1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng - Tử Túy Kim Mê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 19.2:


      Ly Nam Khê đem hết ý nghĩ cho tổ mẫu, Lão phu nhân lại hỏi nàng thêm mấy vấn đề. Cuối cùng mới nhàng thở ra : “Tây Tây, âu cũng là tạo hóa cũng ngươi.”

      Ly Nam Khê khó hiểu. Nàng hỏi Lão phu nhân nguyên do, nhưng Lão phu nhân lại mực .

      Tuy nhiên, Ly Lão phu nhân lại cố ý dặn dò nàng phen: “Chuyện sau này liền dựa vào lý do thoái thác như ngươi với Trúc tỷ nhi, đồ này là ta cho ngươi, nếu có ai hỏi, ngươi cũng chớ có đem mọi chuyện ra.”

      Ly Nam Khê ngập ngừng: “Nhưng tỷ tỷ và mẫu thân……”

      “Cũng đừng .” Thần sắc Lão phu nhân đột nhiên trở nên nghiêm khắc, trầm giọng : “Ngươi nhớ kỹ, thứ này, chính là ta cho ngươi.”

      Ly Nam Khê bị bộ dáng trịnh trọng của Lão phu nhân làm cho giật mình. Nhưng nàng biết tổ mẫu rất thương nàng, tuyệt đối làm ra chuyện gì bất lợi với nàng. Cho nên, tuy vì chuyện này mà lừa dối tỷ tỷ cùng mẫu thân nên trong lòng nảy sinh chút bất an, nhưng cũng nghiêm túc đáp ứng.

      Ly Lão phu nhân lúc này mới ám thở phào nhõm, khuôn mặt ra vài phần ý cười, “Tây Tây hôm nay chuyến sợ là mệt mỏi rồi phải . bằng trở về nghỉ lát, buổi tối lại đây dùng bữa.”

      xong liền kêu Hồng Mai đưa Ly Nam Khê ra sân.

      .

      Ly Nam Khê rồi, Cố ma ma cũng là thập phần khó hiểu, dè dặt hỏi nguyên do.

      Lão phu nhân đem đôi khuyên tai Ly Nam Khê lưu lại đưa tới trong tay Cố ma ma, hạ giọng : “Ngươi xem phía dưới đôi khuyên tai này khắc cái gì?”

      “Phỉ Thúy Lâu?” Cố ma ma tỉ mỉ nhìn, “Dường như là khắc ấn ký của Phỉ Thúy Lâu.”

      sai.” Lão phu nhân trầm ngâm : “Nhìn nét chạm trổ này, nếu như sai đây hẳn là do Mạc Thất, đương gia trước kia của Phỉ Thúy Lâu, tự mình làm ra.”

      “Mạc Thất?” Cố ma ma kinh hãi, “ phải từ sau khi đem Phỉ Thúy Lâu cho người khác sau liền động thủ nữa sao?”

      “Cho nên , nguồn gốc của vật này thập phần quý giá.” Ly Lão phu nhân trầm giọng : “Trừ bỏ tân chủ nhân của Phỉ Thúy Lâu, sợ là ai có thể mời được Mạc Thất làm cái này, nhưng cố tình, ai biết được vị tân chủ nhân này của Phỉ Thúy Lâu là ai.”

      Đồ vật là Tây Tây nhận được ở Quốc công phủ.

      Phỉ Thúy Lâu thanh danh vang dội, nữ quyến nhà quyền quý trong kinh đều lấy việc mua được trang sức ở đó làm vinh dự. Mặc dù là vậy, Phỉ Thúy Lâu được sang tên bốn, năm năm, nhưng vẫn ai biết được tân chủ nhân là ai.

      Thân phận vị tân chủ nhân kia có thể che đậy được cho tới bây giờ, ắt hẳn đó là người quyền cao chức trọng, thể khinh thường.

      Đến tột cùng là người nào mà lại có thủ hạ có thể tự do ra vào Quốc công phủ, còn có thể được đích thân Mạc Thất làm trang sức cho?

      Ly Lão phu nhân dám nghĩ tiếp, cũng thể suy nghĩ.

      “Ngươi lập tức tìm Hạnh Mai, với nàng ta là chuyện này được phép lộ ra dù chỉ nửa chữ, chỉ đồ kia là ta cho Tây Tây. Lại đem đôi khuyên tai này giao đến tận tay Tây Tây, dặn dò nàng phải bảo quản cẩn thận, nửa điểm cũng được lơ là.”

      Ly Lão phu nhân cầm chuỗi dây bồ đề lăn lăn trong tay, thanh trầm ổn mang theo tia bất đắc dĩ.

      Quốc công gia tuy có thủ đoạn, nhưng có số việc lại thể tự chủ trương.

      Tỷ như việc hôn nhân của chính mình.

      Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối. Từ xưa đến nay đều là như thế.

      có trưởng bối nào lại để cho nữ nhi của mình đích thân gặp vị hôn phu để bàn chuyện chung thân đại , mọi chuyện đều phải thông qua trưởng bối trong nhà. Nếu nhận được đồng ý của trưởng bối, hôn căn bản thành.

      Mặc dù hoàng thân quốc thích xuất thân cao quý, cũng chạy thoát được vận mệnh này.

      Năm đó, thời điểm thánh thượng vẫn còn là Thái tử, vốn ái mộ nữ tử, nhưng cuối cùng, chẳng phải cũng thể cưới nữ nhi Trọng gia đó sao. Chỉ là Đế hậu hai người những năm gần đây luôn tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách), hoà thuận vui vẻ.

      - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

      Ly Nam Khê vừa về đến sân viện bị mẫu thân kêu , hỏi chuyện phát sinh trong cuộc tỷ thí cắm hoa hôm nay. Tứ nương vỗn muốn cùng Ly Nam Khê thương nghị xem có nên với Lão phu nhân tiếng hay .

      Trang thị cả giận: “Chuyện này còn cần cùng Tây Tây thương nghị? Nàng mới bao lớn chứ! Nàng mặc dù có chủ ý rồi sao? Theo ta thấy, nhất định phải cùng Lão phu nhân, có đạo lý bị người khi dễ đến đầu mà còn nén giận.”

      Tuy Trang thị có đôi khi xúc động quá mức, nhưng lúc này đây Ly Nam Khê thể thừa nhận, nàng cùng mẫu thân đều cùng chung ý nghĩ.

      Nhưng nàng còn có chút băn khoăn, “ giờ Trọng Đại phu nhân chỉ sợ là nhìn trúng Ngũ tỷ tỷ. Nếu như vậy, tổ mẫu nhúng tay vào chuyện này.”

      Lời này của Ly Nam Khê nghe có vẻ như có gì. Nhưng cẩn thận cân nhắc, chuyện này đúng là có chỗ ổn.

      Tứ nương dám tin tưởng nhìn Ly Nam Khê, giọng hỏi: “Chuyện hoa nghệ, muội xác định là Ngũ muội muội?” Nếu phải, vừa rồi Tây Tây như vậy.

      “Ân.” Ly Nam Khê nhàng gật đầu.

      Hồi nãy Trang thị nghe Tứ nương hết mọi chuyện, lúc này liền : “Tây Tây, ngươi chớ có bậy. Tuy rằng Lục tỷ nhi tình là Ngũ tỷ nhi làm, nhưng lời của Lục tỷ nhi có thể tin được mấy phần? bằng đem tình giao cho Lão phu nhân, để Lão phu nhân định đoạt ràng.”

      Ly Nam Khê cười khổ thôi.

      Mẫu thân được phụ thân bảo hộ quá tốt, khi xảy ra chuyện gì liền có ý nghĩ để cho người khác tới hỗ trợ định đoạt.

      Nhưng chuyện này Lão phu nhân từ đầu đến cuối đều tham dự, có thể hỗ trợ định đoạt cái gì?

      Ly Nam Khê biết được vu khống có cách nào khiến người khác tin phục, liền với Tứ nương: “Tỷ tỷ còn nhớ mộc phù dung của tỷ và mẫu đơn của Lục tỷ tỷ là màu gì ?”

      “Tất nhiên nhớ .” Tứ nương tiếp: “Mộc phù dung là màu trắng thuần, còn mẫu đơn là màu hồng phấn.”

      “Đúng vậy.” Ly Nam Khê chậm rãi ràng: “Chỗ cánh hoa mộc phù dung bị xé rách có dính chút màu đỏ.”

      Tứ nương nghe vậy, đột nhiên đứng dậy, dám tin tưởng nhìn Ly Nam Khê.

      Lúc ấy, hoa có màu đỏ, chỉ có mân côi của Ngũ nương. Nhưng nếu là như thế, trừ phi cánh hoa của Ngũ nương cũng bị xé rách, bằng nước màu đỏ từ cánh hoa dính vào đầu ngón tay nàng ta, càng dính vào đóa mộc phù dung của nàng.

      Chẳng lẽ hoa của Ngũ nương cũng bị tổn hại hay sao?

      Tứ nương trầm ngâm chút, đột nhiên nhớ lại khi Ngũ nương cắm hoa cố tình dùng cành lá để che lấp chủ hoa. Nàng vẫn tưởng rằng nàng ta muốn hiệu ứng nửa che nửa lộ, như nữ tử xấu hổ e ấp, nhưng có lẽ mọi chuyện lại phải như thế.

      Nàng ta chẳng qua chỉ muốn che giấu chuyện cánh hoa mân côi của nàng ta bị hỏng mà thôi.

      Ly Nam Khê nhìn thần sắc Tứ nương biểu lộ hiểu , trong lòng thầm nghĩ, mọi chuyện chỉ như vậy.

      Nàng sở dĩ lưu ý đến điểm đó là bởi vì từ lúc bắt đầu, nàng cảm thấy Lục nương làm loại chuyện này.

      Bởi vì mẫu đơn nở vào mùa đông là chuyện cực kỳ khó nên đóa hoa đó cũng thập phần quý báu. Lục nương dù có xúc động như thế nào nữa, cũng có khả năng ném lại đóa hoa mẫu đơn kiều nộn trong tay mà tìm mộc phù dung gây chuyện.

      Nếu cẩn thận làm ra chỉ chút sai lầm thôi, đóa mẫu đơn của nàng ta gặp phải phiền toái lớn, gia chủ cũng cấp cho nàng ta đóa mẫu đơn khác.

      Nghe tình là do Ngũ nương làm, nhưng lại nghĩ tới chuyện hôm nay Ngũ nương được Lương thị coi trọng, Trang thị khỏi có chút nhụt chí.

      “Nếu chuyện này phát sinh ở Quốc công phủ, tất nhiên phải cho ràng minh bạch với nàng ta!” Trang thị cả giận , nhưng lúc sau, sắc mặt thay đổi, khí thế cũng còn được như trước,

      “Nhưng nếu mai này nàng ta được gả đến Quốc công phủ, tình sợ là đơn giản như vậy.”

      Bây giờ là thời điểm mấu chốt, nếu tìm nàng ta nháo lên, chỉ sợ ngay cả Lão phu nhân cũng giúp cho Tứ phòng.

      Chẳng qua nghĩ nghĩ lại, Trang thị vẫn thập phần bực mình, “Nếu phải nàng cố tình chơi xấu, Trúc tỷ nhi chừng có thể đứng thứ nhất a.” Cái khác , chứ hoa nghệ, trình độ của Tứ nương có thể có chút thua kém Lục nương, nhưng khẳng định là có thể ăn đứt Ngũ nương.

      Ly Nam Khê nghĩ nghĩ, : “ sao. Quốc công phủ kia, gả qua cũng gì tốt.”

      Chỉ riêng mình vị Trọng Đại phu nhân Lương thị thôi là người dễ đối phó.

      Lại tưởng tượng đến vị Vệ Quốc công xấu tính nổi tiếng xa gần ……

      Trong thâm tâm Ly Nam Khê cảm thấy, sau này các nàng vẫn là tận lực tránh xa Quốc công phủ kia mới tốt.

      Thế nhưng Trang thị lại cảm thấy Quốc công phủ có gì đáng sợ.

      Giờ này trong lòng bà bị đè nén, nên cứ ngồi chờ ở trong phủ cũng có chút thoải mái, huống chi, những ngày tới, biết Đại phòng cùng Nhị phòng làm ra loại chuyện gì nữa đâu.

      Cân nhắc hồi, Trang thị với hai nữ nhi: “Ngày mai nếu có việc gì, ta mang hai người các ngươi Phỉ Thúy Lâu chuyến.”

      Thứ nhất là có thể tránh tranh đấu của hai phòng kia, thứ hai cũng có thể mua cho hai nữ nhi thêm chút trang sức thịnh hành.

      - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

      - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

      Trong Vệ Quốc công phủ, nha hoàn dẫn đường sau khi nhìn thấy mấy vị nương Ly gia lên xe ngựa rời khỏi Quốc công phủ, nàng liền bẩm báo tình mình nhìn thấy và nghe được cho Lương thị nghe.

      Đợi cho người hầu kẻ hạ trong phòng toàn bộ đều lui ra ngoài, chỉ còn lại Hướng ma ma, Lương thị mới hỏi Hướng ma ma: “Ngươi thấy như thế nào?”

      Hướng ma ma là ma ma quản trong phòng Lương thị. Lúc này được hỏi, liền thiệt tình thực lòng : “Vẫn nên xem thử ý tứ của Quốc công gia. Nếu quốc công gia để tâm đến vị nương nào, sau này phu thê hai người đồng tâm, Quốc công phủ này sợ là phải của phu nhân nữa.”

      Tuy rằng trong miệng là muốn xem ý tứ của Quốc công gia, nhưng thực tế lại là uyển chuyển cho Lương thị, nếu là Quốc công gia nhìn trúng người nào, tuyệt đối được chọn người đó.

      Lương thị trầm mặc lát mới : “Chuyện này ta có chủ ý.”

      Kỳ bà ta cũng có ý tưởng như vậy. Bởi vậy lúc Trọng Đình Xuyên chọn hoa của Ly Tứ nương đứng thứ nhất, bà ta liền làm ngược lại, đem vòng tay nạm hồng bảo thạch kia cho Ly Ngũ nương.

      Lương thị lại hỏi: “Vừa rồi mấy món ăn Giang Nam kia là như thế nào?”

      Nguyên bản thức ăn của phòng bếp đều được chuẩn bị tốt, ai ngờ lúc bày lên bàn lại bỗng nhiên nhiều ra mấy món.

      Lúc trước vì mấy vị nương ở đây nên bà ta cũng hỏi nhiều, miễn cho các nàng nhìn ra manh mối. giờ ngọ yến (yến tiệc buổi trưa) tan, cũng còn cố kỵ gì nữa.

      Hướng ma ma nhìn thấy sắc mặt Lương thị tốt, có chút chần biết có nên đem tình hình thực tế ra hay . Nhưng nếu bà ta , người khác cũng cho phu nhân, cho nên sau lúc lâu châm chước, Hướng ma ma vẫn đem lời ra: “Nghe là Thường An đại nhân phân phó.”

      “Thường An.” Bàn tay Lương thị đặt đầu gối nháy mắt xiết chặt, làm cho xiêm y xuất những nếp gấp sâu, “Trọng Lục, dám đưa người cắm vào phòng bếp của ta!”

      Quốc công gia ở Trọng gia xếp thứ sáu trong các vị thiếu gia. Lương thị từ sau khi Lão Hầu gia đem Trọng Đình Xuyên đặt dưới danh nghĩa bà ta, cơ bản đều xưng hô là Trọng Lục. Hướng ma ma nghe cũng quen.

      Bà vội vàng khuyên nhủ: “Mặc dù Quốc công gia quản nhiều, cơ sở ngầm lại bí mật như thế nào? Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, hôn nhân đại cũng phải do ngài ấy làm chủ. Quốc công gia mặc dù muốn, nhưng cũng chỉ có thể nghe ngài phân phó. Hơn nữa, việc hôn nhân này cũng được Hoàng Hậu nương nương gật đầu đồng ý.”

      phen giải thích của Hướng ma ma làm lửa giận trong lòng Lương thị giảm đôi chút.

      Đúng vậy. Chỉ cần nắm chắc việc hôn nhân của trong tay, chọn ra nương có lợi với bà ta, cũng sợ sau này có thể làm ra được chuyện gì.

      “Ngươi phải lưu ý nhiều hơn.” Lương thị phân phó Hướng ma ma, “ tình bên trong hay bên ngoài phủ đều phải chú ý hỏi thăm cẩn thận. Tuyệt đối được để xảy ra điều gì sơ sót. Đặc biệt là vị Ly gia Tứ nương kia.”

      Lương thị thập phần để ý chuyện này.

      Vừa rồi Trọng Lục chính là chọn vị Ly Tứ nương này đứng thứ nhất, lại còn cho người làm thêm mấy món ăn Giang Nam. Mà vị Ly Tứ nương này cũng vừa từ Giang Nam trở về lâu.

      Cái sát thần kia chẳng lẽ là động tâm với Ly Tứ nương?

    2. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Già rồi nên mưu sâu kế hiểm. Giả vờ chọn chị để được lấy em. Nam Khê chạy trời khỏi nắng rồi.
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      đọc hồi thấy đầu mình to ra
      sao mà lắm mưu ma chước quỷ thế
      chị còn chưa biết lòng
      lại chẳng thể trực tiếp rước người về
      haizzzz :yoyo57:
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    4. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 19.3:



      Nghe lời Lương thị phân phó, Hướng ma ma vội vàng vâng dạ.


      Ra cửa sau, Hướng ma ma càng nghĩ càng bực mình chuyện xảy ra hôm nay. Nghĩ đến tình là do Thường An bên người Trọng Đình Xuyên làm, liền gọi tiểu nha hoàn lại gần, thấp giọng : “Ngươi tới phụ cận sân viện của Quốc công gia hỏi thăm, nhìn xem mấy vị Thường đại nhân hai ngày nay làm những gì.”


      Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ: “Quốc công gia cùng mấy vị đại nhân nếu phát giết chết nô tỳ a.”


      Hướng ma ma quen nhìn bộ dáng tiền đồ này của nàng ta, thấp giọng : “Ngươi vừa thấy biết là cái đồ được tích gì! Cũng chỉ là hỏi thăm mấy câu thôi, bọn họ làm sao có thể chú ý đến ngươi. Mau xem chút. Nếu có thể thu thập được chút tin tức gì, ta cho ngươi vào làm việc trong sân.”


      Tiểu nha hoàn còn chưa chải đầu (chắc là chưa trưởng thành), bởi vì tuổi còn , cho nên ra vào sân viện cũng bị hạn chế như bọn nha hoàn hoàn lớn tuổi hơn.


      Nàng vốn là nha hoàn phụ trách xử lý hoa cỏ hai bên lối mòn cùng hành lang trong phủ, nếu có thể vào trong sân viện hầu hạ chủ tử, ít nhất cũng được thăng lên làm tam đẳng nha hoàn.


      Nghe Hướng ma ma bảo đảm như vậy, hai mắt tiểu nha hoàn sáng lên, cũng bất chấp lo lắng của mình lúc trước, lập tức cất bước chạy làm việc.

      .


      Thường An lúc này đứng do dự bên ngoài thư phòng của Trọng Đình Xuyên. Mắt thấy lui tới cũng mười mấy vòng, nếu còn đem tình hồi bẩm có vẻ quá nhút nhát, Thường An chỉ có thể thầm than trong lòng, phóng bước chân nhàng vào phòng, lại cẩn thận đóng cửa phòng.


      Người trong phòng múa bút hành văn. Bên cạnh trang giấy là cái nghiên mực Đoan Khê xanh thẫm, bên sườn của nghiên mực có đóa hoa biết tên. Bởi vì rời khỏi đất lâu, lại được tưới nước nên cánh hoa có hơi héo rũ, nằm bên nghiên mực Đoan Khê vừa dày vừa đậm màu làm cho nó càng thêm gầy héo mảnh mai.


      Nam tử lúc đề bút chấm mực như có như liếc mắt nhìn qua đóa hoa cái, ánh mắt vốn đạm mạc cũng thoáng hòa hoãn ít, còn mang chút độ ấm.


      Nghe được tiếng mở cửa, nam tử cũng xoay người lại nhìn. Tầm mắt nhìn đóa hoa liền dời , dừng lại mặt giấy phía trước mặt.


      Dáng người những thon chắc mà vóc người còn cực cao. Mặc dù Thường An cũng được xem là nam tử có vóc dáng trung đẳng, nhưng lúc nhìn, vẫn phải ngẩng đầu lên mới có thể thấy đôi mắt của đối phương.


      Nhanh chóng liếc mắt cái, Thường An liền vội vàng cúi đầu, sống lưng có chút căng cứng, giọng : “Ngự lâm quân tả thống lĩnh.”


      tiếng vang mạnh đột nhiên vang lên.


      Ngòi bút dính mực nước bởi vì bị bẻ gãy đột ngột mà tạo thành đường vòng cung rồi rơi xuống đất. Mực nước trêm đầu bút xẹt qua đường trung rồi dừng lại mu bàn tay trái của Thường An, như bông mặc (mực đen) hoa nở rộ.


      chút cử động cũng dám, đầu rũ càng thêm thấp.


      định rồi?”


      Giọng nam nhàn nhạt lọt vào tai, lạnh lẽo như thanh trong kim thạch, đanh thép mạnh mẽ, cực kỳ dễ nghe nhưng lại làm cho người khác rét mà run.


      Thường An lúc này sớm thu hồi bộ dáng cười tủm tỉm ngày thường, khuôn mặt đoan túc thập phần gian nan mở miệng: “Vâng. Thường Khang mới vừa nhận được tin tức liền cho người chạy nhanh về bẩm báo với thuộc hạ, ý chỉ của bệ hạ chỉ sợ là lâu lâu nữa được truyền .”


      “A.” tiếng cười cực lại mang theo nửa điểm ý cười, chỉ có vô tận châm chọc, “Bà ta vẫn nóng nảy như vậy.”


      bên an bài hôn cho , bên kia cũng nhàn rỗi, nhanh chóng nghĩ biện pháp để lưu lại kinh thành.


      vốn có ý định qua năm sau liền trở về Bắc cương tiếp tục lãnh binh tác chiến. Nhưng bà ta vậy mà lại đến trong cung khóc lóc hồi, tình liền chuyển biến theo hướng hoàn toàn bất đồng.


      Đầu tiên là hôn , tiếp theo là lưu lại kinh thành. Sau này là gì nữa đây?


      Thường An lại : “Phu nhân cũng là mảnh hảo tâm. Gia, ngài ——”


      “Mẫu thân có khi nào là muốn tốt cho ta?” Trọng Đình Xuyên chậm rãi xoay người lại, phất ngoại bào cái rồi ngồi xuống.


      ngũ quan thâm thúy, tướng mạo thập phần xuất chúng. Nhưng bởi vì ánh mắt quá mức sắc bén lạnh lùng, khiến người khác chỉ dám liếc nhìn. Kinh diễm qua cũng còn dũng khí ngẩng đầu nhìn lại.


      Trọng Đình Xuyên mạnh mẽ ngồi, nâng ngón tay gõ lên tay vịn ghế dựa, nhàn nhạt : “ thám thính được lúc trước phu nhân những gì với Hoàng Hậu nương nương ?”


      Hoàng Hậu cùng Lương thị bàn bạc cụ thể những gì cũng chịu cho .


      Lúc trước vốn tính toán nghe theo xếp đặt của hai người kia, vì vậy luôn suy nghĩ biện pháp cản trở, sau đó mới tự mình hành .


      Chẳng qua……


      Chẳng qua mấy ngày nay liên tiếp xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn làm cảm thấy, có những thời điểm cùng số việc, nếu có thể 'dựa theo người khác an bài' hay 'thuận lý thành chương', có lẽ cũng quá khó ưa. Thậm chí còn có chút chờ mong.


      Bởi vì có ý định muốn lưu lại trong kinh, mới nghiêm túc an bài mọi chuyện, đồng thời cho thuộc hạ điều tra ràng từng chi tiết.


      Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.


      Xưa nay vẫn thế.


      Thường An chuyên phụ trách thám thính những chuyện cơ mật, nghe Trọng Đình Xuyên hỏi tới liền trả lời:


      là, hy vọng gia sau khi hôn được định ra mau chóng thành gia lập thất, hưởng thụ niềm vui gia đình. Phu nhân cầu Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương liền nhắc chuyện này trước mặt Hoàng thượng, bấy giờ Hoàng thượng mới hạ chỉ."


      Nghĩ nghĩ, đánh bạo khuyên: “Kỳ chức vị Tả thống lĩnh cũng có gì là ổn, nếu lại được thăng lên bậc nữa chính là Tổng thống lĩnh Ngự lâm quân. Bệ hạ ra vẫn rất là tín nhiệm Đại tướng quân.”


      Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nhìn Thường An, tầm mắt giống như lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào, làm cho lòng người hốt hoảng.


      Thường An tự chủ lui về phía sau nửa bước, cố gắng giữ vững thân mình. Chẳng qua là sống lưng mạnh mẽ vừa rồi bởi vì kinh hãi mà cung kính hạ xuống.


      Trọng Đình Xuyên chậm rãi thu hồi tầm mắt, ánh mắt nặng nề nhìn ra cây liễu phía ngoài cửa sổ, lời.


      đương nhiên biết , Ngự lâm quân phụ trách phòng vệ hoàng cung và toàn kinh thành, người đảm nhiệm vị trí Tổng thống lĩnh Ngự lâm quân, chỉ có thể là thân tín của hoàng đế.


      ra chức vị này hoàn toàn phải là vấn đề.


      Đây chính là chức quan tòng (phó) tam phẩm. vốn có tước vị nhất phẩm trong người, lại được phong làm Đại tướng quân. Với vị trí là cận thần của thiên tử, bất luận là bá quan văn võ trong triều, ai cũng phải cho vài phần mặt mũi.


      Hơn nữa cũng biết, Hoàng Thượng điền vào vị trí này là muốn dọn đường để sau này có thể thuận lợi đảm nhiệm chức vụ Tổng thống lĩnh Ngự lâm quân, tiện đà đẩy vào vị trí Cửu Môn Đề Đốc.


      Cửu Môn Đề Đốc bây giờ, Mạnh đại nhân, ban đầu cũng từ vị trí này được hoàng đế từng bước bồi dưỡng lên. giờ mạnh đại nhân tuổi tác cao, chỉ sợ là qua mấy năm nữa là phải cáo lão hồi hương.


      Hoàng đế lúc này lại đem an bài như vậy, dụng ý rất ràng.


      ra hai năm trước, hoàng đế cũng nhiều lần khuyên ở lại kinh thành, chỉ là uyển chuyển từ chối.


      Vấn đề căn bản ở đây là từ khi phụ thân qua đời, càng ngày càng thích Trọng gia. Đối với ở nơi này thêm khắc thôi cũng là dày vò, chẳng bằng Bắc cương xa xôi kia, vừa ung dung, lại tự tại.


      So với chuyện dây dưa với những người đó tình nguyện lãnh binh giết giặc, tắm máu xa trường.

      .


      Thấy Trọng Đình Xuyên im lặng , Thường An khẩn trương đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.


      Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.


      Vạn Toàn đứng ở ngoài phòng : “Gia, lão nô có chuyện muốn bẩm báo, là chuyện về ngọ thiện hôm nay.”


      Tuy Vạn Toàn là chuyện này liên quan đến vị nương nào, nhưng tình xảy ra ở cửa thùy hoa hôm nay, trong lòng Thường An liền sáng tỏ. Chỉ là, ngày thường lúc Quốc công gia ở trong thư phòng suy nghĩ, người khác được phép quấy rầy, biết hôm nay Vạn Toàn thế nào lại mắc phải lỗi ngớ ngẩn thế này.


      Thường An có chút lo lắng Vạn Toàn bị phạt, len lén nhìn trộm Trọng Đình Xuyên, lại ngoài ý muốn phát , chủ tử vậy mà có nửa điểm vui, thậm chí khóe môi còn cong lên độ cong nhợt nhạt.


      vào bẩm báo.” Trọng Đình Xuyên .


      Thường An vội vàng mở cửa cho Vạn Toàn vào.


      Hai người lúc ngang qua nhau liền trao đổi ánh mắt. Vạn Toàn lập tức xốc lại tâm thần, nửa điểm cũng dám lơi lỏng.


      Trọng Đình Xuyên nghiêng mắt nhìn nhánh hoa bàn, ngữ khí nặng nề : “ .”


      “Gia, nghe nương rất thích mấy món ăn Giang Nam kia, những món khác được bày lên gần như động vào.”


      Vạn toàn vắt óc đem hết những chuyện nghe được bẩm báo với Trọng Đình Xuyên, “ nương khẩu vị thanh đạm, thiên ngọt, những món ăn đó vừa vặn phù hợp với khẩu vị của nương, chẳng qua là chỉ dùng mấy đũa liền dừng lại. Nhưng mấy vị nương Ly gia hôm nay đều như vậy, dùng quá nhiều, có lẽ là vì được tự nhiên như khi ở nhà.”


      Trọng Đình Xuyên nghe ‘khẩu vị thiên ngọt’, môi mỏng nhất thời liền mím chặt. Rồi sau đó lại nhíu chặt ấn đường, hỏi: “Ăn nhiều lắm?”


      “Vâng.” Vạn toàn hạ giọng : “Có lẽ là nương có chút khẩn trương?”


      “Khẩn trương?”


      Trọng Đình Xuyên khẽ hừ tiếng lãnh đạm.


      tin kia tiểu nha đầu cũng khẩn trương như các tỷ tỷ của nàng. Nàng căn bản chính là để tâm. Nếu khống cần gì đến Ly Lão phu nhân giúp đỡ, thậm chí còn đem vòng tay Ly Tứ lão gia dâng cho bà, đưa cho tiểu nha đầu kia dùng?


      Có lẽ là vì lúc trước khắc khẩu nên tâm tình tốt chăng?! Chỉ tiếc là chuyện đó có quan hệ tới Quốc công phủ, cũng thể nào nhúng tay vao.


      Trọng Đình Xuyên trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng gì liền để cho Thường An cùng Vạn Toàn lui xuống.


      Thời điểm sắp ra khỏi cửa, Thường An đột nhiên nhớ tới chuyện, “Gia, vừa rồi lúc thuộc hạ lại đây nhìn thấy tiểu nha hoàn ngó trái ngó phải, biết là muốn thăm dò cái gì.”


      Lúc này liền khôi phục lại bộ dáng tươi cười thường ngày, hỏi: “Hay là thuộc hạ nghĩ cách dọa nàng ta để lần sau nàng ta dám nữa tới?”


      sao.” Trọng Đình Xuyên từ chối đề nghị của , “Để nàng ta . Các ngươi lưu ý trong lòng là được.”


      Dọn dẹp người, người khác lại tới, cần gì chứ? Chi bằng giữ lại, ắt có lúc cần dùng tới.


      Mọi chuyện đều phải chờ cho tới khi đại cục định rồi lại sau.

      .


      Đợi cho đến khi trong phòng còn người nào khác, Trọng Đình Xuyên đến bên cạnh bàn, bình tĩnh nhìn nhánh hoa kia. Nhìn dáng vẻ mảnh mai dần dần khô héo của nó, ấn đường nhíu lại, lấy chút nước trà từ chung trà bên cạnh lên cánh hoa.


      Ai ngờ qua lát sau, nhánh hoa những tươi tỉnh lên, mà ngược lại khô héo càng nhanh.


      Trọng Đình Xuyên thầm than tiếng trong lòng, chậm rãi ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, trầm mặc nhìn nhánh hoa lúc lâu, rồi sau đó khóe môi cong lên.


      là yếu ớt.”


      Giống tiểu nha đầu nào đó như đúc. Cực kỳ yếu ớt, cần phải được tỉ mỉ chăm sóc mới tốt.


      Nghĩ đến dáng dấp khả ái xinh đẹp của tiểu nương nào đó khi đeo đôi khuyên tai mình tặng, trong lòngTrọng Đình Xuyên vừa động, cảm thấy ngày mai cần phải đến Phỉ Thúy Lâu chuyến để chọn thêm ít đồ mang về. Nếu có đồ hợp tâm ý, liền tìm Mạc lão nhân kia làm thêm cho tiểu nha đầu mấy cái.

    5. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      đấy. vợ chưa lấy về nhưng nghĩ cách để chiều chuộng rồi.
      AChuTĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :