1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      im lặng giây lát, cuối cùng thỏa hiệp ra ngoài.

      Dương Thù nhìn bóng dáng họ rời , khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi chút mới với Trần Hiền: “Cậu theo xem thử, nếu có gì khác thường lập tức báo tôi biết.”

      “Được.”



      Năm người họ ngồi quây quanh chiếc bàn tròn trong quán cà phê. Cảnh Minh tựa lưng vào sô pha, tay chống cằm, mắt nhìn tách cà phê mà câu nào. Những người khác tự nhấm nháp cà phê của mình cũng im lặng đến lạ. Xa cách sáu năm nay bỗng gặp lại, suy nghĩ của họ đều trống rỗng. Xa lạ? Quen thuộc? Bùi ngùi? Mới lạ? Mọi cảm xúc đan xen biết bắt đầu từ đâu.

      Vạn Tử Ngang phá vỡ khí yên lặng trước: “Cậu về nước lâu như vậy làm gì rồi?”

      Cảnh Minh chỉ hờ hững liếc nhìn Vạn Tử Ngang: “Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa.”

      Ngoại trừ Đỗ Nhược, những người còn lại đều vô cùng ngạc nhiên. Hà Vọng thoắt cười phấn chấn: “Cái thằng này giỏi lắm, im hơi lặng tiếng chơi lớn nhỉ!” Nụ cười của ta tức khắc xua khí lúng túng xa lạ vừa rồi.

      Đồ Chi Viễn cũng mừng thay cho Cảnh Minh: “Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa thế như chẻ tre, trước đây tôi còn có chút nghi ngờ. Nhưng ông chủ là cậu thực lực chắc chắn cao hơn người khác nhiều rồi.”

      Vạn Tử Ngang cũng góp lời: “Tôi quan sát hành động gần đây của Xuân Hòa đều tập trung vào lĩnh vực AI và robot, tương lai cậu định phát triển mạnh ở mảng này sao?”

      Hà Vọng cười vang: “Còn phải hỏi, lúc trước tôi rồi, Cảnh Minh nhất định quay lại mảng người lái mà. Bây giờ chúng ta…”

      có dự định đó.” Cảnh Minh cắt ngang.

      Hà Vọng ngỡ ngàng, khí thân thiết bỗng chốc đông cứng.

      “Công ty thiên về lĩnh vực sáng tạo quá mạo hiểm, tôi ngại mệt. Muốn làm nhà cung ứng tổng hợp quy mô lớn, thuộc đẳng cấp cao, trước tiên phải khống chế mắc xích cốt lõi và sản xuất buôn bán của lĩnh vực. Thị trường tại có nhu cầu cao đối với sản phẩm tinh vi, ai chiếm hữu được người đó có thể lũng đoạn và có quyền hét giá.” Giọng Cảnh Minh hệt như con buôn, chỉ ngắn gọn, như thể có hứng thú hàn huyên. “Mấy năm nay các cậu làm gì?”

      Ba người bạn ngồi đối diện hiển nhiên chưa hoàn hồn, dám tin những câu khi nãy do chính miệng Cảnh Minh . Đỗ Nhược trả lời giúp: “Hà Vọng làm AI, vẫn muốn làm… lĩnh vực người lái.”

      Cảnh Minh điềm tĩnh đề nghị: “Ngoại trừ làm nghiên cứu cũng nên quan tâm để ý đến thị trường chút, tìm doanh nghiệp tài chính hùng hậu lôi kéo đầu tư.”

      Hà Vọng sững sờ nhìn : “Thị trường? Đầu tư?”

      “Quyết định sống chết của công ty phải thứ gọi là triển vọng, sản phẩm, kỹ thuật mà là đồng tiền. Tư bản chuyện tình cảm với cậu. Chúng chỉ theo đuổi vững chắc, ích lợi và kết quả thu lại. Hoài bão, lý tưởng chỉ là ảo tưởng trong tháp ngà thôi, đừng ngây thơ quá. Các cậu muốn phát triển lớn mạnh phải tìm đối tác về mặt tài chính đáng tin cậy. Hoặc nếu các cậu làm tốt tôi có thể suy nghĩ đến chuyện thu mua công ty các cậu.”

      Hà Vọng trố mắt nhìn Cảnh Minh, ánh mắt nghi ngờ, khó hiểu, thậm chí xa lạ. Cả nhóm lặng im phăng phắc. Hà Vọng bỗng cười khổ: “Những lời vừa rồi của cậu là ý gì?”

      “Ý gì là sao?”

      “Cái gì lũng đoạn, hét giá, tài chính? Cậu… Sao cậu lại như biến thành người khác vậy?”

      Cảnh Minh hỏi ngược lại: “Sáu năm trôi qua, tôi thay đổi phải rất bình thường sao?”

      khí bất chợt trở nên căng thẳng, Đỗ Nhược vội hòa giải: “ chuyện vui vẻ mà, Cảnh Minh, đừng như vậy…”

      Vẻ mặt Cảnh Minh lạnh lẽo: “Em cho rằng em hiểu tôi lắm sao?”

      “Mơ ước ngày trước…”

      “Em bao nhiêu tuổi rồi? Bây giờ còn đến mơ ước, vẫn ngủ mơ, tưởng mình còn học đại học, chưa tỉnh sao?”

      Đỗ Nhược run run, lặng thinh đáp.

      Hà Vọng cáu tiết: “ nhắc đến mơ ước cũng được, vậy đến Lý Duy…”

      “Đừng nhắc đến Lý Duy với tôi!”

      Mọi người im bặt, mặt Cảnh Minh trở nên trắng bệch, lồng ngực phập phồng: “Tôi có việc, trước đây.” đứng dậy nhanh chóng bỏ .

      Hà Vọng tức đến mức mặt đỏ gay, cũng muốn rời , Đỗ Nhược vội lên tiếng trấn an: “Hà Vọng…”

      “Cậu đừng nữa.” Hà Vọng tự cười giễu. “Mình đúng là ngu chưa từng thấy, còn đau đáu nhớ về ước mơ chưa hoàn thành của Prime, vẫn chờ cậu ta trở về. Nhưng cậu ta quên sạch từ lâu rồi.”

      phải.” kéo Hà Vọng lại. “Mình cảm thấy chỉ là ấy chưa…”

      “Cậu đừng đỡ cho cậu ta.” Hà Vọng ngắt lời: “Khi nãy cậu ta cậu đều nghe thấy rồi. Cậu ta mang điều từng là tín ngưỡng ra làm công cụ kiếm tiền. Đỗ Nhược, mình hỏi cậu, cậu làm việc có mệt ? Cuối tuần nghỉ ngơi, ngày ngày tăng ca làm mười ba tiếng là vì cái gì? ràng có thể thoải mái kiếm tiền nhưng cậu vẫn kiên trì nghiên cứu hệ thống thị giác chuẩn xác hơn là vì điều gì? phải vì trong lòng cậu hổ thẹn sao? phải cũng vì trong lòng cậu nghi ngờ vụ tai nạn xe Prime No.2 ngày xưa là vì nàng nhìn thấy chân cầu kia sao?”

      Mắt Đỗ Nhược ngân ngấn. Vạn Tử Ngang đành lòng, khuyên can: “Hà Vọng…”

      “Mẹ nó, cậu cũng vậy! Hệ thống cảm biến cũng có phần của cậu.” Hà Vọng gạt tay Vạn Tử Ngang ra, chỉ thẳng vào mặt ta. “Cậu từ bỏ đến làm ở chỗ tốt hơn, tự mình bỏ tiền nghiên cứu là vì cái gì? Còn cậu nữa Đồ Chi Viễn. Có phải hệ thống phanh cậu chịu trách nhiệm xảy ra lỗi ? Tôi còn nghi ngờ có phải lập trình AI xảy ra bug , là tôi làm sai gì đó nên No.2 mới dừng lại. Những năm qua tôi…” Hà Vọng vung quả đấm đánh vào hư , mắt hằn tia máu. “Tôi làm được gì khác, chuyện này ngày giải quyết thể cho Lý Duy câu trả lời thỏa đáng. Cửa ải này tôi qua được! Nhưng Cảnh Minh quên rồi, quên sạch sành sanh rồi. Sáu năm trước Prime chưa giải tán, hôm nay giải tán rồi.”

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 68

      Roẹt, roẹt, roẹt! Wall-E qua lại nơi góc giường, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn chú cá chậm chạp bơi trong chậu thủy tinh và Đỗ Nhược vùi đầu nằm chết gí giường. Điện thoại di động đổ chuông, lập tức bắt máy: “A lô?”


      Giọng Vạn Tử Ngang vang lên: “Mình đợi cậu ở quán cà phê ngay ngã tư nhà cậu.”


      “Được, lập tức đến ngay.”


      chạy đến quán cà phê, Vạn Tử Ngang chờ bên trong.


      “Sợ buổi tối cậu ngủ được nên gọi cốc ca cao nóng cho cậu rồi này.”


      “Ồ, cảm ơn.” Đỗ Nhược ngồi xuống hỏi ngay: “Hà Vọng thế nào rồi?”


      mình tức giận chạy chơi game, thèm để ý đến mình.” Vạn Tử Ngang có chút dở khóc dở cười: “Cậu ta cũng y hệt Cảnh Minh, tính tình trẻ con. Mất hứng là đùng đùng nổi giận, qua hồi lại bình thường.”


      Đỗ Nhược gật đầu: “Mình biết.”


      “Cậu yên tâm , giải tán được đâu.” Vạn Tử Ngang thôi cười, vẻ mặt nghiêm túc : “ em phải chỉ cãi nhau ầm ĩ, đánh nhau trận là có thể trở mặt, đội nhóm chân chính cũng phải chỉ xảy ra mâu thuẫn trận là giải tán. Cảnh Minh là người thế nào, trong lòng bọn mình đều , đều tin tưởng, kể cả Hà Vọng.”


      “Ừ.”


      “Nhưng mà…” Vạn Tử Ngang nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, thở dài hơi: “Cảnh Minh mới là vấn đề lớn nhất. Mình nghĩ cậu ấy lại… khép kín bản thân đến thế. Chúng ta đều hoặc ít hoặc nhiều bước ra được để tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng cậu ấy .”


      “Mình cũng ngờ đến.” Đỗ Nhược cảm khái: “Sau khi ấy về nước, lần đầu tiên thấy ấy, mình còn tưởng Cảnh Minh trước kia về rồi. Sau này tiếp xúc mới phát chỉ là ảo giác thôi. Sáu năm trôi qua, nhưng dường như ấy vẫn dừng lại ở năm đó.” Còn là khoảnh khắc chàng trai mang trái tim đau thương và tuyệt vọng năm đó.


      Vạn Tử Ngang cúi đầu, hai tay ôm trán: “Cậu ấy là trưởng nhóm. Ban đầu cậu ấy gánh chịu tất cả tội lỗi thay mười người chúng ta. Có lúc thậm chí mình cảm thấy, nếu cậu ấy chịu trở về, thôi từ bỏ . Thế nhưng…” Chợt hạ thấp giọng: “Nếu cậu ấy chịu trở về, Prime mãi mãi thể nào bắt đầu lại được. Vậy chúng ta phải làm sao đây Đỗ Nhược?”


      Ngay cả Đỗ Nhược cũng biết nên thế nào bây giờ. Cảnh đêm dần sâu ngoài cửa sổ, cốc ca cao trong tay dần nguội lạnh. Hai người đều trầm mặc, có câu trả lời.


      Vạn Tử Ngang đưa Đỗ Nhược về nhà. Hai người theo con ngõ tối đen về khu chung cư, đưa đến tận hành lang Vạn Tử Ngang mới rời , bảo về đến nhà nhắn tin cho mình.


      Đỗ Nhược vào nhà, gửi tin nhắn báo bình an cho Vạn Tử Ngang rồi ngồi đờ đẫn sàn. Wall-E vẫn tới lui, thấy ống quần jeans của dính bùn vui mừng tíu tít lau chùi giúp .


      vuốt đầu nó, trong lòng phiền muộn khôn tả. Bỗng điện thoại đổ chuông, là dì Minh Y gọi đến. ngạc nhiên bắt máy, hóa ra dì Minh Y bảo lâu gặp , có rảnh đến nhà chơi. Đỗ Nhược nhận lời.


      Hôm sau Đỗ Nhược đến thăm, cả căn nhà to như thế chỉ có mình dì ấy, chú Cảnh có nhà.


      “Chú tăng ca sao dì?”


      “Ông ấy có người bạn bị bệnh, đến bệnh viện thăm rồi. Người có tuổi bệnh tật từ từ kéo đến, dì cũng thấy mấy năm nay sức khỏe giảm sút rất nhiều.”


      “Dì vẫn còn trẻ như trước đây mà.”


      “Lại chọc cho dì vui nữa rồi.”


      đấy!”


      “Mấy con lớn như vậy, làm sao dì vẫn còn trẻ được chứ.” Minh Y cười hiền hậu.


      Thím Trần bưng trà bánh lên, dì Minh Y lại : “Mấy năm nay thấy con bận quá. Dù ban đầu khởi nghiệp dễ dàng, phải chịu cực nhiều, nhưng con cũng phải chú ý sức khỏe, dì thấy con vẫn gầy quá.”


      “Con khỏe mà dì, vẫn còn chịu được. tranh thủ tại làm nhiều việc, sợ sau này hối hận ạ.”


      Hai người uống trà tán gẫu chút việc thường ngày. Bỗng dì Minh Y giọng thở dài: “Con có gặp Cảnh Minh ?”


      Đỗ Nhược thoáng ngây người: “Dạ, từng gặp vài lần. Công ty bọn con hợp tác với Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa.”


      Dì Minh Y đặt tách trà xuống: “Nó về nước lâu rồi, dì cho con biết, chính nó cũng nhắc đến. Dì sợ nhúng tay vào chuyện của hai đứa, nó tức giận.”


      “Con hiểu ạ.”


      “Nhưng hôm nay tìm con cũng là vì chuyện của nó. Nghe … Hà Vọng và Vạn Tử Ngang cũng gặp Cảnh Minh, kết quả còn khiến cả nhóm mất vui phải ?”


      Đỗ Nhược vừa xoay chiếc tách trong tay vừa kể lại chuyên hôm ấy. Sắc mặt dì Minh Y dần kém, cúi đầu đưa tay bóp trán. thấy thế vội giải thích: “Dì, nhóm Hà Vọng đều hiểu, phải tuyệt giao đâu, dì đừng lo lắng.”


      Dì Minh Y khe khẽ cất lời: “Lúc nó về nước, dì cho rằng bệnh nó lành rồi.”


      Đỗ Nhược nghe : “Gì cơ?”


      có gì.” Dì Minh Y lắc đầu nhìn . “Tiểu Nhược, dì biết nó bây giờ khiến bọn con rất đau lòng, nhưng ra nó phải người như vậy. Chỉ là nó bị vây khốn, sao bước ra được thôi. Giống như người đứng vách núi, khát vọng có người kéo mình lại, nhưng lại cảm thấy ngoại trừ nhảy xuống còn đường nào để nữa. Dì vẫn hy vọng con có thể giúp nó chút, có được con? Nó …”


      Bà nghẹn ngào được nữa, rồi lại hít sâu: “Tiểu Nhược con theo dì lên đây.”


      Đỗ Nhược theo bà lên tầng ba, Minh Y cầm chìa khóa mở cửa phòng sách của Cảnh Minh.


      “Dì vào đâu. Con cứ vào xem .” Bà khẽ rồi quay người xuống lầu.


      Trái tim Đỗ Nhược chợt rộn ràng, nhàng đẩy cửa tạo ra khe hở. Hương vị quen thuộc trong phòng sách ập vào mặt như thể chỉ chớp mắt có thể đưa quay về sáu năm trước. bước vào, vừa ngẩng đầu nhìn tim thít lại, như bị bàn tay bóp nghẹt.


      Tầng tầng lớp lớp bản vẽ dán đầy ba vách tường. trang giấy chi chít sơ đồ, chữ viết tiếng Trung lẫn tiếng , nét đen nét đỏ đan xen lẫn nhau. Nào động cơ, phanh xe, ổ trục, con quay hồi chuyển, cảm biến tăng tốc, máy chủ AI, thiết kế chường trình, sơ đồ mạch điện… Từ tổng quát đến chi tiết, từ bản thiết kế đến hệ thống phân giải, từ thiết bị lớn cho đến linh kiện, tất cả những gì liên quan đến xe hơi người lái đều ở đây.


      đứng lặng giữa thư phòng, ngước nhìn từng trang giấy, khí lạnh xộc lên từ lòng bàn chân lan tỏa khắp người.


      chiếc bàn sách dài màu trắng kê bên vách tường chất đầy mười mấy chồng bản vẽ, ngày đánh dấu đều là từ sáu năm trước cho đến tháng vừa rồi, sáu năm tâm huyết đều tập trung tại nơi đây. Bên dưới góc phải mỗi tờ đều ghi cái tên: Prime.


      Xưa nay chưa bao giờ buông bỏ. Đau khổ và căm hận, ước mơ và nguyện vọng trước đây chưa từng quên khắc nào, chẳng qua, chàng trai ngày ấy chỉ muốn giam giữ tất cả mọi thứ trong thế giới của bản thân, mình đơn độc thực giấc mộng kia.


      vẫn bị vây khốn ở sáu năm trước sao bước ra được. gây dựng lại tòa thành phế tích năm xưa, chỉ là tòa thành kia thể để ai biết, cũng muốn với bất cứ người nào.


      Đỗ Nhược muốn cầm những bản thảo kia lên xem, nhưng đưa tay mãi vẫn dám chạm vào, như sợ đánh thức thứ gì đó tưởng ngủ yên trong quá khứ. Gò má râm ran, chạm tay lên mới biết mặt mình đẫm lệ từ lúc nào.





      Chủ nhật, Đỗ Nhược dậy sớm. tắm rửa gội đầu, soi gương ngắm nghía hồi lâu. Hôm nay trang điểm, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, mặc áo phông trắng với quần jeans, gọn gàng năng động.


      Ra cửa gọi xe, Đỗ Nhược tìm được khu Cảnh Minh ở cách nhà xa theo địa chỉ dì Minh Y cho. Ánh nắng buổi sớm đầu thu trong veo ấm áp bao phủ cảnh sắc trăm hoa đua nở trong khu biệt thự
      ly sắc, Chôm chômhthuqttn thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      ấn chuông nhà Cảnh Minh, lắng nghe tiếng bước chân xuống cầu thang rồi nhanh chóng đến gần cánh cửa. Đỗ Nhược giật thót tim khi cánh cửa đột ngột bật tung.


      Cảnh Minh mặc chiếc áo phông trắng và quần thun vải bông rộng rãi, vẻ mặt vừa ngỡ ngàng vừa nghi ngờ nhìn từ xuống dưới. Sau cùng, nhìn thẳng vào mắt .


      Đỗ Nhược giải thích: “Em xin dì địa chỉ của .”


      “Có chuyện gì ?” vẫn vịn tay nắm cửa, có ý cho vào nhà.


      lâu gặp, em… định hẹn dạo phố thôi.” Đỗ Nhược căng thẳng đến mức lắp bắp.


      Im lặng hồi lâu, mới lững thững quay người vào nhà. lập tức vào, cố ý hỏi: “Có cần đổi giày ?”


      quay lại nhìn , mày hơi chau lại: “Đổi .” Rồi bước thẳng đến phòng bếp.


      Đỗ Nhược nhìn vòng trong nhà, màu sắc trang trí trông rất lạnh lẽo, người ở căn nhà to thế này rất quạnh quẽ: “ ăn sáng chưa?”


      uống nước trong bếp, đáp lời.


      rướn cổ lớn: “Em còn chưa ăn sáng, nhà có gì ăn ?”


      Cảnh Minh đặt cốc thủy tinh xuống: “Trong tủ lạnh có.” Sau đó thẳng lên tầng.


      tủ lạnh hai cánh dán giấy ghi chú viết “Mua ngày 14 tháng 9.” phải chữ của Cảnh Minh, Đỗ Nhược đoán là cậu trợ lý chịu trách nhiệm sinh hoạt của rồi. kéo ngăn lạnh ra, sữa tươi, bánh ngọt, jambon, thức ăn chín, rau cải, hoa quả chất đầy từ xuống dưới vô cùng ngay ngắn mà hề được đụng đến. Hôm nay là ngày 18 rồi.


      Đỗ Nhược lấy sandwich ra bỏ vào lò nướng bánh mì, ốp la trứng gà với dầu ô liu xong chiên jambon. kẹp trứng ốp la, jambon và dưa leo vào bánh mì sandwich nướng, sau đó cho sốt và miếng phô mai vào. Miếng bánh mì vuông vức được cắt theo đường chéo, món sandwich ngon lành hoàn thành.


      Cảnh Minh về phòng sách thu dọn giấy tờ bản thảo và tài liệu, thay chiếc áo thun trắng và quần jeans gọn gàng rồi ra cửa. Eva lạch bạch theo : “ đâu thế?”


      “Ra ngoài chuyến.”


      “Ừm…”


      Eva theo đến cửa cầu thang, Cảnh Minh cúi xuống vuốt đầu nó, nó ngoan ngoãn nghiêng đầu cọ vào tay . Vì thể xuống bậc thang nên đành đứng lại vẫy tay gọi với theo Cảnh Minh: “ nhớ về sớm nhé!”


      Cảnh Minh cũng vẫy tay với nó. rảo bước xuống bậc thang, vừa đến tầng ngửi thấy hương thơm ngào ngạt.


      Đỗ Nhược loay hoay rửa việt quất, đào trong phòng bếp rồi rót sữa vào cốc thủy tinh. Nhìn dáng điệu của , bỗng dừng bước. Phòng bếp nhà chưa bao giờ nổi lửa.


      Đỗ Nhược nghe thấy động tĩnh bèn ngẩng đầu cười: “ còn chưa ăn sáng đúng , em có làm phần cho này.”


      Cảnh Minh ngồi xuống, nhìn hai miếng bánh sandwich trông rất ngon lành đĩa.


      Thấy cắn miếng mới hỏi: “Ngon ?”


      “Tạm được.”


      “Ừm.”


      Hai người gì nữa, yên lặng ăn xong bữa sáng. Đỗ Nhược đứng dậy thu dọn bát đĩa, Cảnh Minh lên tiếng: “Bỏ trong bồn , dì giúp việc rửa.”


      “À.”


      Hai người ra cửa, rời khỏi khu biệt thự, lững thững dạo bước phố. Đỗ Nhược hỏi thăm: “Công việc có bận ?”


      “Cũng tạm.” đáp lời, lâu sau mới hỏi lại: “Còn em?”


      “Khá bận.” Đỗ Nhược tâm : “Vốn chỉ định toàn tâm toàn ý làm nghiên cứu thôi, nhưng lên đến vị trí này phải quản lý rất nhiều việc. Mỗi ngày đều có cả đống chuyện phải xử lý, thể tập trung.”


      “Tính cách của em hợp làm trong công ty , đến viện nghiên cứu hoặc trung tâm nghiên cứu phát triển của doanh nghiệp lớn tốt hơn.”


      chỉ cười đáp, Cảnh Minh thoáng nhìn Đỗ Nhược. Hôm nay trang điểm, ăn mặc thoải mái, trông dáng vẻ có vài phần ngây ngô như thời đại học.


      “Em hay tham gia mấy bữa tiệc như kiểu lần trước lắm sao?”


      “Hả? có.” Đỗ Nhược lúng túng: “Lần đó bé cấp dưới của em ứng phó được với Quách Hồng, em đến giúp đỡ thôi.”


      bé á? Cảnh Minh thầm chế giễu. kia trông còn lớn tuổi hơn nữa là. Mà nghe giọng điêu này của Đỗ Nhược… e rằng sáu năm qua trải qua ít chuyện đây.


      “Bình thường em dự tiệc đều chung với đàn , uống rượu. ấy cho em uống, cũng đỡ rượu giúp em.”


      Cảnh Minh lặng thinh đáp. Hai người qua con phố, mới hỏi: “Mấy hệ thống thị giác lần trước ở hội chợ triển lãm đều do em chịu trách nhiệm nghiên cứu chính à?”


      “Đúng vậy. thấy hả? Cảm thấy thế nào?”


      trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Làm phó tổng bận đến vậy, thời gian đâu mà đến phòng thí nghiệm.”


      “Tăng ca, bình thường buổi tối có chuyện gì làm cả.”


      Cảnh Minh lại trầm mặc. đến đây, tâm tư Đỗ Nhược thoáng thay đổi: “ vẫn còn làm nghiên cứu sao?”


      có.”


      Đỗ Nhược hề vạch trần: “Vậy bình thường buổi tối và cuối tuần làm gì?”


      Cảnh Minh nhất thời đáp được, vài giây sau mới trả lời: “Xem tivi.”


      Đỗ Nhược từ từ gật đầu: “Tivi… có gì hay?”


      “… Cũng được,”


      “Ừ, dù sao cuối tuần cũng rảnh, nếu có việc gì làm xem thi đấu với em . Người ta tặng em hai tấm vé, còn dư tấm, lãng phí quá.”


      Cảnh Minh hơi cảnh giác nhìn : “Thi gì?”


      “Thi đấu robot của sinh viên đại học.” Đỗ Nhược bình tĩnh đáp.

      ly sắc, soccon_172010, Chôm chôm2 others thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 69

      Cuộc thi Robotic CS dành cho sinh viên toàn quốc trải qua gần nửa tháng đấu loại theo phân khu, hôm nay bước vào trận chung kết. Trong sân thi đấu vô cùng náo nhiệt, khán đài đầu người lúc nhúc. Sân đấu chính giữa được bao rào sắt. Cảnh mô phỏng là công xưởng bỏ hoang, nhà lầu, tường đổ, đường phố, đường đèo, có cây trông rất sống động.

      Còn mười mấy phút nữa là đến giờ ra sân, khán giả ngồi đầy bốn phía khán đài, nào là học sinh sinh viên, phụ huynh, doanh nghiệp trong ngành hoặc có liên quan. Bên khán đài mà Đỗ Nhược và Cảnh Minh ngồi đa số là sinh viên. Họ ngang qua từng gương mặt ngây thơ non nớt, đến chỗ ngồi của mình.

      Nhóm sinh viên xung quanh ríu rít bàn luận, Đỗ Nhược len lén nhìn Cảnh Minh vài lần. lãnh đạm nhìn sân chung kết, biết suy nghĩ gì, khí chất lạnh lùng hoàn toàn đối lập với người xung quanh.

      Lát sau, dường như cảm nhận được ánh mắt Đỗ Nhược, liếc sang. lập tức tìm đề tài: “Trận chung kết là Đại học Khoa học tự nhiên A và Đại học Công nghệ C.”

      thờ ơ “ừ” tiếng: “Sáu năm trước Đại học A rất mạnh rồi.”

      “Nhưng mấy năm nay Đại học C cũng phát triển rất nhanh. À, trường của mình cũng tham dự thi đấu.”

      “Sau đó?”

      “Thua trong trận tứ kết.” khẽ: “Giáo sư hướng dẫn là thầy Lương Văn Bang.”

      Cảnh Minh im lặng, Đỗ Nhược hỏi : “Sau khi rời trường, có liên lạc với thầy ?”

      “Liên lạc với thầy làm gì?” Cảnh Minh hỏi ngược lại, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo.

      Đỗ Nhược siết chặt ngón tay đáp. Đèn khán đài tối , giữa sân sáng lên. Toàn sân bỗng rộ tiếng huýt sáo reo hò vang dội. Trong ánh sáng mờ tối, đôi mắt đen láy của nhìn hồi lâu rồi hờ hững quay đầu nhìn ra sân. Đỗ Nhược thở dài, bả vai cụp xuống.

      Ngoài sân, MC bước lên sân khấu hăng hái đọc lời mở đầu, giới thiệu thành viên hai bên và những thành tích mà họ đạt được. Tiếng vỗ tay vang dậy như sấm làm chấn động cả mái nhà, khán giả hò reo như gặp được thần tượng.

      Đỗ Nhược nhớ lại thời niên thiếu Cảnh Minh tham gia vô số cuộc thi cá nhân lẫn đội nhóm, khi ấy còn sôi động hơn cả hôm nay. Nhưng giờ phút này, lại như người ngoài, thậm chí còn phải là khán giả đúng nghĩa. bỗng có chút thấp thỏm, biết đưa đến xem cuộc thi này có sai lầm hay .

      MC giới thiệu xong, mỗi đội sáu người ngồi vào vị trí hai bên sân. Mỗi người chiếc sô pha và chiếc bàn, bàn đặt màn hình và bảng điều khiển, khá giống với thi đấu game.

      Đại học A là đội đỏ, Đại học C là đội xanh. Nhân viên ban tổ chức kéo cửa sân ra, mười hai con robot hệt như xe tăng của hai đội chạy vào sân CS mô phỏng.

      Quy tắc cuộc thi rất đơn giản, robot “nã đạn” vào quân địch, khi bị bắn trúng đèn cảm ứng thân robot sáng lên. Robot “chết” rời sân, đội trụ được đến cuối cùng là đội giành chiến thắng.

      Cuộc thi mau chóng bắt đầu. Robot hai đội rối rít núp vào bụi cây hoặc trong nhà lầu, từ từ áp sát đối thủ, tùy thời cơ hành động. khán đài yên lặng như tờ, tất cả đều chăm chú nhìn hai đội quân bên dưới.

      Bỗng robot đội đỏ phát robot đội xanh sau vách tường liền lập tức nổ súng vào đối thủ. Đội xanh phản ứng nhanh nhạy, tránh được làn đạn và tấn công ngược lại. Đội đỏ tránh thoát, đồng bọn hai bên tức tốc chạy đến cứu viện, bọc đánh bao vây. Robot đội xanh bị bắn trúng người, máy cảm ứng lóe sáng liên hồi, vinh quang rời sân.

      Xung quanh vỗ tay vang rền.

      robot “chết” khiến ý chí chiến đấu của hai đội lập tức được dấy lên. Tất cả robot còn lại vừa chạy trốn vừa chiến đấu, núp vào các vật che chắn, phối hợp đội đánh yểm trợ, thậm chí thi hành những mệnh lệnh tác chiến nghiêm mật. mình xâm nhập, hoặc làm mồi nhử địch, hay đánh úp, chiến thuật vô cùng đặc sắc.

      qua tôi lại, ngừng có robot bị trúng đạn rời sân, đội đỏ nhanh chóng chỉ còn lại robot. Trận thi đấu đến thời điểm mấu chốt, toàn sân im lặng nín thở, hồi hộp chờ đợi đội thắng cuối cùng.

      Thỉnh thoảng, Đỗ Nhược liếc sang Cảnh Minh, nhưng lại giương mắt nhìn nơi khác. Nhìn theo ánh mắt , phát màn ảnh treo sân lên nội dung thông tin đội Đỏ.

      Tên trường: Đại học Khoa học tự nhiên A

      Tên đội: Light

      Đội viên: Trình Huy, Vương Vũ, Cát Giang Dương, Lý Hàm, XX, XXX

      Robot: Nắng Mai, Rạng Đông, Bình Minh, XX, XX, XX

      Số lượt thi đấu: 8

      Thời gian bình quân: 3 phút 48 giây.

      trầm mặc nhìn màn ảnh hiển thị thông tin kia như nhìn vào thước phim nhựa của chính dừng lại từ lâu trong quá khứ. Khoảnh khắc ấy, Đỗ Nhược chợt thấy hối hận vì đưa đến đây.

      Giây lát sau, toàn sân vang lên tiếng vỗ tay và hoan hô nổ tung, sinh viên xung quanh đều đứng dậy, vui sướng nhảy cẫng. Đại học Khoa học tự nhiên A là đội giành chiến thắng cuối cùng. Mấy thanh niên kia vui mừng hân hoan như thể sóng triều nhấp nhô. Cảnh Minh bị nhấn chìm trong con sóng ấy, lời.

      Tầm mắt bị bóng người ngăn trở, nhìn thấy nhóm sinh viên Đại học A ăn mừng giữa sân. biết họ có ôm nhau như Prime năm xưa hay ? Đỗ Nhược lo ngay ngáy hỏi : “ chưa?”

      Cảnh Minh nhìn chế giễu: “Đến cũng đến rồi, xem trao giải à?”

      Lưng Đỗ Nhược chợt cứng đờ khó hiểu. dời mắt nhìn về phía trước.

      Những sinh viên đại học xem thi đấu dần dần ngồi xuống để theo dõi lễ trao giải sau đó. Sáu thành viên đội Đại học A nhảy lên bục lĩnh thưởng, họ ngông cuồng, tự tại nắm chặt tay nhau giơ cao khỏi đỉnh đầu: “Aaaa!”

      Khán giả cũng thét lên đáp lại họ. Trong tiếng kêu gào vang vọng, Đỗ Nhược sởn cả tóc gáy.

      Ban tổ chức trao cúp cho họ, Trình Huy – đội trưởng đội Light thẳng tay giơ cúp lên cao đón nhận luồng sáng bàng bạc phủ xuống như thác đổ.

      Tiếng vỗ tay, tiếng cổ vũ, tiếng cười vui và từng gương mặt trẻ trung tươi tắn tỏa sáng theo ánh bạc lấp lóe.

      khí hân hoan kéo dài đến tận khi nhà vô địch ôm cúp xuống sân khấu. Cảnh Minh vẫn ngồi yên đợi mọi người tan dần. Đám con trai ngang qua , say sưa thảo luận về cuộc thi khi nãy. người vô tình quay đầu lại nhìn Cảnh Minh, thêm vài bước rồi quay lại nhìn lần nữa, khẽ gì đó với bạn mình. Lần này cả nhóm sinh viên đều đồng loạt quay lại nhìn .

      Họ nhận ra Cảnh Minh rồi! Đỗ Nhược thoáng cảnh giác. Nhưng mấy đứa trẻ kia chỉ cười thân thiện với , bằng khẩu hình: “Cố lên!”

      Đỗ Nhược thảng thốt, còn Cảnh Minh hơi mím môi, có bất cứ phản ứng nào.

      Người về gần hết, lối ra còn chật chột chen chúc nữa. Cảnh Minh đứng dậy xuống khán đài, Đỗ Nhược đuổi theo. Lúc họ ra khỏi đại sảnh, rẽ qua khúc cua vô tình gặp được cả đội Light tươi cười đến.

      Cảnh Minh buồn để ý, chỉ mực bước , nhưng Trình Huy nhìn thấy . Cậu ta kinh ngạc trợn to mắt, hưng phấn chạy ngay về phía : “Cảnh Minh!”

      dừng lại.

      à!” Cậu kích động chìa tay, lại rút về lau vào người mình rồi mới chìa ra lần nữa. “ là thần tượng của em đấy. Từ bé em xem thi đấu rồi, cũng vì nên mới học về robot. ngờ lại gặp được ở đây, tưởng tượng được đến xem em thi đấu. Em bất ngờ quá, thần tượng của em lại đến xem em thi đấu đấy, trời ạ.” Cậu quá kích động, như bắn liên thanh: “May là em giành chiến thắng, may là em thắng! Mẹ ơi, đáng để kỷ niệm! Ôi, em xin lỗi, em kích động quá…”

      Cảnh Minh nhếch môi: “Cuộc thi rất đặc sắc, chúc mừng.”

      Đồng đội của cậu cũng cười phấn chấn: “Trời ơi, thần kỳ quá!”, “Cái này mới đáng đăng lên trang cá nhân này!”. “Cậu ấy cực kỳ thích , em cũng rất rất thích !”

      Cảnh Minh gật đầu: “Các em cố lên!”

      Hiển nhiên, tài nào hòa nhập vào khí của họ được.

      “Nhất định ạ! cũng phải cố lên.” Trình Huy dường như cảm nhận được muốn rời , quan tâm có thích hợp hay , vội vàng : “Bởi vì em vô cùng sùng bái , cho nên em luôn muốn với rằng, dù chúng ra có gặp phải thất bại nhiều hơn nữa cũng là chuyện thường tình, nhưng đạt đến đỉnh cao mà rất nhiều người cả đời cũng với tới. đừng bao giờ từ bỏ, cũng phải cố lên!”
      Chôm chôm, hthuqttntruth205 thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Mấy cậu nhóc sinh viên kia nhìn với đôi mắt sáng lấp lánh: “ Minh cố lên!”

      Cảnh Minh vội gật đầu, sải bước rời như trốn tránh. Đỗ Nhược theo sát phía sau . Bên ngoài sắc trời tối, xe cộ đường qua lại như thoi đưa. Vừa kết thúc cuộc thi đấu nên xe buýt, xe ô tô đều kẹt cứng.

      Hai người về phía cầu vượt để băng qua đường.

      Đỗ Nhược vui vẻ reo lên: “ ngờ đội vô địch kia lại là fan ruột của .”

      Cảnh Minh hề tiếp lời.

      “Sau khi về nước mới phát , mấy năm qua trong trường đại học và viện nghiên cứu có rất nhiều người làm robot và dự án người lái. Chính phủ và nhà trường đều vô cùng ủng hộ. Có thể thời đại mà hồi trước , khởi đầu của nó sắp đến rồi.”

      Cảnh Minh dừng bước, nhịn được nữa, rốt cuộc cất lời: “Vòng vo cả ngày, rốt cuộc em muốn gì?”

      Khi ấy hai người đứng cầu vượt. Dưới cầu, xe cộ ùn tắc, còi vang inh ỏi, đèn xe sáng rực hề chuyển động hệt như con sông bị tắc nghẽn.

      Đỗ Nhược nhìn thẳng vào : “Em muốn , máy móc tuân thủ quy tắc, chuẩn xác và trung thực hơn con người. Em muốn , chắc chắn có ngày tất cả xe cộ chạy dưới chân chúng ta được thay thế bằng robot. Giao thông hướng đến hệ thống hóa, tin tức hóa và thống nhất hóa. Nâng cao năng suất và tính năng, tỷ lệ tai nạn giảm triệt để. Tất cả xe cộ đều bị robot thay thế. Lúc ấy xã hội trở nên an toàn và bình đẳng, bởi vì phương hướng phát triển chắc chắn là như thế.” run run, “Em muốn , con người sống đời, hoặc là tầm thường vô dụng, hưởng thụ tiện nghi do người khác sáng tạo, hoặc là dốc hết tất cả mở mang bờ cõi mới. Nếu trong tương lai, nhất định nhóm người đột phá ranh giới, cải cách thời đại, sáng tạo nên kỳ tích, vậy, tại sao người đó thể là em? Người đó nhất định phải là em!”

      Những lời năm xưa cầu vượt như mới ngày hôm qua, giờ phút này, còi xe ầm ĩ chói tai dưới chân cầu như muốn xé toạc màng nhĩ của người khác.

      Lời hệt như xuyên qua thời , trùng lặp với từng câu từng chữ mà chàng trai trẻ thốt lên ngày ấy: “Em có thể sống được bao lâu, năm mươi, sáu mươi hoặc bảy mươi năm, nhiêu đó là đủ. Thuở sinh thời em nhất định phải thấy được kỷ nguyên thời đại mới. Em muốn thấy được con sóng cao nhất đại dương. Dù là đến phút cuối cuộc đời cũng quyết từ bỏ.”

      Lời thề cuồng vọng kia vẫn còn văng vẳng bên tai. Sáu năm qua, giờ phút này sắc mặt người đàn ông trước mặt trở nên khó coi, gần như nhục nhã gắt lên: “Im miệng!”

      Đỗ Nhược im bặt, mắt ươn ướt ngoan cố nhìn . Lồng ngực Cảnh Minh lên xuống kịch liệt, áp lực đè nén cả ngày và nỗi sỉ nhục phải chịu đựng mấy năm qua gần như muốn phun trào. cố kiềm chế gằn giọng: “Về sau em đừng những lời này với tôi nữa, chữ cũng được phép. Cái gọi là “cách mạng” chẳng qua là ngông cuồng tự đại của thời tuổi trẻ ngu ngốc thôi. Cái gọi là tương lai chỉ là đứa trẻ vô tri vọng tưởng. Rốt cuộc là phúc hay họa, ai biết được cả!”

      phải vì ban đầu thất bại hay sao?” Đỗ Nhược chất vấn: “Chỉ vì thất bại lần mà phủ định tất cả ư? Cảnh Minh, nên như vậy. là người dù thất bại vẫn đứng dậy và bắt đầu lại từ đầu. đừng sống trong tự trách và hối hận, đây phải lỗi của …”

      “Đó chính là lỗi của tôi.” đột ngột ngắt lời , sắc mặt trắng bệch. “Em biết chân tướng tai nạn Prime No.2 năm đó đúng ?”

      Đỗ Nhược sững sờ. quay đầu nhìn dòng xe chạy dưới cầu, tận lực hít sâu, rồi quay lại nhìn , giọng: “Người hại chết Lý Duy là tôi, liên quan gì đến bọn em, là tôi đây này.”

      “Cảnh Minh…”

      ngắt ngang: “Trong bản báo cáo điều tra viết mồn : Kỹ thuật tại thể nào đáp ứng được tốc độ vận hành toàn thân và ý thức tự chủ của nó. Chẳng qua là nhóm Vạn Tử Ngang và em chấp nhận, chịu tin tưởng, cho rằng là ngoài ý muốn, cho rằng chỉ là khả năng lớn nhất mà chuyên gia đưa ra, cho rằng chúng ta hề thất bại. Nhưng tôi mang nghi vấn tai nạn của No.2 tìm tòi học hỏi, học càng nhiều mới phát …” Môi mấp máy run run, mắt hoen đỏ. “Thầy Dương Trường Thanh sai, khi đó kỹ thuật của Prime tài nào chèo chống được ý tưởng mà tôi muốn truyền tải. Thầy nhắc nhở tôi rồi nhưng tôi quá tự tin. Lý Duy cho đến lúc chết vẫn tin rằng No.2 dừng lại, vì cậu ấy tin tưởng vào tôi. Cậu ấy chết là do quá tin tưởng tôi!”

      Mày cau chặt, đau khổ cúi đầu, lắc quầy quậy hệt như đứa bé làm sai chuyện nhưng thể bù đắp hay cứu vãn được gì.

      “Máy móc sai, sai chính là con người. Trước kia tôi luôn máy móc có thể thay thế nhân công, chuẩn xác hơn con người. Nhưng phải, chỉ cần điều khiển sau lưng nó là con người khi nó phạm sai lầm, mức độ chí mạng còn gấp ngàn vạn lần con người.”

      Đỗ Nhược kinh ngạc, đến giờ khắc này mới biết những năm qua rốt cuộc trải qua điều gì. Vụ tai nạn xe sáu năm trước khiến tất cả niềm tin và tín ngưỡng của sụp đổ. Nội tâm vững chãi của sớm hỗn loạn hoang tàn, đến nay vẫn chưa hề tạo dựng lại.

      đau lòng đến mức nước mắt tuôn ào ạt: “ phải, Cảnh Minh, nghe em , đó là quyết định của tất cả mọi người. tự tin thái quá và tuổi trẻ ngông cuồng ngày ấy chính là tất cả chúng ta. Hà Vọng, Vạn Tử Ngang, tất cả chúng ta đều như vậy.” gào lên gần như tuyệt vọng: “ đừng bới lông tìm vết, đừng ôm hết trách nhiệm vào mình.”

      tiến đến đưa tay định an ủi , thế nhưng lại né tránh như bị điện giật: “Nhưng tôi là người quyết định. Nếu lúc đầu tôi bác bỏ, Lý Duy … nếu như… nếu như Lý Duy còn sống…”

      lắp ba lắp bắp, mày chau lại sâu, vẻ mặt uất ức và đáng thương đến độ thốt ra lời. Cuối cùng chịu được nữa, quay người bỏ .

      “Cảnh Minh!” Đỗ Nhược gọi với theo sau. dừng bước lại, nhìn đăm đăm vào bóng lưng cao lớn ấy, khẽ khàng cất lời: “Cảnh Minh, từng câu từng chữ cầu vượt năm ấy em đều nhớ mồn . Em nhớ từng ánh mắt, từng giọng điệu và tiếng cười của khi đó. em bước vào thế giới của , thích đủ nhiều. Nhưng phải, là em .” Nước mắt rơi lã chã. “Chính vào khoảnh khắc ấy em rồi, ước mơ trước đây của , nỗi đau mà phải chịu đựng. Phải, em cố ý dẫn xem thi đấu robot. Nhưng đội vô địch kia phải em sắp xếp. Cậu ta chính là đứa bé được cổ vũ và bị ảnh hưởng sáu năm trước. Cậu ta phải là người đầu tiên cũng phải là người cuối cùng. Cậu ta chính là do an bài đấy!”

      ngoan cố nhìn , cầu khẩn đừng . Nhưng vì thế mà dừng lại, thậm chí hề ngoảnh lại. Cảnh Minh rảo bước xuống cầu vượt, phút chốc biến mất trong màn đêm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :