1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trăng sáng và em - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Angelswing5

      Angelswing5 New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      8
      Truyện ngày càng hay cảm ơn nàng edit nhé hóng chương tiếp :))
      Mạc Thanh Vy thích bài này.

    2. Binbin1409

      Binbin1409 New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      9
      Hé hé thấy truyện của má Tiếu là nhảy hố liền. Ủng hộ bạn a~
      Mạc Thanh Vy thích bài này.

    3. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 13:
      Edit: Thanh Vy


      Thị trấn Đồng là thị trấn điển hình ở Giang Nam, có núi có sông, khí tươi mát, nhưng bởi vì đường núi hẹp, giao thông thuận tiện, chỉ có đường quốc lộ miễn cưỡng có thể chứa hai làn xe. Lâm Nguyệt từ bến xe ở thành phố còn phải ngồi xe thêm hai giờ, tới lui lại dừng chút, thỉnh thoảng còn phải chờ nhà nông nuôi ngỗng dẫn cả đàn qua.

      Lâm Nguyệt ngồi ở vị trí phía trước sát cửa sổ.

      đỉnh núi rừng trúc xanh ngắt, bên bờ ruộng nở bông hoa , Lâm Nguyệt quá thích về nhà, nhưng thấy cảnh sắc quen thuộc, vẫn cảm nhận được thân thiết của quê nhà. Chú hai tính tình yếu đuối sợ vợ, thím hai tính tình tốt lắm, ở nhà thím hai, Lâm Nguyệt cảm thấy mình giống như người ngoài, cũng may trong nhà còn có bà nội, bà nội từ bé luôn thương .

      “Tới thị trấn Đồng rồi.” Xe dừng, bác lái xe quay đầu thông báo.

      Lâm Nguyệt xách hành lý vừa muốn đứng lên, dưới xe có người lên, duỗi tay đoạt lấy hành lý của : “Chị, để em xách.”

      Lâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy em họ Lâm Phương, học sinh lớp mười hai, mười bảy tuổi, mặt mũi tuấn tú, chẳng qua tính cách hơi lạnh lùng, đối với ai cũng quá thân thiện. Lâm Nguyệt lên trung học liền ở lại trường, quan hệ với người em họ này cũng phải thân thiết, nhưng mỗi lần từ bên ngoài trở về, em họ đều tới đón , giúp xách đồ linh tinh, mặc dù đường được mấy câu.

      “Hôm nay học sao?” Lâm Nguyệt ngoài ý muốn hỏi, còn tưởng rằng lịch học lớp mười hai rất căng.

      Lâm Phương xuống xe, đứng ở trước cửa xe nhìn : “Được nghỉ ạ.”

      Lâm Nguyệt cười, sao lại quên mất trong kỳ nghỉ.

      “Bà nội bệnh bao lâu rồi?”

      “Mới mấy ngày, ăn cơm làm gì cũng cần người chăm sóc, mẹ em muốn động tay mới gọi chị về.”

      Nghe lời này, Lâm Nguyệt buồn cười mà nhìn em trai, Lâm Phương nghiêng đầu nhìn về nơi xa, môi mím chặt. Bà nội còn chưa biết chị họ trở lại, ngày hôm qua nó vô tình nghe được mẹ gọi điện thoại.

      Lâm Nguyệt biết nhưng trách, dù sao bà bị bệnh vốn nên trở về thăm.

      Nhà Lâm Nguyệt ngay gần nhà chú hai, tại bà ở bên này, ngày ba bữa sang nhà chú giải quyết. Lâm Nguyệt ở ngoài cửa lên tiếng chào chú thím, sau đó trực tiếp về nhà mình. Tuổi bà lớn, ở tầng , khi Lâm Nguyệt vào cửa thấy bà duỗi cổ nhìn ra cửa, vì nghe thấy tiếng của .

      “Thím hai cháu gọi cháu về?” Nhìn thấy cháu lớn, bà nội chút cũng cao hứng, ngược lại hướng về phía cửa sổ quở trách con dâu: “Ta giúp nó trông cháu trai mấy năm, tại bắt nó hầu hạ ta mấy ngày nó liền ghét bỏ, còn đem cháu ở xa gọi về…” Quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong nhà là vấn đề khó khăn , con dâu hiếu thuận, bà nội làm mẹ chồng cũng nóng nảy, xảy ra cãi vã lúc thua lúc thắng.

      “Bà ơi bà đừng nữa, là con muốn trở về.” Lâm Nguyệt ngồi vào mép giường, cười nịnh bà lão, cẩn thận dò hỏi bệnh tình.

      Bà nội thân thể cũng khá khỏe mạnh, chỉ là ngày đó cúi xuống nhặt đồ bị trật lưng, bác sĩ bảo nằm dưỡng giường nửa tháng. phải vấn đề lớn, Lâm Nguyệt yên tâm, ngồi bên mép giường chuyện với bà, tâm chuyện trong nhà, trường học. Cơm trưa nhà chú hai chuẩn bị để em họ mang tới, nó cũng ăn cùng bên này. Buổi chiều bà ngủ rồi, Lâm Nguyệt sang nhà bên ngồi lát, đưa cho thím hai ngàn đồng xem như tiền thuốc men của bà.

      “Nguyệt Nguyệt cần lo lắng, chúng ta mua cho bà cháu đều là thuốc tốt.” Thím hai nhận tiền, cao giọng .

      Lâm Nguyệt nhìn chú hai và em họ bên cạnh, về điểm này cũng khá yên tâm.

      Thím hai tủm tỉm cười hỏi: “Cơm chiều cháu tự nấu hay là ăn cùng nhà thím?”

      Lâm Nguyệt tự mình làm, sau đó liền .

      Chạng vạng Phó Nam gửi tới bức ảnh, thằng bé đứng giữa loạt bình sứ men xanh vừa mới nung, cười ngây thơ đáng . Lâm Nguyệt đưa điện thoại tới trước mặt bà giới thiệu học sinh trong lớp mình. Bà nhìn lúc cao hứng khen: “Đứa này vừa nhìn liền biết ngoan ngoãn, khiến người khác thương.”

      Lâm Nguyệt cũng cảm thấy vậy, Phó Nam đúng là đứa bé ngoan nhất từng tiếp xúc.

      “Thế nào, Nguyệt Nguyệt ai chưa?” Bà nội cầm tay bé của cháu , mong đợi hỏi.

      Mỗi lần về nhà lão nhân gia đều phải hỏi thăm cái này, Lâm Nguyệt bất đắc dĩ: “Công tác bận rộn, làm sao có thời gian đương, hơn nữa thầy giáo trẻ tuổi trong trường nhiều lắm, cũng có cơ hội quen biết.”

      Bà nội tin, cháu lớn lên xinh đẹp như vậy, khẳng định thiếu người theo đuổi.

      “Cháu ở bên ngoài, bà muốn quản cũng quản được, bà dặn dò cháu câu, có người theo đuổi cháu, nếu cháu cảm thấy thích hợp cũng phải quan sát thêm thời gian, đừng đơn giản đồng ý, cháu ôn hòa như vậy, bà nội lo cháu ở đó bị thua thiệt.” Sống nhiều tuổi như vậy, cháu trai tự có con dâu quản, bà nội nhớ thương nhất là cháu .

      Trong lòng Lâm Nguyệt ê ẩm, mặt dán vào tay bà nội, nghiêm túc : “Cháu biết nhìn người, đợi cháu ai mang tới, bà nội kiểm tra giúp cháu.” hy vọng bà nội khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

      Bà nội cười: “Được, bà chờ tới ngày đó.”

      tận mắt nhìn thấy cháu gả ra ngoài, bà cũng .

      ~

      Thành phố Giang, mùng sáu Chu Lẫm đón Phó Nam về.

      có Lâm Nguyệt ở đây, buổi tối Chu Lẫm gọi cơm hộp, cơn mưa to trút xuống, người giao cơm chậm chạp chưa tới.

      “Cháu đói quá!” Phó Nam nằm sô pha kêu thảm thiết.

      Chu Lẫm cũng đói, thông cảm người giao hàng ngày mưa vất vả, Chu Lẫm lấy ra túi bánh quy, lớn lấp tạm vào bụng.

      giáo mau trở lại , cháu rất nhớ .” Ăn hai miếng bánh quy, Phó Nam trừng mắt với chú Chu.

      Chu Lẫm xem bóng đá, để ý đến nó.

      Phó Nam chạy đến bên ban công, đột nhiên rất lo lắng: “ giáo có mang ô ? Có thể gặp mưa hay ?”

      Chu Lẫm lại đút miếng bánh quy vào miệng.

      Phó Nam chạy về chỗ, ngồi sô pha gọi điện cho giáo, mắt to nhìn chằm chằm màn hình di động, nhìn thấy chú Chu thầm giảm lượng TV.

      Lâm Nguyệt thu thập hành lý ngày mai, quần áo mang nhiều lắm, nhưng bà chuẩn bị mấy món đặc sản bảo mang . Điện thoại kết nối, nghe được học sinh nghiêm trang dặn dò ra cửa phải mang ô, toàn thân Lâm Nguyệt ấm áp: “Ừ, bên chỗ giáo cũng mưa, Nam Nam ăn cơm chiều trưa?”

      Nhắc tới cái này Phó Nam liền tức giận: “Chú Chu gọi cơm hộp nhưng tới trễ bốn mươi phút rồi.”

      Lâm Nguyệt… thương mà giúp gì được.

      giáo mấy giờ đến nơi ạ? Con đón .” Phó Nam muốn nhanh nhìn thấy giáo, cũng thầm chờ mong giáo đến buổi sáng, như vậy bữa trưa là có thể ăn đồ ăn nấu.

      Lâm Nguyệt tính thời gian: “Tầm hai giờ chiều đến, Nam Nam ở nhà chờ, tự về được.”

      , con đón !” Phó Nam kiên trì muốn .

      Lâm Nguyệt đau đầu, Phó Nam như thế nào, còn phải làm phiền toái Chu Lẫm? Đầu kia di động chỉ có giọng Phó Nam cùng với tiếng bình luận bóng đá, Lâm Nguyệt giọng hỏi: “Chú Chu ở đâu?” có hay nghe được Phó Nam ?

      Mới vừa nghĩ như vậy, liền nghe Phó Nam hừ : “Chú Chu, giáo tìm chú.”

      Lâm Nguyệt nháy mắt toát mồ hôi, muốn tìm Chu Lẫm, chỉ là thuận miệng hỏi chút, đứa này…

      “Có việc gì?”

      Giọng đàn ông trầm thấp truyền tới, Lâm Nguyệt sờ trán lúng túng : “Vừa rồi Phó Nam tới đón tôi, cần phiền toái như vậy, mai là ngày nghỉ cuối cùng, nghỉ ngơi cho tốt .”

      “Lái xe hai mươi phút tính là phiền toái, mấy giờ đến nhà ga?”

      cần…”

      “Hỏi giáo cháu mấy giờ đến, chú lấy cơm hộp.” Người giao cơm gọi tới, Chu Lẫm đưa trả di động bạn học , cũng đánh gãy khách khí của Lâm Nguyệt.

      Thái độ Chu Lẫm rất ràng, Lâm Nguyệt đành phải tiếp nhận.

      Nhưng mà giữa trưa hôm sau, Phó Nam ngủ trưa quá sâu, đem giáo quên sau đầu, Chu Lẫm đứng ở cửa nhìn lát, đánh thức bạn học , viết tờ ghi chú dán lên cửa phòng, mình xuống, tới nhà ga trước nửa giờ.

      Lâm Nguyệt từ bên trong ra, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng lớn , tới lui, nhìn đông nhìn tây, phía trước đột nhiên xuất người, mặc quần lửng ở nhà, tràn ngập phong cách cá nhân, bắp thịt bắp chân khỏe đẹp. Lâm Nguyệt ngẩng đầu, quả nhiên là nhìn thấy gương mặt lạnh lùng mang theo vài phần nhàn rỗi của Chu Lẫm.

      “Nam Nam đâu?” bất giác khẩn trương, nhìn về phía sau .

      “Ngủ rồi, gọi được.” Chu Lẫm hơi khom lưng lấy hành lý hồng nhạt trong tay , xoay người dẫn đường.

      Lâm Nguyệt bước theo sau vài bước. Cả người Chu Lẫm đều là màu đen, vừa cao vừa cường tráng, lại xách theo hành lý màu hồng, cảm giác được nên lời, hấp dẫn ít tầm mắt. Lâm Nguyệt quen trở thành tiêu điểm, cúi đầu nhìn hành lý, nhanh chóng ra tới cửa nhà ga, tiếng mưa rơi càng ràng, Lâm Nguyệt mới ý thức được Chu Lẫm mang ô, hơn nữa bước chân hề chậm lại, giống như tính toán dầm mưa ra xe.

      Lâm Nguyệt vội vàng mở ra chiếc ô màu lam nhạt của , bung được ô ra, Chu Lẫm cũng ra ngoài.

      Lâm Nguyệt chút nghĩ ngợi liền đuổi qua, nỗ lực giơ cao ô che, nửa che mình, nửa che đầu Chu Lẫm.

      ra xe dừng ngay ven đường, chỉ cách hai mươi bước, Chu Lẫm muốn chạy nhanh, bên cạnh đột nhiên ra cánh tay tinh tế trắng nõn. Chu Lẫm cúi đầu, thấy cũng cúi đầu, hình như kiểm tra nửa người kia có bị ướt , tóc dài bị gió thổi loạn, lọn tóc dán mặt càng tôn lên gương mặt trắng nõn mềm mại như cánh hoa.

      Quản tốt mình là được, sợ chút mưa này.

      Bước khỏi ô của , Chu Lẫm chạy nhanh đến sau xe, đặt hành lý vào rồi nhanh chóng ngồi vào ghế điều khiển, đóng xong cửa xe nhìn ra ngoài, thấy giáo vẫn còn ngây ngốc trong mưa.

      Chu Lẫm ấn còi.

      Lâm Nguyệt hoàn hồn, dẫm nước mưa chạy tới, hạt mưa nghiêng rơi, ngừng rơi người .

      Chu Lẫm mở cửa ghế phụ giúp .

      Lâm Nguyệt liền đổi lại phương hướng, ngồi phía trước, thu ô đóng cửa, tiếng mưa rơi ầm ĩ bị ngăn cách bên ngoài, lập tức an tĩnh hơn nhiều.

      “Ăn cơm trưa chưa?” Chu Lẫm nhìn cất ô.

      Lâm Nguyệt gật đầu, ra ăn, tàu cao tốc có khẩu vị.

      siêu thị trước, cần mua đồ ăn.” Chu Lẫm khởi động xe.

      người Lâm Nguyệt ướt nhiều, trộm nhìn phát vai sau lưng Chu Lẫm đều ướt, có chút lo lắng: “ cần về thay quần áo ?”

      Chu Lẫm liếc mắt nhìn đầu vai, chút để ý: “ việc gì, người tôi nóng, lát là khô.”

      Lâm Nguyệt yên lặng thu hồi tầm mắt.

      Qua phút đồng hồ, lặng lẽ sờ cánh tay, mát lạnh, khỏi buồn bực, Chu Lẫm có thể làm khô quần áo, người nhiều nhiệt vậy sao?

      đường kẹt xe, gần nửa giờ, xe mới ngừng bên ngoài siêu thị.

      Chu Lẫm bước xuống, Lâm Nguyệt vội nhìn sau lưng

      Đúng vậy, làm khô được quần áo!
      Last edited: 1/9/18

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      giáo có cần chú Chu làm khô quần áo giúp ko??? :v:v:v

    5. Maii Vii

      Maii Vii Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      34
      huhu Phó Nam đáng quá thôi lại còn giúp chú Chu mai mối nữa :3 sinh được đứa như thế này cũng mát lòng mát ruột

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :