1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

SỦNG THIẾP DƯỠNG THÀNH KÝ [EDIT] - MẠT TRÀ KHÚC KỲ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy truyện này như thế nào?

    1. Hay quá, viết tiếp đi bạn.

      99.3%
    2. Cũng tạm được.

      0.7%
    3. Không hay, đừng viết nữa

      0 vote(s)
      0.0%
    Bạn có thể lựa chọn nhiều phương án.
    1. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 31
      Edit: Dưa Hấu
      Beta: Dâu Tây

      ___________

      A Hạo cảm thấy thế tử hề sai, nàng là nha hoàn của , đương nhiên cũng là người của . Nhưng nghe lại có chút ái muội, trước mắt biết vị công tử tuấn lãng này nghĩ như thế nào, lỗ tai nàng tức khắc nóng như lửa đốt.

      Giang Tu Viễn thấy gò má của tiểu nương ửng hồng như trái đào, nhất thời cảm thấy rung động. tiểu nương ngây thơ đáng . Lời Tiêu Hành làm cho Giang Tu Viễn có chút sửng sốt, biết Tiêu Hành trước nay gần nữ sắc, vị nương trước mắt búi tóc rũ xuống, bộ dáng trẻ con, chỉ sợ còn chưa đến tuổi cập kê. Giang Tu Viễn là nam tử chưa trải qua chuyện nam nữ, lại tuân thủ lễ nghĩa nên nghe Tiêu Hành cũng nghĩ đến chuyện nam nữ.

      cảm thấy Tiêu Hành cũng thích tiểu nương này.

      Tiểu nương xinh đẹp đáng , đương nhiên có nhiều nam tử ái mộ. Tiêu Hành thích, cũng là phải thôi.

      Nhưng loại chuyện này, tuyệt đối nhường. Giang Tu Viễn dung mạo và gia thế đều bì kịp Tiêu Hành, nhưng quan tâm đến mọi người hơn so với Tiêu Hành. Lại , tiểu nương mới mười ba mười bốn tuổi, sánh vai với Tiêu Hành chẳng phải trâu già gặm cỏ non sao?

      Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Tu Viễn trở nên vô cùng tự tin.

      Hắc hắc, vẫn còn trẻ nha.

      khẳng định so với Tiêu Hành tiểu nương thích mình hơn.

      Dù sao cũng ở trước mặt mọi người, hơn nữa Tiêu Hành và Giang Tu Viễn đều là nam tử có dung mạo xuất chúng, hai nam nhân cao lớn đứng ở nơi này, tất nhiên là có rất nhiều tiểu nương trộm nhìn, mặt đều ửng đỏ. Hai người vào rừng đào, xa xa liền nhìn thấy hai tiểu nương quần áo hoa mỹ ở quán trà.

      Mùi trà thơm thoang thoảng, làm cho rừng đào càng thêm cuốn hút.

      Hai tỷ muội Giang Bích Vi và Giang Bích Như thấy ca ca mình trở lại, nhưng nhìn mà nhìn thẳng vào Tiêu Hành.

      Tính tình của Giang Bích Như so với Giang Bích Vi hoạt bát hơn, nhưng từ lúc bị biểu ca cự tuyệt, nàng vô cùng đau lòng, ở trong phủ thương tâm lâu. Giang Bích Vi biết được chuyện này, vốn là có ý tốt muốn an ủi muội muội, lại bị Giang Bích Như : ''Hành biểu ca thích muội chỉ sợ là do để ý tỷ rồi'' chặn lại. Giang Bích Vi tính tình tốt, da mặt lại mỏng, nàng tuy ái mộ Tiêu Hành nhưng chỉ dám nhìn từ xa chứ dám thẳng giống Giang Bích Như. Huống hồ lời an ủi này của nàng là ý tốt, nghe câu này, quả thực làm nàng vừa thẹn vừa bực.

      Kể từ hôm đó, từ ba phần vui mừng lên tới chín phần. Giang Bích Vi nghĩ, nếu có ngày Hành biểu ca thích mình, nàng cũng coi như may mắn rồi.

      Giang Bích Vi so với Giang Bích Như thông minh hơn nhiều, trước mắt thấy phía sau Tiêu Hành còn có tiểu nương xinh đẹp, nhất thời giật mình. Lần trước ở Tuyên Bình Hầu phủ gặp qua A Hạo, biết nàng là nha hoàn của Hành biểu ca. Nhưng hôm nay nàng ăn mặc thế này, đâu phải là trang phục của nha hoàn. Giang Bích Như lập tức đoán ra Hành biểu ca rất coi trọng nha hoàn này cho nên hôm nay mới phá lệ cho mặc như vậy.

      Giang Bích Như ngượng ngùng đứng chỗ, khuôn mặt đỏ bừng, mỗi khí nhớ đến Hành biểu ca cự tuyệt mình, trong lòng nàng liền khó chịu.

      Giang Bích Vi khéo léo hướng về phía Tiêu Hành gọi tiếng ''Hành biểu ca'', sau đó với A Hạo bên cạnh Tiêu Hành:

      ''Vị này là A Hạo nương đúng , có muốn chuyện cùng chúng ta , chúng ta bình phẩm về trà.''

      A Hạo rất kinh ngạc, nghĩ vị Giang đại nương này lại nhớ tên của nàng. Nhưng nàng biết hai vị Giang nương này đều thích thế tử, nàng dám thân cận quá mức, chỉ hành lễ :

      ''Giang Đại nương khách khí rồi, nô tỳ hiểu về trà lắm, chỉ sợ phụ lòng tốt của Giang đại nương.''

      Ý cười nơi khóe miệng Giang Bích Vi hơi cứng chút, lúc sau lại :

      '' hiểu cũng sao, chúng ta chỉ đến xem náo nhiệt thôi.''

      Giang Bích Như thấy tác phong của Giang Bích Vi như vậy, trong lòng bỗng có chút hụt hẫng, lại thấy nàng đối với nha hoàn của Tiêu Hành tốt như vậy, trong lòng càng khinh thường: là làm mất mặt Định Viễn Hầu phủ các nàng.

      Tiêu Hành làm sao hiểu được tiểu nương trong lòng suy nghĩ gì, nhàn nhạt :

      ''Ta muốn dạo chút.'' Liền dẫn tiểu nương chỗ khác.

      Giang Tu Viễn hoàn toàn do dự mà theo.

      Mới vừa rồi nghe muội muội , biết vị nương này tên A Hạo. nhẩm lại mấy lần, nhất thời có chút tâm tư. A Hạo nương vừa rồi xưng là nô tỳ, chắc là nha hoàn của Tiêu Hành. Thân phận của nàng tuy rằng làm Giang Tu Viễn có chút tiếc nuối, nhưng chớp mắt cái, lập tức liền quyết định. Lúc trước hiểu chuyện tình nam nữ, cảm thấy nó quá mức mơ hồ nhưng hôm nay mình rơi vào, lại hiểu ra.

      Tiêu Hành có chút vui, Giang Tu Viễn thế nhưng lại theo, cũng ngượng nên chẳng muốn .

      Giang Tu Viễn lấy hết can đảm đến bên cạnh A Hạo, song song với nàng, giọng đều đều với A Hạo:

      ''A Hạo nương tính tình an tĩnh, giống hai muội muội của ta, vừa đến lo chơi.''

      A Hạo thầm nghĩ: phải thế,tại nàng biết thân phận của mình thôi, nàng cũng rất mê chơi nha.

      A Hạo nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang công tử cái, lúc nãy nàng mới biết được vị này là công tử của phủ Định Viễn Hầu - Giang Tu Viễn. Nàng cũng từng nghe qua, công tử thông minh, nhân phẩm xuất chúng. Nàng khách khí cong cong môi, với Giang Tu Viễn:

      ''Hai vị nương tri thư đạt lí, hào phóng khéo léo, Giang công tử hơi quá lời rồi.''

      Ai biết hai vị Giang nương này là quý nữ ở Yến Thành chứ.

      Tiêu Hành nhăn nhăn mày. phải người giỏi chuyện, nhiều lắm là chỉ xen hai ba câu vào câu chuyện của hai người. Nhưng Giang Tu Viễn giống , Giang Tu Viễn khuôn mặt luôn mang ý cười, tùy tiện cũng có thể kiếm ra đề tài để . Mới đầu tiểu nương bên cạnh cũng lễ phép đáp lời nhưng dần dần hai người càng càng hợp ý...

      chưa có chết! Còn đứng ở bên cạnh đây này!

      Khóe miệng Tiêu Hành giật giật, sau đó dừng bước chân, bàn tay to nâng lên, tùy ý ngắt cánh hoa đào, sau đó xoay người cắm lên búi tóc của tiểu nương. Xong rồi lại duỗi tay xoa cái mái bằng trán nàng, mở miệng :

      ''Có khát hay ?''

      Mặt A Hạo đỏ bừng, nàng nhìn xung quanh, phát ba người tới chỗ an tĩnh cho nên căn bản có ai cả. Nhưng mà...A Hạo có chút thoải mái, bên cạnh còn có vị Giang công tử mà. A Hạo đúng lắc lắc đầu, giọng :

      ''Nô tỳ khát.'' Lại săn sóc hỏi:

      ''Thế tử khát sao? Nô tỳ lấy nước cho thế tử uống.''

      Tiêu Hành thấy nàng còn nhớ tới mình, nhất thời trong lòng thấy thoải mái chút. cúi đầu nhìn khuôn mặt của nàng, mày như hoa, đôi môi mềm mại so với hoa đào còn đẹp hơn. Nàng là nương tốt, xưa nay luôn tuân theo quy củ trong phủ, hiếm khi ra ngoài nên bị theo đuổi. Giờ chỉ cần vòng cũng làm nhiều nam tử dòm ngó.

      Tiêu Hành nhìn thoáng qua Giang Tu Viễn, thấy có ý muốn , nhất thời mày nhíu lại.

      Tuy con người Giang Tu Viễn như khúc gỗ, nhưng lúc này nhìn thấy hai người thân mật như vậy cũng có chút xấu hổ. sao lại hiểu tính của Tiêu Hành, làm gì có chuyện ôn nhu với người khác như vậy? Nhưng hôm nay thấy A Hạo nương, liền hiểu tiểu nương như vậy rất xứng với ôn nhu này. Trong lòng vô cùng chua xót. cũng để Tiêu Hành ở trong lòng nhưng A Hạo nương ở trước mặt Tiêu Hành ngoan ngoãn nghe lời, mặt mày mỉm cười hiển nhiên là cực thích Tiêu Hành.

      Thấy biểu tình của Giang Tu Viễn, khéo miệng Tiêu Hành cong cong.

      Đến chỗ náo nhiệt rồi ngồi xuống, đám công tử qúy tộc quần áo hoa lệ chơi ném thẻ vào bình rượu.

      Cái gọi là ném thẻ vào bình rượu, chính là ném thẻ gỗ vào trong miệng của cái bình, mỗi người bốn thẻ, người nào ném được nhiều thắng, người ném ít nhất bị phạt uống rượu. Mặc kệ như thế nào, trò ném thẻ vào bình rượu này cũng là trò chơi khá đơn giản .

      chỗ ngồi chính giữa để ném thẻ vào bình rượu, bình rượu cổ thon dài, mọi người ném thẻ vào bình rượu để mua vui. A Hạo có chút thất thần, Giang Tu Viễn đứng bên nhìn thấy, lập tức với Tiêu Hành:

      ''Tử Hành huynh, chúng ta xem thử chút ?''

      Nghe vậy, Tiêu Hành nhìn tiểu nương bên cạnh, hiểu được nàng cũng muốn . Kiếp trước có lần, vào đại thọ của lão thái thái, cùng mấy người em bà con chơi ném thẻ vào bình rượu. Nàng đứng ở bên xem rất vui vẻ. Ngày ấy tâm tình tốt, bịt kín mắt nàng ôm nàng vào trong ngực, nắm tay nàng quăng vào thẻ...

      Tiêu Hành nhìn cách đó xa,mấy năm nay chơi qua cái này.

      Ba người qua, liền có người nhiệt tình mời gọi. Giang Tu Viễn vốn dĩ muốn thể tài năng trước mặt tiểu nương mình thích đương nhiên liền đồng ý.

      A Hạo thấy Giang Tu Viễn nhàng quăng vào thẻ, mọi người đều la lớn lên, tức khắc vui mừng ra mặt, nghiêng đầu với Tiêu Hành:

      ''Thế tử, Giang công tử cũng lợi hại.''

      Tiêu Hành nhìn thoáng qua, hề đem chút tài mọn này của Giang Tu Viễn để vào mắt.

      Tuy rằng A Hạo rất nhưng Giang Tu Viễn vẫn luôn để ý nàng, nghe nàng buột miệng khích lệ, càng thêm bừng bừng khí thế, chẳng những mỗi lần đều bước ra xa, lại còn có hứng thú bừng bừng làm tư thế khác nhau như ''Tô Tần bối kiếm, "Diều hâu xoay người", "Hướng mặt lên trời".

      A Hạo nhìn đến mắt sáng lên, nghĩ công tử hào hoa phong nhã này ném thẻ vào bình rượu lại lơi hại như vậy, nhất thời trong lòng sinh ra cảm giác sùng bái. Nhìn Giang Tu Viễn đến trước mặt hai người, cái trán đổ tầng mồ hôi mỏng. A Hạo nhịn được :

      ''Giang công tử lợi hại.''

      Mặt Giang Tu Viễn nhất thời phiếm hồng, có vẻ rất thẹn thùng, trong lòng nổi gió vui sướng, lại khiêm tốn : ''Chút tài mọn thôi, làm A Hạo nương chê cười rồi.'' Trong lòng lại : A Hạo nương cười với ta rồi.

      Kế tiếp, mặc kệ là đối câu đối hay là đố chữ, đều Giang công tử dùng tài năng của mình thể cả. A Hạo ở mấy phương diện khác rất thông minh duy chỉ có ở phương diên tình nam nữ hơi trì độn. Nàng chỉ cảm thấy vị Giang công tử này gì là làm được, làm sao nghĩ người ta cố tình bày ra để lấy lòng mình. Hơn nữa Giang Tu Viễn là người thân thiện, cứ như thế hai người chuyện nhiều hơn.

      Lúc ngồi xuống nghỉ tạm, A Hạo chủ động dâng lên chén trà.

      Giang Tu Viễn :

      ''A Hạo nương vất vả rồi.''

      Chỉ là rót chén trà thôi mà, có gì vất vả? A Hạo cong cong môi chuyện, chỉ đứng ở bên. Giang Tu Viễn lại :

      '' lâu như vậy rồi, A Hạo nương cũng ngồi xuống .''

      Nàng là nha hoàn, sao có thể ngồi? A Hạo chỉ cười cười:

      ''Nô tỳ mệt.''

      Giang Tu Viễn thầm nghĩ: Nếu A Hạo nương là nha hoàn của , nhất định đối xử như muội muội, làm sao có thể để nàng bưng trà rót nước? uống ngụm trà, vô tình nhìn qua Tiêu Hành, lại nghĩ: nam tử biết chăm sóc cho tiểu nương như vậy, A Hạo nương sao lại thích được chứ?

      Tiêu Hành với A Hạo:

      ''Ta hơi đói bụng, giúp ta lấy ít điểm tâm.''

      A Hạo chợt gật đầu, lập tức liền lấy điểm tâm.

      Nhất thời chỉ còn lại hai người, Tiêu Hành mới kiên kỵ.

      ''Giang Tu Viễn, ngươi có ý gì? Như thế nào, coi trọng nha hoàn của ta sao?''

      Giang Tu Viễn bị Tiêu Hành có chút xấu hổ bởi là người đọc sách thánh hiền, căng da đầu mở miệng:

      ''Yểu điểu thục nữ quân tử hảo cầu, Tử Hành huynh hiểu đâu.''

      Nếu hiểu, sao có thể hai mươi sáu tuổi còn chưa kết hôn? Ai biết có phải là nam tử giống mình ?

      Ly trà được Tiêu Hành nhấc lên ngừng giữa trung, nghiêng mắt nhìn Giang Tu Viễn, khoé miệng nhếch lên. biết dung mạo của tiểu nương khó tránh khỏi làm cho Giang Tu Viễn thích, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nhưng vấn đề là ''Thục nữ'' này có chủ, là của Tiêu Hành .

      Thấy Tiêu Hành lời nào, Giang Tu Viễn càng cảm thấy mình có lý, tiếp tục :

      ''A Hạo nương là nha hoàn có làm sao? Chỉ cần Tử Hành huynh nguyện ý nhường cho ta, cả đời này ta thương chiều chuộng nàng để nàng chịu ủy khuất, nhưng mà...A Hạo nương danh phận ở cạnh huynh, bưng trà rót nước mà sống, ta chịu được...''

      Tiêu Hành nhất thời nhăn mày khó chịu, cảm thấy Giang Tu Viễn ồn ào.

      Giang Tu Viễn này hôm nay mới gặp qua A Hạo, sao có cảm tình sâu đậm được? Nhưng nhìn bộ dáng này của cũng rất lòng. Bất quá lời này lừa tiểu nương còn được nhưng đối với khó nghe.

      Tiêu Hành lên tiếng:

      ''A Hạo là thông phòng của ta.''

      Lời này quá lộ liễu, Giang Tu Viễn nhất thời ngây ngốc.

      tuy là đồng nam tử [*], nhưng mẫu thân cũng từng an bài cho mấy nha hoàn xinh đẹp, luôn giữ mình trong sạch, đương nhiên chạm qua. chưa gặp được nương mà mình ái mộ giữ thân như ngọc. giờ vất vả lắm mới động tâm lại gặp người của Tiêu Hành.

      [*] Nam tử chưa khai trai

      Cư nhiên lại là thông phòng của .

      Nhưng Giang Tu Viễn nhớ ra, Tiêu Hành ràng là có thông phòng.

      Giang Tu Viễn vừa kinh ngạc, lại vừa đau lòng. Như lời , thân phận của A Hạo nương như thế cho nên loại chuyện này cũng phải do nàng làm chủ, nhưng mà...Giang Tu Viễn lòng đầy căm phẫn, mặt đầy chính khí :

      ''Tử hành huynh, A Hạo nương tuổi còn , tuổi của huynh làm cha nàng còn được, huynh làm sao có thể...sao có thể...''Làm ra việc cầm thú này.

      Tiêu Hành bị Giang Tu Viễn ''có thể làm cha nàng'' thiếu chút nữa thổ huyết.

      niệm tình Giang Tu Viễn là bà con, nên mới khách khí chút, ngờ lại hồ đồ như vậy. Giọng Tiêu Hành trở nên đều đều:

      ''A Hạo theo ta, ta đối xử với nàng tốt. Ngươi nếu có tâm tư với nàng, ta khách khí với ngươi.''

      Giang Tu Viễn nhìn ra Tiêu Hành buồn bực, hiểu được xưa nay Tiêu Hành chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc ra mặt, phẫn nộ như vậy chắc cũng rất thích A Hạo nương. Nếu đổi lại là , phỏng chừng còn tức giận hơn cả Tiêu Hành? Cứ suy bụng ta ra bụng người như vậy, cũng có thể lý giải được. Nhưng trong lòng có chút khó chịu, cảm thấy tiểu nương nên theo Tiêu Hành, nếu mình có thể sớm gặp nàng cũng để nàng chịu khổ.

      Tiêu Hành xem rung động lần đầu của thiếu niên, thấy ảm đạm rời , trong lòng cũng dễ chịu chút.

      Lúc sau A Hạo mới bưng điểm tâm lại, thấy khuôn măt lãnh đạm của Tiêu Hành, lại thấy bóng Giang công tử đâu nữa, nhưng cũng hỏi nhiều, chỉ với Tiêu Hành:

      ''Thế tử ăn điểm tâm .''

      Tiêu Hành ''Ừ'' tiếng, sau đó cầm lấy điểm tâm cắn miếng.

      A Hạo có chút thất thần, đem tay rút về, trong lòng nên lời. Nàng nghe thấy thanh tiểu nương, liền ngẩng đầu nhìn phía trước. Thấy tiểu nương búi tóc đẹp mặc phấn sam váy trắng nhìn về phía này. Bị vài tiểu nương vây quanh, bộ dáng xinh đẹp, má nàng hồng hồng, làn da tuyết trắng, đôi mắt to, rất xấu hổ.

      Đảo mắt thấy trong tay nương kia cầm túi tiền, A Hạo mới hiểu được.

      Hôm nay Tết Thượng Tị, vị nương này muốn túi tiền cho thế tử của mình.

      A Hạo theo bản năng liếc mắt nhìn thế tử cái, lúc sau lại nhìn tiểu nương kia, liền thấy nàng lấy hết can đảm đến. nương kia so với nàng lớn hơn vài tuổi, khuôn mặt trắng nõn có thể búng ra sữa. Tiểu nương đến trước mặt Tiêu Hành, nhìn Tiêu Hành an tĩnh, tuấn nho nhã, khỏi thêm thẹn thùng, nàng thấp giọng gọi tiếng ''Tiêu thế tử'', sau đó vươn tay đem túi tiền đưa tới...

      Túi tiền này rất tinh xảo, thêu nghệ tinh vi như A Hạo cũng có chút xấu hổ.

      Khuôn mặt nương này trắng nõn, mày đẹp, mắt to ngập nước, cái miệng thoa son môi, mềm mại như cánh hoa.

      ''Tiêu thế tử?''

      Mặt nương kia đỏ bừng, khuôn mặt hồng như cà chua.

      Tiêu Hành nhàn nhạt mở miệng:

      ''Tâm ý của nương, Tiêu mỗ xin nhận. Túi tiền này, nương vẫn nên giữ lại .''

      A Hạo thấy thế tử chuyện xong liền khỏi, để lại nương tội nghiệp đứng đó, xem biểu tình kia cơ hồ muốn khóc. Nàng cảm thấy nương kia rất đáng thương nhưng nếu thế tử mà tiếp nhận, nàng phải càng đáng thương sao? A Hạo nhìn chút, sau đó đuổi theo thế tử.

      Rừng đào rất lớn, mọi ngườ đều tụ hội bên ngoài kia, nay thế tử lại sâu vào bên trong, nàng biết thế tử muốn làm gì. Tiêu Hành dừng chân, quay đầu nhìn tiểu nương chậm rì rì ở phía sau, có chút bất mãn, xoải bước đến, duỗi tay nắm cổ tay trắng nõn của nàng.

      Lực đạo có chút mạnh, A Hạo bị đau, nhíu mày gọi tiếng.

      Tiêu Hành đem người đè lên cây đào lớn, cúi đầu đối diện với đôi mắt nàng, nhịn được đem nàng ôm vào ngực. cúi xuống cắn vào gương mặt nàng cái, nghe tiểu nương ủy khuất hô tiếng ''Đau'', lúc này mới thỏa mãn buông ra.

      A Hạo nhăn nhăn mày, giọng :

      ''Thế tử, chúng ta tìm Lục nương .''

      Tiêu Hành lại :

      '' muốn ở cùng chỗ với ta?''

      Cái gì cùng chỗ chứ? A Hạo vội lắc đầu, giương mắt :

      '' phải, nô tỳ thích ở cùng với thế tử.''

      Tiêu Hành nghe xong thoải mái chút, sau đó ngữ khí lại có chút quái quái:

      ''Nhưng mà ta ném thẻ vào bình rượu giỏi như Giang Tu Viễn.''

      A Hạo nghe chút, cúi đầu :

      ''Thế tử phải vì nô tỳ mà tức giận chứ?'' Kỳ vừa rồi nàng nghe thấy thế tử chuyện với Giang công tử, nàng cũng biết vị trí của mình ở đâu. Thế tử với Giang công tử nàng là thông phòng của cho nên ở trong lòng thế tử, nàng bất quá chỉ là thông phòng nhoi.

      Còn Giang công tử...Lúc đầu nàng biết, chỉ là tình ngưỡng mộ , nàng nghĩ mới gặp Giang công tử liền thích mình. Nàng biết chuyện này làm thế tử vui, trong lòng suy nghĩ đôi chút.

      A Hạo giọng ngập ngừng :

      ''Ở trong mắt thế tử, nô tỳ chính là người lả lơi biết xấu hổ sao?''

      Tiêu Hành ngẩn ra, lòng chợt nhói đau, thu mày :

      ''Nàng bậy gì thế?''

      A Hạo hiểu mấy ngày nay mình bị thế tử chiều hư, trước mắt còn dám với thế tử như vậy? Nàng ngửi mùi hương người nam nhân trong lòng mà có chút thoải mái. Nàng là hạ nhân, hạ nhân làm sao có thể tức giận với chủ tử?

      A Hạo dang hai tay ôm lấy nam nhân bên cạnh, giọng mở miệng :

      ''Thế tử thích nô tỳ, nô tỳ rất vui. Nô tỳ tự biết mình đủ tư cách, nhưng nô tỳ là nương trong sạch. Giang công tử tuy tốt nhưng trong mắt nô tỳ lại bằng nửa phần của thế tử. Hơn nữa, nô tỳ chưa từng gặp qua người đối tốt với nô tỳ như thế tử...''

      Hóa ra nàng thích mình, chính là bởi vì mình đối tốt với nàng sao?

      Tiêu Hành đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

      rất sợ mất nàng, nên đối với nàng rất cẩn trọng. Nhưng dựa vào tính tình của chỉ sợ làm nàng bi thương. thậm chí ngừng nghĩ tới, nếu đem nàng biến thành nữ nhân của mình, nàng có thể mực theo hay . Bất quá ý nghĩ này quá đê tiện, giống như Giang Tu Viễn , nàng vẫn là tiểu nương.

      Tiêu Hành hơi mỉm cười, lại có chút xấu hổ, giọng đều đều:

      ''Ta...Tuổi của ta so với nàng lớn hơn nhiều, nàng có ghét bỏ ta ?''
      Last edited: 24/8/18

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hic khổ thân thế tử. Sao có thể tuổi đáng làm cha a Hạo được chứ.
      habang27 thích bài này.

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      mừng bạn trở lại
      thân phận A Hạo như vậy, thế tử còn phải cố thêm
      habang27 thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Mừng nàng trở lại.
      Nàng là thông phòng của ta. Ta thích nàng ấy. Ta cũng ghen đấy. Bla bla. K dám trực tiếp cứ cho a hạo nghe là đc...
      Haizz. Đường thế tử chọn hơi quanh co nên nó hơi bị dài đấy!
      habang27 thích bài này.

    5. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 32:
      Edit: Dưa Hấu

      Beta: đợi beta

      ______________________________________

      Nếu đổi lại là trước kia, đương nhiên để ý chuyện tuổi tác. Nhưng hôm nay nghe Giang Tu Viễn ra, cảm thấy có chút thoải mái---hăn già rồi!

      Khi mới gặp, nàng vẫn là đứa bé . Giống như kiếp trước, cung cung kính kính, nhìn nhút nhát sợ sệt, làm gì cũng sợ chọc vui. Mà tuổi tác của mình, đích xác so với nàng lớn hơn ít.

      ...Tuổi.

      Nghe thế tử xong, A Hạo lập tức trả lời, chỉ nhíu mày nghĩ nghĩ, đôi mắt đen láy nhanh chóng di chuyển. Tuổi của thế tử so với nàng lớn hơn con giáp, đích xác...Đích xác có chút lớn. Nhưng Hạnh Dao từng với nàng, nam nhân lớn tuổi chút làm càng đau. Hơn nữa giờ phút này thế tử hỏi như vậy, khẳng định là nghĩ đến chuyện này, cho nên nàng đương nhiên trả lời làm cho vui. Nghĩ như vậy, A Hạo đến gần, cọ cọ gương mặt vào ngực nam nhân, thanh mềm mại :

      ''Nô tỳ thích thế tử như vậy.''

      Nàng lặng lẽ giương mắt quan sát biểu tình của nam nhân, nhìn mặt mày ôn hòa, hiểu được lúc này có tức giận.

      Tiêu Hành thấy được ánh mắt nhìn trộm của nàng, lập tức cúi đầu ngăn chặn môi của tiểu nương. Nàng vốn xinh đẹp, hôm nay lại mặc phấn sam váy áo lại càng trở nên thướt tha kiều, lộ ra vẻ xinh đẹp. Bốn bề vắng lặng, làm sao nhẫn nhịn khi dễ nàng được. Huống hồ còn có Giang Tu Viễn biết sống chết mà thích nàng.

      ''Ưm...''

      Bàn tay to để đầu người trong ngực, sau đó từ từ dịch xuống, thoáng dùng chút lực, liền đem nàng ấn vào người mình.

      A Hạo bị buộc mở miệng ra nhưng cảm thấy loại chuyện này có chút thẹn thùng. Thế tử lại biết mệt, coi miệng nàng giống đồ ăn mà ăn. Nàng bị cắn đau, mới thoáng ôn nhu chút, chỉ là cái lưỡi của vẫn ở trong miệng nàng, đảo tới đảo lui, quấn lấy nàng. Nàng có chút thở nổi, đến lúc thế tử buông ra hai người mới chậm rãi tách ra. Nàng mở to đôi mắt, vừa lúc nhìn hai đôi môi tách ra lại thấy có nước bọt của nàng.

      Nàng vô cùng xấu hổ, vội lấy khăn từ trong ngực thay thế tử lau miệng.

      như thế nào, đó cũng là nước bọt của nàng.

      Bên tai truyền đến tiếng cười của thế tử.

      A Hạo cảm thấy gương mặt mình nóng lên, e thẹn dám nhìn người bên cạnh. Nàng tuy rằng phải mới hôn môi thế tử, nhưng lại là lần đầu ở bên ngoài, hơn nữa còn là ban ngày ban mặt. Nàng đem đầu vùi vào ngực , trong lòng nghĩ: Cảm thấy mình so với hôm qua càng thích thế tử.

      Giờ phút này Giang Bích Như thân phấn sam váy trắng đứng thẫn thờ dưới cây đào. Nàng bao giờ nghĩ, Tiêu Hành cũng có mặt ôn nhu như vậy.

      Ở trong lòng nàng, Hành biểu ca luôn là người lãnh đạm, đối với tình nam nữ, có lẽ cũng như thế. Nàng sớm nhìn ra tiểu nha hoàn này và Hành biểu ca có quan hệ bình thường, nhưng nàng biết, đây là thông phòng mà dì an bài cho Hành biểu ca, là để khai trai cho Hành biểu ca. Nàng ái mộ Hành biểu ca nhưng cũng biết nếu sau này nàng gả cho Hành biểu ca, Hành biểu ca chỉ có nữ nhân. Nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, có mấy thông phòng xinh đẹp cũng là lẽ đương nhiên, rốt cuộc người lớn tuổi như thế tử, bên người cũng phải có nữ nhân.

      Nhưng còn bây giờ sao.

      Hành biểu ca cự tuyệt nàng, lại đối với nha hoàn này sủng ái như vậy. Thậm chí...Thậm chí ở rừng đào, còn chịu được mà làm chuyện thân mật.

      Nha hoàn bên cạnh Giang Bích Như cũng sợ tới mức nên lời, nàng hiểu được tiểu thư nhà mình đối với Tiêu thế tử lòng si tình, giờ thấy Tiêu thế tử thân mật cùng nương khác. Này...Này làm sao chịu nổi đây?

      Giang Bích Như ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn hai người xa, lúc này mới hung hăng bẽ gãy cành hoa đào.

      ''Tiểu thư, tay của tiểu thư.''

      ''!'' Giang nhị nương được nuông chiều từ bé lập tức ''Oa'' tiếng thương tâm khóc lớn.

      A Hạo và Tiêu Hành trở về vừa lúc thấy Tiêu Ngọc Đề cầm cung tiễn trong tay bắn vào bia ngắm.

      ''Vèo'' tiếng.

      Vũ tiễn ở giữa hồng tâm, làm cho mọi người reo hò.

      A Hạo nhìn Lục nương, tức khắc lộ ra ánh mắt kính nể, lại thấy Đường Mộ Trinh tiếp nhận cung tên, lúc sau lại lui ra bảy tám bước, sau đó kéo căng dây cung, liền thấy cây tiễn kia bay tới hồng tâm. Mũi tên kia chẳng những vững chắc, lại còn làm cho mũi tên của Tiêu Ngọc Đề rớt xuống dưới.

      ''Đường nương lợi hại.'' A Hạo nhịn được khen.

      Tiêu Hành nhìn thoáng qua, lại tỏ vẻ gì, bất quá nhìn nàng như vậy lại cảm thấy hứng thú, nghĩ đến kiếp trước nàng còn có chạm qua cung tiễn, liền :

      ''Nếu nàng thích, lần tới ta dạy nàng.''

      A Hạo chớp chớp mắt, cong môi :

      ''Thế tử tốt.''

      ''Ừ.'' Khóe miệng Tiêu Hành nhếch lên, tâm tình cũng tốt lên vài phần.

      Tiêu Ngọc Đề nhìn thấy ca ca nhà mình tới, lập tức đến, vừa mới thi đấu thua nên có chút vui, liền bảo Tiêu Hành chơi ván trả thù cho nàng. Nhưng Tiêu Hành sao có thể chơi với nương, chỉ nhanh chậm câu:

      ''Chơi tốt bằng người ta, về nhà luyện tập lại .''

      Đó, vết thương trong lòng như bị xát muối, đây là ca ca của nàng sao? Tiêu Ngọc Đề bĩu môi, sau đó thân mật nắm cánh tay A Hạo, đôi mắt mở lớn, nhìn từ xuống dưới đánh giá phen, tán thưởng :

      ''A Hạo tỷ tỷ hôm nay xinh đẹp. Bất quá, tỷ nhìn tính tình của ca ca ta, ương ngạnh như vậy.''

      Loại biểu tình này, tiểu nương đây là nịnh mình sao.

      A Hạo nghe xong lời này chỉ cong môi cười cười, nhưng ra gì thêm, huống hồ nàng cũng dám . Đúng là thế tử có chút quái quái, bất quá đối xử với nàng rất tốt. A Hạo nhìn Tiêu Ngọc Đề kéo nàng ngồi xuống, sau đó ân cần đưa cho nàng cái bánh hoa quế.

      A Hạo từ chối bất kính, lúc này mới tiếng:

      ''Cảm ơn Lục nương''.

      Tiêu Ngọc Đề làm mặt quỷ :

      ''Khách khí với ta gì chứ. Ta còn phải cảm ơn tỷ vất vả chăm sóc cho ca ca ta.'' Ca ca nàng dễ dàng mới thích nương mà.

      Nghĩ đến đây, Tiêu Ngọc Đề nhịn được sờ sờ túi tiền trong ngực, sau đó nhìn xung quanh chút.

      A Hạo thấy nàng như tìm người, liền biết là đợi công tử Đường Mộ Lễ. Nàng gặp qua Đường công tử vài lần, bộ dáng nho nhã lịch , rất tuấn tú, quan trọng nhất là luôn nghe lời Lục nương, kêu gì cũng làm, biết có bao nhiêu nương hâm mộ đâu.

      Ít lâu sau, Tiêu Ngọc Đề nghe Đường Mộ Lễ đến, vội đứng dậy, lại nghĩ đến sĩ diện của mình, bình tĩnh ngồi xuống. Bất quá rốt cuộc nhịn được, vẫn là giương mắt nhìn. Nhưng lại nghĩ đến, giờ phút này Đường Mộ Lễ toàn thân ướt đẫm đỡ Tiêu Ngọc Tiêm tới.

      Quần áo ướt đẫm, giờ phút này Tiêu Ngọc Tiêm mặc áo ngoài của Đường Mộ Lễ, sợi tóc ướt dính mặt, làm cho khuôn mặt càng thêm nhu nhược.

      Tiêu Ngọc Đề nhăn mày lại, liền ngồi yên, lập tức đứng dậy.

      Tiêu Đường thân là huynh trưởng, đương nhiên qua, dưới đánh giá phen, quan tâm hỏi Tiêu Ngọc Tiêm:

      ''Sao lại thế này?''

      Tiêu Ngọc Tiêm lúc này cả người phát run, môi vì lạnh mà thành màu tím, mở miệng :

      '' Ca ca, vừa rồi muội cẩn thận té xuống sông bên cạnh rừng đào, là Đường công tử cứu muội...''Lời này còn chưa xong, liền ngất , người liền ngả vào Tiêu Đường.

      Tiêu Đường vội đem muội muội bế lên, hướng về phía Đường Mộ Lễ :

      ''Lần này Đường công tử cứu muội muội của ta, ngày sau ta nhất định đến cảm tạ.'' xong, liền ôm muội muội trong ngực tới xe ngựa.

      Tiêu Ngọc Tiêm tuy là thứ nữ của phủ Tĩnh Quốc Công nhưng cũng rất được sủng ái, trước mắt lại xảy ra chuyện này, mấy người còn lại cũng thấy tốt mà về. Tiêu Ngọc Đề nhìn bộ dáng chật vật của Đường Mộ Lễ, vẫn là nhịn được :

      ''Cái tên đầu gỗ này còn đứng đây làm gì, mau hồi phủ thay xiêm y.''

      Trong lòng lại sốt ruột: Bây giờ là tháng ba, nếu cảm lạnh làm sao đây?

      Sắc mặt Đường Mộ Lễ tái nhợt, hiểu được Tiêu Ngọc Đề thích vị Ngũ tỷ tỷ kia của nàng, nhưng rốt cuộc vẫn là tính mạng con người, thể cứu. giờ thấy nàng những tức giận mà còn lo lắng cho mình, nhất thời cười cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, :

      ''Được...Huynh trước, ngày khác huynh đến phủ Quốc Công thăm muội.'' muốn , lại nghĩ đến cái gì, khuôn mặt tuấn lãng đỏ rực, mở miệng :

      ''Nhưng mà----túi tiền kia....''

      làm sao biết mình chuẩn bị túi tiền? Hơn nữa còn là đưa cho .

      Tiêu Ngọc Đề đột nhiên có chút xấu hổ, cảm thấy hai người chơi với nhau từ đến lớn, loại chuyện này có gì phải thẹn thùng. Nàng ngượng ngùng lúc, sau đó rất tự nhiên đem túi tiền nhét vào trong tay tên ngốc trước mặt, liền xoay người rời .

      Đường Mộ Lễ nhìn tiểu nương chạy xa, lại cúi đầu nhìn túi tiền trong tay, tuy rằng kim chỉ xiêu xiêu vạo vẹo, nhưng lại thích, nhịn được ngây ngốc cười.

      Đường Mộ Trinh bên cạnh nhịn được, duỗi tay đánh lên vai , vội :

      '' rồi, đừng có đứng ngốc ở đó nữa.'' Trong lòng lại nghĩ: Ca ca ngốc này, biết hôm nay mình gặp phải chuyện gì sao.

      Ngũ nương kia, cũng chẳng phải tốt lành gì?

      Hôm nay Đường công tử cứu ngũ nương, tuy là chuyện tốt nhưng rốt cuộc ở đấy nhiều người thấy như vậy, thanh danh của ngũ nương cũng coi như hỏng rồi. Giờ phút này ngồi xe ngựa, A Hạo nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Ngọc Đề bên cạnh, trong lòng có chút lo lắng. Đường công tử và Lục nương là thanh mai trúc mã cảm tình tốt thế nào, cái này người ngoài đều nhìn ra, nếu Ngũ nương mà cố chấp chen vào, biết cuối cùng xảy ra chuyện gì.

      Tiêu Ngọc Đề lúc trước nghĩ đến, chỉ lo lắng cho thân thể Đường Mộ Lễ nhưng trước mắt bình tĩnh nghĩ lại, có chút sợ sệt. Nàng nắm chặt tay, lưng lạnh toát.

      Tính tình của vị Ngũ tỷ tỷ này, nàng sao lại biết? người cẩn thận như vậy, sao yên lành lại rơi xuống nước? Lại còn trùng hợp bị Đường Mộ Lễ nhìn thấy. Tiêu Ngọc Đề càng nghĩ càng thấy ổn, trong lòng cũng nóng nảy. Nhưng loại chuyện này, nàng cũng thể với ca ca, chỉ mong mau hồi phủ với nương.

      A Hạo nhìn bộ dáng của Tiêu Ngọc Đề, hiểu rằng bây giờ nàng cũng nghĩ đến.

      Xe ngựa an tĩnh rất mau liền trở về phủ Tĩnh Quốc Công. Xe ngựa vừa dừng lại, Tiêu Ngọc Đề vội vàng xuống xe, A Hạo thấy biểu tình này, nhíu mày lo lắng :

      ''Thế tử, người Lục nương có thể có chuyện hay ?''

      Tiêu Hành là người thương muội muội, vừa thấy Đường Mộ Lễ đỡ Tiêu Ngọc Tiêm, liền nhăn mày.

      Tiêu Hành lời nào, A Hạo cũng cảm thấy quá dọa người, lúc xuống xe ngựa cũng có dẫm lên ghế đỡ, thế nên cả người liền ngã xuống. Tiêu Hành sợ tới mức tim sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài, ôm lấy eo nàng đỡ xuống, cảm giác tiểu nương đứng vững, lúc này mới nhịn được quát:

      ''Mắt để ở đâu!''

      A Hạo cũng bị dọa sợ . Nhưng bị Tiêu Hành quát như vậy, sắc mặt thoáng chốc liền tái nhợt. Nàng run rẩy cắn cắn môi, giọng :

      ''Nô tỳ biết sai rồi.''

      Tiêu Hành thở dài hơi, biết mình quát làm nàng sợ, khuôn mặt tức khắc ôn hòa chút, :

      ''Được rồi, lần sau chú ý chút.'' đem người ôm xuống, lúc này mới buông lỏng tay.

      Hai người trở về Ký Đường Hiên, A Hạo vẫn còn sợ nên dám quá thân mật với như thường, ngay cả tư thế cũng là cung kính.

      Tiêu Hành thấy nàng như vậy cũng có chút bất đắc dĩ. nghĩ nhìn thấy bộ dáng sợ hãi mình của nàng. qua đem người ôm vào trong ngực, duỗi tay sờ sờ đầu nàng, ôn nhu :

      ''Làm nàng sợ sao?''

      ''Đúng.'' A Hạo theo bản năng tiếng, lúc sau lại cảm thấy đúng lập tức lắc đầu. Nàng biết thế tử là lo lắng chuyện của Lục nương, hơn nữa...Chuyện này của mình căn bản sao cả.

      Tiêu Hành xoa đôi tay của tiểu nương trước mặt, cảm thấy tay nàng lạnh băng, liền nhịn được nắm chặt. đem người đến bên giường, ngồi xuống, sau đó đem nàng ôm vào ngực, môi kề sát vào tai nàng, thở dài :

      ''Ngày thường phải rất thông minh sao, sao tại lại trở nên ngốc như vậy.''

      A Hạo giọng:

      ''Nô tỳ có mà.''

      Biết chơi trò trẻ con cùng . Tiêu Hành cong môi cười cười, hôn khuôn mặt trắng nõn của nàng cái, cảm thấy ôm nàng như vậy nhìn thấy đôi mắt nàng, dứt khoát đem người đẩy xuống giường, đặt tay lên trán nàng :

      ''Lần sau còn như vậy, ta khiến cho nàng cười trong đau khổ, như vậy mới quên nữa.'' xong, bàn tay to còn vỗ mông nàng.

      A Hạo xấu hổ đến mức được gì.

      Cảm thấy thế tử tại so với lúc trước hoàn toàn khác nhau, giống như người khác vậy.

      Như Ý định bưng trà tiến vào, xuyên qua khe cửa lại nhìn thấy thế tử và A Hạo hai người thân mật nằm giường, đây là làm gì tất nhiên cần cũng biết, Như Ý lập tức dừng bước dám vào. Như Ý tuy lớn tuổi nhưng nhìn hình ảnh này cũng nhịn được mặt nóng lên, rồi lại theo bản năng liếc mắt cái.

      Thế tử là sức trẻ dồi dào, ban ngày liền như vậy...

      Trong lòng Như Ý cân nhắc:

      ''Thế tử như vậy, rượu Lộc Huyết mà Quốc Công phu nhân phân phó còn cần chuẩn bị nữa sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :