1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 40

      gian phòng thí nghiệm tĩnh lặng như tờ. Ánh đèn huỳnh quang soi tỏ căn phòng như ban ngày, hai người im lặng nhìn nhau.

      Đỗ Nhược nhìn cậu trân trối, chần chừ lên tiếng cũng phản ứng, như thể con robot đột ngột bị sập nguồn. Cảnh Minh đoán được nghĩ gì, vô thức liếm môi, lên tiếng lần nữa: "Đỗ Nhược Xuân...".

      giây sau, Đỗ Nhược như bị đánh thức, cuống quýt : "Tôi thích cậu!" Rồi đeo balo chạy mất.

      Cảnh Minh sững sờ: "Còn chưa mà chạy gì chứ?" Cậu sải bước đuổi theo cản đường .

      như con thú bị vây khốn, hoảng sợ lùi về sau, kinh hãi nhìn vào mắt cậu rồi lập tức trốn tránh nhìn chỗ khác: "Tôi rồi mà."

      " cái gì?"

      " tôi thích cậu." Tay nắm lấy mép bàn thí nghiệm bên cạnh, hồn vía còn chưa trở lại sau cơn khiếp sợ vừa rồi.

      " dối." Cảnh Minh biến sắc.

      " có..." túm chặt quai balo, muốn liều mình chọc thủng phòng tuyến của cậu để thoát ra ngoài: "Tôi phải về rồi..."

      Cậu lại cản bước, hoàn toàn có ý định thả . vừa sốt ruột vừa sợ hãi, mặt đỏ gay: "Tôi phải về rồi..."

      " hết ."

      "Tôi rồi, thích..." Giọng chợt lại, phát sắc mặt cậu thay đổi.

      Cậu vẫn đứng đấy, cắn môi, ngẩng đầu nhìn lên trời, giận quá hóa cười. Lát sau, cậu sa sầm mặt mày, lấy tờ giấy trong túi ra, giọng như đe dọa: " thích tôi, vậy đây là gì?"

      Đỗ Nhược sửng sốt nhìn tờ tài liệu Chính trị trong tay cậu. Đầu óc nổ tung, gò má đỏ bừng bừng, vừa bực bội vừa xấu hổ cực kỳ. nhào đến muốn giật lại, nhưng chỉ nắm được góc giấy nhàu nát.

      Cậu nhanh chóng giấu tờ giấy ra sau lưng, nổi giận đùng đùng hỏi "Em làm gì vậy?"

      Tiếng quát của cậu khiến dừng lại, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt chất chứa nỗi hoảng sợ, bối rối và luống cuống, ngay sau đó là nhục nhã, thất vọng và oán hận bao trùm.

      "Cậu đắc ý lắm phải ?"

      Cảnh Minh ngây ra.

      giận đến mức lồng ngực phập phồng: "Biết tôi thích cậu nên cậu rất đắc ý, đúng ? Cảm giác mình rất tài ba, rất cao quý, còn tôi gọi là đến, đuổi là , phải ?"

      Cảnh Minh nheo mắt, ngờ lại những lời chua cay như vậy. Đỗ Nhược chỉ cảm thấy như mình chịu đủ mọi loại sỉ nhục rồi, toàn thân run rẩy, răng va vào nhau lập cập trong tiết hè tháng Sáu. muốn chuyện với cậu, chỉ muốn biến mất ngay tức khắc.

      Nhưng cậu vẫn ngăn cản trước mặt tha, mà cũng cách nào trốn tránh nữa. Trải qua thời gian dài đè nén, cảm xúc ăn sâu trong nội tâm tuôn trào ồ ạt, phá vỡ bức tường chắn được dựng lên để trốn tránh nỗi sợ hãi.

      "Tôi từng thích cậu đấy, sao? Nhưng tôi còn thích cậu từ lâu rồi. Con người cậu kiêu căng, cay nghiệt, xưa nay luôn coi thường người khác. Đầu óc tôi bị chập mạch mới thích cậu."

      Cảnh Minh đỏ mặt tía tai. Từ trước đến nay, cậu bao giờ bị ai chửi thẳng mặt như vậy đâu? Cậu nhìn chăm chăm, tức đến phát điên: "Tôi coi thường ai chứ hả?"

      Môi run run nên lời.

      " !" Cậu sấn đến gần, hơi khom người, nhìn xoáy vào : "Tôi coi thường ai?"

      ương bướng chịu lui về sau, tức tối nhìn cậu: "Tôi."

      Khóe môi cậu nhếch lên chế giễu: "Đúng vậy. Nhưng khi đó, tôi thích em nên chú ý đến em. Đây phải là chuyện bình thường sao?"

      trợn to mắt thể tin nổi. ngờ nửa năm sau, cậu lại cho dao, thái độ giống hệt lúc ban đầu, dường như ác mộng lại tái diễn.

      "Khi đó, em là người thế nào? Nguyện vọng ra sao? Mục tiêu là gì? gần là thi đạt chuẩn, đủ xin học bổng, xa hơn chút là thuận lợi tốt nghiệp, sau đó làm nhân viên văn phòng cỏn con là thấy thỏa mãn, thuê căn hộ sống tạm qua ngày. Tôi và em là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Khi đó, tôi để ý đến em, có phải rất bình thường hay ?"

      "Bình thường!" cứng rắn mím môi, nhưng tim lại đau như cắt. "Nhưng mà... "Đừng thích tôi, tôi thích "... Cậu khinh thường tôi đến cỡ nào mới ra được những lời như thế? Cho rằng tôi xấu xí, nghèo kiết xác, rất nực cười, đúng ? thích thích, tại sao phải cái kiểu chà đạp tôn nghiêm của người khác như thế?"

      Hóa ra chuyện này chưa hề trôi vào dĩ vãng, nó vẫn là phần quá khứ mà muốn nhắc đến, là vết sẹo khó phai mờ nhất trong cuộc đời . Giờ phút này nhắc lại, giọng khẽ run run, mắt cũng đỏ hoe: "Có lẽ phải cậu cố ý mà là bẩm sinh như vậy. Vừa sinh ra có tất cả, cho nên cậu nhìn thấy bất cứ thứ gì nổi bật, nhìn thấy nỗi đau khổ, chật vật và hèn mọn của người khác. Tôi giống cậu, sinh ra hai bàn tay trắng. Tất cả những thứ trước kia và bây giờ có được đều là do bản thân tôi nỗ lực đạt được. Cậu có tư cách chê cười hay khinh thường tôi. ra, tôi hề thay đổi. Trước đây là vậy, tại vẫn vậy. Mà cậu tuy tài ba đấy nhưng tính cách quá tệ, vốn đáng để tôi thích."

      Lời này đả kích nặng nề khác gì giáng cho cậu cái tát.

      "Đừng làm ra vẻ em bị tổn thương sâu sắc lắm!" Cảnh Minh nén giận. " tôi kiêu căng, em cũng có tốt hơn đâu? Thanh cao, đuối, tự ti. Tôi gì? Khi đó em thích tôi là thích gì ở tôi? Vì thích tôi em làm gì? Bày tỏ với tôi hay là lúc tôi hỏi em, em chịu thừa nhận? Chẳng có bất cứ điều gì hết. Nếu lúc ấy em thừa nhận, dù tôi có khốn nạn đến đâu cũng đến mức ra những lời tổn thương. Tôi thích em, có vấn đề gì sao?"

      Mặt Đỗ Nhược đỏ như gấc: "Vậy bây giờ cậu cũng đừng thích tôi."

      Cậu nhất thời nghẹn uất, hung dữ tức tối nhìn .

      Lần này, dám đương đầu cãi nhau với cậu là cố gắng chống đỡ đến cực hạn rồi. Hốc mắt cũng đỏ như con thỏ, mấy lần cố nén lệ nhưng sắp nhịn được nữa. hít sâu, quay đầu , muốn để lộ bộ dạng thất bại thảm hại của mình.

      Lửa giận vẫn còn bừng bừng, nhưng nhìn thấy như vậy, cậu bỗng nghẹn họng. Mãi sau cậu mới bất bình lên tiếng: "Chuyện đó cũng đâu có cách nào, lúc ấy, tôi và em cùng loại người. Con người của em đấy..."

      lập tức quay đầu nhìn vào mắt cậu, thấy cậu nén giận, cũng biết tiếp theo cậu xả tràng dài những lời chỉ trích vô lý và ngạo mạn, thế nên gai góc toàn thân đều dựng đứng lên phòng bị như con nhím.

      ngờ cậu chỉ hừ lạnh châm chọc: "Con người của em khiến tôi rất tò mò. Em từng thích tôi, sau đó sao?"

      ngẩn người rồi cảnh giác, cậu muốn gì.

      "Em từng thích tôi sao? Thế sao lại dễ dàng từ bỏ? ra như uất ức muôn phần, chịu tổn thương sâu sắc, nhưng chẳng qua vì câu thực tế của tôi, em lùi bước ngay lập tức. Tình cảm của em nông cạn thế sao? Rốt cuộc em thích tôi hay thích mẫu người ảo tưởng trong lòng em, đối tượng lý tưởng mà em hằng mơ ước và gửi gắm hy vọng? Đến khi phát hóa ra người này hoàn mỹ, hóa ra người này có khiếm khuyết em lập tức trở mặt thích nữa." đến đây, cậu lại trở nên cáu kỉnh. "Kiểu thích tầm thường như vậy mà em còn mạnh miệng ra được à?"

      "Thích của cậu cao thượng lắm chắc?"

      "Chắc chắn hơn em. Ít ra bây giờ cãi nhau điên tiết đến vậy mà tôi vẫn thích em đấy!"

      thảng thốt ngây ra như phỗng, lòng chấn động, như thể bất ngờ bị đánh nguyên hình. Tức giận, xấu hổ đều bay biến tức khắc, hoang mang lo sợ lần nữa chiếm đóng đầu óc. Trái tim đập kịch liệt như muốn phá tung lồng ngực, lại quay mặt , tay vô thức nắm chặt mép bàn.

      Thấy dáng vẻ kháng cự này của , khuôn hàm cậu đanh lại. ràng bộc phát hết mọi nỗi tức giận ra rồi nhưng sao cậu vẫn thấy nghẹn ứ trôi thế này.

      Hai người tiếp tục dùng im lặng đối đầu với nhau, ai gì, chợt cảm thấy cãi vã và trút giận như vậy ra chẳng có ý nghĩa gì. Ánh đèn huỳnh quang vẫn soi sáng từng ngóc ngách trong phòng thí nghiệm, hai người cứ im lặng lâu như muốn hòa tan vào ánh sáng chói lóa này.

      Dần dần, ngón tay bấu chặt mép bàn của từ từ buông lỏng, cảm xúc như con sóng ào ạt vỗ bờ từ từ rút . Cuối cùng, giọng cất lời: " giờ, tôi muốn đương, thấy cần thiết. Thời gian này, mỗi ngày tôi đều sống rất vui vẻ, muốn thay đổi tình trạng trước mắt..."

      Đến đây bỗng được nữa. vốn cho rằng bản thân có thể tiếp tục bộc lộ suy nghĩ trong nội tâm của mình như khi nãy, song vẫn sao thốt ra trọn vẹn.

      Bởi vì... Cảnh Minh, cậu chính là chiếc lá kia, chiếc lá che ánh nhìn của người khác. Từ khi bắt đầu cuộc sống đại học đến nay, lúc thích cậu, tôi mới tự do nhất, có thể nhìn thấy rất nhiều điều đẹp đẽ trong cuộc sống. Còn khoảng thời gian thích cậu với tôi quá đau khổ, tôi muốn quay lại nữa.

      Tôi muốn ở bên cậu để phải thấp thỏm suy đoán từng câu từng chữ cậu có ý gì, là thích tôi hay thích tôi. muốn trong sân thể dục đông người như thế, vừa nhìn nhận ra cậu, nhận ra trang phục của cậu, nhận ra bóng dáng cậu. muốn chỉ nhìn bóng lưng cậu thôi cũng thấy vui vẻ, miễn được theo sau cậu bị phát dù có đến mãn kiếp tôi cũng bằng lòng. muốn tốn tâm tư đoán xem giờ này cậu làm gì, ở đâu, có thỉnh thoảng nghĩ đến tôi, để ý tôi, có ngẫu nhiên cảm thấy dường như tôi cũng đến nỗi nào. Cũng muốn nhìn thấy chiếc lá lại nhớ đến cậu, thấy chim bồ câu cũng nhớ đến cậu, nhìn lên ngọn cây và trời xanh cũng thế...

      Đỗ Nhược cố nén giọt lệ trực trào ra nơi đáy mắt, cười nhạt: "Tôi chỉ muốn làm chính mình, khiến bản thân trở nên tốt hơn. Tôi cho rằng việc này quan trọng hơn là dấn thân vào trò đương với cậu."

      Cảnh Minh lẳng lặng nhìn , phản bác, tức giận, chỉ im lặng rất lâu. Chính giờ khắc này, cậu phát cảm giác của mình đối với thay đổi. Dường như cuối cùng cậu thấy rất nhiều thứ. Trước thời điểm tối nay, cậu đối với chẳng qua chỉ là tình cảm của đứa bé muốn giành lấy món đồ chơi nó thích. Nhưng ngay khoảnh khắc này, hiểu sao lồng ngực đau nhói từng cơn khiến cậu đột nhiên trở nên dè dặt, dám tiến đến gần nữa.

      Cậu nhìn cúi đầu để những giọt nước mắt rơi xuống, thấy đành lòng: "Đừng khóc nữa. Tôi chỉ thuận miệng ra thôi, thích nhiều cũng muốn theo đuổi em mà. Em khóc cái gì? Tôi chỉ..." Cậu cau mày lần lữa. "Được rồi, đừng khóc nữa."

      Đỗ Nhược siết chặt quai balo của mình, cúi gằm đầu bước ra ngoài. Cậu cản lại lần nữa, ngẩng đầu, mắt hoen đỏ: "Tôi phải về đây."

      " cùng , muộn lắm rồi." Cậu cầm túi bước , đến cửa quay lại. từ từ bước theo, để cậu khóa cửa.

      Sân trường đêm khuya in bóng hàng cây đung đưa trong gió. Thời gian trôi qua, thu đông đến, xuân tàn hè sang. Cảnh vật con đường trước tòa nhà thí nghiệm thay đổi, từ lá ngả vàng đến rơi rụng, từ khô héo đến đâm chồi rồi lại cành lá sum suê. Hôm nay, tán cây rậm rạp che khuất bầu trời. Đèn đường vàng vọt xuyên qua tán lá loang lổ mặt đất, đọng bóng dáng của những con người lẳng lặng bước trong màn đêm.

      Cảnh Minh và Đỗ Nhược sát hai bên đường, cách nhau cả khoảng rộng rãi, gì cũng chẳng nhìn nhau, càng có tâm trạng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Hai người như hai đường thẳng song song băng qua các tòa nhà thí nghiệm đến tòa nhà giảng dạy, từ văn phòng qua sân thể dục. Suốt chặng đường tràn ngập ánh trăng, đèn đuốc rực rỡ, nhưng hai người lại như lạc trong thế giới vô cùng tĩnh lặng.

      Ngọn gió đêm hè mơn trớn áo sơ mi của cậu và vạt váy của , chẳng biết có thể xoa dịu trái tim xao động của họ hay .

      Mãi đến khi đưa về đến cổng ký túc xá, hai người đồng thời nhanh hơn. Nhưng đến cuối, cậu vẫn nhanh hơn vài bước, đứng chắn trước mặt . cụp mắt nhìn cậu, cả người mang tư thái đề phòng.

      "Đỗ Nhược Xuân." Cậu bình thản cất giọng: "Đừng bỏ . Cho em gia nhập Prime phải vì muốn theo đuổi em. Tôi hồ đồ đến mức ấy, mang công việc ra lấy lòng con . Em gia nhập là vì emxứng đáng. Tôi cần em, Prime cần em.Chuyện tối nay tôi chỉ thuận miệng thế thôi. Sang đến ngày mai, hãy cứ xem như chưa có gì xảy ra."

      Cậu xong lập tức bỏ mạch. Nghe tiếng bước chân cậu xa dần, thẳng hướng vào ký túc xá. Cả gian sau lưng chỉ còn lại con đường trống trơn bóng người.

      về ký túc xá, sau khi trình bày với quản lý xong băng qua đại sảnh vắng lặng, vào thang máy.

      Dường như tình cảm của rất nông cạn, đúng như cậu , chưa từng biểu lộ, cũng chưa từng thừa nhận. Nhưng vì sao trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, lại bất giác giàn giụa nước mắt.
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 41

      Ánh nắng sớm mai những ngày tháng Sáu rọi qua ô cửa sổ, phủ khắp cả hành lang tòa nhà thí nghiệm. Đỗ Nhược đứng trước cửa phòng, tay siết chặt nắm đấm cửa, muốn mở ra lại cứ ngập ngừng mãi.

      Điều nên hết rồi, phải cởi mở chút, cần thiết giấu giếm che đậy, như vậy vô nghĩa quá. Nghĩ như thế, hít sâu, định đẩy cửa ra.

      "Làm gì vậy?" Phía sau có người bước đến, khiến giật mình. "Chưa tỉnh ngủ à?"

      Đỗ Nhược lắc đầu ngay lập tức: "Tỉnh rồi."

      "Chuẩn bị họp." Cảnh Minh vừa vừa bước .

      nhìn theo bóng lưng bình thản, ung dung của cậu, như thể chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Điều khác biệt duy nhất là trong thái độ và giọng bớt chút kiêu căng. Vậy cũng tốt, cứ xem như chưa từng có gì xảy ra, xem nhau như đồng đội hay cấp cấp dưới đều được.

      Đỗ Nhược nhanh chóng chuẩn bị sổ sách họp hành.

      Cuộc họp có nhiều nội dung thảo luận, chỉ lên kế hoạch và chia sẻ thông tin cuộc thi sắp tới ở Thâm Quyến. Cảnh Minh phân chia nhiệm vụ cho mỗi tổ xong tan họp.

      Đứng trước công việc, dường như cậu có tâm trí băn khoăn việc khác và cũng thế. Cứ thế quên chuyện tối qua là tốt.

      giờ là đầu tháng Sáu, tháng nữa là nghỉ hè, cuộc đua xe hơi người lái dành cho sinh viên toàn thế giới tới gần.Đây là cơ hội rất tốt cho dự án " người lái" của Prime thử sức. Tình hình giao thông trong cuộc đua đơn giản hơn trong cuộc sống rất nhiều, vì vậy cần cả đội phải bố trí kỹ thuật theo quy cách cao nhất. Nhưng dù vậy, cả nhóm Prime từ xuống dưới đều cố gắng hết sức, hề lơ là.

      Biết bao công sức nghiên cứu dự án hơn năm rốt cuộc sắp được đối mặt với thử thách. Ai cũng muốn đạt được thành tích tốt nhất nên tự nhiên cũng hăng hái hơn. Dù sao mọi người trong nhóm đều lànhững thanh niên thiên tài, quyết tâm cao ngất trời, đâu ai muốn tác phẩm của mình thua kém người khác chứ.

      Cảnh Minh và Đỗ Nhược đều là kiểu người nghiêm túc trong công việc. Dường như giữa họ tồn tại ăn ý vô hình nào đó giúp giữ mọi quan hệ này ở mức bình thường, khi trò chuyện thảo luận để lẫn cảm xúc cá nhân, tuyệt đối nhắc đến chuyện nào khác ngoài công việc và chuyên ngành. Cứ như thế, hai người có thể bình thản tự nhiên trò chuyện ngang hàng với nhau, thậm chí khi bàn bạc vấn đề với Cảnh Minh, có thể nhìn thẳng vào mắt cậu, bối rối né tránh như trước.

      Lúc quay người , cũng thoáng nghĩ, thế này có được xem là kiểu tiến bộ và hòa giải nhỉ? Sau đó, lại chuyên tâm vào việc quan trọng nhất trước mắt là chuẩn bị cho cuộc thi.

      * * *

      Nửa tháng sau, Đỗ Nhược ngoại trừ việc lên lớp theo thời khóa biểu, thời gian còn lại đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm, nhà xưởng và khu công nghiệp. sớm nhận được bản đồ đường đua phía ban tổ chức, việc cần làm lúc này chính là nâng cao "thị lực" cho xe, khiến nó tinh tường "thấy" đường ranh giới, khúc cua, đối thủ cạnh tranh và trở ngại nhân tạo.

      Đối với nhóm của Lý Duy và Đỗ Nhược, đây là chuyện . Bất kể là đường ranh giới, thân xe kim loại hay mốc chướng ngại màu đỏ, lấy những mục tiêu cố định làm đối tượng cảm ứng để điều chỉnh bộ cảm biến đều thuộc phạm vi kỹ thuật điều khiển của Prime.

      Chớp mắt đến giữa tháng Sáu, nhiệt độ ngày càng tăng cao, cái nóng giữa hè như thiêu như đốt. Cả nhóm lại họp với nhau lần nữa, Đỗ Nhược đưa ra phương án kế hoạch cặn kẽ và hoàn chỉnh: "Bốn góc và mui xe tổng cộng có 5 radar laser và 5 camera độ phân giải cao. Mui xe, thân xe và gầm xe có tổng cộng 11 bộ cảm biến sóng siêu , ngoài ra còn có con quay hồi chuyển, máy gia tốc và bộ cảm biến tốc độ quang học... Kế hoạch sơ bộ là vậy."

      Cảnh Minh xoay bút, nghe xong liền hỏi: "Có khó khăn gì ?"

      " có." Đỗ Nhược lắc đầu. "Kỹ thuật tại của phòng thí nghiệm chúng ta có thể đạt đến cầu của chiếc xe đua người lái."

      "Vậy chẳng phải trong thời gian này, tổ của quá nhàng rồi sao? Cho thêm chút độ khó nhé!"

      Đỗ Nhược nhún vai, thản nhiên chấp nhận thử thách: "Được thôi, Big Boss, cậu là được."

      Ngón tay xoay bút của Cảnh Minh hơi khựng lại. Giọng êm ái của khi thốt ra hai chữ "Big Boss" này đúng là...

      Cậu thoáng liếc nhìn Đỗ Nhược từ xuống dưới. Lúc này, ngồi đối diện, ánh mắt trong veo và tràn đầy tự tin nhìn thẳng vào cậu.

      "Giảm bớt sức nặng cho xe, ít nhất hai cân." Cảnh Minh đề ra cầu.

      Đỗ Nhược cụp mi mắt nghĩ cách đơn giản hóa phương án thiết kế, sau đó lập tức ngước mắt lên quả quyết: "Được."

      Cây bút trong tay cậu vô thức gõ lên bàn, nhưng ánh mắt nhanh chóng chuyển sang nhóm Chu Thao: "Tốc độ 350 km/h vấn đề chứ?"

      Chu Thao hắng giọng: "Yên tâm."

      Cảnh Minh với Hà Vọng: "Não bộ ít nhất phải đạt đến trăm chín mươi nghìn tỷ thuật toán AI."

      Hà Vọng hưng phấn nhướng mày: "Cảm ơn Big Boss đưa ra cầu nghiêm khắc. Thế mới kích thích chứ! Dễ quá chẳng có tính thách thức gì cả!"

      Cảnh Minh khỏi bật cười, nhìn hết vòng, gương mặt mỗi người đều viết hai từ tự tin và quyết tâm: "Tôi mặc kệ thực lực đối thủ thế nào, chúng ta phải đạt đến mức tốt nhất có thể. Nửa tháng sau bắt đầu lắp ráp xe, có vấn đề gì ?"

      " thành vấn đề." Cả nhóm đều hét to, cùng nhau vỗ bàn rầm rầm. Mấy tờ giấy bàn cũng bị chấn động mà rung rinh.

      Đỗ Nhược nhoẻn môi cười.

      "Tan họp." Cảnh Minh nghĩ đến điều gì đó, bèn bổ sung: "Đúng rồi, còn việc."

      "Thân xe, thiết kế kiểu dáng và sơn vỏ ngoài cần lóa mắt sang chảnh chút. Tôi muốn mang chiếc xe vừa quê mùa vừa xấu xí thi đâu."

      Tiếng cười vang rền.

      Đỗ Nhược xem bản vẽ bỗng phát vấn đề: "Ơ, sao trong này lại có thêm ghế?" Theo lý thuyết, để thuận tiện và bớt việc, xe đua người lái lắp ghế, thay thếbằng trí tuệ nhân tạo.

      Cảnh Minh quay đầu lại nhìn , thản nhiên đáp: "Bởi vì chúng ta muốn tự chơi."

      "Đùa hả?" Đỗ Nhược nhìn sang Lý Duy, Hà Vọng và những người khác, cầu cứu: "Ai có thể can gián vậy?"

      Mấy người họ nhún vai: "Bọn mình cũng rất muốn chơi."

      Ôi thần linh ơi, gia nhập băng đảng gì thế này? Đỗ Nhược cầm bản thiết kế tìm thầy Lương Văn Bang hỏi ý kiến.

      "Thầy cho ý kiến từ lâu rồi, nhưng bọn nó nghe, thầy cũng khuyên được." Thầy Lương lắc đầu thở dài. "Chuyện lắp ghế vào thế này quá ngông cuồng. Cái thằng Cảnh Minh việc gì cũng tốt, chỉ là quá tùy hứng, giới hạn nào cũng muốn vượt qua. Tính cách này sớm muộn gì cũng ngã sứt đầu mẻ trán chứ chẳng chơi."

      Đỗ Nhược lo lắng: "Lắp ghế tăng tỷ lệ nguy hiểm ạ?"

      "Dĩ nhiên. Nhét thêm khối gian vào, bắt buộc phải nâng cao cầu chế tạo. Nếu kỹ thuật đạt chuẩn muốn hành hạ cỡ nào cũng được, nếu xuất tình huống như em ."

      Đỗ Nhược ưu sầu nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra: "Em cho rằng thành vấn đề. Prime của bọn em rất lợi hại."

      Lương Văn Bang bật cười, khẽ thở dài: "Xem ra, em cũng sắp bị bọn chúng tẩy não rồi. là "ngưu tầm ngưu mã tầm mã" mà."
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Đỗ Nhược hiểu mấy: "Là sao ạ?"

      "Ai cũng bảo nhóm Prime là đám trẻ sinh trưởng hoang dã, tự phụ ngông cuồng, hệt như nhóm trưởng của các em ấy, ha ha. Em ở trong nhóm lâu dài thể nào cũng giống hệt chúng cho mà xem."

      Đỗ Nhược sửng sốt, lần đầu tiên được nghe người ta dùng từ "tự phụ", "ngông cuồng" để hình dung về mình. Nhưng nghĩ lại, hình như cảm giác cũng tệ, nhỉ?

      * * *

      Những ngày tiếp theo, cả nhóm đều quay cuồng trong mớ công việc, tập trung cao độ. Đỗ Nhược chạy đến thư viện đến phòng thí nghiệm, tìm kiếm sách vở, luận văn và phim tài liệu,vắt hết chất xám nghĩ ra tất cả phương án khả thi để giảm bớt sức nặng của hệ thống cảm biến, bận rộn đến nửa đêm là chuyện bình thường.

      Bản thân chăm chỉ lắm rồi, nhưng ngờ những người khác còn cố gắng hơn, chong đèn suốt đêm là chuyện cơm bữa mà hề có câu oán thán hay than vãn. Tất cả đều tận tâm tận lực, tự giác chủ động làm việc. Bình thường, cả tòa nhà đến khuya tối đen như mực, chỉ có phòng thí nghiệm của Prime là đèn đuốc sáng trưng.

      Liều mạng nhất là Cảnh Minh. Nhiều khi buồn ngủ đến mức mở nổi mắt, vậy mà cậu vẫn nán lại phòng thí nghiệm. Nghe thành viên khác mới biết, trong nhóm, cậu luôn là người ra về cuối cùng. Cũng chính lúc này, mới nhận ra cậu rất thông minh, chỉ số IQ cao ngất, nhưng lại nỗ lực nhiều hơn những người bình thường khác.

      quá nửa đêm, nhóm Hà Vọng, Vạn Tử Ngang vặn lưng xoay cổ đứng dậy, chuẩn bị trở về ký túc xá.

      "Đỗ Nhược, còn chưa về à?"

      "Để lát nữa." cũng hơi mệt, nhưng vẫn muốn làm xong việc còn dang dở.

      "Về sớm chút ."

      "Biết rồi."

      Mọi người lục tục thu dọn đồ đạc ra về, còn vẫn tập trung cho đến khi mắt hoa mày váng mới chuẩn bị "tan ca". ngẩng đầu lên, cả căn phòng thí nghiệm sáng sủa trống trải, chỉ còn mỗi Cảnh Minh ngồi trước máy tính.

      thu dọn xong định , nghĩ thế nào lại quay đầu nhìn cậu: " giờ rồi, cậu về sao?"

      có tiếng đáp lời. Cảnh Minh hề ngẩng lên, ngón tay vẫn gõ lạch cạch bàn phím.

      biết cậu bận, chắc nghe thấy, bèn đeo balo lên: "Tôi trước, cậu cũng về sớm nghỉ ngơi nhé."

      vừa rời khỏi bàn thí nghiệm Cảnh Minh từ từ ngẩng đầu khỏi máy tính, nhìn đăm đăm vào hư giây lát như sắp xếp mọi chuyện trong đầu rồi quay sang nhìn : "Cùng về ."

      Đỗ Nhược dừng lại: "Hả?"

      Bên kia vang lên tiếng tắt máy tính, cậu đứng dậy, vừa dụi mắt vừa lấy chìa khóa từ túi quần ra: " thôi."

      Cửa thang máy đóng lại, cậu ngửa đầu dựa vào vách, hai mắt nhắm nghiền, biết nghỉ ngơi hay suy nghĩ gì. Lát sau, cậu đột nhiên cúi đầu hỏi : "Đói bụng ?"

      Đỗ Nhược ngạc nhiên: "Gì cơ?"

      Đỗ Nhược biết phía sau ký túc xá của sinh viên quốc tế có quán cháo bán đến khuya. gian gọn gàng sạch , mặt tiền lớn, bày bàn ở bên ngoài men theo dãy tường thấp leo đầy hoa bìm bìm.

      Hai người chọn chỗ ngoài trời có bày bàn ghế gỗ dưới giàn nho, ngoài ra còn có dãy chậu hoa hướng dương, trầu bà và hoa cúc... Ngẩng đầu có thể thấy được bầu trời xanh đen của mùa hè và từng ngôi sao bé xíu tỏa sáng lấp lánh qua khe hở của giàn nho. Đỗ Nhược còn thấy được chòm sao Thất Tinh Bắc Đẩu nữa.

      Cảnh Minh gọi món, đợi nhân viên phục vụ rời rồi nhìn : " ngắm gì vậy?"

      "Sao." Đỗ Nhược quay sang nhìn vào mắt cậu.

      Đêm đó trôi qua hơn hai mươi ngày. Mấy ngày qua, hai người đều bận rộn. Đây là lần đầu tiên họ ngồi chung với nhau kể từ ngày đó, phải vì công việc. Đỗ Nhược nghịch ngón tay mình, lại ngẩng đầu nhìn trời: "Sao ở Bắc Kinh ít quá, vẫn là sao ở núi nhiều hơn, ngợp cả bầu trời, giống như rắc lớp kim tuyến lên tờ giấy đen vậy."

      Cảnh Minh cũng ngẩng đẩu: " khí ở thành phố tốt. Ở New Zealand có thị trấn ngôi sao Tekapo, sao ở đó hệt như côvừa ."

      "Cậu từng đến đó à?"

      "Ừ." Cậu xoa mũi, quay đầu ngáp dài, mệt rồi.

      "Mệt lắm hả? Khi nãy, lẽ ra cậu phải về ký túc xá ngủ ngay, đừng nên đến đây ăn mới phải." Đỗ Nhược càu nhàu.

      Cảnh Minh vừa ngáp xong, mắt ươn ướt, nhìn gì. Đỗ Nhược mím môi, cúi người gãi mắt cá chân.

      "Có muỗi sao?" Cậu nghiêng đầu nhìn xuống gầm bàn.

      "Hình như có mấy con thôi." hỏi han: "Cậu từng rất nhiều nơi rồi à?"

      Cảnh Minh gọi nhân viên phục vụ mang hương muỗi đốt: "Lúc rảnh rỗi đây đó thăm thú ấy mà."

      nghịch mấy sợi tua rua khăn trải bàn. "Trước kia, tôi chỉ nghĩ cậu là kiểu người lông bông, nghiện game thôi, ngờ lại có tài như thế, chịu khó chịu khổ hơn rất nhiều người."

      Cảnh Minh trực tiếp đáp trả vấn đề này. "Xem ra có kha khá thành kiến với tôi nhỉ?"

      Đỗ Nhược vẫn cố chấp. "Có số cũng phải." .

      Cậu cười khì, dường như lười giải thích hay biện minh, mệt mỏi quá nên có nhiều hứng thú chuyện. Nhân viên phục vụ bưng hai bát cháo và món ăn kèm lên, sợi rong biển, cải muối dưa chua, lạc luộc. Cảnh Minh dụi mắt, ngồi thẳng dậy, gắp vài món bỏ vào bát cháo: "Chịu được cường độ làm việc cao ở Prime ?"

      "Cũng được." dụimắt. "Câu bán mạng ."

      "Vì đó là thứ tôi thích."

      "Nhìn ra rồi, cậu rất thích robot." Có thể dành nhiều quyết tâm và nghị lực để làm việc đương nhiên là đam mê rồi.

      "Thích từ bé."

      Đỗ Nhược vừa ăn sợi rong biển vừa nhớ đến cậu là thiên tài thiếu niên, bèn tò mò: "Bước ngoặt là gì?"

      Cậu thoáng nhớ lại. "Hình như hồi ba tuổi, ba dẫn tôi Mỹ, đến nhà người bạn là giáo sư. Nhà bác ấy có chiếc xe hơi như món đồ chơi cực ngầu, chạy khắp nhà. Lúc đó, tôi cảm thấy rất thần kỳ nên "mổ xẻ" nó ra xem." Bởi vì mệt nên giọng cậu lớn, nghe vừa uể oải vừa chân . "Tôi muốn xem thử trong đó lắp thứ gì? Sao nó có thể tự động chạy, rẽ cua, phát sáng, còn có thể kêu tu tu? Sau khi tháo ra càng thấy thần kỳ hơn, nào là bảng mạch xíu, dây điện, linh kiện, từng cái được sắp xếp ngay ngắn trật tự, hệt như đám lính chì. Có người bảo đó là tác phẩm nghệ thuật, nhưng tôi cảm thấy nó có sinh mạng, nó mang trong mình tất cả tận tụy của người sáng tạo."

      Nghe cậu miêu tả, Đỗ Nhược có đôi chút thất thần. Cảm giác này hoàn toàn hiểu được. lẳng lặng nhìn cậu, nỗi xúc động nơi đáy mắt cần bày tỏ bằng lời.

      "Chú mắng cậu sao, tháo xe của người ta ra á?"

      ", bác kia rất thích tôi, dạy tôi rất nhiều điều." Cậu kể chuyện của mình nữa. "Còn ?"

      cho thìa cháo vào miệng, ú ớ đáp: "Hả?"

      "Sao lại chọn chuyên ngành Điều khiển cảm biến?"

      ngẩng đầu, thà chia sẻ: "Trước khi vào đại học, tôi biết chuyên ngành này làm gì cả, chỉ vì thầy bảo dễ tìm việc nên chọn thôi."

      "Bây giờ sao?"

      "Thích lắm."

      "Tại sao?"

      "Khoảnh khắc đó là..." hồi tưởng lại. "Có lần tôi làm ra bộ cảm biến trong phòng thí nghiệm. Trước khi làm mày mò đủ thứ, tốn rất nhiều công sức, nó nho nằm trong bàn tay tôi."

      giơ tay lên hình dung. Cậu nhìn khuôn mặt trắng nõn nổi bật trong màn đêm chớp mắt, ánh sáng nơi đáy mắt lấp lánh như sao.

      "Tôi sờ đầu nó, nó liền phát sáng. Thời khắc đó, tôi cảm thấy tất cả những gì mình trao đều được hồi đáp. Cậu cho nó cái gì, nó trả lại cậu cái đó, tuyệt đối phụ lòng." thở dài cảm thán. "Tại sao gọi là bộ cảm biến, là vì nó có cảm ứng, tâm ý tương thông với mình, cái tên này nghe hay."

      Cậu chỉ khẽ nhếch môi, khó hiểu việc tại sao lại cảm thấy buồn bã thay cho robot thua trận kia, trăm sông đều đổ về biển thôi. Ăn thìa cháo, cậu lại hỏi: "Trước khi lên đại học sao, có thích gì ? Từ bé đến lớn ấy."

      " hẳn là thích..." che mặt quay ngáp rồi mới tiếp tục: "Nhưng tôi biết trộn phân hóa học và thuốc trừ sâu, trồng rau nuôi gà, còn biết trèo cây nữa."

      Cảnh Minh thoáng sững người rồi bỗng bật cười sang sảng. Cậu chống trán cười ngừng, đến mức bả vai run run, cơn mệt mỏi bay biến mất sạch.

      "Cậu cười gì? đấy." Đỗ Nhược khẳng định. "Hoàn cảnh sống của tôi và của cậu chênh lệch nhau quá nhiều. Chắc cậu từ bé đến lớn được tiếp xúc với nhiều thứ."

      Cậu cười lắc đầu: "Có bảo dối đâu... Nghe thấy vui thôi."

      "Chả vui gì cả, vừa mệt vừa khô khan." Đỗ Nhược lại dụi mắt. "Ồ đúng rồi, nếu về thích, chắc là hát sơn ca. Trước kia, đèo chán quá, tôi liền hát. Tiếng ca vang vọng trong khe núi nghe rất hay."

      Cậu dấy lên hứng thú, hào hứng đề nghị: "Vậy hát câu ."

      " được. Sơn ca ở vùng chúng tôi chỉ hát cho người nghe thôi."

      Lời này vừa thốt ra, khí bỗng trở nên huyền diệu. Cậu nhìn với ánh mắt sâu hút, giống như bản thân nó có sức mạnh và nhiệt độ, nhưng chỉ trong chớp mắt tan biến, như thể lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

      cũng nhiều nữa, cúi đầu xuống ăn cháo. Đêm khuya, trời có gió, cảm giác nóng ran gò má tài nào xua được.
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss3 others thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Mình rất vui vì màn bão like của bạn @truth205 tuy nhiên mấy chương gần đây dài quá mà thời gian mình có hạn nên chỉ có thể post nhiêu chương thôi. Giờ mới để ý comment của bạn Khuê Vũ, nhưng do post truyện mình chỉ có thể post từ đầu chứ post dở từ chương 41 được, dù sao tiến độ của mình cũng khá nhanh đó chứ, hôm nay đến chương 41 rồi, các bạn comment và like nhiệt tình vào để mình thêm động lực ngồi type với beta nhé!!!
      ly sắc, truth205hthuqttn thích bài này.

    5. truth205

      truth205 New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      17
      Người edit bỏ công sức, thời gian để cho mọi ng dc ngồi rảnh rang đọc rất cần ủng hộ, động viên của các độc giả. Nên có khích lệ tình thần cho bạn thích su su để bạn có độc lực làm tiếp nếu các bạn theo dõi truyện này.
      Ngoài ra cá nhân mình thấy chuyện này rất bổ ích vì tinh thần cầu tiến của ng nhân vật trong truyện. Edit lại mượt.
      Chúc bạn thành công với hố.
      hthuqttn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :