1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Xuyên không] Mỗi ngày đi làm đều xuyên qua - Hồi Sênh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyết Hoa Khuynh Thành

      Huyết Hoa Khuynh Thành Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      48
      Chương 4: Gặp nạn

      Edit: Huyết Hoa Khuynh Thành

      Thời Niên ngơ ngác nhìn hồi lâu, đột nhiên rùng mình ớn lạnh.

      Tim đập thình thịch trong lòng, dường như muốn từ cổ họng mà nhảy ra, màn trước mắt quá mức chấn động, hầu như thể lý giải được những chuyện vừa trôi qua.


      Là…… Là tưởng tượng sao?

      Tay chân Thời Niên như nhũn ra, dép lê bên từ từ tuột xuống, va chạm mặt đất tạo tiếng “Bang”. bị dọa cho nhảy dựng, lúc này mới phát chuyện quan trọng hơn —— rơi xuống và mái của căn nhà có hai tầng, nóc nhà cách mặt đất gần mười mét. Thời Niên lẩy bẩy ngồi mái nhà, tầm nhìn có phần thoáng đãng , nhưng chốc nữa làm sao mà xuống?

      Những người khác đâu? Chắc chỉ có mình chứ? Phỏng vấn hay lắm cơ mà?!

      Thời Niên thử dịch người xuống, lập tức loạt cảm giác sắp ngã ập tới, làm sợ tới mức dám động đậy. Nhìn độ cao rùng mình kia mà choáng váng, xém chút nữa tan tàn. suy nghĩ, bỗng nhiên Thời Niên nghe được thanh từ đường phố phía trước truyền đến.

      Chẳng lẽ là bọn họ? vui mừng, theo hướng nhìn sang bên kia.

      Đường phố rộng lớn trống trải, vốn dĩ đến bóng người cũng thấy, lúc này từ cuối đường lại có thân ảnh lao tới. Đó là chiếc xe ngựa, tuấn mã bốn vó trắng như tuyết, dáng người mạnh mẽ, trước xe có nam nhân ngồi, thân khoác áo choàng màu đen, đầu mũ lá đội rất thấp, thấy khuôn mặt.

      Tay phải nam nhân vung roi “Ba” tiếng, con ngựa lao nhanh hơn. Vội vàng như vậy, dường như là chạy trốn khỏi người đuổi bắt. Cái ý niệm này vừa vụt lên, Thời Niên nghiêng người liền nhìn thấy từ trong ngõ phố, hắc y nhân bịt mặt phi thân mà ra, trường kiếm trong tay thẳng tắp hướng nam tử lái xe đâm tới!

      chậm mà chuyện nhanh, nam tử lái xe vung roi dài, vũ khí ở giữa trung va chạm nhau, mạnh đến mức tay hai bên đều run lên. Hắc y nhân nhảy vút lui về phía sau, mũi chân điểm lưng ngựa chút, lại xông lên lần nữa, nam tử kia cũng rút ra trường kiếm, nhưng phải để so chiêu, mà là chém đứt dây thừng buộc ngựa!

      Tuấn mã và thân xe tách nhau, tạo xung lực lớn, thân xe nghiêng sang bên đường lao , nhân cơ hội cưỡi ngựa chạy như bay. Thế nhưng hắc y nhân cũng đuổi theo, mà nhảy lên xe ngựa phá toang cửa xe, lại thấy trong thùng xe trống rỗng, hề có người muốn tìm!

      sửng sốt chút, lập tức tỉnh ngộ mình trúng kế.

      Nhìn nam nhân chạy trốn lên phía trước, lạnh lùng cười nhạo, gỡ cung tiễn trong xe xuống, giương cung nhắm ngay. Chỉ nghe thấy “Vút” tiếng, tuấn mã hí vang giơ móng trước lên, đem người lưng hất !

      Nam nhân bị ném mạnh xuống mặt đất, vừa mới nhấc đầu, liền nhìn thấy hàn quang lóe lên trước mắt, chút nghĩ ngợi, tháo mũ lá xuống lập tức ném !

      “Roạt ——”

      Mũ lá nứt thành hai nửa, nhàng rơi xuống mặt đất, lộ ra khuôn mặt phía sau.

      Mày tựa lưỡi kiếm, mắt như sao lạnh, khuôn mặt tuy cực kỳ trẻ tuổi, nhưng lại đỉnh tuấn lãng, ở dưới ánh trăng rực rỡ như ngọc thạch. Cộng thêm vẻ bề ngoài càng thêm chói mắt, bởi người cỗ khí chất ai bì nổi. Nam tử tự phụ vô lo, cho dù là hiểm cảnh như vậy, cũng là thờ ơ ngạo mạn.

      Gió thổi bay tà áo choàng đen, lộ ra cẩm bào màu trắng bạc phía trong, người này nghiễm nhiên là thiếu niên quý gia, là chính chủ mà hắc y nhân muốn bắt! Vừa rồi lại giả trang thành lái xe thân cận, còn làm suýt nữa bị lừa!

      Hắc y nam tử cắn răng, “Thực coi thường ngươi.”

      Thiếu niên cẩm bào thở dài, “Ta cũng xem các hạ rồi.”

      Tuy tranh thủ nhiều thời gian như vậy, nhưng vẫn bị hắc y nhân đuổi theo, xem ra công phu của thiếu niên quả nhiên còn kém xa.

      Hắc y nam tử đến gần, mũi kiếm trong tay hướng về phía . Thiếu niên cẩm bào : “Vậy là muốn động thủ? Giết ta cũng được, ít nhất cũng để ta làm quỷ minh bạch chứ.”

      “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

      “Ta muốn hỏi cái gì, ngươi đoán ra ư? Người phái ngươi tới là ai, lại vì cái gì mà muốn giết ta, trước khi chết, các hạ có thể phân phát thiện tâm, vì ta giải thích nghi hoặc được chứ?”

      Hắc y nhân , lát sau chỉ cười khe khẽ, “ đáng tiếc, ngươi mất mạng.”

      Tâm thiếu niên trầm xuống, chẳng lẽ, hôm nay phải chết tại chỗ này?!

      Thời Niên đến thở mạnh cũng dám.

      làm sao mà nghĩ tới chuyện rằng mình vừa đến, liền đụng phải màn như vậy. Vừa rồi con ngựa trúng tên ngã mặt đất, nhìn vũng máu tươi trào ra mà ghê người. Thời Niên lòng kinh sợ, mắt thấy hắc y nhân vừa giơ lên kiếm, trong đầu chỉ chứa đầy ý nghĩ, giết thiếu niên kia! giết thiếu niên giống như giết chết con ngựa kia!

      Tay sờ trong túi chút, lấy được đồ vật gì cũng mặc kệ, lập tức ném thẳng !

      Lần này vốn là do máu nóng xông lên, ném rồi chớp mắt mới hối hận. Xong rồi, cái hành động này chỉ có thể làm bại lộ chính mình, thực nửa điểm hữu dụng cũng có nha!

      Nhưng ở giây tiếp theo, vật kia giữa trung rơi theo đường cong hoàn mỹ, sai lệch, trúng ngay giữa đầu hắc y nhân.

      Lưỡi kiếm chỉ còn cách khuôn mặt thiếu niên nửa tấc, thân ảnh hắc y nhân lại nhoáng lên, ngã quỵ mặt đất.

      Thời Niên: “……”

      Dưới ánh trăng lạnh lẽo, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, thấy được Thời Niên nóc nhà đối diện.

      Từ góc độ của , chỉ nhìn thấy dưới màn trời xanh đen, có nữ tử ngồi nóc nhà. Quần áo nàng rất kỳ quái, thần thái cũng có chút hoảng loạn, lúc phát nhìn nàng, giật mình lập tức đứng lên, rồi lại run rẩy mà đứng vững. Sau lưng nàng là vòng trăng sáng, làm sinh ra ảo giác, rằng nàng tựa như đứng ánh trăng. Gió lay động mái tóc dài mềm mại, lại làm nàng giống như tiên nhân , tựa hồ trong nháy mắt tiếp theo cưỡi gió mà .

      Cái ý niệm này vừa nảy ra, liền nhìn thấy thân ảnh nữ tử nhoáng lên, ngã xuống thẳng tắp!

      “A ——”

      Tâm hoảng hốt, chút nghĩ ngợi lập tức nhún người nhảy lên, cánh tay cuốn lấy vòng eo nàng, vững vàng đỡ được nàng!

      Thời Niên bước hụt chân, cho rằng mình chết chắc rồi, nghĩ là có thể rơi xuống mặt đất an toàn. Vài giây trôi qua, mới thử mở mắt thăm dò.

      Đỉnh đầu là vòng trăng tròn, thiếu niên cẩm bào được Thời Niên cứu vừa rồi đem ôm ngang vào ngực, cúi đầu nhìn chằm chằm. Bởi vì ngược sáng, mặt theo đó nửa trong bóng đêm, nhưng vẫn có thể cảm giác được kinh sợ nguyên vẹn trong mắt , cùng vẻ thể tin được.

      Thiếu niên bình tĩnh nhìn , môi mỏng khẽ mở, “Nàng……”

      Thời Niên nhanh chóng thanh tỉnh, vội đẩy ra nhảy xuống mặt đất. Lòng bàn chân lạnh lẽo, chắc là dép lê rơi mất khi ngã. Hai chân để trần đứng lên mặt đất, nhưng tại rảnh mà lo việc đó.

      Hắc y nhân tê liệt mặt đất, bên ngoài trán có tia máu tươi, xem ra bị đập . Thiếu niên nhìn nữ tử tiến lên sờ soạng mạch đập của hắc y nhân, khẩu khí thở phào, “May quá may quá, chưa có chết.”

      còn đắm chìm trong kinh sợ, vô ý thức hỏi: “Nàng sợ chết? Vậy vừa rồi vì sao lại làm như vậy?”

      Thời Niên quay đầu, kinh ngạc : “Tôi mà làm như thế, phải chết.”

      Ngữ khí nàng đương nhiên như vậy, giống như gì đó ngu ngốc, điều này làm chân mày thiếu niên nhíu càng chặt. Đêm khuya như vậy, đột nhiên xuất thiếu nữ, cứu nhưng lại sợ người kia chết, nàng rốt cuộc…… là người phương nào?

      Thời Niên nhận thấy thiếu niên vẫn mực nhìn mình, trong lòng sinh ra cảnh giác. Đúng rồi, đây là địa phương xa lạ, người xa lạ trước mắt còn vừa bị đuổi giết, nghe bọn họ chuyện, hình như có bộ dáng lai lịch đặc biệt ……

      ngạc nhiên nghi ngờ, bên tai lại truyền đến thanh , “Ư……”

      Là hắc y nhân! liền có thể tỉnh lại nhanh như vậy!

      Tâm Thời Niên hoảng hốt, ánh mắt bỗng hướng đến phía cách đầu xa, nhìn thấy món đồ quen thuộc — gậy kích điện phòng lang của !

      Vừa rồi thứ thuận tay lấy được hóa ra là cái này! Trước tình huống hỗn loạn như vậy, lại còn có thể ném nó xuống, là tự bội phục chính mình!

      Thời Niên tiến lên nhặt gậy chích điện, đúng lúc hắc y nhân tỉnh lại thấy chọc thẳng qua, đầu gậy bị hắc y nhân bắt được!

      Thiếu niên: “Cẩn thận!”

      đầu hắc y nhân đau nhức, vừa mở mắt bị tập kích, càng thêm tức giận. Vốn tưởng rằng là ám khí gì ghê gớm, phát hóa ra chỉ là cây gậy tầm thường, khỏi trào phúng cười.

      Thời Niên cũng hơi hơi mỉm cười, ấn chốt mở điện áp.

      “Zic zic —— zic zic ——”

      Cả người hắc y nhân run rẩy dữ dội, trợn trắng mắt ngã quỵ mặt đất. Thời Niên còn lo đủ, tiếp thêm chút, nhìn nằm mặt đất vặn vẹo như múa máy, cuối cùng lại nghiêng đầu hôn mê.

      Lúc này Thời Niên mới yên tâm quay đầu, lại thấy thiếu niên cẩm bào mở to hai mắt, dường như vô cùng kỳ lạ, “Nàng lấy cái gì chọc vậy?!”

      Người này, hai lần đều là do cứu, vậy mà lại phản ứng kiểu này!

      Thời Niên bắt lấy tay , “Trước tiên đừng để ý chuyện đó, nơi đây nên ở lâu, chạy nhanh !”

      đường phố rộng lớn, có hai người cùng nhau lao điên cuồng. Bên tai là tiếng gió thổi vù vù, thiếu niên vừa chạy, vừa thỉnh thoảng nhìn về người bên cạnh. Tuy trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng biết nên mở miệng như thế nào, tại cũng phải thời điểm để chuyện, nghĩ, chờ thêm chút , chắc chắn có cơ hội hỏi nàng.

      Mắt thấy phía trước chính là giao lộ, người bên cạnh bỗng nhiên thả chậm cước bộ, tưởng là nàng thấm mệt, lại nghe được nữ tử : “Tôi nghĩ rằng, hai chúng ta cùng nhau tạo thành mục tiêu lớn, rất dễ bị phát . Thế này , chạy về phía đông, tôi chạy về phía tây. Chúng ta có duyên gặp lại nha!”

      Nàng xong, liền xoay người chạy. Thiếu niên sửng sốt chút, duỗi tay muốn bắt nàng, nhưng nàng vụt chạy còn nhanh hơn thỏ, tay bắt giữa trung, chỉ nắm được đoạn khí hư vô.

      Thời Niên ngừng chạy như điên, trong phổi dường như bị kim đâm, biết người kia có đuổi theo , chỉ mong là có, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là dám ở cùng với , quá mức nguy hiểm. Lại thêm hắc y nhân kia, biết còn có đồng lõa hay , tuy rằng bọn họ chắc chắn là chạy theo hướng người kia, nhưng tại nếu chạm mặt, kết cục cuối cùng hẳn cũng rất bi thảm……

      Mải miên man suy nghĩ, bỗng nhiên Thời Niên đụng phải người, vì thế mà ngã mạnh ngồi mặt đất. Lòng trầm xuống, xong rồi, chẳng lẽ miệng mình chính là quạ đen, đụng phải liền đụng phải?
      Lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn lên, lại ngây ngẩn cả người.

      Nhiếp Thành đứng ở phía trước, còn mặc quần áo lúc trước, cao nhìn xuống . Phía sau là Tô Canh và nam sinh mặt trẻ con kia, hai người đứng cách khá xa, nên thấy vẻ mặt của bọn họ.

      Thời Niên nhìn ngơ ngẩn, giống như bị đâm cho hóa ngốc. Cuối cùng Nhiếp Thành bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh, “ sao chứ?”

      Thời Niên ngẩng đầu, rất rất chậm mà hướng cười, “Vương bát đản, cuối cùng cũng……tới.”
      Những lời này vừa dứt, cuối cùng cũng chống đỡ nổi, hôn mê bất tỉnh.

      ————————————————————————

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Mọi người đoán đoán , người thiếu niên này là ai! (nháy mắt)

      Cá nhân ta thích chương này vô cùng a, từ trời giáng xuống tiểu tiên nữ và vân vân, nam tử liền cùng thiếu nữ nhất kiến chung tình! (ưỡn ngực tự hào)

      ---------------------------------------------------------------

      Hi hi, và tiểu tiên nữ theo trong những giấc mơ (ฅ´ω`ฅ)
      Huỳnh Thượng Hỷ, Hale205, 10122 others thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Hấp dẫn quá , ngồi đợi chương mới.:yoyo19::yoyo19::yoyo19:
      Huyết Hoa Khuynh Thành thích bài này.

    3. Huyết Hoa Khuynh Thành

      Huyết Hoa Khuynh Thành Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      48
      Chương 5: Trường An

      Edit: Huyết Hoa Khuynh Thành

      Thời Niên ngủ giấc lâu, khi tỉnh lại gần như biết mình ở nơi nào. nằm trong chăn, mơ mơ màng màng mà nghĩ, chuyện vừa qua giống giấc mộng dài. Mấy người kỳ quái hơn nửa đêm rồi mà còn tìm , mình là cục quản lý thời gì gì đó, muốn đưa chấp hành nhiệm vụ đặc biệt. Sau đó, bị đưa tới cái địa phương kỳ quái, thấy được thành Trường An hai ngàn năm trước, còn gặp cảnh truy sát…


      Quá kịch tính, có thể cân nhắc để cho Chu Tiểu Hồi viết chút, dễ mà kiếm được tiền hoa hồng(1).

      Thời Niên dụi dụi mắt, bỗng nhiên phát có chỗ là lạ. đầu phải trần nhà màu trắng quen thuộc, mà là màn che hé mở, chăn cũng phải loại in hoa văn thỏ con tự chọn, mà là màu xanh lá đơn điệu. Đây phải phòng , hơn nữa nó lại rất giống khách điếm của cổ trấn du lịch.

      Thời Niên chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác, trước kỉ án cách đó xa, có quay lưng về phía , hình như viết cái gì. Nghe được phía sau có động tĩnh, liền quay đầu cười, “ tỉnh.”

      “Tô…… Canh?”

      Tô Canh tới, ngồi xuống bên mép giường, “Là tôi. cảm thấy thế nào, có khó chịu nơi nào ? ngủ rất lâu, bên này lại có bác sĩ, may còn Nhiếp Thành có chút kinh nghiệm, chăm sóc vài phần.”

      Thời Niên cảm thấy đầu có chút đau, nguyên nhân là do thứ mới nhìn thấy, cũng là bởi lời của Tô Canh, “Nhiếp Thành, còn có……bên này? Bên này với bên kia?”

      bỗng nhiên ngừng lại, trong phút chốc đột nhiên tỉnh ngộ, “Cho nên, chuyện xảy ra tối hôm qua, đều là ?!”

      chờ Tô Canh trả lời, Thời Niên lại nghĩ gì đó, vùng xuống giường, chạy vội tới cửa sổ phía trước mà dùng sức đẩy.

      Ánh mặt trời chói gắt làm theo phản xạ nhắm mắt lại, chờ lần nữa mở ra, liền thấy mặt trời mới mọc treo cao, rọi chiếu những tòa nhà nối tiếp nhau san sát, mái hiên vểnh lên, cầu cong hình bán nguyệt, màu gạch màu ngói đều vẻ phồn hoa cùng hưng thịnh. đường lớn ngựa xe như nước, người lui tới lại phục trang khác lạ, nữ tử váy dài nhàng, cười xinh đẹp, nam nhân ăn mặc có kiểu văn sĩ, hay y phục sẫm màu che kín mặt, cũng có kiểu trang phục bình dân, lại thêm vài quầy bán hàng rong ở hai bên dọc phố rao hàng. Tiếng người như thủy triều vọt tới, cơ hồ như muốn bao phủ lấy .

      Vẫn là thành trì gặp đêm qua, chỉ là lúc này vào ban ngày thức tỉnh, lửa cháy hơi khói càng thêm vẻ chân .

      Thời Niên lẩm bẩm: “Nơi này là……”

      Tô Canh ở bên cạnh : “Trường An. Nơi này là Trường An của Hán triều.”

      Thời Niên che miệng, cuối cùng xác nhận nên sớm hiểu .

      , xuyên, qua!

      “Tháng 3 ngày 21, rạng sáng lúc 4 giờ 53 phút, huyền trận bất ngờ khởi động, Cục quản lý thời 7 xứ gồm đội trưởng Nhiếp Thành, Tô Canh, Lộ Tri Dao bị buộc phải xuất phát, người đồng hành còn có tân nhân Thời Niên chưa thông qua phỏng vấn. Điểm đáp xuống là tháng 5 năm 138 Trước công nguyên ……”

      Lộ Tri Dao viết đến đây, chưa từ bỏ ý định mà ngẩng đầu, “Đội tọa(1), chúng ta vừa mới tới đây, có cần thiết phải viết báo cáo tổng kết sớm như vậy ?”

      Nhiếp Thành đứng bên cửa sổ, dùng ống nhòm quan sát phía xa, “Tôi đây là vì muốn tốt cho cậu, viết trước, đỡ lát nữa cậu lại quên, nhớ cái này cái kia.”

      Kế hoạch lười biếng của Lộ Tri Dao bị nhìn thấu, cậu bất mãn thầm: “Viết báo cáo ràng là việc của , lúc nào cũng đều để lại cho em……”

      Thanh cậu rất , nhưng Nhiếp Thành lại nghe được, “Thế nào, làm việc thay tôi vui hả?”

      Lộ Tri Dao rùng mình, “Vui, đương nhiên vui! Giúp đội tọa làm việc đúng là vinh hạnh của tiểu nhân! Chỉ là cái báo cáo này … , quay về mà nộp cho nhóm lão gia tử quan trọng phía , thể viết khác chút ít được à!”

      Tự ý khởi động, bị ép xuất phát. Viết xuống tám chữ này tay Lộ Tri Dao đều run rẩy, 7 xứ luôn sắp xếp kế hoạch chu đáo chặt chẽ, vạn vô nhất thất(2), kị nhất là ngoài ý muốn, càng chưa đến việc bọn họ còn mang tới tân nhân cái gì cũng chưa biết!

      Cậu cân nhắc, hay là trước cứ đem báo cáo viết qua loa , nhìn cái kiểu ít nhất vạn chữ này dù chạy thế nào cũng thoát……TAT

      Nhiếp Thành nghe vậy im lặng, thuận tay ném ống nhòm ra sau. Lộ Tri Dao thiếu chút nữa hồn phi phách tán, nhảy dựng phen may mắn tiếp được, “Đây là ống nhòm quân dụng đó! Em nhờ bằng hữu trong quân đội Mỹ tìm được, SEALs thường hay dùng nó đấy! cẩn thận chút!”

      “Học SEALs cái khác , chẳng hạn xạ kích bắn vòng 10.”

      Lộ Tri Dao bị chọc trúng chỗ đau, thẳng dậy gào khóc, “Đội tọa thể như vậy!”

      Nhiếp Thành thèm để ý đến cậu, lại : “Cậu cảm thấy, huyền trận tối hôm qua, vì sao đột nhiên khởi động?”

      Nghe Nhiếp Thành nhắc tới chuyện này, Lộ Tri Dao tay ôm ống nhòm, thành thành : “ biết. Em cũng nghĩ rồi, khởi động được huyền trận, chỉ có thể là người sở hữu năng lực đặc biệt trong nội bộ chúng ta, ngay cả mấy lão gia tử đều làm được. Nhưng tối hôm qua em và đều có, em hỏi Tiểu Canh tỷ rồi, chị ấy cũng có năng lực đó, còn lại mấy người khác đều trường. Em nghĩ ra được.”

      “Cậu quên người.”

      Lộ Tri Dao sửng sốt, “ cái tân nhân kia? có khả năng, cho dù là chúng ta, cũng phải qua học tập cùng nhiều lần khổ luyện, mới có khả năng khởi động huyền trận, ấy vừa mới tới, sao có thể làm được!”

      Nhiếp Thành nhìn xa xăm, nhàng : “Đúng vậy, làm sao ấy có thể làm được.”

      Lộ Tri Dao gãi gãi đầu, tò mò, “Nhắc mới nhớ, Tiểu Canh tỷ ở bên kia chăm sóc, cũng biết tình hình thế nào.”

      Nhiếp Thành quay đầu lại, “Thế nào, lo lắng cho ấy?”

      Lộ Tri Dao lập tức lên tiếng phủ nhận, “Sao mà có thể! Em chỉ nghĩ ấy thoạt nhìn trông có vẻ tốt lắm, chết đấy chứ?”

      “Phanh” tiếng, cửa phòng bị cước đá văng ra, nữ tử vừa mới bị đánh giá là “trông có vẻ tốt lắm” hùng hổ vọt tới. Lộ Tri Dao ngẩn ngơ, “ làm gì thế?”

      Thời Niên lạnh lùng: “Tính sổ!”

      xông lên níu lấy cổ áo Nhiếp Thành. Bởi vì quá cao, phải giơ tay mới có thể hoàn thành cái động tác này, nhưng điều đó làm tổn hao khí thế của chút nào, “Vương bát đản! có biết đêm qua thiếu chút nữa là tôi mất mạng hả!”

      Nhiếp Thành nhớ lại tối hôm qua lúc tìm thấy , nhớ lại bộ dạng chật vật khi đó, “Đoán được chút.”

      Còn đoán được chút! Thời Niên càng nghe càng bực, sức lực tay thêm lớn hơn, làm Nhiếp Thành bị kéo nên hơi cúi đầu, “Chuyện ép buộc tôi đến đây, coi như là tôi so đo với , nhưng sao lại có thể đưa mình tôi đến địa phương nguy hiểm như vậy? có biết tôi lúc đó có rất nhiều, rất nhiều lo sợ ……”

      Đến cuối cùng, khí thế mạnh mẽ rốt cuộc cũng giảm xuống, thanh có tia run rẩy dễ phát .

      Nhiếp Thành trầm mặc chốc, nghiêm túc : “Chuyện này là do tôi thất trách. Tuy rằng phải là tôi cố ý, nhưng cũng làm cho gặp phải nguy hiểm, tôi vô cùng xin lỗi.”

      trịnh trọng như vậy, lại làm Thời Niên biết đối đáp như thế nào. trừng to mắt, lúc lâu sau lại thả tay buông ra, “Quên , quên , dù sao cuối cùng tôi cũng có việc gì, nhưng tuyệt đối có lần sau…… Về phần xuyên qua, xem như là tôi tới du lịch……”

      đến việc này, nhắm mắt chút liền từ Bắc Kinh đến Tây An, so với ngồi máy bay còn nhanh hơn nha! Thời Niên lung tung nghĩ.

      Nhiếp Thành hơi hơi mỉm cười, vỗ đầu cái, “Nếu tiểu thư đây khoan hồng độ lượng tốt lắm, lúc tỉnh lại chính là thời điểm. Chuẩn bị xuất phát.” câu cuối thực chất là với Tô Canh đứng ở cửa.

      Thời Niên giật mình, “Xuất phát? Mấy người lại muốn làm gì?!”

      xoay người muốn chạy, thế nhưng đỉnh đầu vẫn nằm dưới tay của Nhiếp Thành, làm trông như con quay xoay vòng tại chỗ, tránh thoát được.

      Thời Niên tuyệt vọng mà nhìn về phía đối diện, Tô Canh nghiêng đầu cười, : “Xuất phát…… gặp Vệ Tử Phu.”

      “Vệ Tử Phu?? Ý , là Vệ Tử Phu kia ư?? Vệ Tử Phu người ??!” xe ngựa, Thời Niên ngụm nuốt trọn hai khối bánh mì , nghẹn giọng hỏi.

      Lộ Tri Dao nhịn được nữa, “Tha tôi , có thể chú ý hơi chút tướng ăn của được ? Đói đến mức vậy à?”

      Thời Niên sớm chịu nổi cái người dương quái khí(3) này, liếc vẻ khinh thường, “Tha cho tôi, nửa đêm ngày hôm qua tôi bị mấy người đưa , vừa xuyên qua lại nhảy lầu, vừa bị đuổi giết lại té xỉu, suốt 20 tiếng đồng hồ có chút thức ăn nước uống, vậy tôi có được đói ?”

      Lộ Tri Dao bị chặn họng nên lời, Thời Niên hừ tiếng, quay đầu hỏi: “Mấy người định giải thích cho tôi chút? tại bán hàng đa cấp còn có đội huấn luyện kỹ càng trước, huống chi việc này của mấy người……”

      Thời Niên tìm ra được từ để hình dung. cơ bản xác định, mình gia nhập cái tổ đội chuyên xuyên , muốn tiếp thu việc này cũng quá khó khăn, dù sao từ cũng trải qua đủ loại việc lạ, sớm có chuẩn bị tâm lý từ trước. Huống hồ, chưa ăn thịt heo còn xem heo chạy, là thiếu nữ tri thức đương đại, số lần đọc qua tiểu thuyết xuyên thực cũng ít.

      Tuy nhiên, so với những tiểu thuyết trước đó mà chỉ mình xuyên qua so với tại chút bất đồng, dụng cụ nhóm người này chuẩn bị đầy đủ, nghe tối hôm qua bọn họ vội vàng xuất phát, còn mang theo hai cái ba lô lớn. Là Lộ Tri Dao lo lắng chuẩn bị tốt, bên trong túi chứa các loại đồ vật có khả năng dùng đến, tỷ như khối bánh mì ăn chính là từ trong đó lấy ra.

      Còn là cây nhà lá vườn, cam chanh thơm mát!

      Trong thùng xe truyền tới thanh , Nhiếp Thành : “Tô Canh, giải thích cho ấy chút.”

      Tô Canh gật đầu, “Còn nhớ huyền tối qua ?”

      Thời Niên hồi tưởng, ý Tô Canh chính là lúc biến cố phát sinh, dưới đáy giả sơn có những đường sáng giống như giống như huyền cầm(4) đó sao?

      “Chúng tôi trông nom thứ gọi là Thời Chi Huyền đó. Mỗi nhánh huyền đều đại diện cho đoạn thời gian, có thể là trăm năm, cũng có thể là ngàn năm, công việc của chúng ta, chính là giữ gìn những nhánh huyền này yên ổn. Thực ra đa số thời gian đều rất nhàng, bởi vì huyền tùy tiện thay đổi, cần đến chúng ta. Chỉ là, lúc trước xảy ra chút ngoài ý muốn, huyền động.”

      Thời Niên khỏi giật mình, “Huyền động, như thế nào?”

      “Huyền động, đoạn thời gian mà nó đại diện kia, cũng dao động. cách khác, lịch sử hình thành lệch , thậm chí, xuất thay đổi cực lớn.”

      “A, tôi nhớ ra rồi! Mấy người tối hôm qua có , đoạn thời gian này huyền động! Lịch sử nơi này, thay đổi như thế nào?”

      tại là năm 138 Trước công nguyên, cũng chính là Đại Hán triều dựng mới ba năm, chúng ta biết Hán Vũ Đế Lưu Triệt đăng cơ năm thứ tư. Dựa theo lịch sử, mùa xuân năm thứ hai nhìn trúng Hoàng Hậu Vệ Tử Phu, mang về trong cung, nhưng tại qua năm, Vệ Tử Phu vẫn trở thành phi tử của .”

      Thời Niên chút nghĩ ngợi, “Như vậy tốt sao, dù sao Hán Vũ Đế sau này cũng lầm lối, gả cho loại nam nhân cặn bã này làm gì?”

      Tô Canh: “……”

      Lộ Tri Dao: “……”

      Thời Niên thấy bọn họ như vậy, có chút chột dạ. Sau khi hơn mười tuổi liền xem bất luận cái gì liên quan đến lịch sử, biết mấy người này vẫn là dựa vào các loại phim truyền hình và truyền thuyết dã sử, nên chẳng lẽ có chỗ nào đúng?

      Tô Canh : “Thời tiểu thư ngày thường có xem tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ? Hoặc là phim ảnh?”

      “Xem qua…… ít?”

      “Vậy ít loại tiểu thuyết và phim ảnh kia có cho rằng, lịch sử là thể thay đổi hay ? Vệ Tử Phu nếu gả cho Hán Vũ Đế, ai sinh hạ cho Thái tử Lưu Cư? Nếu có Lưu Cư, làm thế nào sau này lại có Tuyên Đế Lưu Tuân? Như vậy, toàn bộ lịch sử Hán triều đều viết lại.”

      Thấy Thời Niên sửng sốt, Tô Canh tiếp tục: “Tất cả chúng ta có mặt hôm nay, đều là được xây dựng từ quá khứ xảy ra lúc trước. Thử nghĩ mà xem, nếu lịch sử thay đổi, tất cả mọi thứ sau này vẫn còn hình thành như cũ sao? , tôi và mọi người còn tồn tại sao? Đến lúc đó, e rằng tất cả chúng ta đều bị xóa bỏ.”

      Thời Niên hít ngụm khí lạnh, “Vậy nên……”

      Nhiếp Thành ngồi trong thùng xe, nhàng : “Vậy nên, chúng ta phải tới những thời đại mà bị thay đổi, sửa chữa nó, làm lịch sử trở lại chuẩn xác. Chỉ bằng cách như vậy, huyền mới có thể khôi phục ổn định.”

      Cái này lượng tin tức này so với tối qua quả thực còn lớn hơn, Thời Niên bị dồn hóa ngốc hồi lâu, rốt cuộc hiểu rằng, hoá ra lần này bọn họ tới đây là vì tác hợp cho Lưu Triệt và Vệ Tử Phu?!

      cẩn thận hỏi: “Nếu Vệ Tử Phu gả cho Hán Vũ Đế, vậy tại nàng ta ở đâu vậy?”

      Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, Thời Niên phát bọn họ tới đường phố náo nhiệt.

      Tô Canh : “Nơi này là chợ phía đông, chúng ta cần phải mua ít quần áo.”

      Bọn họ mang đồ vật nhưng có quần áo, áo ngủ của Thời Niên chắc chắn thể mặc, tại người chính là áo váy mượn chỗ lão bản khách điếm. Đời nhà Hán kỹ thuật dệt còn có hạn, cái mặc ở thời đại này cũng tính là thứ tốt gì, chất lượng hạng thường, màu sắc ảm đạm, vải liệu còn ma sát làm thực thoải mái.

      Bất kể đến niên đại nào, dạo phố vĩnh viễn là niềm thích của nữ tử. Vừa nghe đến việc phải mua quần áo, Thời Niên tức khắc hưng phấn, đem nghi vấn vừa rồi quăng sau đầu.

      Vừa rồi Tô Canh cho , thành Trường An Hán triều thực hành quản chế nghiêm ngặt, “Lý” là khu cư trú, thương nghiệp và thủ công nghiệp phạm vi là ở “Thị”, trong đó chợ phía đông hình thành từ sớm, thương nghiệp cũng vì vậy mà càng phát đạt.

      Thời Niên dọc đường nhìn chung quanh, chỉ thấy quán rượu sòng bạc, cửa hàng vũ phường xen kẽ san sát, người đường qua lại nhộn nhịp. Có nam tử mặc Hán phục, áo rộng tay dài, mũ cao nguy nga, ngồi bên đường gảy loại nhạc cụ Thời Niên biết; cũng có nàng Hồ cơ(5) dựa cửa bán rượu, minh diễm khiêu gợi, gặp phải khách nhân trêu chọc, nàng cười ném qua ánh mị nhãn, quả nhiên là hương sắc thơm ngát.

      Tam giáo cửu lưu(6), hội tụ đường, gom thành khu chợ sầm suất này.

      Thời Niên nhìn lúc, bỗng nhiên dâng lên cảm giác kỳ diệu. Lúc trước đều là bàng quan, cho đến khi dung nhập vào trong đó, mới ý thức ràng được, chính mình xuyên tới Đại Hán triều a.

      Chung quanh đều là người sống dưới Hán triều, nơi đây chính là khu thương nghiệp của Hán triều!

      thể rằng, rất thích!

      Quẹo qua hai khúc cua, bọn họ tới phường phục sức, chủ tiệm ra chào đón, nhiệt tình : “Các vị khách quan muốn mua xiêm y sao?”

      Thời Niên vừa định trả lời, lại phát có vấn đề. Khẩu chủ tiệm này chưa từng nghe qua, giống như tiếng địa phương nào đó, kỳ lạ hơn là, có thể hiểu ý tứ , tựa như trong đầu có cái máy tự động phiên dịch.

      Chuyện gì xảy ra vậy?

      “Đây là Hán ngữ cổ.” Tô Canh thấp giọng , “Thay đổi chút là thành thượng Hán ngữ cổ.”

      “Vậy tại sao tôi có thể nghe hiểu……” Thời Niên bừng tỉnh đại ngộ, cũng đè thấp thanh , “Năng lực đặc biệt?”

      Tô Canh cười, xem như là ngầm thừa nhận.

      Thời Niên cảm thấy vô cùng thần kỳ, bỗng nhiên nhớ tới đêm qua, hắc y nhân và thiếu niên cẩm bào kia khẩu cũng là như thế này, chỉ là lúc ấy chính mình quá khẩn trương, nên có phát .

      “Đúng, bọn ta muốn mua xiêm y……” Thời Niên mới mở miệng liền hối hận, sợ khẩu mình bị sai sót, nghĩ rằng lúc và chủ tiệm chuyện, giọng tự nhiên cũng thay đổi, cùng cổ nhân giống nhau như đúc.

      …… Cái này năng lực đặc biệt này trâu bò quá !

      Nhiếp Thành : “Hai tiểu muội của ta muốn mua mấy bộ xiêm y, ngươi đem các loại vải liệu tốt nhất trong tiệm ra .”

      Hào phóng như vậy ư? Thời Niên bị vị tổng tài bá đạo mới đưa mình đến Đại Hán triều trấn trụ.

      Ánh mắt chủ tiệm cũng sáng lên, “Đúng lúc tiểu điếm vừa có hai bộ váy dài mới may xong, khó khăn lắm mới tìm được hai vị nương hợp khí chất, hai vị có muốn thử lần?”

      Nhiếp Thành gật đầu, Thời Niên còn chưa kịp phản ứng, bị chủ tiệm và Tô Canh kéo vào bên trong. Lộ Tri Dao thấy người rồi, mới bĩu môi, “Chiêu này thành sao? Tiểu Canh tỷ đương nhiên là thành vấn đề, nhưng bà Thời Niên kia, em thấy dù trang điểm có thế nào cũng được……”

      Nhiếp Thành: “Phải ?”

      tin cứ chờ lát nữa mà xem, gà rừng chính là gà rừng, biến thành phượng hoàng được đâu. Kinh phí chúng ta cũng có hạn, nên cố gắng vô ích.”

      Hai người đợi hồi lâu, cuối cùng bên trong cũng truyền ra thanh , mặt Lộ Tri Dao còn treo vẻ trào phúng, vừa quay đầu thấy lại sửng sốt. Nữ tử đứng ở cạnh rèm cửa, kiện áo váy thô sơ lúc trước còn, mà thay đổi thành thân váy dài đỏ thẫm. Màu đỏ kia nhuộm công phu, tinh túy đến loá mắt, đai lưng thêu hoa bạch đế, tà váy chạm đất, vòng eo nhắn, dáng người toát lên vẻ yểu điệu, mũi sen duyên dáng kiều. Tóc dài uốn ra sau ót, dùng nhành trâm dài cố định, tôn lên mặt mày trong sáng, thông minh xinh đẹp.

      Chỉ là Thời Niên có chút lo lắng, ngừng lôi kéo tay áo mình, “Nhìn lạ lắm sao? Quần áo nơi này quá phức tạp, tôi mặc rất lâu……”

      Tô Canh cười : “ lạ chút nào, lại còn rất xinh đẹp. Tôi biết rất hợp màu đỏ mà.”

      Tô Canh cũng thay quần áo, mặc thân bạch y tựa lưu y, môi hồng răng trắng, mi mày như họa, hoàn toàn là mỹ nhân cổ trang.

      Thời Niên nhìn vài giây, tự đáy lòng : “Tiểu thư quá là khách khí.” Bản thân mình mỹ miều như vậy còn khen người khác xinh đẹp, xin tha thứ vì nhận nổi!

      tin ư? Vậy để cho nam sinh này , tôi chọn quần áo có phải rất hợp nhé?”

      Thời Niên cho rằng Lộ Tri Dao lại muốn giễu cợt, ai ngờ nam sinh kia hừ tiếng, quay đầu , giống như là lời nào để phản bác.

      Đây là thừa nhận xinh đẹp?

      Thời Niên thâm tâm nhảy dựng, vô thức nhìn về phía Nhiếp Thành. Nam nhân tỉ mỉ nhìn lát, lộ ra thần sắc hài lòng, “Rất tốt.”

      Thời Niên trong lòng xông lên cỗ vui mừng. Kỳ vừa rồi cũng nhìn chút, công nhận bộ váy này rất có khí chất, Tô Canh còn cho búi tóc cho , giúp so ngày thường còn xinh đẹp hơn nhiều.

      Biết thế lúc trước Chu Tiểu Hồi rủ mua hán phục nên cự tuyệt ha!

      Thời Niên nhất thời có chút say mê, hướng về gương đồng trong điếm thưởng thức bản thân, lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa hàng thấy có vài nam nhân qua, áo lông quần đen, thân hình cao lớn, dung mạo tục tằng, vừa nhìn liền biết phải là người Trung Nguyên.

      “Đó là người Hung Nô.”

      Thời Niên quay đầu lại, Lộ Tri Dao : “Hai tháng trước, Đại Hán và Hung Nô trải qua thượng nghị, quyết định hòa thân lần nữa, nửa tháng sau, sứ thần Hung nô vào Trường An, tiếp nhận hòa thân công chúa.”

      Hòa thân? Tại sao đột nhiên lại tới cái này?

      Thời Niên cũng biết gì về những chuyện đó, chỉ mơ hồ nhớ rằng, lịch sử Hán triều vẫn có hòa thân, nhưng mà hình như đều phải gả công chúa , mà là chọn nữ nhi hoàng tộc, hoặc là sắc phong cung nữ trong cung, chẳng hạn như Vương Chiêu Quân đại danh ngời ngời.

      “Tôi còn nhớ hình như thân phận hòa thân công chúa đều rất thảm, người bị lựa chọn lần này xui xẻo……”

      “Đương nhiên xui xẻo, vốn dĩ có thể thành Hoàng Hậu, tại lại phải gả tha hương, ở cùng những kẻ phàm phu tục tử.”

      Thời Niên: “Ừm…… hả hả?”

      Lộ Tri Dao cười xấu xa, “Cho nên mới số mệnh đều có quy luật, Vệ Tử Phu trở thành nữ nhân của hoàng đế, lại bị chọn thành hòa thân công chúa, phải gả Hung Nô làm Yên Thị.”

      Thời Niên trợn mắt há mồm.

      nhìn Lộ Tri Dao hồi lâu, đột nhiên lấy lại tinh thần, “Rốt cuộc là cái quái gì thế, các người mang tôi tới đây, chẳng phải gặp Vệ Tử Phu sao? Vệ Tử Phu thành hòa thân công chúa rồi, vậy gặp nàng bằng cách nào?!”

      “Nàng thành công chúa, tại ở trong cung, đương nhiên phải tiến cung gặp.” Nhiếp Thành .

      “Tiến cung, tiến như thế nào? Chúng ta là dân thường, chẳng lẽ muốn bí mật lẻn vào?”

      cần phiền toái như vậy, biện pháp quang minh chính đại.”

      “Là gì?”

      “Đệ đệ của Vương Thái Hậu, Võ An Hầu Điền Phẫn từ lần trước bị bãi nhiệm, vẫn luôn muốn Đông Sơn tái khởi, gần đây muốn tiến cống cho Hoàng đế tức cháu ngoại vài vị mỹ nhân. Bọn tôi thảo luận qua, nhất trí cho rằng đây là cơ hội ngàn năm có .”

      Nhiếp Thành khẽ cười, Thời Niên nhìn quần áo người, bỗng nhiên nảy lên cỗ dự cảm xấu.

      Nhiếp Thành : “ và Tô Canh xem như cũng có chút nhan sắc, thay y phục trang điểm vào, hẳn là có thể được tuyển làm mỹ nhân, trà trộn vào cung hành ……”

      ———————————————————————————————————————————–

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: chương này là rất rất rất dài!!! Tặng mọi người lễ vật 520!!!

      Xem đến đây mọi người hẳn là đều hiểu, truyện này liên quan đến lịch sử rất nhiều thời kì, nhưng lại là lịch sử bị vặn vẹo, hơn nữa ta am hiểu ít về lịch sử, tuy cũng thăm dò tư liệu các nơi, nhưng mọi người hãy xem đây như là tiểu thuyết tình cảm nương tay, ngàn vạn lần đừng dùng sách của ta làm sách sử ha ~ (thành kính cúi đầu)


      Chú thích:
      (1) Đội tọa: Giống như đội trưởng nhưng cách quý trọng hơn.
      (2) Vạn vô nhất thất: Tuyệt đối thể có sai sót nhầm lẫn
      (3) dương quái khí: Quái gở…
      (4) Huyền cầm: Dây đàn
      (5) Hồ cơ: Ca kỹ người Hồ, hoặc ý chỉ người Hồ xinh đẹp
      (6) Tam giáo cửu lưu: Đủ các hạng người.

    4. Huyết Hoa Khuynh Thành

      Huyết Hoa Khuynh Thành Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      48
      Chương 6: Hiến mỹ

      Edit: Mặc Mặc Vô Ngôn

      Thời Niên nghiêm túc cự tuyệt lời đề nghị này.

      “Công việc của mấy người đáng sợ, có còn là con người vậy, muốn đưa tôi tuyển tú á? Cứ coi như tôi là nhân viên tạm thời , cũng thể bắt tôi nhảy vào hố lửa như thế!”

      Lộ Tri Dao: “ xem phim truyền hình Thanh cung nhiều quá đấy, Hán triều làm gì có tuyển tú. Chỉ cần tiến cung là thành tiểu lão bà của hoàng đế, có chuyện bị vứt bảng tên đâu.”

      Thời Niên: …Cảm ơn cái giải thích của cậu! (╯‵□′)╯︵┻━┻

      Tô Canh an ủi , “ phải mình, tôi cũng , hơn nữa yên tâm, mọi chuyện cơ bản đều do tôi làm, chỉ cần đứng bên cạnh giúp tôi tay, tiện thể làm quen với công việc luôn.”

      Thời Niên còn chịu, “Tại sao lại bắt hai đứa con như chúng ta ? Hai tên đàn ông bọn họ thể được sao?”

      bọn họ là đàn ông rồi đấy, muốn vào hậu cung hoàng đế phải quá khó khăn à…”

      “Có gì khó, trong cung có đàn ông sao?”

      Tô Canh, Lộ Tri Dao: “…”

      Thời Niên giờ mới phản ứng được, hậu cung hoàng đế quả có đàn ông, nhưng hình như đều là…

      nghiêm mặt : “Các người cân nhắc chút nào sao? Tôi cảm thấy có thể, tất cả vì công việc!”

      Lộ Tri Dao sai, là do xem nhiều phim cung đấu, đến giờ vẫn để lại bóng ma trong lòng. Địa phương đáng sợ như hậu cung, câu tâm đấu giác(1), sợ mình chết thế nào cũng biết!

      Hơn nữa nghĩ, chuyện này từ khi bắt đầu là cường mua cường bán, hề muốn xuyên , nhưng chẳng hiểu sao lại đến bước này.

      Dựa vào cái gì? Bọn họ muốn kiểm tra xem có đủ khả năng gia nhập tổ chức , đáng lẽ phải là cân nhắc xem rốt cuộc có muốn vào hay đây!

      Bị an bài con đường làm hoạn quan Nhiếp Thành trưng ra vẻ mặt “Kiên trinh bất khuất”, nhàn nhạt : “Theo quy định, sau khi tới đây, phải làm xong nhiệm vụ mới được trở về. Nếu quả để Vệ Tử Phu phải gả sang Hung Nô, coi như chúng ta bị xóa bỏ, cũng phải vĩnh viễn ở lại Hán triều. muốn cả đời lưu tại đây?”

      Vẻ mặt Thời Niên hơi cứng lại, tiếp tục bổ sung, “Hay hoặc là, tự bọn tôi hoàn thành nhiệm vụ, mặc kệ , cho mình lưu lại đây.”

      Thời Niên: “…”

      Đòn uy hiếp trí mạng này, Thời Niên cực kì muốn cứng cổ câu “Bà đây sợ”, nhưng cuối cùng dám mạo hiểm. Sau khi suy sụp ba mươi phút, mới rưng rưng khuất phục.

      Mấy ngày tiếp theo, Thời Niên bị nhốt trong phòng, để học các kiến thức liên quan. Dẫu sao cũng là tiến cung, thể như người đui mà mò mẫm được. Tô Canh trải hành lý ra, dụng cụ rất đầy đủ, ấy còn mang cả máy đọc sách kindle, bên trong là đầy ắp tư liệu của các nhân vật lịch sử thời kì này! Thời Niên có cảm giác như mình quay trở lại thời học sinh, lúc ôn thi đại học cũng là hàng đống sách trước mặt mình như vậy.

      Vốn tưởng rằng ít nhất có thể có nửa tháng thời gian chuẩn bị, ai ngờ ba ngày sau Nhiếp Thành đến , mọi chuyện sắp xếp xong xuôi, ngày mai đưa với Tô Canh đến quý phủ Điền Phẫn.

      Thời Niên: “… Tôi còn chưa thuộc tư liệu của Điền Phẫn!”

      Dù sao lịch có quá nhiều kiện, nếu thường xuyên ôn tập quên. Thời Niên cảm thấy mình sắp xong đời, bắt lấy Nhiếp Thành đau khổ khẩn cầu, “Cho tôi thêm thời gian nữa , năm ngày! , ba ngày! Thầy ơi nếu ngày mai thi em bị ở lại mất!”

      Nhiếp Thành: “… Buông ra! Đừng ôm chân tôi!”

      Mặc cho khóc lóc cầu xin như thế nào, sáng hôm sau bọn họ vẫn lên đường. Thời Niên thay lại bộ giáng hồng khúc cư, ngồi trong xe ngựa giận dỗi bất bình.

      Tô Canh ngồi bên cạnh quan sát lát, : “Thời Niên.”

      Thời Niên ngẩng đầu, ấy cười : “Gọi Thời tiểu thư xa lạ quá, gọi cậu bằng tên có được ? Còn nữa cảm ơn nha, đồng ý bồi mình tiến cung.”

      Thời Niên gãi đầu, “, phải, tôi cũng phải vì cậu, là Nhiếp Thành… Nếu phải do ép, tôi mới đâu…”

      “Bất kể vì cái gì, cậu cũng giúp mình. A, suýt nữa quên, cái này trả lại cho cậu.”

      ấy đưa tới vật, màu đen, tròn trịa ngắn ngủn, giống như côn gỗ , chính là kích điện phòng lang của . Đêm đó té xỉu, khi tỉnh lại tìm thấy nó, còn tưởng là mình trong lúc hỗn loạn đem vứt nó mất.

      Thời Niên nhìn nó, lại nhớ đến thiếu niên cẩm bào đêm đó. Mà lại, là người đầu tiên gặp khi đến thời đại này, nhưng hề biết tột cùng là ai, bây giờ thế nào.

      “Nghe vật này cứu cậu mạng, đội trưởng đặc biệt dặn dò mình, đem trả nó lại cho cậu. Trong cung tình huống phức tạp, cậu mang theo nó, đến thời khắc mấu chốt có thể phòng thân.”

      Thời Niên có chút ngốc, “Là… Nhiếp Thành bảo cậu đưa cái này cho tôi?”

      Tô Canh gật đầu, “Cho nên cậu đừng lo lắng, coi như chúng ta có vào cung, đội trưởng cũng nghĩ biện pháp để liên lạc với chúng ta, để ý tình huống của chúng ta.”

      theo bản năng xoay đầu, gió lay động rèm xe, lộ ra khe hở nho , Nhiếp Thành giục ngựa theo bên xe. Hán triều sức sản xuất có hạn, ngựa chỉ có tầng lớp quý tộc mới dùng nổi, người bình thường chỉ có thể lái xe bò hoặc xe la, thế nhưng vừa mới xuyên qua liền tậu được con bảo mã. giờ phút này mặc thân y, ngồi ngay ngắn lưng ngựa, có chút cao ngạo, cũng có chút lạnh nhạt.

      Thời Niến nắm chặt kích điện, hồi lâu, lẩm bẩm: “ mà tốt như vậy ư? Mình mới tin đâu…”

      Trạch đệ của quý tộc Trường An chủ yếu nằm rải rác phía bắc Vị Ương Cung, gọi là “Bắc cung giáp đệ(2)“, nổi tiếng là nơi quan lại sinh sống. Vũ An Hầu Điền Phẫn cũng ngoại lệ, Thời Niên và Tô Canh tiến vào phủ đệ của , bắt đầu tiếp nhận dạy dỗ trước khi nhập cung.

      Sau khi tiến vào mới phát , mỹ nhân muốn đưa tiến cung lần này chỉ có hai người, mà còn có hai tỳ nữ do Vũ An Hầu phủ nuôi từ , người là Nguyệt Dung, người là Liên Kiều, cả hai đều có dung mạo xuất chúng, giỏi ca hát nhảy múa, vừa nhìn liền biết phải nha hoàn bình thường.

      Tô Canh : “Đây mới là trình tự bình thường, ban đầu Vệ Tử Phu cũng là người hát trong phủ Tín Dương công chúa, được dày công dạy dỗ hy vọng ngày được hoàng đế để ý.

      ràng người này vô cùng hiểu , vậy mà vẫn nguyện ý đưa hai người bọn họ tiến cung, Thời Niên có chút kì quái. Tô Canh giải thích: “Điền Phẫn người này có tài, lại quyền lực, sau khi miễn quan ta hi vọng có thể chiêu mộ nhân tài, củng cố thế lực lớn mạnh cho bản thân. Cho nên, đội trưởng tặng trân bảo cho , lại nghĩ biện pháp lấy được thưởng thức của , sau cùng dâng tặng chúng ta là hợp lẽ.

      Nghe đơn giản, nhưng có thể trong số nhiều triều thần chọn trúng Điền Phẫn, lợi dụng tính cách và hoàn cảnh của để đạt được mục đích của mình, ánh mắt này phải là ánh mắt mà người bình thường có thể có.

      Nhưng Thời Niên cũng có tâm tình cảm thán lợi hại của Nhiếp Thành, đơn giản vì quá! bận! rộn!

      Tiến cung dù gì cũng là đại , Hầu phủ an bài người chuyên dạy dỗ quy quỷ. Hành lễ, đứng, ngồi, nằm, xưng hô với các quý nhân trong cung, còn có lễ nghi khi gặp vua, tất cả đều phải học. Thời Niên ban ngày bị hành hạ đến mức thống khổ chịu nổi, ban đêm còn phải học thuộc các tư liệu lịch sử, ngay đến cả Tô Canh nhìn cũng đành lòng, khuyên nghỉ ngơi đúng giờ. Nhưng Thời Niên dám. sợ chết.

      Đại khái cũng vì lý do này, hai người ít chuyện với hai tỳ nữ kia. Chỉ là ngày nào đó, khi mọi người học sở thích của đương kim bệ hạ, Liên Kiều buột miệng hỏi: “Các ngươi xem, bệ hạ rốt cuộc là người như thế nào? Ngài nhìn thấy ta… nhìn thấy chúng ta, thích chúng ta sao?”

      Vẻ mặt nàng ta mang theo ao ước, gò má có chút ửng đỏ. Từ thân phận tỳ nữ hèn mọn, đột nhiên được chọn, có cơ hội hầu hạ nam nhân tôn quý nhất thiên hạ. Hôm nay học những điều liên quan đến ngài, tiểu nương người còn chưa thấy, xuân tâm nhộn nhạo.

      Thời Niên và Tô Canh hai mắt nhìn nhau, lên tiếng.

      ra theo cái nhìn của Tô Canh, các nàng căn bản nhất định có thể thấy hoàng đế. Hoàng hậu tại là đại danh đỉnh đỉnh Trần A Kiều, hay ghen tuông hống hách, có mẫu thân là Quán Đào Trưởng công chúa cùng Vương thái hậu đứng sau, ngay cả hoàng đế còn nhượng bộ nàng. Nhưng mà như thế càng tốt, mục đích của hai người chẳng qua là vào cung tìm Vệ Tử Phu, chứ phải làm tiểu lão bà của hoàng đế.

      Có điều, nghĩ đến tư liệu về đoạn lịch sử này, Thời Niên có chút hiếu kỳ. Hán Vũ Đế Lưu Triệt, đây thể nghi ngờ là hoàng đế nổi danh nhất lịch sử Hán triều, sách sử văn võ vẹn toàn, hùng tài đại lược, tay khai sáng thời kì hoàng kim tiền Hán, nhưng Thời Niên thấy hứng thú với chuyện phong lưu của hơn. Trần A Kiều, Vệ Tử Phu, Lý phu nhân còn có Câu Dặc phu nhân, từ thiếu niên đến khi thành lão già, vị nhân huynh này mỗi giai đoạn đều lưu lại câu chuyện đặc sắc, chút nào cam lòng chịu đơn!

      thất thần, bên tai vang lên thanh. Từ ngoài phủ ngoại truyền vào, chung quanh trở nên ồn ào, người người như lâm đại địch. Thời Niên thấy cung nữ chạy tới, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      Tỳ nữ cúi chào, vẻ mặt khẩn trương, “Bệ hạ cải trang giá lâm, quân hầu ra tiếp giá! Mấy vị nữ lang cũng mau chuẩn bị , lát nữa có lẽ có người lệnh ra ngoài phục vụ!”

      “Loảng xoảng.” Thời Niên quay đầu, nhìn thấy Liên Kiều bởi vì quá kích động mà làm rơi bình rượu xuống dưới đất.

      Ngự giá thân lâm, dưới Vũ An Hầu phủ đều bị kinh động. Thân binh toàn bộ được điều động, cầm kích đeo kiếm bảo vệ xung quanh Hầu phủ, tôi tớ trong phủ cũng chuẩn bị sẵn sàng, đơi có lệnh liền phục vụ. Hết thảy đều phải thầm tiến hành, tránh cho làm quý nhân mất hứng.

      Gió êm sóng lặng, cứ như có chuyện gì xảy ra ở chính đường Hầu phủ, Điền Phẫn cung kính quỳ gối, đối với người đứng : “Bệ hạ tới tại sao trước tiếng? Thần quả là thụ sủng nhược kinh…”

      Ánh mắt lướt quanh, hoàng đế cả người huyền y, tùy ý ngồi xuống. năm nay mới vừa mười chín tuổi, vẫn chưa tự mình chấp chính, bình thường cũng có việc gì làm, giống như hôm nay, mang theo bảy tám người hầu bá kiều du ngoạn, đường về thuận đường tới phủ đệ mình.

      Bởi vì thả lỏng, thanh hoàng đế lộ ra chút lười biếng, “Trẫm đến thăm cữu cữu, cần gì phải chuẩn bị? Đương nhiên muốn tới tới thôi.”

      thân thiết như vậy càng làm Điền Phẫn kích động hơn. Từ năm Kiến Nguyên thứ hai sau khi bị Đậu Thái hoàng thái hậu miễn chức thừa tướng, vẫn chờ mong ngày đông sơn tái khởi, bây giờ thể trông cậy vào a tỷ nữa, biết chỗ dựa lớn nhất của mình lúc này chính là đứa chất nhi làm hoàng đế này, việc muốn hiến mỹ nhân cũng là vì lý do đó.

      Hai người tán gẫu đôi câu, chẳng qua đều là chuyện triều đình thế cục, Điền Phẫn nhìn thấy dáng vẻ mất tập trung của Lưu Triệt, lựa lời hỏi: “Nghe , bệ hạ gặp được tiên nữ?”

      Hoàng đế bưng vò rượu, nghe vậy sửng sốt chút, “Cữu cữu nghe được ở đâu?”

      “Trong cung đều đồn, bệ hạ khi đường trở về từ Cam Tuyền hành cung, nửa đường gặp tiên tử, về sau liền thất hồn lạc phách…”

      Giọng điệu trêu chọc, tựa như trưởng bối giễu cợt vãn bối. Con ngươi Lưu Triệt thoáng qua chút u ám, khóe môi lại nâng lên, “Cữu cữu chỉ nghe được cái này sao?”

      Điền Phẫn có chút sửng sốt. Quả vẫn còn chuyện nữa, trong cung còn truyền, bệ hạ đêm đó ra là bị ám sát, nhưng a tỷ nhắc đến chuyện này. Chẳng lẽ… là ?

      Lúc do dự, Lưu Triệt đổi đề tài, “Cữu cữu cảm thấy, đời này, có tiên tử ?”

      Điền Phẫn nhìn giống như tức giận, thở phào nhõm, lá gan lớn hơn chút, “Thần biết đời có tiên tử hay , nhưng thần muốn, nếu có, vậy nhất định chỉ có bậc thiên tử như bệ hạ, mới có thể gặp được.”

      Lưu Triệt im lặng, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, tựa như muốn đám mây dưới ánh trăng lại xuất như lúc nhìn thấy nàng.

      Điền Phẫn : “Trong phủ thần có tiên tử, nhưng ngược lại có vài nữ nhi phàm tục, cũng may có vài phần linh tú xinh đẹp. Bệ hạ nếu cảm thấy hứng thú, bằng triệu người ra?”

      Lưu Triệt nhìn chăm chú, rồi cười.

      Ngón tay điểm điểm, lắc đầu : “Cữu cữu à cữu cữu… Được, nếu chuẩn bị, vậy gặp chút .”

      Tác giả có lời muốn : Cho nên, thiếu niên lúc trước chính là Triệt của chúng ta! Mọi người đoán có đúng ?! (・ω<)☆

      Chú Thích:

      1.Câu tâm đấu giác: dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau

      1. giáp đệ: biệt thự, nơi ở của quý tộc

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Há há, hóng cảnh gặp nhau của Lưu Triệt và Thời Niên :ex10::ex10::ex10:
      Huyết Hoa Khuynh Thành thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :