1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      bị lác thế là đăng trùng rồi, hôm sau mình sửa lại và đăng với nội dung khác!

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Mình cập nhật chương 5 và 6 rồi nhé, mong các bạn đọc bài like và cmt cho mình có động lực. Hôm nào tương tác nhiều mình post nhiều. Tùy thuộc vào ủng hộ của các bạn mà tiến độ nhanh hay chậm.
      A fang thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 7
      Đèn trong thư viện sáng lóa, Đỗ Nhược gục xuống bàn ngủ thiếp . mơ thấy mình lạc đến vùng núi rừng hẻo lánh, trèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai, vất vả lắm mới chạy ra đường cái, nhưng nhóm bạn của lên tàu hỏa xa rồi. đường chẳng có chiếc xe nào, sốt ruột đến độ quay như chong chóng. Lúc suýt khóc giọng Hà Hoan Hoan truyền đến từ trời cao: “Tiểu Nhược, Tiểu Nhược!”

      Đỗ Nhược choàng tỉnh, ngẩng đầu thấy mấy sinh viên khác thu dọn sách vở.

      “Thư viện sắp đóng cửa rồi, về phòng thôi.”

      “Sao đánh thức mình sớm chút?” Đỗ Nhược chán nản. còn chưa đọc xong sách mà.

      “Cậu mới ngủ mười phút thôi.” Hoan Hoan quan tâm. “Tại mình thấy cậu mệt phờ rồi.”

      Hai người mang sách về ký túc xá. Hạ Nam và Khưu Vũ Thần về nhà cả rồi. Ngày mai là bắt đầu kỳ nghỉ Quốc Khánh.

      Hà Hoan Hoan hỏi: “Lễ Quốc Khánh cậu có muốn chơi với mình ? Mình và mấy bạn học cấp ba Thiên Tân.”

      Đỗ Nhược cháy túi, bèn kiếm cớ từ chối: “Mình lười lắm, chỉ muốn ở lại ký túc xá ngủ thôi.”

      Hà Hoan Hoan ép: “Cũng được, nếu chán xem phim, dùng máy tính của mình này. Mật khẩu là sáu số 0.”

      “Ừ.”

      ***
      Sáng sớm hôm sau, Hà Hoan Hoan lên đường. Lúc Đỗ Nhược thức dậy, căn phòng chỉ còn mình . tới sân thể dục luyện đọc tiếng , sinh viên học bài buổi sáng chỉ còn thưa thớt. Đỗ Nhược uể oải kết thúc buổi tự học sớm hơn thường lệ.

      Trong khuôn viên tường lác đác kẻ qua người lại. Có lẽ sinh viên được nghỉ lễ đều về nhà cả rồi. Con đường trường sạch , thẳng tắp, rợp bóng cây, gió thổi lay cành lá xào xạc. Thư viện và phòng học trống trải, cửa sổ căng tin đóng quá nửa, hành lang ký túc xá cũng tĩnh lặng như tờ.

      Đỗ Nhược lang thang mình trong trường. vẫn học bài nhưng mấy hào hứng, tâm trạng ủ rũ khó hiểu, vùng vẫy muốn thoát khỏi cái bóng của buồn chán, nhưng kết quả chỉ phí công.

      Sợi dây cót căng quá mức cuối cùng đứt phựt. ngủ thẳng đến mười giờ mới dậy, sau đó thẫn thờ nhìn tán cây xanh mướt lay động trong gió ban công ký túc xá. lặng lẽ nghe tiếng gió rít, ngắm ánh nắng nhảy múa ngọn cây qua lớp cửa kính, cảm giác bất lực khi thời gian cứ thế trôi qua cách phí hoài.

      Trước khi lên đại học, dù nhà nghèo đến mấy, cũng chưa từng cảm thấy mình hèn mọn. Thậm chí, còn đạt được thành tích đáng tự hào nữa. Nhưng giờ đây…

      gắng sức học hành, theo đuổi nhịp sống của những người cùng trang lứa. Trông có vẻ cùng vạch xuất phát đấy, nhưng ra, họ bình thản ung dung vượt xa mấy vòng rồi.

      Thế mà Đỗ Nhược vẫn mơ mộng xa vời về tương lai. muốn được trang điểm xinh đẹp như Hạ Nam, vui chơi nhàn nhã như Khưu Vũ Thần và thưởng thức món ngon như Hà Hoan Hoan, thậm chí còn ước mong được trải nghiệm tình kỳ diệu như Mẫn Ân Trúc. Nghĩ đến vậy, lồng ngực bỗng quặn thắt, nghẹn ngào chua xót.

      Đỗ Nhược đứng phắt dậy, đến cửa phòng. Hôm tựu trường, Hạ Nam mua chiếc gương to treo sau cánh cửa.

      trong gương để tóc ngắn ngang tai, da dẻ vàng vọt, gò má xương xương, môi tái mét, dáng người gầy guộc như cọng giá èo oặt. Sức hút bằng .

      Đỗ Nhược nhìn mình hồi, giống như thấy được hàng mày Cảnh Minh chau lại vào ngày mới gặp, nhất thời xấu hổ chịu được, lập tức quay đầu .

      Buổi chiều ngày nghỉ lễ thứ ba, dì Minh Y gọi điện thoại bảo đến nhà chơi. Đỗ Nhược hơi do dự, nhưng nghe dì ấy trong nhà có ai, phòng ốc vắng lạnh quá, vậy nên liền đồng ý.

      ăn mặc chỉn chu, tàu điện ngầm mất năm mươi phút. Đây là lần đầu tiên sử dụng loại phương tiện này, ban đầu còn thấy thú vị, sau lại vô cùng hoảng sợ. Mỗi khi tàu vào trạm, bị dòng người chen lấn xô đẩy, suýt nữa biến thành chiếc bánh kẹp xẹp lép.

      trở về căn biệt thự như hộp châu báu bãi cỏ xanh ngay đúng bữa tối. Trong phòng ăn đèn sáng rực rỡ, có chú Cảnh và Cảnh Minh.

      “Chú ở nhà ạ?”

      “Chú Thâm Quyến công tác rồi.”

      “Lễ Quốc Khánh mà chú được nghỉ ạ?

      Dì Minh Y cười lắc đầu. Đỗ Nhược hỏi đến Cảnh Minh, nhưng dì vẫn nhiệt tình cập nhật: “Còn Cảnh Minh ấy mà, nó dẫn hai đứa em chạy đến Seychelles chơi rồi.

      Đỗ Nhược biết Seychelles là chỗ nào, thành phố hay quốc gia, thế nên tiếp lời.

      “Ở trường, con có hay gặp nó ?”

      Đỗ Nhược cố ý tránh : “Thỉnh thoảng cũng gặp ạ!”

      “Có gặp bạn ?

      Câu hỏi này hơi lạ, Đỗ Nhược cân nhắc chút, nghĩ rằng cũng sao: “Từng gặp qua ạ.”

      “Con thấy thế nào?” Dì Minh Y mỉm cười.

      “Xinh lắm ạ.”

      Dì vẫn cười: “Ừ, xinh có xinh.”

      Đỗ Nhược phát ra, dì ấy thích Mẫn Ân Trúc phải.

      Đúng là Minh Y thích bé đó, thế nhưng thằng con trời đánh Cảnh Minh này thời học nghịch quá, lúc nào cũng bày trò làm loạn. Tính tình hai đứa cũng hợp nhau, theo lý khó có thể lâu dài, nhưng càng phản đối chúng càng dính chặt, đến giờ vẫn còn nhau. Ôi, nhắc đến là đau cả đầu!

      Dì Minh Y cằn nhằn: “Con mới gặp nó vài lần mà thấy bạn nó rồi, xem ra con bé đó thường xuyên đến tìm nó đây.”

      Đỗ Nhược á khẩu. Tiêu rồi, phải mình gây họa rồi chứ? Dì ơi, tuyệt đối đừng chuyện này với Cảnh Minh đấy. Đỗ Nhược muốn chọc vào “tổ kiến lửa” đâu.

      Minh Y sâu vào vấn đề này nữa: “Con ở trường gặp phải chuyện gì khó khăn cứ đến nhờ Cảnh Minh giúp đỡ nhé.”

      “… Dạ.”

      “Ăn nhiều chút, nào, gắp thêm miếng cá .”

      “Con ăn ạ.”

      “Còn món thịt bò này cũng ngon lắm. Đúng rồi, con có hay gọi điện cho mẹ con ?”

      “Mỗi tuần con đều gọi hai lần.”

      “Con bé hiếu thảo, mẹ con khỏe ?”

      “Khỏe ạ, mẹ còn gửi lời hỏi thăm chú dì nữa ạ!”

      “Dì cảm ơn. Cuộc sống ở trường thế nào? quen chưa?”

      Bữa cơm kết thúc trong cuộc trò chuyện chan hòa của hai dì cháu. Đêm đó, Đỗ Nhược ở lại nhà họ Cảnh. Minh Y trong nhà có ai, bảo ở lại với bà vài ngày. Nhưng hôm sau, bà phải đến công ty xử lý việc gấp, cả ngày thấy bóng dáng đâu.

      Đỗ Nhược giúp thím Trần quét dọn nấu cơm, giúp chú Trần tưới hoa cắt cỏ, muốn ăn ngồi rồi. Trở về trường khiến ngột ngạt thở nổi, ở đây thư giãn vài ngày cũng tốt.

      Minh Y về nhà thấy thế rất áy náy, hôm sau liền đưa chơi. Họ dạo phố, ăn uống, mua quần áo giày dép, thân thiết như hai mẹ con. Trái lại, nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại ai nhận nhầm họ là mẹ con cả. Dì Minh Y rất đẹp, cử chỉ tao nhã, ăn mặc sang trọng. Đỗ Nhược mộc mạc đơn giản, mặt vẻ hiếu kỳ với những thứ mới lạ và cảnh vật xung quanh, nhìn thế nào cũng giống người nhà, có lẽ là bà con xa ở quê mới lên.

      May mà Đỗ Nhược dè dặt, nhút nhát khi ở bên cạnh dì Minh Y. Còn dì ấy, tuy hằng ngày tiếp xúc với cấp dưới, đối tác hoặc bạn bè cùng độ tuổi, nhưng chuyện lại dí dỏm hệt như thanh niên. Bầu khí vô cùng vui vẻ.

      Hai người ngồi ăn kem trong trung tâm thương mại, nhìn người qua kẻ lại.

      Đỗ Nhược tâm : “Từ lúc con đến Bắc Kinh, giờ mới ra khỏi trường lần đầu tiên đấy ạ. Cuối tuần cũng phải học đến tối mắt tối mũi.”

      “Dì cũng lâu lắm rồi chưa dạo phố.”

      “Công việc của dì rất bận sao?”

      có ai cùng. Chú con bận làm gì, còn Cảnh Minh là con trai nên cũng thân thiết được như con .” Minh Y than thở. “Hồi bé còn bám lấy mẹ, lớn rồi lại chê mẹ phiền. Thằng nhóc đó, lúc bé còn dụ được nó cùng dạo phố, bây giờ có mười con trâu kéo nó cũng . Ngày trước vẫn đáng hơn, lớn lên chịu nghe lời, tính tình khó ưa, hơi tí là cáu gắt. Dì sợ nó luôn… Biết vậy hồi đó sinh con nhỉ?”

      Đỗ Nhược bị dì ấy chọc cười ngặt nghẽo.

      Minh Y nghĩ lại: “Mà thôi, như nhau cả. Trẻ con bây giờ được nuông chiều từ bé, chẳng đứa nào ngoan cả.”

      Minh Y dẫn Đỗ Nhược vào cửa hàng đồ lót mà họ tình cờ ngang qua. ngượng ngùng xấu hổ, chưa kể giá còn đắt đỏ nữa.

      “Áo lót luôn mặc sát người, thể mua bừa được. Chiếc áo vừa vặn còn tôn lên nét đẹp nữ tính. Áo ngoài đắt thế nào nữa mà áo lót tốt cũng như chiếc hộp nhựa rẻ tiền được bọc bởi lớp vỏ tinh xảo vậy. Chọn con, đây chính là món quà dành riêng cho con đấy.” Bà vừa dạy bảo vừa đẩy Đỗ Nhược vào phòng thử đồ.

      Lúc Đỗ Nhược cởi áo lại nhớ đến lời dì Minh Y , đây cũng là kiểu “sống hết mình” đúng ?

      Thời điểm xách đồ đạc lỉnh kỉnh trở về, Minh Y còn mua cho Đỗ Nhược mấy lọ mỹ phẩm dưỡng da: “Tiểu Nhược, con nhất định phải chăm sóc da, biết chưa? Theo đuổi cái đẹp nhất thiết là để người khác ngắm mà phải khiến bản thân vui vẻ.”

      Đỗ Nhược ngơ ngác gật đầu.

      Về đến phòng, nhẩm tính số đồ đạc mua hôm nay, tổng thiệt hại chút nào. Đối với Minh Y, đây chỉ là hạt cát giữa sa mạc rộng lớn, nhưng Đỗ Nhược vẫn thầm ghi vào sổ, còn viết thêm câu: “Sống hết mình, sống vui vẻ.”

      Hai người cùng nhau trải qua những ngày nghỉ lễ yên bình còn lại, khi trò chuyện với nhau, có lúc lại cùng làm việc. Xế chiều hôm nay, Minh Y ngồi sô pha uống trà đọc sách. Đỗ Nhược nhìn thùng sách mới mua bên cạnh chiếc kệ, định giúp dì ấy sắp xếp gọn gàng lên giá.

      Minh Y thấy vậy liền bảo: “Tiểu Nhược, tìm giúp dì quyển sách Chúng sinh yên giấc(1) , ở trong thùng ấy.”

      (1) Chúng sinh yên giấc có tên tiếng là While Mortals Sleep, do nhà văn kiêm nghệ sĩ hài của Mỹ Kurt Vonnegut (1922-2007) sáng tác.

      Đỗ Nhược lục tìm: “ có ạ.”

      Minh Y nhớ lại: “Vậy chắc ở trong phòng sách của Cảnh Minh rồi. Phòng ở tầng, con lên tìm xem.”

      “… Vâng.”

      “À, đúng rồi.” Dì Minh Y dời mắt khỏi quyển sách, dặn dò: “Chỉ lấy sách thôi, đừng chạm vào đồ trong phòng của nó, dù chỉ là trang giấy nhé con.” Dì ấy nhún vai, nở nụ cười đầy tình cảm. “Thằng nhóc đó tức giận đấy.”

      Đỗ Nhược gật đầu như gà mổ thóc.

      lên tầng ba, đẩy cánh cửa phòng đầu tiên, đập vào mắt là sàn gỗ với những đường vân màu xám trắng, chiếc bàn trắng muốt vừa dài vừa hẹp, bức tường thuần màu xanh lam êm dịu. tường dán rất nhiều giấy vẽ, có bản thiết kế robot, bản vẽ mạch điện tổ hợp. bàn bày la liệt các thiết bị điều khiển robot, động cơ điện servo(1) và xấp giấy, đa phần là bản vẽ nháp và vài dòng viết ngoáy.

      (1) Servo là thiết bị truyền động quay hoặc truyền động tuyến tính, cung cấp lực cần thiết để di chuyển thiết bị theo cầu của ứng dụng, được ví như “cơ bắp” của hệ thống điều khiển chuyển động. Động cơ servo được dùng trong các ứng dụng như robot, sản xuất tự động, máy móc hoạt động bằng lập trình máy tính.

      Có mấy cục giấy bị vo tròn nằm sàn, quanh giỏ rác, chắc hẳn người ngồi ghế vo lại rồi ném về phía này. Có cái may mắn rơi trúng giỏ, có cái văng ra ngoài.

      Đỗ Nhược quay đầu nhìn về phía kệ sách màu đen phủ kín cả bức vách, đó bày đầy sách và mô hình tự chế.

      Căn phòng đậm chất học thuật khiến ngây dại. Bên kia kệ sách, nơi gần ban công xếp bảy, tám con robot với kích cỡ và hình dáng khác nhau, vô cùng bắt mắt, thậm chí có cả robot hình người.

      rất muốn qua đó xem thử, nhưng chân nhấc lên được. ràng trong phòng bóng người, vậy mà dám lung tung dù chỉ bước.

      Giờ phút này, dường như trở về khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy Cảnh Minh ở ga tàu hỏa. Cậu cao sang quyền quý, thể với tới, nhếch nhác gượng gạo, nghèo xác nghèo xơ.

      thùng giấy chứa đầy sách mới nằm cạnh chân , liếc mắt thấy quyển Chúng sinh yên giấc mà dì Minh Y cần tìm.

      Ngoài hành lang đột ngột vang lên tiếng bước chân hướng về phía này. Đỗ Nhược sợ khiếp vía, cầm sách thẳng ra ngoài, đụng phải Cảnh Minh mở cửa bước vào.

      Cảnh Minh ngờ lại ở đây. Sửng sốt giây lát, cậu bắt đầu cau có: “Ai cho vào đây?”

      Đỗ Nhược bất giác run bần bật: “Mẹ cậu bảo tôi vào đây lấy sách.” vội vàng đưa quyển sách lên chứng minh.

      Ánh mắt Cảnh Minh lạnh lùng lướt vòng quanh phòng, sau đó nghiêng người : “Ra ngoài !”

      Đỗ Nhược vòng qua người cậu, chạy vội ra hành lang. Cánh cửa phía sau lập tức đóng sầm lại.

      Mãi đến giờ cơm tối, Cảnh Minh mới xuống tầng.

      Chú Cảnh công tác về, lặp lại màn hỏi thăm tình hình cuộc sống và học hành của Đỗ Nhược: “Gặp vấn đề gì trong trường cứ tới nhờ Cảnh Minh giúp đỡ nhé con.”

      Đỗ Nhược đành gật đầu. Cảnh Minh ung dung ăn cơm như hề nghe thấy.

      Cảnh Viễn Sơn nhăn mày: “Cảnh Minh.”

      Cậu thờ ơ đáp: “Gì ạ?”

      “Ba mày có nghe ?”

      “Con trai ba bận tối mắt tối mũi. ta đâu phải học sinh tiểu học, lớn ngần này còn cần người khác chăm sóc à? Con cũng cần người chăm sóc đấy.”

      Cảnh Viễn Sơn trừng mắt nhìn cậu, nhưng trách móc: “Mày bận cái gì? Bảo về nhà cũng về. Mới tựu trường, làm gì bận đến thế? Đừng để ba phát mày gây chuyện bên ngoài.” Rồi ông quay sang nhìn Đỗ Nhược.

      Đỗ Nhược vắt óc đỡ lời cho cậu: “Chú, chương trình học của bọn con nặng lắm, nội dung lại phức tạp, … rất bận ạ.”

      Cảnh Minh hề cảm kích.

      Cảnh Viễn Sơn im lặng hồi mới lên tiếng: “Nếu học hành còn được, chỉ sợ nó thấy có ba mẹ quản thúc liền chơi bời suốt ngày thôi. Ôi, nếu nó học được nửa tính tự giác của con tốt biết mấy.”

      Đỗ Nhược cực kỳ lúng túng, liếc sang Cảnh Minh, vậy mà cậu vẫn thản nhiên chẳng chút đoái hoài. Lát sau, cậu mới lên tiếng: “Ba mua chiếc xe con thích chưa ạ?”

      vận chuyển từ nước ngoài về bằng đường biển. Ba mày tốn bao công sức mới mua được, mày được phá hỏng đâu đấy.”

      “Phá hỏng rồi báo cáo với ba.” Cảnh Minh trả treo.

      Cậu ăn xong liền đứng dậy ra ngoài, cuộn người sô pha bấm di động. biết cậu trò chuyện với ai, vẻ mặt dần lộ nét vui vẻ. lâu sau, Cảnh Minh : “Con ra ngoài chút.”

      Dì Minh Y gật đầu: “ đâu?”

      chơi với bạn.”

      “Vậy dẫn Tiểu Nhược cùng .”

      Cảnh Minh trợn trừng mắt.
      ly sắc, Chris_LuuMãi yêu editor thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 8
      Cảnh Minh sững sờ hồi lâu, cho rằng mình nghe lầm: “Gì cơ?”

      Minh Y ôn hòa: “ phải con muốn chơi với bạn sao? Tiểu Nhược có bạn bè ở đây, đưa con bé cùng .”

      Cảnh Minh nhíu mày, định lên tiếng Đỗ Nhược xua tay: “Dì, cần đâu ạ, lát nữa con về trường…”

      “Ngày mai còn ngày nghỉ, về sớm vậy làm gì?” Minh Y nhìn con trai, với giọng kiên quyết cho phép cự tuyệt: “Cả kỳ nghỉ, con và ba con đều ở nhà, chỉ có mỗi Tiểu Nhược ở với mẹ lâu như vậy, con cũng nên đưa con bé ra ngoài chơi chứ.”

      Cảnh Minh chẳng thèm đôi co nữa, ngồi phịch xuống sô pha tiếp tục lướt di động.

      Minh Y hài lòng, cười với Đỗ Nhược: “Con thay đồ .”

      muốn mà! Nhưng tình thế bây giờ, thoái thác nữa kỳ cục quá. đành miễn cưỡng lên phòng, chọn bừa bộ mua mấy hôm trước rồi quay lại phòng khách, với người ngồi thu lu sô pha: “Xong rồi.”

      Cảnh Minh vừa chơi game vừa ngước lên, ánh mắt chợt khựng lại. Đỗ Nhược mặc áo ngắn tay màu trắng phối với chiếc váy yếm jeans xanh đậm, vừa nhìn biết bộ đồ này là mẹ cậu mua cho. Đúng là người đẹp vì lụa, trông khác hẳn vịt con xấu xí thường ngày.

      Cậu lấy chìa khóa xe bàn trà, thẳng ra ngoài.

      Đỗ Nhược nhìn về phía chú dì Cảnh: “Thưa chú dì, con đây.”

      , chơi vui nhé.”

      rảo bước chạy vội theo, vì thể nào cậu Cảnh Minh nóng tính kia cũng chẳng kiên nhẫn chờ đợi đâu.

      Cảnh Minh ngồi vào chiếc xe mui trần màu xanh. Đỗ Nhược cài dây an toàn, đầu óc bấn loạn với suy nghĩ: Rốt cuộc nhà cậu có bao nhiêu xe thế hả? Tuy ngoài miệng chú dì Cảnh than phiền con trai đủ chuyện, song lại hết mực cưng chiều, đúng nghĩa cậu ấm.

      Chuông điện thoại bất chợt vang lên, Cảnh Minh đeo tai nghe bluetooth: “Ra khỏi nhà rồi, chờ chút.”

      biết đối phương gì, sắc mặt cậu lập tức thay đổi, bực bội gắt lên: “ mỉa mai ai?... Mẹ tôi gì cả, mấy lời chua ngoa kia của là ý gì?”

      Bên kia lập tức yếu thế, sắc mặt cậu mới dịu lại: “ lặn mấy ngày, đen được chút rồi. Nhưng chỉ chút xíu thôi, hừ.” Rồi nhếch miệng cười: “Tôi ngồi máy bay mười bốn giờ, về đến nhà chưa được hai tiếng ra gặp em, còn trách tôi quan tâm em hả?... Nghỉ Tết dẫn em tới đảo Paula chơi, lần này có hẹn với mấy đứa em rồi.”

      Lúc này, Đỗ Nhược mới biết, hóa ra đầu kia là Mẫn Ân Trúc.

      Cậu vừa đánh vô lăng rẽ qua khúc cua vừa cười gian: “Vậy sao? Vậy phải xem kỹ mới được. Được rồi, cúp máy đây.”

      Những tòa nhà cao tầng hai bên đường thắp đèn rực rỡ, dòng xe phố dập dìu như mắc cửi. Ánh đèn đỏ sau đuôi xe lướt thành hàng dài tựa dòng sông.

      Cảnh Minh cất giọng: “Về nhà, mẹ tôi có hỏi đừng bảo gặp Mẫn Ân Trúc, nghe ?”

      Đỗ Nhược mải mê ngắm thành phố về đêm, lát mới ý thức được cậu chuyện với mình, bèn quay đầu hỏi: “Gì cơ?”

      Cảnh Minh tưởng biết Mẫn Ân Trúc là ai, liền giải thích: “ Mẫn Ân Trúc, bạn tôi.”

      “Ồ, biết rồi.” Đỗ Nhược gật đầu.

      “Nếu mẹ tôi hỏi, đừng từng gặp ấy ở trường.”

      chột dạ gật đầu.

      Cảnh Minh dẫn Đỗ Nhược đến quán karaoke, nội thất sang trọng hệt như cung vàng điện ngọc. Nhân viên phục vụ bảnh bao khom người dẫn đường cho họ vào phòng riêng. Trong phòng trống huơ trống hoác, thấy bạn của Cảnh Minh lẫn Mẫn Ân Trúc đâu.

      Cảnh Minh gọi phục vụ, bâng quơ chọn vài thứ rồi quay đầu nhìn Đỗ Nhược: “Ngồi .”

      Đỗ Nhược ngồi xuống, chiếc váy jeans co lên khỏi đầu gối, khiến có chút ngại ngùng. hơi bồn chồn, biết Cảnh Minh đưa mình đến đây có dụng ý gì.

      Hai người họ hát hò ở đây sao? thể nào.

      Lát nữa Mẫn Ân Trúc đến, để làm bóng đèn ư? Càng có khả năng.

      Phục vụ rời , ánh sáng trong phòng mờ ảo, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng hát truyền đến từ phòng kế bên.

      Cảnh Minh đến trước màn hình chọn bài hát, hỏi : “Từng hát karaoke chưa?”

      “Thi tốt nghiệp xong từng với bạn học rồi.”

      Cảnh Minh nghe thế liền quay người lại, cảm thấy cần phải hướng dẫn nữa. Đỗ Nhược đủ nhạy cảm để nhận ra quan tâm của cậu, khá cảm động, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy cậu bỏ lại câu: “ ở đây chơi , tôi trước.”

      như từ mây ngã xuống đất, nhìn cậu trân trối chớp mắt.

      Cảnh Minh né tránh ánh mắt : “Tôi có việc, gọi bạn học của đến đây chơi , đến mười hai giờ ra bãi đỗ xe chờ tôi, đừng quên đấy.” Cậu dặn dò xong lập tức đẩy cửa bước ra ngoài.

      Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình Đỗ Nhược. màn hình, mấy nàng váy ngắn ca múa nhiệt tình. Hơi lạnh từ điều hòa lan khắp căn phòng, lướt qua đôi chân nhắn, thấm vào người .

      Đỗ Nhược ngơ ngác ngồi sô pha hồi lâu mới hiểu thế nào là cảm giác kim đâm trong lòng. ràng hôm nay, cậu tỏ vẻ phách lối, thậm chí còn khá lịch , vậy nên thể trách cậu, có trách trách theo làm kỳ đà cản mũi trong buổi hẹn hò của người ta. có phải là nhân vật quan trọng gì đâu, tại sao người ta phải để ý đến cơ chứ? Cho dù cậu luôn khinh thường , nhưng làm gì sai, sao phải cảm thấy nhục nhã?

      đờ đẫn đến khi cánh cửa được đẩy ra lần nữa, nhân viên phục vụ bưng mấy đĩa hoa quả và thức ăn đầy ắp vào, gần như bày khắp mặt bàn. Đỗ Nhược hoàn hồn, lên tiếng cảm ơn người phục vụ.

      có gì, mời dùng.” ta mỉm cười ra.

      Hoa quả tươi ngon, gà chiên vàng óng, khoai tây và hành tây chiên giòn thơm phức an ủi lòng người. Đỗ Nhược nghĩ, nếu Hà Hoan Hoan ở đây chắc chắn sướng rơn cho xem. Bỏ , mình đa sầu đa cảm làm gì, đến rồi cứ tận hưởng thôi. phải phải hưởng thụ cuộc sống sao?

      đưa tay lấy miếng kiwi cho vào miệng, ngon đấy; lại ăn thêm miếng thanh long, tuyệt vời; tiếp đến là khoai tây chiên, cánh gà chiên… Ôi trời, mỹ vị nhân gian khiến phát khóc. Thôi, tha thứ cho cậu vậy. Ít ra biết gọi nhiều món ngon như vậy cho , xem như cậu còn có lương tâm.

      Nhưng trong lòng vẫn rất buồn. bị cậu lợi dụng ư? Vì cậu lười cãi cọ với mẹ, muốn trễ hẹn, cũng muốn bị trách mắng nên mới đưa đến đây. Cậu coi là gì? Là bia đỡ đạn chắc? Trước khi còn gọi đống đồ ăn, xem như mua chuộc hả?

      Aaaa!

      Đỗ Nhược vừa ăn ngấu nghiến vừa tức giận rút tờ hóa đơn dưới đĩa lên xem, mắt trợn trắng nhìn số tiền đó.

      Phòng VIP (lớn): 1.008 tệ.

      Hoa quả (lớn): 588 tệ.

      Đồ ăn vặt (lớn): 388 tệ.

      vội vàng nhét quả mơ vào miệng để trấn an tinh thần, tự nhủ đống tiền này là cách bày tỏ thành ý của người nào đó. Đỗ Nhược quen với việc tự an ủi bản thân, như vậy thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nhìn đồ ăn đầy ắp bàn, quyết định gọi bạn cùng phòng đến cùng “hưởng phúc”.

      Đỗ Nhược gửi tin vào nhóm chat: “Các cậu làm gì vậy?”

      Hà Hoan Hoan gửi tấm ảnh chụp đống bánh xoắn ở quầy bán đồ ăn vặt ven đường, ý là mình vẫn còn ở Thiên Tân.

      Khưu Vũ Thần: “ ở ngoại ô với ba mẹ mình, toàn người với người, chen lấn gần chết.”

      Hạ Nam trả lời, đoán chừng online rồi.

      Đỗ Nhược biết ai đến được, hụt hẫng chốc lát mới lấy lại tinh thần: “Nào, mình hát cho các cậu nghe.”

      Khưu Vũ Thần: “Biến , nghe.”

      cười khanh khách, chọn loạt bài, vừa hát vừa thu gửi , oanh tạc nhóm chat. mặc kệ họ có nghe hay , hiếm khi nghịch ngợm lần.

      Hát hết mấy bài, Khưu Vũ Thần gửi tin đến: “Trời ạ, cậu hát hay vậy hả? thi , mình cổ vũ cho cậu.”

      Hà Hoan Hoan: “Mình làm quản lý cho cậu! Tha hồ lượm tiền!”

      Khưu Vũ Thần: “Biến ngay!”

      Đỗ Nhược cười nghiêng ngả sô pha. Bên ngoài có người qua, tò mò nhìn vui vẻ mình giữa khung cảnh mờ tối trong phòng qua tấm kính .

      Đỗ Nhược hát nhạc thiếu nhi, trò chuyện qua điện thoại, hết ăn lại uống nên thời gian trôi qua rất nhanh. Hơn mười giờ, bạn bè trong nhóm chat bận chuyện riêng đều giải tán. cũng mệt mỏi, vui chơi quả là việc cực kỳ hao công tốn sức mà!

      hát nổi nữa, Đỗ Nhược chuyển sang chế độ phát nhạc tự động. Huyên náo cả tối, giờ phút này yên tĩnh lại, toàn thân mệt lử sau màn quậy tưng bừng. muốn hát cũng muốn ăn gì nữa, chỉ nằm ườn ra đó, thẫn thờ nhìn hư .

      bài hát u sầu vang lên: “Em mình đơn, cuộc sống này quá vất vả. Từ lúc nào em quên mất phải làm sao để tìm được hạnh phúc. Biết bao gánh nặng đè đôi vai khiến em bất lực. Khi tiếng nhạc tắt lịm, chỉ muốn mình khiêu vũ…”(1)

      (1) Bài hát Gập ghềnh của Lương Vịnh Kỳ.

      Bất giác, giọt lệ từ khóe mi chảy xuống, Đỗ Nhược vội lau . Nhưng càng lau, nước mắt càng rơi nhanh, tựa như chuỗi ngọc đứt lìa thi nhau rơi.

      Bao mỏi mệt, căng thẳng và khổ cực dồn nén trong lòng suốt thời gian qua bất ngờ vỡ òa như nước lũ tràn đê. kìm nén nữa, gục xuống bàn, mặc chúng tuôn trào.

      ***
      Đỗ Nhược được nhân viên phục vụ đánh thức. ta hỏi han: “ có muốn hát tiếp ạ?”

      Đầu óc mờ mịt, mắt cay xè, lấy điện thoại ra xem, mười hai giờ rồi.

      hát nữa.” ngủ gục nên cổ cứng đờ, đứng dậy định thấy hoa quả và đồ ăn còn dư bàn, tiếc hùi hụi: “Có thể gói mang về ?”

      Nhân viên phục vụ có chút khó tin nhìn rồi lẳng lặng lấy hộp đóng gói.

      Đỗ Nhược xách túi thức ăn xuống tầng hầm đỗ xe của trung tâm thương mại, tìm lòng vòng hồi mới thấy chiếc xe màu xanh của Cảnh Minh.

      Cậu ngồi ghế lái, cánh tay nhàn nhã gác qua cửa xe, ngón tay gõ nhè vào thành cửa. Đỗ Nhược lập tức chạy đến, nhưng lại phát Mẫn Ân Trúc ngồi ở ghế phụ. Hai tay nàng vòng qua cổ cậu, chu đôi môi đỏ mọng nũng nịu đòi hôn. Cảnh Minh mỉm cười hôn phớt lên môi ấy. Mẫn Ân Trúc chịu buông ra, càng dính chặt vào người cậu hơn.

      Đỗ Nhược cứng người nhìn Cảnh Minh ban đầu bị nàng “cưỡng hôn” dần trở nên say đắm, cả hai quấn quýt hôn mãi rời. Mẫn Ân Trúc khẽ lấy hơi, thanh nhàng mà đầy mê hoặc. Mặt Đỗ Nhược nóng như lửa đốt, lập tức trốn sau cây cột, tim đập thình thịch, cảm giác lồng ngực như bị ai đâm nhát.

      còn chưa kịp xoa dịu trái tim loạn nhịp chiếc xe nổ máy. Đỗ Nhược luống cuống, muốn chạy ra theo bản năng nhưng dám. Mãi đến khi xe xa, mới lặng lẽ nghiêng đầu, thấy đèn đỏ ở đuôi xe lóe lên phía cuối con đường rồi mất hút.

      Cậu quên mất rồi.

      Còn bảo mười hai giờ xuống bãi đỗ xe chờ cậu.

      Đồ dối trá!

      ***
      Ra khỏi trung tâm thương mại, gió khuya ào ạt, thổi váy áo và túi xốp trong tay kêu phần phật. Gió miền Bắc quá lớn, vẫn chưa thể thích nghi, mới bước vài bước nản lòng thoái chí.

      Đỗ Nhược mất hồn lạc vía đến ga tàu điện ngầm, nhưng chuyến cuối cùng lăn bánh. Bắt taxi ư? Đắt lắm. mở bản đồ điện thoại ra xem, men theo con phố giữa đêm khuya vắng lặng tìm đường về.

      Ánh đèn từ những tòa cao ốc văn phòng và chung cư tắt từ lâu. Đường phố thênh thang quạnh quẽ, cầu vượt dành cho người bộ bóng người. Thỉnh thoảng, có vài chiếc xe bóp còi chạy lướt qua. Cả thành phố rộng lớn quá đỗi xa lạ với . Chân ngừng rảo bước, nước mắt lã chã tuôn rơi.

      Điện thoại trong túi rung lên, nhìn hai chữ “Cảnh Minh” nhấp nháy màn hình với đôi mắt còn nhạt nhòa hơi nước. Trong cơn tức giận, gí ngón tay vào nút đỏ, ngắt ngay cuộc gọi.

      “Cút!”

      Nhưng tiếng gào thét phẫn nộ này cuối cùng chỉ lọt thỏm giữa con phố xa lạ, ngồi thụp xuống ven đường, òa khóc nức nở.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 9

      Đỗ Nhược vừa khóc vừa sợ. muốn bộ về nhà vào lúc khuya khoắt thế này chút nào, lỡ gặp nguy hiểm sao? Đều tại tên ôn thần Cảnh Minh kia hết!

      phút sau, lại có cuộc gọi đến. Lần này, nhanh chóng lau nước mắt, hậm hực nhấn nút nghe máy.

      Giọng lạnh lùng và cáu kỉnh của Cảnh Minh từ bên kia đầu dây truyền sang: “ điên à? Dám cúp điện thoại của tôi!”

      phớt lờ thèm tiếp lời. Bên kia đợi hồi lâu, có vẻ cậu cũng nghĩ đến vấn đề an toàn của , bèn hạ giọng xác nhận: “Đỗ Nhược Xuân?”

      Đỗ Nhược đoán được tâm tư của cậu, trong lòng tức tối: Tôi mà có mệnh hệ gì cậu ở đó ân hận đến chết ! Chợt nhận ra kiểu uy hiếp trong im lặng này chẳng có tác dụng gì, có là gì của Cảnh Minh đâu!

      tức giận gắt gỏng: “Có chuyện gì?”

      Ở đầu kia, Cảnh Minh dịu giọng hỏi: “ ở đâu?”

      “Giữa đường.”

      “Đường nào?”

      “Đường về nhà.”

      Cậu đến cạn lời với , biết giả ngốc hay ngốc . “ bật bản đồ lên xem giờ mình ở đoạn nào .”

      “Tôi là dân nhà quê, biết dùng.”

      Cảnh Minh nghẹn họng, nghe giọng điệu là biết ngay cố ý chọc giận cậu đây mà. Nhưng cậu đâu phải dạng hiền lành gì, bèn quát ầm lên: “Nửa đêm còn lên cơn thần kinh gì nữa hả?”

      “Tôi phải tiếp rồi, cúp máy đây.”

      "Này, tôi…”

      Cậu còn chưa kịp hết câu đầu dây bên kia vang lên tiếng “tút tút” liên hồi. Sau giây phút yên lặng, bãi đỗ xe dưới tầng hầm chỉ còn vọng lại tiếng chửi bậy của cậu.

      Cậu mặt cau mày có suốt quãng đường về nhà, vừa lái xe chầm chậm vừa chú ý quan sát từng người bộ vỉa hè. Đáng thương chiếc xe đua sành điệu phải chạy với tốc độ 40 km/h, mấy xe khác chạy qua còn tưởng cậu là thằng dở hơi.

      Lề mề chạy hết hai con phố, cuối cùng cũng tìm thấy Đỗ Nhược. Cậu thầm cằn nhằn: ta có biết chỗ này cách nhà xa lắm ? Định bộ cả đời chắc?

      Cảnh Minh tạt xe vào làn trong, đợi vài giây vẫn thấy có hành động gì, bèn giục giã: “Này, lên xe !”

      Đỗ Nhược vùng vằng đáp lại: “ lên!”

      Cậu nhìn như người tâm thần: “Đầu óc bị chập mạch à? Khuya rồi còn kiếm chuyện.”

      Tự biết mình cãi nổi cậu nên đành hậm hực tiếp. Cảnh Minh nghiến răng, cố gắng kiềm chế cảm xúc, lái xe lẽo đẽo theo sát .

      lên xe .”

      “Lên xe được ?”

      “Có việc gì lên xe rồi .”

      “Này, đừng thế mà.”

      Cuối cùng cậu nhịn được nữa, gào lên đe dọa: “Đỗ Nhược Xuân, lên xe là tôi chạy đấy! Khu này phức tạp lắm, nhỡ gặp phải chuyện gì thiệt hay tôi thiệt, hả?”

      Đỗ Nhược đột ngột dừng bước. Trong đầu lóe lên suy nghĩ: Dù giận cậu ta cũng đáng đem tính mạng mình ra đùa. Thế là quyết định lên xe.

      Cảnh Minh nguôi giận đôi chút, nhưng vẫn cáu: “Tôi dặn chờ ở bãi đỗ xe kia mà? Khuya rồi, chạy lung tung làm gì?”

      Đỗ Nhược chẳng buồn liếc mắt nhìn cậu lấy lần. Cậu vừa định quát thêm vài câu, bỗng thấy hàng mi ươn ướt, đôi môi cũng mím chặt lại.

      khóc ư? Cậu sửng sốt im bặt, lẳng lặng khởi động chiếc xe thể thao chạy ra làn đường chính.

      Sau khi chạy qua hai con phố, cậu giả vờ bình thản thăm dò: “ ràng tôi dặn chờ ở bãi đỗ xe…”

      “Tôi có ở đấy.” Đỗ Nhược ngắt ngang. “Chính cậu quên mất tôi có.”

      Cảnh Minh giật mình, mãi mới hiểu ra. phải cậu quên , mà khi đó, cậu nhìn nhầm giờ, tưởng vẫn còn sớm nên đưa Mẫn Ân Trúc về nhà trước. Có điều mười lăm phút sau quay lại thấy người đâu, cậu còn tưởng cứ thế lẳng lặng bỏ về trước.

      “Tôi… quên.” Cậu vuốt mày cách ngượng ngập. “Xem nhầm giờ, lúc ấy, tôi tưởng mới mười giờ thôi.”

      Đỗ Nhược phớt lờ cậu, Cảnh Minh đuối lý đành im thin thít. Về đến nhà, hai người tiếng nào, mạnh ai về phòng nấy.


      ***


      Sáng hôm sau, Minh Y hỏi Đỗ Nhược và Cảnh Minh tối qua chơi thế nào. Cảnh Minh cắn miếng sandwich lên tiếng. Đỗ Nhược đáp thay cả hai: “Mọi người hát karaoke ạ.”

      “Vui ?”

      “Vui ạ.”

      Minh Y vừa cười vừa hỏi Cảnh Minh: “Tiểu Nhược hát hay con?”

      Cảnh Minh cau mày, ậm ừ qua loa: “Cũng tạm được.”

      Minh Y lại quay sang hỏi Đỗ Nhược: “Sao Tiểu Nhược ở lại ăn trưa xong rồi hãy ?”

      “Ăn sáng xong rồi thôi ạ, con muốn về trường sớm chút.”

      Minh Y giữ nữa, nhìn sang Cảnh Minh dặn dò: “Con cũng về trường sớm , đưa Tiểu Nhược về luôn.”

      Thái độ của Cảnh Minh bỗng trở nên khác thường, nhưng cậu phản đối.

      Ăn sáng xong, cậu lái xe chở Đỗ Nhược về trường. Xe dừng ở con đường bên ngoài, đợi lấy đồ xuống rồi nghênh ngang phóng . hề có câu từ giã, ai thèm để ý đến ai.

      Đỗ Nhược đứng bên đường nhìn xe cậu khuất dần, nhịn được lườm cái.


      ***


      Hơn tuần sau, Đỗ Nhược thử tìm công việc gia sư nhưng chưa có chỗ nào thích hợp. là nhà quá xa, phải mất ba, bốn giờ lại, trừ chi phí các thứ lương chẳng còn mấy, mà đống bài vở của chất cao như núi. Hai là trường có quá nhiều hoạt động, đại hội thể dục thể thao sắp diễn ra, lớp còn lên lịch chơi vào mùa thu nữa. Khi mấy hoạt động này kết thúc thời gian học kỳ lại đến.

      Đỗ Nhược nhìn thời khóa biểu tường, cảm khái: “Tại sao tháng chỉ có ba mươi ngày vậy chứ!”

      “Tiểu Nhược, bây giờ mới năm nhất thôi, đừng căng thẳng như vậy. Thư thả chút, hưởng thụ cuộc sống đại học .” Hạ Nam vừa soi gương kẹp mi vừa khuyên nhủ.

      Đỗ Nhược tò mò đến gần: “Cậu làm gì vậy?”

      “Kẹp lông mi.”

      “Kẹp rồi có tác dụng gì?”

      “Làm mi cong chứ sao!” Hạ Nam chớp chớp mắt nhìn . “Cậu xem, có phải cong vút lên ?”

      “Ồ… Đúng .”

      “Đến đây, mình kẹp cho cậu. Nào, ngồi xuống.” Hạ Nam đưa ghế cho Đỗ Nhược, khom lưng xuống. “Mắt cứ mở tự nhiên thôi.”

      Khưu Vũ Thần bê chậu quần áo vừa giặt xong thẳng ra ban công, lúc ngang qua Đỗ Nhược ngó nghiêng chút: “Cỏ , hai tiết sau cậu phải lên lớp mà?”

      Đỗ Nhược bật dậy khỏi ghế, sau đó hét lên thảm thiết, chẳng bận tâm đến những cọng mi bị kẹp đứt nữa.

      “Mình quên khuấy mất!” vội vàng chộp lấy quyển sách, hớt hải chạy ra khỏi phòng.

      Hạ Nam nhìn thấy mấy sợi mi vương chiếc kẹp, xuýt xoa: “Chắc đau lắm đây… Ồ, lông mi Tiểu Nhược dài ghê!”

      Đỗ Nhược lao vào phòng thí nghiệm khi chuông vừa dứt tiếng. Vị trí tốt nhất ở hàng đầu tiên vẫn được giữ cho .

      Buổi thực hành hôm nay tiếp tục học về chuỗi mạch điện RC(1). Thầy giáo để ý đến chậm trễ chút xíu này, đợi ngồi xuống liền bắt đầu giảng: “Thầy giảng lý thuyết ở những tiết trước rồi. Tuy nội dung vô cùng đơn giản nhưng các em đừng chủ quan. Thực chất, những thừa số bình thường lại chính là yếu tố cần thiết để cấu thành nên những mạch điện phức tạp. Ví dụ như mạch điện RC này, với giá trị khác nhau, dãy số hoán vị khác nhau, tần suất và hình thức truyền tín hiệu khác nhau công năng cũng khác nhau. Giống như chiết áp của mạch điện ổn áp, thông thấp thông cao của mạch lọc tần số, trễ pha và sớm pha trong mạch dao động dịch pha, tích phân vi phân của mạch khuếch đại thuật toán… Đây đều là những kiến thức cơ bản. Sao hả, dễ như ăn cháo đúng ?”

      (1) Mạch điện RC là mạch điện của điện trở R và tụ điện C mắc nối tiếp, song song hay thành hai cổng nhập xuất.

      Mấy bạn học đều cười khẽ, chỉ có Đỗ Nhược nhíu mày trầm tư như ngộ ra được điều gì đó.

      Thầy tiếp tục: “Các em hãy nhớ, lên đại học rồi phải suy ra ba, học biết mười, nắm chắc cơ bản, từ từ xây đắp cao lên, hóa đơn giản thành phức tạp, biến phức tạp thành đơn giản.”

      Nội dung bài học hề phức tạp, mỗi người tự thiết kế sơ đồ mạch điện rồi thao tác nối dây làm thí nghiệm thực tiễn. Tiết thực hành qua , Đỗ Nhược bắt kịp tiến độ giảng dạy, nhưng lại bắt đầu nhen nhóm hài lòng với chính mình. tháng qua, cầu bản thân phải theo kịp giảng viên, nhưng bây giờ mới ngộ ra rằng, nội dung lớp chỉ là nền tảng, muốn vượt trội hơn người sau mỗi tiết học phải “suy ra ba”, “học biết mười” cơ.

      Thời gian “ngâm mình” ở phòng máy và phòng thí nghiệm đủ, thời gian tự học càng cần phải bàn. Hơn nữa, cần chiếc máy tính vì máy móc của trường chậm như rùa. Tạm thời mua nổi, đành đợi nghỉ Tết làm thêm, chắt chiu dành dụm, mong sao sang học kỳ mới có thể sở hữu chiếc máy tính để bàn của riêng mình.

      Đỗ Nhược vừa nghĩ ngợi vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Mấy bạn nam trong lớp chạy vụt qua , ùa ra hành lang như ong vỡ tổ. Có mấy người quay đầu vẫy tay, ý bảo cùng.

      theo họ đến phòng thực hành mạch điện. đám con trai vây quanh thiết bị thí nghiệm điện, người nào người nấy đều hăng hái, sôi nổi, tuy có đùa giỡn nhưng cũng kém phần nghiêm túc.

      “Ối, thằng nhóc này đừng làm càn.”

      “Cháy đấy, nhất định cháy cho xem.”

      Cảnh Minh chăm chú nhìn đống dây dợ đen đen đỏ đỏ bàn cùng hàng tá dây điện chằng chịt thiết bị thí nghiệm điện. Cậu cắm nối từng mạch điện theo bản sơ đồ rắc rối bên cạnh.

      Lý Duy và mấy nam sinh cơ khí điện tử đứng trước bàn, ngón tay chậm rãi lần dò bản sơ đồ, cau mày nhẩm tính phương trình mạch điện.

      người hỏi: “Cậu dùng phần mềm kiểm tra chưa? Nhờ thầy xem chưa? Đừng làm nổ đấy.”

      Cảnh Minh cười khẩy, buồn để ý.

      Đỗ Nhược liếc nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của cậu, sau đó rướn cổ ngó thử sơ đồ mạch điện, cảm thấy hoang mang tột cùng.

      Điện trở, điện dung, đèn -ốt, máy lọc tần số, máy cảm ứng… Ngoại trừ những ký hiệu mạch nối tiếp, mạch song song và những đường nét như bản đồ kho báu có thể dễ dàng nhận ra, còn lại, biết là gì cả.

      Nhóm Lý Duy còn chưa tính xong Cảnh Minh cắm dây hoàn tất, khởi động nguồn điện, chuyển động tay cầm máy điều áp để tăng điện áp lên.

      Người xung quanh đồng loạt lui về sau như thể cậu kích hoạt quả bom. Đỗ Nhược co rúm người, những tưởng nghe được tiếng chuông báo động. Nhưng , trong gian tĩnh lặng chỉ có thanh xèn xẹt rất của dòng điện truyền , đèn xanh bật sáng.

      “Woa!” Đám bạn học chụm đầu vào, tò mò quan sát đường truyền của mạch dây thiết bị thực nghiệm.

      Cảnh Minh nhướng mày, nhếch môi đắc ý. Cậu thoáng thấy Đỗ Nhược đứng bên chú tâm nghiên cứu sơ đồ của mình. đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu, vừa ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt cậu.

      Đôi mày cậu cong lên, lộ vẻ khinh khỉnh khiến Đỗ Nhược thấy ức chế trong lòng, lập tức quay đầu . Ôi trời, lại bị xem thường nữa rồi.

      Đồ chết giẫm, biết thiết kế mạch điện phức tạp và thí nghiệm thành công cho rằng mình ngon lắm à? Có thể vênh váo với tôi à?

      Nhưng mà…

      Đỗ Nhược ỉu xìu, cố lấy lại tinh thần. Phải thừa nhận rằng, rất ngưỡng mộ Cảnh Minh. Cậu biết tất tần tật mọi thứ, nghe còn lập hẳn đội nghiên cứu chế tạo robot tên Prime nữa. Mấy sinh viên đặc cách, thủ khoa, tinh trong dàn tân sinh viên đều trở thành “quân” của cậu hết.

      Nhân vật bé trong nội tâm nằm vật ra đất, giãy giụa ăn vạ: Òa, òa, mình cũng muốn được như cậu ta! Hu hu, mình cũng muốn có khả năng vượt trội để vênh mặt với cậu ta.

      Thôi ! khẽ vỗ đầu, bắt mình ngừng ngay những ý nghĩ vô vị này. Có hơi sức ghen tị với người khác, chi bằng suy nghĩ đến bài tập hơn.

      xuống cầu thang, bắt gặp Trần Tư và Vương Hoài Ngọc ở phòng ký túc xá bên cạnh, cũng là bạn cùng lớp của Cảnh Minh. Họ rủ rê : “Đỗ Nhược, cùng ăn ?”

      Đỗ Nhược cười từ chối: “Bây giờ căng tin đông lắm, lát nữa mình mới .”

      “Bây giờ cậu đến thư viện à?”

      “Mình định đến phòng máy…”

      Còn chưa dứt lời, nghe thấy tiếng cười của Lý Duy vang lên phía sau: “Chăm chỉ quá vậy?”

      Đỗ Nhược quay lại cười giỡn: “Đến phòng máy chơi game.”

      “Cái máy rởm của trường mà chơi game được à? Luyện đánh máy là cùng.” Phía sau Lý Duy còn ba người là Chương Lỗi, Chu Thao và… Cảnh Minh.

      Nụ cười của Đỗ Nhược tắt lịm. Cảnh Minh cúi đầu bấm điện thoại, Chương Lỗi và Chu Thao lập tức rướn cổ nhìn màn hình như thể trong đó có gì quan trọng lắm vậy.

      Lý Duy chợt nhớ ra: “À đúng rồi, Đỗ Nhược, bảy giờ tối đến sân thể dục tập hợp nhé.”

      “Làm gì thế?”

      “Thảo luận về hình thức chào sân trong đại hội thể dục thể thao cuối tuần này.”

      “À được.”

      Trần Tư đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Lớp cậu định chào sân thế nào?”

      “Vẫn chưa nghĩ ra, nhưng bọn tôi đều thống nhất ý kiến là tôn vinh… hoa khôi của lớp.”

      Đỗ Nhược á khẩu, tên con trai sau lưng cười khẩy.

      nghiến răng nghiến lợi Trần Tư và Vương Hoài Ngọc cười khanh khách: “Tụi này chờ nha.”

      Ôi thôi, vò mẻ lại còn sứt nữa!


      ***


      Đỗ Nhược đến thẳng phòng máy. Nhóm Cảnh Minh hướng ngược lại.

      Lý Duy lẩm bẩm: “Èo, làm sao mới khiến hoa khôi lớp tao nổi bật đây?”

      Cảnh Minh thản nhiên nhướng mày, thuận miệng đá đểu: “Mày muốn tạo ra hiệu ứng gì? Cho bé Lọ Lem cầm đũa phép, biến cả đám thành xe bí ngô, ngựa trắng và giày thủy tinh được ?”

      Lý Duy vỗ đầu: “Ý kiến hay!”

      Cảnh Minh cạn lời. Thằng này hôm nay bị “ấm đầu” chắc?


      Last edited: 10/8/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :