1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Đúng là bánh có nhân từ trời rơi xuống

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 115.1:

      tảng bánh phảng phất mùi mỡ lợn bay theo đường vòng cung duyên dáng xé gió vù vù đập bốp vào gương mặt vênh lên của Thuận vương.

      Dưới tửu lầu ầm lên tiếng kêu đau và chửi bới.

      tửu lầu Tưởng Thư Lan và Vương Mân đứng xem đều sợ ngây người!

      Đây chính là đánh thẳng vào mặt Hoàng tử Thân vương đó!

      Nhị vị này đều thể tưởng tượn là tiểu nương xinh đẹp ban nãy còn cười hì hì hòa khí lại còn có mặt hung tàn như vậy. Vương Mẫn vốn còn ưng Tưởng Thư Lan, nay nhớ lại hình dáng cái bánh vừa rồi còn thơm lừng nóng hổi để bàn tự chủ được mà vuốt mặt, ánh mắt nhìn A Nguyên thực thể dùng hai chữ kinh sợ để diễn tả.

      Chỉ là sau đó nhìn nhìn gương mặt tuấn tú bình tĩnh của A Dung. Ban nãy thiếu niên còn có vài phần ngạo khí chợt sinh cảm giác kính nể, cảm thấy Trạm đại thiếu gia vì tiền đồ mà dám cưới công chúa hung tàn như vậy, cũng là liều mạng.

      Quả thực cược cả mạng luôn.

      Phía dưới chính là Hoàng tử của Hoàng thượng đó!

      Ý thức được sức ảnh hưởng của bản thân còn kém xa vạn dặm so với Hoàng tử, thái độ của Vương Mân tức khắc đoan chính, vẻ mặt nghiêm trang, rướn người ra trấn an Tưởng Thư Lan có chút kinh ngạc, ấm giọng : “Tiểu thư chớ lo lắng.”

      A Dung thoáng liếc qua thiếu niên gió chiều nào theo chiều ấy, thấy A Nguyên vặn vẹo khớp cổ mà nhìn uy hiếp Vương Mân cái, khiến nụ cười mặt thiếu niên suýt duy trì được nữa, thầm gật đầu.

      Ý của Công chúa điện hạ là, dù là huynh đệ, Hoàng tử mà khiến tâm trạng của Bổn cung tốt đều chịu kết cục này. Dám đối xử tốt với biểu tỷ của Bổn cung chút thôi? Ngươi hiểu rồi đấy.

      Vương Mẫn rất thông mình, quả thực nháy mắt hiểu.

      A Nguyên lúc này mới cười mỉm mà nhìn Tưởng Thư Lan vô cùng cảm động cái, chậm rãi gật đầu.

      Nàng ấyvô duyên với Phượng Ngọc, nhưng nàng vẫn chính hy vọng, tỷ muội bên cạnh đều có nhân duyên hạnh phúc.

      khí ở tầng tửu lâu vãn, phía dưới lại vẫn ầm ầm ỹ ỹ. Phượng Đồng vốn muốn làm Phượng Chu con vợ cả đáng ghét bị mất hết mặt mũi trước bàn dân, thấy nhi tử suýt rơi nước mắt vì bị mình mắng vô cùng vui mừng. cho cùng, phải ai cũng có thể chịu được trong nhà có Vương phi dám đối nghịch với mình, mà nhà mẹ đẻ VƯơng phi này còn thân cận với Trịnh vương xa cách với mình. Phượng Đồng vốn sướng rơn trong bụng, lại nghe thấy tiếng xé gió bên tai, vừa ngẩng đầu đón nhận cái bánh rán nóng bỏng vào giữa mặt, ngay tức khắc bạo nộ!

      Trong lúc thân vệ tới hộ giá, Phượng Đồng phẫn nộ che lại bên mặt bị nổi lên mấy cái mụn nước, ngước mắt nhìn lên liền thấy góc tửu lâu là A Nguyên đối diện với ánh mắt của hơi hơi mỉm cười, trong đó che giấu nổi ý khinh thường, vươn tay chỉ chỉ, lại dùng lực chỉ về phía tiếp theo, lúc sau, bát canh nóng đổ ập xuống!

      Mắt thấy là sắp đánh nhau rồi, quần chúng vây xem biết đây là có người ra mặt vì thế tử xui xẻo, chỉ sợ bị vạ lây, đào tẩu sôi nổi, trong lúc nhất thời bên tai Phượng Thuyền còn lời nghị luận và ánh mắt khác thường nào nhìn nữa.

      Tuy có tránh nhưng vẫn bị canh nóng văng vào người, Phượng Đồng quả thực đến khóe mắt cũng muốn nứt ra, cũng cảm thấy mặt đau khôn cùng, thế nhưng vẫn mặc kệ tốt xấu chỉ hùng hổ lên tầng tửu lâu, mở tung cửa nhã gian, thấy trong đó có mấy người trẻ tuổi ngồi, mà ở giữa đúng là A Nguyên, Phượng Đồng cười lạnh nhìn qua lượt, cắn chặt răng, tới trước mặt A Nguyên, la lên: “Ngươi to gan!”

      “Phụ vương!” Phượng Thuyền cũng bị tình cảnh vừa rồi dọa cho sợ ngây người, lúc này lấy lại tinh thần bèn chạy theo lên lầu, thấy sắc mặt Phượng Đồng bạo nộ, chỉ sợ làm A Nguyên bị thương, vội vàng ngăn trước người A Nguyên, thấp giọng : “Phụ vương bớt giận.”

      “Súc sinh!” Mắt thấy nó thân cận A Nguyên, đối nghịch với mình, Phượng Đồng mất hết kiên nhẫn với đứa con trai này, giơ tay lên định cho bạt tai.

      A Nguyên cười lạnh, ngăn lại A Dung muốn đứng dậy, kéo phắt Phượng Thuyền sang bên, đứng trực diện trước cánh tay giơ cao cao của Phượng Đồng, chỉ vào mặt mình chậm rãi : “Hoàng huynh đánh vào đây này, dùng hết sức mà đánh!” Thấy ánh mắt Phượng Đồng hung ác, tay sắp đánh xuống, A Nguyên mới nhàn nhạt mà : “Đánh đến càng nặng càng tốt, đánh xong rồi, muội muội còn muốn để nguyên cái mặt này thỉnh an Hoàng bá phụ, thuận tiện hỏi chút, đường cái người đến người lại khiến thế tử còn mặt mũi, nhục mạ Chính phi, miệng tuôn ác ngôn, tức là có ý gì?!” Thấy bàn tay kia khó khăn dừng lại cách khuôn mặt mình nửa tấc, nàng thầm khinh thường, liền tiếp tục : “Ta thấy là,Hoàng huynh định muốn phế đích lập thứ rồi?”

      Phượng Đồng run lên, lại thực dám cho muội muội này cái bạt tai.

      Nếu dám tát mình , A Nguyên còn bội phục có khí khái nam nhân, xem ra chỉ dám ức hiếp thê tử nhi tử, liền nhịn được mà khinh thường.

      Thê tử nhi nữ vốn là để thương bảo hộ, nhưng đối với nam nhân trước mặt này, lại tựa như thù địch vậy.

      Dối với người thân cận nhất với mình còn như vậy, ai tin tưởng rằng là người có tình nghĩa đây?

      Phượng Đồng mới vừa rồi còn cảm thấy bản thân thoải mái, nhưng vào trong mắt của những người tinh trong kinh thành, phẩm hạnh như vậy đáng khinh thường.

      Hổ dữ còn ăn thịt con!

      “Súc sinh!” A Nguyên mắng hung tợn.

      “Ngươi chửi ai đấy?!”

      “Ai trả lời Bổn cung mắng người đó!” A Nguyên giương cao giọng: “Nếu Tam hoàng huynh cảm thấy muội mắng huynh, có thể thấy được rằng, trong thâm tâm ngươi cũng biết bản thân là cái thứ gì!”

      “Ngươi!”

      xem, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?” A Nguyên để ý tới sắc mặt dữ tợn của Phượng Đồng, chỉ ngồi ở bên bưng trà lên uống, rồi lại quay sang Phượng Thuyền rũ mắt khó nén khỏi bi thương hỏi: “ với xem nào, cộng từng cái lại, rồi có muốn hỏi ý kiến của Hoàng tổ phụ con chút ?”

      Vừa vừa liếc nhìn Thuận vương, đúng dáng vẻ ác bá ỷ thế hiếp người.

      Tâm tình gió thảm mưa sầu của Phượng Thuyền lập tức có chỗ giãi bày.

      Vẫn là có ở đây liền cảm thấy trong lòng kiên định. Im lặng chút, Phượng Thuyền liền liếc nhanh phụ thân cái rồi thấp giọng : “Mấy ngày nữa là đại thọ bảy mươi của ông ngoại, mẫu phi muốn hồi phủ mừng thọ tổ phụ.” Chỉ nào, nào có chuyện đại thọ của phụ thân lại chỉ có nữ nhi xuất giá trở về chứ? Đương nhiên là phu thê phải cùng mới gọi là mừng thọ, chứ lại thành lão phụ thân cưỡi hạc về trời. Thuận vương phi vốn chỉ muốn đưa nhi tử cùng về, nhưng lòng vẫn do dự, huống hồ mấy nhà có tước trong kinh có nhà nào phải đánh nhau đến trời sụp đất nứt nhưng bên ngoài vẫn làm bộ phu thê ân ái đâu?

      Chỉ là Phượng Đồng lúc này đây, cũng biết ai bóng gió với , lòng muốn trả thù “đãi ngộ” mấy năm nay của thê tử đối với mình, rành mạch với Thuận vương phi là: muốn phu thê cùng mừng thọ lão bất tử sao? Nằm mơ !

      Thuận Vương phi chỉ cắn răng náo loạn hồi, nhưng Phượng Thuyền… thấy mẫu thân khổ sở, lấy hết can đảm đuổi theo ra khỏi vương phủ, muốn cầu phụ vương có thể thay đổi ý định.

      nghĩ được là, trước công chúng, phụ thân lại khiến mình còn mặt mũi. Nếu có A Nguyên đột nhiên sinh , ngày mai trong kinh, thanh danh thế tử Thuận vương là kẻ phế vật đến phụ thân cũng chướng mắt theo cả đời mất rồi.

      “Hoàng huynh thế nào đây?” A Nguyên chỉ mỉm cười hỏi Phượng Đồng: “Hoàng Muội nghĩ, chỉ sợ Hoàng bá phụ, đặc biệt thích nghe chuyện tốt huynh cay nghiệt vớichính thê đích tử nhỉ? Lão thái sơn nhạc gia gì đó, quả thực phải cái gì quan trọng, đúng ?”

      “Ngoài mách lẻo với Phụ hoàng, ngươi còn năng lực gì?” Phượng Đồng bị đường muội chết tiệt này làm cho tức giận đến đau gan, lại dám quả quyết chống lại.

      Hoàng thượng hận nhất là đích thứ lẫn lộn, để Người biết mình làm như vậy, chẳng có quả ngon mà ăn!

      “Năng lực lớn lắm, nhưng dùng được là được.”A Nguyên chậm rãi hỏi: “Ngươi , , hay ?”

      mụ độc phụ lại còn dám trông mong được ta quý sao?!” Phượng Đồng mặc kệ trong lòng PHượng Thuyền có hận hay , từ bé Phượng Thuyền được nuôi dưỡng bên người Thuận vương phi, có thể có cái gì gọi là tình thân chứ? Chỉ thả câu tàn nhẫn, sau đó lại châm chước mà : “Có điều suy cho cùng là Phụ hoàng tứ hôn, nửa ngày cũng liền thôi.” xong, sờ sờ mặt đầy mụn nước của mình, trong lòng ghi hận hai đứa ranh này, hừ lạnh tiếng xoay người rời , đến cùng cũng liếc mắt nhìn nhi tử cái. Thấy rồi, A Nguyên lúc này mới nắm lấy tay Phượng Thuyền khuyên nhủ: “Dù thế nào, con cũng phải vui vui vẻ vẻ. Con phải nhớ kỹ, tổ mẫu của con, mẫu phi của con, những trưởng bối thương con, cuộc sống về sau tốt hay xấu đều trong cậy vào con đó.”

      Phượng Thuyền cũng hiểu đạo lý này, trong lòng lại khó yên.

      Nhi tử như vậy, phu quân như vậy, phụ thân như vậy, có, còn bằng có.

      Trong lòng tự chủ được mà sinh ra tâm tư đại nghịch bất đạo, Pượng Thuyền thầm rùng mình, nhưng lại cảm thấy người nghĩ ra hành vi ác độc như vậy quá xa lạ, nghiêng đầu nhìn A Nguyên vẫn quan tâm nhìn mình, Phượng Thuyền cảm thấy chua xót, lại vẫn dùng sức gật đầu, cười tươi : “Con để tổ mẫu và mẫu phi lo lắng vì con.” Thấy A Nguyên vừa lòng gật đầu, cúi đầu ăn thức ăn gắp cho mình, rũ mắt che khuất sắc lạnh trong mắt.

      Phụ thân chà đạp , đều có thể chịu đựng, nhưng mắt nhìn mẫu thân bị ông ta khi dễ như vậy…

      A Nguyên biết cháu trai xưa nay đều trầm ổn lão thành lại sinh ra tâm tư khác thường đó, trước mắt chiêu đãi mọi người, rồi ra khỏi tửu lâu nhìn theo hướng Phượng Thuyền rời , lúc này đây mới quay đầu cười với Tưởng Thư Lan: “Nếu như thế ta tiễn biểu tỷ về nhà nữa.” xong, thấy A Dung vì bóng đèn sắp mà lộ nụ cười vừa lòng, cảm thấy thực hẳn nên cho người trong lòng chút ngon ngọt. Thời điểm Vương Mân cúi người chào, nàng cười hì hì tựa như thèm để ý mà : “Biểu tỷ thiện tâm, có thể dùng vàng bạc mình tích góp đưa đến cho nhi quả phụ trong quân, quả là khó có được.”

      Dứt lời thấy Vương Mân nghiêng đầu nhìn Tưởng Thư Lan đỏ mặt xua tay, ánh mắt chứa niềm ngạc nhiên lần nữa, thần thái trong mắt cũng khác , nở nụ cười.

      Tưởng Thư Lan cũng phải là mỹ nhân bao cỏ.

      Phu thê lệnh cha mẹ lời mai mối ngay từ đầu có lẽ có nhất kiến chung tình, chỉ là năm rộng tháng dài, sớm chiều ở chung, phát ra ra, Tưởng Thư Lan là thê tử đáng phải đối xử tốt.
      hauyen2803, Hale205, Parvarty12 others thích bài này.

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 115.2:

      Mắt thấy hai người này rồi, lúc này A Nguyên mới tiến đến bên cạnh A Dung, càng đến gần chỉ ngửi thấy thanh hương nhàn nhạt người thanh niên này, trai tim của Công chúa điện hạ liền nhộn nhạo, thêm hai bước, tuy đường cái rộng lớn quá quen thuộc nhưng lại bước nhanh tới gian hàng, thong thả ung dung ngắm nghía đồ vật bày bàn. Tuy trang sức được bày bán quá đáng giá, nhưng màu sắc tươi sáng, A Nguyên liền lấy ra mấy chỉ, nắm trong tay ngửa đầu nhìn trời, mua cũng mua, đại nương bán châm cài nhìn tiểu nương dáng vẻ tầm thường này, lại nhìn nhìn thanh niên tú mĩ cười bất đắc dĩ đằng sau, khỏi mỉm cười.

      “Đều mua.” A Dung vô cùng chủ động mà .

      “Khụ……” Công chúa điện hạ nhàn nhạt mà uy nghiêm ho khan tiếng.

      “Số còn lại cũng gói vào.” Mặt mày A Dung tựa như có thể tỏa sáng, nghiêng đầu nhìn A Nguyên lanh lẹ cổ quái lại thích nên lời, lấy bạc ra mua số trâm đáng tiền đó, A Dung nhận mệnh xách tay, lại nghe thấy Công chúa điện hạ được tiện nghi mà khoe mẽ mặt mày hớn hở mà : “Bổn cung chẳng qua chỉ nhìn xem, huynh lại mua hết, quá lãng phí, là thiếu gia phá giả đó nha.” Chẳng cảm thấy bản thân biết xấu hổ chút nào, Công chúa còn ẩu tả: “Sau này ý, thành thân rồi ý, bạc của huynh nên để ta quản. Bằng bị huynh phá hết, nhi tử của chúng ta về sau ăn cái gì đây?” xong còn thở dài, đặc biệt mà sầu lo.

      Còn chưa thành thân trong mong bạc về sau của mình, A Dung duỗi tay cài cây trâm lên tóc nàng, ôn hòa mà : “Của muội chính là của muội, ta…” khi A Nguyên đột nhiên quay lại nhìn, hai mắt A Dung tỏa sáng, : “Cũng là của muội.”

      Công chúa điện hạ được lời này vuốt ve, cái đuôi vểnh lên cao.

      đường về nhà, toàn bộ con phố đều bị càn quét.

      Công chúa điện hạ có năng lực cực lợi hại, có nhãn lực thấy được tùy tùng, sao lãng phí được? Ven đường gió cuốn mây tan, làm đồ tay mỹ thanh niên ngày càng nhiều.

      ngà này, phố bắt đầu lưu truyền về khuê nữ phá của tiêu hết tiền tài của nhà mình như thế nào, ngày qua ngày thành truyền thuyết.

      Công chúa điện hạ biết mình là nữ chính trong truyền thuyết phá của này, sau này lúc nghe được còn vô cùng đắc ý dè bỉu khuê nữ phá của này chút trước mặt A Dung biết chân tướng, thuận tiện tỏ vẻ Công chúa điện hạ là người sinh sống đặc biệt đơn giản, chỉ dương dương đắc ý trước mặt A Dung nhịn cười đến vặn vẹo cả người, lại sâu sắc cảm thấy hình tượng của bản thân cao thượng.

      Lúc này đây, A Dung bao lớn bao đưa tới đại môn, đúng lúc Phượng Ngọc Phượng Khuyết cưỡi ngựa trở về, mắt thấy đằng trước A Nguyên đặc biệt tiêu sái, hai tay trống trơn, A Dung lại nhắm mắt theo đuôi đằng trước, tay cầm ít đồ, Phượng Ngọc cảm thấy A Dung này quả là tốt nên lời, vội vàng cùng Phượng Khuyết cầm hộ, xong mới cười với A Dung: “Dung đại ca, lần tới dẫn theo sai vặt gì đó , sao có thể để huynh tự mình xách được?” Lại im miệng lần sau đừng tiêu pha như vậy gì đó. cho cùng, ở trong mắt hai huynh trưởng, A Dung có tốt, cũng vượt qua được muội muội.

      “Ta xách đồ hộ muội ấy, trong lòng cũng vui mừng.” A Dung chỉ cười, thấy A Nguyên ôm cánh tay mình cười đến híp cả mắt, khỏi cũng cười véo véo mặt nàng, hai người thân mật ràng, súy nữa chọc mù mắt chó của Phượng Ngọc và Phượng Khuyết.

      Phượng Ngọc thất tình và Phượng Khuyết khổ sở truy thê nhìn đôi nhu tình mật ý này đều đau lòng nên lời.

      Những kẻ đương đều nên bị nhân đạo hủy diệt!

      Hai vị Quốc công gia hướng lỗ mũi lên trời, hung tợn nhả khí!

      A Nguyên cũng cảm thấy A Dung như vậy có chút nguy hiểm, nên để hai đồng minh vốn đồng cảm với bị bức đến mức đầu quân cho Túc vương và Phượng Đường, liền khụ tiếng, lưu luyến buông lỏng người trong lòng ra, thấy sắc mặt hai vị huynh trưởng hòa hoãn, lúc này mới lén tặng A Dung cái hôn gió, lưu luyến mỗi bước vào trong phủ. Ba huynh muội chuyện đường vào phủ, A Nguyên thấy mặt Phượng Ngọc tuy có mất máy, nhưng tinh thần vững chãi hơn trước rất nhiều, liền thấp giọng hỏi: “Trước mắt, Tam ca nghĩ thông chưa?”

      Phượng Ngọc cười khổ tiếng, biết muội muội lo lắng là mình nhớ mãi quyên Tưởng tiểu thư, liền thẳng: “Vẫn thích, chỉ là nàng có nhân duyên vừa ý của mình, tội gì ta còn làm rối loạn tâm nàng đâu?” Thích người có rất nhiều phương thức, thích nữ nhi vô duyên với , ngày sau, chỉ cần nàng mạnh khỏe, cả đời trôi chảy cũng chính là viên mãn với , thấy A Nguyên muốn lại thôi, liền đĩnh đạc nắm đuôi tóc : “Muội muội yên tầm, ta phải kẻ ăn trong chén nhìn trong nồi, thê tử sau này của ta mới là người ta cần thương bảo hộ.” Cảm xúc lần này trở thành hồi ức với .

      Thấy rành mạch, A Nguyên liền thở phào nhõm hơi, lại thấy Phượng Khuyết cúi đầu đặc biệt thê lương, có chút đau đầu hỏi: “Chẳng lẽ Tứ ca cũng có chuyện khó giải quyết sao?”

      Phượng Khuyết ai oái liếc nhìn A Nguyên cái, khóe miệng giật giật, lại đáp lời.

      Làm ca ca ruột của Vinh Thọ Công chúa lão đại đám nhóc trong kinh, ở Thẩm phủ, mang cái danh hiệu như vậy khiến Phượng Khuyết vừa đau đầu vừa vui sướng.

      Nữ quyến Thẩm phủ hòa nhã ngoài dự đoán của mọi người, đến A Loan hay hành tẩu ở hậu trạch thấy là huynh trưởng A Nguyên cũng luôn đặc biệt hòa khí. Khi Thẩm phu nhân nhắc đến A Nguyên đều cười rộ lên, tự nhiên cũng rất thích Phượng Khuyết. Đến nỗi Thẩm Trân, nhờ có A Nguyên, cũng phá lệ hòa khí với Phượng Khuyết, tuy rằng có nhất kiến chung thành gì, nhưng vẫn rất ôn hòa. Chỉ là, nam nhân Thẩm phủ, dễ đối phó. Thẩm đại tướng quân là người nghiêm túc ngay thẳng, tuy thân quen với Túc vương, nhưng tất nhiên thể buông tha đơn giản với tiểu tử sắp cưới khuê nữ của mình được, ngày ngày hành Phượng Khuyết đến khóc ra nước mắt.

      Cái này cũng chưa tính là gì, Thẩm Thác biết có thù gì với A Nguyên, đương nhiên, đều trả lên người , nghĩ đến lúc luyện tập bị Thẩm Thác đập vài lần, Phượng Khuyết liền cảm thấy đau cả xương.

      “Trước đây muội muội có qua lại với Thẩm đại ca sao?” Nhẫn nhịn, Phượng Khuyết mày ủ mặt ê hỏi.

      “Vẫn tốt.” A Nguyên thèm đẻ ý mà : “Muội là nữ hài tử có thể qua lại gì với chứ? Chỉ là muội có giao tình rất đặc biệt với A Loan vợ , vô cùng vô cùng thân cận.” Dùng hai lần ‘vô cùng’, có thể thấy là thực coi trọng A Loan.

      Phượng Khuyết cảm thấy điểm này có vấn đề, nghĩ mãi vì sao bị Thẩm Thác đánh, hậm hực.

      “Cái gì kia, vợ sao, chưa theo đuổi đến chết, là theo đuổi đến.” A Nguyên an ủi : “Thời buổi này, nữ nhi càng quý giá, tại sao khuê nữ người ta nuôi đến trắng trắng mềm mềm lại cho tứ ca được?”

      Lời này rất có đạo lý, Phượng Ngọc Phượng Khuyết đồng thời gật đầu, làm ra dáng về thụ giáo.

      A Nguyên lúc này mới vừa lòng gật đầu, ưỡn bụng, vênh mặt hất hàm chỉ huy các huynh trưởng xách đồ vừa mua được về viện của mình, giấu hết vào trong rương, chờ về sau lấy ra cho có dư vị.

      Qua mấy ngày, A Nguyên liền nhận được thiệp của Cung Thuận Quận chúa, nhân vị Quận chúa này là trưởng bối, hàng tổ mẫu, trong tôn thất cũng coi như là đức cao vọng trọng, bởi vậy A Nguyên cũng dám chậm trễ, tới ngày liền ngồi xe tới phủ Quận chúa, vừa đến cửa liền thấy bên ngoài đại môn xa xỉ là mấy xe hội tụ mà đến, trong đó có mấy tỷ muội quen thuộc. Thấy bên trong có Thẩm Trân và Tưởng Thư Lan, trong lòng A Nguyên liền hiểu ra vài phần, nhìn nhau cười rồi bảo người xe vào trong phủ Quận chúa, lúc này mới nhảy xuống xe đoàn tụ chuyện.

      “Tổ mẫu muốn gọi đám tỷ muội lại đây chơi đùa, cả Thẩm tỷ tỷ, biểu muội cũng tới.” Tưởng Thư Lan đỏ mặt giọng .

      “Có thể tới chỗ Quận chúa là chúng ta được thích mà.” Thẩm Trânthích Tưởng Thư Lan tâm địa thuần lương, liền ôn nhu đáp.

      biết hôm nay có thể có gì vui .” A Nguyên cũng vui rạo rực mà .

      Vị Cung Thuận Quận chúa này là bà ngoại Tưởng Thư Lan, xuất thân phủ Khác vương xa chi, tuy chỉ là Quận chúa nhưng bối phận lại cao, năm đó ở kinh thành lợi hại có tiếng, người bình thường đều ngăn được. Tuy rằng lợi hại, Cung Thuận Quận chúa lại thức thời, từ trước thân cận hoàng cung, mấy năm nay Hoàng thượng cũng rất để ý, bà sinh hai con trai đều xuất sĩ làm quan lớn, bởi vậy đặc biệt thịnh vượng. Nghĩ tới trong phủ Cung Thuận Quận chúa có thiếp, A Nguyên thầm nhủ tiếng lợi hại, lại tỏ ra gì, chỉ nhìn đình đài lầu các chung quanh rồi cười với Tưởng Thư Lan: “Quả nhiên là cảnh đẹp.”

      “Người thích thường tới nhé.” Tưởng Thư Lan thích phủ Quận chúa hơn, cảm thấy nơi này càng tự tại vui sướng, ngày thường cũng lấy danh nghĩa đương gia phủ Quận chúa, liền rất có tư thái chủ nhân mà .

      “Có lời này của biểu tỷ ta liền tự nhiên, ngày sau phủ đừng ghét bỏ ta đó.” A Nguyên thập phần thuận cọc leo lên.

      Nàng cũng gần cập kê, còn để lăn lộn như trước, giờ cũng muốn học kết giao với tôn thất quyền quý, qua lại liên lạc, vì phủ Túc vương, cũng vì Trạm gia phác họa hệ thống nhân mạch vòng quanh kinh thành.

      Kỳ chỉ có đê sủng là chưa đủ, điều nàng phải làm là trầm xuống, cắm rễ trong vòng xoáy quyền quý, để phủ Túc vương gia và Trạm gia vĩnh viễn đứng chắc trong kinh thành.

      “Bà ngoại cũng nhất định vui mừng.” Trước đây Tưởng Thư Lan cũng từng nghe Cung Thuận Quận chúa nhắc tới A Nguyên, vị Quận chúa bản tính lợi hại này khen dứt lời A Nguyên dám đánh thẳng vào đại môn Từ gia, cũng thường xuyên bảo nàng phải học tập, miễn cho ngày sau có chuyện hay xảy ra, chỉ là Tưởng Thư Lan làm được, cũng ngại tính tình như vậy của A Nguyên. Cảm thấy A Nguyên phảng phất giống hình mẫu lý tưởng của mình, Tưởng Thư Lan đỏ mặt nắm lấy ống tay áo A Nguyên, lại cầm tay Thẩm Trân, thấp giọng : “Nhị tỷ hôm nay có việc tới được, ta hơi ngốc, nếu có chỗ chậm trễ, cũng đừng trách móc ta nhé.”

      Nhị tỷ ở đây chính là Tưởng Thư Ninh chơi với biểu ca nhà mình.

      “Chúng ta thân mà, nào có gì phải so đo.” Thẩm Trân an ủi tiếng, lúc này mới tới chính viện, vừa , Tưởng Thư Lan vừa nghiêng đầu vào bên tai A Nguyên: “Hôm qua, người nọ đưa tới phủ bộ ly ngọc đẹp tuyệt, còn có mấy thứ rượu trái cây, là để ta ngắm cảnh.” xong, trong mắt lên vui mừng đơn thuần.

      A Nguyên mỉm cười nhìn dáng vẻ vui mừng của nàng, vui cho nàng, nhưng cũng biết, ra có thể khiến Vương Mân càng để bụng thêm, chỉ sợ là thiếu niên này nhìn ra mọi người coi trọng Tưởng Thư Lan, còn có nàng ấy thuần thiện, bởi vậy coi trọng nàng, sinh tâm thương tiếc.

      “Có thể thấy được là khoe với ta.” A Nguyên ra vẻ ai oán mà : “Sao bên cạnh ta có ai như vậy chứ?” Đương nhiên, cốc lưu ly gì đó A Dung đưa tới Công chúa điện hạ nhét đáy hòm.

      “Biểu muội cứ trêu ta.” Nếu là trước kia Tưởng Thư Lan hiển nhiên kinh sợ, giờ thoáng hơn, biết đây là A Nguyên đùa vui, chỉ dậm chân : “Ta coi biểu muội là tri kỷ, biểu muội lại cười ta.” xong che lại gương mặt nóng lên, chỉ thấp giọng với A Nguyên và Thẩm Trân mỉm cười: “Đồ vật đưa tới hôm đó, di nương và muội muội kia trong phủ của ta cũng nhìn thấy, ta nhìn dáng vẻ họ nhìn chằm chằm ly ngọc chớp mắt, thập phần ghen ghét ta, ta cảm thấy trong lòng cực kỳ vui, có chút hả giận.”

      Lời này đáng nhẽ nên ra, chỉ là Tưởng Thư Lan thiệt tình coi A Nguyên và Thẩm Trân là tỷ muội, liền giọng : “Trước đây, có gì tốt của ta phụ thân đều làm chủ cho muội muội, chỉ lần này muội muội muốn đồ của ta, ta đồng ý.” Nàng ngẩng đầu, trong mắt tỏa sáng lấp lánh, có chút kiên định mà : “ phải cái gì ta đều có thể làm. Ta…” nàng dừng chút, nghiêng đầu cười với A Nguyên nhìn nàng, “Ta phải mẫu thân.” Mẫu thân thoái thượng từng bước, lui đến lui được nữa lại còn vui vì bản thân, nhưng nàng lại muốn làm người như mẫu thân.

      Nàng muốn giống bà ngoại, giống Tứ thẩm, giữ phu quân của mình, ai cũng thể tới gần.

      Nàng thấy, ở trong chính viện rộng thênh thang, lão phu nhân vẻ mặt khôn khéo lãnh đạm nhìn nàng, mặt lộ ra ý cười vui mừng.

      nơi khác trong phủ lại có nữ nhân mỹ mạo, nằm trong lồng ngực nam nhẫn tuấn mỹ vẻ mặt đầy thương tiếc, khóc nức nở ngừng, lau nước mắt nức nở : “Là do xuất thân của thiếp, liên lụy tới tiểu thư. iện giờ, chỉ nhìn Lan nhi có nhân duyên tốt, chung thân của tiểu thư nhà ta lại biết nên ở chỗ nào.” Dứt lời lại khóc lê hoa đái vũ, kiều động lồng người.

      Nam nhân trung niên tuấn mỹ này cũng thở dài tiếng, thấp giọng : “Nếu như thế, gọi tiểu tử Vương gia lại đây, ta với nó, cho cùng cũng thể để nữ nhi của chúng ta bị thiệt.” xong, thương tiếc cúi đầu, vuốt mặt ái thiếp nhàng : “Yên tâm, ta cho thêm khuê nữ, là coi trọng , chẳng lẽ còn biết điều?”

      mặt thiếp thất này quả nhiên lên nụ cười vui mừng.
      hauyen2803, Hale205, Phương Lăng11 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Xem ra ko khéo chuyện của Phượng ngũ ca có hi vọng cũng ko biết chừng đk
      Hạ An Hi thích bài này.

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 116.1:

      Thời điểm Vương Mân biết được tin lão nhạc phụ tương lai có việc muốn thương lượng thấy thập phần khó hiểu.

      Hôn này là liên hôn với Tưởng gia, nhưng người có mắt nhìn đều biết phủ Phần Dương hầu quá coi trọng Tưởng nhị lão gia vô dụng. Đính ra hôn với Tưởng Thư Lan cũng ngang bằng với việc nhìn trúng đường đệ của Tưởng Nhị lão gia: Tưởng Ngự sử, cái khác, phần lớn là nhờ có nhà ngoại của Tưởng Thư Lan, vị Cung Thuận Quận chúa tuy phải Công chúa tôn thất nhưng lại thập phần quyền lực kia.

      Từ ngày đính hôn tới giờ, phủ Phần Dương hầu hầu như đều liên lạc với Cung Thuận Quận chúa, lại chẳng có qua lại gì với vị tiện nghi cha vợ này cả.

      Nếu là trước kia, Vương Mân hẳn chọn bừa lý do gì đó từ chối là xong rồi, chỉ là mấy ngày trước được tiếp xúc với Vinh Thọ Công chúa thập phần được sủng ái, có thể nhìn ra được là Tưởng Thư Lan thân cận với Vinh Thọ Công chúa, nên cũng càng coi trọng thê tử này hơn, huống chi tuy Tưởng Thư Lan nhu nhược nhưng đáy lòng lại thuần thiện, mấy ngày qua lại trong lòng dần dần cso bóng dáng của nương này, sớm đờn thuần chỉ là vì tiền đồ của mình.

      muốn làm mất thể diện của phụ thân Tưởng Thư Lan, khiến nàng cũng khó xử, chần chờ hồi lâu, Vương Mân vẫn chuẩn bị tốt, làm ra tứ thái phóng khoáng nhàng tới Tưởng phủ.

      gương mặt tao nhã, sau khi gặp được nữ nhi xinh đẹp e thẹn và người thiếp mà Tưởng Nhị lão gia dẫn ra, nụ cười tiêu chuẩn của Vương Mân có chút đỡ nổi nữa.

      biết nữ nhi này, là nữ thứ xuất của Tưởng gia, thứ muội của Tưởng Thư Lan.

      Ánh mắt dừng lại ở phía nữ nhi thướt tha mỹ lệ xác có vài phần lấn át Tưởng Thư Lan nãy giờ vẫn lượn lờ trước mặt mình, sau đó lại nhìn nhìn người thiếp mỉm cười vui mừng kia, rồi nhìn Tưởng Nhị lão gia dùng ánh mắt từ phụ nhìn lại mình, tuy Vương Mân lòng dạ thâm sâu cũng nhịn được run rẩy mặt mày, khóe mắt giật giật, nhẫn lại buồn nôn, Vương Mân miễn cưỡng thi lễ, chân lùi lùi cố cách nữ nhi đầy hương liệu này chút, rồi mới giả ngu hỏi: “Cháu muốn thỉnh an Huyện chủ, biết Huyện chủ ở nơi nào, thất lễ cũng hay.”

      ‘Huyện chủ’ trong miệng chính là mẫu thân Tưởng Thư Lan, người bình thường nghĩ nếu bị mẹ ruột thấy có người to gan lớn mật dám đào góc tường của khuê nữ nhà mình, quất chết thứ nữ này mới lạ.

      Đến lúc đó Vương Mân cần tự mình cự tuyệt đắc tội Tưởng gia, chuyện này cũng tự động trôi qua.

      Lúc này đây thiếu niên quả có chút đau đầu.

      Nếu dám cưới cháu ngoại của Cung Thuận Quận chúa, còn dám nạp thiếp sao?

      Ngụ ý của Tưởng Nhị lão gia từ trong ra ngoài đều là muốn thứ nữ này theo Tưởng Thư Lan gả vào phủ Phần Dương hầu. Vì “coi trọng” , Tưởng Nhị lão gia mới rưng rưng “thiệt thòi” cho khuê nữ thứ xuất này, đều là tỷ muội, sao có thể đoạt vị chính thê của Tưởng Thư Lan chứ? Làm nhị phòng trước, đến lúc đó Nga Hoàng Nữ * cùng theo chồng cũng coi như phần giai thoại, chỉ có điều theo ý tứ của Tưởng Nhị lão gia danh nghĩa là nhị phòng, nhưng thứ nữ mà ông ta thương kia phải ngày ngày chăm sóc, đừng để thứ nữ này quạnh.


      Về phần Tưởng Thư Lan phải còn phải giữ thể diện của chính thế sao? Tỷ muội nhà mình cả, nàng chiếm tiện nghi lớn như vậy rồi, còn điều gì muốn nữa?

      Nghe xong câu chữ lộn xộn của Tưởng Nhị lão gia, Vương Mân nhìn gương mặt dù tới tuổi trung niên nhưng vẫn tuấn tú như cũ của lão thái sơn này. Đương nhiên, nếu phải có vẻ ngoài, Huyện chủ tôn thất cũng chướng mắt ông ta. Chỉ có điều lúc này đây Vương Mân cũng phải nhìn vị này bằng con mắt khác.

      Chẳng lẽ chỉ phát triển mặt phát triển não?

      Người bình thường có thể nghĩ ra được cái ý tưởng này sao?

      Còn có thứ nữ e thẹn kia, nếu phải bản tính văn nhã, hai chữ ‘tiện nhân’ suýt buột miệng ra rồi.

      Đợi nửa ngày, Tưởng Nhị phu nhân Quảng An Huyện chủ vẫn chưa ra, Vương Mân liền có chút ngồi yên.

      giờ cảm tình giữa và Tưởng Thư Lan chuyển biến tốt đẹp, muốn khiến nàng đau lòng.

      Huống chi, cũng có tính toán trong lòng, Tưởng Thư Lan có thân thế chống lưng, đến lúc nàng kiên cường lên, đắc tội nàng cái chính là đắc tội Cung Thuận Quận chúa, đắc tội phủ Khác vương phía sau Cung Thuận Quận chúa. Lại có Vinh Thọ Công chúa chống lưng phía sau Tưởng Thư Lan, bản thân mình làm ra chuyện khiến nàng tức giận, có phải đại biểu cho việc coi Vinh Thọ Công chúa ra gì ? Nhớ đến Hoàng thượng, Hoàng tử, phủ Túc vương, phủ Quốc công, phủ Thành Dương bá cộng thêm vô số quan hệ thông gia đằng sau vị Công chúa này, cơ hồ trải rộng toàn bộ kinh thành, Vương Mân liền có chút thiếu máu, thiếu niễn vẫn bình tĩnh nay hai mắt tối sầm, suýt ngất xỉu.

      Sắp đắc tội hơn phân nửa kinh thành rồi!

      Trước mắt còn có não tàn ánh mắt tha thiết chờ mong mình gật đầu nữa kia.

      “Cái này… Về lý hợp lắm…” Vương Mân muốn chửi người, lúc này mình chiến đấu hăng hái, cười nữa, chỉ nhàn nhạt : “Nề nếp Tưởng gia xưa nay đoan chính, dòng dõi thư hương, sao có thể làm thiếp cho người? Tuy vãn bối nên thân, cũng đành lòng phá hỏng gia phong Tưởng gia, lời của bá phụ hôm nay vãn bối chỉ coi như chưa từng nghe thấy, như vậy thôi.” xong liền đứng dậy muốn , dự định rời Tưởng gia liền thỉnh tội với Cung Thuận Quận chúa, ác nhân cáo trạng trước, miễn cho ngày sau có phong thanh là nổi lên ý xấu gì đó.

      Tuy thứ nữ này đẹp , chỉ là đời phải ai cũng sẵn sàng não tàn vì mỹ nhân.

      “Như này sao được!” Tưởng Nhị lão gia liền đứng dậy vội vàng : “ làm thiếp được… Thế đổi sao?” Nghĩ đến Cung Thuận Quận chúa có thực lực ở kinh thành, chừng hôn với phủ Phần Dương hầu lần này cho thứ nữ của mình, Tưởng Thư Lan còn có hôn khác tốt hơn, so với thứ nữ đáng thương nhà mình còn hơn gấp trăm lần, hà tất đoạt nhân duyên của con bé chứ? Ông ta liền viển vông : “Bảo Lan Nhi nhường chút, đều là tỷ muội nhà mình, …”

      Vương Mân nhìn ông ta như nhìn kẻ ngốc, nếu phải được dạy dỗi tốt, muốn hỏi ông ta, bảo cưới thứ nữ là coi phủ Phần Dương hầu như bùn nhão muốn nặn thế nào nặn sao?

      Người thiếp và thứ nữa kia ở bên cũng tha thiết nhìn Vương Mân, trong mắt còn ngập nước trong suốt, liên tục gật đầu.

      “Lời này bá phụ nên với Quận chúa thôi.” Vương Mân cảm thấy nếu thêm câu nào nữa với đám ngu xuẩn này mình cũng bị ngu mất, huống chi cũng chẳng cần phải nể nang nhạc phụ như này làm gì, chỉ thèm thêm lời nào, phất tay áo liền nghênh ngang mà , chỉ là chần chờ lát, cảm thấy nước bẩn này phải hắt lên đúng người, trở về nhà luôn, cưỡi ngựa thẳng đến phủ Cung Thuận Quận chúa.

      Nga Hoàng Nữ : Khi Đế Nghiêu về già, ông thấy các người con của mình mải mê tửu sắc nên có ý chọn người khác kế thừa ngôi vị của mình. Ông hỏi Tứ Nhạc - 4 vị đại thần thông tuệ trong triều và 4 người họ rằng thiên hạ bàn tán ca tụng công đức của Diêu Trọng Hoa, Đế Nghiêu chưa vội tin và ông quyết định thử thách người này. Trước tiên, ông cấp cho Diêu Trọng Hoa kho lương thực rồi gả lúc 2 con là Nga Hoàng và Nữ cho ông ta. Kết quả, vua Nghiêu nhìn lầm người nên ông rất phấn khởi lập tức phong Diêu Trọng Hoa làm vua nước Hữu Ngu, rồi chẳng bao lâu đế Nghiêu thiện nhượng cho Diêu Trọng Hoa làm đế Thuấn Nga Hoàng chính thức trở thành mẫu nghi thiên hạ. Nga Hoàng là chị làm chính thất còn Nữ là em làm thứ thiếp, tuy nhiên hai chị em bao giờ cãi vã ăn ở đoàn kết đoan trang hiền thục nhường nhịn nhau từng cử chỉ hành động khiến người ngoài đều phải mến mộ.

      Lúc Ngu Thuấn được thụ phong nước Hữu Ngu Nữ làm thứ phi vẫn phụ giúp chị quản lý công việc mỗi khi chồng vắng, sau khi Ngu Thuấn lên ngôi thiên tử thường xuyên tuần du làm việc cùng với dân Nga Hoàng xử lý công việc triều chính, còn phần Nữ đứng ra cai quản tam cung lục viện và giải quyết vấn đề hậu cần cho chồng mỗi lần xuất thành công cán.

      Vua Thuấn tại vị được 50 năm (có thuyết rằng 61 năm) thiện nhượng cho Hạ Vũ rồi dẫn 2 vợ khắp nhân gian dạy dân cày cấy và trực tiếp làm việc với dân chúng.

      Lần ấy đến đất Thương Ngô, Thuấn bị cảm đột ngột rồi mất ở bên bờ sông Tương. Nga Hoàng và Nữ lo an táng cho nhà vua xong rồi 2 bà ngồi bên mộ khóc suốt 7 ngày 7 đêm, nơi nước mắt 2 bà chảy ra mọc nên giống trúc được thiên hạ gọi là Tương phi trúc (湘妃竹). Sau khi khóc than Nga Hoàng cùng Nữ đều trầm mình xuống sông để tuẫn tiết theo chồng.
      hauyen2803, LyLy Mai, Hale20511 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :