1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Nhân Tướng Quân Đương Gia Ký - Hoa Nhật Phi

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 9: Thúy Nha

      Thân thể căng thẳng của Tịch Vân Chi bị Bộ Đàm ôm vào trong ngực, song khuỷu tay vẫn chống đỡ hai vai của , nghe hỏi như vậy liền chậm rãi lắc đầu, rồi cúi đầu xuống, dám nhìn nữa.

      "Ngẩng đầu lên trả lời ta." Bộ Đàm thấy nàng trốn tránh nhất quyết tha, đợi cho nàng ra câu kia mới bằng lòng bỏ qua.

      Tịch Vân Chi cảm thấy đêm nay phu quân rất kỳ quái, giống như cố ý muốn nhìn nàng quẫn bách vậy, theo đuổi buông, nàng hít sâu hơi, ra với Bộ Đàm:

      " miễn cưỡng, thành thân làm phu thê, ta tự nhiên tôn trọng ý muốn của phu quân."

      xong, Tịch Vân Chi liền vặn vẹo muốn thoát khỏi vòng tay của Bộ Đàm, lại bị trước bước ôm chặt hơn, tiếp tục hỏi:

      "Đây là lời ?"

      Tịch Vân Chi bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn , gật đầu , thấy trong mắt của vẫn còn nghi vấn, nàng liền tiếp:

      "Là . Từ ngày ta bước vào Bộ gia của chàng, chàng liền là trời của ta, là điểm tựa mà cả đời này ta dựa vào, là đồng hội đồng thuyền, là phu quân của cả đời này, chàng vui ta vui, chàng buồn ta buồn."

      "..."

      Bộ Đàm nhìn chằm chằm Tịch Vân Chi, ánh mắt có chút sững sờ, mặt chút thay đổi làm cho người khác nhìn ra vui buồn, lúc lâu sau mới lại :

      "Dù thế nào cũng chịu nổi kẻ vô dụng như ta?"

      Khi những lời này liền đẩy Tịch Vân Chi ra chút, rồi nâng cái chân thọt bên phải lên, châm chọc ngoéo môi cái với Tịch Vân Chi. Tịch Vân Chi tùy ý nhìn thoáng qua cái chân phải của , tay nhàng phủ lên , dùng giọng vô cùng nghiêm túc với Bộ Đàm:

      " thể dùng cái chân này để là phu quân vô dụng, ngược lại trong mắt ta, đây chính là vinh quang. Ta chưa từng kinh thành, cũng chưa từng kinh (trải qua) qua chiến trường, biết cái gì tướng quân hay binh lính, nhưng ta biết , đây là vinh quang. Vô số vinh quang được đổi lấy từ đau khổ như vậy, dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp như hôm nay, hưởng cảnh ca múa mừng thái bình."

      Bộ Đàm nhúc nhích nhìn nàng, Tịch Vân Chi thấy lời nào, liền ngồi xổm người xuống, cuốn ống quần Bộ Đàm xuống, lại thay đổi vớ sạch , rồi tự mình bưng chậu nước ra cửa.

      nàng phải là người có qua nhiều kiến thức cùng dung mạo, nhưng chưa chắc người bình thường nào cũng có được trí tuệ như nàng, như vậy, đáng giá ở bên cạnh người tốt nhất.

      Nàng là trời, là điểm tự để nàng dựa vào, nếu như vậy, sao lại có thể tiếp tục lạc lối trong sương mù, để nàng phải chịu khổ đây.

      Lúc Tịch Vân Chi biết, có loại tình cảm khác thường xâm lấn tâm can Bộ Đàm, từng giọt từng giọt như nước, chậm rãi thẩm thấu vào trái tim sớm cứng rắn của .

      Nhưng hết thảy những điều này, Tịch Vân Chi đều biết, nàng chỉ biết là, gần đây phu quân có chút kỳ quái, năng kỳ quái, hành động cũng kỳ quái. Nếu của mấy ngày mới thành thân, hàng đêm ngừng cầu hoan chỉ vì muốn nang mau mau hoài thai, thay Bộ gia nối dõi tông đường. Vậy của tại, mỗi đêm cái gì cũng làm, chỉ là mặt đối mặt ôm nàng chìm vào giấc ngủ, tại sao a?

      Lòng nam nhân như kim dưới đáy biển, người từng trải qua thế thái nhân tình như Tịch Vân Chi, lúc này cũng đoán ra tâm ý của .

      Chẳng qua là gần đây Tịch Vân Chi cũng có quá nhiều thời gian đoán tâm tư của phu quân, nếu mua lại cửa tiệm của Lão Lưu thể để trống đó dùng. Cửa tiệm mặt tiền ở phố Hoan Hỉ tính là quá tốt, nếu buôn bán thứ khác, chưa chắc có thể kéo dài sinh ý, nhưng nếu là mở tiệm ăn, Tịch Vân Chi vẫn có chút tự tin.

      Lúc Lão Lưu rời đem tất cả bàn ghế trong tiệm lau dọn sạch , những vậy, lão còn đưa cho nàng vò tương hương liệu loại tốt, là nếu sau này muốn ăn thịt dê có vị nấu chỉ cần dùng loại tương này là được. Tịch Vân Chi biết đây là tâm tạ ơn liền nhận lấy rồi đặt trong phòng bếp.

      Tịch Vân Chi thể tự tay cầm muôi nấu bếp, nhưng nếu tiệm ăn mà lại có đầu bếp có tay nghề cao làm sao duy trì được đây.

      Chỉ là những đầu bếp nổi danh trong thành đều được các tửu lâu lớn mời về, lấy vốn liếng của nàng căn bản thể mời được ai. Sau phen suy nghĩ tính toán, nàng bỗng nhiên nhớ tới người.

      luôn nằm ở mái cầu phơi nắng, thích thổi phồng chính mình trong quá khứ lợi hại bao nhiêu, chính là cái tên tửu quỷ lưu manh - Trương Diên.

      luôn mình từng là ngự trù, bởi vì đắc tội vị đại thần nên mới bị đuổi khỏi cung, lưu lạc đến đây. Lời của tên lưu manh sống tạm bợ qua ngày, tất nhiên có người tin, nhưng Tịch Vân Chi lại biết, lời .

      Bởi vì có mùa đông, nàng mang theo vài hạ nhân ra ngoài mua đồ cho cửa hàng của Tịch gia, lúc đường trở về thành gặp phải bão tuyết, bão tuyết trở ngại tầm mắt, nàng vì phòng ngừa hàng hóa ở đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền nghỉ chân tại tòa miếu đổ nát gần đó.

      Đúng hôm đó Trương Diên lúc nướng hai con gà vừa mới trộm được trong miếu, mùi vị đó quả thực có thể là bay tới ba dặm, nhìn thấy đoàn người Tịch Vân Chi vào miếu trú chân, thấy lưng ngựa của bọn họ có treo túi rượu, liền đề nghị dùng con gà đổi túi rượu, Tịch Vân Chi cũng đồng ý.

      Con gà kia được mọi người phân ra ăn, mỗi người đều ăn ngon, hận thể nuốt cả đầu lưỡi của chính mình, có thể thấy được mùi vị đó là rất tuyệt.

      Khi Tịch Vân Chi tìm được Trương Diên, cũng với ý tứ của nàng. Trương Diên ợ hơi rượu, vô lại ưỡn người cười :

      "Nếu ta ra tay, tiền kiếm được trong tiệm, ta bảy ngươi ba, như thế nào?"

      "..."

      trách được mặc dù thân trù nghệ lão luyện, nhưng lại có tửu lâu nào chịu dùng . có chưởng quỹ tửu lâu nào nguyện ý cùng người đầu bếp chia xẻ tiền kiếm được, chớ chi là chia bảy ba.

      Trương Diên luôn dùng loại lời hoang đường này để cự tuyệt người khác, bởi vì đoán chừng có ai đáp ứng loại điều kiện này. Nếu lời này là từ vị ngự trù chính hiệu cũng thôi , nhưng mà cái tên Trương Diên này chẳng qua chỉ là tửu quỷ lưu manh suốt ngày chỉ làm.

      Nhưng vẻ mặt Tịch Vân Chi lại rất bình tĩnh, chỉ cười cười, ngoài ý muốn gật đầu :

      "Tốt, quyết định như vậy . Ba ngày sau đến phố Hoan Hỉ tìm ta, ta với ngươi lập chứng từ, tiền trong tiệm kiếm được, ngươi bảy ta ba."

      "..."

      Lúc này đến phiên Trương Diên sững sờ, ngồi ngây ngốc dưới chân cầu, cho đến Tịch Vân Chi rời cũng chưa lấy lại tinh thần. Cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân mình lôi thôi khác gì con chuột qua đường, nhiều năm như vậy, chưa từng có ai coi trọng , ai cũng nghĩ là thổi phồng, là lời vô vọng lúc say...

      Nụ cười tự giễu tràn ra khuôn mặt, lại bị râu ria xồm xàm che khuất .
      .

      Tịch Vân Chi sau khi trở về trong tiệm, liền bảo Triệu Dật cùng Hàn Phong dùng giấy màu trắng loại tốt dán lên bốn phía vách tường cửa tiệm, làm cho cả cửa tiệm nhìn qua sạch thoáng mát hơn rất nhiều.

      Bởi vì gần đây bận rộn, cho nên buổi trưa chỉ xào hai dĩa thức ăn cho già trẻ Bộ gia ăn, nhớ tới buổi tối trở về chuẩn bị cho bọn họ bữa cơm tốt, nàng liền để cho Triệu Dật cùng Hàn Phong nghỉ tay trước. lúc dọn dẹp công cụ, chợt nghe thấy vài tiếng thét hơi yếu:

      "Đại tiểu thư, đại tiểu thư."

      Tịch Vân Chi men theo thanh nhìn lại, chỉ thấy Thúy Nha chẳng biết lúc nào quần áo tả tơi, mặt mũi bầm dập đứng trước cửa tiệm của nàng.

      Tịch Vân Chi cuống quít thả gì đó trong tay ra, chạy ra ngoài vịn lấy thân thể lung lay sắp đổ của Thúy Nha, khó có thể tin :

      "Thúy Nha, ngươi làm sao vậy, là ai đánh ngươi thành như vậy?"

      Thúy Nha 'phịch' tiếng, quỳ gối trước mặt Tịch Vân Chi, từ lúc bắt đầu nức nở liền biến thành gào khóc, hấp dẫn chú ý của mọi người:

      "Đại tiểu thư, từ sau khi ngài gả , Ngũ phu nhân tra ra được ta là người truyền tin thay cho ngài, bà ta liền nhốt ta lại, để cho ta ăn cơm, còn cho người dùng roi quất ta, ta vất vả mới trốn thoát. Đại tiểu thư xin ngài thương xót, cứu ta . Nếu trở về, ta chắc chắn bị bọn họ đánh chết."

      Thúy Nha nằm rạp xuống ôm đùi Tịch Vân Chi, nước mắt nước mũi loạn thành đống, gào thét đến lòng người nóng nảy. Tịch Vân Chi đành lòng lại tổn thương nàng, liền đem nàng đỡ dậy, dịu dàng thay nàng lau nước mắt, lúc này mới đem nàng dẫn về tiệm, :

      "Ngươi làm sao biết được ta ở chỗ này?"

      Thúy Nha thút tha thút thít: "Là nghe bọn hạ nhân đánh ta , bọn họ đại tiểu thư vong ân phụ nghĩa, tự mình ở bên ngoài vượt qua ngày tốt lành, liền bỏ mặc nô tỳ sống chết... Những lời này, câu nô tỳ cũng tin, đại tiểu thư nhất định mặc kệ nô tỳ, có đúng hay ?"

      Tịch Vân Chi thấy nàng lại muốn khóc lớn, vội vàng an ủi: "Đương nhiên rồi."

      Ngay cả Triệu Dật nghe cũng tức giận, lớn tiếng :

      "Tịch gia cũng là quá đáng, lúc trước đối xử tốt với đại tiểu thư là phu nhân, bây giờ lại còn bắt đầu xem mạng người như cỏ rác, quả thực đáng giận."

      Triệu Dật cùng Yển bá Tịch gia nghênh hôn, dương nhiên biết Tịch Vân Chi ở Tịch gia bị ghẻ lạnh, lúc này nghe Thúy Nha như vậy lại càng thêm tức giận.

      Tịch Vân Chi thở dài, :

      "Tịch gia thể trở về, Thúy Nha ngươi..." Tịch Vân Chi vốn có ý định gọi Thúy Nha trở về với nàng, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến, chỗ đó dù sao cũng là nhà chồng, đột nhiên thông báo trước mà lại đem nha hoàn bị đuổi ra ngoài về phủ, sợ là ổn.

      Nhưng lúc Thúy Nha thê thảm tìm nàng nương tựa, nàng cũng thể cứ mặc kệ, nghĩ chút, liền dùng thanh nhàng với Thúy Nha:

      "Ngươi ký khế ước bán thân cho Tịch gia, bên đó bọn họ mỗi tháng trả cho ngươi hai mươi văn tiền, ta liền cho ngươi bốn mươi văn tiền, ngươi có muốn ở lại trong tiệm thay ta chạy bàn, bưng món ăn ?"

      Thúy Nha nức nở cúi đầu, bộ dáng thuận theo: "Thúy Nha nghe theo tiểu thư phân phó, tiểu thư để cho ta làm cái gì ta liền làm cái đó."

      Tịch Vân Chi cười sờ sờ đầu của nàng, để cho Hàn Phong đến tiệm thuốc bên cạnh mua chút ít kim sang dược (thuốc trị vết thương hở), nàng đến phòng bếp nấu chút nước nóng thay Thúy Nha rửa sạch miệng vết thương, rồi giúp nàng đắp thuốc.

      "Phu nhân, nếu ngài muốn mang Thúy Nha về, ta cùng Triệu Dật có thể chen lấn trong phòng, rồi dọn gian phòng còn lại cho nàng ở."

      Hàn Phong thấy mặt Tịch Vân Chi có chút chần chờ, sợ nàng lo lắng buổi tối Thúy Nha có chỗ ngủ, lúc này mới chủ động đề xuất chuyện nhường phòng.

      "Này..."

      Tịch Vân Chi nhìn nhìn Hàn Phong cùng Triệu Dật, lại nhìn Thúy Nha, chưa kịp mở lời lại nghe Thúy Nha mở :

      "Đại tiểu thư cần khó xử, Thúy Nha có thể ngủ đêm bên ngoài cửa tiệm cũng được."

      Nghe Thúy Nha đến đáng thương, càng làm cho Tịch Vân Chi bất lực, suy nghĩ lại, quyết định móc ra lượng bạc đưa cho Thúy Nha, :

      "Nhà của gia ngươi , sợ là có phòng trống cho ngươi ở, đêm nay ngươi tới quán trọ đối diện ngủ đêm. Trong quán trọ cái gì cũng có, ngày mai ta lại thay ngươi tìm chỗ để ở, ngươi thấy được ?"

      Thúy Nha nhìn chằm chằm ngân lượng trong tay, ánh mắt ngốc trệ lát, lâu mới gật đầu : "Hết thảy nghe theo đại tiểu thư phân phó."
      Last edited: 14/8/18
      Iluvkiwi, Hale205, Rum2318 others thích bài này.

    2. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 10: Động tình


      đường về nhà, Triệu Dật liền mở miệng hỏi Tịch Vân Chi:

      "Phu nhân, vì sao để cho Thúy Nha ở lại trong nhà chúng ta, gia chúng ta nhân nghĩa lắm, gì đâu."

      Tịch Vân Chi uyển chuyển cười tiếng: "Nàng là đại nương, đến ở sợ là bất tiện."

      Triệu Dật còn muốn điều gì, lại bị Hàn Phong cắt đứt: "Được rồi, ngươi đừng hỏi lung tung này kia nữa, phu nhân làm như vậy nhất định là có đạo lý "

      Tịch Vân Chi nhìn thoáng qua Hàn Phong, chỉ là cười cười gì, Triệu Dật thấy thế, cũng hỏi nhiều.

      Về đến nhà, Tịch Vân Chi vội vàng nhóm lửa nấu cơm, buổi trưa xào rau dưa, buổi tối nàng mua hai cân thịt về làm thịt kho tàu, lại hầm gà cách thủy, xào chút củ cải, cuối cùng lại hâm nóng cho cho Lão gia tử cùng Yển bá bình nữ nhi hồng. Lớn Bộ gia ăn ' ngậm được mồm', liên tục tán thưởng Tịch Vân Chi có tay nghề tốt, hổ là lão bản tiệm ăn.

      Tịch Vân Chi lúc này mới ra chuyện cửa tiệm là mời đầu bếp khác tới nấu, Bộ Thừa Tông nghe vậy nhưng vẫn khen ngợi nàng, làm Tịch Vân Chi cảm thấy có chút thẹn thùng, liền đứng dậy thu thập bát đũa. muốn phòng bếp rửa sạch, lại bị Triệu Dật cùng Hàn Phong nhận lấy, nàng thấy vậy cũng theo đến phòng bếp, ngồi ở bên ghế nhặt món ăn.

      Hàn Phong lấy nước, Triệu Dật rửa sạch, hai người làm việc thập phần ăn ý, thỉnh thoảng còn quay đầu lại chuyện cùng Tịch Vân Chi:

      "Phu nhân, người hôm nay còn muốn đem ăn món ngày mai chẩn bị sẵn à?"

      Tịch Vân Chi cười lắc đầu: " phải, này là chuẩn bị để buổi tối nấu cho phu quân ăn."

      Hàn Phong cùng Triệu Dật nhìn nhau cười tiếng, Triệu Dật tương đối bát quái (nhiều chuyện), nheo nheo mắt ra: "Phu nhân đối với gia chúng ta tốt."

      Tịch Vân Chi gì, chỉ mỉm cười, rồi lại như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên hỏi:

      "Các ngươi có biết phu quân mỗi ngày ở bên ngoài làm cái gì ? Sao mỗi lần đều muộn như vậy mới trở về?"

      Lời của nàng làm cho Hàn Phong cùng Triệu Dật dừng tay lại, hai người nhìn nhau cái, cuối cùng vẫn cảm thấy cần phải giấu giếm, liền với Tịch Vân Chi:

      "Gia kể từ khi đến Lạc Dương, cả người đều chán chường, trận chiến Mạc Bắc là cái gai trong lòng gia, huynh đệ mà gia lòng đối đãi lại là thám tử Tề quốc, lúc hai quân giao chiến phản bội gia , còn sai người cắt đứt gân chân phải của gia. Sau lần đó, gia liền phong bế bản thân, ai cũng nghe, chỉ muốn ở mình."

      Hàn Phong sau khi xong, Triệu Dật lại thể chờ đợi được bổ sung.

      "Kỳ ta cùng Hàn Phong từng len lén đến phía sau núi xem qua, gia mỗi ngày chỉ ngồi gốc cây cổ thụ ngẩn người, cái gì cũng làm, luôn mơ mơ hồ hồ nhìn chằm chằm lên trời, ta cũng hiểu, gia cứ nhìn như vậy có thể nhìn ra được cái gì chứ, là..."

      Triệu Dật khi bắt được cơ hội liền liếng thoắng ngừng, nhưng còn chưa hết, thấy sắc mặt Tịch Vân Chi có chút lúng túng, vẻ mặt Hàn Phong xám ngắt, ngừng nháy mắt với , giật giật mi mắt, sau khi hít sâu hơi, liền nghiêm trang :

      "Hàn Phong ngươi làm gì nha? Con mắt ngươi bị rút gân à? Ta còn chưa hết đây, gia mỗi ngày đều suy tư con đường phía trước phải như thế nào, rất hao tâm tốn sức, chúng ta ở nhà thể tạo cho thêm thêm phiền toái cho ngài ấy nữa, biết ?" (Trở mặt như nhanh như trở bánh tráng nướng ấy ơi :)))

      xong, liền quay đầu lại, vẻ mặt nịnh bợ nhìn Bộ Đàm chẳng biết lúc nào đứng phía sau, nụ cười mặt gần như chảy nước, :

      "Gia hôm nay trở về thực sớm a. Gia ăn gì chưa ạ? Phu nhân nhặt món ăn, ta..."

      cái liếc mắt như đao của Bộ Đàm liếc qua, Triệu Dật lập tức câm miệng tránh sang bên, dám mở miệng thêm lần nào nữa. Bộ Đàm vào ngồi bên bàn cạnh bếp lò trước mặt Tịch Vân Chi, nhìn nhìn món ăn trong tay nàng, phá lệ câu:

      "Ta thích ăn rau cần, xào thứ khác, ta thư phòng."

      "..."

      Bộ Đàm xong, liền khôi phục lãnh khốc, xoay người rời , lưu lại cả phòng người khiếp sợ, Triệu Dật cùng Hàn Phong trưng ra bộ mặt như vừa nhìn thấy quái vật, gia của bọn họ... thế nhưng chủ động đề xuất cầu , còn cho phu nhân đồ ăn mình thích...

      Tịch Vân Chi mặc dù cũng có chút kinh ngạc, nhưng có nghiêm trọng như Hàn Phong bọn họ, chỉ là si ngốc nhìn bóng lưng phu quân rời , lúc lâu mới phản ứng lại, đem rau cần nhặt trong tay để xuống, đứng dậy chọn lựa lại nguyên liệu nấu ăn.

      quả cà tím, củ khoai tây, tất cả đều cắt thành khối, lại thêm vào nửa muỗng hạt hồ tiêu, cho toàn bộ vào chảo dầu xào lăn, lát sau món ăn nóng hổi. Vừa rồi nàng còn cố ý để dành cho phu quân chén thịt kho tàu, lượng cơm của phu quân chỉ là lượng cơm của người ăn, đoán chừng làm thêm chén canh trứng nữa là đủ rồi.

      Đem thức ăn bày ra khay, Tịch Vân Chi cởi tạp dề, tự mình bưng thư phòng.

      Đẩy cửa vào, Bộ Đàm đứng ở nến bên cạnh giá nến gẩy tâm đèn, thấy Tịch Vân Chi vào liền thả cây tăm bằng trúc xuống, đem chụp đèn để lại chỗ cũ rồi tự động ngồi xuống bàn tròn bên cạnh, chờ Tịch Vân Chi bày bát đũa cùng thức ăn ra bàn, mới thâm ý liếc nàng cái.

      Cái nhìn này làm cho tim Tịch Vân Chi đập rộn lên, cuống quít thu hồi ánh mắt: "Phu quân chàng dùng bữa , ta tới phòng bếp..."

      Nàng vốn nghĩ thừa dịp phu quân dùng bữa, nàng phòng bếp chuẩn bị món ăn cho ngày mai, nghĩ tới lời còn chưa hết, liền bị phu quân cắt ngang:

      "Ngồi xuống, theo giúp ta."

      Mặt mũi Tịch Vân Chi tràn đầy ngạc nhiên, tay cầm khay, tâm tình thấp thỏm ngồi ghế đối diện Bộ Đàm, nhưng Bộ Đàm lại cho nàng ngồi đó, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh cho Tịch Vân Chi, ra hiệu nàng ngồi ở chỗ kia, rồi mới nhanh chậm bắt đầu dùng bữa.

      Tịch Vân Chi biết phu quân muốn làm gì, nhất thời như đứng đống lửa, ngồi đống than, thấy ăn cũng gần xong, nàng liền muốn muốn thu bát đũa, lúc vươn tay đến cầm đũa trước mặt phu quân liền bị phu quân bắt lấy. Chỉ thấy Bộ Đàm cầm lấy đôi đũa tay Tịch Vân Chi, dùng đũa chọt chọt vào trong dĩa đồ xào, sắc mặt vô cùng ngưng trọng nhìn chằm chằm Tịch Vân Chi nhìn hồi lâu, làm cho Tịch Vân Chi càng ngày càng khẩn trương, biết mình làm sai chỗ nào, có phải chọc cho phu quân vui rồi hay ...

      lúc nàng thất thố hết sức, chỉ nghe Bộ Đàm nghiêm nghị ra:

      "Cà tím cùng khoai tây, rất tốt. Ớt xanh cần."

      "..."

      Tịch Vân Chi thiếu chút nữa ngã nhào đất, phu quân nghiêm trang giữ chặt tay nàng chỉ vì muốn cái này thôi sao. Mắt nhìn lướt qua khay, quả cà tím cùng khoai tây trong dĩa đồ xào kia đều được ăn sạch , chỉ có ớt xanh là bị chừa lại, phu quân nhà nàng đúng là phải kén ăn bình thường a.

      "Ừ, ta nhớ kỹ."

      Ngoan ngoãn lên tiếng, Tịch Vân Chi thu thập bát đũa rồi rời khỏi thư phòng, liền nghe phu quân muốn uống trà, nàng lại gấp rút đến đến phòng bếp nấu nước, vất vả đợi nước sôi, pha cho phu quân ấm trà. Nàng cho là muốn ở lại thư phòng khêu đèn đọc sách thâu đêm, liền thả nhiều lá trà hơn chút để cho nâng cao tinh thần.

      Nhưng đến khi bưng trà thư phòng lại phát phu quân có ở đó, Tịch Vân Chi lại từ hành lang gấp khúc hẹp đến ngoài phòng ngủ nhìn nhìn, chỉ thấy bóng lưng cao to đoan chính phu quân tấm bình phong giữa phòng, nàng liền đẩy cửa vào, gặp phu quân xoay đầu lại, vẫy tay về phía nàng.

      Nàng để ấm trà xuống rồi tới, chỉ thấy phu quân dang rộng hai tay đứng ngoài bình phong nhúc nhích, Tịch Vân Chi có chút phát mơ hồ, phu quân đây là muốn nàng thay y phục giúp sao?

      Vậy nãy giờ đứng ở ngoài bình phong làm cái gì? Chẳng lẽ là cố ý đứng đây chờ nàng tới tìm , sau đó lại cố ý sai sử nàng thay y phục...

      Phu quân rốt cuộc là có ý gì vậy chứ? Tịch Vân Chi có chút bối rối.

      Nhưng nàng chỉ đem những ý nghĩ này giấu trong lòng, ra, hôm nay Tịch Vân Chi chỉ muốn ít nhiều chiều theo phu quân, cái gì, nàng liền làm cái đó , đỡ làm trái ý của lại chọc vui.

      Hầu hạ phu quân thay y phục xong, Tịch Vân Chi chỉ chỉ vào ấm trà, với Bộ Đàm:

      "Phu quân, chàng uống trà , ta dọn dẹp phòng bếp về lại thay chàng múc nước rửa mặt."

      rồi liền muốn xoay người , bỗng cảm thấy hồi trời đất quay cuồng, nàng bị hù dọa đến hô ra tiếng, theo bản năng liền ôm lấy 'vật thể' cách mình gần nhất, lại cảm thấy sau lưng chạm phải thứ gì đó, cả người nàng liền bị phu quân áp đảo giường.

      Con ngươi của Bộ Đàm u ám, từ cao nhìn xuống khuôn mặt nhắn sợ hãi dưới thân, con ngươi lạnh lẽo trong khỏi dâng lên tia vui vẻ khi thực được trò đùa dai, nghiêm trang giải thích:

      "Vốn nghĩ muốn ôm nàng lên giường, nhưng đứng tốt, làm nàng té đau rồi?"

      Tịch Vân Chi ngơ ngác lắc đầu, đột nhiên đưa tay chạm vào trán của Bộ Đàm trán cái, giữa ánh mắt khó hiểu của Bộ Đàm, nàng ấp úng hỏi câu:

      "Phu quân... đây là bị trúng tà rồi?" (Ôi, ảnh bày tỏ 'tình cảm' mà chị tưởng ảnh bị điên)

      Cõi lòng Bộ Đàm tràn đầy mong chờ đối với động tác của Tịch Vân Chi, hy vọng nàng ra nào là nàng ngượng ngùng gì gì đó, nhưng ngờ tiểu nương này thế nhưng lại trực tiếp hoài nghi là bị trúng tà. (Haha, phũ quá..)

      mất hứng đứng lên khỏi người nàng, sắc mặt chút thiện cảm sửa sang lại y phục của mình, hai tròng mắt vô cùng lãnh khốc liếc qua Tịch Vân Chi nằm im bất động, hù dọa Tịch Vân Chi vội vàng từ giường đứng lên, ngồi mép giường nhìn , biết làm sao.

      Chỉ nghe Bộ Đàm hừ lạnh tiếng rồi phẩy tay áo bỏ , mà chỉ trong tích tắc xoay người kia, Tịch Vân Chi phảng phất nghe được câu làm cho tâm thần của nàng lại lần nữa bị chấn động:

      "Hừ, biết phân biệt. Chờ, ta múc nước."

      "..."

      Tịch Vân Chi khó có thể tin nuốt nước miếng, nàng dám khẳng định, phu quân chính là trúng tà.
      >:O>:O

      .

      Ngày tiếp theo sau khi ăn điểm tâm xong, Hàn Phong bị phu quân gọi vào thư phòng thương lượng nên rảnh đến giúp nàng, Tịch Vân Chi liền ngồi xe bò vào thành cùng Triệu Dật, nàng chống cằm, đếm xỉa tới cảnh sắc chung quanh, trong đầu thế nhưng đều là khuôn mặt tuấn tú của phu quân. Triệu Dật thấy nàng như thế, khỏi bật cười, đột nhiên mở miệng :

      "Phu nhân, gia nhà chúng ta nhìn qua có vẻ rất lạnh lùng, nhưng kỳ trong lòng lại nóng hôi hổi đấy. Ta cùng Hàn Phong mười tuổi theo ngài ấy, chưa từng thấy ngài ấy thay nữ nhân nào bưng nước rửa mặt đâu. Ngài a, liền chờ qua ngày tốt lành ."

      "... ."

      Tịch Vân Chi làm sao nghe ra Triệu Dật trêu nàng, liền lườm cái, xoay người lại để ý đến nữa, nhưng vừa nghĩ tới câu kia Triệu Dật, trong lòng như tràn vào dòng nhiệt lưu, ấm áp tới tâm can.

      Nếu là lúc trước, nàng chỉ hy vọng có thể đặt chân tại nhà chồng, còn tại, trong lòng nàng lại bất tri bất giác dâng lên chút ý niệm khác. 'Phu quân' hai chữ này đối với nàng mà còn đơn thuần như vậy nữa, mà như cụ thể hóa thành người tên là Bộ Đàm.

      Mặc kệ người ngoài đánh giá phu quân nàng như thế nào, tài năng cũng tốt, vô năng cũng được, chỉ riêng nàng khi nhận định dao động, và đương nhiên cũng cho phép người khác lung lạc.

      Iluvkiwi, Hale205, Rum2316 others thích bài này.

    3. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Cầu com-mầnn ủng hộ huhuhu [​IMG]

      Lúc trước mị để tên đầu bếp TVC mời về là Trương Đình, nhưng phải là Trương Diên mới đúng. Mị sửa lại r nhé.

      Chương 11: Làm ăn





      Thúy Nha sớm đứng chờ trước cửa tiệm, nhìn thấy Tịch Vân Chi liền vội vàng nghênh đón.


      "Đại tiểu thư, ta trời chưa sáng liền chờ ở chỗ này, trong tiệm có chuyện gì xin người cứ việc phân phó." Thúy Nha hoàn toàn thay đổi tính tình tùy tiện trước kia, đối với Tịch Vân Chi cũng đặc biệt săn sóc.


      Tịch Vân Chi cũng còn khách khí với nàng như trước, liền giao cho nàng về phía sau bếp dọn dẹp khay nồi và chén dĩa, lại gọi Triệu Dật lấy mấy tấm biển mấy ngày trước nàng đặt người ta làm.


      Chính nàng ngồi xuống vùi đầu viết thực đơn, danh sách đều là những món nàng nhớ được khi còn làm bồi bàn tại cửa tiệm của Tịch gia, nàng bản lĩnh của Trương Diênđến đâu nên chỉ viết vài món ăn gia đình bình thường.


      Triệu Dật vội vàng lấy xe bò, lấy tấm biển bằng gỗ sơn đen viết chữđỏđem về. Tấm biển được làm bằng loại gỗ rẻ nhất chợ, toàn bộđều được sơn đen, làm nổi bật tên cửa tiệm được viết bằng mực đỏ rực.


      Tịch Vân Chi đỡ chân cầu thang để cho Triệu Dật đem bảng hiệu treo lên, làm cho khí vốn trầm lặng của cửa tiệm lập tức thay đổi, ít nhất là mấy kệ rượu trước cửa làm cho cửa tiệm nhìn giống tiệm ăn.


      Tên cửa tiệm nàng có suy nghĩđặc biệt gì, chỉ học theo phong cách của mấy tửu lâu khác trong thành, lấy tên là 'Tân La Phạn Trang' (Tiệm cơm Tân La), rất có ý khiêu chiến cùng đại tửu lâu 'Tân Phong Uyển' của thành Đông.


      Lúc nàng ngửa đầu nhìn xem biển hiệu nhà mình, đột nhiên bên cạnh phát ra giọng cà lơ phất phơ:


      "Ơ, ta còn tưởng rằng là cửa tiệm gì to lớn lắm, chẳng qua cũng chỉ có tấc vuông đất mà thôi."


      Tịch Vân vừa Chi quay đầu nhìn thấy là , liền cười nhạt xoay người nghênh đón:


      " phải cân nhắc ba ngày sao? Trương sư phụ mới hôm nay muốn bắt đầu làm việc rồi?"


      Trương Diên bị Tịch Vân Chi bóc mẽ nôn nóng trong lòng, mặt sững sờ, nhướng cao lông mày cố làm ra vẻ quan tâm : "Buôn bán là ta bảy ngươi ba, nên đương nhiên là ta muốn tới nhìn chút rồi. Phòng bếp ở nơi nào a, dẫn ta ngó qua."


      Tịch Vân Chi nghe như thế cũng tức giận, ngược lại Triệu Dật đứng bên cạnh vểnh tai lên nghe, cái gì gọi là ta bảy ngươi ba? Còn chưa kịp đặt câu hỏi, thấy Tịch Vân Chi vẫy vẫy tay với , ra:


      "Triệu Dật, đây là sư phụ mới tới của phòng bếp, ngươi dẫn phía sau nhìn chút, có cái gì cần đặt mua tới với ta."


      Triệu Dật lên tiếng đáp, chuẩn bị dẫn người lại nghe Trương Diên vênh vang đắc ý ôm ngực :


      "Đừng mở miệng ra là tiếng sư phụ, ta bảy ngươi ba, tối thiểu ta cũng được xem là chưởng , có cái chữ 'Chưởng' này, ta tuyệt đối làm a."


      Khẩu khí Trương Diên cực kỳ lớn lối, hàm răng Triệu Dật nghiến vào nhau phát ra tiếng kêu ken két, nhưng ngặt nỗi phu nhân ởđây nên tiện phát tác, đành phải đem ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía phu nhân. cho rằng cũng thấy gương mặt tràn đầy vẻ giận dữ, nghĩ tới, phu nhân chỉ cười cười tỏ vẻ sao cả, còn tiếp lời Trương Diên:


      "Ngược lại là ta sơ ý, mau mang chưởng chước (muỗng) sư phụ ra phía sau phòng bếp nhìn chút a."


      "... Ngươi, hừ!" Trương Diên nhướng mày, còn muốn gì đó, bỗng nhìn thấy đôi mắt mang ý cười Tịch Vân Chi, giận dữ phất tay áo, xoay người liền muốn .

      Thấy Tịch Vân Chi ngăn trở, chỉ bình tĩnh đứng phía sau câu:


      "Ngươi nợ sòng bạc khoản nợ, ngày mai chính là kỳ hạn chót, năm mươi lượng bạc, dùng mười ngón tay của ngươi trả chắc cũng đủ. Ngươi nếu nguyện ý đến làm việc trong tiệm của ta, chuyện này dễ tính thôi, ta đây mời người khác là được rồi."


      "..."

      Bóng lưng Trương Diên dừng chút, Tịch Vân Chi cũng đợi phản ứng của liền đem hai tay bỏ vào trong tay áo rồi vào tiệm, qua bao lâu liền thấy Trương Diên thái độ mềm mỏng vào.

      .


      Triệu Dật dẫn về phía sau phòng bếp dạo qua vòng, cũng đàng hoàng, cầu gì quá đáng, chỉ muốn mua thêm cái dao phay cùng chảo có cán, Tịch Vân Chi nghe vậy cũng đồng ý.


      Để cho Trương Diên làm thử vài món ăn gia đình, hương vị quả tốt, Triệu Dật còn kích động hơn, ấy vậy mà chạy hết cái phố, cố ý mua nồi cơm trắng về để ăn, vừa ăn vừa thầm tiếc nuối thay cho Hàn Phong phải ra ngoài làm việc.


      Tịch Vân Chi ăn vài miếng sau, hỏi Trương Diên râu ria xồm xàm:


      "Ngươi có món ăn sở trường gì?"


      Trương Diên vốn là người thích thổi phồng, chỉ hận có người nào nguyện ý nghe, hôm nay có người chịu hỏi, miệng lưỡi lúc này liền lưu loát hơn:


      "Chưng, nấu, chiên, nướng, luộc, xào, xóc muối tiêu, đều là sở trường của ta, nhớ năm đó trong hoàng cung, mình ta phải làm bữa tối cho cả năm cung, các chủ tử có người nào tốt..."


      Tịch Vân Chi đợi xong liền cắt ngang:


      "Gà nướng, vịt nướng làm được ?"


      Trương Diên sững sờ: "Được, được a, như thế nào được, ta chính là đầu bếp làm ra bữa tối cho cả năm cung, ta..."


      "Được rồi, ngày mai bắt đầu, trong vòng tháng, mười ngày đầu tiên ngươi nướng mười lăm con gà, mười ngày sau nướng tiếp mười con, mười ngày còn lại chỉ cần nướng năm con. Ngoài thời gian nướng gà, thời gian còn lại đều phải làm các món xào gia đình, ngươi có thể làm được ?"


      "..."


      Nhiều lần bị cắt đứt giữa chừng, Trương Diên cảm thấy có chút uất nghẹn, nhưng cũng lấn át được nghi vấn trong lòng: "Tịch đại nương, phải là ta ngươi, sao còn chưa mở cửa hàng, ngươi liền muốn trốn việc thế hả? Làm ăn đương nhiên là phải càng nhiều càng tốt chứ."


      Tịch Vân Chi chỉ cười : "Ngươi chỉ cần làm theo ta là được."


      "..."

      Tịch Vân Chi dứt khoát để cho Trương Diên vào ở trong kiệm, lại cho năm trăm văn tiền, sai khắp hang cùng ngõ hẻm làm chút việc. Trương Diên những năm này đều lăn lộn trong phố xá, biết ít ăn mày cùng lưu manh, những người này lúc bình thường dùng được, còn chọc ra nhiều phiền toái, nhưng có số thời điểm, cần bọn họ giúp đỡ chút mới được.


      Về đến trong nhà là giờ Mẹo, Tịch Vân Chi liền khua chiêng gõ trống bắt đầu nấu cơm, ban ngày Triệu Dật ở trong tiệm ăn ăn rất no, liền ở lại phòng bếp làm trợ thủ cho Tịch Vân Chi, chỉ trong chốc lát, Tịch Vân Chi liền làm xong bốn mặn canh, giấm chua xào cà tím, đậu hủ chiên, thịt viên, thịt kho tàu khoai tây cùng tô canh trứng.


      Thời điểm bày bát đũa lên, Triệu Dật liền hậu viện gọi Bộ Thừa Tông cùng Yển bá đến phòng trước ăn cơm, còn Hàn Phong nghe là sáng sớm liền bị Bộ Đàm phái ra ngoài, biết làm cái gì mà cho tới bây giờ còn chưa trở lại. Tịch Vân Chi liền muốn dọn chén của đũa , nghĩ là đợi lát nữa làm đồ ăn cho phu quân để lại chút ít cho Hàn Phong là được.


      Ai ngờ vừa quay người lại liền đâm sầm vào cái lồng ngực cứng rắn, chóp mũi của nàng tê rần, đồng thời nghe được vài thanh giễu cợt, nàng vô thức bật ra, nhưng bởi vì động tác quá mạnh, chỗ đầu gối sau lại đụng phải băng ghế dài sau lưng, mắt thấy ngã ngồi xuống lại được đôi cánh tay hữu lực ôm lên.


      Mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Tịch Vân Chi vừa ngẩng đầu nhìn liền chống lại đôi mắt đào hoa thâm trầm như nước hồ thu của phu quân, mặt nàng bỗng đỏ như gấc, bình tĩnh :


      "Phu, phu quân về rồi a."


      "Ừ."


      Bộ Đàm gương mặt lạnh lùng, ba người theo dõi lại mang ánh mắt tò mò. Bình tĩnh như vậy ăn xong bữa cơm tối.


      Ngược lại Tịch Vân Chi biết mình thẹn thùng cái gì nữa, chỉ cảm thấy ánh mắt của gia gia, Yển bá cùng Triệu Dật luôn nhìn về phía nàng cùng tướng công, mập mờ làm cho nàng muốn tìm cái lỗ mà chui vào.

      Ăn xong cơm, phu quân liền trở về phòng. Ban ngày ở trong chợ, Tịch Vân Chi có mua chút ít trái cây, trước cắt dĩa cho gia gia, rồi lại đưa thư phòng dĩa, chỉ thấy phu quân thay xong thân y phục nguyệt bạch sắc, từ sau tấm bình phong ra. Quả nhiên là cao hoa ngọc lập, tuấn tú bất phàm, mặc dù mặt hề vui vẻ, thêm chút ít khí chất sơ lãnh (lạnh lẽo, thân thiện), làm cho người khác cảm thấy vui mắt, nhưng lại dám đến gần.


      Thấy Tịch Vân Chi sững sờ tại chỗ, Bộ Đàm liền chủ động hướng nàng tới, tiếp nhận cái khay trong tay nàng, lại vuốt mấy sợi tóc rối trán nàng kẹp ở sau tai, gì. Hành động của làm cho tai Tịch Vân Chi bỗng dưng ù ù, viền tai cũng đỏ lên, nàng thoáng tránh được ngón tay của , cuống quít rời khỏi phòng.


      Trốn mình trong phòng bếp, lúc nàng cảm thấy đầu óc tỉnh táo nhiều mới dám trở về, thấy nến trong phòng tắt, biết phu quân nằm ngủ, nàng liền rón rén mò mẫm tới bên giường, mượn ánh trăng yếu ớt bò lên giường.


      Vốn nghĩ thần biết quỷ hay lướt qua phu quân bò vào trong giường, nàng ràng nhìn đúng trống chỗ để đặt chân, nhưng ngờ lại đụng phải chân của phu quân. Nàng vội vã thu chân, nhưng động tác bất ngờ lại làm cho thân thể mất cân bằng, bổ nhào xuống người phu quân, chóp mũi nàng chua xót, trong phòng dường như được bao phũ bởi loại khí ngưng trệ.

      Đợi sau khi Tịch Vân Chi phục hồi tinh thần lại liền luống cuống tay chân, vội vàng từ người phu quân leo xuống, thế nhưng trong đêm tối, đôi tay nóng bỏng liền đè xuống sau lưng nàng.


      Tịch Vân Chi chỉ cảm giác mình cùng người phía dưới ngực bụng kề nhau, cảm giác khác thường trong nháy mắt lan tỏa toàn thân. biết làm sao, tay nàng vươn ra sau lôi kéo bàn tay đặt sau lưng, thân thể hướng bên né tránh.


      Bộ Đàm phát giác ra người trong ngực bị thất kinh, trong bóng tối khỏi cong cong khóe miệng, cố ý đem tay buông lỏng, để cho con thỏ bị chấn kinh lăn vào bên trong giường, mà thuận thế trở mình đè lên. Hai người tư thế thay đổi, nhưng lại thay đổi vị trí.

      Dưới ánh trăng màu bạc, đôi con ngươi màu đen mang theo kinh hoảng khắc sâu vào đáy lòng của , khuôn mặt lớn cỡ bàn tay tái nhợt làm cho lòng người phát đau.


      Chóp mũi hô hấp lấy mùi hương như có như tản ra từ người nàng, Bộ Đàm chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, cổ tà hỏa từ đan điền lan tràn toàn thân, nhưng cũngkhông quan tâm ngó ngàng gì tới, sớm bị hấp dẫn bởi hai phiến môi hơi khô ráp, nhưng là mềm ngọt tưởng.


      giống như thưởng thức món ăn quý và lạ, đành lòng ăn hết lần, chỉ muốn tinh tế nhấm nháp loạiđiểm tâm đặc biệt này.


      Tịch Vân Chi chưa bao giờ cùng người khác tiếp xúc thân mật như vậy, khắc Bộ Đàm hôn lên môi của nàng, cả người nàng liền đình trệ, phu quân của nàng... hôn nàng, ăn lộn thuốc gì sao? (quá phũ, hahaha)


      Theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng chỉ giây sau, hai cổ tay Tịch Vân Chi liền bị Bộ Đàm áp chế bên người, bắt đầu diễn lại tiết mục hương diễm dài dằng dặc.


      Nếu như hành vi của phu quân vài đêm sau tân hôn làm cho Tịch Vân Chi cảm thấy mệt mỏi, đêm nay đối với nàng mà , có thể dùng khàn cả giọng để hình dung. Nàng biết, ra là cho dù nàng chủđộng, chỉđơn giản phối hợp cũng có thể khiến nàng mệt mỏi như mất nửa cái mạng.


      Phu quân sau khi chính thức động tình, nóng bỏng làm cho người sợ hãi, nhiều lần nàng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, lại bị vô tình làm cho tỉnh lại, phu quân nàng như mãnh hổ đói bụng, liên tục dây dưa với nàng cho đến khi mặt trời ló dạng đằng Đông, mới bằng lòng buông tha cho nàng ngủ.




      Editor: thịt của tui đâu?! Sao thấy toàn nước luộc thôi vậy [​IMG]

      Iluvkiwi, Hale205, Rum2317 others thích bài này.

    4. thuydungfb2505

      thuydungfb2505 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Hay quá, bắt đầu sủng vợ rồi
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    5. Thanhbliss

      Thanhbliss New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      4

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :