1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

SỔ TAY THƯỢNG VỊ HẬU CUNG - THỊNH THẾ THANH CA

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 45: Hoàng thượng phạt quỳ
      Editor: Chôm chôm
      “Đông Sanh, người quỳ ở đây nửa canh giờ (1 tiếng). Tiểu Khang tử ngươi cần theo, ở lại giám sát nàng quỳ, nếu quỳ tiêu chuẩn ngươi biết nên làm thế nào.”
      Lúc cỗ kiệu chuẩn bị rời khỏi, Vệ Cảnh bỗng nhiên ra như vậy, làm vài người đều bị sửng sốt.
      Đông Sanh bên cạnh liễn kiệu, muốn sau khi khởi kiệu chuyện với Hoàng thượng. Nhưng giờ nghe được mệnh lệnh này, sợ ngây người mà ngồi mặt đất.
      Nhưng Vệ Cảnh hề nhìn nàng, chỉ đưa ánh mắt cảnh cáo sang cho Tiểu Khang tử.
      Tiểu Khang tử lập tức hành lễ đáp ứng, trong lòng khỏi thở dài tiếng, Đông Sanh này trong lòng có ma chướng.
      Long tiễn được nâng lên, Hoàng thượng sóng vai ngồi cùng Miêu tần, gió đêm thổi tới, làm rớt mũ áo choàng của nàng.
      Nàng còn chưa kịp đội lại, Hoàng thượng vươn tay tới, nhàng đem vành mũ chụp lên, lần nữa che mái đầu tóc đen của nàng. Thậm chí bàn tay còn rời ngay, ở đỉnh đầu nàng nhek nhàng xoa, động tác cực kì ôn nhu, làm lòng người trở nên mềm mại, ấm áp.
      Viên Diệu Diệu cười , nhận thấy được chăm sóc của Vệ Cảnh trong giờ phút này, làm cho tâm tình thoải mái vừa rồi lập tức tan biến hết, ngược lại còn cảm thấy thoả mãn trước nay chưa từng có.
      Nữ nhân là loại dễ cảm thấy đủ nhất. Chẳng cần phải có quần áo trang sức xinh đẹp, chỉ cần cái vỗ vào đầu, ôn nhu đối đãi, cũng có thể làm các nàng trầm mê.
      Đông Sanh cứ như vậy đứng im tại chỗ, si ngốc nhìn hành động của hai người kia. Cho dù phía sau long tiễn có vô số cung nhân hầu hạ, nhưng cũng thể cản trở, làm cho người khác quên tồn tại của họ, chỉ nhìn thấy khí ấm áp giữa hai người kia.
      “Đông Sanh tiểu chủ tử, ngài nhìn đủ chưa? Đừng phát ngốc nữa, quỳ !”
      Tiểu Khang tử vẫn đứng cùng nàng, chờ bóng dáng long tiễn hoàn toàn khuất hẳn, mới mở miệng nhắc nhở nàng.
      Đông Sanh hơi sửng sốt,sau đó sắc mặt đỏ lên, khỏi nâng cao thanh lạnh lùng : “Tiểu Khang tử, ngưoi loạn gì đó, ta phải tiểu chủ tử. Nơi này có nhiều người, ngươi sợ họ cho Hoàng thượng biết sao!”
      Xung quanh còn lưu lại mấy cung nhân, nghe được Đông Sanh , liền cúi đầu.
      Khang công công ở trước mặt Hoàng thượng và Miêu tần nương nương luôn khép nép, nhưng trước mặt bọn họ xây dựng được ảnh hưởng rất sâu.
      Năm đó, Tiểu Khang tử cần mẫn nhạy bén, được Vệ Cảnh coi trọng, điều đến bên cạnh, sau đó mới là được Lý Đức quan sát, cảm thấy tiểu tử này các phương diện đều tốt, cho nên thu làm đồ đệ.
      từ năm đó làm chân chạy việc vặt, biến thành đại hồng nhân thứ hai bên cạnh Hoàng thượng, trong lòng ai cũng biết là người kế thừa Lý Đức, Lý Đức chưa bao giờ ghen ghét , vì đều là do chính bản thân có bản lĩnh dốc sức mà lên.
      Cho nên, dù Đông Sanh như vậy, cũng ai dám chủ động lại cho Hoàng thượng, trừ khi Đông Sanh cáo trạng, làm Hoàng thượng chất vấn bọn họ.
      thừa, Tiểu Khang tử ta dám lời này trước mặt mọi người, đủ chứng minh ta sợ người khác lộ ra. Ta còn ước gì Hoàng thượng nghe được, để ngài tới phân xử, câu Đông Sanh tiểu chủ tử này gọi ra có được hay !”
      Tiểu Khang Tử cười nhạo tiếng, ngày thường đều thận trọng từ lời đến việc làm, giờ lại ra câu bừa bãi như vậy, làm người khác khó có thể tưởng tượng được, nhưng cũng làm đa trở nên cảnh giác hơn.
      “Ngươi nhìn ta làm gì, quay về hướng Như Ngọc cung quỳ .”
      Tiểu Khang tử chỉ tay về phía cửa lớn Như Ngọc cung, ngữ khí trở nên cường ngạnh.
      Đông Sanh thầm cắn chặt răng, cam lòng chợt loé mặt, trực tiếp quỳ xuống.
      “Ngươi cũng biết câu tiểu chủ tử kia là đại nghịch bất đạo, vậy mà vừa rồi thái độ của ngươi với Miêu tần nương nương là như thế nào, ai biết còn tưởng ngươi còn có địa vị cao hơn so với Miêu tần chủ tử? Ta gọi ngươi là tiểu chủ tử, còn như là chưa đủ cao cấp, chắc là nên gọi đại chủ tử mới đúng.”
      Tiểu Khang tử ngồi xổm xuống, tiến tới phía trước mặt Đông Sanh, đè thấp giọng .
      Mấy câu đó chỉ có hai người họ nghe thấy. Đôi mắt Đông Sanh trợn to, vẻ mặt là biểu tình khó có thể tin
      Tiểu Khang Tử cười lạnh tiếng, lần nữa đứng dậy, tùy tay chỉ vào tiểu thái giám : “Tới, ngươi cho Đông Sanh tỷ tỷ, nô tài như chúng ta, nhìn thấy chủ tử phải hành lễ như thế nào?”
      Tiểu thái giám kia dám trì hoãn, đầu tiên làm phương thức hành lễ của thái giám, sau đó đắn đo lên tiếng: “Phương thức hành lễ của cung nữ là…”
      vừa vừa hành động, làm ra động tác tương đối tiêu chuẩn, còn điệu đà dựng lên cái tay hoa lan (kiểu để tay của mấy chị nô tỳ chắc mọi người xem phim cổ trang nhiều biết, mình biết giải thích sao), kết quả lại bị Tiểu Khang tử đạp cho cái.
      “Hành lễ cho tốt, làm ngứa mắt tôn tử.”
      “Đông Sanh, ta và ngưoi quen biết lâu,ta mới nhắc nhở ngươi. Xem thái độ giờ của ngươi, hẳn là ngươi vẫn chưa biết vì sao Hoàng thượng phạt ngươi.”
      Tiểu Khang Tử nhàng liếc nàng cái, mặt mang theo vài phần tiếc hận.
      mặt Đông Sanh vẫn là biểu tình nghiêm túc, lên lý do Hoàng thượng vì sao xử phạt nàng, nàng lại càng trở lên trịnh trọng.
      “Tất nhiên vì ta chăm sóc tốt cho Tam hoàng tử nên mới phạt ta, còn có thể vì điều gì chứ?”
      Tiểu Khang tử cười nhạo ra tiếng, vung tay lên giống như cảm thấy thú vị.
      “Ta rảnh nên mới nhắc nhở ngươi đến trình độ này, ngươi phải quỳ cho tốt . Năm đó, Hoàn quý phi được sủng ái ai có thể địch nổi. Đến cả Thái hậu ra tay cũng làm nên chuyện gì. tại có Miêu tần nương nương, ngươi chỉ là cung nữ nho lại muốn lo chuyện bao đồng, cũng biết là muốn làm ra được cái gì!”
      xong câu đó, liền tìm bậc thang gần đó ngồi xuống, căn bản thèm quan tâm nàng ta. Đông Sanh cũng lại câu nào, cứ như vậy quỳ thẳng lưng, bày ra bộ dạng uy vũ bất khuất.
      Đáng tiếc loại ra vẻ thanh cao này, ở trong mắt Tiểu Khang tử chỉ thấy như trò cười.
      Cung nhân nâng long tiễn rất nhanh, vốn dĩ Viên Diệu Diệu cảm thấy hơi lạnh, lúc trước khi mới đổi xác với tiểu phi tần gầy yếu này, chịu ít khổ, cho nên giờ, chỉ cần trúng chút gió là bắt đầu phát run, gọi là yếu đuối mong manh.
      Vệ Cảnh giống như nhận ra được nàng run rẩy, nhàng cầm tay nàng, đặt trong lòng bàn tay mình, gắt gao nắm lấy, thân thể hàng năm luôn nóng, thừa thãi dương khí.
      Nhiệt độ ấm áp truyền đến thông qua lòng bàn tay, giống như chỉ bao lấy tay nàng mà còn cả lòng của nàng.
      Nàng cười khẽ, khỏi vươn đầu ngón tay, nhàng nắm lấy tay .
      Mười ngón tay của hao người đan vào nhau, loại khí mười phần hài hoà này, làm cho cung nhân bên cạnh cũng có thể cảm nhận được bầu khí lưu luyến.
      “Ngươi sao lại sợ lạnh như vậy?” giọng hỏi.
      Cùng lúc ra câu hỏi, duỗi tay ôm nàng vào lòng, cằm đặt ở sau gáy nàng. Lúc chuyện, khí nóng thổi tới,phả vào mặt nàng.
      Cả người được hơi thở nam nhân bao bọc, loại hơi thở an toàn tràn ngập cảm giác quen thuộc này, làm cho tâm tình lo lắng của nàng lập tức trở nên bình tĩnh lại cách lạ thường.
      “Bởi vì muốn ngài ủ ấm cho ta.”
      Có lẽ do khí tại quá am tâm, làm cho lời giải thích tới bên miệng nhưng Viên Diệu Diệu lại thay đổi lời .
      Những lời giải thích đó có liên quan đến quá khứ thương tâm, làm hỏng khí của giây phút này, đúng lúc nàng muốn câu kia nhất, nên chút do dự mà ra.
      Đổi lại là Vệ Cảnh lại trở nên trầm mặc, lát sau mới cười khẽ ra tiếng.
      “Ngươi đó, trẫm cho rằng trẫm trải hết đời, coi như nghe qua lời dễ nghe nhất có thể rồi, ai mà nghĩ đến, ngươi lợi hại hơn trẫm nhiều. Mấy câu ngưoi vừa , làm trẫm trong nháy mắt nguyện vì ngươi vượt lửa qua sông, mỗi ngày giúp ngươi làm ấm ổ chăn. Ngươi xem, loại việc có tiền đồ này, nếu để mấy tên triều thần biết được, bọn họ có thể sống sờ sờ lại bị tức chết.”
      Dưới tình huống này, Vệ Cảnh cũng khỏi lừa tình phen, độc thoại nội tâm phân tích cho nàng nghe.
      Viên Diệu Diệu cười khanh khách ra tiếng, “ , bởi vì bọn họ trở về cũng muốn làm ấm ổ chăn cho người trong lòng của họ.”
      Nàng vươn tay ra từ trong áo choàng, cẩn thận sờ soạng lên , bởi vì lúc này nàng ngẩng đầu, cho nên động tác có chút vụng về.
      Nhưng khi cuối cùng sờ đến mặt của Vệ Cảnh, nàng khỏi thở dài thoả mãn, giống như rốt cuộc cũng tìm ra được vật quan trọng nhất.
      “Cho nên dương khí của trẫm đều bị ngươi hút hết.” cúi đầu, duỗi tay giữ chặt mũ áo choàng của nàng,chui vào trong.
      Hai người mặt đối mặt, nhìn mặt nàng, giọng ra những lời này.
      Viên Diệu Diệu nghe xong, khuôn mặt đỏ rực.
      Mấy câu này nàng nên lời, cho nên, đấu đến cuối vẫn là nàng thua.
      mấy lời nịnh nọt, đến cuối cùng vẫn là người nào mặt dày hơn người đó thắng. Viên Diệu Diệu còn phải cố gắng nhiều hơn.
      Nhưng qua lần này, nàng tổng kết được kinh nghiệm, lần tới thua nữa.
      “Hoàng thượng, tới ạ.” Cung nhân hầu bên cạnh thể nhắc nhở câu.
      vừa mới cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên cái, liền thấy Hoàng thượng trốn ở dưới mũ áo choàng của Miêu tần. Áo choàng của nữ vốn to rộng, người Hoàng thượng mặc áo lông cừu rộng lớn, lại còn muốn cùng chen trong chiếc áo với Miêu tần.
      Hai ngừoi túm lại với nhau, cũng biết làm cái gì, làm cảm thấy có loại cảm giác tốt xen lẫn tò mò. Trong đầu toát ra mấy hình ảnh ngượng ngùng, nếu xem nữa quả chịu nổi.
      Vệ Cảnh ho tiếng, cuối cùng cũng rời khỏi áo choàng của nàng, hai người cùng sửa sang lại quần áo chút.
      Sắc mặt Viên Diệu Diệu vẫn còn hồng, nhưn sau khi vào Bắc Thần cung, nghe thấy tiếng khóc của Tam hoàng tử, chờ đến khi hai người vào, mới phát Tam hoàng tử ngủ rất ngon, thái y tới, vẫn chờ bên cạnh chưa dám rời .
      “Tam hoàng tử làm sao vậy?” Vệ Cảnh nhàng nhíu mày, trực tiếp nhìn về phía thái y.
      Còn lại Viên Diệu Diệu, nàng thẳng về phía Tam hoàng tử, nhàng bế lên, theo bản năng kéo ống tay áo của lên nhìn, lại cởi bỏ vạt áo của để xem.
      Trong nháy mắt nàng tới, vú nuôi ma ma muốn đưa tay ngăn cản, tuy rằng khi nhìn thấy ánh mắt Viên Diệu Diệu rất nhanh lui tay lại, nhưng động tác ngăn cản theo bản năng kia, vẫn làm lòng Viên Diệu Diệu cảm thấy phi thường thoải mái.
      Loại bị người khác bài xích này, giống như đề phòng trộm cướp, như bị cái cây chặn ở cổ họng.
      Nàng chính là mẹ đẻ của Tam hoàng tử, dù ai muốn hại , cũng phải nàng.
      có gì đáng ngại, vì thần kiểm tra hồi lâu, đều phát ra vấn đề gì.”
      Thái y đáp lời có vẻ có chút kinh sợ. Rốt cuộc lúc vừa tới, Tam hoàng tử quả gào khóc, nhưng còn chưa kiểm tra xong, chẳng qua chỉ đưa tay sờ sau lưng , vậy mà tiểu tử này giống như được trấn an, liền ngủ luôn.
      Hoàng thượng đối với Tam hoàng tử của Hoàng quý phi vô cùng coi trọng, nếu kiểm tra bệnh mà ra vấn đề gì, nhưng Tam hoàng tử lại có tai hoạ ngầm gì đó, quả ăn hết gói đem .
      Ps: ko biết đến bao giờ Diệu Diêun mới được đón Tam hoàng tử về nuôi.
      Lazzy Le, nhoxbina, Iluvkiwi9 others thích bài này.

    2. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 46: Suýt nữa bại lộ
      Editor: Chôm chôm
      “Hoàng thượng.” Tiếng Viên Diệu Diệu gọi có chút run rẩy.
      Nn đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía ma ma vú nuôi, ánh mắt sắc bén, vú nuôi bị nn doạ sợ tới mức nhũn chân, bất giác lùi về sau nửa bước.
      Vệ Cảnh nhanh chân bước tới, liền thấy Tam hoàng tử ngủ ko thực an ổn, thi thoảng lại run rẩy hai cái.
      “Xảy ra chuyện gì!” Vệ Cảnh vô cùng bực tức, mày nhăn lại.
      “Lão nô ko biết, ới vừa rồi Tam hoàng tử còn ngủ ngon giấc, Miêu tần nương nương tiến tới sờ Tam hoàng tử, lại cởi quần áo , Tam hoàng tử bỗng nhiên bắt đầu run rẩy….” Vú nuôi ma ma lập tức quỳ xuống, bắt đầu giải thích.
      Nhưng lời giải thích này của bà ta, hoàn toàn là muốn hắt nước bẩn lên người vđ, căn bản ko quan tâm ra sao.
      Trong lòng Viên Diệu Diệu lộp bộp, nn có dự cảm xấu.
      Vệ Cảnh nhàng quét mắt nhìn nn cái, lửa giận giảm đôi chút, chỉ vào Tam hoàng tử : “Trẫm ko nghi ngờ ngươi, nhưng ngươi nõi trẫm nghe vì sao muốn cởi quần áo của ?”
      “Ta muốn kiểm tra, trước kia ta làm như vậy!” Nàng thực nóng nảy, nàng biết bản thân rất khả nghi.
      Cho dù có duyên với Tam hoàng tử, cũng ko có khả năng trực tiếp tiến lên cởi quần áo trẻ của người khác, nhưng nn trước kia chính là làm như thế, đầu tiên muốn nhìn xem con có bị vết thương ở chỗ nào kín hay ko, chỗ mà người hầu hạ ko phát ra, hơn nữa, nn cũng ko cởi hoàn toàn, chỉ nhìn xem mà thôi, cũng ko phải giở trò lưu manh.
      Nhưng người bên ngoài nhìn vào, cảm thấy việc đó ko hợp lý. Viên Diệu Diệu và Tam hoàng tử ko thân chẳng quen, trước kia chỏ là bế lần, vậy mà lại có biểu thân mật như vậy, khó tránh khỏi làm người khác nghi ngờ.
      “Trước kia ngươi từng có con?” Mặt Vệ Cảnh đầu kinh ngạc.
      Viên Diệu Diệu muốn đánh cái miệng của mình, nn nhanh như vậy để làm cái gì chứ!
      “Ko phải, trước kia ta nhìn thấy người khác chăm con, nếu con khóc mà ko biết nguyên nhân, có thể cẩn thận kiểm tra chút xem người có vết thương hay ko. Có đôi khi trẻ tự động hoặc bò, tự chơi ko cẩn thận làm bản thân bị thương, ko nhất định đều có người phát đúng lúc….”
      Nn cẩn thận giải thích với Vệ Cảnh, Vệ Cảnh nhàng gật đầu, giờ phút này, ngôi cửu ngũ giống như đứa trẻ hiếu học, cẩn thận nghe lời nn .
      Vú nuôi đứng bên cạnh nghe xong, thấy Vệ Cảnh giống như tin tưởng lời nn , lập tức : “Vậy Miêu tần nương nương có thể sai lão nô làm, sao phải tự mình làm? Ngài chưa từng sinh nở, động tác ko biết nặng , có lẽ Tam hoàng tử bị ngài động đau, cho nên mới run rẩy.”
      Ko thể ko , vú nuôi này có tài ăn ko phải chỉ tốt bình thường. Viên Diệu Diệu bị lời bà ta chọc cười.
      Vú nuôi này là do nn tự mình chọn, lúc ấy nn nhìn trúng vú nuôi miệng ko dài, chăm chỉ làm, ko nghĩ tới lại có ngày như hôm nay.
      Nn gần như bị đến ko thốt nên lời, giờ nn hoàn toàn là người xa lạ, đương nhiên là hết đường chối cãi, có đôi khi nn có loại xúc động, hận ko thể lập tức cho Hoàng thượng thân phận của mình, kỳ nn chính là Viên Diệu Diệu, là mẹ đẻ của Tam hoàng tử.
      “Là tần thiếp xen vào việc của người khác, xin Hoàng thượng trách phạt, nhưng tần thiếp tự biết đúng mực, nếu ko biết nặng , lúc trước Tam hoàng tử ko đồng ý để tần thiếp ôm.”
      Viên Diệu Diệu chỉ có thể lui bước, nàng để thái y đến kiểm tra, thái y vẫn tra được gì.
      “Tam hoàng tử thân thể tương đối nhược, ban đêm kinh mộng cũng là bình thường.”
      vốn muốn thay Viên Diệu Diệu giải thích, nhưng Viên Diệu Diệu nghe xong câu này, lại ko hề vui vẻ, ngược lại trong lòng còn tê rần.
      “Thân thể tương đối yếu? Tam hoàng tử từ khi sinh ra đều vô cùng cường tráng, hơn nữa so với đứa cùng tuổi còn thông minh hơn, vì sao tại lại bị yếu , hơn nữa ban đêm còn giật mình?”
      Nn nhịn ko đc kinh hô ra tiếng, nhưng vì Tam hoàng tử còn ở bên cạnh, cho nên nn cố đè thấp tiếng , sợ quấy nhiễu giấc ngủ của .
      Vệ Cảnh lại lần nữa nhìn về phía nàng, Viên Diệu Diệu vội vàng ra câu cứu vớt: “Tần thiếp là nghe người khác , năm đó khi Tam hoàng tử đc sinh ra, Quý phi nương nương phái người phát trứng hỉ cho các cung, mỗi người đều thân thể Tam hoàng tử rất tốt, lúc Tam hoàng tử đầy tháng cũng rất chắc nịch, rất nhiều phi tần đều nhìn thấy, còn chưa bao giờ thấy qua bé con nào thông minh như vậy.”
      “Miêu tần hỏi ngươi đó, !” Vệ Cảnh trực tiếp hỏi thái y. Thái y hơi do dự chút, giống như ko biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng rối rắm lát mới : “Vi thần cũng ko biết, người thường bắt mạch cho Tam hoàng tử là phó viện phán Cát thái y. Nhưng trước kia vi thần ban đêm có bắt mạch cho Tam hoàng tử lần, thân thể đích thực khoẻ mạnh, chỉ là hôm nay nhìn thấy muốn…”
      Lời tiếp theo ko dám ra, thậm chí còn có chút co rúm, Viên Diệu Diệu đứng ở đó, có thể nhìn thấy mồ hôi lạnh trán .
      mau, ngươi có phải muốn trẫm phát hoả hay ko? Nếu ko phải Miêu tần hỏi ngươi, có phải ngươi muốn giấu diếm ko báo chuyện Tam hoàng tử thân thể suy yếu? Sao, ngươi muốn đả thông cho Cát thái y sao? Cát thái y lợi hại hơn trẫm phải ko, ngươi muốn báo cho ?”
      Vệ Cảnh mất hết kiên nhẫn, phải lăn lộn đến hơn nửa đêm, vẫn vì chuyện của con.
      Từ lúc Đông Sanh đến bẩm báo, vẫn luôn bị nghẹn cháy, sau đó ở đường đc Viên Diệu Diệu trấn an tốt, kết quả tới nơi này, hết vú nuôi đến thái y, trong lòng bỗng nhiên dâng lên trận khủng hoảng.
      Là ai xuống tay với con của ?
      “Vi thần ko dám.” Thái y vội vàng quỳ xuống, ko ngừng dập đầu xin tha, lúc này ko dám có bất kì ý tưởng cầu may nào, đem việc tra xét thấy hết ra.
      “Thân mình của Tam hoàng tử giờ so với trước kia quả suy yếu, phải điều dưỡng tốt.”
      “Phải điều dưỡng như thế nào?” Vệ Cảnh cố nhẫn lại tính tình hỏi .
      “Năng lực thừa nhận của trẻ kém, ko thể dùng vật quá bổ để điều dưỡng, chỉ cần chú ý chuyện ăn uống ngủ nghỉ thường ngày, uống sữa đầy đủ, giấc ngủ ngon, chính là đạo lý, ăn đc ngủ được thân thể tốt.” Thái y nơm nớp lo sợ ra.
      Vệ Cảnh chuyển mắt lên người vú nuôi, vú nuối lập tức run cầm cập, ngôi cửu ngũ mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm, ngươi bình thường ko thể chống đỡ, huống chi cơn tức giận của ko dễ tiêu trừ như vậy.
      “Như vậy quá dễ, chuyện ăn cùng ngủ của trẻ tra xét dễ dàng nhất, Quế ma ma, ngươi có đúng ko?”
      Tiếng của Vệ Cảnh ép tới rất thấp, mang theo cảm giác áp bách cực kì mãnh liệt.
      Chân Quế ma ma mềm nhũn, muốn quỳ xuống mặt đất, nhưng bà ta ngạnh cắn răng kiên trì.
      Bà ta nhớ có người cùng bà ta qua, khi Hoàng thượng hỏi cái gì, nhất định ko thể mềm chân quỳ xuống, nhưng vậy chính là tự nhận tội, phải biểu khí khái, như vậy Hoàng thượng mới ko hoài nghi.
      “Vâng, lão nô nguyện ý nhận kiểm tra.”
      Quế ma ma tự xây dựng tâm lý xong, hoàn toàn trấn định, bà ta nhàng ngẩng đầu, giống như chuẩn bị tốt.
      Vệ Cảnh cười lạnh, lập tức sai người tìm mấy vú nuôi có kinh nghiệm lên, mang Quế ma ma kiểm tra.
      , Viên Diệu Diệu cùng thái y đều đứng tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi. Thái y ko dám thở mạnh, ko biết Hoàng thượng muốn làm gì, nhưng trong lòng cảm thấy ko có chuyện tốt.
      Rất nhanh Quế ma ma kiểm tra xong, ko có bất cứ vấn đề gì, mặt bà ta vẫn là biểu tình trấn định, lại còn mang theo vài phần cảm giác đắc ý.
      Tâm tình Viên Diệu Diệu càng ngày càng ko xong, ko có việc gì khó chịu hơn so với việc người mình lưu lại chăm sóc con mình, lại là người có khả năng gây bất lợi cho .
      Bởi vì tại, nn đứng ở góc độ của người xa lạ, nên ko biết phải ngăn chặn nguy hiểm này như thế nào.
      Nn ko có quyền thay Tam hoàng tử đổi vú nuôi mới, cho dù là thay đổi, nn cũng ko có quyền điều tra xem ma ma mới đổi thân thế có trong sạch hay ko, có thể dạy hư con nn ko, tất cả đều ko thể biết.
      “Hoàng thượng, ko còn sớm, giờ Tam hoàng tử tốt, ngài cùng Miêu tần….” Quế ma ma đứng chờ bên cạnh, lát sau giống như ko nhịn nổi, lên tiếng nhắc nhở.
      Nhưng Vệ Cảnh căn bản ko phản ứng lại với bà ta, vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Tam hoàng tử ngủ say, giống như có thể nhìn đến nở hoa.
      “Trẫm ngủ, ngươi câm miệng.” lời ít ý nhiều làm Quế ma ma câm miệng.
      Hoàng thượng phân phó như vậy, tự nhiên Quế ma ma cũng ko dám gì nữa, nhưng Viên Diệu Diệu vẫn luôn vô cùng lo lắng.
      Nn ko biết bản thân đợi điều gì, chỉ muốn ở cùng Tam hoàng tử trong chốc lát, ít nhất có thể cho có buổi tối hôm nay yên giấc.
      “Ngô hừ hừ ——” bỗng nhiên Tam hoàng tử ngủ yên giấc ko hề dự liệu bắt đầu rầm rì.
      Ko có ai chạm vào , cũng ko ai phát ra thanh, thậm chí vì muốn ngủ ngon, đèn xung quanh cũng giảm , chỉ giữ lại vài chỗ, nhưng thanh bất mãn của trẻ vẫn truyền tới.
      Viên Diệu Diệu nghe thấy thanh ấy, theo bản năng muốn nhấc chậ qua dỗ , nhưng tay bị người khác bắt được.
      “Ngươi thành đợi, bằng ko lát nữa lại là do ngươi chạm vào.”
      Viên Diệu Diệu nghe tiếng rầm rì rất kia, tuy rằng trong lòng cực kì hụt hẫng, nhưng vẫn miễn cưỡng kìm nén, ngồi bên cạnh .
      Tiếng thút thít của Tam hoàng tử càng ngày càng lớn, thậm chí cuối cùng còn trực tiếp khóc to.
      “Thái y, ngươi xem đến tột cùng chuyện gì xảy ra?”
      Hoàng thượng chỉ điểm, thái y tuy rằng muốn ko biết dỗ trẻ con, nhưng ngôi cửu ngũ điểm danh dù trong lòng có bất mãn gì, vẫn phải căng da đầu qua.
      Thái y đến, động tác có chút vụng về, Hoàng thượng liền sai vú nuôi mới tới tiến lên giúp .
      “Hồi Hoàng thượng, tã của Tam hoàng tử bị ướt.”
      Cuối cùng, dưới cái nhìn của Hoàng thượng, thái y trả lời câu.
      Quế ma ma vốn muốn tiến lên hầu hạ, nhưng Vệ Cảnh lập tức đưa ánh mắt qua, bà ta theo bản năng dừng bước chân, ko dám tiến lên bước.
      Vệ Cảnh giống như quyết tâm ở lại chỗ này, mặc cho ai khuyên nhủ cũng ko đc.
      Vừa lúc Viên Diệu Diệu cũng ko muố rời , nhân cơ hội canh giữ bên người Tam hoàng tử, nhìn khuôn mặt bé con thơm ngọt non nớt ngủ, nn liền cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
      Nhưng sau đoạn thời gian, bỗng nhiên lại bắt đầu rầm rì, hơn nữa giống hệt tình huống lúc đầu, lúc này Vệ Cảnh lại hướng ánh mắt về phía thái y, ko cần mở miệng, ngoan ngoãn qua xem xét.
      “Có thể Tam hoàng tử bị đói bụng.” Thái y lại như vậy.
      Vệ Cảnh gật đầu, vẫn như cũ ko cho Quế ma ma làm gì, bất kể là đổi tã hay uống sữa đều là do vú nuôi khác xử lý.
      Chờ đến lần khóc nháo thứ ba, thứ tư, mọi người ở đây đều phát ra chuyện ko thích hợp.
      Cách đoạn thời gian lại khóc lần, thậm chí hai lần sau ko có vấn đề gì vẫn khóc. Tam hoàng tử ko có thói quen uống sữa nhiều lần vào ban đêm, tã cũng sạch , vậy mà vẫn khóc thút thít.
      Ps: Là sao đây, Tam hoàng tử bị sao vậy? Đọc mà sót ruột thay bé mới có mấy tháng, khổ thân,mẹ mất lại còn bị người khác hãm hại. Đề nghị Cảnh cho chị Diệu mang bé về nuôi.
      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina11 others thích bài này.

    3. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Sau chuyện này chắc miêu tần được nuôi con thôi :))
      Chôm chôm thích bài này.

    4. MitNa Minh

      MitNa Minh Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      36
      Thương bé quá, ko bít Đông Sanh và Quế ma ma đã làm gì để bé ra nông nỗi này
      Chôm chôm thích bài này.

    5. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 47: Chân tướng bại lộ
      Editor: Chôm chôm
      Thái y chạy hết lần này đến lần khác, giờ cần Hoàng thượng hỏi điều gì, toàn thân cũng đầy mồ hôi, ngừng lấy khăn gấm lau chùi sạch .
      liên tục kiểm tra Tam hoàng tử, kiểm tra mạch đập, cúi người nghe nhịp tim, những vẫn có tiến triển gì.
      Đến tận khi trời gần sáng, mỗi người đợi ở chỗ này hai mắt đều đỏ bừng, trong hốc mắt chứa đầy tơ máu, hiển nhiên là mệt mỏi đến cực điểm.
      Nhưng ai dám oán giận, càng dám nhúc nhích, ngôi cửu ngũ cũng ở đây đợi đêm, những người khác nào dám nhiều lời câu.
      “Thái y, ngươi lăn lộn đêm như vậy, có phát ra điều gì ổn ?” Rốt cuộc Vệ Cảnh mở miệng.
      Thái y tay cầm khăn căng thẳng, thiếu chút nữa là tè ra quần, mồ hôi túa ra như tắm.
      “Mỗi lần Tam hoàng tử khóc nhóc đều giống như vô cùng khó chịu, hơn nữa, mỗi lần khóc đều cách nhau thời gian…”
      vừa mở miệng, Vệ Cảnh liền ngẩng đầu liếc cái, lạnh giọng tiếp: “Cách nửa canh giờ, trẫm sai người tính thời gian, cách nửa canh giờ lại khóc lần, sớm muộn, giống như bị ai tạo cho thói quen.”
      Thái y lập tức quỳ xuống tỏ lòng trung với Vệ Cảnh: “Hoàng thượng thánh minh, vi thần cũng hoaig nghi có người cố tình làm thế, nên mới có thể làm Tam hoàng tử vốn từ trước luôn ngủ ngon lành, teong đêm năm lần bảy lượt trong mộng bừng tỉnh.”
      Lúc thái y thốt ra lời này, lập tức có ít cung nhân đưa mắt nhìn nhau, nhưng đa số những cung nhân có trách nhiệm hầu hạ Tam hoàng tử đều mặt mày trắng bệch, bộ dạng biết phải làm sao.
      Bọn họ biết, Hoàng thượng ra như vậy, đến lúc đó, người chịu xử phạt chính là bọn họ, còn việc làm cho Tam hoàng tử như có quy luật bị tỉnh giấc, cần nhiều lời, đều nghi ngờ bọn họ.
      Lập tức rất nhiều cung nhân trong điện quỳ xuống, hưng vì Hoàng thượng gì, nên bọn họ cũng thể mở miệng xin tha, miễn cho ngôi cửu ngũ tiện tay kéo đến trách phạt.
      “Trẫm đưa người khác giải quyết, lập tức ở chỗ này , các ngươi đám muốn thẳng thắng với trẫm, hay để trẫm phải làm các ngươi ? Hai cách này có kết quả giống nhau.”
      Vệ Cảnh căn bản buồn nhìn bọn họ, chậm rì rì thốt ra lời như vậy.
      Trong điện lâm vào mảnh trầm lặng chết chóc, yên tĩnh đến mức cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Mấy cung nữ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi,cuối cùng trong đó có cun nữ dập đầu chuyện.
      “Hồi bẩm Hoàng thượng, chúng nô tỳ tuy là được điều đến để hầu hạ bên người Tam hoàng tử, nhưng Quế ma ma và Đông Sanh rất khắt khao, cơ bản cho chúng nô tỳ tới gần Tam hoàng tử, ngay cả trực đêm cũng cần chúng nô tỳ ở lại. Dù có ngẫu nhiên có thể ở lại, cũng phải đợi ở bên ngoài điện, bên trong dù xảy ra chuyện gì, chúng nô tỳ cũng thể biết được.”
      Vệ Cảnh nghe xong lời nàng , mặt lộ ra nụ cười lạnh.
      “Lão nô là ma ma vú nuôi của Tam hoàng tử, từ khi được sinh ra do ta chăm sóc…” Quế ma ma nghe xong mấy lời ấy, lập tức muốn gì đó nhưng chỉ được nửa, bị Vệ Cảnh phất tay ngăn lại, hiển nhiên tạm thời muốn nghe bà ta giải thích.
      “Ngươi cần chuyện khác, chỉ cần xem lời mấy nàng ta có phải , ngươi cho các nàng tới gần Tam hoàng tử?”
      Quế ma ma do dự chút, cuối cùng gật đầu: “Mấy cung nhân đó đều là người bên ngoài tới, nô tỳ sợ các nàng gây bất lợi cho Tam hoàng tử, huống hồ trong hậu cung chỉ có mình Tam hoàng tử là con nối dõi của ngài…”
      Bà ta giống như có rất nhiều điều muốn với Hoàng thượng, đáng tiếc còn chưa xong bị Hoàng thượng đánh gẫy, Vệ Cảnh hiển nhiên muốn nghe ột bà già lời vô nghĩa.
      “Phái người đem Đông Sanh gọi đến đây.” Vệ Cảnh cười lạnh tiếng, mặt tràn đầy ý cười lạnh lùng.
      Lập tức có cung nhân ra ngoài gọi ngươi, Quế ma ma nghe được muốn gọi Đông Sanh, trong lòng căng thẳng, nhưng mặt biểu ra chút nào.
      Giờ phút này Hoàng thượng bắt đầu hỏi chuyện, trong lòng có đối tượng hoài nghi, cho nên mn cần cố kị mà dám tới gần. Được Vệ Cảnh đồng ý, Viên Diệu Diệu ngồi xuống giường bên cạnh, ánh mắt chuyên chú nhìn Tam hoàng tử. Chỉ cần biểu ra chút khó chịu, nàng ngay lập tức vỗ , làm cho lần nữa vào giấc ngủ an ổn.
      Rất nhanh, Đông Sanh tới, nàng ta rất chậm, tuy rằng cố duy trì động tác, nhưng dáng khập khiễng người khác nhìn thấy rất . Hiển nhiên là trước đó bị phạt quỳ khá lâu.
      Lúc nàng ta tới, mặt mang theo vài phần ý cười, như là nỗ lực muốn bản thân nhìn qua nhàng chút, nhưng vừa ngẩng đầu thấy Viên Diệu Diệu ngồi bên mép giường, sắc mặt tức khắc biến đổi lớn.
      Nàng ta ba bước biến thành hai vào, bộ dạng gấp chịu nổi như muốn vọt tới trước mặt Viên Diệu Diệu, đem nàng đẩy ra, cho nàng tới gần Tam hoàng tử.
      Nhưng nàng còn chưa được nửa, có người ngăn cản.
      Cung nhân lúc trước hầu hạ Tam hoàng tử đều quỳ rạp xuống đất, tự nhiên có người ngăn cản nàng ta, nhưng cung nhân bên người Hoàng thượng cho phép nàng ta có phép tắc như vậy. Bọn họ đều biết, giờ Miêu tần là người trong lòng của Hoàng thượng, tất nhiên muốn bảo vệ chu toàn, nếu có sai lầm gì, Hoàng thượng tha cho bọn họ.
      Huống hồ động tác của Đông Sanh này vốn dĩ vô cùng khả nghi, người khác còn sợ nàng ta móc con dao từ trong ngực ra hành thích đó.
      “Hoàng thượng, Tam hoàng tử thích người lạ tới gần, hơn nữa, trẻ rất mẫn cảm, Miêu tần là ngừoi xa lạ mà lại đến gần như vậy, chỉ sợ Tam hoàng tử ngủ ngon.” Đông Sanh lập tức quỳ rạp xuống đất, nàng ta vốn muốn dùng mấy từ ngữ độc ác để , nhưng nhớ tới vừa rồi mình quỳ lâu như vậy, lại có nhắc nhở của Tiểu Khang tử, tự nhiên dám lỗ mãng, nhưng lúc đến tên Viên Diệu Diệu, vẫn hề có chút ý mở miệng lưu tình nào.
      Vệ Cảnh cười lạnh tiếng, nhìn về phía Đông Sanh, mà đem ánh mắt hướng về phía Quế ma ma.
      “Quế ma ma, ngươi đem tình huống vừa rồi cho nàng ta biết, Tam hoàng tử ngủ ngon là do Miêu tần đến quá gần hay là do người hầu hạ chăm sóc thất trách.”
      Lời này của Hoàng thượng hỏi ra tương đối nghiêm trọng, trong lòng Đông Sanh lộp bộp chút, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Quế ma ma. Liền thấy vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng của bà ta, lúc nhìn lại Đông Sanh, mặt mang theo vài phần đau khổ.
      “Vừa rồi, Hoàng thượng và Miêu tần ngồi cùng chỗ, Tam hoàng tử cứ nửa canh giờ lại tỉnh lần, khóc rất to, giống như ngủ an ổn, thái y đến kiểm tra cũng thấy có vấn đề gì.”
      Quế ma ma đại khái việc, đôi mắt Đông Sanh nhíu lại, dự cảm chẳng lành trong lòng càng thêm mãnh liệt.
      Nàng ta nghic tới, lần này Hoàng thượng tới, lại có thể phá ra chuyện này, thậm chí đến thời gian cũng tra rành mạch.
      “Ban đêm Tam hoàng tử ngẫu nhiên có giật mình, từ sau khi tiên hoàng hậu rời , Tam hoàng tử luôn ngủ ngon. Đừng thấy còn , kỳ trong lòng đều hiểu, mẹ đẻ của mình vĩnh viễn rời khỏi thế giới này. Cho nên giấc ngủ luôn tốt, nô tỳ biết việc này nhưng Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, Tam hoàng tử lại bị quá nhiêm trọng, cho nên mới bẩm báo ngài, giờ…”
      Giọng của Đông Sanh có vẻ như kịch liệt đau lòng, giống như nhớ lại chủ tử vô cùng được sủng ái kia của mình, mặt đều là bi thương.
      Tay Viên Diệu Diệu vỗ bụng Tam hoàng tử ngừng lại, nàng nhàng xoay người nhìn lại.
      Đông Sanh còn tiếp tục khen tiên hoàng hậu tốt đến thế nào, Tam hoàng tử tuổi mất mẹ khổ sở gian nan ra sao. Nước mắt chảy dài, nhìn qua vô cùng đau lòng, ngay cả Quế ma ma đứng bên cạnh cũng hai mắt đẫm lệ, trông rất thảm.
      Viên Diệu Diệu khỏi cười lạnh, nàng luôn luôn biết Đông Sanh nhanh mồm dẻo miệng biết làm việc, nghĩ tới hôm nay khi trở thành phe đối lập, lại cảm thấy nhanh mồm dẻo miệng này vô cùng đáng , còn làm cho người ta phát ghét.
      “Nếu tiên hoàng hậu còn ở đời, biết được con của nàng được chăm sóc đến ngủ cũng ngon, người bên cạnh còn ra được lý do chính đáng gì, chắc nàng thương tâm vạn phần. Người lúc ấy tự mình lựa chọn, giờ làm việc bất lợi, khiến Tam hoàng tử phải chịu nhiều khổ sở, biết nàng đau lòng đến thế nào.”
      Viên Diệu Diệu nhìn bọn họ nữa, đưa lưng về phía họ, như cũ dỗ dành Tam hoàng tử.
      “Miêu tần nương nương đừng bậy, miễn khiến cho có chuyện hiểu lầm. Tiên hoàng hậu tuy còn tại thế, nhưng chuyện của ngài ấy đến phiên Miêu tần tới.”
      Đông Sanh bệnh cũ tái phát, chỉ cần thấy Viên Diệu Diệu, lý trí tiêu tán còn mảnh, thậm chí trở lên cực kì xúc động, hận thể lập tức xông lên đẩy Viên Diệu Diệu ra, cho nàng có bất kỳ cơ hội nào chạm vào Tam hoàng tử, tránh cho Tam hoàng tử bị chạm vào thứ ô uế.
      Đông Sanh vừa ra, tiếng khóc của Tam hoàng tử lại lần nữa truyền đến, hiển nhiên là sau nửa canh giờ lại tới.
      cần ai nhắc nhở, Tam hoàng tử lại khóc nháo loạn lên, Viên Diệu Diệu phản ứng lại Đông Sanh, mà lần nữa dùng tay vỗ ngực dỗ dành, nhưng lại hiệu quả.
      Lông mày bé con nhắn đến gắt gao, vẻ mặt vui, giống như ai thiếu nợ . Hơn nữa là còn rất bực bội, mặt nghẹn đến đỏ bừng, biết muốn làm gì.
      Thấy con nắm chặt tay, Viên Diệu Diệu vô cùng đau lòng, nàng căn bản thèm quan tâm đa gì, trực tiếp bế Tam hoàng tử lên, để gần sát lại ngực mình, bàn tay đặt sau lưng nhàng vỗ về.
      “Hoàng Thượng, Tam hoàng tử luôn luôn chỉ cần nô tỳ cùng Quế ma ma dỗ, nô tỳ ——” Đông Sanh hiển nhiên thập phần sốt ruột, nàng vừa vừa kéo làn váy muốn đứng lên.
      Vệ Cảnh nhàng quét mắt cái, trong ánh mắt mang theo mười phần cảm giác áp bách: “Quỳ xuống.”
      Tuy rằng chỉ đơn giản hai chữ, nhưng giọng tràn ngập chân đáng tin, cảm giác áp bách nồng đậm đánh úp lại, làm cho Đông Sanh rùng mình.
      Tâm tình muốn vội vàng chạy tới lập tức tan biến, ngược lại chân còn mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
      “Ngô hừ ——” Tam hoàng tử vẫn có vẻ thập phần ủy khuất, phiết miệng mà rầm rì.
      Nhưng loại giọng nức nở này so với gào khóc lúc trước khá hơn nhiều, Viên Diệu Diệu tiếp tục vỗ sau lưng , trong miệng ngâm nga làn điệu biết tên, vô cùng tự nhiên dỗ ngủ.
      Tiếng nức nở của Tam hoàng tử ngày càng , cuối cùng ghé vào ngực nàng hoàn toàn ngủ, còn tiếng khóc kêu, ngoan ngoãn như mèo con.
      Viên Diệu Diệu cảm nhận được ấm áp và mềm mại nơi lồng ngực,trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, cảm giác tình mẫu tử trở lại, được ôm con của chính mình, giống như có được cả thế giới, cảm giác thoả mãn ấy thứ gì khác có thể sánh bằng.
      Ps: chả hiểu bà Đông Sanh này là người thế nào? Nếu đứng ở địa vị thân phận mới của Viên Diệu Diệu thấy đáng ghét, nhưng nếu đứng lập trường của tiên hoàng hậu nàng ta cũng rất trung thành (đương nhiên đến việc nàng ta làm Tam hoàng tử bị thức giấc vào ban đêm, chỉ đến thái độ của nàng ta với phi tần tranh sủng ái với chủ tử mà còn muốn động đến con trai của tiên hoàng hậu.)
      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :