1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Có thể là truyện được 2/3 rồi, với tốc độ ngày 3 chương rất nhanh đến hồi kết. Trong quá trình cảm ơn các bạn luôn like và comment ủng hộ mình. Hôm nay định đăng 4 chương nhưng thấy thông báo phản hồi về các bài viết quá ít nên mình đăng nữa. Mặc dù vài bạn thấy khó chịu nhưng cái like mình nghĩ tốn quá nhiều thời gian. Dù sao cũng cảm ơn các bạn thường xuyên like bài, mỗi lần nhìn thông báo mình vui lắm!
      ly sắchthuqttn thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Chắc ít người biết đến truyện này đó b, b phải tích cực quảng bá page Cung vào, hì, tại mình lười quá k cũng share rồi, khụ khụ
      thích su su thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      @hthuqttn à ra mình thấy cũng bình thường thôi, chỉ là nếu ai đọc mình mong có phản hồi lại ý, còn nhiều người biết đến hay mình quan trọng lắm.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 67

      Dịch Khôn dìu Đỗ Nhược ngồi vào hàng ghế sau. Đầu lệch sang bên, nằm vật ghế.

      “Đỗ Nhược?”

      khó chịu nhăn mày: “Hử?”

      “Có muốn nôn ?”

      nhè lắc đầu, nhắm mắt lại.

      Dịch Khôn bảo Phó Tịnh lái xe về khu chung cư Đỗ Nhược ở. Cầu thang chật hẹp đủ cho ba người cùng hàng.

      “Em cầm túi Đỗ Nhược lên tầng, gõ cửa căn 603 .”

      “Dạ.” Phó Tịnh đáp lời, nhanh nhảu chạy .

      Dịch Khôn bế Đỗ Nhược mạch lên tầng sáu. Hà Hoan Hoan chạy ra đón, thấy thế thất kinh kêu lên: “Sao lại như vậy?”

      “Uống nhiều quá, phòng ấy ở đâu?”

      “Kia ạ.”

      Dịch Khôn đặt Đỗ Nhược xuống giường. trở mình, nằm sấp bất động. Dịch Khôn phải lật lại, hai má đỏ bừng, thở hổn hển.

      Hà Hoan Hoang vui: “Sao để cho cậu ấy uống nhiều rượu như thế?”

      Phó Tịnh giải thích: “ liên quan đến Dịch tổng, là…”

      Dịch Khôn nhìn Hà Hoan Hoan dặn dò: “Buổi tối nhờ chăm sóc ấy, nếu có việc gì cứ gọi cho tôi.”

      Dù sao cũng khá bất tiện, nên ra về với Phó Tịnh. Rời khỏi chung cư lại thấy chiếc xe Mercedes màu đen dừng ở ven đường, chiếc xe sang trọng hơn ba triệu tệ hợp với hoàn cảnh xung quanh chút nào. Cửa sổ xe kéo kín tối đen nên thấy người ngồi bên trong. Dịch Khôn hề đoái hoài, sải bước bỏ .

      Hà Hoan Hoan lấy nước lau tay và mặt cho Đỗ Nhược, sợ buổi tối xảy ra chuyện nên leo lên giường ngủ cùng. Đến nửa đêm, Đỗ Nhược lảo đảo muốn rời khỏi giường, Hà Hoan Hoan mơ màng tỉnh lại: “Cậu sao vậy?”

      “Buồn nôn.” khó chịu thào.

      Hoan Hoan vội dìu đến phòng vệ sinh. Đỗ Nhược nôn thốc nôn tháo đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa. Men rượu bốc cao, người còn sức lực, quỳ mặt đất thở hồng hộc.

      Hoan Hoan vừa vỗ lưng vừa cầm khăn giấy lau mặt cho : “Bây giờ biết khó chịu rồi sao? Đáng đời cậu! biết uống còn cố làm gì. Cấp dưới để làm gì, là để đỡ rượu cho sếp. Cậu nhìn cậu …”

      Hai tay Đỗ Nhược ôm trán che kín mắt mình. Hà Hoan Hoan im bặt, thấy môi tái nhợt run rẩy, dần dần hai dòng nước mắt cũng theo lòng bàn tay chảy dài, thấm ướt hai bên má.

      “Đừng, đừng, đừng, …” Hà Hoan Hoan vội vuốt lưng an ủi: “Là do mình đau lòng cậu thôi, phải mắng cậu đâu.”

      Nước mắt Đỗ Nhược ào ạt rơi xuống, đôi vai gầy guộc run bần bật.

      sao, sao.” Hà Hoan Hoan vuốt tóc : “Mình biết cậu cực khổ, sau này đừng uống rượu nữa, đừng uống rượu nữa.”

      Hà Hoan Hoan dỗ dành chốc lát rồi dìu Đỗ Nhược về phòng, vừa tắt đèn bò lên giường nghe thấy Đỗ Nhược khe khẽ trong bóng tối: “Cảnh Minh trở về rồi.”

      Hà Hoan Hoan bỗng chốc trợn to mắt, chết lặng hồi lâu vẫn thể thốt ra câu nào.

      Đỗ Nhược nghẹn ngào: “Mình cố ý xem ấy có đau lòng vì mình hay .”

      Hà Hoan Hoan nghẹn lời, vắt hết óc muốn câu gì đó lại nghe Đỗ Nhược nức nở: “Nhưng mình rất đau lòng cho ấy, đau đến tan nát cõi lòng.”

      Hoan Hoan trừng mắt thể tin: “Cậu ta sinh ra giàu có, cần gì cậu đau lòng?”

      ai đáp lời, chỉ có hơi thở nặng nề vang lên. Hà Hoan Hoan kề đến thấy Đỗ Nhược ngủ rồi, ắt hẳn khi nãy do say rượu ra thôi. thầm thở dài. Quả là nghiệp chướng mà!

      Tám giờ sáng hôm sau, Đỗ Nhược đúng giờ thức dậy, lúc xuống giường đầu nặng chân . Hà Hoan Hoan bảo: “Dịch Khôn sáng nay cậu cần làm.”

      sao.” Đỗ Nhược bóp trán, cười ngốc nghếch: “Vốn cảm thấy sắp bị cảm, hình như uống rượu vào lại khỏe hơn rồi.”

      “Nhảm nhí.”Đỗ Nhược rửa mặt rồi về phòng. Wall-E chạy vòng vòng quanh chân . Thấy Đỗ Nhược tỉnh táo thoa son vẽ chân mày, Hà Hoan Hoan mới hỏi: “Cậu nhớ tối qua ?”

      gì?”

      gửi cho mình bao lì xì 5.000 tệ.”

      Đỗ Nhược lườm nàng qua gương: “Mơ !”

      Hà Hoan Hoan cười khanh khách, ôm gối ra ngoài.



      Dịch Khôn nghe thấy tiếng gõ cửa bèn ngẩng đầu. Đỗ Nhược vào văn phòng, áo sơ mi trắng kết hợp với quần dài màu xanh gọn gàng năng động.

      “Sao nghỉ thêm buổi sáng?”

      có gì.” Đỗ Nhược ngồi xuống. “Em nghĩ đến hợp đồng với Vạn Hướng, phải, là Xuân Hòa mới đúng.”

      “Bên kia liên lạc với Phó Tịnh rồi. có vấn đề.” Dịch Khôn dặn: “Sau này em mặc kệ chuyện của phòng kinh doanh . Bên đấy cũng nên tự lập rồi, cho dù cần cấp ra mặt cũng phải giao cho Ô Chính Bác.”

      “Em vốn quản nhưng lần này Quách Hồng chỉ đích danh đòi gặp em…” Đỗ Nhược tức ách, nổi nữa.

      “Nghe Quách Hồng bị đuổi rồi.”

      Đỗ Nhược kinh ngạc: “Tại sao?”

      Dịch Khôn nhìn đau đáu: “ biết.”

      Đỗ Nhược nhíu mày suy nghĩ, chỉ cho rằng đó là biến động nhân thường thấy trong các vụ thu mua mà thôi.

      Tháng Chín mang theo mùa thu đến thành phố này. Đây là lúc tiết trời Bắc Kinh đẹp nhất. Hội chợ triển lãm của các công ty hoạt động ở lĩnh vực trí tuệ nhân tạo trong thành phố chính thức khởi động. Gian hàng triển lãm của Nguyên Càn giao cho phòng kinh doanh và phòng tiếp thị chịu trách nhiệm. Đỗ Nhược nhân cơ hội dạo quanh khu triển lãm, xem thử các công ty khác có kỹ thuật mới gì.

      Trong sảnh triển lãm người qua kẻ lại, nhốn nháo chen chúc. nhận được điện thoại của Hà Vọng, bảo họ cũng đến xem triển lãm, lát nữa hẹn uống cà phê. Đỗ Nhược nhận lời, dạo vòng rồi đến gian triển lãm của Nguyên Càn tập hợp.

      Bên kia khu triển lãm, Cảnh Minh cùng mấy vị phó tổng và các quản lý cấp cao của công ty tham quan từng gian hàng để tìm hiểu thị trường. hết vòng chẳng thấy có gì hứng thú, Trần Hiền bên cạnh than thở: “Vẫn là vàng thau lẫn lộn. Rất nhiều công ty trước mắt chỉ có khái niệm và kế hoạch, bản thiết kế trông rất đẹp, nhưng biết làm ra thế nào.”

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Dương Thù cũng đánh giá: “Những “thành quả” khi nãy tôi thấy chất lượng khá kém, tiêu chuẩn kỹ thuật thấp, trình độ sinh viên sao?”

      Cảnh Minh bỏ tay vào túi ung dung bước , lời. Rời xa sáu năm, môi trường sáng tạo khoa học kỹ thuật trong nước có nâng cao, nhưng trình độ nghiên cứu phát triển lại chênh lệch quá xa với nước ngoài, đúng là…

      Nhớ ngày đó dạo triển lãm ở Mỹ, tất cả công ty đều có sáng tạo mới, đột phá mới, hôm nay nhìn lướt qua hội chợ lúc nhúc đầu người này, ngoại trừ náo nhiệt chẳng có gì.

      “Về thôi.” có hơi sức lãng phí thời gian ở đây, nhưng thoáng chốc thấy được cái tên Nguyên Càn bảng hướng dẫn.

      Cảnh Minh khựng bước, quay đầu theo hướng mũi tên chỉ dẫn. Song mới được vài bước đụng mặt người quen cũ lối chập hẹp. Đổng Thành cùng nhóm quản lý của Bằng Trình hệt như hoàng đế thị sát dân tình.

      Nhìn thấy , Đổng Thành khá kinh ngạc, lập tức cười cợt: “Cảnh Minh à? Sao cậu chạy về nước rồi?” quay lại giới thiệu với người phía sau: “Đây là Cảnh Minh tiếng tăm lừng lẫy về công nghệ người lái của chúng ta sáu năm trước đấy.”

      Chuyện năm đó xôn xao thời, ai mà biết? Tất cả đều cười giả lả với . Nhóm Trần Hiền và Dương Thù vui cau mày, trái lại Cảnh Minh điềm nhiên như .

      Đổng Thành cười hỏi: “Hôm nay đến đây tham gia triển lãm sao?”

      “Rảnh rỗi dạo thôi.” Cảnh Minh thong dong đáp.

      “Chắc cậu mới về nước chưa bao lâu nhỉ, tìm được việc chưa? Nếu ngại đến công ty Bằng Trình của chúng tôi . Cậu cũng biết con người tôi chỉ xem trọng thực lực, quan tâm đến quá khứ.”

      Cảnh Minh cong cong khóe môi: “Nhiều năm làm, e rằng lạ tay rồi.”

      Đổng Thành nhướng mày, biết Cảnh Minh đá đểu hay thương hại, ngoài miệng vẫn hỏi: “Bây giờ cậu làm gì?”

      “Mở công ty sống qua ngày thôi.”

      “Tên gì? Có cơ hội hợp tác nhé!”

      Cảnh Minh quay đầu nhìn Trần Hiền, Trần Hiền lập tức đưa đến tấm danh thiếp. Đổng Thành cười xòa nhận lấy, mặt tức khắc biến sắc.

      Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa? Công ty này gần đây nổi như cồn, làm về công nghệ người lái nhưng gần như muốn lũng đoạn và thâu tóm hết tinh hoa của ngành này. Hơn nửa năm nay, những công ty có chất lượng cao hợp tác với Bằng Trình đều bị Xuân Hòa thu mua, dẫn đến giá mua tăng cao, lợi nhuận bị thu hẹp diện rộng.

      Trần Hiền mỉm cười chuẩn mực: “Đây là tổng giám đốc của Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa chúng tôi.”

      Thái độ của Đổng Thành tức thay đổi, cười toe toét: “Tôi có cơ hội hợp tác mà. Cảnh tổng quả nhiên tuổi trẻ tài cao, ra chúng ta cũng quen biết nhiều năm, hôm nào rảnh uống trà nhé?”

      Cảnh Minh thản nhiên : “Hôm khác gặp.” Rồi cất bước rời . Bỏ lại đám người Bằng Trình sau lưng, nụ cười gương mặt cũng biến mất.

      Dương Thù tò mò: “Đối thủ trước đây à?”

      “Đối thủ?” Cảnh Minh khinh thường hừ khẩy: “ mà xứng sao?”

      Mấy năm qua, công ty Bằng Trình dựa vào mấy bài báo, bản tin về nghiên cứu xe hơi người lái cấp thấp mà thuận lợi phát hành cổ phiếu, thông qua việc này vơ vét được tiền tài, thu hút nhóm nhân viên chuyên nghiên cứu dự án. Ngành sản xuất xe hơi vẫn thiên về mánh lới nhiều hơn tính thực dụng. Bằng Trình cũng trở thành công ty nổi tiếng về lĩnh vực xe hơi người lái trong nước. Trong núi có cọp, con khỉ liền xưng vương, lời châm chọc quả sai tí nào.

      Cảnh Minh hơi khó chịu khẽ kéo cổ áo sơ mi, chỉ chốc lát đến gian hàng triển lãm của Nguyên Càn. Nhân viên bên trong mặc vest thẳng thớm, phong cách mấy năm qua của Dịch Khôn vẫn y nguyên.

      thầm cười khẩy, người quen đều có mặt ở đây, nhưng thấy Đỗ Nhược đâu cả.

      Lê Thanh Hòa và Ô Chính Bác đều sửng sốt, ngờ Cảnh Minh lại về nước. Dịch Khôn mặt vẫn lạnh như tiền, còn Trần Hiền và Dương Thù vì chuyện bàn rượu lần trước nên cũng ngại chào hỏi.

      Trong khí lúng túng quái gở, chỉ có Cảnh Minh là bình thản tự nhiên, nghiêm túc xem tài liệu và sản phẩm triển lãm của họ, lời nào cũng hỏi han gì, cứ quanh quẩn trong gian hàng.

      Dương Thù cũng để ý thấy, trong hội chợ triển lãm đầy đá sỏi lần này, Nguyên Càn đích thực là viên trân châu sáng bóng. hỏi Dịch Khôn: “Phó tổng Đỗ khỏe ?”

      ấy sao.”

      Dương Thù thêm gì, chỉ nhìn sang Cảnh Minh. vẫn vô cùng chú tâm xem sản phẩm, còn cầm tập tài liệu hỏi Dịch Khôn: “Tôi rất có hứng thú với hệ thống thị giác cho máy móc của các , phải chuyện với ai?”

      Biết còn cố hỏi, Dịch Khôn nhã nhặn đáp: “Chịu trách nhiệm sản phẩm này là phó tổng của tôi. ấy ở đây.”

      Cảnh Minh gật đầu: “Cho tôi cách thức liên lạc với ấy.”

      Dịch Khôn chẳng mảy may đáp lời, hai người cứ nhìn nhau chằm chằm, hề khách khí.

      Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cười của Đỗ Nhược: “Đâu cần thất vọng như vậy chứ?”

      “Thất vọng cực kỳ.” Hà Vọng tiếp lời: “Trong đây toàn thứ quái quỷ gì đâu .”

      Vạn Tử Ngang bật cười: “Cậu có thể giọng chút ?”

      Cảnh Minh nghe thấy giọng hai người họ, sắc mặt phút chốc thay đổi, bóng lưng đưa về phía họ sững lại bất động.

      Đỗ Nhược chạy vào lấy túi xách: “Đàn , em xin phép nghỉ chút, uống cà phê nhé.” Vừa quay đầu thấy Dương Thù và Trần Hiền, bỗng sững sờ, từ từ quay đầu lại.

      Bấy giờ, Cảnh Minh đứng bên kệ trưng bày cũng quay lại. Hà Vọng, Vạn Tử Ngang, Đồ Chi Viễn đồng thời ngây người. Cả nhóm nhìn nhau hồi lâu, kinh ngạc thốt nên lời.

      “Cậu… cậu…” Hà Vọng vừa cào tóc vừa tức tối chất vấn: “Tại sao cậu về nước hơn nửa năm mà tìm bọn tôi?

      Cảnh Minh lẳng lặng nhìn ra ngoài, mày thoáng nhíu lại, định quay người bỏ . Đỗ Nhược vừa nhìn nhận ra ý đồ của , lập tức ngăn cản: “Cảnh Minh, cùng uống cà phê .”

      Cảnh Minh quay lại lạnh nhạt nhìn , Đỗ Nhược cười trừ: “Ở đây tiện chuyện, mọi người lâu gặp… mà.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :