1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Editor trở lại đây, trả nợ 10 chương cho các bạn nhé :yoyo69:.... nhờ ơn trời đất là laptop của mình bình an như trước,,, nên bây giờ là 10 chương thỏa mãn các bạn như hứa :yoyo55:
      --- Chúc mừng ngày khai giảng năm học mới nè :ex10:, chúc mấy bạn còn học có năm thành công nha. Mãi <3<3<3

      Chương 92: Thích gì muốn gì

      “Đầu lưỡi của em xảy ra chuyện gì hả?”

      “Ừ?” Hà Nhạc Nhạc nhìn đèn đỏ, liếc Mục Duy bên cạnh cái, “ cẩn thận cắn phải lưỡi mà thôi, sao lại nhìn em như vậy, em chuyện rất kỳ quái sao?”

      “. . . Bởi vì hôm nay em giống với mọi ngày.” Mục Duy rất bình thản trả lời.

      “. . .”

      Đến bệnh viện, Mục Duy thuận tiện muốn làm kiểm tra toàn diện luôn, chắc phải tới chiều, kêu Hà Nhạc Nhạc tự mình ra ngoài dạo, buổi chiều tới đón là được, coi như thả cho buổi.

      Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, lắc đầu. Tại thành phố này, cũng có chỗ nào muốn .

      gặp bạn em .” Mục Duy thấp giọng khuyên nhủ.

      Ai ngờ vừa ra lời này, Hà Nhạc Nhạc lại vạn phần cảnh giác nhìn , làm cho Mục Duy dở khóc dở cười, liên tục trấn an : “Nghĩ lại đoạn clip, nghĩ lại đoạn clip, lấy mặt mũi của gia tộc ra mạo hiểm.”

      “. . . Thực xin lỗi.” Hà Nhạc Nhạc cũng biết bản thân thần hồn nát thần tính. Nhưng mà khống chế được bản thân, chỉ cần nhớ đến chiếc xe bị nát thành sắt vụn ngày đó của Linh Vũ, khỏi sợ hãi.

      cần phải xin lỗi, em như vậy chỉ làm đau lòng thêm.” Mục Duy mỉm cười .

      Kinh ngạc nhìn nam nhân xe lăn ── Hà Nhạc Nhạc đột nhiên cảm thấy bản thân hình như... chưa từng quen biết . Cẩn thận nghĩ lại, nếu như muốn làm gì căn bản cần tốn nhiều sức, giãy dụa của nhiều nhất chỉ có thể nổi lên chút gợn sóng nho , , có lẽ gợn sóng cũng có. như vậy làm sao chịu để kiềm chế, bị . . . cũng có trả thù, thậm chí còn dạy chụp ảnh, chú ý tới ăn cái gì bị dị ứng, . . .

      “Xảy ra chuyện gì sao?” Mục Duy chân đứng lên, hơi hơi nhíu mi nhìn chằm chằm ngẩn người trước mắt.

      Nhìn Mục Duy gần trong gang tấc, Hà Nhạc Nhạc lần đầu tiên ý thức được thân thể cường tráng, ngũ quan thâm thúy giống người thường, đúng vậy, là con lai, trước kia vậy mà lại chú ý tới. Tóc đen con ngươi đen khó có thể hình dung rồi, đôi lông mày đậm kết hợp với đôi mắt sâu có thần, cánh mũi tinh xảo hoa mỹ giống như tác phẩm nghệ thuật, đôi môi lại càng chọc người. . . khác nhau là bây giờ thịnh hành phong cách nam nhân nhu hòa như gió, nhưng lại có dáng người cao lớn hoàn mỹ, thân thể cường tráng ngũ quan thâm thúy đậm chất đàn ông, khí chất cổ điển gợi cảm độc đáo như Tây phương cùng Đông Phương kết hợp. . .

      có việc gì, vậy đây .”

      Cho đến khi ra khỏi bệnh viện hồi lâu, trái tim Hà Nhạc Nhạc “Bùm bùm” đập càng ngày càng vang, “Oanh” tiếng hoàn toàn đỏ mặt.

      , phải là ,,, là . . . thích chứ? Nhưng mà , . . .

      Nghĩ đến tình huống của bản thân, Hà Nhạc Nhạc ngừng bước chân. A. . . Bản thân vậy mà lại giống như vừa có mối tình đầu đứng ở đây ngớ ngẩn.

      Cho dù thích sao? Nghĩ đến Tôn Hiểu Trang, nghĩ đến tay chân Mục Duy vẫn bó thạch cao, nghĩ đến cái người mấy hôm trước còn muốn cách xa Tần Chi Tu ra, hôm sau liền….. khụ khụ.

      tại chỉ muốn có công việc, kiếm tiền, tiết kiệm tiền, chờ có tiền mua nhà ở sau đó nuôi con chó, ai muốn đến chọc cứ đóng cửa thả chó!

      Tưởng tượng đến cảnh Mục Duy chân bó thạch cao bị chó dí chạy loạn lên, Hà Nhạc Nhạc nhịn được cúi đầu cười, dùng tiêu khiển ngây thơ này để giảm bớt âu sầu lo lắng trong đáy mắt.

      Bất kể là lúc nào, đều phải kiên cường ngẩng đầu về phía trước. thích gì, có thể thoải mái làm, là Hà Nhạc Nhạc sung sướng hạnh phúc.

      Trước khi nhập học đại học đổi tên, chỉ vì muốn chấm dứt lời đồn đãi đáng sợ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến bỏ qua những gì bản thân thích.

      Bất kể ra sao vẫn là Hà Nhạc Nhạc….. nhất định lấy tư thế kiêu ngạo đả kích người mà sống sót.

      Thẳng lưng, nhanh về phía trước, được vài chục bước, Hà Nhạc Nhạc thể dừng lại ── đổ mồ hôi! quên đem xe chạy ra ah!

      Thôi quên ! Nghĩ đến số tiền trong thẻ, vẫn nên thoải mái bắt chiếc taxi, chiều quay lại lấy xe cũng được.

      Bên trong bệnh viện.

      Sau khi nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc rời , Tông Kiên Định thong thả đến trước mặt Mục Duy ra vẻ thâm tình :

      cần phải xin lỗi, em như vậy chỉ làm đau lòng thêm.”

      Mục Duy liếc liếc .

      “Có thể đem lời buồn nôn như thế như mây bay gió , hổ là Mục công tử hào hoa phong nhã, tôi thấy này chắc cũng chống đỡ được bao lâu nữa đâu. . .”

      “Tôi muốn trong thời gian ngắn nhất tháo thạch cao.”

      tại thể, nhanh nhất là. . .”

      Trung tâm thương mại lầu 5, quán cà phê.

      “Cà phê của , nước chanh của chị, chị mời dùng ạ.” Nữ nhân viên bán hàng nhàng để xuống đồ uống, nhịn được nhìn vị khách bên cạnh bàn vài lần, mới ôm khay trở lại.

      Nhậm Linh Vũ cúi đầu nghẹn cười, cẩn thận nhàng liếc mắt nhìn sư phụ bên cạnh cái, vừa thấy trong mắt sư phụ ràng có hờn giận, nhanh chóng ngồi thẳng người nhìn thẳng về phía trước.

      Đây là lí do sư phụ rất ít khi ở nơi công cộng bàn bạc công việc. Lần này nếu phải vụ kiện cần sửa lại số chi tiết, bọn họ cũng đến quán cà phê dưới lầu này. Nghe vài vị sư huynh , khi sư phụ dẫn tình huống vẫn còn tốt, trước kia lúc sư phụ dẫn bọn cùng ra ngoài, uống cà phê ăn bữa cơm ít nhất cũng phải có ba đến bốn đến xin làm quen, có hào phóng tự bản thân đến, có “Bạn” đến, còn có bác đến chào vì muốn xin số điện thoại giới thiệu cho con , khôi hài nhất là còn có tuổi tưởng sư phụ là ngôi sao mà đến xin chữ ký!

      Tình huống loại này đúng là gặp qua ít lần, nhưng thấy nam nhân thường xuyên bị xin làm quen như thế . . . Bất kể bao nhiêu lần đều muốn cất tiếng cười to a! Nhất là nhìn thấy vẻ mặt như băng của sư phụ từ chối nhưng những người đó còn chưa từ bỏ ý định. . . Ha ha ha ha! Khó trách trước kia sư phụ chưa bao giờ thu nữ đệ tử! “Nhân khí” kiểu này cũng phải là chỉ dựa vào “Soái” có được đâu!

      Lời của tác giả: L lần đầu tiên xuất , thêm soái caaaaaaa :yoyo60:

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 93: Thế giới giả

      ra, hoa đào của sư phụ nở rộ cũng có thể hiểu được.

      Nhậm Linh Vũ lại vụng trộm liếc mắt cái ngắm Lê Dĩ Quyền. đến bề ngoài sư phụ mắt ngọc mày ngài tuấn mỹ phi phàm, cho dù diện mạo bình thường, chỉ dựa vào phong độ khiêm tốn phong cách nho nhã như u lan cũng đủ để cho nổi bật ở trong đám người.

      bộ tây trang màu lam caravat đen, thêm vào làn da trắng như ngọc, tươi mát diễm ── điển hình của soái ca phương Đông, hơn nữa khí chất trong trẻo lạnh lùng nhưng cao ngạo, là làm cho đám con thời đại tim đập loạn nhịp a! Ở cái xã hội phù hoa như tại, còn có mấy nam nhân trẻ tuổi có được khí chất phiêu dật như vũ thanh nhã như trúc giống sư phụ? Vừa nhìn biết xuất thân từ dòng dõi thư hương, có gia giáo, tuyệt đối là con rể hoàn mỹ a!

      “. . .” nhìn Nhậm Linh Vũ, Lê Dĩ Quyền cũng biết nữ đệ tử duy nhất suy nghĩ cái gì. Dẫn cùng đến những chỗ bàn bạc này cũng thích hợp lắm, mỗi lần thấy đối với tình huống này có biểu tình cười trộm càng làm cho bất đắc dĩ hơn, nhưng. . . A, phải bản thân sớm biết tính tình của vốn dĩ là như vậy mà?

      “Đây là hợp đồng sửa chữa, mời nhìn lại.” Lê Dĩ Quyền đem hợp đồng đẩy đến trước mặt vị khách trung niên ngồi đối diện, vị khách tuy rằng có hai màu tóc nhưng diện mạo tinh thần lại cực kỳ hồng nhuận, làm cho người ta nhìn ra tuổi thât.

      “Vất vả quá, lần này lại làm phiền Lê luật sư.” Ngô Minh nhận hợp đồng, chậm rãi lật xem. Mới lật được vài tờ, di động trong túi lại vang lên tiếng chuông.

      Nghe được nhạc chuông của Ngô Minh, Lê Dĩ Quyền thần sắc khẽ nhúc nhích, Nhậm Linh Vũ bên cạnh rất trực tiếp “Gì” tiếng.

      “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại.”

      Sau khi Ngô Minh tạm thời rời , Lê Dĩ Quyền cúi đầu hạ tầm mắt, mắt phượng nâng lên nhìn về phía Nhậm Linh Vũ, “Xảy ra chuyện gì sao?”

      “À. . . , có gì, chính là. . . nhạc chuông vừa nãy của Ngô tiên sinh rất giống giọng hát của người bạn của con! Ha ha. . .” Nhậm Linh Vũ cười giải thích. “ trùng hợp.”

      “. . . Vậy à? Người bạn kia của con là ca sĩ sao?”

      phải phải! Nhưng mà giọng hát của ấy hay hơn nhiều so với số ca sĩ chuyên nghiệp!” Nhắc tới Hà Nhạc Nhạc, Nhậm Linh Vũ giống như được mở máy hát vậy. Phải biết rằng bình thường sư phụ của căn bản bao giờ chuyện riêng tư, khó được lúc chủ động hỏi về bạn của , đương nhiên phải giới thiệu tốt! . . . Hì hì! ‘Nước phù sa chảy ruộng ngoài’ làm được vợ làm bà mối cũng tốt a!

      Ngô Minh rất nhanh chuyện điện thoại xong trở lại, Lê Dĩ Quyền hơi hơi nâng tay bảo Nhậm Linh Vũ ngừng thao thao bất tuyệt, rồi mới mời Ngô Minh tiếp tục xem hợp đồng.

      Nhậm Linh Vũ nghẹn nửa ngày, cho đến lúc Ngô Minh xác nhận hợp đồng có vấn đề cuối cùng nhịn được mở miệng hỏi, “Chú Ngô, nhạc chuông của chú là ai hát vậy ạ? Rất giống người bạn của con a!” Mẹ cũng là nhân viên lâu năm của Mâu Tư, vì thế thế hệ trước của Mâu Tư quen rất nhiều a.

      “Nhạc chuông này hả?” Ngô Minh dương dương tự đắc ngó di động, cười cười, “Chú cũng biết đâu, hôm qua chú ở công ty lúc chờ họp nghe thấy Quý tổng bật bài này, chú rất thích giọng hát này, này hát đặc biệt có hương vị, chú xin truyền cho chú bản. Sao vậy? Con cũng thích? Muốn chú chuyển cho con ?”

      “Quý tổng?” Nhậm Linh Vũ nhớ lại cái người luôn cười hihi haha trong trí nhớ cái kia.

      phải lão Quý tổng, là tiểu Quý tổng, tại rèn luyện ở chỗ nghệ sỹ, Tần Chi Tu biết ? Chính là tiểu Quý tổng đại diện, gần đây cũng có vài người mới, bài hát này có khả năng chính là người mới đó hát. Giọng hát rất đẹp cao độ cũng tốt khá xuất sắc.” Ngô Minh mỉm cười khen ngợi, “Như vậy ha, chú trước, còn phải qua bên chỗ tổ đạo diễn bàn chút việc, Thân Đồ giám chế chờ hợp đồng này, sau khi thảo luận có khả năng còn phải mời Lê luật sư xem qua lần nữa.”

      Lê Dĩ Quyền gật gật đầu, “Đây là bổn phận công việc của tôi mà.”

      Ngô Minh tán thưởng nhìn Lê Dĩ Quyền, nếu con của còn , muốn con rể như thế này. Tuổi còn trẻ, chỉ có phong độ mà còn thấy nông nổi đắc chí của thiếu niên trẻ tuổi, khi tiếp đãi người khác khiêm tốn có lễ, phương diện công việc lại thể soi mói. . .

      “Chú Ngô, rảnh ăn cơm trưa cùng nhau luôn sao? giữa trưa rồi nha!” Nhậm Linh Vũ .

      được, các con ăn , chú phải chạy về công ty.”

      “Vậy để con tiễn chú Ngô.” Nhậm Linh Vũ nhìn Lê Dĩ Quyền, thấy gật đầu, liền rộng rãi đứng lên.

      Lê Dĩ Quyền bên sắp xếp tư liệu trong tay, bên nâng tay kêu bồi bàn thanh toán. Bỗng nhiên ánh mắt vừa động, nhìn về phía người bên cửa sổ sát đất.

      Đáy mắt nhìn thấy dòng người rộn ràng xe cộ nhốn nháo, mỗi người đều tỉ mỉ giả dạng bản thân, vui vẻ tươi cười mang theo vẻ kiêu ngạo, tươi cười dối trá mang theo ghen tị cùng oán hận, khuôn mặt sầu khổ đối với bất mãn , lo lắng về tương lai, vẻ mặt chết lặng cất giấu vô số mạch nước ngầm cuồng bạo. Xã hội rộn ràng vì cái lợi trước mắt, nhốn nháo vì tiền tài danh vọng, tuyệt đại đa số người đời sinh ra đều ở trong lốc xoáy danh lợi giãy dụa sa vào càng sâu, sao?

      Danh? Lợi?

      Chuyện đó đối với dễ như trở bàn tay có ý nghĩa gì đâu?

      Chiếc xe taxi đứng ở đường đối diện, tóc dài mặc áo trắng quần màu lam cực kì bình thường bước xuống xe.

      cơn gió thổi qua, tóc dài bay dán tại đầu vai. Vuốt lại mái tóc, hơi hơi ngửa đầu lẳng lặng đứng ở ven đường nhìn tòa nhà lớn đứng.

      . . . nhìn công việc của . biết vì sao, Lê Dĩ Quyền cực kỳ khẳng định điểm này. là ai? Bạn của người nào sao? Vì sao nghĩ đến khả năng này lại có chút. . . thích?

      Đèn giao thông chuyển xanh rồi đỏ, đèn vàng bật lên, đám người ở bên người lại tới lui, vẫn hề động, chính là yên lặng cố chấp nhìn theo phương hướng nãy giờ, giống như pho tượng mềm mại ── , phải , giống như suy nghĩ về giả của thế giới.

      “Sư phụ! Quách ca bọn họ trước ăn cơm, chúng ta cũng !” Gì? Sư phụ nhìn cái gì? Nhậm Linh Vũ nhìn theo ánh mắt của Lê Dĩ Quyền ── “Nhạc Nhạc? !”

      “. . . Nhạc Nhạc? Hà Nhạc Nhạc?”

      Lời của tác giả: Khụ khụ ~~L nếu xuất sớm chút Thân Đồ bọn họ cũng làm được cái gì ~~

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 94: Tiện nghi bà xã

      “Ah! Thế nào, sư phụ của mình tốt ?” Nhậm Linh Vũ đứng trước gương toilet liếc nhìn Hà Nhạc Nhạc bên cạnh nháy nháy mắt .

      “Ánh mắt của cậu đương nhiên tốt rồi.” Hà Nhạc Nhạc cười khẽ.

      “Đương nhiên! Đúng rồi, cậu tới đây sao gọi điện báo cho mình trước? Lỡ như mình ở đây chẳng phải là cậu chuyến sao?”

      “. . . Mình, mình quên mất.” phải quên, thực ra tính gặp Linh Vũ, chính là. . . muốn đến xem, chừng có thể từ xa liếc mắt cái. Ai ngờ Linh Vũ vậy mà từ bên đường cái đối diện vọt lại đây, vui vẻ như vậy. . . kêu cùng ăn cơm.

      cũng là lần đầu tiên gặp được thần tượng trong miệng Linh Vũ, cùng với L ở trong lòng Linh Vũ đặt song song ở vị trí thứ nhất - sư phụ Lê Dĩ Quyền Lê đại luật sư, cố vấn pháp luật của Mâu Tư. nghĩ tới lại trẻ tuổi như vậy. . . nam nhân đào hoa a.

      Họ mới toilet chút, vừa ra tới thấy hai tự tin thanh lệ ngồi ở chỗ của bọn họ chuyện làm quen vui vẻ với Lê Dĩ Quyền.

      này đừng có cự tuyệt người ta vạn dặm như thế chứ, chúng tôi rất có thành ý mà ── ”

      “Hai vị tiểu thư, ngại quá, hai người ngồi chỗ của chúng tôi nha.” Linh Vũ giọng điệu vui .

      Hai vị mỹ nữ nhìn bảng tên của Linh Vũ có chút kiêng kị đánh giá, rồi sau đó thuận tiện liếc nhìn Hà Nhạc Nhạc cái, nhưng ánh mắt rất nhanh quay lại người Linh Vũ.

      “. . . Dù sao nơi này nhiều chỗ như vậy, ăn bữa cơm cùng nhau cũng coi như hữu duyên a!” xinh đẹp mặc váy dài màu vàng giọng ngọt ngào làm nũng.

      Linh Vũ rất nể mặt cả người run lên chút, “Cái gì mà chỗ ngồi nhiều như vậy, chỗ ăn cơm với chỗ toilet cùng nhau cũng là có duyên à, muốn rụng trứng hả!”

      “Phụt ── khụ khụ.” Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhẫn nại cười.

      “Ah! Có người chuyện như sao? có tố chất!” tóc quăn mặc áo màu hồng khác lập tức đứng lên sẵng giọng .

      “Các muốn đánh nhau có!” Nhậm Linh Vũ lông mày dựng thẳng, bị da mặt dày như thế có tố chất”, hai người bọn họ coi là quả hồng mềm hay là bánh bao thịt hả!

      “A! Chỉ là đùa giỡn thôi mà! ra là người đàn bà chanh chua, khó trách có tố chất như thế!” - tóc quăn xinh đẹp bên cạnh xong còn liếc mắt nhìn Lê Dĩ Quyền ngồi ở bên với vẻ mặt bình tĩnh.

      ── ”

      Hà Nhạc Nhạc ngăn Nhậm Linh Vũ nhịn được chuẩn bị đánh người, nhưng cũng nhìn hai xinh đẹp ‘cưu chiếm thước sào’, mà là nhìn về phía Lê Dĩ Quyền “Hết sức dịu dàng” : “Em nhớ thường xuyên , đời có hai loại người thường chọc người ta chán ghét nhất, loại là người phá giấc mộng đẹp của người khác, loại khác ── chính là quấy rầy người khác dùng cơm. Em nhớ nhầm đúng , ông xã.”

      “. . . Sao mà nhớ nhầm được? Trí nhớ của bà xã luôn luôn là tốt nhất.”

      Làm cho hai xinh đẹp kia mặt hết xanh lại hồng oán hận ông trời khỏi, trò khôi hài nãy giờ mới kết thúc. Nhưng Hà Nhạc Nhạc ràng nghe thấy các ấy lúc rời còn căm giận vài câu “ánh mắt tệ quá” “ đóa hoa tươi cắm ở bãi phân trâu” linh tinh.

      A. . . Tức nghẹn hả?

      “Ngại quá, vừa mới nãy. . .” Lúc nãy chỉ nghĩ là giúp Linh Vũ hết giận, chờ lúc đuổi người được, Hà Nhạc Nhạc mới có chút đứng ngồi yên.

      “Ha ha ha ha! Tốt lắm! Sư phụ! Lần sau nếu lại gặp da mặt dày kiểu này, con cũng dùng chiêu này, tức chết họ!” Nhậm Linh Vũ cười to .

      “. . .” Mắt phượng khẽ nhếch, Lê Dĩ Quyền cười nhưng , ánh mắt cũng ngừng lưu lại mặt hơi hơi ủng hồng của kia.

      Tuy rằng bên tai có Linh Vũ hào phóng giỡn, Lê Dĩ Quyền đối diện giống như đối với đoạn nhạc đệm vừa nãy cũng thèm để ý, nhưng Hà Nhạc Nhạc càng nghĩ càng xấu hổ, loại chuyện này. . . là có chút hoang đường! Nhưng. . . nâng mắt nhìn sang nam nhân trước mắt ──

      Tuy rằng năm nam nhân trong nhà trọ người nào cũng ngoại hình xuất chúng khí chất trẻ tuổi tuấn mỹ, nhưng năm người này đều ở dưới ánh sáng của giới giải trí, tuấn mỹ hoặc lãnh khốc đều có thể giải thích được, những điều này đặt người luật sư. . .điều kiện ngoại hình của Lê Dĩ Quyền là quá tốt.

      Mắt phượng mi dài mũi cao, môi mỏng tự nhiên mỉm cười, cằm góc cạnh, ngũ quan có thể là nên sắc bén sắc bén, nên nhu hòa nhu hòa, hơn nữa dáng người cao lớn cân xứng, toàn bộ phối hợp thành tuấn mỹ mười phần nhưng có cảm giác khoảng cách.

      Ánh mắt Linh Vũ rất tốt. Nếu có nam nhân như vậy bảo vệ Linh Vũ, Linh Vũ, Linh Vũ nhất định rất hạnh phúc rất hạnh phúc! tốt.

      Nguy rồi! Vừa nãy liều lĩnh kêu Lê Dĩ Quyền thành “Ông xã” như vậy, Linh Vũ có thể vui hay ? Đợi lát nữa phải giải thích chút! là, biết Linh Vũ thích Lê luật sư.

      Ăn được lúc, Nhậm Linh Vũ cao hứng phấn chấn nước miếng tung bay kể cho Hà Nhạc Nhạc chuyện thú vị trong công việc, Hà Nhạc Nhạc ngừng cười khẽ, còn thỏa mãn nhìn Nhậm Linh Vũ.

      “. . .” Hình như, bị người ta coi là khí. Lê Dĩ Quyền nhàng kéo kéo khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía Hà Nhạc Nhạc.

      ‘Vui vẻ’. . . Tiếng hát linh động, có thể dễ dàng trấn an cảm xúc của .

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 95: Oan gia ngõ hẹp

      Ba năm trước đây, vào lúc điều tra vụ án xâm nhập vào máy tính của đương , nghĩ đến đánh cắp được khá nhiều tài liệu còn bắt được con cá kỹ thuật chưa thuần thục, gặp được đối tượng có chút thông minh nên dạy dỗ chút, sau đó lại bị quấn lấy. Điều tra xem xét hoàn cảnh của cá kia lại quan sát thêm thời gian, liền thu thêm người giỏi vào cho NG. Cá kia biệt hiệu “Lông vũ”, chính là Nhậm Linh Vũ, NG có chế độ giữ bí mật nghiêm khắc, nhưng được Nhậm Linh Vũ đảm bảo, nhất thời tò mò nên cho phép “Vui vẻ” vào nhóm.

      Rất kỳ quái là, bất kể trước đó hay sau này cũng thăm dò hoàn cảnh của “Vui vẻ”, rất thuần túy hưởng thụ tiếng hát của , hưởng thụ phần yên tĩnh thuần mỹ mang đến. Có lẽ là lo lắng biết nhiều hơn ngược lại hủy tiếng hát kỳ diệu đối với .

      Sau đó khi Nhậm Linh Vũ dựa vào quan hệ muốn vào làm việc ở chỗ , mới đầu cũng muốn đồng ý, nhưng ở trong tin nhắn lại vô tình nghe được “Vui vẻ” thuận miệng hy vọng Nhậm Linh Vũ được như ý nguyện, vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho người trung gian thu nhận Nhậm Linh Vũ.

      Ngày đó gọi điện thoại xong cười đến kiềm chế được, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kỳ diệu như thế phát sinh ở người , biết dáng vẻ như thế nào biết ràng chỉ mới nghe tiếng cùng giọng hát lại có lực ảnh hưởng đối với như vậy!

      Chuyện này. . . Rất thú vị! muốn phá hư nó.

      tra hỏi, thuận theo tự nhiên.

      nghĩ tới. . . có thể gặp được “Vui vẻ” sớm như vậy. Nếu là như thế. . . lực ảnh hưởng giống như ma pháp bình thường kia biến mất sao? Hay là. . . ngày càng mạnh?

      Khuôn mặt trắng nõn mềm mại, thanh tú phấn son, lông mi thản nhiên sóng mắt nhu hòa, nhìn thấy như dịu dàng yên tĩnh, nhưng đáy mắt có tia cứng cỏi rất khó phát , nếu phải nghe tiếng hát của ba năm qua, chỉ sợ lần đầu tiên gặp ngay cả cũng rất khó nhìn thấu ánh mắt của . người này, nhất định có dấu vết trưởng thành khác biệt so với đa số người, mới có thể. . . yên lặng trầm tĩnh nhưng vẫn cứng cỏi như thế.

      Lại nhìn nhìn hai , Lê Dĩ Quyền cúi đầu ăn cơm. Nếu như Nhậm Linh Vũ là ruby hoa lệ loá mắt, thể nghi ngờ chính là bạch ngọc nhẵn mịn có thể xuyên thấu. biết có bao nhiêu người có thể nhìn ra được khối thượng phẩm ngọc thạch cùng với đá thủy tinh cứng rắn khác nhau như thế nào .

      “Đúng rồi sư phụ, buổi chiều có việc gì có thể cho con nghỉ nửa ngày ? Nhạc Nhạc lâu lâu mới rảnh, con muốn dạo với Nhạc Nhạc.”

      , được, Linh Vũ, mình muốn quấy rầy công việc của cậu, hôm nay mình chỉ đến xem ── ”

      Tiếng chuông di động chợt vang lên, Hà Nhạc Nhạc xin lỗi nhìn hai người, lấy điện thoại ra.

      Thân Đồ Mặc? muốn . . .

      “Ở bệnh viện?”

      “. . .” Nhìn Linh Vũ bên cạnh, theo bản năng dối, “Ừ.” Vốn dĩ tính cơm nước xong lập tức trở về bệnh viện, trả lời như thế cũng tính. . . là dối . . .

      “Tôi đêm nay trở về sớm chút.”

      “Dạ được.”

      làm bánh trẻo rán sao?”

      Bánh trẻo rán? Ách. . . Rất khó tưởng tượng bộ dáng Thân Đồ Mặc mặt lạnh lùng ăn bánh trẻo rán.

      Cúp điện thoại, Hà Nhạc Nhạc quay đầu lại chỉ thấy vẻ mặt khó chịu của Linh Vũ.

      phải gọi cậu trở về chứ?”

      phải ── ”

      phải là tốt rồi! Ah! Cơm nước xong rồi, trước tiên dẫn cậu giới thiệu với vài sư huynh của mình, rồi mới lại ── ách. . . Sư phụ phê chuẩn ?”

      Lê Dĩ Quyền bật cười, Hà Nhạc Nhạc thấy thế cũng khỏi bật cười.

      Thế là ba người cùng ăn cơm trưa, Hà Nhạc Nhạc bị Nhâm Linh Vũ kéo vào Văn phòng luật sư Bình Minh.

      “Sư phụ, trở lại. Thân Đồ tiên sinh cùng Ngô tiên sinh ở trong văn phòng chờ .”

      “Đến khi nào, sao gọi điện thoại báo cho tôi biết?”

      “Con muốn gọi ── ”

      “Là tôi cho gọi điện thoại. Thời gian nghỉ trưa đến quấy rầy rất thất lễ rồi, làm sao còn dám làm phiền ăn cơm chứ? Huống chi. . . còn cùng hai vị tiểu thư ăn chung.” Giọng nam trầm thấp từ tính ma mị mê người ở bên tai Hà Nhạc Nhạc vang lên.

      Thân, Thân Đồ Mặc!

      Hà Nhạc Nhạc cứng ngắc nhìn Lê Dĩ Quyền cùng Thân Đồ Mặc sóng vai đến văn phòng, như rớt vào hầm băng.

      “Nhạc Nhạc, mình giúp sư phụ chuẩn bị tư liệu trước, cậu ngồi chờ trong chốc lát nha, mình lập tức quay lại.” Nhậm Linh Vũ tiến vào trạng thái công việc cũng có phát tình trạng khác thường của Hà Nhạc Nhạc.

      Ngơ ngác ngồi ở sô pha, nhìn cốc nước bàn trà trước mắt, ràng cổ họng rất khát, lại dám dời bàn tay ra khỏi đùi ── tại chỉ sợ dời tay ra run cầm được cốc nước. . .

      Tích tích tích…...

      Trái tim Hà Nhạc Nhạc đập mạnh, run run tay lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

      “Thân Đồ Mặc: Đến bãi đỗ xe chờ tôi”.

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 96: Đây là ‘tác phẩm có tình tiết’

      “Ừ…” Khóa ngồi ở lưng , hai ngón tay cố gắng hé ra cánh hoa của miệng huyệt, chậm rãi đem côn thịt lớn của nuốt vào trong cơ thể, vách tường hẹp làm cho di chuyển chút cũng khó khăn vô cùng, cũng dám chần chờ lát. vất vả nuốt trọn côn thịt vào, mới có thể thở ra ngụm, bên đút cái miệng , bên giương mắt yên nhìn sang đôi mắt lạnh lẽo sau mắt kính của nam nhân.

      Giờ phút này, toàn thân quần áo chỉ còn vắt vẻo thân, cùng thân thể trần trụi của hình thành đối lập, nam nhân trước mặt gần như trang phục chỉnh tề, chỗ duy nhất che chắn… Hà Nhạc Nhạc nhìn dưới thân, vừa thẹn vừa vội.

      Đây là… Lần thứ hai ở trong xe, lần này ở ghế sau nên gian hơi lớn hơn chút, nhưng mà liên tưởng đến động tác cảm thấy thẹn lúc này có lẽ bị thư ký của nhìn về kính sau thu hết vào mắt, liền…

      Thân Đồ Mặc khẽ nhíu mày, dục vọng bị mãnh liệt đè ép, cũng có hưng phấn.

      quen Lê Dĩ Quyền?” tay đặt lên đùi , tay thưởng thức đầu vú, mặt Thân Đồ Mặc nhìn ra cảm xúc đặc biệt gì khác.

      Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, cẩn thận hơi hơi nâng mông rồi mới chậm rãi ngồi xuống, “Tôi, tôi bạn… bạn của tôi làm việc ở đây, hôm nay, là, trùng hợp gặp được.”

      “Vậy à?”

      Thể xác và tinh thần khẩn trương làm cho bên trong hoa huyệt nửa ngày cùng có ướt át, lửa nóng lớn của cứ như thế trướng trướng đỉnh lên thân thể của , làm cho động cũng được động cũng được.

      “Vào lúc nào … Lê Dĩ Quyền đổi nghề làm bác sĩ?” Theo đùi xoa xuống nhụy châu, vòng vòng vặn cái.

      “Ách ──” thân thể buộc chặt run lên, trong cơ thể trào ra chút ẩm ướt an ủi , “Tôi, tính ăn cơm xong liền trở về bệnh viện…” Dựa theo ẩm ướt trong cơ thể, biên độ chuyển động của dần dần lớn hơn, mật dịch cũng tiết ra càng nhiều chất lỏng trơn trượt giúp xâm nhập vào quỹ đạo.

      Cảm giác ma sát tê ngứa, vui sướng nguyên thủy ngừng mà từ dưới thân dập dờn bồng bềnh mở ra, tình dục như sương mù che phủ hai mắt trong suốt của , vòng eo mềm mại loạng choạng, ở côn thịt cực nóng của phóng đãng nhảy múa.

      Nhìn khuôn mặt nhắn ngày càng kiều mỵ của , tay Thân Đồ Mặc mò lấy túi xách của , cầm điện thoại di động bắt đầu nhìn lướt qua nhật ký trò chuyện của .

      sao có thể tùy tiện xem chuyện riêng tư của !

      Hà Nhạc Nhạc tuy rằng trong lòng bực tức, động tác dưới thân cũng dám ngừng lại, hai tay chống tại đầu gối của , xoay tròn cái mông.

      May mắn, may mắn hôm nay có gọi điện thoại cho Linh Vũ …

      Nhìn trong điện thoại của cũng có số của Lê Dĩ Quyền, Thân Đồ Mặc đáy mắt ngoan hơi hạ xuống, nhưng cơn giận chưa lui. Nhìn người ràng có biểu tình giấu diếm, Thân Đồ Mặc bấm dãy số, rồi mới đưa điện thoại di động đến nơi chìa tay với tới.

      “Thân Đồ tiên sinh…” , gọi điện thoại cho ai? muốn làm gì? Hà Nhạc Nhạc sợ tới mức động cũng dám động, khẩn trương nhìn qua lại giữa điện thoại của cùng Thân Đồ Mặc.

      Thân Đồ Mặc nâng tay lấy mắt kính xuống lau lại.

      “Tôi có cho ngừng sao?”

      “Tôi…” Hà Nhạc Nhạc nuốt nuốt nước miếng, chột dạ sau khi dối làm cho chút ý chí phản kháng, chỉ có thể tiếp tục thẹn thùng nâng mông thẳng lưng chuyển động.

      Vật cứng trướng to của đâm sâu ở trong cơ thể của , cho dù động cũng làm cho khó chịu rầm rì, vừa chuyển động lại làm cho vòng eo của run lên, giống nhau toàn bộ thân thể đều bị xỏ xuyên qua. Mỗi lần trước đều phải phá lệ cẩn thận, sợ động tác chọc tức giận, vừa muốn đúng lúc lùi lại miễn cho hoa tâm chịu ngược, mỗi động tác đều phải dùng cả mười hai vạn phần tinh thần, mười mấy cái qua lại làm cho thể xác và tinh thần của mệt mỏi, nhưng khoái cảm thân thể cũng còn rất mãnh liệt, tê ngứa trong hoa huyệt cũng càng thêm ràng…

      “Alo? Nhạc Nhạc! Mình còn muốn gọi điện thoại cho cậu đây! Cậu sao lại trước vậy? Cũng tại mình, vội vàng đứng lên làm việc liền… Nhạc Nhạc thực xin lỗi nha!”

      Linh Vũ? vì sao muốn điện thoại cho Linh Vũ?

      Hà Nhạc Nhạc dừng lại động tác hoang mang nhìn Thân Đồ Mặc, ai ngờ Thân Đồ Mặc lại cong cong khóe môi, thu hồi mắt kính, đem mắt kính đưa tới trước miệng .

      “… Cắn.” Thanh ma mị lại vang lên.

      Giống như bị mê hoặc, Hà Nhạc Nhạc khẽ mở cánh môi cắn xuống, giây tiếp theo biết dụng ý của ──

      “A…” Đau ──

      Thắt lưng cùng mông bị hai tay của dễ dàng kiềm chế ở đụng sâu vào côn thịt, đầu cự vật cứng rắn bừng tỉnh đánh vào đỉnh hoa huyệt, tàn ngược phá vỡ hoa tâm xâm nhập tận sâu bên trong!

      “Nhạc Nhạc?” Nhậm Linh Vũ đầu bên kia của di động gọi nửa ngày có nghe ai trả lời, kỳ quái lên tiếng.

      Hà Nhạc Nhạc buồn bã nhìn sang di động chuyển mắt cầu xin tha thứ, nhìn thấy Thân Đồ Mặc lắc đầu tiếp theo là loạt động tác càng thêm mạnh mẽ của nam nhân.

      Thân thể căng đến mức tận cùng gắt gao siết chặt dục vọng của , từng cái qua lại ma sát đều khắc sâu, làm cho cũng tăng thêm hô hấp, giống như khống chế được hai tay nâng thắt lưng của làm tiết tấu nhanh.

      Cự long ở trong thân thể thế như sấm sét đông đẩy tây đụng, vất vả lắm mới có chút khí lực vẫn thể ổn định thân thể, chỉ có thể cắn mắt kính nằm ở đầu vai , bối rối nghe dưới thân truyền ra tiếng va chạm thân thể sỉ nhục, tiếng nam nhân ra vào trong thân thể dâm mỹ.

      “Nhạc Nhạc? Tiếng gì vậy?”

      , đừng… thích nghe… Nước mắt nháy mắt tràn đầy, cũng dám khóc lớn chỉ sợ phát ra thanh.

      “Chắc là cấn máy rồi? sớm kêu cậu làm khóa mật mã mà chịu!”

      Di động đối diện cuối cùng cũng tắt máy, nhưng rất nhanh điện thoại liền vang lên tiếng chuông.

      Vừa thấy Thân Đồ Mặc tạm dừng rút ra cắm vào, sử dụng chút sức lực cuối cùng trong thân thể, Hà Nhạc Nhạc giãy ra khỏi cánh tay của , trước khi cầm được di động, giựt lấy, bấm cửa sổ xe xuống ném ra ngoài. Động tác liên tiếp hề dừng lại như hành văn liền mạch lưu loát làm bản thân Hà Nhạc Nhạc giật nảy mình, nhưng chờ đến khi phản ứng được mình vừa làm cái gì ── chỉ hy vọng lúc nãy cũng đem bản thân ném ra ngoài cho rồi…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :