Chương 25: Nháy mắt, cục diện trở nên hỗn loạn. 34 đứa trẻ do tế tư bị trọng thương, quá trình truyền hắc khi chưa hoàn thiện, tại bị phản phệ, nháy mắt đều mắt lực chiến đấu nằm đất nhúc nhích. Hơn mười người kia ngốc trệ hồi, nghĩ nổi tại sao Long điện lại có kẻ đột nhập vào được. Chỉ là họ nhanh chóng hồi thần, đồng loạt rút vũ khí tấn công. thể để tế tư xảy ra chuyện được. -Lũ đánh lén khốn kiếp, các ngươi có biết đây là đâu mà dám làm loạn. Mau mau buông tay chịu trói, bọn ta cho các ngươi chết toàn thây. Tính cách đều cùng khuôn đúc ra, biết sống chết lại dám uy hiếp Long tộc chân chính. Cũng ngu xuẩn như Long Cơ cùng Long Tình trước kia. Ánh mắt Hỏa Nhi nổi lên lửa giận, chút khách khí phóng ra quả cầu lửa thiêu chết kẻ vừa uy hiếp thành tro. Đám người như bị đình chỉ động tác, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm thân ảnh bốc cháy kia, bên tai vang lên thanh thảm thiết của người nọ, đầu óc trống rỗng. Lửa? Con người có thể phóng lửa sao? Bọn họ…Bọn họ rốt cuộc là thứ gì vậy? -Đừng lãng phí thời gian với chúng, lo mà “hốt” tên đầu xỏ kia . Tuyết Nguyệt vung tay lên, cột băng nháy mắt bao quanh lấy đứng gần , người kia lập tức bị đóng băng. Hai mắt phát lạnh, lại vung tay thêm cái nữa, tảng băng kia cùng lập tức vỡ vụn thành trăm mảnh. -Lôi, cho cậu cơ hội tỏa sáng kìa. Thể . Long Vũ Phong triệu hồi từng cơn gió cắt lên cơ thể những kẻ chắn đường mình. lâu sau, trước mắt chỉ còn lại đống thịt vụn. -Ok, tất cả tránh ra để thể . Long Lôi Vũ cười gằn tiếng, hai mắt lên tia sét, từng đợt từng đợt sét từ hư giáng xuống bóng dáng nằm đất của tế tư. Kẻ này cũng phải đèn dầu cạn, dù bị trọng thương nhưng vẫn cố gọi tầng kết giới bao quanh mình. Từng tia sét nện xuống lớp bảo hộ kia vang lên những tiếng ong ong nhức tai, vòng kết giới màu vàng dần dần bị mài . Cuối cùng vỡ vụn, những tia sét còn lại lấy thế công hung mãnh giáng xuống người tế tư. -Aaaaaa… khí bụi mù mịt, từng thanh thảm thiết vang dội, chẳng mấy chốc nơi này chỉ còn lại bốn người bọn họ. Đứng giữa đám thi thể, bốn người mặt đổi sắc tiến về nơi phát ra bụi mù kia. Đợi khi khí bụi tản , cả bốn người đều biến sắc. Chỉ thấy trong cái hố sau bị sét tạo thành kia, có ai cả, chỉ thấy từng vệt máu kéo dài ghê người. -Cmn, thế mà lại để thứ đó chạy thoát. Long Lôi Vũ nhịn được chửi thề câu, sắc mặt ba người còn lại cũng rất xấu. Bọn họ lần này bứt dây động rừng như vậy, hành động về sau càng thêm khó khăn. Cũng may nơi đây là thánh địa, người thường thể vào được. Nếu , bằng náo động bọn họ gây ra hôm nay, chỉ sợ rước lấy họa rồi. - tại chúng ta phải làm sao? Để chạy mất, có cảnh giác với chúng ta rồi. -Được rồi, tại Long tộc giả này chúng ta cần để ý tới nữa, cái chúng ta cần để ý…là Long tộc chân chính kia kìa. -Ý là hai người hôm trước. -Uk, thả hồ điệp theo bọn họ, mất dấu đâu. -Hờ hờ, con bướm gió có hình dáng kia của làm hỏng việc đấy chứ. -Oh, mỏi mắt mong chờ. …… Thế kỉ 21, bên kia khu rừng cấm của các á thần. Bên ngoài vòng bảo hộ của cầu pha lê, mọi thứ đều chìm trong màu đen của bóng tối. Chướng khí mù mịt phân đường , thậm chí đưa bàn tay lên cũng nhìn năm ngón. Sừng sững giữa gian nơi đây là tòa lâu đài cổ. Cả tòa thành có lấy tia ánh sang, tường cùng mọi ngóc ngách trong tòa thành đều trạm trổ hình ảnh của quỷ dữ. Hình ảnh kích thích thị giác của người nhìn. Càng tiến sâu vào bên trong, khí càng bị đè nén khó thở, hơi thở hắc ám buông xuống cả tòa thành. -Thế nào, vẫn chịu từ bỏ ak. Bỗng dưng giữa nơi u ám này mà đột ngột xuất tiếng , dù thanh đó trầm thấp du dương như tiếng đàn violong chăng nữa, cũng thử thách trái tim của mọi người. Chỉ thấy bên trong căn phòng rộng lớn, hai thân ảnh mờ ảo chiếc giường tròn chính giữa căn phòng ngừng lay động. Hình ảnh như vậy thực dễ khiến người khác suy nghĩ sâu xa. -Buông tay. Hai mắt Long Kim Bảo tràn đầy ghê tởm cùng chán ghét, hai cổ tay bị trói chung chỗ ngừng vung vẩy muốn hất bàn tay to lớn bên hông ra. Cổ chân bé cũng bị xích lại, đầu nối với chân giường. Hai cái chân đá động, mục đích chỉ là muốn thoát khỏi tay người phía mà thôi. - bao lâu như vậy rồi mà em vẫn chịu bỏ cuộc ak? Em nghĩ em có thể chạy được bao xa chứ? - mướn ngươi lo lắng hộ, cút . -Coi nào bé con, tôi chỉ muốn em thấy tình cảnh của mình bây giờ thôi. Người đàn ông tay nắm lấy hai cổ tay bị trói chặt của , đè chân lên hai chân liền dễ dàng khống chế . Bàn tay còn lại ngưng vuốt ve cần cổ thon thả của , động tác thực dịu dàng, nhưng ai biết khi nào xuống tay bóp gãy cổ biết chừng. Thân hình chìm trong bóng tối, thấy dung mạo. Nhưng vẫn có thể mờ ảo nhìn thấy được thân thể cao lớn vạm vỡ kia, to gần gấp hai lần Long Kim Bảo. Trách sao có thể dễ dàng khống chế như vậy. -Long Ngạo Thiên, cmn mau vứt bàn tay dơ bẩn của ra, đừng đụng vào tôi. Hai mắt Long Kim Bảo bốc lửa, hận thể cắn đứt cái tay kia. -Bảo Bảo bực tức lên chẳng có chút nữ tính nào. Nhưng mà…tôi thích. Long Ngạo Thiên bật cười, giọng điệu chút để ý . bé này tính khí đúng là lớn, đáng lẽ phải là con của Hỏa thần mới đúng. -Ngạo Thiên, đừng đùa nghịch nữa. Mau tới đây . -Em biết rồi. Bảo Bảo, để đề phòng em lại tự rước họa vào thân, tôi đành làm chút việc em thích rồi. Giọng điệu cưng chiều của khiến các đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng động tác cột hai tay vào thành giường lại chẳng chút ăn khớp. Kiểm tra kĩ dây xích ở cổ chân lần nữa, cúi đầu ấn nụ hôn lên trán rồi quay người rời khỏi. -Cmn Long Ngạo Thiên, ngươi cmn đừng để rơi vào tay ta. Hai cổ tay bị trói có chút đau đớn, nhưng vẫn làm giảm được lửa giận của Long Kim Bảo. Vùng vằng hồi lâu chỉ tự làm đau bản thân mình, dứt khoát nằm im ở đó. Nhìn chiếc vòng ngọc ở cổ tay, hàm răng của đều nghiến đến muốn nát vụn. Tên khốn đê tiện kia, biết kiếm đâu ra cái vòng rách này, vậy mà lại phong ấn sức mạnh của . vậy còn trói ở đây, vất vả lắm mới tự thoát ra được, chạy còn chưa được bao xa lại bị tóm trở về. Thù này, nhớ. -Sao vậy , tìm em có việc gì? -Tại sao có cơ hội đột nhập được vào tổng bộ Long tộc mà em còn ra tay phá hủy cầu pha lê ? Lại còn mang con nhóc kia về nữa, em định làm gì vậy? Người đàn ông khoác tấm áo choàng màu đen huyền bí, dáng người cao lớn dù bị che dấu dưới lớp áo cũng ngăn nổi vẻ cuồng vọng của . Dung mạo tuấn tú đến nghiệt, giữa trán lại có thêm nốt chu sa đỏ tươi, càng khiến trở nên mị. Phải chính là mị. Vẻ đẹp của có thể gọi là phi giới tính. Nếu phải khí chất cuồng ngạo kia, có lẽ có người còn tưởng là cũng biết chừng. Long Ngạo Thiên uể oải ngồi lên ngai vàng, ánh mắt đảo qua Long Nghịch Thiên ở bên cạnh, khóe miệng khẽ cong lên. - có vẻ đánh giá thấp Long Quang Mục rồi nhỉ, phải là đối thủ dễ chơi đâu. -Nhưng mà em… -, bây giờ chưa phải lúc thực trở mặt với họ, mưu của chúng ta ấp ủ lâu như vậy, sao có thể bị phá rối chứ. Lần này Long Nghịch Thiên gì nữa. hơi lo lắng nhìn người em của mình ngôi ngai vàng, dáng vẻ lười biếng. -Còn kia? Em định làm gì với ta? - cần để tâm đến việc này. Chỉ cần nhớ, ấy là người phụ nữ của em. ai được phép làm tổn thương ấy, hiểu chưa? -Uk. cam lòng uk tiếng, Long Nghịch Thiên mím chặt môi. Chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ này của Ngạo, chưa bao giờ. Hi vọng điều lo lắng xảy ra. Ngạo vì mà bỏ qua kế hoạch ấp ủ nghìn năm nay của họ. . …… Bốn người uể oải trở lại khách điếm, kế hoạch như ý khiến họ có chút chán nản. Nhưng vừa lúc bước chân vào nhà trọ, hai mắt Long Vũ Phong trầm xuống. -Khí tức Long tộc…có á thần bị trọng thương ở đây.
Chương 26: Vẻ mặt của ba người kia cũng rất vi diệu, có điều chỉ trong phút chốc, lập tức nghĩ ra Long tộc mà Long Vũ Phong tới là ai. -Con bướm kia của được việc ghê gớm. Long Vũ Phong chỉ cười mà , ba người còn lại cũng gấp gáp. Chuyện lần này là bọn họ quá chủ quan, coi thường kẻ địch mới để tên đó chạy thoát. Lần này phải lên kế hoạch kĩ lưỡng mới có thể hành động. biết kẻ đó ở gần đây, cần vội vàng. Vậy nhưng, đôi khi người tính cũng bằng trời tính. Dù có là con trời chăng nữa cũng có lúc để mọi việc xảy ra như ý muốn. …… Long Hỏa Nhi mở cửa bước vào phòng, tay xoay xoay cái cổ đau nhức. Đâp vào tầm mắt của là thân ảnh màu lam cao lớn, đưa lưng về phía cửa, hai mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe tiếng động, Lục Hạo vội quay đầu lại, trông thấy bóng dáng đỏ rực quen thuộc, chợt thở phào. Long Hỏa Nhi nhìn tuấn nhan có chút tiều tụy của , mím môi cười trêu. -Vinh thế tử, ngài cứ ở lì trong phòng của con người ta như vậy sợ ảnh hưởng danh tiếng sao? Lục Hạo hùa theo , chỉ lẳng lặng ngắm nhìn lời nào. Hỏa Nhi thấy vẻ mặt đúng, cũng cười đùa nữa. tới ngồi xuống cạnh bàn, tự rót cho mình cốc nước. Lục Hạo bần thần chút cũng theo ngồi lại bên cạnh . -Mấy ngày nay…nàng đâu vậy? Bàn tay cầm cốc nước của Hỏa Nhi khẽ khựng lại, im lặng . -Nàng… có điều gì muốn với ta sao? ? có thể gì được đây. thân phận của bản thân mình sao? Cũng… phải thể. Giống như Tuyết thân phận của mình cho người đàn ông kia? -Ngươi…muốn biết điều gì? Lần này, đến lượt Lục Hạo im lặng. Biết gì? muốn biết tất cả về nàng. Nhưng sợ…sợ điều nàng ra khiến thể tiếp thu được. Sợ nàng …nàng phải . Ở gần nhau lâu như vậy, sao có thể phát ra, nàng vốn phải là Bùi Hỏa Nhi chứ. Chỉ là ra. cũng biết vì sao nữa. -Ta tên là Hỏa Nhi. Chỉ là phải họ Bùi. Hỏa Nhi vừa vừa quan sát vẻ mặt Lục Hạo, thấy có vẻ gì là ngoài ý muốn, liền hiểu biết phải Bùi Hỏa Nhi từ lâu rồi. -Ta họ Long. Nhìn vẻ mặt trợn mắt há to miệng của , Hỏa Nhi có chút ác ý suy nghĩ: hù chết ngươi luôn. Giả bộ bình tĩnh cái nỗi gì. Hơn tuần ngủ, mệt muốn chết. Dẫu sao họ cũng chỉ là á thần, hoàn toàn là thần linh. Khi ngồi xuống bàn bạc nghiêm túc kế hoạch cần đặt ra cũng sang ngày hôm sau. -Sảng khoái ghê, hôm qua trở về, đầu vừa dính gối liền ngủ. Lâu rồi chưa liều mạng như thế. bàn bốn người tuấn nam mỹ nữ luôn là tâm điểm của mọi người. Hai người Triệu Kiệt và Lục Hạo biết đâu từ sáng sớm, tới giờ vẫn chưa thấy tăm hơi. -Chúng ta đánh rắn động cỏ như vậy, đối phương lần này tất có chuẩn bị. Nhưng bị thương nặng như vậy, chắc chắc thể khôi phục trong sớm chiều. Chúng ta có nên tấn công trực diện ? -Chắc gì có đồng bọn. Long tộc bị trà trộn vào chưa chắc chỉ có người. Chúng ta nên quan sát kĩ hơn. Song phương đều trong bóng tối, chúng ta biết đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người, bọn chúng cũng chưa khẳng định được thân phận của chúng ta. Vẫn còn cơ hội mà. -Em nghĩ tốt hơn hết chúng ta nên thăm dò hai á thần kia trước hơn, có lẽ chúng ta có thể có tin tức hữu ích hơn. Long Vũ Phong nhìn ba người trước mắt hăng hái thảo luận, cũng chen vào. nhíu mày suy tư, cảm thấy có gì đó đúng lắm. Hai á thần kia đến tột cùng là có mục đích gì? Bọn họ có biết chuyện xảy ra ở Long điện ngày đó ? Xoa xoa mi tâm đau nhức, ánh mắt lơ đãng nhìn chung quanh. Chợt luồng khí quen thuộc lướt qua, đồng tử của co rút lại. Mạnh mã quay đầu về hướng cầu thang, khí tức của Long tộc bị thương ngày hôm qua, ngập tràn nơi đó. Hai thân ảnh mặc áo choàng quái dị kia đập vào mắt , ánh mắt lập tức thay đổi. Bàn tay to lớn nắm chặt, nhìn chăm chăm vào 2 người cao thấp từ từ bước xuống kia, đôi mắt như đóng đinh tại thân ảnh cao hơn. Chính là . -Phong, sao vậy? Ba người còn lại thấy thần sắc đúng, lập tức đồng loạt đứng lên, khí tức cương hãn bao phủ toàn thân. -Tên áo choàng cao lớn kia, là tên tế tư ngày hôm qua. -Sao cơ? Long Vũ Phong gằn từng tiếng, ánh mắt tóe lửa nhìn đối phương rời mắt. Dường như hai người kia cũng nhận thấy cái nhìn đầy địch ý của bốn người, khí tức toàn thân cũng thay đổi trong chốc lát. Bày ra tư thái sẵn sàng nghênh địch. Long Lôi Vũ, Long Hỏa Nhi cùng Long Tuyết Nguyệt hỏi lại, thầm niệm chú mở ra kết giới, gian xung quanh lập tức biến mất. Như vậy tránh cho người dân vô tội bị quấn vào trận chiến này. -Các ngươi là ai? Người mặc áo choàng dáng người bé kia lên tiếng hỏi, thanh mềm mại dịu dàng, có thể dễ dàng nhận ra nàng vốn là nữ tử. Người cao lớn hơn ở bên cạnh trầm mặc , nhưng khí thế quanh thân vẫn giảm. -Sao vậy? Suýt bị ta giết chết mà quên nhanh vậy sao? Vết thương của ngươi coi bộ vẫn chưa khỏi hẳn nhỉ? Long Lôi Vũ ngoài cười mà trong cười, nhếch môi chế giễu. Mối nhục để tên khốn này chạy thoát ngày hôm qua còn chưa tính đâu. -Là các ngươi? Thanh tinh tế khác hoàn toàn cùng dáng người cao lớn, cho thấy đây cũng là nữ nhân. khó tin! -Mộng, muội biết họ sao? -Bọn họ chính là người đả thương muội trong Long điện ngày đó. Muội nấp chờ cơ hội thám thính Long tộc kia, biết từ đâu xông ra bốn người, lời nào trực tiếp đả thương muội. thanh kia đầy căm phẫn, giống như bốn người làm chuyện ác trời đất đều thể dung thứ. Hơn nữa khả năng đổi trắng thay đen thực khiến người khác lau mắt mà nhìn. - ra là các ngươi, dám đả thương Long tộc bọn ta, loài ngươi các ngươi nhận lấy cái chết . thanh tế nộn kia thực chẳng có lấy chút sát khí, nghe vào tai có cảm giác hơi buồn cười. -Mắt chó nào của ngươi nhìn thấy bọn ta là con người đấy hả? Long Vũ Phong cười mỉa tiếng, khẽ nhắm mắt lại niệm chú ngữ. trận lốc xoáy bao quanh lấy thân thể cùng ba người còn lại. Khí thế mạnh đến nỗi hai ngươi đứng đối diện kia phải lùi lại mấy bước. Đợi đếnn khi lốc xoáy tản , hình ảnh bốn người kia ra, hoàn toàn trở về hình dạng á thần vốn có. -Ngư…Các ngươi…Sao có thể… thanh lắp bắp hoàn chỉnh câu, hoàn toàn bị trận thế trước mắt làm cho choáng váng. Khí tức Long tộc từ bốn người bọn họ tản ra nồng đậm, hoàn toàn thể lấn át được. -Ta có thể giải đáp thắc mắc của các ngươi, ngay sau khi thu thập xong lũ khốn tụi bây. em tránh ra để ông đây thể . -Lần trước cũng nghe thấy câu này đấy, kết quả rồi sao? thanh cười nhạo của ba người kia khiến Long Lôi Vũ cứng đờ, ánh mắt càng thêm phẫn hận lao thẳng tới kẻ có dáng người cao lớn kia. Từng đạo lôi điện trong tay lấy khí thế sét đánh ngang tai, thể cản phá nổi giáng xuống người tên kia. Bốn ngươi đấu hai, chia đội cực ăn ý. Long Lôi Vũ cùng Long Tuyết Nguyệt ra tay với tên tế tư kia, còn Long Vũ Phong cùng Long Hỏa Nhi cản lại dáng người nhắn kia, cho nàng ta có cơ hội tiến lên hỗ trợ. nàng bị hai người quấn lấy tức giận muốn khóc, nước mắt thiếu điều chảy xuống. Đến khi nhìn thân ảnh cao lớn kia bị tia sét của Long Lôi Vũ đánh bay ra xa, cả người bị đánh đến đen thui, máu từ vết thương ngừng chảy ra, liền phát điên. -Aaaa…Dừng tay. Mau dừng tay lại. Có thể thấy , này năng lực chiến đấu mạnh, chẳng mấy chốc bị Long Vũ Phong khống chế, bên chảy nước mắt ngừng khóc gọi tên tế tư kia. -Cmn, lão tử nhịn lâu, để xem lần này ngươi còn trốn được . Long Lôi Vũ đưa tay lau vết máu bên khóe môi, đắc ý vô cùng tới chỗ “cục than” vừa bị mình đánh bay. phải nhìn xem kẻ này còn năng lực gì để đối đầu với đây. Giơ tay giật lấy tấm áo choàng đen thui dính đầy máu của kẻ kia, vẻ mặt ngông nghênh đắc thắng của chợt cứng lại.Khóe miệng giương lên lập tức cứng đờ, thể tin nổi thốt lên. -Long Nghịch Thiên.
Chương 27: Lục Hạo và Triệu Kiệt trở về nhà trọ được tiểu nhị thông báo, bốn người kia có chuyện gấp phải rời , nếu có chuyện gì báo tin cho họ sau. Hai người vừa nghe liền gấp gáp. Nếu là lúc trước sao, dẫu sao bọn họ có ít ám lâu chuyên thu thập tin tức, có thể dễ dàng tra ra tung tích của bốn người bọn họ thôi. Nhưng bây giờ khác, bọn họ biết bốn người kia chính là Long tộc vĩ đại trong truyền thuyết đó, nếu thực mất đâu mà tìm chứ. Dẫu sao sức người có hạn, sao có thể đấu lại các vị thần. Trong khi đó, tại căn nhà có vẻ đổ nát tại ngoại thành Nam Quốc, khí lại hết sức giương cung bạt kiếm. Năm người ngồi quây quanh chiếc bàn cũ kĩ trong phòng, người mang vẻ hoang mang, bốn người còn lại vẻ mặt đầy sát khí đều nhìn chằm chằm vào dáng người bị cuốn chặt như cái bánh chưng vứt đất. -Các ngươi …các ngươi là Long tộc…đến từ tương lai? -Câu hỏi ngu ngốc này ngươi hỏi quá ba lần rồi đấy. Long Lôi Xũ mặt giăng đầy mây, u ám trả lời. Nếu là lúc khác, vô cùng có thời gian cùng tâm tình đùa giỡn cùng mỹ nhân, đặc biệt là vị mỹ nhân tuyệt sắc cổ đại như vậy, quả thực hợp khẩu vị của . Nhưng tại, chỉ có ý nghĩ: triệu hồi quả cầu sét đánh tuốt xác thằng khốn nằm chổng vó ở kia. quả thực dùng hết sức nhẫn nại từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ để khắc chế chính bản thân mình ngồi im chỗ. Long Ngọc Hoa thấy vẻ mặt xám xịt như vậy cũng ngượng ngùng mở miệng hỏi tiếp. Quả thực những điều họ khiến nàng vô cùng hoang mang, nhưng nàng có hoài nghi thân phận của bọn họ. Nàng cũng biết vì sao, chỉ là đối với họ có loại cảm giác thân thiết như người nhà. Hơn nữa…ánh mắt nàng tự chủ liếc nhìn người nằm mặt đất. Vốn dĩ nàng đối với hành động lạ thường gần đây của Mộng nổi lên nghi ngờ. Chỉ là nàng muốn tin đây là thực thôi. -Được rồi, chúng ta có nhiều thời gian đâu. Ngọc Hoa, ta biết ngươi đối với chúng ta vẫn có nhiều nghi hoặc. Ta hiểu . Chỉ là chúng ta thực gấp vô cùng rồi. Bên kia có lẽ sắp chống đỡ nổi rồi. Bọn ta tại chỉ có thể hy vọng vào ngươi thôi. Mong ngươi có thể tin tưởng chúng ta lần, dẫn chúng ta tới tổng bộ của Long tộc. -Hoa tỷ, đừng tin lời xàm ngôn của chúng, chúng lừa… Lời còn chưa xong, cước của Long Lôi Vũ giáng tới khiến Long Nghịch Thiên lập tức ngậm mồm. -Cmn, lão tử khắc chế vô cùng mới có thể cho ngươi “ăn hành”. Ngươi thử mở miệng ra lần nữa coi, ông đây đảm bảo ngươi chết toàn thây đâu. Nhìn ánh mắt Long Lôi Vũ tóe lửa, Long Nghịch Thiên thức thời dám chọc giận nữa. Dù hiểu vài từ Long Lôi Vũ ra, nhưng cũng biết là chẳng tốt lành gì. Bây giờ, toàn thân dưới của đều như bị người ta đạp gãy, đau đớn vô cùng. thực khó hiểu, biết bản thân đắc tội những người này ở chỗ nào, mà bọn họ ra tay chút nương tình, giống như có thâm thù đại hận vậy. Ánh mắt Long Tuyết Nguyệt đảo qua dáng vẻ chật vật như chó chết đất của , ánh mắt đầy hèn mọn cùng khinh bỉ, chán ghét. Bảo sao có cảm giác ghê tởm đối với tên khốn này như vậy. ra là kẻ thù gặp mặt, nhìn nhau liền đỏ mắt. Tên khốn này năng lực chiến đấu cùng phòng thủ mạnh, thế nhưng lại quỷ kế đa đoan, hiểm ti bỉ, vô sỉ hạ lưu. Hơn nữa, có chút lòng tự trọng đàn ông nào. Cứ nhìn hành động giả vô liêm sỉ của mà xem, quả thực khiến người nhìn đều hận nghiến răng. Bọn họ bị tên khốn này trái xoay phải vần, mắc bẫy ít lần, dù học được khôn ra vẫn phải là đối thủ của . Long tộc bảy người bọn họ, trừ Quang là dám động đến, sáu người còn lại đều ăn ít đau khổ trong tay . Long Vũ Phong ngược lại với biểu cảm cắn răng nghiến lợi của ba người kia, chỉ cảm thấy tràn đầy nghi hoặc. Bọn họ giao đấu với nhau ít lần, tưởng rằng có thể nhìn thấu đối phương. Nhưng tại, nghĩ có phải hay bọn họ nhầm. Bọn họ chút hiểu biết gì về bóng tối sao? Nên nhớ đây là cổ đại mấy ngàn năm trước, thuộc vào thời kì đầu của Long tộc bọn họ. Vậy nhưng tên khốn này lại xuất ở đây? Ngay từ đầu nghĩ có phải hay Long Nghịch Thiên cũng dùng biện pháp nào đó để xuyên trở về quá khứ hay ? Nhưng nhìn dáng vẻ mờ mịt khi bị bọn họ hung hăng đánh trận như vậy, Long Vũ Phong liền khẳng định, tên này là người của cổ đại. Thực đáng sợ, vậy chứng tỏ mấy ngàn tuổi rồi sao? Chẳng trách bọn họ đấu lại tên này. -Phong, sao chứ? Sắc mặt sao lại kém như vậy? - sao, chúng ta nên kết thúc chuyện này nhanh chút. Sắp tới ngày đó rồi. -Ngày đó? Ngọc Hoa nghi hoặc nhìn bốn người. Cử chỉ hành động của những người này thực lạ, thường những từ nàng hiểu. tại lại chuyện thần thần bí bí như vậy, nàng nhịn được liền hỏi. - có gì, cho biết sau. Đúng rồi, người đứng đầu của các là ai, có sức mạnh là gì? -Người đứng đầu? -Là người có sức mạnh lớn nhất Long tộc, trực tiếp bảo vệ cầu pha lê và là người truyền đạt ý chỉ của các vị thần với những người còn lại. Long Ngọc Hoa hiểu ý, gật gật đầu. -Là Long Quang Minh. Vẻ mặt bốn người có quá nhiều ngạc nhiên. Quả nhiên vẫn là con của thần ánh sáng. -Thực trùng hợp, boss của chúng tôi tên là Long Quang Mục. -Bó…bó gì cơ? Long Ngọc Hoa hoang mang nhìn Long Hỏa Nhi, thực hiểu từ gì. -Ak, là người đứng đầu của chúng tôi. lại, đồng ý dẫn chúng tôi tới tổng bộ Long tộc chứ? -Cái này…tôi tự quyết được. Tôi cần liên lạc hỏi ý kiến của Quang Minh ca ca trước . Bốn người nhìn Long Ngọc Hoa lôi ra khối như ngọc bội, thấy nàng giọt máu lên rồi truyền linh lực vào, khối ngọc bội tức sáng lên. Bốn người vẻ mặt tin nổi nhìn nàng trao đổi qua khối ngọc bội kia mà có vẻ nên lời. -Này…này…là điện thoại di động ak? -Ngầu quá xá, em cũng muốn có cái. Long Ngọc Hoa mới cất khối ngọc bội, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bốn cặp mắt sáng lấp lanh nhìn mình chằm chằm, thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng. -Khụ khụ, được rồi. hỏi được chưa? Long Vũ Phong ho , ngắt tầm mắt sáng quắc của ba người kia. -Quang Minh ca ca có thể dẫn mọi người vào, nhưng chỉ là bốn người các vị thôi. Long Hỏa Nhi cùng Long Tuyết Nguyệt nhìn nhau, hẹn mà cùng nghĩ tới hai nam nhân kia. Vẫn biết thể cùng tới, lại nhịn được ý muốn tham lam ở gần thêm chút nữa. -Tốt, chỉ có bốn người chúng ta. Như vậy, khi nào xuất phát? -Sớm ngày mai . Long Lôi Vũ vừa nghe, rằng tới bên cạnh Long Nghịch Thiên ngồi phịch xuống, nhe hàm răng trắng bóc ra cười với . -Khỉ đầu chó, lão tử hôm nay cùng nhà ngươi thức bàn đời. Ngươi cmn may mắn lắm đó biết . Tranh thủ thời gian hưởng thụ . Đợi tới khi xong chuyện rồi, xem lão tử như thế nào chậm rãi xẻo thịt ngươi. Long Nghịch Thiên nhịn được đánh rùng mình cái. Dẫu sao tại cũng chỉ là thiếu niên hơn 20 tuổi, phải là đại nhân vật mấy ngàn tuổi như người ở thế giới đại. Nếu là ở đại nghe được câu này, chỉ sợ cười to đầy khinh thường. Thế nhưng tại còn tuổi, đối với những kẻ cường đại hơn bản thân mình, sinh ra lòng nghi kị lẫn sợ hãi cũng là bình thường. Long Tuyết Nguyệt chụm hai tay lại, miệng đọc chú ngữ. dần dần mở hai tay ra, ánh sáng trắng tụ lại thành hình bông hoa tuyết sạch xinh đẹp. Nâng bông hoa lên, miệng khẽ thổi, bông hoa tuyết theo gió mà bay , mục tiêu chính là nhà trọ nơi mà nam nhân kia ở. Nhìn bông hoa tuyết dần biến mất trong bầu trời đêm, khẽ thở dài tiếng. Quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy tro tàn từ bàn tay trắng nõn của Long Hỏa Nhi tan biến , lập tức hiểu , mục đích của hai người giống nhau. -Báo tin cho rồi ak? -Uk. Hai người đều ăn ý im lặng, nghĩ tới tương lai gặp lại nữa, cảm giác thực khó chịu. Nếu biết lần gặp mặt trước đó lần cuối cùng, đối tốt với hơn chút. Ít nhất nuối tiếc như bây giờ. Đêm, mỗi người tâm .