STORY 15: CHUYẾN DU LỊCH BẤT NGỜ (PART 1)
Hôm nay là ngày trọng đại của Đỗ Tâm. Ngày Đỗ Tâm tốt nghiệp.
Mới sáng sớm, Đỗ Tâm và Lam Lăng kéo nhau đến trường, tranh thủ xếp hàng để nhận quần áo cử nhân. Dù đến sớm như vậy nhưng trước bọn vẫn có rất nhiều người xếp hàng chờ đợi trứơc cửa văn phòng khoa, trong số đó có những người bạn cùng khóa với Đỗ Tâm và cũng có cả những chị khóa trước tốt nghiệp muộn. Gương mặt ai nấy đều giấu được hồ hởi, cười vui vẻ, khí rộn ràng cả góc sân trường.
Buổi lễ bắt đầu trễ hơn so với dự kiến nhưng ai lấy làm phiền lòng, có lẽ vì mọi người đều biết rằng đây là cơ hội cuối cùng họ được cùng ngồi bên nhau với tư cách là những sinh viên của ngôi trường này.
Khi thầy trưởng khoa bước lên sân khấu đọc bài diễn văn chúc mừng, cả khán phòng rơi vào khí trầm mặc. 4 năm trước cũng tại khán phòng này, Đỗ Tâm còn nhớ lúc đó thầy trưởng khoa với bọn rằng, được cùng nhau trở thành bạn bè học chung khoa, lớp, cùng nhau học tập, vấp ngã và trưởng thành là duyên phận rất lớn trong đời. Và hôm nay, vẫn là người thầy đáng kính đó đưa tay đẩy gọng kính để che giọt nước mắt, tự hào với lớp lớp sinh viên bên dưới: “Được là người dẫn dắt những nhân tài như các em là niềm vinh dự của tôi.”
Mọi người cùng nhau chụp hình tập thể giữa khuôn viên trường, sau đó cùng nhau tung mũ cử nhân lên trời, những giọt nước mắt ngậm ngùi, những cái ôm thân thiết, sau hôm nay mỗi người đều phải tự bước con đường riêng của mình, cuộc sống bận rộn, vất vả như vậy, đến khi có cơ hội gặp lại nhau biết là qua bao lâu rồi.
Trong lúc mọi người tản ra chụp ảnh nhóm, Đỗ Tâm đến dưới tán cây, lấy di động ra gửi tin nhắn. Đầu bên kia, điện thoại bàn làm việc của Cẩn Ngôn Thần rung lên, là ảnh Đỗ Tâm cầm bằng tốt nghiệp và hoa, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp trong ánh nắng, kèm dòng tin nhắn: “Tốt nghiệp rồi!!!!”
Khóe môi mỏng nở nụ cười dịu dàng, ngón tay thon dài lướt màn hình: “Khi nào kết thúc gọi cho , tới đón em.”
Lam Lăng từ phía sau rờ tới vỗ vai Đỗ Tâm: “Làm gì đó?? Trốn ở đây cười tủm tỉm mình.”
Đỗ Tâm giật mình quay người lại, Lam Lăng nhìn hai má ửng đỏ của , lai nhìn di động trong tay liền hiểu ra: “Hazz, biết tới khi nào mình mới được nếm trải cảm giác đương ngọt ngào đây nữa. Vậy tí nữa cậu có liên hoan cùng mọi người được đây??”
“Phải chứ, liên hoan tốt nghiệp cùng mọi người sao mình có thể !”
“Có nghĩa khí! Mình còn định mắng cậu mê trai bỏ bạn nữa chứ!”, Lam Lăng khoác vai kéo , “ thôi!”
Khi mọi người bước ra ngoài quán thịt nướng, thời gian còn sớm nữa, Đỗ Tâm đảo mắt tìm kiếm xung quanh, bắt gặp dáng người cao lớn đứng cách đó xa, liền tìm cách từ chối khéo mọi người để về trước.
“Cậu đâu thể bỏ về trước được, bây giờ chúng ta karaoke sau đó kéo tới bar quẩy đến sáng, mọi người thấy được ?”
“Được đó, được đó”, “Ông đây sợ gì cậu?”, “Cậu muốn chơi tới đâu, tớ hầu!”
Mọi người đều có chút hơi men, phấn khích hùa theo. Đỗ Tâm cười cười, phóng ánh mắt cầu cứu về phía Lam Lăng. Lam Lăng bắt được tín hiệu, nhanh chóng đứng ra giải vây cho bạn:
“Đỗ Tâm cậu ấy trước giờ quen tới mấy nơi ồn ào đó đâu, có cậu ấy theo có khi lại làm chúng ta mất vui ấy, mình thay mặt cậy ấy chơi cùng mọi người”
“Đâu có được.”, “Đúng đó, Đỗ Tâm cậu cũng phải chứ”, đám đông lại nhốn nháo cả lên.
“Thôi được rồi, tha cho cậu ấy . Mình đưa các cậu đến quán của chú mình, giảm nửa giá cho các cậu, ok ?”, Lam Lăng tranh thủ lôi kéo chú ý, khoác tay mấy thành phần nhiệt tình quá mức trước.
“Cậu đây nhé Lam Lăng. Hay chú cậu miễn phí cho tụi mình luôn được ? Sau này tụi mình thường xuyên ghé ủng hộ”
“Được, được, cho cậu thành khách VIP luôn.”
“Cậu đấy nhé!”, mấy người bạn bị kéo quãng ngoảnh đầu lại vẫy tay với Đỗ Tâm “Vậy chào cậu nhé Đỗ Tâm, nhớ thường xuyên liên lạc đấy!”
Đỗ Tâm thở phào, vẫy tay chào lại, lại thấy Lam Lăng nháy mắt với . Đỗ Tâm tinh nghịch nháy mắt lại sau đó quay đầu chạy . sà vào lòng người đàn ông đứng cách đó xa, đón lấy , ân cần hỏi han:“Chơi vui ?”
cười tít mắt: “Dạ vui lắm!”
Cẩn Ngôn Thần đột nhiên cúi xuống, mũi lướt qua hơi thở nơi đầu mũi , sau khi chawcs chắn ngửi tháy mùi rượu mới hài lòng đứng thẳng dậy mở cửa xe cho : “Lên xe ”
Vừa ngồi vào xe, Đỗ Tâm liền lấy bằng tốt nghiệp ra khoe với : “ xem nè, em tốt nghiệp loại giỏi hẳn hoi đó nhé!”
cầm bằng tốt nghiệp lên xem, vừa cười vừa : “Chà, Tâm Tâm nhà ta giỏi !”
“Hì hì, đương nhiên rồi.”
Cẩn Ngôn Thần xoa xoa đầu , nghiêng ngừoi qua giúp cài dây an toàn, mắt nhìn thấy chiếc hộp nhung đen trong tay lại thuận miệng hỏi: “Quà lưu niệm của trường em đấy à?”
“À, cái này hả?”, Đỗ Tâm mở hộp ra, bên trong là chiếc trâm cài áo thiên nga tinh xảo được đính những hạt kim cương nho lấp lánh.
“Là quà của Lâm Trạch Thuần gửi cho em mừng em tốt nghiệp đấy.”
xong lén quan sát nét mặt người bên cạnh, hẳn nhiên là được vui. Kể từ lần hai người cãi nhau đến mức bỏ nhà dạo trước tính đến giờ cũng được hơn 2 tháng rồi, mỗi lần nghe nhắc đến Lâm Trạch Thuần, Cẩn Ngôn Thần tuy phản ứng dữ dội như trước nhưng chung quy vẫn là duy trì thái độ thù địch.
hờ hững đáp : “Vậy à?”
Thấy mặt chau mày đá, khó chịu nhưng vẫn phải cố nhịn, bật cười thoả mãn: “Đùa thôi, cái này là quà của Lam Lăng tặng em. Nhìn mặt kìa, mắc cười quá mất!”
Cẩn Ngôn Thần liếc cái, nhàng đạp chân ga, chiếc Audi A8 lao như tên bắn. Đỗ Tâm mãi cười, bị bất ngờ lưng đập vào lưng ghế, vội bấu chặt lấy cửa xe: “ chạy nhanh như vậy làm gì? Chậm lại mà, em nên trêu , em xin lỗi!!”
hai tay đặt vô lăng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước: “Muộn rồi!”
Tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ, đây phải đường về nhà: “ định đưa em đâu?”
Cẩn Ngôn Thần nhếch môi: “ Đem em bán!”
Đỗ Tâm chực khóc: “Em sai rồi, em biết lỗi rồi, em xin lỗi! Cứu mạng với!!!!”
Mấy tiếng đồng hồ sau...
Đỗ Tâm dang rộng đôi tay, đón lấy ánh nắng và gió biển. Bên tai là tiếng sóng biển rì rào, nước biển trong vắt như gương, màu xanh ngọc bích trải dài hút tầm mắt. Hai bàn chân trần dẫm lên bãi cát trắng mịn, cảm giác nhồn nhột khiến Đỗ Tâm bật ra tiếng cười khúc khích. đợt sóng từ ngoài xa vỗ vào bờ, tránh kịp làm ướt cả vạt váy hoa, nhưng mấy bận tâm, còn chạy về phía biển, đứng trong làn nước, nhìn xuống dưới chân thấy cả những đàn cá bơi tới gần , gặp động liền tản ra tứ phía, phóng tầm mắt ra xa hơn là những rặng san hô đầy màu sắc ngâm mình dưới đáy biển.
đợt sóng lại kéo tới, đợt này mạnh hơn đợt trước, Đỗ Tâm đứng vững, gần như sắp ngã, may mà có người phía sau đỡ lấy :
“Cẩn thận chút!”
Đỗ Tâm hoan hỉ, kích động lay lay cánh tay Cẩn Ngôn Thần: “Làm sao biết được em muốn tới nơi này nhất vậy?”
“Có lần vô tình nhìn thấy trong máy tính của em lưu rất nhiều ảnh của đảo Meeru ở Maldives này, nhân dịp em tốt nghiệp, liền muốn đưa em tới đây, nghĩ em thích”
nhảy lên ôm chầm Cẩn Ngôn Thần: “Rất thích, em thích lắm lắm! Cảm ơn , Ngôn Thần”
Cẩn Ngôn Thần đỡ lấy , ánh nhìn đầy nuông chiều: “Em thích là được.”