1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

SỔ TAY THƯỢNG VỊ HẬU CUNG - THỊNH THẾ THANH CA

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 43: Bồi trẫm đứng
      Editor: Chôm chôm
      Cung nhân Long Càn cung đều là trạng thái nhàng, ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp dào dạt, công thêm ở nơi này, tâm tình của Hoàng thượng rất tốt, phát hoả với bọn họ, nên bọn họ cần lo lắng đề phòng.
      Viên Diệu Diệu ngồi trước bàn, vô cùng nghiêm túc múa bút vẽ trong tay, từng nét bút vẽ ra hình ảnh người cầu.
      Bởi vì có thời gian vẽ dài hơn, Viên Diệu Diệu với thị vệ, mời Vệ Cảnh ngồi xuống nghỉ ngơi.
      “Để trẫm xem chút, vẽ đến đâu rồi?” xong liền duỗi tay muốn lấy bức tranh.
      Viên Diệu Diệu lập tức kéo cổ tay lại, mặt có vài phần cười ngượng ngùng.
      “Tần thiếp vẫn chưa vẽ xong, Hoàng thượng đừng gấp gáp, chờ vẽ tốt rồi, cho ngài xem, nếu còn cảm giác mong chờ nữa.”
      “Ai trẫm mong đợi?” hề nghĩ ngợi câu.
      Đến lúc xong mới kịp phản ứng, mặt có chút xấu hổ, giống như ý thức được mình quá phận.
      Sau khi mọi người nghe được Hoàng thượng mấy lời này, đều khỏi ho tiếng, trong lòng đều nghĩ miệng ngôi cửu ngũ có thể “bổn” lại chút ? (Bổn nghĩa là sao tui hiểu)
      Vạn nhất Miêu tần trở mặt gì đó, bọn họ nhất định phải ngăn lại.
      Cũng may Viên Diệu Diệu sớm dự đoán được phản ứng của , có chút ý tức giận nào, ngược lại biểu vô cùng đạm nhiên.
      “Tần thiếp biết ạ.”
      “Trẫm có ý đó.” ho tiếng, muốn mở miệng giải thích, nhưng còn chưa được hai câu, lại bị câu “tần thiếp biết” của Viên Diệu Diệu làm nghẹn trở về.
      Ngồi nghỉ lúc, lại lần nữa lên đứng cầu.
      Lúc này, mặt trời lên có chút cao, thời tiết nóng lên, ban đầu gió lạnh thổi giống như đối nghịch với , lại trở lên sóng êm biển lặng, khỏi nhíu mày.
      Nhìn lên, thấy Viên Diệu Diệu ngồi ở đầu cầu, có người giúp nàng căng cái ô to, bên cạnh để dưa, trái cây và vài món điểm tâm, nếu phải nàng cầm bút lông trong tay nghiêm túc vẽ tranh, cho rằng nàng ngồi nghỉ ngơi hưởng thụ đầy thích ý.
      “Lý Đức, ngươi lại đây!” Trong lòng cân bằng, nhưng lại thể hỏi Viên Diệu Diệu.
      “Dạ?” Lý Đức sửng sốt chút, ở phía sau Viên Diệu Diệu, nhìn Miêu tần múa bút đến là thích ý.
      Cảm giác xem nàng từng nét bút vẽ ra Hoàng thượng, là kỳ diệu, nhưng ngôi cửu ngũ kêu to tiếng, làm mộng đẹp của bị đánh vỡ.
      chút cũng muốn qua, ở chỗ này của Miêu tần tốt, phải dãi nắng dầm mưa, lại có thể xem Miêu tần biểu diễn kĩ năng vẽ.
      Đặc biệt là ngón tay của Miêu tần nương nương thon dài xinh đẹp, cho dù phải nam nhân, nhưng cũng trình độ thường thức của người thường, đây đúng là cảnh đẹp ý vui.
      “Nô tài thể được vẽ trong tranh.” trước câu, muốn rời khỏi nơi này.
      “Trẫm bảo ngươi ngồi để vẽ, chỉ là bảo ngươi ở đầu cầu hầu hạ trẫm.” Vệ Cảnh chút ngại bại lộ mục đích chân của mình.
      Đáy lòng Lý Đức thở dài hơi, có thể gì? Cái gì cũng thể , chỉ có thể nhận mệnh đến đầu cầu , hầu hạ ngôi cửu ngũ đứng.
      Vừa đúng lúc, góc đầu cầu kia là chỗ Viên Diệu Diệu nhìn thấy, liền đến nơi đó.
      Thời gian từng chút trôi qua, lúc Vệ Cảnh sắp mất kiên nhẫn, Viên Diệu Diệu cũng thu hồi bút vẽ.
      “Tần thiếp vẽ xong rồi.” Nàng thở phào nhõm, trực tiếp tựa lưng vào ghế ngồi, cả người có vẻ có chút lười nhác.
      Vệ Cảnh nghe được lời nàng , lập tức vọt lại, cầm lấy cuộn tranh nhìn xem.
      Nhìn thấy cảnh sắc trong tranh, đầu tiên sửng sốt chút, sau đó phục hồi lại tinh thần, cẩn thận nhìn chằm chằm.
      Nam tử trong bức tranh mặc thân long bào đen, nàng vẽ đặc tả, có thể nhìn thấy thần thái cùng hình dáng sườn mặt của .
      Cổ tay áo thêu ngũ trảo kim long (rồng vàng 5 chân) giương nanh múa vuốt, uy nghiêm cao quý giảm phân, nhưng người mặc nó ôn hoà hơn nhiều so với hình tượng lãnh ngạnh ngày thường.
      như dõi mắt trông đợi gì đó ở phía xa, giống như phiền muộn cảm khái, ngày thường đều là bộ mặt cao cao tại thượng của bậc đế vương, bỗng nhiên lại có loại biểu tình này.
      “Trẫm oai hùng như vậy, ngươi sao lại vẽ thành như thế, như thế—”
      suy nghĩ nửa ngày cũng thể ra từ ngữ thích hợp để hình dung.
      “Câu cửa miệng của các hoạ sĩ là, trong mắt người có hình dạng gì, vẽ ra hình dạng đó. Hoàng thượng đúng là oai hùng bất phàm, nhưng trong mắt tần thiếp, ngươi càng giống như hình ảnh này.”
      Viên Diệu Diệu giơ cuộn tranh trong tay lên, Vệ Cảnh bỗng nhiên còn gì để , cảm thấy như vậy cũng khá tốt. Tầm mắt nhìn chằm chằm bức tranh, nhìn kĩ thêm chút.
      “Đây là cái gì?” Vệ Cảnh chỉ mặt bức tranh có thêm món đồ, nhìn giống như cái mũ, nhưng được che lại khéo léo, thể nhìn toàn cảnh của nó.
      “Mũ đầu Lý tổng quản, cùng ngài đứng hồi lâu, thể lộ mặt, vậy tốt xấu gì cũng nên để lộ ra cái mũ. Nếu về có sau người nhìn thấy tranh, cũng phải suy đoán chút.”
      Viên Diệu Diệu che miệng cười khẽ, thực tế nàng cố ý vẽ như vậy.
      Quả nhiên sắc mặt Vệ Cảnh thay đổi vài lần, cuối cùng hô to câu: “Lý Đức!”
      Lý Đức mới từ đầu cầu khác tới đây, còn chưa kịp thở ra hai hơi, nghe Hoàng thượng gọi.
      giật mình cái, trong lòng thầm nghĩ có chuyện xong, vội nhanh chân hơn chạy tới.
      “Hoàng Thượng.”
      Vệ Cảnh đưa tay chỉ vào chiếc mũ kia, mở miệng muốn chuyện lại , biết phải dùng ngữ khí nào để chuyện, hô to gọi lại có điểm thoả đáng.
      “Ngươi xem, đây là Miêu tần vẽ ngươi, ngươi thể công hầu hạ trẫm hồi.” Cuối cùng giọng điệu chậm lại.
      Lý Đức cả kinh, cẩn thận nhìn lên, đúng là thấy phẩm cấp đại tổng quản của , lập tức cảm thấy bản thân mình hầu hạ vất vả đều biến mất, mặt cũng là niềm vui vẻ rạo rực.
      “Nô tài tạ miêu Tần nương nương thưởng.” ho tiếng, lập tức hướng nàng hành lễ lời cảm tạ.
      Viên Diệu Diệu nhàng vẫy tay, lại nghe Vệ Cảnh ý vị mà hừ tiếng, Lý Đức thân là người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, đương nhiên hiểu câu hừ này của Hoàng thượng có ý tứ gì. Lập tức quay lại vuốt mông ngựa Hoàng thượng.
      “Nô tài tạ Hoàng Thượng thưởng, hy vọng mũ mão của nô tài huỷ hoại vẻ uy vũ bất phàm của ngài. Nô tài nghĩ nhiều rồi, ngài long chương phương tư như thế, tất nhiên sợ điều gì.”
      Đối với câu khen này của Lý Đức, trong lòng Vệ Cảnh mới có chút thoải mái, so đo với .
      “Miêu tần muốn đem bức tranh này để chỗ nào?” Vệ Cảnh cùng Lý Đức so đo, lực chú ý tất nhiên lại để người Viên Diệu Diệu. Viên Diệu Diệu đáng giá , thần sắc có chút cẩn thận, giống như đắn đo.
      “Để trong ngăn kéo___” lúc nàng ra chữ ấy. Vệ Cảnh ràng nhíu mày chút, giống như có chút vui.
      Viên Diệu Diệu có chút rối rắm, ngăn kéo được, vậy nàng phải đặt ở nơi nào?
      “Tần thiếp treo ở nơi dễ thấy được ?” Nàng dò hỏi câu.
      Quả , nếu Hoàng thượng ngại, nàng có thể đem bức tranh này treo lên như như tranh thần minh. Mỗi ngày với nó thắp hương bái Phật, chỉ sợ Hoàng thượng biết ý nhĩ trong lòng mình.
      “Treo ở đầu giường, hoặc bên trong tẩm điện, liếc mắt là có thể nhìn thấy.” Vệ Cảnh bình thản gật đầu, giống như đối với vị trí bày biện này quá quan tâm.
      Viên Diệu Diệu:???
      Mạch não của Hoàng thượng quả nhiên kỳ lạ, phải là người mà nàng có thể đoán được.
      Vẽ xong bức tranh này, hai người liền làm lành, lúc Vệ Cảnh chuyện cũng có bộ dạng dương quái khí nữa, mà khôi phục trạng thái bình thường.
      Viên Diệu Diệu cũng có vẻ thập phần bình thản, thậm chí so với trước kia càng thêm mềm mại, giọng giống như làm nũng.
      Nàng dấu vết đem đề tài chuyển đến kỹ năng vẽ, Vệ Cảnh đầu tiên tương đối được, sau Viên Diệu Diệu liền đĩnh đạc mà lúc nàng nhìn thấy Vệ Cảnh đứng cầu, trong lòng nghĩ ra sao, cảm thấy Hoàng thượng cùng bức tranh kia hoà hợp làm , khó trách Hoàng thượng muốn nàng vẽ bức tranh này.
      ra trẫm cũng phải muốn để ngươi vẽ tranh, chỉ là thấy ngươi vẽ hai người kia, trẫm liền nghĩ ngươi còn chưa vẽ cho trẫm mà vẽ cho người khác.”
      Trong lòng Vệ Cảnh thả lỏng, lời này ra là do có chút khống chế được, trực tiếp xông ra khỏi miệng.
      xong mới ý thức được, hai người nhìn nhau lát, cả các cung nhân cũng sửng sốt chút, sau đó đồng loạt cúi đầu, vô cùng mong Hoàng thượng coi bọn họ như tro bụi.
      Nếu Hoàng thượng thẹn quá hoá giận, giận chó đánh mèo với bọn họ, là ăn hết gói đem .
      “Hoàng Thượng, tần thiếp muốn ăn gà Cung Bảo.” Viên Diệu Diệu lập tức đổi đề tài.
      Nàng xác thực thích ăn gà Cung Bảo, cho nên há mồm liền muốn ăn cũng quá.
      “Viên Diệu Diệu, ngươi vừa mới ăn hai mâm điểm tâm, rót bình trà, bụng căng kém bất cứ thứ gì, muốn trẫm lùi bữa cơm trưa lại, ngươi quên sao?”
      Thanh Vệ Cảnh đè thấp, lộ ra vài phần cảm giác nguy hiểm, thậm chí đôi mắt còn hơi chút nheo lại.
      Viên Diệu Diệu cười khổ chút, lấy lòng mà hướng về phía nâng khoé miệng.
      Vừa rồi nàng vì sao lại ra làm phá hỏng chính mình, giờ cho dù cái gì cũng có cảm giác ổn.
      “Còn có, ngươi mới vừa rồi đông tây, van nài với trẫm về tình cảm rung động của ngươi, nhưng thực tế là vì muốn trẫm mấy lời này phải ?”
      Vệ Cảnh lập tức nhận ra được tâm tư này của Viên Diệu Diệu, trực tiếp hỏi ra miệng.
      tới nước này, Viên Diệu Diệu cũng thể che giấu, nhàng gật đầu thừa nhận.
      “Hoàng thượng thánh minh, trong lòng tần thiếp nghĩ gì đều qua được mắt Hoàng thượng. Ngài ra được lý do kia, làm tần thiếp cảm thấy vô cùng vui vẻ.”
      Nàng lại chuẩn bị lần nữa muốn biểu đạt tâm tình khoa trương của chính mình, trong đầu tính toán xong phải khen như thế nào, những từ ca ngợi lên tới cổ họng, Vệ Cảnh liền duỗi tay che miệng nàng lại, cho nàng có cơ hội miệng.
      “Lúc ngươi im lặng lời nào, trẫm cảm thấy vui hơn chút.”
      Viên Diệu Diệu chớp mắt, nàng vì muốn làm vui vẻ chút, nên đơn giản ngậm miệng lại, vốn dĩ cũng có chuyện hay để .
      Miêu tần lại lần nữa phục sủng, rất nhanh làm hậu cung lại dậy sóng, rất nhiều người chưa từng nghĩ đến, qua thời gian dài như vậy, tiểu nha đầu kia còn có thể phục sủng.
      Ba vị chính nhị phẩm phi lúc trước cười nhạo nàng cũng có gì sợ hãi, nhiều nhất chỉ là chửi bậy vài câu, nàng vận khí tốt mà thôi. Nhưng mấy vị tiểu phi tần lúc trước tiên phong cười nhạo nàng, giờ đều hối hận đến thối ruột, bởi vì các nàng có địa vị cao như ba vị kia, đến lúc đó, Viên Diệu Diệu sớm hay muộn cũng hướng bò lên , trực tiếp cho các nàng đẹp mặt.
      đám lo lắng đề phòng, có mấy người trong lòng thấp thỏm, đều chạy tìm Toàn mỹ nhân và Nguỵ thải nữ tìm hiểu chút, thậm chí còn tặng lễ vật.
      Lazzy Le, nhoxbina, cỏ2812 others thích bài này.

    2. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 44: Gặp lại Đông Sanh
      Editor: Chôm chôm
      Bợ cao dẫm thấp là chuyện thường tình trong cung, Viên Diệu Diệu cũng đem chuyện này để trong lòng, được phục sủng có chỗ tốt chính là nàng muốn đồ vật gì, đều được mang đến nhanh nhất, ai dám chậm trễ.
      “Chủ tử, Quản công công tới.”
      Thúy trúc tiến vào thông báo, Viên Diệu Diệu nhăn mày lại, người này tới đúng lúc.
      Lúc nàng thấy sủng, vị công công này liền thấy bóng dáng, chờ nàng phục sủng rồi, lập tức tới ngay, lúc trước vì sợ bị liên luỵ, còn giờ chắc là sợ nhận được tin tức trong yếu, cho nên mới nhanh chân chạy tới.
      “Mời vào!”
      “Tiểu nhân gặp quá Miêu tần nương nương.”
      Quản công công vừa vào liền cung kính hành lễ, Viên Diệu Diệu điều gì, cho mọi người lui ra, chỉ giữ lại Thuý Trúc.
      “Miêu Tần nương nương, tiểu nhân có chuyện quan trọng cần bẩm báo, mong vị này___” , nhưng ý tứ bên trong là muốn bảo Thuý Trúc ra ngoài.
      Viên Diệu Diệu gợi lên khóe môi nhàng cười, thấp giọng : “Quản công công xin lỗi, thúy trúc là người hầu hạ bên người ta, nàng ở bên cạnh, trong lòng ta yên ổn.”
      Quản công công quét mắt người nàng, giống như cam chịu cách của nàng, nhàng gật đầu.
      “Đừng trách ta lúc trước đến thăm ngươi, vì lúc trước ta làm sai chút chuyện, bị người bắt được nhược điểm, cho nên mới kéo dài đến bây giờ.”
      trách Quản công công, chỗ của ta lúc trước cũng vắng vẻ mấy ngày, nếu Quản công công tới, ngược lại có vẻ gây chú ý. Ta chỉ nhiều vài câu với Toàn mỹ nhân và Nguỵ thải nữ, mà các nàng bị Hoàng thượng mang hỏi chuyện, còn bị nhốt tại chỗ nào đó mấy ngày, nếu người bị bắt là ngươi, ta sợ bị liên luỵ đến điều gì, ta và ngươi cùng bị mất mạng.”
      Viên Diệu Diệu mặn nhạt mà giải thích vài câu, trước sau mặt nàng đều là tươi cười, làm người ta nhìn ra được tâm tư chân chính của nàng.
      Quản công công khỏi nhíu mày, vị miêu chủ tử này so với trước kia khác rất nhiều, làm cho nhìn thấu, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm.
      “Chuyện lần trước ta , nương nương tra được gì?” thẳng vào chủ đề.
      “Hoàng thượng muốn động biên cương, ta chỉ biết câu này, là vô tình ra.”
      Viên Diệu Diệu tất nhiên chỉ tiết lộ chút này, hơn nữa thêm câu sau làm cho Quản công công thể mở miệng hỏi thêm gì.
      “Nô tài hồi bẩm lại, mong Miêu tần nương nương có thể duy trì như vậy, nếu bên Hoàng thượng có gió thổi cỏ lay, có thể để Diêu tuyển hầu truyền lời cho nô tài. Hết thảy đều phải để nương nương lo lắng.”
      Quản công công nghe lời này, liền có vẻ vô cùng sốt ruột, vội vàng từ biệt Viên Diệu Diệu, còn dặn dò riêng vài câu, rồi lập tức rời .
      vừa , Viên Diệu Diệu liền nghe được trận hít khí dài sau lưng, hiển nhiên là khẩn trương vô cùng.
      Nàng quay đầu lại thấy Thuý Trúc đứng dựa vào ghế, sắc mặt khẩn trương, thậm chí có chút cứng đờ, nếu phải dựa vào ghế chống đỡ, có lẽ nàng ngã ngồi mặt đất.
      “Ngươi có tiền đồ, rèn luyện lâu như vậy mà chút cũng bản lĩnh thêm, mỗi lần đều bị doạ thành như vậy, ra cũng mất mặt.”
      Viên Diệu Diệu bị tính tình của nàng làm cho cười nhạo ra tiếng, là, ta nên, nhưng được.
      “Nồ tỳ nhát gan. Chỉ sợ hỏng chuyện của ngài, cho nên mới luôn cố cắn răng duy trì sắc mặt, hít thở cũng hơn, chỉ sợ quất rầy suy nghĩ của ngài.”
      đến chuyện này, nàng còn cảm thấy tổn thương.
      “Nô tỳ vô dụng, Quản công công kia nhìn chẳng giống người lương thiện, nếu làm gì ngài, nô tỳ che chắn cho ngài. Nhưng ngài cũng biết, nô tỳ nhát như chuột, đến lúc đó bảo vệ được ngài, còn làm vướng tay chân.
      Thuý Trúc vẫn tự hiểu chính mình, nhắc tới vị Quản công công này, trong đầu nàng khống chế được mà chán ghét, cảm thấy tên đó đơn giản.
      Lúc Hoàng thượng và Miêu tần mâu thuẫn, có khả năng chính vì tên Quản công công này.
      “Ta còn biết tính tình của ngươi sao, yên tâm , ta giữ ngươi lại là để cảnh cái vị Quản công công này. Lúc ta bị thất sủng, biến mất, vừa giúp ta phục sủng, cũng phái người tới an ủi ta, làm việc chung đôi bên phải cùng có lợi, dù trong tay họ có nhược điểm của ta, cũng thể từ trong tay ta lấy lợi ích mà đáp lại.”
      “Ta lưu lại ngươi là để cho bọn họ, ta còn tín nhiệm bọn họ. Nếu về sau còn xảy ra loại chuyện này, trong điện có thêm cung nữ hầu hạ.”
      Viên Diệu Diệu đạm nhiên giải thích cho nàng, Thuý Trúc nghe mà cái hiểu cái gật đầu, nhưng nàng cũng vì vậy mà thấy nhõm, ngược lại vẫn vô cùng khẩn trương.
      “Nương nương, nô tỳ hiểu ý ngài, nhưng an toàn của ngài vẫn là vấn đề. Ngài tay chói gà chặt, nô tỳ cũng chỉ hón ngài chút, căn bản là thể bảo vệ ngài. Ngài tìm lấy người võ công cao cường , nếu mỗi ngày nô tỳ đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ vị Quản công công còn chưa làm khó gì, nô tỳ nhịn được muốn tiến lên hô to cứu mạng.
      Lúc tr những lời này, cả người đều mang theo sợ hãi, hiển nhiên là bị doạ .
      Viên Diệu Diệu cười khổ nhún vai, duỗi tay sờ sờ đầu nàng, mới phát tay mồ hôi lạnh, khỏi thấp giọng trấn an.
      “Với lá gan này của ngươi, sớm hay muộn cũng bị hù chết. Ta ở chỗ này rất an toàn, Hoàng thượng an bài, ngươi yên tâm , tuyệt đối chết được.”
      Được Viên Diệu Diệu đảm bảo như vậy, Thuý Trúc mới thở phài nhõm, cuối cùng mới lộ ra chút tươi cười, nghĩ miên man nữa.
      Sau khi Viên Diệu Diệu cùng Hoàng thượng hoà hảo, lại khôi phục lại trạng thái lúc trước, lâu lâu Hoàng thượng chiêu hạnh nàng.
      Hậu cung có Hoàng hậu, cho nên cần tuân thủ chuyện mùng và ngày rằm tẩm điện của Hoàng hậu, nếu phải vì sợ những triều thần thích xen vào chuyện người khác khuyên mưa móc đều dính, chỉ sợ hàng đêm đều để Viên Diệu Diệu hầu hạ.
      Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, Vệ Cảnh luôn tự xưng mình háo sắc, nhưng Viên Diệu Diệu làm có cảm giác như thứ gì đó mất lại tìm lại được, có cảm giác quý trọng.
      Ở bên nàng vô cùng thoải mái, hài hoà, giống như có thể vứt bỏ mọi phiền não, cho dù phải phê duyệt đống tấu chương như núi, cũng cảm thấy vui vẻ.
      Cảnh tượng như vậy trước kia cũng từng có, nhưng dám nghĩ đến vì người kia chết.
      Đêm đó, hai người nằm sóng vai mấy câu, liền dựa đầu vào nhau chuẩn bị ngủ, lúc lim dim, lại nghe được trận la hét, giống như có chuyện quan trọng xảy ra.
      Viên Diệu Diệu cùng Vệ Cảnh đều là người cảnh giác, hai người đều tỉnh, nhưng Viên Diệu Diệu biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
      “Làm sao vậy?” Nàng giọng hỏi câu.
      Vẻ mặt Vệ Cảnh nghiêm lại, trực tiếp khoác áo rời giường: “Tam hoàng tử bị bệnh, ngươi ngủ trước , trẫm xem chút.”
      Viên Diệu Diệu sắc mặt biến đổi, lập tức cũng ngồi dậy muốn theo .
      “Ngươi ngủ , còn ở Bắc Thần cung.”
      “Tần thiếp cũng muốn đến xem, Tam hoàng tử và ta có vài phần nhân duyên, phải nhìn thấy mới yên tâm.” Nàng khó mà ra, thực tế, giờ phút này nội tâm nàng vô cùng sốt ruột, hận thể trực tiếp bay đến bên người .
      Hai người trước sau ra, bên ngoài khoác áo choàng, nên ai biết quần áo bên trong còn chưa chỉnh tề.
      Đông Sanh đứng bên ngoài, vẻ mặt nôn nóng, hiển nhiên gì với Tiểu khang tử, nhưng Tiểu khang tử ngừng lắc đầu, hẳn là cho nàng vào.
      “Hoàng Thượng, Tam hoàng tử ban đêm bỗng nhiên khóc lớn, nô tỳ cùng ma ma đều dỗ được, mời thái y, nhưng nô tỳ sợ hãi, cho nên liền tới báo với Hoàng Thượng tiếng.”
      Đông Sanh nhìn thấy thân ảnh hăn, lập tức nâng cao giọng thông truyền.
      “Tiểu Khang Tử, chuẩn bị kiệu.” Vệ Cảnh thấp giọng dặn dò câu.
      Tiểu Khang Tử cùng nàng lý luận, đành phải sai cung nhân chuẩn bị kiệu.
      Lúc này là thời điểm Lý Đức nghỉ ngơi, gác đêm, sao có thể nghĩ gặp phải loại tình này.
      Kỳ , so sánh giao tình của và Đông Sanh, hơ nữa việc lại liên quan đến Tam hoàng tử, thông bẩm Hoàng thượng tiếng cũng là việc theo lý thường. Nhưng Viên Diệu Diệu thấy biểu tình cực kì tình nguyện của , khỏi nhíu mày.
      “Hoàng Thượng, Tam hoàng tử hôm nay ăn rất khá, vốn dĩ sớm ngủ, biết chuyện gì xảy ra nửa đêm bỗng nhiên liền bừng tỉnh, sau đó bắt đầu khóc lớn, mặc cho ai đều dỗ được, nô tỳ còn biện pháp, mới có thể tới tìm ngài……”
      Đông Sanh thấy Vệ Cảnh tới, liền gấp gáp với biểu hôm này của Tam hoàng tử, còn khích lệ vài câu, chỉ là đến đoạn sau có vẻ vô cùng lo lắng.
      Viên Diệu Diệu hề gì, chỉ theo bên cạnh Vệ Cảnh.
      Đông Sanh từ đầu đến cuối chỉ nhìn nàng cái, sau đó hoàn toàn lơ , biết có phải vì quá nóng ruột hay mà cũng hành lễ với nàng.
      Từ lúc bắt đầu, Viên Diệu Diệu luôn nhìn chằm chằm Đông Sanh quan sát, Đông Sanh giống như có gì thay đổi, cho dù là đêm khuya, nàng vẫn trang điểm vô cùng thoả đáng, kể cả chi tiết cũng vậy.
      Đa so với các cung nữ khác đáng chú ý hơn, cho dù thân phận giảm xuống, cũng chưa bao giờ xem bản thân.
      Các cung nữ đều có quy định cách trang điểm thống nhất, nên nàng ấy ở những chi tiết chăm chút hơn, ví dụ như ở cổ tay áo hơn người khác hai đoá hoa mai, hoặc cây trâm phối hợp tinh xảo hơn chút.
      Cộng thêm nàng lớn lên xinh đẹp, ở cùng với đoàn cung nữ, Viên Diệu Diệu vẫn có thể liếc mắt liền để ý nàng.
      “Đông Sanh ——” nàng giọng hô câu.
      Trước mắt vẫn là cung nữ đó, nhưng dường như thay đổi rất nhiều.
      Đông Sanh đối với bất kì ai cũng thể lễ phép như vậy, cho dù là đứng trước phi tần mà Hoàng quý phi hận nhất, nếu gặp phải, nàng vẫn có thể ra lời hay ý đẹp, chưa bao giờ tỏ ý chống đối như thế.
      Bởi vì nàng được Hoàng thượng sủng ái, nên Đông Sanh sợ nàng dung tha Tam hoàng tử?
      Viên Diệu Diệu nghĩ ra, nhưng với địch ý của Đông Sanh, nàng cảm thấy cả người đều thoải mái.
      Giọng của Đông Sanh dừng lại chút, nhưng rất nhanh lại tiếp tục về Tam hoàng tử, căn bản phản ứng với câu của nàng, giống như hề nghe thấy.
      Viên Diệu Diệu mày nhăn lại, long liễn tới, nàng muốn so đo với nàng ấy, Tam hoàng tử vẫn là quan trọng nhất.
      thôi.” Vệ Cảnh lôi kéo tay nàng lên long liễn, hai người sóng vai mà ngồi đó, làm đôi mắt Đông Sanh bị đâm sâu.
      Nàng ấy ngây như phỗng mà nhìn màn này, hề nghĩ tới đời này, ngoài chủ tử Hoàng quý phi của nàng, còn có nữ nhân khác có thể ngồi lên long tiễn.
      Đương nhiên lúc trước Lý Đức và Tiểu khang tử cũng khiếp sợ như thế, chẳng qua thất thố giống Đông Sanh mà thôi.
      Lazzy Le, nhoxbina, cỏ2811 others thích bài này.

    3. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Từ đầu cảm thấy bà đông sAnh này có gì đó r, muốn quyến rũ hoàng thượng với chắc cũng lquan đến cái chết của hoàng quý phi :)
      Chôm chômMitNa Minh thích bài này.

    4. MitNa Minh

      MitNa Minh Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      36
      Mình cũng cảm thấy Đông Sanh có gì đó ko đúng, ả muốn trèo lên giường của Vệ sao :die:
      Chôm chôm thích bài này.

    5. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Tui cũng chưa đọc hết truyện hai nàng ạ, edit tới đâu là đăng tới đó. Ban đầu nghĩ chắc bà Đông Sanh này có vẻ rất trung thành với Hoàng quý phi nên khi Viên Diệu Diệu tiếp cận Tam hoàng tử bà ý mới ko thích. Nhưng càng đọc sau càng thấy sao sao ấy. Ko biết như nào nha. Cùng đồng hành để xem Đông Sanh là người như thế nào nha.
      Ps: mấy nàng comment làm tui có động lực ghê gớm luôn á. :038:
      MitNa Minh, Tôm ThỏLyLy Mai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :