1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Mấy ngày sau, họ hầu như đều ru rú trong phòng, hết đọc sách lại làm robot, quấy rầy lẫn nhau, có chăng chỉ bàn bạc vấn đề đôi câu khi cần thiết, hoặc đùa giỡn chút. Thời gian trôi qua rất nhanh.

      Vào bữa cơm tối bốn ngày sau, Cảnh Minh thu lu sô pha xem kênh quân , Đỗ Nhược ngồi cách cậu khoảng. Giữa chừng điện thoại reo lên, sang chỗ khác nghe, sau đó thẳng đến bàn cơm thưa chuyện với Cảnh Viễn Sơn và Minh Y vẫn dùng cơm, xin phép mai về trường.

      Minh Y níu kéo: “Ở chơi thêm vài ngày . Dù sao nghỉ hè con cũng chưa cần học hành gì, trời lại nóng như vậy, ở trường sao chịu nổi.”

      “Học trò của con muốn học thêm ạ, vậy nên...”

      “Thế cũng được. Con có việc cần làm giữ nữa, rảnh rỗi đến nhà chơi, nghỉ hè nên nghỉ ngơi nhiều.”

      “Dạ, con biết rồi.”

      Đỗ Nhược ra sô pha ngồi, Cảnh Minh liếc nhìn . Vừa rồi, cậu đều nghe thấy những lời với mẹ mình, lòng vui lắm nhưng hỏi cũng biểu gì, tiếp tục xem tivi.

      Đỗ Nhược lấy điện thoại ra nhắn tin cho học trò mình, vô tình bấm phải ảnh đại diện của cậu ta. Học sinh Học viện Nghệ thuật, ăn mặc rất thời trang, dáng vẻ cũng đẹp trai. Cảnh Minh liếc sang rồi lấy điện thoại trong túi ra, gõ nhanh màn hình.

      Màn hình điện thoại Đỗ Nhược ra tin nhắn: “Thằng kia là ai?”

      nghẹn lời, hồi : “Học trò của em.”

      giây sau, điện thoại cậu vang lên báo. Hai người đều sửng sốt nín thở. Bên kia phòng ăn, dường như ba mẹ cậu chú ý đến thanh này.

      Cậu chỉnh di động về chế độ im lặng, rủ mắt, tiếp tục gõ chữ: “Bao nhiêu tuổi?”

      “Mười tám.”

      “Trông chẳng giống học sinh gì cả, cứ như thằng oắt con ấy.”

      Đỗ Nhược quay sang nhìn, cậu vẫn ngồi ườn sô pha, hờ hững xem tivi. trả lời lại bốn chữ rồi cất di động.

      Cậu ngồi chốc lát mới cầm điện thoại lên xem.

      “Cũng giống thôi.”

      Cậu đứng bật dậy, bỏ lên tầng. Đỗ Nhược vẫn ngồi xem tivi lát mới về phòng thu dọn đồ đạc. Minh Y lần nữa nhìn căn phòng khách trống trải, cụp mắt trầm tư.

      ***

      Hôm sau, ăn sáng xong, Đỗ Nhược liền chào từ biệt chú dì Cảnh.

      Minh Y dặn: “Cảnh Minh, con đưa Tiểu Nhược về trường . Trời nóng quá, chen chúc trong tàu điện ngầm mệt lắm.”

      Cảnh Minh “ừm” tiếng rồi lên phòng lấy chìa khóa.

      Cảnh Viễn Sơn và Minh Y tới công ty, Cảnh Minh và Đỗ Nhược đến trường học. Hai chiếc xe cùng lúc chạy ra khỏi khu cư xá, rẽ về hai hướng khác nhau. Minh Y nhìn chiếc xe thể thao màu cam của con trai càng lúc càng xa qua kính chiếu hậu, thở dài bâng quơ.

      Cảnh Viễn Sơn lòng thừa biết, giọng khuyên vợ: “Có thể do hai đứa nó cùng làm việc hợp ý nhau, có tiếng chung, cùng nhau học tập thôi mà.”

      Trái lại, là người mẹ, Minh Y tin tưởng trực giác của mình hơn: “Phòng sách của nó đời nào cho người ngoài bước vào? Game cũng chơi, chỉ quanh quẩn bên con bé. Khi nãy bảo đưa con bé về trường, nó chẳng cằn nhằn lập tức đồng ý. Tính tình kia của nó...”

      Phía trước đèn đỏ, Cảnh Viễn Sơn giảm tốc độ, ra băn khoăn của mình: “Lỡ hai đứa nó có gì sao đây?”

      “Em lo lắng chuyện khác. Hai đứa còn trẻ, đương cũng sao, trải nghiệm cuộc sống chút cũng tốt. Thằng nhóc Cảnh Minh này luôn có chừng mực, dám làm loạn. Nhưng hai đứa nó cách biệt quá lớn, sợ thể kiên trì đến cùng được. Bây giờ trong giai đoạn nồng nàn nên còn nhún nhường nhau, nhìn đối phương cái gì cũng tốt. Qua thời gian, khi sống với tính cách vốn có, bên cao ngạo, bên nhạy cảm, sớm muộn cũng ồn ào chia tay.”

      Cảnh Viễn Sơn gật đầu. Minh Y lo lắng nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ: “Hy vọng bọn nó chia tay trong êm thấm, đừng gây ra chuyện gì to tát, cả hai bị tổn thương là tốt nhất.”

      Cảnh Viễn Sơn thở dài: “Chỉ mong vậy thôi.”

      Trong chiếc xe khác, tình cảnh hoàn toàn đối lập, khí im ắng đến lạ. Cảnh Minh nhìn đường phía trước, câu nào cũng nhìn Đỗ Nhược lấy cái. Đỗ Nhược chỉ nghĩ cậu chuyên tâm lái xe, phát điều gì khác thường.

      Mãi cho đến khi gần tới trường, Cảnh Minh mới lên tiếng: “Học trò của em học ở đâu?”

      “Trường năng khiếu nghệ thuật, cụ thể là học gì em biết.” cố nhớ lại. “Hình như là nhạc phương Tây phải? Em quên rồi.”

      Cảnh Minh “à” tiếng: “Nhọc cho em làm giáo người ta, vậy mà chuyện này cũng quan tâm.”

      “Em chỉ lo dạy học thôi, quan tâm chuyện này làm gì?”

      Cảnh Minh nghe thấy thế, vẻ mặt mới dịu . Lát sau nhớ đến gì đó, cậu chợt nhăn mày: “Nghỉ hè còn muốn học thêm? Lẽ ra vào đại học rồi chứ?”

      “Môn văn hóa kém quá, đủ điểm nên phải thi lại.”

      Cảnh Minh châm chọc: “Xem ra chỉ số thông minh có vấn đề rồi.”

      phải cũng thường xuyên thi trượt sao?”

      Cảnh Minh quay tay lái, nghiêng sang nhìn : “ thi đậu đại học, nó có thể sao?”

      Chậc chậc chậc, quả Đỗ Nhược chịu nổi cậu nữa mà, bèn trợn mắt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu lái xe đưa đến tận cổng khu dân cư mà làm gia sư. Xe đỗ lại, cởi dây an toàn ra, định xuống xe.

      Cảnh Minh gọi lại: “Này!”

      quay đầu, cậu ôm lấy eo , kéo đến trước người mình, cúi đầu ngậm lấy môi hôn ngấu hôn nghiến, quấn quýt rời.

      Đỗ Nhược choáng váng, đau đến kêu ú ớ, quả đấm rơi như mưa vai cậu. Mãi cậu mới chịu buông ra, nhìn đôi môi bị mút đến sưng đỏ của , cười gian. Mặt đầy oán hận, biết cậu cười cái quái gì. Miệng đau nhói, cố gắng ổn định lại nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực, hậm hực mở cửa xuống xe.

      “Này, Đỗ Nhược Xuân.” Cậu lại gọi .

      “Gì cơ?” quay đầu.

      Cậu cắn môi chốc lát, chợt nở nụ cười: “ là chòm sao Sư Tử đấy.”

      xong cậu đóng cửa xe lại, chạy vút . Đỗ Nhược hoang mang, hiểu lời vu vơ kia của cậu có ý gì. Chòm sao Sư Tử nên tính tình nóng nảy như sư tử sao? vừa vào khu dân cư vừa suy nghĩ, tận khi đến cửa nhà học trò mình vẫn chưa hiểu ra ngụ ý của cậu là gì. Thôi tạm bỏ qua bên vậy.
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss3 others thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ui cứ tưởng bme Cảnh Minh k đồng ý, hóa ra là lo k hợp nhau sợ ctay ảnh hưởng. Hehee, Cảnh Minh thuộc chòm sao sư tử nghĩa là rất ghen chứ sao Nhược Xuân ngốc

    3. Thanhbliss

      Thanhbliss New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      4
      Thề, nhảy hố, hay quá

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 50

      Đỗ Nhược dạy xong, buổi trưa trở về trường. Nhiệt độ Bắc Kinh hơn bốn mươi độ, tưởng chừng như người đường đều có thể bốc hơi. Trong ký túc xá có máy điều hòa. May mà học kỳ trước, trước khi tốt nghiệp, chị Địch Miểu tặng chiếc quạt máy. Đỗ Nhược miễn cưỡng có thể gắng gượng qua mùa hè nóng cháy này, nhưng ngủ trưa dậy, người vẫn đổ mồ hôi đầm đìa.

      thu dọn đồ đạc đến thư viện, vừa hưởng ké máy lạnh vừa tự học. Khắp sân trường nắng như đổ lửa, hôm nay là ngày phụ huynh và con em đến tham quan, người người chen chúc nên càng thấy nóng nực hơn.

      Trong thư viện mát mẻ sảng khoái, ở đó đến muộn mới về. Đỗ Nhược quét dọn phòng ký túc xá lâu ai ở, thay toàn bộ ga giường, vỏ gối, bận bịu đến tận khuya mới tắm rồi nằm lên giường cho quạt máy thổi vù vù.

      Lúc này, mới nhớ đến Cảnh Minh, bèn lấy điện thoại ra xem. Cả ngày có tin nhắn nào, có phải cậu quên mất rồi hay . Đỗ Nhược bật quạt số lớn nhất rồi trở mình nằm ngủ. Trằn trọc mãi sao ngủ được, lật người cầm lấy điện thoại, nhưng nghĩ ngợi hồi rồi lại bỏ xuống.

      ***

      Ba ngày sau, vượt qua cơn nóng bốn mươi độ, nhiệt độ chỉ còn dao động ở mức ba mươi bảy. Từ sáng đến tối, Đỗ Nhược đều ở thư viện tự học, đọc sách, nghiên cứu tài liệu, buồn đếm xỉa đến chuyện bên ngoài.

      biết tại sao Cảnh Minh vẫn liên lạc với , có lẽ bận rộn việc gì đó nên quên mất rồi. chủ động tìm cậu, thỉnh thoảng nhớ đến lấy di động ra xem, thấy phần tin nhắn có gì mới vứt điện thoại sang bên.

      Bên phía kìm nén, còn bên Cảnh Minh được điềm tĩnh như vậy. ngày, hai ngày rồi lại ba ngày, Đỗ Nhược về trường như thể mất tích, hề nhắn tin hỏi han cậu lấy câu.

      Cảnh Minh nhốt mình trong phòng sách mấy ngày liền, xuống tầng ăn cơm cũng im lìm, sắc mặt tệ đến mức như bị ai quỵt mất cục nợ to đùng vậy. Cậu tức ách, nhưng sau nghĩ lại, có khi nào trời yên biển lặng trước cơn dông tố chăng? chuẩn bị đến ngày cuối cùng cho cậu niềm vui bất ngờ chẳng hạn. Thầm ôm hy vọng đợi đến rạng sáng ngày cuối cùng, tin nhắn gửi đến oanh tạc cả điện thoại, nhưng trong khung tin nhắn của vẫn im lìm.

      Sống từng ấy năm, lần đầu tiên trong đời, Cảnh Minh cảm nhận được thế nào gọi là “lòng rơi xuống đáy vực”.

      Hôm ấy, cậu dậy sớm xuống tầng. Mẹ nấu món mì trường thọ mà cậu chỉ ăn được miếng . Đến trưa, họ hàng kéo nhau đến vây quanh cậu, khiến cả nhà đều tưng bừng nhộn nhịp. Cảnh Minh ngồi giữa phòng khách huyên náo càng nghẹn uất, thèm ngó ngàng đến ai cả. Chơi game ván nào cũng thua, bọn trẻ lại ầm ĩ, phiền não bực mình, cậu dứt khoát lên tầng cho thanh tịnh.

      Đến chiều, bên Đỗ Nhược vẫn có động tĩnh, rốt cuộc Cảnh Minh nhịn được nữa, nhắn tin: “Em ở đâu?”

      Nhắn xong, cậu lại vứt di động , tiếp tục đọc sách, nhưng bên kia vẫn chậm chạp hồi . Cậu chộp lấy điện thoại kiểm tra, ràng hề chỉnh chế độ im lặng, vậy là nhắn lại. Cậu nổi cơn thịnh nộ, ném điện thoại xa.

      Nhìn chòng chọc quyển sách lúc, cậu chộp lấy điện thoại lần nữa, nhắn thêm tin: “Bảy giờ tối, đến đón em.”

      Vẫn có ai trả lời. Sau mấy phút lặng ngắt, Cảnh Minh đột ngột vung tay. Quyển sách vô tội văng ra khỏi bàn, đập mạnh vào vách tường.

      ***

      Trời nóng quá mức, buổi trưa, Đỗ Nhược ra khỏi thư viện, chỉ gặm bánh mì cho đỡ đói. Định kiên trì đến tối, nhưng mới sáu giờ bụng kêu ùng ục biểu tình. thu dọn sách vở đến căng tin, cơm nước xong ra cửa lại vô tình gặp được Lê Thanh Hòa.

      “Sao cũng ở lại trường?” Đỗ Nhược kinh ngạc.

      “Trước đó, Orbit cho nghỉ phép rồi, ngày mai tập hợp.”

      “Bọn em cũng vậy.”

      Lê Thanh Hòa đến Thâm Quyến tham gia cuộc thi nên khen ngợi: “Chúc mừng em nhé, đoạt giải vô địch thế giới.”

      “Là cả nhóm mới đúng.”

      “Em có thể chung sức với cả nhóm, tạo nên thành tựu xuất sắc như vậy, thấy mừng cho em. Dịch cũng khen ngợi em rất nhiều đấy.”

      Đỗ Nhược tin: “Vậy sao? Em từng gặp ấy ở Thâm Quyến, vẫn vô cùng nghiêm túc, dọa em chết khiếp.”

      Lê Thanh Hòa cười sang sảng: “, ấy hiếm khi khen ai.” Sau đó, lại thở dài. “Tiếc là giữ em lại được.”

      “Sao lại nhắc đến chuyện này? Lúc trước rồi mà. Mặc dù Ô làm mọi chuyện ầm ĩ khó coi, nhưng em vẫn rất cảm ơn Dịch.”

      dám nhận đâu. Tuy rằng hai bên có cạnh tranh nhưng chúng ta vẫn là bạn, em đừng quên nhé.”

      Đỗ Nhược phì cười: “Em là loại người này à? cũng đâu phải, đúng ?”

      “Vậy đúng.” Lê Thanh Hòa cười vui vẻ, ngẩng đầu thấy đến ký túc xá nữ, liền vẫy tay chào . “Em vào , cũng đây, bye bye.”

      “Vâng, bye bye .” Đỗ Nhược chào lại, nhìn theo bóng ta xa mới cười tủm tỉm, quay người lên bậc thềm, lập tức thấy Cảnh Minh đứng dưới cây phong, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn .

      Đỗ Nhược khá bất ngờ, nhìn xung quanh có ai mới chạy sang, giọng hỏi: “Sao lại ở đây? Em nghĩ sáng mai mới về trường chứ?”

      Cảnh Minh đáp, ánh mắt lia nhanh từ đầu đến chân mới bình tĩnh hỏi ngược lại: “ nhắn tin cho em, em đọc được hả?”

      sửng sốt, vội giải thích: “Em bỏ quên điện thoại ở ký túc xá.”

      Cảnh Minh nghẹn họng, kiềm chế lắm mới để lộ ra sắc mặt quá khó coi, bèn quay người lại: “ thôi.”

      Đỗ Nhược hí hửng đuổi theo: “ đâu?”

      Cậu trả lời, giống như nghe thấy. thấy rất lạ, nhìn cậu nhưng phát ra điều gì khác thường.

      Lúc lên xe, chạy trong khuôn viên trường vẫn bình thường, nhưng khi ra đến đường vành đai bốn cậu liền phóng như vũ bão.

      Đỗ Nhược nắm chặt tay nắm bên cửa ghế lái phụ, kinh hồn bạt vía: “ có thể lái chậm lại ? Chạy nhanh như vậy làm gì?”

      Cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm con đường phía trước. khó hiểu, dần dần nhận ra tâm trạng cậu tốt nhưng biết nguyên do. Lẽ nào vì quên mang theo di động? đến nỗi giận vậy chứ? Tính tình người này... Thôi, càng khuyên sợ càng bốc hỏa, dứt khoát im lặng, cứ để mặc cậu vậy, khi nào hạ hỏa chút rồi hãy .

      Xe dừng trước nhà hàng cổ điển đậm chất Trung Hoa cực kỳ trang nhã, tảng đá màu sắc rực rỡ viết ba chữ: Ngô Ngữ Hiên. Bóng đêm giăng bốn phía, đèn lồng giấy treo hành lang dài khẽ lay động theo gió. Cảnh sắc rất đỗi nên thơ, nhưng hai người đều có tâm trạng nào ngắm cảnh.

      lễ tân mặc sườn xám lịch khom người dẫn đường. Từ đầu đến cuối, Cảnh Minh lời nào. Đỗ Nhược cắm đầu theo cậu.

      Căn phòng rất lớn, bên trong bài trí tao nhã. bàn gỗ lim bày sẵn món ăn muôn hình muôn vẻ, nào là vịt quay xắt lát, cá chưng, bách hợp xào cần tây, cải xào tôm, cá lăng xào rau diếp, canh dưa leo đậu hũ, trà Long Tỉnh, sữa ngô và lồng bánh hấp trắng ngần mềm mại.

      Cảnh Minh ngồi xuống trước, câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn .

      Đỗ Nhược suy đoán chắc cậu định hẹn ăn tối nhưng lại phản hồi nên tức giận đây mà. Mặc dù thấy oan uổng nhưng để cậu phát hỏa chút cũng được, muốn khiến khí trở nên xấu , bèn cầm đũa gắp thức ăn vào bát: “Còn chờ ai nữa hả?”

      “Chờ ai nữa?” Cậu gắt giọng hỏi ngược lại.

      “À, tại em thấy nhiều món ăn như vậy nên tưởng còn có người khác.”

      Đỗ Nhược đánh hơi được cơn thịnh nộ cuồn cuộn sau giọng bình tĩnh kia, thế là dứt khoát chọc cậu nữa, chú tâm dùng bữa. Nhưng khi nãy ở trường, ăn bát mì to rồi, làm sao nuốt trôi nữa, nên mới ăn hai miếng liền có chút no bụng.

      Cảnh Minh chăm chú quan sát nãy giờ, hề động đũa nên cậu dễ dàng nhận ra. Cảnh tượng ở trước ký túc xá nữ tối nay hệt như lần ở sân vận động Tổ Chim, nỗi nhục nhã lại tái diễn khiến đầu óc cậu như muốn nổ tung.
      ly sắc, Chôm chômtruth205 thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Cậu đột ngột lên tiếng: “Sau này, được qua lại với Lê Thanh Hòa nữa.”

      giật mình ngẩng đầu: “Hả?”

      thích, thích chút nào.” Cậu gằn giọng.

      “Tại sao?”

      tại sao cả.”

      Đỗ Nhược lẩm bẩm: “ vô lý quá.”

      vô lý đấy, sao?” Cậu cất cao lượng cố kiềm chế, quay đầu nhìn bức tranh chữ treo tường cười châm chọc. “Đỗ Nhược Xuân, em có làm tình huống chưa? là gì của em? Cùng nhau dùng cơm tán gẫu, em có bạn trai hay sao mà phải tìm ?”

      ... nghĩ lung tung gì vậy?” Đỗ Nhược xấu hổ đỏ mặt. “Em thể có bạn là con trai sao? Lý Duy, Hà Vọng, Vạn Tử Ngang đều là bạn của em, sao ?”

      “Họ được, .”

      “Tại sao?”

      được là được.”

      Tên này quả ngang như cua ấy. đặt đũa xuống quay người sang nơi khác, mặt mày lạnh tanh, thèm để ý đến cậu nữa.

      Làm sao cậu nhìn ra xị mặt kháng nghị, ngọn lửa thịnh nộ trong lòng bốc cao, cộng thêm uất ức, tức tối mấy ngày qua dồn nén lại, dù thể nhẫn nhịn được nữa nhưng Cảnh Minh vẫn cố bình tình hỏi: “Có phải em thích ?”

      Đỗ Nhược kinh hãi nhìn cậu.

      Cậu mỉa mai: “Tên đó có gì đáng để em thích hả? nghe xem.”

      Sắc mặt Đỗ Nhược thay đổi, lại đắc tội với cậu chỗ nào. Cậu quá đáng như vậy, thể tiếp tục nhân nhượng được nữa: “ có thể đừng bằng giọng điệu này ? Đàn tốt tính, học giỏi, nghiêm túc, ngoại trừ gia cảnh bình thường cái gì cũng tốt cả. Nếu có người thích ấy cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

      “Cũng đúng.” Cậu ngả lưng vào ghế, tay siết chặt mép bàn, cười khẩy. “Rất xứng với em.”

      Đỗ Nhược thấy tim mình như bị đâm dao, kinh ngạc trợn to mắt, dám tin cậu vừa thốt ra những lời vừa rồi.

      Cảnh Minh đanh mặt, ánh mắt khiêu khích. Cậu chính là cố ý bướng bỉnh nhận sai đấy!

      chuyện đừng cay nghiệt như vậy được ?” Lúc này, cảm thấy cực kỳ nhục nhã. “ có tiền hay lắm sao?”

      Cậu hỏi ngược lại: “Em có tiền hay lắm sao?”

      Đỗ Nhược uất nghẹn, mặt đỏ như sắp rỉ máu: “ cho rằng bản thân mình chỗ nào cũng tốt hết hả? Trong mắt em, chẳng có chỗ nào tốt cả, khinh thường người khác, tự cao tự đại, kênh kiệu hách dịch, vô cùng đáng ghét!”

      Sắc mặt Cảnh Minh càng trở nên khó coi hơn: “Em nghèo nàn văn chương vậy sao? “Khinh thường người khác, kênh kiệu hách dịch, tự cao tự đại”, lại chỉ có mỗi mấy câu này thôi à? Mẹ nó, tôi thuộc đến nát luôn rồi! Em cứ mãi như vậy có ý nghĩa gì ?”

      bị cậu quát tháo, nhịp tim đập cuồng loạn trong lồng ngực. “... Chẳng có ý nghĩa gì cả.” thất vọng vô cùng. “Tôi nghĩ thay đổi, nhưng ra hề.”

      Cảnh Minh ngạc nhiên giống như được nghe chuyện cười: “Tôi thay đổi? Vì ai? Em sao? Em cho rằng tôi quen em là để xóa đói giảm nghèo hả? Đỗ Nhược Xuân, Cảnh Minh tôi tuyệt đối thay đổi vì bất cứ ai. Trước kia tôi thế nào, bây giờ vẫn tiếp tục như thế, sau này cũng vậy. Tốt nhất em nên tiếp nhận này .”

      Con người cậu khi muốn làm tổn thương người khác mỗi lời thốt ra đều sắc bén như dao. Tim Đỗ Nhược đau nhói từng cơn. cảm thấy mình thể ở đây thêm giây phút nào nữa, đứng dậy toan bỏ .

      “Ngồi xuống!” Cậu quát lớn, lạnh lùng ra lệnh. “Ăn xong rồi .”

      dừng lại theo phản xạ, hổ thẹn vì mình nhu nhược, quay lại gắt giọng: “Trước khi đến, tôi ăn rồi.” Dứt câu liền xoay người bỏ .

      Cảnh Minh giận dữ đứng bật dậy, xông đến kéo lại.

      Đỗ Nhược bị kéo loạng choạng đụng vào ngực cậu, kinh hãi: “ buông tay ra.”

      Cậu buông, cúi đầu gằn từng chữ: “Tôi là ăn xong rồi .”

      “Tôi ăn.” hét ầm lên, cố đẩy cậu ra, lại ngờ mình đứng vững, người chao đảo va phải giá gỗ chạm rỗng bên cạnh.

      Cảnh Minh sửng sốt, lập tức nhào đến kéo về phía mình, thế nhưng cậu lại mất trọng tâm ngã về phía giá gỗ kia. Tấm lưng gầy gò của cậu đụng phải góc nhọn của chiếc giá, thoáng chốc đau đến mức mặt trắng bệch.

      Chiếc giá đổ ầm xuống đất, hộp giấy vuông vức rơi xuống sàn. Bánh sinh nhật vỡ tan.

      Cảnh Minh chịu đựng cơn đau, lảo đảo đứng dậy, còn Đỗ Nhược giẫm phải gì đó, nhấc chân lên mới thấy là hai cây nến số 1 và 9 bị đạp bẹp gí. sững sờ giây lát, hết nhìn cây nến rồi lại nhìn chiếc bánh kem nát vụn, ngẩng đầu nhìn cậu: “...”

      Cơn thịnh nộ của Cảnh Minh đến cực điểm: “Ngay cả sinh nhật tôi mà em cũng biết sao?”

      Đỗ Nhược vừa ấm ức vừa ngượng ngùng: “ , sao em biết?”

      với em tôi là chòm sao Sư Tử, nếu em có chút xíu quan tâm tìm hiểu rồi.” Cậu quay người lại, tay chống xuống bàn, giận đến độ bả vai run run.

      Thế cục đột ngột thay đổi. Cậu nhìn Đỗ Nhược nữa, hạ lệnh đuổi khách: “Em muốn .”

      Đỗ Nhược đứng ngây như phỗng, mặt đỏ bừng, mắt cũng đỏ hoe. Xưa nay, chưa từng làm sinh nhật, cũng biết chòm sao gì. Đây chỉ là sơ suất vô tâm thôi, nhưng cậu lại cho rằng đó là lỗi lầm cố ý. ràng cậu cũng sai, nhưng bây giờ lại biến thành người đáng ghét phải chủ động xin lỗi.

      Tại sao phải như vậy?

      băn khoăn, loạng choạng về phía cửa. Khóe mắt cậu nhác thấy hành động đó, tấm lưng gồng lên căng cứng. Cuối cùng, vẫn đứng lại, sao bỏ được, dù giận khủng khiếp vẫn thể nào bỏ mặc cậu lại đây.Cảnh Minh theo dõi sát sao từng động tĩnh của Đỗ Nhược. Rốt cuộc đứng lại, quay đầu nhìn chiếc bánh kem nát bét. đột ngột ngồi xuống, uất ức cầm lên miếng kem bơ. Cậu kinh hoảng nhào đến, kéo dậy: “Em làm gì thế”

      Đỗ Nhược nhìn cậu, mắt đỏ hoe: “ phải ăn xong mới được sao? phải trách em biết sinh nhật của sao? Em ăn hết tất cả những thứ ở đây, coi như xin lỗi , được chưa?” Vừa vừa muốn giãy khỏi cậu.

      “Đây là em cố ý giận dỗi với hả?” Cậu đau lòng chết được, tức giận kéo lại, lúng túng lau chỗ kem tay , gầm lên: “Ai ép em ăn cơm? Ai ép em ăn bánh? Em thể xuống nước chút hay sao? Dỗ ngọt vài câu chết à?”

      “Tại sao quát mắng em mà em còn phải dỗ dành ? Tại sao thẳng mà bắt em phải tự hiểu? Em biết chòm sao Sư Tử là gì cả.”

      “Là do em quan tâm đến thôi.”

      “Em có...” tức giận phản bác, đáy mắt rưng rưng nhưng vẫn cố nén để nước mắt rơi xuống.

      Cảnh Minh ngây người.

      “Đừng khóc!” Cậu đành lòng thấy như vậy, cuống quýt cầm khăn giấy lau nước mắt cho .

      cần lo.” gạt phắt tay cậu ra.

      Cậu vẫn đứng yên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hề vồ vập về phía như trước nữa.

      Mắt hoen đỏ, khóc nhưng cũng nhìn cậu. Trong lòng ấm ức vô vàn, biết phải từ đâu. Hôm nay là sinh nhật cậu nên cậu lớn nhất, gì cũng đều là sai.

      Cảnh Minh ngồi bên kia bàn, sắc mặt vẫn khó coi, nỗi tức giận lan tràn, nhưng sợ khóc nên cậu phải cố nén nhịn. Hai người cứ thế giằng co, ai để ý ai, người nào cũng cảm thấy bản thân phải chịu uất ức, cách nào trút ra, chịu nhượng bộ đối phương.

      Bữa cơm kết thúc trong nước mắt và tiếng cãi vã ồn ào. Cảnh Minh lái xe đưa Đỗ Nhược về trường. Trước khi xuống xe, cậu lạnh giọng : “ hỏi lại lần nữa, em vẫn tiếp tục qua lại với người kia, đúng ?”

      im lặng tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe rồi đóng sầm lại, thẳng hề quay đầu.

      Cảnh Minh nổi trận lôi đình, gần như muốn đập mạnh vào tay lái trút cơn thịnh nộ. Cậu cho qua chuyện này dễ dàng đâu. Nếu chịu chủ động làm lành trước, cả đời này, cậu cũng chuyện với nữa.
      ly sắc, Chôm chômtruth205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :