1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      @truth205 cảm ơn bạn nhiều. Nhưng mà phải mình edit đâu, đây là sách xuất bản, mình type lại thôi!

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 42

      Kể từ ngày gia nhập Prime, năng lực của Đỗ Nhược bỗng tăng vọt. Hôm đó, thấy Khưu Vũ Thần làm bài tập trong phòng, thuận miệng thảo luận với nàng vài câu.

      Khưu Vũ Thần khiếp sợ thôi: "Sao cậu biết?"

      "Hà Vọng chỉ mình."

      Trong nhóm có quá nhiều cao thủ, mỗi người đều có thể trở thành thầy của . Tạm đến người khác, riêng Cảnh Minh thôi đủ cho theo học rất nhiều rồi. Khoảng thời gian này làm việc chung với cậu, mới chính thức hiểu được ý nghĩa của hai chữ "thiên tài". Cậu biết hết những ngành học liên quan đến robot, những thế, còn tinh thông vô cùng, suy nghĩ rất sáng tạo, luôn đưa ra điểm đột phá cho mỗi tổ. Phạm vi kiến thức đan xen giữa các tổ cậu cũng thành thạo, thậm chí có thể đề ra sách lược tác chiến.

      Bởi vì tín hiệu xuất của hệ thống cảm biến và tín hiệu thu của hệ thống điều khiển phải kết nối với nhau nên hầu như mỗi ngày, Đỗ Nhược đều phải trao đổi, bàn bạc với Cảnh Minh về hình thức tín hiệu. Những hướng dẫn mấu chốt của cậu luôn giúp sáng tỏ, thông suốt rất nhiều vấn đề.

      Song phải chỉ có vào mà có ra. Cuối tháng, mang bản cải tiến hệ thống cảm biến đến nộp cho Cảnh Minh: "Big Boss, hệ thống cảm biến "giảm béo" thành công rồi."

      Khi ấy, Cảnh Minh ngồi trước máy tính nối các lập trình lại, thuận miệng "Tốt" mà hề nhìn lấy lần. Đỗ Nhược đứng bên cạnh bàn nhúc nhích.

      Cảnh Minh phát có điều lạ, ngước mắt nhìn hồi lâu rồi mới hỏi: "Muốn được khen à?"

      " có. Chuyện đơn giản như vậy cần khen." kéo ghế đến ngồi xuống, mắt sáng lấp lánh nhìn cậu. "Nhưng mà, tôi có sáng kiến mới, muốn báo cáo với tổ chức."

      Cậu khẽ nhếch môi, điềm nhiên quay lại nhìn màn hình, hỏi tiếp: "Sáng kiến gì?"

      "Tôi muốn thêm lập trình cảm ứng bên trong." Đỗ Nhược hơi nhoài ra bàn. "Nếu cảm ứng được hướng chính diện, hướng chếch ở phía trước, hoặc bên cạnh có đối thủ cạnh tranh, xe tăng hết tốc lực đuổi theo. Dĩ nhiên tốc độ nhanh quá khó có thể điều khiển, nhưng có thể kiểm soát quá trình truy đuổi này trong mấy chục giây cũng được. Cậu thấy sao?"

      Lần này, Cảnh Minh quay sang nhìn : "Khá lắm."

      Đỗ Nhược mừng rỡ: "Cần thảo luận với mọi người ?"

      " cần. Duyệt." Cảnh Minh với giọng thản nhiên như . "Thêm chương trình vào là được." Cuối cùng chốt lại: "Chúng ta vốn định tăng thêm bộ phận trí tuệ nhân tạo vào não bộ xe đua, khiến nó có chút ý thức tự chủ. Tình huống đề ra chính là loại trong số đó."

      Đỗ Nhược biết điều này. Mục tiêu thành lập Prime ban đầu chính là ngừng nghiên cứu phát triển xe hơi người lái, muốn trao cho não bộ xe trí tuệ nhân tạo ngày cao cấp. vô cùng mong đợi đến ngày xe đua xuất xưởng, kìm được nhìn cậu vài lần.

      Cậu liếc mắt qua: "Nhìn gì thế?"

      "Sao cái gì cậu cũng biết nhỉ?"

      "Là sao?"

      "Cậu biết điều khiển cảm biến, biết cơ khí tự động hóa, biết luôn cả khoa học máy tính. Cậu học khi nào thế?" thắc mắc.

      "Có thể là trong lúc học môn Chính trị ấy."

      Đỗ Nhược xị mặt, lườm cậu rồi đứng dậy bỏ . Cậu cười rộ, đưa tay kéo lại: "Tôi đùa thôi mà!"

      ra, cậu vốn đưa tay định cản thôi, ngờ lại nắm phải bàn tay . Ngón tay nóng hổi của con trai làm lòng bàn tay râm ran, trái tim cũng theo đó mà rung động. Cậu chợt ngẩn người. Bàn tay con , mềm mại, man mát, còn lấm tấn mồ hôi vì trời oi bức.

      Cảnh Minh lập tức buông ra, nhanh chóng rút về, giả vờ như có gì. biết có phải vì ngồi bên cửa sổ, nắng hè chói chang chiếu vào hay mà lưng vừa nóng ran vừa bồnchồn. ràng trong phòng có mở hệ thống điều hòa cơ mà?

      đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại, cầm tập giấy A4 phe phẩy chốc lát mới khá hơn chút. Nhìn về phía Cảnh Minh, chiếc bảng di động màu trắng của phòng thí nghiệm che khuất nửa gương mặt cậu,chỉ thấy đôi môi và chiếc cằm thanh tú, bả vai rộng của người con trai giữ căng chiếc áo sơ mi trắng.

      Nhìn lên chút là hình vẽ ý tưởng thiết kế xe đua người lái sành điệu bảng. lâu nữa, nó bước ra từ bản vẽ, biến thành thực thể chân .

      Đỗ Nhược nhịn được cong cong khóe môi.

      * * *

      Đầu tháng Bảy, các thiết bị của hệ thống cảm biến, hệ thống điều khiển, hệ thống vận hành đều chuẩn bị xong. Các thiết bị hậu cần cơ bản như vỏ ngoài, ổ trục, sàn xe, săm lốp... đều sẵn sàng. Phân xưởng sản xuấtxe hơi và các kỹ sư cao cấp hợp tác với trường liên lạc đầy đủ. Sau đó, Cảnh Minh luôn túc trực trong xưởng xe hơi để giải thích, phối hợp, thảo luận và lắp ráp xe với kỹ sư.

      Việc này cầu cực kỳ nghiêm khắc.

      Trong Prime chỉ có Cảnh Minh, Lý Duy, Hà Vọng và Chu Thao tham dự, còn lại là hai mươi vị kỹ sư chuyên ngành xe hơi. Đỗ Nhược thể vào xưởng, nhưng từng nhìn qua cửa sổ bằng kính đôi lần.

      Lần đầu xem chỉ có sàn xe, đó có các loại linh kiện được lắp ráp theo thứ tự, các đường dây dẫn màu đỏ màu trắng nối liền. Chiếc xe được nâng đỡ trong trung bằng sáu trụ sắt có thể điều chỉnh lên xuống, trông như cái khay lớn đựng đầy linh kiện.

      Lần thứ hai xem, xe trở nên phức tạp và cồng kềnh hơn chút, kiểu dáng hình thành, khung xe cũng có rồi, kết cấu bên trong bị che mất phần, nắp capô và đuôi xe vẫn chưa được lắp đặt, bánh xe còn treo lỏng lẻo, như con robot lột xác.

      Cả hai lần, Cảnh Minh đều chú ý thấy Đỗ Nhược đứng bên ngoài. Cậu mặc đồ lao động màu xanh như những kỹ sư khác, hoặc phân tích bản vẽ, hoặc lắp ráp chi tiết.

      Có lần, Lý Duy ngang qua hành lang, định vào xưởng thấy Đỗ Nhược, bèn hỏi thăm: "Cậu đến tìm Cảnh Minh hả?"

      Đỗ Nhược thảng thốt: " có, mình chỉ đến xem thử thôi, lập tức ngay. Các cậu cố gắng lên!" xong liền chạy biến. Sau lần đó, đến nữa, bởi vì kỳ thi cuối kỳ lại đến rồi.

      Đỗ Nhược trở về trường, lòng vùi đầu vào bài vở. Mãi đến tuần sau, lúc ra khỏi thư viện mười giờ đêm.

      Đầu tháng Bảy, Bắc Kinh nóng như phòng xông hơi, dù khuya nhưng có lấy ngọn gió. Cũng may trường trồng nhiều cây xanh nên đến mức oi bức khó chịu. Đỗ Nhược đeo balo chầm chậm, chốc chốc lại lau mồ hôi đọng trán, tò mò biết tình hình bên chỗ Cảnh Minh ra sao. Hơn tháng nay, ngày ngày cùng nhau chiến đấu, giờ bỗng thoải mái rảnh rỗi nên có chút quen.

      tuần sắp qua , rất muốn biết xe đua lắp ráp đến đâu rồi. nghĩ ngợi miên man, lại nhìn lên bầu trời và hít sâu.

      Còn vài mét nữa đến cổng ký túc xá đột nhiên dừng lại. Cảnh Minh đứng dưới gốc cây dương, nhìn Đỗ Nhược cười tủm tỉm.
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Đỗ Nhược hớn hở chạy ngay đến: “Sao cậu lại ra đây? Xe làm xong rồi hả?”

      “Ừ.” Cậu nhoẻn môi, đôi mắt đong đầy nét cười, chứa vẻ ngông cuồng. “Muốn xem ?”

      “Bây giờ á?”

      “Đúng vậy, ngay bây giờ.”

      “Vậy thôi!”

      ***

      Mười hai giờ khuya, chiếc xe thể thao màu bạc của Cảnh Minh lái vào sân xưởng rồi đỗ lại. Xung quanh vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng ve sầu gọi hè râm ran trong bụi cỏ.

      Hành lang trong xưởng vắng lặng như tờ. Vì trời về đêm nên cửa sổ hai bên đều kéo kín, thấy cảnh tượng bên trong.

      Cảnh Minh mở cửa phân xưởng rồi bật công tắc vách tường. Vô số đèn huỳnh quang chiếu rọi phân xưởng màu xám bạc sáng rực như ban ngày. Trong góc là mấy máy vi tính và bàn làm việc, trụ nâng trống rỗng còn gì nữa, thay thế vào đó là chiếc xe sừng sững ngay giữa phân xưởng, nằm mình dưới tấm vải xám bạc, hòa chung với sắc thái lành lạnh xung quanh.

      Tấm vải bóng loáng, mềm mại ôm sát chiếc xe đua. Thân xe và bánh xe như như , tựa như người đẹp tuyệt thế đợi người đến gỡ tấm khăn che mặt.

      khí yên tĩnh đến độ Đỗ Nhược có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. hồi hộp nhìn Cảnh Minh: “Đây là của chúng ta ư?”

      “Phải. Chính là nàng.”

      Cậu xong liền bước đến gần, quay người lại đối diện với , khóe môi nhếch cao nở nụ cười rạng rỡ, nắm lấy góc tấm vải bạc, vung tay lên.

      “Xoẹt” tiếng, tấm vải bay cao, chiếc xe đua màu đỏ tươi nổi bật những đường vân trắng xanh vô cùng sang trọng xuất trước mắt. Chiếc xe thấp bé thuôn dài hoành tráng với những chi tiết tinh xảo. Quả ngầu hết phần thiên hạ rồi!

      Đỗ Nhược hét ầm lên, nhào đến, kìm được muốn đưa tay sờ thử, lại sợ để lại dấu vân tay thân xe bóng loáng.

      Đẹp quá mất!

      “Đẹp quá, đẹp quá, hoàn mỹ quá!” vui sướng đến mức chỉ có thể lặp lặp lại mấy từ này.

      “Ừ, đẹp .” Cậu cũng cảm thán. “Nhưng vẫn còn thiếu chút.” Cảnh Minh lôi súng sơn đến bên thân xe, cằm hất về phía sau ra hiệu: “Qua đây!”

      nhanh nhẹn chạy đến. Cậu cầm bình xịt trong tay, đăm chiêu nhìn hai bên thân xe, cuối cùng ấn súng phun “xì” tiếng dài.

      Cánh tay cậu vẽ vài đường , dòng chữ tiếng màu trắng bay bổng nổi bật thân xe: “Prime No.1”

      Robot thương mại cỡ lớn đầu tiên của nhóm Prime: Prime số 1.

      Đỗ Nhược siết hai bàn tay thành nắm đấm, vung lên loạn xạ, kích động : “Người trong đội khi nào thử xe? Ngày mai hả? Tối nay háo hức quá ngủ được làm sao đây?”

      “Muốn thử bây giờ ?” Cảnh Minh nghiêng đầu nhìn , hơi nhướng mày.

      “Bây giờ ư?” Đỗ Nhược nhìn bàn làm việc, máy vi tính, bàn điều khiển và dụng cụ xung quanh. “Ở đây là phân xưởng đấy.”

      Cảnh Minh lấy chìa khóa xe từ túi ra, vứt cho : “Chơi , hỏng tôi chịu.”

      Đỗ Nhược chụp lấy chìa khóa, phần kim loại vẫn còn mang theo hơi ấm từ thân nhiệt của cậu. Lái xe đua trong phân xưởng rất hoang đường, nhưng cậu được cũng cảm thấy thành vấn đề.

      mở cửa xe, ngồi vào, trong xe chỉ có chỗ nhắn chật hẹp, tư thế của gần như là nằm ngửa, cách mặt đất khá gần.

      Cảnh Minh đứng bên cạnh nhìn xuống , dặn dò: “Có thể chỉnh ghế ngồi.”

      Cậu khom người xuống sát, gần như ôm trọn vào lòng, thong thả gạt cần điều chỉnh ghế.

      Đỗ Nhược bị thân thể cậu bao phủ trong tích tắc, hương thơm thoang thoảng và gương mặt sắc nét gần ngay trước mắt. ngồi cứng đờ, người cố dựa sát vào lưng ghế. Đỗ Nhược hề biết rằng, ở khoảng cách gần thế này, hơi thở bất giác dồn dập của phả lên cổ cậu nóng bừng.

      Cảnh Minh gạt cần điều chỉnh, ghế đột ngột bật lên trước. Đỗ Nhược lập tức nhào vào lồng ngực cậu theo quán tính, môi chạm phải vành tai vừa lành lạnh vừa mềm mại của cậu. trợn to mắt, lập tức quay mặt , khiền gò má sượt qua cằm cậu.

      Ngón tay nắm chặt chìa khóa cũng có thể cảm giác được nhịp tim đập điên cuồng của mình. Còn người gây họa là cậu lại quay đầu nhìn điềm nhiên: “Ồ xin lỗi, khống chế tốt biên độ.”

      Cậu đứng dậy, bóng dáng cao lớn che ánh đèn đỉnh đầu . Đỗ Nhược nuốt khan, làm như có chuyện gì xảy ra, khẽ cử động ghế: “Ồ, vừa rồi này.”

      “Tôi cũng cảm thấy rất vừa.”

      Đỗ Nhược im thin thít, sao cứ cảm thấy lời này như có ám chỉ gì hay sao ấy nhỉ. Nhất định là cả nghĩ rồi.

      “Chơi vui vẻ .” Cảnh Minh cúi người lần nữa, đóng cửa xe giúp rồi lùi sang bên.

      Prime thêm ghế lái vào, làm hai bộ hệ thống khởi động, bộ là trí năng AI dùng lúc tranh tài, bộ là khởi động bằng chìa khóa.

      Đỗ Nhược hít sâu hơi, tra chìa khóa vào ổ rồi khẽ vặn. Chiếc xe lập tức nổ máy, lao về phía trụ nâng đối diện với tốc độ cực nhanh, khiến Đỗ Nhược chưa chuẩn bị tâm lý vững vàng liền thét lên thất thanh.

      Chiếc xe cứ thế vừa tăng tốc vừa cảm ứng chướng ngại vật, rồi phanh lại, đổi phương hướng.

      Đỗ Nhược nhanh chóng từ kinh hoàng biến thành quen thuộc, hệt như chơi trò xe điện đụng nhau. Chiếc xe bạc “đụng” loạn xạ khắp trong xưởng, nhưng trước chướng ngại vật như có vách tường vô hình, cứ cách vài mét nó dừng lại.

      “Kích thích quá! Vui !” ngả nghiêng trong xe, vừa cười khanh khách vừa ríu rít.

      Cảnh Minh bỏ tay vào túi đứng bên tường quan sát. Cậu nhìn thấy bóng dáng đâu, chỉ nghe thấy tiếng cười lảnh lót truyền ra từ robot của cậu. Cảnh Minh nhướng mày đến giữa xưởng.

      Đỗ Nhược nhìn xe cứ đụng chướng ngại rồi chuyển hướng liên tục, cho đến khi thấy Cảnh Minh phía trước. Xe lao về phía cậu như bay, sợ đến mức mặt mày trắng bệch: “Tránh ra!”

      Cậu vẫn ung dung cho tay vào túi. hoảng loạn nắm lấy chìa khóa, vừa định tắt xe dừng hẳn lại ngay sát bên cạnh cậu. vội vàng tắt máy, chiếc xe bất động như cũ.

      Cả người Đỗ Nhược lạnh toát, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Cậu điên rồi à?”

      Cậu vui vẻ chế giễu: “ sợ đến ngốc luôn rồi, sao đụng vào tôi được? Tia hồng ngoại, cảm biến thông tin sinh vật do phụ trách mà.”

      Đỗ Nhược mở cửa xe ra, chưa kịp bước xuống ló đầu, ném mạnh chìa khóa vào cậu. Cậu đưa tay chụp lấy trong trung. Ồ, đau đấy!

      “Mạnh tay nhỉ?” Cảnh Minh xuýt xoa, vung vẩy bàn tay đỏ ửng vì bị chìa khoá đập vào, “Cũng đúng, từ bé trèo cây, khiêng đá mà.”

      Đỗ Nhược lườm cậu, qua kéo tấm vải phủ lại lên xe, ngay cả bóng lưng toát lên giận dữ. Cậu theo phía sau trêu chọc: “Sợ đấy hả? Sao vậy? Sợ đâm chết tôi à?”

      “Dở hơi, cậu chết tôi thành hung thủ còn gì.” Đỗ Nhược vừa kéo tấm vải bạc vừa gắt giọng: “Thiệt thòi lớn rồi.”

      Cảnh Minh đến giúp kéo góc kia của tấm vải: “Hung thủ đâu phải là , là nàng này.”

      Đỗ Nhược sửng sốt nhìn chiếc xe đua yên tĩnh. Khi nãy, ngồi trong xe hề làm gì cả, xe có chân ga, tay lái và phanh, toàn bộ đều được điều khiển bằng trí não robot. Prime No.1 là vật thể sống. Ý nghĩ này đột ngột lên khiến cảm nhận được luồng hơi lạnh len thẳng vào sống lưng.

      Hai người cùng nhau đắp tấm vải lại ngay ngắn, màu đỏ rực rỡ biến mất, thế giới lại trở về màu xám bạc lạnh lẽo. Cảnh Minh thấy chau mày, bèn hỏi: “Sao thế?”

      “Nếu quả có ngày công nghệ người lái phát triển rộng rãi, có vấn đề về an toàn chứ?”

      Cảnh Minh cười khẩy: “Năm ngoái, cả nước có hơn hai trăm năm mươi nghìn vụ tai nạn giao thông, số người tử vong lên đến sáu, bảy mươi nghìn.”

      Đỗ Nhược á khẩu: “Cậu tham gia câu lạc bộ hùng biện quả đáng tiếc.”

      Cảnh Minh cười sang sảng, khinh thường đáp: “Loại hùng biện tép riu kia ấy hả?”

      “Này, tôi là thành viên của câu lạc bộ hùng biện đấy.”

      “Tôi biết.”

      thầm: “ chết !”

      “Tôi nghe thấy đấy.”

      “Tôi biết mà.”Hai người tắt đèn, rời khỏi phân xưởng. Trong sân, ánh trăng bàng bạc trải mặt đất, đám côn trùng ngủ say, trả lại bầu gian yên tĩnh cho đêm hè. Đỗ Nhược lên xe, ngồi vào ghế lái phụ, khi cài dây an toàn bỗng nhớ ra điều gì đó: “Tôi là người đầu tiên thử xe hả? Nếu có vấn đề gì sao? Cậu tự tin vậy à?”

      Cảnh Minh đề máy xe thể thao, cười phì: “Thưa ngốc, chiếc xe chạy ở khu vực thử nghiệm trước rồi, nếu sao dám cho ngồi vào?”
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 43

      Giữa tháng bảy, trường cho nghỉ hè, nhiệt độ Bắc Kinh lên đến bốn mươi độ. Nắng chiếu vào người như kim châm đau rát, mồ hôi đầm đìa tuôn ra như tắm.

      Hôm được nghỉ, Đỗ Nhược và ba bạn cùng phòng ăn cùng nhau bữa cơm rồi giải tán. Mấy người kia ai về nhà nấy, còn Đỗ Nhược ngày mai phải cùng nhóm Prime bay đến Thâm Quyến tham gia cuộc thi người lái.

      Thâm Quyến cũng nóng như lò lửa, chỉ nhiệt độ cao mà độ ẩm cũng cao. Nếu Bắc Kinh là lò nướng phải gọi Thâm Quyến là lò hấp mới đúng, vừa ra ngoài da liền nhễ nhại, biết là do khí nóng thẩm thấu hay là bí bức mà đổ nhiều mồ hôi nữa.

      Đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược máy bay, vốn khá khó chịu, vậy mà xe bus đón về khách sạn suốt quãng đường đều đóng kín cửa sổ, điều hòa phả hơi lạnh đến choáng váng. tựa đầu chết gí ghế, mắt khẽ híp lại thành đường , nhìn rừng cây nhiệt đới tươi tốt trải dài qua tấm kính mờ. Ánh nắng soi xuống tán lá xanh mướt như xối lên lớp dầu óng ánh.

      “Khó chịu nhắm mắt ngủ lát .” Cảnh Minh vươn tay kéo màn cửa sổ lại, ánh sáng màu xanh nhạt bao phủ trước mắt . “Lát nữa mới đến.”

      “Ừm.” sửa lại tư thế ngồi cho thoải mái, nghiêng đầu ngủ thiếp .

      Lúc xe dừng lại, mơ màng tỉnh giấc. Ngửi được mùi hương quen thuộc qua lớp áo sơ mi, Đỗ Nhược mở mắt ra mới phát mình tựa vào vai Cảnh Minh tự lúc nào. hoảng hồn, lập tức ngồi thẳng dậy, vuốt vuốt tóc. lối chật hẹp có vài thành viên khác ngang qua để xuống xe.

      “Đỡ hơn chưa?” Giọng cậu bình thản.

      “Ừm...” Ngủ giấc, người tỉnh táo hẳn.

      “Xuống xe thôi.” Cậu vừa đứng dậy vừa đưa cho tờ khăn ướt. “Lau mặt !”

      bình ổn nhịp tim, xé vỏ khăn ướt ra lau mặt rồi theo mọi người vào khách sạn.

      Đây là khách sạn năm sao sát biển, đại sảnh được trang trí nguy nga lộng lẫy. Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn bóng dáng mình và các thành viên in trần nhà màu vàng cao cao. Bên trong mở điều hòa vừa phải, hương thơm dìu dịu lan tỏa, khắp nơi đều có thể nhìn thấy chậu hoa tươi trang trí. Cách đó xa là phòng cà phê và trà chiều. Có vài người ăn mặc bảnh bao cầm tách sứ trắng trong tay, khẽ giọng bàn luận.

      Trong đại sảnh dựng biển thông cáo và standee về “Cuộc đua xe người lái thế giới lần thứ nhất” với thiết kế nổi bật lóa mắt. Cạnh đó là quầy tiếp đón do ban tổ chức chuẩn bị riêng cho các đội tham dự. ít người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đăng ký thông tin và nhóm phóng viên bên cạnh phỏng vấn chụp ảnh.

      Cuộc tranh tài này được diễn ra với quy mô lớn, thu hút chú ý của rất nhiều người.

      Nhóm họ đăng ký thông tin dự thi và nhận tài liệu xong đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Mười người được sắp cho sáu phòng đôi. Cảnh Minh nhận thẻ phòng rồi đưa cái cho Đỗ Nhược.

      Vừa vào phòng, Đỗ Nhược hưng phấn vứt hành lý sang bên, ngó nghiêng xung quanh. chưa từng được ở khách sạn xa hoa rộng lớn thế này bao giờ. Phòng tắm là ba mặt thủy tinh, sáng sủa thông thoáng, hai chiếc giường đơn rộng rãi trải drap sạch tinh như mới. Trong phòng còn bài trí tivi, sô pha, bàn trà, đó đặt đĩa trái cây màu sắc bắt mắt. Bên cạnh là khu làm việc riêng với bàn sách, máy vi tính, văn phòng phẩm... cần gì có đó.

      Điểm hay nhất là bên ngoài cửa sổ còn có ban công lộ thiên được gắn đèn trần và chiếc xích đu, có thể ngắm cảnh biển ở phía xa xa. Nhìn qua lan can thấy được hồ bơi, phòng ăn ngoài trời, phòng cà phê và mảng cây cối rậm rạp dưới khách sạn. Thế giới màu xanh biêng biếc.

      rất thích thành phố này, ràng là thành phố nhưng lại mang đến cảm giác như được hòa mình nơi rừng rậm, cây cối cao lớn tươi tốt hệt như quê .

      Đứng hóng gió ban công hồi, bỗng nghe thấy ở kế bên truyền đến tiếng Lý Duy: “Bây giờ hả?”

      thanh kéo khóa vali cùng giọng Cảnh Minh vang lên: “Tao tắm trước . Mẹ nó, miền Nam nóng chết được.”

      “Được, chờ mày vậy.” Dứt lời, Lý Duy ra ban công, quay đầu thấy Đỗ Nhược liền cười tươi rói: “Hello!”

      Đỗ Nhược đến gần ban công của họ, nhoài qua lan can hỏi: “Các cậu định đâu thế?”

      “Sáng nay, Prime No.1 tới Thâm Quyến, chúng mình đón nàng.”

      Prime No.1 hôm qua được vận chuyển bằng tàu hỏa đến đây.

      “Cậu muốn chung ?”

      Đỗ Nhược chưa kịp trả lời trong phòng vọng ra tiếng của Cảnh Minh: “Đỗ Nhược đừng . Trời nóng đường xa, chịu nổi đâu. Bảo ấy buổi chiều ngủ giấc .”

      Lý Duy đồng ý: “Cũng đúng, từ sáng đến giờ, hết ngồi máy bay lại đến ngồi xe, cậu ở lại khách sạn nghỉ .”

      “Ừm.” Đỗ Nhược gật đầu.

      Đỗ Nhược vào phòng tắm rửa gội đầu, sấy khô tóc, lại uống cốc nước lớn, ăn chuối và táo rồi leo lên chiếc giường êm ái ngủ say.

      Khi tỉnh lại sáu giờ tối, mặt trời cũng khuất bóng. Những áng mây hồng bao phủ cả bầu trời, nhuộm đẫm đại dương thành màu đỏ rực. Đỗ Nhược mở điện thoại xem tin nhắn trong nhóm chat của Prime, bảy giờ đến nhà hàng Tây ở tầng hai khu Đông dùng buffet tối.

      Đỗ Nhược sửa soạn qua loa, đến 6 giờ 50 phút xuất phát, đúng lúc gặp được Cảnh Minh mở cửa phòng bên cạnh bước ra. Hình như cậu mới tắm lần nữa, tóc vừa được sấy khô nhưng có vài chỗ vẫn còn ẩm ướt.

      Đỗ Nhược hỏi ngay: “Về rồi hả?”

      “Ừ. Vừa về được lúc. Buổi chiều có nghỉ ngơi ?”

      “Có, ngủ thẳng đến tối mới dậy, mắt cũng sưng lên rồi đây này.” vừa cười vừa xoa mặt mình.

      Cậu thoáng nhìn , khuôn mặt hồng hào, khí sắc khá hơn buổi sáng nhiều, xem ra ngủ rất ngon. đến thang máy, cậu giữ cửa lại, chờ vào trước mới bước vào.

      Ánh đèn êm dịu soi bóng hai người vách thang máy màu vàng. lén liếc sang cậu, tuy phải ra ngoài bôn ba trong khí trời nóng bức nhưng giờ, trông cậu vẫn tươm tất gọn gàng. Cậu tựa vào vách tường, thỉnh thoảng lại cúi đầu dụi mắt.

      “Mệt lắm hả?”

      “Hử?” Cậu buông tay xuống, nhìn sang . “ đến nỗi, chỉ là quen khí hậu ở đây thôi. Trông có vẻ thích nghi nhanh đấy nhỉ?”

      “Ừ. Tôi rất thích chỗ này, khá giống với quê tôi nên cảm thấy thân thiết.”

      Cửa thang máy mở ra, hai người khách mang theo khung ảnh khổng lồ bước vào. Cảnh Minh kéo Đỗ Nhược đến bên cạnh. gian thang máy khá chật, khung ảnh của hai người kia chiếm hết cả diện tích, ép Đỗ Nhược và Cảnh Minh vào sát góc. Mặt đối mặt với cậu, ngực gần như dính sát vào người cậu. Hơi thở cậu nóng hổi phả xuống trán râm ran.

      thấy ngượng quá, vừa định xoay người bất ngờ đụng vào khung ảnh kia. Người đỡ khung ảnh cầm vững làm nó đổ xuống nện về phía gáy Đỗ Nhược. Cảnh Minh thấy thế lập tức đưa tay chắn lại, tấm ván gỗ đập vào mu bàn tay cậu. Khung ảnh nhàng gõ xuống đầu , kẹp bàn tay cậu ở giữa.

      Người kia vô cùng áy náy: “Xin lỗi nhé!”

      Sắc mặt Cảnh Minh tốt, muốn nổi nóng nhưng nhẫn nhịn lên tiếng. Tay cậu vẫn giữ nguyên đầu , che chở cho khỏi tấm gỗ kia, tư thế hệt như ôm vào lòng. Thậm chí có thể nghe được tiếng tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Hai người chỉ cách nhau qua lớp vải áo phông mỏng.
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Đỗ Nhược lúng túng trợn to mắt, nhưng thể né tránh hơi thở đầy nam tính của ai kia. Mùa hè này nóng quá mất! Hô hấp trở nên dồn dập, bèn lên tiếng phá vỡ bầu khí quái lạ này: “Giờ xe ở đâu?”

      “Ở bãi.” Cậu cúi đầu nhìn .

      Khi chuyện, nhìn vào mắt đối phương là bất lịch , nhưng nhìn vào mắt cậu lại ngại ngùng vô cùng. “Cậu đưa xe đến đó rồi quay về ngay à?”

      , phải để xe làm quen với đường đua chút.”

      vừa nghe mắt sáng lên: “ nàng biểu thế nào?”

      “Cực kỳ tốt.” Cậu cong môi cười, vô cùng đắc ý.

      Trong gian chật hẹp, trong lồng ngực ấm áp của Cảnh Minh, cậu cúi đầu nhìn , ngẩng đầu lên nhìn cậu. Đỗ Nhược dần dần có chút thoải mái lắm.

      “Ting!” Thang máy đến tầng hai, lập tức dời mắt . Cậu bỏ tay xuống, ánh mắt lướt qua mặt rồi nhìn về phía cửa thang máy mở.

      ***

      Nhà hàng Tây của khách sạn rất lớn, cửa sổ bằng kính trong suốt có thể nhìn ra rừng mưa nhiệt đới. Gió biển thổi những tán lá to vung vẩy cọ vào cửa sổ. Mặt kính còn lại kéo dài đến tận ban công khổng lồ hướng biển. Tiếng sóng rì rào, du dương vọng vào bên trong nhà hàng.

      Thức ăn đặt bàn đều ngon lành và tươi mới, đa dạng phong phú, nào món Nhật, món Tây, món Trung, hải sản, hoa quả, bánh ngọt... khiến người ta hoa cả mắt.

      Đỗ Nhược bê hai đĩa to về chỗ ngồi bị Vạn Tử Ngang cười: “Nhiều như vậy, cậu ăn hết sao?”

      gật đầu:” Ăn hết chứ. Mình vừa ngủ giấc đẫy, sức ăn tưởng tượng nổi đâu.”

      Nhìn sang Cảnh Minh ở đối diện, trong đĩa chỉ có miếng bít tết, miếng cá tuyết và phần salad. Chắc hẳn nóng quá nên cậu muốn ăn gì.

      Mọi người ngồi quay quần với nhau, ăn cơm Lý Duy huých cánh tay Cảnh Minh, hất cằm về phía xa: “Mày xem kìa.”

      Qua ô cửa kính, bọn họ nhìn nhóm Dịch Khôn ngồi bên chiếc bàn vuông ở phòng bên kia. Có điều chỉ ba, bốn người là thuộc nhóm Orbit thôi.

      ai bất ngờ khi thấy họ xuất ở đây. , hai tháng trước, công ty xe hơi Bằng Trình muốn phát triển công nghệ xe hơi người lái, bày tỏ ý định muốn hợp tác với Prime nhưng bị từ chối, họ tức khắc thành lập tổ nghiên cứu phát triển, lại tìm các nhóm chuyên nghiệp trong ngành cung cấp sản phẩm, ví dụ như hệ thống cảm biến, điều khiển, vận hành. Nhóm của Dịch Khôn chính là bên cung cấp sản phẩm hệ thống vận hành xe cho họ.

      vớ vẩn!” Đỗ Chi Viễn khinh thường. “ vận hành thử chưa mà dám mang ra thi?”

      “Nóng vội quá rồi.” Lý Duy giải thích. “Bằng Trình nôn nóng muốn mượn cơ hội này làm phát súng khai hỏa đầu tiên cho công ty. Nếu họ đạt được giải nhất thành công vang dội lĩnh vực người lái trong nước. Đoán chừng quảng cáo rầm rộ vài lần, vung thêm chút tiền là có thể trực tiếp lên sàn gọi vốn rồi.”

      Cảnh Minh thờ ơ góp lời: “Đáng tiếc.”

      “Hả?” Đỗ Nhược thắc mắc. “Đáng tiếc gì cơ?”

      “Tôi đến đây.” Cậu trả lời tỉnh bơ.

      Cả nhóm cười ha hả, Đỗ Nhược cũng vừa cười vừa cho miếng cá chình vào miệng. Chà, ngon !

      ăn sạch hai đĩa thức ăn to đùng kia, cuối cùng lại lấy thêm hoa quả. Lúc bận gắp dưa hấu người đến gắp thanh long. Đỗ Nhược quay sang nhìn, phát đó là Dịch Khôn.

      “Đàn ?”

      Dịch Khôn thản nhiên nhìn , hờ hững hỏi: “Gần đây thế nào?”

      “Rất tốt ạ. Còn ?”

      “Tốt lắm.” Dịch Khôn gì khác nữa.

      Đỗ Nhược đặt thanh kẹp trái cây xuống, nghĩ ngợi rồi chúc: “Chúc ngày mai tranh tài đạt được thành tích tốt nhé.”

      Lần này, ta lại nhìn về phía : “Bọn tôi đạt được thành tích tốt, vậy bọn em sao?”

      ngỡ ngàng giây lát rồi cười bảo: “Bọn em tốt hơn.”Dịch Khôn chỉ lạnh nhạt nhìn hề tiếp lời, qua vài giây lại : “Bọn em cứ cố gắng lên, tôi sao cả.”

      “Ồ!”

      “Bên dự thi là Bằng Trình, phải Orbit. Bọn tôi chỉ là người cung cấp hệ thống phanh tự động thôi.” Dịch Khôn . “Cuộc thi này với bọn tôi chẳng qua là cơ hội mở rộng thị trường tiêu thụ.”

      Mục tiêu của Orbit rất ràng, làm hệ thống phanh tự động hoàn mỹ, hợp tác với nhiều công ty lớn, làm bên cung ứng, kiếm tiền, hết.

      Đỗ Nhược gật đầu: “Vậy chúc bọn kiếm được nhiều tiền hơn nhé.”

      Dịch Khôn thêm lời nào, quay người bỏ .

      Đỗ Nhược bê đĩa hoa quả về bàn. Ăn xong, mọi người lại tập hợp với nhau nghiên cứu chặng đua ngày mai.

      Hai mươi bốn đội đến từ mười lăm quốc gia được chia thành tám tổ, mỗi tổ ba đội. Hai đội về đầu ở mỗi bảng vào vòng trong. Đội nhất bảng A thi với đội nhì bảng B và ngược lại. Các đội thắng của hai nhóm được xếp theo thứ tự thời gian, những đội có thời gian đua ngắn đấu với đội có thời gian đua dài thuộc tổ C và D, cho đến khi nửa đầu bảng ABCD thi với nửa sau bảng EFGH và ngược lại. Đội nào về đầu tiên bước vào trận chung kết.

      ***

      Cả ngày hôm sau, từ sáng đến tối, lịch thi được xếp kín mít: Thi trong tổ, thi với tổ khác, thi bán kết, thi chung kết. Đường đua kéo dài 10 km, hầu hết tốc độ xe đều là 200 - 300 km/h nên mỗi trận chỉ kéo dài vài phút. Dù có hai mươi bốn đội thi nhưng tất cả các trận đều có thể tổ chức trong vòng ngày.

      Cường độ vận hành cao cộng thêm thời tiết nóng bức là thử thách lớn dành cho hệ thống tản nhiệt của máy móc. Nhưng cả nhóm Prime đều tràn trề tự tin. Họ sớm dự tính các vấn đề ở giai đoạn nghiên cứu rồi, chỉ còn chờ cuộc thi đấu ngày mai thôi.

      Lúc mọi người thang máy lên phòng, ai nấy đều im lặng. Từng gương mặt trẻ đều tràn ngập mong đợi và niềm khát khao vào ngày mai.

      Bỗng Chu Thao thốt lên: “Các cậu có nghĩ đến, nếu mai chúng ta đạt giải vô địch Prime nổi tiếng thế giới ?”

      Mười con người túm tụm trong gian chật hẹp đều lên tiếng, chỉ mỉm cười mang theo niềm mong ước dạt dào khôn tả.

      Cảnh Minh cười khẩy: “ phải nghĩ, là nhất định.”

      Lần này, ai ai cũng cười vang. Bao chờ đợi, thấp thỏm, hưng phấn, hy vọng... hoàn toàn lộ liễu thành tự đại, cuồng vọng và bất chấp mọi thứ.

      “Đúng, nhất định thắng, chúng ta là số !” Cả bọn cùng đồng thanh.

      Hà Vọng bật cười: “Mà vấn đề nổi tiếng thế giới chẳng phải Cảnh Minh sớm vang danh thiên hạ rồi sao?”

      Cảnh Minh lắc đầu: “Lần này là Prime, Prime của tất cả chúng ta.”

      Cậu ngước mắt lên, ánh đèn thang máy phản chiếu nơi đáy mắt lấp lánh như ánh sao, khẳng định: “Đam mê, nghiệp và tương lai của chúng ta từ ngày mai dang rộng cánh bay cao. Bởi vì ngày mai, chúng ta nhất định chiến thắng.”

      Mắt Đỗ Nhược cũng sáng rực long lanh: “Cổ vũ cho ngày mai nào!”

      đưa tay phải ra. Cảnh Minh và cả bọn đều sửng sốt. Họ chưa từng làm vậy bao giờ.

      “Có cần sến vậy ?” Cảnh Minh phì cười nhưng vẫn ung dung đặt tay phải mình lên mu bàn tay .

      Nhóm Lý Duy, Hà Vọng, Vạn Tử Ngang, Đỗ Chi Viễn, Chu Thao lần lượt đặt tay phải lên. Mười bàn tay đặt lên nhau, ra sức ấn xuống: “Prime go!”, “Cố lên!”
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :