1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Nhân Tướng Quân Đương Gia Ký - Hoa Nhật Phi

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Các em cứ nghe chị, có tiền tiêu :))
      Gia phó cứ nghe phu nhân, có đồ ngon :)))
      Hóng phu nhân bán hàng thế nào ghê. Mà cũng tội, tài nghệ võ thuật khổ luyện bao năm của mấy nay chỉ để săn thú rừng về cho pha nhân bán :))
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    2. Thanhbliss

      Thanhbliss New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      4
      Khâm phục n9, tác giả, bạn edit tr nữa
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    3. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      @Tuyết Liên Quá đúng luôn~:050:


      Chương 7: Đại tiệc há cảo.


      Tịch Vân Chi để cho Hàn Phong đẩy xe thẳng tửu lâu lớn nhất trong thành, Quảng Tiến lâu.

      Lúc Tịch Vân Chi còn phụ giúp cho cửa hàng của Tịch gia, thường xuyên theo chưởng quỹ khắp nơi, nên nàng biết trong Quảng Tiến lâu có vị đầu bếp chuyên chế biến món ăn dân dã, những thứ như chim trĩ, vịt hoang bán cho nơi này là thích hợp nhất.

      Nhưng trừ phi là thợ săn, dân chúng bình thường căn bản săn được những động vật thế này. Người có con mồi có thể đem bán tương đối ít nên nguyên liệu làm món ăn cũng thiếu hụt rất nhiều, hơn nữa là do nguyên nhân khí hậu, mùa đông là khoảng thời gian mà ngay cả thợ săn cũng muốn lên núi.

      Bây giờ là những ngày đầu mùa xuân, vạn vật còn chưa hoàn toàn hồi phục, nên tất nhiên nguyên liệu để món ăn, thị trường càng ít ỏi.

      Tịch Vân Chi cũng vì nắm chắc những điểm này mới quyết định đem những con mồi trong nhà bán.

      Đến nơi, Tịch Vân Chi liền cho tiểu nhị tửu lâu mục đích của nàng, tiểu nhị lập tức vào trong cho chưởng quỹ cùng đầu bếp, chỉ chốc lát sau liền có người ra dẫn nàng tới cửa sau tửu lâu.

      Lão bản của tửu lâu biết nàng, hai người cùng hàn huyên vài câu xong kiểm tra hàng, đồng thời cũng muốn Tịch Vân Chi sau này nếu có thêm những con mồi như thế này toàn bộ đều đem bán hết cho .

      Tịch Vân Chi tươi cười tạ ơn lão bản, để cho Hàn Phong thu tiền liền ra khỏi tửu lâu.

      Đến lúc này, Hàn Phong vẫn còn cảm thấy có chút thể tưởng tượng nổi.

      Mấy lần trước và Triệu Dật ở đường kêu suốt buổi sáng đều thấy ai đến hỏi thăm, vậy mà phu nhân chỉ cùng người ta mấy câu, cả xe thịt rừng đều được bán.

      Ước lượng chỗ bạc trong túi tiền tay, cũng khoảng mười tám lượng bạc a. Đây chính là số tiền lớn nhất cầm kể từ khi rời khỏi phủ tướng quân, sờ sờ túi tiền tay, tâm tình kích động thôi.

      "Phu nhân, nếu như về sau ta cùng Triệu Dật mỗi ngày đều lên núi săn, có phải mỗi ngày đều có thể kiếm được nhiều tiền như vậy ?"

      Hàn Phong đem túi tiền giao cho Tịch Vân Chi, nhưng tầm mắt vẫn rút ra được, nhìn chằm chằm vào túi tiền.

      Tịch Vân Chi thấy có chút ngẩn ngơ, khỏi cười lắc đầu: "Qua ít ngày nữa tiết trời ấm áp lên, những người bán con mồi như chúng ta nhiều hơn, nên số tiền kiếm được cũng thuận lợi như hôm nay đâu."

      Hàn Phong lúc này có hơi thất vọng gật đầu: "A, ta còn tưởng rằng đây là con đường phát tài của nhà chúng ta."

      "..." Tịch Vân Chi chỉ cười cười, cũng đáp lại.

      Hai người vòng quanh trong chợ lát, nàng mới với Hàn Phong:

      "Trước cửa hàng gạo mua túi gạo cùng túi bột mì, sau đó lại mua chút ít rau dưa cùng thịt tươi, buổi trưa ăn há cảo."

      Hàn Phong vừa nghe có đồ ăn, lập tức thu hồi vẻ mặt thất vọng ban nãy, vui mừng hớn hở theo Tịch Vân Chi tới cửa hàng gạo.

      Lúc ánh mắt Tịch Vân Chi liếc qua khu phố Hoan Hỉ người đến người tấp nập, hình như nàng nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, là chưởng quỹ họ Trương của cửa hiệu tơ lụa Tịch gia cùng Nhị quản gia Quế Ninh Tịch phủ. Bọn họ hình như có tranh chấp gì đó với Lão Lưu, chưởng quỹ cửa tiệm lẩu dê lâu đời nhất phố Hoan Hỉ này.

      Mặt mũi Lão Lưu tràn đầy giận dữ đẩy Trương chưởng quỹ cùng Quế Ninh ra khỏi cửa tiệm, còn la hét bảo bọn họ biến , Quế Ninh và Trương chưởng quỹ lúc này mới hùng hùng hổ hổ ra khỏi phố Hoan Hỉ, về phía phố Nam.

      Lúc trước, Tịch Vân Chi trong ngày mùa đông cũng thích đến quán của Lão Lưu uống bát súp dê nóng hổi, già trẻ lại rất hợp ý nhau, cũng xem như có vài phần giao tình.

      Thấy lão nổi giận xong lại trưng ra khuôn mặt đầy u sầu, nàng cảm thấy nghi hoặc, liền dặn dò Hàn Phong đợi nàng ở đầu phố, rồi tới mấy câu với Lão Lưu, lúc này mới hiểu được được đầu đuôi tình.

      ra là nữ nhi Lão Lưu ba năm trước đây gả Cống Nam, chuyện này Tịch Vân Chi biết, dù sao thời điểm tiểu Lưu xuất giá, nàng cũng có tới nếm qua rượu mừng, nhà chồng đối xử với tiểu Lưu cũng rất tốt.

      Chỉ tiếc là ba năm rồi mà bụng tiểu Lưu vẫn có chút động tĩnh nào làm cho gia đình bên chồng hài lòng. Cho đến thời gian trước, trưởng bối trong nhà làm chủ muốn tướng công tiểu Lưu nạp thiếp. Tiểu Lưu ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, thời gian trước viết thư gởi cho vợ chồng Lão Lưu tràn đầy khổ sở.

      Mà vợ chồng Lão Lưu , cũng chỉ có nữ nhi này, tất nhiên thể nhìn được nữ nhi bảo bối phải chịu khổ, chưa được vài ngày liền quyết định dẹp bỏ cửa tiệm ở Lạc Dương, dọn nhà Cống Nam làm chỗ dựa cho nữ nhi.

      Cửa tiệm thịt dê nhà Lão Lưu tồn tại ở khu phố Hoan Hỉ này hơn mười năm, dựa vào tay nghề tổ truyền để làm ăn, cũng coi như nổi danh trong thành Lạc Dương

      Ngày thường, có biết bao nhiêu người trong sáng ngoài tối nhìn chằm chằm vào món nghề này của , bây giờ thấy Lão Lưu có ý định chuyển cửa tiệm gấp, có vài người liền muốn lợi dụng thời điểm khó khăn mà thay nhau ép giá.

      những vậy, còn ép buộc Lão Lưu giao ra cách điều chế món thịt dê tổ truyền mới bằng lòng mua lại cửa tiệm.

      Mà trong đám người thừa nước đục thả câu này cũng bao gồm hai người Tịch Vân Chi vừa mới nhìn thấy kia.

      Nếu là người khác, Lão Lưu có tức giận đến như vậy.

      Nguyên lai là nhiều năm trước, lúc Quế Ninh muốn bái sư nhưng thành, từng sai người len lén hãm hại cửa tiệm thịt dê Lão Lưu.

      Năm đó, lúc Lão Lưu vừa mới nấu xong nồi súp thịt dê, người của liền lén lút thả thuốc xổ trong súp, ý đồ hãm hại danh dự của Lão Lưu. may là Lão Lưu phát trong súp dê mùi lạ, nên mới tránh được đại họa, cũng vì vậy mà hận Quế Ninh tới thấu xương.

      Hôm nay, Quế Ninh dùng giá thấp thu mua cửa tiệm của Lão Lưu , còn muốn giao ra cách điều chế tổ truyền. Lão Lưu kiềm chế được tức giận thẳng, cho dù có phải đóng cửa tiệm cũng bao giờ bán cho Quế Ninh.

      Tịch Vân Chi an ủi vài câu, Lão Lưu cũng bình tĩnh lại.

      từ trước đến nay đều cảm thấy Tịch Vân Chi là tiểu thư khuê các rất tốt, từ lại phải trộn lẫn vào trong phố phường, rất là đáng thương. Mà Tịch Vân Chi tuy có tâm muốn giúp, nhưng dù sao cũng năng lực có hạn, vả lại còn phải mua bột mì về làm há cảo nên chỉ với Lão Lưu vài câu, liền ra khỏi phố Hoan Hỉ.

      Lúc mua gạo và bột mì cũng thuận tiện mua thêm chút ít rau dưa cùng gia vị, Tịch Vân Chi mặc dù quá về mấy thứ này, nhưng số thứ cơ bản cũng biết được chút ít.

      Thời gian trước, ăn mặc lại của nàng ở Tịch phủ đều bị cắt xén, nàng từng có ý định tự mình trồng ít cây trồng, cho dù vất vả, nhưng tối thiểu bị đói.

      Chỉ tiếc là sân vườn ở Tịch gia đều là dùng để trồng hoa cỏ, nàng cũng đủ sức làm đất nên liền thôi. tại, nhà chồng ở ngay tại dưới chân núi, giữa sườn núi chính hoàng lăng, nhà chồng tuy diện tích lớn nhưng đất trống chung quanh lại rất nhiều, nên nếu có trồng chút gì đó, ắt hẳn là có vấn đề gì .

      .

      Về đến nhà, Tịch Vân Chi liền bảo Triệu Dật cùng Hàn Phong đem gạo, bột mì và rau dưa sắp xếp trong phòng bếp, chính mình bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Mà Hàn Phong nhịn được lôi kéo Triệu Dật, bắt đầu thổi phồng chuyến chợ vừa rồi, nào là phu nhân biết làm ăn, phu nhân quá lợi hại... các loại. Mà mỗi câu đều chui vào trong tai Tịch Vân Chi.

      Mấy năm nhận hết lạnh nhạt và khi dễ của người khác, Tịch Vân Chi cho tới bây giờ cũng hiểu thế nào là được người tôn trọng cùng công nhận, lúc này đây nàng chỉ cảm thấy có chút thẹn thùng, liền gọi Hàn Phong tới hỗ trợ để ngăn chặn cái miệng thao thao bất tuyệt lời tán dương của .

      Mấy khay há cảo lần nữa làm cho già trẻ Bộ gia giật nảy mình. Đồ ăn còn chưa ra nồi, bọn họ xếp hàng xếp hàng ngồi bàn, ngửi ngửi hương thơm phiêu tán từ trong phòng bếp, nước miếng mong đợi cũng chảy xuống.

      Khay há cảo thứ nhất ra lò, Triệu Dật cơ hồ là chạy như bay đến, mạnh tay nhấc cái khay ra. Trong nháy mắt khay há cảo được bày lên bàn, tay của mấy nam nhân Bộ gia nhanh như gió hướng về phía mấy viên há cảo, hận thể lần nuốt ba viên.

      Tịch Vân Chi ra phòng bếp, nhìn bọn họ xong rồi lại nhìn cánh cửa sân viện đóng chặt, mở miệng ra nghi vấn trong lòng:

      "Gia gia, Yển bá, hai người có biết phu quân đâu ạ? Khi nào trở lại?"

      Nếu lại trở lại, nàng đành phải len lén giấu cơm trưa cho .

      Bộ Thừa Tông ăn đến vui mừng, trong miệng nhai đầy há cảo nhưng vẫn còn có thể nhả ra câu, chỉ là có chút mơ hồ :

      "Đừng quản , chắc là lại đánh chim cây rồi."

      Tịch Vân Chi khó hiểu: "Đánh chim?"

      Hàn Phong tương đối thà, cường địch vây rình bốn phía còn có thể dừng đũa, quay đầu giải thích chút với Tịch Vân Chi:

      "Đánh chim có nghĩa là nhàn rỗi ấy ạ. Phu nhân, há cảo còn nữa ?"

      "..." Tịch Vân Chi hiểu gật đầu: "Có có có, ta đây lấy."

      Yển bá thấy thế liền dùng chiếc đũa gõ đầu Triệu Dật cùng Hàn Phong, giả bộ cả giận : "Hai đứa tiểu tử các ngươi, cũng dám sai sử phu nhân làm việc, còn mau cút giúp đỡ!"

      Triệu Dật cùng Hàn Phong nhìn xem nửa khay há cảo còn bàn, có chút chần chờ, nhưng khi nhì thấy ánh mắt như phóng đao giết người của Yển bá liền tình nguyện buông đũa xuống, chạy tới phòng bếp, vừa chạy vừa :

      "Phu nhân, để chúng ta giúp ngài bưng."

      Thấy bọn họ vào phòng bếp, Bộ Thừa Tông cùng Yển bá nhìn nhau cười tiếng, Bộ Thừa Tông đè giọng cực thấp với yển bá:

      "Làm tốt lắm, hai tiểu tử kia ăn quá nhiều."

      Yển bá ha ha cười tiếng, thừa dịp rút củi dưới đáy nồi, nhanh tay giành lấy viên há cảo vỏ mỏng nhân dày trong tay Bộ lão gia tử.
      .

      Đêm khuya yên tĩnh, cửa phòng đột nhiên truyền ra tiếng động tĩnh làm cho Tịch Vân Chi mệt mỏi rã rời, nằm ngủ sấp bên cạnh bàn khẽ động, hai mắt còn buồn ngủ mở ra, liền thấy Bộ Đàm mặt chút thay đổi từ bên ngoài vào, người còn dính sương khuya, làm cho cả người thoạt nhìn càng thêm lạnh lẽo, như thanh kiếm ra khỏi vỏ, đằng đằng sát khí.

      "Phu quân, chàng trở lại?" Tịch Vân Chi vội vàng lên nghênh đón, Bộ Đàm lãnh đạm gật đầu, nhàng lướt qua nàng đến bên cạnh bàn.

      Tịch Vân Chi thấy có ý né tránh, nàng choàng cái áo khoác liền ra khỏi phòng, Bộ Đàm biết nàng ra ngoài làm gì, liền tới sau tấm bình phong thay quần áo.

      Từ sau tấm bình phong ra, thấy Tịch Vân Chi bưng cái khay còn nóng hôi hổi để bàn, hoàn toàn quan tâm tới khuôn mặt chút cảm xúc của , nụ cười vẫn như cũ:

      "Phu quân còn chưa ăn cơm , đây là há cảo ta mới làm hôm nay, Yển bá chàng thích ăn rau hẹ, ta liền thay nhân bánh bằng cây rau tể."

      Bộ Đàm nhìn nàng, gì, ánh mắt rơi vào mấy viên há cảo to tròn múp míp như mấy viên dạ minh châu, vỏ bánh mỏng bao bọc cái bụng tràn đầy hơi nước nóng hổi, nhìn rất mê người.

      Tịch Vân Chi đem cái khay đặt lên bàn, vẫy vẫy tay với Bộ Đàm để cho tới ăn.

      Nhìn bộ dáng tươi cười chút khúc mắc nào của nàng, Bộ Đàm mặc dù vẫn cảm thấy có chút chói mắt, nhưng lại cảm thấy nụ cười của nàng cũng quá đáng ghét như trong tưởng tượng của .

      lòng mà nàng có lỗi gì chứ?

      Từ chuyện bại trận cho đến chuyện gẫy chân, bị giáng chức đến Lạc Dương rồi cưới nàng làm thê. Từ đầu tới cuối, nàng đều là người bị động, có lý do gì mà đối xử lạnh nhạt, nặng với nàng đây?

      Thấy Bộ Đàm khập khiễng tới, Tịch Vân Chi vui mừng hớn hở thay chuyển băng ghế, bày chén đũa, đến khi ngồi xuống bắt đầu ăn, nàng mới đột nhiên nhớ tới, hỏi:

      "Đúng rồi, phu quân thích chấm với nước tương hay là giấm chua?"

      Bộ Đàm cắn cái há cảo, chỉ cảm thấy trong miệng mùi thơm bốn phía, lại thấy biểu nàng như chú chó mong đợi chủ nhân lên tiếng, trong lòng vừa động, bật thốt ra:

      "Giấm chua."

      Vừa xong, liền muốn cắn rớt đầu lưỡi lắm chuyện, nhưng thấy bóng lưng chạy nhanh như bay Tịch Vân Chi, lại tự giác đem tức giận nuốt xuống.

      Tịch Vân Chi rất nhanh liền mang lên cho lấy ra đĩa giấm chua, cộng thêm cái khay chứa chút ít điểm tâm, ôn nhu cười :

      "Hôm nay bao há cảo làm hơi thiếu chút, chỉ để lại mâm này, nếu là phu quân còn chưa no dùng tạm chút điểm tâm."

      Bắt gặp ánh mắt Bộ Đàm rơi khay điểm tâm, Tịch Vân Chi cuống quít giải thích:

      "Những thứ này là ta thừa lúc chiều hôm nay rảnh rỗi làm ra, toàn bộ đều là bánh mới."

      Kỳ hôm nay nàng cố ý làm nhiều há cảo hơn chút, bởi vì nàng hiểu sức chiến đấu của già trẻ dưới Bộ gia, nghĩ tới vậy mà còn chưa đủ. Nàng phải giấu giấu diếm diếm, trộm để lại khay há cảo này, nhưng lại sợ phu quân đủ ăn, sau khi mấy người Triệu Dật nghỉ ngơi, nàng lại chạy tới phòng bếp làm thêm ít điểm tâm.

      Bộ Đàm sao lại biết khẩu vị của mấy người kia.

      Theo đến Lạc Dương, bởi vì có ai biết nấu ăn nên mỗi ngày bọn họ đều phải cùng nhau ăn cơm như khi còn hành quân vậy. Hôm nay ăn chút rau dại có mùi vị, ngày mai ăn chút nấm rừng, ngày kia lại nướng hai con chim trĩ vịt hoang, sớm nhạt nhẽo chịu được. Cho đến khi Tịch Vân Chi đến, để cho bọn họ lần nữa ăn được ăn những món ăn bình thường, bọn họ ăn đến phong quyển tàn vân* là điều khó tránh khỏi.

      * Ý chỉ ăn sạch hết mọi thứ trong chốc lát.
      Last edited: 31/7/18
      Hale205, Rum23, Alice Huynh18 others thích bài này.

    4. trangtruong

      trangtruong New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      4
      Thanks editor
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    5. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 8: Săn sóc



      Bộ Đàm cả ngày nay chỉ ăn bữa sáng Tịch Vân Chi để trong thư phòng, tất nhiên là đói bụng, ăn xong mâm há cảo, Tịch Vân Chi cảm giác thấy vẫn chưa thỏa mãn, liền thay rót chén nước, đẩy cái khay điểm tâm đến hướng trước mặt .


      Bộ Đàm chỉ do dự chốc liền tiếp tục ăn. Tịch Vân Chi nhìn nhìn phu quân, cảm thấy tâm tình bây giờ của cũng tệ lắm, liền muốn nhân cơ hội này đem tính toán cùng ý tưởng trong lòng mình ra. Nhưng nàng lại sợ ra làm phu quân mất hứng, dù sao chuyện nàng muốn làm khó tránh khỏi phải xuất đầu lộ diện thường xuyên, mà chuyện như vậy lại vô cùng kiêng kị đối với nữ nhân có chồng như nàng.


      "Có việc ."


      Bộ Đàm thấy động tác của nàng chần chờ biết nàng có chuyện muốn , muốn vòng vo với nàng liền dứt khoát tự mình lên tiếng trước.


      Tịch Vân Chi hơi do dự nhưng trong nháy mắt liền lấy hết dũng khí, hai con ngươi chăm chú nhìn Bộ Đàm, thận trọng từng câu từng chữ:


      "Phu quân, hôm nay Yển bá đem sổ sách và tiền dư trong nhà đều giao cho ta, là sau này cái nhà này do ta quản lý, gia gia cũng có là mọi chuyện trong nhà đều do ta làm chủ. Ta cảm thấy dù tiền nhà chúng ta có nhiều đến đâu cũng khó tránh khỏi miệng ăn núi lở, cho nên...ta muốn mua cửa hàng để mở tiệm ăn, chàng có được ?"


      Bộ Đàm cũng lập tức trả lời nàng, đôi mắt chống lại đôi con ngươi sáng ngời mang ý cười của nàng. Trong khoảnh khắc, có chút hoảng hốt, lập tức rũ mi mắt xuống, lạnh giọng ra:


      "Tự nàng xem rồi làm ."


      Tịch Vân Chi lấy được câu trả lời của phu quân, mặc dù có khích lệ hay phản đối, nàng cũng vui vẻ, thấy phu quân ăn xong liền thu dọn mấy cái khay đem vào phòng bếp.


      Nhưng nàng biết, từ khi nàng xoay lưng ra khỏi cửa phòng, luôn có đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm nàng.


      Bộ Đàm chưa bao giờ biết, nữ nhân lại có thể suy nghĩ tỉ mỉ đến như vậy. Kể từ khi Hoàng đế hạ lệnh cho Bộ gia rời khỏi kinh thành, gia tài của Bộ gia trong vòng mười ngày ngắn ngủi liền tiêu tan, chỉ còn chút của cải thể đem bán lấy tiền mặt đám người kia mới dám lấy.


      làm sao có thể biết trong nhà này còn bao nhiêu tiền, nàng cố ý như vậy, là vì bận tâm tới thể diện của .


      Nhớ tới lời của gia gia trước khi thành thân: Cưới nữ nhân này, nhất định ngươi hối hận. Còn nếu ngươi chịu cưới, ta liền chết ngay bây giờ cho ngươi xem!

      .


      Tịch Vân Chi rửa dọn hết khay cùng bát đũa liền bưng chậu nước ấm vào phòng, hầu hạ Bộ Đàm rửa mặt xong rồi mới tự rửa mặt thay quần áo. Làm xong hết rồi mới cẩn thận leo lên giường ngủ, tránh đụng chạm đến Bộ Đàm.


      Nhưng được bao lâu, Tịch Vân Chi lại cảm thấy đêm nay có chút khác biệt, phu quân đêm nay có đụng vào nàng giống như mấy đêm trước, có khi nàng ngẫu nhiên quay đầu lại phát phu quân nhìn nàng, trong ánh mắt kia hàm chứa nghi vấn. Có thể bởi vì thấy nàng xoay người, liền thu hồi ánh mắt, trở người vào trong ngủ mất.

      .


      Kể từ ngày phố Hoan Hỉ rồi tình cờ biết được chuyện của Lão Lưu, Tịch Vân Chi liền cảm thấy canh cánh trong lòng.


      Nàng biết nữ nhân tha hương nơi nương tựa là rất khổ, vợ chồng Lão Lưu an tâm về nữ nhi nên cả nhà bọn họ đều muốn sớm đoàn tụ, Lão Lưu nóng lòng bán lại cửa hàng, đối với người tâm địa bất chính đây nhất định cơ hội để ép giá. Còn nàng lại muốn Lão Lưu mang theo tiếc nuối rời khỏi Lạc Dương.


      Sáng sớm ngày thứ hai, Tịch Vân Chi liền gọi Hàn Phong theo nàng vào trong thành, gặp Lão Lưu ngồi thềm đá trước cửa tiệm thở dài. Cửa tiệm này vốn nằm ở trong ngõ hẻm, người cũng nhiều, hơn nữa Lão Lưu gần đây có để tâm tới việc buôn bán, làm cho cửa tiệm lúc này càng vắng như chùa bà đanh, tiêu điều vô cùng.


      Tịch Vân Chi tới, vừa cười vừa với :


      "Lão Lưu, còn súp dê vậy? Cho ta hai chén ."


      Lão Lưu thấy người tới là nàng, nhịn được cười khổ: " nhiều ngày nay động đến nồi rồi, ngươi chờ chút, tại ta liền nấu."


      Lão Lưu cúi đầu ủ rũ, muốn vào trong lại bị Tịch Vân Chi gọi lui, kéo đến cạnh cái bàn trong góc rồi thả cái hộp trước mặt của , Lão Lưu tỏ ý hiểu, nhìn Tịch Vân Chi, chỉ thấy nàng cười :


      "Cửa hàng này của ngươi phải là muốn bán sao? Bán cho ta được ?"


      Lão Lưu nghĩ tới Tịch Vân Chi như vậy, nhất thời có chút sững sờ, chờ sau khi lấy lại tinh thần mới ấp úng : " nương, cửa hàng này của ta mặc dù cũ, nhưng cũng vì vậy mà tùy tiện bán . Chúng ta tuy có chút ít giao tình, Lão Lưu cũng nhớ kỹ bằng hữu là ngươi, ngươi đừng lấy chuyện này ra đùa a."


      Dứt lời liền muốn đứng dậy rời , lại nghe Tịch Vân Chi bất động thanh sắc :


      "Nghe Vương Nhị ở đầu phố cửa hàng này ngươi ra giá tám mươi hai lượng đúng ?"


      Lão Lưu nghe nhắc tới Vương Nhị, liền thu hồi bước chân muốn rời , bán tín bán nghi nhìn Tịch Vân Chi, thấy nàng khí định thần nhàn, vẻ mặt giống làm bộ, liền khép chặt hai cánh tay áo, cảnh cáo trước:


      "Tám mươi hai lượng, văn tiền cũng thể thiếu ."


      Tịch Vân Chi thấy bộ dạng đề phòng của Lão Lưu, khỏi bật cười, dứt khoát : "Ta ra giá trăm năm mươi hai lượng."


      Lão Lưu lập tức á khẩu, thể tin nổi, trừng lớn hai mắt nhìn Tịch Vân Chi.


      Tịch Vân Chi lại đem hộp đen đẩy tới trước mặt : "Thế nào? trăm năm mươi hai lượng, ngươi bán hay bán?"


      "Bán!" Lão Lưu vội vàng hô to, thanh lớn đến nỗi khiến người ngoài đường cũng ghé mắt, rồi lại thấp thỏm với Tịch Vân Chi hỏi: " nương ngươi là ?"


      Tịch Vân Chi gật gật đầu: "Tiền cũng mang đến, ngươi hay giả."


      "..."


      Ánh mắt bối rối của Lão Lưu cuối cùng cũng rạng rỡ lên, vội vàng mở cái hộp đen ra, liền nhìn thấy chất đầy hộp là những thỏi bạc được sắp chỉnh tề, mỗi đĩnh đều có mệnh giá năm lượng tiêu chuẩn, ước chừng cũng được ba mươi đĩnh, sai chút nào.


      Tâm tình kích động lời nào có thể diễn tả được, Lão Lưu run rẩy nhìn Tịch Vân Chi, muốn gì đó rồi lại nên lời, chỉ có thể khàn khàn phun ra mấy chữ:


      "Kia... còn phương, phương pháp điều chế..."


      Tịch Vân Chi lắc đầu: "Ta cần phương pháp điều chế tổ truyền của ngươi. Chỉ cần ngươi đem mấy cái bàn ghế, nồi chén bầu bồn phía sau bếp, tất cả đều để lại cho ta là được. Nếu đồng ý ngươi vào lấy khế đất chúng ta ký tên, cứ quyết định như vậy, thế nào?"


      "..." Lão Lưu cơ hồ nhìn Tịch Vân Chi đến ngây người, cuối cùng vẫn là Hàn Phong đẩy đẩy sau lưng , mới lại phục hồi tinh thần, ôm hộp đen chạy nhanh vào trong nội đường, trong miệng còn hô to:


      "Lão bà, lão bà, ôi chao, mau ra đây, chúng ta có tiền xem khuê nữ rồi a."


      Trong lúc đợi Lão Lưu vào nội đường cầm khế đất, thuận tiện kiểm kê ngân lượng, Hàn Phong thấy Tịch Vân Chi vẫn bộ dáng ung dung, khỏi lên tiếng hỏi:


      "Phu nhân, cửa tiệm này của nếu chỉ bán có tám mươi hai lượng, vậy tại sao ngài còn trả cho đến trăm năm mươi hai lượng?"


      Tịch Vân Chi cười cười, từ chỗ ngồi đứng lên, ra thềm đá ngoài cửa hàng, lạnh nhạt ra:


      "Trong lòng ta, gian cửa tiệm này trị giá trăm năm mươi hai lượng."


      Thấy Hàn Phong vẫn còn hiểu, nàng liền chỉ chỉ về phía đông, giải thích cặn kẽ:


      "Phía đông của cửa tiệm này chính là con phố trung tâm được sửa chữa, còn con phố Hoan Hỉ này, mặc dù phải là con phố lớn nhưng nó lại nằm ở nơi giao nhau của nhiều con phố. Phía cuối con phố này giao nhau với con phố ở phía bắc và nam, bên cạnh nó chính là con sông duy nhất chảy quanh thành Lạc Dương, sông có khá nhiều cầu nên thuận tiện cho việc lại. Nếu như con phố trung tâm kia sửa chữa xong, con phố này chính là nơi nối liền các con phố giữa ba mặt tây - nam - bắc của thành Lạc Dương, đến lúc đó con phố này còn là con phố 'chết' nữa, mà công việc làm ăn ở đây lên như diều gặp gió."


      Hàn Phong tuy hiểu biết nông cạn, nhưng cũng hiểu đôi chút ý tứ của Tịch Vân Chi, nhưng vẫn cảm thấy phu nhân nên làm vụ mua bán này.


      "Cho dù sau này phố Hoan Hỉ trở thành nơi làm ăn tốt, nhưng nếu chúng ta trả bảy mươi lượng bạc thôi cũng đủ cho gia đình bình thường sinh hoạt trong nửa năm rồi. Cứ cho là cộng thêm những thứ bàn ghế cùng chén bát cũ này, cũng tới cái giá mà chúng ta vừa trả đâu a."


      Tịch Vân Chi nhìn thoáng qua Hàn Phong thẳng với .


      "Lão Lưu là người thành , khuê nữ gả cống nam, gần đây xảy ra chút chuyện. Bọn họ là vợ chồng già, muốn xa, dù sao vẫn phải có chút tiền bạc phòng thân mới tốt, những cái bàn này nếu ta cần, còn để bọn họ thuê xe chuyển tới Cống Nam hay sao?"


      Tịch Vân Chi hợp tình hợp lý, khó để nhận ra nàng là người trọng tình nghĩa.


      Hàn Phong chỉ cảm thấy chưa bao giờ thấy qua nữ nhân nào hiệp khí (hào hiệp, độ lượng) như phu nhân nhà mình. từng thấy qua nhiều nữ nhân với vẻ bên ngoài xinh đẹp mỹ lệ, bên trong lại chỉ biết chuyện phong hoa tuyết nguyệt, biết tới cái khó của nhân gian, ngược lại mất phần sinh khí.


      Còn phu nhân bề ngoài thoạt nhìn phải là người đặc biệt xuất sắc, thân mình còn gầy yếu hơn cả mấy nương kiều kiều nhược nhược, nhưng mỗi khi làm việc gì đều có nguyên tắc và ý tưởng riêng, làm cho người khác kìm lòng được sinh ra kính nể.


      Sau khi viết giấy chuyển nhượng, ký tên đồng ý xong Lão Lưu đem khế đất giao cho Tịch Vân Chi, cho nàng biết là ngày mai ông và vợ rời khỏi Lạc Dương, ý muốn để cho Tịch Vân Chi nhân lúc này kiểm tra lại bàn ghế và khay chén trong tiệm. Tịch Vân Chi cười cười lắc đầu, dẫn Hàn Phong ly rời khỏi phố Hoan Hỉ.

      .


      Đêm khuya lúc Bộ Đàm trở lại sân viện, trông thấy ánh nến trong phòng vẫn còn sáng, tới bên cạnh cửa, cũng lập tức vào. Xuyên qua màn cửa sổ được dán bằng giấy mỏng, thấy Tịch Vân Chi ngồi ngay ngắn phía sau thư án, ánh nến chiếu rọi lên gương mặt gầy gò của nàng. Thần thái nàng có chút mông lung làm cho Bộ Đàm khỏi ngây người, ra lúc nàng nghiêm túc chính là bộ dáng này.


      Đẩy cửa vào, Tịch Vân Chi thấy là , lập tức đứng lên chào đón, Bộ Đàm phất tay để cho nàng qua, Tịch Vân Chi chỉ đành phải đứng ở phía sau thư án nhìn phu quân khập khiễng về phía nàng.


      Bắt gặp ánh mắt của rơi vào đống giấy mất trật tự thư án, nàng cũng làm giấu giếm, bẩm báo chi tiết: "Hôm nay ta gian cửa tiệm mua phố Hoan Hỉ trong nội thành, chủ trước của cửa tiệm này ngày mai khỏi thành, ta tính mở tiệm ăn mới ở đây."


      Bộ Đàm gật gật đầu, để tờ giấy xuống, lần đầu tiên đối mặt với Tịch Vân Chi, mặc dù khẩu khí vẫn chút ấm áp như cũ:


      "Tiền có đủ ?"


      Tịch Vân Chi sững sờ, lập tức gật đầu: "Đủ rồi, trong nhà còn có chút tiền dư."


      "..." Bộ Đàm nhìn nàng, trầm mặc hồi liền xoay người ra: "Đêm còn sớm, mau ngủ ."


      "Vâng." Tịch Vân Chi hai lời, để giấy tờ còn chưa coi trong tay xuống, vội vàng ra bên ngoài lấy nước rửa mặt cho phu quân.


      Lúc nàng hầu hạ phu quân rửa chân, Bộ Đàm nhìn mấy sợi tóc của Tịch Vân Chi vì chạy ngược chạy xuôi mà trở nên tán loạn, khỏi đưa tay lên xoa xoa mặt nàng, chỉ cảm thấy xúc giác tay lạnh buốt, nhưng lại rất tốt, khóe miệng khẽ nhúc nhích, :


      "Nàng có trách ta mấy buổi tối trước đối với nàng như vậy?"


      "Dạ?" Tay Tịch Vân Chi lau lòng bàn chân cho phu quân bỗng dừng lại, ngẩng đầu lên liền lọt vào đôi con ngươi đen thâm thúy, lạnh lẽo như đầm lầy đóng băng, làm tim nàng khỏi đập lỡ nhịp. Nàng bỗng nhiên nhớ đến chuyện Bộ Đàm mấy buổi tối trước, lúc hai người giao hoan, muốn nhìn thấy mặt nàng, nhất thời có chút lúng túng, cuống quít rũ mắt, lắc đầu:


      " trách."


      Bộ Đàm chỉ là vuốt ve gò má của nàng lời nào, Tịch Vân Chi lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, mâu quang mênh mông, mở miệng lần nữa:


      "Mỗi người đều có sở thích riêng, cũng có trách nhiệm cần phải gánh vác. Gia gia thay chúng ta làm chủ thành hôn, chính là muốn chúng ta thay Bộ gia khai chi tán diệp, đây là trách nhiệm của trưởng tôn cùng trưởng tức Bộ gia. Nhưng ta cảm thấy chuyện như vậy, hay là thuận theo tự nhiên tốt hơn; cho nên, phu quân cần mỗi trở về đều... miễn cưỡng chính mình."


      Tịch Vân Chi dứt câu liền muốn đứng người lên lấy khăn lông lau chân thay Bộ Đàm, nhưng vừa mới đứng lên, cả người liền bị lực đạo mạnh mẽ, thể kháng cự, kéo lại.


      Đây là là lần đầu tiên Bộ Đàm ôm nàng thân mật như vậy, chỉ cảm thấy thân thể của tiểu nương trong ngực đầy vòng, yếu ớt làm người ta phải đau lòng.


      Dung nhan gần ngay trước mắt này quá xinh đẹp, nhưng đôi mắt kia hề báo trước thâm nhập vào trong mắt , vừa đen nhánh vừa trong veo, còn chứa đựng cái nhìn thấu hiểu thế .


      Môi mỏng tinh tế gần trong gang tấc, làm cho cảm thấy hơi thở như lan, lần đầu tiên sinh ra xúc động muốn hôn môi nữ nhân. Chỉ nghe thanh của có chút khàn khàn, hơi thở hỏi Tịch Vân Chi:


      "Vậy còn nàng? Có cảm thấy miễn cưỡng?"

      KY_BIBG, Hale205, Rum2317 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :