1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 3.2

      Editor: Yang3S

      thở gấp , "Em ... vừa nãy .. vừa trừng trị được kẻ vũ phu."

      Tạ Đạo Niên tỉ mỉ kiểm tra người , giọng lo lắng, "Em có bị thương ở đâu ?"

      Lục Yên xua tay, mặt mày hớn hở, "Em mua ba chuỗi pháo đốt ném vào ta."

      Tạ Đạo Niên nhịn được cười, trò này mà cũng nghĩ ra được.

      "Nhân lúc ta chưa kịp phản ứng, em liền chạy."

      xong, cảm thấy khó chịu ở bàn chân, xoay xoay chân, ngồi xuống cạnh cửa, cởi giày, "Đau quá ~ , giày da chạy mạch."

      Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho , "Nếu có chuyện như này, em phải cho biết, làm cùng với em."

      Lục Yên nhướn mày, ánh mắt như muốn , mà cũng làm loại chuyện này sao?

      "Về sau nếu có chuyện như vậy, em chắc chắn cho biết." nhíu nhíu mày, lắc đầu, "Miệng quạ đen, phải chuyện như vậy xảy ra nữa."

      Tạ Đạo Niên cười , chuyên tâm xoa bóp chân cho , cách lớp tất da chân mỏng, nhàng xoa bóp ngón chân đỏ lên vì chạy lâu.

      Lực tay mạnh , vừa vặn, rất thoải mái.

      Lông mi của rất dài, ánh mắt chuyên chú xoa bóp cho , nhịn được trêu đùa .

      Môĩ lần nghiêm túc, đều trêu chọc .

      cái chân còn lại giẫm hờ lên vai , chậm rãi xuống, trượt qua lồng ngực của , rồi qua bụng của , xuống đến đũng quần , nhàng đè lên.

      "Trường Canh ~ ~ ~." Chỉ nửa trừng.

      Tạ Đạo Niên ngẩng đầu nhìn , khóe miệng khẽ nhếch lên, lấy tay đè cái chân làm loạn của lại, nhàng cù lòng bàn chân của .

      "Ha ... " co cổ lại, muốn rút chân về, ngờ rằng càng cù mạnh hơn.

      ngã vào cánh cửa, cười thể kiềm chế được, Tạ Đạo Niên cù cả hai chân , Lục Yên cười run rẩy cả người.

      Tạ Đạo Niên cười , " phải em rất giỏi sao?"

      "Em sai rồi, em sai rồi." muốn thu chân về, muốn bị cù tiếp, hai chân Lục Yên vòng qua eo .

      nhìn , ánh mắt tràn đầy ý cười, thân dưới vì bị cọ mà nóng bừng bừng.

      đều hiểu điều đó.

      Ánh trăng trời chiếu xuống cơ thể hai người, khiến họ tỏa sáng trong đêm tối.

      "Đêm nay chắc là thể ở đây được."

      tưởng xảy ra chuyện gì, nên với bố mẹ là ra ngoài chơi với bạn cùng lớp, nếu bây giờ quay về, đúng là giấu đầu hở đuôi.

      Lục Yên lấy tay đâm ngực , "Vậy giờ đâu?"

      tới gần tai , thổi hơi, ngứa từ tai lan khắp toàn thân.

      " Hay là -- ? " dán sát vào tai , hai từ.

      vùi đầu vào cổ gì.

      Ôm chặt lại, Tạ Đạo Niên bên tai , " biết chỗ, em có muốn ?"

      Má ơi, nên chuyện ở bên tai , vì như vậy quá câu người.

      véo eo , Tạ Đạo Niên vỗ vỗ cái mông căng tròn của , "Nào, nằm lên lưng ."

      Lục Yên từ trong ngực ra sau leo lên lưng của .

      "Còn A Bảo?" Bây giờ mới nhớ tới con mèo màu cam của nhà mình.

      "Vừa nãy nó chạy rồi."

      Nó vốn là con mèo nuôi thả, hơn nữa lúc nãy Lục Yên cởi dây buộc ở cổ ra, giờ sớm thấy bóng dáng của nó ở đâu.

      Kế tiếp là thời gian của hai người họ.

      ...

      Trong nhà nghỉ dành cho các đôi lứa, tầng 2, phòng giường lớn.

      cái váy màu đỏ rơi xuống cái ghế cạnh giường, và bên cạnh nó có cái áo sơ mi trắng.

      tay nắm ga trải giường màu vàng, vặn vẹo cơ thể, thể mong muốn của mình.

      Đôi chân trắng nõn cọ cọ xuống ga trải giường, hình xăm hồ điệp mu bàn chân càng thêm sinh động. Tóc đen xõa tung giường, giống như thác nước.

      "Ưm ~~~ ." Đôi môi đỏ mọng rên rỉ thành tiếng, lông mi của Lục Yên run rẩy, lông mày lá liễu của hơi nhíu lại.

      Bàn tay giữ lấy cái đầu của người đàn ông ở giữa hai chân mình, nhàng nắm chặt mái tóc đen của .

      trần nhà có cái bóng đèn ánh vàng, vừa mập mờ vừa ám muội.

      Hai người tắm, cả người tỏa ra hương thơm, chân của thỉnh thoảng cọ cọ lưng cái, thắt lưng của cong lên như nàng tiên cá.


      Chris_Luu, taisinh, SiAm3 others thích bài này.

    2. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 3.3

      Editor: Yang3S

      ngẩng đầu lên chăm chú nhìn , cái miệng mở ra rồi lại khép lại, vẻ mặt vui sướng vì động tác của .

      Đầu lưỡi thăm dò ở bên ngoài lúc, sau đó mới tiến vào, mút mạnh quấn lấy mật dịch trong suốt, giống như người chèo thuyền, đầu lưỡi của chính là dụng cụ để chèo thuyết tốt nhất.

      Mà cái thuyền này, bị cầm lái mà càng ngày càng xa.

      Cảnh xuân tươi đẹp, những lời muốn vẫn chưa hết.

      Đào hoa đàm thủy*, sâu bao nhiêu? (*Đàm hoa đàm thủy: là thuật ngữ trong tiếng Hán, nó có nghĩa là: tình bạn/tình hữu nghị/tình cảm rất thắm thiết, nồng nàn; Ở đây nam chính như muốn hỏi tình cảm của rất sâu đậm rất thắm thiết, nhưng nó cụ thể là sâu đậm, thắm thiết bao nhiêu? Cũng có thể hiểu thêm nghĩa nữa là " bé" của sâu bao nhiêu ?)

      "A ~ Trường Canh ~ ... " nắm chặt ga trải giường, ngực phập phồng, cái cổ ngâng cao lên, quả đào cương cứng run rẩy, và mật dịch của tràn ra.

      Tạ Đạo Niên đứng dậy, lau miệng, ngón tay mân mê hạt châu của , "Thâm bất khả trắc* a." (*Thâm bất khả trắc: Quá sâu thể đo được ... Nguồn: Baidu)

      cắn cánh tay, hai chân mở rộng ra, như muốn , cửa vào mở, mời ngài trở lại.

      xé áo mưa, đeo vào sau đó đưa gậy thịt đến miệng huyệt, đẩy mạnh vào, ôm Lục Yên nghiêng người qua, kéo chân qua eo, xương mu* như muốn chạm vào nhau, huyệt non của co rút lại, mồ hôi ướt đẫm, gậy thịt cứng rắn của vào sâu trong , liên tục thở dốc. (*xương mu: là xương dưới phía trước xương chậu và nằm giữa 2 bẹn của cơ thể người. )

      "Ưm ~ ... Trường Canh ~ quá nhanh rồi." xoay người muốn ngăn cản , Tạ Đạo Niên đè mông của lại, hạ thân vẫn từng đợt từng đợt đâm vừa sâu vừa nhanh.

      Hai người dục hỏa thiêu tâm*, bởi vì ở ngoài nên Lục Yên dám hét lên, Tạ Đạo Niên hôn , hai người cùng đè nén tiếng kêu. (*dục hỏa thiêu tâm: dục - trong dục vọng,dục trong tình dục; thiêu tâm - đốt cháy trái tim => dục hỏa thiêu tâm: trái tim bị đốt cháy vì dục vọng của tình dục )

      Nhưng mà, căn phòng sát vách lại như vậy.

      "A ~ Nhanh lên ~ Mạnh vào ~ làm chết em ... "

      thanh nam nữ vang lên hề kiềm chế, tiếng rên rỉ của người phụ nữ trầm bổng kéo dài, cùng với tiếng thở dốc đầy mạnh mẽ của người đàn ông.

      Tạ Đạo Niên và Lục Yên sửng sốt, hai người lập tức cúi đầu bật cười, Lục Yên nắm tóc , vuốt ve gương mặt , khiến trái tim rung động.

      "Có vẻ như những đôi khác cũng rất kịch liệt."

      Tạ Đạo Niên ôm , "Nào, lại đây, cái mông ngẩng lên nào."

      Lục Yên nghe theo mà chổng mông lên, chân quỳ xuống bên cạnh chân , dùng tư thế này tiến vào .

      "Ưm ~ Ưm ~ A ... ~ " Nửa người của dần dần trùng xuống dưới, cho đến khi chạm đến giường.

      nhéo hạt châu của , "Màu hồng nhạt."

      Phía nó dính chất lỏng trong suốt.

      Cầm lấy hai tay của , tốc độ của nhanh hơn, tiếng va chạm thân thể ngày càng vang to lên, thậm chí còn kịch liệt hơn so với phòng bên cạnh.

      Lục Yên nhìn sàn nhà màu đỏ, đó có hai đôi giày được để lung tung, còn bức tường có tấm Poster cao bồi miền tây, trong Poster có người phụ nữ ngực có xăm đóa hồng, tay luồn vào trong quần của người đàn ông, đỉnh đầu có cái gương, có thể nhìn mọi cử chỉ của họ.

      chịu được, đâm vào quá sâu.

      Hai tay đều bị kéo, cái mông cong vểnh lên, tạo thành gợn sóng, từng lớp, từng lớp, giống như sóng biển.

      Lúc sau thay đổi mấy cái tư thế ở mấy nơi khác nhau, Lục Yên vẫn bị đâm vừa nhanh vừa sâu, cuối cùng cũng về lại giường, tay chạm vào tóc , hạ thân vẫn di chuyển mạnh như vũ bão, da thịt chạm vào nhau, thanh va chạm thân thể vang lên khắp phòng.

      bao lâu, biết, kim đồng hồ vẫn quay tròn quay tròn, chân của bắt đầu run rẩy.

      Cảm thấy tần suất ra vào tuyệt vời, Lục Yên sờ lên mặt , răng cắn vào môi , "Ưm ~ Trường Canh ~ A ~ ... "

      " Chuẩn bị xong chưa?" ngậm tai , "Hửm?!"

      thở hổn hển đều. "Rồi ~ ."

      Cầm lấy bắp đùi của , kéo lại gần hơn, cơ đùi Tạ Đạo Niên căng chặt lại, sau đó thả lỏng.

      A!

      Lục Yên ngã xuống giường, nằm lên người .

      Kim giây quay mấy vòng ...

      Tạ Đạo Niên rút áo mưa xuống sau đó ném vào thùng rác, ôm vào lòng, thân thể hai người vẫn trần truồng, cái gương trần nhà phản chiếu hình ảnh hai người.

      Ngón tay Tạ Đạo Niên lướt qua bộ ngực của , sau đó di chuyển quanh rốn , "Mệt ?"

      gật đầu, dùng chân cuốn lấy , "Sao lúc trước nhìn ra được lợi hại như này nhì?"

      nhéo mũi , "Bây giờ nhìn ra rồi chứ?"

      "Hừ!" ngồi lên người , muốn ôm , Lục Yên đặt tay lên cằm, lặng lẽ nhìn , ánh mắt lấp lánh.

      Người đàn ông của , âu yếm* rất nhiều đêm, khiến vui sướng hạnh phúc. (*âu yếm: thương, mơn trớn ... Trong trường hợp này ý của Lục Yên là đêm nào cũng được "" nên rất vui.)

      nghĩ đến cái gì đó, bật cười, "Mỗi lần em đến tìm , đều bị em kéo lên giường."

      "Ai , là kéo em lên." nhìn , đặt mặt mình lên ngực .

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, phản bác . Lấy chăn đắp cho , hai người cứ ôm nhau nằm như vậy, đêm khó quên.

      trận gió thổi bay những cánh hoa rơi rụng mặt đường , cả con đường như tỏa hương thơm ...

      _______

      Yang: Hôm nay tặng mọi người 2 chương , hy vọng được mọi người ủng hộ <3 . Nào, hãy bình luận và bình chọn nhiều nhiều để sớm gặp lại Niên ca nào :3 .


      Chris_Luu, taisinh, SiAm5 others thích bài này.

    3. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 3.4

      Editor: Yang3S

      ...

      Cái nóng vẫn kéo dài, mọi người ai cũng đổ mồ hôi đầm đìa.

      Sau kỳ nghỉ hè vui vẻ, tháng 9 bắt đầu khai giảng, Lục Yên lên năm ba đại học, Tạ Đạo Niên lên năm tư đại học, trường học bọn họ cách nhau xa, xe đạp lúc là đến.

      Nhà của hai người khá gần trường học, nên khi có tiết học họ thường hay về nhà , ký túc xá cứ để vậy.

      Ban đầu, khi Lục Yên theo đuổi , ngày nào cũng đến trường của nghiên cứu địa hình, qua lại phố mỹ thực*, để có thể vô tình gặp được . (*mỹ thực: đồ ăn vừa ngon vừa đẹp)

      Bây giờ, Tạ Đạo Niên cùng kéo vali trở lại trường học, gọi nước, Lục Yên uống sữa đậu nành, ánh mắt nhìn chăm chú cửa hàng ăn sáng ngoài ngã tư đường.

      "Nhìn gì vậy?"

      "Hình như con trai của bác Thất vẫn chưa tỉnh lại."

      Bác Thất là người phụ nữ có tuổi ở khu phố này, 5 năm trước con trai bác bị tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, bác Thất và chồng bác tuổi cao nhưng vẫn mở cửa hàng đồ ăn sáng , kiếm tiền để chăm sóc con trai, với hy vọng con trai mình tỉnh lại.

      Trước đây Lục Yên từng chụp ảnh cho bác Thất, nụ cười kiên cường của bác cả đời này cũng quên được.

      hôn lên trán , " tỉnh lại."

      "Sao chắc chăn như vậy?'

      "Em tin sao?"

      "Em tin."

      Xét cho cùng cuộc sống khó khăn như vậy, hy vọng đó nếu thành , có còn cái hy vọng khác hay ?

      chiếc xe đến, Tạ Đạo Niên đem vali vào cốp xe giúp , rồi hai người cùng lên xe.

      Phòng trong ký túc xá của Lục Yên có 5 người, đều là bạn cùng lớp, xung quanh bàn học của cái rèm, bật đèn bàn học lên, bàn có tấm ảnh do chụp, còn có đống kim chỉ, vải vóc lộn xộn chưa may xong.

      Từ trong túi lấy ra túi hoa quả, đặt lên bàn của mỗi người quả.

      gọi điện thoại cho Đào Nhạc, Đào Nhạc vẫn ngủ mạch đến trưa, buổi chiều đến thẩm mỹ viện, buổi tối làm.

      "Mẹ, con vừa đến trường rồi, con để cơm và đồ ăn trong xoong, mẹ nhớ ăn ... tiền đủ rồi ạ ... dạ vâng, con chào mẹ."

      Cúp điện thoại, ra sân trường.

      Chương trình học của học kỳ mới tương đối nhiều, có tân sinh viên nhập học, hội học sinh cũng bận rộn giúp họ chuyển đồ, định shoping, mua mấy món đồ.

      Mua sắm xong ra ngoài cầm theo mấy cái túi nặng trịch, Lục Yên về trường, lúc này mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, đài phát thanh đọc mỹ văn*, nhạc nền êm dịu, ngẩng đầu lên nhìn, giữa hai tòa nhà có đám mây xếp chồng lên nhau như những chiếc bánh kem đầy màu sắc. (*mỹ văn: văn đẹp, kiểu mấy câu hoa mỹ, đậm chất thơ ca ...)

      lấy điện thoại ra chụp lại cảnh đó, định gửi cho Tạ Đạo Niên xem.

      ngờ vừa mở Wechat* ra, thấy gửi tin nhắn cho , còn kèm bức ảnh hoàng hôn, đỏ rực, đẹp cực kỳ. (Wechat: phần mềm tương tự Zalo của Việt Nam)

      ---- Hoàng hôn rất đẹp, muốn cùng em ngắm nó.

      Khoảng thời gian đẹp nhất, là khi thấy cảnh đẹp, nghĩ đến em đầu tiên. ( Dòng tin nhắn viết kèm bức ảnh)

      Lục Yên nở nụ cười, chia sẻ lại dòng tin nhắn của .

      --- Vốn định gửi cho xem, mà ngờ trước bước.

      Tạ Đạo Niên gọi điện thoại qua cho , dừng chân.

      " ở đâu?"

      " ở trường, vừa mới mua xong mấy món đồ, còn ?"

      "Vừa ăn cơm xong, định đến thư viện."

      Môn học của Tạ Đạo Niên rất phức tạp, lúc nào cũng tính toán thuế má, có ý định thi công chức.

      Lục Yên cười , "Vậy em quấy rầy nữa."

      "Đêm nay có muốn trò chuyện ?"

      "Nghỉ hè lúc nào cũng dính lấy nhau, giờ học rồi hay là mỗi người lo chuyện học của bản thân trước ."

      thích giới thiệu với người khác là bạn , mà thích giới thiệu là vợ mình.

      Có chút cổ hủ, nhưng rất chân thành.

      "Vậy, lần sau gặp?"

      "Ừm, ăn cơm , đừng có ngủ muộn."

      Lục Yên mân mê cái túi ở tay, cười , "Tuân mệnh."

      " cúp máy đây."

      "Vâng."

      .... Mấy phút sau.

      , "Em cúp máy trước ."

      Lục Yên nhìn hoàng hôn đằng xa, mặt đầy sắc màu ấm, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười, "Vâng, em cúp trước đây."

      Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Lục Yên nhìn thời gian cuộc gọi thấy cuộc trò chuyện khá lâu, cầm theo mấy cái túi về ký túc xá.

      .... Hình như, cũng nặng lắm.


      taisinh, Chris, linhdiep172 others thích bài này.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Khiếp ngọt kinh khủng luôn , ahuhu gato chết mất thôi:yoyo44:

    5. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 4.1 : Táo đỏ

      Editor: Yang3S

      Trong hàng ngàn người, cơ hội hai người gặp được nhau là bao nhiêu?

      Trước tuổi 19, Lục Yên biết mình gặp được , biết tình là hương vị gì.

      Tạ Đạo Niên cũng vậy, giống , biết hương vị của tình là gì.

      Bọn họ sống ở nơi mà họ biết nhau, Lục Yên theo mẹ khắp nơi, qua rất nhiều danh lam thắng cảnh, qua nhiều thành phố, cuối cùng chuyển đến thành phố Ngô, chuyển trường rất nhiều, trường nào cũng chỉ học được trong thời gian ngắn, bạn bè cũng thân nhau lắm.

      Mẹ , vốn thuộc về nơi này.

      Lục Yên có ấn tượng rất mơ hồ về bố mình, chỉ biết ông tên là Lục Miễn Huy, là thầy giáo, là mối tình đầu của Đào Nhạc, sau khi bọn họ kết hôn sinh ra Lục Yên. Hồi Lục Yên còn rất bố qua đời, nhớ hình dáng của bố, thậm chí mơ cũng chưa từng mơ thấy.

      Ngoại trừ ảnh chụp còn lại, ngoại trừ biết câu chuyện cũ do mẹ kể lại cho nghe, còn lại cái gì cũng biết.

      rất mong muốn, rất rất nhớ, cũng từng khóc.

      Tạ Đạo Niên lớn lên ở thành phố Ngô, được bao bọc bởi khí tao nhã của nơi đây, được dạy bảo dưới nghiêm khắc của bố, mẹ vừa dịu dàng vừa thương , với dậy dỗ đó của bố mẹ, từ Tạ Đạo Niên học được cách sống độc lập. Gia phong* của Tạ gia rất nghiêm, từ phải đạt được ưu tú, người khác chơi, đọc sách luyện chữ, người khác đọc sách, phải đọc nhiều hơn họ. Do nhiều năm kiềm chế nên trưởng thành hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi, còn lên kế hoạch cho tương lai.

      Từ đến lớn, Tạ Đạo Niên đều chưa làm qua chuyện gì bất thường.

      cũng rất ít gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

      Thành phố Ngô có nhiều cây mộc miên cao to, những đóa hoa màu đỏ cây như chiếc váy cưới bầu trời, chim én bay qua, như có như để lại hình bóng, cây liễu màu xanh ngắt bên bờ sông ẩm ướt, có thể nhìn thấy dưới đáy sông có thủy thảo* xinh đẹp. (*thủy thảo = cỏ nước, là loại thực vật sống trong nước. Chúng có thể sống hoàn toàn trong nước, phần trong nước hoặc trong môi trường ẩm ướt như bùn)

      [​IMG]

      Ở đây rất yên tĩnh, vừa có cảm giác đại vừa có cảm giác đơn giản cổ xưa.

      Khi Lục Yên mới đến thành phố Ngô, vẫn chưa gặp được Tạ Đạo Niên, nhà của hai người cách nhau mấy con phố, nếu như ngày đó Lục Yên mua táo đỏ cho Đào Nhạc, cũng đến Vân Phù Cư.

      Đào Nhạc từng với , Yên Yên, khi con thích người đàn ông, con thấy điều gì đó khác biệt.

      Ngày đó gặp Tạ Đạo Niên, là khi hoàng hôn, bên ngoài cửa hàng Vân Phù Cư có dải cầu vồng.

      chàng trai đứng gảy bàn tính ở quầy hàng, ngón tay di chuyển vừa nhanh vừa thành thạo, dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa chăm chú, mái tóc trước mái dài, chỉ đến lông mày, môi hồng hồng, khí sắc* rất tốt, ngón tay gảy rất nhanh, dường như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. (*khí sắc: thần sắc, tinh thần, khí thế, tác phong ...)

      Lục Yên nghe thấy tiếng nổ lớn trong đầu mình.

      Mà chàng trai đó, gảy bàn tính xong, ngẩng đầu nhìn , đôi mắt đó vừa đen vừa sáng.

      "Xin chào, bạn muốn mua gì?"

      Lục Yên cảm thấy chiếc kẹo cao su nhai trong miệng sắp rơi ra ngoài.

      Trước đây Đào Nhạc cùng người khác góp vốn mở quán bar, bình thường sau khi Lục Yên tan học đến quán bar chờ bà về nhà ăn cơm, ngồi ở góc quầy bar, nhìn thấy rất nhiều người.

      Bạc tình giả dối, thề non hẹn biển, hoa ngôn xảo ngữ, vui vẻ và thăng trầm.

      Bởi vì tịch mịch*, nên tùy tiện tìm ai đó, bởi vì tịch mịch, nên ai đến cũng từ chối. (*tịch mịch: quạnh, đơn lạnh lẽo, trống vắng ...)

      Chuyện đó ở khắp mọi nơi.

      Khi còn bé Lục Yên hiểu, chỉ biết là họ luôn đổi người bên cạnh họ.

      Những người đàn ông áo quần bảnh bao vẻ mặt tươi cười nhìn từ xuống dưới, Lục Yên cảm thấy có nỗi sợ hãi thể giải thích.

      Từng người từng người thân thể sinh động , biết khoác lên người bộ dạng gì, biết có chủ ý gì.

      Vì vậy, cho đến bây giờ cũng chưa muốn nghĩ đến người tương lai của mình trông như thế nào.

      Năm cấp 2 có cậu bé gửi thư cho , chặn đường thổ lộ tình cảm với , theo bản năng trốn tránh.

      phải vậy, muốn là người như vậy.

      Lúc lên đại học, có người hỏi, Tiểu Yên, điều kiện của cậu tốt như vậy, sao tìm bạn trai? Những bạn nữ khác đều tìm bạn trai.

      Tất cả những bạn nữ khác tìm, nhưng Lục Yên vẫn dừng chân tại chỗ.

      Cũng có thể, đợi cơ hội, đợi chờ, người đó ở đâu?

      Cho đến ngày đó, mới hiểu ý nghĩa câu của Đào Nhạc.

      ....

      Còn Tạ Đạo Niên nhìn buộc tóc đuôi ngựa trước mắt, khuân mặt xinh xắn, đôi mắt to long lanh, hỏi cái gì cũng , miệng hơi hé mở, cái kẹo cao su trong như miệng như sắp rơi ra.

      ra đây phải lần đầu tiên gặp . nhiều lần gặp , khi ngồi xổm ở đường, ở trong ngõ hẻm, ở cầu, thường hay nhìn góc sông, hoa cỏ, mắt dí vào rất gần, làn váy bị kéo lên, còn phát ra.

      đứng cây cầu, nhìn phong cảnh tưởi đẹp cảnh đó đập vào mắt .

      Buổi tối tại quảng trường khiêu vũ cũng có bóng dáng của , bị đám bác vây quanh, các bác cười vui vẻ với , nhảy lên và ra phía trước.

      Mẹ thường hay xinh đẹp ở giữa nhóm bác , nhìn trông rất hoạt bát.

      Mỗi lần nhìn thấy , là mỗi bộ quần áo khác nhau, cái váy nào cũng có màu sắc tươi sáng, dậy buộc tóc cũng là nhiều loại khác nhau.

      này hình như rất năng động, có loại sức sống phát ra từ bên trong.

      cảm giác câu nệ*. (* câu nệ: so đo tính toán, hạn chế ... )

      Tạ Đạo Niên chưa bao giờ có loại cảm giác đó.

      Mà hôm nay, gặp lại , cảm thấy hình như ngẩn ngơ.

      "Em, em muốn mua táo đỏ ... " Ánh mắt di chuyển vòng vo, trôi chảy.

      Tạ Đạo Niên lấy táo đỏ cho , sát phía sau , Tạ Đạo Niên có chút nghi ngờ, lại hỏi , "Còn muốn mua gì nữa à?"

      nhìn như vừa mới tỉnh mộng, chớp mắt mấy cái, suy nghĩ lúc.

      "Còn muốn mua ý dĩ*, tuyết nhĩ**, hạt sen ... "

      (* ý dĩ : là loại hạt có nhiều công dụng như - lợi sữa cho phụ nữ sinh đẻ, bồi bổ cơ thể, chữa phong thấp sưng đau, loét cổ tử cung ...)

      [​IMG]

      (**Tuyết nhĩ: mộc nhĩ trắng, có công dụng cầm máu, rong huyết, thuốc tẩy sán, chữa đau nhức răng ... )

      [​IMG]

      Nghe liệt kê hàng dài, Tạ Đạo Niên đều nhớ , xoay người đến ngăn tủ đưa cho từng loại .

      ....

      Tiếng động xunh quanh dịu lại, Lục Yên nhìn thấy quầy có đặt con mèo thần tài*, cái tai bị thiếu góc. ghế để cây mận đen**, những chiếc lá còn chưa được tỉa. bình thủy tinh có chữ viết sai, bị gạch ngang lên. Trước cửa hàng có cái chiếc xe ngang qua, đằng sau trở bao tải, mặt bao tải có chữ - thức ăn gia súc.

      (*Mèo thần tài: Đem lại cát tường, Chiêu tài cho Chủ Nhân)

      [​IMG]

      (**Mận đen )

      [​IMG]

      Việc quan trọng nhất là chàng trai ở trước mặt đây, lấy hạt ý dĩ cho .

      Từng hạt, từng hạt, thanh các hạt ma sát vào nhau.

      Từng hạt lớn hạt như rơi vào mâm ngọc.

      ---- Yên Yên, khi con thích người đàn ông, con thấy điều gì đó khác biệt.
      Chris_Luu, taisinh, hthuqttn3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :