1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Đỗ Nhược và Hà Hoan Hoan vừa xem chương trình gameshow vừa ăn tối, xong xuôi sắp mười giờ. Hai người rửa mặt rồi mạnh ai nấy trở về phòng, biết do ăn quá no hay vì nguyên nhân khác, Đỗ Nhược thấy khó ngủ vô cùng. Trở về nước hai năm, cày ngày cày đêm, giành giật khách hàng, miệt mài với dự án, cũng trằn trọc như tối nay.

      Song cuối cùng vẫn ngủ thiếp . Ngày hôm sau tỉnh lại, mọi chuyện đều như bình thường. Đỗ Nhược làm đúng giờ như thường lệ, vừa đến công ty tìm Dịch Khôn bàn việc Vạn Hướng bị thu mua. Dịch Khôn nghe phong phanh được tin này từ lâu rồi.

      “Công ty thu mua Vạn Hướng là Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa.”

      “Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa?” Đỗ Nhược ngạc nhiên.

      sớm nghe danh công ty này. Ba năm trước, công ty Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa được thành lập, tên tuổi mới nhưng có kinh nghiệm lão luyện. Người đại diện pháp lý tên Dương Thù, là người chưa từng nghe thấy tiếng tăm gì, hệt như từ trời rơi xuống. Công ty có bất kỳ động thái nào, cũng chưa từng công bố bất cứ sản phẩm gì. Nhưng nghe , trình độ kỹ thuật nghiên cứu phát triển trong nội bộ của họ sánh ngang với những công ty hàng đầu nước ngoài. Thỉnh thoảng có qua lại kinh doanh với những công ty khác, nhưng ông chủ chưa bao giờ lộ diện.

      Mãi đến nửa năm trước, Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa mới bắt đầu có nhiều động thái lớn liên tiếp thị trường, công khai thu mua những công ty có thực lực và tiềm năng, phong cách làm việc nhanh gọn lẹ, thực điều tra, nghiên cứu và phát triển vô cùng bài bản. Có thực lực, có tài chính, ánh mắt tinh tường, chỉ trong thời gian ngắn tiếng tăm liền vang xa. Nhưng người ngoài vẫn nhìn ra được công ty này nông sâu thế nào.

      Đỗ Nhược nghiền ngẫm : “Có ảnh hưởng gì đến chúng ta ? Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa tạo cho người ta cảm giác công ty chỉ làm ăn lớn, có vẻ như cùng sân chơi với chúng ta.”

      Dịch Khôn nhìn nghi vấn. Đỗ Nhược lúng túng: “Em có ý kia. Chúng ta nhưng có võ mà.” Qua hồi lâu chợt hỏi: “Đàn , em nghĩ đến vấn đề, có thể chấp nhận việc Nguyên Càn bị thu mua ?”

      Dịch Khôn suy nghĩ: “Dĩ nhiên muốn điều hành công ty của mình, nhưng Nguyên Càn chỉ của mình , phải nghe ý kiến của mấy cổ đông khác. Có điều, em yên tâm, em có quyền tuyệt đối với dự án của em, điều này cam đoan.”

      “Cảm ơn.”

      ta bước tới chiếc ghế bành, nghĩ ngợi vu vơ: “Nếu bây giờ về hưu đến bờ biển tắm nắng cũng tệ nhỉ.”

      Đỗ Nhược thở dài: “Em cũng muốn nghỉ phép, mệt sắp chết rồi.” Mới vừa xong lại lên tinh thần. “Thôi, chờ qua khoảng thời gian bận rộn này rồi hãy .”

      Dịch Khôn nhìn chốc lát mới : “Thời gian này muốn nghỉ phép khó , nhưng thư giãn chút vẫn được.”

      “Thư giãn thế nào?”

      “Người ta tặng hai tấm vé xem hòa nhạc piano, em muốn xem ?”

      “Của ai?”

      “Maksim Mrvica.” ta lấy vé ra. “ cho Lê Thanh Hòa vậy.”

      chứ, em rất thích Maksim.”

      “Vậy em giữ vé , đến lúc đó tìm em.”

      “Dạ.” Đỗ Nhược liếc mắt thấy hàng ghế VIP vé, ngại ngùng : “ mời em xem hòa nhạc, em mời cơm tối nhé.”

      “Được.”

      Vé nhạc hội rẻ, Đỗ Nhược liền chọn nhà hàng Pháp sang trọng ở tứ hợp viện.

      Đến cuối tuần, Dịch Khôn và đến nhà hàng, nhìn vòng khung cảnh xung quanh, trong lòng ta mấy thoải mái: “Vé là người khác tặng , cần em tốn kém đâu.”

      có.” Đỗ Nhược giải thích: “Em nghe nhà hàng này đồ ăn ngon lắm, mình đến ngại, em cũng muốn ăn mà.”

      Dịch Khôn thêm gì nữa. Hai người chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

      Nhân viên phục vụ mặt vest bảnh bao rót nước cho hai người, lúc đưa cốc cho Đỗ Nhược còn khen với giọng trầm ấm dễ nghe: “Màu son của rất đẹp.”

      Đỗ Nhược thoáng ngớ người rồi cười thản nhiên: “Cảm ơn.”

      Dịch Khôn liếc nhìn . Thường ngày làm vẫn vậy, đẹp từ sợi tóc đến ngón chân, so với thời đại học cứ như hai người khác biệt, nghiễm nhiên trở thành thương hiệu sống của công ty. Mỗi lần ra ngoài bàn chuyện làm ăn đều nghe người ta tấm tắc khen phó tổng xinh đẹp của mình.

      “Em xin khui chai rượu champagne khai vị ạ.” phục vụ đẹp trai rót rượu đưa cho hai người.

      Dịch Khôn vừa định uống Đỗ Nhược : “Có phải nên cụng ly ?”

      Dịch Khôn khựng lại đưa ly đến chạm vào ly vang lên tiếng lanh canh vui tai: “Chúc mừng gì đây?”

      “Chúc mọi chuyện đều tốt đẹp.” Đỗ Nhược nghiêm túc.

      “Em tham lam quá rồi.”

      “Vậy kiếm được nhiều tiền .”

      “Ý em là muốn tăng lương nữa à?”

      “Có thể tăng ?”

      “Có thể, tăng gấp đôi nhé!”

      sao? Vậy em phải cố gắng làm việc gấp đôi rồi.”

      “Làm việc cần, mơ mộng chút là được.”

      Đỗ Nhược nghẹn lời: “Đàn , chuyện cười này thiếu muối quá…”

      Dịch Khôn cười nhạt: “Tiền thưởng thiếu phần em, tăng lương chờ cuối năm .”

      “Phát nhiều tiền thưởng em cũng cảm ơn rồi.” Hàng mày mảnh mai của Đỗ Nhược nhướng lên, nâng ly uống rượu champagne.

      Dòng rượu vàng nhạt chảy qua đôi môi đỏ ửng trôi vào miệng . Dịch Khôn khẽ nhìn Đỗ Nhược. Lúc này nhân viên nhà hàng mang thức ăn lên, trước tiên là món gan ngỗng chiên, sau là cá hồi hun khói.

      Đỗ Nhược ăn miếng rồi gật gù: “Ồ, ngon , hôm nay đến đúng chỗ rồi.”

      Dịch Khôn nếm thử cũng thấy mỹ vị hiếm có.

      Ăn xong hai món đầu đến súp măng tây và súp đậu, sau đó nhân viên phục vụ thay dao đĩa mới, bưng lên món chính: Cá sạo tươi sốt nấm, ức vịt đút lò ăn với khoai tây nghiền. Thức ăn bày trong đĩa ngon lành khiến khẩu vị người ta tăng thêm gấp bội. Đỗ Nhược cầm dao đĩa nhưng lại nhìn chằm chằm vào đĩa Dịch Khôn, bị ta phát .

      “Sao thế?”

      “Muốn nếm thử món cá sạo của em ?” gạ gẫm.

      Dịch Khôn biết tỏng ý định của : “Được.”

      Khóe môi cong cong, cắt miếng cá sạo cho ta. ta cũng biết điều cắt miếng vịt bỏ vào đĩa cho : “Em cũng nếm thử xem.”

      “Cảm ơn.” vui vẻ thưởng thức món ngon.

      Khóe môi Dịch Khôn cũng bất giác cong cong. khí bữa ăn vô cùng khoan khoái. Sau đó hai người bộ đến buổi hòa nhạc.

      Vì ăn xong khá muộn nên lúc họ đến nơi chỉ còn hai, ba phút nữa là mở màn. Đa số khán giả đều yên vị, nên khỏi phải xếp hàng chờ đợi. Đỗ Nhược theo Dịch Khôn vào khán phòng, tìm đến hàng đầu tiên, lúc định ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn sang bên cạnh, người lập tức cứng đờ.

      Cảnh Minh ngồi cách lối . Đỗ Nhược ngơ ngẩn nhìn , còn chưa kịp phản ứng đèn trong khán phòng tắt ngóm. Buổi hòa nhạc bắt đầu.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 65

      Trước khi đèn tắt hết, Cảnh Minh nhìn sang Đỗ Nhược, ánh mắt trầm tĩnh như hồ nước lặng sóng, ngay sau đó lại dời . Lần này đeo mắt kính, nhưng vẫn như thể quá đỗi xa xôi.

      Đèn sân khấu sáng lên, Đỗ Nhược ngồi xuống trong trạng thái các khớp xương cứng đờ như người máy. Trái tim như bị thứ gì đó bóp nghẹt, đau đến mức toàn thân căng cứng tài nào cử động.

      Những nốt nhạc thánh thót phút chốc vút cao từ sân khấu, bài nhạc đầu tiên là Vũ điệu Ong Rừng vui nhộn, bay bổng, sôi động. Song tâm tư lại theo kịp tiết tấu của piano, chỉ thấy choáng váng, hỗn loạn, đủ mọi cảm xúc đan xen chồng chéo rối bời.

      May mà Dịch Khôn chỉ chăm chú nghe hòa nhạc, dường như phát ra khác thường của . Đến khi bản nhạc đầu tiên kết thúc, mới dám quay đầu nhìn Cảnh Minh.

      ngẩng đầu nhìn nghệ sĩ piano sân khấu. Ánh đèn sáng tỏ soi vào người , góc mặt lạnh lùng, sắc từng đường nét. Từ đầu đến cuối hề nhìn về phía , tựa như hoàn toàn đắm chìm vào nhạc, chẳng mảy may phân tâm.

      hít sâu, suy nghĩ chốc chốc bị nhạc lôi cuốn, lát lát lại miên man trôi xa, cứ thế rối rắm đến tận giờ giải lao. Đèn sáng lên, khán phòng vốn yên tĩnh rộ tiếng người.

      Dịch Khôn quay đầu hỏi Đỗ Nhược: “Cảm thấy thế nào?”

      Đỗ Nhược chột dạ gật đầu: “Rất hay.”

      Bên kia Cảnh Minh đứng dậy ngang qua Đỗ Nhược khiến giật thót, đứng ngồi yên. Ngồi yên chừng mười mấy giây, rốt cuộc mới cười gượng với Dịch Khôn: “Em vệ sinh lát.”

      “Ừ.”

      đứng dậy rảo bước ra khỏi khán phòng. Nhìn dáo dác xung quanh, cuối cùng thấy bóng dáng Cảnh Minh, về phía ban công. Đỗ Nhược đuổi theo, vừa rẽ qua hành lang chạm mặt Cảnh Minh từ ban công trở vào.

      Hai người đồng thời dừng bước. Trong hành lang chật hẹp treo vài tấm tranh trường phái ấn tượng, vài ngọn đèn trắng rọi xuống gương mặt trắng trẻo khôi ngô, in bóng hàng mi xuống hốc mắt , nhìn ra được cảm xúc.

      ngây dại lâu. Chàng trai gầy gò nơi hành lang bệnh viện trong chớp mắt biến thành người đàn ông sừng sững, môi khẽ mấp máy, thốt lên hai chữ: “Cảnh Minh…”

      Lần đầu tiên trong đời gọi tên . nghe cũng thấy là lạ, hồi lâu mới rủ mắt, lướt nhìn từ dưới lên , cuối cùng nhìn thẳng vào mắt : “Có chuyện gì ?”

      Sáu năm gặp, giọng cũng thay đổi, trở nên trầm ấm và cuốn hút hơn.

      , nghe về nửa năm trước hả?” Ngón tay vô thức xoắn vào nhau.

      “Ừ.”

      …” muốn hỏi tại sao đến tìm nhưng lại thốt nên lời. “ chưa gặp Hà Vọng với Vạn Tử Ngang phải ?”

      “Gặp họ làm gì?” Cảnh Minh hỏi ngược lại.

      á khẩu.

      Ánh mắt lơ đãng lướt đến cổ tay , chiếc vòng tay kim cương sáng rực rỡ dưới ánh đèn như muốn đâm mù mắt người khác. dời mắt nhìn bức tranh treo tường.

      Đỗ Nhược lại hỏi thăm: “ sống thế nào?”

      “Tốt lắm.” trả lời ngắn gọn. “Trông em cũng có vẻ rất tốt.”

      xa cách trong giọng mồn . cố gượng cười, còn định gì nữa, nhưng cảm giác như có bức tường vô hình chắn ngang giữa họ. Cả hai quá đỗi xa lạ, khiến biết phải gì.

      Còn chau mày nhăn mặt: “ đây.”

      Cảnh Minh cất bước rời , gió đầu thu luồn vào từ ban công, thấm vào tim se lạnh.

      Trở về khán phòng, Cảnh Minh cúi đầu nhìn điện thoại di động.

      Đỗ Nhược ngồi xuống, Dịch Khôn thoáng nhìn nhưng gì. Vẻ buồn bã mặt sao che giấu được, may mà phần biểu diễn sau nhanh chóng bắt đầu. ngồi trong bóng tối, hít thở sâu để khắc chế dòng cảm xúc bức bối cuồn cuộn trong lòng. Đáng tiếc, bài Waters of Irrawaddy du dương từ phím đàn phát ra những nốt nhạc đầy bi thương ập thẳng vào tim . gắng gượng từ nãy đến giờ của trong tích tắc trở nên vô dụng. Đỗ Nhược cuống quýt cúi đầu che gương mặt đầm đìa nước mắt.

      Dịch Khôn đưa cho Đỗ Nhược tờ khăn giấy. mau chóng bình tĩnh lại, cố nở nụ cười: “Bản nhạc này buồn quá.”

      “Ừ.”

      chuyện Cảnh Minh ngồi bên kia thẳng ra khỏi khán phòng. bản nhạc, hai bản nhạc rồi ba bản nhạc nữa vang lên, vẫn trở lại.

      Chiếc Mercedes dừng lại ven đường, tài xế mở cửa sau cho Cảnh Minh. Trần Hiền ngồi ghế lái phụ thắc mắc: “Kết thúc rồi sao?”

      “Ừ.” Cảnh Minh gác khuỷu tay lên cửa xe, mu bàn tay chống lên môi và chóp mũi như đè nén chút cảm xúc nào đó.

      Trần Hiền rướn cổ nhìn ra ngoài: “Nhưng giống như biểu diễn xong.”

      “Nhớ đến có việc cần xử lý nên về trước.” Lồng ngực Cảnh Minh lên xuống dồn dập, nhìn về phía cậu ta. “Đưa phần tài liệu của Vạn Hướng cho tôi.”

      “Bây giờ về công ty ạ?”

      “Về nhà.”

      “Được, em bảo chị Dương Thù đưa đến cho .” Trần Hiền vừa vừa nhìn sắc mặt khó coi của Cảnh Minh qua kính chiếu hậu.

      Cậu ta chợt căng thẳng khó hiểu, công ty Vạn Hướng xảy ra vấn đề gì ư?



      Buổi hòa nhạc kết thúc trong tiếng pháo tay vang rền dứt. Đỗ Nhược bình tĩnh đứng dậy, nhưng ánh mắt đờ đẫn thể che đậy trạng thái mất hồn của .

      Dịch Khôn dẫn theo dòng người ra ngoài: “Sao hả, thích ?”

      Đỗ Nhược ngẩng đầu: “…Hả?”

      nhìn thẳng vào : “Hòa nhạc, thích ?”

      “… À, thích.”

      “Thích bản nào?”

      “Di tản.” Đỗ Nhược bừa cái tên, rũ mắt né tránh, “Còn ?”

      “Giống em.”

      “À.” Đỗ Nhược cúi đầu im lặng.

      Dịch Khôn cụp mắt nhìn , vui tươi lúc ăn tối trở nên tâm nặng nề rồi. biết chuyện giữa Cảnh Minh và , có điều nghĩ đến sáu năm trôi qua, cậu ta vừa xuất dễ dàng khiến mất hồn mất vía như vậy.

      Lúc xuống cầu thang, cứ thẫn thờ, cẩn thận bước hụt chân, sút nữa ngã lăn quay. May mà Dịch Khôn phản ứng nhanh, lập tức vươn tay kéo . Lúc này, Đỗ Nhược mới tỉnh tảo lại.

      “Em nghĩ gì vậy? Hòa nhạc có hay cũng đến nỗi khiến em mê muội tới tận lúc này chứ.”

      Đỗ Nhược vuốt tóc: “Ồ, em suy nghĩ xem bản thứ ba tên là gì, mải nghĩ nên chú ý.”

      Bản thứ ba chính là Di tản, Dịch Khôn vạch trần: “ cũng , để về rồi tra.”

      “Ừ.”



      Đêm khuya, xe Dương Thù lái vào khu biệt thự, vòng qua rừng cây hồ nước, đỗ trước căn nhà ba tầng màu ngà mang phong cách kiến trúc kiểu u. Cảnh Minh sống mình ở đây, cho nên chỉ có phòng khách ở tầng và phòng sách tầng hai sáng đèn.

      Dương Thù cầm tài liệu xuống xe. Trần Hiền cũng bước ra khỏi xe mình: “Phiền chị rồi, chị ở nhà phải ?”

      , ở nhà bà Cảnh.” Dương Thù thắc mắc: “Sao đột nhiên đòi tài liệu của Vạn Hướng? phải xem hòa nhạc piano sao?”

      biết. Em thấy mấy ngày nay tâm trạng ấy tốt, ăn rất ít, đặt nhà hàng Pháp ấy thích kết quả chỉ ăn được nửa, món chính vừa dọn lên bỏ . Hòa nhạc piano cũng vậy, nghe được nửa ra về, là còn có việc.”

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Dương Thù nghĩ mãi hiểu: “Để tôi vào xem thử.”

      Trần Hiền cầm chìa khóa mở cửa, dẫn ấy vào trong. Đây là lần đầu tiên Dương Thù đến nhà Cảnh Minh. Nội thất trang trí theo tông lạnh của Bắc u, tường xám xanh, sàn xám trắng. Sô pha, kệ tủ, thảm trải đa phần đều là màu xanh, xám, trắng làm chủ đạo.

      Phòng bếp kiểu mở cũng phủ màu xanh lá đậm, bếp sạch bong, ràng chưa bao giờ nổi lửa, chẳng có chút hơi thở cuộc sống. Cả căn nhà to lớn nhưng lại trống trải lạnh lẽo, Dương Thù tài nào chịu được.

      Dương Thù lên lầu, tầng hai có phòng khách tương đối lớn, sô pha và tủ sách chiếm hết cả bức tường. Hai cánh cửa phòng đóng nên biết người ở phòng nào. định mỗi nơi gõ cái nghe thấy tiếng máy móc ro ro.

      Dương Thù quay lại nhìn. con robot mắt rất to chui ra từ sau sô pha, đầu hết nghiêng sang trái rồi sang phải, nhìn thấy mắt lập tức chớp chớp, lạch bạch chạy đến bên chân. Tiếng ro ro ở khớp cổ vang lên, con robot ngẩng đầu, nũng nịu cất lời: “Cái này tính tình kỳ cục quá.”

      Dương Thù ù ù cạc cạc: “Ơ?”

      Con robot xong nghiêng đầu nhìn chốc lát, dường như phát điều gì đúng, bỗng im bặt rồi quay đầu bỏ . Vừa nó vừa đong đưa tay lẩm bẩm: “Ôi em sai rồi… Òa, đừng giận được ?”

      Dương Thù ngơ ngác cửa phòng sách mở ra, Cảnh Minh xuất : “Mang tài liệu đến rồi à?”

      “Ở đây.”

      Cảnh Minh ngồi xuống sô pha, cúi đầu lật xem tài liệu. Dương Thù tựa vào tường, đợi lúc thấy chán bèn lấy thuốc lá ra.

      Cảnh Minh hề ngẩng đầu lên: “Nhà tôi cấm hút thuốc.”

      Dương Thù nhăn mày cất thuốc lá . Eva lại sột soạt chạy đến bên chân Cảnh Minh, đưa tay sờ chân . cúi đầu nhìn nó rồi ôm lên đùi, tay đùa nghịch với tay Eva, tay nhanh chóng lật tài liệu.

      Nó tò mò, ngọt ngào hỏi: “Đây là gì vậy?”

      “Tài liệu.”

      “Ồ!”

      Dương Thù khá ngạc nhiên về thái độ của với con robot, hệt như chiều bạn vậy.

      Chỉ vài phút Cảnh Minh xem xong tài liệu: “Hẹn gặp người của Vạn Hướng, có hợp đồng cần bàn.”

      “Hợp đồng nào thế?”

      “Hợp đồng mua bán với Nguyên Càn.”

      “Nếu chuyện lớn để tôi bảo cấp dưới làm, cậu cần ra mặt.”

      Cảnh Minh trả lời, Dương Thù hiểu: “Được, hẹn xong tôi báo với cậu.”

      Cảnh Minh bỏ Eva xuống, quay người vào phòng sách. Nó lạch bạch chạy theo .

      Dương Thù vừa ra khỏi biệt thự, Trần Hiền sán lại: “Chuyện gì vậy?”

      sao, nhưng tự dưng có hứng thú với hợp đồng giữa Vạn Hướng và công ty Nguyên Càn gì đó.”

      Trần Hiền sửng sốt, Đỗ Nhược làm việc ở Nguyên Càn kia mà. Sáu năm qua, cậu vẫn định kỳ báo cáo tin tức của Đỗ Nhược cho Cảnh Minh, tuy chỉ là vài câu ngắn gọn, nhưng đủ tình hình của Đỗ Nhược.

      Dương Thù lẩm bẩm: “Sao tôi thấy dạo gần đây cậu ấy cứ là lạ nhỉ?”

      đứng bãi cỏ châm thuốc, lại quay đầu nhìn căn phòng sáng đèn ở tầng hai, suy nghĩ trôi dạt về ký ức.

      Sáu năm trước, lúc ở Mỹ học thạc sĩ nhận được điện thoại của ân nhân là dì Minh Y, Cảnh Minh sắp đến học ở trường . Dì Minh Y lo lắng cho tinh thần của cậu ấy, hy vọng có thể giúp để ý đến tình trạng của cậu chút. Lúc đó nhận lời.

      Cậu đột ngột đến Mỹ gây ít chú ý của người khác. Cái tên Cảnh Minh này hề xa lạ với bên chuyên ngành thương mại của . Tiếc rằng khi ấy, thất bại thê thảm của cậu cũng khiến người ta chú ý hệt như con người cậu.

      Hình ảnh cậu ngoài đời thực và chàng trai trong clip mạng như thể hai người khác nhau, gầy yếu, trầm mặc và độc. Nếu tùy tiện tiếp cận có thể thấy được vẻ thù địch xa cách trong ánh mắt của cậu. Cậu qua lại với bất cứ ai, cũng có bạn bè nào, nhưng thầy lại cực kỳ thiên vị cậu.

      Dương Thù mang ơn nhà họ Cảnh, ban đầu cũng thấy thương xót cho thiên tài như cậu, còn trẻ vấp ngã, còn cơ hội để trở mình. ngờ nửa học kỳ sau tìm hiểu mới biết được, dự án của cậu khiến người ta vô cùng xuýt xoa, ngay cả bạn học của cậu ở Mỹ cũng luôn bảo cậu là M.J(1) ngày trước.

      (1) M.J: Cảnh Minh phiên tiếng trung là Jing Ming (M.J)

      Chỉ là nửa năm sau, trạng thái tinh thần cậu lại đột ngột chuyển xấu, trở nên tách biệt với tập thể. Dù sau này có chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng cậu vẫn có bạn bè, luôn thui thủi mình, những người làm chung dự án cũng giới hạn ở quan hệ đồng nghiệp.

      Dương Thù thường xuyên giúp đỡ Cảnh Minh, chịu trách nhiệm báo cáo định kỳ tình hình của cậu cho Minh Y, từ đó cũng dần dần hiểu cậu. biết được tài năng, thiên phú lẫn gian khổ của cậu, cũng thương tiếc cho nỗi đau khổ từ thiên đường ngã xuống địa ngục kia.

      Ba năm trước, Cảnh Minh mở rộng công ty Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa. Bởi vì tên tuổi của cậu có ảnh hưởng tốt nên người đại diện pháp lý do Dương Thù đứng tên. vốn có ý định ở lại Mỹ nên quyết định về nước, bắt đầu quản lý công ty. Công việc trọng tâm của Cảnh Minh trước sau vẫn ở lĩnh vực phát triển nghiên cứu và thiết lập chiến lược, dù rằng nửa năm trước cậu về nước cũng hiếm khi ra ngoài xã giao, chỉ thỉnh thoảng lộ mặt chút.

      Nhưng gần đây, kẻ hệt như chiếc máy kia lại bắt đầu trở nên thấp thỏm bất an. Mà con robot bé quái gở vừa rồi lại khiến Dương Thù nhận ra, nỗi trầm lặng và đau khổ mấy năm qua của cậu, e rằng chỉ vì thất bại thê thảm kia mà có lẽ còn vì điều khác nữa.

      dụi tàn thuốc, lấy điện thoại ra nhập vào từ khóa “Prime”. đống hình ảnh ra, bất ngờ phát trong nhóm còn có . Ngón tay Dương Thù nhanh chóng ấn vào tấm ảnh trong đó. Ảnh chụp chung cả nhóm người cùng chiếc xe đua màu đỏ trong cuộc đua chấn động thời vào sáu năm trước.

      Phóng to ảnh lên, thấy Cảnh Minh thời niên thiếu cười rạng rỡ, tay cậu choàng qua bả vai nữ sinh bên cạnh. đưa hình cho Trần Hiền: “Đây là ai? Bạn của cậu chủ nhà mình hả?”

      Trần Hiền ngại ngùng gãi đầu, thể phủ nhận: “… Đúng vậy.”

      “Sau khi No.2 thất bại, ta đá cậu chủ nhà mình à?” Dương Thù nhướn mày.

      phải, hình như là cậu chủ chịu gặp ấy.”

      Dương Thù giật mình, hồi lâu mới thở dài: “Có khi nào cậu cảm thấy cậu chủ nhà mình đáng thương ?”

      Trần Hiền lặng thinh

      Dương Thù nhìn lên bầu trời đêm: “Cậu xem, sản phẩm do Xuân Hòa của chúng ta nghiên cứu phát triển và việc thu mua các công ty có thực lực đều trực tiếp hoặc gián tiếp liên quan đến công nghệ người lái. người như cậu ấy thừa sức kiểm soát và lũng đoạn lĩnh vực này. Còn cậu ấy sao? Bây giờ ràng có năng lực và kỹ thuật lợi hại nhất, nhưng bản thân lại quyết nhúng tay đến công nghệ người lái nữa… giày vò ai đây?”

      xong liền quay đầu nhìn cửa sổ tầng hai.

      Cảnh Minh ở phòng sách làm việc đến tận khuya. Eva nhí nhố chạy lòng vòng trong phòng, lúc sau chạy đến cọ chân Cảnh Minh. Sau đó, nó ngoan ngoãn tự động hôn mê.

      Đến mười hai giờ rưỡi, Cảnh Minh đứng dậy rửa mặt. trở về phòng ngủ, ấn điều khiển từ xa vài cái, tất cả đèn đóm từ xuống dưới trong nhà đều tắt ngóm. Ánh trăng bàng bạc rọi qua khung cửa sổ phủ lên tấm lưng lặng lẽ của trong đêm tối. Cảnh Minh uống hai viên thuốc ngủ rồi nhắm mắt lại.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 66

      tuần mới lại bắt đầu. Đỗ Nhược thức dậy, cảm thấy cổ họng khó chịu như bị cảm, trước khi làm phải uống thuốc cảm để phòng ngừa.

      Cuối tuần để xe ở công ty nên hôm nay ngồi tàu điện ngầm làm. lâu thể nghiệm cảnh khoang tàu chật chội như cá hộp, có chút quen, ngực vô cùng ngột ngạt.

      Cả đoạn đường uể oải, làm sao cũng phấn chấn tinh thần nổi. Ánh nắng đầu tháng Chín rọi xuống như cọng cải héo. Chắc là cảm rồi, Đỗ Nhược nghĩ.

      đến công ty họp giao ban ngày thứ Hai như thường lệ, sau đó xử lý các việc khác suốt cả sáng rồi lái xe đến khu công nghiệp.

      Mấy ngày tiếp theo tâm hồn Đỗ Nhược vẫn treo ngược cành cây, cảm giác như bệnh nặng ập đến nơi mà cứ lần lữa điều trị. Đến tột cùng là bệnh hay u sầu cũng phân được. Mấy ngày liền đều ru rú trong phòng thí nghiệm, nhưng tài nào khiến đầu óc thanh tỉnh.

      Nhân viên ở phòng thí nghiệm cố gắng, trình độ chuyên môn vững, thái độ nghiêm túc, lại ham học hỏi, hề có mong muốn nâng cao năng lực bản thân. Làm cả ngày chỉ giải quyết được phần công việc, đợi đến khi đến giám sát, vung roi quất như đốc công mới chịu làm. khí cố gắng giữ vững tay chèo, nỗ lực phấn đấu thời đại học sớm biến mất, tại giống hệt như chỉ mình chèo chống, kéo cả con tàu khổng lồ di chuyển.

      Thân xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, Đỗ Nhược gắng gượng lắm mới đến chiều thứ Tư. Chỉ hai ngày mà cảm giác như trôi qua hai tuần dài đằng đẵng. Giữa trưa hôm ấy, Đỗ Nhược nhận được điện thoại của Phó Tịnh, hợp đồng với bên Vạn Hướng cần bàn lại, hẹn họ tối dùng cơm.

      Đỗ Nhược nhớ đến Quách Hồng liền thấy đau đầu. Nhưng công việc là vậy, dù thích cũng phải tươi cười giao tiếp. về nhà rửa mặt sửa soạn rồi đến nơi hẹn.

      Bữa cơm được đặt tại câu lạc bộ phía Đông đường vành đai bốn. Lúc Đỗ Nhược vào cửa còn thấy hoang mang tột độ. Chỉ là bữa cơm bàn chuyện hợp đồng thôi mà, Quách Hồng chịu chơi quá.

      Nhân viên lễ tân đưa họ lên tầng. Cả căn phòng to đùng ngoại trừ Quách Hồng còn có vài người lạ. Phó Tịnh khẽ cho biết, đó là tổng giám đốc của Vạn Hướng và mấy vị phó tổng khác.

      Đỗ Nhược thoáng sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười tươi rói, phóng khoáng chào hỏi: “Ngô tổng, Vương phó tổng, nghe danh lâu.”

      là phó tổng Đỗ sao? Hân hạnh.”

      Đỗ Nhược má lúm như hoa: “Tôi biết mấy vị đến, nếu lần đầu gặp mặt phải chuẩn bị quà rồi. xin lỗi.”

      khách sáo quá, chúng tôi cũng phải người câu nệ kiểu cách gì.” Nhóm người tổng giám đốc Ngô đều hiền hòa, hề ra vẻ. Phán đoán từ dáng vẻ đến khí chất, xác định là dân kỹ thuật, thế nên Đỗ Nhược khá thoải mái.

      “Chuyện Vạn Hướng bị thu mua cũng biết đấy. Làm chậm trễ hợp đồng, xin lỗi nhé.”

      có gì, sao.”

      “Là thế này, ông chủ của Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa cảm thấy có hứng thú với nội dung hợp đồng, hẹn mọi người ra bàn chút. Đều là người trong nghề, quen thêm bạn, sau này dễ hợp tác hơn.”

      ra là vậy. Thế tốt rồi, đây là cơ hội phát triển vô cùng tốt cho Nguyên Càn. nhìn ba chỗ trống bên phía đối diện bàn tròn, bất chợt thấy thư thái hẳn. Quách Hồng ngồi bên cạnh bỗng quay đầu lại nhìn ra cửa, tươi cười đon đả: “Cảnh tổng, phó tổng Dương, trợ lý Trần…”

      Đỗ Nhược đứng dậy quay người lại, nhất thời nụ cười trở nên cứng đờ. Cảnh Minh mặc áo sơ mi đen, mặt mày nghiêm trang bắt tay với người của Vạn Hướng.

      Đến trước mặt Quách Hồng giới thiệu: “Đây chính là phó tổng Đỗ của Nguyên Càn, là người đẹp nổi tiếng trong ngành đấy.”

      Cảnh Minh nhìn thẳng vào mắt , chìa tay ra: “Hân hạnh.”

      đưa tay chạm vào lòng bàn tay cực nóng của , tim cũng se lại: “…Hân hạnh.”

      Cảnh Minh, Dương Thù, Trần Hiền ngồi xuống, nhân viên phục vụ rót rượu và mang thức ăn lên. Đầu óc Đỗ Nhược rối nùi, suy nghĩ hỗn loạn, biết việc này là ngoài ý muốn hay có sắp xếp.

      Nhân viên phục vụ rót rượu đến Cảnh Minh lên tiếng: “Tôi uống rượu.”

      Quách Hồng cười lấy lòng: “Hôm nay hiếm khi tụ họp, Cảnh tổng cũng uống chút mà.”

      Cảnh Minh đáp lời. Dương Thù mỉm cười: “Trước nay Cảnh tổng đều uống được rượu.”

      Quách Hồng thức thời cố ép, quay sang khen ngợi Dương Thù: “Chúng ta uống là được, rất hiếm thấy được người đẹp như phó tổng Dương đây, làm việc vừa chắc chắn vừa đáng tin. Cảnh tổng có được trợ thủ đắc lực như khiến người ta hâm mộ.”

      Dương Thù nở nụ cười tiêu chuẩn: “Quá khen rồi.” Rồi quay ngoắt sang Đỗ Nhược, chẳng buồn ngó ngàng đến gã: “Phó tổng Đỗ tên là…”

      hoàn hồn lại: “Đỗ Nhược.”

      “Đúng vậy, Đỗ Nhược.” Quách Hồng xen vào: “Tên của loài hoa, người cũng đẹp như hoa vậy.”

      Gã ăn vô cùng bất lịch , mặt Đỗ Nhược đau rát như bị kim châm.

      Dương Thù chuyển đề tài: “Hình như hơi thẹn thùng, thích chuyện phải.”

      “Nào có.” Quách Hồng lại xen lời. “ ấy hòa đồng hoạt bát lắm.” Vừa vừa giơ tay lên vuốt vuốt lưng theo thói quen. “Hôm nay ít chắc do thấy người lạ nên ngượng ngùng thôi.”

      Nụ cười Đỗ Nhược gượng gạo, khẽ nhích người về trước tránh bàn tay gã. Thấy nhân viên rót rượu đến, giọng: “ cần rót cho tôi.”

      Quách Hồng thính tai chịu bỏ qua: “Như vậy sao được? Bàn chuyện hợp tác mà, hôm nay nhất định phải uống.” Rồi tự tay rót rượu cho .

      Tổng giám đốc Ngô chuyện với Cảnh Minh nhìn sang: “Rót ít chút, nhường phụ nữ .”

      sao đâu, thường người nào thể uống đều là cao thủ ấy.” Quách Hồng cười đùa.

      Dương Thù khinh thường cau mày, lại liếc nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Cảnh Minh ngồi bên cạnh. Vốn đến bàn bạc công việc, nào ngờ người Vạn Hướng tự chủ trương sắp xếp tiệc tùng, còn xuất nhân vật khả ố như Quách hồng, cuối cùng hoàn toàn vượt ra ngoài kế hoạch.

      ấy tiếp tục tán gẫu với Đỗ Nhược: “Sao lại chọn nghề này?”

      “Tôi học ngành Cảm biến.” Đỗ Nhược ngước mắt nhìn Dương Thù, khóe mắt thoáng nhìn Cảnh Minh và tổng giám đốc Ngô trao đổi hăng say.

      “Ngành này con khá ít, gặp thấy thân thiết. học trường nào?” Dương Thù đào sâu thêm.

      “À, tôi học ở Berkeley.”

      “Trường giỏi đấy.”

      Đỗ Nhược lịch hỏi lại: “Còn ?”

      “MIT.”

      Lòng Đỗ Nhược chợt nhoi nhói khó hiểu. Hóa ra là bạn học của . thấy khó thở, cầm ly nước lên uống mới hay đó là rượu đỏ. Vừa định để xuống bị Quách Hồng phát : “ xem, còn chưa bắt đầu khai tiệc uống mình rồi. Nào, hai chúng ta uống ly trước.”

      Phó Tịnh lập tức ngăn cản: “Phó tổng Quách, để tôi mời trước, cảm ơn…”

      chờ đó .” Quách Hồng để ý đến nhân vật như ấy, cầm ly cụng với Đỗ Nhược, đùa giỡn: “ uống ký được hợp đồng đâu. Sau này hợp tác sâu rộng thế nào phải xem hôm nay uống bao nhiêu đấy. Tôi cạn trước nhé!”

      Cảnh Minh nhìn về phía Đỗ Nhược. cũng nhìn lại , nở nụ cười điềm nhiên phóng khoáng, giơ ly rượu lên: “Vậy ly này tôi xin mời hết các vị ngồi đây.” xong ngửa đầu uống cạn ly rượu vang.

      Quách Hồng mừng rỡ khẽ vỗ cánh tay : “Quả nhiên là dứt khoát.” Lại rót thêm rượu vào ly , vừa định ép Cảnh Minh lên tiếng: “Sản phẩm chủ đạo của công ty các là hệ thống phanh tự động sao?”
      ly sắc, truth205hthuqttn thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      vừa cất lời, cả bàn đều yên lặng. Đỗ Nhược ngước mắt nhìn , gật đầu: “Phải… còn có những thứ khác nữa."

      “Còn gì?”

      “Hệ thống thị giác cho máy móc. Tuy hợp đồng ký với Vạn Hướng là sản phẩm liên quan đến phanh tự động, nhưng hệ thống thị giác của chúng tôi cũng rất tốt, có thể ứng dụng cho nhiều lĩnh vực, như sản xuất dây chuyền, robot, sản xuất công nghiệp…” giải thích thêm: “Chủ yếu là ứng dụng trong công nghiệp và giao thông, cũng có phạm vi liên quan đến nông nghiệp là thí nghiệm thủy sản.”

      như nhân viên chào hàng nghiêm túc vanh vách, trái lại Cảnh Minh lời nào nữa.

      “Nãy tôi rồi, ấy cả thẹn đâu.” Quách Hồng vui như trẩy hội. “Xem ra rượu vào lời mới ra. Đỗ biết nắm bắt cơ hội quảng cáo cho công ty mình. Có phải cũng nên mời Cảnh tổng ly ?”

      Cảnh Minh lãnh đạm xen lời: “ cần, tôi uống rượu.”

      Vì vậy Đỗ Nhược khỏi phải mời rượu , bình thản cầm đũa gắp thức ăn. Quách Hồng vẫn huyên thuyên: “Xem ra mặt mũi Đỗ đủ lớn rồi. Cảnh tổng dù dùng trà thay rượu cũng nên uống ly với nữ phó tổng xinh đẹp này chứ.”

      Dương Thù cười gỡ rối: “Ông chủ chúng tôi uống rượu, nếu lấy trà thay rượu bắt nạt Đỗ quá. cần…”

      Quách Hồng ngắt lời: “Ôi, đây là sợ Đỗ để tâm sao. Phó tổng Đỗ, có để ý việc Cảnh tổng lấy trà thay rượu ?”

      vậy, Đỗ Nhược uống được: “Vậy lấy trà thay rượu .” dứt khoát nâng ly rượu vang lên hướng về phía Cảnh Minh, nhìn thẳng vào mắt : “Tôi mời .”

      Cảnh Minh cầm cốc trà khẽ chạm vào mặt thủy tinh xoay, xem như cụng ly với . Đế ly rượu trong tay cũng chạm vào đó, phát ra tiếng leng keng lanh lảnh.

      khẽ nheo mắt uống cạn ly rượu. mím môi nhấp tách trà chát, ngước mắt nhìn dòng rượu đỏ thẫm trôi vào môi rồi rũ mắt. hiểu sao, chợt nhớ lại bữa tiệc Giao thừa năm đó.

      Bên này Quách Hồng phấn khởi tán dương, tiếp tục rót rượu vào ly cho quá nửa ly cũng ngừng lại.

      Đỗ Nhược ngăn: “Đủ rồi.”

      ngờ gã vẫn cố ý rót thêm: “Nhiêu đây sao đủ?”

      Đỗ Nhược cực kỳ phản cảm, nhưng thể nổi giận nên chỉ đành nuốt cơn tức vào trong. Lườm sang Cảnh Minh, cụp mắt biết nghĩ gì. cầm đũa máy móc ăn vài miếng lót dạ, cầu nguyện vạn lần đừng say.

      Tuy vậy, vốn biết uống rượu, cũng cực ít khi xã giao mà có mấy vị đàn , hôm nay vừa uống liền hai ly, men rượu bắt đầu bốc lên ngà ngà. Phó Tịnh thấy Quách Hồng lại muốn ép Đỗ Nhược liền lập tức nâng ly mời gã, giải vây cho .

      Nhưng Quách Hồng là lão làng trong chuyện xã giao, tửu lượng rất tốt, có khuynh hướng càng uống càng hăng. Mà bàn này ai uống rượu với gã. Thấy tổng giám đốc nhà mình luôn bận chuyện với Cảnh Minh, gã kính rượu vòng bàn ăn rồi tiếp tục lôi kéo Đỗ Nhược uống: “ ra chúng ta biết nhau hai năm rồi, giao tình lâu như vậy cũng nên uống với nhau ly nữa phải .”

      “Tôi uống được nữa.”

      “Vậy là nể mặt tôi rồi. Có phải cảm thấy sau này tôi thể giúp …” Thấy gã lải nhải phiền phức, Đỗ Nhược muốn dây dưa với gã theo kiểu “ve vãn” nhau bàn rượu thế này, liền uống cạn hơi.

      Đặt ly xuống, đầu nặng như chì, đưa tay lên chống trán. Phó Tịnh múc bát canh cho , thào: “Uống chút canh , tiếp tục như vậy nằm bẹp cho xem. Em gọi Dịch tổng, ấy sắp tới rồi.”

      Đỗ Nhược nhận lấy, nhưng thìa canh chưa đưa đến miệng ngón tay bủn rủn, thìa rơi lại trong bát. tiếng “bịch” vang lên, nước canh văng lên người tung tóe, ánh mắt mọi người bàn đều dồn sang.

      “Ôi, sao cẩn thận thế?” Quách Hồng ân cần cầm khăn giấy lau cánh tay cho .

      Đỗ Nhược né tránh: “Để tự tôi lau.”

      Phó Tịnh vội lau nước canh ngực cho Đỗ Nhược, : “Phó giám đốc Quách, để tôi lau được rồi.”

      Quách Hồng còn định lau giúp Cảnh Minh phía đối diện quay đầu, gằn giọng cắt ngang gã: “Phó giám đốc Quách quen thân với ấy lắm à?”

      Dương Thù thoáng nhìn sang Cảnh Minh, tò mò biết tối nay giải vây cho Đỗ Nhược mấy lần.

      Quách Hồng cười : “Tôi và Đỗ biết nhau hai năm rồi. Từ cái hồi Nguyên Càn mới thành lập hơn mười người, giờ nhân số bảy, tám mươi.”

      “Phát triển rất nhanh.”

      “Cả nhóm người làm việc bán mạng, chất lượng cũng khá tốt.” Quách Hồng cười hơ hớ: “Sau này Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa của chúng ta có thể hợp tác nhiều với họ.”

      “Làm tốt đương nhiên có cơ hội hợp tác thôi.”

      Đỗ có nghe ? Xuân Hòa là khách hàng lớn đấy.”

      Đầu óc Đỗ Nhược choáng váng, cố ngẩng đầu nhìn Cảnh Minh, lơ mơ: “Cảm ơn.” Mà mảy may biết mặt mình đỏ bừng.

      Cảnh Minh khẽ cau mày, ngờ Quách Hồng lại ham uống, lần nữa cầm ly rượu lắc lư: “Nào, chúc hợp tác vui vẻ, uống ly nữa.”

      “Tôi uống được nữa.” Đỗ Nhược che mắt lại.

      “Sao uống được nữa? Mới vừa hợp tác lại uống sao được? Đây là qua cầu rút ván à? Nếu uống, vụ hợp tác này hủy bỏ nhé?” Quách Hồng nhét ly rượu vào tay , lôi kéo.

      Ánh mắt Cảnh Minh đanh lại, lạnh lùng cất lời: “Hợp tác với tôi chừng nào tới phiên lên tiếng?”

      Gần như cùng lúc đó, Đỗ Nhược thể nhịn được nữa, hất phăng gã ra. Bát đũa va vào nhau lanh canh, ly rượu ngã nghiêng làm ướt cả bàn.

      Quách Hồng bị rượu văng vào người, lập tức đứng dậy giũ áo. Trong phòng đột ngột lặng phắc. Những người còn lại đều ngạc nhiên nhìn Cảnh Minh và Đỗ Nhược.

      Vẻ mặt Cảnh Minh lạnh lẽo, ánh mắt sắt bén như dao. Đỗ Nhược cúi đầu, tay chống trán, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Quách Hồng nhìn Cảnh Minh, do ngà ngà say nên vẫn chưa kịp nhận thức, cho rằng lời kia của Cảnh Minh phải gã, tức khắc nổi giận nhìn về phía Đỗ Nhược. Vừa định lên tiếng vẻ mặt Cảnh Minh khó coi tột độ, đặt đũa xuống đứng bật dậy.

      Cửa phòng đột ngột mở ra, Dịch Khôn nhìn lướt qua căn phòng hỗn loạn yên lặng như tờ, thấy được Cảnh Minh. Bốn mắt giao nhau, cả hai đều lạnh như tiền.

      Sau đó, ánh mắt Dịch Khôn dừng lại người Đỗ Nhược. Phó Tịnh đứng dậy, ấm ức gọi: “Dịch tổng.”

      ta sải bước đến kéo Đỗ Nhược khỏi ghế. Ý thức mơ hồ, thân thể rũ rượi trượt xuống đất. Dịch Khôn nhanh tay đỡ lấy gáy : “Đỗ Nhược?”

      nghiêng đầu tựa vào vai Dịch Khôn, gò má ửng đỏ, mắt khép hờ, hơi thở nặng nề nhuốm đầy hương rượu.

      “Đỗ Nhược?” Dịch Khôn gọi lần nữa.

      “Ừm.” mơ hồ đáp, ánh mắt sao tập trung được.

      Cảnh Minh nhìn chằm chằm, còn Dịch Khôn lạnh mặt nhìn từng người trong phòng.

      Giám đốc Ngô lên tiếng giải thích: “Dịch tổng, lần này quả Quách đây có phần hơi quá trớn. Tôi thay mặt xin lỗi cậu.”

      Dịch Khôn đáp trả: “Chuyện hợp tác sau này do bộ phận kinh doanh đến bàn, Đỗ Nhược tham dự. Nếu Vạn Hướng coi trọng tửu lượng mà phải sản phẩm, vậy cần qua lại nữa. Người của tôi phải đến tiếp rượu. Phó Tịnh, thôi.” xong lập tức ôm Đỗ Nhược bỏ .

      “Dạ.” Phó Tịnh cầm lấy túi và điện thoại cho rồi cuống quýt theo.

      khí trong phòng rơi vào lúng túng và quái dị. Giám đốc Ngô sầm mặt lừ mắt nhìn Quách Hồng. Dương Thù im lìm cúi đầu ấn mi tâm, lén nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy tay siết chặt cốc trà làm hằn những đốt ngón tay trắng bệch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :