1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 70

      Đỗ Nhược lau những vệt nước mắt bị gió thổi khô gương mặt, uể oải đẩy cửa cầu thang bộ ra. Mùi vị cũ kỹ ập vào mặt khiến hơi choáng váng. vừa bước lên cầu thang điện thoại vang lên, là Hà Vọng gọi đến.

      Đỗ Nhược bắt máy: “A lô?”

      “Sao rồi?”

      “Mình dẫn ấy xem cuộc thi, nhưng có ích gì.” Đỗ Nhược bóp trán, tâm trạng sa sút cùng cực. Lát sau, cố xốc lại tinh thần, quay người ra khỏi lối thang bộ, ngồi xổm bên cạnh gốc cây bạch quả.

      Bên kia đầu dây, Hà Vọng tặc lưỡi, phiền muộn thở dài: “Hai cậu những gì?”

      “Mấy năm qua, ấy lòng trau dồi nghiên cứu, lợi hại hơn năm đó rất nhiều. Nhưng cũng chính vì tài giỏi hơn nên lại càng tỏ tường chuyện năm xưa.”

      “Chuyện gì?”

      “Giống như tổ chuyên gia , Prime No.2 xảy ra vấn đề là vì quyết sách “liều lĩnh” của ấy. Vì vậy, ấy càng cách nào tha thứ cho bản thân.”

      Đỗ Nhược từ tốn kể lại từng câu Cảnh Minh cho Hà Vọng nghe sót chữ, rồi thử dò hỏi: “Cậu có trách ấy ?”

      Hà Vọng lặng im chốc lát mới : “ có.” Nhưng tiếp theo, ta thêm gì nữa.

      Đỗ Nhược hoang mang lên tiếng: “Hà Vọng!”

      “Mình còn chút chuyện.” ta ngắt lời: “Cúp máy trước đây.”

      “Ơ…”

      Điện thoại bị ngắt liên lạc, lòng Đỗ Nhược nhất thời lạnh toát. có chút lo âu, biết bên kia rốt cuộc trong tâm trạng thế nào. Nhưng chuyện đến nước này, thể làm gì được nữa.

      Buông điện thoại xuống, Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời đêm đầu thu trong veo gợn mây. Lá cây bạch quả xào xạc theo gió. Đêm dần lạnh, chợt thấy bi thương lan tràn. Tối nay, dồn hết tâm sức an ủi , thậm chí thổ lộ tình của mình lần nữa, vậy mà thể giữ được bước chân . biết bây giờ ra sao, lấy điện thoại định hỏi thăm mới phát có số của . Mà dù có có thể gì đây?

      Trước mặt , tất cả những điều có thể làm đều vô ích. Bây giờ giữa họ, mối dây liên kết duy nhất chỉ là những khúc mắc và ký ức trong quá khứ. Còn thực trước mắt… khó khăn để bước tiếp. Họ thể gần gũi, thể chuyện, thậm chí thể thấu hiểu lẫn nhau.

      Trong sáu năm quá khứ gian khó và đau khổ tột cùng, họ hề bầu bạn bên nhau, cùng mỗi người chỉ là nỗi trống vắng. thể tiến cũng chẳng thể lui, nên làm sao mới tốt đây?

      đau khổ che mắt, cảm giác như rơi vào vùng nước xoáy, thể tự cứu lấy mình.

      Di động rung lên, Hà Hoan Hoan gửi tin nhắn thoại đến: “Cỏ , sao cậu vẫn chưa về?”

      ở bên dưới này.”

      hít sâu hơi, ép buộc bản thân điều chỉnh tâm trạng rồi mở cửa vào nhà. Hà Hoan Hoan thoăn thoắt chạy đến ôm cánh tay , tíu tít như chú chim : “Cỏ , mình muốn tiết lộ cho cậu tin vui.”

      “Tin gì thế?” gượng cười.

      Hà Hoan Hoan xưa nay bắng nha bắng nhắng là thế, giờ phút này lại thẹn thùng ngập ngừng, cười tủm tỉm chốc lát mới thầm: “Mình cảm giác được Tăng Khả Phàm muốn cầu hôn với mình đấy.”

      Đỗ Nhược ngạc nhiên: “ hả?”

      “Dĩ nhiên rồi.” Hà Hoan Hoan mặt mày hớn hở. “Gần đây, ấy cứ ra vẻ thần bí. ở bên mình, có người gọi đến, ấy liền vội vàng chạy , nhận được tin nhắn cũng giấu giấu giếm giếm. Mình tưởng ấy ngoại tình nữa cơ, còn tìm Khưu Vũ Thần nhờ hack điện thoại của ấy. Mở ra xem, hóa ra là đặt nhẫn kim cương. chàng ngốc này còn bày đặt lén lén lút lút, kết quả vẫn bị mình biết.” Hà Hoan Hoan lắc lư đầu, vừa hạnh phúc vừa đắc ý.

      Đỗ Nhược trố mắt: “Cậu hack điện thoại của cậu ta á? Chuyện này hay lắm đâu.”

      Hà Hoan Hoan vỗ trán : “Đây phải là trọng điểm, trọng điểm là ấy muốn cầu hôn mình.”

      “Mình chẳng bất ngờ chút nào. Mấy năm qua, hai cậu vẫn luôn ngọt ngào như vậy, mình sớm đoán được hai cậu đến đích mà. Cầu hôn là chuyện sớm muộn thôi.” Đỗ Nhược lại lo lắng: “Nhưng bây giờ cậu biết rồi, đến lúc cậu ta cầu hôn còn ngạc nhiên gì nữa?”

      mình giả vờ biết.” Hà Hoan Hoan tỏ ra hết sức biết điều.

      Đỗ Nhược lừ mắt nhìn nàng, lắc đầu bó tay. đổi giày vào nhà, muộn màng cảm khái: “ thể tin nổi, cậu sắp kết hôn rồi sao?”

      nhanh vậy đâu, đính hôn trước thôi. Ôi giời ơi, cung phản xạ của cậu sao ấy nhỉ? Bây giờ mới xử lý kịp à?” Hà Hoan Hoan khẽ trêu chọc .

      Đỗ Nhược xoa đầu: “Chưa kịp thích ứng thôi. Nhanh đấy, ràng chúng ta còn trẻ quá mà.”

      “Bình thường thôi. Hai mươi lăm đính hôn, hai sáu, hai bảy cưới, tính là sớm.”

      Đỗ Nhược chân thành: “Mình và Tăng Khả Phàm học cùng lớp lâu như vậy, con người cậu ấy quả rất tốt. Hai cậu lại thương lẫn nhau, sau này nhất định hạnh phúc lắm. Hoan Hoan, cậu phải hạnh phúc nhé.”

      Thấy nghiêm túc như thế, Hà Hoan Hoan ngớ người, chẳng biết tại sao trong lòng bỗng cảm thấy xót xa: “Ôi, sao tự nhiên cậu những lời này? Thương cảm cứ như mẹ già sắp gả con vậy.” Rồi ấy nhanh chóng chuyển đề tài: “Còn cậu, cậu định thế nào?”

      “Thế nào cái gì?”

      “Kể từ khi Cảnh Minh về nước, cậu cứ ngơ ngác làm sao ấy. Lần trước, Vạn Tử Ngang gọi cậu ra ngoài cũng vì chuyện của cậu ta, đúng ? Rốt cuộc cậu định thế nào?”

      Gương mặt Đỗ Nhược chợt phủ kín nỗi u buồn, cúi đầu lên tiếng.

      “Hỏi cậu đấy!”

      “… Mình biết ấy nghĩ thế nào nữa.”

      “Mình hỏi cậu ta, mình hỏi cậu.”

      Đỗ Nhược chần chừ hồi lâu, hé môi nhưng được câu nào.

      “Cậu…” Hà Hoan Hoan giận Đỗ Nhược cứ động đến chuyện Cảnh Minh là trở nên mềm yếu. “Cậu xem cậu ta có gì tốt? Ngoại trừ đẹp trai, IQ cao, có tài, có tiền…”

      Đỗ Nhược lặng thinh nhìn nàng.

      “Ặc, hình như ưu điểm cũng nhiều .” Hà Hoan Hoan phiền não vỗ đầu, tiếp: “Mình thấy Cảnh Minh tuy gia cảnh giàu có nhưng tính tình lại tốt. Bồ bịch đương còn được, nếu kết hôn, khẳng định có cả đống mâu thuẫn. Với lại, mình thấy những ưu điểm kia của cậu ta Dịch Khôn cũng có. Có thể là phương diện nhan sắc, ta kém chút nhưng cũng tệ hơn bao nhiêu. Chi bằng cậu Dịch Khôn cho rồi.”

      “Cậu linh tinh gì thế?” Đỗ Nhược trợn mắt đính chính. “Mình và ấy phải kiểu quan hệ kia.”

      “Nhưng mình cảm thấy hôm cậu say rượu, ta đưa cậu về, khí là lạ.”

      đưa mình về, lẽ nào ấy vứt mình dưới sân?”

      Hà Hoan Hoan định gì đó nhưng Đỗ Nhược cuống quýt ngăn lại: “Thôi, thôi, thôi, xem như mình chưa gì. Cậu lo mà chuẩn bị được cầu hôn , đừng quan tâm mình.” Dứt lời, khẽ vỗ vai Hà Hoan Hoan rồi đứng dậy bỏ .

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Mấy ngày liền, Đỗ Nhược làm mà tinh thần yên. Dịch Khôn mắt nhắm mắt mở cho qua, hỏi đến.

      Gần đây, công ty có việc gì lớn cần giải quyết nên đến văn phòng, chỉ ru rú trong phòng thí nghiệm ở khu công nghiệp. Đến cuối tuần, mới trở về văn phòng xử lý vài việc vặt vãnh.

      Sáng hôm đó, vừa ra khỏi thang máy, bất ngờ gặp Dương Thù đứng hút thuốc ở cuối hành lang. Lòng giật thót, lẽ nào nghĩ thông suốt rồi sao?

      Bỗng chốc, Đỗ Nhược vừa mong đợi vừa bồn chồn, đến văn phòng của mình, đẩy cửa ra xem, thấy bên trong trống trải bóng người, chỉ có ánh nắng vàng ươm những ngày cuối tháng Chín phủ lên cảnh vật.

      Tâm trạng như chùng xuống, đến trước bàn làm việc, Dương Thù đến đây chắc để bàn công việc rồi. trấn tĩnh lại, bật máy tính lên, định xử lý hồ sơ lại nghe thấy tiếng trò chuyện khe khẽ của mấy nhân viên ngoài cửa, trong đó có người là trợ lý của .

      “Tiểu Ngô!” Đỗ Nhược lớn tiếng gọi.

      thanh chuyện dừng lại. Tiểu Ngô đến gõ cửa, ló đầu vào: “Phó tổng, chị tìm em hả?”

      bàn tán gì bên ngoài thế?”

      “À, em về chuyện thu mua với Tiểu Vương ạ. Có phải quấy rầy chị ?”

      “Thu mua?” Đỗ Nhược lấy làm lạ: “Thu mua gì?”

      “Mấy ngày nay, chị đều ở khu công nghiệp nên nghe sao? Dịch tổng với chị à? Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa muốn thu mua công ty chúng ta. Hôm nay, ông chủ của họ đến đây, bây giờ ở trong văn phòng của Dịch tổng đấy.”

      Đỗ Nhược giật mình. Thu mua ư? Cảnh Minh muốn thu mua Nguyên Càn? vứt hồ sơ trong tay, vội vã băng qua dãy văn phòng, đến phòng cuối cùng của Dịch Khôn, nghe thấy tiếng ta cười lạnh bên trong: “Thái độ này của cậu là ỷ thế hiếp người hay là uy hiếp trắng trợn đây?”

      “Tùy nghĩ.”

      “Nếu tôi đáp ứng sao?”

      “Vậy chờ con đường chết .”

      Đầu óc Đỗ Nhược bỗng nổ ầm, cảm giác như vừa bị ai đó giáng cho cái tát đau. lập tức đẩy phăng cửa ra, trong phòng đột nhiên an tĩnh.

      Dịch Khôn nhìn về phía Đỗ Nhược đứng ở cửa, còn Cảnh Minh hề ngoảnh lại. Có lẽ đoán được người xông vào là , bèn ngồi thêm giây lát mới đứng dậy, bỏ lại câu: “ suy nghĩ kỹ .” Rồi quay người ra ngoài.

      Lúc ngang qua Đỗ Nhược, bỗng bị chặn ngang: “ đứng lại.”

      Cảnh Minh dừng bước. Đỗ Nhược quay đầu nhìn , ánh mắt pha lẫn thất vọng và khó tin: “Do chuyện hôm đó kích động sao? giận em nên trút giận vào công ty em à?”

      Cảnh Minh cũng quay lại nhìn : “Ai giận em?”

      Đỗ Nhược chịu được giọng điệu này của , cười lạnh: “ vừa uy hiếp bọn em hả? chấp nhận chỉ có con đường chết sao? Chuyện thu mua phải đôi bên tình nguyện, muốn làm doanh nghiệp lớn lũng đoạn thị trường, Dịch Khôn muốn làm đơn vị sản xuất cung ứng các sản phẩm tinh vi. Quan điểm hai bên khác nhau, ấy cự tuyệt là chuyện đương nhiên. ỷ có quyền có thế, đến đây uy hiếp, thấy mình hay lắm sao?”

      Dịch Khôn cất lời: “Đỗ Nhược, tình huống…”

      Tuy nhiên, Cảnh Minh bị từ “bọn em” trong lời của đả kích đến khuôn mày cau lại, nheo mắt cười nhạo: “Thương hiệu tự doanh? Quan điểm khác nhau? Đừng như các người rất cao thượng vậy. cho cùng, ta làm những việc này chẳng qua là muốn nâng giá lên, kiếm nhiều tiền hơn mà thôi.”

      Phút chốc, máu trong người Đỗ Nhược như sôi lên. giận dữ gắt: “Vì tiền sao? Đúng vậy, ấy luôn đặt mục tiêu lợi nhuận lên , nhưng có tư cách gì khinh thường ấy? Có người vì mơ ước, có người vì tiền tài. Vì mơ ước cao thượng hơn vì tiền tài sao? Mỗi đồng ấy kiếm ra đều trong sạch, từng sản phẩm ấy làm ra đều là tốt nhất, chưa bao giờ có lỗi với bất cứ đồng xu nào mà ấy bỏ vào túi. Còn , làm những việc này vì cái gì? Tiền sao? phải. Niềm vui hả? Cũng phải. Mục tiêu của rốt cuộc là gì, từng nghĩ ràng chưa? Đến quá khứ của mình, cũng dám đến. Còn tương lai, lại càng mịt mù. Người như có tư cách gì khinh thường ấy?”

      Cảnh Minh biến sắc, nhìn chằm chằm hồi lâu mới hỏi: “Em bảo vệ ta sao?”

      Đỗ Nhược bắt được nỗi đau đớn chợt lóe lên từ đáy mắt , lửa giận bỗng chốc tắt lịm, thốt được lời nào. Hai người cứ thế giằng co trong im lặng.

      Dịch Khôn xen lời: “ ấy là người của công ty, đương nhiên phải bảo vệ cho tôi rồi.”

      Cảnh Minh hoàn toàn mất khống chế: “ câm miệng cho tôi!”

      Dịch Khôn cũng trầm giọng: “Cậu ra ngoài cho tôi!”

      Đỗ Nhược gần như sụp đổ: “Hai người cứ cãi nhau , tôi !”

      Dịch Khôn đưa tay kéo lại: “Em là phó tổng ở đây, người nên là cậu ta.”

      Ánh mắt Cảnh Minh sắc lạnh, tay thình lình kéo Đỗ Nhược lại, tay gạt tay Dịch Khôn ra. Thấy Cảnh Minh muốn kéo giật về phía sau, Dịch Khôn bèn nắm chặt tay, giữ lại.

      Đỗ Nhược đứng chính giữa bị hai người lôi kéo giằng co, tay đau nhói, khí lạnh bao trùm cả người.

      Dịch Khôn cười khẩy: “Đây là cậu Cảnh cố ý đến công ty tôi quấy rối nhân viên sao?”

      Sắc mặt Cảnh Minh tối sầm, ngay lúc này, muốn xông lên đánh người. Đỗ Nhược kinh hãi giãy khỏi tay Dịch Khôn, ngăn Cảnh Minh lại. Thấy địch nổi sức lực của , đành đẩy mạnh lồng ngực : “ đừng làm loạn!”

      Cảnh Minh lùi về sau vài bước rồi nhìn Đỗ Nhược chòng chọc. đứng ở phía đối lập với , cảm giác xa lạ. khó tin nhìn giây lát, cuối cùng thốt nên lời, chỉ cười gằn tiếng, vuốt lại vạt áo bị làm nhăn rồi quay người thẳng ra cửa.

      Đỗ Nhược đứng ngây dại, hồi tưởng lại ánh mắt bi thương vừa rồi của , chỉ thoáng thôi mà lòng đau như bị lăng trì. bất lực nhắm mắt lại.

      làm như vậy có phải… quá nhẫn tâm hay ? Nhưng hết cách rồi.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 71

      Dương Thù hút thuốc xong liền trở về văn phòng Dịch Khôn, ngờ lại được tận mắt chứng kiến màn đụng độ tóe lửa này. Nghe thấy tiếng cãi vã bên trong, còn chưa kịp tìm hiểu ngọn nguồn Cảnh Minh tông cửa lao ra, sắc mặt cực kỳ kém, ngay cả môi cũng tái nhợt. sửng sốt, thoáng nhìn Đỗ Nhược và Dịch Khôn trong văn phòng rồi lạnh mặt quay người theo Cảnh Minh.

      Đè nén cả quãng đường, đến bãi xe tầng hầm, Cảnh Minh ngồi vào xe gần mười phút vẫn bảo tài xế lái . Trần Hiền đến hỏi Dương Thù: “Xảy ra chuyện gì mà vẻ mặt ấy đáng sợ quá vậy?”

      Dương Thù rít hơi thuốc, ca cẩm: “Ghen đến phát điên chứ gì.”

      Trần Hiền khó hiểu: “Hả?”

      giải thích: “Cãi nhau với phó tổng kia.”

      “Cãi nhau? Tại sao, vì việc thu mua á?”

      “Ừ.”

      Trần Hiền càng khó hiểu hơn: “Thu mua là chuyện đôi bên cùng có lợi mà. Giúp Nguyên Càn nâng cao sức cạnh tranh và giá cả, mở rộng thị trường, thoát khỏi việc bị chèn ép. ấy cũng có thể chuyên tâm làm nghiên cứu, phải vất vả lo mấy chuyện lặt vặt và xã giao. phải Cảnh tổng vì tốt cho ấy sao, chuyện này có gì phải tranh cãi.”

      “Ai biết cậu chủ nhà cậu thế nào? Cái miệng của cậu ta có bao giờ chuyện dễ nghe đâu, lại gặp phải kẻ thù đội trời chung là Dịch Khôn. Thù mới hận cũ còn làm trận sống mái sao? Nào ngờ bị phó tổng kia gặp được. Haiz… trẻ con đương mệt .”

      “Vậy vụ thu mua…”

      có gì, Dịch Khôn chững chạc và có lý trí hơn cậu ấy.” Dương Thù rất điềm tĩnh.

      Có điều Trần Hiền vẫn thấy đau lòng: “Nhưng em thấy Cảnh tổng quả tức đến lộn ruột ý.”

      “Tức cũng tốt. Sớm nên có người đạp cậu ấy vài cú, kích thích chút, biết đâu tốt hơn sao?” Dương Thù thấy chiếc Mercedes đằng trước khởi động liền dụi thuốc. “Xe chạy rồi, thôi.”



      Tâm trạng ngột ngạt và nóng nảy của Cảnh Minh hề vơi mà có khuynh hướng càng lúc càng trầm trọng. Trong lòng bất chợt dâng lên nỗi khủng hoảng khôn tả, như thể có thứ gì đó rất quan trọng của mình nhưng thể giữ được nữa.

      Câu “em ” đêm đó cầu vượt còn văng vẳng bên tai, thế mà hôm nay là “bọn em” với người khác rồi.

      Hừ! Cảm giác ngạt thở giống như có đôi tay sắt bóp chặt lấy cổ họng . Hầm hầm ra khỏi thang máy, thẳng đến văn phòng. Mấy nhân viên công ty đến đều dám chào hỏi, rối rít tránh đường.

      Cảnh Minh lạnh mặt đến cửa nhìn thấy Hà Vọng. Bước chân tức tốc khựng lại, sắc mặt cố giữ vẻ bình thản.

      Hà Vọng đứng dậy khỏi ghế, gọi: “Cảnh Minh.”

      đứng yên giây lát, câu nào, đến mở cửa vào văn phòng. Hà Vọng theo , tiện tay đóng cửa lại.

      Hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn làm việc. Ánh nắng cuối tháng Chín mỏng manh rọi qua cửa sổ, chia chiếc bàn thành hai mảng sáng tối. Hà Vọng ngồi giữa những tia nắng êm dịu, Cảnh Minh ngồi nơi bóng râm. Hai người bạn quen nhau từ thời niên thiếu bắt đầu theo đuổi ước mơ, cùng kề vai chiến đấu, là đôi tri kỷ tương đồng từ tính cách đến tài năng thiên phú. Cả hai bị ngăn cách bởi quãng thời gian sáu năm ròng, đến giờ phút này, mọi việc đều khó diễn đạt thành lời.

      Hà Vọng cất lời trước: “Chuyện Đỗ Nhược dẫn cậu xem thi đấu là chủ ý của mấy người bọn tôi.”

      Cảnh Minh im lặng nhìn chằm chằm đường phân cách sáng tối bàn.

      “Đỗ Nhược kể lại cho tôi nghe những lời cậu , bao gồm cả nguyên nhân tai nạn của Prime No.2.” Hà Vọng khẽ liếm môi, có chút khó khăn tiếp: “Cảnh Minh, phải chỉ mình cậu phát , về sau tôi và những người khác đều phát cả. Có lẽ cũng vì vậy nên trong quá trình bọn tôi học, ai liên lạc với ai, đều cố ý né tránh nhau.”

      Cảnh Minh thoáng kinh ngạc, ngước mắt nhìn Hà Vọng.

      Hà Vọng nhìn lại : “Nhưng sau đó sao, Cảnh Minh, Prime thể giải tán như thế. Những năm qua, trong lòng mỗi người đều canh cánh chuyện này, dẫu bao xa tim vẫn quanh quẩn nơi đây, chưa từng tan rã.

      Trong lòng cậu nghĩ thế nào tôi biết . , nếu tôi là trưởng nhóm, có thể tôi cũng như vậy… Nhưng mà Cảnh Minh, từ đầu đến cuối tôi vẫn cho rằng, quyết sách của cậu sai. Nếu quay trở lại thời điểm ban đầu, tôi vẫn ủng hộ cậu. Khi ấy, ý nghĩ “nâng cao từng bước ” của cậu căn bản là đúng. Nhưng lúc đó, mỗi người trong chúng ta đều nghĩ được, thêm bước là cực hạn rồi. Ngày xưa chúng ta nào có nghĩ đến đó chính là cực hạn của nhóm mình đâu?” Mắt Hà Vọng hoen đỏ, vừa đau khổ vừa cam lòng, “Lý Duy cũng nghĩ vậy, thế nên cậu ấy tin.”

      Mày Cảnh Minh cau chặt, ánh mắt bỗng chốc tan rã, dường như thấy lại cảnh tượng năm xưa, No.2 chở Lý Duy lao đến cuối đường.

      “Tôi thừa nhận, cậu thân làm nhóm trưởng, giữ được bình tĩnh vào thời điểm ấy, trách nhiệm thất bại nên là cậu gánh. Nhưng sau tất cả những chỉ trích chửi rủa đều chĩa về phía cậu, cậu gánh vác tất cả tội danh, bảo vệ tiền đồ của tất cả chúng tôi, như vậy đủ rồi.

      Cậu bảo, cậu tin tưởng vào máy móc nữa, phải, điều cậu tin tưởng chính là nhược điểm của nhân tính. Nhưng con đường hướng đến công nghệ người lái này luôn có người . Cậu làm, người khác cũng làm. Cậu muốn nhường con đường này cho người khác sao?” Hà Vọng nhìn chằm chằm vào mắt Cảnh Minh, hỏi gằn từng câu từng chữ: “Họ cũng là người, cậu muốn giao những nhược điểm kia vào tay người khác, hay kiểm soát trong tay mình.”

      Lồng ngực Cảnh Minh lên xuống kịch liệt, vô thức nghiến chặt răng. Mỗi câu của Hà Vọng đều đạp trúng nỗi đau và cam lòng của . yên lặng lâu mới lên tiếng: “Qua thời gian nữa tôi tìm cậu.”

      Hà Vọng khẽ giật mình, lát sau ánh mắt gần như lóe lên tia sáng. Người có tính cách như ta mà lại có thể kiềm chế gật đầu: “Được.” Tiếp đó lập tức viết số điện thoại của mình lên tờ giấy ghi chú: “Tôi biết nhất thời cậu thể nghĩ ràng được. Cậu cứ từ từ cân nhắc, vội.”

      Điều nên xong, Hà Vọng biết chừng mực tạo thêm áp lực cho : “Tôi chờ cậu.”

      Dứt câu liền chìa tay với Cảnh Minh, sửng sốt, Hà Vọng bật cười: “ sáu năm chúng ta bắt tay rồi.”
      ly sắc, truth205Chôm chôm thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Cảnh Minh từ từ đưa tay đến. Cách chiếc bàn, bàn tay hai người bạn thân siết chặt lấy nhau, hơi nóng hôi hổi len thẳng vào tim.

      Hà Vọng bắt tay với xong lập tức ra về. mình Cảnh Minh lặng lẽ ngồi trong văn phòng rộng lớn. Tia nắng tháng Chín từ phía bàn đối diện chậm rãi chiếu tới chỗ , đọng lại nơi đáy mắt muôn ngàn tia sáng rực rỡ như đá quý. Đủ mọi cảm xúc tuôn trào trong lồng ngực, bất an, sôi sục, thanh tẩy, tất cả hòa vào nhau rồi xông ra tứ phía, như tìm kiếm lối thoát, tìm kiếm cứu rỗi.

      hít sâu, bản thân tài nào thông suốt và thư giãn được, cúi gằm đầu đưa tay lên bóp trán.



      Trong văn phòng của Dịch Khôn, Đỗ Nhược ngồi bên này bàn làm việc, cũng bóp trán hệt như vậy. Dịch Khôn đặt cốc nước trước mặt rồi ngồi xuống.

      ngẩng đầu nhìn cốc nước, sắc mặt dần khôi phục lại bình thường: “Vừa rồi là em quá xốc nổi, xin lỗi.”

      Dịch Khôn im lặng hồi mới : “ cần phải xin lỗi, rất vui vì em bảo vệ cho . Nhưng cũng phải , chuyện thu mua em hiểu lầm cậu ta rồi. Có thể do em trùng hợp nghe được cuộc đối thoại mấy thân thiện của và cậu ta. Nhưng có cách nào, từ ban đầu và cậu ta biết nhau như vậy. Thái độ đúng là tốt, nhưng hề liên quan đến chuyện thu mua.”

      Đỗ Nhược khổ tâm nên lời. vốn phải bảo vệ Dịch Khôn, chẳng qua là đè nén lâu quá muốn bộc phát, trùng hợp mượn chút hiểu lầm này để đẩy Cảnh Minh cái thôi. nhìn về phía Dịch Khôn: “ phải trước đây muốn điều hành công ty của mình sao?”

      “Nhưng cũng , đây phải chuyện mình có thể quyết định, còn phải xem suy nghĩ của cổ đông khác.” Dịch Khôn bình thản giải thích: “ cho cùng, là thương nhân mà.”

      Đỗ Nhược lặng thinh chốc lát lại hỏi: “Sao lại tranh chấp với ấy?”

      “Đàm phán đương nhiên xảy ra tranh chấp vì lợi ích của mỗi bên. Xưa nay và cậu ta chưa bao giờ có thể lịch chuyện với nhau cả.”

      “Vậy chuyện thu mua…”

      “Đợi cuối tuần mấy phó tổng và quản lý cấp cao công tác về họp hành bàn thảo. Chuyện này rất phức tạp, có lẽ mọi người đồng ý, hoặc cũng có thể đồng ý nhưng vướng mắc vài điều khoản chừng. Bây giờ gì đều hơi sớm, cứ làm tốt việc của mình, yên lặng chờ xem thế nào.”

      “Dạ.”

      Ra khỏi văn phòng của Dịch Khôn, Đỗ Nhược cảm thấy cũng nên điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi. Cứ phân tâm vì chút chuyện này phải kết quả mà mong muốn. Song nghĩ đến khi nãy cãi nhau với Cảnh Minh, lại thấy chột dạ. Cố ý kích thích , biết có gây ra phản ứng ngược nữa. Nhưng cũng bị dồn đến vách núi rồi, còn đường nào để nữa. Nếu chiêu này thành công, biết phải làm sao.

      Đầu óc hỗn loạn, buồn bã lê bước về văn phòng của mình, nào ngờ Hà Hoan Hoan gọi điện đến, vui sướng thét lên: “Cầu hôn rồi! Cỏ , Tăng Khả Phàm cầu hôn với mình rồi.”

      Đỗ Nhược còn chưa hoàn hồn lại, đầu đau như muốn nứt ra, thẫn thờ : “À, chúc mừng nhé!”

      Hà Hoan Hoan bắn liên thanh kể về đống chi tiết chuyện cầu hôn: “Trước đó phải mình vờ ngạc nhiên sao? Hoàn toàn vô ích, lúc ấy mở lời trước mặt mình, mình cảm động chết được, khóc luôn ấy!”

      Đỗ Nhược ngồi trước bàn làm việc, chống tay lên trán cười gượng: “Vậy tốt, chúc mừng cậu.”

      Hà Hoan Hoan nhận thấy được gì đó: “Cậu bận sao? Eo ôi xin lỗi.”

      “À, có.” Đỗ Nhược bừng tỉnh lại. Cảm thấy hơi áy náy vì toàn tâm chia sẻ niềm vui với bạn mình, vội đứng dậy đến bên cửa sổ sát đất, cười hối lỗi: “Cậu kể cho mình nghe thêm .”

      phải bận chứ?” Hà Hoan Hoan nghi ngờ.

      có, bây giờ rảnh đây.”

      “Vậy tốt, mình kể cậu nghe…” Bên kia, Hà Hoan Hoan lại ríu rít kể.

      Đỗ Nhược nhìn ra khung cảnh mùa thu ngoài cửa sổ, mỉm cười lắng nghe. Trước khi cúp máy, Hà Hoan Hoan cho hay hẹn Hạ Nam và Khưu Vũ Thần, tối nay bốn người họ ăn mừng. Đỗ Nhược cũng đồng ý tham gia.



      Sắp đến giờ tan sở, Dương Thù ngang qua văn phòng của Cảnh Minh, khẽ giọng hỏi thư ký: “Còn ở đây à?”

      “Dạ.” thư ký gật đầu, giọng đáp: “Tự giam mình trong phòng ngày rồi, cũng có động tĩnh gì, biết làm sao nữa.”

      Dương Thù ngờ cuộc cãi vã sáng nay với Đỗ Nhược lại tác động mạnh đến Cảnh Minh như vậy. vừa định gõ cửa Cảnh Minh kéo cửa bước ra, vẻ mặt rối rắm: “Có chuyện gì ?”

      Dương Thù thầm kinh ngạc, rất hiếm khi Cảnh Minh để lộ nội tâm rối loạn lên mặt thế này: “ có, hỏi cậu tối nay muốn ăn gì thôi.”

      cần lo cho tôi. Mọi người tan ca trước , tôi ra ngoài chuyến.” cất bước bỏ .

      Dương Thù ngoái đầu nhìn theo: “Tôi bảo Trần Hiền cùng…”

      cần.” Người khuất sau khúc cua hành lang.

      Chiếc Mercedes chạy mạch đến cổng tòa nhà văn phòng của Nguyên Càn, xe còn chưa dừng hẳn Cảnh Minh nôn nóng đẩy cửa bước xuống. ngược chiều với nhóm nhân viên văn phòng tan sở, ấn thang máy lên tầng hai mươi hai. Tới văn phòng công ty Nguyên Càn, mắt tìm dáo dác.

      Thấy được văn phòng của Đỗ Nhược, biểu cảm như thể người chết đuối tìm được bè gỗ, vội sải bước đến, trực tiếp mở ra thẳng vào.

      Ghế làm việc xoay lại, Hà Hoan Hoan nâng niu hộp nhẫn trong tay, vui vẻ ngẩng lên. Ánh mắt hai người giao nhau, thoáng chốc đều sững sờ. nhiều năm Hà Hoan Hoan gặp Cảnh Minh, đánh giá từ xuống dưới lượt, thầm xuýt xoa, sao ngày càng đẹp trai thế nhỉ? Thảo nào hồn vía Đỗ Nhược cứ treo ngược cành cây.

      Cảnh Minh hỏi thẳng: “Đỗ Nhược đâu?”

      “Cậu ấy rửa tay rồi.” Hà Hoan Hoan nuốt khan. Dù sao Cảnh Minh cũng là nhân vật làm mưa làm gió, khí thế hừng hực, gây cho cảm giác bí bách khó hiểu.

      Cảnh Minh quay người định ra ngoài tìm, lại thoáng thấy tay Hà Hoan Hoan đặt bàn làm việc của Đỗ Nhược, trong tay là chiếc hộp có nhẫn kim cương chói sáng.

      sững người, vẻ mặt ngây dại: “Đó là của ai?”

      Hà Hoan Hoan đảo mắt, hất cằm lên: “Người ta tặng cho Cỏ , chắc là cầu hôn rồi.”

      Sắc mặt phút chốc thay đổi, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia.

      “Cỏ của bọn tôi đắt hàng lắm nhé! xinh đẹp còn hiền lành, vừa chăm chỉ vừa thông minh, vậy còn ham hư vinh, ai cũng muốn cưới thôi…”

      Cửa bị đóng sầm lại, Hà Hoan Hoan giật nảy cả mình, ngẩng đầu lên thấy bóng dáng Cảnh Minh đâu.
      ly sắc, truth205Chôm chôm thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 72

      Hà Hoan Hoan ngờ Cảnh Minh lại trực tiếp quay đầu rời , bỗng có cảm giác mình gây ra họa lớn rồi. Nhớ đến biểu cảm khi nãy biết được chủ nhân của chiếc nhẫn cầu hôn lòng dạ càng yên.

      ôm hộp nhẫn lo lắng bất an, cửa lại được đẩy ra lần nữa, Đỗ Nhược vào: “ thôi.”

      Hà Hoan Hoan lập tức chạy đến: “Cỏ , vừa nãy Cảnh Minh đến tìm cậu, chắc chưa xa đâu, chúng ta mau xuống kiếm cậu ta .”

      Đỗ Nhược ngớ người, lại nhớ đến vụ cãi nhau hồi sáng: “ ấy đến tìm mình làm gì?” Ngoài miệng hỏi như thế nhưng tay bất giác bắt đầu cầm lấy túi và chìa khóa về phía cửa.

      “Mình…” Hà Hoan Hoan ngập ngừng dám thú tội. “Cậu gọi điện thoại hỏi thử xem.”

      “Mình có số điện thoại của ấy.” Đỗ Nhược vừa vừa rảo bước ra khỏi phòng.

      Đến cửa lại chạm mặt với Dịch Khôn: “Đỗ Nhược, định tìm em đây.”

      “Ồ, có gì ?”

      “Buổi tối em rảnh chứ?”

      “Tối nay em có hẹn với bạn rồi, có việc gì sao?”

      có gì, chẳng qua là ăn uống bàn chuyện làm ăn thôi. Em chơi với bạn .”

      “Vậy xin lỗi, em trước nhé!” Đỗ Nhược chào qua loa, vội vàng chạy ra thang máy.

      Hà Hoan Hoan vừa chạy vừa quay đầu nhìn Dịch Khôn, rồi nhìn dáng vẻ gấp gáp của Đỗ Nhược, vội ấn thang máy giúp.

      Cảnh Minh ra khỏi tòa nhà văn phòng, tài xế thấy thế tức khắc mở cửa xe cho , ngờ lại nhấc chân đá cú vào đuôi xe. tài xế sợ khiếp vía dám hó hé lời nào.

      Cảnh Minh hít thở sâu rồi ngồi vào xe. tài xế đóng cửa lại, rón rén ngồi vào ghế lái. Người ngồi sau lên tiếng, ta dám khởi động xe.

      biết đợi khoảng mấy phút, Cảnh Minh mới ra lệnh: “Lái xe!”

      tài xế vừa đạp ga Cảnh Minh đột ngột hô: “Dừng xe!”

      ta lập tức dừng lại. Cảnh Minh đẩy cửa sau ra, chạy thẳng vào tòa nhà văn phòng lần nữa. giờ cao điểm, thang máy cứ dừng hết tầng này đến tầng khác. Vất vả lắm mới vào được thang máy, con số nhảy lên lại chậm chạp như rùa bò.

      Cuối cùng đến tầng hai mươi hai, Cảnh Minh lao ra khỏi thang máy chạy đến văn phòng của Đỗ Nhược, đưa tay đẩy cửa nhưng cửa khóa. tan làm rồi.

      Lòng bỗng nặng trĩu.



      Đỗ Nhược và Hoan Hoan tới bãi xe tầng hầm, nhưng xung quanh có bóng dáng Cảnh Minh. Đỗ Nhược rướn cổ nhìn quanh nhưng thấy, ủ rũ lẩm bẩm: “Có thể ấy rồi.”

      Lòng Hà Hoan Hoan hoảng loạn, vừa định thú nhận với Đỗ Nhược Khưu Vũ Thần gọi đến thúc giục, ấy và Hạ Nam đến nhà hàng rồi. Hà Hoan Hoan buông điện thoại xuống, : “Hay là cậu tìm cậu ta , xong việc đến chỗ bọn mình.”

      “Thôi, ấy đến rồi bỏ , chắc có việc gì lớn đâu. Hơn nữa, hôm nay chúng ta ăn mừng cậu đính hôn, chuyện này quan trọng hơn, thôi.”“Nhưng vừa rồi cậu ta…”

      sao cả.” Đỗ Nhược cười : “Có chuyện gì lần sau mình gặp ấy lại . Hôm nay là ngày kỷ niệm rất quan trọng với cậu, cậu cứ vui vẻ hưởng thụ là được rồi.

      “… Được. “ Hà Hoan Hoan càng khó mở lời hơn.

      Bốn tụ họp với nhau, khí vui vẻ phút chốc xua tan hết tất cả tâm tư rối loạn. Chủ đề bữa tối chỉ xoay quanh chuyện hôn nhân của Hoan Hoan và Tăng Khả Phàm. Họ cùng uống rượu đỏ, ăn cơm Tây, cười đùa đến gần mười giờ đêm mới giải tán.

      Đỗ Nhược và Hà Hoan Hoan về khu chung cư, vừa trèo lên tầng vừa ríu rít tán gẫu về chuyện hôn lễ, tiếng cười vang vọng khắp cầu thang yên tĩnh. Lên đến giữa tầng năm, vừa rẽ cua về phía nhà mình, Hà Hoan Hoan đột nhiên im bặt, nụ cười cũng tắt ngóm.

      Đỗ Nhược nhìn theo, thấy trong hành lang dơ dáy lộn xộn, Cảnh Minh mặc chiếc áo khoác mỏng màu tím đứng ngay cửa nhà , lặng lẽ chờ đợi. Ánh mắt dừng lại khuôn mặt Đỗ Nhược giây lát, rồi lại nhìn Hà Hoan Hoan, ánh mắt trở nên sắc bén.

      Hà Hoan Hoan chột dạ giấu tay đeo nhẫn ra phía sau rồi cúi đầu.

      Đỗ Nhược ngẩn ngơ, từ từ bước lên bậc thang đến trước mặt , khẽ hỏi: “Sao biết em ở đây?”

      Cảnh Minh chỉ im lặng nhìn , hiển nhiên thể hôm đó say rượu, bám đuôi đến tận đây, thấy được căn phòng chung cư tầng sáu này vẫn sáng đèn.

      đến lâu chưa?” lại hỏi han.

      gằn giọng: “Mới đến.”

      Đỗ Nhược đoán chắc đợi mấy tiếng rồi, đành ủ ê cúi đầu mở cửa.

      Cảnh Minh nhìn về phía Hà Hoan Hoan lần nữa, ấy run run, toàn thân căng thẳng. chỉ vào túi quà đặt ngay cửa, cất giọng lãnh đạm hề khách sáo: “Lần đầu đến chơi, làm phiền rồi.”

      Đỗ Nhược ù ù cạc cạc hiểu ra sao. khí nơi lối chật hẹp này vô cùng quái gở.

      Hà Hoan Hoan lấy hết can đảm cầm túi quà lên bước vào nhà: “Hai cậu cứ trò chuyện .” Rồi lập tức tự giác chạy về phòng, đóng cửa nhanh như chớp, để lại Đỗ Nhược trố mắt nhìn.

      Căn hộ vốn chật chội, phòng khách chính là lối trong nhà, bàn ghế, vóc dáng lại cao lớn, đứng chung với ở đây quả có chỗ xoay người.

      Đỗ Nhược lúng túng bảo: “ vào… phòng em ngồi .”

      Mà phòng cũng chẳng rộng cho lắm, còn hơn phòng vệ sinh nhà , chỉ hai bước từ cửa đến giường. Cảnh Minh đứng trước cửa phòng , cởi giày lên thảm. Đỗ Nhược chợt nghĩ đến gì đó bèn hỏi: “ ăn cơm chưa?”

      Cảnh Minh nhìn ra bệ cửa sổ: “Ăn rồi.”

      Làm sao Đỗ Nhược biết tính tình quái đản kỳ cục của : “Để em nấu cho bát bánh trôi, xong nhanh lắm.” Dứt lời liền quay người ra phòng bếp, lúc sau truyền đến tiếng động nồi bát vang lanh canh.

      Cảnh Minh đứng bỏ tay vào túi, nhìn lướt phòng ngủ vòng. Căn phòng gọn gàng, tông chủ đạo là màu nhạt, bên bệ cửa sổ trồng vài chậu sen đá, chú cá bơi trong chậu nước trồng cỏ đồng tiền. khí thoang thoảng hương thơm, là hương sữa tắm và mỹ phẩm dưỡng da của .

      thể ngồi xuống thảm, cũng tiện ngồi giường, vì vậy chỉ có thể kéo chiếc ghế trước bàn sách của ra. Vừa định ngồi xuống nghe tiếng loẹt xoẹt vang lên, cúi đầu lập tức thấy chú robot màu trắng hớn hở chạy đến bên kia thảm, sột soạt dọn dẹp bụi giày .

      đóng cửa phòng lại, Wall-E bỗng bị mất giày, ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn , mặt mày ỉu xìu cúi xuống: “Oe!” Vẻ mặt ấm ức kia tội nghiệp làm sao.

      Cảnh Minh thấy thế lại mở cửa ra, xách giày vào đặt trước mặt Wall-E.

      “Òa!” Wall-E vui mừng vùng vẩy đôi tay , cười tít mắt, lại hì hục lau bụi bẩn giày.

      nhìn có chốc lát, mới thấp giọng hỏi: “Mày có phải tên Wall-E ?”

      Wall-E quay đầu nhìn , vui vẻ lắc lư đầu: “Ô…”

      trìu mến sờ đầu chú robot. Cửa phòng mở ra, Đỗ Nhược bưng bát bánh trôi đến, mặt đỏ ửng do hơi nóng trong bếp. nhận lấy bát bánh trôi đặt xuống bàn, cầm thìa khuấy đều cho hơi nóng tan bớt, ăn từ tốn.

      Trong phòng có chỗ ngồi nào khác, Đỗ Nhược đành ngồi bên mép giường nhìn bóng lưng . im lặng ăn bánh trôi, hai người gì với nhau cả. Căn phòng im ắng chỉ có tiếng Wall-E tới lui thảm, hết nhìn lại nhìn , xong soi gương ngắm mình.

      Qua hồi lâu, mới khẽ khàng cất lời: “Chuyện hồi sáng… là em đúng.”

      thoáng khựng lại, thìa rơi xuống bát. cúi đầu xoắn ngón tay vào nhau, thừa nhận: “Là em cố ý chọc tức . đừng giận, cũng đừng để bụng.”

      Cảnh Minh vẫn im lặng, Đỗ Nhược lúng túng rướn cổ thấy bát cạn liền đứng dậy đến: “Em rửa bát.”

      Tay còn chưa kịp chạm vào quay người sang, bất ngờ kéo đến ôm lấy eo . Toàn thân Đỗ Nhược tê rần, đứng sững tại chỗ.

      Cảnh Minh ôm siết eo , vùi đầu giữa ngực và bụng , hé miệng gọi: “Nhược Xuân!”

      Mắt chợt ươn ướt, cố gắng mở mắt to: “Ừm?”

      Giọng như phải chịu đựng đủ mọi mỏi mệt và tuyệt vọng trong sáu năm ròng rã: “Hãy cứu .”

      Nước mắt Đỗ Nhược rưng rưng, cuống quýt gạt sợ bị phát , cố giữ giọng khỏi nghẹn ngào: “Được, , em phải cứu thế nào?”

      “Em đừng .”

      “Em , em luôn ở đây mà.”

      “Em đợi thêm mấy ngày nữa được ?” Đầu vô thức cọ vào bụng . “Hôm nay em đúng, có mục tiêu, có mục đích. Muốn điều gì, tương lai thế nào, đều thấy … Em rất đúng. Nhược Xuân, em cho mấy ngày để nghĩ kỹ tất cả. Hình như lạc đường rồi nhưng trở về, em hãy chờ được ?”

      đưa mu bàn tay chùi mắt, gật đầu: “Được, em chờ .” Rồi nhàng ôm lấy đầu , vuốt tóc . “ đừng nóng vội, càng phải sợ, em đâu cả, bọn em đều đâu hết.”

      tựa đầu vào , ôm siết lấy , im lặng rất lâu. Dần dà, cảm nhận được nơi bụng mình ẩm ướt nong nóng. Nước mắt của ai đó lặng lẽ thấm ướt áo rồi.



      Đỗ Nhược rửa bát xong trở về phòng, bất ngờ phát Cảnh Minh nằm co ro ngủ giường của . Chiếc giường vừa vừa ngắn, chỉ nằm nghiêng mà gần như chiếm hết diện tích.

      rón rén đến đắp chăn cho , ngồi xổm dưới sàn ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say, an tĩnh và yếu ớt, đầu mày khẽ chau, dù ngủ vẫn lộ nét mệt mỏi. nghiêng đầu lẳng lặng ngồi bên cạnh , thoáng nhíu mày sâu hơn, dường như cảm thấy ánh sáng hơi chói mắt.

      muốn để ngủ thêm lát nên nhàng đứng dậy tắt đèn, đến phòng Hà Hoan Hoan.

      Hà Hoan Hoan ngồi giường lướt điện thoại, ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu ta rồi hả?”

      “Chưa. Ngủ mất rồi, hình như mệt quá.” Đỗ Nhược vô tình liếc sang túi quà tặng sô pha.

      “Hồi đại học, cậu ta từng mua đống quà đến mua chuộc bọn mình, ngờ nhiều năm sau vẫn thay đổi thói quen này.”

      Đỗ Nhược tươi cười: “Mình cũng cảm thấy ấy hề thay đổi.”

      “Hai cậu định quay lại với nhau hả?”

      Đỗ Nhược lặng thinh.

      “Mình biết thừa, cậu ta mà lên tiếng cậu quay lại với cậu ta ngay thôi.” Hà Hoan Hoan thở dài: “Cậu nhường nhịn cậu ta quá, như vậy tốt đâu. Cỏ , mình thấy cậu nên thử quen với người khác, tìm người điều kiện tương đối, tính tình ôn hòa chững chạc, quan tâm chăm sóc cho cậu, sống cuộc đời yên bình giản dị . Cậu thích hợp với cuộc sống sóng gió bấp bênh, đương với người như Cảnh Minh khổ lắm…”

      “Mình chỉ mỗi ấy thôi.” Đỗ Nhược ngắt lời.

      Hà Hoan Hoan thảng thốt: “Mình thừa nhận, Cảnh Minh đúng là rất xuất sắc, từng quen với người như cậu ta chắc chắn rất khó vừa ý người khác. Nhưng cậu có nghĩ, đây có lẽ chỉ là lòng hư vinh trong tình …”

      phải.” Đỗ Nhược lại cắt ngang: “Hoan Hoan, cậu biết hoàn cảnh sống của mình, nên có rất nhiều việc cậu . Từ bé, mình chỉ biết học và học, có bất cứ gì khác. Cả đời mình giống như cái máy ngừng vươn lên, ngừng nỗ lực và cố gắng, luôn phấn đấu và liều mình, nhưng hề hiểu được ý nghĩa của việc ấy. Bên cạnh mình có bạn bè để tâm , mẹ mình cũng hiểu mình. Ngay cả chuyện vui vì thi được điểm cao cũng chỉ là biểu ngoài mặt thôi.

      Nhưng về sau, mình biết vui vẻ thực là thế nào. Sau khi lên đại học, lần đầu tiên mình cảm thấy vui vẻ cách thuần túy là hôm đại hội thể dục thể thao, chàng đẹp trai nhất trường khen mình xinh xắn. Lần thứ hai ở phòng thí nghiệm, chàng trai cừ khôi nhất trường khen con quay hồi chuyển mình làm rất khá. Tiếp sau đó là chế tạo Prime No.1, cày ngày cày đêm với cả nhóm, dù chỉ ăn uống đơn giản cùng nhau cũng thấy rất vui. Khi ấy mình mới biết ý nghĩa của nỗ lực, ý nghĩa của ước mơ. Giống như mọi thứ bỗng trở nên chân và có sống vậy.”

      Mắt ngân ngấn nhưng môi lại mỉm cười.

      “Bốn tháng hạnh phúc và vui sướng nhất đời mình chính là bốn tháng làm bạn của Cảnh Minh. Tuy rằng bọn mình luôn xảy ra mâu thuẫn cãi vã, ấy nóng tính, còn mình ương ngạnh. Thế nhưng, mặc kệ ấy giận đến cỡ nào, bất kể mình giận dỗi ấy ra sao, ấy cũng hề đòi chia tay, vì ấy thích mình, thương mình, biết ra lời ấy dù chỉ là dỗi cũng khiến mình đau lòng. Các cậu biết lúc ấy cười với mình trông vui tươi và đẹp đẽ cỡ nào đâu, cũng biết khi ấy nhìn mình, đôi mắt sáng lấp lánh tựa như chứa đựng cả bầu trời sao. Mình được nhìn thấy, cũng cảm nhận được rất sâu sắc.

      Lúc đầu nhau, mình luôn sợ sệt và nhút nhát, là ấy về phía mình, chìa tay ra với mình, kéo mình vào thế giới của ấy. Bây giờ đến lượt mình phải kéo ấy trở lại, mình tuyệt đối buông tay.”

      Mắt Hà Hoan Hoan long lanh, dường như cũng cảm động trước những tâm của Cỏ , vội gạt vài giọt lệ thoáng muốn rơi, : “Mình chỉ sợ cậu lại đau khổ nữa thôi.”

      “Mình có cảm giác, về sau ấy để mình chịu đau khổ nữa đâu.” Đỗ Nhược rưng rưng lệ, nhoẻn môi nở nụ cười đáng và thỏa mãn.

      “Được rồi, được rồi, mình hiểu rồi. Cậu thế, sau này mình ủng hộ cậu vô điều kiện. Dù sao cậu ta đẹp trai như thế, chắc chắn cậu cũng quá thiệt thòi.”

      Vừa dứt lời, hai nàng cùng cười phá lên, vừa cười vừa lau nước mắt. Hà Hoan Hoan nhào đến ôm : “Cỏ , mình chỉ hy vọng cậu hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc.”

      Mắt Đỗ Nhược ươn ướt lần nữa, gật đầu chắc chắn: “Ừ. Mình hạnh phúc.”

      ly sắc, truth205Chôm chôm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :