1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      “Muốn!” vội vã cắt ngang, khuôn mặt đỏ bừng. Lời thốt ra, tiếp theo cũng chẳng cần phải thẹn thùng làm gì nữa. “Em muốn ở bên .” Ánh mắt kiên quyết và sáng ngời đến lạ. “Rất muốn rất muốn, luôn luôn muốn, thậm chí nghĩ đến… nghĩ đến biết qua sáu năm rồi, chúng ta có còn hợp nhau hay ? Cho dù như vậy, em vẫn muốn ở bên , thêm lần nữa. Thậm chí… có lẽ đến vài ngày, chúng ta lại giận dỗi cãi nhau, có lẽ kết quả thê thảm nhất là cả đời qua lại với nhau nữa, có lẽ bỏ em hoặc em bỏ , nhưng em vẫn muốn quay lại với , dù rằng chưa biết tương lai thế nào. Bởi vì em luôn cảm thấy, ở bên , bản thân tiếc nuối, hối hận.”

      Ánh mắt Cảnh Minh dần sâu thẳm.

      vừa xong, bỗng hỏi ngược lại: “Em cũng dám rồi, vậy còn sao?... Cảnh Minh, hãy bắt đầu lại với Prime của chúng ta ! Có lẽ thất bại, có lẽ tầm thường đặc sắc, nhưng chúng ta là người thất bại rồi, có còn gì để mất nữa đâu? làm lại, thử lần, hối hận ư?”

      ngoan cố nhìn , có chút lo lắng cho rằng mình bị uy hiếp, tức giận phất tay bỏ , nhưng hề. đột ngột bước đến, hai tay ôm lấy gương mặt , kề trán vào trán , hơi thở dồn dập như thể cố đè nén những xúc cảm mãnh liệt cuồn cuộn trong lòng. khép hờ mắt, hai tay vòng qua eo , toàn thân râm ran, run rẩy như bị điện giật.

      Hơi thở nóng rực vấn vít, môi gần môi trong gang tấc, chỉ còn cách milimet nữa thôi nhưng ai tiến thêm bước. Như thể xa nhau lâu ngày, khi quay lại, tâm tình bỗng trở nên phức tạp cách khó hiểu, muốn gần gũi nhưng lại sợ xa lạ, muốn ôm chặt nhưng lại sợ tổn thương.

      Đến khi thứ cảm xúc sục sôi của hai bên đều lắng lại, môi mới chạm vào môi , gò má dụi dụi lên gò má . Da thịt đàn ông mềm mại và ấm nóng, khép mắt lại, trái tim run rẩy.

      dịu dàng cọ qua cọ lại gương mặt , thân mật trong sáng và thuần túy như thời còn niên thiếu, khẽ khàng gọi : “Nhược Xuân!”

      “Ừm!” dần mở mắt ra.

      “Mấy năm qua, chưa từng thích người khác, dù say nắng cũng , cũng chưa từng quên em. Nhưng biết làm thế nào để có thể quay về và đứng trước mặt em lần nữa.”

      ghì chặt vào lòng. nhắm mắt lần nữa, kìm được run rẩy trong lòng .

      Đến tận khi hành lang vọng lại tiếng bước chân lên tầng của hộ khác, mới buông ra. Hà Hoan Hoan ở trong nhà, lại đêm hôm khuya khoắt, tiện vào, đành cúi đầu nắm tay Đỗ Nhược, ngón cái mơn trớn mu bàn tay lâu mới chịu lời từ biệt: “Sáng mai, đến đón em.”

      gật đầu dịu dàng: “Vâng.”

      Đợi rời , Đỗ Nhược mới mở cửa vào nhà. Gương mặt vẫn còn nóng hổi, bồi hồi dựa vào ván cửa. Chỉ cái ôm thôi mà tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đến giờ phút này vẫn còn chưa bình phục. hít sâu vài hơi, quay đầu gọi: “Hoan Hoan, mình…”

      Cửa phòng Hà Hoan Hoan mở toang, bên trong có ai. Chắc hẳn mấy ngày nay, ở nhà nên Hoan Hoan đến chỗ Tăng Khả Phàm rồi. Đỗ Nhược bỗng thấy phiền muộn khôn tả.

      Ngồi trong xe, lồng ngực Cảnh Minh phập phồng, hơi thở hổn hển. lâu sau, cũng ra hiệu lái xe khởi động, vì muốn .

      tài xế kiên nhẫn chờ chốc lát, Cảnh Minh đột nhiên ngẩng đầu bỏ lại câu: “ về trước .” Rồi lao xuống xe, chạy vào khu chung cư.

      Đỗ Nhược trở về phòng, ngồi thảm trải sàn, cố gắng bình ổn lại tâm trạng. Lúc cầm điện thoại do dự bỗng vang lên báo, Cảnh Minh gửi tin nhắn đến: “ ở ngoài cửa.”

      đứng phắt dậy, chạy ra mở cửa. vừa chạy lên tầng vừa thở hồng hộc: “ có thể vào ?”

      Mặt đỏ ửng, chưa kịp đáp lời hùng hồn tiếp: “Mấy ngày vừa rồi, em đều tán gẫu với trước khi ngủ, hôm nay chỉ có mình, chắc chắn mất ngủ cho xem.”

      Khuôn mặt Đỗ Nhược đỏ bừng, khẽ lẩm bẩm như nũng nịu: “Viện cớ.” Sau đó, giọng tiết lộ: “Hoan Hoan có ở nhà.”

      Cảnh Minh sửng sốt, cúi đầu nhìn : “ viện cớ đâu, ngủ được mà.”

      “Hứ.” Tuy vậy nhưng vẫn quay người vào phòng. bám theo sau, quay lại cảnh cáo: “Giường em lắm, chỉ sợ chứa nổi đâu.”

      thấy vừa đủ mà.” đáp tỉnh bơ.

      Cảnh Minh xong, cứ thế lấy đồ ngủ trong vali rồi thẳng vào phòng tắm, tự nhiên như nhà mình. Đỗ Nhược trố mắt. Phòng tắm nhanh chóng truyền đến tiếng nước chảy từ vòi sen, trong màn đêm yên tĩnh đột nhiên khiến trái tim người ta loạn nhịp.

      Đỗ Nhược ôm ngực hít sâu, mất lúc mới thu dọn hành lý của hai người. Wall-E ro ro chạy đến, vui vẻ quét dọn bùn đất dính bánh xe.

      Lát sau, về phòng, mặt mũi sạch , tóc tai ướt đẫm, từ đầu đến chân mang theo hương thơm thoang thoảng. Căn phòng vốn , dáng vóc lại cao lớn, càng khiến gian trở nên chật chội hơn.

      Bỗng dưng dám nhìn thẳng vào , len lén liếc qua khe hở giữa và tủ đồ, giọng bảo: “Máy sấy trong ngăn tủ.”

      Đỗ Nhược ôm đồ ngủ đến phòng tắm, mang gương mặt đỏ gay gội đầu tắm rửa. Lúc ra thấy nằm giường mình, nhắm mắt ngủ từ lúc nào mất rồi. Giường quá bé, làm duỗi thẳng chân được. đành phải nằm nghiêng, hai chân co lại, chiếm cả chiếc giường, chỉ chừa lại chút gian xíu trước ngực mình cho thôi.

      Đỗ Nhược căng thẳng sấy khô tóc. Lúc đặt máy xuống, quay lại nhìn, vẫn yên tĩnh nhắm mắt. Có lẽ hôm nay, mệt rồi. tắt đèn, để lại ngọn đèn xông hương mờ mờ ở đầu giường.

      giường còn chỗ đặt lưng. dè dặt chen chúc, co cuộn chân, khẽ nhắc : “Chân em có chỗ để nữa.”

      chậm chạp dời chân qua bên, để vươn thẳng chân rồi lại đè lên. Gương mặt nóng như bị thiêu đốt, bối rối định đẩy ra.

      Cảnh Minh lơ mơ cằn nhằn: “ đặt ở đây chân đặt ở đâu? Ai bảo giường em như lỗ mũi vậy?”

      đỏ mặt tía tai: “ nhất quyết đòi ngủ ở đây còn trách móc em?”

      ngờ lại cười ngả ngớn: “Trách em sao?” Mắt vẫn nhắm nhưng tay chân đều quấn chặt lấy như bạch tuộc. vừa giãy giụa bị dễ dàng chế ngự. Trong lúc đọ sức, tay lợi dụng sờ soạng người qua lớp áo. Thình lình, mở choàng mắt, nghiêm túc hỏi : “Sao em ngủ lại mặc áo lót? sợ bị cấn ngực hả?”

      Dứt lời, nhanh chóng định “giúp” cởi ra. Mặt Đỗ Nhược đỏ rực, cuống quýt vùng vẫy: “ buông ra !”

      mặc kệ, cứ ôm lấy nhàn nhã ngủ. cố ra sức giãy tới giãy lui nhưng thoát được. nhìn chằm chằm vào gương mặt xấu hổ của hồi lâu, nhàng buông lời đe dọa: “Em còn nhúc nhích nữa đừng trách manh động đấy.”

      Đỗ Nhược bỗng cứng đờ, dám động đậy, mặt đỏ rực như sắp nổ tung. yên tĩnh giây lát, đến khi nghe thấy hô hấp người bên cạnh dần đều đặn, cho rằng ngủ rồi mới dám nhích chân mình.

      ngờ vừa cử động đột ngột trở mình, áp lên người , cầm cổ tay ấn xuống gối. Đỗ Nhược sợ đến mức suýt hét toáng lên. áp chặt phía , nhìn với đôi mắt sáng rực, sắc bén, hiển ham muốn sao che giấu nổi.

      “Vừa nãy, gì, hử?”

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 76

      Đỗ Nhược thở nổi, há miệng muốn hít thở kề đến, cúi đầu quấn quýt môi . Cảnh Minh ngấu nghiến mút lấy môi và lưỡi Đỗ Nhược, bá đạo và mạnh mẽ, cho phép đối phương cự tuyệt.

      “Ưm…” Lưỡi bị đau, liền rụt cổ lại, giãy cổ tay theo phản xạ lại bị ấn chặt gối, thể cử động. Hai chân ra sức đá đạp lung tung mà chẳng có chút tác dụng nào, được hồi bủn rủn hết sức. Cuối cùng, chầm chậm nhắm mắt lại, coi như phục tùng.

      Làm sao nhung nhớ đôi môi mềm mại, vòng ôm nóng bỏng và hương vị thơm mát tinh khiết của kia chứ? Giống như nằm mơ, nhanh chóng đáp lại , ngoan ngoãn dịu dàng ngậm lấy môi , quyến luyến mút .

      Cảnh Minh nhàng thả lỏng tay . Vừa được tự do, tay Đỗ Nhược vòng lên cổ , siết chặt lấy như thể muốn dung nhập vào thân thể . Ngón tay cũng kìm được luồn vào mái tóc vẫn còn hơi ẩm của , âu yếm vuốt ve khiến da đầu râm ran.

      Trong phòng ngủ bé, chỉ có ngọn đèn xông hương tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

      “Ô?” Wall-E tò mò nghiêng đầu nhìn họ, chớp chớp đôi mắt ngây thơ.

      Cảnh Minh thở hổn hển, từ từ nhả môi Đỗ Nhược ra, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt trái tim . Gò má Đỗ Nhược đỏ hây hây, đôi mắt long lanh vừa đơn thuần vừa chân thành ngước nhìn . Ánh đèn mờ ảo mang lại hiệu ứng , khiến vẻ đẹp ấy được đẩy lên đến đỉnh điểm.

      gạt vài sợi tóc lòa xòa nơi huyệt thái dương của , ánh mắt từ mái tóc chậm rãi dời sang đôi mắt : “Em lại xinh đẹp hơn rồi.”

      “Chỗ nào chứ?” thẹn thùng.

      “Chỗ nào cũng đẹp. Ở đây…” hôn lên trán Đỗ Nhược. “Ở đây…” Rồi đến lông mày. “Ở đây…” Kế đó là đôi mắt. “Ở đây nữa…” Sống mũi, gò má, đôi môi, chiếc cằm… Đôi môi lướt qua mỗi chỗ đều để lại nụ hôn phớt khiến nhột đến mức rụt cổ lại, cười khanh khách.

      Mắt dần sâu hơn: “Nhược Xuân!”

      “Gì cơ?”

      “Lúc ở nhà em muốn rồi.” thầm. “Mỗi đêm đều muốn.”

      Trái tim bỗng đập thình thịch. Đương nhiên biết gì.

      “Khi đó, ở nhà em nên phải cố nhịn.” cắn môi dưới, có lẽ cảm thấy ngượng ngùng nên khẽ cười. “Ba , đến nhà bạn chơi, thể ngủ chung phòng với ấy. Như vậy là tôn trọng phụ huynh người ta. Hôm nay, rốt cuộc về đây rồi.”

      nhìn bằng ánh mắt sáng lấp lánh như những vì sao nền trời nhung đen nơi thôn dã ấy, vừa thấp thoáng mong mỏi vừa khát khao đạt được.

      Khuôn mặt Đỗ Nhược đỏ như quả cà chua, thủ thỉ: “ còn nhớ lần đó , lần thử xe thành công Tahiti chơi, muốn ở cùng phòng với em ấy…”

      “Ừ?”

      ra …” Hàng mi chớp chớp, giọng ngọt ngào cất lên: “Khi đó, em đồng ý rồi…”

      thảng thốt rồi chợt cười rộ, tiếng cười tự tại, giòn giã, chấn động cả lồng ngực. Cười xong, lại cúi đầu hôn đắm đuối, vừa hôn vừa cởi quần áo mình, tay cũng rảnh rỗi luồn vào áo ngủ của , vuốt ve xoa nắn. Thoáng chốc, cũng chẳng còn mảnh vải che thân.

      Chiếc áo ngủ bị vứt xuống giường, đúng lúc phủ lên người Wall-E. Nó cứ ro ro chạy loạn xạ, mất phương hướng. Hai người chiếc giường bé xíu, trần trụi nhìn đối phương, thoáng chốc khựng lại như nghĩ xem tiếp theo phải bắt đầu từ đâu.

      Ánh mắt Cảnh Minh lướt thân thể con trắng trẻo mịn màng. Đỗ Nhược bị ngắm nhìn như thế, gương mặt như bị thiêu đốt, mắt biết nên nhìn vào đâu, người khỏi dịch sang bên cạnh, muốn kéo chăn che kín thân thể mình lại, cánh tay cũng vô thức che bộ ngực đầy.

      ôm chặt eo , kéo sát vào người mình, rồi đặt xuống ngực nụ hôn êm ái. Da thịt Đỗ Nhược run rẩy, cuộn người lại hệt như con tôm cuộn vào eo .

      Lần đầu tiên khỏa thân trước mặt , e lệ quá đỗi, sợ trước sợ sau, tay chân lóng ngóng.

      kéo tay chân ra như cởi dây thừng, thân thể nóng như lửa kề đến, bên trơn mịn mềm mại, bên cứng rắn nóng rực như trêu chọc lẫn nhau. Cảm giác tê rần như dòng điện chạy khắp toàn thân, nhắm mắt cắn môi, run rẩy nức nở liên hồi. Chỉ chốc lát, tâm trí Đỗ Nhược hoàn toàn tan rã, người mềm mại như muốn nhũn ra, mặc công thành đoạt đất. vất vả kiềm chế đến cực hạn, eo chợt ra sức, tiến thẳng vào lối .

      Cảnh Minh cũng là người mới trong việc này nên tránh khỏi có chút lỗ mãng. Gương mặt nhăn lại: “Đau, Cảnh Minh, đau quá!”

      “Nhược Xuân, em ngoan nào.” khàn khàn vỗ về, hôn lên đôi mắt, dời xuống đôi môi, bàn tay nóng hổi đặt lên bụng , dịu dàng mơn trớn.

      Ánh sáng mờ tối, chiếc giường cót két.

      “Nhược Xuân à!” Giọng khàn đặc.

      “Vâng?”

      “Nhìn .”

      mở mắt ra, gương mặt đàn ông tuấn cận kề, sống mũi dọc dừa, môi mỏng quyến rũ, ánh mắt đen láy khóa chặt , bá đạo, chân thành, cháy bỏng, ham muốn chiếm hữu như bị đẩy lên đến đỉnh điểm.

      bỗng cười khúc khích, vuốt gương mặt : “Sao lại đẹp như vậy?”

      Vành tai đỏ ửng, nhất thời biết nên đáp lại thế nào. Người con bị chiếm hữu bên dưới chính là người tha thiết. thơm ngát, dịu dàng, mềm mại là thế, mang theo vẻ ngây thơ, chất phác, thuần túy nhất, nguyên thủy nhất.

      Khi đến đỉnh, khoái cảm như pháo hoa nở rộ, gần như tài nào thừa nhận nổi, nghẹn ngào gọi : “Cảnh Minh!”

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Tiếng gọi nũng nịu kia khiến sao khống chế được nữa, hé miệng nhưng cất lên được bất cứ thanh nào khác, chỉ có mồ hôi trượt theo trán chảy xuống hàng mày.

      Cảnh Minh thở gấp gáp, ôm lấy thân thể mướt mát mồ hôi của Đỗ Nhược, siết chặt như con rắn quấn lấy con mồi của mình. thở hổn hển thôi, nhưng thân thể vẫn vô thức rúc vào lòng , cho dù mồ hôi dính dấp cũng quấn quýt rời.

      Đôi môi khô khốc của liên tục hôn lên môi . Họ ôm nhau, nhắm mắt lại, lẳng lặng tận hưởng khoảnh khắc bình yên sau đó.

      Tay nhè mơn trớn lưng , vuốt lát sờ được vết sẹo. Đỗ Nhược choàng mở mắt, ngón tay lần mò, thắc mắc: “Đây là gì vậy?”

      vẫn nhắm mắt, thản nhiên cất lời: “ cẩn thận đụng phải thôi.”

      Cú va chạm sinh nhật năm mười chín tuổi để lại vết sẹo nơi lưng .

      “À!” nghi ngờ, sờ vết sẹo kia chốc lát lại sờ đến những nơi khác.

      Lâu sau, mới mở mắt ra, yên lặng nhìn Đỗ Nhược, thấy ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng mình, khóe môi cong cong giấu được nét cười.

      “Em cười gì vậy?”

      Khóe môi vẽ lên nụ cười tươi, rạng rỡ, nhưng trả lời, đẩy ra rồi lăn sang bên cạnh.

      nhàng kéo vào trong lòng, vừa vuốt ve vừa hỏi : “Còn đau em?”

      “Bớt rồi.”

      “Em cười gì thế?”

      đáp, lòng ngọt ngào vô kể. quay người lại ôm cổ , để mùi hương nam tính quen thuộc phả vào mặt.

      “Rốt cuộc, em cười chuyện gì?” quyết gặng hỏi cho bằng được.

      lại đỏ mặt, thỏ thẻ: “Vì vui quá đấy mà. biết , trước đây, em có suy nghĩ rất ngốc nghếch, rất xấu hổ.”

      “Là gì vậy?” tò mò.

      “Cảm thấy tiếc nuối, tại sao hồi đại học lại … như vậy với .” Đỗ Nhược mím môi. “Sau này gặp lại , em lại nghĩ, mình vẫn còn thích nhiều lắm, thích đến mức muốn trao lần đầu tiên cho . Dù cho sau này có cách xa, em cũng muốn lần đầu tiên là với … Có phải ngốc lắm ?”

      Cảnh Minh lặng lặng nhìn , đáy lòng bỗng quá đỗi yên bình. Hồi lâu sau, càng ghì chặt vào lòng hơn, khẽ : “Đúng là ngốc lắm.”

      cũng nghĩ vậy…”

      ngốc, sao có thể rời xa em lần nữa chứ?”


      Chương 77

      Tia nắng mỏng manh của sớm mùa thu tỏa ánh sáng vàng nhạt, xuyên qua rèm cửa sổ xanh lam, soi vào căn phòng nho . Chưa đến bảy giờ, Đỗ Nhược mở mắt tỉnh dậy, Cảnh Minh vẫn giữ nguyên tư thế ngủ từ hôm qua, ôm chặt như bạch tuộc, hệt như ôm lấy con thú bông mình thích.

      buổi sáng yên bình làm sao!

      lặng lẽ quay đầu ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh: Đôi môi đỏ tươi, khuôn mặt trắng trẻo, lông mi đen nhánh. Sao lại ưa nhìn thế nhỉ? thầm cười trộm. vẫn chìm trong giấc ngủ, hô hấp nhàng đều đặn, hởi thở phả lên gò má lan đến cổ ngứa ran, khiến vô thức rụt lại.

      vừa cử động choàng tỉnh, ánh mắt mơ màng như thể bị quấy rầy mộng đẹp.

      “Đánh thức sao?”

      “Phải thức dậy rồi.” Cảnh Minh trở người nằm ngửa ra, giọng khàn khàn. “Mấy giờ rồi em?”

      “Sắp bảy giờ.”

      Cảnh Minh mở mắt ngây người hồi lâu, ngờ mình lại ngủ thẳng đến bảy giờ. Nghĩ xong, lại trở mình ôm , chân dài tay dài quấn lấy người , nhăn nhó càu nhàu: “Giường em bé quá, nằm ngủ khó chịu chết được. Xương cốt sắp gãy đến nơi rồi này.”

      “Vậy mau ngồi dậy .” Đỗ Nhược ra sức đẩy mà mảy may động đậy.

      yên lặng ôm , hơi thở đều đều nóng hổi. Đỗ Nhược thấy lòng mình mềm nhũn, nắm tay rồi nhắm mắt lại. Hai người ngủ thêm lát nữa. Lúc sau, Cảnh Minh ngủ đủ giấc liền bắt đầu giở trò.

      Đỗ Nhược lo lát nữa phải làm nên muốn tránh né, nhưng làm sao ngăn cản được Cảnh Minh. nhanh chóng bị tước vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn để mặc làm gì làm. Wall-E chui ra từ chiếc áo ngủ, nghiêng đầu chớp mắt tò mò. Khắp căn phòng ngập tràn mùi vị ân ái mặn nồng.

      Hơn tám giờ, Đỗ Nhược vất vả lắm mới thoát khỏi trói buộc của , lăn xuống giường: “Em rửa mặt đây.”

      quấn áo ngủ chạy đến phòng tắm, xoa bóp bụng mình, tuy cảm giác tức tức khó chịu nhưng trong lòng lại thấm đượm ngọt ngào. Như thể sau khi trải qua nghi thức này, quá khứ và tương lai, khổ nạn và hạnh phúc của đan xen, hòa quyện với nhau.

      Đỗ Nhược vui vẻ tắm rửa sạch , về phòng liền thấy Cảnh Minh chậm rãi ngồi dậy, tóc mái rối tung, thân hình cao lớn chiếm cả chiếc giường.

      Đỗ Nhược nhắc : “Trong ngăn tủ có bàn chải và khăn mới đấy.”

      “Ừm.” xuống giường, thẳng ra khỏi phòng.

      Mấy phút sau trở lại, người tắm táp sạch sảng khoái, Cảnh Minh đứng thảm trải sàn, cúi người soi gương chải tóc: “Bạn em về rồi đấy.”

      Đỗ Nhược thấy tim mình giật thót như bị bắt quả tang: “Lúc nào?”

      “Nãy giờ rồi. Lúc vào phòng tắm ấy mở cửa vào nhà.” nhìn qua gương, nhíu mày hỏi: “ ấy tên gì ấy nhỉ?”

      “Hoan Hoan.” Đỗ Nhược bật dậy khỏi ghế.

      “Sao lại lấy tên con cún thế?”

      Đỗ Nhược lừ mắt nhìn , kề tai lên cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó quay sang dặn dò: “ ở yên đây cho em, đừng chạy lung tung.”

      Cảnh Minh quay đầu nhìn căn phòng lượt, bĩu môi khinh thường: “Cái ổ như lỗ mũi này của em có thể “chạy” được sao?”

      Đỗ Nhược nhào đến định trừng phạt trận, lập tức lùi về sau, kéo dài khoảng cách. lườm lần nữa rồi vội quay người ra ngoài.

      Đến trước cửa phòng Hà Hoan Hoan, Đỗ Nhược kìm nén tâm trạng bồn chồn, đẩy cửa ra, ló đầu vào: “…Hoan Hoan?”

      Hà Hoan Hoan thu dọn quần áo, vẻ mặt gian tà liếc nhìn Đỗ Nhược: “Cái con này! Mình ở nhà, cậu chơi đùa sướng nhỉ? Cái giường bé tẹo kia, chậc chậc…”

      Đỗ Nhược đỏ mặt, lập tức dối theo phản xạ: “ phải như cậu nghĩ…”

      Hà Hoan Hoan cười rộ: “Mình nghĩ gì chứ? Mình có nghĩ hay hai người sớm muộn cũng như vậy thôi, đúng ? Với lại, cậu đỏ mặt đến vậy, còn muốn lừa mình?”

      Đỗ Nhược đến, khẽ đánh nàng, chuyển đề tài: “Cậu còn mình? Mình ở nhà, cậu cũng chạy đến chỗ Tăng Khả Phàm còn gì.” Rồi cười : “Lễ đính hôn cần mình phụ giúp gì ?”

      cần đâu, đều giao cho công ty tổ chức kiện rồi. Cơ mà, có chuyện muốn với cậu đây.”

      “Chuyện gì?”

      Hà Hoan Hoan cười áy náy: “Mình muốn dọn đến ở cùng với Khả Phàm. Cậu đừng trách mình nhé, chuyện này đột xuất, mình…”

      Đỗ Nhược vừa vào phòng nhận ra vấn đề rồi, tức khắc ngắt lời: “Cậu gì vậy? Lẽ nào mình trói cậu cả đời, cho cậu lấy chồng sao?”

      “Sau khi mình , cậu có muốn dọn qua đây rồi cho thuê căn phòng kia ? Phòng mình rộng hơn, ở cũng thoải mái hơn. Còn hợp đồng thuê mình bảo chủ nhà sang tên cho cậu nha.”

      Đỗ Nhược lắc đầu: “Thôi khỏi . Cậu dọn mình ở đây làm gì nữa, tìm căn nào gần công ty cho tiện.”

      “Cũng tốt. Mình rảnh xem nhà với cậu.”

      “Được.”

      Đỗ Nhược chuyện với Hà Hoan Hoan xong lại quay về phòng. Cảnh Minh thay quần áo xong xuôi, đứng bên cửa sổ gọi điện thoại: “Được, tôi tìm các cậu.” Rồi để điện thoại xuống, quay lại nhìn : “Lát nữa, gặp Hà Vọng với Vạn Tử Ngang.”

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      “Ừm.”

      Chuyện tốt đây mà! mỉm cười, bắt đầu trang điểm trước gương.

      Cảnh Minh tựa vào tủ quần áo ngắm : “Em trang điểm nhìn trẻ hơn. Trang điểm vào trông già dặn hơn tuổi nhiều lắm.”

      Đỗ Nhược thở dài, bâng quơ: “Em cũng thích trang điểm, thích mặc mấy bộ đồ vướng víu này, cũng thích xã giao, thích làm kinh doanh, chỉ muốn tự do tự tại, thoải mái làm nghiên cứu. Nhưng làm gì có chuyện tốt đẹp như thế chứ?”

      Cảnh Minh bước đến, ôm từ phía sau, đặt cằm lên huyệt thái dương , thương nhìn vào mắt qua tấm gương lớn: “Nhược Xuân!”

      “Hả?”

      “Mấy năm qua, em sống thế nào?”

      Tay Đỗ Nhược cầm bút vẽ chân mày thoáng khựng lại.

      khẽ khàng: “ .”

      “Cũng tạm được. Chỉ là… có đôi khi khuya khoắt mình về nhà, cảm thấy cố gắng phấn đấu như vậy chẳng biết vì cái gì, biết có ý nghĩa gì.” xong lại cười với . “Nhưng chỉ là thỉnh thoảng thôi, hì hì.”

      Thế nhưng lại cười nổi, cúi đầu vùi vào hõm cổ . Là tốt. Nếu khi đó, bồng bột như vậy tốt biết mấy.

      Cảnh Minh lặng thinh song vẫn đoán được tâm tư của mồn : “Nhưng bây giờ, em cảm thấy rất tốt. Nếu ban đầu, hai chúng ta vẫn ở bên nhau, có lẽ cãi nhau, chia tay rồi chừng.”

      im lặng chốc lát lại cười khẽ: “Nhanh thôi, em phải làm những chuyện mà mình thích nữa.”

      Đỗ Nhược quay đầu lại: “Là chuyện thu mua Nguyên Càn sao?”

      “Ừ.” Cảnh Minh buông ra. “Sản phẩm và kỹ thuật của bên em đều rất tốt… Qua vài ngày, đến Nguyên Càn lần nữa, tiện thể thăm em luôn.”

      Đỗ Nhược sửng sốt, vẻ mặt có chút kì quặc.

      “Sao vậy?”

      “Chuyện chúng ta quay lại khoan hãy công khai ở công ty, tốt lắm đâu.”

      Cảnh Minh nheo mắt “hừ” tiếng: “Sao cứ cảm giác như quay lại thời đại học vậy nhỉ?”

      “Người trong công ty em cũng đâu biết , cần thiết phải cho họ biết chuyện của chúng ta sao?”

      “Dịch Khôn biết đấy.”

      Đỗ Nhược cắn môi, cầm túi xách đẩy : “Được rồi, nhanh thôi, em bị muộn rồi đấy.”

      Cảnh Minh ra ngoài, quay đầu lại nhìn xung quanh vòng, chế giễu: “ phó tổng công ty lại ở căn hộ xập xệ thế này, Dịch Khôn đúng là keo kiệt. thấy cũng tử tế với em lắm đâu.”

      Đỗ Nhược định giải thích nhưng thấy ràng là ghen, thế nên đành mặc kệ . nhờ xe , đến công ty vừa đúng giờ.

      Thứ hai vẫn họp giao ban như bình thường. Đỗ Nhược vào phòng họp, trùng hợp đụng phải Dịch Khôn ở đó.

      Dịch Khôn hỏi thăm: “Em về khi nào thế?”

      “Dạ, về tối qua.”

      “Mẹ em có sao ?”

      có gì, đỡ hơn rồi ạ.”

      “Ừ.”

      “Trong khoảng thời gian em nghỉ phép, ảnh hưởng đến công việc chứ?”

      có. Đều chuyển cho Lê Thanh Hoà và Ô Chính Bác rồi.”

      “Vâng.” Đỗ Nhược gật đầu thở phào.

      Dịch Khôn nhìn giây lát, định gì đó mọi người đến.

      ***

      Cảnh Minh đưa Đỗ Nhược đến công ty rồi chuyện điện thoại với Dương Thù mười mấy phút, sơ lược về ý định của mình, dặn dò vài việc, sau đó đến phòng thí nghiệm của nhóm Hà Vọng. Mấy người đàn ông gặp lại, Hà Vọng gì cả, chỉ bước đến cho cái ôm chặt.

      Cảnh Minh thoáng giật mình. Tiếp theo là Vạn Tử Ngang và Đồ Chi Viễn cũng tiến đến ôm . bật cười: “Có thể đừng sến sẩm vậy ?”

      Hà Vọng bật cười: “Đỗ Nhược luôn phải tạo cảm giác trịnh trọng như vậy mới được. Ôm cậu nghĩa là chào đón cậu trở về.”

      Họ nhìn nhau cười, chút trắc trở lúc trước bay biến trong phút chốc, cảm giác thân thuộc xưa kia lại ùa về.

      “Nào, cho cậu xem mấy năm qua, bọn tôi làm được những gì.”

      Hà Vọng dẫn Cảnh Minh tham quan vòng phòng thí nghiệm, giới thiệu thành quả họ nghiên cứu mấy năm qua, từ những thuật toán mới trong máy chủ AI đến các robot có trang bị ý thức tự chủ và năng lực học tập. Thực lực vượt xa những công ty cùng ngành trong nước, có thể sánh ngang với những công ty mạnh ở Âu Mỹ rồi. Mấy năm qua, mọi người đều tiến bộ rất nhiều.

      Cảnh Minh cảm khái: “Xem ra các cậu hề thụt lùi, vẫn có đủ thực lực gia nhập Prime lần nữa.”

      chết !” Hà Vọng đánh cú.

      Vạn Tử Ngang lại giải thích: “ ra chuyện năm đó, ngoại trừ kỹ thuật hạn chế đạt được đột phá, cũng có số nguyên nhân khách quan khác. Năm đó, trang bị vật lý chịu tải thông tin cũng đến cực hạn, ở trình độ nhất định nào đó hạn chế việc phát huy ý tưởng của chúng ta. Nhưng hôm nay, máy tính lượng tử bắt đầu thông dụng, có thể cho chúng ta thi triển quyền cước rồi.” ta nghiêm túc nhìn Cảnh Minh. “ nghĩ kỹ, muốn quay lại sao Big Boss?”

      “Hà Vọng đúng, tôi con đường này, người khác cũng .” Cảnh Minh nhếch môi, ngông cuồng tuyên bố: “Thay vì thả cho người khác gây hoạ, vẫn để chúng ta làm hơn.”

      Đồ Chi Viễn sảng khoái cười ha hả: “Được! Chúng ta quậy cho trời long đất lở luôn.”

      Bốn người đàn ông tụ họp lại với nhau, trò chuyện sơ qua khả năng gây dựng lại Prime.

      “Nghiệp vụ tại của Khoa học kỹ thuật Xuân Hoà chủ yếu là do Dương Thù và mấy phó tổng khác quản lý. Công việc trọng tâm của tôi vẫn là ở lĩnh vực nghiên cứu phát triển.” Cảnh Minh đơn giản ý tưởng của mình. “Sau khi phòng thí nghiệm Prime được thành lập lại, đặt chung trong trung tâm nghiên cứu của Xuân Hoà, tương đương với bộ phận nghiên cứu độc lập và thuần tuý. Công ty là phía đầu tư cho phòng thí nghiệm. Cổ phần chia cho cả phòng thí nghiệm và công ty. Đồng thời nhân lực và tài nguyên trong trung tâm nghiên cứu đều liên hệ trao đổi với phòng thí nghiệm Prime, hai bên tiếp thu và góp ý lẫn nhau. Các cậu thấy sao?”

      Mọi người đều tán thành ý tưởng này.

      Thậm chí Hà Vọng còn nôn nóng hỏi: “Mẹ nó, ra cậu chuẩn bị từ lâu rồi, đúng ?”

      Nếu Prime muốn phát triển thành đế quốc xe hơi người lái, chắc chắn thể quan tâm đến việc quản lý nhân và cơ cấu tổ chức khổng lồ. Nhưng thứ họ mong muốn duy nhất là dồn hết nhiệt tình và chuyên tâm vào con đường nghiên cứu khoa học, ngừng đột phá ranh giới, quyết chí tiến lên như hồi niên thiếu.

      Cảnh Minh trò chuyện với nhóm Hà Vọng xong liền cấp tốc trở về Xuân Hoà. Lúc chờ thang máy, tình cờ gặp được Dương Thù vừa làm xong việc, thế là cùng nhau lên.

      Cảnh Minh hỏi han: “Bên khu công nghiệp thế nào rồi?”

      Ba năm trước, lúc Xuân Hoà thành lập mua mảnh đất trong khu công nghiệp để xây dựng nhà xưởng mới, đợi công ty mở rộng chuyển qua. Nửa năm trước, cơ sở hạ tầng xây xong. Trong nửa năm nay liên tục bổ sung và tối ưu hoá các thiết bị nội bộ. Bài trí trang hoàng xong xuôi từ lâu, nhưng việc bố trí máy móc trang thiết bị hơi chậm.

      “Trong tháng, tất cả thiết bị có thể sẵn sàng.”

      “Chậm quá.”

      Dương Thù trầm ngâm chốc lát: “Nhanh nhất là hai mươi ngày. Nhất là trung tâm nghiên cứu, có rất nhiều thiết bị thí nghiệm cao cấp phải vận chuyển từ nước ngoài về, thủ tục mua bán ở giai đoạn đầu hoàn tất, nhưng nhanh nhất phải hai mươi ngày mới về đến đây.”

      “Được.”

      “Xem ra cậu bàn bạc với nhóm Hà Vọng êm xuôi rồi?”

      “Tất cả đều thuận lợi. Sau này, công tác của tôi chuyển trọng tâm sang Prime. Mấy vụ khác của Xuân Hoà đành giao cho chị toàn quyền quản lý. Dù rằng trước kia cũng vậy.”

      Dương Thù giật mình kinh ngạc bởi giọng trịnh trọng của Cảnh Minh rồi khẽ cười: “Tôi biết rồi.”

      “Vất vả cho chị rồi.”

      Dương Thù lại cười rộ: “ cần khách sáo thế. , tôi cũng muốn chứng kiến, thậm chí tham gia vào việc thành lập đế quốc mà. Bất kể là Xuân Hoà hay Prime.”

      Cảnh Minh nhìn vào vách thang máy vàng óng, ánh mắt sắc bén, gằn từng chữ: “Xuân Hoà, Prime cho cả thế giới cùng chứng kiến.”


    5. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      truyện này hay dã man ý, huhu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :