1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 122.1:

      Tổng đốc đại nhân vẫn còn nháy mắt ra hiệu.

      A Nguyên nhìn vẻ mặt cao thâm khó đoán của Hoàng thượng chút, lại liếc mắt thương hại nhìn Tổng đốc này cái.

      Cảm thấy biểu của vị Công chúa này có chút kỳ lạ, Mẫn Giang nhíu nhíu mày, trong lòng thấy hơi ổn, đột nhiên nhanh trí quay đầu lại, liền thấy mặt rồng uy nghiêm lặng yên nhìn ông.

      A Nguyên liền cảm giác được tên này dựng đứng lông ngay tức khắc, là sinh động, nghĩ rằng Trực Lệ Tổng đốc này khá thú vị đó chứ, A Nguyên chẳng còn chút giận giữ nào, nắm chặt túi tiền trong tay, nhe răng cười với Tổng đốc đại nhân thê thảm tới rơi lệ đầy mặt nọ cái, rồi nhảy nhót vào thư phòng của Hoàng thượng, tự tại như ở nhà.

      Hoàng thượng thấy cháu nghịch ngợm gây vào, mặt biểu cảm mà gật gật đầu với Mẫn Giang, cũng cùng theo vào.

      Tổng đốc đại nhân cảm thấy mạng già khó giữ được, vẻ mặt đau khổ thầm cáo biệt nhi tử khuê nữ phen rồi mới vào Ngự thư phòng.

      Bên trong thư phòng, Hoàng thượng ngồi ghế cùng với Vinh Thọ Công chúa, ánh mắt sáng ngời, cùng nhau dốc túi tiền kia ra, bên trong có dưới mười viên trân châu lớn, mắt thấy đống trân châu này tròn xoe, Hoàng thượng ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Mẫn Giang quỳ dưới đất dám đứng dậy cái, rồi mới chậm rì rì mà : “Đây là cái gì?”

      “Trân châu ạ.” Tổng đốc đại nhân cảm thấy bản thân quá ư thành .

      “Ở đâu ra?” Thánh nhân tiếp tục hòa khí hỏi.

      Tổng đốc đại nhân trầm mặc hồi lâu, rồi giọng : “Đổi được ạ.” Nghe thấy A Nguyên ồ tiếng, ông liền đỏ mặt, cảm thấy bản mặt da trâu của mình bị thổi phá, cụp mi rũ mắt mà : “Hôm kia vào kinh, thần lấy bạc tích góp mấy năm nay đổi được với người ta.” xong liền cúi đầu nữa.

      phải bảo ta hiểu mà sao?” A Nguyên cười hì hì hỏi, thấy Hoàng thượng cũng tức giận, liền biết ở trong lòng Hoàng thượng vẫn rất tin tưởng Trực Lệ Tổng đốc này. Tuy biết vì sao người này là môn sinh của Từ gia mà Hoàng thượng vẫn tín nhiệm, nhưng vẫn đồng ý tha cho ông ta, chỉ cười cái mà thôi.

      phải có vẻ như vi thần…xài uổng hay sao?” Tham quan nhưng là tham quan Hoàng thượng nể trọng, nghe được uy phong của Công chúa, Trực Lệ Tổng đốc vốn định thổi phồng bản thân chút, khoe khoang mình là cái người can đảm cẩn trọng, lại ngờ Hoàng thượng đứng đằng sau. Nhìn nhìn đống trân châu quay tròn bàn, ông liền cười nịnh nọt : “Có điều cố ý đổi lấy, cũng là tâm ý của vi thần, điện hạ…”

      “Hoàng bá phụ cho bổn cung cả biển cả, cần ngươi đâu.” A Nguyên ngửa đầu kiêu ngạo .

      “Coi tiền tài như cặn bã” như vậy khiến Hoàng thượng vô cùng có thể diện, sờ sờ đầu A Nguyên coi như khen ngợi, rồi giọng : “Cho con, con cứ cầm chơi là được, cần bận tâm.” xong, liền nghiêm mặt hừ lạnh với Tổng đốc xui xẻo này, : “Còn để Trẫm biết ngươi hươu vượn bên ngoài, Trẫm liền tước quan của ngươi!” Dứt lời lại hỏi: “Còn chuyện gì ?”

      “Hôm kia binh doanh Trực Lệ có kẻ làm loạn, tuy trấn áp nhưng vẫn khiến thần bất an.” Mẫn Giang này nghiêm nghị bẩm báo, thấy lão đại đỉnh đầu có vẻ rất vừa lòng, liền yên tâm, chỉ là mắt thấy lúc này Hoàng thượng cũng bảo Vinh Thọ Công chúa ra ngoài, còn mặc kệ nàng dựa vào người mình nghịch mấy viên trân châu kia, trong lòng ông có vài phần tính toán nhưng vẫn tỏ thái độ gì, kể lại tình cần bẩm báo rồi cung kính : “Thần thấy rằng, Vương thoát khỏi liên hệ với chuyện này, chỉ là giờ Vương ở thuộc địa xa, nên kinh động, thỉnh bệ hạ sớm ngày mưu tính.”

      Vương chính là vị Vương gia tựa hồ rất có dã tâm mà Trịnh Vương và Phượng Đường Nhị ca A Nguyên từng nhắc tới khi rời kinh nhiều năm trước, A Nguyên nghe được hơi nhíu mày, thấy ánh mắt Hoàng thượng lạnh băng, định có lòng vài câu, nhưng rốt cuộc trước mặt người ngoài nên mở lời.

      “Còn có chuyện gì ?” Thánh nhân chỉ hỏi.

      “Dạ còn.” Mẫn Giang vội vàng cười làm lành, lại thực vô sỉ mà : “Nghe bệ hạ, có trà mới cống lên, vi thần mặt dày, muốn thử ít ạ.”

      “Sao? Ngươi cũng muốn trao đổi với Trẫm?” Tầm mắt Hoàng thượng dừng lại phía túi tiền trong tay A Nguyên, Người nhịn được mà chế nhạo câu.

      A Nguyên liền thấy tay ông Tổng đốc này như có ảo thuật, lại xuất túi tiền nữa, còn tên này e thẹn đưa lên bàn của Hoàng thượng.

      Hẳn là định hối lộ Hoàng Đế!

      Thực cợt nhả!

      Hoàng thượng cũng cảm thấy mất mặt trước cháu , che mặt hồi, rồi cũng vô lực ném túi tiền này cho A Nguyên, thấy nhóc con mặt mày hớn hở, còn giọng lẩm bẩm “của hồi môn” cái gì đấy, tức khắc tức giận, cao giọng lệnh nội giám bên ngoài dâng trà mới tới, thấy Tổng đốc này cung cung kính kính nhận, lúc này đây mới chỉ vào ông ta mắng: “Mất hết thể diện của Trẫm! Lăn !” xong, mắt thấy sau khi Tổng đốc này tạ ơn lại té ngã xuống mặt đất rồi lăn ra khỏi Ngự thư phòng. Lúc này Hoàng thượng mới thở dài tiếng trước ánh mắt phức tạp của A Nguyên, cười gượng : “Ngày thường cũng là quan viên giỏi.”

      A Nguyên ha hả.

      Có điều Công chúa điện hạ cũng cảm thấy ánh mắt vừa rồi nhìn mình của tên kia có chút kỳ lại, giống như có vài phần lấy lòng, vuốt cằm nghĩ xem trong đó có mưu kế gì , A Nguyên liền nghe thấy Hoàng thượng nhàn nhạt: “Trẫm tin trọng người này, kỳ có duyên cớ khác.” Thấy A Nguyên lộ vẻ lắng nghe, Người bèn tiếp lời: “Mẫn Giang này, lúc trước cũng xuất thân phú quý, đáng tiếc tới lứa của gia nghiệp bại hết, thành kẻ nghèo hèn.”

      trọng điểm Hoàng bá phụ.” A Nguyên nào có thời gian nghe lịch sử phấn đấu của lão nam nhân chứ?

      phải trước đây toàn quấn lấy Hoàng bá phụ nghe kể chuyện xưa sao?” Cháu lớn rồi nghe lời, Hoàng thượng cảm thấy cực kỳ chua xót, nhớ lại nhóc mập nghe lời trong quá khứ, rồi mới tiếp tục kể: “Thê thất của ở thời điểm nghèo túng nhất gả cho , dựa may vá cho người ta mà giúp thi đỗ tiến sĩ, thẳng tiến làm quan…” A Nguyên nghe đến thê tử Mẫn Giang liền cảm thấy tò mò, nghe Hoàng thượng tiếp tục kể: “Thê tử này của sinh cho trai , khi sinh nữ nhi khó sinh mà chết, thời điểm khó khăn lắm mới có thể hưởng phúc lại có mệnh hưởng.

      “Thế quá đáng thương rồi.” A Nguyên thầm nghĩ là như này cũng quá xui xẻo, quả thực chính là cùng hoạn nạn lại thể cùng phú quý.

      “Sau đó người này bước nữa, cũng nạp thiếp, đại nhân vừa làm phụ thân vừa làm mẫu thân, nuôi hai đứa tới tận tại.” Trước ánh mắt kinh ngạc của A Nguyên, Hoàng thượng liền thở dài : “Cái Trẫm coi trọng chính là phần trung nghĩa này của .”

      “Vậy mà có thể làm được đến vậy.” A Nguyên lẩm bẩm.

      Trực Lệ Tổng đốc là quan to nhất phẩm, tuy có nhi tử nữ nhi coi như có người hương hỏa, nhưng Mẫn Giang lại có thể nhịn đón dâu nữ, khiến A Nguyên nhịn được mà hỏi: “Chẳng lẽ là vì…”

      với Trẫm, nữ nhân kia có lẽ cũng phải thập toàn thập mỹ, nữ cường đời so với bà còn nhiều, nhưng vào thời điểm khốn khổ nhất lại nguyện ý ở bên cạnh chỉ có người này.” Hoàng thượng có chút cảm khái mà : “Có thê tử như vậy, cũng uổng, tình cảm này cũng muốn phụ bạc.” Thấy A Nguyên lộ vẻ kính nể, Hoàng thượng liền cười : “ làm việc còn thiếu sót, tuy có chút quái dị nhưng rốt cuộc là việc , ảnh hưởng tới quốc gia đại , Trẫm cũng cho qua. Huống chi việc Từ gia năm đó chỉ là nơi bái sư, hà tất liên lụy tới .”

      “Chỉ là con nghĩ, những năm cưới này, khuê nữ của ông ấy gặp khó đây.” A Nguyên liền nhíu mày .

      Quý tộc nguyện ý cưới vào nữ nhi có mẫu thân giáo dưỡng nhiều lắm, chỉ sợ nữ nhi như vậy có giáo dưỡng làm ra chuyện gì xấu, khiến người ngòi chê cười. A Nguyên nghĩ Mẫn Giang tính toán Trạm gia như vậy chỉ sợ cũng bởi vì lý do Trạm gia nạp thiếp, bởi vậy muốn lo toan cho nữ nhi, liền cảm thấy đây cũng coi như là tâm địa từ phụ, tức giận trong lòng tan biến. Nàng nghiêm trang nhét hai túi tiền vào trong tay áo, giọng : “Tha cho ông ta lần này!” xong, lại nhìn mặt bàn của Hoàng thượng bức thủy mặc xanh đỏ gì đó.

      Tuy rằng Công chúa điện hạ hiểu nghệ thuật nhưng con dấu phía dưới bức họa này vẫn nhận ra, hẳn đây là món đồ cổ rồi.

      Biết cái này đáng gia, móng vuốt của nhóc con liền với qua.

      Hoàng thượng nghiêng đầu nhìn nàng, thấy con mắt nàng đăm đăm vào bảo bối của mình, tức khắc mặt biến sức, trong lòng sinh dự cảm xấu, the bản năng mà đè lại bức tranh lại, mắt thấy đầu cũng có bộ móng vuốt tội ác chặn lại, Hoàng thượng thực buồn rầu.

      Đổi là người khác, tẩn nàng mới là lạ!

      “Buông tay, này!” Hoàng thượng kiên nhẫn quát cháu lắc lắc đầu có vẻ rất kiên định này, giọng : “Ba Tư tiến cống rất nhiều đồ chơi thú vị, con phải thích chơi nhất sao? Hoàng bá phụ cho con cả, được ?”

      “Chỗ nào ạ?” Nhóc con nhón mũi chân mong chờ, móng vuốt vẫn đặt lên bức danh họa như cũ, hiển nhiên là ý tứ đều muốn.

      Hoàng thượng tiền mất tật mang phát bực, búng con nhóc này cái, giận dữ hỏi: “Con xem hiểu sao?” cần Người , con nhóc phá hoại học vấn nghề nghiệp này chỉ biết nghịch ngợm gây , có thể nhìn ra được ý cảnh trong tranh sao?!

      “Con biết là nó đáng giá mà.” Ánh mắt A Nguyên thâm sâu như sói xám vậy, đột nhiên nàng nhếch miệng cười, khoe: “A Dung nhà con cái gì cũng biết, đặc biệt thích cái này. Về sau con gả qua, bức họa này coi như là của hồi môn, để A Dung ngắm.” Quả thực thể phá sản hơn!

      Giờ biết thu xếp của cải cho phu quân rồi!

      Hoàng thượng bị cháu ăn cây táo rào cây sung này làm cho tức giận đến trợn trắng cả mắt, rốt cuộc cũng biết vì sao đệ đệ ông suốt ngày oán giận là muốn đánh con nhóc này.

      “Tiểu tử A dung này thực khiến Trẫm tức giận!” Hoàng thượng giỏi nhất là tìm người chịu tội thay cho cháu , lúc này liền ghi A Dung vào sổ đen, bất đắc dĩ mà buông tay, thấy đứa bé này cười đến tít cả mắt, cuốn lại bức họa, lệnh nội giám lấy cống phẩm của Ba Tư đến rồi mới bế nàng lên dỗi : “Mới đến , chỗ Hoàng bá phụ thú vị hả?” Thấy A Nguyên quả nhiên ném đồ rồi rúc rúc vào người mình, chỉ đẩy nàng xa xa ra, giáo huấn: “Lớn rồi mà vẫn dính như vậy.” Dứt lời lại hỏi: “Có việc gì tìm Hoàng bá phụ sao?”

      “Cũng có chuyện gì lớn.” A Nguyên cười : “Hôm kia chỗ Cửu Hoàng muội thực ầm ĩ, trước mắt mới yên ắng chút, Trần Tần nương nương dám tự mình tới, nhờ con cầu tình với Hoàng bá phụ…” Thấy Hoàng thượng cũng để ý tới Cửu Công chúa, nàng cũng nhiều, chỉ lại cười : “ tại Cửu Hoàng muội còn thông minh như trước, Trần Tần nương nương cũng lo lắng tương lai của muội ấy, bởi vậy muốn gả muội ấy về nhà mẹ đẻ của mình, hiểu tận gốc rễ, sau này Cửu Hoàng muội cũng có thể có người chăm sóc.”

      “Nàng là dưỡng mẫu, nếu nàng nguyện ý, ngày sau Trẫm tứ hôn là được.” Thánh nhân thèm để ý mà .

      Cửu Công chúa lại biến ngốc, Hoàng thượng cũng thực đau đầu. cho cùng, nhà ai muốn cưới ngốc làm vợ đây, chẳng ngại đó là công chúa, bởi vì thanh danh cưới đứa ngốc dễ nghe, là mất mặt cả nhà ai cũng muốn. giờ có người nguyện ý cưới, Hoàng thượng thuận nước đẩy thuyền cũng là được. Thấy A Nguyên híp mắt cười rộ lên, Người liền bất đắc dĩ mà : “Con cũng bận rộn quá nhỉ?”

      “Nếu là trước đây con cũng quản. Chỉ là nhìn vào tâm địa từ mẫu của Trần Tần mà thôi.” A Nguyên giải thích rồi cũng thôi, lại vài câu tán dóc với Hoàng thượng rồi mới ôm bảo bối rời khỏi Ngự thư phòng, đường tới cung Thái hậu.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      phải tiểu phú bà nữa mà là đại đại phú bà, chỉ sau mỗi hoàng bá phụ thôi. Ôi A Nguyên lớn bằng từng mà biết thu vén cho gia đình rồi.
      Hạ An Hi thích bài này.

    3. Giothoi

      Giothoi Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      21
      Khá khen cho ông tổng đốc này
      Hối lộ, à , phải là "hiếu kính" mới phải :v:v:v
      Hạ An Hi thích bài này.

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 122.2:

      Mới đến Ngự Hoa Viên liền nghe thấy tiếng cười khanh khách vui sướng truyền tới, nữ nhi xinh đẹp vụng về đào đất trong hoa viên, A Nguyên thấy tiểu nương mặt đầy bùn như con mèo con này hóa ra lại là Cửu Công chúa hơi kinh ngạc chút, lúc sau liền thấy Trần Tần đuổi theo phía nàng, tuy có chút mệt nhưng tâm trạng quả khác trước. Thấy vậy, A Nguyên cảm nhận được niềm hạnh phúc trong ánh mắt của Trần Tần, chỉ đứng xa xa nhìn Cửu Công chúa xoay vòng nhào vào lồng ngực Trần Tần vỗ tay cười rộ lên mà nở nụ cười.

      Trần Tần lau mồ hôi cho Cửu Công chúa nhìn thấy A Nguyên cũng cười đáp lại, dẫn Cửu Công chúa tò mò nhìn A Nguyên tiến lại gần, : “Vậy mà lại gặp được Công chúa ở đây.”

      “Hôm nay thỉnh an Hoàng bá phụ.” A Nguyên tới đây liền thấy đôi bàn tay nắm đóa hoa đưa đến trước mặt mình, hơi ngẩn ra, rồi thấy Cửu Công chúa nhe răng cười với mình, tuy có ưu nhã mị hoặc như trước đây nhưng đôi mắt to tràn ngập trong sáng, dường như còn mỹ lệ hơn nhiều lần. Thấy A Nguyên nhìn mình, Cửu Công chúa nghiêm túc kêu lên: “Mẫu thân thích, tặng!”

      “Ý của con bé là cảm thấy ta thích Công chúa nên nó cũng thích, bởi vậy mới tặng bông hoa mình thích nhất cho Công chúa.” Trần Tần sờ sờ đầu của Cửu Công chúa, thấy nàng ra sức gật đầu liền nhịn được mà cười rộ lên.

      “Ta đổi với Cửu Hoàng muội.” A Nguyên có ác cảm với Cửu Công chúa này, lấy ra viên đá quý Ba Tư tiến cống từ trong rương, đặt lên tay Cửu Công chúa rồi mới cài hoa kia lên đầu.

      “Quá quý giá rồi.” Cửu Công chúa đá này quý như thế nào, chỉ trao đôi với A Nguyên, còn Trần Tần lại biết đây là đá quý Ba Tư tốt nhất ở chỗ Hoàng thượng, bởi vậy có chút bất an song lại bị A Nguyên ngăn cản, nàng cười : “Để Hoàng muội chơi chính là phúc của nó rồi.” Thấy Cửu Công chúa cười với mình như trăm hoa nở rộ, Công chúa điện hạ bị chói mắt cảm thất ghen tị chút, lại cười ha hả hai câu với mẹ con Trần Tần, mơ hồ về gợi ý của mình với Hoàng thượng về việc sau này Trần Bình làm phò mã, được Trần Tần cảm tạ, xong mới nhanh chậm rời .

      Vừa mới hồi cung, A Nguyên liền thoắt vào tẩm cung của mình, mình lén lút lôi ra tấm gương lớn, nhìn mỹ nhân mặt mày tinh xảo bên trong, Công chúa điện hạ nghiêm túc hỏi: “Gương thần ơi gương thần, cho bản Công chúa biết, ở trong cung Hoàng tổ mẫu, ai là Công chúa đẹp nhất?” Nhìn thấy gương mặt Công chúa điện hạ kiên định đổi ở trong gương, nhóc con chẳng cảm thấy việc trong cung Thái hậu chỉ có mình nàng là Công chúa có gì sai sai cả, chỉ vuốt khuôn mặt mỹ lệ của mình mà cười dương dương đắc ý.

      “Ta biết ta là mỹ nhân mà.” Công chúa điện hạ ngắm ngang ngắm dọc, thực bất đắc dĩ nhìn mặt mỹ nhân trong gương kia, rất có ý vị độc cầu bại mà : “Mỗi lần nhìn gương, ta đều cảm thấy sầu lo sâu.”

      Sầu lo cái gì? Sầu lo rằng ngắm nhiều đại mỹ nữ như vậy, về sau cảm thấy thế gian này ai lớn lên trông cũng quá giống nhau!

      Ngũ công chúa dựa vào cửa nhìn muội muội ngớ ngẩn bên trong, cảm thấy dưới bầu trời này thể tìm ra được người vô sỉ hơn thế, nhịn rồi lại nhịn, bước vào liền thấy con nhóc hoang mang rối loạn thu dọn, nàng chỉ giả như nhìn thấy, giang hai tay : “Mỗi người nữa!” Khí thế thổ phỉ này dọa A Nguyên ngây người, nhìn Hoàng tỷ này biết bao lâu rồi mới đong đầu nước mắt chia bảo bối Hoàng thượng ban cho Hoàng tỷ bá đạo, rồi nhìn gương mặt cười tủm tỉm của Ngũ Công chúa, ghé vào bên vai nàng hỏi: “Tâm trạng Hoàng tỷ tồi sao?”

      “Thai này của biểu tẩu đều được đoán là con trai.” Ngũ Công chúa liền cười với A Nguyên, “Sau này đứa bé này mới là hy vọng của phủ Đinh Quốc công.” Nàng có lợi hại nữa sau này cũng chia nhà ra ngoài, chỉ có Khánh Chấn mới là dòng chính của phủ Định Quốc công. Thấy A Nguyên gật đầu, nàng liền thở dài: “Ngươi đừng cảm thấy ta ngày ngày nhọc lòng với nhà ngoại là ăn no rửng mỡ, phải biết rằng nữ nhân chúng ta nếu có gia tộc chính là vô căn lục bình*, dù lợi hại cũng có ích gì đâu?” Thấy A Nguyên tiếp tục gật đầu, nàng liền thấp giọng : “Ta chỉ mong phủ Định Quốc Công, suy tàn thời điểm ta còn tồn tại là đủ.”

      Vô căn lục bình: Lục bình loại thủy sinh sống ở ao hồ. Căn là nguồn cuội. Ý câu này là lục bình có nguồn cuội cứ lênh đênh vô định theo dòng nước, nước chạy về đâu nó theo đó.

      “Lời này là… ” A Nguyên liền cười : “Đólà phủ Quốc công, sao suy tàn là suy tàn được.”

      coi là gì đâu.” Ngũ Công chúa thấy chung quanh có ai, lúc này mới ghé vào bên tai A Nguyên, giọng: “Cũng biết là phủ nào, nghe còn người có tiền đồ, dần dần nghèo , đến bảo bối ngự tứ cũng phải lấy ra dùng, bằng toàn gia đều sống nổi.”

      “Vậy nhanh gây dựng tiền đồ, còn sống mơ mơ màng màng, thất bại ai suy tàn chứ?” A Nguyên liền nhíu mày : “

      “Vậy chạy nhanh tiền đồ lên, còn sống mơ mơ màng màng, bất bại lạc ai suy tàn đâu?” A Nguyên liền nhíu mày : “Oán trời trách đất, bằng tự mình cố gắng tự lập, dựa vào cầm đồ di trạch của lão tổ tông, sống cũng là lãng phí đồ ăn.”

      “Trong kinh hơn phân nửa đều là như thế.” Ngũ Công chúa rũ mắt , “Mấy thế hệ quyền quý, có nhà phát triển ngừng, có nhà suy tàn lụn bại, khiến người ta thổn thức.” xong liền có chút rối rắm mà với A Nguyên: “Phụ hoàng với ta là khai phủ trước đại hôn, trong năm nay luôn.” Thấy A Nguyên lộ vẻ trêu chọc, nàng đỏ mặt cười : “Ngươi cùng lắm là sang năm cũng xuất cung , đến lúc đó chúng ta còn ở chung được sao? Lại còn làm vẻ này, ta tổn thương.” Dứt lời lại thấp giọng: “Ta chỉ cảm thấy từ đây mẫu phi phải đơn rồi.”

      “Chỉ cần Hoàng tỷ nguyện ý tiến cung nhiều hơn tiến cung là được.” A Nguyên khuyên nhủ.

      Hôm nay cũng phải ngày làm bạn, Ngũ Công chúa chỉ cười cười rồi tỏ vẻ hung hăng “đoạt” rất nhiều bảo bối của A Nguyên, xong xuôi mới đắc ý rời .

      Quả nhiên mấy tháng sau, Ngũ Công chúa gả thấp cho con thứ phủ Định Quốc công, khai phủ Phúc Thọ Công chúa.

      Ngày nàng xuất giá, A Nguyên liền thấy trong cung đều là sắc đỏ hỉ mắt kéo dài tới tận cửa thành, Ngũ Công chúa vạn dặm hồng trang, toàn bộ kinh thành chong đèn suốt đêm, đội ngũ đoàn xe mênh mông theo người tỷ tỷ này của nàng rời chốn hậu cung nàng sinh sống mười mấy nă. Đỡ Thái hậu đứng ở đại điện, nhìn Ngũ công chúa vừa bước vừa quay đầu lại biến mất trong tầm mắt, A Nguyên lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nàng liền thấy Đức phi nén nước mắt tiễnNgũ Công chúa rời , sau đó nước mắt liền rơi xuống, đau lòng.

      rất là thương tâm.

      Tâm tình như vậy ai có thể an ủi đủ, A Nguyên chỉ cúi đầu coi như nhìn thấy.

      Đây là cái thê lương của nữ nhân trong cung. có đế sủng, con cái cũng đều rời , còn lại thâm cung lạnh lẽo thể chịu nổi.

      Nhưng mà Đức phi vốn là người biết đại cục làm trọng, sang ngày hôm sau Ngũ Công chúa và Ngũ Phò mã hồi cung tạ ơn, bà lại là Đức phi nương nương đoan trang dễ gần.

      Ngũ Công chúa ngược lại dung sắc càng thêm kiều diễm, thân váy áo lửa đỏ là diễm lệ áp quần phương, A Nguyên nhìn dáng vẻ thần hồn điên đảo của tiểu biểu đệ bên người nàng ấy, ngơ ngác để Ngũ Công chúa nắm tay cùng dập đầu trước Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu, được ban thưởng liền nâng cho Ngũ Công chúa xem trước, thấy vẫn ngốc như vậy, A Nguyên liền cười xấu xa.

      Sau khi đám tiểu bối đều ra ngoài, Ngũ Công chúa liền thấy A Nguyên mài đao soàn soạt, tức khắc nổi giận, chọc vào trán nàng uy hiếp: “Ngươi dám bắt nạt ai hôm nay ta liền xử ngươi!”

      “Hoàng tỷ thấy sắc quên nghĩa rồi!” A Nguyên tức giận bất bình, thấy tiểu biểu đệ kia cũng cảnh giác nhìn mình, hiển nhiên chịu khổ nhiều, trong lòng vị Ngũ tỷ phu này mình chính là người xấu rồi. Thở dài tiếng, Công chúa điện hạ ngâm nga: “Ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, nề hà trăng sáng chiếu mương ngòi!”

      “Ai là mương máng, ai là mương máng!” “Minh nguyệt” tức khắc nổi giận, nhào lên cho A Nguyên vài cái véo, thấy nàng kêu lên oai oái mới đắc ý mà : “Sau này nghe lời cho tốt mới có trái ngon mà ăn.”

      A Nguyên che lại cánh tay đau, nhe răng trợn mắt, tiễn hai tên vợ chồng son hận thể ngày ngày dính bên nhau rồi, quay đầu lại liền xuất cung khóc lóc kể lể với A Dung, chỉ đóng cửa khóc lóc ỉ ôi trước ánh mắt chăm chú của A Dung, tố cáo: “Ngũ Hoàng tỷ tàn nhẫn độc ác, nhéo hết cả người, đau chết mất.” xong, thấy ánh mắt đau lòng của A Dung, được vuốt đầu tóc mình, đến cầu có chút được tấc lại muốn tiến thước cũng đều đồng ý, nức nở : “Vẫn là A Dung quý ta.”

      xong, lại tả cánh tay thê thảm chút.

      “Ta nhìn xem.” Nhóc connhà mìnhchịu khổ bị véo, tuy rằng phạt đúng tội, có điềuA Dung vẫn đau lòng muốn chết, xoay người lấy dược thoa tới, nhàng : “Ta thoa cho muội.”

      được.” Mắt thấy vậy mà muốn kéo tay áo mình lên, nhóc con đột nhiên ngừng khóc, cười gượng : “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

      A Dung nhìn nàng bất đắc dĩ.

      Hai người thường xuyên thụ thụ bất thân đấy, thấy A Nguyên trốn tránh, chỉ lo lắng đứa bé này là sợ mình đau lòng, cũng để ý tới luân thường, nắm tay A Nguyên xốcống tay áo lên.

      Cánh tay tuyết trắng vô cùng sạch , nốt ruồi cũng có.

      Hai người đều trầm mặc.

      Trước vẻ trầm mặc có chút nguy hiểm của thanh niên, nhóc con xoay người định trốn lại bị bàn tay thon dài giữ chặt cổ tay lại, run run rẩy rẩy quay đầu lại, liền thấy gương mặt tú mĩ của thanh niên này có chút nguy hiểm, nghe thấy giọng hỏi: “Muốn ăn rất nhiều bánh hoa quế?! Muốn ta gọi điện hạ là ‘ Công chúa nương nương xinh đẹp như hoa ’?! Muốn ta nộp tài sản lên lập tức?!” Đây là cầu bỏ muối vào trong biển vừa rồi nhóc con ỷ vào có người đau lòng nên đưa ra.

      “Nếu ta ……” Công chúa điện hạ run lẩy bẩy trước ánh mắt thâm trầm của mỹ thanh niên, cười gượng : “Những vết máu bầm đó đột nhiên biến mất rồi.” Nàng mở to đôi mắt long lanh lóng lánh tràn ngập chờ mong nhìn mỹ thanh niên mỉm cười, thử hỏi: “Dung Nhi tin chứ?”

      Thanh niên hơi hơi mỉm cười, lộ ra hàm răng như tuyết, ôn hòa mà : “Muội đoán xem!”

      Editor có lời muốn : đoạn Ngũ Công chúa lên xe hoa thực cảm động hô hô

    5. Giothoi

      Giothoi Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      21
      Mong chờ ngày công chúa điện hạ xuất giá nha :v:v
      Ngày vùng lên của tứ hòàng tử chăng :v
      Hạ An Hi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :