1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LUI LUI LUI LUI RA - BỐ ĐÌNH LƯU LY

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy truyện này thế nào?

    1. Hay lắm. Viết tiếp đi.

      100.0%
    2. Cũng tạm được.

      0 vote(s)
      0.0%
    3. Không hay. Đừng viết nữa.

      0 vote(s)
      0.0%
    Bạn có thể lựa chọn nhiều phương án.
    1. NgocVu_RubyYu

      NgocVu_RubyYu New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      1
      Khi lấy về, cho chị biết ẻo lả là ntn??? Hóng đêm tân hôn a~~~~
      habang27 thích bài này.

    2. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chu Hải( mỡ đông lạnh) thích bài này.

    3. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      @thuuthuyy Cảm ơn bạn nhé! Hứa mau ra chương mới

    4. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 2: Đông Xưởng
      Editor: Greeny
      Beta: Dâu Tâu
      ____________


      "Tỷ tỷ, tỷ đồng ý lời cầu thân của Đông Xưởng sao?"
      Trong Tẩy Bích cung, Tiêu Hoàn khóc nức nở, nước mắt đầy mặt, : "Do trẫm làm liên lụy tỷ! Tỷ tỷ, việc này quan trọng, tỷ cần vì trẫm mà làm như vậy! Nếu Thẩm Huyền muốn ngôi vị Hoàng đế của trẫm cứ để cho lấy ..."
      "Suỵt! Nếu để Thái hậu nghe thấy lời này đệ chết với bà ấy đấy!"
      Tiêu Trường Ninh cầm miếng lê được gọt sẵn nhét vào miệng Hoàng đế, ngăn chặn ra những câu đại nghịch bất đạo, sau đó nàng chống cằm thở dài, : "Hoàng thượng à, đệ biết cái gì?! Chuyện hôn nhân này phải là thứ tỷ có thể quyết định đâu! Hôm trước, ở Từ Ninh cung, tỷ dùng cái chết để dồn ép Thái hậu chỉ vì muốn đánh cược xem thử vị trí của Tiên đế trong lòng Thái hậu mà thôi. Tỷ thua, thua rồi phải thừa nhận thất bại thôi... nếu tỷ còn sống mà bước ra khỏi cửa lớn của Từ Ninh cung đâu!"
      Tiểu hoàng đế sợ đến mức co rụt cổ lại, nuốt miếng lê trong miệng xuống rồi giọng hỏi: "Thái hậu động thủ với tỷ sao? Tỷ là Trưởng công chúa đấy!"
      "Đừng là tỷ, cho dù Thẩm Huyền chỉ đích danh nữ nhi của Thái hậu bà ta cũng chút do dự mà đồng ý. Vì trong mắt bà ta chỉ có tư lợi, có tình thân."
      Câu cuối cùng, Tiêu Trường Ninh đè thanh xuống cực thấp, dường như nàng sợ bị kẻ nào khác lén nghe được, nàng thầm : "Ở lại trong cung cũng bị vùi dập, sống bằng chết, gả cho Đông Xưởng cũng chết, hai bên đều khó tránh khỏi cái chết. Tỷ nghĩ kỹ rồi, chết chỗ nào cũng giống như nhau, đều bị mất ánh sáng, nhưng ít nhất gả cho Thẩm Huyền còn có cơ hội tự quyết định."
      Huống chi nàng là công chúa duy nhất bị gả làm thê tử cho thái giám, đằng nào tiếng xấu của nàng cũng bị "Lưu danh thiên cổ" rồi.

      Ngày mùa thu, ánh nắng mặt trời yếu ớt, đến lúc Tiêu Trường Ninh phải xuất giá rồi.
      Bên ngoài tràn ngập thanh vui vẻ náo nhiệt mừng hỉ , nhưng trong phòng tiếng kêu rên vang lên từng hồi. Các cung tỳ cùng công chúa xuất giá cầm lụa đỏ đứng ở góc phòng ôm đầu khóc. ràng là việc vui, tại sao lại mọi người lại đau lòng còn hơn có tang kia chứ?
      Tiểu hoàng đế mặc bộ áo bào trang trọng màu đen tuyền, vừa đến Tẩy Bích cung thấy người Tiêu Trường Ninh là y phục màu trắng trơn. Tiểu hoàng đế sụt sịt mũi, mắt bắt đầu ưng ửng đỏ: "Tỷ tỷ, hôm nay là ngày đại hỉ của tỷ, tỷ phải đội đầu mũ phượng và khăn hỷ, sao tỷ lại mặc bộ y phục màu trắng thế kìa?"
      Tiêu Trường Ninh thực xong ý định của nàng, nàng thở dài tiếng giống như người sắp chết trút hơi thở cuối cùng: "Bên trong mặc màu trắng, bên ngoài mặc hỉ phục. Tới Đông Xưởng bổn cung lập tức cởi bỏ y phục màu đỏ có thể hạ táng được rồi, cần phải rườm rà thay y phục."

      Tiêu Hoàn bị nàng dọa sợ mất hồn, nắm lấy ống tay áo nàng rồi òa lên khóc: "Tỷ tỷ số khố của trẫm!! Hu hu hu..."

      Bộ dạng Tiêu Trường Ninh trống rỗng, nàng vỗ vỗ vai Hoàng đế an ủi: "Đừng khóc. Con người chỉ chết lần thôi, tỷ chết rồi chỉ cần hàng năm vào ngày này, đệ nhớ đốt cho tỷ nhiều giấy tiền là được."
      Tiểu hoàng đế cảm thấy được an ủi mà càng khóc lớn hơn.
      thanh nức nở trong Tẩy Bích cung dường như so đấu lẫn nhau, tiếng thấp tiếng cao. Tiêu Trường Ninh mặc hỉ phục màu đỏ bên ngoài y phục trắng, nàng đội mũ phượng lên, màn trân châu rũ xuống che ánh mắt mơ hồ.
      lúc sau, thái giám tư lễ cầm theo cây phất trần đến, : "Trường Ninh công chúa, công công bên Đông Xưởng đến đón người, người chuẩn bị xong hết rồi chứ? Nếu xong rồi chúng ta đưa người lên kiệu hoa xuất cung."
      vừa dứt lời hơn hai mươi thái giám của Đông Xưởng tiến vào xếp hàng ngay ngắn hai bên, họ đều mặc y phục màu nâu, đầu đội mũ tròn, chân mang giày cao, đeo thanh gươm ngắn bên hông, trông vừa nhu hòa lại vừa uy phong.
      Người dẫn đầu là hai đại thái giám có y phục thêu bằng chỉ vàng, chỉ cần quan sát liền biết thân phận giống người bình thường, biết trong hai người họ ai là Đô đốc của Đông Xưởng.

      Tiêu Trường Ninh lo lắng nhiều hơn so với tưởng tượng. Nàng vô tình lui về phía sau bước, mười ngón tay siết chặt đến mức gần như xé rách ống tay áo được thêu tinh tế.
      Nàng len lén nhìn qua màn trân châu bằng vàng, khẩn trương tìm người.
      Nàng thấy vị thái giám đứng đầu phía bên tay phải có làn da trắng muốt như nữ nhân, khuôn mặt nhắn, ngũ quan thanh tú. Từng chuyển động của đều nhàng, mềm mại. Lúc này, tay vân vê nhánh phong lan, giữ nó lại bằng ngón giữa rồi lấy thanh đao chơi đùa với nó, lạnh lùng kéo dài điệu: "Hôm nay là đại hỉ, tại sao các ngươi đều khóc sướt mướt?"
      Thanh sắc bén kèm theo vài phần trang nghiêm, trái tim Tiêu Trường Ninh trùng xuống, nàng thầm nghĩ: Xong rồi, người này đúng là Thẩm Huyền!

      Người của Đông Xưởng khí thế hùng hồn, toàn bộ Tẩy Bích cung đều sợ đến ngây ngốc. Tiểu hoàng đế cứng miệng, giọt lệ chưa kịp rơi xuống vẫn còn đọng lại . Tiêu Trường Ninh cũng khá hơn, tay chân nàng run lẩy bẩy nhìn tên thái giám thanh tú, sau đó nàng cúi đầu lắp bắp: "Thẩm... Thẩm... Thẩm..."

      Tên thái giám chơi đùa với nhánh phong lan trợn trừng mắt, sau đó lười biếng cúi đầu hành lễ: "Trưởng công chúa gọi ai là thẩm thẩm [*]? Tại hạ là Thanh Long [*] ở Đông Xưởng, tên Phương Vô Kính, năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, ta dám để Trưởng công chúa người gọi ta là thẩm thẩm đâu."

      [*] Thẩm thẩm: bà dì, bà

      [*]Thanh Long: rồng

      Tiểu hoàng đế kéo tay áo Tiêu Trường Ninh, : "Tỷ tỷ, tỷ nhầm rồi, người này phải Thẩm Huyền."

      Tiêu Trường Ninh thở dài nhõm. May thay, Thẩm Huyền phải là tên ẻo lả này...
      "Ta hỏi các người đấy! ràng là đại hỉ, tại sao khí lại như có tang thế? Khóc cái gì mà khóc?" Phương Vô Kính xoay vòng thanh đao giữa những ngón tay thon dài, trừng mắt liếc nhìn mọi người: "Mau chóng ngừng khóc!"
      Trong phút chốc, tất cả đều mở to mắt, cố gắng để nước mắt rớt xuống.
      "Phương công công đừng giận, bọn họ khóc vì công chúa sắp phải gả đấy."
      Tiêu Trường Ninh mím chặt môi để phải bật cười, nàng đành phải chuyển ánh mắt sang phía đại thái giám đứng bên trái...
      Sau đó, nàng cứng đờ cả người.
      Tên thái giám này tay chân cũng thon dài, còn khuôn mặt tuấn, đoan chính. Tay cầm cây cung, lưng đeo những mũi tên bằng đồng, tư thế oai hùng, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, xung quang tản ra loại khí lạnh giống như là "Đừng đến gần ta"... Chẳng lẽ là Thẩm Huyền sao?
      "Công chúa điện hạ cần nhìn, hôm nay, Đô đốc Đại nhân có việc gấp cần xử lý, ngài đến đây đâu. Ngài dặn dò bọn ta đến đây đón công chúa." Dường như Phương Vô Kính cũng nhìn ra Tiêu Trường Ninh thấp thỏm yên, cất cây đao vào ống tay áo rồi chỉ vào kẻ mặt lạnh kia giới thiệu: "Còn đây là Chu Tước, tên Tương Xạ."
      Sau đó, hai người đồng loạt ôm quyền, quỳ gối: "Thuộc hạ khấu kiến Đô đốc phu nhân!"
      Những thái giám xếp thành hai hàng dài ở trước cửa phòng cũng quỳ xuống, đồng thanh : "Khấu kiến Đô đốc phu nhân."
      Tiểu hoàng đế Tiên Hoàn hít vào hơi rồi giọng : "Phương Vô Kính và Tương Xạ là sát thủ của Đông Xưởng, họ dẫn đầu cả trăm người, có thể gọi họ là xạ thủ bách phát bách trúng, họ đều là cánh tay đắc lực của Thẩm Huyền. Bọn họ ngẫu nhiên câu cũng có thể khiến cho triều thần dưới run rẩy."
      Chỉ là mấy tên thủ hạ được phái đến mà từ cao đến thấp ở Tẩy Bích cung đều sợ đến vỡ tim, nếu Thẩm Huyền đích thân đến đây biết gió tanh mưa máu đến mức nào đây?!
      Tiêu Trường Ninh thực cảm thấy mình sống còn lâu nữa!
      "Thái hậu nương nương giá đáo!"
      Theo tiếng hô "giá đáo", Lương thái hậu bước vào cùng với những cung tỳ nâng hai ống tay áo màu đen tuyền có lằn vân tím cho bà. Cuối cùng, bầu khí bế tắc trong Tẩy Bích cung bị phá vỡ.

      "Bái kiến Thái hậu nương nương." Phương Vô Kính hành lễ rồi lập tức phất tay, : "Giờ lành đến, mời công chúa điện hạ lên kiệu, Đô đốc Đại nhân ở Đông Xưởng chờ người để động phòng đấy."
      Tiêu Trường Ninh nghe xong hai chữ "động phòng" cả người liền run rẩy, nàng nắm chặt lấy tay Tiêu Hoàn, nhìn như cầu cứu: Động phòng? Ai có thể cho nàng biết thái giám động phòng thế nào ?
      phải là Thẩm Huyền giết nàng, rồi đem chôn cất cùng với "bảo bối" bị thiến của sao? Chẳng lẽ muốn lấy người ?

      Sau khi tự tưởng tượng cảnh kia, Tiêu Trường Ninh càng cảm thấy sợ hãi, hai hàm răng của nàng va lọc cọc vào nhau.
      "Khoan ." Lương thái hậu nặng nề : "Mặc dù Tiên đế nhân hậu, cho phép Thẩm Huyền đứng trong hàng ngũ "Cửu thiên tuế", nhưng là Phò mã của Đại Ngu, tại sao tự đến đón Trường Ninh?"
      "Thái hậu nương nương đừng trách, Đô đốc Đại nhân trăm công ngàn việc, thực thể đến." Nhìn thấy ánh mắt trầm của Lương thái hậu, Phương Vô Kính tươi cười vô cùng xinh đẹp: "Chưa đến nếu như Đô đốc đại nhân ngày đêm lao lực, sao Thái hậu nương nương có thể càng lúc càng nhàn nhã như vậy chứ?"
      "Ngươi!" Lương thái hậu siết chặt năm ngón tay giấu trong tay áo, bà nghẹn lúc lâu vẫn nên lời, sau đó khó chịu : "Dù như thế nào Trường Ninh cũng là huyết mạch hoàng thất, lần này ta gả nàng qua Đông Xưởng, ngươi đừng quên việc Thẩm đô đốc đồng ý với ai gia!"
      "Thái hậu yên tâm, chỉ cần người gây chuyện thị phi bên phía Cẩm y vệ ngôi vị Hoàng đế của Tiêu gia tuyệt đối yên ổn." xong, Phương Vô Kính thoáng nhìn Tiêu Trường Ninh mặc thân y phục đỏ xinh đẹp, đưa tay ra: "Công chúa điện hạ, mời người lên kiệu."
      Đôi môi đỏ hồng của Tiêu Trường Ninh hé mở, rất lâu sau nàng mới định thần lại, giọng run rẩy: "Đông Tuệ, mau ôm Hổ Phách đến đây."
      Hổ Phách là con mèo màu vàng nâu, năm trước Tiên đế tặng cho Tiêu Trường Ninh vào ngày sinh thần của nàng. Ở trong thâm cung, người và mèo làm bạn với nhau được năm, nuôi dưỡng tình cảm. Bây giờ phải xuất giá, nàng muốn mang theo con mèo này, cho dù tương lai phải xuống hoàng tuyền cũng có nó theo, sợ đơn.
      Cung tỳ Đông Tuệ gạt nước mắt, nàng ôm lấy con mèo. Con mèo này tính tình cực kỳ kiêu ngạo, thích người khác đến gần, nó giơ móng vuốt cào vào cánh tay Đông Tuệ cái rồi nhảy vào lòng Tiêu Trường Ninh.
      Tiêu Trường Ninh nhìn con mèo vàng nâu lười nhác trong lòng mình tránh khỏi đau thương: Hổ Phách à, ngươi có biết những ngày tốt đẹp của chúng ta sắp phải kết thúc hả?
      Hổ Phách hiểu, chỉ kêu "Meo" tiếng rồi nhắm mắt ngủ.

      Lúc lên kiệu xuất giá, Tiêu Trường Ninh cầm được, nước mắt rơi xuống như mưa, hai tỷ đệ nắm tay nhau muốn xa cách, trông giống như họ diễn vở tuồng sinh ly tử biệt. lúc lâu sau kiệu đón dâu mới bắt đầu xuất cung.
      Đoàn người đến Huyền Vũ môn rồi dọc theo vách tường cung cấm ra khỏi Đông Hoa môn, họ ven theo bờ sông thẳng đến Đông Xưởng.

      đường, người tò mò đến xem rất đông, nhưng ai hoan hô reo hò, tất cả mọi người đều có vẻ mặt đồng cảm, thậm chí có nhiều công tử còn lặng lẽ cầm miếng vải trắng để tưởng nhớ Trưởng công chúa sắp hương tiêu ngọc vẫn [*].

      [*] Hương tiêu ngọc vẫn: chỉ người con đẹp nhưng yểu mệnh.

      " đáng thương, công chúa như hoa như ngọc thế kia lại phải gả cho thái giám."
      "Cuộc đời trớ trêu..."
      "Đông Xưởng quá kiêu căng, sớm muộn gì cũng bị báo ứng thôi!"
      "Suỵt! Khắp nơi đều là người của Đông Xưởng đấy, chuyện cẩn thận chút!"
      Đáng tiếc, những tiếng này rất , nhanh chóng bị kèn trống trong ngày đại hỉ nhấn chìm.
      Thời gian đến Đông Xưởng rất ngắn mà mọi người đều có cảm giác như dài đằng đẵng.

      Kiệu hoa dừng lại, Hạ Lục và Đông Tuệ cố gắng tươi cười, cầm hộp trang điểm dặm phấn cho Tiêu Trường Ninh, dặm dặm lại, cuối cùng, hai cung tỳ lại tiếp tục khóc.
      "Công chúa điện hạ, người xuống kiệu được rồi, Thẩm đô đốc chờ đón người." Giọng của đại cung nữ Thu Hồng vang lên bên ngoài rèm xe, nhàng lo lắng: "Người của Thẩm đô đốc đều có mặt cả rồi, người..."
      Thu Hồng chưa dứt lời Tiêu Trường Ninh nghe thấy thanh tất cả thái giám có mặt ở Đông Xưởng đồng loạt quỳ xuống, những giọng sắc bén vang lên: "Tham kiến Đô đốc đại nhân!"
      Bên trong kiệu hoa, Tiêu Trường Ninh ngồi thẳng người, ôm chặt con mèo nâu vàng vào lòng: "Hổ Phách! đến rồi, làm sao bây giờ?! Bổn cung chết mất!"
      Hổ Phách bị thanh ồn ào làm tỉnh giấc, nó duỗi thẳng người, bất mãn kêu "meo" tiếng.
      Có tiếng bước chân nhàng tới gần, tiếp theo, giọng của nam nhân trầm thấp, dễ nghe truyền tới: "Đến rồi."
      "Đô đốc đại nhân, ta đón phu nhân đến cho ngài rồi." Phương Vô Kính mềm mại cười cười, : "Nàng hơi nhát gan, dám nhìn ngài."
      Tiêu Trường Ninh như bị trúng gió, nàng vô thức thu hẹp vai, nín thở.
      Thấy tấm rèm có động tĩnh, Thẩm Huyền cung kính tiến sát vào, giọng trầm thấp vang lên lần nữa: "Trưởng công chúa muốn tự mình xuống xe, hay để bản đốc giúp đỡ?"
      thanh ẻo lả giống như những thái giám khác nhưng lại có cảm giác cực kỳ bức người.
      Mà thôi, đưa đầu vào cũng là đao, lùi về phía sau cũng là đao, Tiêu Trường Ninh hít vào hơi sâu, cố gắng giữ tâm trí ổn định. Nàng nhìn hai cung tỳ lệ tuôn đầy mặt, : "Mau lau nước mắt ! Dìu bổn cung xuống kiệu."
      Hoàng hôn gần tắt, gió mùa thu giống như ngọn lửa, tấm rèm đỏ rực nhàng hé mở, Trưởng công chúa Trường Ninh mười bảy tuổi tuyệt đẹp, đôi môi hồng phơn phớt của nàng lộ ra dưới màn che trân châu vàng, bên ngoài ống tay áo là đôi bàn tay trắng muốt như ngọc.

      Vừa xuống kiệu hoa, thân thể mảnh mai của nàng đứng vững, nhưng rất nhanh sau đó nàng lấy lại thăng bằng. Bên cạnh kiệu hoa là nam nhân y phục màu đỏ giống nàng.
      Đó là nam nhân cao lớn.
      Công bằng mà trông Thẩm Huyền hung ác như nàng tưởng tượng, thậm chí có thể là tuấn mỹ phi phàm: da trắng, hàng lông mày dài, rậm rạp, bên dưới là đôi mắt phượng sâu sắc, cánh môi mỏng, hai gò má cao làm khuôn mặt tuấn mỹ của tăng thêm phần khí thế bức người.
      mình Thẩm Huyền đủ đáng sợ rồi, bây giờ còn có thêm con chó mực hung dữ ngồi cạnh .
      Tiêu Trường Ninh chưa bao giờ nhìn thấy con chó lớn như vậy. Toàn thân nó đều màu đen, móng vuốt sắc bén, nó to lớn đủ để vật lộn với con sói. Lúc này, nó nhìn chằm chằm nàng, cố gắng dò xét nữ chủ nhân mới đến...
      Thẩm Huyền sờ đầu con chó mực, thong thả nâng khóe miệng, nở nụ cười ý nghĩa vớiTiêu Trường Ninh.
      Last edited: 12/8/18
      nhoxbina, thuyt, Đỗ Thúy Loan11 others thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Chết!lọt hố rồi !!!:yoyo69:
      habang27 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :