Hàm còn thiện ý cười cười chào hỏi.

      Tô Hàm cứng đờ khom người hành lễ với cái.

      Hình như tới đúc lúc.

      Nàng có kinh nghiệm thực tế, nhưng kiếp trước công nghệ thông tin đại, những chuyện tế nhị như vậy còn tham khảo thiếu hay sao. Nhất là tiểu hoàng văn mà nàng hay đọc, miêu tả càng tường tận vô cùng nữa là.

      Nhìn nhìn Trần tiên sinh sắc mặt ửng hồng, tinh thần sảng khoái, nàng liền chợt nhớ tới hình ảnh quả đào.

      Sau đó, mặt Tô Hàm cũng hồng.

      - Còn đứng ngốc ra đó làm gì, lăn vào đây cho lão nương!

      Tô Hàm nhanh chân chạy vào, luồng hương khí xông vào mũi.

      --- "Bên trong tràn ngập cỗ hoan mị hương vị, nữ tử lười nhác bán nằm ở tháp, ánh mắt híp lại, sắc mặt ửng hồng, sóng mắt ướt át, vẻ mặt giống như tiểu miêu, vừa thoả mãn lại lười nhác." ---

      Dừng dừng dừng!

      Tô Hàm vỗ vỗ trán, cố gắng vỗ cho bay cái trích đoạn trong tiểu hoàng văn ra khỏi đầu.

      Đây là của sư tôn của mình! Nên tôn trọng!

      - Này là làm sao? Lão nương còn chưa có trách ngươi quấy rầy chuyện tốt của ta đâu, ngươi tự phạt mình rồi?

      Yến Hồi Chân nhân trông thấy bản mặt non mềm của Tô Hàm nhăn như cái bánh bao, liền nhịn được chọc ghẹo nàng.

      trán Tô Hàm rơi xuống ba cái vạch đen. Sư tôn đại nhân, ta xem thường ngài rồi! Dám ở bên trong đại môn phái quy củ tầng tầng dưỡng thị phu, quả nhiên phải phóng khoáng ở mức bình thường!

      - Sư tôn.

      Tô Hàm cũng giấu diếm thắc mắc, giọng hỏi:

      - Ngài lão nhân gia biết là, dường như chỗ này, có vẻ cách các vị sư tổ hơi bị gần hay sao?

      Yến Hồi Chân nhân lười biếng ngáp cái, vừa nghe nàng hỏi như vậy, tay cứng đờ. Nàng đánh giá tiểu nha đầu dưới đài, híp mắt lại, nhìn bộ dáng của tiểu nương giống như nao núng vì mới vừa lỡ miệng. ngờ đúng là cái quái gì cũng đều dám .

      - Vậy ngươi , vi sư phải làm sao đây?

      Ngươi dám câu đúng thử xem! (=_= )

      Tô Hàm cứng đờ.

      - Ngài làm như thế nào làm như thế đó!

      Yến Hồi Chân nhân hài lòng thu hồi tầm mắt, tiểu nha đầu lá gan , chuyện phòng the của lão nương cũng dám có ý kiến, bất quá, nàng thích!

      Giả Tô Hàm là loại người suốt ngày tuân theo quy củ, nàng mới cảm thấy muốn chán tới chết đâu! Cũng may, ban đầu là xem ở mặt mũi của lão hữu mới nhận đồ, nhưng là tại càng nhìn càng thấy hài lòng!

      Chẳng những có thể thu được đệ tử vừa ý, còn có thể khiến Tô gia khó chịu, ha ha! Này còn gì tốt hơn!

      - Bế quan trong vòng ba tháng, ân, miễn cưỡng xem như tệ !

      Chính là ‘ tệ’, sư tôn đại nhân, xem ra cầu của ngài còn rất cao đấy thôi!

      - như vậy, sau khi môn phái đại bỉ kết thúc, ngươi nếu vào nổi đầu bảng mười người Kim Đan kỳ. Hừ hừ! Ngươi nằm đó chờ sư tôn sủng ái !

      Tô Hàm đổ mồ hôi, ràng trước đây còn ‘chỉ cần thua quá khó coi’ là được, thế nào tại lại...

      Sư tôn sủng ái cái gì, vừa nghe là thấy khủng bố a!

      - Sư tôn, đệ tử vừa mới tiến cấp trung kỳmà thôi.

      Tô Hàm vẫn cứ cố giãy dụa.

      - Vậy năm người đầu bảng?

      Cái gì gọi là ‘Các phương pháp dùng để uy hiếp đệ tử’, Yến Hồi Chân nhân ứng dụng được vô cùng thuần thục, có tí ti cảm giác mới lạ.

      - Mười người, mười người đầu bảng! Đệ tử cam đoan nhất định tiến vào nhóm mười người đứng đầu!

      như vậy, kỳ thực Tô Hàm đều khóc ròng, đại hội môn phái a, ngẫm lại liền cảm thấy cuộc đời sao quá gian nan.

      - Biết là được rồi, được rồi, có việc gì nữa ngươi liền lăn !

      Tô Hàm cười cầu tài:

      - Sư tôn, đệ tử còn có chuyện.

      Yến Hồi Chân nhân liếc nàng cái

      - Vậy còn mau!

      - Đệ tử có con linh thú, tư chất quá tầm thường, có tiện thân trước mặt công chúng, còn phải nhờ sư tôn ngày hỗ trợ.

      - Cái loại bảo bối gì a? Đáng để ngươi...

      Yến Hồi Chân nhân nhìn cục màu trắng đột nhiên xuất trước mặt, ngẩn ra.

      cái có thể trưởng thành đến bát giai, Thông U Bạch Hổ.

      - Ngươi... Ngươi lấy ở đâu ra?

      Tô Hàm ôm Bạch Giác, nó vừa xuất liền chạy vội tới trong lòng nàng làm nũng. Nàng cười :

      - Cơ duyên xảo hợp đệ tử được đến. Sư tôn xem, Bạch Giác làm sao bây giờ? Cũng thể cứ mãi nhốt nó ở trong túi linh thú của ta a?

      Rốt cuộc Yến Hồi Chân nhân biến trở về thái độ vạn năm ngự tỷ thường ngày, nhìn tiểu nha đầu mặt đầy lấy lòng ở dưới đài. Kiểu người kiêu ngạo như nàng, cũng thể than thở, có số người, sinh ra là để cho người khác đố kỵ!

      con Thông U Bạch Hổ có thể trưởng thành mạnh ngang ngửa với Độ Kiếp kỳ đại viên mãn, này mợ nó, thế nào lại để cho tiểu đậu đinh này nhặt được vậy!

      Còn suốt ngày dưỡng ở trong túi linh thú? Quả thực là tức chết!

      - Trước đừng để cho nó thân trước mặt công chúng, chờ ta tiếng với chưởng môn lại .

      - Đệ tử tuân mệnh.

      Tô Hàm thấy ngạc nhiên, dù sao nếu Bạch Giác lớn lên hoàn toàn, có ai trong môn phái này có thể khống chế được nó.

      Yến Hồi Chân nhân chợt thấy sao mà đồ đệ nhà mình nhìn ngứa mắt ghê gớm, mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay.

      - Bây giờ còn chuyện gì nữa , cút cút nhanh lên!

      Tô Hàm ngượng nghịu, lí nhí:

      - Cơ mà, sư tôn, đệ tử còn có chuyện.

      ______

      Dăm ba câu tâm của Misu:

      A ha ha, lâu trồi lên, biết mí nàng có khỏe ? Ta vẫn thế, tranh thủ có thời gian rảnh đăng truyện, đọc cmt của mí nàng mà ta lâng lâng. Xia xịa, xia xịa! =D

      Với lại ở đây có nàng nào xem Diên Hi công lược - hot drama chưa? Cá nhân ta thấy tựa phim bằng tiếng Trung và tiếng Việt chả thấy ăn nhập gì cả :v. chung là ta luyện hết bộ rồi, mặc dầu là toàn tiếng Trung (hu hu) vì đủ kiên nhẫn chờ bản quyền tiếng Việt để xem, đề cử đề cử nhé.

      Hiếm gặp bộ drama mà nữ 9 có bánh bèo, thánh nữ, cưa sừng làm nghé các kiểu. Xem thực thỏa mãn, trừ ngược quá ngược. Mỗi nv đều có câu chuyện riêng, tóm lại là chả ai có cuộc đời hạnh phúc cả ( u hu hu). Lão Vu Chính giống như giam cả đám có bệnh, số khổ vô chuồng tạo thành TV show hay sao ấy =D.

      Cơ mà ta vẫn đề cử cho nàng nào chưa xem. Xem xem , nam 9, nam phụ đều boảnh. Cá nhân ta cực thích kiểu trưởng thành, mạnh mẽ, rất ư là đàn ông của Hoàng thượng, cơ mà vẫn thích ngắm soái ca nam phụ cho mắt thêm lấp lánh >:O
      Tôm Thỏ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 90 Tháp Thử Luyện
      - Còn chuyện gì nữa?

      Yến Hồi Chân nhân bắt đầu khó chịu rồi nha.

      Tô Hàm rụt rụt cổ.

      - Thực chỉ còn duy nhất chuyện, đó!

      Yến Hồi trừng mắt nàng.

      - Có chuyện gì, mau !

      Tô Hàm chân chó cười.

      - Đại hội môn phái chắc chắn cao thủ nhiều như lá rụng mùa thu a! Đệ tử vừa mới tiến vào trung kỳ, năng lực đấu pháp còn phải chờ rèn luyện thời gian mới tăng lên. Sư tôn à, cầu của ngài lại thấp...

      - trọng điểm!

      Yến Hồi Chân nhân chân chính mất kiên nhẫn.

      - Đệ tử nghĩ tiến vào Tháp Thử Luyện!

      Tô Hàm dứt khoát thẳng ra trọng điểm.

      Đáp lại là Yến Hồi Chân nhân khinh bỉ tiếng.

      - Chỉ việc thôi mà cũng đáng để ngươi cẩn thận đến như vậy? Muốn ! Tháp Thử Luyện mấy chỗ như vậy, Tô gia dám động thủ đâu!

      - Ấy mà, sư tôn, nếu như đệ tử vượt đến thất tầng trở lên, lão nhân gia ngài nên giúp giúp ta chút ạ.

      Yến Hồi Chân nhân biểu cảm cứng đờ, nghe thế nào cũng giống như nha đầu này tính làm chuyện khác người rồi?

      Lại nhìn Tô Hàm từ đầu tới chân thêm lần, Yến Hồi Chân nhân mới chậm rì rì :

      - Khẩu khí a! Ngươi có biết hay , tu sĩ từ Phân Thần kỳ trở xuống căn bản vượt nổi tới tầng thứ bảy!

      Tô Hàm ưỡn nghiêm mặt, sợ chết giọng :

      - Chuyện gì cũng có khả năng thôi!

      - Được!

      Yến Hồi Chân nhân chút nào che giấu thái độ ‘Bản tôn chờ xem kịch vui’.

      - Lão nương ngồi chờ xem. Yên tâm , nếu như ngươi là bằng Kim Đan kỳ tu vi mà leo lên đến tầng thứ bảy, nội môn Trưởng lão cung ngươi còn kịp, Tô gia làm gì dám nhảy nhót!

      - phải, sư tôn ngươi hiểu lầm. Ý đệ tử muốn là ‘cây to đón gió’, cho nên mới nhờ sư tôn, nếu thực xảy ra, có thể đem việc này ém nhẹm xuốngđược .

      Yến Hồi Chân nhân lộ ra mặt, nhưng kỳ thực rất hài lòng. tệ tệ, đại đa số người trẻ tuổi đều thích làm mọi chuyện càng rình rang càng tốt. Tô Hàm có thể nhìn xa, trông rộng, đồ đệ này quả nhiên thu uổng!

      Thế nhưng mặt nàng vẫn cứ như cũ nhàn nhạt.

      - Ngươi cứ việc , có chuyện gì, vi sư chịu trách nhiệm.

      Tô Hàm thở ra hơi.

      - Đệ tử trước hết đa tạ sư tôn.

      - Được rồi! Còn chưa thấy có chuyện gì lạ đâu, ta cho ngươi biết a, lão nương liền ngồi ở đây chờ, ngươi nếu dám đậu đậu lão nương, hừ hừ!

      Tô Hàm mồ hôi tuôn như mưa. Sư tôn, ta chưa từng là nhất định xảy ra a! Ta chỉ có khả năng a!

      Tô Hàm ủ sầu ủ dột ra Chung Linh điện, đúng lúc gặp Mộ Tử Thanh tới.

      - Đại sư tỷ!

      Mộ Tử Thanh nhìn Tô Hàm, cảm thấy cái bản mặt bánh bao trắng trắng mềm mềm, giờ lại tỏ ra vẻ ‘ta bi thương’, quả thực đáng ghê gớm, nhịn được sờ sờ đầu nàng, cười hỏi:

      - Sao vậy tiểu sư muội? Bị sư tôn mắng sao? Ngươi cần để ý, sư tôn chỉ là hay chuyện kiểu như thế thôi, kỳ thực rất mềm lòng.

      - phải, …

      Tô Hàm nghiêm túc lại.

      - Sư tôn có mắng ta.

      Chuyện gì chưa xảy ra tạm thời nên lung tung, Tô Hàm sang chuyện khác.

      - Đúng rồi đại sư tỷ. Mấy ngày nay ta bế quan, có ai qua tìm ta hay ?

      Mộ Tử Thanh nở nụ cười.

      - Ngươi lo lắng Tô gia sao? Yên tâm. Bọn họ còn dám chạy qua Dục Tú phong nháo.

      - phải. Ta là muốn hỏi, có bằng hữu nào tới tìm ta hay .

      - Cái này , …

      Mộ Tử Thanh nghĩ kỹ lại chút.

      - có.

      Tần Sách chưa từng ghé qua?

      Đối với việc này, Tô Hàm khẽ giật mình. Nàng cho rằng, lấy tính tình trẻ con của Tần Sách, nhất định đến thăm nàng. Tuy nàng đối với Tần Sách còn rung động như lúc trước, nhưng nàng vẫn xem là bằng hữu.

      Nàng cùng Tô gia nháo đến như vậy, tài nào chưa từng nghe tới mới phải, chẳng lẽ là tại ở trong môn phái? Chắc là như vậy rồi!

      Tô Hàm chỉ nghĩ chút rồi lại bận tâm đến nữa. Dù sao sớm muộn cũng gặp lại.

      Tô Hàm cáo từ với Mộ Tử Thanh. Mộ Tử Thanh vốn là tìm đến Yến Hồi Chân nhân, cũng liền có giữ lại nàng. Nhìn bóng lưng Tô Hàm xa, Mộ Tử Thanh đột nhiên cảm thấy áp lực, mới bế quan ba tháng, liền tiến cấp trung kỳ. Tiểu sư muội thiên phú so nàng tưởng tượng còn muốn nghiệt.

      Nàng cũng sinh lòng đố kỵ, trước giờ nàng đều tự biết thiên tư của bản thân cao, có thể tu luyện đến Xuất Khiếu kỳ, đó là bằng chính mình nghị lực hơn người. Nàng tin tưởng, trời phụ lòng người. Chỉ cần nàng trả giá nhiều hơn nữa, liền nhất định đạt được điều nàng muốn.

      Tô Hàm có quay về chỗ ở của mình, trực tiếp bay Tháp Thử Luyện.

      Nghe đồn Tháp Thử Luyện là tiên khí còn sót lại sau thời tiên ma đại chiến. Chẳng qua tiên khí này tác dụng chủ yếu phải dùng để công kích, mà là để rèn luyện, cho nên mới được gọi là Tháp Thử Luyện.

      Tiên khí này thuộc về bất kỳ ai, nó vẫn luôn đứng sừng sững ở đấy. phần nhờ có nó tồn tại mà Thiên Nhất Môn mới có thể thịnh vượng phát đạt như hôm nay. Nghe đâu trước đó, có mấy Bán Tiên đến từ Hạo Thiên đại lục, mục đích là vì muốn thu phục Tháp Thử Luyện, nhưng lại thất bại, chỉ như thế, bản thân còn bị phản phệ rất nặng. Từ nay về sau, còn ai dám mơ thu nó làm của riêng nữa.

      Tô Hàm đứng dưới chân tháp nhìn lên. Tháp có mười hai tầng, nhìn cũng cao lớn, thực tế bên trong tự chế tạo gian riêng, rộng rãi vô ngần, đủ để cất chứa rất nhiều người. Cho nên Thiên Nhất Môn có hạn chế số lượng đệ tử vào, chỉ cần ngươi nguyện ý, là có thể tới nơi này thử luyện. Lúc này ở đây rất náo nhiệt, tụ tập rất nhiều người.

      Chuyện Tô Hàm cùng Tô gia trở mặt đúng là nháo rất lớn, nhưng là nàng luôn ru rú trong nhà, số lượng nội môn đệ tử từng gặp qua nàng rất ít, cho nên khi Tô Hàm bước đến cũng ảnh hưởng khí nơi này.

      Chẳng qua nàng muốn sinh chuyện, liền học theo Liễu Phong cái khối băng kia, bày ra cái vẻ cao quý lãnh diễm, cả người bị thế gian thiếu nợ tản ra khí lạnh.

      Nàng cái dạng này, nhưng là dẫn tới số người ghé mắt, bất quá bọn họ cảm thán cũng chỉ là nàng còn mà dung mạo thấy xuất sắc cùng khí chất lạnh lùng, giọng đoán mò nàng là đệ tử của phong nào mà thôi.

      Số lượng đệ tử trong Thiên Nhất Môn, tính cả nội, ngoại môn cộng lại có vạn, gặp phải đệ tử lạ mặt là bình thường. Cho nên ngay từ đầu, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến đứa này là Tô Hàm. Dẫu sao, nghe đồn Tô Hàm sợ hãi Tô gia trả thù, tránh né ở trong Dục Tú phong, co đầu rút cổ còn kịp đây này!

      Tô Hàm có đáp lời cùng bất cứ ai. Thứ nhất, đối với nàng, bọn họ đều là người xa lạ. Thứ hai, nàng thực quen cởi mở tiến lên bắt chuyện để làm quen với người lạ khi cần thiết. Cho nên, nàng tiếp nhận lệnh bài do quản cấp xong, liền gật gật đầu, lãnh đạm, thẳng vào Tháp Thử Luyện.

      Trước đó, Tô Hàm như vậy với Yến Hồi Chân nhân cũng phải giỡn. Bởi vì trong nguyên tác, nam chủ Nam Cung Đình từng phá kỷ lục rồi.

      Chẳng qua khi đó, Nam Cung Đình cũng là Nguyên kỳ .

      Kỳ thực, Tô Hàm cũng biết mình có thể thành công vượt tầng thứ bảy hay . Dù sao đây là cơ duyên của nam chủ, nhưng là nàng nghĩ thử vận chút. Nàng nghĩ, làm việc gì cũng nên tận lực chút, giả sử thất bại, xem như là làm bản thân tiếc nuối vì biết nắm bắt cơ hội cho bản thân lần.

      Tô Hàm vừa vào Tháp Thử Luyện, liền tự động bị truyền tống tới căn phòng . Nàng ngạc nhiên, cho dù nàng nhớ từng chi tiết trong nguyên tác, nhưng là cũng biết đôi chút đại khái tình tiết, biết đây là tượng bình thường.

      Tháp Thử Luyện tầng thứ nhất đối với Tô Hàm mà , cũng khó, nàng dù sao là Kim Đan kỳ.

      thực tế, tầng thứ nhất thử luyện chính là ở trong phòng xuất cái ảo ảnh, nhưng là ở dưới tác dụng của trận pháp, ảo ảnh có nhất định lực công kích thực tế. Thử luyện giả cần phải làm là đả bại ảo ảnh này.

      Ảo ảnh này cùng thực lực của thử luyện giả có tương quan, gặp mạnh mạnh, bất quá vẫn có giới hạn. Vì tầng thứ nhất giới hạn chính là Trúc Cơ đại viên mãn, cho nên Tô Hàm dễ dàng liền thông qua.
      Tôm Thỏ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      hoan nghênh nàng trở lại (y)
      Hotaru_Misu thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 91 Thần thức đột phá
      Tầng thứ hai phải đối chiến, mà là thần thức huấn luyện. Tô Hàm vừa truyền tống đến tầng thứ hai, bị giam vào phòng tối.

      Mắt thường cái gì cũng nhìn thấy, hết thảy chỉ có thể ỷ lại cho thần thức thăm dò.

      Đương nhiên, đối với Tô Hàm mà , nàng còn có Phá Vọng Nhãn hỗ trợ, như vậy chỗ nào có thể che giấu được ánh mắt của nàng. Chỉ là, Tô Hàm định sử dụng Phá Vọng Nhãn.

      Nàng là xuyên mà đến, thần thức của nàng vốn là kém hơn tu sĩ bình thường. Tuy Từ Liên từng cho nàng ăn Dưỡng Thần đan, phối hợp với huấn luyện, thần thức có tăng trưởng khá nhiều.

      Chính là ‘lượng’ tăng lên, nhưng ‘chất’ có thay đổi.

      Đọc qua nhiều tiểu thuyết như vậy, Tô Hàm biết rất ràng, thần thức cường đại có bao nhiêu quan trọng. Biết bao nhiêu nhân vật chính tại khi thực lực còn gân gà, chính là dựa vào thần thức cường đại, có khi tránh được đuổi giết, có khi còn may mắn nhặt đại tiện nghi.

      Tóm lại, thần thức siêu viễn tu sĩ đồng cấp độ là thần khí thiết yếu mà mỗi cái nhân vật chính cần phải trang bị a!

      Tô Hàm triển khai thần thức, quả nhiên, bãi đất trống đằng trước phát cái ao hình tròn. Bên cạnh còn có vị trí để nhét linh thạch vào. Dùng trận pháp là cần phải tiêu hao linh khí, ngoại trừ địa phương đối chiến huấn luyện, còn lại phải do chính thử luyện giả cung cấp linh thạch.

      Chế ra được cái tiên khí cho môn hạ đệ tử thử luyện, nhưng có nổi linh thạch để duy trì trận pháp vận chuyển sao? Tô Hàm thầm, khỏi nhớ tới trước kia ở đại.

      Khi đó, Tô Hàm vẫn còn là học sinh trung học, ở ký túc xá đến trường học, mỗi tuần về nhà thăm gia đình lần.

      Cứ mỗi lần như vậy, Tô Hàm đều phải bằng xe buýt. Do trường học nằm ở vùng ngoại thành, bình thường có ai , cho nên thời gian chờ giữa hai chuyến là khá dài. Nhất là đến thời điểm nghỉ lễ, người người như ong vỡ tổ muốn về nhà, tuyến xe buýt liền quá tải.

      ra trường trung học đó là trường chuyên, tập trung rất nhiều học sinh giỏi trong khu vực. Nhà có điều kiện đưa con em vào học lại càng nhiều. Cho nên mỗi khi đến ngày lễ, bên ngoài cổng trường đều chật kín xe nhà đến để đón về. Bất kể là xe sang hay xe thường, chỉ tính số lượng đủ để ùn tắc cả con đường.

      Còn học sinh nào gia đình có xe riêng dùng giao thông công cộng như xe buýt để về. Giả dụ như Tô Hàm, lần nào cũng phải dùng hết sức bình sinh mới chen lên được xe buýt.

      lần, xe buýt Tô Hàm chen tới chen lui giữa làn xe riêng, kết quả cẩn thận quẹt trúng chiếc xe hơi màu trắng, gây ra vết trầy nhợt nhạt màu xám. Nếu nhìn kỹ, căn bản nhìn thấy. Tài xế là người trẻ tuổi, áng chừng đầu hai mươi. Có thể là mới lái xe lâu, nên thực hoảng sợ, nhanh chóng nhảy xuống xe xin lỗi chủ xe hơi kia.

      Chủ xe nọ là đại thúc trung niên đầu hói, lôi kéo tài xế, nhất quyết tha, buộc tài xế nhất định phải bồi tiền. Tài xế móc móc dưới cũng chỉ có tầm năm ngươi đồng tiền. lại mang công tác người, liền thương lượng chủ xe có thể để cho trước hay rồi giải quyết sau.

      Chủ xe mặc kệ, dây dưa lâu, ba bốn mươi học sinh xe buýt nhìn riết nóng nảy. Giữa ngày hè, cùng nhau chen chúc cùng chiếc xe, mùi mồ hôi lại nồng, lòng lại sốt ruột muốn về nhà, ai mà bình tĩnh chờ nổi a!

      Khi đó Tô Hàm mới năm nhất, da mặt lại bạc. Tuy sớm mất kiên nhẫn, cũng có gì cả. Nhưng mấy người nam sinh năm hai, năm ba trong xe thực nhịn hết nổi, mở ra cửa sổ, lớn tiếng phàn nàn:

      - Ngươi có tiền mua xe mà có tiền sửa xe sao!

      biết đại thúc có nghe hay , dù sao rất nhanh tài xế trở lại. Đối với việc này, Tô Hàm ấn tượng khắc sâu, kỳ thực là vì, con của chủ xe lại vô tội nằm thương.

      bé kia ngoan ngoãn đứng ở bên, từ đầu chí cuối chẳng chen vào. Ấy mà cuối cùng Tô Hàm lại nghe thấy mấy nam sinh kia :

      - Lão tử xem như nhớ kỹ mặt con chắc rồi!

      Tô Hàm: ...

      Nghe có vẻ như là mở đầu tiểu thuyết thanh tân vườn trường, hoan hỉ oan gia phải hay ?

      Tô Hàm thu hồi suy nghĩ, nhịn được đỡ trán cười cười, cư nhiên lại nghĩ đến kiếp trước, vẫn là loại chuyện vụn vặt. Lạ quá, mình làm sao vậy, ràng có gì hảo lưu luyến mới đúng.

      Lấy ra khối trung phẩm linh thạch đặt vào, rất nhanh trận pháp vận chuyển, chính giữa ao liền xuất viên cầu.

      Tô Hàm thần thức đặt lên viên cầu, ngay lập tức, từ bên trong ao lại bắn lên các loại viên cầu, hòng đánh lên viên cầu ấy. Tô Hàm nhàng khống chế được viên cầu tránh né công kích.

      Sau đó là hai cái viên cầu, ba, bốn, ...

      Cuối cùng, toàn bộ ao tràn ngập vô số viên cầu, có thanh va chạm vang lên, Tô Hàm khống chế viên cầu, cố gắng để cho nó bị các viên cầu khác tiếp xúc.

      Cũng may thần thức tại của nàng là Kim Đan hậu kỳ, ứng phó chuyện này vẫn cứ có thể, cho nên nàng thoải mái thông qua cửa thứ nhất.

      Ở sau khi nàng thông qua, vang lên giọng nam lành lạnh cách máy móc:

      - Tiếp tục cửa tiếp theo, hay là cứ hướng về phía trước tiếp?

      ràng là câu nghi vấn, nhưng lại bị niệm thành câu trần thuật.

      - Tiếp tục cửa tiếp theo.

      Cơ duyên đó là để cho nam chủ, Tô Hàm tin tưởng còn có chuyện gì bất ngờ xảy ra, cho dù là trùng sinh, Tô Tìnhcũng biết bí mật này.

      Đúng vậy, cơ duyên này trong nguyên tác chính là bí mật của nam chủ. Chưa Tô Tình, kể cả là nguyên chủ, chỉ sợ cũng biết.

      Cho nên, Tô Hàm hạ quyết tâm, trước mắt là tăng lên thực lực của mình vẫn quan trọng hơn. Dù sao cơ duyên cũng chỉ là do Tô Hàm chợt nghĩ thử thời vận, chưa từng nắm chắc có thể lấy đến.

      cửa này, Tô Hàm còn khống chế cái tiểu cầu, mà là hai cái, sau đó là khống chế ba cái, cho đến cuối cùng, toàn bộ tiểu cầu đều phải do Tô Hàm khống chế,hòng tất cả viên cầu được có bất kỳ tiếp xúc.

      Tô Hàm bị dừng tại mười tiểu cầu. Nàng mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt, nhưng là thế nào cũng có cách nào đột phá này nhất quan.

      Tô Hàm dừng lại, lau mình mồ hôi trán, thở mạnh hơi.

      Sớm biết dễ dàng, ngờ cho dù thần thức của mình là Kim Đan hậu kỳ, vẫn cứ gian nan như vậy. Khi đó Nam Cung Đình là Nguyên kỳ, thế nào liền nhàng thông qua đâu? Quả nhiên là tác giả thân nhi tử, mấy người các nàng dù là làm nữ chủ, cũng chỉ là vật phụ trợ, quang hoàn so bằng với nam chủ.

      Tô Hàm có tiếp tục, nàng ngồi xuống đất, vận công ngồi thiền, trước khôi phục lại thần thức rồi tính tiếp.

      lát sau, Tô Hàm mở mắt ra, ánh mắt loáng lên kinh hỉ.

      hổ là Tháp Thử Luyện, như vậy hồi công phu, Tô Hàm liền cảm thấy mình thần thức càng thêm đọng, có rất tăng trưởng. Điều này làm cho nàng được lớn cổ vũ.

      Được rồi, vì tương lai tươi sáng, cố lên!

      Tô Hàm nhắm mắt, tiếp tục ngồi thiền, sau khi khôi phục thần thức, liền lấy ra khối linh thạch, tiếp tục huấn luyện, đến khi biết thần thức dùng gần hết, rồi lại ngồi thiền tu luyện.

      Tuy rằng mỗi lần thần thức dùng hết, đầu rất đau, đau đến Tô Hàm hận thể ôm đầu lăn lộn, nhưng vẫn kiên trì xuống, thần thức có phần tăng trưởng nhường Tô Hàm nhịn được cười ngây ngô.

      tại đau chút tính là gì, tóm lại vẫn đỡ hơn về sau cuộc đời của mình lại để người khác đắn đo. Ít nhất tại, đau đớn qua còn có rất lớn hồi báo đâu.

      Như thế vòng tuần hoàn, hôm nay, Tô Hàm cứ theo lẽ thường ngồi thiền tu luyện, thần thức trong đầu phảng phất như đột phá bình chướng, ‘phốc’ cái, mênh mông tuôn trào.

      Tô Hàm mở mắt ra, nhịn được cười rộ lên, uổng công mấy ngày nay khổ cực. Thần thức của nàng rốt cuộc đột phá đến Nguyên kỳ.

      _____
      Misu: Cá nhân ta thấy đường, va quẹt là điều khó tránh khỏi. Hơn nhau ở chỗ khi xảy ra cố đôi bên giải quyết vấn đề như thế nào. Vì tới lui vẫn là vật ngoài thân. Vì vật ngoài thân mà đôi khi tranh cãi đến mức dám đánh đổi bằng cả sinh mạng quả đáng.

      Có đôi khi mọi người cho rằng mình chịu thiệt, lại chẳng hề thiệt chút nào. Có đôi khi mình cho rằng người nọ được lợi, lại chưa chắc lợi được bao lớn, bao lâu.

      Đúng là cảm giác khi bị người khác va quẹt liên lụy thực khó chịu, nhất là có trường hợp đụng phải kẻ ' vừa ăn cướp vừa la làng', nhưng vẫn bằng mất mát đáng tiếc hơn nhiều nếu đủ bình tĩnh!
      Tôm Thỏ, Hale205Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :