1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 117.2:

      A Nguyên sau khi tiễn dượng về nhà lại cùng hẹn ngày gặp lại với Thẩm Trân và Bình Thành Quận quân, qua lần này cảm thấy được mở rộng tầm mắt rất nhiều, trong lòng có chút thổn thức, khi trở về phủ Túc vương liền tìm Túc vương phi kể lại tình ngày hôm nay, thấy Túc vương phi cũng tỏ ra bất đắc dĩ, liền thở dài: “Theo con mà nam nhân như vậy chỉ được cái mã thôi, người đẹp nhiều mà tại sao lại phải chấp mê chấp ngộ thế?”

      “Năm đó nàng ấy thích người nọ vô cùng.” Túc vương phi liền thấp giọng : “Biết trong lòng người này có nàng, nàng vẫn nguyện ý gả qua, ai cũng được. Thôi, mỗi người đều có duyên pháp khác nhau, hơn nữa biểu tỷ con cũng rời rồi, đỡ sau này sinh giận đâu.” Thấy Phượng Ngọc phía sau cũng nghe, Túc vương phi hơi ngừng lại, rồi mới chậm rãi cười : “ nghĩ được là tiểu tử phủ Phần Dương hầu cũng là tên nhóc tồi, có thể thấy được là nhân duyên này của Lan Nhi cũng ra hoa kết trái.”

      A Nguyên ra sức giúp đỡ Tưởng Thư Lan như vậy nhiều ít cũng là vì Phượng Ngọc, lúc này cũng cười : “Biểu tỷ hạnh phúc mà, huống chi tại cũng lợi hại hơn, cũng nên có cuộc sống tốt nhất.”

      Phượng Ngọc ở bên nghe xong lát, mặt liền lộ ra vẻ thoải mái.

      thích Tưởng Thư Lan, tự nhiên cũng hy vọng nàng có thể hạnh phúc.

      A Nguyên lén nhìn thấy cũng mất mát, biết đây là vượt qua, cảm thấy Tam ca này vẫn thực là phóng khoáng, liền yên tâm.

      Túc Vương Phi lại nghĩ xem tìm nương tốt cho nhi tử thế nào, nghe được chuyện A Nguyên hôm nay gặp được Bình Thành Quận quân ở phủ Cung Thuận Quận chúa, liền cười rộ lên : “Ta cũng chỉ có quen biết với mẫu thân của Bình Thành, dì con lại có quan hệ rất tốt với nhà bọn họ.” ‘Dì’ chính là phu nhân Thành Dương bá, thấy A Nguyên kinh ngạc, bà liền xua tay : “Thái phu nhân nuôi dưỡng dì con bên người, chơi với mẫu thân Bình Thành là Đồng Thọ Huyện chủ từ đến lớn, tựa hồ còn có cái gì đó sâu xa lắm, quan hệ vẫn luôn tốt, sau này con…” Đến đoạn sau là ậm ờ.

      Nhà Bình Thành Quận quân qua lại rất thân thiết với phu nhân Thành Dương bá, nếu A Nguyên có thể gả vào phủ Thành Dương bá, về sau này cũng có thể thường xuyên gặp mặt.

      Tiểu thư trong kinh đều là lớn lên cùng nhau từ , A Nguyên chỉ gật gật đầu.

      Qua mấy ngày, A Nguyên liền biết tin Tưởng Nhị lão gia bị đưa tới ở nông thôn, để Quảng An Huyện chủ ở lại phủ đệ trống rỗng, ai cũng đều phải có trách nhiệm với lựa chọn mình làm ra, bởi vậy nàng cũng thèm để ý. Nhân việc Thái hậu nhớ nàng mà truyền tin kêu nàng hồi cung, cũng biết lần này ở bên ngoài quá lâu rồi, A Nguyên liền vào cung. Trở về cung liền tới cung Thái hậu, liền thấy trong cung thất rộng lớn, Thái Hậu ngồi ghế chủ vị phía trò chuyện với Ngũ Công chúa ngồi dưới, trong điện còn có thằng mập lăn sang bên này lăn sang bên kia, vô cùng vui sướng, mắt thấy A Nguyên tới, đôi mắt tên nhóc này liền mở to, lăn đường thẳng tới chỗ A Nguyên.

      A Nguyên kinh hãi!

      Sắp bị Nhóc mập đè bẹp mất thôi!

      Nàng còn chưa kịp tránh qua bên nghênh đón Nhóc mập này, hai người lăn thành đống sàn, Công chúa điện hạ suýt nữa bị tiểu tử này làm bẹp phổi, lúc này đây hiểu tâm tình thắt lưng buộc bụng của Hoàng thượng, lặng yên rơi lệ, cảm giác được Nhóc mập cười khanh khách rúc tới rúc lui vào lòng mình, tức khắc gian nan giãy giụa với Thái Hậu ngây người ngồi : “Hoàng… Hoàng tổ mẫu… Tiểu Ngũ nó thực nên giảm béo!” xong, thè lưỡi, ngoặt đầu sang bên làm bộ ngất xỉu.

      Thái Hậu vỗ bàn cười to, Ngũ Công chúa cười đến thở nổi rồi.

      đám đại cung nữ đến ngã trái ngã phải, còn phải lên đỡ A Nguyên đứng dậy, là đặc biệt vất vả.

      Vì trong cung Thái Hậu thường xuyên có trẻ con, chỉ sợ bị va đập nên toàn bộ đều trải thảm dày, kỳ A Nguyên đau chút nào, ra hiệu cung nữ cân tới, cũng mở to mắt chớp chớp với đệ đệ lát, rồi ôm thằng bé lăn vài vòng mặt đất, thơm vào gương mặt thịt thịt này cái, lúc này mới ôm Nhóc mập ngồi xuống bên cạnh Thái Hậu thở dài : “Tiểu Ngũ nặng, phải cháu , tại ta mới biết được cái gì gọi là thân thể ngàn vàng đấy!” Ý tứ chính là trọng lượng thực khiến người khác chấn động.

      “Ý chính là Tiểu Ngũ là người rất có phân lượng sao?” Ngũ Hoàng tử chớp chớp mắt, thực vô sỉ mà với Thái Hậu: “Tôn nhi… tôn nhi cũng là người “bị” coi trọng sao?”

      “AI dám xem thường đệ đâu?” A Nguyên thầm thở dài : “Ai cẩn thận là bị áp xuống đất đó.”

      “Hoàng tỷ ghen tỵ nhé, đệ biết mà.” Trước ánh mắt vặn vẹo của A Nguyên, Mập giờ càng mồm mép lanh lợi thêm liền thở dài : “Đệ nghe Phụ hoàng kể hét rồi! Hồi Hoàng tỷ còn cũng đáng như Tiểu Ngũ ý, nhưng sau đó Vương thúc cho tỷ ăn cơm, Hoàng tỷ gầy, từ đó về sau vô cùng ghen tỵ với Tiểu Ngũ muốn ăn cái gì là được ăn cái nấy.” Dứt lời liền xòe tay đếm: “Hôm nay, buổi sáng ăn bát đậu tây cuốn, mấy món ăn sáng, hai chén cháo, còn có ba cái bánh bao cực lớn… tiện đó còn có chén trà lưu phùng táo đỏ…”

      Dáng vẻ khoe mẽ này khiến A Nguyên nghiến răng nghiến lợi.

      Trong lòng thầm ghi Hoàng thượng “phản bội” nàng vào sổ đen, A Nguyên chỉ lộ mặt sắc bén của mình mà : “Chẳng trách Hoàng bá phụ cõng được đệ.”

      có việc gì, có thể tìm Tứ cả cõng được Tiểu Ngũ là được.” Nhóc mập rất thuần thục, hiển nhiên “hạ độc thủ” với Tứ ca số khổ trong khoảng thời gian A Nguyên ở đây.

      Thái Hậu nhìn hai tiểu nhân nghiêm trang đấu võ mồm mà cười đến chảy nước mắt, yên lặng nhìn A Nguyên trẻ con gặm lại đệ đệ ngụm ròi mới hỏi: “Ở bên ngoài con vui đến quên cả trời đất sao?”

      “Chỗ nào ạ~” A Nguyên đảo mắt, liền hậm hực với Thái Hậu: “Hôm trước mẫu thân mở tiệc mời tiểu thư mấy nhà, cháu thế mới biết thời buổi này ở kinh thành cái gì cũng thiếu chỉ có thân thích là nhiều. Sau đó lại có chút cố, chuyện của Tưởng gia, cháu chống lưng cho biểu tỷ.” Dứt lời liền kệ lại tình nhiều ngày qua, thấy Thái Hậu nhíu mày, biết là bà chán ghét chuyện phân biệt đích thứ, có tâm cọ xát hảo cảm thay Tưởng Thư Lan, bèn cười : “Biểu tỷ là người ôn nhu, cố kỵ vì người nọ rốt cuộc vẫn là phụ thân, vốn cứ nhẫn nhịn, cháu phía sau nhịn được, lúc này tỷ ấy mới trị tì thiếp và thứ nữ kia,đến cùng vẫn muốn tổn thương mạng người.”

      “Con bé nguyện ý quyên tiền bạc cho nhi quả phụ ở biên quan, là người thiện tâm.” Thái Hậu gật đầu, lại thèm để ý mà : “ tiện thiếp, đánh chết đánh chết, chẳng lẽ còn sợ ai trị tội?” Nhưng cũng phải đứa bé thực thân cận, nên cũng thập phần để ý.

      “Biểu tỷ thiện tâm.” A Nguyên chỉ vậy, cũng tiếp tục,thấy Nhóc Mập ôm eo mình, nàng liền cười với Thái Hậu: “Lúc trước cẩn thận va chạm với Tam Hoàng huynh, biết…” Tiện nhân này có vào cung cáo trạng hay ?

      Tiểu tử Phượng Đồng này trời sinh thích mách lẻo!

      “Tới rồi, bị ai gia mắng trở về.” Thái Hậu nhắc tới đứa cháu này liền nhíu mày, lạnh lùng mà : “ con vô lễ với nó. AI gia liền hỏi nó, cháu bảo bối của ta xưa nay biết lễ, biết vô lễ với nó thế nào? Ấp úng mãi , sau đó Tuệ Tần vừa lúc khóc lóc tới trước mặt ai gia, ai gia mới biết được, vi phu bất nhân, vi phụ bất từ*, quả thực chính là thứ súc sinh!” tới đây Thái Hậu cũng có chút giận giữ, cười lạnh với A Nguyên: “Có thể khiến mẹ đẻ của nó vì Vương phi của con trai tới cáo trạng với ai gia, có thể thấy được nó làm nhi tử thế nào trước mặt Tuệ Tần, bảo Hoàng đế tước Vương tước của nó cũng coi như ai gia nể mặt Thuận Vương phi, Thế tử!”

      Vi phu bất nhân, vi phụ bất từ: 'Từ' ở đây mình đoán là nhân từ, nên đại ý câu này là phu quân có tình người vợ phải nhân từ độ lượng gì.

      A Nguyên cũng chỉ mở lời trước mặt Thái Hậu thôi, nghĩ được là còn có chuyện tốt như vậy, trong lòng liền cảm thấy cực kỳ vừa lòng.

      Phượng Đồng làm Thái Hậu Hoàng thượng mất kiên nhẫn, vài lần nữa, chừng tước vị cũng tới với Phượng Thuyền.

      biết vì sao Tam hoàng huynh dường như có chút thành kiến với Tam tẩu.” A Nguyên rũ mắt, rồi thở dài: “Nghe Tam tẩu ở trong phủ rất gian nan, lợi hại hơn nữa cũng là nữ nhân mà thôi. Tam ca sủng ái Từ trắc phi, cũng phân biệt đối xử giữa con cái, có trân bảo cũng có cỏ dại, con thấy được cũng khó chịu trong lòng.” xong, vuốt mặt Ngũ Hoàng tử trong lòng thấp giọng : “A Thuyền mới bao lớn thập phần trầm ổn khiêm tốn, chỉ là cháu nghĩ, phần lớn trẻ đều có thể vô ưu vô lo như Ngũ Hoàng đệ, chỉ có trong nhà nhiều chuyện mới có thể tôi luyện ra tính cách kiên cường như vậy.”

      “Vợ lão Tam chưa bao giờ oán giận gì đó trước mặt ai gia, ai gia cũng biết thế nào, con bé chịu ấm ức nhiều như vậy…” Thái Hậu liền thở dài: “Ở trong cung, đứa bé này lúc nào cũng như có việc gì, giờ ngẫm lại, là đứa biết quy củ, ngược lại khiến mọi người thương thay nó." Nếu Thuận Vương phi nháo vào Hoàng cung, đương nhiên Thái Hậu cũng ra mặt vì nàng, chỉ là áy náy được bằng tại.

      “Hoàng tổ mẫu thường ngày đều thương các vị hoàng tẩu, liền cái gì cũng tốt.” A Nguyên vuốt mông ngựa Thái Hậu chút, thấy Thái Hậu gật đầu, hiển nhiên suy nghĩ xem tạo chút thể diện cho các cháu dâu phía dưới thế nào, liền ôm Ngũ Hoàng tử cùng ra ngoài với Ngũ Công chúa, vừa ra liền bị Ngũ Công chúa búng cái lên đầu, Nhóc mập ra sức thổi phù phù vào chỗ đau, còn mình rưng rưng nhìn Ngũ Công chúa : “Sao Hoàng tỷ búng ta?”

      “Ngươi trở lại, ta ở trong cung được thoải mái.” Ngũ công chúa liền vui mà : “Hôm kia Thẩm biểu tỷ tiến cung tới, ta cũng xem, là nương tốt. Phủ Định Quốc công cũng có phúc, chỉ là……” Nàng nhíu mày, thấp giọng vớiA Nguyên: “Ta tưởng tượng cảnh ngươi ở bên ngoài trời cao biển rộng, liền cảm thấy trong lòng thoải mái.” Nàng và A Nguyên lớn lên ở trong cung, là tỷ muội thân thiết nhất, giờ A Nguyên cũng rất thân với nhiều nữ nhi khác, tự nhiên Ngũ Công chúa cảm thấy mất mát, nhưng cảm giác này chỉ tồn tại lúc, sau đó chính nàng cũng cười rộ lên, lắc đầu : “Ta suy nghĩ nhiều rồi.”

      Tuy có khác với những tỷ muội, nhưng mà Ngũ công chúa cũng giống mình, A Nguyên cũng cảm thấy bản thân có chút thuần, lôi kéo tay Ngũ Công chúa cười : “Chúng ta là tỷ muội, có cái gì tri tâm mà thể ra? Người kháccũng đều bằng hoàng tỷ.” Trong lòng quyết định chạy ra ngoài nữa, chỉ ở với Thái Hậu và Ngũ Công chúa, A Nguyên nảy ra ý, liền cười : “Bằng , mấy ngày nữa chúng ta cưỡi ngựa , chỉ mấy người chúng ta thôi, thế nào?”

      “Dẫn theo biểu ca biểu tẩu .” Ngũ Công chúa vẫn ghi nhớ trong lòng, chỉ mỉm cười : “Thẩm biểu tỷ bận rộn chuyện quyên tiền bạc trong kinh, thoát ra được, còn biểu ca và A Loan…” thấy A Nguyên nghe thấy nhắc đến Thẩm Thác khóe miệng liền rút gân, Ngũ Công chúa buồn cười, lại vẫn nhịn cười , “Biểu ca cũng đâu ăn thịt người, ngươi lo lắng cái gì thế?”

      ăn thịt người, chỉ thích uống rượu với A Dung thôi.” A Nguyên thở dài, rốt cuộc vẫn đồng ý.

      Quả nhiên qua mấy ngày, bên ngoài khí trong lành mát mẻ, A Nguyên liền cùng Ngũ Công chúa cộng thêm Nhóc mập khóc nháo đòi theo tới chuồng ngựa vườn ngự uyển, gặp ngay Thẩm Thác khí vũ hiên ngang và A Loan cùng tới, lại thấy hướng khác, Cửu Công chúa hoa kiều như cành liễu trước gió cũng đến đây, khóe mắt nhảy dựng, A Nguyên cũng lời nào, tới đón đầu ngăn trước mặt Cửu Công chúa, cười : “Cửu muội, hôm nay chuồng ngựa có chỗ ngồi cho muội, trở về , bằng , ta gọi người kéo muội khó coi lắm!”Ánh mắt chưa vẻ lạnh lẽo.

      Hướng khác, tên Nhóc mập lại lẻn tới trước mặt thanh niên oai hùng ngẩn cao đầu, há to miệng thấy cả cổ họng và hàm răng sún, so đo với đùi của đại ca này.

      Cúi đầu nhìn xuống lại phát toàn thịt là thịt, Nhóc mập cảm thấy thực bi thương.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Nhóc Mập đáng như A Nguyên còn bé
      Hạ An Hi thích bài này.

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 118.1:

      Các nàng thấy ta năng suất ? :))

      Chỗ A Nguyên và Cửu Công chúa rất căng rồi.

      Gương mặt thoa phấn nhàn nhạt, óng ánh trong suốt chỉ to bằng bàn tay, thân cung trang mộc mạc mà phiêu dật, hông buộc chặt, tay áo xiêm y rộng đặt chéo lên nhau, tất cả càng khiến nữ nhi tuổi còn này tựa như tiên tử mây phiêu dật thoát tục, chỉ là A Nguyên thấy diễn xuất của Cửu Công chúa này hiển nhiên biết được nàng ta chưa chết tâm với Thẩm Thác, trong lòng thể hiểu vì sao nương này nhất nhất phải chen chân vào nhân duyên của người ta, cho dù người ta là liên hôn có tình cảm có thể phất cờ chân ái phá tan gia đình người ta sao?

      Quá vô sỉ!

      Ánh mắt khinh thường, A Nguyên nhìn nương biết tới từ đâu mà lại có giác ngộ tiểu tam này, lạnh lùng : “ cút!”

      “Vì sao Hoàng tỷ cứ mãi khinh nhục muội?” Cửu Công chúa chỉ cảm thấy A Nguyên như khắc tinh vậy, ánh mắt cam lòng nhìn về phía xa xa, lại thấy tầm mắt Thẩm Thác chú ý cả vào thằng béo, giống như là tiểu tử béo ụt ịt đó còn đáng thích hơn mình, nhất thời oán hận, bị ánh mắt khinh bỉ của A Nguyên nhìn thấy, hai mắt liền đỏ ngập nước ấm ức, chỉ rưng rưng : “Ta cũng là nữ nhi của Phụ hoàng, cũng là Công chúa, tại sao Hoàng tỷ khinh thường ta như vậy?!”

      “Ngươi vẫn hiểu chứ gì?” A Nguyên lười dây dưa, chỉ híp mắt : “Ngươi sinh ra xinh đẹp như thế là để phá hoại nhân duyên nhà người ta hả? ra ta còn thấy ghê tởm! Còn về phần Công chúa…” nàng châm chọc cười lạnh : “Nam nhân thiên hạ chết hết rồi sao mà ngươi biết xấu hổ như vậy?! Hoàng bá phụ minh bậc nào cũng bị ngươi bại hoại mất!” Nữ nhi Hoàng đế trời sinh cao quý lại cố tình trông ngóng phu quân người khác, thanh danh này truyền có thể dễ nghe sao? chừng có biết bao nhiêu người chê cười. tới đây, A Nguyên thấy Cửu Công chúa vẫn oán hận như cũ, liền cười : “Bằng chúng ta cùng đến chỗ Hoàng bá phụ? Ngươi có lý như vậy, Hoàng bá phụ hẳn mắng ta thôi.”

      Nếu phải tiếc cho tấm lòng làm mẫu thân của Trần Tần, A Nguyên sớm khiến Cửu Công chúa sống nổi trong cung nữa.

      “Ta cũng chỉ thích người mà thôi, dựa vào cái gì mà Hoàng tỷ…” Cửu Công chúa dậm chân, mới đến đây ăn bạt tại, nàng bụm mặt ngẩng đầu hoảng sợ, nhìn A Nguyên cười lạnh, liền nghe thấy tiếng A Nguyên chậm rãi : “Hay cho cái thứ biết xấu hổ này, khi như vậy ta còn nỡ cái gì nữa?!” xong chỉ với đại cung nữ vẫn canh giữ bên người: “Truyền tin trong cung, Cửu Hoàng muội đắc tội ta, ta chào đón nữa!” xong mới gật đầu với Cửu Công chúa: “Ta xem như nhìn ra, ngươi biết xấu hổ!”

      Quả thực giống chiêu trò của Nhị Công chúa năm xưa, chỉ là ngày trước Nhị Công chúa muốn cướp Trạng nguyên mà thôi, Hoàng thượng giận tím mặt. Trước mặt là thời điểm Hoàng thượng muốn trọng dụng Thẩm gia, sao có thể để gia quyến ở lại kinh thành của người ta bị thất vọng buồn lòng được? Cửu Công chúa chẳng biết gì cả, còn cảm thấy bản thân thông minh vô cùng, khiến A Nguyên ngửi được mùi ngu xuẩn, thấy Cửu Công chúa ăn bạt tai của mình mà vẫn chưa hiểu ra, lại còn oán hận nhìn mình, còn cảm thấy A Nguyên là cá mè lứa với A Loan cùng chặn cho nàng ta thân cận với Thẩm Thác, cũng phiền, chỉ hỏi: “Ngươi ?”

      Biết A Nguyên dám cho người kéo mình , Cửu Công chúa căm hận nhìn nàng cái, xoay người định .

      “Điện hạ dừng bước.” Lúc này ánh mắt A Loan mới rời khỏi Nhóc mập tròn tròn đáng , thấy hành động của A Nguyên liền khẽ nhíu mày, tới bên cạnh A Nguyên, rũ mắt xoa xoa bàn tay vừa đánh người của nàng, thấy bị đỏ lên liền sờ sờ đầu A Nguyên.

      Nhóc con linh hoạt, ôm tay kêu đau.

      Thẩm tiểu tướng quân ở xa xa nhìn con nhóc làm bộ làm tịch, quyết định sau khi xuất cung phải uống rượu với Trạm huynh trận.

      “Gọi ta có chuyện gì?” Cửu công chúa hiểu, A Loan cao gầy, ở đại coi như có vẻ đẹp trung tính, thực được hoan nghênh, nhưng ở cổ đại, phần lớn nam nhân đều thích nữ nhân nhu mì dịu ngoan, nàng ta vốn chẳng thể gả được, dựa vào cái gì mà có thế chiếm được nhân vật oai hùng như Thẩm Thác chứ? Trong lòng hận ả chắn đường mình, ngữ khí liền tốt, cười lạnh : “Chẳng lẽ cả ngươi cũng muốn sỉ nhục ta sao?!”

      A Loan có phản ứng gì với nỗi oán hận của tiểu nương, cũng để ý, lúc này chỉ vừa xoa tay cho A Nguyên, vừa cúi đầu nhàn nhạt : “Ta thấy thư của điện hạ rồi.” Thấy Cửu Công chúa ngẩn ra, hiển nhiên thể tin được bản thân vất vả truyền tin cho Thẩm Thác, mà nam nhân này lại cho thê tử xem, nghĩ đến ý tứ ái mộ lớn mật trong đó, Cửu Công chúa đỏ bừng mặt, nhưng A Loan lại chỉ hờ hững, im lặng chút rồi gật đầu : “ cái này cũng phải để khoe với điện hạ, bởi vì, tất yếu.”

      “Cái gì?”

      “Giữa phu thê vốn nên giấu giếm.” A Loan nhàn nhạt : “Phu quân của ta đương nhiên là tốt nhất đời, chỉ là chàng có ta, điện hạ chậm bước, bởi vậy, tuy cảm động trước tâm ý của người, ta lại thể người chàng cho người.”

      A Nguyên cảm thấy sao lời này lại hợp khẩu vị như vậy.

      Nghĩ nghĩ mới chợt phát ra, A Loan vậy mà lại dùng cách chuyện trịnh trọng y hệt nam nhân.

      “Cái gì?”

      “Ta từng chàng là của ta.” A Loan tiếp tục nhàn nhạt mà , “Tuy tabất tài, nữ nhân như điện hạ cũng để vào mắt. Nhưng nếu điện hạ lại sinh với ta lần nữa, đến lúc đó, dù ta cược tính mạng mình cũng muốn điện hạ phải trả giá, người hiểu chưa?” Cửu Công chúa mỏng manh như vậy, A Loan chỉ sợ bạt tai của mình đánh cũng có thể khiến nàng ta gặp tổ tông. Khóe mắt giật giật, A Loanduỗi tay liền đặt lên cổ Cửu Công chúa, còn chưa nắm chặt, Cửu Công chúa bị sát khí đột nhiên tỏa ra người nàng dọa đến ngừng thở.

      “Cũng chỉ có vậy thôi.” A Loan chỉ cảnh cáo nàng ta thôi, thu tay lại, trước ánh mắt dại ra của A Nguyên giọng .

      Cửu Công chúa như nhìn thấy tên cuồng sát, hoảng sợ liếc nhìn A Loan cái liền xoay người chạy, thoải mái hơn nhiều so với vừa rồi A Nguyên bảo nàng cút .

      “Đây mới là khí thế nữ nhân nên có nha.” Công chúa điện hạ nhìn nữ nhân cao gầy vẻ mặt nghiêm túc trước mặt, chảy nước dãi .

      Trước có Cung Thuận Quận chúa, sau có A Loan, A Nguyên cảm thấy kỷ nguyên mới mở ra trước mắt mình.

      Con nhóc này vừa vừa thò tay ra sờ tay người ta, nỗ lực ăn đậu hũ, còn ngơ ngác : “Sao lại lợi hại như vậy nhỉ? Khí thế này như ở trước thiên quân vạn mã vậy.” xong còn trèo lên người người ta, cợt nhả: “Về sau ai khiến ta sảng khoái, A Loan phải ra mặt hộ ta nha.” Đến lúc đó cây ngân thương kiến huyết phong hầu*, Công chúa điện hạ còn dùng, sợ ai chứ?

      Kiến huyết phong hầu: vũ khí sắc bén, hoặc độc dược có hiệu quả. <via:https://leosansutu.wordpress.com/•cum-tu-bon-chu•/>

      Trong lúc nhất thời nhóc con uy phong lẫm lẫm, dáng đứng uy nghiêm.

      Ngũ Công chúa yên lặng che mặt, cảm thấy muội muội này quá mất mặt, huống chi còn có xu thế đào góc tường biểu ca nàng, trước mắt Ngũ Công chúa còn muốn lấy lòng biểu ca nên tăm vạn lần thể để bi kịch phát sinh, thấy ánh mắt A Loan cũng chứa ý cười nhìn A Nguyên thân cận với mình, tim nàng nổ đoàng cái, tức khắc chạy ra ôm lấy cánh tay A Loan, cười gượng : “Biểu tẩu chớ có quên ta.” xong nhe răng trợn mắt với A Nguyên, thuận tiện hưởng thụ A Loan xoa đầu, cảm thấy đúng là thoải mái , chẳng trách đám nhóc này đều thích được xoa đầu, Ngũ Công chúa liền nhịn được cũng rúc rúc vào lòng bàn tay A Loan.

      “Này! ràng là ta gặp A Loan trước!” A Nguyên liền vui mà .

      “Câm miệng!” Ngũ Công chúa trừng mắt mắng: “Ta còn phải là hoàng tỷ của ngươi?!”

      Thẩm Thác ở xa xa nhìn hai Công chúa đào góc tường nhà mình, thấy trước đây mới có con nhóc, nay thành hai, đều muốn tranh sủng với mình, tức khắc lỗ mũi cũng có khói. Chỉ có điều Thẩm tiểu tướng quân là người trầm ổn đoan túc, tỏ vẻ gì, trong đầu chỉ thầm nghĩ phải nnhanh chóng về trút giận lên tiểu biểu đệ phủ Định Quốc công. cho cùng, vợ mình mà giữ được quá mất mặt rồi! Tính toán xong cái này, liền cảm giác thấy có người kéo góc áo của , cúi đầu lại thấy Nhóc mập ngây thơ đáng nhìn cười đến lấy lòng đầy mặt, bèn hỏi: “Điện hạ có gì phân phó?”

      Béo như vậy hẳn có thể ăn có thể ngủ, Thẩm Thác gặp Ngũ Hoàng tử này trong đầu liền sinh ra câu như vậy.

      Béo mà sờ

      Mặt cảm xúc thu hồi lại suy nghĩ này, Thẩm Thác lại thấy Nhóc mập sợ hãi hỏi: “Có thể ôm vị đại ca này cái được ?”

      Thẩm Thác bắt gặp ánh mắt tha thiết của thằng bé, huống chi còn là Hoàng tử được sủng ái liền cự tuyệt, khom lưng ôm thân thể vừa mềm lại vừa ấm của nó vào trong lồng ngực, nghiêm túc nhìn đối diện với Nhóc mập cười đến thấy trời đất đâu nữa này.

      Nặng trĩu, làm Thẩm tiểu tướng quân lặng yên dùng thêm lực.

      “Có thể ôm chặt hơn ?” Nếu để hai Hoàng tỷ của nó thấy chỉ sợ khuyên bảo tận tình tiểu tướng quân rằng Nhóc mập này là tay thiện nghệ được tấc lại muốn thêm thước, ngàn vạn thể đáp ứng, chỉ là tại các công chúa vội vàng tranh sủng, nào có thời gian quản đâu?

      Thẩm Thác làm theo.

      “Bổn hoàng tử có thể ôm cổ huynh ?” Phì Tử Nhi tội nghiệp mà “Rất cao nha, sợ lắm.”

      Thẩm Thác tiếp tục làm theo.

      “Có thể cọ cọ mặt huynh ?”

      Thẩm Thác chần chờ lát, lại vẫn dám mặt mình vào khuôn mặt mềm như đậu hủ của Nhóc mập.

      Xúc cảm cũng tệ lắm, Thẩm tiểu tướng quân mặt biểu cảm mà nghĩ.

      tốt!” Ngũ Hoàng tử cảm thấy người này tốt như Tứ Hoàng huynh vậy, quyết định đãi ngộ giống như đối với Tứ Hoàng huynh, bỗng nhiên quay đầu lại liền ngoạm cái vào mặt Thẩm Thác, thấy dấu răng lớn để lại mà sau đó người ngày cũng đau kêu cha gọi mẹ như Tứ Hoàng huynh, liền rất vừa lòng, vặn vẹo người trong lòng Thẩm Thác, vội vàng : “Muốn phi phi.” Thấy khóe mắt Thẩm Thác giật giật, lại vẫn nâng nó cao lên vài phần, tức khắc nó được tấc lại muốn tiến thêm thước mà kêu lên: “Cưỡi đại mã, đại mã.”

      xong mình liền phịch cái lên vai Thẩm Thác.

      Thẩm Thác chưa từng gặp qua đứa bé con nào vô lại như này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Nhóc Mập vô lại hơn cả A Nguyên nhiều, còn đánh dấu chủ quyền nữa chứ
      Hạ An Hi thích bài này.

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 118.2:

      Nhị đệ của hồi trước cực kỳ hiểu chuyện, phàm có thói hư gì xấu đều bị vài ba cái đánh của Thẩm Thác là bay biến. Chỉ là trước mắt thể làm gì Nhóc mập này được, lại sợ thằng bé rơi xuống nên đành để nó cưỡi lên cổ mình, bảo vệ nó, bất đắc dĩ vô cùng.

      Thấy Thẩm Thác còn chậm rãi hai vòng, Nhóc mập cười sung sướng, vỗ tay kêu lên: “Thích… Thích đại ca!”

      Sắc mặt Thẩm Thác chứa vài phần ôn hòa, cảm thấy nếu có nhi tử đáng như vậy cũng thực tồi. Lúc này đây chơi với Ngũ Hoàng tử trong chốc lát, lại ôm cu cậu lên ngựa dắt trong trại nuôi ngựa vài vòng rồi mới ôm Ngũ Hoàng tử sung sướng gặm vài cái nữa về chỗ, thấy A Nguyên và Ngũ Công chúa đều buông A Loan ra liền hơi hơi gật đầu, cùng tới cung Đức phi. Lúc này Đức phi trò chuyện với Thành Vương phi Tề Thiện, thấy nhiều người tới liền nở nụ cười, : “Hôm nay tới đông đủ vậy?”

      Bởi vì là tiểu bối, Thẩm Thác cũng kiêng dè, thỉnh an Đức phi rồi ngồi xuống ghế gần nhất.

      Tuy rằng lời nào nhưng vẫn ôm Ngũ Hoàng tử mềm mại như cũ định buông tay, A Loan cũng khỏi tò mò mà nhìn cái, hiển nhiên cũng cảm thấy vị phu quân này thích trẻ con đến mức đó khó thể tưởng tượng. Đức phi lại nhìn ra, vốn muốn giỡn câu chỉ sợ cháu ngoại trai muốn có nhi tử rồi nhưng lại lo lắng làm A Loan khó xử, bèn bỏ qua, chỉ nhàng cười với A Loan: “ tại cháu ở lại trong kinh, ta nghe Hoàng thượng muốn bổ sung cháu vào Ngũ thành Binh mã tư*?” Thấy A Loan khẽ gật đầu, Đức phi liền cười : “Công vụ nếu có thanh nhàn, rảnh rỗi có việc gì cùng Trân Nhi tới trò chuyện với ta, bằng trong trong cung này có chút đơn.”

      A Loan cung kính thưa tuân, rồi mới : “Nương nương có phân phó, nào dám theo?”

      “A Loan ở đây, con lại được nương nương để ý.” A Nguyên ở bên liền thở dài .

      “Bao lớn rồi mà còn ăn dấm như vậy.” Đức phi mắng nàng câu, sờ sờ mặt nàng rồi cười : “Nếu sau này con gả mới hẳn nên ăn dấm đấy.” Thấy vẻ mặt A Nguyên e lệ, còn ngẩng mặt dương dương đắc ý, bèn hỏi: “Sao lại có vẻ tự hào thế?”

      “Con là người có thể gả ra ngoài được, người còn cho con đắc ý lát sao?” A Nguyên liền thở dài nặng nề: “Khó lắm mới có người đầu óc tốt lắm nguyện ý cưới, phải nhanh chóng chốt ngay về sau đổi ý, con đâu khóc được đây?”

      Đức phi cười rộ lên, trả lời: “ có nó tự nhiên cũng có người khác.” xong thấy Tề Thiện hé miệng cười, liền hỏi: “Con nghĩ gì vậy?”

      “Ngày Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, Vương gia nhà con ở trong phòng thắp hương mù mịt, còn khóc.” Tề Thiện cười tủm tỉm : “Đặc biệt vui vẻ, nhân việc tứ hôn này, hạ nhân trong vương phủ được gấp đôi tiền tiêu vặt trong ba tháng để chúc mừng ạ.”

      “Có thể thấy được là huynh muội chúng nó rất tốt với nhau.” Đức phi liền vừa lòng gật đầu.

      Tề Thiện cười mà .

      Phượng Minh biết được con nhóc này có người tiếp nhận liền cảm thấy là ông trời có mắt đời còn có người ngốc như vậy, thắp hương liên tục, thầm cầu nguyện về sau con nhóc gả rồi ngàn vạn lần đừng ngóc đầu trở lại lại đến hành nữa, hồi tưởng lại ngày xưa lại lệ nóng lưng tròng, thổn thức cảm thấy bản thân nhẫn nhịn thắt cổ quả thực dễ dàng. Chí nguyện to lớn của Phượng Minh được thỏa mãn, nếu ngày sau con nhóc bị A Dung xử gọn hại huynh trưởng nữa, tại liền phát cực nhiều tiền tiêu vặt cho hạ nhân trong phủ, lăn lộn mất mấy ngày, xong dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Tề Thiện mới thu thập chỉnh tề thượng triều chúc mừng.

      Nhưng mà Đức phi hiểu lầm cũng có gì, hiển nhiên Tề Thiện muốn Đức phi nương nương biết được nỗi bi thương của nhi tử bà.

      Ánh mắt A Nguyên vô cùng nhạy bén, đương nhiên nhìn ra được ý tứ của Tề Thiện, lúc này trong lòng nghiến răng kèn kẹt, thầm tính chờ mấy ngày nữa phủ Thành vương báo thù, rồi mới cười hì hì trò chuyện với Đức phi.

      Mới trong chốc lát, liền nghe thấy bên ngoài có thông truyền, là có Trần Tần tới. Đức phi và Trần Tần xưa nay lại, nghe vậy liền có chút kinh ngạc, cho lui, rồi nghi hoặc hỏi A Nguyên: “Vì sao Trần Tần lại tới tìm ta?”

      Khóe mắt A Nguyên nhảy lên, còn chưa đáp lời liền thấy bên ngoài có phi tần cụp mi rũ mắt vào, vẻ mặt tiều tụy, Trần Tần này thấy Đức phi liền lập tức quỳ xuống, đầu cúi xuống mặt đất, thấp giọng : “Tần thiếp xin tới thỉnh tội với nương nương!” xong liền dập đầu lạy mấy cái.

      “Làm gì vậy?” Đức phi phải người sắt đá, sao có thể để Trần Tần làm như vậy, vội vàng đứng dậy tự mình nâng bà đậy, thấy Trần Tần khóc, rơi lệ đầy mặt hốt hoảng đáng thương, rốt cuộc đành lòng, liền đỡ bà ngồi lên với mình, nhàng : “Đều là tỷ muội trong cung, có cái gì thể đâu? Hà tất như vậy, ngược lại lại xa lạ.” xong lại thấy Trần Tần chỉ chịu dựa ghế nhợt nhạt mà ngồi, biết tính tình Trần Tần cẩn thận nghiêm trang, cũng nhiều, chỉ : “Có tình gì cứ với ta.”

      “Cửu Công chúa năng lỗ mãng, đụng chạm tới hai vị công chúa, lại chịu thụ giáo, thần thiếp hoảng sợ.” Trần Tần nhiều ít để lại chút, biết nếu Cửu công chúa truyền ra thanh danh muốn cướp phu quân người khác, vậy cũng xong như Nhị Công chúa rồi. Lúc này Trần Tần thấp giọng : “Là do thần thiếp dạy dỗ công chúa tốt, để nó vô lễ, bởi vậy tần thiếp tới thỉnh tội với nương nương, sau đó lập tức dạy dỗ lại nó.”

      “Cửu Công chúa có va chạm với hai con sao?” Đức phi nghe xong trầm ngâm lát, rồi nghiêng đầu hỏi A Nguyên và Ngũ Công chúa.

      Trần Tần quả sợ hãi, cả người đều run run, vẻ mặt cầu xin nhìn về hướng A Nguyên, A Nguyên chỉ im lặng chút, nghĩ đến bà có tuổi lại vẫn quỳ xuống trước mặt Đức phi, cũng cảm thấy thổn thức, liền cười với Đức phi: “Đại để là Cửu muội cam lòng, cảm thấy đạo lý con giáo huấn đáng tin phục, bởi vậy sau đó có chút va chạm với con. Chỉ có điều con và Hoàng tỷ là dễ chuyện nhất, nếu Trần Tần nương nương có lời, ngày sau Cửu muội chỉ cần quản miệng mình là được, còn lại để xem sao.” Tuy rằng nàng tiếc thương Trần Tần nhưng cũng thể để bản thân gánh ác danh được, bởi vậy đẩy hết tội lỗi lên đầu Cửu Công chúa.

      Vốn muốn về vấn đề nhất nhất muốn làm tiểu tam của Cửu Công chúa, lại thấy A Loan lắc lắc đầu với mình, A Nguyên chần chờ lát rồi vẫn nhịn xuống.

      Dù vậy đối với Trần Tần cũng đủ rồi, trong lòng cảm kích A Nguyên giữ thể diện cho Cửu Công chúa.

      “Cũng chỉ có vậy sau này ngươi để ý kỹ con là được.” Tuy Đức phi giận Cửu Công chúa nhưng vẫn trấn an Trần Tần.

      Trần Tần ngàn ân vạn tạ.

      “Ngày sau, nếu điện hạ truyền tin vào phủ vi thần nữa càng tốt.” Thẩm Thác cúi đầu đùa với Nhóc mập, miệng lại nhàn nhạt mà .

      câu này như hòn đá rơi xuống mặt hồ im ắng, Đức phi vừa nghe liền sửng sốt, chỉ hỏi: “Thư từ cái gì?”

      A Nguyên được là lời này phải là người làm thê tử như A Loan ra mà ngược lại lại là Thẩm Thác mở miệng, có chút vừa lòng với tên này, liền thấy Trần Tần hổ thẹn đến đỏ bừng cả mặt, giãy giụa đứng dậy lại muốn thỉnh tội, liền qua đỡ Trần Tần, nhàng : “Vẫn là câu kia, nương nương quản Cửu Hoàng muội tốt đừng để phát sinh thêm gì là được rồi.” Thấy Đức phi suy nghĩ cẩn thận rồi gương mặt tức giận trắng bệch, hiển nhiên là muốn nổi giận, bèn giọng : “Ta chào đón Cửu Hoàng muội, nếu nương nương thể cứu vãn được muội ấy, muốn gả chồng cho muội ấy, ta liền cầu Hoàng bá phụ tứ hôn.”

      !” Trần Tần chỉ cúi đầu : “Tần thiếp thề, sau này nhất định Cửu công chúa xuất trước mặt chư vị nữa.”

      Đức phi tức giận đến phát run, hiển nhiên thể hiểu được sao đời lại có nữ nhi vô liêm sỉ đến vậy, chỉ là lúc này cũng nhiều, chỉ nhàn nhạt mà : “Làm cho nó hiểu ra !” Dừng chút, liền tiếp tục : “Nó sỉ nhục A Loan, ta thể làm như thấy. Nếu dám làm, đương nhiên phải dám chịu!” Bà ngẩng cao đầu, nhìn Trần Tần : “Bảo nó tới nhận tội với A Loan, cái này, hẳn quá phận chứ?”

      “Đây là hẳn phải vậy.” Trần Tần vội vàng , nhưng nghĩ đến Cửu Công chúa cứng đầu, trong lòng lại thực khó xử.

      Cửu công chúa cảm thấy chính mình làm sai, nhưng trong lòng Trần Tần biết Cửu Công chúa làm như vậy là đúng, bằng sao có thể màng thể diện tới thỉnh tội với Đức phi đây?

      ngày nó còn chưa nhận tội, ngày…” Đức phi chỉ ngón tay gắn bảo thạch quý giá vào Trần Tần, lạnh lùng : “Đừng để Bổn cung nhìn thấy nó trong cung, biết chưa?”

      Móng tay bén nhọn kia ánh lên lạnh băng sắc bén, Trần Tần sợ hãi, chỉ sợ Đức phi thực mất kiên nhẫn mà xử trí Cửu Công chúa, vội vàng vâng dạ, lại thỉnh tội mãi rồi mới vội vã rời .

      Mắt thấy bà ta rồi, lúc này Đức phi mới với A Nguyên: “Mẹ ruột trước kia của nó chính là đạo đức kém, nghĩ được là cũng sinh ra loại mầm mống hạ tiện này!” Đức phi chưa bao giờ mắng chửi ai, lúc này đây lại mắng ra lời như vậy, có thể thấy được là thực tức giận, mấy nữ nhi đều rũ mắt dám lời nào, nghe Đức phi mắng vài câu rồi lại trấn an A Loan: “Nhà chúng ta có đạo lý khiến chính thê chịu thiệt thòi! Ta cũng biết cháu trăn trở ta sống yên ổn trong cung nên muốn với ta, cũng để hai muội muội cháu cáo trạng với ta, chỉ là!” Bà ngẩng đầu lạnh lùng : “Tuy rằng ta ở trong cung được việc, nhưng ta là trưởng bối của các con, các con chịu ấm ức, ta ra mặt vì các con! Bằng còn muốn ta làm cái gì? Để yên sao?”

      “Lúc trước, vẫn chưa quá mức để ý.” A Loan liền thấp giọng : “Tấm lòng người đối với cháu sao cháu hay? Chỉ là nghĩ phải chuyện gì lớn, càng muốn tới làm phiền người, chuyện bé xé ra to.”

      “Cửu Công chúa để cháu vào trong mắt, chính là coi chúng ta ra gì, thứ này…”Đức phi há miệng thở dốc, vẫn nhịn xuống vế sau.

      “Người yên tâm, A Loan phải mà là cảm thấy giết gà cần gì dao mổ trâu đâu? Chỉ cần con làm là được.” A Nguyên liền ở bên cười hì hì khuyên nhủ.

      “Các con trưởng thành rồi, liền cần ta nữa, bản thân có thể xử lý.” Đức phi biết người nhà cũng thua thiệt, vẻ mặt hòa hoãn rất nhiều, lúc này mới vuốt cằm : “Chỉ là, chuyện Cửu Công chúa lần này, chờ sau này, xử trí mới ổn.” Mặt mày bà chứa ý lạnh thấu xương, hiển nhiên coi chuyện sống chết của Cửu Công chúa là đại gì, lúc này A Nguyên mới hiểu ra, có thể sống sót nơi hậu cung, còn có Hoàng tử Hoàng nữ được trưởng thành, dù tính tình nhìn khoan dung nhưng cũng phải đèn cạn dầu, bèn thở dài : “Chỉ có Trần Tần đáng thương.”

      đời này, có ai đáng thương?” Đức phi mơ hồ .

      Nếu phải quá để ý, Đức phi cũng lười nhiều lời đế phá hoại tâm trạng mình, chỉ hòa hoãn cười với con cháu, Thẩm Thác phía sau thấy quả nhiên Đức phi chán ghét Cửu Công chúa nở nụ cười nhàn nhạt, sờ sờ thịt mặt Ngũ Hoàng tỷ, rồi ghé đến bên tai A Loan, giọng: “Chúng ta cũng sinh đứa .” Thấy A Loan mỉm cười nhìn qua, ánh mắt sáng long lanh,lòng Thẩm Thác mềm , sớm ném Cửu Công chúa Vinh Thọ Công chúa gì đó lên chín tầng mây, giọng : “Sinh bé con, ngày ngày ở bên nhau.”

      Nhóc mập cúi đầu, liền thấy đôi bàn tay cùng có chút thô ráp nắm lấy nhau, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cũng duối móng vuốt cũng mình tới, mặt lộ vẻ đắc ý.

      Tác giả có lời muốn : ra thẩm mỹ của Thẩm tướng quân ngài phải chỉ là nhóc con mà còn phải là nhóc béo!

      Lời của editor: Có ai biết Ngũ thành Binh mã tư là cơ quan như nào ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :