1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 4.2

      Editor: Yang3S
      _____


      Tay Lục Yên run lên, cảm thấy trong lòng trận ngứa ngáy.

      Mua xong phải , nhìn thấy nữa.

      Ma sui quỷ khiến, , có thể nghiền hạt ý dĩ thành bột giúp được ?

      Tạ Đạo Niên nhìn , Lục Yên nhìn thấy cái nốt ruồi rất bên phải cánh mũi của , nhìn kỹ thấy.

      "Có thể."

      lấy dụng cụ ra, giúp nghiền hạt ý dĩ, sau đó cầm cái thìa xúc ra, cho vào túi đưa cho .

      nhìn chớp mắt.

      ra chỉ đến đây để mua táo đỏ, nhưng cuối cùng lại mua nhiều thứ khác.

      Mấy thứ khác này dùng để đổi lấy thời gian ở chung với lâu hơn.

      Trả tiền, cầm theo túi to, chậm rãi ra cửa hàng Vân Phù Cư, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, thấy Tạ Đạo Niên gảy bàn tính, có nhìn thấy .

      cảnh cây từ cây cao rơi xuống, xui xẻo.

      Lúc Lục Yên đến xuống bậc thềm, chân cảm thấy đau nhức, Tạ Đạo Niên nhìn , nhắc nhở, "Cẩn thận."

      Lục Yên ngẩn ra.

      vuốt vuốt mái tóc của mình, lắc lắc bàn chân, cười ngây ngô bước .

      Ngày đó, khi làm bánh táo đỏ cho rất nhiều đường vào, Đào Nhạc nếm thử miếng, nhíu mày , "Ngọt quá."

      A Bảo vừa ăn miếng xong liền bỏ đó chạy luôn.

      Chỉ có Lục Yên, ăn bánh táo đỏ ngọt đến phát ngấy, vẫn ngồi cười khúch khích ghế sofa, máy bay giấy bay đầy đất.

      .......

      Từ ngày hôm đó, Tạ Đạo Niên phát luôn có người theo sau lưng , lúc đó mới bắt đầu kì nghỉ hè, ngoại trừ làm gia sư, hay ở cửa hàng phụ giúp bố mẹ.

      Quay đầu lại nhìn, người đó làm bộ ngắm phong cảnh, hoặc lấy điện thoại ra bấm bấm.

      từng bước , dừng cũng dừng.

      là bị theo dõi?

      Tạ Đạo Niên làm bộ như có chuyện gì xảy ra mà tiếp, tìm đến ngõ nhanh vào, đứng ở đó để nhìn xem có hành động gì tiếp theo.

      Quả nhiên, đứng tại chỗ nhìn ngang nhìn dọc, vì đánh mất dấu vết, bộ dạng rất đau khổ, dường như chiếc váy cũng biểu tình.

      Tạ Đạo Niên nhìn lúc, nở nụ cười nhạt, chắp tay ra sau lưng, về nhà.

      thú vị.

      Để xem ấy làm gì tiếp theo.

      .....

      Cây thất lý hương* được trồng từ rất lâu về trước, lâu đến mức mỗi ngày ngang qua đều có thể ngửi thấy được hương thơm .

      (*thất lý hương: tên loại hoa)

      [​IMG]

      ngờ rằng theo tháng.

      Mỗi lần quay đầu lại, đều ngồi xổm xuống hoặc dựa vào tường chơi điện thoại.

      Sau đó thấy mắng , cản , Lục Yên to gan lớn mật song song cùng , mỗi lần ngước đầu lên bắt gặp ánh mắt nhìn , giống như con chim sẻ bị sợ hãi, ngay lập tức rời mắt .

      Bóng lưng chàng trai vừa cao to vừa đẹp đẽ, ở bên cạnh nhắm mắt theo, hôm nay mặc cái váy màu xanh, bông hoa ở mép váy dường như sắp bị cầm đến hỏng.

      Tạ Đạo Niên cần nghĩ cũng biết cũng biết có ý gì.

      ....

      lại đến mua táo đỏ, ngày hôm qua mua táo đen, ngày hôm kia mua Macaroni*, hôm kìa mua ngũ chỉ đào lông. (*Macaroni: là loại thực phẩm được làm từ lúa mì và bột mì - Nguồn: Wikipedia )

      [​IMG]

      Lần này mang theo bánh táo đỏ đến cho .

      "Làm, làm hơi nhiều, cho , thử ăn ... "

      Tạ Đạo Niên nhướn mày, bàn tay gảy bàn tính dừng lại.

      vẫn chưa trả tiền.

      Quả nhiên, ngày hôm sau vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng, "Hình như hôm qua, em quên chưa trả tiền cho ?"

      Mẹ nhìn , ánh mắt nghi vấn, Tạ Đạo Niên , "Đưa rồi."

      Vẻ mặt Lục Yên chuyển sang nghi hoặc.

      Chưa, ràng chưa đưa mà.

      Tạ Đạo Niên dừng gảy bàn tính, thừa dịp Trần Lộ phát , đưa tay ra.

      Có quầy hàng ngăn cản, mẹ nhìn thấy được.

      Lục Yên nhìn bàn tay xòe ra của , nhịn được nở nụ cười, bỏ tiền vào trong lòng bàn tay của , thấy mặt có biểu tình gì, tinh nghịch mà cào vào tay cái.

      Sau đó vội vàng chạy , giống như vừa mới trộm gì đó.

      vừa bị trêu ghẹo?

      ----- Bánh táo đỏ quá ngọt.

      theo suốt kì nghỉ hè, Tạ Đạo Niên có chút khâm phục kiên trì của , tận dụng mọi khả năng.

      Nhà ở Tử Trúc Uyển, cách nhà mấy con phố, mỗi khi ra ngoài đều dắt theo con mèo màu cam.

      đến cái cây, hai chân chèo lên thân cân, nghiêng người với lấy tổ chim.

      Thỉnh thoảng nhìn thấy tay cầm cây cỏ được đan lại thành hình con châu chấu, nhìn khá đẹp.

      Buổi tối đến quảng trường nhảy khiêu vũ cùng nhóm bác, mỗi lần Tạ Đạo Niên mang nước ra cho mẹ, dừng nhảy lại, lặng lẽ đến bên cạnh , thỉnh thoảng nhìn mấy cái, ánh mắt lấp lánh.

      ngoài dự đoán, mỗi lần đều cười rất vui vẻ.

      Tạ Đạo Niên là người tương đối lý trí, biết bản thân muốn gì, gia đình khiến biết mình thể làm càn, từ được bố mẹ dạy dỗ làm người đường đường chính chính* . ( * đường đường chính chính: quang minh chính đại, ngay thẳng, chính trực, mạnh mẽ nghiêm chỉnh ... Nguồn: baidu)

      Hơn nữa, nghĩ rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết được bằng cố gắng, buổi tối nào cũng chép 《 Luận Ngữ 》, đây là thói quen, từ ngày nào bố cũng bắt phải tam tỉnh ngô thân* để bản thân có ý thức, phải chịu trách nhiệm những việc mình làm.

      (*tam tỉnh ngô thân: là câu trong "Luận Ngữ" của Khổng Tử, có nghĩa là: Mỗi ngày tự xét ba việc: Làm việc gì cho ai, có hết lòng ? Giao thiệp với bạn bè, có thành tín ? Thầy dạy cho điều gì, có học tập đủ ? Nguồn - Từ điển Hán Nôm)

      Thế nhưng khi gặp Lục Yên, cảm thấy dường như logic của còn tồn tại nữa.

      _________

      Yang: Có ai hóng màn lần đầu ăn trái cấm của Yên tỷ và Niên ca :)) . Bình luận và bình chọn nhiệt tình để nhanh xuất cảnh đó nào :))
      Chris_Luu, taisinh, SiAm5 others thích bài này.

    2. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 4.3

      Editor: Yang3S

      _______

      tháng liền mua táo đỏ, trong nhà có nhiều người thiếu máu vậy ư?

      Sau kì nghỉ hè, đưa ra bất kì dấu hiệu nào, cũng nên biết khó mà lui chứ nhì.

      Nhưng chuyện này cũng thể trách được, vì chưa bao giờ.

      Trở lại trường học, bạn cùng phòng đều chơi game, đối với bọn họ, Tạ Đạo Niên quá nghiêm túc, bao giờ trốn học, điểm lúc nào cũng cao, ngủ sớm dậy sớm, ngày nào cũng luyện thư pháp.

      Đúng là sinh vật ngoài hành tinh.

      Nhưng vẫn có nhiều nữ sinh thích , ai bảo nghiêm cẩn*, lịch , bộ dáng lại đẹp trai. ( *nghiêm cẩn = nghiêm túc + cẩn thận)

      Được nhiều người tỏ tình, nhưng vẫn quan tâm, tỏ thái độ gì.

      Mọi người ai cũng nghĩ rằng định tu hành.

      ai nghĩ tầm mắt cao*, nhưng con người mà, ai mà chẳng có chút tò mò, luôn đoán như thế nào. (*tầm mắt cao: theo ngôn ngữ dân mạng VN hay dùng là chảnh chó )

      Bạn cùng phòng của - La Âu , " Niên a, cậu định tìm bạn à? Cả kí túc xá này còn mỗi cậu FA* đó." (*FA: từ gốc là 单 - đơn độc , nhưng ta để FA cho phù hợp với văn phong của người Việt )

      Mấy người bạn khác cũng gật đầu hùa theo, "Đúng đấy, trường của chúng ta có nhiều em xinh tươi như thế, cậu nên chọn lấy người a."

      Tạ Đạo Niên để sách xuống, nghĩ rồi " Cứ để thuận theo tự nhiên ."

      La Âu đặt tay ra sau đầu, giọng điệu nhạo báng, "Tớ thấy a, cần phải có nữ sinh* theo đuổi Đạo Niên cách quyết liệt, nhưng nữ sinh trường chúng ta đều quá dè dặt." (*nữ sinh = sinh viên nữ)

      "Nhưng mà, vì cậu ấy thích chuyện, cho nên những theo đuổi cậu đều bị sợ mà chạy."

      lịch như vậy, đó chẳng phải là cách từ chối sao?

      "Đó là vì cậu ý thích a."

      Thích, người ta theo đuổi cứ để cho người ta tiếp tục theo đuổi.

      thích, người ta theo đuổi cảm thấy phiền muốn ngươi ta tiếp tục theo đuổi nữa.

      Thừa chữ* thôi nhưng tình cảm cách xa vạn dặm. (* "Thừa chữ" : giữa " thích" và "thích" giống nhau là đều có chữ 'thích', còn khác nhau là từ " thích" thừa chữ '', tuy chỉ khác nhau chữ nhưng cái là có tình cảm và cái là có tình cảm, nó cách nhau cả vạn rặm.)

      Lịch để bàn của Tạ Đạo Niên màu đỏ tươi sáng, giống táo đỏ.

      Táo đỏ .....

      .....

      Lục Yên nằm vùng ở đại học Z lâu rồi, mấy hôm nay đều lại lại ở con phố Mỹ Thực trước cổng trường, uống hết cốc nước chanh này đến cốc nước chanh khác, bụng đều lo căng muốn chết.

      Trong quán mỳ, Tạ Đạo Niên và mấy nam sinh* ăn đồ ăn vặt, nghe bọn bạn chuyện phiếm, thỉnh thoảng trả lời câu. (*nam sinh = sinh viên nam)

      Chủ đề câu chuyện nào là sư muội nào đẹp, nên chơi game như thế nào, rồi họp thành tổ đội đánh quái.

      La Âu gọi bọn bạn, "Nhìn kìa, bên ngoài có em rất xinh đẹp."

      Mấy người bạn gật đầu, "Đẹp quá, mặc đồng phục nhìn lạ lạ, phải sinh viên của trường chúng ta?"

      "Tóc đen, đúng mẫu người tớ thích."

      "Hình như em ý tìm ai đó?"

      Tạ Đạo Niên nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Lục Yên?

      Hôm nay mặc cái váy màu đỏ, càng làm tôn lên làn da trắng nõn của .

      Theo đến tận đây.

      Khi các nam sinh ăn xong, sắc trời cũng tối, đèn đường phố Mỹ Thực sáng lên.

      Chân trời vẫn còn mang theo màu xanh, dần dần tối lại, xa xa thấy , cái đèn lồng màu đỏ được treo trước cửa hàng sushi, rực vàng giữa đêm tối.

      (Hình ảnh minh họa)

      [​IMG]

      Cả con đường đều chìm vào trong màn đêm.

      Tạ Đạo Niên muốn mua mấy món đồ, kêu mấy người bạn của mình về trước .

      Lục Yên ngồi ở ghế ngồi công cộng, khuân mặt ủ rũ xoa bóp chân.

      là đau nhức, nằm vùng lâu như vậy mà gặp được ý, ràng lúc trước thấy vào trường này mà.

      Nhưng là vui, trường học của hai người cách nhau rất gần.

      Thôi sao, ngày mai quay lại a.

      ngước lên nhìn ánh đèn đường, tinh thần chiến đấu trong lòng lại được kích hoạt.

      Tâm trạng khác nhau, nhìn ánh đèn đường cũng cảm giác được cổ vũ.

      Dây buộc tóc bị kéo xuống cái, vô thức kéo lên, sau đó tiếp tục xoa bóp chân.

      Lại bị kéo, lại kéo lên.

      Lại bị kéo xuống.

      ---- "Ai a?"

      Quay người lại muốn mắng chửi người nào dở trò đùa dai.

      Khi nhìn thấy người đó, đột nhiện lên tiếng.

      Tạ Đạo Niên đứng ở phía sau , khoanh tay, phía sau có muôn vàn ánh đàn, nhưng đôi mắt kia lại sáng lấp lánh hữu thần.

      còn chưa mở miệng, có thể tưởng tưởng được thanh phát ra.

      "Tìm được chưa?" hỏi.

      đứng lên, nhìn chăm chú, "Tìm được rồi .... "

      "Tìm bao lâu rồi?"

      "Cũng lâu lắm, cuối cùng cũng xuất ... "

      Cuối cùng cũng xuất ?

      Nghe đến câu đó, Tạ Đạo Niên ngẩn người.

      Hai người im lặng, đứng đối diện nhau, Lục Yên nhịn được tiến lên, chân như mất sức lực, khụy gối xuống, Tạ Đạo Niên đỡ .

      hình như mới luyện thư pháp xong, cẩn thận nên góc áo bị dính ít mực.

      Còn có hương thơm của mực viết.

      muốn đứng lên.

      Đây là nơi sinh viên đại học hay tụ tập, có rất nhiều cặp đôi, nên hành động của hai người bị chú ý.

      Tạ Đạo Niên ho , "Ngồi xuống đây ."

      Lục Yên cắn môi, từ từ ngồi xuống ghế.

      Thấy nhấc chân lên, vội vàng , "Đừng."

      Tạ Đạo Niên nhìn , "Tôi ." xong ngồi xuống bên cạnh .

      Lục Yên và ngồi gần nhau như vậy, hô hấp của được thuận, cầm mép váy, mắt dám nhìn .

      nhìn váy , "Nó sắp hỏng rồi đấy."

      Lục Yên bỏ tay ra, hỏi , ", học năm mấy rồi?"

      "Năm hai ."

      "Còn em?"

      "Năm nhất." chỉ về hướng, vội vàng , "Em là sinh viên đại học H, xa, cách nơi này xa."

      Tạ Đạo Niên nhìn theo hướng chỉ, "Oh?!"

      Cả hai người đều im lặng

      Lục Yên nhìn , khuân mặt sáng sủa, đường nét dịu dàng, nhịn được hỏi ra vấn đề mình quan tâm, "Tạ Đạo Niên, có bạn chưa?" xong liền cầm chặt lấy mép váy.
      Chris_Luu, taisinh, SiAm5 others thích bài này.

    3. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 4.4

      Editor: Yang3S

      _______


      Dũng cảm lên, Lục Yên, ngươi phải can đảm lên chút.

      Tạ Đạo Niên nhìn ra khẩn trương* của , trầm tư** lúc.

      (*khẩn trương: hồi hộp, căng thẳng ... ; **trầm tư: suy nghĩ, cân nhắc, lặng im suy nghĩ ... )

      ------ Trường Canh, tình là phải thận trọng* , nếu ngươi chắc chắn, nên hứa hẹn với người ta.

      (*thận trọng = cẩn thận + quan trọng = hết sức cẩn thận, luôn có đắn đo, suy tính kĩ lưỡng trong hành động để tránh sai sót. Nguồn - Từ điển Soha )

      nhìn , còn chờ câu trả lời của .

      " còn sớm nữa, buổi tối an toàn, em trở về ."

      "Có hay thôi mà."

      "Tôi đưa em trở về."

      Lục Yên ủ rũ, "Được rồi." Sau đó thầm, "Thôi, sau này em còn đến nữa."

      Đến lúc đó thẳng vào trong khoa hỏi thăm là được.

      Đêm đó, khoảng cách giữa chỉ cách bàn tay, từ từ về đại học H, Lục Yên sau muốn vượt lên để nhìn , Tạ Đạo Niên kéo vào bên trong, hai người lại gần nhau hơn nữa.

      nhìn cái nhanh, sau đó liền cúi đầu xuống.

      là vui a !

      bông hoa từ cây rơi xuống, Tạ Đạo Niên vòng qua, bước chân thương tiếc.

      Lục Yên từng rất nhiều lần chụp bóng lưng của , sau đó đem ảnh rửa rồi đặt dưới gối, thỉnh thoảng lấy ra nhìn, động viên tinh thần cho bản thân.

      Về đến nhà, Đào Nhạc nhìn ra có tâm , cẩn thận hỏi han, ra là thích cậu nhóc ở Vân Phù Cư kia, Đào Nhạc là người từng trải, bà khuyên vài câu.

      nghĩ rằng Lục Yên , "Mẹ, con nhìn thấy, con nhìn thấy rất nhiều thứ mà trước đây thấy."

      Lúc chuyện, đôi mắt sáng lên.

      Đào Nhạc mở miệng rồi lại đóng lại, lời vừa đến miệng liền nuốt xuống, bà đốt điếu thuốc, có hút, nhìn con mình rơi vào lưới tình.

      Mẹ con liên tâm, đúng là luân hồi a. (*liên tâm: trái tim ở gần nhau, nên dễ dàng hiểu nhau )

      Con gặp được người tốt chứ?

      Lục Yên vẫn tiếp tục đến phố Mỹ Thực, nhưng cũng dám vào khoa của hỏi bàn bè , có bạn chưa.

      sợ nghe thấy câu trả lời mong muốn.

      Lục Yên thích đọc sách lắm, đại học H rất tốt, là do cố gắng hết sức mà thi vào được, học ngành thiết kế thời trang, may vá rất giỏi, có thể đem món đồ cũ thành món đồ mới khác trước hoàn toàn, thể ngồi học trong thời gian dài, nhưng nếu muốn ngồi trong thời gian dài, chỉ cần cho cây kim, có thể may vá quên cả thời gian.

      Tập trung cũng là loại lực lượng mạnh mẽ.

      Mấy ngày hôm nay làm cái móc treo thìa khóa, móc khóa có sợi dây, nút thắt của sợi dây có quả táo đỏ, trông rất sống động.

      (Hình ảnh chỉ mang tính minh họa của editor)

      [​IMG]

      Tạ Đạo Niên nhiều lần thấy đứng ở ven đường, che ô, da thịt trắng nõn do phơi nắng nên đỏ bừng lên, nhìn thấy liền vội vàng chạy tới, im lặng gì, nhìn .

      Ánh mặt trời nóng, nhưng trái tim càng nóng bỏng hơn.

      người mang theo khí nóng của ánh nắng, Tạ Đạo Niên nhịn được, mở miệng , "Sao che ô?"

      Lục Yên gì, lấy món đồ từ trong balo ra, đưa đến trước mặt , Tạ Đạo Niên nhìn thấy, là cái móc khóa, móc có treo quả táo đỏ.

      nhận, "Đây là gì?"

      "Em tự làm."

      Cho nên, muốn tặng cho sao?

      đợi trả lời, Lục Yên cầm móc khóa nhét vào túi quần của .

      Đầu ngón tay cách lớp vải chạm vào đùi , làn da cảm vừa cảm thấy ngứa vừa cảm thấy tê dại.

      Ở trước mặt , lúc nào cũng to gan lớn mật có chừng mực.

      Làm điều này cần có lý do, mà dựa vào lý do gì, chưa có lý do, chỉ nghĩ rằng đẩy ra. ( Yang: Ý của Lục Yên là cần có lý do, ví dụ như là bạn mới được sờ đùi , tuy chưa phải bạn nhưng cảm thấy đẩy ra.)

      nhìn , cúi đầu, mũi giày ma sát xuống đất, đỉnh đầu có cái dây buộc tóc hình con bướm, gió thổi , nó nhàng lay động.

      Mũi giày ma sát dưới đất lúc, xuất cái hố nho .

      "Hẹn gặp lại." xoay người vội vàng chạy .

      Còn Tạ Đạo Niên, đứng tại chỗ, lấy ra cái móc khóa trong túi quần, im lặng lúc lâu gì.

      phải vải trơn, nhìn thấy từng vân vải, sờ sờ, còn có thể cảm nhận được thô ráp.

      Ánh nắng ngày càng chói chang ...
      Chris_Luu, taisinh, SiAm4 others thích bài này.

    4. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 5.1 : Mảnh ghép kí ức

      Editor: Yang3S
      _____

      Móc khóa táo đỏ kia, cuối cùng vẫn dùng nó làm móc treo thìa khóa phòng.

      Treo xong, Tạ Đạo Niên suy nghĩ lại, nhảy từ giường xuống, muốn bỏ cái móc khóa kia ra, nhưng khi chạm vào quả táo đỏ được may tỉ mỉ, ngừng lại.

      Đồng hồ báo thức kêu reng reng, nghe thanh báo thức khiến trong đầu nhớ đến mội vài chuyện.

      _____ Dây buộc tóc màu đỏ tươi ở đầu , mũi chân ma sát mặt đất tạo thành cái hố nho .

      Tạ Đạo Niên lại quay về giường nằm.

      Dừng dừng, ý thức vô thức mà nhớ lại, thôi cứ thuận theo tự nhiên .

      ______ kiên trì bao lâu nhì?

      Hôm nay trời nắng đẹp, Tạ Đạo Niên lấy cuốn sách giá sách xuống mang ra sân phơi khô, năm nào cũng mang sách ra phơi, có rất nhiều truyện tranh biếm họa còn xuất bản nữa, có hệ liệt Lão Phu Tử , hệ liệt Kim Dung. Trước đây Tạ Vân Bằng cho đọc những bộ truyện vô bổ, bắt nghiêm chỉnh đọc sách, khi còn bé Tạ Đạo Niên thường hay chùm trăn bật đèn pin để đọc những bộ truyện đó.

      cậu bé nghiêm cẩn*, mỗi lần đọc đến tình tiết khôi hài, cũng ôm bụng cười to giường. (*nghiêm cẩn = nghiêm túc + cẩn thận)

      Đấy là những bí mật của .

      Tạ Vân Bằng định ra rất nhiều quy củ* cho , Tạ Đạo Niên sống trong quy củ rất nhiều năm. (*quy củ: tập quán, khuôn phép, thói quen ... )

      Có ai vừa sinh ra nhã nhặn lịch chứ? cũng từng có thời gian hồn nhiên nghịch ngợm.

      ....

      Trước năm mới, đằng trước cửa hàng Vân Phù Cư có bàn để câu đối, Tạ Đạo Niên ngồi ở trước bàn, nhấc tay viết chữ, có nhiều người xếp hàng chọn lựa chiều dài của tờ giấy, sau đó đưa tờ giấy nháp có viết câu đối cần viết câu đối rồi bảo viết.

      Giá cả được niêm yết, viết nhiều năm, hàng xóm gần xa đều rất quen thuộc, mỗi lần chuẩn bị đến năm mới đều đến đây đặt câu đối.

      Tạ Vân Bằng thỉnh thoảng ra nhìn , khi mặt trời lên cao cầm cái ô to che cho , Trần Lộ pha cho ấm trà la hán *, viết câu đối từ giờ cho đến năm mới, chắc là có thể kiếm được chút tiền. (*la hán: tác dụng nhuận phế, làm hết khát nước, nhuận tràng, chữa ho, khản tiếng ... )

      [​IMG]

      Có mấy chen lấn, xô đẩy nhau, sau khi đến lượt mình lên trước bàn câu đối với khuôn mặt xấu hổ.

      " Đạo Niên, viết câu đối giúp chúng em với ạ."

      viết chữ, ngẩng đầu lên nhìn các , hỏi "Phòng khách, hay phòng bếp, hay mua cả bộ?" ( Yang: Ý của Niên ca là mua câu đối cho phòng khách hay phòng bếp hay mua cả bộ câu đối.)

      "Cả bộ ạ."

      dừng bút, "Bao nhiêu mét?"

      Mặt càng đỏ hơn, đem câu đối viết ra nháp cho , "Hai mét."

      Tạ Đạo Niên gật đầu, nhận lấy tờ giấy nháp, sau đó lấy tờ giấy đỏ bàn, "Buồi chiều đến lấy."

      Các chưa , vẫn đứng ở bên, nhìn viết chữ.

      Ở con phố này, dù có nhiều người đẹp trai, nhưng chỉ có , tư tư văn văn*, cao ráo, dịu dàng lịch sử, ở xa nhìn qua, liền chịu được muốn đến gần. (*tư tư văn văn: thành ngữ Trung Quốc, đồng nghĩa với từ nhàng, thanh lịch)

      người như vậy, ngay cả muốn tức giận với cũng được.

      Các câu lại câu trò chuyện với , Tạ Đạo Niên muốn tiếp chuyện, nhưng vẫn lịch hai câu.

      lúc sau, có người phụ nữ dáng người cao ráo đến trước gian hàng, mặc bộ đồ công sở, tóc búi cao, khuôn mặt xinh đẹp, hút thuốc.

      Phụ nữ hút thuốc mà bộ dáng cũng đẹp như vậy sao.

      Tạ Đạo Niên cảm thấy bác có chút quen mắt, nhưng nghĩ ra được từng gặp ở đâu.

      "Chào bác, xin hỏi bác muốn viết gì ạ?"

      "Viết cho bác bộ câu đối, 1 mét 8."

      "Ngày mai mới xong, có được ạ?"

      "Được."

      Đào Nhạc chưa rời , bà đứng ở bên hút thuốc, nhìn cậu nhóc luôn được con mình nhắc đến.

      Năm nay rồi mà vẫn còn có người mặc đường trang, kiểu được cải cách chút, tuy mặc nó hợp như vậy, nhưng cũng mất khí chất của bản thân.

      Ánh mắt Đào Nhạc rất lợi hại, nhìn lâu như vậy, bà có thể nhìn ra được người tốt hay tốt.

      Cậu nhóc dù bị ánh nhìn của bà soi mói nhưng vẫn thản nhiên, ngồi đoan đoan chính chính*, đầu bút lông vững vàng, lưu loát sinh động như mây bay nước chảy. (*đoan đoan chính chính: mô tả tư thế ngồi đúng - Giữ cột sống thẳng và xương chậu nghiêng về phía trước, vai đặt ngay ngắn, gồng. Xương cột sống thẳng, đầu ở chính giữa và cân bằng với xương sống.)

      Đào Nhạc dập tắt điếu thuốc, xoay người bước .

      Chờ cho đến khi nhìn thấy bóng dáng nữa, Tạ Đạo Niên mới dừng bút, tự lẩm bẩm, "Sao cứ cảm thấy nhìn quen quen."

      .......

      Buổi tối, thu thập số thứ mang vào cửa sau, hoa ở Thất Lý Hương rụng gần hết, chỉ còn lại lá cây.

      Lục Yên ngồi ở cửa sau, bên cạnh có cái túi to.

      Chờ đến gần, lập tức đứng lên, đôi mắt sáng lên.

      dừng lại trước mặt , hỏi, "Có chuyện gì ?"

      hỏi xảy ra việc gì , cũng hỏi tại sao, mà hỏi, có chuyện gì ?

      "Cuối cùng cũng dọn hàng về rồi, em đến là để tặng quà cho ." xoay người mở cái túi kia ta, bên trong là đống gấu bông, đủ loại. Tạ Đạo Niên nhìn cảm thấy quen quen, đó phải là mấy con gấu bông ở trong máy gắp thú* bên cạnh nhà sao?

      (máy gắp thú: Hình như có xuất ở chương 2 rồi mà ta quên chú thích @@ )

      [​IMG]

      [​IMG]

      Giỏi , ấy gắp được toàn bộ gấu bông nhà người ta sao?

      Lục Yên lấy ra con gấu bông cậu bé bút chì* , " Cái này gắp mấy lần mới được, tặng đó."

      (Cậu bé bút chì Shin)

      [​IMG]

      ________

      Yang: Mấy ngày tới ta có chút việc bận edit được, khi nào xong việc ta lại edit tiếp nhé, yên tâm là ta drop truyện đâu ❤ .
      Chris_Luu, taisinh, SiAm5 others thích bài này.

    5. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 5.2

      Editor: Yang3S

      _____


      Trước đây Đào Nhạc cùng người khác góp vốn kinh doanh bể bơi dành cho trẻ em, trong khu bể bơi có đặt mấy cái máy gắp thú, để cho các học sinh tiểu học tan học vào chơi, mỗi khi Lục Yên tan học đều vào đó chơi gắp thú, cầm đống đồng xu để chơi, Đào Nhạc cũng để cho chơi thoải mái, dù sao gắp được cũng trả lại.

      Cứ như vậy, Lục Yên luyện dùng tay để gắp, cho đến khi gắp được, mới buông tha.

      Ánh chiều tà hắt lên mặt , chiếc váy rắc đầy vẩy màu, hai màu nóng lạnh, mâu thuẫn phối hợp nhau.

      Thấy nhìn mình, Lục Yên ngượng ngùng cầm gấu bông đưa vào ngực , gấu bông nằm trong khuỷu tay , cúi đầu cầm cái túi chiến lợi phẩm của mình .

      Chất vải làm gấu bông mềm mại, để tay khiến có cảm giác ngứa ngáy.

      Ánh chiều tà cũng dịu dàng.

      Tạ Đạo Niên kẹp chặt nó ở khuỷu tay, đẩy cửa vào, vào phòng, đặt nó lên bàn, xung quanh đều là câu đối, đặt chung chỗ cảm giác vừa lạ vừa buồn cười.

      thở dài, vỗ vỗ đầu cậu bé bút chì, xoay người xuống nhà ăn cơm.

      ..........

      Qua gần năm rồi, mà vẫn kiên trì như cũ.

      Thời gian lâu như vậy, lâu đến mức vô thức quay đầu lại nhìn xem có bóng dáng lén lút nào ở phía sau hay .

      có làm phiền , nhưng lại luôn tồn tại trong cuộc sống của .

      Bầu trời đêm, xa xa có ông mặt trăng nằm bầu trời, bầu trời đêm rộng lớn, có rất nhiều ngôi sao , những con ong mật đậu cây hoa sơn trà ở sân sau, tham lam hút mật hoa.

      9 giờ tối, hẻm yên tĩnh chìm trong bóng tối.

      Cửa sổ mở ra, bên bệ cửa sổ có cây hoa thảo* tươi đẹp, tỏa hương thơm.

      Lục Yên đứng ở dưới vẫy tay, mặc cái váy ngắn đến đầu gối có màu hồng nhạt, lộ ra đôi vai trắng nõn, mái tóc đen được thả ra, xinh đẹp rạng ngời.

      Tạ Đạo Niên mới vừa viết thư pháp xong, mặt bàn có bốn chữ rất to "tam tỉnh ngô thân*", mạnh mẽ hữu lực, tự nhiên phóng khoáng. ( * được chú thích ở chương 4.2 )

      nhìn .

      " Tạ Đạo Niên, em có đẹp ?" xoay người vòng, những bông hoa chiếc váy nhơ tung bay.

      rất xinh đẹp, trang điểm phấn son cũng xinh đẹp, người tràn đầy sức sống.

      Nụ cười vô cùng chân thành.

      Đèn đường chiếu vào người , nhìn như nữ nhân vật chính trong phim đứng chờ ở hẻm chờ người, chờ nhân vật nam chính của đến.

      gật đầu.

      Lục Yên ở dưới che miệng cười, nhìn cái nữa, sau đó vui vẻ chạy .

      Hoa thất lý hương rơi đất bị giẫm lên vài bông.

      Rất nhiều tối, bố mẹ trông cửa hàng, còn Tạ Đạo Niên luyện thư pháp ở phòng, đúng giờ mà đến, mà dường như cũng tuân theo điều đó, lần nào cũng đứng lên đến bên cửa sổ nhìn xuống.

      Mỗi lần đến, thế giới bên ngoài cửa sổ dường như chỉ là vật trang trí.

      Cái móc khóa táo đỏ kia nằm yên giường.

      Tạ Đạo Niên lại quay về ghế ngồi, nhưng cũng còn tâm trí viết thư pháp nữa.

      Đêm đó, mơ thấy cái váy màu hồng nhạt, theo động tác của mà tỏa ra hương thơm động lòng người.

      Gấu bông cậu bé búp chì ngồi yên ở đầu giường, từ lâu nó được di chuyển từ bàn sang đầu giường.

      .......

      Sáng hôm nay, Lục Yên đến cửa hàng bán đồ ăn sáng của bác Thất mua đồ ăn sáng, vợ chồng nhà bác Thất hơn 50 tuổi, khi đến, bác Thất làm vỏ sủi cảo, bàn tay thon gầy dùng nhiều lực, quần áo người sạch , còn chồng bác Thất chăm chỉ lau bát đũa và lau bàn, để cho bác Thất phải làm mình.

      Như những cặp vợ chồng bình thường, thương chăm sóc giúp đỡ nhau.

      Lục Yên lại nghĩ tới người con trai nằm viện của bọn họ.

      "Bác Thất, bán cho cháu cái bánh bao ngô ạ."

      Bác Thất ngẩng đầu nhìn , cười cầm bánh bao đưa cho , "Sao đến mua sớm vậy Tiểu Yên?"

      "Vâng ạ."

      Phía sau truyền tới giọng ____

      "Bác Thất, làm phiền bác lấy cho cháu xin cái túi, và ba cái bánh nhu mễ kê* nữa ạ."

      (*nhu mễ kê: loại bánh làm từ thịt gà và gạo nếp)

      Lục Yên nhìn theo hướng phát ra giọng , là Tạ Đạo Niên, mặc cái áo cộc màu trắng, quần đùi màu đen ngắn đến đầu gối, mái tóc mềm mại, ánh mắt có chút mệt mỏi, chắc là mới ngủ dậy.

      Cơ thể thon dài đứng thẳng, hình như lúc nào cũng ở trạng thái này.

      nhìn , ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Yên từ từ ăn bánh bao ngô, nhớ đến hình ảnh hôm qua mình đứng dưới lầu nhà nhìn , cảm giác mặt có chút nóng.

      Ánh nắng ban sáng ấm áp, chiếu vào khuôn mặt , màu vàng nhạt.

      Tạ Đạo Niên mua bữa sáng xong, nhìn , "Về cùng ?"

      Lục Yên vội vàng gật đầu.

      " ___ thôi."

      Bác Thất đứng ở bên nhìn, miệng cười như nở hoa.

      đường có rất nhiều người, sau khi đèn xanh sáng lên, Tạ Đạo Niên và Lục Yên song song gần nhau,

      xunh quanh có rất nhiều người lại, kéo ra sau, Lục Yên nhàng bám vào góc áo của , dừng lại lúc, sau đó lại tiếp tục .

      đến greenway*, những viên gạch mấp mô, có mấy mấy viên gạch bị vểnh lên, Lục Yên nhìn thấy, đến, giẫm lên, viên gạch lung lay, chân khuỵu xuống, kêu a tiếng rồi ngã xuống mặt đường.

      (*greenway: từ gốc là 绿道 - lục đạo - con đường xanh)

      Tạ Đạo Niên vội vàng ngồi xổm xuống, "Trẹo chân ?"

      Lục Yên xoa bóp chân, nhíu máy , "Gạch lát lỏng lẻo quá."

      Tạ Đạo Niên nhìn , xoay người lại, vỗ vỗ vai, "Lên đây, tôi cõng em về."

      Lục Yên cắn cắn môi, nở nụ cười giảo hoạt để nhìn thấy, nằm úp lên lưng , tóc mang theo hương thơm, xông vào mũi Tạ Đạo Niên.

      Bộ ngực mềm mại chạm vào lưng , đây là lần tiên cảm nhận được cảm giác đụng chạm này, cột sống ở lưng căng lên.

      "Nhà ở đâu?"

      "Ở phía đông Tử Trúc Uyển."

      Tạ Đạo Niên cõng lên, về hướng đông.

      đường phố nhộn nhịp, bước chân của rất đều đặn, Lục Yên nằm lên lưng , ngửi thấy hương thơm của nước giặt lưu lại quần áo , dưới bóng cây khí dường như cũng mát mẻ hơn, các lỗ chân lông người đều giãn ra.

      " Tạ Đạo Niên, có bạn chưa?"

      Tạ Đạo Niên quay đầu lại nhìn .

      _____ Đúng là, vẫn chưa từ bỏ ý định.

      Lục Yên thấy trả lời, buồn bực bĩu môi.

      là, con nhà người ta chỉ cần trả lời đúng câu thôi, mà cũng trả lời để tự suy đoán.

      Chưa bao giờ, sao có thể đoán được chứ?

      "Sao em động não chút nhì?" nhàng mở miệng.

      Lục Yên hỏi, "Gì cơ?"

      ____

      Yang: xin lỗi mọi người, đợt này wifi nhà t bị hỏng lên mạng được, này đăng bằng 3G điện thoại nên có chú thích các hình ảnh được. Các nàng thông cảm.
      taisinh, SiAm, hthuqttn4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :