1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 12

      Hà Hoan Hoan ôm gói khoai tây chiên lớn, vừa nhai rôm rốp vừa đưa cho Đỗ Nhược. cũng lấy miếng cho vào miệng, nhưng chẳng nếm được mùi vị gì.

      sân tiến hành thi đấu hạng mục nhảy xa, nhảy cao. Hà Hoan Hoan cắn nửa miếng khoai tây, thở dài: “Muốn có người quá.”

      Đỗ Nhược nghe được câu này, nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên: “Mới mùa thu mà cậu thèm đến thế cơ à?” Đúng lúc đó, thấy ánh mắt Hoan Hoan hướng về góc khán đài.

      Cảnh Minh ngồi ở bậc chót, chân dài gác lên lan can, cúi đầu chơi di động. Mẫn Ân Trúc tựa hờ vào vai cậu, lúc vuốt cổ áo, lúc lại nghịch tóc cậu, vô cùng tình tứ. Cậu mải chơi game, thèm để ý, ta liền kề đến ôm cổ cậu, ghé mắt nhìn màn hình rồi cười phá lên. Cười xong lại nhanh như chớp hôn lên má cậu.

      Đôi mắt Cảnh Minh dán chặt vào điện thoại, phản ứng gì với nụ hôn này.

      Đỗ Nhược nhìn họ đăm đăm.

      lẽ cậu muốn đương sao?” Hà Hoan Hoan dời mắt, thành tâm . “Đôi lúc mình nghĩ vậy đấy, thấy người ta đương lại ngưỡng mộ, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi nhé, hì hì.”

      “Trong trường con trai nhiều, con ít, nếu cậu muốn dễ dàng tìm được bạn trai thôi.”

      “Vậy hả? Thế sao mấy đàn chị cùng ngành với mình đều ế chỏng chơ kìa?”

      Đỗ Nhược câm nín, lườm nàng. “Người ta tốt bụng an ủi cậu, sao biết điều mà còn bới móc vậy hả?”

      Hà Hoan Hoan cười khanh khách, Đỗ Nhược cũng bật cười.

      Dưới khán đài, Cảnh Minh đứng dậy, định đến gần xem con lớp mình thi trò “Hai người ba chân” thế nào. Mẫn Ân Trúc hứng thú nên vẫn ngồi đó lướt điện thoại.

      Hà Hoan Hoan gói bịch khoai tây chiên lại: “Cuộc thi “Hai người ba chân” bắt đầu rồi. Hai bạn nữ lớp mình cũng tham gia, cùng xem .”

      Đỗ Nhược đồng ý, lớp chỉ có mình là nữ nên tham gia hạng mục này được.

      Hà Hoan Hoan tới vạch xuất phát cổ vũ bạn học của mình. Đỗ Nhược thấy bên chân của Trần Tư và Vương Hoài Ngọc bị buộc vào nhau. Đám nam sinh Cảnh Minh, Chu Thao lớp họ vây quanh chỉ điểm.

      Chu Thao: “Hai cậu khoác tay nhau .”

      Chương Lỗi: “Hô nhịp, hai hai.”

      Cảnh Minh gì, nhìn “ba chân” của hai , bỗng bật cười: “Sắp ngã rồi.”

      Cậu vừa dứt câu quả nhiên Trần Tư và Vương Hoài Ngọc bị vấp ngã. Nhóm Chương Lỗi vội vàng chạy đến đỡ dậy, còn Cảnh Minh chỉ khoanh tay đứng nhìn.

      Trần Tư trách Cảnh Minh: “Đồ mỏ quạ.”

      Cậu buồn cười: “Bản thân phối hợp tốt lại quay sang trách tôi?”

      “Cậu đứng ngoài xem dĩ nhiên thấy đơn giản rồi.”

      “Động não chút được ?” Cảnh Minh trêu chọc. “Các cậu bước , sải bước quá ngắn, tần số nhịp bước cao, đương nhiên khó phối hợp, ngã mới lạ đấy. Sải bước lớn chút, giảm bớt tần số xuống.”

      Vương Hoài Ngọc nghĩ ngợi: “Đúng nhỉ!”

      Hạ Nam bên cạnh nghe thấy: “Có bí kíp rồi, cảm ơn nhá.”

      Cảnh Minh hờ hững liếc nhìn Hạ Nam, lại nhún vai tới Trần Tư và Vương Hoài Ngọc: “Bị đối thủ nghe thấy chiến lược rồi, tự cầu may .”

      Trần Tư trợn mắt: “Chúng ta chưa chắc thua, lỡ như huề nhau sao.”

      Cảnh Minh lắc đầu: “Chân Hạ Nam dài hơn cậu.”

      Trần Tư cười gằn, đưa tay chỉ vào Cảnh Minh cảnh cáo, đám con cười phá lên.

      Đỗ Nhược tài nào hòa mình vào bầu khí vui vẻ này. Số mệnh an bài và Cảnh Minh thể chuyện tự nhiên như những bạn học bình thường khác.

      Tiếng còi trọng tài vang lên, nhóm người vây xem rối rít tản ra. Theo tiếng hô hiệu lệnh, mấy cặp nữ sinh nhắm thẳng đích đến, ra sức chạy, nhóm nam sinh cười đuổi theo khích lệ.

      Đúng như Cảnh Minh tiên đoán, Hạ Nam và Khưu Vũ Thần đạt hạng nhất, Trần Tư và Vương Hoài Ngọc hạng nhì. Đỗ Nhược đến chúc mừng họ.

      Khưu Vũ Thần cởi sợi dây buộc chân mình, thấy Đỗ Nhược liền thắc mắc: “Cỏ , phải cậu sắp chạy bốn trăm mét sao? Bây giờ còn mặc váy à?”

      “... Chết rồi, não cá vàng!” Đỗ Nhược sợ toát mồ hôi lạnh. “Mình phải về thay quần áo đây.”

      Hà Hoan Hoan kéo phắt lại: “Thay gì nữa, hạng mục chạy bốn trăm mét sắp bắt đầu rồi. Nam sinh dự thi lớp mình đều tập hợp rồi kia kìa.”

      Quả nhiên xung quanh vắng bóng vài nam sinh. Lúc bắt đầu cuộc thi “Hai người ba chân”, bọn họ di chuyển sang sân bên kia rồi. Nhóm sinh viên tình nguyện đến dẹp sạch đường chạy.

      Bốn vừa lùi vào trong súng hiệu lệnh vang lên. Vòng thi dành cho nam chính thức bắt đầu.

      Đỗ Nhược hoang mang: “Giờ làm sao đây?”

      Hà Hoan Hoan: “Cậu mặc bộ này chạy . sao đâu, bắt buộc phải giành giải nhất, quan trọng là có tham gia thôi. Đại hội thể dục thể thao vui là chính mà.”

      “Nhưng mình đâu thể mang giày cao gót chạy được?”

      Hạ Nam vốn là chủ nhân đôi giày cao gót ấy, lập tức cởi giày thể thao của mình ra: “Bọn mình đổi lại nào.”

      “...”

      “Ngơ ra đó làm gì nữa? Mau cởi ra .”

      Đỗ Nhược thay giày thể thao của Hạ Nam, lại nhìn chiếc váy xòe của bản thân, ôm mặt: “Trông có dở hơi quá ?”

      Khưu Vũ Thần cười khúc khích: “Bây giờ mà cậu còn có thời gian quan tâm mấy cái này nữa à?”

      Hà Hoan Hoan nhìn rất lạ mắt, vô cùng hưng phấn: “Bây giờ mốt mặc váy xòe phối với giày thể thao mà.”

      Đỗ Nhược ủ rũ: “Mình mặc như vậy thi chạy thành tâm điểm chú ý của toàn trường, thể nào cũng mất mặt cho xem.”

      Hạ Nam thoáng nhìn : “Yên tâm , mình xung phong phụ trách quay lại cảnh cậu mặc váy ren thi chạy.”

      Đỗ Nhược lập tức kêu gào: “ được quay!”

      Khưu Vũ Thần nhún vai: “Đến lúc đó, khẳng định chỉ có bọn mình quay đâu.”

      Hà Hoan Hoan hí hửng: “Đúng vậy, vui lấy tiền!”

      “Hai đứa này…” Đỗ Nhược đặt tay lên trán vẻ bất lực. có thời gian tán gẫu nữa, việc khẩn cấp trước mắt là chạy đến chỗ tập hợp.

      Ba bạn cùng phòng theo khích lệ . Bốn chạy băng băng qua sân cỏ. Đỗ Nhược lao ra sân trước, chạy đến nơi xuất phát, nhìn quanh tìm người báo danh có người hô to: “Cẩn thận!”

      giật cả mình, người bên cạnh đều né sang hai bên, như thể có thứ gì nguy hiểm lao đến. Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần hơn, Đỗ Nhược quay đầu lại, Cảnh Minh như con báo săn lao qua dây đích của đường chạy bốn trăm mét, xông thẳng về phía .

      Vẻ mặt cậu sửng sốt, dừng lại hay tránh né được, theo bản năng đưa tay ra ôm lấy Đỗ Nhược. Hai người đâm sầm vào nhau ngã lăn xuống đất. Cằm cậu đập vào huyệt thái dương của , cơn đau buốt ập đến khiến nhe răng trợn mắt.

      Nặng quá, bị đè xẹp lép rồi!

      Toàn thân Đỗ Nhược đau nhức vô cùng. Cơ thể Cảnh Minh nóng rực, nhễ nhại mồ hôi, mùi hương quen thuộc bao phủ lấy Đỗ Nhược. Cảm giác như bị núi đè khiến sao thở nổi, tim đập điên cuồng, ruột gan xoắn lại.

      Cảnh Minh vội chống tay xuống đất, kéo cùng đứng dậy: “ sao chứ?”

      Tim Đỗ Nhược đập thình thịch, hoàn toàn mất kiểm soát, mặt thoắt đỏ thoắt trắng, được câu nào, chỉ máy móc lắc đầu.

      Mẫn Ân Trúc chạy đến kéo Cảnh Minh ra, rối rít hỏi: “ ngã có sao ?”

      .”

      Mẫn Ân Trúc nhìn về phía Đỗ Nhược, vẻ mặt nghi ngờ xen lẫn khó chịu. bạn nào thích thú trước cảnh vừa rồi cả. ấy hỏi Đỗ Nhược vẻ hằn học: “Sao cậu đứng chặn ngay đích đến hả?”

      Cảnh Minh thích so đo: “ thôi.” Mẫn Ân Trúc lẽo đẽo bước theo.

      Tuy Đỗ Nhược bị cú va chạm khi nãy làm cho sợ hãi, nhưng cũng rảnh chú ý đến nhịp tim kịch liệt của mình. vội vàng đến vạch xuất phát. Tiếng súng hiệu lệnh đột ngột vang lên, ào ngay ra đường chạy như cơn gió, giống như muốn thoát khỏi con quái vật nào đó ráo riết đuổi theo sau. Vừa chạy cuống cuồng vừa túm giữ phần váy xòe, thân hình gầy guộc ngờ lại dẫn đầu.

      “Xem bạn kia mặc váy chạy kìa!”

      Đám sinh viên khán đài ồ lên thích thú, vừa chăm chú dõi theo cổ vũ vừa cầm điện thoại quay phim.

      Hoạt bát, tự do, thoải mái, đáng , đây mới chính là khí mà đại hội thể dục thể thao trường đại học nên có.

      Họ biết nữ sinh giữ váy chạy kia bối rối cỡ nào. Đây quả hiểu lầm tốt đẹp.

      Cảnh Minh đến giữa sân, từ từ ổn định lại nhịp tim sau phần thi chạy. Mẫn Ân Trúc bước đến khoác tay cậu: “Sau này, được ôm đứa con khác, nghe ?”

      Cảnh Minh chẳng hiểu gì cả: “Ôm ai?”

      “Vừa rồi đấy.” nàng bĩu môi. “ sợ người ta động lòng với à?”

      “Khùng.”

      Cậu về khán đài, đúng lúc thấy Đỗ Nhược giữ váy chạy qua, vóc dáng gầy gò yếu ớt mà chạy nhanh như thỏ.

      Đỗ Nhược chạy xong bốn trăm mét, chiếc váy xinh xắn cũng ướt nhẹp mồ hôi, giống hệt chú cá thoi thóp bị vứt bờ cát. Tất cả bạn học cùng lớp đều chạy đến chúc mừng giành được hạng nhất. Nhưng ngoại trừ khom lưng thở hổn hển ra, được câu nào.

      vừa uống nước vừa chầm chậm vòng quanh sân để điều hòa trạng thái cơ thể. Khi nhiệt độ và mạch đập bình thường trở lại, mồ hôi cũng khô rồi, dần cảm thấy lạnh. Tất cả biểu khác thường đều biến mất, như thủy triều ào lên bờ rồi rút , như chưa hề có gì xảy ra.

      Trời sắp chạng vạng, cuộc thi gần đến hồi kết, chỉ còn lác đác vài người khán đài. Đỗ Nhược vô thức nhìn về phía lớp Trần Tư. Họ giải tán cả rồi.

      Lớp Khưu Vũ Thần cũng chuẩn bị ra về. ấy tới hỏi Đỗ Nhược có muốn về phòng nghỉ ngơi lúc , lập tức đồng ý.

      Giấy kim tuyến dùng trong lễ khai mạc vẫn còn rải rác sân thể dục. Ánh chiều ngả về Tây, để lại mảnh sân vắng lặng ngổn ngang.

      Đỗ Nhược và bạn cùng phòng bộ về ký túc xá. Suốt quãng đường, gió thu lay cành lá xào xạc. ngày sôi động qua , tiệc tàn người tan, khung cảnh hoang vu cuốn sạch chút náo nhiệt cuối cùng còn sót lại, tựa như chút ẩm ương còn vương của nước biển khi màn đêm buông xuống.

      Hình bóng bốn uể oải lê bước nổi bật con đường. Mệt mỏi cả ngày, họ còn sức chuyện nữa, chỉ lặng lẽ rảo bước trong sân trường. Đỗ Nhược ngẩng đầu ngắm ánh hoàng hôn qua bức màn cây lá, chợt nhìn thấy ký túc xá nam.

      ban công căn phòng nào đó ở tầng ba phơi chiếc áo sơ mi trắng, lưng áo thêu họa tiết màu đen. nhận ra đó là áo của Cảnh Minh. Có lần, cậu mặc nó đến lớp tiếng toàn khoa.

      Gió đêm thổi qua, thấy hơi lạnh, bèn siết chặt áo khoác, chân bước nhanh hơn: “Mau về ký túc xá , sắp chết cóng rồi.”

      “Ai bảo cậu mặc phong phanh.” Hà Hoan Hoan đâm thọc. “Nhưng mà đẹp ! Cỏ hôm nay cứ như tiên nữ ấy.”

      Đỗ Nhược bật cười: “Bổn tiên nữ sắp hạ phàm rồi, trở về ký túc xá thay đồ ăn cơm rồi đến thư viện đây.”

      Khưu Vũ Thần than thở: “Hôm nay còn đến thư viện á? Mình đuối lắm rồi.”

      Hạ Nam gật đầu: “Mình cũng đâu, mệt chết được.”

      Hà Hoan Hoan ủ rũ nhìn Đỗ Nhược: “Mình phải thôi, bài tập nhóm còn chưa nộp nữa.”

      Đỗ Nhược cười: “Vậy chung .”

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 13

      Thành phần nhạy cảm nhất với thay đổi thời tiết ai khác ngoài những sinh viên ôn bài buổi sáng. Mỗi sớm Đỗ Nhược thức dậy đều đến sân thể dục luyện tiếng nên cảm nhận được trời chuyển lạnh rồi.

      Bầu trời mây mù xám xịt, mặt trời lười biếng ngủ nướng sau những đám mây, mãi chịu ló rạng. Khoảng trời phía Đông le lói vài tia sáng đỏ phớt, khí trong lành và tươi mát vô cùng.

      Thế nhưng, nhóm học sinh học bài và chạy bộ buổi sáng vẫn chăm chỉ cần cù, bất chấp thời tiết. Đỗ Nhược vừa bộ sân vừa dán mắt vào sách. Vài cọng cỏ vàng úa cọ vào cổ chân, vừa nhấc chân lên gãi thấy Cảnh Minh mặc đồ thể thao, đeo tai nghe chạy lướt qua.

      thoáng sững sờ, quyển sách trong tay bị uốn cong lại. Vừa khéo học xong bài, vội vàng thu dọn sách vở rời khỏi sân thể dục.

      Đỗ Nhược định tới lớp sớm nên đến căng tin ăn sáng. ra cửa hàng tạp hóa mua chiếc bánh mì giá sinh viên ăn tạm. Bà chủ nhận năm tệ và trả lại hai tệ rưỡi.

      Đỗ Nhược thắc mắc: “ phải bánh mì giá hai tệ sao ạ?”

      “Tăng giá rồi, hai tệ rưỡi.”

      “Sao lại tăng thế ạ?” vừa mở miệng hỏi bóng người vào, thoáng chốc che mất sắc trời bên ngoài rồi nhanh chóng dời bước, trả lại ánh sáng cho quán .

      Mặt trời biết ló rạng từ lúc nào, những tia nắng ngày thu khẽ mơn trớn cánh tay Đỗ Nhược. Người kia đứng sau lưng chọn đồ, gian quán khá chật nên khẽ : “Bạn học, cảm phiền né sang chút.”

      Đỗ Nhược giật bắn người, nhanh như chớp nép sát vào quầy tính tiền, nhường đường cho người phía sau qua.

      Bà chủ trả lời: “Bên cung cấp tăng giá, chỗ cũng phải tăng theo thôi.”

      Đỗ Nhược ngượng chín mặt: “À.”

      cầm tiền thừa định rời gặp Lý Duy trong bộ đồ thể thao chạy vào. Cậu ta tìm kiếm bóng dáng Cảnh Minh, thấy Đỗ Nhược liền cười : “Chào buổi sáng, Đỗ Nhược.”

      “Chào buổi sáng.”

      “Buổi sáng chỉ ăn cái này thôi à? Có no ?” Lý Duy quan tâm hỏi han.

      “No chứ, mình ăn ít lắm.” Đỗ Nhược đáp.

      bàn tay xương xương trắng ngần vươn ra từ sau lưng , quét mã QR quầy. Khoảng cách rất gần, Đỗ Nhược ngửi thấy mùi mồ hôi, hương nước xả vải và khí tinh mơ còn vương người đối phương.

      đứng bất động, liếc nhìn Cảnh Minh tay cầm hai lon nước tăng lực, đứng ngay sát cạnh mình. Quét mã xong, cậu lời nào, bóng lưng dong dỏng cao vụt qua ánh mặt trời rồi mất.

      Mặt trời lên cao, tia nắng phủ khắp sân trường. Cây bạch quả bắt đầu ngả vàng, chỉ vài ngày nữa nhuộm óng cả tán cây.

      Lát nữa mới đến giờ vào học, Đỗ Nhược ngồi gặm bánh mì cạnh bồn hoa, nhìn người qua kẻ lại đường. nam sinh đeo balo ngang qua , miệng lẩm bẩm gì đó. Hai ba nữ sinh ôm cặp sách, bước chân thong thả, giọng cười đùa lanh lảnh như tiếng chuông ngân. Đứa trẻ hiếu động được ông bà nắm tay, luôn miệng hỏi: “Tại sao, tại sao?”

      Những người đó có cuộc sống thế nào nhỉ? Thoải mái hay áp lực? Hạnh phúc hay đau khổ? Ít nhất vào thời khắc này, gương mặt của họ đều in hằn mỏi mệt hay chán chường, dù vẫn phải đương đầu với những khó khăn trong cuộc sống.

      Cách đó xa truyền đến tiếng chim bồ câu cúc cu. Tiếng vỗ cánh phành phạch của cả bầy như phá vỡ vòm . ngẩng đầu nhìn theo, lại tự hỏi: Chim bồ câu có biết phiền muộn ? Hay chúng chỉ cần bay lượn theo gió là vui vẻ rồi?

      Ăn hết chiếc bánh mì, Đỗ Nhược vứt túi nilon vào thùng rác, phấn khởi hít sâu bầu khí trong lành buổi sáng rồi về phía tòa nhà giảng dạy. Điện thoại trong túi vang lên tiếng tít tít, có tin nhắn trong nhóm chat.

      Hà Hoan Hoan: “Cỏ ! Cậu thành hot girl rồi, ha ha ha.”

      Liền đó là đường dẫn, Đỗ Nhược mở ra xem, bài viết diễn đàn học tập với tiêu đề: “ mặc váy mang giày thể thao chạy bốn trăm mét này dễ thương quá, xin được làm quen!”

      Tấm ảnh đầu tiên là bức hình để tóc ngắn mặc chiếc váy trắng xòe bồng bềnh, tay giữ vạt váy chạy băng băng đường đua, bả vai và xương quai xanh gầy gầy, bắp chân thon thả. Ồ đúng rồi, đầu còn cài hoa sơn trà trắng nữa. Lượt xem bài viết sắp chạm mốc mười nghìn.

      Đỗ Nhược trố mắt, lướt nhanh màn hình. Vài tấm hình lần lượt ra cùng với lời bình từ các tài khoản:

      Vẽ Đẹp: “Tôi cũng chụp này, tốt bụng chia sẻ với mọi người đây!”

      An Đít Bự: “Đại hội thể dục thể thao trường nào vậy, được nha, thích. Đây mới đúng là đại học chứ.”

      Đẹp Trai Ngời Ngời: “ bạn này là sinh viên mới, chuyên ngành Điều khiển cảm biến. Nghe là bóng hồng duy nhất trong lớp, tôi tiết lộ tên tuổi đâu, tự mình hỏi thăm , ha ha.”

      Lam Mập Ham Ăn: “Òa, đáng quá, muốn véo má nàng ghê.”

      Đỗ Nhược chết lặng, may mà đều là những bình luận tích cực. tắt trang web , trả lời Hà Hoan Hoan bằng chuỗi dấu chấm: “…”

      Hiển nhiên giờ này, nhóm bạn cùng phòng của đều rảnh rỗi.

      Hạ Nam: “Bạn học Đỗ à, cậu nổi tiếng rồi.”

      Khưu Vũ Thần: “Bạn học Đỗ ơi, cậu nổi tiếng rồi.”

      Hà Hoan Hoan: “Mình cũng góp sức cho công cuộc nổi tiếng của cậu đấy, tự hào quá!”

      Đỗ Nhược: “Cậu cũng có bình luận trong đó à?”

      Hà Hoan Hoan: “Dĩ nhiên, đoán thử xem mình là ai?”

      Đỗ Nhược: “Lam Mập Ham Ăn.”

      Khưu Vũ Thần: “Ha ha ha ha.”

      Hà Hoan Hoan: “He he, là Đẹp Trai Ngời Ngời cơ.”

      Đỗ Nhược: “…”

      Hà Hoan Hoan gửi hình thỏ múa cột: “Cứ ngồi chờ mấy lớn đến xếp hàng cưa cẩm cậu nhé.”

      Đỗ Nhược trả lời bằng biểu tượng mặt bê bết máu.

      mở đường dẫn ra, nhìn lại mình trong từng tấm ảnh. Ặc, vẻ mặt giống khóc vậy. Đỗ Nhược rùng mình, chuẩn bị tắt lại bị chủ đề được đánh dấu ngọn lửa “hot” thu hút: “Mọi người cá xem ai thắng trong trận chung kết “Robot Đại Chiến”: Dịch Khôn hay Cảnh Minh?”

      Đỗ Nhược giật mình, chợt nhớ chiều nay có cuộc thi robot. Cảnh Minh cho tấm vé. May mà thấy bài viết này nên mới nhớ ra.

      bấm vào đường dẫn xem phần giới thiệu tóm lược. Cuộc thi “Robot đại chiến” toàn quốc bước vào giai đoạn cuối. Trường họ có hai tuyển thủ trụ đến vòng chung kết, đó là sinh viên năm nhất Cảnh Minh và nghiên cứu sinh Dịch Khôn. Bài viết có kèm theo cuộc bình chọn ai là người chiến thắng cuộc thi lần này, được hưởng ứng nhiệt tình:

      Thanh Niên: “ cần nhiều, chắc chắn là Cảnh Minh.”

      Phải Người: “Dĩ nhiên là Dịch Khôn của tôi rồi. Thực lực của ấy phải dạng vừa đâu. Tên Cảnh Minh kia là cái thá gì? Chỉ là thằng nhóc năm nhất mà thôi. Hãy chờ xem Khôn của tôi giết nó trong vòng mười giây.”

      PYCJ: “ bạn Phải Người thân mến, cho chú đường link để tìm hiểu Cảnh Minh là ai nè. Lúc chú học cấp hai còn vắt mũi chưa sạch robot của người ta sang nước ngoài rồi nhá!”

      Dưới Trời Xanh Chỉ Và Em: “Đúng vậy, like cho bạn phía , hiểu được cái loại ngu dốt này. Cảnh thiếu gia của tôi cân hết nhé!”

      SRYin: “Cả hai đều lợi hại, kỳ này no mắt rồi. Nhưng tôi tin tưởng thực lực của Dịch Khôn hơn.”

      Tô Kỵ Lương Thủy: “Cảnh Minh! Cảnh Minh! Cậu ấy đẹp trai hết phần thiên hạ ý. Muốn về nhà với Minh Minh.”

      Đá Ở Nơi Nơi: “Người phía làm trò gì vậy?… Đổ mồ hôi… Mình ủng hộ Cảnh Minh.”

      Đỗ Nhược lướt màn hình cấp tốc, thống kê sơ lược, số lượng người ủng hộ Cảnh Minh và Dịch Khôn là ngang nhau, cuộc thi nhất định rất đặc sắc.


      ***


      Buổi chiều, Đỗ Nhược có lớp. Kết thúc giờ học buổi sáng, vội ăn trưa rồi tới địa điểm thi đấu.

      Đó là sân vận động rất rộng, đa số người xếp hàng chờ mua vé đều là học sinh sinh viên. Thỉnh thoảng, có người ngang tò mò nhìn vài lần, còn có mấy ông cụ tản bộ gần đó ghé vào hỏi thăm người xếp hàng: “Trong này biểu diễn gì à?”

      sinh viên trả lời là thi robot.

      Ông cụ hỏi: “Robot à? Kiểu xe hơi máy bay được điều khiển từ xa đấy hả?”

      Nhóm sinh viên cười rộ: “Vâng ạ.”

      Đỗ Nhược qua nhìn bảng giá vé, rẻ nhất là năm mươi tệ, đắt nhất là hai trăm tệ, tùy theo vị trí chỗ ngồi. cầm tấm vé VIP ghi số ghế qua cổng soát vé.

      Trong đại sảnh chỉ thấy nam sinh ngành Kỹ thuật qua lại, đa phần đều ăn mặc lôi thôi. Đỗ Nhược vừa xuất lập tức nổi bật, thu hút ít ánh mắt hiếu kỳ, vì ở đây chỉ mỗi là con .

      Còn hai mươi lăm phút nữa mới thi đấu, Đỗ Nhược đứng bên kiên nhẫn chờ đợi, nhân tiện đảo mắt khắp sảnh. tường treo đầy poster quảng cáo và biểu ngữ khiến người nhìn hoa cả mắt. Tấm băng rôn dọc buông dài từ trần nhà xuống vẽ hình robot oai phong hùng dũng hoặc cảnh robot đánh nhau kịch liệt như sao Hỏa chiến tranh với Địa cầu.

      Khán giả nối đuôi nhau vào. ít người đến bàn hướng dẫn lấy tài liệu, sách, ảnh giới thiệu tóm lược hay phổ cập khoa học. Đỗ Nhược cũng tới lấy mỗi thứ quyển, mở ra xem lướt chút, thấy nội dung khá hay ho.

      như phát được bảo bối, định xem kỹ hơn bỗng nhớ đến giờ thi đấu, vội vàng lấy điện thoại bấm số gọi cho Cảnh Minh.

      “Tút, tút…” Sau hai hồi chuông, bên kia bắt máy: “A lô?”

      “Tôi đến rồi.”

      vào từ cửa chính hả?”

      “Ừ.”

      “Đến lối 101 ở phía bên phải, hành lang dành cho VIP.” Giọng bình thản truyền vào tai qua đường dây điện thoại, nghe trầm ấm. “ tường có đánh dấu, theo hướng dẫn đến phòng nghỉ số 1.”

      “À, biết rồi.” gật gù.

      “Lát nữa gặp.” Cậu xong liền cúp máy.
      ly sắc, hthuqttnChris_Luu thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 14

      Đỗ Nhược đẩy cửa phòng nghỉ số 1 ra, thấy Cảnh Minh đeo tai nghe chụp đầu màu đỏ, mặc áo hoodie đen, quần jeans rách, ngồi sô pha vừa chơi game vừa nhai kẹo cao su nhóp nhép. Căn phòng nghỉ yên tĩnh rộng lớn chỉ có mỗi mình cậu.

      đóng cửa, do dự có nên quấy rầy cậu . Đúng lúc đó, cậu ngước mắt nhìn , bảo: “Ngồi .”

      “Ừm.” ngồi xuống góc sô pha, còn cậu tiếp tục chơi game.

      Bấy giờ mới nhìn thấy con robot có đôi mắt sáng rực nằm lặng im bên chân cậu. rảnh rỗi có việc gì làm, bèn lật quyển sách ảnh khi nãy ra xem, nghiền ngẫm Cảnh Minh nhàng cất lời: “Xem trang cuối.”

      “Hả?” ngơ ngác ngẩng đầu.

      “Trang cuối.” Cậu cởi tai nghe, ném di động vào túi giấy.

      “À.” Đỗ Nhược lật đến trang cuối, thấy khá nhiều trích dẫn thông tin tài liệu lịch sử và các lĩnh vực tiên phong, về nhà có thể dựa theo đó lên mạng tìm tòi thêm. Thậm chí có quyển còn cho sẵn đường dẫn chương trình học nữa. Thế này khác gì kho báu đâu!

      Cảnh Minh đứng dậy, cầm lấy điều khiển bàn trà: “ thôi.”

      “Ừ.” Đỗ Nhược vội bỏ sách vào cặp, đứng dậy bước theo sau. Chợt nghe tiếng máy móc chạy ro ro, nghiêng đầu nhìn, ra con robot cũng ngoan ngoãn theo chân Cảnh Minh.

      Nét mặt cậu lộ vẻ lạ lùng, Đỗ Nhược mới vỡ lẽ, khi nãy cậu chuyện với con robot kia cơ.

      Ra khỏi phòng nghỉ, Đỗ Nhược luôn chếch phía sau cậu. Cảnh Minh dừng lại trước cánh cửa đóng kín cuối hành lang. loáng thoáng nghe được bên kia có tiếng reo hò, đây nhất định là khu vực thi đấu.

      Cậu quay đầu lại hỏi : “Trước kia từng xem thi đấu robot chưa?” Giọng cậu rất khẽ nhưng vẫn có tiếng vọng trong hành lang chật hẹp.

      “Chưa.” lắc đầu.

      Cậu quay người : “Vậy nên xem những trận đấu thực thụ trước .”

      “Trận đấu thực thụ là sao?”

      “Mấy cuộc thi robot múa hát hay đá bóng gì đó chú trọng đến yếu tố nghiên cứu nhiều hơn. giống buổi hôm nay, chủ yếu mua vui là chính, còn khá bạo lực.”

      Bạo lực sao? hơi khó hiểu: “Cuộc thi này phải là robot và robot đánh nhau à?”

      Cậu chẳng đúng sai, chỉ cười khẽ: “Lát nữa đừng sợ xanh mặt đấy.”

      Đỗ Nhược hoang mang. từng xem những đoạn phim ngắn robot chính thống đánh nhau. Robot đáng giơ tay đâm robot ngáo ngơ phát, robot ngáo ngơ lắc lư giơ chân đạp robot đáng cú. Giống như hôm đó, trong phòng ký túc xá của cậu, con robot này chạy đến đánh vào mắt cá chân rồi vui vẻ bỏ trốn vậy.

      Đỗ Nhược nghĩ miên man cánh cửa mở ra, nhân viên khom người mời Cảnh Minh vào sân. Ánh đèn rực sáng, cậu thong dong vào trong tiếng reo hò cuồng nhiệt đến mức muốn bật tung cả trần nhà.

      Đỗ Nhược được nhân viên đưa đến chỗ ngồi ngay sát sân khấu. Sau lưng là khán đài sôi động được lấp kín bởi phần lớn sinh viên học ở gần đây. Hàng trước là những người trí thức có hứng thú với robot hoặc thuộc ngành nghề liên quan. Tất cả đều là nam.

      Nhà thi đấu lớn, gần giống nơi diễn ra cuộc thi thể thao với khoảng sân vuông vức, bao quanh bởi tường sắt thấp cỡ bậc thềm, phía là lưới sắt bảo vệ.

      Ánh đèn rọi về phía khán đài đồng loạt vụt tắt. Trong gian mờ tối, rồi “bụp” tiếng, mọi tia sáng đều tập trung vào sân thi đấu. Bảng điện tử hai bên sáng lên, thông tin của hai thí sinh.

      Hàng đầu tiên của bảng điện tử bên trái nổi bật hai từ: M JING (CẢNH MINH)

      Tiếp theo là thông tin cơ bản về cậu:

      Age: 18 (Tuổi: 18-)

      Robot: Eva (Robot: Eva)

      Matches: 6 (Số trận đấu: 6)

      Average Kill Time: 47s (Thời gian chiến thắng trung bình: 47 giây)

      Bảng bên kia lên thông tin của Dịch Khôn: K YI

      Age: 22

      Robot: Sonny

      Matches: 6

      Average Kill Time: 49s.

      Có thể thấy thực lực đôi bên kẻ tám lạng người nửa cân.

      Ánh mắt Đỗ Nhược từ bảng điện tử chuyển sang phía Cảnh Minh đeo tai nghe đứng trong khu vực khép kín bên trái. Eva lòng vòng bên chân cậu, mắt xoay tròn.

      Màn hình lớn ở sân thi đấu chiếu cận cảnh robot Eva thấp bé bầu bĩnh, chân làm bằng bánh xích như chiếc xe tăng, đỉnh đầu là đôi mắt to tròn đáng , khán giả nhìn thấy đều cười thích thú.

      Còn phong thái của Dịch Khôn lại khác hẳn. Vẻ mặt ta lộ vẻ lạnh lùng, mặc bộ đồ Tây nghiêm túc. Con robot Sonny của ta cao hơn hẳn Eva, vẻ ngoài chắc chắn như lô cốt, kín mít khe hở.

      Đáng sợ nhất là Sonny có hai cánh tay dài như bọ ngựa, quả đấm to như cây búa, trông hung tợn vô cùng.

      Trước khi bắt đầu cuộc thi, MC làm nóng khí bằng cách đưa micro về phía khán giả, bảo mọi người hô tên tuyển thủ vô địch trong lòng họ. Cả khán phòng phút chốc vang lên tiếng thét rền trời:

      “Cảnh Minh! Cảnh Minh!”

      “Dịch Khôn! Dịch Khôn!”

      Đỗ Nhược cũng đắm mình vào bầu khí ấy, kích động run người. nhìn Cảnh Minh, cậu hơi cúi đầu, mái tóc che khuất đôi mắt, thấy vẻ mặt, chỉ thấy sống mũi dọc dừa và xương quai hàm lộ vô cùng nổi bật. Sợi dây tai nghe đung đưa gò má. Lúc này, Eva còn chạy vòng quanh nữa mà đứng nép vào chân cậu.

      MC ra hiệu cho hai tuyển thủ đưa robot vào sân. Cảnh Minh nhét tai nghe vào túi quần jeans, cúi người xuống vỗ đầu Eva trìu mến, giống như người cha động viên đứa con vậy.

      Eva lập tức vui vẻ chạy vào sân, chạy quanh chân MC rồi tiến vào nơi thi đấu với lưới sắt vây quanh. Sonny cũng vững bước ra trận.

      Khi hai bên đều vào vị trí, MC tuyên bố: “Cuộc thi bắt đầu!”

      Vừa dứt lời, “xoẹt” tiếng, cửa chớp bật lên, toàn bộ khoảnh sân bừng sáng trong tích tắc. Hai mặt tường bùng lên ngọn lửa hừng hực sắc xanh sắc đỏ, hai mặt khác lại là lưỡi dao sắt xoay tròn cực nhanh. Nếu robot đâm vào vách tường chắc chắn tổn hại nghiêm trọng.

      Sonny nhanh chóng phát động tấn công, lao đến đấm cú trời giáng vào Eva làm mắt nó lệch .

      Đỗ Nhược hoảng sợ giật thót. Nơi này có robot dễ thương hành động ngáo ngơ, cũng tồn tại khái niệm “chậm chạp” vì nó đồng nghĩa với chờ chết.

      Eva phút chốc còn đáng nữa. Nó trượt tới húc vào Sonny, lưỡi dao xoay vòng trước ngực khoét thẳng vào lớp vỏ kim loại của đối thủ. Sonny đổi hướng, đấm cú chính diện. Eva lập tức di chuyển sang bên sườn, hai tay chọc thẳng vào kẽ hở vừa đâm Sonny, kéo toạc phát. Sonny cao lớn ngã chổng vó, lớp vỏ sắt va xuống nền đất kêu vang.

      Tất cả khán giả đều căng thẳng nín thở, chăm chú dõi theo.

      Sonny giãy giụa bật dậy, tuy cồng kềnh như thế nhưng rất linh hoạt. Nó thay đổi sách lược, tận dụng lợi thế to con, thể tích lớn và tốc độ cực nhanh, đột ngột xông tới đẩy thẳng Eva vào bức tường có lưỡi dao xoay tròn. Lưỡi dao cứa lên thân thể Eva, vụn sắt bắn tung tóe. Cùng lúc, đôi tay búa của Sonny kịch liệt nện lên đầu Eva.

      Hung tàn quá mất! Đỗ Nhược thể khống chế nhịp tim mình, căng thẳng đến mức dám xem nữa. sốt ruột nhìn về phía Cảnh Minh. Cậu đứng ở khu vực bên ngoài sân, ngón tay thon dài thao tác thần tốc bảng điều khiển trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Eva bị Sonny vây khốn nơi góc tường. Ống cuộn trước người Eva phát ra ánh điện, lưỡi dao xuất đâm rách lớp vỏ của Sonny. Ánh điện màu xanh len lỏi qua khe hở vọt thẳng vào trong cơ thể Sonny, buộc nó phải lùi về sau né tránh. Eva nhân cơ hội thoát thân khỏi góc chết, mang theo thương tích ở bánh xích do lưỡi dao tường cứa vào. Giữa lúc Sonny chưa kịp phản đòn, Eva tiến thẳng đến trước mặt nó, táng cú đấm móc từ dưới lên làm nó lộn nhào rồi lăn lốc vào bức tường lửa.

      Ngọn lửa liếm lên thân thể Sonny. Tuy vỏ kim loại vẫn bình an vô nhưng các mạch điện và động cơ bên trong chịu được nhiệt độ cao. Sonny gục ngã bên cạnh đống lửa, vùng vẫy muốn trở mình. Eva dừng lại, đứng chờ ở giữa sân đấu.

      khán đài, người xem sôi trào: “Tấn công, tấn công, dứt điểm !”

      Đồng hồ tính giờ giữa sân hiển thị 43 giây.

      Nhưng kỳ lạ là, Eva hề tiến lên tấn công mà đứng yên chờ Sonny thoát khỏi cảnh khốn cùng. Đợi đến mức mất kiên nhẫn, nó ngoẹo đầu tạo dáng đáng khiến tất cả người xem đều cười rộ lên.

      Đỗ Nhược nhìn về phía Cảnh Minh, người kiểm soát toàn cục. Ngón tay cậu gõ nhịp bảng điều khiển, hoàn toàn phớt lờ tiếng reo hò ủng hộ và tiếng cười thích thú xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào con robot đối thủ.

      Cuối cùng, Sonny lật người đứng dậy. Chủ nhân Dịch Khôn hề cho nó thời gian nghỉ ngơi hồi phục, dùng tốc độ nhanh nhất và mạnh nhất lao về phía Eva.

      Cảnh Minh nheo mắt, cũng cho Eva xông về phía Sonny với tốc độ tối đa.

      tiếng “ầm” vang rền, khán giả đều trố mắt líu lưỡi. Hai con robot giống như hai chiếc xe hơi đâm sầm vào nhau. Chúng đối đầu gắt gao, Sonny giơ búa giáng từng cú mạnh mẽ vào Eva. Mắt Eva nứt toác, bả vai cũng xệ xuống nhưng hề lùi về phía sau dù chỉ nửa bước. Lưỡi dao xoay tròn xoáy mạnh vào người Sonny phát ra tia lửa điện xèn xẹt.

      Khán đài tĩnh lặng như tờ, Đỗ Nhược cắn ngón tay, chăm chú quan sát.

      Sau vài cú nện, Sonny phát chỉ có thể làm hư hại lớp vỏ của Eva, tài nào phá được bên trong. Nó bèn gia tăng mã lực, đẩy Eva về phía bức tường dao để xoắn gãy bánh xích của Eva.

      Sonny liên tiếp đẩy lùi Eva về sau, nhưng Eva vẫn kiên trì công kích bằng điện và lưỡi dao để phá hỏng vỏ ngoài của Sonny. Ngay khoảnh khắc bị ép vào góc tường, Eva nhanh nhẹn quay người tránh khỏi, còn Sonny kịp trở tay nên tự mình lao thẳng vào tường dao. giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua, nó cứ nằm chết lặng.

      MC tuyên bố: “Trận đấu kết thúc!”

      Toàn bộ đám con trai ở khán đài đứng phắt dậy, gào thét như sói tru.

      Nhịp tim điên cuồng và cơn kích thích mà trận đấu mang lại còn chưa kịp lắng đọng, Đỗ Nhược thở hổn hển, vỗ tay theo mọi người.

      Cảnh Minh nhếch môi cười. Eva trong sân lắc lư đầu, chân giơ lên trung hệt như hộp giày bị đặt nghiêng, còn chạy vòng ăn mừng chiến thắng, vô cùng đáng .

      Đúng lúc này, tia sáng màu đỏ lóe lên từ khe hở lớp vỏ của Sonny càng lúc càng lớn, càng lúc càng lan rộng. Tiếng vỗ tay của khán giả biến thành tiếng xì xào, ai ai cũng chỉ trỏ về phía đó. Trong ánh mắt thảng thốt của mọi người, ngọn lửa đột ngột bùng cháy, thiêu đốt Sonny. Trong cuộc chiến khi nãy, Eva ngừng cố gắng cắt đứt mạch điện của Sonny, nhưng chủ nhân Dịch Khôn của nó chịu đợi nó hồi phục sau khi bị biển lửa vùi dập mà lập tức bắt nó chiến đấu tiếp nên mới đẩy nhanh tốc độ tự hủy diệt.

      Sonny bị nhấn chìm trong ngọn lửa bốc cao. Nó là robot đầu tiên bị thiêu hủy trong tất cả những trận đấu diễn ra. Người khán đài xuýt xoa tiếc nuối, ít người lấy điện thoại quay lại.

      Về phần Eva, nó mang theo thương tích hân hoan chạy đến cửa ra, ngoan ngoãn chờ nhân viên mở cửa. Eva nghịch ngợm chui qua chân các nhân viên, chạy về bên cạnh Cảnh Minh.

      Cảnh Minh ngồi xổm xuống vuốt đầu Eva, chào đón con robot khải hoàn trở về. Sau đó, cậu ôm nó vào lòng, kiểm tra sơ qua vết thương người nó. Chút đau xót thoáng qua khuôn mặt, cậu cúi xuống hôn lên mắt nó.

      Khoảnh khắc ấy, chàng trai kia rất đỗi chân thành, dịu dàng và thuần khiết.

      Tim Đỗ Nhược bất chợt lỡ nhịp, biết tại sao mình lại cảm động trước cảnh tượng này.

      Phút giây ấy tựa hồ như nét vẽ chân nhất giữa cậu và . sân đấu đèn đuốc rực rỡ, cậu hề ngó ngàng đến ánh mắt và tiếng vỗ tay của mọi người, chỉ quan tâm Eva của cậu. Đèn khán đài dần tối đen, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo, hề dời dù chỉ giây.

      Bởi vì có ngày, cũng đứng sàn đấu này.
      ly sắc, Thanhbliss, hthuqttn2 others thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 15

      Trong phòng kí túc xá, Đỗ Nhược đeo tai nghe học qua mạng chương trình giảng dạy của Viện công nghệ California. Bàn bên cạnh, nhóm con phòng kế bên chen chúc trước máy tính của Hà Hoan Hoan xem đoạn phim thi đấu. Bài viết về cuộc thi “Robot đại chiến” diễn đàn đè bẹp tất cả những chủ đề khác, mức độ quan tâm cao kỷ lục.

      Trước đây, chỉ có số người chú ý tới cuộc thi này, nhưng bây giờ, nhờ có Cảnh Minh nên thu hút cả đám fan qua đường.

      “Đẹp trai quá! Có thể bình chọn cậu ấy là hotboy trường mình rồi.”

      “Ăn mặc cũng sành điệu, nghe là cậu ấm đấy.”

      Hà Hoan Hoan: “Eo ôi, mấy đứa đến xem thi đấu hay ngắm giai thế hả?”

      “Ồ… robot của cậu ta đáng quá!”

      “Ừ, robot lợi hại .”

      “Còn có chiến thuật nữa, thông minh ghê!”

      Hà Hoan Hoan câm nín. Đỗ Nhược tham gia với họ, thu dọn sách vở chuẩn bị tới lớp.

      “Hình như cậu ta có bạn rồi phải.” Giang Tiểu Vận - hoa khôi của lớp Truyền thông ở ký túc xá đối diện thất vọng than thở.

      “Mình thấy có người diễn đàn bảo là mới chia tay mà.”

      “Nghe Trần Tư ta đá con robot của cậu ấy. Điên .”

      Đỗ Nhược sửng sốt, chầm chậm kéo khóa túi.

      Mọi người xem xong clip còn chưa thấy : “Có mấy clip thi đấu trước đây của cậu ta ? Đào ra xem .”

      Đỗ Nhược đeo túi lên, lúc ngang qua liền ghé mắt nhìn màn hình máy tính qua mấy cái đầu lúc nhúc, thấy bóng dáng Cảnh Minh vài năm trước. Cậu thiếu niên gầy gò mặc áo sơ mi trắng, mái tóc dài che phần mắt, mặt lạnh tanh, khóe môi nhếch cong, nhìn robot của mình tiếp nhận thử thách sân đấu.

      Quả nhiên, những cuộc thi này đều rất “thực thụ”, độ chuyên nghiệp cao, hề “bạo lực”.

      liếc nhìn cậu thiếu niên trong clip lần nữa rồi rời khỏi ký túc xá, trong đầu cố gắng nhớ lại nội dung bài học vừa rồi. học là quá trình khổ hạnh, thành thạo rồi mới cảm thấy vui vẻ. mau chóng vượt qua giai đoạn này thôi.

      Lúc sắp đến khu giảng đường, bước chân Đỗ Nhược chậm dần. Nắng thu len qua kẽ lá rọi xuống đường. nheo mắt chần chừ giây lát rồi mở di động tìm kiếm trong diễn đàn. Cuối cùng, tìm được bình luận kia ở trang bảy mươi chín.

      Cậu ta chia tay với bạn rồi, mới hôm qua thôi.

      lật xem tiếp nhưng còn tin nào tương tự. Cúi đầu bước lên bậc thềm, nhất thời chú ý nên đụng phải chàng bên cạnh: “Xin lỗi!”

      sao.” Lê Thanh Hòa mỉm cười quay sang, thấy rất quen mặt. “Ơ, em là…”

      Lê Thanh Hòa đúng ? Chúng ta cùng khoa ạ.” mỉm cười, cất điện thoại .

      Lê Thanh Hòa nghĩ ngợi: “Em là mặc váy ren chạy bốn trăm mét.”

      “Hic…” Đỗ Nhược gãi đầu. “Xấu hổ quá.”

      đâu, dễ thương lắm. Chuyện xấu hổ hơn là…” ta cố ý kéo dài câu , trêu đùa . “… Trong lễ chào mừng tân sinh viên, đàn phát biểu mà có người dám để chuông điện thoại đấy.”

      “Ôi, em muốn độn thổ quá mất.”

      Lê Thanh Hòa cười cởi mở: “Trêu em thôi.” ta cùng vào tòa nhà. “Sáng nay học gì?”

      “Lý thuyết ma trận, Cơ sở vật lý cận đại ạ!”

      “Có khó ?”

      ạ.”

      “Xem ra em thích ứng nhanh đấy.”

      “Cảm ơn quan tâm.” Tuy vậy nhưng thời gian trước, lo âu ngày đêm, mệt mỏi chết được. May mà tất cả qua, những việc này cần với người ngoài.

      Lê Thanh Hòa chợt hỏi: “Em tham gia câu lạc bộ à? nhớ đợt trước, em có tham gia tuyển đợt người mới của Hội sinh viên, nhưng đến vòng phỏng vấn thứ hai lại có mặt.”

      “Dạ.” Đỗ Nhược lúng túng cười. “Bận học quá nên em tham gia tiếp.”

      tham gia cũng sao, Hội sinh viên cũng có chuyện gì cần kíp. Nhưng mà em có hứng thú với hùng biện ?”

      “Hùng biện?” khá ngạc nhiên, xua tay cười: “Em giỏi “võ mồm” đâu.”

      “Đừng sợ, hùng biện phải cãi nhau, dùng lý luận và kỹ xảo thôi.” ta lấy ra tờ rơi đưa cho . “Hiệp hội hùng biện tổ chức hoạt động hai tuần lần. Em có hứng thú xem nhé, ép buộc đâu.”

      “Dạ, em cảm ơn.”

      Đến góc ngoặt cuối cầu thang, hai người tạm biệt nhau.

      Đỗ Nhược vừa vừa xem tờ rơi kia, đó là ảnh đàn đàn chị ăn mặc chỉnh tề, khí thế hiên ngang. Ai ai cũng mỉm cười, vẻ mặt tự tin, tinh thần phấn chấn.

      Mặt bên kia liệt kê thành tích và giải thưởng mà Hiệp hội hùng biện đạt được. Quán quân cuộc thi hùng biện lần thứ X toàn quốc, Á quân cuộc thi hùng biện các trường đại học toàn thế giới lần thứ X…

      Ồ! Thứ này liên quan gì đến cả.

      Hai nam sinh phía đối diện vừa vừa tán gẫu với nhau, nội dung trò chuyện loáng thoáng lọt vào tai :

      “Thằng nhóc Cảnh Minh kia hợm hĩnh quá, ngờ lại chơi ác, đốt robot người ta chẳng nể tình gì cả!”

      ngước mắt, nhìn thấy nam sinh xa lạ và Dịch Khôn.

      Dịch Khôn lạnh nhạt đáp: “Cậu ta vốn định cắt đứt mạch điện, cũng cho Sonny có thời gian hạ nhiệt, nhưng tôi cần. Tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này… Tôi cần đối thủ thương hại.”

      “Tội nghiệp Sonny…” Giọng người kia ỉu xìu. “… Cứ vậy tiêu đời rồi.”

      Hai người họ dần xa. Đỗ Nhược nhớ đến cảnh tượng Sonny bị cháy, đúng là rất đáng tiếc, chắc hẳn chủ nhân của nó còn đau lòng hơn.

      Di động bỗng vang lên tiếng “tít tít”, là tin nhắn từ ngân hàng. Tháng này, tài khoản nhận được hai nghìn tệ. Đỗ Nhược kinh ngạc quá đỗi. Phí sinh hoạt mỗi tháng của chỉ có nghìn tệ thôi mà?

      vội bấm số gọi cho dì Minh Y: “Dì à, có phải dì gửi nhầm tiền rồi ạ? Để con chuyển trả lại, hoặc là tháng sau dì cần gửi cho con nữa.”

      nhầm đâu.” Giọng Minh Y tràn đầy thương. “Con bé này, bây giờ giá cả leo thang, đủ tiền dùng sao với dì? Ăn sáng có cái bánh mì làm sao mà no? Nếu phải Cảnh Minh , dì cũng biết con ăn uống tiết kiệm như vậy.”

      Đỗ Nhược đỏ bừng mặt: “Dì ơi, con cảm ơn nhưng cần đâu ạ. Con đủ tiền dùng mà. Lần đó là hiểu lầm thôi, con vội đến lớp…”

      “Con đừng nữa, tính dì con biết rồi đấy. Chuyện này cứ quyết định vậy. Trời trở rét rồi, con mua thêm vài bộ đồ mặc giữ ấm .”

      Mắt Đỗ Nhược cay cay, lòng chua xót, lúc lâu mới khẽ “vâng” tiếng.

      Minh Y chuyển đề tài: “Ở trường thế nào? Con theo kịp ?”

      “Dạ, theo kịp ạ.” khẽ cất cao giọng, nhiệt tình khoe thành tích: “Con học nhanh lắm. Bây giờ con tự học nội dung ngoài giáo trình, còn tìm đọc kho luận văn và các giáo trình nghiên cứu nước ngoài nữa. Mỗi ngày đều có thể học được những thứ mới mẻ, thích lắm ạ!”

      “Bắt đầu tự học rồi à? Nghe thấy thế dì vui lắm.”

      “Cũng nhờ dì tặng máy tính cho con đấy ạ.”

      “Tiểu Nhược à, con khách sáo quá! Chỉ có chiếc máy tính mà con cảm ơn dì biết bao nhiêu lần rồi, lần nào gọi điện cũng . Lần sau được nhắc nữa nhé.”

      đỏ mặt le lưỡi: “Dạ vâng.”

      đến chuyện này, lúc trước chú và dì cũng chú ý, sớm mua cho con. Là do Cảnh Minh nhắc, dì và ba nó mới nghĩ đến đấy chứ.”

      Đỗ Nhược đứng ngây ra như phỗng. Đến khi buông điện thoại xuống, cảm giác nóng rực gò má vẫn chưa giảm, ngay cả hơi thở cũng hỗn loạn.

      mang đầy tâm về lớp, ngang qua cầu thang nghe được tiếng bước chân ráo riết lên tầng và tiếng trò chuyện sôi nổi của đám nam sinh. Trong đó có Vạn Tử Ngang và Lý Duy học chung lớp với .

      “Trời, cậu ghê , xe đắt như vậy cũng nỡ lòng tháo ra lấy linh kiện.”

      “Hiến thân vì khoa học thôi.” Cảnh Minh đùa cợt.

      Đỗ Nhược rụt chân lại, chần chừ giây lát. Cuối cùng, vẫn kiên trì về phía trước, chạm mặt mấy người họ ngay đầu cầu thang.

      Cảnh Minh mặc chiếc áo jacket kiểu phi công màu đỏ đen, hai tay đút túi. Ánh mắt hai người vừa giao nhau liền lập tức dời sang hướng khác. Đỗ Nhược nín thở ngang qua cậu, dám ngước mắt lên nhìn, chỉ thoáng thấy huy hiệu U.S. ARMY màu trắng nho ở trước ngực áo.

      Lý Duy và Vạn Tử Ngang cười với Đỗ Nhược. Chu Thao và Chương Lỗi học lớp kế bên quen nên chào hỏi. Lớp họ ở tầng , đến đây liền chào nhóm Lý Duy: “ đây.”, “Bye bye.”

      Cảnh Minh quay đầu, nhàn nhã khua tay rồi thẳng lên tầng. Đỗ Nhược từ từ thở ra, về phía lớp học.

      Vạn Tử Ngang vỗ đầu: “À chết, mải chuyện xe hơi, quên hỏi cậu ta Eva thế nào rồi.”

      Lý Duy bật cười: “Yên tâm , sửa chữa lành lặn từ lâu rồi, chạy ro ro trong ký túc xá kia kìa.” đến đây, dường như cậu ta nghĩ đến gì đó, thở dài lẩm bẩm: “Lần này, mình làm người giảng hòa được rồi.”

      Vạn Tử Ngang nhún vai, nghiêng đầu nhìn tờ truyền đơn trong tay Đỗ Nhược: “Cậu muốn tham gia đội hùng biện hả?”

      , mình đâu biết hùng biện.” gấp tờ giấy lại.

      Lý Duy cổ vũ : “Đỗ Nhược tuy hơi hướng nội nhưng vẫn thử tôi luyện thử xem sao.”

      Đỗ Nhược nghịch ngợm nháy mắt: “Thôi , e rằng “vòng gửi xe” cũng qua nổi.”

      Cảnh Minh và mấy bạn học lên tầng.

      Chu Thao chợt cất lời: “ nàng vừa rồi nổi như cồn diễn đàn đấy. Trước khi bị Eva của Cảnh Minh soán ngôi có nhiều người chú ý lắm.”

      Chương Lỗi: “Ai?… À, nàng mặc váy ren chạy bốn trăm mét đó hả? Hôm đại hội mình có thấy, thú vị.”

      “Đúng, nàng đó đấy, lớp của Lý Duy, dễ thương ghê. Cảnh Minh chạy còn đâm phải người ta nữa, ha ha…” Chu Thao giơ tay lên bá vai Cảnh Minh. Cậu cắm cúi lướt điện thoại, buồn phản ứng. Chu Thoa bèn lay vai cậu, “Cậu thấy sao?”

      Cảnh Minh nhét điện thoại vào túi: “Chẳng thấy sao cả.”

      Buổi sáng có bốn tiết chuyên ngành liền, đám con trai đều cảm thấy vô cùng uể oải, chỉ mỗi Đỗ Nhược phấn chấn đến lạ. Chuông tan học vừa reo, liền thu dọn sách vở, chạy đến cầu thang.

      Tất cả sinh viên từ tầng ào xuống như thác đổ. Đỗ Nhược qua lại ở cửa cầu thang mấy lần nhưng chạm mặt người kia, cũng gặp bạn học của người ta.

      lên tầng , men theo hành lang ngó nghiêng vào các lớp học trống . Bấy giờ, mới nghĩ ra, có lẽ sáng nay họ chỉ có hai tiết thôi, hoặc là đổi phòng khác rồi.

      Lời cảm ơn phải ngay trước mặt mới tốt. vội vã chạy đến ký túc xá nam.

      Trước cổng ký túc xá nam có con đường thẳng tắp trồng cây bạch quả, mỗi khi gió thổi qua có vài chiếc lá rụng xuống. , hai chú chim vỗ cánh đậu lên cành cây, chui vào tán lá rồi khuất dạng.

      Đỗ Nhược ngồi cạnh bồn hoa ở đầu đường bên kia, thỉnh thoảng nhìn về phía cổng ký túc xá cách đó mười mấy mét. là giờ cơm trưa, nam sinh ra vào ký túc xá rất đông. Có người cầm hộp cơm chạy vào cổng, cũng có người xách ba bốn túi nilon mua cơm cho cả phòng.

      Chiếc quần lính OG-107 của Cảnh Minh treo cây phơi đồ ở ban công tầng ba bay phần phật trong gió. Nắng gắt nhưng vẫn chói mắt. Mỗi lần thoáng thấy bóng người ban công đều rướn cổ nhìn, nhưng nhanh chóng nhận ra phải cậu.

      Ánh mặt trời ấm áp bao phủ toàn thân Đỗ Nhược, tâm trạng phức tạp xen lẫn ngượng ngùng khó tả. Lát sau, cảm thấy nên tiếp tục ngồi đợi nữa, đằng nào cũng công cốc thôi. Vừa định rời , liền thấy Cảnh Minh rảo bước ra khỏi ký túc xá.

      Đỗ Nhược nghĩ ngợi chút rồi theo cậu.

      Tán cây đại thụ xào xạc trong gió, đám sinh viên xách cơm trưa, đeo balo bước vội vã. Bóng cây và bóng người ngừng đan cài giữa khoảng cách của hai người họ. Bóng lưng cậu cao gầy, trông khỏe khoắn, chững chạc hơn những ngày hạ, hoặc là do hôm nay cậu mặc chiếc áo jacket phi công và quần áo mùa thu hơi dày dặn.

      Cả quãng đường, cậu hề quay đầu lại. theo đuôi cậu qua ký túc xá nam, nhà hoạt động, hội trường, đường chính, vườn hoa, hồ nước… Phong cảnh xung quanh thay đổi, người cũng thưa dần.

      Đến tận khi tới phía sau tòa nhà có lối kiến trúc dân quốc nào đó lạc mất. Đó là tòa nhà cao hai tầng, ngói và tường màu xám, cửa gỗ màu đỏ, tầng phủ đầy dây leo thường xuân xanh biếc. Con đường rợp bóng cây bóng người, chỉ có lá vàng lá xanh che khuất bầu trời. Bốn bề yên tĩnh như thể cả thế giới đều say giấc.

      Đỗ Nhược tìm kiếm khắp nơi, lúc rẽ qua khúc ngoặt ở căn nhà cái chân đưa ra ngáng bước chân .

      “Aaaa!” lảo đảo suýt ngã, tiếng thét làm kinh động chú chim bay vút lên cây.

      Cảnh Minh nhíu mày: “ theo dõi tôi à?”

      phải, tôi tìm cậu có việc.”

      Cảnh Minh liếc nhìn từ xuống dưới, cuối cùng ánh mắt nhìn thẳng vào hình bóng in trong mắt với vẻ mặt “Xem thử muốn gì”. Giờ phút này, cậu còn thân thiện như hôm thi đấu nữa.

      Nắng thu xuyên qua kẽ lá rọi vào cổ Đỗ Nhược. dám nhìn thẳng vào mắt cậu, cúi đầu nhìn chằm chằm huy hiệu U.S. ARMY ngực áo kia.

      hé miệng định : Cảm ơn cậu đưa máy tính cho tôi và chuyện sinh hoạt phí. Nhưng lời này nghẹn mãi bên môi, thốt ra được. bỗng hối hận vì theo cậu đến đây.

      Đợi mãi vẫn thấy gì, cậu bắt đầu cau mày bực bội. Đầu óc Đỗ Nhược xoay chuyển nhanh: “Tôi tự học giáo trình dạy về robot, cậu có thể giới thiệu sách cho tôi ?”

      Cơn gió thổi qua khẽ mơn trớn cành lá thường xuân. Hàng mày cậu thoáng giãn ra, những ngón tay lướt như bay màn hình điện thoại. giây sau điện thoại Đỗ Nhược vang lên báo. Đó là tin nhắn chi chít chữ mà Cảnh Minh gửi đến với tên mười mấy quyển sách.

      “Cảm ơn nhé.” ngẩng đầu.

      Vậy mà cậu chẳng chào câu nào lướt qua , tức khắc biến mất con đường vắng lặng.

      Đỗ Nhược ngẩng lên nhìn lá cây lay động đỉnh đầu, hít sâu hơi rồi sải bước đến thư viện.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 16

      Suốt mấy ngày sau đó, Đỗ Nhược hề gặp lại Cảnh Minh.

      Thứ nhất là vì sắp đến kỳ thi giữa kỳ, vừa phải ôn tập, vừa phải học thêm nội dung ngoài bài giảng, rảnh chú ý đến chuyện khác. Cả ngôi trường rộng lớn như vậy mà Đỗ Nhược chỉ loanh quanh bốn địa điểm: Ký túc xá, thư viện, căng tin và lớp học. Thứ hai là tự lập bản thân. ghét chính mình lúc này, những phân tâm mà còn mất phương hướng, hệt như con ruồi mất đầu bay chệch khỏi quỹ đạo vậy. nhớ biết bao bé có mục tiêu ràng, mực phấn đấu của ngày trước. vùng vẫy trong những suy nghĩ miên man, cố hết sức muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.

      Mải lo lắng trầm tư, chiếc bút trong tay bất giác ấn mạnh hơn, vẽ sột soạt giấy từng đường vụng về theo quy tắc.

      Hà Hoan Hoan vừa nhai thịt bò khô vừa nhoài người lên bàn chép bài, nghe thấy tiếng bút soàn soạt giấy bèn quay đầu lại: “Bạn học Cỏ , cậu làm gì thế?”

      Hạ Nam cầm sách, hề ngẩng đầu lên: “Cứ như róc xương lóc thịt người ta ý.”

      Đỗ Nhược hoàn hồn, thấy tờ giấy vô tội chằng chịt nét chữ. liền vò thành cục rồi ném vào sọt rác: “ có gì, mất tập trung thôi.”

      “Ồ.” Hà Hoan Hoan chẳng buồn để tâm, thế mà Hạ Nam lại nhìn với vẻ lạ lẫm, làm chột dạ né tránh.

      Hôm nay tuy là thứ Bảy, nhưng tuần sau có bài thi trắc nghiệm giữa kỳ nên Hạ Nam và Khưu Vũ Thần đều ở lại ký túc xá ôn bài.

      Khưu Vũ Thần đọc đến mỏi nhừ cả mắt, tức mình ném quyển sách , mở máy tính lên đeo tai nghe định xem phim: “Hoan Hoan, cho mình gói thịt bò khô đặc sản quê cậu coi.”

      Hà Hoan Hoan ném cho Khưu Vũ Thần gói, quay sang nhìn Hạ Nam.

      Hạ Nam: “Cay quá mình ăn đâu. Lỡ mọc mụn phí công mình dưỡng da.”

      “Siêu.” Hà Hoan Hoan giơ ngón cái lên. “Bái phục trước khả năng tự chủ của cậu rồi. Cỏ ?”

      “Mình đến ngày, đau bụng.” Đỗ Nhược thở dài mệt mỏi.

      Hà Hoan Hoan chợt kêu lên: “Đúng rồi, phải tuần này lớp các cậu dã ngoại mùa thu sao? Cậu xin phép à?”

      “Ừ, nhưng vừa xin bọn con trai lớp mình đều nữa, bảo muốn chờ chung với mình nên dời sang tuần sau.”

      Khưu Vũ Thần ăn thịt bò cay đến độ chóp mũi rỉ mồ hôi. “Đúng là hoa khôi lớp, đãi ngộ tốt . Tuần trước lớp mình cũng , có nam sinh xin phép , nhưng nào có chuyện cả lớp hủy bỏ.”

      Đỗ Nhược xoa bụng cho bớt đau, cười yếu ớt.

      Sau vài lời tán gẫu vu vơ, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Thỉnh thoảng có tiếng Hà Hoan Hoan xé gói thức ăn loạt soạt hoặc thanh lọt ra từ tai nghe của Khưu Vũ Thần. Lát sau lại vang lên tiếng đầu bút đè nghiến trang giấy, Hà Hoan Hoan và Hạ Nam cùng nhìn sang thấy Đỗ Nhược mím chặt môi, cầm bút giày xéo tờ giấy.

      Hà Hoan Hoan bối rối gọi: “Đỗ Nhược?”

      Đỗ Nhược dừng lại, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.

      “Cậu sao thế?”

      Đỗ Nhược dối: “Có thể do sắp thi nên căng thẳng.”

      Hà Hoan Hoan thở phào: “Còn tưởng chuyện gì lớn. Cậu đấy, từ lúc mới vào học cậu căng như dây đàn rồi, ngày nào cũng như chuẩn bị thi tốt nghiệp vậy, thả lỏng chút .”

      “Biết rồi, đừng lo.”

      Hạ Nam trầm ngâm chốc lát mới hỏi: “Cỏ , gần đây cậu có tâm hả?”

      “Đúng đấy.” Khưu Vũ Thần quan tâm: “Gặp phải phiền phức gì cứ , xem bọn mình có giúp được gì ?”

      Đỗ Nhược cúi đầu xoắn ngón tay, chần chừ lát mới cất lời: “ biết tại sao mà mình cứ thấy chán chường thế nào ấy, cũng tự giác như trước nữa. Giống như là vẽ sơ đồ vậy, lúc vẽ cứ mất tập trung, khi hoàn hồn thành ra như vậy rồi. thế mình còn hay buồn bực nữa.”

      Khưu Vũ Thần động viên : “Chắc là thời kỳ tâm trạng sa sút thôi. Ai cũng có lúc như vậy, qua vài ngày ổn ấy mà. Khoảng thời gian trước tâm trạng mình cũng vô cớ sa sút đấy.”

      Hà Hoan Hoan phụ họa: “Đúng, mình cũng có lúc như vậy.”

      Đỗ Nhược cảm thấy được an ủi phần nào.

      Hạ Nam gập sách lại, đề nghị: “Có muốn tản bộ ? Coi như hoạt động thắt chặt tình đoàn kết của chúng ta.”

      “Tuyệt!” Hà Hoan Hoan vứt phăng bút . “Mình sớm học vào nữa rồi.”

      Khưu Vũ Thần tắt máy tính: “Mình thay đồ .”

      Đỗ Nhược gật đầu đồng ý. Dù sao cũng ôn xong cả rồi, ra ngoài hít thở khí trời cho bớt ngột ngạt cũng tốt.



      Chỉ có cây cối hoa lá mới nhận ra, mỗi ngày qua , mùa thu lại đượm nồng thêm chút. Mới thời gian ghé qua những con đường tĩnh lặng dẫn đến khoa Vật lý, mà giờ cây cối hai bên khoác lên người sắc màu vàng óng rồi.

      đường trải lớp lá mỏng, chân giẫm lên phát ra tiếng sột soạt vỡ vụn. m thanh êm tai ấy len lỏi vào từng ngóc ngách trong lòng, như thể thủ thỉ tâm tình: Đại học chỉ có thư viện và giảng đường, mà vẫn còn diện của những con đường yên ả rợp bóng cây và cả sân thể dục nữa.

      Hôm nay, toàn bộ cây cối ngả vàng, ánh nắng sáng rực phủ lên mái đầu. Ban đầu, bốn chỉ yên lặng bước trong làn gió thu se lạnh, hỏi việc thi cử, cũng hỏi chuyện tâm . Lúc qua tòa nhà hành chính, Đỗ Nhược chợt nhớ đến cái đêm đứng bậc thềm chờ Cảnh Minh dưới ánh trăng bàng bạc.

      Đỗ Nhược chợt hỏi: “Nếu cứ vì chuyện nào đó mà phân tâm, gây ảnh hưởng tốt đến mình, phải làm sao mới có thể xua tan nó đây?”

      Hà Hoan Hoan bối rối: “Ơ, phải người ta chỉ chú tâm tới thứ mình thích thôi sao? Giống như Vũ Thần thích xem phim, mình thích đồ ăn vặt, Hạ Nam thích trang điểm vậy.”

      “Có số thứ cậu tẩy chay hay kiêng kỵ cũng đặc biệt chú ý mà.”

      “Kiêng kỵ? Giống như người dị ứng phấn hoa cảm nhận được phấn hoa trước tiên sao?”

      Đỗ Nhược phì cười.

      Hạ Nam chia sẻ: “Bất kể là có mục đích gì, nếu như quan tâm quá mức đều nguy hiểm, làm người ta chệch khỏi quỹ đạo. Giống như có khi mình xem phim, ràng chê bai đủ kiểu nhưng càng xỉa xói lại càng muốn xem, đến cuối cùng đột nhiên thấy thích thú nữa ấy chứ. Có điều, cách giải quyết rất đơn giản, tránh xa ngọn nguồn vấn đề . Chỉ cần tránh xa gì là giải quyết được.”

      Đỗ Nhược đăm chiêu.

      Khưu Vũ Thần chuyển đề tài: “Đỗ Nhược là Cỏ , ba người chúng ta cũng nên có biệt danh nhỉ?”

      Đỗ Nhược: “Hạ Nam là Nhất Mộc, Vũ Thần là Tứ Thủy.”

      Khưu Vũ Thần: “Hà Hoan Hoan sao?”

      Hạ Nam: “Song Hoan.”

      Hà Hoan Hoan kháng nghị: “Nghe dở tệ.”

      Đỗ Nhược: “Cậu ấy lơ ngơ như vậy, gọi là Hoan Ngơ .”

      Hà Hoan Hoan tiếp tục phản đối: “Cậu mới ngơ ấy.”

      Khưu Vũ Thần: “Biệt danh này chuẩn nè.”

      Hà Hoan Hoan: “Đừng mà!”

      Hạ Nam: “Hoan Ngơ.”

      Hà Hoan Hoan: “Mấy đứa mới ngơ ý, ba người bọn cậu cộng lại ngơ hết phần thiên hạ luôn.”

      Hạ Nam: “Xem , vừa mới xong đần ra rồi.”

      Bốn nàng cười đùa khúc khích, càng càng xa, giọng dần hòa tan vào cơn gió thu. Chút lăn tăn trong lòng Đỗ Nhược cũng bị cuốn theo chiều gió và những chiếc lá vàng rơi lác đác.

      Cảnh Minh biệt tăm suốt quãng thời gian dài, cũng còn dồn hết tâm tư vào cậu như lúc trước. Giờ đây hễ có thời gian rảnh rỗi, liền vùi đầu tìm hiểu các cách trang trải học phí. Cuối cùng, quyết định nộp đơn xin học bổng, hoặc cân nhắc chương trình vay vốn học tập dành cho sinh viên.



      Trong khoảng thời gian này, Cảnh Minh học mà ngày ngày đắm chìm trong xưởng công nghiệp. Thi giữa kỳ chẳng là gì với cậu. chỉ như thế, mấy thành viên của Prime cũng theo cậu đóng đô trong xưởng.

      Chiếc xe ba của Cảnh Minh sắp xếp vận chuyển đường biển từ nước ngoài về. Bởi vì là xe hơi người lái nên xem như thuộc phạm trù robot, tất cả đều thống nhất gọi nó là robot xe hơi.

      Ngày robot xe hơi vừa về đến, cả đám con trai vây quanh trầm trồ, ngắm nghía sờ mó hồi lâu. Con trai vốn thích xe cộ, đương nhiên quyến luyến rời. Đến khi nó tự động chạy thử thành công trong xưởng người nào người nấy như thấy được bảo vật.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :