[DROP] EM TÂM CAN CỦA ANH - Gấu Trắng Tròn Tròn

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      cảm ơn bạn quan tâm đến truyện của mình:012:
      Mong bạn khi đọc nếu có ý kiến gì cứ góp ý giúp mình với nha, để sau này mình có thể viết hoàn thiện hơn đó mà^_^. Thanks bạn nhiều:hoan ho::hoan ho::hoan ho:
      Bri thích bài này.

    2. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      Thời gian như chó chạy ngoài đồng, mới đó mà hơn 3 tháng post bài rồi, biết có ai còn nhớ tui nữa:yoyo26::yoyo26::yoyo26:

      STORY 14: LÀM LÀNH (PART 2)
      Thời tiết gần đây có hơi oi bức. Tranh thủ vài phút giải lao ngắn ngủi, Đỗ Tâm gục đầu lên bàn cố gắng chợp mắt lát trong khí mát lạnh của lớp ngữ pháp có gắn điều hòa.

      lim dim, đột nhiên có người vỗ vai : “Đỗ Tâm, dậy , có người tìm cậu kìa!”


      Đỗ Tâm hé mắt nhìn, ra là bạn lớp trưởng.

      “Là ai vậy?”. Đỗ Tâm hỏi xong định nhắm mắt ngủ tiếp. Ai ngờ câu trả lời của bạn lại khiến thể ngủ lại được nữa.

      “Nghe bác Chu ở phòng bảo vệ báo lại hình như là người đàn ông đấy. Bác ấy còn ta nhìn rất phong độ nữa cơ.”

      Đỗ Tâm ngồi thẳng dậy, trong đầu hiểu sao lại tự động ra gương mặt của Cẩn Ngôn Thần, tâm tình trở nên căng thẳng, vừa muốn gặp nhưng lại vừa dám gặp.

      Nhưng nếu người nào đó phải Cẩn Ngôn Thần sao?

      Theo thấy dường như chằng hề bận lòng gì về việc bỏ nhà , có thể kiên nhẫn chờ cho tới khi bỏ cuộc trước, ngoan ngoãn quay về tìm , nên có lý nào hôm nay đột nhiên lại chạy tới trường tìm cả!

      Khi Đỗ Tâm ra đến cổng trường, liền biết suy nghĩ của mình là đúng.

      người đàn ông đứng dựa vào cửa xe jeep, khi nhìn thấy tới gần liền đứng thẳng dậy, tháo kính mát xuống để lộ ra đôi mắt sâu và ngũ quan ưa nhìn.

      ta nhìn khẽ gật đầu: “Chào , Đỗ Tâm!”

      Đỗ Tâm hơi bất ngờ khi nghe thấy giọng của người đàn ông này, nhìn bề ngoài ta vẫn còn khá trẻ nhưng trong giọng lại mang theo thâm trầm mà ở độ tuổi của ta nên có.

      “Xin lỗi, là ai? Sao lại biết tên tôi?”

      “Tôi là Lôi Tự, cấp dưới của Cẩn Ngôn Thần tiên sinh. Tôi biết đến tìm gặp thế này có chút đường đột, nhưng bây giờ có thể cùng tôi đến bệnh viện thăm Cẩn tiên sinh lát được ?”

      Thần sắc Đỗ Tâm liền căng thẳng: “ ấy sao lại phải nằm viện? xảy ra chuyện gì rồi?”

      “Trong buổi họp cổ đông hôm qua, bệnh dạ dày của Cẩn tiên sinh đột nhiên tái phát, đau đến mức ngất lịm ngay bàn họp.”

      Sắc mặt ta trở nên nghiêm trọng, Đỗ Tâm cũng theo đó mà càng nóng ruột hơn.

      “Sau khi đưa ngài ấy vào bệnh viện, kết quả kiểm tra cho thấy, do gần đây ngài ấy làm việc quá độ, ăn uống thất thường, lại còn uống nhiều rượu dẫn đến tình trạng xuất huyết dạ dày khá nặng. May mắn là phẫu thuật rất thành công, tình trạng của ngài ấy dần ổn định, nhưng đến giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.”


      Lôi Tự nhạy bén nhìn ra động tác thầm nắm chặt lấy gấu váy của Đỗ Tâm, chí có người lo lắng hoặc sợ hãi điều gì mới làm vậy.

      ta quan sát thay đổi nét mặt của Đỗ Tâm, ngừng lát rồi tiếp: “Dạo gần đây, Cẩn tiên sinh thường xuyên về nhà, thường ngài ấy làm việc đến tận khuya rồi ngủ lại văn phòng, ăn uống qua loa, lại còn uống nhiều rượu. Việc bệnh dạ dày của Cẩn tiên sinh tái phát tuy phải lần đầu tiên nhưng trước nay chưa lần nào nghiêm trọng như lần này.”

      Lôi Tự ngước mắt nhìn : “Tôi nghĩ biết nguyên nhân vì sao.”

      Nghe đến đây, tâm tình Đỗ Tâm sớm loạn rồi, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh:

      nghĩ nhiều rồi. Nếu tình trạng thực nghiêm trọng như lời , tôi nghĩ nên tập trung chăm sóc tốt cho Cẩn Ngôn Thần hơn là đến đây tìm tôi. Lát nữa tôi còn có lớp học, xin phép!”

      mới quay được vài bước lại nghe thấy tiếng Lôi Tự từ phía sau:

      “Tôi đến tìm vì tôi nghĩ người mà Cẩn tiên sinh muốn gặp nhất lúc này chính là . Bởi vì trong lúc hôn mê, ngài ấy luôn miệng gọi tên !”

      Đỗ Tâm khựng lại, nghĩ đến bộ dạng nằm giường bệnh của Cẩn Ngôn Thần lúc này, trái tim như bị tách ra vậy. cuộn chặt nắm tay, bằng giọng điệu mà cho rằng rất bình thản rồi nhưng ra, nếu để ý kĩ phát chút run rẩy khác thường.

      phải rằng ấy hôn mê sao? Trong lúc hôn mê ấy gọi tên ai chính ấy cũng biết được, bây giờ nếu gặp tôi chỉ khiến cho tâm tình ấy tệ hơn mà thôi.”

      xong, dứt khoát bỏ nhanh. Lôi Tự nhìn bóng lưng vội vã của khuất sau góc tường với ánh mắt đầy phức tạp, rốt cuộc giữa hai người họ phát sinh hiểu lầm gì mà khiến ấy ràng là rất lo lắng cho Cẩn tiên sinh nhưng lại phải cố làm ra vẻ thờ ơ như vậy?

      _____________________________________________________________

      Khi Cẩn Ngôn Thần tỉnh lại từ cơn hôn mê sâu, đập vào mắt đầu tiên là trần nhà trắng muốt, mùi thuốc khử trùng có chút gắt mũi khiến khẽ nhíu mày, cánh tay trái vẫn còn gắm kim truyền dịch. chống tay ngồi dậy làm động đến vết mổ, cơn đau nhói khiến đến khi tựa lưng được vào thành giường phải thở dốc mấy lần.

      Ngoài cửa sổ, trời cũng sập tối. Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Lôi Tự bước vào. Cẩn Ngôn Thần liếc mắt nhìn qua cái rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Lôi Tự thấy tỉnh liền bước nhanh tới bên giường bệnh: “Ngài thấy trong người sao rồi? Có cần tôi gọi bác sĩ ?”

      Cẩn Ngôn Thần mệt mỏi buồn mở mắt: “ cần. Để ta yên tĩnh nằm nghỉ chút là được rồi. Cậu về nước khi nào vậy?”

      “Khi hay tin ngài ngất xỉu là tôi lập tức về đây.”

      cười cười: “Đừng lo, ta chết được đâu. Vừa hay, nhân dịp này có thể nghỉ ngơi đàng hoàng chút. Những ngày sắp tới, công ty phải nhờ cả vào cậu rồi.”

      “Xin ngài cứ yên tâm, Cẩn tiên sinh.”. Lôi Tự cúi đầu theo thói quen khi đứng trước người mà lòng kính trọng.

      Cửa phòng lại mở ra, nữ y tá vào để thay nước truyền dịch và kiểm tra tình hình vết thương. Sau khi kiểm tra xong, trước khi rời , ta đặt lên tủ đầu giường ly trà còn bốc hơi nóng hổi.

      Cẩn Ngôn Thần ngửi thấy mùi trà liền mở mắt nhìn sang bên cạnh, sau đó gọi ý tá lại: “Trà lúa mạch?”

      y tá cười đáp: “Thưa Cẩn tiên sinh, đây là trà mà chúng tôi chuẩn bị dành riêng cho các bệnh nhân ở khu vip này ạ. Hi vọng ngài thích.”

      xong ta liền ra ngoài. Cẩn Ngôn Thần cầm ly lên, nhìn nước trà sóng sánh trong ly, gương mặt cũng rơi vào trầm tư.

      Còn Lôi Tự đứng bên cạnh quan sát nãy giờ lại nghĩ, ở nước ngoài cũng lâu, ngờ chất lượng phục vụ ở các bệnh viện trong nước bây giờ lại tốt như vậy, đây còn là bệnh viện tư lớn nhất trong thành phố, đãi ngộ đúng là đặc biệt!

      Cẩn Ngôn Thần từ tốn nhấp ngụm trà, im lặng lúc rồi với Lôi Tự: “Tối nay cậu dẫn hết người bên ngoài cửa về , ta muốn yên tĩnh mình.”

      Lôi Tự nghi hoặc nhưng cũng nhiều lời, Cẩn tiên sinh trước nay làm gì đều có mục đích riêng của mình.

      _____________________________________________________________

      Đến hơn 8h tối, Lôi Tự mới dẫn mấy người đàn ông đứng canh ngoài cửa phòng rời . Đỗ Tâm trốn trong góc khuất ở hành lang, nhìn thấy cửa thang máy đóng lại mới thở dài thườn thượt. còn tưởng bọn họ ở mãi chịu chứ, cũng may mấy người ngoài cửa cũng luôn rồi, nếu biết làm sao để vào phòng được nữa.

      quyết định đợi thêm lúc nữa, nhìn đồng hồ gần 10h, chắc lúc này Cẩn Ngôn Thần cũng ngủ, nghe người bệnh rất hay buồn ngủ mà. Hành lang lúc này vô cùng vắng lặng, chỉ có hai y tá ngồi trực ở đầu hành lang bên kia, y tá ban nãy mang trà đến cho Cẩn Ngôn Thần khi nhìn thấy dáng người nhắn thụp thò trước cửa phòng chỉ cười rồi xem như thấy.

      Bên này, qua ô kính cửa phòng bệnh, Đỗ Tâm thấy Cẩn Ngôn Thần ngủ, chắc là do tác dụng của thuốc an thần. Thấy vậy, mới rón rén mở cửa, đến bên giường ngồi xuống.

      Nhớ lại lúc chiều khi Lôi Tự tới tìm , ta Cẩn Ngôn Thần được đưa tới bệnh viện nào nên Đỗ Tâm đành phải tìm ở những bệnh viện gần Cẩn thị. Bốn bệnh viện trước đều phải, may mà khi tới đây liền tìm thấy. chỉ muốn nhân lúc chưa tỉnh, đến thăm lúc, muốn pha cho ly trà lúa mạch, để khi nào tỉnh dậy là có thể uống ngay.

      Ai ngờ đâu mới tới đầu hành lang lại nhìn thấy mấy người đứng lì ngoài cửa, hại dám vào. Sau khi hỏi han kĩ càng chị y tá tốt bụng rằng người vừa mới phẫu thuật dạ dày có thể uống trà lúa mạch được , đành nhờ chị ấy mang trà vào giúp , còn nhờ chị tuỳ tiện nghĩ ra lý do nào đó, chỉ cần đừng là do pha là được.

      Đỗ Tâm yên lặng nhìn kĩ Cẩn Ngôn Thần. Người tên Lôi Tự đó quả lừa , bệnh dạ dày của Cẩn Ngôn Thần lần này tái phát đúng là đùa được. Gương mặt nhợt nhạt, thần sắc mệt mỏi, dưới cằm còn lúng phúng vệt râu xanh xanh. đặt tay lên bụng , sờ được miếng băng gạc dày cộm. Nghĩ nghĩ hồi, lại sờ tay lên trán , may quá, có bị sốt!

      Nhìn ly trà bàn vơi nửa, Đỗ Tâm khẽ cười. Cẩn Ngôn Thần dường như ngủ rất say, từng nhịp thở đều đặn. Đột nhiên lại nhớ lại hôm cãi nhau, bộ dạng lúc này khác hằn bộ dạng hung dữ, ngang ngược lúc đó. bỏ lâu như vậy mà chẳng thèm bỏ công tìm , còn vừa nghe tin nhập viện liền lén lén lút lút chạy tới thăm, lẽ trong cuộc chiến tranh lạnh này thua rồi sao?

      đúng! đâu biết tới thăm , vậy nên cũng thể thua được, cứ để nghĩ là vẫn tiếp tục đấu tranh !

      cúi xuống gần , thấp giọng : “Em nhất định chịu thua đâu!”

      vừa xong, người ngủ say đột ngột mở mắt ra nhìn , hại giật bắn cả người về phía sau. Nhìn vẻ điềm tĩnh của Cẩn Ngôn Thần, Đỗ Tâm lúng túng túm lấy balo bỏ chạy.

      “Em khoan !”

      Cẩn Ngôn Thần chụp lấy cánh tay kéo lại, mất đà, ngã lên người , cùng lúc đó nghe thấy kêu lên đau đớn. Gương mặt trắng bệch, trán hằn lên gân xanh, mồ hôi cũng bắt đầu rịn ra, Đỗ Tâm hoảng hốt nhận ra nằm đè lên vết thương của .

      Đỗ Tâm nhanh chóng muốn ngồi dậy, lại bị Cẩn Ngôn Thần ôm lại. thở hắt ra, :

      “Em đừng động đậy nữa được , lại động vào vết thương của mất!”

      Qủa nhiên, Đỗ Tâm ngoan ngoãn ngồi yên lặng trong lòng . Cẩn Ngôn Thần mỉm cười, cơn đau buốt cũng dần dịu lại. Nhìn sang ly trà lúa mạch lạnh bàn, hỏi:

      “Trà này là do em pha phải ?”

      liền chột dạ: “ phải là dịch vụ đặc biệt của bệnh viện dành cho các bệnh nhân trong khu vip này sao?”

      “Em từng tới bệnh viện này rồi à? Biết quá nhỉ?”

      Nghe ra giọng điệu châm chọc biết bịa chuyện của , cứng họng, bĩu môi đáp trả được gì.

      “Sao em biết ở đây?”

      “Là người tên Lôi Tự tới trường cho em biết.”

      Qủa nhiên là cậu ta.

      Khi nãy, vừa nhấp ngụm trà, Cẩn Ngôn Thần nghi ngờ là do Đỗ Tâm pha, hương vị đó thể nào nhầm lẫn. Vậy là có thể biết nằm viện, hơn nữa cũng tới đây rồi, chỉ là vẫn muốn đối mặt với . Nghĩ vậy, nên mới bảo Lôi Tự dẫn hết người về, còn người ngoài, liệu có chịu đến gặp ?

      Có thể do quá nhớ , nhớ nhung hương vị của ly trà lúa mạch mà vẫn thường hay pha; cũng có thể là trà lúa mạch vốn dĩ là có mùi vị như vậy chứ phải là do người pha.

      kiên nhẫn nằm giường chờ đợi, biết liệu cuối cùng có phải chỉ đợi được thất vọng hay .

      Đến khi cửa phòng chầm chậm được mở ra, khi mùi hương quen thuộc của tiến đến bên , khi bàn tay mềm mại của đặt lên trán , mới cảm thấy may mắn. may là vẫn còn quan tâm đến như vậy!

      Cẩn Ngôn Thần nhìn , ánh mắt thập phần dịu dàng: “Em còn giận ?”

      Đỗ Tâm ngoảnh mặt , muốn bị đôi mắt đó làm cho mềm lòng.

      “Vẫn còn. Em đến thăm đồng nghĩa với việc em tha thứ cho , em rồi, lần này em nhất định chịu thua đâu!”

      Lần này phải cho thấy, sai rồi!

      Cẩn Ngôn Thần thở dài: “Là thua em trước!”

      Đỗ Tâm hiểu, im lặng chờ giải thích.

      “Ngày hôm đó sau khi em bỏ , sau khi bình tĩnh lại rồi, muốn gọi điện tìm em lại phát em mang theo di động. tìm trong danh bạ những số điện thoại em thường xuyên liên lạc, chỉ thấy có duy nhất số của và Lam Lăng. Sau đó gọi cho ấy, quả nhiên ấy ở cùng em. muốn tới nhà ấy để đón em về, nhưng ấy lại em muốn nhìn thấy nữa!”

      Ánh mắt Cẩn Ngôn Thần bộc lộ đau thương và uỷ khuất. Có phải nhìn nhầm rồi ? Dáng vẻ này hợp với chút nào!

      “Lúc đó nghĩ, em tức giận như vậy, dù cho gì cũng vô ích nên quyết định đợi cho em bình tĩnh lại rồi tới gặp em, vậy nên nhờ Lam Lăng thay chăm sóc em.”

      dối! Nếu vậy bao nhiêu ngày trôi qua rồi, tại sao cũng tới tìm em, ngay cả tin nhắn cũng có.”

      Đỗ Tâm uất ức, hai mắt long lanh chực khóc. vội vàng ôm , bàn tay vỗ về vuốt ve má .

      gạt em. Mấy lần tới trường chờ em tan học để gặp em, nhưng khi nhìn thấy em rồi lại cách nào đứng trước mặt em, biết phải giải thích với em như thế nào.”

      gục đầu vào hõm cổ của , như vô lực: “Dường như , em vẫn sống rất vui vẻ, sợ khi gặp em rồi em em cần nữa. Nếu em như vậy, Tâm Tâm, em phải làm sao đây?”

      Người ta thường , khi ngã bệnh là lúc người yếu ớt nhất. ngờ Cẩn Ngôn Thần cao ngạo, băng lãnh thường ngày cũng có mặt yếu đuối như vậy sao? Ngay lúc này, lại phơi bày ra cho thấy hết tất cả, hề che giấu.

      “Vậy bây giờ em muốn biết tại sao hôm đó lại hành xử như vậy?”

      Cẩn Ngôn Thần nhìn , dường như phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng hồi lâu sau mới lên tiếng:

      “Chỉ vì ghen thôi mà.”

      Đỗ Tâm ngẩn người, nghe tiếp: “ làm sao chịu được khi thấy em gần gũi với người đàn ông khác, vậy ta còn dám hôn em, là bạn trai của em , có quyền ghen tuông, có quyền tức giận hay sao? vậy, tên đó còn em là điều đẹp nhất trong thanh xuân của , khi nhìn dòng chữ đó chợt nhận ra rằng, là người độc chiếm thời hồi ức tươi đẹp nhất của em, mà trong đó hề có . Chính suy nghĩ em cũng từng thích nhiều như thích khiến kiềm được đố kị. Em ích kỉ cũng được, ngang ngược cũng được, nhưng … Vì em nên mới…Em có hiểu Tâm Tâm?”

      càng lại càng xúc động, đến cuối cùng vẫn là tìm được cách giải bày thích hợp, Đỗ Tâm lần đầu thấy năng luống cuống như vậy. ôm lấy , bàn tay vỗ vỗ lên lưng như dỗ dành đứa trẻ.

      “Em hiểu rồi mà, cần nữa. hay chê em ngốc, mới là ngốc đấy. Ai mà từng có quá khứ, Lâm Trạch Thuần đúng là mối tình đầu của em, nhưng đó cũng chỉ là “ từng” mà thôi. Đúng, em từng thích cậu ấy, nhưng tại em , em chưa từng ai giống như cả. Lâm Trạch Thuần là quá khứ của em, nhưng tại và tương lai của em, như vậy còn chưa đủ hay sao? Sao lại phải ghen với quá khứ của em cơ chứ?”

      Cẩn Ngôn Thần vùi mình trong mùi hương quen thuộc của . tìm đến môi , gắt gao chiếm lấy, cánh tay rắn chắc ghì chặt lấy tấm lưng nhắn và vòng eo mảnh khảnh của Đỗ Tâm. Biết bao nhiêu ngày đêm nhung nhớ cơ thể này, cả mùi hương và hơi ấm này nữa, ngay lúc này dù có ôm chặt hơn bao nhiêu phần, hôn sâu bao nhiêu lần với vẫn là đủ.

      “Thần, em thở được!”

      Khi nghe thấy giọng yếu ớt lẫn trong hơi thở gấp gáp, Cẩn Ngôn Thần mới lưu luyến rời môi nhưng giữa hai cơ thể vốn dĩ hài hoà với nhau trong từng đường nét vẫn có chút khoảng cách nào.

      Cẩn Ngôn Thần tựa vào trán điều chỉnh nhịp thở. Đỗ Tâm hỏi :

      “Nghe dạo này thường về nhà, còn hay làm việc tới tận khuya, ăn uống qua loa, lại còn uống nhiều rượu nữa?”

      “Ừm.”

      “Còn trả lời tênh như vậy! có biết vì vậy nên mới bị xuất huyết dạ dày ? Bình thường chẳng phải chăm sóc em rất tốt sao, vậy tại sao với bản thân mình lại lơ là như vậy?”

      nhắm mắt hưởng thụ làn da mịn màng cổ , đầu mũi chen vào giữa những sợi tóc đen dài:

      “Ở nhà đâu đâu cũng thấy hình bóng của em, ban đêm lại trống trải đến ngủ được, dần dần muốn về nữa. Còn việc ở công ty dạo gần đây quả là nhiều hơn bình thường, nên thể ăn uống đúng giờ được.”

      “Còn việc uống nhiều rượu sao?”

      Cẩn Ngôn Thần thở dài lười nhác: “Đó là vì có người pha trà lúa mạch cho .”

      Đỗ Tâm nhịn được đánh cái, giọng mắng: “Chỉ giỏi nguỵ biện. Em nghiêm túc đó, thấy lần này bệnh dạ dày của tái phát nghiêm trọng như thế nào sao? Sau này đừng uống nhiều rượu nữa được ?”

      Cẩn Ngôn Thần ngồi thẳng người dậy: “Được. Em muốn làm gì cũng được.”

      nhìn lên đồng hồ tường, hơn 11h đêm rồi nên quay sang với : “Tối nay em ngủ lại đây !”

      Đỗ Tâm nhìn đồng hồ, đúng là trễ . May mà trong phòng có kê chiếc giường đơn dành cho người đến thăm bệnh ngủ lại qua đêm. Sáng mai có tiết học, cũng cần gấp gáp.

      “Cũng được, vậy em qua giường kia ngủ, nghỉ ngơi .”

      Vừa đứng dậy lại thấy Cẩn Ngôn Thần vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Giường này vẫn còn chỗ trống mà.”

      được. bị thương, lỡ ban đêm em mê ngủ quơ tay múa chân làm động đến vết thương của sao? Em vẫn nên nằm riêng hơn.”

      rồi, dứt khoát đến giường bên kia nằm xuống, đắp chăn, chuẩn bị ngủ . Trước khi ngủ còn hướng về phía Cẩn Ngôn Thần chúc ngủ ngon.

      Người bên này chỉ đành ngậm ngùi đưa tay tắt đèn cho dễ ngủ, để rồi sau đó cứ liên tục ngóc đầu nhìn về phía , trong lòng vô cùng thoải mái, vô cùng vui vẻ.

      _____________________________________________________________

      Giữa đêm, Đỗ Tâm bị đánh thức bởi những tiếng rên đau khe khẽ. ngồi dậy, vội tới giường Cẩn Ngôn Thần kiểm tra tình hình. thấy mặt mày nhăn nhó, liên tục lấy tay ôm chỗ vết mổ.

      làm sao vậy? Có phải vết mổ bị bung chỉ rồi ? Để em gọi bác sĩ.”

      Đỗ Tâm vừa định bấm chuông ở đầu giường liền bị ngăn lại: “Chắc nghiêm trọng như vậy đâu. Hay em xem qua giúp chút, nếu bị bung chỉ hẵng gọi bác sĩ.”

      “Được.”. Đỗ Tâm ngồi lên mép giường, hơi cúi thấp người để quan sát kĩ hơn, bàn tay vừa lật áo lên để kiểm tra liền bị Cẩn Ngôn Thần bất ngờ kéo đến nằm bên cạnh .

      để gối đầu lên cánh tay, ôm dính sát vào bên người.

      hết đau rồi à?”, Đỗ Tâm hết sức nghi hoặc.

      “Ừ, hết đau rồi.”

      “Nhưng ràng khi nãy em thấy đau đến mặt mày biến dạng, trán còn chảy cả mồ hôi nữa mà.”

      nhìn nhầm rồi sao?

      “Khi nãy đúng là đau , nhưng giờ hết rồi.”

      à?”

      !”. Vẻ mặt đau đớn vừa rồi biến đâu mất, Cẩn Ngôn Thần nhắm mắt nhưng miệng vẫn nén được mỉm cười thoả mãn vô cùng.

      P/S: LÂU POST BÀI 1 PHẦN LÀ VÌ BẬN, 1 PHẦN LÀ TẠI TÔI CHƯA NGHĨ RA PHẢI CHO 2 NGƯỜI NÀY LÀM LÀNH NHƯ THẾ NÀO ĐÂY:4::4::4: VÀ ĐÂY LÀ KẾT QUẢ CỦA "3 THÁNG VÒ ĐẦU BỨT TÓC BẰNG 2 NGÀY CAO HỨNG" CỦA TÔI:th_17:





      Last edited: 17/8/18

    3. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      STORY 15: CHUYẾN DU LỊCH BẤT NGỜ (PART 1)

      Hôm nay là ngày trọng đại của Đỗ Tâm. Ngày Đỗ Tâm tốt nghiệp.

      Mới sáng sớm, Đỗ Tâm và Lam Lăng kéo nhau đến trường, tranh thủ xếp hàng để nhận quần áo cử nhân. Dù đến sớm như vậy nhưng trước bọn vẫn có rất nhiều người xếp hàng chờ đợi trứơc cửa văn phòng khoa, trong số đó có những người bạn cùng khóa với Đỗ Tâm và cũng có cả những chị khóa trước tốt nghiệp muộn. Gương mặt ai nấy đều giấu được hồ hởi, cười vui vẻ, khí rộn ràng cả góc sân trường.

      Buổi lễ bắt đầu trễ hơn so với dự kiến nhưng ai lấy làm phiền lòng, có lẽ vì mọi người đều biết rằng đây là cơ hội cuối cùng họ được cùng ngồi bên nhau với tư cách là những sinh viên của ngôi trường này.

      Khi thầy trưởng khoa bước lên sân khấu đọc bài diễn văn chúc mừng, cả khán phòng rơi vào khí trầm mặc. 4 năm trước cũng tại khán phòng này, Đỗ Tâm còn nhớ lúc đó thầy trưởng khoa với bọn rằng, được cùng nhau trở thành bạn bè học chung khoa, lớp, cùng nhau học tập, vấp ngã và trưởng thành là duyên phận rất lớn trong đời. Và hôm nay, vẫn là người thầy đáng kính đó đưa tay đẩy gọng kính để che giọt nước mắt, tự hào với lớp lớp sinh viên bên dưới: “Được là người dẫn dắt những nhân tài như các em là niềm vinh dự của tôi.”

      Mọi người cùng nhau chụp hình tập thể giữa khuôn viên trường, sau đó cùng nhau tung mũ cử nhân lên trời, những giọt nước mắt ngậm ngùi, những cái ôm thân thiết, sau hôm nay mỗi người đều phải tự bước con đường riêng của mình, cuộc sống bận rộn, vất vả như vậy, đến khi có cơ hội gặp lại nhau biết là qua bao lâu rồi.

      Trong lúc mọi người tản ra chụp ảnh nhóm, Đỗ Tâm đến dưới tán cây, lấy di động ra gửi tin nhắn. Đầu bên kia, điện thoại bàn làm việc của Cẩn Ngôn Thần rung lên, là ảnh Đỗ Tâm cầm bằng tốt nghiệp và hoa, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp trong ánh nắng, kèm dòng tin nhắn: “Tốt nghiệp rồi!!!!”

      Khóe môi mỏng nở nụ cười dịu dàng, ngón tay thon dài lướt màn hình: “Khi nào kết thúc gọi cho , tới đón em.”

      Lam Lăng từ phía sau rờ tới vỗ vai Đỗ Tâm: “Làm gì đó?? Trốn ở đây cười tủm tỉm mình.”

      Đỗ Tâm giật mình quay người lại, Lam Lăng nhìn hai má ửng đỏ của , lai nhìn di động trong tay liền hiểu ra: “Hazz, biết tới khi nào mình mới được nếm trải cảm giác đương ngọt ngào đây nữa. Vậy tí nữa cậu có liên hoan cùng mọi người được đây??”

      “Phải chứ, liên hoan tốt nghiệp cùng mọi người sao mình có thể !”

      “Có nghĩa khí! Mình còn định mắng cậu mê trai bỏ bạn nữa chứ!”, Lam Lăng khoác vai kéo , “ thôi!”

      Khi mọi người bước ra ngoài quán thịt nướng, thời gian còn sớm nữa, Đỗ Tâm đảo mắt tìm kiếm xung quanh, bắt gặp dáng người cao lớn đứng cách đó xa, liền tìm cách từ chối khéo mọi người để về trước.

      “Cậu đâu thể bỏ về trước được, bây giờ chúng ta karaoke sau đó kéo tới bar quẩy đến sáng, mọi người thấy được ?”

      “Được đó, được đó”, “Ông đây sợ gì cậu?”, “Cậu muốn chơi tới đâu, tớ hầu!”


      Mọi người đều có chút hơi men, phấn khích hùa theo. Đỗ Tâm cười cười, phóng ánh mắt cầu cứu về phía Lam Lăng. Lam Lăng bắt được tín hiệu, nhanh chóng đứng ra giải vây cho bạn:


      “Đỗ Tâm cậu ấy trước giờ quen tới mấy nơi ồn ào đó đâu, có cậu ấy theo có khi lại làm chúng ta mất vui ấy, mình thay mặt cậy ấy chơi cùng mọi người”

      “Đâu có được.”, “Đúng đó, Đỗ Tâm cậu cũng phải chứ”, đám đông lại nhốn nháo cả lên.

      “Thôi được rồi, tha cho cậu ấy . Mình đưa các cậu đến quán của chú mình, giảm nửa giá cho các cậu, ok ?”, Lam Lăng tranh thủ lôi kéo chú ý, khoác tay mấy thành phần nhiệt tình quá mức trước.

      “Cậu đây nhé Lam Lăng. Hay chú cậu miễn phí cho tụi mình luôn được ? Sau này tụi mình thường xuyên ghé ủng hộ”

      “Được, được, cho cậu thành khách VIP luôn.”

      “Cậu đấy nhé!”, mấy người bạn bị kéo quãng ngoảnh đầu lại vẫy tay với Đỗ Tâm “Vậy chào cậu nhé Đỗ Tâm, nhớ thường xuyên liên lạc đấy!”

      Đỗ Tâm thở phào, vẫy tay chào lại, lại thấy Lam Lăng nháy mắt với . Đỗ Tâm tinh nghịch nháy mắt lại sau đó quay đầu chạy . sà vào lòng người đàn ông đứng cách đó xa, đón lấy , ân cần hỏi han:“Chơi vui ?”

      cười tít mắt: “Dạ vui lắm!”

      Cẩn Ngôn Thần đột nhiên cúi xuống, mũi lướt qua hơi thở nơi đầu mũi , sau khi chawcs chắn ngửi tháy mùi rượu mới hài lòng đứng thẳng dậy mở cửa xe cho : “Lên xe

      Vừa ngồi vào xe, Đỗ Tâm liền lấy bằng tốt nghiệp ra khoe với : “ xem nè, em tốt nghiệp loại giỏi hẳn hoi đó nhé!”

      cầm bằng tốt nghiệp lên xem, vừa cười vừa : “Chà, Tâm Tâm nhà ta giỏi !”

      “Hì hì, đương nhiên rồi.”

      Cẩn Ngôn Thần xoa xoa đầu , nghiêng ngừoi qua giúp cài dây an toàn, mắt nhìn thấy chiếc hộp nhung đen trong tay lại thuận miệng hỏi: “Quà lưu niệm của trường em đấy à?”

      “À, cái này hả?”, Đỗ Tâm mở hộp ra, bên trong là chiếc trâm cài áo thiên nga tinh xảo được đính những hạt kim cương nho lấp lánh.

      “Là quà của Lâm Trạch Thuần gửi cho em mừng em tốt nghiệp đấy.”

      xong lén quan sát nét mặt người bên cạnh, hẳn nhiên là được vui. Kể từ lần hai người cãi nhau đến mức bỏ nhà dạo trước tính đến giờ cũng được hơn 2 tháng rồi, mỗi lần nghe nhắc đến Lâm Trạch Thuần, Cẩn Ngôn Thần tuy phản ứng dữ dội như trước nhưng chung quy vẫn là duy trì thái độ thù địch.

      hờ hững đáp : “Vậy à?”

      Thấy mặt chau mày đá, khó chịu nhưng vẫn phải cố nhịn, bật cười thoả mãn: “Đùa thôi, cái này là quà của Lam Lăng tặng em. Nhìn mặt kìa, mắc cười quá mất!”

      Cẩn Ngôn Thần liếc cái, nhàng đạp chân ga, chiếc Audi A8 lao như tên bắn. Đỗ Tâm mãi cười, bị bất ngờ lưng đập vào lưng ghế, vội bấu chặt lấy cửa xe: “ chạy nhanh như vậy làm gì? Chậm lại mà, em nên trêu , em xin lỗi!!”

      hai tay đặt vô lăng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước: “Muộn rồi!”

      Tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ, đây phải đường về nhà: “ định đưa em đâu?”

      Cẩn Ngôn Thần nhếch môi: “ Đem em bán!”

      Đỗ Tâm chực khóc: “Em sai rồi, em biết lỗi rồi, em xin lỗi! Cứu mạng với!!!!”

      Mấy tiếng đồng hồ sau...

      Đỗ Tâm dang rộng đôi tay, đón lấy ánh nắng và gió biển. Bên tai là tiếng sóng biển rì rào, nước biển trong vắt như gương, màu xanh ngọc bích trải dài hút tầm mắt. Hai bàn chân trần dẫm lên bãi cát trắng mịn, cảm giác nhồn nhột khiến Đỗ Tâm bật ra tiếng cười khúc khích. đợt sóng từ ngoài xa vỗ vào bờ, tránh kịp làm ướt cả vạt váy hoa, nhưng mấy bận tâm, còn chạy về phía biển, đứng trong làn nước, nhìn xuống dưới chân thấy cả những đàn cá bơi tới gần , gặp động liền tản ra tứ phía, phóng tầm mắt ra xa hơn là những rặng san hô đầy màu sắc ngâm mình dưới đáy biển.

      đợt sóng lại kéo tới, đợt này mạnh hơn đợt trước, Đỗ Tâm đứng vững, gần như sắp ngã, may mà có người phía sau đỡ lấy :

      “Cẩn thận chút!”

      Đỗ Tâm hoan hỉ, kích động lay lay cánh tay Cẩn Ngôn Thần: “Làm sao biết được em muốn tới nơi này nhất vậy?”

      “Có lần vô tình nhìn thấy trong máy tính của em lưu rất nhiều ảnh của đảo Meeru ở Maldives này, nhân dịp em tốt nghiệp, liền muốn đưa em tới đây, nghĩ em thích”

      nhảy lên ôm chầm Cẩn Ngôn Thần: “Rất thích, em thích lắm lắm! Cảm ơn , Ngôn Thần”

      Cẩn Ngôn Thần đỡ lấy , ánh nhìn đầy nuông chiều: “Em thích là được.”













    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :