1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trăng sáng và em - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Trăng sáng và em
      [​IMG]
      Tên convert: Ngươi so ánh trăng động lòng người
      Tác giả: Tiếu Giai Nhân
      Thể loại: Ngôn tình, đại, ngọt sủng, HE
      Số chương: 67 chương + 1 phiên ngoại
      Nguồn convert: wikidich.com
      Editor: Thanh Vy
      Lịch đăng: 3-4 chương/ tuần

      Văn án
      Lâm Nguyệt chuyển nhà, chủ nhà Chu Lẫm chủ động tới hỗ trợ.

      Hành lý nặng trĩu, đưa tay cướp lấy, hơi khiêng năm tầng.

      Bóng lưng cường tráng, cơ bắp căng chặt, Lâm Nguyệt bỗng nhiên thấy an tâm.

      Sau đó, thời điểm đè lên người kêu tên Lâm Nguyệt, rất thích .

      giáo ôn nhu xinh đẹp x Cảnh sát hình trong nóng ngoài lạnh

      -----------------------
      thích Tiếu Giai Nhân nên mình quyết định mở hố này. Tuy mình đọc truyện nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên thử edit, tránh khỏi thiếu sót, mong mọi người giúp đỡ và ủng hộ hố của mình nha. Nhào dô thôi!!!

      [​IMG]
      Mục Lục
      Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4
      Chương 5 Chương 6 Chương 7

      Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11

      Chương 12 Chương 13 Chương 14
      Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18
      Chương 19 Chương 20 Chương 21
      Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25
      Chương 26 Chương 27 Chương 28
      Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32
      Chương 33 Chương 34.1 Chương 34.2
      Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38
      Chương 39 Chương 40 Chương 41
      Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45
      Chương 46 Chương 47.1 Chương 47.2
      Chương 48 Chương 49 Chương 50


      Last edited: 13/12/18

    2. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 1:
      Edit: Thanh Vy


      Thành phố Giang tháng 9, nhiệt độ khí dưới 30 độ, càng đến chạng vạng càng nóng.

      Hàn Dương đứng bên cửa sổ siêu thị của tiểu khu, kệ xếp các loại chai lọ, cầm lấy lọ làm bộ xem giá cả, ánh mắt lại xuyên thấu qua cửa kính, chờ mong mà nhìn chằm chằm cửa tàu điện ngầm đối diện qua đường cái. Sắp gần năm rưỡi, nên tới rồi.

      Mới vừa nghĩ như vậy, ở cửa tàu điện ngầm người đến người , đột nhiên xuất thân ảnh tinh tế, mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, váy đen dài qua đầu gối, đơn giản sạch . đeo túi chờ ở bên lối bộ, đèn xanh bật, xen lẫn trong dòng người hướng bên này tới, gió thổi gợi lên làn váy đen, lộ ra cẳng chân xinh đẹp trắng nõn.

      Hàn Dương nuốt nuốt nước miếng, đẩy đẩy mắt kính, buông chai tay xuống, từ cái kệ hàng khác tùy tiện lấy chai nước, đến quầy tính tiền.

      là đứa trẻ lớn lên trong tiểu khu này, bà chủ siêu thị nhận ra , biết Hàn Dương học nghiên cứu sinh ở đại học tốt nhất tỉnh, cũng biết Hàn Dương trước kia trọ ở trường, tháng trước mới đột nhiên quyết định về nhà ở, sau đó mỗi ngày đều làm bộ tới siêu thị mua đồ, thực tế là vì tìm cơ hội “ngẫu nhiên gặp được” khách thuê trọ xinh đẹp mới đến.

      “Thích liền theo đuổi a, ngươi là nghiên cứu sinh, có phòng ở có ngoại hình, lần theo đuổi liền thành.” Bà chủ bên tính tiền, bên nhìn Hàn Dương cười.

      Người có tiền ở thành phố Giang, con nơi khác đều ước gì được gả lại đây.

      Tâm bị chọc phá, Hàn Dương đỏ mặt, sau khi trả tiền liền xách đồ chật vật chạy.

      Rời khỏi siêu thị, khí nóng ập vào mặt, Hàn Dương tâm càng nóng, đứng vững vàng, tùy ý nhìn hướng bên trái.

      Liếc mắt cái liền thấy được Lâm Nguyệt cách vài chục bước.

      Lâm Nguyệt cũng thấy , con trai là nghiên cứu sinh của nhà văn Ngô chủ nhà của . Nửa tháng trước dọn lại đây, ở dưới lầu gặp được Hàn Dương, cao cao gầy gầy, thân trí thức phong độ. Biết được chính là người thuê phòng ở tầng năm nhà bọn họ, Hàn Dương chủ động giúp dọn hành lý mấy lần, mệt đến thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu.

      “Lại tới mua đồ sao?” Lâm Nguyệt cười hỏi.

      Hàn Dương nhìn đồ uống trong tay, chột dạ gật đầu, sau đó tự nhiên cùng sóng vai mà . đến gần, Hàn Dương ngửi được hương thơm nhàn nhạt, như là hoa hồng, nhưng cũng xác định, đồ con dùng, hiểu gì. Tầm mắt nghiêng qua, nhìn đến cánh tay Lâm Nguyệt đeo túi, vừa trắng vừa mịn, từ cổ tay áo đến đầu ngón tay, vết sẹo, oánh nhuận như sứ.

      “Vội gì sao?” vẫn luôn ấn di động, Hàn Dương tò mò hỏi.

      Lâm Nguyệt nhìn màn hình cười: “ có gì, cùng học sinh trò chuyện thôi.”

      Hàn Dương trộm nhìn vào di động, vừa vặn người bên kia nhắn tin mới lại đây:”Mẹ con kêu con ăn cơm, Lâm cũng nhanh lên ăn cơm , ngày mai gặp ạ!” Hình đại diện là nữ sinh mang kẹp tóc hình con bướm đầu, bộ dáng sáu bảy tuổi, sau hàng chữ cái hình công chú hôn gió đáng .

      Lâm Nguyệt trả lời: “Được, đừng kén ăn nhé, ngoan.”

      Nữ sinh mang kẹp tóc con bướm: “Hắc hắc.”

      Lâm Nguyệt cất di động, mặt còn mang theo tươi cười, là giáo viên toán lớp , trong khối có 46 học sinh, đứa so với đứa càng ấm áp.

      Hàn Dương nỗ lực tìm đề tài: “Bọn giờ, quan hệ cùng giáo càng ngày càng thân thiết…”

      Lâm Nguyệt thích trẻ con, nhắc tới liền đủ, bất tri bất giác biến thành , Hàn Dương chớp mắt mà nhìn . Vào cửa chính tiểu khu, lại năm sáu phút là tới tòa nhà của Hàn gia. nhà Hàn Dương ở tầng hai, tầng cao nhất kia chia thành ba gian phòng cho thuê, bao gồm phòng thuê của Lâm Nguyệt.

      “Tôi lên đây.” Trước cửa Hàn gia, Lâm Nguyệt giọng từ biệt.

      Hàn Dương ừ tiếng, nhìn theo Lâm Nguyệt lên , chuyển hướng, lại nghe thêm tiếng bước chân lát, mới lưu luyến mà lấy ra chìa khóa.

      Đẩy cửa vào, lại thấy mẹ – nhà văn Ngô đứng ở huyền quan, banh mặt, thần sắc cực kỳ khó coi.

      Ánh mắt Hàn Dương chợt lóe, tay nắm chặt chai nước, có phải lại bị mẹ thấy hay ?

      Nhà văn Ngô cái gì cũng , xoay người vào bếp.

      Hàn Dương thả lỏng bả vai, về phòng mình, năm đến giường, trong đầu tất cả đều là gương mặt Lâm Nguyệt mỉm cười ôn nhu, xinh đẹp, là cánh tay trắng nõn của .

      thích Lâm Nguyệt, muốn theo đuổi , ngày mai, ngày mai nhất định phải với .

      ~

      Tiết thứ tư kết thúc, từng nhóm học sinh tiểu học vui vẻ nhà ăn ăn cơm, Lâm Nguyệt ngồi trước bục giảng sửa lại giáo án.

      giáo.”

      Lâm Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Nam 6 tuổi ôm sách giáo khoa đứng bên bục giảng, mắt to khẩn trương mà nhìn . Đứa này vẫn luôn hướng nội, chủ động tìm khẳng định có việc, Lâm Nguyệt lập tức xuống bục giảng, khom lưng, ôn nhu hỏi Phó Nam: “Nam Nam làm sao vậy?”

      Khuôn mặt của Phó Nam hơi đỏ, mở ra sách giáo khoa, chậm rãi nghiêm túc lật vài tờ, sau đó chỉ vào bức tranh hỏi: “ giáo, con thỏ này sao lại màu xám?”

      Đó là đề toán học, bên cạnh ba con thỏ trắng vẽ con thỏ xám đơn độc.

      Lâm Nguyệt trăm lần dự đoán được cái dạng vấn đề này, nhìn Phó Nam, cười giải thích: “Bởi vì ba con này là mẹ thỏ trắng sinh, thỏ xám là mẹ thỏ xám sinh, thỏ xám chị em nên muốn tìm bọn thỏ trắng chơi.

      Phó Nam hiểu, nhưng vẫn còn hoang mang: “Có thỏ xám sao? Con chưa thấy bao giờ.”

      Lâm Nguyệt cười, nắm tay Phó Nam trở lại chỗ ngồi, tìm di động mở ra video thỏ xám cho Phó Nam xem.

      Tận mắt nhìn thấy thỏ xám , Phó Nam mở to hai mắt nhìn, mới lạ mà nhìn chằm chằm màn hình.

      Video dài 3 phút, Lâm Nguyệt kiên nhẫn cùng xem, chỉ là đến hơn phút, đột nhiên có điện thoại gọi đến, tên “Chủ nhà nhà văn Ngô.”

      Lâm Nguyệt nghi hoặc, thương lượng với Phó Nam: “ phải nghe điện thoại, nghe xong lại xem nhé?”

      Phó Nam ngoan ngoãn gật đầu.

      Lâm Nguyệt ngồi yên bên cạnh thằng bé nghe, trong điện thoại nhà văn Ngô thanh vô tình, là gian phòng cho Lâm Nguyệt thuê kia có người ra giá cao thuê lại, cầu Lâm Nguyệt trong vòng 3 ngày phải dọn . Lâm Nguyệt ngây ngốc, tháng trước mới cùng nhà văn Ngô ký hợp đồng thuê nhà nửa năm, tiền đặt cọc cũng giao, như thế nào có thể hủy liền hủy?

      Lâm Nguyệt muốn phân phải trái.

      “Tiền đặt cọc tôi trả lại gấp đôi, sớm chút dọn .” Nhà văn Ngô thái độ kiên quyết, xong liền tắt điện thoại.

      Lâm Nguyệt nhìn di động, phẫn nộ qua , là nồng đậm mệt mỏi. Giá nhà thành phố Giang cao, là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, phòng ở đắt chống đỡ nổi, vất vả mới tìm được tiểu khu này cách trường học chỉ hơn mười phút tàu điện ngầm, tiền thuê nhà có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nghĩ tới vừa ổn định lâu bị người ta đuổi ra ngoài.

      giáo, có chỗ ở sao?” Bên tai truyền đến thanh non nớt của Phó Nam.

      Lâm Nguyệt:…

      Buổi chiều Lâm Nguyệt chỉ có tiết dạy, thời gian còn lại đều ở văn phòng tìm phòng ở, hoặc là đắt hoặc là quá xa, đều hài lòng, tạm thời lưu lại mấy dãy số, vừa tan tầm, Lâm Nguyệt liền bực bội mà xem qua. Ngoài cổng trường, Phó Nam xếp hàng chờ chú Chu tới đón, thấy Lâm đạp xe tới, thằng bé nhớ tới bạn bè thường chào hỏi như nào, nắm chặt tay, vẫn là mở miệng.

      Các bạn học lục tục được cha mẹ, bảo mẫu đón , liền còn lại mỗi nó.

      Phó Nam ngồi dưới bóng cây, bĩu môi nhìn ra đường.

      5h30, 5h40, 5h55…

      chiếc SUV màu đen dừng lại bên đường. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, người đàn ông mặc áo sơ mi xám, cởi bỏ cái cúc áo, phía xương quai xanh bên phải có vết sẹo nhàn nhạt.

      “Lên xe.” kêu Phó Nam.

      Phó Nam ôm cặp sách , tức giận mà xoay người, thân hình thẳng tắp.

      Chu Lẫm thấy vậy, đẩy cửa xuống xe, khi trở tay đóng cửa, dưới ống tay áo ra hình dạng cơ bắp rắn chắc.

      “Trong cục có việc nên tới muộn.” đến trước mặt Phó Nam, Chu Lẫm khom lưng, hai tay chống đầu gối giải thích.

      Phó Nam quay đầu, miệng dẩu lên cao.

      Chu Lẫm: “ xin lỗi.”

      Phó Nam liếc cái, vẫn như cũ dẩu miệng, sau đó bỏ mặc Chu Lẫm, tự mình lên xe, ngồi phía sau.

      Khóe môi Chu Lẫm giơ lên, mang theo học sinh tiểu học nhà hàng.

      “Cháu thích ăn bên ngoài, đều ngon.” Sau khi ăn nửa bát mì sợi, Phó Nam đột nhiên buông đũa kháng nghị.

      Chu Lẫm yên lặng uống bia.

      Phó Nam nhìn chằm chằm.

      Chu Lẫm hơi uống hết ly đầy, xong rồi : “Lại nhịn mấy hôm nữa, chú mời người giúp việc, vừa đưa đón vừa nấu cơm.”

      Phó Nam gục đầu xuống, nó thích người giúp việc, nhưng cũng biết chú Chu bận, rảnh đưa đón, trừ mì gói cũng biết nấu cơm.

      Cơm nước xong, về nhà.

      Chu Lẫm ở là khu chung cư cũ, có thang máy, Phó Nam theo sau bò lên năm tầng, Phó Nam làm bài tập, tắm rửa.

      Trong nhà chỉ có đứa trẻ, Chu Lẫm tắm xong trực tiếp mặc quần đùi ra, hai chân thon dài, nước từ cơ ngực chảy xuống từng hạt, vừa nhấc đầu, thấy Phó Nam đứng trước phòng ngủ phụ dùng tới, ngơ ngác biết nhìn cái gì. Chu Lẫm qua nhìn vào bên trong, bật đèn, chỉ có giường tủ và bàn ghế, lâu rồi có người ở, giường có mấy đồ linh tinh.

      3 phòng 2 sảnh, nếu Phó Nam dọn vào, Chu Lẫm cơ bản chỉ dùng phòng ngủ chính cùng phòng vệ sinh, mì gói cũng cần phòng bếp.

      “Làm xong bài chưa?” Chu Lẫm kéo lại cửa, cúi đầu hỏi Phó Nam.

      Phó Nam hỏi lại : “Chú Chu, giáo Lâm bị chủ nhà đuổi ra ngoài, có chỗ ở, chú đem phòng ở cho ấy thuê ?”

      Chu Lẫm sửng sốt.

      Phó Nam rốt cuộc tức đến muộn nữa, ôm lấy chú Chu liên tục khen Lâm là người tốt.

      “Nam hay nữ?”

      “Nữ, rất xinh đẹp, chủ nhiệm lớp cháu đều nhìn lén Lâm rất nhiều lần.”

      Chu Lẫm:…

      Rốt cuộc là chủ nhiệm lớp nhìn quá lộ liễu, hay là học sinh tại đều thành tinh?

      được.” Mặc kệ xinh đẹp hay xinh đẹp, Chu Lẫm đều đáp ứng, phụ nữ dọn tới, đánh rắm đều phải chút, phiền toái.

      Phó Nam lại dẩu miệng.

      Chu Lẫm sờ đầu nó: “ làm bài tập.”

      “Cháu làm!” Phó Nam nổi giận đùng đùng kêu lên.

      “Cái nào làm được, chú dạy cho.” Chu Lẫm đẩy ra cửa phòng Phó Nam, muốn phụ đạo học sinh tiểu học năm nhất làm bài tập.

      Ba phút sau, Chu Lẫm bị phép trừ của học sinh tiểu học làm khó, biết nhưng lại biết dạy thằng bé như thế nào.

      giáo Lâm liền biết cách dạy.” Phó Nam hoàn toàn cảm thấy mình dốt, chỉ nhận định chú Chu dốt.

      Chu Lẫm:…

      “Chú Chu, Lâm đêm nay ở chỗ nào a, ngủ ngoài đường sao?” Phó Nam vẫn thực lo lắng cho giáo.

      Chu Lẫm đột nhiên kỳ quái: “Chuyện của sao cháu biết được?”

      Phó Nam liền đem tình giữa trưa Lâm cho nó xem thỏ xám lần.

      Chu Lẫm nhíu mày, nghe qua là giáo tốt.

      “Cháu làm gì đấy?” Hoàn hồn liền phát Phó Nam cầm di động của ấn dãy số, ấn đường Chu Lẫm nhảy dựng.

      “Cháu hỏi chút Lâm đêm nay ở lại chỗ nào.” Phó Nam vô cùng nghiêm túc . “Chú cho thuê, cháu cùng Lâm cùng nhau ở.”

      xong liền chạy sang bên nghe điện thoại, tiếng “ Lâm” vang dội, cùng với Chu Lẫm chuyện hoàn toàn giống nhau!

      Chu Lẫm trợn mắt há mồm.

      Lâm Nguyệt cũng bị chính học sinh của mình làm hồ đồ, cái gì mà kêu qua ở cùng nó?

      “Xin chào, tôi là… chú của Phó Nam, xin hỏi tìm được phòng chưa?”

      Chu Lẫm đúng lúc đoạt lấy di động tay Phó Nam, bên tự giới thiệu, bên dùng ánh mắt ý bảo Phó Nam ngậm miệng.

      Giọng đàn ông trầm thấp thành thục báo trước truyền tới, Lâm Nguyệt khiếp sợ quên đường, ngừng lại ở cửa tiểu khu xa lạ, ngừng lát mới lúng túng : “Tôi xem… cái kia, lòng tốt của Phó Nam tôi xin nhận, vậy, có phòng, có thể cho tôi xem?”

      Giọng phụ nữ mềm , róc rách tựa như suối chảy, chỉ là nghe thanh , Chu Lẫm liền hiểu vì sao học sinh tiểu học thích .

      Trầm mặc vài giây, Chu Lẫm nhìn mắt Phó Nam, nhận: “Tôi ở nơi này có phòng ngủ chính có thể cho thuê, nếu Lâm có hứng thú, buổi chiều ngày mai tan học qua xem.”

      Tác giả có lời muốn : Nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng đào cái hố này, ngọt ngào, hi vọng mọi người thích.
      Last edited: 15/8/18

    3. Thư Nghi

      Thư Nghi New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      3
      Mình cũng thích tiếu giai nhân lắm, ủng hộ nàng nha, cố lên!!!

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Cố lên nàng, chúc nàng đông khách mong lấp hố

    5. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 2:
      Edit: Thanh Vy


      Chu Lẫm có giới thiệu địa chỉ tiểu khu của , tình trạng căn phòng, Lâm Nguyệt tự nhiên thể xác định mình có hứng thú hay , nhưng hai chú cháu hảo tâm hỗ trợ, xuất phát từ lễ phép, Lâm Nguyệt đồng ý chiều mai cùng Chu Lẫm gặp mặt chuyện.

      “Được, ngày mai gặp.” Chu Lẫm ngắt điện thoại.

      Lâm Nguyệt nhìn di động, vài giây sau, cất di động vào túi, tiếp tục xem phòng buổi chiều liên hệ. Nhà văn Ngô cho thời gian 3 ngày để chuyển nhà, cần xem nhiều, thể bởi vì chú của Phó Nam gọi điện lần mà về nhà chờ ngày mai, vạn nhất phòng của chú Phó Nam thích hợp làm sao bây giờ?

      Đầy đầu đều là phòng ở, Lâm Nguyệt cơm chiều cũng ăn, cố gắng trước khi trời tối, liên tục xem phòng khắp nơi, trong đó có hai nơi ở tiểu khu. Đáng tiếc Lâm Nguyệt chạy mỏi cả chân cũng thể tìm được, có phòng có giá cả, hoàn cảnh tiểu khu đều vừa lòng, nhưng Lâm Nguyệt xem phòng xong, vừa lúc gặp được khách thuê cách vách trở lại, là người đàn ông đầu trọc cánh tay xăm hình, dáng vẻ lưu manh mà nhìn chằm chằm , Lâm Nguyệt sợ hãi, dám thuê nơi đó.

      xe quay về tiểu khu ở, hơn 8 giờ tối.

      Tâm phiền ý loạn, bò đến tầng hai, nhìn cửa chống trộm của Hàn gia đóng chặt, Lâm Nguyệt do dự hai phút, dời mắt tiếp tục lên . Phòng ở là của Hàn gia, người ta muốn cho thuê, phân phải trái lại có ích lợi gì. Thành phố lớn phồn hoa, cũng vô tình, có tiền có nhà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

      Vào cửa, Lâm Nguyệt nhìn quanh vòng, yên lặng thu thập hành lý.

      Gần tới rạng sáng, Lâm Nguyệt rốt cuộc dọn xong khóa lại, tắt đèn nằm lên giường, mất ngủ. Mơ tưởng, chính mình có đống phòng ở.

      Ngủ đến sáng, đồng hồ báo thức kêu vang, Lâm Nguyệt đúng giờ rời giường, đánh răng rửa mặt, thay quần áo tốt ra khỏi cửa. đến gần cửa chính tiểu khu, thấy Hàn Dương xách theo phần bữa sáng trở về, cao cao gầy gầy, mặc sơ mi trắng sạch , nắng sớm tươi đẹp xuyên qua bóng cây chiếu tới, gương mặt thanh tú của cậu ta nhàn nhạt ánh sáng nhu hòa.

      “Chào buổi sáng.” Hàn Dương thả chậm bước chân, cười cùng chào hỏi, đôi mắt dưới mắt kính tìm tòi mà quan sát Lâm Nguyệt. Hôm qua chờ ở bên ngoài đến hơn 6 giờ, đều thấy , cũng biết khi nào về, Hàn Dương có phần lo lắng, càng hối hận vì sao có dũng khí xin cách liên lạc của .

      tươi cười giống như bình thường gặp nhau, hẳn là biết việc bị nhà văn Ngô đuổi , Lâm Nguyệt lên tiếng “Chào buổi sáng”, giống như có việc gì mà gặp thoáng qua. cùng nhà văn Ngô thoải mái, cần thiết chuyển lên người Hàn Dương.

      vội vã đuổi kịp tàu điện ngầm, Hàn Dương chậm rãi xa vài bước, sau đó làm bộ xem phong cảnh bên, khóe mắt liếc về phía sau, thấy quẹo vào, đảo mắt liền biến mất. Hàn Dương buồn bã mất mát, mà bữa sáng mua giờ trước sớm lạnh.

      ~

      Hôm nay Lâm Nguyệt tổng cộng có ba tiết dạy, hai tiết buổi sáng đều là lớp khác, tiết buổi chiều kia mới là lớp Phó Nam. Ôm sách giáo khoa đến trước cửa phòng học, Lâm Nguyệt theo bản năng nhìn hướng chỗ ngồi của Phó Nam, sau đó liền thấy đôi mắt đen hưng phấn mong chờ, thích , đơn giản thuần túy.

      Lâm Nguyệt bỗng chốc liền quên phiền não thuê nhà, mỉm cười bước vào phòng học.

      Lớp trưởng hô đứng lên, 46 bạn học sinh cùng chào “Con chào ”, thanh thanh thúy dễ nghe.

      Lâm Nguyệt thoải mái mà giảng bài. Tư duy trẻ con giống người lớn, Lâm Nguyệt thích thông qua hứng thú để dạy học, ví dụ như đề toán “3 – 1”, kể câu chuyện đơn giản, có ba con khỉ ngồi cây, có con bởi vì lười tắm rửa nên người ngứa ngáy muốn ra sông tắm, vậy cây còn mấy con khỉ?

      Học sinh vừa cười vang con khỉ mất vệ sinh, vừa đếm đếm con khỉ trong sách giáo khoa.

      Bốn mươi phút bất tri bất giác kết thúc.

      Phó Nam muốn cùng các bạn ra cổng trường chờ người nhà, Lâm Nguyệt về văn phòng trước, hẹn lát nữa gặp. Khoảng 5 giờ, Lâm Nguyệt tới trước cổng trường, các học sinh lục tục được đón rồi, Phó Nam ngồi chiếc ghế dưới bóng cây, đầu nhìn vào trong vườn trường, nhìn thấy , Phó Nam cao hứng mà hướng vẫy tay.

      “Chú con còn chưa tới sao?” Lâm Nguyệt ngồi vào bên người Phó Nam, cười hỏi.

      Phó Nam dẩu miệng, vẻ mặt ghét bỏ nhìn về đường lớn: “Chú ấy mỗi ngày đều đến muộn.”

      Lâm Nguyệt lại lần nữa sinh ra tò mò với tình huống gia đình Phó Nam, sờ sờ đầu Phó Nam, giọng hỏi: “Tại sao chú tới đón Nam Nam, ba mẹ đâu?” chỉ là giáo mới tốt nghiệp đại học, chủ nhiệm các lớp mới có thông tin gia đình học sinh.

      Ba mẹ…

      Phó Nam cúi thấp đầu, tay kéo khóa cặp sách lặp lặp lại, từ góc độ Lâm Nguyệt nhìn, miệng của cậu bé dẩu lên cao.

      “Ba công tác, phải lâu, biết khi nào trở về.” Phó Nam rầu rĩ , xong ba, cậu bé nghiêng đầu, nhìn người mẹ đón bạn học , hốc mắt đột nhiên chứa đầy nước mắt, hai tay lau phen, mới lần nữa cúi đầu: “Mẹ Bắc Kinh cùng chú Lý.”

      cần nó.

      Nghĩ đến mẹ, nước mắt cậu bé liên tục rơi xuống.

      Lâm Nguyệt mơ hồ đoán được, Phó Nam tại đại khái là gửi nuôi ở nhà chú, còn quan hệ Phó Nam cùng Chu Lẫm, Lâm Nguyệt đoán được.

      “Nam Nam đừng khóc, ở đây.” Lâm Nguyệt ngồi xổm trước mặt Phó Nam, rút ra khăn giấy giúp cậu bé lau nước mắt. Phó Nam dùng sức thút tha thút thít hai lần, nín khóc, nhưng vẫn nước mắt lưng tròng như cũ, ỷ lại mà nhìn giáo ôn nhu dễ gần.

      Lâm Nguyệt vừa muốn dỗ cậu bé vui vẻ, bóng người đột nhiên từ bên phải bao phủ xuống, Lâm Nguyệt theo bản năng nhìn lên , liền thấy cách ba bước biết từ khi nào có người đàn ông cao lớn đứng đó, áo sơ mi đen quần đen, tóc ngắn gọn gàng, mắt đen như chim ưng nhìn chằm chằm , giống như xem kỹ cái gì. Ánh mắt chạm vào nhau, Lâm Nguyệt còn kinh ngạc, tầm mắt người đàn ông vừa chuyển, dừng ở mặt Phó Nam.

      Phó Nam khóc trước mặt Lâm thấy xấu hổ, lại ngượng ngùng cho chú Chu thấy, dụi dụi mắt, lại nỗ lực đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra, giọng kêu “Chú Chu.”

      Hóa ra đây là chú của Phó Nam, Lâm Nguyệt vội vàng đứng thẳng, sau đó càng khiếp sợ phát , chỉ cao đến ngực người ta… Đối phương giống như ngọn núi đen, cả người đều tản ra hơi thở cường thế khiến người khẩn trương, nhưng lại giống với người đầu trọc có hình xăm tối hôm qua Lâm Nguyệt gặp, tại đây trước mặt chú Chu này, Lâm Nguyệt chỉ có khẩn trương, cũng sợ hãi.

      “Xin chào, tôi là Chu Lẫm, ba Phó Nam công tác, trước khi ấy về, tôi chăm sóc Phó Nam.” Chu Lẫm đưa tay, tự giới thiệu.

      Thanh trầm thấp, động tác đưa tay có loại hương vị đặc biệt, phảng phất như được huấn luyện, nhưng ai lại rảnh có việc gì huấn luyện bắt tay?

      Miên man suy nghĩ, tầm mắt Lâm Nguyệt rũ xuống, bỗng nhiên phát trong tay người đàn ông này có vết sẹo, dài chừng hai centimet, khép lại nhưng chưa đóng vảy , có chút dữ tợn. Lâm Nguyệt bất giác e ngại, chỉ là nhìn thấy người đàn ông có sẹo, gương mặt thanh tú trắng nõn liền lộ ra tia sợ hãi.

      Cho nên Chu Lẫm muốn giao tiếp với phụ nữ, đề nghị cho giáo thuê nhà lần này, hoàn toàn là vì Phó Nam.

      Thu hồi tay, Chu Lẫm sờ sờ túi, móc ra giấy chứng nhận đưa cho Lâm Nguyệt: “Tôi là cảnh sát hình , vết thương là do bọn cướp động thủ gây ra.”

      Động tác ta quá nhanh, Lâm Nguyệt còn chưa có phản ứng, cái giấy chứng nhận liền ra trước mắt, huy hiệu cảnh sát trang nghiêm bắt mắt.

      Lâm Nguyệt xẩu hổ cực kỳ, thiếu chút nữa hoài nghi cảnh sát hình là lưu manh rồi!

      “Xin chào…” Lần đầu tiên trong đời cùng cảnh sát giao tiếp, Lâm Nguyệt càng biết làm sao, nghĩ đến đồng chí cảnh sát vừa mới muốn bắt tay , Lâm Nguyệt vội vàng đưa tay, cụp mắt xuống, dám nhìn thẳng ta.

      Chu Lẫm nhìn bàn tay trắng nõn non mịn, lại nhìn gương mặt ửng hồng của , lúc này mới đơn giản nắm lấy, thời gian ngắn như chưa chạm vào, sau đó chỉ ra đường: “Lên xe thôi, trước tìm chỗ ăn cơm.” xong mặc kệ Lâm Nguyệt có đồng ý hay , thu lại giấy chứng nhận, thẳng tới chiếc SUV màu đen bên đường.

      Lâm Nguyệt bị thân phận của ta làm kinh sợ, theo Phó Nam đến trước xe, đại não mới khôi phục chuyển động, bắt đầu do dự lên xe có thích hợp hay . căn bản quen biết Chu Lẫm, cảnh sát hình , cảnh sát hình liền nhất định là người tốt sao? Tưởng tượng như vậy, Lâm Nguyệt nhìn trộm về phía ghế lái, vừa lúc Chu Lẫm cũng nhìn , nhăn mày, ý vui.

      Trong lòng Lâm Nguyệt chột dạ.

      giáo, lên xe a.” Phó Nam lôi kéo cửa xe, nghi hoặc mà nhìn giáo.

      Bị cậu bé thúc giục, Lâm Nguyệt mơ màng hồ đồ liền lên xe, Phó Nam vui vẻ ngồi bên cạnh giáo, lại dùng sức kéo cửa xe lên.

      Chỗ ngồi phía sau rộng, Lâm Nguyệt có chút khẩn trương, Phó Nam nhìn , cũng nhìn Phó Nam, nỗ lực duy trì mỉm cười.

      “Thắt dây an toàn.” Phía trước truyền đến giọng đàn ông lạnh lùng nhắc nhở.

      Giống như phản xạ có điều kiện, Lâm Nguyệt liền cúi đầu tìm dây an toàn.

      lớn đều ngồi tốt, Chu Lẫm nhìn phía trước, trở tay đem di động của đưa ra sau: “Hai người chọn chỗ .”

      Lâm Nguyệt chần chừ, Phó Nam thuần thục mà đoạt lấy di động chú Chu, mở ứng dụng ra, tay chỉ lướt nhanh, rất nhanh chọn được nhà hàng, nhiệt tình đề cử cho giáo: “Nhà hàng này ăn ngon! Lần trước chú Chu mời đội ăn cơm cũng mang con !”

      Lâm Nguyệt trước tiên là nhìn đến mức giá đề ra, …

      “Đổi chỗ khác thôi, chỗ này hơi xa.” Lâm Nguyệt giọng thương lượng, chỉ là vấn đề thuê nhà với Chu Lẫm, tùy tiện ăn chút là được.

      Phó Nam nóng nảy, nó thích Lâm, muốn đưa tới nhà hàng tốt.

      “Liền chọn chỗ đó, 5 rưỡi là có thể đến nơi.” Chu Lẫm tay nắm tay lái, tay chống cằm, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn vào mắt học sinh tiểu học.

      Phó Nam vừa lòng, Lâm Nguyệt được tự nhiên mà ngồi, lát nữa vẫn là chia đều .

      Sau hai mươi phút, ba người trước sau vào phòng ăn.

      Chu Lẫm trực tiếp gọi phần ăn cho ba người, tính cách Lâm Nguyệt như thế nào, liếc mắt cái liền nhìn ra được, đưa cho gọi cũng chịu.

      Người phục vụ cầm thực đơn , Chu Lẫm dựa vào lưng ghế, nhìn vào mắt Lâm Nguyệt, thẳng vào vấn đề: “Công việc của tôi bận rộn, thể đúng hẹn đưa đón Phó Nam, nếu dọn tới, vừa vặn tiện đường đón nó giúp tôi, tôi miễn tiền thuê nhà cho . Phó Nam thích ăn đồ bên ngoài, nếu đồng ý nấu cơm, ngày hai bữa, mỗi tháng tôi trả hai ngàn.”

      tra qua thị trường bảo mẫu, điều kiện như vậy thực công bằng.

      Lâm Nguyệt để ý nhất chính là phòng ở, chỉ cần phòng ở thích hợp, nguyện ý trả tiền thuê, hơn nữa miễn phí chăm sóc Phó Nam.

      “Xin hỏi phòng cho thuê của ở tiểu khu nào, là tôi ở cùng Phó Nam sao?” Lâm Nguyệt ngẩng đầu, thu đủ dũng khí nhìn về phía Chu Lẫm.

      Chu Lẫm ý vị mà cười : “Tiểu khu Cảnh An, bộ mười phút là đến bến tàu điện ngầm, có ba phòng hai sảnh, muốn thuê phòng ngủ chính cho , tôi cùng Phó Nam mỗi người phòng ngủ phụ, à, phòng ngủ chính có phòng vệ sinh riêng.”

      Giới thiệu phòng ở bình thường, nhưng nghe đến câu cố ý bổ sung sau kia, Lâm Nguyệt đỏ mặt.

      giáo, làm sao vậy?” Phó Nam mờ mịt hỏi.

      hỏi còn tốt, vừa hỏi Lâm Nguyệt càng quẫn bách.

      suy xét trước , tôi rửa tay.” Chu Lẫm nhàn nhạt , cầm di động lên ra ngoài.

      Lâm Nguyệt giương mắt, nhìn lên bóng dáng chững chạc, khi trở tay đóng cửa, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về bên này, ánh mắt sắc bén.

      Lâm Nguyệt đúng lúc thu hồi tầm mắt, hoảng hốt.
      Last edited: 15/8/18
      chau007153, xukem, Thu Hằng8254 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :