1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 64:

      Editor: huyetsacthiensu

      "Cái gì mà kiếp trước? Nàng sống qua mấy đời rồi sao?"

      thanh lười biếng của Hàn Thác vang lên đỉnh đầu Cố Thiền.

      Cố Thiền ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Thác còn ngái ngủ nhìn mình.

      "Vương gia, chàng tỉnh lại lúc nào vậy?" Nàng cố gắng nhìn snag trái phải, mong đánh lạc hướng được .

      "Nàng vừa bắt đầu động tay động chân với ta, ta tỉnh rồi."

      Hàn Thác học giọng điệu của Cố Thiền trả lời "Hôm nay tinh thần của nàng rất tốt, sáng sớm vội vàng quấy rầy ta, xem qua tối qua còn chưa ăn no đúng ?"

      Cố Thiền đối với mấy lời thô tục của Hàn Thác luôn luôn phản ứng chậm hơn mấy nhịp, đợi nàng nghĩ ràng cái gọi là chưa ăn no là ý gì Hàn Thác trở về đề tài ban đầu.

      "Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Kiếp trước là ý gì?"

      "Ta mơ giấc mơ,…" Cố Thiền "Mơ thấy cả đới mình, chân đến mức giống như trả qua kiếp người."

      Hàn Thác cảm thấy rất hứng thú, hỏi tới "Vậy trong mộng cả đời của nàng như thế nào, khác thực thế nào?"

      " giống nhau, kém nhau rất xa." Cố Thiền do dự, bởi vì còn nhớ lúc trước mình gì, cho nên lấy câu kia vào giấc mộng kiếp trước càng hợp tình hợp lý.

      "Trong mộng, lúc mười ba tuổi, Tết Nguyên Tiêu ra ngoài cùng Đồng Lâm, vì ngựa bị hoảng sợ mà gặp được Vương gia. Bởi vì có Vương gia giúp ta tìm gặp Tiêu Hạc Niên, cho nên thể phát mẫu thân trúng độc kịp thời; cuối cùng, năm đó còn chưa sang xuân, mẫu thân …"

      Nàng dựa vào trước ngực Hàn Thác, dịu dàng kể mọi chuyện, đến chuyện buồn khỏi ngừng lại chút, thanh cũng trùng xuống.

      "Sau đó, ta được nhận vào cung nuôi dưỡng, lúc ta mười lăm tuổi, Hoàng thượng tứ hôn cho ta và Khải biểu ca; nhưng mà chúng ta cũng thể thành thân, bởi vì ta bị bệnh, kéo dài mấy năm cũng chữa khỏi. Đến năm ta mười tám tuổi, Vương gia đến Kinh thành, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong mộng. Chàng biết ta bị bệnh rất nặng liền giới thiệu đại phu chữa bệnh cho ta. Người Vương gia giới thiệu chính là Tiêu Hạc Niên, chẩn ra ta trúng độc hoa Tu La, còn giải độc cho ta. Nhưng thời gian ta trúng độc quá lâu, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nghiêm trọng, cuối cùng vẫn chết. Sau đó ta tỉnh lại."

      Cố Thiền cố ý đến chuyện tranh giành ngôi vị Hoàng đế, chỉ sợ lúc này Hàn Thác vốn có ý đấy lại bị mình lung tung mà nảy ra mầm tai họa.

      "Cho nên ta mới , nếu như trong mộng ta cũng có thể gặp được Vương gia sớm hơn, giống như bây giờ tốt biết bao."

      Mộng đều ngược lại với thực, cho nên Hàn Thác cũng để ý, xoa xoa đỉnh đầu Cố Thiền, cười "Lúc đầu là ai nhất định đòi giữ khoảng cách với ta chứ hả?"

      Cố Thiền nghĩ đến lôi chuyện cũ ra , nháy mắt nên lời.

      Hàn Thác cũng chỉ muốn trêu nàng, chưa đợi nàng trả lời chuyển đề tài, hỏi dò "Trong mộng, người hạ độc nàng cũng là người phụ nữ kia sao?"

      ra Hàn Thác cho rằng Cố Thiền mơ thấy giấc mơ này là bởi vì chuyện trước đây làm người ta nghĩ đến mà sợ hãi, thù oán, muội muội đồng liêu của phụ thân lại hạ độc mẫu thân mình.

      "Đúng vậy." Cố Thiền đáp "Trong mộng, sau đó bà ta trở thành kế mãu của ta, con bà ta là Thanh Thanh, chính là Giang Liên Nam còn trở thành… Trắc phi của Khải biểu ca."

      "Thanh Thanh? Người đàn bà hôm qua sao?"

      Cuối cùng Hàn Thác cũng hiểu mọi chuyện, chẳng trách hôm qua người đàn bà kai biết Cố Thiền là Vương phi, còn tự nhận là vô cùng hiểu nàng.

      Có điều, vào lúc này, lại có chút cảm thấy tối hôm qua, Cố Thiền dưới kích thích mới có thể mơ thấy giấc mơ đáng thương như vậy.

      "Trong mơ ta chỉ trị bệnh cho nàng? Ta cướp nàng, cưới nàng về làm vợ sao?" Hàn Thác cười hỏi, định khơi gợi chú ý của Cố Thiền.

      "Tại sao phải cướp ta?" Cố Thiền có chút theo kịp suy nghĩ của .

      "Bởi vì cho dù là kiếp trước, kiếp này, hay là kiếp sau, nàng đều là của ta."

      Hàn Thác xong, vươn người áp nàng xuống giường.

      Kiếp trước đúng là như vậy, nhưng biết có kiếp sau hay , Cố Thiền bên nghĩ, mọt bên đỏ mặt bày ra tư thế nghênh tiếp

      ***

      Cố Thiền biết Hàn Thác giải quyết Giang Liên Nam thế nào, từ ngày ấy nàng ta cũng tiếp tục gặp nàng nữa.

      Lúc trở lại U châu là đầu thu, cùng bọn họ chân trước chân sau tiến vào cửa lớn Vương phủ chính là người đưa tin đến từ Kinh thành.

      Thái Tử bệnh qua đời.

      Tin tức này giống như cây búa tạ, tàn nhẫn gõ Cố Thiền chìm đắm trong tân hôn ngọt ngào tỉnh lại.

      Thời gian vừa khớp với kiếp trước.

      Cố Thiền nhớ rất ràng.

      Nguyên Hòa đế kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, đau thương quá độ, cũng bị bệnh dậy nổi, chưa qua năm băng hà, sau đó Hàn Khải đăng cơ kế vị, đổi niên hiệu là Gia Đức.

      Nhưng mà, thấp thỏm bất an vượt qua mấy tháng, nàng cho rằng chuyện này xảy ra.

      Nguyên Hòa đế bị bệnh, nhưng có Tiêu Hạc Niên ở đó, tất nhiên có gì đáng ngại.

      Chớp mắt đến tháng , Cố Thiền tròn mười sáu tuổi, ngày sinh nhật nàng nhận được món quà của Hàn Thác là con Đại Uyển mã.

      Chuyện này bắt nguồn từ Phó Y Lan.

      Sống ở U châu thời gian dài, Cố Thiền cùng Phó Y Lan thỉnh thoảng cũng qua lại lãn nhau, chậm rãi xây dựng lên tình bạn.

      Phó Y Lan tính cách rất thẳng thắn, thậm chí có lúc nàng còn hơi nghi ngờ nàng ấy cố tình hiểu chuyện.

      Có điều Cố Thiền cũng ngại.

      Bởi vì có hai mẹ con Giang Liên Nam trước đây làm ví dụ, Cố Thiền biết những người bề ngoài hiền lành khéo léo đưa đẩy, trong lòng lại có rất nhiều tính toánh. Ngược lại những người như Phó Y Lan có câu câu, trong lòng nghĩ gì đều ra khỏi miệng, cho nên ở chung đơn giản mệt mỏi.

      "Cầm kim thêu còn khó hơn cầm kiếm nhiều."

      Phó Y Lan bỏ khung thêu trong tay xuống, có chút ủ rũ ai oán .

      Cố Thiền đến gần nhìn "Ta cảm thấy ngươi tiến bộ rất nhanh." Nàng thành tâm thành ý khen "Ngươi xem, ngươi thêu tỉ mỉ chỉnh tề, lực cổ tay chính là giống nhau."

      "Được rồi." Phó Y Lan nhận được cổ vũ, tiếp tục thêu "Ta tin tưởng ngươi, dù sao ngươi cũng làm ra áo choàng nổi tiếng khắp Kinh thành cho Tĩnh vương."

      Bây giờ hai người bọn họ vô cùng quen thuộc, có thể đùa giỡn với nhau, cũng có thể những việc xấu hổ của bản thân cho đối phương nghe.

      Ví dụ, lần đầu tiên Phó Y Lan cầm "áo choàng của Tĩnh vương" lên, Cố Thiền nhịn được mà cho nàng biết ra chiếc áo choàng này còn chưa thêu xong.

      "Tại sao ngươi lại muốn học thêu chứ?" Cố Thiền hỏi.

      Ngày hôm đó đột nhiên Phó Y Lan chạy đến tìm nàng, thẳng vào vấn đề muốn bái sư học nghệ, hoàn toàn quan tâm Cố Thiền cũng chỉ là tay mơ.

      "Trước đó vài ngày, mẹ ta dẫn ta xem mắt, nhà trai ghét bỏ ta biết thêu thùa." Phó Y Lan che giấu chút nào.

      Cố Thiền nghe xong, lòng tràn đầy bất bình "Đó là do bọn họ biết nhìn người, ngươi cần gì phải thay đổi bản thân vì bọn họ."

      " phải vì bọn họ." Phó Y Lan "Chỉ là, đột nhiên phát hóa ra chuyện này trở thành nhược điểm của mình, cho nên muốn học những việc những nữ nhân khác biết, tránh cho tương lai gặp được người trong lòng lại bị ghét bỏ."

      đến đoạn sau, giọng vô cùng vui vẻ, ràng cũng phải là bị đả kích.

      "Nếu người có duyên với ngươi quan tâm đến những thứ này." Cố Thiền lòng, Hàn Thác cũng chưa từng chê nàng này tốt, cái kia khong được, phải sao?

      "HƠn nữa, ngươi có những thứ mà người khác ước ao còn kịp." Nàng suy nghĩ chút lại thêm câu.

      " có đâu, ước ao cái gì của ta, ngay cả mẫu thân ta cũng ta là tiểu tử."

      Phó Y Lan thở sâu, nàng còn mê man, biết mình nên tiếp tục làm tên tiểu tử hay là trở lại thành nữ nhân "bình thường".

      "Ta đây." Cố Thiền vô cùng thần bí "Ta muốn học cưỡi ngựa, ngươi dạy cho ta được ? Ta dạy ngươi thêu thùa, ngươi dạy ta cưỡi ngựa, hai chúng ta trao đổi với nhau."

      Phó Y Lan đồng ý cực kỳ thoải mái.

      Muốn học cưỡi ngựa, trước tiên tất nhiên là cần có ngựa, hơn nữa phải ra bên ngoài, cũng phải cho Hàn Thác.

      ngờ Hàn Thác lại có ý kiến "Tại sao lại tìm ta dạy cho nàng?"

      Bởi vì từ khi Thái Tử qua đời, Hàn Thác mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, thường thường vẻ mặt cũng nghiêm túc trầm trọng, Cố Thiền muốn làm phiền .

      Nhưng mà nàng muốn học, hy vọng lần sau lúc theo Hàn Thác ra ngoài có thể cùng cưỡi ngựa với .

      "Nếu là vì ta, đương nhiên cũng có thể để ta dạy cho nàng."

      Hàn Thác đưa ra kết luận.

      Nhưng mà, có ngựa rồi nhưng chưa đợi được đến lúc thời tiết ấm lên, tuyết tan , lúc có thể đến điền trang học biên cương giáp với Ngõa Lạt lại truyền đến tin tức xấu.

    2. Lazzy Le

      Lazzy Le Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      53
      Đọc 1 lèo thích . Xán Xán cuối cùng cũng được đả thông tư tưởng. Đáng mừng, đáng mừng
      huyetsacthiensu thích bài này.

    3. Mễ Đồng

      Mễ Đồng Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      640
      Chương 65:
      Editor: Mễ Đồng
      Ngoã Lạt mang gót sắt xâm lược biên quan, đưa quân về phía Nam, chỉ chờ tấn công dưới thành Đại Đồng.

      Hàn Thác lại dẫn quân xuất chiến.

      Tâm tình của Cố Thiền khác nhau rất lớn so với lần trước.

      Khi đó trong lòng nàng biết Hàn Thác nhất định thắng, cho nên thoải mái tự tại, lo lắng chút nào.

      Lần này......

      Nếu giống như quỹ đạo của kiếp trước, tân đế Hàn Khải vì muốn củng cố địa vị của bản thân, nên chuẩn bị bắt tay vào thực chính sách tước phiên, trong tay Tĩnh vương và Sở vương đều cầm trọng binh, đối với đều có uy hiếp tương xứng, cho nên đầu tiên phải suy nghĩ chọn ai để xuống tay là rất khó.

      Vừa vặn lúc đó Tấn vương dựa vào việc Ninh Hạo dâm nhục hại chết Tấn vương phi, đó là chuyện bất kính đối với phủ ngoại gia Ninh quốc công của Hàn Khải, Hàn Khải liền đem mục tiêu nhằm vào Tấn vương, ca ca của Sở vương, lấy cớ quốc khố hết, thể giúp đỡ, quyết định lấy Hà Nam là nơi dân chúng gặp đại họa, cho nên phải cắt giảm chi tiêu cho quân đội.

      Lúc ấy Sở vương lãnh binh chống lại quân Ngoã Lạt xâm lược, chiến trong lúc gian nan, cầu viện binh bị cự tuyệt tính, lại còn bị báo lại sau này nửa trang thiết bị, nhu cầu của binh lính đều phải tự thân lo liệu.

      Việc này phải là bí mật, liền truyền ra ở trong quân doanh rất nhanh, bản thân phải đẫm máu chiến đấu cách hăng hái để bảo vệ quốc gia, giờ đây quốc gia lại nguyện ý cung cấp chu toàn những vấn đề căn bản nhất như ăn mặc cho bọn họ, vì thế trong lúc nhất thời sĩ khí phải chịu đả kích lớn, lòng quân tan rã, bị Ngoã Lạt luân phiên tấn công mạnh mẽ, cuối cùng dẫn tới thảm bại, hơn mười vạn đại quân ban đầu bị tổn hại hơn hai phần ba, ngay cả Sở vương cũng phải chết trận nơi sa trường, nếu có thể trở về.

      Khi đó Cố Thiền ở trong cung, cũng có khả năng nhớ lại tất cả chiến , nhưng lần này nàng có thể nhớ ràng là vì khi Hàn Khải quyết định cắt giảm quân nhu, vì bản thân là hộ bộ Thượng thư nên Cố Cảnh Ngô cật lực phản đối, nhiều lần cố gắng ngăn cản khi ở triều. Nhưng Hàn Khải sớm có ý định, thế nên có bất kỳ hành động nào, hơn nữa có lòng riêng, cho dù Cố Cảnh Ngô có ý kiến hợp lý nhưng lại trái ý với hoàng thượng, cho nên cuối cùng bị Hàn Khải ban ra đạo thánh chỉ đuổi , phải xa tận Phúc Kiến để nhận chức Bố Chính Sứ, cũng đồng thời quản lý ngành hàng hải, Cố Tùng có liên quan cũng phải chịu liên lụy, bị điều ra ngoài kinh.

      Từ lúc Hàn Thác tiếp quản bộ cũ của Sở vương, trong lòng của Cố Thiền liền thầm sinh ra lo lắng đối với trận chiến này.

      Khi ở Sơn Tây, nàng từng thầm nhắc nhở cho Hàn Thác, cố ý hỏi :“Vương gia ở xa U Châu, ngoài tầm tay với, tại sao lại an bài những binh lính giỏi để bố phòng đủ?”

      Đương nhiên, là do Cố Thiền hiểu, Hàn Thác cũng nghi ngờ cái gì, bởi vì vốn dĩ cũng suy tính nước cờ của mình.

      Nhưng đời này có cái gì là hoàn toàn ổn thỏa, tuyệt đối bị quân địch công phá phòng ngự, nên chuyện xảy ra như thế nào cũng thể ngăn cản được.

      Huống chi, Đại Đồng trong lịch sử vốn là vùng giao tranh, có danh xưng là“Bắc quan chìa khoá”, tân hãn Tư Đạt Cát của bộ Ngoã Lạt là người hiếu chiến, dã tâm rất lớn,chắc chắn có hành động.

      Lúc nghị chấm dứt là canh bốn, Hàn Thác trở lại phòng, cởi y phục nằm bên cạnh Cố Thiền, dù sao canh năm mới khởi hành, cùng lắm là nghỉ ngơi canh giờ, tội gì phải ép buộc mình.

      Ngay cả chăn cũng dám nhấc lên, vì sợ đánh thức Cố Thiền.

      Tuy rằng muốn cùng nàng trò chuyện, nhưng lại sợ nàng rơi lệ, chi bằng cứ như vậy, chờ nàng tỉnh ngủ , cũng khỏi,tránh cho nàng phải thương tâm khổ sở khi chia ly .

      Ngón tay nhàng vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của Cố Thiền, thấy nàng vốn ngủ yên đột nhiên nhíu chân mày, khuôn mặt nhắn vì vậy mà vo thành nắm, trong miệng tự lẩm bẩm ngừng, nhưng thanh rất , nghe ràng lắm.

      Hàn Thác để sát tai vào miệng nàng, nghe ra nàng là:“Vương gia...... Vương gia...... Đừng .”

      nghe được lòng liền mềm nhũn, nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, vỗ phía sau lưng để trấn an nàng.

      Cố Thiền dần dần vậy nữa, nhưng trong mắt có nước mắt rơi xuống.

      ràng là mơ thấy ác mộng .

      Hàn Thác vội vàng lay nàng tỉnh lại.

      Cố Thiền mở mắt ra, dường như thể tin mà nhìn Hàn Thác,“Vương gia,người vẫn còn ở nhà, ra là ta nằm mơ.”

      Nàng cọ cọ ở trước ngực , nũng nịu mềm giọng :“Làm ta sợ muốn chết.”

      “Mơ thấy cái gì ?” Hàn Thác hỏi.

      “Mơ thấy Vương gia lại đánh giặc, sau đó......”

      tới đây, Cố Thiền dừng lại, chui đầu vào trong lòng Hàn Thác im ắng rơi lệ.

      Giấc mơ là giả, tình ý là , nàng chỉ nghĩ rằng giả bộ ngủ, giả vờ gặp ác mộng nhằm nhắc nhở chút, nhưng đến cùng biết có nên giúp hay .

      Tuy tại mối quan hệ với hoàng đế rất tốt, Hàn Khải vẫn chưa đăng cơ, nàng nhớ kiếp trước phụ thân rời khỏi kinh khi lập hạ, mà chiến lúc đó kéo dài đến mùa đông mới kết thúc.

      Thời gian gần năm, chuyện xấu gì cũng đều có thể xảy ra.

      Cố Thiền thậm chí thể vì biết rằng Hàn Thác ở kiếp trước bách chiến bách thắng mà an ủi chính mình, kiếp trước có tham gia trận chiến này.

      “Sau đó cái gì? Tại sao nữa?” Hàn Thác hôn lên thái dương nàng,“Đừng khóc , còn canh giờ cuối cùng, nàng trò chuyện với ta, sau này muốn gì cũng được.”

      Lời này giống như chọc tổ ong vò vẽ, nước mắt của Cố Thiền càng rơi mãnh liệt, hai tay ôm chặt lấy , cả người phát run.

      Hàn Thác cũng bị dọa, vội vàng ôm nàng ngồi xuống, tiếp tục hỏi:“Rốt cuộc mơ thấy cái gì, tại sao lại bị dọa thành như vậy?”

      Cố Thiền nức nở :“Ta mơ, điềm xấu , Vương gia bại trận......”

      Chính là như vậy?

      Hàn Thác cười :“Đứa ngốc, mộng đều trái với thực tế , nàng mơ thấy ta bại trận, kỳ chính là chứng minh ta thắng, đại cát đại lợi.”

      Cố Thiền có thể thấy được thể tác động đến , hoàn toàn xem việc này là việc đáng lo mà khinh thường, nàng liền đứng hẳn lên,“Ta còn mơ thấy Vương gia bỏ ta lại mình, rốt cuộc trở về.”

      “Ân, có khả năng, ta làm sao bỏ nàng lại được.” Hàn Thác còn cười, ngẩng đầu xoa xoa đỉnh đầu nàng, an ủi ,“Biết ngươi luyến tiếc ta, nhưng đừng miên man suy nghĩ, tự dọa chính mình. Ta còn ở đây, ngươi cứ như vậy, sao ta có thể an tâm được?”

      Cố Thiền nhân thể ở trong lòng bàn tay khinh cọ , nàng cũng muốn để phải lo lắng cho mình, hy vọng có thể toàn tâm ứng phó với chiến , cần phải phân tâm.

      Nàng lấy lại bình tĩnh, ngừng rơi nước mắt, nghiêm mặt :“Hành trang ta đều sửa sang lại tốt, Vương gia nhìn xem còn thiếu cái gì, ta chạy nhanh bổ sung. Đồng Lâm bên kia ta cũng qua tặng cho trọn bộ. biết những cái khác trong quân doanh binh sĩ như thế nào, Vương gia xuất chinh, lương thảo quân nhu cần những cái gì, có phải đều chuẩn bị tốt hay , có thể duy trì cho đến khi chiến chấm dứt?”

      Hàn Thác cảm thấy buồn cười, thấy nàng lo lắng nhiều thứ, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời:“Chiến biết dài ngắn thế nào, rất khó có thể chuẩn bị thỏa đáng ngay từ lần đầu, nhưng ít nhất chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trước cho ba tháng, ngươi đừng lo lắng.”

      “Nhưng mà, nếu đường xảy ra chuyện gì, hậu phương tiếp viện trễ, có thể ảnh hưởng đến chiến hay , lỡ như vốn có thể thắng, lại bởi vì vậy mà gặp chuyện may làm sao bây giờ? Còn có, Đồng Lâm lần trước có thể thiêu kho lúa của quân địch, quân địch cũng có thể làm ngược lại thiêu kho lúa của chúng ta , đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ......”

      Cố Thiền được nửa, nhìn thấy sắc mặt Hàn Thác dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc, liền nữa, cắn môi dưới, lộ ra vẻ mặt ưu sầu, sửa lời :“Ta biết bản thân lo lắng nhiều chuyện, Vương gia ứng chiến có kinh nghiệm phong phú, đương nhiên chuyện gì đều có thể suy tính trước, an bài tốt. Nhưng ta thể khống chế được chính mình, sợ Vương gia xảy ra dù chỉ chút việc, Vương gia có chút ít tổn thương ta chịu nổi.”

      Nàng là vì quan tâm nên sinh ra hoảng loạn.

      “Băn khoăn của nàng rất có đạo lý.” Hàn Thác trấn an ,“Ta căn dặn bọn họ an bài chu đáo hơn nữa. Đừng lo lắng, vì Xán Xán, ta để mình gặp chuyện may.”

      Cố Thiền thể lo lắng.

      Hàn Thác là trượng phu của nàng, cũng là người nàng , đương nhiên nàng hy vọng có thể bình yên mọi thứ.

      Nếu có kiếp trước, tự nhiên lúc này nàng có thể hề lo lắng mà tin tưởng năng lực của Hàn Thác, nhưng đoạn trí nhớ này cứ cố tình như bóng ma quấn lấy nàng, mà nàng căn bản lại cảm thấy bất lực, vì thể sửa đổi.

      Còn có phụ thân làm việc bên ngoài, trong lòng nàng sớm hạ quyết tâm, đợi khi Hàn Khải đăng cơ ngôi vị đế vương,nàng liền nhắc nhở với phụ thân, Hàn Khải tính tình kiêu ngạo hoành hành, khuyên phụ thân khi ở triều đừng làm trái với ý của .

      Nhưng hôm nay......

      Nếu thực ngày như vậy, nàng cho phụ thân đấu tranh, người gặp xui xẻo đó là Hàn Thác, chưa biết chừng còn liên lụy đến Đồng Lâm, nếu phụ thân đấu tranh , cha và ca ca chắc chắn phải con đường như kiếp trước, lại cảm thấy cần thiết phải hỗ trợ Hàn Thác......

      Nàng muốn lâm vào thế khó xử, nhưng lại biết phải làm thế nào cho phải

      Cố Thiền biết bản thân có chút buồn lo vô cớ, nhưng việc này về tình hay về lý đều liên lụy đến người thân của nàng, mà nàng lại muốn bảo vệ tất cả mọi người.

      Cố Thiền cũng lo lắng cho Cố Phong.

      Sơn Tây ở đâu cũng đều có đóng quân, mặc dù bị quân Ngoã Lạt đột nhiên tiến công đánh sâu vào bên trong, nhưng tổn thất rất .

      Hàn Thác vì để dễ dàng cho việc điều động an bài, vẫn muốn dẫn chút ít cấp dưới của U Châu trước, Cố Phong phía trước có biểu xông ra, Hàn Thác lại cố ý dùng tài để chứng minh, nên tự nhiên cũng muốn cùng.

      Trượng phu và đệ đệ, hai cái mạng bằng nhau cột vào cùng nhau.

      Nàng càng thêm lo lắng.

      Còn có Chương Tĩnh Cầm, cũng là đối tượng mà Cố Thiền lo lắng.

      Lúc trước khi ở Đại Đồng , nàng gặp qua Chương Tĩnh Cầm vài lần.

      Chương Tĩnh Cầm tính tình có khác biệt so với trước đây, chẳng còn thích chuyện , trở nên yên tĩnh, nhưng tinh thần và khí sắc đều rất tốt, thậm chí còn đề cập với mợ ở giúp nàng xem mắt người ta.

      Sau khi Cố Thiền trở lại U Châu, Chương Tĩnh Cầm lại viết thư đến, tìm được người môn đăng hộ đối, hôn thư định, tổ chức hôn lễ vào mùa thu năm sau .

      Nếu Đại Đồng thất thủ, dân chúng trong thành khó tránh khỏi việc bị quấy nhiễu, cũng biết hôn của Chương Tĩnh Cầm có thuận lợi , , nếu khói lửa nổi lên bốn phía, an toàn của sinh mệnh thể bảo đảm, hôn thuận lợi hay hoãn lại có gì khác nhau.

      Cho nên, trăm ngàn lần đừng giống với kiếp trước, vì mỗi người mà nàng quan tâm để ý.

      Nhưng mà, nàng có năng lực làm những gì, có thể giúp việc tiến triển đến đâu?

      Cố Thiền lại cảm nhận được bản thân lại bị vây trong cảm giác vô lực.

      Nàng chỉ có thể tiếng động tựa sát vào người Hàn Thác, ôm nhanh lấy cánh tay , hy vọng có thể hấp thu ít năng lượng người .

    4. Mễ Đồng

      Mễ Đồng Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      640
      Chương 66
      Editor: Mễ Đồng
      “Nếu ta ngủ, lúc ngươi nhất định phải đánh thức ta.” Cố Thiền từ từ nhắc tới .

      Hàn Thác giọng đáp ứng, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác,“Ngủ , đừng kiên cường chống đỡ.”

      đặt Cố Thiền lại giường, cúi xuống hôn môi nàng.

      Cố Thiền nghiêng đầu tránh thoát, giọng :“Vương gia mang ta cùng được ?” Nàng muốn cách xa Hàn Thác, có việc gì thôi,nhưng nếu nhất định gặp phải chuyện may nàng cũng hy vọng có thể ở bên cạnh .

      Hàn Thác có trả lời, nắm lấy cằm của Cố Thiền, đem đầu nàng đặt ngay ngắn, chuyển thân xuống, chính là còn vẻ ôn nhu như vừa rồi, mang theo cầu mãnh liệt, dần dần lan tràn tới toàn thân nàng.

      biết Cố Thiền tha, còn có thể cảm giác được nàng có nỗi bất an lớn.

      Nó làm Hàn Thác vừa vui sướng lại vừa đau lòng.

      Vui sướng là vì nếu như có mười phần chân tình, nàng có phản ứng như thế này.

      Còn đau lòng là vì khiến nàng bởi vậy mà sinh ra đủ loại cảm xúc, muốn làm cho nàng khổ sở, tuyệt đối , thầm nghĩ chỉ muốn làm cho nàng ở dưới cánh chim của mình vui vẻ, lo cuộc sống.

      canh giờ có thể làm rất nhiều việc, Cố Thiền cuối cùng mệt mỏi mà thiếp .

      Hàn Thác dùng khăn chà lau vệ sinh cho hai người, mang tới chiếc quần lót sạch mặc vào cho Cố Thiền, kéo chiếc áo ngủ bằng gấm qua, sửa bốn góc chăn cho kín, lưu luyến hôn lên hai má của nàng, rốt cục vẫn nhẫn tâm bước xuống giường, cũng có quay đầu lại mà rời .

      Bánh xe lộc cộc, hạ thân lay động, Cố Thiền từ từ mở hai tròng mắt, nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ mà chiếu vào, nàng hoảng hốt híp mắt lại.

      Hàn Thác thế mà lại mang nàng ra khỏi kinh.

      Vẻ tươi cười lên khóe môi, Cố Thiền ngồi xuống, có người lên màn xe lên, phu xe quay đầu nhìn nàng mỉm cười,“Tỉnh?”

      “tại sao lại là ngươi?” Cố Thiền kinh ngạc .

      Người nọ mặc y bào màu tím nhạt, mặt như ngọc quý, màu da trắng nõn, đúng là Hàn Khải.

      “Mau ngồi xuống,” đáp lời, trái lại còn vô cùng thân thiết kéo tay nàng,“Chú ý cẩn thận.”

      , xe liền dừng lại.

      Cố Thiền đánh giá khắp mọi nơi, hai người con ngựa nhưng lại đưa mình đến thảo nguyên.

      Gió mát phất qua, bãi cỏ mênh mông xanh ngắt vô cùng tận,lại lộ ra mảng đất màu vàng.

      Nhưng lại có mảnh đất giống với màu sắc của nơi khác, là màu đỏ, máu tươi nhuộm thành màu đỏ, huyết đỏ cách dặm có người con trai , đưa lưng về phía nàng nên nhìn thấy mặt, mặc kim chiến bào màu đen, hồng khôi lăn ở bên,......

      Cố Thiền ức chế thể đến đó.

      “Ta cho ngươi xem ta tự tay báo thù như thế nào.” Hàn Khải xong, rút ra bảo đao, nhảy xuống xe đến đó.

      nhanh đến trước người nam nhân kia, sau đó liền động đao, rút đao khi khí lực quá lớn, kéo thân thể kia cuốn lại đây......

      Cố Thiền thét lên rồi ngồi xuống, tim đập như muốn thoát ra ngoài.

      Bích Lạc vội vội vàng vàng chạy vào,“Vương phi, làm sao vậy? Có phải là do gặp ác mộng?” bên bên vỗ về phía sau lưng Cố Thiền để nàng thuận khí.

      Sau trận, Cố Thiền sau khi thở dốc mới dần dần bình phục.

      ra là giấc mộng.

      “Vương gia đâu?” Nàng hỏi.

      “lúc điểm canh năm Vương gia , liền phân phó Lý Vũ Thành đại nhân ở lại, dẫn đội cận vệ coi chừng vương phủ.”

      Cố Thiền nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời sáng.

      Bích Lạc mang đến ly trà, đưa đến miệng nàng.

      Nhưng Cố Thiền nhúc nhích, hai hàng nước mắt lẳng lặng lướt qua hai gò má.

      phải đánh thức nàng sao, tại vì sao chuyện lại giữ lời.

      Nàng tưởng là có thể đưa , từ giã tốt.

      Dù sao Hàn Thác , cho dù là bình an vô , nhưng năm rưỡi cũng gặp mặt.

      tại sao có thể nhẫn tâm như vậy.

      *

      Quân địch chưa đến, Đại Đồng loạn.

      Những người có thể rời người ta đều vội đóng gói thu dọn, chỉ hận thể lập tức ra , có tiền có nhà biết đâu để tìm kiếm cơ hội, trong nội thành lòng người hoang mang rối loạn, lung tung nổi lên ở bốn phía.

      “Xem các ngươi ở đấy tương lai là điểm chết, có nghe hay sao, nay Đại Đồng vệ ở dưới trướng của Tĩnh vương, như vậy đối với chúng ta cũng là đại ân , pho tượng thần bách chiến bách thắng.” người có vẻ thông minh sắc xảo canh giữ ở thềm đá của tửu lâu, nửa ngồi nửa nằm, phe phẩy giống tế công mà tự lẩm bẩm,“ đám người nhát gan.”

      Việc chính bây giờ của hai người trong tiểu lâu là hợp lực khiêng bàn ghế ra ngoài, ở ngoài cùng có tầng khung cửa lớn, liền dùng xích sắt khóa lại cẩn thận, tửu lâu sắp tới phải đóng cửa trong thời gian dài.

      “Thôi , ngươi có lá gan lớn, loại người như người Mông Cổ vào thành ngươi đừng , xem bọn đưa cho ngươi cơm thừa canh cặn hay vẫn là roi da thép đao.” người còn tuổi nghe xong việc liền đánh tiếng, xong liền đứng lên.

      người lớn tuổi :“Nước ở xa giải được cái khát ở gần, Tĩnh vương tới nơi đây, theo đường U châu tới đây cũng phải mất mấy ngày, người Mông Cổ thấy hợp thời chúng vào thành, rất nguy hiểm , ngươi cũng nên thôi, đến lúc đó có việc gì rồi lại trở về.”

      Kỳ thể trách suy nghĩ đầu tiên của bọn họ chính là bỏ trốn.

      Bảo vệ quốc gia, đó là chức trách của quân nhân.

      Dân chúng tầm thường tay tấc sắt, mạng sống mới là chuyện quan trọng thứ nhất .

      “Ông chủ ngài cứ yên tâm, ta là ông lão người có gì, ngay cả mệnh của ta cũng là do ngươi cứu , ta canh giữ cửa hàng tốt, ai động đến cửa hàng của chúng ta, trước tiên qua mạng của ta.” Chưởng quầy tiễn Hứa Tùng Xán ra ngoài, còn quên luôn miệng cam đoan.

      Hứa Tùng Xán nghỉ chân ở trước xe ngựa, xoay người dặn dò:“Cửa hàng quan trọng, mạng người mới là trọng yếu, cửa hàng chúng ta có thể mở lại, mạng còn có khả năng tìm lại. Ngươi nhớ nhất định phải còn sống, nếu ta biết đâu tìm người thông minh sắc sảo như ngươi làm chưởng quầy.”

      Chưởng quầy liên tục đáp ứng, Hứa Tùng Xán thấy thế mới lên xe ngựa rời .

      “Thấy , chúng ta có ông chủ vô cùng nhân hậu.” Lão chưởng quầy vỗ vỗ bả vai hai người giúp việc,“Tay chân nhanh lên chút, làm tốt chỗ ván cửa, sau đó các ngươi cũng chạy nhanh lấy người, đừng chậm trễ dù chỉ là khắc.”

      Xe ngựa chạy đường, sau đó liền đứng ở tòa nhà trước của căn nhà ba gian.

      Hứa Tùng Xán xuống xe, bước nhanh vào, hành lang thỉnh thoảng vẫn có hạ nhân xách này xách nọ quay trở lại, từng người đều có thần sắc kích động, lắc lắc đầu, xuyên qua căn phòng ngoài đình viện, bước vào gian nhà giữa.

      mặt đất có cả hàng thùng gỗ , tất cả đều là sưởng cái, bên trong xếp riêng từng loại xiêm y ,dụng cụ, người người lo dọn đồ đạc, nhìn quanh mọi thứ hỗn độn.

      Bạch thị đứng chỉ huy nha hoàn,nhóm bà tử đóng gói đồ đạc, vội vàng qua nghênh đón,“Ta vừa cho Lâm Cửu tới tửu lâu tìm người, vừa mới người tới đây .”

      “Chuyện gì?” Hứa Tùng Xán hỏi, trước khi ra cửa có trở về nhìn xem tửu lâu thế nào, nếu có việc gấp thê tử cũng phái người tìm .

      Bạch thị đưa Hứa Tùng Xán cùng nhau ngồi xuống bàn bát tiên, châm chén trà đưa cho ,“Tiêu lão thái thái có đến đây chuyến, rằng nhà bọn họ có tính toán, lão nhị của Tiêu gia ở trong quân đội, tin tức nhanh nhẹn, viết thư cho mọi người ở trong nhà rằng quân Ngoã Lạt rất khó đối phó, dặn cho người nhà chạy nhanh, rời khỏi Đại Đồng, trở về quê . Tiêu lão thái thái có hỏi ta, nhà các ngươi có tính toán gì chưa? Vừa nghe chúng ta cũng , nàng ta liền sốt ruột , hai đứa trẻ phải ở xa nhau như vậy, hôn làm sao bây giờ? Muốn hỏi chúng ta chút xem có thể bái đường thành thân trước hay .”

      “Điều này làm sao có thể, tại sao nàng từ chối ngay?” Hứa Tùng Xán nhíu mày liền trách mắng.

      Bạch thị :“Ta đương nhiên là từ chối . Ta với nàng:‘Như vậy đương nhiên là được, lão gia nhà chúng ta chỉ có muội muội, người muội muội này là tỷ muội duy nhất của nhà chúng ta, lão gia gả người muội muội này rất đau đớn, mà muội ấy là thân khuê nữ nên cần phải thận trọng, tuyệt đối thể để nàng qua loa xuất giá. Hơn nữa, nhà chúng ta tháng sáu mới mãn tang, làm sao có chuyện tang của cha mẹ chưa qua ba năm xuất giá.’ Tiêu lão thái thái :‘Đương nhiên theo đạo lý đúng là như vậy, thế nhưng trận đấu vừa bắt đầu, ai biết khi nào xong, nhanh chỉ năm rưỡi, nhưng nếu có chuyện phát sinh ba năm cũng chừng. Mà cũng biết lúc đó loạn thành cái gì, gia đình nhà các người Thái Nguyên, còn gia đình chúng ta Lai Nguyên, nhưng đâu ai biết quân địch có thể tới chỗ nào, gia đình cuối cùng lưu lạc đến đâu? Lúc đó rối loạn, thư tín chắc chắc tiện, chừng chậm trễ nhất là ba năm sau mới gặp nhau , Cầm muội muội năm nay mười sáu tuổi, nếu trì hoãn tốt. Cha mẹ nàng ở trời có linh, cũng so đo việc này với trẻ con, tại loạn lạc, ai biết nhà ai ở đâu, chờ sau này yên ổn , đến việc lỡ nàng hiếu kỳ liền thành thân , ai có thể biết trước. Huống chi, lúc trước chúng ta xem tướng, hai đứa này cũng vừa lòng nhau, khó lắm mới có được mối nhân duyên tốt như thế này, nếu cũng đáng tiếc.’”

      Nàng đến chỗ này dừng lại, nhìn xem phản ứng của Hứa Tùng Xán, rồi tiếp:“Ta nghe điều này mới cảm thấy Tiêu lão thái thái cũng có đạo lý, vì thế với nàng từ từ rồi tính, chuyện này ta làm chủ được, vẫn phải xem ý kiến của lão gia nhà chúng ta.”

      Bạch thị nhanh mồm nhanh miệng xong đống lý lẽ, Hứa Tùng Xán cuối cùng cũng nghe được trọng điểm,“Ý của Tiêu lão thái thái là bái đường để Cầm muội muội theo gia đình bọn họ?”

      Bạch thị gật đầu.

      “Chúng ta khởi hành vào ngày mai, bây giờ làm sao còn kịp?” Hứa Tùng Xán phất tay áo , chén trà trong tay đổ mạnh bàn.

      Nếu là người ngoài nhìn thấy lửa giận của như thế này chắc chắn dám , nhưng Bạch thị với làm vợ chồng hai mươi năm, tất nhiên nghe được trong lời của có ý buông lỏng.

      “Lão gia, ta cũng hiểu được chuyện này như vậy là rất hấp tấp, nhưng mà, ngài ngẫm lại xem, lỡ như việc giống như lời lão thái thái , nếu ba năm liên hệ, hôn này vẫn thành, đến lúc đó xử lý tốt, người chịu thiệt chắc chắn là Cầm muội muội, chi bằng tại chúng ta tốc chiến tốc thắng, để cho mọi việc trở thành việc định, mọi đều vui vẻ. Lỡ như có điềm xấu xảy ra, dù xảy ra chuyện hay, nàng có chồng cũng trở thành hồn ma vô chủ .”

      Hứa Tùng Xán trầm mặc lúc lâu, mới :“Vẫn phải hỏi ý kiến của muội ấy chút, nếu muội ấy muốn quên chuyện này , bây giờ ta với ngươi cùng .”

      Chương Tĩnh Cầm tất nhiên từ chối.

      Tuy rằng cậu mợ luôn đối xử với nàng vô cùng tốt, biểu ca biểu muội cũng thương nàng như người thân, nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu. Nếu nàng lập gia đình rồi khác, tám người khiêng kiệu cưới hỏi đàng hoàng, nàng có gia đình riêng của chính mình.

      Nàng gật đầu cái, mọi việc ngay lập tức được chuẩn bị.

      Nhà họ Tiêu và Hứa đều là nhà giàu, hạ nhân rất đông, nhân khẩu sung túc, đừng là trong vòng ngày chuẩn bị xong hôn lễ, nếu bọn họ muốn, trong vòng ngày chuẩn bị mười cái hôn lễ cũng phải là điêu.

      Cho nên, thời gian cũng dư giả, vì vậy cấp bậc lễ nghĩa thiếu dù chỉ chút, sính lễ và đồ cưới chuẩn bị tốt từ lâu, nên cũng chậm trễ cái gì.

      Lúc chạng vạng, kiệu hoa ra khỏi của lớn của Hứa phủ, dọc theo đường thiếu người chạy loạn, mọi người vội vàng chạy nạn để giữ mạng, cũng biết rằng nhà ai có thể nhàn hạ thoải mái như vậy mà tiến hành cưới gả.

      Trong tân phòng ở Tiêu gia, khí vui sướng, Tiêu Giác cầm đòn cân trong tay gạt khăn voan màu đỏ thẫm kia xuống, tân nương tử thẹn thùng ngẩng đầu lên, hai người vừa đối diện, còn chưa kịp cười, chợt nghe cánh cửa bật mở, gã sai vặt choai choai thở hồng hộc chạy vào báo tin:“ tốt rồi , Đại Đồng vệ bị đánh bại, quân Ngoã Lạt hạ lệnh vào thành.”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 67:

      Editor: huyetsacthiensu

      khí trong phòng vốn vui vẻ ấm áp đúng lúc này đột nhiên im bặt, như cây đàn lên đến đoạn cao trào đột nhiên bị đứt dây hề báo trước, tất cả những tuyệt diệu bị dừng lại cao; theo sau đó là hoảng sợ vô cùng tận, phảng phất như hãm sâu vào đầm lầy thể tự kiềm chế.

      Sân viện của Tiêu gia có bảy phòng, phòng tân hôn được xây ở phòng thứ sáu. Chương Tĩnh Cầm bị mọi người quây ở bên trong, đường chậm rãi vào, hành lang dài ngoằng giống như vĩnh viễn thể nhìn thấy điểm cuối.

      Tiêu Giác vẫn nắm tay nàng, tay của người đàn ông dày rộng hơn nữa còn ấm áp, trong vô hình trao cho nàng thêm nguồn sức mạnh giảm bớt run rẩy của nàng.

      Chương Tĩnh Cầm khống chế được quay sang nhìn về phía , Tiêu Giác cũng nhìn lại nàng, giọng câu "Đừng sợ, có ta ở đây."

      Đây là câu đầu tiên giữa hai người họ trong lúc đó.

      Đến tiền viện của nhà chính, mọi người của Tiêu gia đợi ở đấy, người mọi người màu sắc sặc sỡ phù hợp với tình hình lúc này. Chương Tĩnh Cầm và Tiêu Giác cũng vậy, đều mặc hỷ phục, chạy thoát thân mới là việc cần làm, chỉ chậm bước thôi là bước vào ranh giới giữa sống và cái chết, ai còn có thể lo lắng đến việc thay quần áo nữa chứ.

      Lễ đương nhiên cũng chưa làm xong, xe ngựa vẫn dừng ở tiền viện, vốn lúc làm lễ cũng mời khách, chỉ có người trong nhà nên cũng hỗn loạn.

      Hai chiếc xe ngựa, Tiêu lão phu nhân cùng ba cháu dâu ngồi chiếc, phía sau là những nha hoàn ma ma thân cận, nam nhân cưỡi ngựa.

      Tiêu lão gia cùng phu nhân mất từ sớm, Tiêu đại lão gia cưới vợ, Tiêu nhị lão gia ở trong quân, chỉ có Tiêu Giác cùng Tam ca của là Tiêu giới sống cùng các nữ quyến.

      Gia đinh, gã sai vặt tổng cộng có hơn mười người cũng đều cưỡi ngựa.

      Dòng người xe lao nhanh đường.

      Đám người Ngõa Lạt tràn vào từ phía Bắc cho nên mọi người di chuyển về phía Nam.

      Bách tính làm sao nhanh hơn được binh lính, mắt thấy cửa thành Nam ở trước mắt, đột nhiên nghe được tiếng ngựa hí, thân xe nghiêng sang bên.

      Chương Tĩnh Cầm chỉ thấy trời đất quay cuồng, cả người đều chao đảo.

      Cũng may nàng còn trẻ, rất nhanh ổn định lại thân người, hai chị dâu dùng cả chân tay bò ra phía cửa xe, Tiêu lão phu nhân ở bên kia nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt đến dạo người.

      "Tổ mẫu…" Chương Tĩnh Cầm lắc lắc thân thể người, có phản ứng.

      Tam tẩu quay người lại, với Chương Tĩnh Cầm " nhanh lên, chúng ta lo cho người khác được nữa đâu."

      xong người chui ra đến bên ngoài xe.

      Chương Tĩnh Cầm tàn nhẫn được, nhưng lão phu nhân vóc dáng cao hơn nàng, cũng to hơn nàng, chỉ mình nàng làm sao có thể dìu người hôn mê bất tỉnh .

      Nàng lại gọi mấy câu, Tiêu lão phu nhân vẫn lên tiếng, cảm giác lên lời lên trong lòng nàng. Nàng vươn ngón tay, đưa xuống dưới mũi lão phu nhân, cả người nàng cũng run rẩy, làm cho ngón tay nàng nhiều lần trượt sang bên.

      Cuối cùng nàng phải lấy tay đỡ tay mới miễn cưỡng để đúng chỗ.

      Trong mũi có khí phun ra, Tiêu lão phu nhân vậy mà lại tắt thở.

      Chương Tĩnh Cầm dám dừng lại nữa, nhanh nhẹn leo ra khỏi xe ngựa.

      Khung cảnh bên ngoài như địa ngục, xác người khắp nơi, máu chảy thành sông, những ngôi nhà gần xa đều bị cháy rụi.

      Nàng bước vài bước, nhìn thấy Tam tẩu ngã xuống đất, mũi tên dài xuyên qua đầu, mũi tên còn dính thứ gì đó màu trắng trộn lẫn màu đỏ.

      Chương Tĩnh Cầm nôn khan vài tiếng, nàng kiềm chế được phản ứng của thân thể, dưới chân lại bước qua cái xác, Chương Tĩnh Cầm dám nhìn kỹ, nàng sợ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nào đó. Nàng thà rằng người chồng mới cưới của mình biến mất thấy tăm hơi là bởi vì bỏ lại nàng mà trốn thoát mình cũng hy vọng người trẻ tuổi, dung mạo tuấn, bàn tay ấm áp như thế mất mạng.

      xa là ra đến cửa thành.

      Chương Tĩnh Cầm mù mịt về phía trước, dưới chân dám dừng lại.

      Hay là tìm gia đình cậu?

      Nàng biết bọn họ ở đâu, ra khỏi thành, hay là…

      Nàng quyết thể trở về, bao nhiêu người chưa đợi được đến lúc ra khỏi thành mất mạng, nàng may mắn trốn thoát được, nhất định thể trở về chịu chết.

      Có thể về phía trước cũng chưa chắc an toàn, người Ngõa Lạt nếu chiếm được Đại Đồng, lại tiến về phía Nam cũng phải chuyện khó khăn gì.

      Hơn nữa, cho dù có địch, mười nương mười sáu tuổi, thân mình, trời đất bao la, nàng có thể đâu chứ?

      Phía sau vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn, bốn phía trống trải, ngay cả cái cây to cũng có, Chương Tĩnh Cầm có chỗ trốn, chỉ có thể nắm chặt tay trong tay áo.

      Lúc xe ngựa Tiêu lão phu nhân cho ba người cháu dâu các nàng mỗi người viên thuốc.

      "Trinh tiết của nữ nhân quan trọng hơn mạng, nếu như đường gặp chuyện gì bất trắc, nuốt viên thuốc này vào, chết ngay lập tức, cần chịu nhục."

      Lúc đấy Chương Tĩnh Cầm cũng cảm thấy có gì, lời này từ nàng được dạy dỗ đương nhiên là nghe theo.

      Nhưng, tại rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, sâu trong nội tâm nàng lại phát ra lời phản kháng.

      Người nhà nàng đều chết hết, chỉ còn mình nàng sống sót, lúc đó ông trời lấy mạng của nàng, chẳng lẽ lại để cho nàng tự kết liễu đời mình như này sao?

      Chương Tĩnh Cầm sợ chết, nhưng nàng muốn chết, cho dù phải chịu đựng chuyện gì nàng cũng muốn tiếp tục sống.

      Tiếng vó ngựa ngày càng gần.

      Tay nàng nắm chặt viên thuốc, vừa buông ra…

      ***

      Mỗi ngày Cố Thiền đều nhận được thư của Hàn Thác, cho nên nàng biết tình hình chiến bên ngoài, Đại Đồng thất thủ, giành lại lần nữa, Ngõa Lạt phản công tập kích, chiến căng thẳng…

      Hai tháng nhanh chóng trôi qua, chuyện Cố Thiền lo lắng vẫn xảy ra, dây đàn căng quá đứt nhưng con người lại có khả năng tự điều tiết, nàng dần dần thư giãn an tâm.

      Từ sau khi Hàn Thác rời , nàng càng qua lại nhiều với Phó Y Lan

      Đối với Cố Thiền mà , những ngày tháng ngồi ở trong phòng lo lắng đề phòng chờ tin tức quá khó khăn, cho nên cần số việc làm để thời gian trôi qua mau.

      Nàng chỉ dốc lòng dạy Phó Y Lan thêu, mà còn chăm chỉ học cưỡi ngựa.

      Tuy rằng Hàn Thác ở đây, mình nàng thể điền trang, nhưng cũng may Tĩnh vương phủ rộn lớn, đủ cho các nàng làm trò.

      Qua mấy ngày rèn luyện, Cố Thiền có thể cưỡi ngựa chầm chậm.

      "Phi ngựa là bước đầu tiên, vì để tập cho ngươi can đảm. Tiếp xúc dần với ngựa của ngươi, dần dần khống chế được nó. Lúc trước phải ngươi cảm thấy xóc nảy, bây giờ thử cưỡi con ngựa cuả ngươi nhún nhảy thân thể, xem xem có phải là cảm thấy tốt hơn rồi …."

      Phó Y Lan dạy rất chuyên tâm, Cố Thiền học càng chăm chỉ.

      "Lúc trước ta còn cảm thấy ngươi yểu điệu, nhất định là học được cưỡi ngựa, ngờ lại tiến bộ nhanh như vậy."

      Hoàng hôn, mặt trời lặn xuống núi, lúc hai người dắt ngựa quay về, Phó Y Lan lòng khích lệ .

      Cố Thiền ghé vào bên tai nàng "Ta biết đây có phải là yểu điệu , nhưng mà đùi ta có những mảng xanh tím, đau chịu được, mỗi ngày đều phải dùng nước ấm cùng với bôi thuốc mới thấy đỡ hơn, nhưng mà cưỡi ngựa là như vậy. Ngươi cũng bị như vậy sao? Là tư thế cưỡi ngựa của ta đúng hay là còn có nguyên nhân khác?

      Phó Y Lan hơi đỏ mặt, nhưng vẫn trả lời rất thuận lợi "Chuyện này là bình thường, lúc cưỡi ngựa, hai bên đùi dùng sức, da thịt ngươi mềm mại, ma sát với yên ngựa tránh được bị thương, chờ ngươi cưỡi thành thục tốt hơn chút."

      Bởi vì đợi đến lúc cưỡi thành thục, da dẻ cũng dày lên, tất nhiên chẳng dễ bị sưng đỏ đau đớn nữa.

      Cố Thiền trở về phòng, tắm rửa cả người đầy mồ hôi, nghiêng ngả nằm xuống giường, Bích Linh Bích Lạc lập tức đến bôi thuốc cho nàng.

      "Hôm nay có nhận được thư ?"

      Nàng hỏi Bạch Hoa bước vào, tay còn cầm cái ống đựng.

      Cố Thiền nhận lấy, mở nắp, rút giấy viết thư, đọc lượt sắc mặt chợt biến.

      Trong thư Hàn Thác nhắc đến việc chữa bệnh trong quân, Cố Thiền mới biết, từ khi khai chiến Tiêu Hạc Niên rời khỏi kinh thành đến chiến trường.

      Trong lòng nàng lại nổi lên sợ hãi, Tiêu Hạc Niên ở trong quân, vậy Nguyên Hòa đế ở trong cung phải làm sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :