1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

QỦA CAM NHỎ - SAO PHIÊN GIA ĐẢN

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      [​IMG]
      Tên: Quả cam
      Tác giả: Sao Phiên Gia Đảm
      Editor: Team Yến Vân Cung
      Beta: Dâu Tây
      Lịch post: 3-4c/tuần

      Văn án 1: Trường trung học

      Ngày nào đó, bỗng nhiên có câu hỏi được đặt ra: "Ngồi cùng bàn với học bá là trải nghiệm như thế nào?"​
      Người nào đó đáp: "Cậu ấy là học bá, cũng là nam sinh tớ thích. Ngồi cùng bàn với cậu ấy mỗi ngày đều làm bài mệt chết được
      Chẳng bao lâu câu đó trở thành lời khen ngợi có cánh và được thích nhất.
      Nhiều năm sau, chủ nhân của đáp án lại xuất và bổ sung thêm: "Tôi sai rồi, dù phải làm đề nhưng phải làm cái khác.

      Văn án 2: Đại học

      Ban đêm, ở ký túc xá trường đại học, khi được hỏi về bạn trai, Tống Chanh Chanh chỉ trả lời bạn trai của là đại thần chuyên ngoại ngữ, sau đó trong phòng trở nên náo loạn bởi câu trả lời đó.
      Bạn cùng phòng cười mờ ám: "Vậy cậu may mắn, cậu có thể nghe tinh thông ngôn ngữ nước ngoài rồi."

      ____

      Thể loại:
      1) Ngọt sủng ấm áp, tràn đầy cảm hứng và dạt dào năng lượng
      2) Nữ truy nam, mưa dầm thấm lâu, từ đồng phục trong trường học đến áo cưới.
      Mục Lục
      Chương 1 | Chương 2 | Chương 3 | Chương 4 | Chương 5
      Last edited: 13/9/18
      Sweet you, ly sắc, thuyt10 others thích bài này.

    2. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 1
      Editor: Huyền Trang
      Beta: Dâu Tây

      ___________

      Ngày 30 tháng 8,

      Quả đúng là Tây thành vào giữa hè, mặt trời chói chang, mọi người chờ đợi cơn bão số 7 nhanh chóng lướt qua thành phố. Cơn bão đem đến thiệt hại cũng như gây ra ảnh hưởng gì cho thành phố, bởi vậy tất nhiên có chuyện nghỉ học.

      Bên ngoài nắng gắt như lửa, Tống Chanh Chanh vừa bước ra từ xe taxi, đột nhiên bị hơi nóng ập vào khiến cảm thấy khó chịu, kì nghỉ hè qua, thế nhưng chưa kịp điều chỉnh công việc và nghỉ ngơi phải chuẩn bị khai giảng năm học mới, điều này quả thực khác gì chịu đại hình mà.

      Tống Chanh Chanh về phía cổng trường, che miệng ngáp cái, xem như là nghênh đón cuộc sống lớp 11 của .

      Mới được vài bước liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tống Chanh Chanh ngay lập tức chạy đến bổ nhào lên người nọ: "Hoàng Quỳnh Quỳnh, nhớ mình ?"

      ngờ Tống Chanh Chanh lại bị Hoàng Quỳnh nhẫn tâm đẩy ra, thế còn tặng thêm ánh mắt khinh bỉ:

      "Trời nóng như thế, đừng có mà dán lên người mình. Còn có... từ hôm nay trở , được gọi mình là Quỳnh Quỳnh, trách được mấy ngày gần đây mình đều ăn vô, ra là có người gọi như vậy."

      "Chẳng lẽ phải tại cậu trầm mê nuôi dưỡng ông xã sao?"

      "Xí!"

      Hoàng Quỳnh xoay người kéo lấy cánh tay của Tống Chanh Chanh, :

      "Ngày hôm qua mình tham gia rút ngẫu nhiên, rút đến ê ẩm cả ngực, tuy rằng là Lạc Lạc, nhưng thắng ở chỗ quyền trọng cao. Cậu đừng hâm mộ mình, suy cho cùng mình vẫn tương đối thích tổng tài hơn."

      "Ha hả."

      đến chuyện này, Tống Chanh Chanh càng cảm thấy tức, ràng mình phải cố gắng ngồi cả buổi trời cũng mở được Lạc Lạc SSR, vậy mà lại toàn mở ra cái tên dỗi trời dỗi đất dỗi luôn cả khí - Lý tổng tài.

      Ai muốn cái tên mặt than kia chứ!

      , đối với loại người lạnh lùng như thế, cảm thấy có chút xíu xìu xiu nào hấp dẫn cả, vẫn là bạn học nam như Lưu Hạo Nhiên khiến thích hơn.

      Hai đứa bạn thân vừa đùa giỡn vừa về phía tòa nhà khối 11, lên lớp 11 lại bị phân lớp lần nữa.

      Ở trước bảng thông báo ít người vây quanh, Tống Chanh Chanh muốn chen vào trong nhưng biết phải làm sao, may mắn ở kế bên có bạn nam tốt bụng thấy vậy bèn nhường đường cho , lúc này mới có thể chen lên phía trước.

      Sau khi ngó tới ngó lui danh sách phân ban, Tống Chanh Chanh liền ủ rũ :

      "Ô! Quỳnh Quỳnh dấu ơi! Vậy là tụi mình được phân vào cùng lớp. Cậu ở ban 9, còn mình lại ở ban 8."

      Các trường học ở phía Nam đều có 12 lớp, thông thường có 7 lớp ban khoa học tự nhiên và 5 lớp ban khoa học xã hội.

      Trường cấp 3 trọng điểm của thành phố so với các trường học khác có vài bất đồng, trường chia lớp theo ban thực nghiệm và ban phổ thông, mà là sắp xếp dựa máy tính. Tuy nhiên trường học vẫn có lớp tăng cường dành cho 50 học sinh thứ hạng thấp nhất sau mỗi lần khảo sát.

      Hoàng Quỳnh ngẩng cổ tìm người quen trong lớp của mình:

      "Đúng là có chút đáng tiếc, nhưng may là lớp của tụi mình lại ở cạnh nhau, tan học vẫn có thể tìm nhau chuyện phiếm, cùng nhau chơi!!"

      Xem xong danh sách lớp mình, Hoàng Quỳnh lại tiếp tục nhìn sang danh sách của ban 8 kế bên, mà khi vừa nhìn đến cái tên đầu tiên đột nhiên kích động túm lấy cánh tay của Tống Chanh Chanh

      "Mình nè Chanh Chanh! CMN! Cậu được xếp cùng lớp với hotboy của chúng ta, mình ghen tị với cậu quá !!"

      Tống Chanh Chanh bị phản ứng của Hoàng Quỳnh dọa sợ: "Ý cậu là Phó Dao Xuyên?"

      Cái tên này nghe nghe lại rất nhiều lần, trong trường có tên nổi tiếng là "đóa hoa cao lãnh", chỉ có ngoại hình đẹp trai, mà mỗi lần thi cử đều đạt hạng nhất. Chỉ là đối với học bá, học tra [*] Tống Chanh Chanh tiếp xúc nhiều, hơn nữa người này rất ít khi giao du với bên ngoài, cho nên dù học cùng trường được năm nhưng chưa gặp qua hotboy phiên bản người lần nào.

      "Đúng vậy! Lúc trước mình có gặp cậu ấy vài lần, là siêu đẹp trai luôn, hơn nữa mình vẫn luôn thích kiểu người cao lãnh [*] như vậy mà."

      [*] học tra: chỉ người học cho có lệ, điểm thấp.

      [*] cao lãnh: cao ngạo + lãnh đạm

      Tống Chanh Chanh lười biếng ngáp cái, tỏ vẻ quan tâm:

      "Điều đó cũng quan trọng, cậu thích, nhưng đối với loại nam sinh cao lãnh này mình có hứng thú."

      Hoàng Quỳnh tỏ vẻ khinh thường:

      "Được rồi được rồi, tôi biết thích loại tiểu thịt tươi hoạt bát tươi sáng như ánh mắt trời, hiểu nổi, ràng là thiếu nữ ở độ tuổi 17 như hoa như ngọc vậy mà phẩm vị lại như mấy bà trung niên."

      "......."

      Tìm được lớp của mình rồi, hai người đùa giỡn từ trong đám đông ra ngoài, trong lúc bị xô đẩy cánh tay Tống Chanh Chanh cẩn thận đụng phải bạn học, bởi vì vội vã muốn ra ngoài, nên chỉ "Xin lỗi", đầu cũng quay lại nhìn người nọ liền bỏ mất.

      Người nọ đứng ở đó, nhìn danh sách phân lớp của "Ban 8", vẻ mặt lạnh nhạt, cảm xúc, mãi đến khi ánh mắt dừng ở hàng cuối cùng danh sách.

      Đôi mày nhíu chặt, đoạn đối thoại của hai bạn nữ vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai.

      Vừa rồi hình như người bên cạnh kêu đó là "Cheng Cheng"

      (橙橙: dèng dèng: Chanh Chanh)

      _______

      đến chỗ rẽ ở cửa, Tống Chanh Chanh lưu luyến rời từ biệt Hoàng Quỳnh, sau đó bước vào lớp của mình.

      Bạn học trong lớp tới khá đông đủ, liếc mắt nhìn quanh vòng, nhưng vẫn thể tìm thấy gương mặt quen thuộc nào cả.

      hoài niệm thời đùa giỡn điên cuồng cùng nhóm bạn năm lớp 10.

      Bởi vì lớp mới vẫn chưa sắp xếp chỗ ngồi, tất cả mọi người đều tùy ý ngồi đâu đó. Tống Chanh Chanh cũng chọn đại chỗ, bàn thứ tư từ xuống cũng là bàn thứ ba từ dưới đếm ngược lên.

      Ngồi cùng bàn là bạn học nữ, nhìn thấy bạn cũng ngồi lẻ loi, Tống Chanh Chanh sinh ra loại cảm xúc gọi là đồng bệnh tương liên. Người bạn này đeo cặp đít chai dày cộm, khi Tống Chanh Chanh bước tới chỉ gật đầu chào hỏi cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu học từ đơn.

      Này bạn ơi, mới ngày đầu tiên khai giảng mà sao lại dốc sức liều mạng như vậy hả?

      ____________

      Tiết đầu tiên là Tiếng , Tống Chanh Chanh cũng lấy quyển sách Tiếng ra, chỉ muốn giao lưu tình cảm với nó trước, ngờ chốc lát sau, bàng quang của nhận được lời kêu gọi của thiên nhiên.

      Bây giờ cách giờ vào lớp năm phút đồng hồ, WC vẫn còn kịp.

      Vì thế khép sách vở lại, chạy về phía WC.

      Khối 11 và khối 12 ở cùng tòa nhà hình chữ H, ở giữa là hành lang ngăn cách giữa khối 11 và khối 12, đồng thời nó cũng như chuông cảnh báo nhắc nhở học sinh khối 11 mình cách lớp 12 còn xa nữa.

      Chỉ có tòa nhà của khối 10 là độc lập, vì vậy kết cấu tòa nhà của khối 11 và khối 10 khác nhau rất nhiều, vị trí WC nam nữ cũng có điểm khác, nếu lần đầu tiên tới mà nhìn kỹ rất dễ dàng vào nhầm.

      Chẳng hạn như Tống Chanh Chanh, vừa đến phạm ngay vào sai lầm ngu ngốc này, vì quá gấp nên theo thói quen chạy thẳng vào phía bên trái, kết quả sau khi vào phát kiểu dáng, bố cục của WC hoàn toàn khác, thế còn có rất nhiều bồn cầu dựng đứng.

      ???

      Bất tri bất giác mới phát mình chạy sai WC rồi!!! CMN

      Hình như mấy nữ chính ngốc bạch trong phim thần tượng, tiểu thuyết ngọt văn thường làm việc ngu ngốc này đúng ?

      Cũng may tại trong WC có ai, mới có thể vội vàng vắt chân lên cổ chạy ra, nhưng ai ngờ được chân trước chân sau vừa mới bước ra cửa liền chạm phải người.

      Dưới tác dụng của lực đẩy và phản lực, Tống Chanh Chanh bị va đầu vào khung cửa. nàng đau đớn, xoa xoa cái đầu của mình, giương mắt lên nhìn thấy màu trắng toát của chiếc áo thun đồng phục, ánh mắt tiếp tục hướng lên , bỗng chốc đối diện với ánh mắt của người nọ.

      giây đó bầu khí xung quanh dường như ngưng đọng, lá cây bị gió thổi vang lên những tiếng xôn xao, hòa cùng với tiếng ve kêu râm ran. Xung quanh dường như trở nên khô nóng hơn, Tống Chanh Chanh cảm thấy việc hô hấp bỗng dưng gặp khó khăn, giống như có mũi tên bắn trúng trái tim của mình vậy.

      Cơn gió mùa hè dịu dàng thổi tới, mơn man làn tóc của cậu. Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt màu nâu nhạt, cánh mũi cao thẳng. Mỗi chỗ gương mặt dường như được tạo nên từ người thợ lành nghề, khéo léo.

      Mà giờ phút này, cặp mắt thanh lãnh kia, nhìn mình với ý vị thâm trường.

      CMN! đẹp trai!!!

      Tống Chanh Chanh tự cho rằng ánh mắt của mình rất cao, trong nhà có người trai nhan sắc cực phẩm như mấy đại ca đại tỷ trong giới giải trí, hiển nhiên mắt thẩm mĩ của cao hơn.

      Nhưng dù vậy, nhan sắc của người nọ vẫn in sâu vào trong mắt .

      Đột nhiên, phát bây giờ phải là lúc để mê trai, bản thân đứng trước cửa WC nam, thế còn vừa mới từ bên trong chạy ra.

      " xin lỗi."

      lời xin lỗi xong, thừa dịp thể diện của mình ở trước mặt soái ca còn chưa có đánh mất, Tống Chanh Chanh cúi đầu nhanh chân chuồn , nghiễm nhiên quên mất nhiệm vụ hàng đầu là WC.

      Bạn học nam bị đâm kia đứng tại chỗ, hơi chau mày lại.

      Nữ sinh kia chạy xa, bỗng dưng cậu nhớ tới khuôn mặt mà mười mấy phút trước mình vừa mới gặp ở trước bảng thông báo của khối 11.

      Lời cũng giống như đúc.

      Đúng là con người lỗ mãng.
      ________

      Tống Chanh Chanh quay trở về phòng học, đem cả khuôn mặt chôn ở trong khuỷu tay. chuẩn bị mở WeChat kể cho Hoàng Quỳnh biết chuyện kinh hồn vừa rồi gặp ở trong WC nam, bên tai bỗng truyền đến thanh xôn xao.
      Bàn phía trước có hai bạn nữ chuyện.

      "Oa, là Phó Dao Xuyên. Cậu ấy học cùng lớp với chúng ta kìa!"

      "Lúc trước khi xem danh sách phân lớp, mình còn tưởng mình nhìn lầm, vậy mà cậu ấy lại tới lớp khoa văn của chúng ta! Đúng là thể tưởng tượng được!"

      Nghe thấy cái tên đó, đôi tay gõ chữ lạch cạch bàn phím đột nhiên ngừng lại, rất tò mò về vị được gọi là soái ca ở trong miệng Hoàng Quỳnh rốt cuộc trông như thế nào, vì thế cũng giống đám bạn nữ bát quái, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

      ngờ rằng, vừa mới nhìn thấy, cảm thấy hối hận.

      Đại não của "Phanh" tiếng, giống như cái nồi bị nổ tung rồi.
      Quả tim bắt đầu nổi trống.

      đưa tay ôm ngực, ánh mắt giống như keo dính ruồi, dính lên người Phó Dao Xuyên.

      Cậu ấy mặc bộ đồng phục màu trắng, vạt áo phiêu phiêu, chân đôi giày thể thao màu trắng.

      Thân cao chân dài, eo thon mông hẹp, dáng người như vậy mà lại xuất ở nam sinh 16, 17 có thể là hạc trong bầy gà.

      Nhìn cậu ấy bước ngang qua người mình, Tống Chanh Chanh cảm thấy hô hấp của mình khó khăn, đầu óc trở nên hỗn độn, giống như bị đống hồ nhão dính lấy. có thể nghe rất nhịp tim dồn dập của mình, cùng với tiếng hít thở mạnh.

      Nhất kiến chung tình.

      Đây là những từ ngữ duy nhất mà có thể hình dung cảm giác của bản thân ngay lúc này.

      đúng, đây đâu phải là 'nhất kiến'.

      Mặc kệ, dù sao cũng thích cậu nam sinh này.

      Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng vọng lời lúc sáng Hoàng Quỳnh với mình, là hào ngôn chí khí.

      "Nghe cậu ấy ở trường chúng ta nổi tiếng là 'đóa hoa cao lãnh', vô cùng cao lãnh."

      "Xì, nhưng đối với loại nam sinh cao lãnh này mình có hứng thú, vẫn là thiếu niên ấm áp như mặt trời khiến mình thích hơn."

      Bốp bốp bốp!

      Đây là thanh tự vả mặt, thanh thúy mà vang dội!

      Còn đặc biệt đau nữa.



      Last edited: 18/8/18

    3. garan2602

      garan2602 Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      46
      Ủng hộ, ủng hộ. Thích đọc nữ truy :))
      Hoai xinhhabang27 thích bài này.

    4. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 2:
      Editor: Mỹ Phụng
      Beta: Dâu Tây

      ____________

      Phó Dao Xuyên ngồi xuống vị trí cuối cùng, mừng thầm vì khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, khi học có thể nhìn trộm vài lần, lúc tan học chỉ cần ra ngoài là có thể nhìn thấy .

      Nhất ̣nh khi có cơ hội phải bắt chuyện mấy câu mới được.

      Tống Chanh Chanh chợt nghĩ đến điều, lấy nước từ cái bình trong suốt ra đặt ở góc bàn, trong lòng tính toán một cuộc chạm mặt hoàn mỹ với cậu.

      "Ai đó" chẳng phải có tiền án chạm mặt hào hùng rồi sao.

      Chuông vào học rất nhanh vang lên, sau khi tiếng chuông vang lên một giáo viên nữ bước vào lớp. Năm hai các giáo viên trong lớp đều thay đổi, hầu như trước đây chưa từng nhìn thấy bao giờ .

      giáo mới mặc một chiếc đầm có hoa văn, giày trắng, tóc búi chỉnh tề, hơi mập, gương mặt nghiêm nghị, rất giống người già dặn kinh nghiệm.

      Tính cách giáo viên mới này cũng giống như con người ấy, nói chuyện ngắn gọn rõ ràng : “ tên Lưu Kỳ, là giáo viên dạy môn tiếng hai năm tới của các em, đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp mình, các em có thể gọi là Judy."

      Giới thiệu xong, ấy lấy một viên phấn từ trong hộp ra, bẻ đôi thành hai đoạn, quay lưng viết lên bảng đen bốn chữ JUDY.

      Sau đó ấy xoay người lại, nói: “Những chuyện khác chúng ta sẽ nói sau, tất cả các em đều từ lớp mười lên đây, vậy nội quy chắc cũng nắm rồi. Lớp mười một - một năm quan trọng, tiếng là một môn đáng lưu ý trong kỳ thi đại học, rất nhiều trường chuyên lấy điểm tiếng thấp hơn cầu khá nhiều, hai năm này các em nghe lời điểm thi vào đại học của các em sẽ dưới 125 điểm."

      Lớp học bắt đầu có những tiếng chuyện ồn ào.

      Tống Chanh Chanh hít sâu một hơi, nhìn khí thế Judy, cũng đoán được hai năm tiếp theo mình phải trải qua thê thảm thế nào.

      “Bây giờ lớp mình cần tuyển đại diện tiếng ."

      Từ xưa đến nay các giáo viên mới chưa quen với học sinh thường nhìn thành tích để chọn ra đại diện cho lớp.

      Judy cũng ngoại lệ, Judy cúi đầu nhìn quyển sổ nhỏ tay, ngón tay lướt đến một chỗ thì ngừng lại.

      gọi: “Phó Dao Xuyên."

      Nghe tên cậu vang lên, trong lòng Tống Chanh Chanh khẽ run, tự giác nhìn trộm về phía sau.

      “Có"

      Nam sinh giơ tay lên, giọng nói trong trẻo dịu dàng, cậu đã trải qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói của cậu so với những thiếu niên khác trưởng thành hơn rất nhiều.

      Giọng nói êm tai quá !!!

      Thời tiết hôm nay đẹp, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào, chiếu sáng cả lớp học, những hạt bụi bay lất phất trong khí.

      đầu tiếng quạt điện kêu kèn kẹt, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu ồn ào, nhưng Tống Chanh Chanh vẫn cảm thấy lúc này yên tĩnh, nếu sao có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình chứ.

      Judy nhìn cậu: “ ngờ lớp chúng ta nhiều nhân tài đến vậy, có em kỳ thi tiếng nào cũng đạt điểm tối đa. Phó Dao Xuyên, em đảm nhận vai trò đại diện tiếng của lớp nhé."

      Mẹ ơi, lợi hại!

      Hai mắt Tống Chanh Chanh sáng như sao, xưa nay đối với mấy học bá hay học thần đứng hạng nhất đều sùng bái, nhưng giờ trong lòng rung lên liên hồi vì cậu thiếu niên ấy.

      Tiếng đạt điểm tối đa so với đạt điểm tối đa trong môn học lợi hại hơn rất nhiều.

      ________

      lâu sau chính thức nhập học.

      Tiết học tiếng đầu tiên vẫn giống như năm trước, mọi người nghe bài mẫu rồi lần lượt đọc các từ mới, sau đó đoán nghĩa từ mới, đến khi gần hết tiết học bài mới .

      Tống Chanh Chanh cố gắng hết sức ghi chép, tâm trí còn đặt ở đây nữa rồi. Judy phát rất chuẩn, mỗi khi ấy lên tiếng, trong đầu liền nghĩ đến hình ảnh của Phó Dao Xuyên cùng với giọng dịu dàng của cậu.

      Giọng của cậu rất êm tai, cậu học tiếng tốt như vậy, nhất định tiếng cũng vô cùng hay.

      Nếu Judy kêu đại diện của lớp đọc bài mới lần tốt.

      Để cố gắng gần cậu hơn, về sau mỗi lần học môn tiếng chăm chú lắng nghe, từ đơn cũng cố gắng học, biết đâu lại có thể kéo thêm chút cảm tình ở trước mặt cậu.

      Bây giờ trong đầu Tống Chanh Chanh còn tưởng tượng ra hình ảnh bản thân đạt thành tích cao được gọi tên tuyên dương, còn bạn học Phó Dao Xuyên ngồi phía dưới dùng ánh mắt tán thưởng nhìn mình.

      lớp mười ! Lớp mười tuyệt!

      Suy nghĩ của vẫn còn hỗn loạn, bỗng dưng bàng quang nhận được tín hiệu, tín hiệu càng lúc càng mãnh liệt hơn, sắp nhịn nổi nữa.

      Tiêu rồi!

      Lúc nãy cẩn thận vào nhầm WC, chính chưa kịp giải quyết vội chạy về lớp, nhẫn nhịn hết nửa tiết học giờ lại tiếp tục bộc phát.

      Đây là trong ba cái gấp mà đời người thể nhịn được, dù có chuyện gì cũng thể nín đến hư thận đúng ?

      Chỉ xin toilet mà thôi, chắc Judy cấm đâu nhỉ? Tống Chanh Chanh suy nghĩ nhiều nữa, giơ tay lên gọi:

      ơi!”

      Lớp học nhất thời im lặng như tờ , ánh mắt cả lớp đổ dồn về phía .

      Judy bỏ sách xuống, hai tay chống lên bàn, chớp mắt :

      có bạn học này tình nguyện, vậy em trả lời câu hỏi "

      What?

      Đợi chút , ... ... ... gì vậy?

      Trả lời câu hỏi gì?

      Em chỉ muốn xin toilet thôi mà ơi, sao nỡ đối xử với em như thế.

      Tống Chanh Chanh thấp thỏm lo sợ đứng lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt đầy khí thế của Judy. Đầu óc trống rỗng, vừa rồi ngồi suy nghĩ lung tung, biết Judy đến đâu rồi.

      Ánh mắt nhanh chóng quét vòng bảng.

      Những từ tiếng kia đều biết, nhưng mà nếu gộp chung thành một câu thì hề biết. Nhìn còn hiểu chứ nói gì đến trả lời câu hỏi của Judy.

      Judy đã dạy qua rất nhiều học sinh, nhìn Tống Chanh Chanh là biết học chăm chỉ nghe giảng, mất hết kiên nhẫn, hắng giọng nghiêm túc nói:

      “Please answer my question." ( Hãy trả lời câu hỏi của tôi.)

      Tống Chanh Chanh sao biết trả lời thế nào chứ, trong đầu bây giờ chỉ toàn một đống lộn xộn: “Tôi là ai, tôi ở đâu, cái gì xảy ra vậy?" “Cuối cùng là hỏi cái gì vậy?" “Xương gò má của cao thật." “Mỡ hơi nhiều phải."

      “…”

      Judy nghiêng đầu nhìn : "What are you doing?" (Bạn làm gì vậy?)

      Tống Chanh Chanh tưởng rằng giáo kêu dịch câu này, theo bản năng thốt ra:

      “I know, nghĩa là Bạn làm gì vậy?"

      Lớp học chìm trong im lặng vài giây, sau đó một tràng tiếng cười bùng nổ khắp lớp, vài học sinh phản ứng hơi quá thì ôm bụng cười, tay đập thùm thụp lên bàn.

      Tống Chanh Chanh hiểu gì hết, nhưng dám cười theo mọi người.

      Chúa ơi, tôi làm gì trái đất vậy?

      Judy nhắm mắt lại , bình tĩnh 30 giây điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới lên tiếng:

      “Em ngồi xuống , hết giờ học đến phòng làm việc của tôi."

      Màn dạo đầu ngắn ngủi này trôi qua, lớp học lại tiếp tục, chỉ có Tống Chanh Chanh là đứng ngồi yên.

      Mục ́ch của là xin toilet mà, kết quả bị bắt được tập trung, còn bị mời xuống văn phòng lộng lẫy để nghe dạy bảo nữa chứ.

      Nhưng mà mọi chuyện dù có như thế nào, vẫn muốn toilet trước .

      Lúc nãy mắc phải sai lầm, trong mắt Judy Tống Chanh Chanh là đối tượng cần chú ý, thấy bé kia ngồi ghế hết uốn éo sang trái lại uốn éo sang phải, ngồi yên nổi phút. nhịn được nữa, liền từ bục xuống chỗ Tống Chanh Chanh.

      Bàn tay dính phấn của Judy gõ lên bàn.

      “Em rốt cuộc muốn gì? Có phải muốn xuống văn phòng ngay bây giờ ?"

      ơi , thật ra là em muốn toilet."

      Vừa dứt lời, cả lớp lại lần nữa được trận cười vật vã.

      Tống Chanh Chanh nghẹn đến đỏ mặt, ngoan ngoãn nhìn Judy.

      Lúc này dù Judy có lạnh nhạt đến mấy khóe miệng cũng hơi cong lên, nhưng rất nhanh liền thu lại nụ cười.

      xua xua tay:

      , , nhanh về nhanh."

      “Cám ơn ."

      Tống Chanh Chanh cắm đầu chạy như gà con, thẳng một đường chạy đến nhà vệ sinh nữ.

      Giải quyết xong chuyện quan trọng của đời người, Tống Chanh Chanh như trút được gánh nặng mà thở phào. Trong mười phút tiếp theo của môn học, mặc kệ Judy nói nghe có hiểu hay hiểu, đều ngoan ngoãn ngồi nghe, vô cùng nghiêm túc dùng các loại bút màu đánh dấu, ghi chép lại tỉ mỉ.

      Cuối cùng cũng đến lúc tan học, Judy đặt phấn xuống, gập sách lại, bước ra ngoài.

      đến cửa, bỗng dừng lại:

      “Bạn học nữ vừa rồi cùng với bạn cùng bàn. Còn có Phó Dao Xuyên với bạn ngồi kế bên, bốn em xuống phòng làm việc của một chút."

      Tống Chanh Chanh nghe thấy lập tức đứng lên, chuẩn bị tinh thần bị dạy bảo.

      bạn ngồi cùng bàn vô tội nhìn :

      “Vừa rồi kêu cả tớ́ hả."

      Tống Chanh Chanh gật đầu: “Ừ, đúng rồi."

      Bạn ngồi cùng bàn oán trách nói:

      “Gì vậy, tớ làm gì trong giờ học, sao kêu cả tớ xuống chứ?"

      Tống Chanh Chanh cũng biết tình huống gì xảy ra, nhịn được nhìn trộm Phó Dao Xuyên, chỉ thấy cậu cùng với bạn kế bên đứng dậy ra khỏi chỗ.

      Cậu theo bạn cùng bàn ra ngoài, qua phía .

      có cơ hội để bắt chuyện , Tống Chanh Chanh có vài phần thất vọng.

      Nam sinh chân dài nên rất nhanh, khi hai nữ sinh chạy đến nơi bọn họ đã chờ ở đó từ lâu.

      Tống Chanh Chanh đứng gần Phó Dao Xuyên, ngước mắt có thể thấy được nửa gương mặt của cậu. Gương mặt của cậu tròn , tinh tế và sạch sẽ, giữa lông mày toát ra hơi thở của tuổi trẻ.

      Đây mới gọi là tuổi trẻ đây này!!

      Judy cầm sách giáo khoa và giáo án của mình để bàn làm việc, ngồi xuống mở bảng thành tích tay ra, ngẩng đầu nhìn Tống Chanh Chanh:“Em tên gì?"

      “Tống Chanh Chanh ạ, Tống trong gỗ quý thời nhà Tống, Chanh trong màu đỏ cam."

      Judy nhìn bảng thành tích tay, thấy thành tích xếp cuối cùng của Tống Chanh Chanh.

      đạt tiêu chuẩn chút nào, mấy kỳ thi cuối kỳ chỉ gần đạt cầu, nhiều bài kiểm tra khác đạt cầu.

      “Thành tích tiếng của em như vậy còn tập trung nghe giảng, em có muốn thi đại học ? Thành tích chỉ có 60 điểm, nếu đổi sang thang 150 thì cũng chỉ được 90 điểm, em muốn ghi danh vào trường đại học nào với 90 điểm?"

      Tống Chanh Chanh cúi đầu nhận lỗi, miệng ngoan ngoãn nói:

      ơi, em biết sai rồi. Về sau em dám nữa."

      “Thôi được, có lần sau đâu."

      Nhìn Tống Chanh Chanh thành khẩn nhận lỗi, vì bé trông rất dễ thương, nên Judy cũng nỡ mắng.

      tiếp tục hỏi tên hai bạn còn lại:

      “Thành tích tiếng của bốn em chênh lệch rất nhiều, cho nên sẽ đổi lại vị trí của các em. Tất cả là bạn cùng lớp, các em hãy giúp đỡ lẫn nhau, vì tương lai các em đều có thể vào một trường đại học tốt."

      Ồ, đổi vị trí?

      Nội tâm Tống Chanh Chanh hơi căng thẳng.

      “Tống Chanh Chanh, em ngồi cùng Phó Dao Xuyên. La Quỳnh và Tôn Trí Viễn ngồi chung với nhau. Sau khi tan học nhanh chóng chuyển chỗ, tránh ảnh hưởng đến tiết sau."

      Cạnh đó một giáo viên khác dùng ấm đun nước, nước sôi ngừng bay cuồn cuộn trong khí.

      Tựa như trái tim đảo điên lúc này của Tống Chanh Chanh.
      Last edited: 18/8/18
      Sweet you, BigCute→_→, Thanhbliss6 others thích bài này.

    5. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 3:
      Editor: Hhanglluu
      Beta: Greeny and Dâu Tây
      ________________

      "Ngồi cùng bàn" là chuyện tốt mà! Từ xưa đến nay biết có bao nhiêu câu truyện tình học đường đều bắt nguồn từ ngồi việc cùng bàn.

      Họ ngồi cạnh nhau lâu ngày xuất những rung động, sau đó phát triển câu truyện tình cảm sâu sắc khắc cốt ghi tâm hoặc nhàng, bình lặng nhưng lâu dài suốt những năm tháng tuổi trẻ rực rỡ.

      Tống Chanh Chanh mừng rỡ thôi, làm việc tốt thường gian nan, ngờ rằng bản thân mình lại được ngồi cùng với Phó Dao Xuyên.

      Hạnh phúc đến với quá đột ngột.

      Judy cho những người khác về trước, sau đó quay sang nhờ Phó Dao Xuyên ở lại giúp ấy mang sách bài tập tiếng về lớp. Lớp học có 46 học sinh, sách bài tập hề mỏng, 46 quyển sách chồng lên nhau cũng cao gần bằng nửa thân người.

      Tống Chanh Chanh cảm thấy giờ đúng là thời điểm tốt để tiếp cận cậu.

      theo những người khác ra ngoài mà từ từ đến bên cạnh Phó Dao Xuyên: “Sắp vào học rồi, sách nhiều như vậy, tôi giúp cậu cầm ít nha!”

      xong, Tống Chanh Chanh liền lấy hết phân nửa sách, khi những quyển sách này đè lên cánh tay Tống Chanh Chanh mới phát mình quá đề cao bản thân.

      Nó… giống như những gì tưởng tượng.

      Nhưng lời ra khỏi miệng làm sao có thể nuốt, đành cắn răng chuyển những quyển sách này về lớp.

      Phó Dao Xuyên quay đầu lại, trông thấy lực bất tòng tâm, bộ dạng khó khăn liền bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu trả chúng về chỗ cũ , tôi tự phát sách mình được rồi.

      Tống Chanh Chanh chịu, khó khăn lắm mới có cơ hội thể , hơn nữa, chỉ như vậy bọn họ mới có thể cùng nhau trở về lớp học.

      Đừng nghĩ 5 phút bộ này thể làm gì, vài phút ngắn ngủi như vậy cũng được rất nhiều đó.

      sao, mọi người đều là bạn cùng lớp, đương nhiên phải giúp đỡ nhau, hơn nữa tôi với cậu còn ngồi cùng bàn, về sau phương diện học tập có những chỗ chưa hiểu rất mong cậu chỉ dẫn.”

      Phó Dao Xuyên hơi cau mày, cậu muốn lãng phí thời gian vào chuyện này, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Trước khi , cậu còn cố gắng cầm thêm vài quyển sách trong tay Tống Chanh Chanh, giúp giảm bớt gánh nặng.

      “Cám ơn cậu, ra tớ cũng…." Nhưng chưa dứt lời, thấy bóng dáng Phó Dao Xuyên đâu.

      Vì thế vội vàng đuổi theo.

      "Phó Dao Xuyên! Cậu chậm chút."

      Tống Chanh Chanh vừa chạy vừa kêu, người phía trước rốt cuộc cũng dừng lại, ngờ bị mất đà liền đâm thẳng vào lưng của cậu.

      Đầu tiên là chiếc mũi cảm nhận được cơ bắp sau lưng, quả nhiên vô cùng rắn chắc, ràng cậu rất thường xuyên vận động.

      “Cuối cùng đuổi kịp cậu.”

      xoa đầu mũi, thở phì phò đến bên cạnh cậu.

      câu hai ý nghĩa, rất thâm sâu.

      Những lời này Tống Chanh Chanh phải ngẫm nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra, áp dụng cho hầu hết nam giới lạnh lùng.

      quên điều, đối với người cao lãnh như Phó Dao Xuyên sao có thể dễ dàng bị những lời này làm xáo trộn.

      Nhưng sao, bây giờ bọn họ ngồi cùng bàn, kề cận bên nhau, bọn họ còn rất nhiều thời gian.

      Nghĩ đến đây, khóe miệng kìm được mà nâng lên.

      đường , bộ dạng Phó Dao Xuyên vẫn như cũ, luôn bật chế độ “cấm làm phiền”, cậu chỉ lo nhìn đường, tiếng.

      Tống Chanh Chanh hắng giọng cái, chủ động bắt chuyện: “Tiếng của cậu tốt như vậy, để thi được điểm cao cậu có bí quyết hoặc phương pháp nào ? Tôi cũng rất muốn đạt điểm cao, nhưng mỗi lần thi điểm đều rất thấp.”

      Phó Dao Xuyên bước chậm lại, cậu nhìn cái, giọng điệu thản nhiên: “Thi văn phải dựa vào lý giải và tích lũy, còn về tiếng ít nhất phải nắm được những cụm từ cơ bản on earth.”

      "Hả? On earth chẳng lẽ phải địa cầu sao?"

      "..."

      "Đúng là ý nghĩa đó."

      Bại lộ chỉ số thông minh của mình Tống Chanh Chanh chỉ biết ảo não cúi đầu, cắn chặt môi vô cùng khẩn trương. Nhưng rất nhanh sau đó lấy lại tinh thần.

      Cậu ấy gian khổ chỉ cho mình điểm sai! Đừng sợ! Hãy lau khô nước mắt! Ít nhất còn có da mặt dày.

      Nếu da mặt mỏng, động chút là thẹn thùng khóc nhè, còn thường xuyên ánh mắt ướt nhẹp làm sao theo đuổi được nam thần chứ? Mình cũng phải nhân vật nữ chính xanh tươi mơn mởn trong tiểu thuyết, tùy tiện té có thể khiến cho nam chính chú ý.

      "Ôi, tôi quá khẩn trương nên nhớ ra đấy! Cậu phải tin tưởng tôi, ra, những việc khác tôi rất ưu tú."

      Khuôn mặt Tống Chanh Chanh vui tươi, cười sáng rực giống như ánh mặt trời vậy.

      chợt ngước mắt lên liền phát lúc này hai người đứng đối diện nhau.

      Ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua hành lang, chiếu vào mái tóc mượt mà của .

      Quang cảnh có bộ dạng xinh đẹp, đôi mắt hạnh lấp lánh, chiếc mũi thanh tú, cằm , hai má phúng phính, ửng hồng như em bé, khuôn mặt tràn đầy năng lượng của rất giống những thiếu nữ mới lớn.

      Nữ sinh xinh đẹp, nam sinh cao lớn, đẹp trai, hai người sóng vai bên nhau khác gì nhân vật bước ra từ truyện tranh, rất thu hút chú ý.

      Lúc này, những học sinh hành lang đều ngoái đầu nhìn về phía họ.

      Hai người họ nhìn nhau.

      Phó Dao Xuyên chỉ nhàn nhạt: “Ừ” tiếng, sau đó tiếp tục sải chân bước về phía trước.

      Tống Chanh Chanh cam lòng chịu yếu thế liền đuổi theo: “Tôi có thể xin thu thu [*] của cậu ? Sau này còn có phương tiện liên hệ với nhau, lỡ muốn hỏi gì cũng hỏi cậu được.”

      "Thu thu là cái gì?"

      “Oa, còn tưởng rằng những người thông minh như cậu có gì là biết, nhưng sao, tôi cho cậu nghe. Thu thu chính là Q.Q, chúng đều có chữ Q đứng đầu cho nên được gọi là thu thu.”

      [*] Q.Q: mạng xã hội tương tự như Skype, We chat... còn gọi là Tencent Q.Q

      [*] Thu thu: phát là Qiū qiū, gần giống Q.Q

      Tống Chanh Chanh hăng hái giải thích tràng, đối phương lại hề hưởng ứng.

      “Tôi mang theo di động học, nếu có gì hiểu cứ hỏi trực tiếp là được.”

      có chút thất vọng, thầm nghĩ những lời này thực khác gì câu “Cậu là người tốt."

      Sau đó hạ quyết tâm nhất định phải có được Thu Thu của cậu ấy.

      ___________

      Trở về phòng học, Tống Chanh Chanh thu dọn đồ đạc của mình, mau chóng đến ngồi cạnh Phó Dao Xuyên.

      Phía Phó Dao Xuyên là nam sinh cao lớn, trông thấy đến cậu liền xoay người chào hỏi .

      “A, , sao cậu ngồi đây?”

      Tống Chanh Chanh thành trả lời: "Bị giáo viên chuyển tới."

      Nam sinh kia làm ra bộ dạng quen biết rất lâu: “ , biểu của cậu trong giờ tiếng hôm nay tốt lắm! Tôi nghe các chị lớp kể về Judy – Lưu phu nhân rồi, ấy đặc biệt khó tính, mọi người trong trường gọi ấy là Tứ ma đầu. Bây giờ chúng ta ngồi gần nhau, làm quen nhé! Tôi là Chu Hành, Hành trong Hành Sơn [*], trước kia tôi đứng đầu ban 7 sau đó chuyển tới đây.”

      [*] Hành Sơn là ngọn núi.

      Tống Chanh Chanh thầm nghĩ: Đúng là nhảm!

      Cùng lúc đó, tóc đuôi ngựa bên cạnh Chu Hành lướt qua, tóc ấy hơi xoăn, thoạt nhìn trông như được uốn rất kỹ càng.

      “Ồ, tôi nghe Phó Dao Xuyên trước kia cũng học ban 7, ra các cậu học cùng lớp, là có duyên.”

      Khi , ánh mắt ấy tự chủ được liếc nhìn Phó Dao Xuyên, cậu chăm chú cúi đầu đọc sách, màng ngẩng lên.

      Chu Hành : “Tôi bảo cậu này, cậu thậm chí còn biết lớp của người ngồi phía trước, đúng là đáng suy nghĩ mà!”

      "Xì… trước kia chúng ta quen biết nhau, làm sao biết cậu ban nào được.” Nữ sinh tên Vu Giai hừ mạnh tiếng, sau đó đưa mắt nhìn sang Tống Chanh Chanh: “Tôi tên Vu Giai, trước đây học ban 10, còn cậu sao?”

      "Tống Chanh Chanh, màu vàng trong quả chanh, tôi học ban 2."

      "Hèn gì tôi thấy lạ mặt, nữ sinh dưới lầu tôi biết nhiều." Vu Giai là người hoạt bát, sau khi có thêm nữ sinh đến, bắt đầu “mở máy hát”: "Tôi phát da cậu đẹp, da trắng lỗ chân lông lại , bình thường cậu dùng loại mỹ phẩm nào dưỡng da vậy?"

      Tống Chanh Chanh hời hợt : "Tôi cũng chỉ dùng nước hoa hồng Muji để cấp ẩm cho da, và ra ngoài sử dụng kem chống nắng thôi.”

      Biểu cảm của Vu Giai thay đổi: “Ôi, tôi rất ngưỡng mộ những người trong thời tiết này mà làn da lại đẹp như cậu, để có được dáng vẻ này tôi phải sử dụng sữa dưỡng ẩm cao cấp của Sisley, nếu rất dễ bị tắc lỗ chân lông.”

      Hai nữ sinh bắt đầu bàn luận về chuyện dưỡng da, Chu Hành biết gì, cậu đành gõ gõ lên bàn Phó Dao Xuyên: “Chiều chơi bóng ?”

      Phó Dao Xuyên ngước mắt lên nhìn Chu Hành, sau đó “Ừm” tiếng.

      Chuông vào lớp lại vang lên.

      Tiết thứ 2 là tiết chính trị, giáo viên trung niên dạy môn này, giọng ông giảng bài cũng chán như cách ăn mặc của ông vậy.

      Tống Chanh Chanh suýt chút ngủ gật vì bị chủ nghĩa duy tâm và duy vật tẩy não.

      Tay trái chống cằm, tay phải cầm bút, giả vờ ghi chép.

      Trong lúc lơ mơ buồn ngủ, đột nhiên cảm thấy có gì đó chạm vào khuỷu tay mình, lúc này mới phát vượt qua khe hở giữa hai chiếc bàn, còn đụng vào khuỷu tay Phó Dao Xuyên.

      Hai người đều mặc đồng phục ngắn tay, khi họ chạm vào nhau, bất giác sinh ra cảm giác lạ lùng.

      Trái tim Tống Chanh Chanh hồi hộp bay nhảy.

      Nếu gọi là nai con chạy loạn cũng quá khoa trương.

      Nhưng đối phương nhanh chóng rút tay về, điều này khiến khỏi thất vọng.

      Khi quay đầu qua liền phát Phó Dao Xuyên nghe giảng, sách vở bàn là của môn khác, trong vở ghi chi chít từ vựng nước ngoài.

      Đúng là kỳ lạ! Từ trước đến giờ chưa từng thấy những từ vựng này, chúng trông giống tiếng .

      tiết chính trị chán ngán trôi qua, chờ sau khi thầy Chính , Vu Giai xoay người qua : “Chanh Chanh, WC ?”

      “Ok.”

      Người ta rằng tình bạn giữa nữ sinh đều bắt nguồn từ nhà vệ sinh đấy. Nữ sinh ban văn học rất đông, mỗi lần tan học nhà vệ sinh đều kín hết chỗ, Vu Giai lôi kéo Tống Chanh Chanh bắt đầu buôn chuyện.

      “Chanh Chanh, hình như cậu có ý gì với bạn cùng bàn đúng ?”

      “Hả? có.” Nội tâm Tống Chanh Chanh bắt đầu run lên, chột dạ hỏi: “Tại sao cậu nghĩ như vậy?”

      cảm thấy tại hai người quá thân thiết nên cần phải mở rộng lòng mình, vì vậy nhanh chóng phủ nhận.

      Vu Giai vội trả lời, nhìn Tống Chanh Chanh bằng cặp mắt thú vị, hồi lâu mới lên tiếng: “ có gì. Cậu ấy đẹp trai, thành tích lại tốt, đừng chúng ta, ngay cả những nữ sinh mới vào trường cũng chết mê chết mệt cậu ấy.”

      Vu Giai vẫn thao thao bất tuyệt buôn chuyện: “Cậu biết Thôi Lục chứ? Nữ sinh này đùa được đâu! Trước đây ấy cũng học ban 7, còn là hoa khôi đấy. Nghe ấy theo đuổi Phó Dao Xuyên rất lâu rồi, người ta xinh đẹp, thành tích tốt, hơn những nữ sinh khác nhiều.”

      “Nghe đợt này ấy ứng tuyển vào vị trí lớp trưởng của lớp ta, ấy vô cùng thích chơi trội còn kiêu ngạo nữa chứ, tôi có cảm giác ta tốt.” Cuối cùng, Vu Giai bổ sung: “ ra Chanh Chanh à, tôi thấy cậu xinh đẹp hơn ta, tính cách lại dễ thương, cậu định ứng tuyển vào chức vụ gì sao?”

      Tống Chanh Chanh ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.

      Ngay lúc đó, hai cánh cửa nhà vệ sinh được mở ra, tốt nhất nên kết thúc đề tài này ở đây.

      ___________

      Sau khi WC về, Tống Chanh Chanh thấy chỗ ngỗi của mình bị bạn nữ học cùng lớp chiếm.

      Da mặt đối phương khá dày, dường như thân thể bị dán nhựa đường cao su nên cứ dính vào mặt ghế, nhìn thấy chủ nhân chỗ ngồi cũng chịu tránh ra.

      Trong tay nữ sinh cầm sách bài tập tiếng , chỉ vào đề bài trong đó, hỏi: “Cậu có thể giải đề bài này giúp mình ? Mình hiểu.”

      Phó Dao Xuyên ngước mắt lên nhìn thấy Tống Chanh Chanh đứng bên kia, cậu muốn gì nhưng lại thôi.

      Cậu đưa mắt nhìn sang nữ sinh nọ, bình thản : “ hiểu sao? hiểu tốt nhất sau này nên chú ý nghe giảng.”

      _________

      Lời beta: :)) Best phũ phàng
      Sweet you, BigCute→_→, Binbin14095 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :