1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trăng sáng và em - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 9:
      Edit: Thanh Vy


      Trước cổng trường, Chu Lẫm khó có được lần đến sớm, dừng xe ở ven đường, nhìn vào bên trong, tới cạnh hàng bán quà vặt.

      Đúng lúc ra tới, thầy giáo trực ban dẫn nhóm học sinh lại đây, Chu Lẫm cất đồ vào túi, cùng chờ với các phụ huynh, bảo mẫu. đơn độc đứng bên, thân mặc đồ đen, cao lớn rắn rỏi, còn khí khái uy vũ hơn cả bảo vệ của trường, hấp dẫn ít ánh mắt của các bà mẹ trẻ.

      “Chú Chu!”

      Nhìn thấy chú Chu công tác mấy ngày qua, Phó Nam cao hứng chạy ra khỏi đội ngũ, hô to. Giống như viên đạn phóng với gia tốc lớn. Chu Lẫm đứng tại chỗ, nghĩ đến lâu trước đây tới đón thằng bé, Phó Nam ràng là lạnh như băng thích , cùng so sánh với nhiệt tình tại, quả như băng và lửa.

      “Chú Chu!” Chạy tới gần, Phó Nam lại kêu lớn hơn nữa.

      Chu Lẫm nhấc hai nách thằng bé lên, liền đem bạn học ôm vào trong ngực: “Nhớ chú như vậy sao?”

      Khuôn mặt Phó Nam hồng hồng, đôi mắt sáng lên nhìn chú Chu, nó nhớ, nhưng Phó Nam , tay sờ vào cái cằm râu ria xồm xàm, ghét bỏ đẩy cái: “Lại cạo râu!”

      Chu Lẫm:…

      Ngày đó nhận được vụ án lập tức xuất phát, tới huyện An lại chạy khắp nơi tìm manh mối điều tra, nào có thời gian nhàn rỗi cạo râu? Nếu phải Phó Nam , Chu Lẫm căn bản ý thức được lúc này mình lôi thôi như thế nào.

      giáo tới!”

      Chu Lẫm ngẩng đầu, là lúc tan học, qua cổng trường đều là thầy giáo với học sinh, nhưng liếc mắt cái liền thấy Lâm Nguyệt trong đám người. giáo trẻ hôm nay mặc chiếc váy màu lam nhạt, vừa vừa chuyện cùng đồng nghiệp bên cạnh, ánh hoàng hôn sáng lạn, da thịt trắng nõn trong suốt như ngọc, lại làm làn váy đung đưa như làn nước, phác họa ra đường cong con lả lướt hấp dẫn. Thầy giáo ngang qua đều quay đầu nhìn , giáo ngang qua cũng nhìn , ngay cả nhóm học sinh xếp hàng qua, đều muốn nghiêng đầu nhìn giáo mặc váy dài xinh đẹp này.

      “Trong trường của cháu, giáo là xinh đẹp nhất.” Phó Nam tay ôm bả vai chú Chu, nhìn giáo, kiêu ngạo .

      “Sao cháu biết?” Chu Lẫm buông bạn học ra, thu hồi tầm mắt.

      Phó Nam ngửa đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Cháu nghe các bạn trong lớp , còn thầy Trình lớp 5 là đẹp trai nhất, bọn họ đều muốn thầy Trình làm bạn trai của Lâm.” Lâm vừa xinh vừa trắng, đặc biệt ôn nhu, thầy Trình vừa trắng vừa đẹp trai, đặc biệt kiên nhẫn, Phó Nam cũng cảm thấy thầy Trình và Lâm rất xứng đôi.

      Chu Lẫm gì, đám học sinh tiểu học đọc sách cho tốt, mỗi ngày đều nghĩ cái gì bậy bạ trong lòng, bất quá thầy Trình là vị nào? Thầy giáo trung niên đầu hói bụng phệ gặp qua mấy người.

      giáo!” Phó Nam đứng bên cạnh chú Chu vẫy tay với giáo.

      Lâm Nguyệt cười với thằng bé.

      “Oa, người kia đẹp trai…” Hà Tiểu Nhã tiến đến bên tai Lâm Nguyệt, vừa vừa bí mật quan sát Chu Lẫm, “ xem cánh tay ta cường tráng, tôi đoán ta ít nhất có sáu múi cơ bụng.”

      Hà Tiểu Nhã thích nhất là thưởng thức mỹ nam, khi mọi người cùng dạo phố, Hà Tiểu Nhã thường xuyên tới lui rồi đột nhiên túm chặt Lâm Nguyệt, chỉ vào mỹ nam gần đó cho xem.

      Nhưng lần này, Lâm Nguyệt có mặt mũi mà nhìn Chu Lẫm, sợ bị cặp mắt sắc bén kia của bắt được.

      “Là phụ huynh trong tiểu khu tôi ở, tôi chào hỏi chút.” giọng giải thích.

      Hà Tiểu Nhã cười: “ thôi, tôi trước đây.”

      Lâm Nguyệt gật đầu, nhìn đồng nghiệp trước vài bước, mới về phía Chu Lẫm và Phó Nam. Trong lúc Lâm Nguyệt rầu rĩ nên chuyện với Chu Lẫm như thế nào, Chu Lẫm đột nhiên xoay người, lập tức đến chiếc SUV đen đỗ ven đường, gò má lạnh lùng lãnh đạm.

      Lâm Nguyệt sửng sốt, này là có ý gì?

      giáo, lên xe thôi.” Người ngồi lên xe, Phó Nam nhìn chú Chu chút, cười gọi giáo.

      Lâm Nguyệt do dự. Cảnh sát Chu có ý như vậy sao? Lúc nãy gọi điện thoại, Chu Lẫm chỉ tới đón Phó Nam, nhờ chuyển lời, vạn nhất Chu Lẫm đón Phó Nam có kế hoạch khác, lên xe chẳng phải là làm Chu Lẫm khó xử? Nhưng nếu Chu Lẫm tiện đường đón , rời như vậy, quá biết cảm kích rồi.

      Nghĩ vậy, Lâm Nguyệt nắm tay Phó Nam đến bên xe, đợi Phó Nam ngồi vào xong, liền hỏi người đàn ông ở ghế điều khiển: “Cơm chiều chỉ nấu cho Nam Nam sao?”

      Mới vừa xong, liền đối diện với đôi mắt quen thuộc qua kính chiếu hậu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, luôn mang theo lực sắc bén.

      Lâm Nguyệt hoảng hốt cúi đầu.

      cần, hôm nay ăn ở bên ngoài.”

      Lâm Nguyệt nghe xong thầm cảm thấy may mắn, quả nhiên Chu Lẫm có chuẩn bị, may mắn tùy tiện lên xe.

      Phó Nam lại hài lòng cái sắp xếp này, bĩu môi kháng nghị: “Cháu , cháu muốn ăn cùng giáo cơ.” Cơm bên ngoài ngon bằng giáo làm.

      Lâm Nguyệt xấu hổ, đứa này sao lại nhìn ra tâm ý của Chu Lẫm chứ, vừa mới xong vụ đại án, Chu Lẫm mang Phó Nam ăn bên ngoài, là có ý bồi thường thằng bé, chỉ biết làm món ăn bình thường, sao so được với nhà hàng nổi tiếng.

      “Vậy về nhà.” Chu Lẫm phản đối, dỗ xong thằng bé, kiên nhẫn mà thúc giục người đứng ỳ trước cửa xe: “Lên xe.”

      Lâm Nguyệt vốn định khuyên Phó Nam nghe lời, vô tình liếc thấy ánh mắt nghiêm túc của Chu Lẫm, khó hiểu nhưng cũng nhiều, ngoan ngẵn ngồi lên xe.

      Người lớn có suy nghĩ, Phó Nam có nhiều nghi vấn, tay bám vào ghế phía trước hỏi: “Chú Chu, chú công tác ở đâu?”

      Chu Lẫm: “Huyện An.”

      bắt người xấu ạ?”

      “Ừ.”

      “Bắt được rồi sao?”

      “Ừ.”

      Phó Nam muốn biết càng nhiều: “Người xấu làm…”

      “Cho cháu.” Chu Lẫm mắt nhìn phía trước, trở tay đưa đồ ra sau, lòng bàn tay rộng có hai viên chocolate tròn xoe, gói trong giấy bạc. Phó Nam thích nhất là ăn chocolate, nhưng chú Chu mỗi tuần chỉ cho phép ăn lần, đối mặt với kinh hỉ bất ngờ, Phó Nam lập tức nắm lấy chocolate, ngọt ngào : “Cảm ơn chú Chu!”

      Chu Lẫm có ý kiến, chỉ lơ đãng nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy giáo ôn nhu chăm chú nhìn vào bạn học .

      giáo, cái này cho .” Phó Nam rất hiểu chuyện, muốn cho viên.

      Lâm Nguyệt cười cần, Phó Nam dứt khoát bóc gói giấy ra, giơ tay muốn đút cho giáo. Thịnh tình thể chối từ, Lâm Nguyệt đành tiếp nhận. viên tròn trịa, Phó Nam đút vào trong miệng, quai hàm liền phồng lên, Lâm Nguyệt biết, theo bản năng nhìn về ghế điều khiển, mặc dù thấy Chu Lẫm chuyên tâm lái xe, Lâm Nguyệt vẫn dùng tay che miệng lại, tránh cho hành động bất nhã.

      Con người thanh tú, cử chỉ thanh tú, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ăn xong mới buông tay.

      Ăn hết chocolate, Phó Nam lại muốn hỏi thăm việc bắt người xấu, Chu Lẫm muốn về vụ án, chuyển đề tài: “Cơm chiều muốn ăn gì?”

      Phó Nam lại lần nữa mắc mưu, nghiêm túc suy nghĩ lát ăn cá. Hôm thứ bảy giáo làm cá ăn quá ngon, nó ăn chưa đủ.

      Lâm Nguyệt tiếp lời: “Vậy đến siêu thị , trong nhà có cá.”

      Chu Lẫm: “Được.”

      ~

      Mua xong nguyên liệu nấu ăn, Lâm Nguyệt đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp, Chu Lẫm ngồi ở phòng khách chơi trò chơi với Phó Nam, lâu sau, Phó Nam đột nhiên kêu to: “Chú Chu là thúi, toàn là mùi mồ hôi!”

      Thằng bé nghĩ gì đó, thanh trong trẻo, giống như chiếc loa .

      Chu Lẫm thường xuyên phá án bắt người, thời tiết gần 30 độ, ở thành phố Giang chạy vòng là ra thân mồ hôi, lần này huyện An công tác, tuy rằng tắm rửa mỗi ngày, nhưng chỉ có bộ đồ, mặc mấy ngày có thể thơm mới là lạ. Bị Phó Nam ghét bỏ mùi mồ hôi phải lần đầu, nhưng chỉ có hôm nay, Chu Lẫm lại cảm thấy xấu hổ.

      “Nơi nào thúi, sao chú ngửi được.” Chu Lẫm mặt đổi sắc phản bác, dư quang liếc về phòng bếp. đưa lưng về phía thái rau, người mặc tạp dề, dây lưng tinh tế thắt ở hông, làm eo càng thêm thon gọn, phảng phất như hai bàn tay là có thể bóp chặt.

      “Chỗ nào cũng thúi, mau tắm rửa!” Phó Nam ghét bỏ đẩy .

      Chu Lẫm còn cách nào, ném xuống tay cầm trò chơi, vào phòng lấy quần áo sạch, sau đó vào phòng vệ sinh. Lâm Nguyệt kỳ đều nghe thấy, khóe miệng vẫn luôn treo nụ cười, cho đến khi trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào, bên tai ngoài ý muốn vang lên giọng của Hà Tiểu Nhã: “ xem cánh tay kia, tôi đoán ít nhất có sáu múi cơ bụng!”

      Cơ bụng Chu Lẫm…

      Lâm Nguyệt bỗng nhiên thất thần, chợt đầu ngón tay tê rần, Lâm Nguyệt hít vào, kịp thời nhấc dao lên, nhưng ngón trỏ vẫn là bị cắt vào, may mà sâu. Lâm Nguyệt chịu đựng lúc, chảy máu nữa, tiếp tục thái hành lá, dám suy nghĩ bậy bạ tiếp.

      Trong phòng vệ sinh, Chu Lẫm hơi nóng, đầu vẫn luôn dội nước lạnh, dừng lại tắt vòi hoa sen, cầm khăn tắm chà lau. Người đàn ông trong gương, thân hình cao lớn cường tráng, tám múi cơ bụng ra ràng. ngửa đầu lau sau lưng, quai hàm cương nghị, hầu kết nổi lên, xương quai xanh hấp dẫn, xuống chút nữa, là nơi chứa lực lượng mạnh mẽ thành thục.

      Lau người xong, Chu Lẫm sờ sờ cằm, lấy ra dao cạo râu, chậm rãi từ từ tân trang lại lần.

      Năm phút sau, cửa phòng tắm mở.

      Phó Nam nghe được tiếng động, vừa chơi game vừa quay đầu lại, cũng như lúc nãy ghét bỏ chú Chu thúi, đột nhiên lại kêu to lên: “Oa, chú Chu đẹp trai!”

      Lâm Nguyệt nhịn được, nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ, chỉ thấy Chu Lẫm mặc áo ngắn tay quần đùi, cánh tay lộ ra bên ngoài, cùng cơ bắp bắp chân đều đường cong mạnh mẽ. Giống như nhận ra được chăm chú nhìn, quay đầu nhìn , râu cạo, như trẻ ra mấy tuổi, bùng nổ oai hùng.

      Tầm mắt giao nhau, ánh mắt như có thâm ý khác, Lâm Nguyệt hốt hoảng cúi đầu, lại lần nữa rửa cái thớt vừa mới rửa xong.

      “Ngửi chút, còn thúi hay ?” Chu Lẫm xốc thằng bé lên, trong giọng có ý cười.

      Phó Nam dùng sức ngửi ngửi, cười hắc hắc.

      Cơm chiều nấu xong, ba món mặn món canh, bởi vì Chu Lẫm thích ăn cay, ba món ăn kia đều chia làm hai đĩa.

      “Lần sau đừng tốn công, cay tôi cũng ăn được.” Nhìn bàn ăn, Chu Lẫm với Lâm Nguyệt, tự nhiên nhắc trước lần sau.

      Lâm Nguyệt để ý, đưa đôi đũa cho : “Được, tôi biết rồi.”

      Chu Lẫm nhận đũa, ánh mắt tạm dừng ngón trỏ mảnh khảnh trắng nõn vài giây, làm như có việc gì ngồi xuống.

      Chu Lẫm trầm mặc ít lời, bàn cơm nhiều lắm, chỉ vùi đầu ăn cơm, Lâm Nguyệt vừa ăn vừa chăm sóc Phó Nam, Chu Lẫm rời bàn, mới khiếp sợ phát , làm cho ba đĩa đồ ăn cay vậy mà đều hết sạch! đúng, còn thừa ít gừng băm… Lâm Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, Chu Lẫm kén ăn?

      “Chú Chu ăn nhiều quá.” Phó Nam vuốt bụng dưa , lớn tiếng cười người đàn ông ra từ phòng ngủ phụ.

      “Hôm nay cháu rửa nồi.” Chu Lẫm trực tiếp ném quả bom tới.

      Phó Nam kêu tiếng, biến thành mặt nhăn nhó.

      “Chú Chu đùa thôi, súc miệng .” Lâm Nguyệt đứng dậy chuẩn bị thu dọn bát đĩa.

      “Để tôi làm.”

      Có người bên cạnh , giọng vừa dứt, bàn tay to duỗi tới, giữa đầu ngón tay cứng rắn, cầm mấy miếng băng keo cá nhân.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Khi nào giáo lâm được xem cơ bụng tám múi đây
      Hóng quá

    3. Tld

      Tld Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      26
      Chuẩn bị có gian tình rùi

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Tiếu Tiếu sở trường viết cổ đại, truyện này đại quả là đặc sắc á. Lại phải theo tới cùng thôi. Editor ơi cố lên. Ủng hộ nàng, edit nuột lắm.

    5. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chúc mừng Olympic Việt Nam!!! Chúc mừng các chàng trai!!! Chúc mừng Trung vệ đội trưởng Bùi Tiến Dũng của em <3<3<3 Tặng thêm chương cho các nàng nha ;)

      Chương 10:
      Edit: Thanh Vy


      Lâm Nguyệt ngây người.

      Chu Lẫm liếc nhìn cái, đem băng cá nhân đặt bàn, bưng bát đũa lên vào phòng bếp, mở vòi nước, thuần thục rửa bát.

      Lâm Nguyệt quay đầu lại, bóng dáng nam nhân cao lớn, bả vai rộng rãi, giống như có việc gì, giống như đưa băng cá nhân chỉ là hành động tùy ý. Lâm Nguyệt nhìn ngón tay, miệng vết thương nho , vậy mà lại chú ý tới.

      “Cảm ơn.” giọng .

      Chu Lẫm cúi đầu rửa bát, giống như nghe thấy.

      Lâm Nguyệt cười cầm lên băng cá nhân, quay về phòng mình. Đóng cửa lại, tiếng nước trong phòng bếp lại, Lâm Nguyệt ngồi vào bên bàn đọc sách, chậm rãi xé ra cái dán lên tay.

      Ánh mắt vẫn luôn rất độc, chú ý tới cũng có gì kỳ quái chứ?

      Nhưng cảm giác được người khác quan tâm, ấm áp.

      Sờ vào ngón tay được băng lại, Lâm Nguyệt nghiêng tai lưu ý động tĩnh bên ngoài.

      Mới hơn 7 giờ, Chu Lẫm từ phòng bếp ra, giám sát Phó Nam làm bài tập. Phó Nam ngoan ngoãn ngồi ở bàn, Chu Lẫm cởi giày dựa vào giường ngồi, tay đặt sau gáy, tay lật xem vở làm văn của Phó Nam.

      Nhìn vài trang, Chu Lẫm chuyển hướng nhìn cửa sổ, trước mắt phảng phất như thấy được đứa trẻ gầy bị người ta bắt nạt cũng dám với phụ huynh.

      “Ở trường có người bắt nạt cháu sao?”

      Tay Phó Nam cầm bút chì, nghiêm túc là đề toán, nghe được vấn đề chú Chu hỏi, Phó Nam nâng đầu suy nghĩ lát, lại lắc đầu. Bạn béo ném nó cục đá phải quá đau, tính là bắt nạt.

      Chu Lẫm ừ tiếng, vẫy tay gọi bạn học lại đây, “Nhớ kỹ, cháu trai của chú Chu thể bắt nạt người khác, cũng thể bị bắt nạt còn lên tiếng.”

      Phó Nam hiểu, chú Chu là cảnh sát hình , lợi hại nhất!

      “Chú Chu, cháu có bài làm được…” Vì sùng bái chú Chu, Phó Nam liền quên chú Chu thể làm đề toán, trông mong xin giúp đỡ.

      Chu Lẫm quên, hất hất cằm về phòng ngủ chính, thấp giọng : “Chú Chu dạy, tìm giáo cháu .”

      Phó Nam liền ôm sách qua.

      Lâm Nguyệt vài ba câu liền dạy xong, sau đó đem băng cá nhân còn thừa đưa cho Phó Nam, nhờ thằng bé chuyển cho Chu Lẫm. Phó Nam làm theo, cũng chuyển lời cảm ơn của giáo.

      Chu Lẫm nhận lấy băng cá nhân, tùy tay đút vào túi.

      “Chú Chu, bạn học lớp cháu đều phim điện ảnh có khủng long rất hay, cháu cũng muốn xem.” Chu Lẫm ra rất ít chủ động giám sát Phó Nam làm bài tập, ở trong mắt bạn học , chú Chu là người rất bận rộn, hôm nay ở đây thấy được tâm tình chú Chu tồi, Phó Nam liền ra việc nó mong ước từ lâu.

      “Phim điện ảnh gì?”

      “Cháu cũng biết, dù sao trong đó có khủng long.”

      Chu Lẫm bỗng nhiên nghĩ tới, hôm nay ở cục có nghe thấy Đường Hiên nhắc mãi muốn xem phim, lấy di động tìm kiếm, nhìn lại khuôn mặt của Phó Nam thò vào, : “Thứ bảy nếu rảnh đưa cháu xem.”

      Phó Nam hưng phấn hoan hô.

      Chu Lẫm nhìn cửa phòng ngủ chính, cuối cùng cũng thêm gì.

      ~

      Chiều thứ sau, tổ toán học làm hội nghị tổng kết, trao đổi các tình huống dạy học, tổ trường Trình Cẩn Ngôn hỏi: “Tháng này chọn liên hoan vào ngày mai, đều có thời gian chứ?”

      Các tổ ở trường, mỗi tháng đều tổ chức lần hoạt động liên hoan.

      Lâm Nguyệt sắp xếp gì, Vương Tả, Hà Tiểu Nhã, Tưởng Tư Di đều đồng ý, Trình Cẩn Ngôn gật đầu, kế tiếp liệt kê ra mấy nhà hàng.

      “Ăn lẩu , ăn xong vừa lúc xem phim.” Tưởng Tư Di vừa ý nhất quán lẩu, vừa lúc lại cùng cao ốc với rạp chiếu phim.

      Trình Cẩn Ngôn nhìn ba người còn lại, Lâm Nguyệt đâu cũng được, Vương Tả thường ngày cũng thích ăn lẩu, Hà Tiểu Nhã tò mò Tưởng Tư Di muốn xem phim gì.

      Tưởng Tư Di tên ra.

      Hà Tiểu Nhã cũng muốn xem, đề nghị mọi người cùng , Lâm Nguyệt đồng ý, Vương Tả , Tưởng Tư Di nắm lấy bút, tận lực hào phóng hỏi Trình Cẩn Ngôn: “Tổ trưởng có muốn xem cùng ?”

      Trình Cẩn Ngôn cười: “Muốn tôi làm hộ hoa sứ giả?”

      Tưởng Tư Di đỏ mặt, tổ trưởng so sánh với hoa.

      Trình Cẩn Ngôn lại nhìn về phía Lâm Nguyệt bên kia sau đó mời khách, đặt vé xem phim 9 giờ tối mai.

      Buổi chiều tan học, Lâm Nguyệt với Phó Nam ngày mai có kế hoạch khác. Phó Nam cũng phải mỗi ngày đều cần giáo theo, biết được cũng xem phim khủng long, Phó Nam rất cao hứng, cao hứng vì làm việc giống như giáo, đáng tiếc nó biết chú Chu mua vé lúc mấy giờ.

      Tàu điện ngầm được nửa đường, Chu Lẫm nhắn tin cho Lâm Nguyệt, tạm thời có việc, phỏng chừng chiều mai mới có thể trở về, nhờ ngày mai đưa Phó Nam đến chỗ bà Lý.

      Lâm Nguyệt hiểu tính chất công việc của , bận bịu là vì bảo vệ nhân dân, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Phó Nam, Lâm Nguyệt thấy đau lòng cho thằng bé, đề nghị tối nay đưa Phó Nam xem phim khác.

      Phó Nam lắc đầu, thái độ kiên định: “, con phải đợi chú Chu.”

      Lâm Nguyệt nhịn được sờ đầu thằng bé: “Nam Nam rất thích chú Chu phải ?” đứa trẻ đặc biệt, bình thường luôn chê chú Chu, kỳ là rất thích.

      Phó Nam kiên quyết thừa nhận, khuôn mặt đỏ lên.

      Buổi tối Lâm Nguyệt làm cá kho bạn học thích nhất, bồi thường tiếc nuối chú Chu tăng ca. Sau khi ăn xong Phó Nam làm bài tập rồi ngủ, Lâm Nguyệt hết sức chăm chú ngồi viết tiểu thuyết, ngẫu nhiên lưu ý tới động tĩnh bên ngoài. Đứt quãng đến hơn mười giờ, Chu Lẫm quả nhiên về, Lâm Nguyệt tắt đèn, khi nằm lên giường, khỏi suy đoán Chu Lẫm có phải lại gặp án mạng hay ?

      Giữa trưa thứ bảy, Lâm Nguyệt lại lần nữa đưa Phó Nam tới chỗ bà Lý, xuất phát gặp Hà Tiểu Nhã và Tưởng Tư Di, gửi tin nhắn cho Chu Lẫm: “Buổi chiều tôi cùng đồng nghiệp dạo phố, tối có liên hoan, trờ về đón Phó Nam, gửi tin nhắn cho tôi, nếu bận việc chậm trễ, cũng nhớ nhắc tôi, tôi đón thằng bé.”

      Đại khái qua hai phút, trả lời: “Được.”

      Trước sau như ít lời.

      Lâm Nguyệt cất di động, trong lòng có việc, dạo phố mua sắm thỉnh thoảng lấy di động ra nhìn, số lần quá thường xuyên, khiến cho Hà Tiểu Nhã chú ý: “Luôn xem di động, có phải hay ?”

      Tưởng Tư Di thử quần áo, nghe được câu trêu chọc này, lặng lẽ quan sát Lâm Nguyệt. Lâm Nguyệt vừa gõ chữ vừa dối: “ có, chuyện phiếm với học sinh trong lớp thôi.”

      Tưởng Tư Di tiếp tục nhìn gương, Hà Tiểu Nhã vỗ bả vai Lâm Nguyệt, bội phục : “ quá có trách nhiệm đấy, ngày nghỉ còn tán gẫu, học sinh trong lớp tôi mỗi ngày đều làm tôi đau đầu, ước gì tránh được chúng.”

      Đề tài liền chuyển dời sang trường học.

      Buổi chiều hơn 3 giờ, cục cảnh sát, Chu Lẫm rốt cuộc kết thúc việc tay, bàn giao xong, lái xe về nhà, đón Phó Nam trước. Chờ đèn đỏ đường, Chu Lẫm xem xét thông tin rạp chiếu phim, khủng long ai cũng thích, mấy suất chiếu gần đây đều bán hết vé, chỉ có suất 9 giờ còn vị trí tốt.

      Chu Lẫm trực tiếp mua ba vé, bạn học thích nhất là lấy lòng giáo, nhất định mời cùng.

      “Tiểu Chu tới à, cậu cũng bận rộn.” Nhìn thấy Chu Lẫm, bà Lý quen thuộc mà cười, mấy nhà sống trong cùng tiểu khu, đều ràng lẫn nhau.

      Chu Lẫm đáp tiếng, đút tay vào túi quần, đứng ở khoảng đất trống của tiểu khu, nhìn Phó Nam cùng mấy đứa chơi trò diều hâu bắt gà con, trò chơi vừa mới bắt đầu, Phó Nam muốn chơi xong mới .

      “Cậu cùng giáo Lâm, sao lại thành như vậy?” Bà Lý ám chỉ hỏi.

      Chu Lẫm mờ mịt, cái gì làm sao?

      Bà Lý cho là giả ngu ngơ, đứng gần vào chút, cười tủm tỉm : “Đừng giả ngốc, trước kia ta giới thiệu bạn cho cậu, ngay cả ảnh chụp cậu cũng xem, bây giờ lại trực tiếp cho Lâm thuê nhà… Được, giáo Lâm khá tốt, ôn nhu xinh xắn, là xứng với cậu.”

      Chu Lẫm thế mới biết bà ấy hiểu lầm, chút hoang mang làm sáng tỏ. Bà Lý có chút thất vọng, nhưng vẫn có thiện ý nhắc nhở Chu Lẫm: “Vậy cậu cũng có thể suy xét giáo Lâm kia, kia lớn lên xinh đẹp, người theo đuổi hẳn là ít, cậu đừng có ngây ngốc, tương lai lại hối hận.”

      Chu Lẫm bật cười, đây là chuyện gì chứ?

      “Chú Chu, cuối cùng chú cũng biết trở lại?” Sau khi gà con bị bắt, Phó Nam mồ hôi đầy đầu chạy tới, lại bắt đầu ghét bỏ chú Chu.

      , buổi tối muốn ăn gì, trừ bỏ bắt chú làm, cháu thích ăn chỗ nào, hôm nay chúng ta chỗ đó ăn.” Chu Lẫm tay đem bạn học khiêng lên vai, nhanh trở về.

      “Ôi, giáo liên hoan, cháu liền tạm chấp nhận vậy.” Ôm lấy đầu chú Chu, Phó Nam bắt chước người lớn thở dài.

      “Tiểu tử thối.” Chu Lẫm dùng sức đánh cái mông .

      lớn cùng nhau tắm rửa xong, thay quần áo sạch , liền ra cửa. Cơm nước xong, hơn 7 giờ tối, Chu Lẫm lấy di động ra, giả vờ muốn mua vé xem phim, hỏi Phó Nam: “Mua mấy cái?”

      “Chú Chu cái, cháu cái, tổng cộng là hai vé.” Phó Nam thành công làm phép tính đơn giản.

      Chu Lẫm nhướng mày: “Hôm nay nhớ giáo Lâm của cháu sao?”

      Phó Nam cười hắc hắc: “ giáo cũng xem, cùng thầy Trình.”

      Bạn học biết mấy thầy cùng nhau, nhưng trọng điểm là Lâm cùng thầy Trình nha.

      Chu Lẫm ngẩng đầu, suy nghĩ lát mới nhớ ra thầy Trình là ai, thầy giáo đẹp trai nhất tổ toán học trong truyền thuyết. nam nữ hẹn xem phim, Chu Lẫm dù thông phong nguyệt, cũng hiểu ý tứ trong đó.

      “Phim hơn giờ nữa mới chiếu, , chú Chu mua quần áo cho cháu.” Người khác đương hay đường có quan hệ gì tới , Chu Lẫm buông di động, mang bạn học cửa hàng mua sắm.

      8 giờ rưỡi, hai người đến rạp chiếu phim, lấy xong vé, Chu Lẫm đưa thằng bé mua bắp rang. Người có chút đông, Phó Nam ngoan ngoãn theo sau chú Chu, mắt to nhìn đông nhìn tây, đột nhiên sáng ngời, vẫy tay về nơi xa: “ Lâm!”

      Chu Lẫm quay đầu lại, nhìn thấy hàng bốn người, hôm nay là ngày nghỉ, Lâm Nguyệt mặc quần đùi trắng, lộ ra đôi chân trắng mịn lại dài thẳng, so với hình tượng giáo bình thường hoạt bát nhiệt tình hơn. Hai bên trái phải của đều là con , Chu Lẫm tiện nhìn, ánh mắt lập tức chuyển hướng tới người đàn ông bên cạnh ba người.

      Cả người Trình Cẩn Ngôn ăn mặc đơn giản, thon dài cao ngất, đeo đôi kính gọng vàng, dịu dàng tuấn nhã, nhìn cái cũng thấy rất có văn hóa, nếu như đổi thành người cổ trang, là giống như tài tử Giang Nam trong kịch diễn TV.

      Chu Lẫm lập tức chắc chắn đây là thầy giáo toán học đẹp trai nhất trong miệng Phó Nam. Nhìn thêm mấy lần, Chu Lẫm đột nhiên thấy lo lắng. Ánh mắt nhìn của học sinh tiểu học kém như vậy, có cần bệnh viện kiểm tra chút ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :