1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Chưa bị nhà vợ chỉnh bị cha ruột đánh, đáng thương thay cho từ ca :yoyo60:
      Giothoi thích bài này.

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 114.1

      A Dung hiểu vì sao, nhưng trong lòng lại cảm thấy an tâm, thấy thất thần, phu nhân Thành Dương bá liền đặt sổ sách trong tay sang bên, mỉm cười hỏi: “Lại làm sao vậy?”

      “Chỉ sợ là nhạc phụ lại nhắc tới con rồi.” A Dung thực vô sỉ mà gọi lão thái sơn tương lai tiếng nhạc phụ, thấy mẫu thân nhìn mình cười nhạo cũng đỏ mặt, chỉ cho nha đầu bên người phu nhân Thành Dương bá ra ngoài rồi tự tay phụng trà cho phu nhân Thành Dương bá, hỏi: “Chỗ mẫu thân thanh tịnh, ở bên ngoài, nhi tử khó tĩnh tâm.” xong, vẻ mặt cũng có vẻ cảm thấy điều này là đúng, hiển nhiên cho rằng ầm ĩ cũng có chỗ tốt của ĩ, nghĩ đến nhóc con ầm ĩ, gương mặt tú mĩ của thanh niên này nén được tươi cười.

      Phu nhân Thành Dương bá yên lặng nhìn , thấy tự cười mình biết là nhớ tới vợ , liền nhàng : “Còn chưa thành thân đâu, chớ để bên ngoài bàn tán về A Nguyên.”

      “Con biết.” A Dung trầm mặc lát rồi mới thấp giọng : “Con loáng thoáng nghe , A Nhạc tìm kiếm Tam thẩm ở bên ngoài, tình hình trước mắt có chút khẩn cấp.” Thấy phu nhân Thành Dương Bá giật mình,sau đó cũng lộ vẻ khó xử, liền thở dài: “Ân oán trước đây, nhiều năm như vậy cũng phai nhạt, ta chỉ mong cuộc sống củaTam thẩm đừng khổ quá, A Nhạc ngày thường tiếp tế chút cũng được. Chỉ là con nghĩ giờ trong phủ vẫn chớ nên để Tam thúc và hậu việnbiết được.” A Nhạc chăm sóc tiền Trạm Tam thái thái, về tình cảm có thể tha thứ, rốt cuộc đó vẫn là mẹ ruột, nếu A Nhạc thờ ơ lạnh nhạt, A Dung ngoài miệng gì lại vẫn thầm cảm thấy vị đường đệ này tâm lạnh.

      Chỉ là trước mắt, Trạm Tam lão gia bước nữa, chỉ cần điều tốt, trong phủ lại rung chuyển lớn.

      “Nàng ta cũng là người đáng thương.” Phu nhân Thành Dương Bá nghe xong A Dung kể lại đủ loại chuyện người chị dâu này trải qua, mặt có chút đành lòng, thở dài :“Nếu như thế, A Nhạc cũng là vì chúng ta, chỉ là ngày thường thằng bé phải dùng bạc, cũng đừng làm khónó.” Bà vỗ ngực mình thở dài: “Tình cảnh của mẹ đẻ như vậy… năm đó là nó khuyên Tam thúc con hòa ly, nhiều năm qua, trong lòng có thể dễ chịu được sao?” A Nhạc năm đó tuổi trẻ năng nổ, chỉ nghĩ sản khoái, nhưng tuổi càng lớn, tuy thể gọi là hối hận, nhưng lại vẫn nhớ mẫu thân mạnh khỏe.

      “Nhi tử biết.” A Dung liền dạ, thấy mặt mẫu thân có vẻ thổn thức, vội vàng : “Mẫu thân đừng lo lắng chuyện này, A Nhạc đệ đệ của con, chẳng lẽ con có thể để đệ ấy khó xử sao?”

      “Con là huynh trưởng, để ý mấy kẻ tiểu nhân bên dưới hộ chút, đừng ngại bản thân mệt mà để đệ đệ ở bên ngoài chịu thiệt thòi.” xong, phu nhânThành Dương Bá liền than tiếng: “A Nhạc đứa trẻ tốt hiếm có, tại ta nghe xong cũng đành lòng, tuy trước đây…” Bà cười cười, mặt mày chỉ bình thản : “Coi như là nhìn vào cái tình của đệ đệ con.” Dứt lời liền gọi nha đầu tiến vào, lệnh vào trong buồng của mình lấy ra chiếc hộp lớn cũng , rồi bà lấy ra từ trong hộp bản khế nhà đất, giọng : “ cần thêm gì với đệ đệ con, chỉ là đại bá nương cho nó, để nó ngày thường có cái gọi là chỗ nghỉ chân bên ngoài.”

      “Chốc nữa con đưa tới cho đệ đệ.” A Dung nhận lấy, cùng phu nhân Thành Dương bá trò chuyện chút việc khác, lại biết cách cánh cửa, thanh niên đứng run rẩy cả người, lâu sau nghe thấy tiếng cười ôn nhu bên trong của phu nhân Thành Dương bá, nhịn được mà rơi lệ đầy mặt, lau nước mắt phen, lúc này mới lảo đảo mà . đường thất hồn lạc phách trở về viện của mình, A Nhạc hoảng hốtliền thấy thê tử mìnhra đón, vừa mới đỡ lấy nàng, liền cảm thấy trước mắt mảng màu đen, suýt nữa ngất xỉu.

      “Ngũ gia……” Ngũ Thiếu phu nhân thấy dáng vẻ khác thường, sắc mặt uể oải kinh ngạc kêu lên.

      A Nhạc gượng cười, phất phất tay ý bảo mình việc gì, kêu thê tử đỡ vào nhà, cho hạ nhân ra ngoài, lúc này đây mới chậm rãi che mặt, thấp giọng : “Ta thực hổ thẹn.”

      “Sao lại vậy?” Ngũ Thiếu phu nhân bưng lên trà nóng, thấy trượng phu khóc, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ bên ngoài có công chuyện Ngũ gia làm được?” Thấy A Nhạc lời nào, nàng liền nhẹn nhàng : “Tính là gì đâu? Nếu làm sai, Ngũ gia cứ tìm đại bá phụ và phụ thân …” thấy A Nhạc cười khổ, nàng cũng khó chịu trong lòng, giọng : “CÒn được, thiếp về nhà mẹ đẻ, có thể giúp Ngũ gia cứu vãn được.”

      “Ta gặp mẫu thân.” A Nhạc trầm mặc hồi lâu mới đáp câu như vậy, thấy vẻmặt kinh hoảng của thê tử, thở dài, kéo nàng lại bên người thấp giọng : “Để giữ phủ thanh tịnh, ta cũng chưa với ai chuyện này, chỉ nghĩ mình đưa bạc giúp mẫu thân là được rồi.” Thấy thê tử hiểu gật gật đầu, liền rũ mắt thấp giọng : “Bạc ngược lại đủ, chỉ là ta thấy chỗ mẫu thân ở là cái tiểu viện bên trong chứa cả bảy tám hộ gia đình, lông gà vỏ tỏi ngày ngày khắc khẩu ầm ĩ, bởi vậy định tìm tòa nhà để mẫu thân dọn tới.”

      “Làm vậy là đúng.” Ngũ Thiếu phu nhân trước kia cũng biết mẹ chồng muốn gả cháu cho trượng phu của mình, những lời này khi A Kính hồi phủ làm ầm ĩ ít, bắt bẻ nàng từ trong ra ngoài, chỉ là lúc này lại chỉ mỉm cười : “Mặc kệ thế nào, chúng ta là tiểu bối, nào có ghi hận nhiều như vậy đâu?” Cảm nhận được bàn tay A Nhạc nắm chặt lấy tay mình, nàng vui mừng trong lòng, càng suy nghĩ thêm vì trượng phu, nghĩ nghĩ liền : “Trong của hồi môn của thiếp có tòa nhà cách cửa thành phía tây xa, nếu mẫu thân chê nơi đó nhiều năm chưa dọn dẹp, dọn qua là được.”

      “Đó là của hồi môn của nàng, sao ta có thể dùng?” A Nhạc thấy thê tử rộng lượng, càng muốn phụ nàng thêm, liền lắc đầu : “Ta chỉ định dùng mấy món đồ cổ các trưởng bối thưởng hồi trước đổi lấy bạc để mua tòa nhà thôi.” Nghĩ tới cả nhà đều toàn lực giúp đỡ mình, liền thấp giọng : “Đại bá nương cũng muốn cho ta tòa, chỉ là ta nghĩ, làm người thể như vậy, ta… ta thể nhận được.”

      Nếu yên tâm thoải mái dùng tiền bạc của bá phụ bá mẫu, cũng khinh thường bản thân.

      “Nếu cần của bá nương mà lại dùng của hồi môn của thiếp ra làm sao chứ?” Ngũ thiếu phu nhân gật đầu, cảm thấy giờ sống trong phủ ăn dùng đều là công trung, nhờ có phu nhân Thành Dương bá thương đám tiểu bối nhị phòng tam phòng nên cũng dâng bổng lộc của họ vào trong cung, là để bọn dư dả chút.

      Ăn ở miễn phí mười mấy năm, thực khiến người chê cười, nào có thể chiếm tiện nghi của người ta như vậy được?

      Trăm bề khuyên nhủ nhưng A Nhạc chỉ lắc đầu, rốt cuộc dùng bạc của mình để mua tòa đơn gian nho , chuẩn bị ổn thỏa cho mẫu thân.

      Lúc sau A Dung đưa tới khế nhà, A Nhạc dập đầu trước phu nhân Thành Dương bá, hai tay dâng trả lại, chịu nhiều lời, cũng cầu phu nhân Thành Dương bá chuyện này với phụ thân mình, thấy có ý định gánh vác mình, phu nhân Thành Dương bá tuy đau lòng nhưng cũng thập phần vui mừng, do đó cũng bỏ qua, dù sao cũng chưa có cái gì gió thổi cỏ lay.

      Thời điểm A Dung kể chuyện này cho A Nguyên, A Nguyên có chút bất an, lại vẫn thừa nhận: “Việc này ta biết rồi,” Thấy A Dung liếc đôi mắt xinh đẹp nhìn qua, nhóc con ngồi chiếc đệm mềm như bông có chút nhíu mày : “Là ta ngăn cản Tô tỷ tỷ cho người khác.” ra băn khoăn của mình, A Nguyên liền thấp giọng: “Muốn ta … trước mắt tốt, A Nhạc là người có thể hiếu thuận mẫu thân, sau này nếu chỉ còn có mình, bà ấy cũng chịu khổ.” Giảo biện chút, cho cùng cảm thấy bản thân thờ ơ lạnh nhạt có chút ác độc, nàng liền lén nhìn A Dung cái.

      “Lần sau cứ với ta, chẳng lẽ ta còn có thể bán Người?” A Dung lại chỉ điểm điểm cái trán của nàng, đút thức ăn bàn vào miệng A Nguyên, thấy nàng vừa ăn vừa nhìn khắp nơi, hiển nhiên cảm thấy tửu lâu trước mắt hoa lệ, bèn nhịn được cười : “Khó lắm mới chỉ có hai người chúng ta, Người chỉ biết ăn, có thể thấy được là trong lòng Người cái gì là quan trọng nhất.” Lén lúc Túc vương lão hổ tiến cung, A Dung liền trộm chui vào phủ Túc vương, trước mắt từ Túc vương phi cao đến đám tiểu nha đầu bên dưới của phủ Túc vương đều là quân đồng minh của mình, khó khăn lắm mới đưa nhóc con vượt ngục trái phép ra ngoài được.

      Vốn định ngắm hoa du ngoạn, để phụ khoảng thời gian tốt này, hẳn nhóc con phải vẻ mặt nhu tình mật ý vài câu dễ nghe với mình mỹ thanh niên mới cảm thấy nhóc con cũng coi như là có lòng, muốn biểu đạt chút tâm của mình, ngược lại, thanh niên mỹ mạo lại chẳng nghe được giọng ríu ra ríu rít vui mừng nào cả.

      Lòng nghi ngờ nhìn xuống, nhóc con bên cạnh nhìn tửu lâu mới mở trong kinh mà chảy nước miếng tí tách.

      Hóa ra trong lòng Công chúa điện hạ, mỹ thanh niên so ra hoàn toàn kém mấy mâm đồ ăn!
      hauyen2803, song ngư, ly sắc13 others thích bài này.

    3. Giothoi

      Giothoi Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      21
      Ai ui, suýt nữa thì đc bóc tem :yoyo51:

    4. Giothoi

      Giothoi Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      21
      "Phu nhân Thành Dương Bá nghe xong A Dung kể lại đủ loại chuyện người chị dâu này"
      Đoạn này sai chữ chị dâu rồi nàng ơi, là em dâu mới đúng chứ nhỉ :yoyo69:

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 114.2:

      Hận thể treo con nhóc này lên đánh, A Dung nhịn, giấu khuôn mặt dữ tợn của mình, dọa con vịt chưa nấu chín này bay được, lặng thầm cho nhóc con ghi nợ lần, mỹ thanh niên lúc này đây mới vẻ mặt có chút vặn vẹo mà dẫn A Nguyên thèm thuồng bước vào, vừa tiến thẳng đến nhã gian A Nguyên nhào vào bàn đồ ăn đằng trước, miệng gọi hàng loạt các món, ánh mắt hung tan, đến tiểu nhị chạy vặt cũng sợ bị tiểu nương mắt sáng choang này ăn mất, nhớ được hết tên món rồi chịu liền chạy.

      Đồ ăn lên, Công chúa điện hạ liền há to miệng, kêu gào chờ mỹ nhân bón ăn.

      A Dung gắp thức ăn cho con nhóc này lâu lâu, vậy mà nửa ngày cũng nhận được câu dễ nghe, đôi mắt liền nheo lại dầy nguy hiểm.

      Nhóc con có ý thức được nguy hiểm nhất, mắt thấy ổn rồi bèn dẩu cái miệng đầy dầu nhào vào người mỹ thanh niên thơm chụt cái, quả nhiên thấy A Dung nhoẻn cười, xong mới chửi thầm trong lòng tiếng nam nhân đều là lòng dạ hẹp hòi. Mắt thấy nhã gian có ai, A Nguyên mới thực vô sỉ giơ chiếc đũa của mình, gắp lấy miếng thịt lớn mà mình cắn được nửa lên, rồi cười xấu xa : “Chúng ta cùng ăn mới gọi là tình cảm tốt chứ đúng ?” A Dung ăn uống thanh đạm, thích nhất là rau xanh, Công chúa điện hạ ràng là trêu ghẹo.

      Lại thấy A Dung để bụng, há mồm ăn miếng thịt kia rồi cười với Công chúa ngẩn ngơ: “Vị ngon lắm.” Ngôn từ ái muộn, đến A Nguyên mặt dày như vậy cũng đỏ mặt.

      Cảm thấy mình bị A Dung xấu xa đùa giỡn, dưới ánh mắt có chút nóng bỏng, A Nguyên dựa vào bên cửa sổ, hóng gió kiên quyên thừa nhận là bản thân bị mê hoặc.

      Mới nhìn ra bên ngoài lúc liền thấy ngựa xe như nước, người đến người , cũng là thời thái bình thịnh thế, trong lòng cảm thấy khoan khoá thấy cách đó xa có nữ nhi khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp được thiếu niên che chờ qua đường, mắt thấy nữ nhi nhìn bốn phía ngạc nhiên kia giấu nổi dáng vẻ vui mừng, A Nguyên nhịn được nở nụ cười, hô: “A Lan!”

      Nữ nhi kia cũng kinh ngạc ngẩng đầu, né lại ngượng ngùng mà dùng sức vẫy tay chào lại A Nguyên tửu lâu.

      Chưa tới lát A Nguyên liền thấy Tưởng Thư Lan lên đây, thấy khóe mắt đuôi lông mày của nàng đều vương ý cười, lai nhìn thiếu niên văn nhã dáng vóc tuấn tú bên cạnh nàng, A Nguyên còn có gì đây? có đạo lý Phượng Ngọc có được cũng oán giận người ta, A Nguyên hòa khí gật đầu với thiếu niên kia, sau đó liền lôi kéo Tưởng Thư Lan tới trước mặt mình mỉm cười : “Hôm kia Thẩm tỷ tỷ , tỷ lén đưa cho nàng rất nhiều vàng bạc, cầu nàng đưa tới biên quan, có phải ?”

      “Ta nghĩ là tuy nhiều lắm nhưng rốt cuộc có thể mua chút gì đó cho người già phụ nữ và trẻ em, để họ đều có cơm ăn.” Tưởng Thư Lan giọng .

      “Đây là chuyện tốt mà, tỷ bảo Thẩm tỷ tỷ giấu làm cái gì?” Nếu phải A Nguyên tới Thẩm phủ, lại mơ hồthấy được đồ của Tưởng Thư Lan, hỏi, Thẩm Trân muốn nàng làm hùng vô danh mới ra, nương này lại vô thanh vô tức quyên góp bạc, nghĩ ra vì sao, cái này cũng phải là chuyện xấu, A Nguyên liền tò mò hỏi: “Tấm lòng của tỷ để người khác biết sao chứ?”

      “Tất cả những thứ đó đều là chút lòng thành của ta, ra lại thành cố ý.” Tưởng Thư Lan đỏ mặt bao biện hồi, thấy A Dung cũng nhìn mình, nàng vốn phải người nhiều lời trước mặt người lạ, bởi vậy chỉ chẹp miệng dựa vào người A Nguyên bất đắc dĩ mà cười. lát sau lại thấy có rượu và thức ăn được bưng lên, nàng liền cúi đầu uống trà, làm bộ bận rộn. Ngây người hồi lâu lại như đột nhiên nhớ ra cái gì, nàng bèn vội vàng chỉ vào thiếu niên mới vừa rồi bị nàng quên mất, giọng : “Đây là Vương Mân phủ Phần Dương hầu, là… là…là…”

      đến vế sau lại có chút được nữa, mặt hồng nhạt mảng, lại khiến người nhìn vào thấy trong lòng sinh thương tiếc. Biết nàng da mặt mỏng, A Nguyên cũng cười nàng, gật đầu với thiếu niên Vương Mân kia, lúc sau liền khuyên TƯởng Thư Lan cùng dùng bữa, bàn ăn thấy Vương Mân vẫn rất thủ lễ, vân luôn mỉm cười nghe mọi người chuyện, đôi lúc còn trò chuyện chút việc triều với A Dung, A Nguyên liền có ấn tượng tồi với thiếu niên này, tuy cảm thấy thiếu niên này tính cách đoan chính ôn nhu, ánh mắt tựa như có chút quá mức bình thản, lời quy củ giống với dáng vẻ nhiệt tình của Tưởng Thư Lan, nhưng cho cùng người biết xấu hổ nhiều lắm, A Nguyên cũng cảm thấy người quy củ như vậy cũng khiến người khác vừa lòng, lúc này đây mới quay đầu giọng hỏi Tưởng Thư Lan: “Khi nào thành thân vậy?”

      “Mẫu thân năm nay hơi vội, đính hôn trước, đầu xuân năm sau liền thành thân.” Ánh mắt Tưởng Như Lan đơn thuần vui vẻ, hiển nhiên rất vừa ý Vương Mân, chần chờ hồi lâu rồi mở lời với A Nguyên: “ điều này có chút vượt khuôn phép, chỉ là đến lúc đó, điện hạ có thể tới gặp ta chút ?” Nàng vò chiếc khăn tay thuê hoa thấp giọng : “Ta hơi sợ.”

      “Chúng ta là tỷ muội, nào cần câu nệ như vậy.” A Nguyên sống ở cổ đại mười mấy năm, đường đều thấy cọp cái, đây là lần đầu gặp tiểu nương dịu dàng như vậy, cũng dám coi nàng như Ngũ Công chúa, trấn an Tưởng Thư Lan, thấy nàng cong mắt cười với mình, A Nguyên chợt cảm thấy bản thân thực có thiên phúc làm hộ hoa sứ giả, đắc ý chút, lại thấy A Dung liếc mắt lại đây, đặc biệt sắc bén, Công chúa điện hạ luôn bị hiểu lầm là bò tường chợt rùng mình, bèn cười gượng nâng chén, nhiệt tình khuyên nhủ Tưởng Thư Lan: “Đây là rượu nho Tây vực, ngọt mà say, biểu tỷ nếm thử .”

      Tưởng Thư Lan quả nhiên nghe lời mà nếm, đôi mắt sáng lấp lánh mà khen lên: “Ngon!”

      A Nguyên liền thấy ánh mắt Vương Mân nhìn vào hũ rượu nho băn khoăn phen, mặt thiếu niên kia lộ ý cười nhàn nhạt, trong lòng liền có chút tính toán.

      Tuy rằng vô duy với Phượng Ngọc, A Nguyên lại vẫn hy vọng nữ nhi tranh với đời như Tưởng Thư Lan có thể hạnh phúc, lúc này liền cười với nàng: “Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi*, nếu có ly bạch ngọc, bên trong là rượu đỏ, thú vị biết mấy?” Thấy Tưởng Thư Lan cười khát khao, Công chúa điện hạ liền cảm thấy bản thân làm bà mai, đợi hai ngày nữa thiếu niên này mang ly ngọc rượu ngon đến tặng biểu tỷ, biểu tỷ còn cảm động đến rối tinh rối mù, tình cảm từ đó mà ra hay sao?

      Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi: Trích Lương Châu từ kỳ 1

      Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,

      Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.

      Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu,

      Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.



      Dịch nghĩa:

      Rượu bồ đào cùng với chén lưu ly

      Muốn uống nhưng đàn tỳ bà giục lên ngựa

      Say khướt nằm ở sa trường, chớ cười

      Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu.

      Công chúa điện hạ thích ý càng ngẩng cao đầu, chờ khích lệ.

      A Dung thầm bật cười, lặng yên nhớ kỹ đồ vật nương của mình thích, thấy quả nhiên ánh mắt vị Vương Mân này cũng sáng lên, vì Phần Dương hầu và Thành Dương bá ở trong triều cũng có lui tới bèn cũng thập phần khách khí, A Dung nếu muốn được ai quý, trừ Túc vương bụng đầy đen tối, mọi việc đều thuận lợi, chỉ chốc lát thân cận với Vương Mân, bóng gió, nghe bên người Vương Mân có hai nha đầu trưởng bối ban cho, khẽ nhíu mày, nhưng cũng để trong lòng. Rốt cuộc phần lớn công tử bên cạnh có mấy nha đầu hồng tụ thêm hương cũng là nhã , phải chuyện gì lạ.

      Như A Dung, nếu Hoàng thượng còn tứ hôn, bị người ta đồn thổi tiếng đoạn tụ cũng phải là có đạo lý.

      Bằng , vì cái gì mà già đầu rồi đến nữ nhân cũng có chứ?

      Thấy Tưởng Thư Lan nghe được Vương Mân có thiếp ánh mắt có chút khổ sở, A Nguyên khóe miệng giật giật, nhưng cũng gì cả.

      Hôn cũng định, Vương Mân ra như vậy cũng coi như là thẳng thắn thành khẩn.

      Vương Mân dáng vẻ vô tri vô giác, chỉ mỉm cười với A Dung: “Chỉ là, ngày thường bận rộn, hai nha đầu này chỉ coi như nha đầu sai việc bình thường, sau này mẫu thân thả các nàng , chuẩn bị chút của hồi môn cũng coi như trọn vẹn tình cảm chủ tớ hồi.”

      Lúc này A Nguyên mới gật gật đầu, cảm thấy tiểu tử này còn tính là hiểu chuyện.

      Ánh mắt Vương Mân bắt gặp vẻ vừa lòng của A Nguyên, trong lòng liền có tính toán, Vương Mân dừng lúc rồi tiếp tục cười với A Dung: “Hôm trước ơ trong triều, mỗi khi trở về phụ thân đều nhắc đến Trạm huynh, thẳng là thiếu niên tuấn kiệt, bảo ta thân cận với Trạm huynh, chỉ là nghĩ ngờ nay có duyên gặp mặt.” xong mỉm cười nhìn Tưởng Thư Lan cái, chắp tay : “Đa tạ tiểu thư.”

      Nếu nhờ Tưởng Thư Lan quen biết nhiều, giờ A Dung chạm tay là bỏng, bình thường thiếu niên còn chưa vào triều sao có thể có cơ hội thân cận với A Dung như vậy? Trong lòng cảm thấy đây là công lao của Tưởng Thư Lan, thấy nàng đỏ mặt, Vương Mân mỉm cười, trong lòng lại có chút bất bình.

      Nữ nhi như vậy thể đảm đương nổi vị trí vợ cả thế gia, nếu phải là coi trọng Tưởng gia phía sau nàng, còn có thế lực Cung Thuận Quận chúa của nhà ngoại nàng ta, làm soa có thể cưới nữ nhi mềm yếu như vậy?

      Trong lòng lắc đầu, nhưng cũng hiểu , biết cưới nương này phải đối đãi cho tốt, coi như kính trọng thê tử. cho cùng phụ mẫu trong nhà ngàn dặn dò vạn dặn dò, nhất định được phụ Tưởng tiểu thư này, cũng biết lợi hại trong đó, bởi vậy tuy hài lòng, lại cũng muốn sinh ra phong ba gì.

      “Đều là thân thích, cái này khỏi khách khí.” Tâm tư A Dung nhạy bén, biết đại để là Vương Mân có cái gì nhiệt tình đối với Tưởng Thư Lan này, chỉ là thời buổi này, chỉ cần trong lòng có điều kiêng kỵ, dám đối xử tệ với Tưởng Thư Lan, mọi việc biết cất giấu, cũng coi như như là tâm kiểu khác, thấy A Nguyên thân thiết với nương này, có lòng để A Nguyên sau này bớt lo lắng được đôi chút, liền mỉm cười : “Điện hạ trước nay rất thân thiết với các tỷ muội, ngày thường bảo hộ cực lợi hại, bạc đãi điện hạ còn được, nếu bạc đãi tỷ muội của muội ấy…” thanh niên tú mĩ cười, trước vẻ mặt có chút cứng đờ của Vương Mân giọng : “Đến ta, điện hạ cũng đánh.”

      xong còn thổn thức thôi, chỉ lắc đầu : “Đại môn Trần gia, chính là tiền lệ.”

      Vương Mân nghe được trong lòng có chút run rẩy, cười gượng tiếng, đáp.

      A Nguyên mơ hồ nhìn ra gì đó, chỉ là tiện hỏi, giao tiếp bằng mắt với A Dung, nếu còn tiếp tục hù dọa tiểu tử này, sau này được chiêm nghiệm, thấy mỹ thanh niên tâm hữu linh tê cùng mình, lại càng ra sức thêm, rồi vừa lòng gật đầu, lại rủ Tưởng Thư Lan nhìn ra bên ngoài ngắm phong cảnh, thấy dáng vẻ chưa từng gặp qua của nàng, trong lòng thở dài, lại nghe thấy Tưởng Thư Lan thấp giọng : “Mấy ngày nay ta thực quá vui mừng.” xong, quay đầu cười với A Nguyên, giọng : “Ta biết tính tình mình tẻ nhạt, điện hạ lại nguyện ý trò chuyện rất nhiều với ta, cảm ơn người.”

      “Nếu thích, lần sau mọi người cùng cưỡi ngựa, được ?” A Nguyên chua xót, liền nhàng .

      ràng Tưởng Thư Lan cũng là đích nữ quan môn, mẫu thân vẫn là nữ tôn thất, lại khiến A Nguyên cảm thấy có chút đáng thương.

      Nàng hốt hoảng nghe các biểu tỷ kể, ở nhị phòng Tưởng gia, Tưởng Thư Lan được coi trọng bằng thứ nữ, đến mẫu thân nàng Quảng An Huyện chủ, cũng là phụ thân nàng trước rồi mới đến nàng.

      “Cưỡi ngựa là có ngựa rất đẹp sao?” Đôi mắt Tưởng Thư Lan sáng lấp lánh hỏi.

      “Tiểu bạch mã ngoan lắm, đến lúc đó biểu tỷ biết.” A Nguyên thổi phồng lên, tiểu bạch mã Phượng Minh tặng nàng hồi trước lớn lâu rồi, trước mắt tuy rằng còn có con, chỉ có điều Công chúa điện hạ là củi mục biết cưỡi ngựa, đến dịu ngoan cũng cưỡi được, trước mắt thổi phồng lợi lại, bản thân thành tay cưỡi nghựa thiện nghệ, chướng ngại gì đó cũng phi qua được, nước miếng bay tứ tung, nhìn thấy ánh mắt kinh nể khát khao của Tưởng Thư Lan nhìn mình,đột nhiên sinh ra loại cảm giác đắc ý.

      A Dung biết nhóc con là như thế nào, nhịn cười muốn chết, nhẫn nhịn trong lòng mà vừa dựng lỗ tai lên nghe, vừa chuyện với Vương Mân.

      Tưởng tiểu thư sắp quỳ gối dưới váy nhóc con.

      Ở trong cung, vì chuyện cưỡi ngựa mà A Nguyên bị giễu cợt biết bao nhiêu, vô cùng vui, lần này gặp được người sùng bái nên đặc biệt lảm nhảm, đến miệng khô lưỡi khô, lúc này mới bớt thời giờ uống ngụm trà, định tiếp với Tưởng Thư Lan liền nghe thấy bên ngoài tửu lầu truyền tới tiếng ồn ào đinh tai nhức óc nghe được , Công chúa điện hạ bị quấy rầy nhã hứng tức giận, chạy vọt tới bên cửa sổ hướng dưới lầu nhìn xuống, thấy ngay oan gia ngõ hẹp, Thuận Vương Phượng Đồng vẻ mặt dữ tợn chỉ vào thế tử Thuận vương Phượng Chu dáng vẻ bi phẫn mà lớn tiếng quát: “Bảo Bổn vương bồi tội với độc phụ kia ư?! Nằm mơ !”

      “Phụ vương……”

      “Đừng có gọi ta!” Phượng Đồng vung tay lên, lạnh lùng cười : “Còn muốn bảo Bổn vương mừng thọ hạ thần với các ngươi, các ngươi có thể diện, thế mặt mũi Bổn vương để vào đâu?” dừng chút, cười nhìn nhi tử mặt lộ vẻ bi thương này, nhướng mày hỏi: “ coi trời còn có thể rớt xuống bánh có nhân sao?!”

      Mắt thấy muốn ăn bánh có nhân như vậy, Công chúa điện hạ trước ăn luôn quý huynh trưởng muội muội chỉ sợ bị đói, vội vàng xoay người tìm bàn ăn, thấy có bánh có nhân nhưng lại có chiếc bánh ngàn tầng nóng hổi hầm hập, cũng tản ra mùi dầu rán bánh, tuy rằng có chút áy náy với Tam Hoàng huynh bị bạc đãi đến bánh có nhân cũng có mà ăn này, Công chúa điện hạ vẫn cố sức bê cái bánh này lên, trước ánh mắt kinh ngạc của ba người, trở lại phía cửa sổ, hung hăng ném cái bánh thẳng xuống gương mặt đắc ý của Thuận vương điện hạ ở phía dưới!

      Editor có điều muốn : :))))))))))))))))))))
      Spoil tí chương sau nè:
      "Súc sinh!" A Nguyên hung dữ mắng.
      "Ngươi chửi ai đấy?"
      "Ai đáp Bản cung mắng người nấy!" A Nguyên cất giọng, "Nếu Tam Hoàng huynh cảm thấy đúng là mắng huynh , có thể thấy được là trong thâm tâm huynh cũng biết rất bản thân là cái thứ gì!"
      hauyen2803, Bé Bi, song ngư12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :