1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      cập nhật chương 7+8+9, vì màn bão Like của bạn A Fang hôm nay mình post ba chương ^_^^_^^_^ mọi người hãy ủng hộ nhiệt tình nhé!
      A fang, hthuqttnMãi yêu editor thích bài này.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 10

      Sáu giờ năm mươi phút, trời chưa tối hẳn, ít sinh viên còn chạy bộ ở sân thể dục. Góc sân bên kia dựng hàng rào lưới màu xanh lá, ngăn cách với sân bóng rổ. Tiếng bóng nện vào rổ, tiếng giày ma sát nền đất hòa với tiếng cổ cũ đầy khí thế của đám nam sinh.

      Mùa hè qua, mùa thu mới chớm, khí ban đêm mát mẻ, thư thái vô cùng. Đỗ Nhược lượn vòng theo đường chạy, đến gốc cây dương tập trung với bạn học. Mấy bạn nam mặc đồ bóng rổ, đầu mướt mồ hôi, vừa nhìn biết mới đánh bóng xong.

      Mọi người tập trung bàn bạc cách chào sân trong đại hội thể dục thể thao. Đỗ Nhược đưa ra ý kiến, lớp có hai mươi hai người, bạn nam đầu hàng giơ biển lớp, hai mươi người còn lại xếp thành bốn hàng dọc, năm hàng ngang, vừa tiết kiệm thời gian vừa đỡ tốn công sức.

      ngờ có người lắc đầu, bảo đây phải là cấp ba, giơ biển lớp thể được tinh thần hăm hở chào sân của tập thể. Ngụ ý của họ là muốn tôn lên bóng hồng duy nhất của lớp cơ.

      Đỗ Nhược tò mò: “Các cậu nghĩ ra cách nào chưa?”

      Lý Duy ra ý tưởng sơ bộ của mọi người: nam sinh giơ biển lớp trước mở đường. Tiếp theo đến Đỗ Nhược và bốn nam sinh sau hộ tống. Cuối cùng là đội ngũ bốn hàng dọc, bốn hàng ngang vuông vức.

      Đỗ Nhược tò mò: “Các cậu xếp mình ở vị trí kia định cho mình cầm thứ gì?”

      “Đúng rồi, cậu có xem phim Mối tình đầu của Thái chưa?”

      “Chưa.”

      sao, bọn mình cho cậu cầm cây gậy lấp lánh. Giống như đũa phép của mấy bà tiên ấy, nhưng to hơn chút.” Vạn Tử Ngang giải thích: “Bọn mình làm nó lung linh hơn cả trong phim.”

      Đỗ Nhược trở nên cảnh giác: “ phải bắt mình mặc váy công chúa bồng bềnh, cầm gậy phép múa may đấy chứ?”

      Cách miêu tả quá sống động, cả đám nam sinh ngây ra chốc lát rồi cười phá lên.

      “Sao cậu lại đáng thế?”

      Hà Nghị mỉm cười giải thích: “ đến nỗi thế đâu, mình cậu múa rất lúng túng. Chúng ta học điều khiển cảm biến mà, phải có chút liên quan đến chuyên môn chứ.”

      Tăng Khả Phàm tiếp lời: “Cậu cầm cây gậy phát ra nhiều kiểu mệnh lệnh, sau đó bọn mình phối hợp làm những động tác phản ứng khác nhau.”

      Mắt Đỗ Nhược sáng long lanh: “Nghe hay đấy! Đây là ý tưởng của ai thế?”

      vừa dứt câu quả bóng rổ bay vụt tới, đâm sầm vào lưới sắt phía sau. Tiếng va chạm vang dội sau gáy khiến ôm đầu hét lên thảm thiết, hoảng sợ nhảy sang chỗ khác.

      Đỗ Nhược sợ đến mức tim như muốn nổ tung, quay đầu nhìn thấy quả bóng bật lại mặt đất. Cảnh Minh mặc đồ bóng rổ chạy đến, vươn tay chộp lấy quả bóng lạc hướng. Cậu xoay cổ tay, quả bóng đập xuống đất rồi nảy lên, ngoan ngoãn nghe theo điều khiển của cậu.

      Đầu cậu đẫm mồ hôi, tóc ướt bết lại thành từng lọn, ngọn tóc vung vẩy theo từng động tác cơ thể.

      Đúng là oan gia ngõ hẹp sao?

      Cảnh Minh thở hổn hển nhìn sang bên kia tấm lưới, hất cằm với đám nam sinh lớp Đỗ Nhược coi như chào hỏi. Ánh mắt cậu lướt qua Đỗ Nhược ngừng lại trong thoáng chốc, như thể định gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

      Cậu hỏi có sao , quay người đập bóng chạy rồi ném bóng vào rổ với tư thế oai phong. Mấy vây xem vỗ tay reo hò ngớt.

      Đỗ Nhược quá sợ hãi, nhịp tim đập điên cuồng, mãi vẫn chưa bình ổn lại. hậm hực nhìn Cảnh Minh sân bóng, thầm rủa: Lạy trời cho ngã sấp mặt luôn !

      Lý Duy hô hào bạn học tập hợp. Đội ngũ hai mươi hai người xếp hàng từ thấp đến cao, trước tiên vòng đường chạy.

      hai hai hai!”

      Đỗ Nhược đứng mình hàng, cần quan tâm đến so hàng trái phải. lát, vô thức liếc mắt về phía bên kia lưới sắt. sân bóng rổ, Cảnh Minh chơi bóng như tuyển thủ lành nghề, phối hợp động tác chuyền bóng, nhận bóng nhuần nhuyễn, làm động tác giả, quay người bật cao… Thậm chí có thể nghe thấy tiếng giày ma sát mặt sân sắc bén và mạnh mẽ khi cậu đột ngột xoay người.

      Cảnh Minh tránh được hàng phòng ngự của đối phương, lao đến dưới rổ, nhảy bật lên trong thế ngăn cản quyết liệt. Nhưng đây chỉ là thủ thuật che mắt, cậu đột ngột đáp xuống đất, quay phắt sang lỗ hổng hàng phòng ngự của bên kia rồi đột ngột đưa lưng về phía rổ. Quả bóng trong tay cậu tung ngược về sau, bay vào rổ. Cậu tiếp đất rất nhịp nhàng, động tác linh hoạt, uyển chuyển, ngầu hết sức. Khán giả căng mắt theo dõi lập tức vỗ tay rầm rộ.

      Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Nhược khỏi sửng sốt, tim cũng lỡ nhịp theo.

      Môn thể thao này đặc sắc . Nhưng tên kia chảnh chọe quá, giá mà thình lình ngã phát khoái hơn!

      Nghĩ đến đây, chân bất chợt giẫm phải dây giày, sau đó ngã nhào xuống đất.

      Đỗ Nhược đau đến nước mắt rưng rưng, ngẩng đầu thấy Cảnh Minh trùng hợp về phía này uống nước, tận mắt chứng kiến cảnh mình ngã.

      Nam sinh cả lớp chạy ùa đến, đỡ dậy: “ thế nào mà ngã vậy?”

      Đỗ Nhược mếu máo: “Dây giày bị tuột.”

      bạn nam lập tức ngồi xuống buộc lại giúp .

      cần đâu.” sợ hãi, dằn cơn đau nơi đầu gối, định ngồi xuống cản lại. Thế nhưng đối phương nhanh chóng buộc xong, cảm động vô cùng, luôn miệng cảm ơn cậu ta.

      “Còn được ?”

      “Được mà, sao đâu.”

      Nhưng họ vẫn bắt phải ngồi xuống nghỉ ngơi. Những người còn lại tiếp tục luyện tập.

      Đỗ Nhược chăm chú quan sát đội hình hồi lâu, bất giác quay đầu nhìn sân bóng. Chẳng mấy chốc, trời tối đen, nhóm Cảnh Minh cũng giải tán.

      Đèn cao áp bên kia sân thể dục bật lên, ánh đèn đồng loạt bừng sáng, soi rọi cả sân như ban ngày. Bóng dáng Cảnh Minh nổi bật dưới ánh đèn, đồ bóng rổ đan xen hai sắc tím vàng, mái tóc đen ngắn ngủn bết lại, dựng lên lỉa chỉa như lưỡi kiếm sắc. Cậu lững thững nhặt áo khoác treo dưới khung bóng rổ, vừa xem điện thoại vừa rời khỏi sân.

      Mấy nam sinh ở sân khác vẫn tiếp tục chơi bóng, đám người mới lục tục kéo đến khoảng sân cậu vừa chơi ban nãy.

      Đỗ Nhược dõi theo bóng dáng cậu dần khuất sau hai lớp lưới sắt và bóng người dày đặc. quay đầu, nhìn sân thể thao dưới ánh đèn trắng sáng.

      khí ban đêm bắt đầu se lạnh, Đỗ Nhược muốn trở về ký túc xá thay quần áo. Lớp chỉ tập thêm vài vòng cho quen hàng rồi giải tán.

      Đỗ Nhược chạy như bay về ký túc xá, đường gặp người quen nào. Trong phòng tối om, chỉ có Khưu Vũ Thần bật chiếc đèn bàn ngồi xem phim. Hà Hoan Hoan và Hạ Nam chắc đến thư viện rồi.

      Khưu Vũ Thần thấy về, liền bấm nút tạm dừng: “ phải cậu bảo Hoan Hoan mang sách đến thư viện giúp cậu sao? tập dượt xong đến thẳng đó mà?”

      “À, ừ nhỉ, mình đây.” vội vã chạy .

      “Hồn vía lạc đâu rồi biết?” Khưu Vũ Thần lẩm bẩm, tiếp tục xem tập phim dang dở.

      Đỗ Nhược tới thư viện tự học, đọc sách lát lấy giấy ra vẽ sơ đồ mạch điện. nhanh chóng thiết kế ra mấy mạch phức tạp, trong lòng vô cùng hứng khởi. Thấy vẫn còn sớm, bèn xem trước mấy nội dung thầy chưa dạy. Đến chín giờ điện thoại di động trong túi rung lên.

      Kỳ lạ, hôm qua mới gọi cho mẹ, bạn học trong lớp cũng vừa gặp, là ai gọi cho mình nhỉ?

      Bất ngờ thấy hai chữ “Cảnh Minh” nhấp nháy màn hình, lập tức chạy ra hành lang nghe điện thoại: “A lô?”

      Đầu bên kia đợi lâu quá nên tỏ ra bực dọc: “ ở đâu?”

      lấm lét đảo mắt: “Thư viện, sao thế?”

      ra đây chút.” Cậu ra lệnh.

      “Ơ!” dấy lên cảnh giác. “Để làm gì?”

      “Ba mẹ tôi mua máy tính cho , gửi đến chỗ tôi. Mau ra lấy .”

      ngây người chốc lát, bối rối : “Cảm ơn chú dì… và cậu.”

      Cảnh Minh khựng lại chút rồi thúc giục: “Nhanh ra lấy .”

      “À, tôi đến ngay.”

      “Đừng đến ký túc xá chỗ tôi. Ra sau tòa nhà hành chính ấy.” Cậu dặn thêm câu rồi cúp ngay điện thoại.

      Đỗ Nhược hiểu, cậu muốn để ai nhìn thấy nên tìm nơi vắng vẻ đây mà.

      Cậu có thể tranh thủ đến đưa máy tính cho phúc đức lắm rồi, làm sao dám để cậu chờ cơ chứ, thế là chạy mạch đến chỗ hẹn.

      Dần xa khu giảng đường, bóng người đường thưa dần, chỉ có ánh đèn nhạt nhòa và bóng cây loang lổ. khí buổi đêm rất mát mẻ, dễ chịu. Song quá sốt ruột, chạy nhanh đến nỗi lưng mướt mồ hôi.

      Tòa nhà hành chính tắt đèn tối om, cổng khép kín, con đường trước cổng thênh thang bóng người. Cây hòe ven đường tươi tốt um tùm, vài bụi cây be bé chen chúc trong bồn hoa, hai bên sân là dãy nhà thấp theo lối kiến trúc thời dân quốc vắng lặng như tờ.

      Đèn đường leo lét, ánh trăng rọi sáng cả vùng như phủ lớp sương mờ ảo lên cảnh vật. tới lui bậc thềm, cố điều hòa nhịp thở, hồi hộp chờ đợi cậu.

      Mồ hôi người ráo bớt, gió lạnh thừa cơ len lỏi thấm vào thân thể. Đỗ Nhược ngồi thụp xuống, co ro ôm chặt chân mình.

      Lát sau, nghe tiếng bước chân vọng đến giữa màn đêm yên tĩnh, vội đứng bật dậy.

      Cảnh Minh đút tay vào túi quần, lạnh lùng đưa cho chiếc túi giấy to đùng.

      Đỗ Nhược càng ngạc nhiên hơn: “Là laptop sao?”

      Mấy giây sau, Cảnh Minh mới hiểu được ý của . Cậu cười phá lên: “Thời đại nào rồi mà con ở ký túc xá còn dùng máy bàn?”

      Lần này, Đỗ Nhược để ý đến lời chế giễu của cậu. Cũng đúng thôi, con phải dùng laptop gọn , xinh xắn, ai còn mua máy bàn cồng kềnh nữa? hiếm khi vui vẻ tiếp lời cậu: “Ký túc xá nam dùng gì?”

      “Máy cấu hình cao để chơi game.” Cậu thản nhiên trả lời.

      “Cảm ơn cậu nhé.” Đỗ Nhược cười tươi như hoa.

      Đây là lần đầu tiên cười tươi tắn với Cảnh Minh như vậy. Nhờ hỗ trợ đắc lực của ánh trăng mà làn da Đỗ Nhược trắng trẻo hơn so với mọi ngày, đôi mắt cười cong cong, khóe môi thấp thoáng lúm đồng tiền. Cậu lẳng lặng lướt mắt nhìn từ xuống dưới. mặc áo thun và khoác áo sơ mi bên ngoài, gió lạnh vừa thổi qua liền run như cầy sấy.

      Cảnh Minh hỏi khẽ: “Hết tiền rồi hả?”

      Đỗ Nhược hiểu: “Gì cơ?”

      có tiền mua quần áo à?”

      Nỗi vui sướng lâng lâng phút chốc vỡ tan tành, lòng cảm kích vì cậu mang laptop đến đưa tận tay cho cũng bay biến chẳng sót lại mảy may. Tên này sao cứ mở miệng là như muốn gây thế nhỉ? Nhưng Đỗ Nhược nhận ân huệ của người ta nên thể lời khó nghe được. Mặt mày thoáng chốc sa sầm, cầm túi đồ quay người bỏ .

      “Đứng lại.” Cậu gọi giật từ phía sau.

      Đỗ Nhược vừa nghe “lệnh”, lập tức dừng lại theo phản xạ. chán nản trừng mắt: “Làm gì?”

      Cậu nhướng mày hỏi: “Mặc ít vậy lạnh sao?”

      Đỗ Nhược giật mình nhìn cậu, hơi ấm bỗng bao trùm cả cơ thể. Hóa ra ý cậu là vậy. Lúc biết nên trả lời thế nào cậu móc ví tiền trong túi quần ra, lấy xấp tiền mặt đưa : “Cầm lấy .”

      Máu lập tức dồn hết lên não, siết chặt túi giấy, lắc đầu: “ cần đâu, tiền tôi đủ dùng rồi.”

      Tiền đưa ra có lý nào lại thu hồi? Chẳng buồn kỳ kèo với nữa, cậu dứt khoát khom lưng nhét tiền vào túi giấy rồi bỏ .

      Mắt Đỗ Nhược cay cay, lập tức lấy tiền từ túi giấy ra, chạy đến nhét vào tay cậu. “ cần đâu.” Rồi chạy như bay về ký túc xá.

      Lưng ướt đẫm mồ hôi, miệng lưỡi khô khốc, Đỗ Nhược tựa vào vách cầu thang ngẩn người. Đèn cảm ứng tắt ngóm, xung quanh tối đen như mực.

      Nỗi buồn chẳng hiểu từ đâu trào dâng trong lòng. Nếu và cậu cứ giống như lúc đầu giao kèo tốt biết mấy. phải chạm mặt nhau ở trường hay quá rồi. Như thế, mới có thể giả vờ giữ chút tôn nghiêm trước mặt cậu.

      Đỗ Nhược chán chường cụp mắt, ngón tay xoa vầng trán lạnh toát, phát trong túi giấy còn sót lại tờ trăm tệ.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 11

      Lúc Đỗ Nhược vào ký túc xá nam, quản lý hề ngăn cản. Hành lang râm mát nồng nặc mùi hormone nam tính khiến hơi bất an. hít sâu, thẳng lên tầng ba trong bủa vây của những ánh mắt nghi hoặc từ các nam sinh xung quanh.

      Băng qua hành lang, Đỗ Nhược nhìn thấy bên trong ký túc xá còn có bóng dáng nữ sinh, họ cầm đủ loại vật dụng khua tay múa chân, chuẩn bị đạo cụ cho đại hội thể dục thể thao sắp tới.

      Cửa phòng 308 mở toang, Lý Duy và mấy nam sinh cùng lớp ngồi bệt dưới đất làm đồ thủ công. bàn bừa bộn thuốc màu, giấy vẽ, gậy, dây ruy băng và giấy kim tuyến. Bọn họ nhiệt tình chê bai lẫn nhau:

      “Hồng mà với xanh lá, xấu chết được.”

      “Cậu phối màu xấu bỏ xừ ấy. Hồng, cam, xanh lá, xanh lam, tím, định làm gậy cầu vồng à?”

      Đỗ Nhược gõ cửa phòng: “Mọi người cãi nhau gì thế?”

      “Đến đúng lúc lắm! Đây là gậy phép, cậu muốn tạo hình cho nó thế nào? Vật dụng trang trí đều ở đây, cậu chỉ việc nêu ý kiến, còn lại cứ để bọn mình lo.”

      “Chỉ sợ bọn mình thiết kế cậu thích thôi.”

      “Thằng này muốn dán đống sợi tua rua màu vàng đầu gậy, sến súa quá mất.”

      “Có ông sến ấy, như vậy mới tỏa sáng lấp lánh, thu hút mọi ánh nhìn chứ.”

      Đám con trai lại nhao nhao. Đỗ Nhược lắng nghe ý kiến từng người, phát mấy bạn nam thân lớp bình thường tay chân nhanh nhẹn, làm thiết kế thí nghiệm cũng thuộc hàng cao thủ, nhưng đối với phương diện thẩm mỹ lại mù mờ quá đỗi. Có mỗi cây gậy phép mà cả đám cứ tranh cãi mãi, phải thủy thủ mặt trăng cũng là ma tiên gì đó.

      Nghĩ đến việc mình chính là người cầm cây gậy phép ấy diễu hành sân thể dục, đương nhiên người mất mặt cũng là mình, vậy nên thể trơ mắt nhìn nữa: “Thôi để mình làm cho, các cậu làm việc khác .”

      “Cũng được.” Họ còn phải vẽ biển lớp, thiết kế áo thun nữa.

      Đỗ Nhược loay hoay chọn đồ trang trí. Mấy nam sinh vừa chuẩn bị những đạo cụ khác vừa chuyện:

      “Trận đấu hôm qua của Cảnh Minh thế nào?”

      “Vào chung kết rồi.”

      “Vớ vẩn, bọn này cũng đoán được mà. Hỏi tình hình chiến đấu kìa.”

      “Hạ gục robot đối thủ trong vòng hai mươi giây.”

      “Woa!”

      tò mò hỏi Lý Duy: “Gần đây nhóm Prime các cậu tham gia thi đấu à?”

      , là cá nhân Cảnh Minh thôi.”

      “Ồ!” còn gì để hỏi nữa.

      Trong phòng đông người chật chội, có chỗ ngồi, Lý Duy gợi ý: “Đỗ Nhược, cậu qua phòng mình , yên tĩnh hơn.”

      Trong đầu gióng lên hồi chuông cảnh giác: Lý Duy ở cùng với ba nam sinh khác nữa đấy!

      Như nghe được tiếng cảnh giác trong đầu Đỗ Nhược, Lý Duy giải thích: “Bạn cùng phòng mình đều ra ngoài rồi, ai quấy rầy cậu đâu. Bàn của mình nằm bên phải gần cửa ấy.”

      do dự giây lát rồi ôm đống đồ làm gậy qua phòng 307. Đèn điện sáng trưng, trong phòng bóng người.

      Giường đa năng, khăn bông, chậu nước, lọ nhựa chứa đầy tàn thuốc, áo vắt lủng lẳng ghế… Trông bừa bãi lắm. Khắp phòng thoang thoảng mùi cơ thể hòa lẫn mùi nước giặt quần áo và cả mùi thuốc lá của ai, nhưng chắc chắn phải của Cảnh Minh. Trong ấn tượng của Đỗ Nhược, hình như cậu có thói quen hút thuốc lá. Mùi hương người cậu rất trong lành, đến gần là ngửi thấy ngay.

      bàn của Lý Duy chất đống sách vở và giấy nháp, sắp xếp chút để dành ra khoảng trống. Nhìn lướt qua ba chiếc giường đa năng khác, lập tức nhận ra cái ổ của Cảnh Minh, nằm bên tay phải nhưng gần cửa sổ, sát chỗ Lý Duy. Đáy tủ đặt đủ các kiểu giày vừa nhìn biết đắt đỏ. bàn đặt chiếc iMac và tai nghe, kệ là mấy quyển sách và mô hình máy móc, dưới gầm bàn là đống robot. Quần jeans rách và áo hoodie đen nằm ngổn ngang giường.

      vừa định ngồi xuống thấy máy tính của Cảnh Minh lóe sáng. Để treo máy thế này, xem ra cậu về bất cứ lúc nào. Đắn đo giây lát, Đỗ Nhược quyết định ôm đồ quay lại phòng kế bên để tránh màn bốn mắt nhìn nhau đầy ngượng ngùng.

      Thế nhưng ngoài cửa bất ngờ vọng đến giọng của Cảnh Minh: “ rảnh quá phải ?”

      Đỗ Nhược giật thót tim, còn chưa kịp phản ứng cửa bị đẩy ra. Cảnh Minh sầm mặt vào, nhìn thấy Đỗ Nhược thoáng chút ngạc nhiên. Sau đó, cậu lập tức bật chế độ phách lối thường ngày: “ đến đây làm gì?”

      Đỗ Nhược giải thích: “Lý Duy bảo tôi đến đây.” Rồi đặt đồ đạc xuống bàn cậu ấy.

      Cảnh Minh nhìn hồi lâu mới nhếch môi cười: “ đợi đó.”

      Cậu đến nhét quần áo giường vào tủ, sau đó nghiêng người dựa vào cầu thang giường, biết làm gì. Lát sau, Đỗ Nhược nghe thấy tiếng máy móc chuyển động, quay đầu lại thấy con robot nhắn vung vẩy hai tay, nhanh nhẹn xông thẳng về phía .

      Đỗ Nhược ngơ ngác con robot kia chạy tới chân , hai mắt vừa to vừa sáng gườm gườm nhìn . Thình lình, nó giơ tay lên gõ “bụp” tiếng vào mắt cá chân Đỗ Nhược, sau đó lập tức quay người bỏ chạy nhanh như chớp.

      Đỗ Nhược trố mắt chết lặng.

      Cảnh Minh điềm nhiên hỏi: “Đau ?”

      “Đau.”

      ngờ, lực của con robot xíu ấy lại chút nào.

      “Vậy tốt.”

      Đỗ Nhược chẳng hiểu gì cả, ngơ ngác nhìn “nhân vật” kia cách hiếu kỳ. Dường như tâm trạng Cảnh Minh rất xấu, vừa định đeo tai nghe nghe thấy Đỗ Nhược dè dặt hỏi: “Robot đó là cậu làm hả?”

      “Ừ.” Cậu trả lời cụt ngủn, thèm ngoảng đầu nhìn.

      Lòng hiếu kỳ xua tan mọi lúng túng của : “Nó rất vững, mà dùng bánh xích vững là đúng rồi. Robot này cậu lắp con quay hồi chuyển(1) à?”

      (1) Con quay hồi chuyển là thiết bị dùng để đo đạc hoặc duy trì phương hướng, là bánh xe hay đĩa quay với các trục quay tự do theo mọi hướng.

      Cảnh Minh bình thản quay sang nhìn : “Giáo trình của hình như chưa đến nội dung này mà?”

      “À, tôi tự học thêm ở ngoài.” vẫn tập trung vào con robot, hiếu kỳ: “Gần đây có cuộc thi robot đúng ?”

      “Ừ.” Cậu vắt tai nghe lên cổ, ngón tay lướt như bay màn hình cảm ứng.

      Đỗ Nhược đăm chiêu gật đầu, tự nhủ lát nữa về phòng lên mạng tìm kiếm thời gian và địa điểm thi đấu. Cơ hội tốt như vậy nhất định phải mở mang kiến thức.

      nghĩ miên man Cảnh Minh đột ngột quay sang nhìn : “ muốn xem sao?”

      “Ừ.” gật đầu.

      Cậu đăm chiêu chốc lát rồi đến rút tấm vé từ giá sách của người bạn, đưa cho .

      thảng thốt nhận lấy: “Cảm ơn.”

      Cuộc thi diễn ra sau khi kết thúc đại hội thể dục thể thao, vé VIP, có số ghế.

      “Có mặt trước hai mươi phút, đến đó gọi cho tôi.”

      “Ừ.”

      Cảnh Minh đeo tai nghe vào, phớt lờ mọi thứ xung quanh, như thể sợ làm ồn đến cậu.

      nhìn dáng vẻ tập trung gõ bàn phím của cậu, ánh sáng màn hình phản chiếu lên gương mặt khôi ngô, nhấp nháy rọi vào đôi mắt cậu. bỗng có cảm giác như trở lại ngày ngồi trong quán net.

      Đỗ Nhược hít sâu, cúi đầu chăm chú làm cây gậy phép. Thỉnh thoảng, lại lén nhìn con robot kia. Nó ngoan ngoãn nằm im bên chân Cảnh Minh, trông be bé đáng hết sức! Đột nhiên, cũng muốn học chế tạo robot. Ừ, lát về tìm tài liệu nghiên cứu xem sao.
      Last edited: 12/8/18
      ly sắc, Thanhbliss, hthuqttn2 others thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Sắp tới mình chuẩn bị thi nên có thể đăng đều được, cảm ơn bạn Mãi editor vì like post của mình rất đều. Mình bù lại sau khi thi xong!
      hthuqttn thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Hai người ai làm việc nấy, bên cậu tiếng bàn phím vang lách cách, bên tiếng cắt giấy thủ công kêu sột soạt. Bỗng di động của cậu để giường vang lên bài nhạc tiếng mà Đỗ Nhược nghe lời. Giọng hát bay bổng nhưng hơi khàn lan tỏa khắp gian.

      Di động vẫn kêu suốt, hình như Cảnh Minh hề hay biết. Đỗ Nhược chỉ nghe được câu cuối: “I’m listening to you.”

      Tiếng chuông ngừng lại, mười mấy giây sau lại vang lên, cậu vẫn chẳng mảy may phản ứng.

      Ôi, chơi game mà để thanh lớn vậy á? Đỗ Nhược đành gọi cậu: “Này!”

      Cảnh Minh buồn đoái hoài.

      Đỗ Nhược cầm cây gậy phép gõ lên cầu thang kế bên bàn học cậu. Cậu lạnh nhạt liếc nhìn . chỉ lên chiếc giường phía .

      Cảnh Minh tháo tai nghe ra, đứng dậy lấy điện thoại. Cậu có vẻ dè dặt vì có mặt của Đỗ Nhược nên chỉ nghe máy chứ lời nào.

      Ngược lại, trong điện thoại như bắn súng liên thanh. Cảnh Minh bình thản buông câu: “ thấy phiền à?”, sau đó gằn giọng: “Ở ký túc xá, làm sao?”

      thà ngồi lì trong phòng chơi game cũng ra gặp em! Đừng viện cớ bận làm máy móc quái quỷ gì đó.” Lần này, Đỗ Nhược nghe giọng lên án ở đầu dây bên kia.

      Sắc mặt Cảnh Minh trở nên xanh mét. Cậu ra ban công, cách xa Đỗ Nhược, vì đối phương có vẻ chưa muốn kết thúc tràng diễn văn lên án kia.

      Đỗ Nhược cúi người nhặt cây bút chì màu vừa lăn từ bàn xuống đất, vô tình nhìn thấy máy tính Cảnh Minh mở chương trình Protel. ra cậu vẽ bản đồ, phải chơi game.

      chột dạ trở về ghế ngồi. Còn bên ngoài ban công, cuộc chiến bắt đầu đến giai đoạn nảy lửa.

      Cảnh Minh tức tối: “Đủ rồi. Cả ngày cứ la lối suốt, tôi phát mệt với rồi.”

      biết Mẫn Ân Trúc gì, Cảnh Minh điên tiết quát lên: “Mẹ nó, bị thần kinh à?”

      “Chia tay. Mẫn Ân Trúc, lần này dứt khoát cắt đứt đấy. Tốt nhất đừng chạy đến năn nỉ ông đây.”

      “Ai xuống nước làm chó!”

      Đỗ Nhược kinh hồn bạt vía, tự dưng trở thành nhân chứng bất đắc dĩ cho cuộc chia tay. dám ngồi ở nơi nồng nặc mùi thuốc súng này nữa, vội vàng thu dọn đồ đạc. vừa đứng dậy, Cảnh Minh mặt mày hầm hầm vào, vứt điện thoại lên bàn, chiếc tai nghe cũng trở thành nạn nhân của màn giận cá chém thớt. Cậu thèm đếm xỉa đến , tiếp tục làm việc máy tính.

      Đỗ Nhược nhanh chân chuồn sang phòng ký túc xá kế bên.

      Làm xong đạo cụ, lúc về qua phòng 307, tiếng chuông điện thoại của Cảnh Minh lại reo vang. Đỗ Nhược liếc mắt nhìn đèn bàn và máy tính đều mở, nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.

      Sau đó, gặp Mẫn Ân Trúc lo lắng đứng dưới sân ký túc xá gọi điện thoại. Thấy Đỗ Nhược ra, ta lộ vẻ kinh ngạc, ngại ngùng đến gần bắt chuyện: “Bạn ơi…”

      “Ơi?”

      “Con có thể vào ký túc xá nam hả?”

      “Bình thường được, nhưng tuần trước đại hội thể dục thể thao sao. Là mấy ngày này đấy.”

      “À, cảm ơn nhé.” Mẫn Ân Trúc cười như trút được gánh nặng, chạy ào vào trong.

      nàng cười xinh ! Đỗ Nhược thầm cảm khái, vóc dáng cao ráo, ăn mặc cũng đẹp. Nghĩ đến đây, lại khỏi tò mò: Lần này, hai người họ chia tay sao?

      Chuyện này rất nhanh có kết quả.

      Hôm đại hội thể dục thể thao, thời tiết rất đẹp. Bầu trời ngày thu cao trong vời vợi, cây cối xung quanh sân thể dục rực rỡ sắc xanh sắc vàng. Cách chào sân của mỗi lớp cứ như cuộc thi sinh viên thanh lịch. Có lớp mặc đồng phục sinh viên thời dân quốc, có lớp khoác lên người trang phục cổ đại, có lớp diện cả bộ cung đình phương Tây, chưa kể có lớp sáng tạo đến mức mặc cả quân trang hỏa tiễn. Thậm chí có lớp làm hẳn tàu hỏa hơi nước hoành tráng.

      Lớp Đỗ Nhược là lớp ra sân cuối cùng. Sáng hôm đó, Hạ Nam ấn Đỗ Nhược xuống ghế, loay hoay trang điểm cho . Ban đầu, giãy nảy chịu, nhưng lại trúng chiêu khích tướng của bạn: “Dù sao cậu cũng là hoa khôi lớp, đừng làm mất hình tượng cả lớp chứ!”

      Đỗ Nhược đành ngoan ngoãn nghe theo. Sau nửa giờ giày vò, ba bạn cùng phòng đồng thanh: “Cỏ , hôm nay mới phát đường nét của cậu rất đẹp đấy, có điều da hơi ngăm thôi.”

      “Nhà mình ở gần vùng nhiệt đới, mặt trời chói chang quanh năm mà.”

      “Bắc Kinh hiếm khi có nắng, nên trắng… Ôi chao, cậu nhìn kỹ xương quai xanh của mình .”

      Đỗ Nhược bị đẩy đến trước gương, phút chốc ngẩn ngơ. trong gương trông cũng xinh đấy chứ!

      được trang điểm kỹ càng, tóc tết đuôi sam và cài bông hoa sơn trà trắng. Đôi giày cao gót phối với váy hai dây trắng tinh khoe bả vai và xương quai xanh gợi cảm. Đỗ Nhược cầm gậy phép lung linh tinh xảo, chỉ huy đội ngũ bước vào sân khấu chính.

      vung gậy phép ra lệnh, sang ngang, lên cao, đưa qua đỉnh đầu, xoay tròn, hoặc giơ cả hai tay lên xoay vòng. Đám con trai trong lớp lần lượt nghe theo hiệu lệnh của , thay đổi đủ kiểu đội hình phức tạp, còn nhảy popping(1) và làm động tác như robot.

      (1) Popping là thể loại nhảy đường phố dựa kỹ thuật làm co và thả lỏng nhanh cơ bắp để tạo những cú “giật” cơ thể vũ công, được gọi là pop hoặc hit.


      Tiết mục sáng tạo và vui nhộn, vô cùng đặc sắc nên được ban tổ chức vỗ tay nhiệt tình. Sinh viên sân cổ vũ hết mình, nhất là nhóm Hà Hoan Hoan.

      Đỗ Nhược biểu diễn xong thu hồi gậy phép. Màn chào sân của lớp thành công tốt đẹp, ánh mắt của khán giả chính là minh chứng. cười tự tin với ba bạn của mình, ánh mắt vô tình bắt gặp bóng dáng Cảnh Minh lẫn trong đám đông. Lớp cậu cũng ở bên đấy.

      Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

      Nghi lễ khai mạc kết thúc, Đỗ Nhược vui vẻ chạy lên khán đài, đúng lúc Cảnh Minh xuống bậc thềm. hít hơi, nghiêng người nhường lối. Tâm trạng cậu có vẻ rất tốt, lúc ngang qua còn khen : “Hôm nay ăn diện tồi.”

      Đỗ Nhược chưa kịp hoàn hồn cậu bước nhanh xuống khán đài, mất hút trong đám đông.

      Từng cơn gió hây hây thổi qua ngọn cây, lòng như nở hoa, bước chân tênh lên dãy khán đài cao nhất. Ánh nắng mùa thu xuyên qua kẽ lá, phủ lên người từng chùm sáng óng ánh rạng ngời.

      Đỗ Nhược chợt nhớ lúc sáng được bạn cùng phòng khen đẹp nên đưa tay thử sờ xương quai xanh của mình, bất giác nở nụ cười.

      Lát sau, Khưu Vũ Thần đến đưa áo khoác cho : “Mau mặc vào, đừng để cảm lạnh.”

      lạnh đâu.” Đỗ Nhược vừa vừa ôm áo khoác vào lòng.

      “Được thôi, cho cậu khoe sắc đẹp thêm chút nữa.” Khưu Vũ Thần véo má Đỗ Nhược. “Hôm nay em đẹp chết người. Nhưng lát nữa nhớ mặc áo khoác đấy, đừng để bị đông cứng.”

      “Biết rồi.”

      Đỗ Nhược ngồi cao, tầm nhìn thoáng đãng. kìm được lướt mắt qua vị trí lớp kế bên, ai đó ở đấy.

      Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, bóng dáng Cảnh Minh xuất trong tầm mắt . Cậu thay chiếc áo phông đồng phục lớp thành đồ thể thao Adidas, tôn lên làn da trắng trẻo, dáng cao chân dài, đứng dưới ánh nắng chói chang, thu hút ít ánh nhìn.

      nữ sinh chạy đến bên cạnh cậu, hai người mặc đồ thể thao đôi, cùng nhau sánh bước lên khán đài. Vóc dáng Mẫn Ân Trúc cũng khá cao nên rất hợp với bộ đồ, vô cùng xứng đôi với Cảnh Minh.

      Đỗ Nhược thoáng lặng người. khoác áo vào, những ngón tay vô thức miết vạt áo. Từng cơn gió thu xào xạc thổi qua, khiến đôi chân lộ ra ngoài se lạnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :