1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 3
      Buổi chiều trước ngày nhập học, trường tổ chức lễ chào mừng tân sinh viên. Nữ sinh ngồi ở hai dãy đầu, phía sau là đám nam sinh chen chúc. Nhân lúc buổi lễ còn chưa bắt đầu, cả hội trường rộn rã tiếng trò chuyện.

      Đỗ Nhược lắng tai nghe mấy nữ sinh ngồi cạnh giao lưu với nhau, đại loại như “Cậu học ngành nào?”, “Quê cậu ở đâu?”, “Lớp cậu có mấy nữ?”...

      chú ý thấy cách ăn mặc của họ khác gì hồi cấp ba: Tóc ngắn, tóc buộc đuôi ngựa, áo sơ mi, áo thun, quần jeans, quần kaki. Họ trang điểm cầu kỳ, vẫn khoác mình vẻ học sinh chân chất.

      Nhóm nữ sinh ngành Công nghệ thông tin có vẻ để ý đến vẻ ngoài lắm, ít nhất là lúc nhập học thấy ai chơi trội. Trong mắt Cảnh Minh, chắc hẳn họ là đám quê mùa. dễ dàng tưởng tượng ra vẻ mặt cậu lúc này: Khóe môi khẽ nhếch, dường như thấy họ hệt như mấy chú hề nực cười, trong đôi mắt ánh lên chút khinh khỉnh, coi thường kẻ khác như cỏ rác.

      hơi sợ cậu, , có lẽ là ghét đúng hơn. Ghét thái độ ác cảm ra mặt của cậu đối với mình.

      Đỗ Nhược liếc nhìn những nữ sinh xung quanh rồi nhìn lại bản thân. Chiếc áo thun trắng kết hợp với quần jeans được giặt sạch , ngồi giữa nhóm bạn học tính là khác thường.

      thở hắt ra, lơ đãng quay đầu nhìn đám con trai. Khuôn mặt họ vẫn ngây ngô non nớt, ăn mặc cũng giản dị, lôi thôi như hồi phổ thông. ai khác biệt, đều là những sinh viên bình thường chăm chút vẻ bề ngoài. Nhưng sau đó, ánh mắt vô thức bị thu hút bởi bóng hình vô cùng nổi bật.

      Cảnh Minh vào từ cửa sau hội trường. Vóc dáng cậu cao ráo, da dẻ trắng trẻo, cùng là áo sơ mi trắng nhưng có cảm giác, chiếc áo của cậu sáng sủa hơn của mấy sinh viên khác nhiều.

      Lướt mắt nhìn thêm mấy vòng, lúc này, Đỗ Nhược mới ngạc nhiên nhận thấy, hóa ra áo trắng của mọi người cũng được chia thành đủ loại như trắng xám, trắng kem, trắng ngà, trắng vàng và trắng ngả màu... ra thế!

      ngồi bên cạnh bất giác quay đầu nhìn theo, dần dần tạo thành hiệu ứng bầy đàn, cả hội trường cùng hướng mắt về phía đó.

      Chưa cần bàn đến ngoại hình đẹp trai rạng ngời của Cảnh Minh, riêng cử chỉ toát lên phong thái nhàn nhã ung dung sao tả xiết, vừa hờ hững vừa kiêu ngạo, chút thấp thỏm hay lo lắng nên có của sinh viên năm nhất.

      Cậu đút tay vào túi quần, tay bấm điện thoại di động, bước lên bậc thềm khựng lại. Vẻ mặt cậu hơi khó chịu, mày nhíu lại, miệng bật ra câu chửi thề thành lời. Gửi tin nhắn xong, Cảnh Minh cau có ngước mắt, thấy cả hội trường yên lặng nhìn mình. Cậu đứng bậc cao nhìn xuống nhóm bạn học như thể nhìn đống khoai tây dính bùn. Đôi mắt đen láy quét vòng khắp hội trường, cậu nhét điện thoại vào túi quần, bực bội tới chỗ mấy người bạn cùng phòng.

      Đỗ Nhược lập tức quay người, chỗ đó ở ngay phía sau . chợt nhận ra bản thân rất ưa Cảnh Minh.

      Lần này đến thủ đô học, vốn mang theo niềm hân hoan và hy vọng. Vậy mà trong buổi chiều đầu tiên đến Bắc Kinh, bị Cảnh Minh ra đòn cảnh cáo, khiến hiểu mình chỉ là người bà con nghèo khổ ở nông thôn đến đây ăn nhờ ở đậu. khó nghe chẳng qua chỉ là đứa ăn xin mà thôi.

      Cảm giác bản thân tài giỏi khi thi đậu vào trường danh giá của bay mất sạch, bởi vì “tên nhà giàu” Cảnh Minh này học cùng trường với , còn là “học sinh đặc cách” nữa chứ. Chẳng phải là đường ngang ngõ tắt sao? Cứ như thể mấy năm đèn sách gian khổ của chỉ là trò hề. Có lẽ cậu thích đối xử với như thế, nếu chẳng thể thái độ khinh thường đến vậy.

      bóng đen đổ xuống từ phía sau, tiếng kéo ghế lập tức vang lên, Cảnh Minh ngồi xuống.

      “Làm gì mà muộn thế?”

      phải năm giờ mới bắt đầu sao? Muộn đâu mà muộn.” Cảnh Minh cất giọng hờ hững như thể đương nhiên.

      “Nghe cũng hợp lý gớm?” Bạn cùng phòng với cậu phát khác thường, cười trêu chọc: “4 giờ 59 phút 30 giây, quả là muộn.”

      “Ngồi trong lớp chán chết. Đến khi vào học, mày còn sợ có thời gian ngồi hay sao?”

      Cậu ngồi sau tán gẫu vu vơ, còn toàn thân căng cứng, đến hô hấp cũng khó khăn.

      Ngay sau đó, cả hội trường im bặt. Các thầy giáo mặc áo polo và quần tây - trang phục điển hình của đàn ông trong ngành Công nghệ thông tin - lần lượt bước vào. Trông họ khiêm tốn và hiền hòa, thậm chí còn có chút rụt rè, mấy chủ động trao đổi ánh mắt với sinh viên. Có mấy thầy tướng tá bệ vệ, bước chậm rãi, đĩnh đạc, toát lên vẻ chất phác, thân thiện.

      Đám sinh viên hai mắt sáng rỡ nhìn họ, hệt như đám gà con chờ mẹ về tổ, đoán xem ai là thầy chủ nhiệm của mình.

      Các thầy ngồi xuống ghế trống hàng đầu tiên, cả đám sinh viên bắt đầu xì xào suy đoán sau lưng họ.

      Hà Hoan Hoan huých cánh tay Đỗ Nhược, giọng hỏi dò: “Cậu đoán xem ai là thầy chủ nhiệm lớp cậu?”

      Đỗ Nhược lắc đầu: “Làm sao mình biết được?”

      Hà Hoan Hoan cười trộm: “Mình cũng vậy.”

      Đỗ Nhược phát thầy giáo ngồi ở vị trí trong cùng hàng đầu tiên trông rất giống sinh viên, gương mặt thanh tú, đăm chiêu nhìn lên bục giảng.

      Khưu Vũ Thần thầm : “Thầy giáo kia trẻ quá, mình muốn theo học thầy ấy đâu.”

      Đỗ Nhược kinh ngạc: “Tại sao thế?”

      Khưu Vũ Thần lắc đầu: “Lớn tuổi có kinh nghiệm hơn, theo thầy ấy sợ học tập được kiến thức thực tiễn gì.”

      Đỗ Nhược nghe thấy có lý, bèn gật đầu: “Mình cũng thế.”

      xong, khóe mắt nhác thấy Cảnh Minh ngồi nghiêng ở phía sau. Tuy cậu nhìn nhưng vẫn giật cả mình, lập tức nhìn thẳng về phía trước.

      quyết định quay đầu lại nữa, dù mười độ cũng .

      Lễ chào mừng tân sinh viên do thầy Hiệu phó chủ trì. Đầu tiên, thầy Hiệu trưởng lên phát biểu, giới thiệu sơ qua về môi trường học tập, lịch sử, trạng và phương hướng phát triển tương lai của trường. Tiếp theo là mấy lời khuôn mẫu như sinh viên được quên trách nhiệm, phải hăng say học tập, mạnh dạn sáng tạo, rèn luyện sức khỏe, lập kế hoạch bốn năm đại học hợp lý, phát triển toàn diện, cống hiến cho nước nhà...

      Những tân sinh viên vừa vượt qua thử thách cam go của kỳ thi tốt nghiệp phổ thông, ai cũng mang trong mình niềm kỳ vọng vô hạn vào tương lai, những gương mặt thanh niên bỗng sáng rỡ hơn bao giờ hết. Lời phát biểu của thầy Hiệu trưởng khích lệ ý chí quyết tâm của cả thế hệ trẻ.

      Song Cảnh Minh chẳng buồn nghe, vẫn vùi đầu vào chiếc điện thoại dưới bàn. Dần dần, cậu cảm thấy phiền toái, bèn kéo ảnh đại diện của người Wechat vào danh sách block. Cuối cùng, cậu bực bội kéo luôn số điện thoại của Mẫn Ân Trúc vào blacklist.

      Hết Hiệu trưởng đến đại biểu sinh viên trường lên phát biểu. Đó là đàn năm hai tên Lê Thanh Hòa, chính là người ngồi vị trí trong cùng dãy đầu tiên, bị Đỗ Nhược và bạn ngộ nhận là thầy giáo.

      “Hóa ra là đàn .”

      So với những tân sinh viên bên dưới, Lê Thanh Hòa cởi bỏ vẻ ngây ngô, ra dáng đàn chín chắn. Từ cách chuyện đến nụ cười đều đúng mực, ta bình tĩnh chia sẻ với lớp đàn em những điều tâm đắc và kinh nghiệm học tập. Bên dưới thỉnh thoảng vang lên từng trận cười thích thú.

      Nhưng Cảnh Minh chẳng cảm thấy ta có gì thú vị, chỉ giỏi tỏ vẻ từng trải lừa gạt mấy đứa học sinh tiểu học thôi. Cậu chẳng thèm để tâm, cụp mắt nhìn di động. còn chuông báo tin nhắn mới nữa, cuối cùng cũng yên tĩnh.

      Tầm mắt cậu vô tình lướt qua nữ sinh phía trước. Sao... nhìn... quen thế nhỉ? Cậu hơi ngả về sau chút để nhìn được bao quát hơn. À, đây phải là con nhóc Đỗ Nhược Xuân sao? Lại trùng hợp chạy đến ngồi trước mặt cậu rồi.

      Lúc đưa Đỗ Nhược đến trường, suốt quãng đường, Cảnh Minh chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy lần. Ấn tượng về chỉ đọng lại hình ảnh hôm đón ở ga tàu, tóc tai bết dính, da dẻ vàng vọt, quần áo rách nát và mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi tàu hỏa nồng nặc.

      Bây giờ, gội đầu sạch , tóc ngắn mềm mượt phủ qua tai, có lẽ vì thiếu dinh dưỡng nên có chút ngả vàng.

      Quả , cái biệt danh “nhóc con”(1) này cực kỳ hợp với . Cậu khỏi thầm chế nhạo.

      (1) “Nhóc con” ở đây có nguyên bản tiếng Trung là 黄毛ㄚ头 - nhóc con tóc vàng, chỉ những trẻ ngây thơ chưa biết đời.

      Mái tóc ngắn cong cong vén qua vành tai, dưới đuôi tóc là chiếc cổ thon dài. Ánh đèn huỳnh quang trong phòng đánh lừa mắt người, khiến làn da trở nên mịn màng, bóng loáng. mặc chiếc áo T-shirt thoải mái, trông khác hẳn con bé ở sân ga mấy hôm trước.

      Cảnh Minh lướt mắt nhìn lượt, thấy áo có chỗ bục chỉ to cỡ đầu ngón tay, cậu nhếch môi cười cợt. Vịt con xấu xí dù tắm táp sạch vẫn là vịt con xấu xí mà thôi.

      Cậu chẳng buồn soi mói nữa, bèn dời mắt chỗ khác. Đàn bục vẫn huyên thuyên chia sẻ kinh nghiệm của mình. Ôi, đời có gì tẻ nhạt hơn mấy cái kiện kiểu này. Cậu nghịch chiếc điện thoại trong tay, nhưng thể chơi game được. suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu, ngón tay gõ phím thoăn thoắt gửi tin nhắn.

      Điện thoại Đỗ Nhược vang lên tiếng tính toong, thanh lớn nhưng đủ thu hút ánh mắt của người khác. Bạn học xung quanh thôi , nhưng cả giáo viên ngồi dãy trước cũng quay đầu lại nhìn. Lê Thanh Hòa sân khấu thoáng khựng lại.

      Đỗ Nhược xấu hổ đỏ mặt tía tai, cuống quýt chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, sau đó thấy tin nhắn Cảnh Minh gửi đến: “Tiền mua quần áo cho đâu? Giữ làm của riêng rồi à?”

      Đỗ Nhược thắc mắc quá đỗi nhưng muốn trả lời, vừa định cất điện thoại màn hình lại sáng lên: “Áo rách rồi kìa.”

      Đầu óc như muốn nổ tung, Đỗ Nhược quay đầu, kinh hoàng nhìn cậu. Cảnh Minh thờ ơ nhìn lên bục giảng, ngó ngàng đến , giống như tin nhắn vừa rồi chẳng liên quan gì đến mình vậy.

      sợ bị người khác chú ý, vội vã quay đầu lại, có cảm giác ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, xuyên thấu qua thân thể . Tay ướt nhẹp mồ hôi, vội gửi tin hỏi lại: “Ở đâu?”

      Nhưng đối phương nào có tốt bụng đến mức ra dễ dàng như vậy.

      Lê Thanh Hòa phát biểu xong, cả phòng vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng. Sau đó, đại biểu tân sinh viên bước lên phát biểu.

      Đỗ Nhược dè dặt kiểm tra hai bả vai mình, có vấn đề gì, lại nhìn hai bên sườn, bên phải bị bục chỉ, dài chừng centimet, ngồi yên sao, nhưng vừa cử động thấy ngay khe hở . Nếu bị ai trông thấy, xấu hổ lắm, nhưng đến nỗi tự ti. Ấy thế mà, “vết rách nghèo túng thảm thương” này lại bị Cảnh Minh thấy được. Đỗ Nhược bất chợt cảm thán trong lòng “Trời sinh Du, sao còn sinh Lượng?”.
      Last edited: 9/8/18
      ly sắc, dieulinhaha, Thanhbliss2 others thích bài này.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 4

      Tâm trạng Đỗ Nhược như bị mây mù bao phủ, đến phần giới thiệu giáo viên chủ nhiệm cũng thể vực dậy tinh thần của . Khi lễ chào mừng tân sinh viên kết thúc, tất cả chia thành nhóm theo chuyên ngành tham quan phòng thí nghiệm và quan sát nhóm sinh viên khóa thao tác các loại máy móc tinh vi. Lúc này, tâm trạng u uất của Đỗ Nhược mới tươi sáng trở lại, tiếp tục ôm ấp nhiệt huyết và mong đợi đối với cuộc sống đại học.

      Sau buổi tham quan, các sinh viên ở lại họp với giáo viên chủ nhiệm. Chuyên ngành Điều khiển cảm biến chỉ có lớp, gồm hai mươi hai sinh viên, trong đó có hai mươi mốt nam sinh và bóng hồng. Đúng vậy, nữ sinh duy nhất chính là Đỗ Nhược.

      mình ngồi hàng thứ nhất tổ giữa, ngay chính giữa lớp. Các bạn nam ngồi phía sau hoặc ở hai tổ bên cạnh, như thể xung quanh được bao bọc bởi kết giới vô hình.

      Thầy chủ nhiệm họ Dương, tên Trường Thanh, là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặt luôn tươi cười, hơi rụt rè, mang đậm phong thái của nhà nghiên cứu.

      Là sinh viên nữ duy nhất trong lớp, Đỗ Nhược chuẩn bị tâm lý rồi. Quả nhiên, câu đầu tiên của thầy Dương chính là: “Ồ, lớp chúng ta có con gấu trúc này.”

      Mấy bạn nam đều nở nụ cười thân thiện, cũng khẽ cười theo.

      Thầy Dương Trường Thanh hiền lành bảo mọi người tự giới thiệu bản thân. Tuy các sinh viên đến từ khắp mọi miền tổ quốc, nhưng gần nửa lớp này đều là người bản địa rồi.

      Đỗ Nhược chú ý đến người tên Lý Duy. Trong lễ chào mừng tân sinh viên, cậu ta ngồi sau lưng , cùng phòng với Cảnh Minh. Lý Duy tự giới thiệu mình là người Bắc Kinh, tên rất dễ nhớ, là kết hợp giữa họ của Lý Bạch và tên của Vương Duy, hai nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc.

      Đương nhiên, qua màn giới thiệu đơn giản, ai có thể hiểu gốc gác của từng người, chỉ có thể tìm hiểu thêm trong quá trình học tập sau này. Nhưng vì là “động vật quý hiếm” nên ai cũng nhớ tên Đỗ Nhược và vùng biên giới Tây Nam quê hương .

      Sau đó, thầy Dương hỏi mọi người lý do chọn chuyên ngành này và mức độ hiểu biết về nó. Cả lớp im phăng phắc, ai nấy đều trầm mặc e dè. Đỗ Nhược cũng là trong số đó. hoàn toàn có khái niệm gì cả.

      nghĩ: học, xét cho cùng phải là vì muốn thành thạo hoặc nhiều ngón nghề để làm kiếm tiền, nuôi sống bản thân và người nhà sao?

      Hồi cấp ba, chỉ biết cắm đầu vào bài vở, trường cũng cắt giảm tất cả hoạt động ngoại khóa, nào biết thứ gì ngoài sách giáo khoa đâu? Những bạn học khác chắc đa phần đều chọn bừa ngành này thôi.

      Lý Duy giơ tay, dõng dạc thưa: “Từ bé, em thích xe hơi, rất hứng thú với quá trình sản xuất, dập ép và lắp ráp tự động hóa. chỉ vậy, công tác kiểm tra đo lường các khâu trong dây chuyền sản xuất đều cần đến kiến thức về điều khiển cảm biến, cho nên em chọn chuyên ngành này, hì hì.”

      Đỗ Nhược hiểu được từng từ cậu ta , nhưng nối lại thành câu mù tịt. bỗng thấy hoang mang tột độ, khuôn mặt nóng bừng.

      Thầy Dương cười ôn hòa, gật đầu: “Rất tốt, còn ai nữa ?”

      bạn nam tên Vạn Tử Ngang phát biểu: “Nhà em mở công xưởng, từ em làm bạn với máy móc rồi. Nhưng thiết bị ở công xưởng tại gia vận hành linh hoạt, độ chính xác cao, chất thải tồn đọng gây hại cho máy. Vì thế em nghĩ đến việc tìm hiểu cách thức hoạt động của nó, biết đâu có đột phá gì sao? He he.”

      Thầy Dương vui vẻ ca ngợi: “Có chí hướng. Trong lĩnh vực kỹ thuật công nghiệp, dù chỉ là đột phá ...” Ông đưa ngón cái và ngón trỏ áp vào nhau tạo ra khe hở bé xíu, “... Cũng có thể giúp gia tăng sức sản xuất đáng kể. Thậm chí chút đột phá trong kỹ thuật then chốt có thể tạo nên cách mạng cho cả ngành. Phạm vi ứng dụng của chuyên ngành chúng ta rất lớn, nào năng lượng, y học, hóa chất, thực phẩm, robot, vận chuyển, thang máy, xe hơi... Có hàng tá lĩnh vực cho các em phát huy. Các em còn trẻ, được mặc sức tưởng tượng, thỏa thích xông xáo. Còn trách nhiệm của người thầy như tôi, trách nhiệm của tất cả giảng viên trong trường chính là dùng kiến thức tích lũy cả đời mình để giúp sức cho các em bước đường tương lai. Các bạn trẻ phải kiêng sợ gì cả, cứ thẳng tiến lên!”

      Ngoài mặt, mọi người đều im lặng, nhưng đáy lòng lại dậy sóng. Hai mươi hai đôi mắt khát khao học hỏi đổ dồn vào người đàn ông trung niên bục giảng.

      Đỗ Nhược bỗng thấy hốc mắt ươn ướt, biết là xấu hổ hay mặc cảm nữa.

      Sau buổi họp lớp, Lý Duy được bầu làm lớp trưởng. Cậu ta xin số điện thoại của cả lớp, làm danh sách rồi photo phát cho các bạn.

      Lúc Đỗ Nhược trở về ký túc xá, ba nàng kia cũng vừa có mặt. Hà Hoan Hoan chạy sang phòng kế bên chơi với hai nữ sinh cùng lớp. Đỗ Nhược vào phòng liền hỏi hai người còn lại: “Lớp các cậu buổi đầu thế nào?”

      Khưu Vũ Thần đáp: “Có gì khác đâu, tự giới thiệu bản thân rồi tán dóc thôi.”

      Đỗ Nhược cởi chiếc áo phông bục chỉ ra, trước khi mặc chiếc khác còn kiểm tra kỹ đường may, sau đó quay sang hỏi tiếp: “Sao bọn cậu lại chọn mấy chuyên ngành này?”

      Hạ Nam nhún vai, cầm điện thoại lướt web mua đồ: “Mình có hứng thú với máy tính, thế thôi.”

      Đỗ Nhược nhìn Khưu Vũ Thần: “Còn cậu?”

      “Giống vậy.” Vũ Thần mở máy tính lên, chuẩn bị xem phim.

      Đỗ Nhược đóng tủ lại, lẳng lặng ngồi trước bàn mình.

      Khưu Vũ Thần thấy bạn là lạ, bèn sán lại gần: “Sao vậy?”

      Đỗ Nhược xoắn ngón tay vào nhau, kể sơ qua về buổi họp lớp khi nãy: “Mấy bạn kia đều có hiểu biết về chuyên ngành, còn mình cứ như người trời rơi xuống vậy. Hơn nữa... mình chọn ngành này vì sở thích, nên cảm thấy bị tụt hậu quãng xa...”

      “Đó đâu phải vấn đề, sau này học vào đầu cả thôi. Lúc cậu sinh ra có biết gì đâu, bây giờ phải thông thạo văn, toán, ngoại ngữ, lý, hóa, sinh sao? Làm gì có ai vừa chui ra khỏi bụng mẹ biết tuốt. Muốn mai này kiến thức đầy mình hãy bắt đầu học từ giờ .” xong, Hạ Nam cúi đầu lướt điện thoại. “Vũ Thần, cậu cái app kia có đáng tin vậy? Mặt nạ còn rẻ hơn giá thị trường nữa, phải hàng giả chứ?”

      “Mình nghe người khác thôi. Nếu cậu yên tâm ra cửa hàng chính hãng mua .” Khưu Vũ Thần châu đầu với Hạ Nam xem quần áo, lúc khen cái này đẹp, lúc bảo cái kia miễn phí giao hàng. Đỗ Nhược cảm thấy được an ủi phần nào, lại thấy mình cũng nên mua quần áo mới, thế là gia nhập cùng họ.

      Ba người chọn lựa Hà Hoan Hoan đẩy cửa bước vào, đem về tin mới hóng hớt được: “Hai nàng phòng bên cạnh học chung lớp với Cảnh Minh đấy.”

      Đỗ Nhược im thin thít. Có định luật gọi là ghét của nào trời trao của đấy. Lớp trưởng của là Lý Duy - bạn cùng phòng với Cảnh Minh, hàng xóm của còn là bạn học cùng lớp với cậu ta. Hay lắm, sau này, cái tên đó thường xuyên quanh quẩn bên tai rồi. Tuyệt !

      Khưu Vũ Thần góp lời: “Con trai trường mình có vài tên cũng được, nhưng cậu ta chuẩn hot boy rồi. Này, Hạ Nam, bạn cậu ta sao, cũng học trường mình hả?”

      , học ở trường nghề nào đó, ta học hành lẹt đẹt lắm. cùng lớp, mình .”

      “Xinh lắm à?”

      “Xinh ngất ngây.”

      Bỗng Khưu Vũ Thần bị thứ gì đó trong điện thoại thu hút, vội chuyển đề tài: “Hoan Hoan, cậu muốn mua quần áo ? Bọn mình trả giá với chủ shop, cậu mua chung , miễn phí vận chuyển đấy.”

      “Trời ạ, sao cậu sớm?”

      Bốn người dạo shop mạng tới bảy giờ tối rồi kéo nhau đến căng tin ăn cơm. đường trở về ký túc xá, di động của Đỗ Nhược đổ chuông, là dãy số lạ.

      “A lô?”

      “A lô, Đỗ Nhược hả?” Giọng nam khàn khàn nghe rất quen.

      “Xin hỏi là...”

      “Nhanh vậy quên mất rồi à? Mình là...”

      “A, lớp trưởng.” nhanh chóng nhận ra, lặp lại: “Lớp trưởng.”

      Lý Duy cười sang sảng bên kia điện thoại: “Trường phát sách rồi, bọn mình vừa mang về ký túc xá. Con trai đều ở cùng tòa nhà, dễ phân phát. Cậu ở ký túc xá nào? Mình mang qua cho.”

      “Thôi, để mình lấy.” ngại phiền người ta. “Bây giờ, mình ở ký túc xá, mình sang tìm cậu vậy.”

      “Cũng được.”

      Đỗ Nhược đến ký túc xá nam, thấy ít người ôm sách ra ra vào vào. nhắn tin cho Lý Duy: “Mình đến rồi.”

      Tin nhắn vừa gửi phía sau vang lên tiếng chạy bộ. Đỗ Nhược quay đầu, thấy bóng dáng cao ráo của Cảnh Minh chạy vụt qua như cơn gió. còn chưa kịp giật mình bóng dáng đối phương biến mất sau cầu thang ký túc xá, mùi hormone nam tính còn sót lại trong khí tan dần vào màn đêm.

      Đỗ Nhược biết, trong mắt cậu hoàn toàn . Có lẽ, cậu chỉ xem như đồ vật hay cái cây nào đó thôi. Mối quan hệ bình đẳng này khiến hơi khó chịu.

      Cảnh Minh gặp Lý Duy ôm chồng sách xuống tầng, thắc mắc hỏi: “ đâu vậy?”

      Lý Duy cười: “Đưa sách cho hoa khôi lớp tao.”

      Cảnh Minh nhíu mày, kinh ngạc nghĩ danh hiệu này bình chọn nhanh quá, lại nhớ đến lớp cậu ta chỉ có nữ sinh, gọi là “hoa khôi lớp” cũng phải thôi. Cậu nhếch môi cười xòa rồi lên tầng.

      Cuối hè, làn gió mát rượi thổi tung vạt áo Đỗ Nhược. ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bao phủ ngọn cây. Đây chính là vườn trường đại học mà người ta vẫn .

      đứng cạnh bồn hoa ở cổng ký túc xá nam hồi lâu bắt gặp nữ sinh xinh đẹp bước đến. ta có mái tóc dài buông xõa, mặc chiếc váy sơ mi màu xanh, bên eo thắt sợi dây lưng mảnh, dưới vạt váy là đôi chân dài nõn nà.

      Đám nam sinh ra vào ký túc xá xúm lại bàn tán, Đỗ Nhược kìm được liếc mắt nhìn ta rồi lui về phía sau vài bước.

      khoanh tay gọi điện thoại: “Tôi mặc kệ, cậu bảo ấy xuống đây... Bây giờ tôi ở dưới sân này!... Ai bảo ấy chặn tôi?... Vậy cậu bảo ấy nghe điện thoại ... Cậu bảo ấy xuống đây ngay cho tôi... với ấy, nếu xuống tôi xông vào ký túc xá nam đấy!”

      Đỗ Nhược rụt cổ nhìn trời: Cuộc sống sinh viên đặc sắc , ăn xong nhận sách cũng được xem phim tình cảm, lúc về còn có thể tán gẫu mấy câu với nhóm Vũ Thần.

      tò mò định nán lại xem diễn biến Lý Duy xuất , cười : “Sách nặng lắm, để mình xách về giúp cậu.”

      cần đâu, mình xách được mà.” Đỗ Nhược vội xua tay, muốn thêm phiền phức cho cậu ấy. “Trước kia, mình ở nhà cũng làm ruộng, số sách này làm khó được mình đâu.”

      Lý Duy ngạc nhiên, giấu được nụ cười. Đột nhiên, giọng lãnh đạm, sặc mùi phản cảm của Cảnh Minh vang lên: “ đến đây làm gì?”
      ly sắc, dieulinhaha, Thanhbliss2 others thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 5

      Đầu Đỗ Nhược gióng lên từng hồi chuông cảnh báo, tưởng cậu mình nên quay phắt lại theo phản xạ.

      Đèn ở cổng ký túc xá rọi thẳng vào người Cảnh Minh. Cậu bỏ tay vào túi, đứng đối mặt với kia, dáng vẻ lạnh lùng gần như vô cảm, chỉ có hàng mày chau khiến trái tim người khác muốn nhảy ra ngoài.

      Đỗ Nhược được lĩnh giáo rồi. Cảnh Minh là thánh khó ưa, từng câu từng lời đều đượm vẻ ngạo mạn xa cách, khóe mắt đuôi mày mỉa mai, khinh thường. Đây là vũ khí có tính sát thương mạnh mẽ, tác động đến người khác hơn cả miệng lưỡi cay nghiệt hay đánh đấm thô bạo nhiều.

      May là cậu nhìn thấy . Đỗ Nhược thở phào nhõm.

      Lý Duy vội vàng nấp sau thân cây lánh nạn, giọng với Đỗ Nhược: “Bạn cùng phòng với mình, cũng là bạn hồi cấp ba.”

      Đỗ Nhược vờ như quen biết Cảnh Minh, ra vẻ điềm nhiên: “Ừm.”

      Mẫn Ân Trúc phớt lờ vẻ mặt lạnh tanh của Cảnh Minh, tươi cười kéo tay cậu: “ ăn tối chưa? Em còn chưa...”

      Cảnh Minh hờ hững lùi về sau bước: “Có chuyện gì mau, xong biến .”

      “Sao lại chặn em?” Mẫn Ân Trúc nghiêng đầu cười lấy lòng. “Em mới mấy câu giận rồi. Người đâu mà nóng tính vậy?”

      ta bước đến chọc chọc ngón tay vào bụng cậu, ra vẻ thân mật. Thế nhưng cậu vẫn cáu kỉnh, thô lỗ hất tay ta ra. “Tính tôi vậy đó, rồi sao?”

      Đúng là cậu chủ phách lối, dễ dỗ ngọt.

      Mẫn Ân Trúc ngẩng đầu giọng gì đó chỉ có mình Cảnh Minh nghe được.

      Bên này, Đỗ Nhược nhận lấy chồng sách từ tay Lý Duy, thấy quyển sách thứ nhất kẹp tờ giấy, liền hỏi: “Đây là gì thế?”

      “À, số sách này là tài liệu bắt buộc. Còn trong đó là tài liệu mà thầy khuyên đọc.” Lý Duy mở tờ giấy ra giúp , danh sách dài thượt, giá tiền rẻ chút nào.

      “Phải mua hết chỗ này à?”

      “Đương nhiên rồi. Chỉ có chút tài liệu giảng dạy này sao đủ học?” Lý Duy gấp tờ giấy lại, kẹp vào trong sách giúp .

      Đỗ Nhược toát mồ hôi. May mà chú dì Cảnh cho thêm tiền mua quần áo, nếu , sinh hoạt phí kia chỉ như muối bỏ bể. Bóng đêm mờ tối hoàn toàn che đậy cảm xúc khác lạ gương mặt Đỗ Nhược. Lúc này, bên phía Cảnh Minh xảy ra động tĩnh lớn.

      Cảnh Minh đứng được lúc bực bội quay người trở về ký túc xá. Mẫn Ân Trúc đuổi theo, gan lì ôm lấy cậu từ phía sau.

      trong thời gian vệ sinh cá nhân nên bạn học mang đồ dùng qua lại khá đông. Cảnh Minh sửng sốt, lập tức hất tay ta ra.

      Cả người Mẫn Ân Trúc lảo đảo, nhưng chịu buông tay, còn lớn giọng phân trần: “Là em lỡ lời, là lỗi của em, được ?”

      Gương mặt trắng ngần của Cảnh Minh ửng đỏ, thẹn quá hóa giận: “Mẫn Ân Trúc, làm trò gì vậy?”

      “Ăn vạ đấy!”

      “Buông tay ra!”

      buông.”

      là chó hả?”

      “Gâu!”

      Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn trời, gương mặt tuấn tú căng cứng biết nín cười hay nén giận. Mẫn Ân Trúc ôm eo cậu, cười khanh khách.

      Lý Duy xem hết trò vui, cũng nhịn được nữa, bật cười đến. “Được rồi, hai cậu đừng mùi mẫn nữa.”

      Mặt Cảnh Minh xanh mét. “Ai mùi mẫn?”

      Mẫn Ân Trúc thả tay ra.

      Lý Duy tiếp tục: “Hai cậu từ cấp ba suốt ngày cãi nhau, lên đại học vẫn vậy.”

      Mẫn Ân Trúc ra hiệu bằng ánh mắt với Lý Duy, xin cậu ta thương tình, đừng chọc Cảnh Minh nữa. Lý Duy nháy mắt tỏ vẻ biết.

      Mẫn Ân Trúc cười duyên chuyển đề tài: “Nãy mình thấy cậu, nhưng dám gọi.”

      “Mình xuống có chút việc ấy mà.” Lý Duy quay đầu lại, giới thiệu: “Đây là bạn cùng lớp với mình... Ơ, người đâu rồi?”

      Đỗ Nhược mang chồng sách, tranh thủ trời tối lẩn vào nhóm người trốn biệt rồi, chỉ còn cây cối hai bên đường rậm rạp che trời và ánh đèn loang lổ dưới nền đất.

      “Chạy nhanh đấy.” Lý Duy gãi đầu. “Còn định giới thiệu với hai cậu hoa khôi lớp mình nữa.”

      Cảnh Minh cười khẩy, tỏ vẻ chẳng hề có hứng thú, cứ thế bước xuống bậc thềm.

      Lý Duy: “ đâu vậy?”

      “Ăn cơm, chung ?”

      “Ăn lúc nãy rồi.”

      Cảnh Minh vẫy tay bỏ . Mẫn Ân Trúc kéo tay cậu, quay đầu cười với Lý Duy: “Lần sau chung nhé!”

      ***
      Đỗ Nhược mang chồng sách về ký túc xá, tim đập loạn nhịp, cả người đẫm mồ hôi.

      Nóng chết được! kéo cổ áo phông quạt phành phạch. Ba nàng còn lại biết đâu. Cũng tốt, lúc này, có tâm tư tám chuyện của Cảnh Minh với họ.

      Còn chưa kịp lật sách ra xem sơ qua số tiền mua sách tham khảo tờ giấy đập thẳng vào mặt Đỗ Nhược: 436 tệ.

      Mỗi tháng, nhận được nghìn tệ tiền tài trợ. May là trước khi nhập học, chú dì Cảnh cho thêm sáu trăm mua quần áo, có thể dùng để trang trải tiền mua sách đợt này.

      Nhưng về lâu về dài sao? Thể nào cũng có lúc cần tiền gấp. Trơ mặt ra xin tiền chú dì Cảnh tiếp ư? làm được, nhất là khi nghĩ đến vẻ mặt khinh khỉnh của Cảnh Minh.

      chống cằm, ngồi trước chiếc đèn bàn chiếu sáng căn phòng mờ tối, đăm chiêu tính toán.

      Cánh cửa bỗng bật mở, Hà Hoan Hoan xách giỏ đựng đồ vệ sinh cá nhân chạy ào vào phòng: “Trời đất ạ, nhà tắm của người Bắc quá lạ đời.”

      Đỗ Nhược nhanh chóng tắt ứng dụng máy tính trong điện thoại: “Sao thế?”

      Hà Hoan Hoan bật đèn phòng lên, thở hổn hển: “Người phương Bắc đúng là phóng khoáng quá. Nhà tắm ngăn phòng đành, cả rèm che cũng có luôn.”

      Đỗ Nhược trợn mắt: “Hả?”

      “Ai cũng trần truồng đứng trước mặt nhau. nhìn tôi, tôi nhìn , mạnh ai người nấy kỳ, dội nước khắp người... Vừa vào cửa thấy toàn thịt thà trắng nõn, dọa chết mình!” Hà Hoan Hoan phát huy tối đa khả năng miêu tả bằng vốn ngôn từ phong phú của mình. Xem ra, khác biệt giữa lối sống Nam - Bắc khiến ấy kinh hoàng phen.

      “Hạ Nam và Khưu Vũ Thần sao?”

      “Họ nhà tắm trong trường đều thế cả. Mẹ ơi, mình còn chưa bao giờ nude trước mặt mẹ mình nữa! Tiểu Nhược, cậu hiểu nỗi khổ của mình ?”

      “Hiểu... có màn ngăn hả?”

      có! tin, giờ cậu xem !”

      Đỗ Nhược lắc đầu quầy quậy. “ cần đâu, nghe cậu miêu tả, mình khó chấp nhận rồi.”

      Hai người yên lặng chốc lát, ngồi ủ ê đối điện nhau, biết nghĩ gì. lúc sau, Đỗ Nhược dè dặt lên tiếng: “Vậy bọn mình phải tắm ở đâu đây?”

      “…”

      “Sau phòng tắm tập thể hình như có phòng tắm vòi sen riêng.”

      “Nhưng ở đấy có nước nóng.”

      “Ôi...”

      “Ôi...”

      Hai nàng thở dài thườn thượt. Cuộc sống đại học còn chưa bắt đầu xuất cả đống sầu lo.

      Đêm đó, trước khi ngủ, Đỗ Nhược ngồi bên bàn học, nghĩ lại những việc xảy ra từ khi tới Bắc Kinh đến giờ, cuối cùng viết lên tờ ghi chú câu quan trọng nhất: “Siêng năng học hành!” Rồi dán lên tường trước bàn học.

      Siêng năng học hành là con đường duy nhất có thể .

      ***
      Khóa học quân mà bất cứ sinh viên mới nào cũng phải trải qua trong hai tuần trước khi nhập học bắt đầu. Bắc Kinh tháng Chín thời tiết vẫn nóng bức, bầu trời xanh trong gợn mây. Ba giờ chiều, mặt trời như thiêu như đốt, ánh nắng chói chang tựa tấm gương vỡ vụn đâm nhói mắt người.

      Ở sân tập, đám sinh viên năm nhất mặc quân phục rằn ri, chia đội hình theo lớp, đứng ngay hàng thẳng lối. Nhóm Đỗ Nhược đứng hơn nửa giờ rồi.

      Cuối cùng, thầy huấn luyện cũng buông tha cho họ: “Nghỉ!”

      “Ngồi tại chỗ nghỉ ngơi mười lăm phút.”

      Cả đội thở phào, ai cũng ướt đẫm mồ hôi, rối rít ngồi sụp xuống. Trong trường quá ít nữ sinh, nhóm con đứng hàng đầu tiên, đằng sau toàn lũ con trai.

      Đỗ Nhược ngồi khoanh chân, cởi mũ ra quạt cho mát. Phần đuôi tóc ướt nhẹp, mặt và cổ đầm đìa mồ hôi. Hà Hoan Hoan lén lút đưa cho Đỗ Nhược viên kẹo, thấy bộ dạng mệt phờ của liền kinh ngạc thốt lên: “Cỏ , sao cậu đổ nhiều mồ hôi vậy? Vũ Thần, cậu nhìn này!”

      Khưu Vũ Thần rút khăn giấy đưa cho Đỗ Nhược: “Sợ nóng vậy cơ hả?”

      phải.” Đỗ Nhược lau ướt cả tấm khăn giấy, rầu rĩ than thở: “Người mình rất dễ đổ mồ hôi.” Rồi vòng qua Khưu Vũ Thần, bò lấy bình nước.

      Khưu Vũ Thần vỗ mông cái, Đỗ Nhược mặc kệ nàng. ngồi bên đường chạy, ngửa đầu uống hơn nửa bình mới vô tình quay đầu, suýt nữa sặc.

      Cảnh Minh đứng ở vị trí đầu tiên hàng thứ hai, dửng dưng nhìn dáng vẻ nhếch nhác của rồi quay sang tiếp tục tán chuyện với bạn bè.

      Đỗ Nhược như ngạt thở. Giờ phút này, trông lôi thôi lếch thếch, vậy mà cậu mặc bộ đồ rằn ri kia vẫn đẹp trai đến lạ, dường như nửa giờ đứng nghiêm chẳng thấm vào đâu. tuần học quân , đen nhẻm , còn cậu vẫn trắng trẻo khôi ngô như thế. Ngay cả tia tử ngoại cũng biết phân biệt đối xử sao?

      Cạn kiệt sức lực sau màn tự ngược, ỉu xìu trở về đội, cam chịu để đường chạy bao quanh sân tập hun nóng cái mông.

      Hạ Nam lấy chai xịt khoáng xịt lên mặt. Vài giọt nước man mát lướt mặt Đỗ Nhược, vô thức né tránh.

      Hạ Nam cầm chai xịt khoáng nhắm ngay mặt : “Tránh cái gì? Cậu cũng bổ sung nước .”

      Đỗ Nhược nhắm chặt mắt, quay đầu . “Đừng, càng xịt càng khô ấy.”

      “Làm gì có? Bổ sung nước mà.”

      “Nóng như vậy, lại phơi dưới nắng gắt nhanh bốc hơi, nhân tiện hút luôn cả nước da mà.” Đỗ Nhược giải thích.

      Hạ Nam sa sầm mặt, yên lặng cất chai xịt khoáng .

      Khắp sân tập đều là đám sinh viên phờ phạc sau màn hành xác. Đỗ Nhược rũ rượi như cây hoa héo, nghiêng đầu tránh ánh nắng rọi thẳng vào mặt. Thỉnh thoảng, hàng nam sinh đứng phía trước đồng loạt di chuyển, nhờ vậy mà tầm nhìn thông thoáng hơn, Đỗ Nhược liền thấy Cảnh Minh ngồi ở cuối hàng.

      Đỗ Nhược lập tức chụp chiếc mũ lên mái đầu nhễ nhại mồ hôi theo phản xạ, hòng cứu vãn hình tượng lấm lem của mình. Cảnh Minh cười với người khác, chẳng biết có phải nhận thấy gì , ánh mắt đột nhiên liếc sang bên này.

      Đỗ Nhược hoảng hốt quay đầu né tránh. Cảnh Minh khựng lại, cuối cùng nhìn sang nữa. Cậu nhíu mày, cúi đầu lấy điện thoại ra rồi nhìn lên khán đài.

      Mẫn Ân Trúc chống cằm ngồi đó. nàng đeo cặp kính đen, làm nổi bật gương mặt xinh đẹp, nhắn. Cảnh Minh cười hất cằm với bạn mình, Mẫn Ân Trúc vui vẻ vẫy tay với cậu. Đám nam sinh bên dưới ồ lên.

      “Im mồm!” Cậu ngông nghênh cười mắng họ.

      Đỗ Nhược chợt nhớ đến cảnh Mẫn Ân Trúc ôm chặt Cảnh Minh làm nũng tuần trước. Cảnh tượng khiến người ta cảm động, tâm hồn thiếu nữ của bỗng xốn xang. bằng tuổi này còn chưa đương lần nào, thậm chí chưa từng thầm mến ai.

      Trước đây, cuộc sống của chỉ có sách vở làm bạn. Hóa ra, con cũng có thể làm được như vậy. ... là cảm giác thế nào nhỉ?

      có chút tò mò, nhưng tâm trạng đó chỉ như cơn gió mát lướt qua mặt hồ, đọng lại cũng ghi khắc.
      Last edited: 9/8/18
      ly sắc, dieulinhaha, Thanhbliss2 others thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 6
      Kết thúc buổi học quân hôm đó, tất cả nhanh chóng giải tán. Mẫn Ân Trúc chạy thoăn thoắt xuống sân như chú chim chuyền cành, khoác tay Cảnh Minh rời .

      Hà Hoan Hoan tán thưởng: “Đúng là xinh , ngay cả bóng lưng cũng đẹp.”

      Hạ Nam bĩu môi: “Còn phải khen, nếu sao gọi là hoa khôi trường?”

      Hôm nay, Mẫn Ân Trúc mặc chiếc áo chiffon trắng và váy bút chì xanh đậm, đôi chân vốn thẳng nuột nà còn mang đôi giày như cà kheo nên thấp hơn Cảnh Minh là bao. Đỗ Nhược nhớ mình thấp hơn Cảnh Minh cả cái đầu. Lúc cậu nhìn bằng vẻ mặt kênh kiệu, quét mắt từ xuống dưới với biểu cảm khinh khỉnh trời sinh, có cảm giác như trúng phải đòn chí mạng vậy.

      ấy có vẻ cao nhỉ!” Khưu Vũ Thần bình phẩm: “Phải mét bảy mấy, đúng ?”

      “Ừ, cao hơn mình.” Hạ Nam cao mét bảy, Đỗ Nhược và Khưu Vũ Thần thua ấy hai, ba centimet gì đó, nhưng phong thái khác trời vực rồi.

      “Ăn cơm chưa?” Hà Hoan Hoan tham ăn lập tức chuyển đề tài.

      “Mình tắm trước , người bẩn chết được.”

      “Mình cũng vậy. Hai cậu đến nhà tắm tập thể tắm ở đâu?”

      “Bên cạnh nhà tắm có phòng tắm .”

      phải chỗ đó có nước nóng sao?”

      “Đến nhà tắm tập thể .”

      “Chịu khổ làm gì.” Khưu Vũ Thần khuyên nhủ.

      “Bây giờ chưa ăn cơm... Vậy mua trái cây .” Hà Hoan Hoan chỉ nghĩ đến ăn thôi.

      Bốn người vừa tán gẫu vừa đến quầy hoa quả. Hương trái cây trong quán thơm nức mũi, mời gọi ít tân sinh viên vừa kết thúc buổi học quân . Đỗ Nhược dạo vòng, bị giá tiền dọa đến mức tặc lưỡi liên tục. Kiwi mười tệ quả, bằng tiền hai phần cơm căng tin của . đào hai trăm tệ cân(1), bằng tiền sinh hoạt phí sáu ngày của . Còn sầu riêng, xoài, nho đỏ, nhãn giá phải chăng, nhưng vẫn khá xa xỉ với túi tiền của Đỗ Nhược. Nghĩ ngợi cả buổi, cuối cùng, chọn bốn quả chuối và hai quả cam, tròn mười tệ.

      (1) 1 cân Trung Quốc = 500g.

      Khưu Vũ Thần mua nửa cân đào, buổi tối rửa sạch mời mọi người ăn. Đỗ Nhược chỉ ăn quả rồi thôi. biết mấy quả chuối mình chia cho bạn bè chẳng hề đáng giá.

      “Cậu ăn thêm .”

      “Đủ rồi, chỗ mình còn nhãn Hoan Hoan cho chưa ăn hết này.”

      “Lấy thêm hai quả .” Khưu Vũ Thần giục.

      Đỗ Nhược sao từ chối được nàng, đành lấy thêm quả. Quả đào tròn trĩnh dễ thương, hương vị ngọt ngào, thảo nào đắt đến thế.

      Đỗ Nhược muốn tìm việc làm thêm, nhưng thể quá nôn nóng kiếm tiền, ít nhất phải đợi nhập học được hai, ba tháng , xem thời gian có dư dả hay . Dù sao học hành vẫn quan trọng hơn, nhất là ở ngôi trường danh tiếng trước giờ thiếu nhân tài này.

      Mấy ngày trước, Đỗ Nhược ngồi xem sách trong phòng, chợt nghe Khưu Vũ Thần vừa hát bài tiếng vừa vào, kinh ngạc phát tiếng của ấy lưu loát và phát chuẩn như người bản xứ vậy. Ở quê Đỗ Nhược chỉ dạy tiếng theo sách vở, tạm bàn đến khó khăn trong việc trình bày, phát thôi là vấn đề rồi.

      cảm thấy vô cùng tự ti, liền mua sách và đĩa luyện nghe tiếng , mỗi sáng tập thể dục đều tranh thủ luyện. Ngày đầu tiên đến sân thể dục, phát có khá nhiều sinh viên học bài buổi sáng, thậm chí còn sớm hơn cả mình nữa.

      Đây chính là đại học, luôn có người giỏi giang hơn bạn, cần mẫn hơn bạn.

      ***
      Kết thúc khóa học quân , cuộc sống đại học chính thức bắt đầu. Tân sinh viên tay xách nách mang từng chồng sách vở đến khu giảng đường và phòng thí nghiệm.

      Thời khóa biểu của Đỗ Nhược khác với ba người bạn cùng phòng, thời gian gặp nhau ít đến đáng thương. Số lần cả hội cùng ra vào ký túc xá và đến căng tin cũng giảm hẳn. Lịch học năm nhất khá nặng nề, môn chuyên ngành, đặc biệt là các môn lý thuyết dày đặc. Tâm tư mọi người đều dồn cả vào học tập, buổi tối hẹn nhau đến thư viện ôn bài.

      Đỗ Nhược từ bé là học sinh chăm chỉ, bất kể môn chuyên ngành hay môn đại cương, môn bắt buộc hay môn tự chọn, môn học theo lớp hay theo khoa, chỉ cần chăm chú nghe giảng có thể nhanh chóng nắm được nội dung và bắt kịp tiến độ. Tan học, còn tranh thủ nghiền ngẫm mấy phần nội dung khó xơi, như vậy đỡ vất vả hơn khi lên lớp.

      Dù vậy, Đỗ Nhược vẫn thấy mình thua kém. Trong lớp có nhiều bạn nam học rộng hiểu nhiều. chỉ mấy lời tán gẫu bâng quơ, kể cả khi trả lời câu hỏi của giảng viên hay vận hành máy móc, họ luôn vô thức thể hiểu biết của mình khiến Đỗ Nhược khỏi tự ti. Lần nào cũng vậy, họ vô tình trút xuống đầu hàng tá điều xa lạ như tiên nữ rải hoa. Khi tan học, lại phải bơi trong biển sách để tìm hiểu.

      Đây là áp lực vô hình buộc phải cắm đầu cắm cổ ngụp lặn ở thư viện, hết đọc tác phẩm của Arthur Schopenhauer(1) tới sách của Ludwig Wittgenstein(2), xem đến Thuyết lượng tử của Max Planck(3) và tài liệu nghiên cứu của Louis de Broglie(4). Nhưng vẫn có chênh lệch mà tài nào bù đắp được, đó là lối tư duy quái gở và trí tưởng tượng vượt ra khỏi vũ trụ của họ.

      (1) Arthur Schopenhauer (1788-1860), nhà Triết học người Đức, nổi tiếng với tác phẩm Thế giới như là ý chí và biểu tượng.

      (2) Ludwig Wittgenstein (1889-1951), nhà Triết học người Áo có đóng góp quan trọng trong logic, triết học về Toán, triết học tinh thần và triết học ngôn ngữ.

      (3) Max Planck hay còn gọi Max Karl Ernst Ludwig Planck (1858-1947), nhà Vật lý người Đức, được xem là người sáng lập cơ học lượng tử và do đó là trong những nhà Vật lý quan trọng nhất của thế kỷ XX.

      (4) Louis de Broglie hay còn gọi Louis-Victor-Pierre-Raymond (1892-1987), nhà Vật lý người Pháp có những đóng góp đột phá trong lĩnh vực cơ học lượng tử.


      Last edited: 9/8/18
      ly sắc, dieulinhaha, Thanhbliss3 others thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      chỉ biết trơ mắt thán phục, mặt nhận lợi ích từ họ, mở rộng thế giới quan của mình, mặt đắm chìm trong biển sầu: “Sao họ có thể nghĩ ra còn mình ?”

      Đỗ Nhược vẫn còn nhớ như in lúc trúng tuyển, chủ nhiệm lớp với : “Sau này lên đại học, em gặp nhiều người tài giỏi hơn mình. Nhưng đừng hoảng sợ, đừng tức giận và cũng đừng ủ ê, hãy siêng năng học tập, sống vui vẻ, từng bước vững chắc con đường của mình.” Tự đáy lòng, bội phục và hâm mộ mấy bạn nam lớp mình. Họ luôn tò mò, háo hức với những điều chưa biết, lại sâu sắc những thứ mình học được. chàng thường ngày trông có vẻ hướng nội cũng có lĩnh vực sở trường của mình, hễ nhắc đến là miệng mồm lưu loát, hai mắt sáng rỡ.

      Họ rất thân thiện và quan tâm đến Đỗ Nhược. Bất kể trong học tập hay sinh hoạt, chỉ cần hỏi có ngay câu trả lời, chỉ cần nhờ liền có ngay người giúp đỡ. Có lần, Đỗ Nhược gặp phải vấn đề khó hiểu, hỏi Vạn Tử Ngang mấy bạn nam xung quanh nghe thấy, cả đám lập tức xúm lại, mỗi người câu giảng giải cho . thẳng ra, họ tiện thể phổ cập đống khoa học thường thức cho luôn.

      Như thể có hai mươi mốt ông trai trong lớp và trong phòng thí nghiệm vậy. Chiếc ghế đầu tiên chính giữa trong lớp trở thành chỗ ngồi dành riêng cho , ai dám tranh giành. Trong phòng thí nghiệm, họ nhường lại vị trí gần giảng viên nhất cho . Thậm chí khi học cùng khoa, họ cũng giữ chỗ cho .

      Hôm đó học tiếng toàn khoa, Hà Hoan Hoan hưởng ké phúc của nên được ngồi vị trí tốt, bèn cảm khái: “Đãi ngộ của hoa khôi lớp đúng là khác biệt.”

      Đỗ Nhược im lặng lườm nàng.

      Môn tiếng học ở giảng đường lớn, sinh viên ngồi kín các dãy ghế bậc thang. Chuông vào học còn chưa vang lên, Đỗ Nhược mở sách lẩm nhẩm ôn lại từ đơn. Bỗng sau lưng truyền đến giọng uể oải: “Chỗ bên cạnh có ai chứ?”

      Đỗ Nhược lập tức sởn gai ốc toàn thân. Sao lại là Cảnh Minh? Cậu ngồi hàng cuối cùng, bon chen lên đây làm gì? biết cậu hỏi Vạn Tử Ngang ngồi chếch phía sau mình. Phòng họ sát vách nhau, tựu trường lâu như vậy, đương nhiên đều quen biết cả rồi.

      Vạn Tử Ngang đáp: “ có.”

      Cảnh Minh ném sách xuống bàn: “Mẹ nó, đến muộn, mấy hàng cuối bị chiếm hết rồi.”

      Đỗ Nhược cạn lời.

      Vạn Tử Ngang an ủi: “ muốn lên lớp để lần sau tôi điểm danh hộ cậu.”

      Cảnh Minh than thở: “Bà này là bạn học của mẹ tôi, biết mặt tôi.”

      Đỗ Nhược bó tay. Đầu năm học muốn trốn tiết, tội cho ba cậu suốt ngày lo lắng về đứa con trai độc nhất. nhận ra mình ngày càng “đóng đinh” hình ảnh cậu với những điều tiêu cực, vô tình trở thành cách phản kháng thầm lặng đối với kiêu căng, ngạo mạn của cậu.

      Khi những ý nghĩ khinh thường cậu vẫn luẩn quẩn trong đầu tiếng “bụp” vang lên, chân cậu đá vào lưng ghế cú mạnh đến nỗi giật nảy cả mình.

      “Ồ, xin lỗi.” Cảnh Minh khẽ nghiêng người về phía trước, giọng khàn khàn thầm bên tai khiến Đỗ Nhược run lên.

      Giảng đường kiểu bậc thang, ghế trước thấp hơn ghế sau, chân cậu lại quá dài, lúc duỗi ra cẩn thận đá phải. Cậu vội vàng rút chân về, sửa lại tư thế ngồi.

      “Hàng cuối vẫn rộng hơn.” Cảnh Minh càu nhàu.

      Đỗ Nhược cúi đầu đọc sách, dám xoay người.

      Thấy mãi quay đầu, Cảnh Minh liền chú ý. Giọng cậu chẳng đến mức người khác nghe được, vậy mà người phía trước chẳng buồn phản ứng. Tính tình hẹp hòi quá nhỉ? Cậu nheo mắt nhìn gáy hồi lâu, thấy ngờ ngợ, bèn nghiêng người nhìn kỹ. Thảo nào trông quen như vậy, ra là Đỗ Nhược. Con nhóc này tai tự dưng đỏ bừng. Cậu nhếch môi cười khẩy, thèm để ý nữa.

      Chuông vào học vang lên, cả giảng đường trở nên yên tĩnh.

      Đỗ Nhược bị Cảnh Minh làm ảnh hưởng. Chân cậu nhích tới nhích lui nữa, người phía sau cũng im lìm, như thể tồn tại. nghiêm túc nghe giảng, thỉnh thoảng đọc nhẩm từ đơn và câu thoại.

      Giữa tiết học, giảng viên tìm người đứng dậy đọc bài. Đỗ Nhược rụt vai cúi đầu, dám nhìn lên.

      Chắc hẳn giờ khắc này, ai ai cũng như vậy. Cả giảng đường kín người chìm ngập trong bầu khí trầm mặc. Đỗ Nhược kiềm chế được tò mò, lén lút ngước mắt nhìn giáo.

      Hay lắm, bị bắt được rồi!

      “Em kia, đứng lên đọc bài .”

      vùng vẫy tìm lối thoát, yếu ớt chỉ ra phía sau: Là cậu ta hả?

      phải cậu ấy, là em đấy.”

      Đỗ Nhược nhanh chóng lấy lại ý chí mạnh mẽ như tráng sĩ liều chết hi sinh. Tuy luyện đọc tiếng buổi sáng mới gần tháng, nhưng cải thiện được phát cơ bản, đến nỗi mất mặt. Coi như kiểm tra kết quả “khổ luyện” trước đó !

      miết phẳng trang sách, bắt đầu chậm rãi đọc. Đỗ Nhược nhấn từng từ đơn đúng chuẩn, phát hoàn hảo, có điều cả câu cứ đều đều lên xuống. Đọc được đoạn, giảng viên ngắt ngang: “Được rồi.”

      Đỗ Nhược lập tức dừng lại.

      “Em phát có vấn đề gì, nhưng căng thẳng quá. Lần sau bình tĩnh hơn nhé!”

      gật đầu, vô cùng hài lòng với biểu của mình. Gần tháng miệt mài, cuối cùng cũng gặt hái được thành quả. Cần cù bù thông minh, cố gắng tiến bộ.

      Khi Đỗ Nhược hân hoan kích động, tự khích lệ mình tiếng giảng viên lại vang lên: “Bạn phía sau đọc tiếp .”

      Khoảnh khắc Cảnh Minh cất giọng, Đỗ Nhược trợn tròn mắt. Ngồi phía sau là người nước ngoài ư?

      Cậu đọc khá nhanh, nhấn chữ lưu loát, phong thái tự nhiên, thoải mái, điệu trầm bổng rất có hồn, thậm chí còn là giọng bản xứ nữa.

      muốn thừa nhận, Đỗ Nhược vẫn phải tấm tắc khen ngợi giọng cậu hay và cuốn hút đấy, đến mức Hà Hoan Hoan cũng kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm.

      Cảnh Minh đọc đoạn dài mà giảng viên hề bảo ngừng. Cậu nhíu mày muốn đọc tiếp, dừng lại nhìn giáo.

      ấy mỉm cười: “Khẩu ngữ rất tốt, bạn phía sau đọc tiếp.”

      Đỗ Nhược bị đòn trời giáng khiến đầu óc choáng váng. Cảm giác bối rối lan tràn, xem ra, cách thức tự an ủi bản thân của sắp còn tác dụng nữa rồi.

      Điều khiến người ta thực hoang mang là mơ hồ mà tàn khốc: Có những kẻ liều mạng phấn đấu nhưng mãi gục ngã đường chạy, nhìn theo bóng lưng nghênh ngang của người khác mà thôi.

      đến nỗi vậy đâu! tự với mình: Chắc chắn đến nỗi vậy đâu!

      May mà sau hôm đó, Cảnh Minh trở về hàng cuối cùng, cảm giác khoảng cách giữa hai người kéo dài tận mười tám nghìn dặm. Hơn nữa, lớp học rất đông, lần đọc tiếp theo của chắc phải sang học kỳ sau rồi, coi như được sống yên ổn thời gian.

      Đến cuối tháng, các câu lạc bộ tuyển thành viên mới. Bốn trong ký túc xá đều xem, còn gặp được đàn Lê Thanh Hòa - Chủ tịch Hội sinh viên - người phát biểu trong lễ chào mừng tân sinh viên.

      Quá trình tuyển người mới rất đơn giản, mọi người lên sân khấu giới thiệu về bản thân và sở trường, sở đoản. Khưu Vũ Thần và Hà Hoan Hoan biểu cực nổi trội. Hạ Nam lười nhác muốn lên, chỉ thích đến hóng hớt thôi. Về phần Đỗ Nhược, ôm nhiều hy vọng, chỉ xem đây là cơ hội làm quen bạn mới.

      Màn giới thiệu của những người khác có gì đặc biệt. Hạ Nam chẳng mấy hứng thú, thỉnh thoảng bình luận vài câu, cập nhật thông tin cho nhóm bạn: Người nào là thủ khoa tỉnh, người nào là quán quân cuộc thi Lý toàn quốc... Đỗ Nhược lắng nghe, nhận ra bản thân giống hệt con vật đáng thương bị gõ đầu trong trò chơi đập chuột.

      đường trở về ký túc xá, cây cối rậm rạp che khuất được ánh đèn rực rỡ từ khu giảng đường và thư viện. Sau mỗi khung cửa sáng trưng là đám sinh viên “bế quan tu luyện”.

      Đỗ Nhược xuýt xoa: “Trường bọn mình đúng là ngọa hổ tàng long.”

      “Chính xác.” Hà Hoan Hoan vừa mút kem vừa , “Đại thần thi nhau xuất trong lớp, làm mình hồi hộp đến mức mỗi ngày đều phải ăn vặt để trấn an bản thân đấy.”

      “Có ngày nào cậu ăn đâu?” Khưu Vũ Thần xỉa xói. “Ôi giời, cậu mua kem khi nào? Sao mình biết?”

      “Hồi nãy, ăn ?”

      Khưu Vũ Thần cắn miếng.

      “Tiểu Nhược?”

      Đỗ Nhược lắc đầu.

      “Hạ Nam?”

      Hạ Nam cũng lắc đầu, chợt thốt lên: “Ồ đúng rồi, Cảnh Minh cũng thuộc diện đặc cách đấy.”

      Đỗ Nhược tò mò: “Sinh viên năng khiếu thể thao hả?”

      Hạ Nam nhìn như người sao Hỏa mới xuống: “Cậu ấy lợi hại lắm, giành giải nhất cuộc thi Robotics Quốc tế(1) ba lần liên tiếp đấy.”

      (1) Cuộc thi Robotics Quốc tế - World Robot Olympiad (WRO) là kiện lớn toàn cầu về khoa học, kỹ thuật dành cho thanh thiếu niên từ 7 đến 19 tuổi.
      Last edited: 9/8/18
      ly sắc, dieulinhaha, Thanhbliss2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :