1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ôi tuổi trẻ tràn đầy sức sống và nhiệt huyết, làm mình ước j đc quay lại ngày trc quá :'(
      thích su su thích bài này.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 44

      Ngày hôm sau, cuộc đua xe trí tuệ nhân tạo dành cho sinh viên đại học thế giới lần thứ nhất chính thức bắt đầu.

      Cả nhóm Prime đến trường đua sớm, vừa vào trong nhìn thấy những gương mặt trẻ trung tươi cười phấn khích. Đó là đối thủ của họ, những sinh viên đại học đến từ nhiều quốc gia khác nhau, mặc áo phông đồng phục của mỗi đội. Áo phông của Prime lấy đỏ làm tông màu chủ đạo, nổi bật với mấy ngọn lửa màu trắng và xanh lam bập bùng. Áo đồng phục của họ phải hàng đại trà mà có nhà thiết kế riêng, vừa vặn với từng người. Đỗ Nhược còn thầm mỉa mai Cảnh Minh: Chuyện có vậy mà cậu cũng muốn khoe mẽ.

      Lý Duy hỏi ngược lại: “Nhìn con người cậu ta , từ sợi tóc đến móng chân, có chỗ nào khoe mẽ đâu?”

      Hôm nay, lúc đến trường mới phát ra, tuy đều là áo phông nhưng nhóm họ giữa cả đống áo đồng phục kiểu dáng bình thường bỗng trở nên nổi bật và khí thế đến lạ.

      Đỗ Nhược băng qua hành lang, nhìn ra bên ngoài. Dù hôm nay thời tiết nóng bức nhưng khán giả đến đông nghịt. Nào là sinh viên, doanh nghiệp nổi trội trong ngành, người mê xe hơi, người mê khoa học kỹ thuật từ khắp nơi thế giới đổ về ngồi kín khán đài lộ thiên bên đường đua.

      Khu vực báo chí truyền thông máy ảnh “súng ngắn súng dài” đủ loại, phóng viên của các nước đều trong tư thế sẵn sàng.

      Trong trường đua, nhân viên ban tổ chức và nhóm phụ trách tường thuật trực tiếp vận hành thử flycam(1). Đường đua quanh co khúc khuỷu tận dụng toàn bộ gian. Khán giả có thể quan sát trực tiếp trong phạm vi 1,5 km, còn 3,5 km vượt xa tầm mắt phải xem qua màn hình lớn ở trường.

      (1) Flycam là thiết bị bay điều khiển từ xa dùng để chụp ảnh và quay phim từ .

      Cả nhóm đến bãi đỗ xe. Hai mươi bốn chiếc xe người lái được đỗ ngay ngắn. Đỗ Nhược lén lút lướt mắt sang mấy chiếc xe của đội khác. Rất nhiều xe chỉ quan tâm đến chức năng, thành phần hệt như robot trơn nhẵn, hoặc đơn giản sơn màu đen như mực.

      Dĩ nhiên cũng có số xe được trang trí tỉ mỉ bên ngoài, sơn màu, vẽ logo của đội, ví dụ như chiếc xe vàng chói mắt của đội AD Mỹ. Tuy nhiên, nếu xe nào xinh đẹp, sành điệu nhất chính là Prime No.1 của họ rồi!

      Lúc họ kiểm tra xe lần cuối cùng ít đội ngó nghiêng tò mò. Còn có vài người bạn tóc vàng mắt xanh đến từ Đức chạy qua chụp chung với Prime No.1, khen “Amazing” luôn miệng.

      Đỗ Nhược thấy cảnh này bèn thầm: “Vẫn là cậu nghĩ chu đáo.”

      Cảnh Minh “hừ” lạnh: “Cuộc đua phải bắt đầu từ lúc tiếng súng hiệu vang lên. Nếu khi đó mới bắt đầu muộn rồi.”

      Gần đến giờ thi, những người đến ngắm nghía chụp ảnh đều trở về vị trí của đội mình. Prime được phân vào tổ F là tổ thứ sáu ra sân thi đấu nên có khoảng thời gian nghỉ ngơi. Trong chỗ ngồi của mỗi đội đều có màn hình , có thể thông qua tivi quan sát ràng trường cuộc đua.

      MC đọc phát biểu khai mạc bằng giọng điệu hùng hồn. Ống kính lướt qua lan can khán đài. Ngày hè chói chang, người đông nghìn nghịt.

      Hà Vọng cảm thán: “Kinh , khán giả đông thế!”

      Cả nhóm đều cười rộ, vừa căng thẳng vừa hưng phấn.

      Đỗ Nhược xuýt xoa: “ nghĩ tới lại có nhiều người đến xem như vậy.”

      Vạn Tử Ngang hưng phấn: “Dĩ nhiên là có nhiều người đến rồi. Đây là tương lai nền khoa học kỹ thuật của nhân loại mà.”

      Họ chuyện rôm rả ba chiếc xe tổ A ra sân. khán đài và khu vực đường đua bùng lên tiếng reo hò, song bãi đỗ xe lại vô cùng yên tĩnh. Mỗi đội đều tụ tập tại khu nghỉ ngơi của mình, nhìn chằm chằm màn ảnh, quan sát thực lực của đối thủ.

      Tổ A gồm đội AD Mỹ, GW và đội Vô Thượng của Trung Quốc. Kiểu dáng của ba chiếc xe khác xa nhau. Gây chú ý là xe AD sơn màu vàng chói lọi, mức độ lóa mắt cũng cỡ Prime No.1. Xe của đội màu đen bình thường. Bên đội Trung Quốc lại đơn giản tiết kiệm, thậm chí còn phải đánh giá là hơi xấu nữa. Ba chiếc xe từ từ chạy đến vạch xuất phát, vào vị trí sẵn sàng.

      Cảnh Minh sờ cằm, bâng quơ: “Bên nước mình thua rồi.”

      Đỗ Nhược: “Tại sao?”

      “Tỷ lệ thân xe đúng, lực cản lớn. Nhìn thiết kế của họ , chỉ có động cơ à? Động lực máy đủ, tuyệt đối thể tăng tốc nổi.”

      tivi và ngoài bãi đỗ xe đồng thời truyền đến giọng MC dồn dập: “Thời khắc kích động lòng người đến! Bây giờ, tổ thi đầu tiên của chúng ta bắt đầu. Mời nhân viên làm việc rút lui khỏi đường đua, nhường trường cho trọng tài.”

      gian yên lặng như tờ. tiếng súng đột ngột vang lên. Ba chiếc xe người lái tức khắc tăng tốc, lao ra khỏi vạch xuất phát. Chiếc xe vàng của AD trong chớp mắt bỏ hai chiếc xe còn lại ở phía sau.

      Những đội dự thi trong bãi đỗ xe đều thầm sợ hãi: Nhanh quá!

      ít sinh viên mặt mày biến sắc. Xe AD nhanh quá rồi! 1,5 km đầu tiên của đường đua vô cùng quanh co, ít nhất máy quay phim còn có thể bắt được hình ảnh cả ba chiếc xe cùng lúc. Nhưng đến 3,5 km sau là đường thẳng, xe vàng đội AD lại tăng tốc, ống kính thu được hình ảnh cả ba chiếc xe cùng lúc nữa. Đến khi xe AD chạy hết 5 km chiều , đường trở về lướt ngang qua đối thủ khán giả mới có thể thấy được cả ba chiếc xe trong khung hình.

      Cảnh Minh nhìn bảng số liệu màn hình, tốc độ từ 167 km/h tăng vọt lên 286 km/h. Đỗ Nhược kìm được kích động, chân run rẩy, lẩm bẩm: “Prime No.1 của chúng ta có thể đạt được vận tốc này.”

      Lý Duy rầu rĩ: “Nhưng vận tốc càng cao độ khó và nguy hiểm càng lớn.”

      Cảnh Minh: “Nó cũng cùng nguyên lý.”

      Quả nhiên xe vàng đội AD là chiếc đầu tiên về đích.

      Thời gian là 2 phút 42 giây.

      Tốc độ trung bình 250 km/h.

      Cảnh Minh quả quyết: “Đối thủ ở trận chung kết của chúng ta chính là nó.”

      Ban đầu, Đỗ Nhược nghi ngờ có khi nào cậu tự tin quá sớm , nhưng nhanh chóng nhận ra chín chiếc xe còn lại ở bốn bảng đấu đều thể đạt được thời gian ngắn hơn thành tích của đội AD. Họ nghiễm nhiên trở thành bá chủ bên bảng ABCD.

      Hơn nữa, trong cuộc đua của ba tổ sau đó đều có xe xảy ra cố ngoài ý muốn. Lúc tổ B thi đấu, hai xe lao vào nhau, đồng thời biến thành phế thải. Tổ C có chiếc đâm vào rào chắn, bị hư hỏng nặng. Tổ D có chiếc xe tự bốc cháy nghiêm trọng, đội cứu trợ phải cấp tốc đến dập lửa.

      Chu Thao nhìn về phía Prime No.1, kinh ngạc: “Sao trình độ chỉ có thế thôi nhỉ? Công năng cơ bản đạt tiêu chuẩn mà dám tham gia thi đấu á?”

      Cảnh Minh thản nhiên bình luận: “Chiếc xe vàng của AD tốc độ kinh hồn khiến các đội khác chịu áp lực tâm lý lớn. Chắc có những xe tạm thời khởi động chương trình dự bị rồi.”

      “Vậy chúng ta...”

      cần làm gì cả.” Cảnh Minh ngồi xổm xuống, kiểm tra thân xe của mình. “Tôi hoàn toàn tin tưởng nàng của chúng ta.”

      Ba chiếc xe tổ E ra sân. Tổ F cũng chuẩn bị đến lượt.

      Đỗ Nhược bỗng gọi mọi người: “Đợi , đợi !”

      Nhóm Cảnh Minh dừng lại: “Làm gì?”

      “Nào, cổ vũ nào!” đưa tay phải ra.

      “Có trò mà chơi mãi chán.” Cảnh Minh than thở.

      “Nhanh lên !” Đỗ Nhược giậm chân.

      Cậu thở dài, đặt tay phải lên mu bàn tay . Mọi người lần lượt đưa tay phải lên, ấn mạnh xuống: “Prime, go!”

      Tổ E nhanh chóng kết thúc vòng thi. Cả nhóm theo Prime No.1 ra sân, băng qua ranh giới sáng tối, bãi đậu xe râm mát bị bỏ lại phía sau. Trước mặt là đường đua nắng như lửa đốt.

      Sau khi thành viên mỗi đội kiểm tra lần cuối cho xe chạy vào vị trí, các đội lùi về khu chỉ huy. Đến giờ phút này, ai với ai câu gì nữa, tim đập như trống dồn, nhìn chằm chằm xe mình.

      Tim Đỗ Nhược như muốn nhảy lên tận cổ họng, nỗi lo lắng thít chặt yết hầu . Tầm mắt Đỗ Nhược như nhòe trong ánh mặt trời chói chang rực rỡ.
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Tiếng súng đột ngột vang lên. Thoáng chốc, Prime No.1 tăng tốc lao ra đường đua, trong ba giây ngắn ngủi vọt lên 100 km/h, sau đó như vũ bão thẳng tiến chạm mức 166 km/h. Xe chạy đến khúc cua chậm lại, đến đường thẳng tăng tốc, nhanh chóng bỏ xa hai đối thủ còn lại phía sau.

      Nhưng đến khúc cua nào đó bỗng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. trong hai chiếc xe rơi lại phía sau muốn vượt lên, đột nhiên đụng phải xe đối phương. Do chạy tốc độ cao nên xe kia bị mất kiểm soát, xoay vòng vòng đường đua, lao về phía Prime No.1.

      “Ầm” tiếng, đuôi xe Prime bị toác ra vết nứt to, thân xe bị đâm lắc lư kịch liệt, phút chốc giảm tốc độ xuống.

      Hà Vọng chửi thề: “Khốn khiếp!”

      Đỗ Nhược giận đến mức siết chặt nắm đấm. Cảnh Minh cũng nghiến răng, bạnh cằm ra. Bị đối thủ giở trò đê tiện thế này ai mà tức. Chiếc xe gây họa lao ra khỏi đường đua, va vào vách tường dưới khán đài, tức khắc bốc cháy.

      Sau khi giảm tốc độ để xử lý cố, Prime No.1 lại tăng tốc tiến về phía trước. Nhưng khi chạy hết 1,5km và tiến vào đường thẳng tốc độ cao nhất của nàng cũng chỉ đạt đến 256 km/h. 1 phút 45 giây, Prime No.1 chạy xong 5 km đầu, sau đó quay xe trở về. Thêm 1 phút 15 giây chạm đích đến. Thời gian tổng cộng 3 phút.

      Đỗ Nhược lo ngay ngáy, chậm hơn xe của đội AD 18 giây. Người trong đội cũng đồng loạt yên lặng, sắc mặt giống như kẻ về nhất trong tổ thi, bởi mọi người chỉ chú trọng vào trận chung kết.

      Cảnh Minh ổn định lòng quân: “Chuẩn bị cho cuộc đua sau nào. Trong lòng nàng rất . phải lo lắng.”

      Đỗ Nhược mỉm cười: “ Chúng ta đều biết nàng vận hành có chừng mực, nhưng trường thực quá căng thẳng.”

      Hà Vọng tức tối mắng mỏ: “Hy vọng đừng gặp phải những đối thủ đê hèn kia nữa, dám giở trò hãm hại chúng ta.”

      Lý Duy an ủi: “Yên tâm, họ bị loại trong vòng thi thứ hai.”

      Sau khi các thành viên xử lý đơn giản cho Prime No.1, bao lâu sau, vòng hai lại bắt đầu. Prime No.1 thế như chẻ tre, thuận lợi loại trừ hai đối thủ để tiến vào bán kết. Thời gian thi đấu của xe cũng từ từ giảm xuống 2 phút 50 giây và 2 phút 40 giây.

      Đối thủ trận bán kết của họ là Bằng Trình. Thành tích của họ là 2 phút 38 giây, còn tốt hơn Prime No.1. Nhưng khi thi đấu, Prime No.1 luôn vượt mặt họ, cuối cùng xông qua vạch đích với thời gian là 2 phút 35 giây. Biểu của nàng lần sau lại ấn tượng hơn lần trước, dần dần thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

      Lúc này, các đối thủ khác mới phát giác, xe của đội Prime rất ít khi điên cuồng tăng tốc. Dường như nàng chú trọng đến tính an toàn hơn, vận hành vừa ổn định vừa chính xác. Hơn nữa, nàng phát huy thực lực tuỳ vào đối thủ. Nếu kẻ địch mạnh, nàng tuỳ tiện chạy. Còn gặp phải kẻ mạnh nàng dốc hết sức so tài, như thể chiếc xe này có chút ý thức tự chủ, có thể căn cứ vào tình huống trường mà thể phản ứng thoải mái nhất cho bản thân.

      Trước khi bước vào trận chung kết, Cảnh Minh với mọi người: “Lần này yên tâm , nàng nhất định thắng.”

      Mọi người nhìn nhau cười.

      vậy, nhưng đến thời khắc cuối cùng, họ vẫn thể tránh khỏi căng thẳng.

      Nhiệt độ mùa hè nóng hừng hực, áo mỗi người đều ướt đẫm mồ hôi. Cả ngày ở ngoài trời, mặt họ phơi nắng đến đỏ bừng. Khán giả khán đài cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn phấn khởi cao độ. Vạn dặm trường chinh rốt cuộc đến bước cuối cùng, chỉ đợi nhà vô địch thế giới ra đời.

      Sau khi hai đội xe tiến vào chung kết, hết thời gian nghỉ ngơi bốn giờ chiều.

      Đối thủ là đội AD với thành tích tốt nhất là 2 phút 30 giây. Hai bên đều rất thân thiện bước vào trận chung kết. Thành viên hai đội lần lượt bắt tay nhau rồi nhanh chóng trở về vị trí.

      Mọi người lui về khu chỉ huy, giao tất cả trọng trách cho xe đua của mình. Đến thời khắc này, họ làm hết khả năng, chỉ còn xem bản lĩnh của đứa con tinh thần này thôi.

      Từ bãi đỗ xe đến đường đua, từ khán đài đến khu vực báo chí, tất cả đều lặng im như nín thở, ngay cả làn gió cũng có. Chỉ có nắng hè nóng cháy lẳng lặng chiếu lên hai chiếc xe đua sang chảnh loá mắt, vàng và đỏ.

      MC hô lớn: “Tôi xin tuyên bố, trận chung kết cuộc đua xe người lái dành cho sinh viên thế giới lần thứ nhất bắt đầu!”

      Súng hiệu lệnh vang lên. Hai chiếc xe đồng thời tăng tốc trong nháy mắt, lao ra đường đua. Số liệu kỹ thuật màn ảnh lớn hiển thị cả hai đều đạt vận tốc 100 km/h trong 2,5 giây đầu tiên. Hai xe bám sát đối phương, vượt tôi đuổi, như lốc cuốn tăng tốc lên đến 200 km/h.

      Bất kể là đoạn quanh co hay đường thẳng, hai chiếc xe đều bên nào nhường bên nào, bám đuổi nhau như hình với bóng, hất tung cát đá đường. Khán giả, phóng viên, nhân viên ban tổ chức, tuyển thủ ở bãi đỗ xe đều bị vòng đấu gay cấn nhất hôm này thu hút ánh nhìn.

      Hai chiếc xe phân biệt trước sau chạy qua khúc cua cuối cùng của 1,5 km đầu, lao như bay con đường thẳng 3,5 km phía sau. Đoạn này dễ dàng để xe tăng tốc vượt mặt nhau, bên nào cũng hy vọng tận dụng được cơ hội này để vượt qua đối phương, chiếm ưu thế dẫn đầu.

      Sau vài lần thử, rốt cuộc AD nắm bắt được thời cơ, vượt hẳn qua Prime No.1 với tốc độ hiển thị 286 km/h. Nào ngờ chỉ giây sau đó, vận tốc của Prime No.1 vọt lên con số 300!

      Lúc màn ảnh lớn hiển thị kết quả này, cả khán đài như vỡ oà! Còn trong bãi đỗ xe, các đội khác xem qua tivi đều phải thốt lên kinh hãi: “Oh my God!”, “That’s crazy!”, “Trời ạ, sợ lật xe sao?”

      Xe của đội AD cũng sợ chết tăng tốc lên 300 km/h. Cảm giác như hai chiếc xe còn bị điều gì khống chế nữa.

      Đỗ Nhược nhìn đăm đăm màn ảnh lớn, hai màu đỏ và vàng chạy mạch như bay con đường rợp bóng cây xanh. căng thẳng đến mức trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người xem khán đài đều trợn mắt nhìn chòng chọc vào màn hình, hồi hộp dám thở mạnh.

      1 phút 10 giây, Prime No.1 và AD chạy hết 5 km lượt đầu, lao đến chỗ quay đầu 360 độ ở cuối đường đua, cũng là đoạn dễ dàng xảy ra cố nhất. Mọi người đồng loạt nín thở.

      Chiếc xe màu đỏ chỉ hơi giảm tốc độ chút xíu, lúc rẽ cua còn trượt bánh khiến cát bụi đường đua bay mù mịt. Flycam ghi lại ràng thanh lốp xe ma sát với mặt đường vang lên tiếng rít kin kít.

      Tốc độ quá nhanh!

      Thân xe trượt khỏi trung tâm đường đua, giây phút sắp đụng vào vạch biên tăng mã lực, bánh xe xoay tít, giữ vững phương hướng, lần nữa tăng tốc lao trở về. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Prime No.1 quay đầu thành công và cực ngầu!

      Đỗ Nhược thở phào, còn đám Lý Duy siết nắm tay, điên cuồng gào thét: “Yes!”

      Chiếc AD vàng theo sát nàng, tốc độ cũng giảm nhiều. Trong khoảnh khắc trượt , vì thân xe đủ lực khống chế nên chiếc xe quay vòng, suýt nữa trượt khỏi đường đua. Nhưng trong chớp mắt, AD khôi phục trạng thái ổn định, phấn khởi tiến lên.

      Nhưng Prime No.1 nhân cơ hội quý giá này chiếm lĩnh đường đua. Xe vàng của AD thử vài lần đều tài nào vượt mặt được. Xe đỏ chạy nhanh hơn và ổn định hơn, ứng phó các khúc cua, chướng ngại vật đều trôi chảy, thuận lợi lao về đoạn đường 1,5 km cuối.

      Hai xe trước sau bám sát nhau phi về đích. Trong khu chỉ huy, mấy người nhóm Prime sớm nắm chặt tay nhau đứng thành hàng. Mắt ai nấy đều mở to, nhìn xoáy vào màn hình, dường như phát ra thứ ánh sáng điên cuồng. Mỗi người đều khẽ lẩm bẩm cầu nguyện trong lòng.

      100 mét cuối cùng, xe vàng vẫn bỏ cuộc, cố gắng vượt qua xe đỏ, vận tốc tăng lên đến 310 km/h. ngờ Prime No.1 lại tiếp tục phá vỡ giới hạn, cán mốc 320 km/h.

      Cả trường đua đều bùng nổ! Trong nháy mắt, Prime No.1 thành công xông qua vạch đích, thành tích 2 phút 05 giây, tốc độ trung bình là 300 km/h.

      Cả nhóm Prime mặc áo phông đỏ nhảy cẫng lên vui sướng, gào thét như phát điên, vội vã lao về phía nàng chiến binh của họ. Khán đài reo hò hoan hô rền trời. Trước màn hình bãi đỗ xe cũng ngớt lời trầm trồ thán phục của các đội bạn đến từ những quốc gia khác.

      Prime No.1 nhanh chóng quay đầu xe lại từ vị trí cách đó xa. Cả nhóm họ hô hoán chạy đến. Đỗ Nhược, Lý Duy, Vạn Tử Ngang, Hà Vọng nhào thẳng đến thân xe, ôm nàng cười sảng khoái, để ý động cơ xe nóng đến bỏng tay. Cảnh Minh cũng thiếu phần, kích động đặt nụ hôn lên nắp capô của nó, đến nỗi cả gương mặt cậu dính đầy cát bụi lem nhem.

      Họ ôm xe xong quay sang ôm chầm lấy nhau. Đám con trai kề vai chiến đấu siết chặt nhau đầy cảm kích. Đỗ Nhược cũng nhận được mười vòng tay ôm thắm thiết từ đồng đội của mình. Ôm nhau ăn mừng hồi, họ mới quay sang bắt tay cảm ơn và ôm giao hữu với các thành viên đội AD.

      Giọng MC kích động ngất trời: “Nhà vô địch trong cuộc đua xe người lái dành cho sinh viên thế giới lần thứ nhất chính là... đội nghiên cứu robot Prime đến từ Trung Quốc. Họ chính là nhà vô địch thế giới đầu tiên! Tất cả khán giả có mặt tại trường, xin quý vị hãy chúc mừng cho họ bằng tràng vỗ tay nồng nhiệt nào!”

      Toàn trường đua rộ lên tiếng hoan hô vang dội. Những đội tham gia thi đấu ở bãi đỗ xe đều chạy đến chụp ảnh chung với nhóm Prime. Các thanh niên từ khắp bốn phương tụ lại với nhau, vừa chụp ảnh vừa bắn pháo ăn mùng, tưng bừng náo nhiệt.

      Có rất nhiều sinh viên nước ngoài tham gia cuộc thi đến trò chuyện nhiệt tình với Cảnh Minh và Lý Duy. Họ trao đổi phương thức liên lạc, khích lệ nhau tiếp tục mạnh dạn sáng tạo trong lĩnh vực này, hẹn ngày tái ngộ.

      Cuối cùng, ban tổ chức mời toàn bộ nhóm Prime đến chụp hình quán quân. Cả nhóm thanh niên trẻ trung tươi cười, chia ra đứng sát hai bên đầu nàng Prime No.1. Đỗ Nhược đứng cạnh Cảnh Minh, họ khom người khoác vai nhau nhìn vào ống kính. Tay Cảnh Minh cũng quàng qua vai Đỗ Nhược, nhìn máy ảnh nở nụ cười rực rỡ.

      Tách!

      Thời gian như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc đó. Ngày hôm ấy, ánh nắng mới đẹp làm sao!
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 45

      Tại lễ trao giải, Cảnh Minh dẫn cả nhóm Prime đứng bục lĩnh thưởng cao nhất, nhận lấy cúp vô địch trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả và đèn flash chớp nháy liên tục của cánh báo chí truyền thông. Tên họ của mười thành viên Prime được khắc ở đế cúp, lưu giữ mãi mãi.

      Trong bài phỏng vấn, vị phóng viên đến từ Mỹ hỏi Cảnh Minh và kế hoạch tiếp theo của Prime. Cậu tiết lộ: “Cuộc đua xe người lái chẳng qua chỉ là màn thử nghiệm của Prime thôi. Và dự án nghiên cứu về công nghệ này của chúng tôi cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng.” Sau đó, cậu bổ sung thêm: “Hãy nhớ kỹ cái tên Prime này. Về sau, mọi người thường xuyên được nghe về nó.”

      trường vang lên tiếng cười giòn giã.

      Sau khi trở về khách sạn, tiệc chúc mừng chính thức bắt đầu. Ban tổ chức cuộc thi sắp xếp tiệc tối long trọng tại sảnh lộ thiên của nhà hàng kiểu Tây, chiêu đãi tất cả các tuyển thủ tham dự, giới truyền thông, nhà tài trợ, phía hợp tác và những fan VIP từ khắp mọi nơi. Gió biển vi vu hoà lẫn tiếng cười rộn ràng ngập tràn sảnh tiệc. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu qua những chiếc ly thuỷ tinh dập dờn sinh động như đá quý.

      Đỗ Nhược thay chiếc váy trắng tinh đến buổi tiệc. Nhóm thanh niên túm năm tụm ba trò chuyện, tiếng , tiếng Trung xen lẫn vào nhau, quá nửa là bàn về chủ đề liên quan đến công nghệ người lái.

      lướt mắt vòng, thấy Hà Vọng và Vạn Tử Ngang tán gẫu với nhóm thanh niên Đức. Cảnh Minh ngồi ở chiếc bàn dài màu trắng uống nước, thỉnh thoảng có người ngang qua vỗ vai cậu chào hỏi và chúc mừng. Cậu cũng thay sang chiếc áo phông khác, gió biển thổi tới làm những sợi tóc bay phất phơ.

      vừa định đến đó nữ sinh mặc váy hoa dài ngồi xuống cạnh cậu, yểu điệu chủ động bắt tay với Cảnh Minh, hình như là fan VIP. Đỗ Nhược đành ngồi phía bên này chuyên tâm thưởng thức những món sơn hào hải vị bàn. Vừa ăn vừa lướt điện thoại, phát diễn đàn trường lại dậy sóng. Cảnh Minh và Prime lần nữa được đưa lên bảng Phong Thần. Đương nhiên, nhóm Wechat của nổ tung.

      Người đầu tiên nhắn tin trong nhóm chat là Khưu Vũ Thần. nàng quá đỗi phấn khích: “Vô địch rồi!”

      Đỗ Nhược đoán, chắc hẳn nàng và Lý Duy nhau rồi đây.

      Hạ Nam: “Chúc mừng!”

      Hà Hoan Hoan: “Cỏ , trường thế nào? Có phải sôi sùng sục ? Mình xem truyền hình trực tiếp mà còn hồi hộp gần chết.”

      Tin được gửi vào mấy giờ trước.

      Đỗ Nhược vừa ăn cá hồi vừa nhắn lại:

      “Đúng vậy, mặc dù bọn mình rất có lòng tin nhưng vẫn siêu căng thẳng luôn.

      Lúc ở trường, mình tưởng mắc bệnh tim luôn cơ.

      May là cuối cùng vẫn thắng. Lúc giành được giải nhất, mình kích động đến phát điên ấy.”

      Mấy tin này vừa được truyền trong nhóm lại bùng nổ.

      Hà Hoan Hoan: “Oà, oà, oà, mình biết ngay mà! Cỏ , cậu nếm trải cảm giác vô địch thế giới. Còn mình ở nhà ăn xiên que, quá kém cỏi! Mình phải cố gắng cày cuốc đây!”

      Khưu Vũ Thần: “Cùng nhau nỗ lực nào! Hè này, mình phải lên kế hoạch cho năm học sau mới được.”

      Hạ Nam: “Đúng đấy. Gặp lại nhau là sinh viên năm hai rồi.”

      trò chuyện Hà Hoan Hoan bỗng gõ câu: “Cỏ , mình quyết định nghĩ đến chuyện đương nữa. Mình muốn học giỏi!

      Cậu xem , thảo nào Cảnh Minh có thể đạt được thành tựu to lớn như vậy. Người ta soái ca còn màng đương, cho rằng robot tốt hơn bạn . Kiểu biến thái này giành được vô địch thế giới ai giành được nữa chứ?

      Người đẹp trai đến vậy còn thèm hẹn hò đương, sao mình lại phải cuống lên cơ chứ? Mình phải gắng học mới được.”

      Đỗ Nhược cầm điện thoại trân trối, khó hết qua vài dòng chat chit mà. Tư chất cậu thông minh, lại chịu khó nghiên cứu, đây là . Nhưng thuộc tính “cấm dục” này của cậu chỉ có thể hiểu lầm tốt đẹp mà thôi. tại, diễn đàn BBS lan tin điên cuồng, cậu lòng chỉ muốn làm nghiên cứu, ngay cả bạn đẹp như tiên nữ trước đây cũng vứt xó.

      Đỗ Nhược tài nào giải thích được, dù sao việc này hề liên quan đến . Cầm lấy miếng bánh chuối vừa ăn vừa liếc sang phía bên bàn kia. Cảnh Minh và nàng fan hâm mộ cười rôm rả.

      dỏng tai nghe, ấy thảo luận về vấn đề chuyên môn liên quan đến phương diện ứng dụng của robot. Lời êm ái chứa đầy ý, hữu ích hơn việc đường thẳng, nhào đến bắt chuyện nhiều, rất thông minh. Đỗ Nhược lấy miếng bánh dứa ăn ngấu nghiến rồi quay sang nhìn hai người kia lần nữa. nàng đẹp .

      Cảnh Minh vốn nhìn váy hoa, đột nhiên bắt gặp ánh nhìn của . Đỗ Nhược bất giác hoảng hốt.

      Nhưng đâu có nhìn lén cậu việc gì phải sợ chứ. Có điều, thế nào vẫn thể chối bỏ là ánh mắt họ chạm nhau kìa.

      Cảnh Minh nhìn giây lát, bỗng phì cười, chỉ chỉ miệng mình. Tim Đỗ Nhược đập thình thịch, biết làm sao. Miệng á? Ý là sao?

      còn ngơ ngác chẳng hiểu gì cậu dời mắt , tiếp tục chuyện với kia. Đỗ Nhược thình lình hiểu ra, vội vàng sờ lên miệng mình. Mẹ ơi, miếng vụn bánh dứa! bối rối cầm khăn lau.

      Giữa bữa tiệc, MC lên sân khấu. Tiếng trò chuyện xung quanh lắng dần. ta đề nghị chơi trò chơi, thứ nhất là để hoạt náo khí, thứ hai là tạo điều kiện để mọi người quen biết lẫn nhau. Quy tắc trò chơi rất đơn giản: Mỗi nhóm gồm nam nữ, buộc quả bóng bay vào mắt cá chân , chàng trai có nhiệm vụ bảo vệ cho quả bóng ấy bị đạp nổ, đồng thời còn phải đạp vỡ bóng của nhóm khác. Nhóm nào giữ được bóng đến cuối cùng giành chiến thắng. Phần thưởng là mô hình xe đua.

      Số lượng nữ trong các đội thi cực ít, nhưng fan nữ VIP khá đông, coi như là phúc lợi cho người hâm mộ. váy hoa lập tức cười duyên hỏi Cảnh Minh: “Cậu chơi ?”

      có hứng.”

      nàng chỉ cười ra chiều tiếc nuối chứ cưỡng cầu. Chàng trai ngồi bên cạnh ngỏ lời, thế là ấy đứng dậy rời .

      Cảnh Minh thầm chế nhạo trong lòng. Trước giờ cậu ghét mấy trò kiểu này nhất. Chơi trò này, nếu nam nữ tâm tư trong sáng còn vui vẻ, gặp phải người có “ý đồ bất chính” quả là cơ hội nghìn năm có để lợi dụng sỗ sàng. Hồi cấp ba, lúc tham gia trò này, bị nữ sinh trong lớp tranh thủ ôm eo, cậu có thể làm gì được? Đành phải đạp nổ quả bóng của đội mình “tự sát”. Loại trò chơi vừa ngu ngốc vừa đê tiện này đừng hòng cậu tham gia nữa. Hừ!

      Cảnh Minh đảo mắt tìm kiếm Đỗ Nhược, nhưng còn ở vị trí cũ nữa mà ngồi buộc quả bóng màu vàng vào chân bên sân khấu. Cậu lập tức đến, xách ngồi xổm đất dậy: “ điên sao mà chơi trò này?”

      Đỗ Nhược bối rối nhìn cậu, ngốc nghếch chỉ: “Phần thưởng là chiếc xe mô hình kia đấy, nghe cửa xe có thể mở ra, còn có thể tháo bánh xe ra nữa.”

      Cảnh Minh sầm mặt: “Tôi chơi với .”

      cảm kích chớ còn tỏ vẻ khó xử.

      Cảnh Minh tức nghẹn: “Sao đây?”

      Đỗ Nhược giọng: “Khi nãy, tôi rủ Vạn Tử Ngang rồi...”

      “Cậu ta chơi nữa.”

      Đỗ Nhược kinh ngạc. Cảnh Minh quay đầu nhìn nhóm bạn. Vạn Tử Ngang cười xoà tỏ vẻ “xin mời”, chắp tay nhường chỗ.

      Cậu quay lại nhìn Đỗ Nhược: “Xong rồi.”

      Đỗ Nhược á khẩu. Cậu cúi đầu nhìn quả bóng vàng vô tội mắt cá chân của , trút giận sang nó: “Xấu chết được.”

      Rồi cậu ngồi xổm xuống, đổi sang buộc quả bóng màu hồng vào chân .

      giãy giụa: “Nhưng mà...”

      Cảnh Minh giữ chặt chân lại, Đỗ Nhược lập tức im miệng. Buộc bóng bay xong, Cảnh Minh mới đứng dậy nhìn : “Tôi giúp thắng.”
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Đỗ Nhược sửng sốt. Gió biển từ phương xa xào xạc tung mái tóc họ. Cậu tới giữa bãi cát diễn ra trò chơi. do dự muốn quá gần gũi với cậu cậu quay lại, kéo sát ra sau người mình.

      Đầu Đỗ Nhược như nổ “ầm” tiếng, cảm nhận được hơi nóng toả ra từ lòng bàn tay cậu. Nhiệt độ cơ thể của con trai vốn dĩ cao hơn con chút, chạm vào như bị hun nóng đến tận tim.

      MC hô lên: “Bắt đầu!”

      Xung quanh mọi người cười hớn hở xem trò vui. Vừa bắt đầu, người chơi còn khá giữ kẽ, dám buông thả. Con dám quá gần với con trai, con trai cũng dám kéo con , tay chân luống cuống, ngượng ngùng.

      Có mấy nam sinh nhanh nhẹn, nhắm trúng cơ hội, bắt được mấy được bảo vệ lỏng lẻo, nhanh như chớp đạp nổ bóng bay của họ. Người bị thua rối rít rời khỏi sân chơi. Vậy nên những người còn lại bắt đầu nghiêm túc hơn, ít nhóm mạnh dạn nắm tay nhau. Có chàng trai vì cố đạp bóng của người khác mà buông tay trong nhóm mình ra.

      Thế nhưng từ đầu đến cuối, Cảnh Minh luôn bảo vệ Đỗ Nhược kín kẽ phía sau chỉ bằng tay. núp sau bóng lưng cao lớn của cậu, bị cậu lôi kéo chạy khắp bãi cát. Tình cờ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua gò má Cảnh Minh, thấy được ánh mắt cậu chú tâm vô cùng. Cậu nhanh nhẹn, nhạy bén như chú sói, chăm chú quan sát từng hành động, cử chỉ những người xung quanh.

      chỉ giỏi tránh né, khi nắm bắt được sơ hở của đối phương, cậu liền xông lên đạp nổ bóng bay của người ta mà vẫn tuyệt đối buông ra. Dù cho theo kịp bước chân của cậu hai người cũng chưa hề tách rời. Hết lần này đến lần khác, cậu kéo lảo đảo va vào lưng mình.

      Vì cậu quá xông xáo đạp vỡ liên tục năm, sáu quả bóng, sân chỉ còn lại bốn đôi. Ba đội còn lại đều ngấm ngầm ra hiệu cho nhau, bao vây tấn công đôi của cậu.

      Cảnh Minh nhìn cảnh tượng “bốn bề thọ địch”, chợt hỏi Đỗ Nhược: “Sợ ?”

      Lòng bàn tay Đỗ Nhược đẫm mồ hôi, giọng: “Hơi hơi.”

      “Hơi hơi à?” Cảnh Minh hiển nhiên hài lòng với câu trả lời của , quay đầu cười khì. tay cậu kéo lên phía trước, vòng hai tay ôm lấy vào lòng bảo vệ. Mặt Đỗ Nhược thoáng chốc nóng bừng như bị thiêu đốt, cảm nhận ràng lồng ngực cậu lên xuống phập phồng.

      Ba đội bao vây phát động tấn công. được cậu ôm lấy, vừa né tránh vừa ngăn cản, hoàn toàn thể điều khiển bản thân mình nữa. Bóng người ngừng qua lại trước mặt, thấy gì cả, chỉ ngửi được hương thơm trong lành từ người cậu và tiếng hít thở hổn hển của cậu bên tai.

      Có hai chàng trai cùng lúc chen nhau đạp bóng của Đỗ Nhược. Cảnh Minh phản ứng cực nhanh, tay ôm lấy eo , nhấc người lên chuyển sang tay kia, vất vả tránh được tấn công của đối thủ.

      Nhưng mà kẻ địch người đông thế mạnh, dù cậu có cố bảo vệ Đỗ Nhược thế nào, cũng khó có thể tránh được thế tấn công dồn dập của đối phương. Thấy tình thế nguy cấp, Cảnh Minh bỗng dùng luôn tay kia, bế bổng lên. Đỗ Nhược bất ngờ bị nhấc lên cao, tim gần như ngừng đập, ôm chặt lấy cổ cậu theo phản xạ. giây sau, toàn thân nằm gọn lỏn trong lồng ngực cậu, huyệt thái dương kề sát vào mặt cậu. có thể cảm nhận được da thịt Cảnh Minh mềm mại, nhẵn nhụi và xương hàm cứng cáp.

      “Woa!” Cả đám người ồ lên.

      Đỗ Nhược mặt đỏ như gấc, còn quả bóng màu hồng rực rỡ kiêu hãnh như trêu ngươi. Cảnh Minh bế phốc lên, phản ứng cực nhanh đạp “bùm, bùm” hai phát, xử ngay cùng lúc hai đối thủ.

      Tình thế đột ngột xoay chuyển, chỉ còn lại hai đôi cuối cùng. Cảnh Minh thả Đỗ Nhược xuống nhưng vẫn ôm chặt trong vòng tay. Cậu chỉ có tốc độ nhanh mà còn tập trung cao độ, dáng cao chân dài, đối phương hoàn toàn phải là đối thủ của cậu. Quả bóng duy nhất còn lại cũng bị cậu đạp vỡ. Cuối cùng, cả bãi cát chỉ còn mỗi quả bóng màu hồng nơi mắt cá chân Đỗ Nhược đắc ý đong đưa trong làn gió biển.

      Xung quanh vang rộ tiếng vỗ tay reo vui. Đỗ Nhược im thin thít, nhàng giãy khỏi ngực Cảnh Minh, cụp mắt dám nhìn cậu.

      Tim đập rộn rã như muốn vỡ cả lồng ngực. luống cuống cởi bóng bay ra, sau đó vội vã len qua đám người, chạy tọt vào trong nhà hàng.

      Ngoài trời quá nóng dễ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, muốn vào trong hưởng khí mát lạnh từ điều hoà.

      Ấy thế mà trong nhà hàng cũng thế. Ơ, hình như nhầm rồi phải, cầu thang lắp điều hoà mà... Quả , chạy sai hướng rồi. Vừa định quay ra ngoài cửa thoát hiểm bị đẩy ra, Đỗ Nhược hốt hoảng nhìn Cảnh Minh vào.

      Hai người lặng lẽ nhìn nhau chớp mắt. Ánh đèn nơi cầu thang mờ nhạt soi lên hai gương mặt đỏ hây hây lấm tấm mồ hôi.

      “Trốn vào đây làm gì?” Cảnh Minh giọng hỏi, nhàng đóng cửa lối thoát hiểm phía sau lại.

      Đỗ Nhược nuốt khan.

      Cậu đưa mô hình xe đua cho . “Phần thưởng đây.”

      nhận lấy, vui mừng mân mê chiếc xe đua mô hình trong tay nhưng vẫn cúi đầu: “Cảm ơn... Ơ, cửa xe có thể mở ra này... bánh xe cũng có thể tháo dỡ nữa... Ôi...”

      Bánh xe tháo ra gắn lại được nữa. Trong cầu thang yên tĩnh chỉ có thanh nghịch xe mô hình vang lên lạch cạch. Cậu tiến lên bước, mũi chân họ khẽ chạm vào nhau. lặng lẽ rút chân lại, gót dính sát vách tường.

      Cảnh Minh lẳng lặng cầm xe mô hình và bánh xe từ tay , ngón tay khẽ lướt qua lòng bàn tay , biết do vô tình hay cố ý. Tim Đỗ Nhược run lên. Cậu đứng quá gần, dựa sát lưng vào vách thể nhúc nhích. Cậu chỉ thao tác lúc khiến chiếc xe trở về nguyên trạng rồi đưa cho : “Đây.”

      “Ồ, cảm ơn.” vội ngẩng lên nhìn cậu, bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt chuyên chú của cậu, đầu óc bất chợt mờ mịt. Sau đó, đèn cảm ứng tắt lịm, xung quanh tối đen như mực.

      Chết rồi! thấy gì cả!

      Bốn phía tiếng động. Trong bóng tối, cậu yên lặng khiến bỗng thấy hoang mang khó hiểu. Mắt như rơi vào đáy biển thẳm sâu, cố dò tìm chút ánh sáng, lại nghe thấy hơi thở của cậu dần đến gần, phả xuống mặt .

      Cậu lại nhích bước, mũi chân họ lần nữa chạm vào nhau.

      “Đỗ Nhược Xuân.” Cảnh Minh thầm, hơi thở rơi xuống chóp mũi .

      “Hả?” Đỗ Nhược hoảng sợ, mồ hôi rỉ ra, tiếp tục nhích người về sau. Nhưng sớm dính sát vào vách tường rồi, thể nào lùi được nữa. Bị kẹp trong khe hở giữa cậu và bức tường, nghe thấy trái tim mình đập cuồng loạn.

      Trái lại, cậu gì nữa. hoảng loạn bất an, toàn thân bỗng dấy lên cảnh giác. Cậu giơ tay chạm vào vành tai . Trong tích tắc, tai đỏ bừng, máu toàn thân như cuồn cuộn sôi sục.

      Nóng quá mất! Mồ hôi chảy đầm đìa, từ ngực trượt xuống bụng.

      Cảnh Minh càng lúc càng đến gần , hơi thở nóng bỏng quấn quýt lấy hơi thở dồn dập của Đỗ Nhược. run rẩy cảm nhận đôi môi cậu dần dần đến gần trong bóng tối. vội nhắm chặt mắt, rồi lại mở to, nhưng vẫn thấy gì cả.

      Khoảnh khắc chóp mũi cậu chạm vào chóp mũi , cảnh cửa lộ ra khe sáng, sợ hãi đẩy cậu ra.

      Ngay sau đó, Lý Duy đẩy cửa bước vào: “Người đâu? Chạy đâu rồi?”

      Đèn cảm ứng đồng thời sáng lên, vành tai Đỗ Nhược nóng bừng, cả người mướt mồ hôi. Lúc Lý Duy ló đầu ra từ sau cửa, sớm thoát khỏi ngực Cảnh Minh, cúi đầu chạy nhanh như thỏ. Mặt Cảnh Minh sa sầm, vô cùng khó coi.

      Lý Duy lí nhí: “Có... Có phải tao đến đúng lúc ?”

      Cảnh Minh tiến lên, đạp cậu ta ác.
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :