1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      77


      Vì sao phải quấn ngực?


      Triệu Hằng muốn hỏi chính là cái này, nhưng chỉ ra ba chữ phía trước, nhìn thấy khuôn mặt của Tống Gia Ninh gần như ửng đỏ, sau khi Triệu Hằng lùi bước, xoay người lại đưa lưng về phía nàng. lâu, sau lưng có bất kỳ tiếng nào, đoán được nàng đại khái vẫn chưa bình tĩnh lại, Triệu Hằng lướt nhanh qua vườn hoa phù dung, thấp giọng nhắc nhở nàng: "Cất kỹ."


      Giọng thanh trong giống như nước suối truyền tới, khuôn mặt suýt bị nóng chín của Tống Gia Ninh rốt cuộc hạ bớt độ nóng, mất mặt đến tột bậc, có cách nào càng mất mặt hơn, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết tốt hậu quả. Tống Gia Ninh ngồi chồm hổm xuống, nhanh chóng cuốn lụa trắng vẫn còn lưu lại nhiệt độ của nàng còn rớt lại, gấp gấp lại nhét vào ống tay áo, tay áo căng phồng lên, may mắn hôm nay mặc chính là áo rộng tay, bằng che giấu cũng khó khăn.


      Chẳng qua là, liếc vạt áo màu xanh ngọc của nam nhân, trái tim Tống Gia Ninh vặn thành đoàn, nàng nên giải thích thế nào đây?


      Thọ vương hỏi nàng "Vì sao phải...", vì sao phải quấn ngực?


      Tống Gia Ninh sao mà biết xấu hổ trả lời loại vấn đề này chứ, cả người cứng ngắc mà đứng lên, ngay khi nàng muốn nghĩ biện pháp giảm bớt bối rối của mình, phía trước Thọ vương đột nhiên lại mở miệng, nhưng giọng trong trẻo lạnh lùng uy nghiêm: "Vì sao trộm vải?"


      Tống Gia Ninh: ...


      Trộm vải? Nàng trộm vải lúc nào... suy nghĩ, Tống Gia Ninh khiếp sợ nhìn về phía ống tay áo, chẳng lẽ, Thọ vương cho rằng lụa trắng này là nàng trộm được từ chỗ Phùng Tranh? Tống Gia Ninh sững sờ, nhưng nàng bởi vì quá mất mặt mà đầu óc ngưng tụ thành bột nhão rốt cuộc lại có thể xoay chuyển. Quả là, lụa trắng từ trong quần áo rớt ra, Thọ vương lại biết bộ dạng nàng trước khi lụa trắng rơi xuống, đổi thành Phùng Tranh có lẽ có thể đoán ra lụa trắng là dùng để quấn ngực, người Thọ vương trăng thanh gió mát giống như thần tiên chín tầng mây, sao có thể hướng tới chuyện kiều diễm như vậy chứ?


      Núi lượn đường vòng, trong lòng Tống Gia Ninh vui mừng khôn xiết, bị Thọ vương hiểu lầm trộm cắp, có thể so sánh với bị Thọ vương đoán ra chân tướng dễ chịu hơn nhiều, bằng ở trước mặt người đàn ông rơi xuống vải quấn ngực, nàng sao còn mặt mũi tiếp tục gặp người?


      Nhưng, suy ra ba, Tống Gia Ninh cũng muốn công gánh tội danh trộm cướp, ánh mắt dọc theo vạt áo nam nhân vòng mấy vòng, Tống Gia Ninh kiên trì giải thích : "Vương Gia, lụa trắng này chính là xá đệ, vật xá đệ trăm ngày trước sử dụng, gia mẫu uỷ thác ta tặng cho Vương Phi, ta liền mang người, chưa tìm được cơ hội lấy ra ngoài, người và đại điện hạ tới, dân nữ đành phải tiếp tục giữ lấy, ngờ ngoài ý muốn rơi mất, khiến Vương Gia chê cười."


      Triệu Hằng hai tay thả lỏng phía sau, nghe nàng trong khoảng thời gian ngắn biên soạn ra đoạn dối như vậy, khóe môi khó mà phát nhếch lên, chậm rãi xoay người lại.


      Tống Gia Ninh chột dạ cúi đầu, dám cùng đối mặt, hai má vẫn đỏ bừng, nhưng bởi vì thành công tìm được lí do che đậy, dáng vẻ nàng lúc này càng giống xấu hổ, có quẫn bách luống cuống như vừa rồi. nương thiên sinh lệ chất, hai má tươi đẹp như cánh hoa, đôi mắt đen thanh trong như nước, khẽ mím môi đứng ở đằng kia, hoa nhường nguyệt thẹn.


      "Vật ấy, dùng làm gì?" Triệu Hằng theo ý nàng, hỏi.


      Tống Gia Ninh xấu hổ cực kỳ, sóng mắt lưu chuyển, ấp úng vừa nghĩ vừa : " Là, là lễ rửa tội cho hài tử trước trăm ngày, dùng rửa chân, nghe có thể bảo hộ hài tử cả đời vô tai vô bệnh, nhưng vật ấy tuyệt đối thể chạm đất, cái này của ta chạm đất, thể đưa cho Vương Phi rồi, kính xin Vương Gia giúp ta giữ bí mật, miễn cho Vương Phi suy nghĩ nhiều."


      Lời dối nhiều hơn, càng càng trơn.

      Nàng dường như cũng tự đắc cho phần nhanh trí này, mặt đỏ người hoảng hốt, bờ môi đỏ tươi giống như cười mà phải cười, kiều lại còn ngốc nghếch.


      Triệu Hằng vốn là có chút bất mãn, bất mãn nàng làm ra những hành động kia khiến hiểu lầm, hiểu lầm có nha đầu béo đơn thuần si ngốc lưu luyến hâm mộ , hơn nữa còn là nương duy nhất biểu lộ ra quý mến đối với . Vì tình cảm ấm áp có phần lạ lẫm này, Triệu Hằng cự tuyệt phụ hoàng tứ hôn, ý nghĩ ngay lúc đó của là, nếu như nha đầu béo trưởng thành vẫn đơn thuần thích , ngại để cho nàng làm Thọ Vương Phi, dù sao phải nàng, cũng là những nữ nhân khác. Nếu như nhất định lấy Vương Phi, vì sao cưới người lòng dạ với chứ?


      Thế nhưng là, ngay khi chuẩn bị chọn cơ hội tới trước mặt phụ hoàng cầu tứ hôn, nàng vô cùng cao hứng An quốc tự xem mặt Lỗ Trấn rồi.


      khắc biết tin tức này, Triệu Hằng cách nào tức giận, tức giận lừa gạt của nàng.


      Nhưng bây giờ, gặp nàng bởi vì bại bởi Tam tỷ tỷ của nàng, ngây ngốc mà trách tội thân thể nàng đẫy đà, nhìn nàng dùng biện pháp buộc ngực ngu ngốc ủy khuất bản thân, Triệu Hằng bỗng nhiên ý thức được, nàng rất ngu, nương ngu như vậy, làm sao có chủ tâm lừa gạt , muốn trách, chỉ có thể trách tự mình đa tình.


      Phẫn nộ có, nhìn lại dáng vẻ đơn thuần ngây thơ của nàng phía đối diện chút, Triệu Hằng chỉ cảm thấy thuận mắt.


      Sang năm phụ hoàng lại muốn chọn phi, cự tuyệt qua lần, lần này phải tiếp nhận, như vậy, sao chọn Vương Phi nhìn thuận mắt?

      "." dây dưa dải lụa trắng kia nữa, Triệu Hằng liếc nhìn nàng cái, thẳng hướng đến đình nghỉ mát cách đó xa.


      Tống Gia Ninh nghi ngờ theo ở phía sau, gió thu mát lạnh sưu sưu từ bên thổi tới, Tống Gia Ninh nhìn nhìn ngực, biết nguyên nhân có phải là vừa mới quấn chặt hay , bỗng nhiên thoải mái hơn hẳn, đồng thời với thoải mái, còn có loại cảm giác trống rỗng. Lại nhìn về phía thân ảnh thon dài mạnh mẽ rắn rỏi đằng trước, Tống Gia Ninh lặng lẽ cắn cắn môi, cầu Bồ Tát phù hộ đừng để Thọ vương nhìn ra khác thường trước sau của vạt áo nàng.


      "Ngồi ." vào đình nghỉ mát, Triệu Hằng chỉ vào ghế đá đối diện .


      Tống Gia Ninh thấy ngồi xuống rồi, nàng mới qua ngồi xuống, trong lòng mảnh mờ mịt, sao Thọ vương giống như có chuyện muốn với nàng vậy?


      "Nghe , nàng nghị hôn?" Triệu Hằng chậm rãi .


      Tống Gia Ninh khiếp sợ ngẩng đầu, thấy nam nhân mặt hướng ngoài đình, đôi mắt nhìn phù dung đầu cành, bên mặt đạm mạc xa cách.


      Tống Gia Ninh lần nữa rủ mắt, cúi đầu dạ tiếng, Vệ Quốc Công phủ và Thọ vương phủ ở sát nhau, đương nhiên nghe được tiếng gió.


      "Thích Lỗ Trấn?" Nam nhân lại hỏi.


      Khuôn mặt nhắn của Tống Gia Ninh chậm rãi còn chút máu, giọng phủ nhận: "..."


      "Nếu như thích, " Triệu Hằng quay lại, đôi mắt mây mù lượn quanh yên lặng nhìn nàng, "cần gì xem mặt?"


      Tống Gia Ninh nắm nắm tay, phản bác được.


      "Vì sao thích?" Triệu Hằng nặng hỏi.


      Dung mạo khí độ giống như tiên, giọng cũng mang theo loại tiên khí phàm phu tục tử thể trái nghịch, Tống Gia Ninh biết là Hoàng Thượng tương lai, phàm là Thọ vương hỏi nàng cái gì, liền như tại, cho dù nàng hiểu vì sao phải hỏi, nhưng vẫn thuận theo bản năng, cúi đầu : "Phụ thân, phụ thân chất phác trung thực, ta, mẹ ta , ta khờ, nên gả cho nam nhân hiền lành."


      Nhưng ra là chính nàng muốn gả cho nam nhân hiền lành, nhưng Tống Gia Ninh có ngốc, cũng hiểu được che đậy khuyết điểm.


      Triệu Hằng tin nàng , trong đầu khỏi hiển đôi mẹ con, mẫu thân cười nữ nhi phải gả cho nam nhân hiền lành, nữ nhi ngây ngốc cũng chỉ muốn gả cho nam nhân hiền lành, nghe kế phụ an bài người cho nàng, liền vô cùng cao hứng xem mặt. cách khác, nàng cũng phải là thích Lỗ Trấn, nhưng... ngốc.


      "Nhưng , thích nàng." Triệu Hằng hạ thấp giọng, giọng lộ ra dịu dàng, nhưng trong lời lại vô tình chọc thủng thể diện của thiếu nữ đậu khấu thiếu nữ da mặt mỏng.


      Tống Gia Ninh đỏ mặt, xấu hổ, nhưng lại có cách nào phủ nhận.


      Nàng ủy khuất, trong mắt bắt đầu chậm rãi ngấn nước mắt, vị Thọ vương gia này rốt cuộc muốn làm cái gì chứ, nào có ai cố ý bóc vết sẹo của người ta đâu?


      "Nàng, gầy."


      Ê ẩm chát chát khó chịu, nam nhân lại câu, Tống Gia Ninh ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, ngẩng lên quá nhanh, nước mắt tích đầy trong mắt cạch rớt xuống, vương ở mặt, giống như giọt sương sớm dọc theo cánh hoa trắng nõn chậm rãi lăn xuống. Ánh mắt Triệu Hằng lúc này khống chế được, liên tục đuổi theo giọt hoa lộ này, nhìn nó lăn đến chiếc cằm nhọn khéo léo đáng của nàng.


      Tống Gia Ninh cảm thấy thất thố, vội vàng quay đầu lau.


      Triệu Hằng hoàn hồn, trầm mặc lát, tiếp tục nhìn ngoài đình: "Nghe , thích lệnh tỷ?"


      Tống Gia Ninh hoàn toàn hồ đồ rồi, Thọ vương cuối cùng muốn cái gì?


      Nàng lại hoang mang, Triệu Hằng lẩm bẩm : "Lấy gùi bỏ ngọc, ngu ai bằng."


      Tống Gia Ninh ngơ ngác mở miệng , khó có thể tin mà nhìn qua Thọ vương đối diện bỗng nhiên mắng người, lấy gùi bỏ ngọc, là ý tứ nàng hiểu kia sao? Thọ vương nghe hôn của nàng, cảm thấy nàng là châu báu, Tam tỷ tỷ là hộp chứa châu báu, cho nên Lỗ Trấn vừa ý Tam tỷ tỷ, ngu ai bằng?


      "Biểu muội rất tốt, cần thiết, tự coi mình." Phát nàng kinh ngạc nhìn chăm chú, Triệu Hằng mặt biểu tình câu cuối cùng, xong liền đứng dậy rời , đảo mắt thân ảnh liền biến mất sau gốc cây phù dung. Tống Gia Ninh cứ như vậy ngơ ngác nhìn nam nhân xa, thẳng đến khi nhìn thấy Thọ vương nữa, nàng mới cúi đầu, sau lát, thẹn thùng mà che hai bên má.


      ra Thọ vương gọi nàng đến đình nghỉ mát, là bởi vì nhìn ra nàng gầy, biết nàng biểu muội này tại vì hôn thành mà thương tâm, cho nên chậm chạp từ từ hỏi nàng nhiều như vậy, cuối cùng chỉ là muốn an ủi nàng sao?


      Lấy gùi bỏ ngọc, Lỗ Trấn chướng mắt nàng, Hoàng Thượng tương lai lại khen nàng là châu báu.


      Thế nhưng, đúng nha, Thọ vương an ủi nàng là vì hai người thông qua Tuyên Đức Đế Thục phi được cho là biểu ca biểu muội, nhưng Tam tỷ tỷ là cháu ruột Thục phi, lý lẽ quan hệ với Thọ vương phải gần gũi hơn chứ, vì sao Thọ vương khen nàng là châu báu, tổn hại Tam tỷ tỷ là hộp gỗ?


      Tống Gia Ninh nháy mắt mấy cái, nghĩ tới tính tình Tam tỷ tỷ Vân Phương ham chơi hiếu động, nghĩ tới Đoan Tuệ công chúa điêu ngoa ương ngạnh nóng nảy, ba người các nàng đều từng đoán câu đố với Thọ vương, cùng nhau ở Thọ vương phủ hái quả hồng, nhưng Thọ vương, tựa hồ đối với nàng tốt hơn chút. Có lẽ, Thọ vương thích biểu muội nhu thuận trung thực?


      Đáy lòng Tống Gia Ninh từng điểm từng điểm ấm áp. Nàng có thon thả như Tam tỷ tỷ, khả năng hấp dẫn thích của Lỗ Trấn, nhưng nàng đủ trung thực hiểu chuyện nha, nếu như đều là biểu muội, Thọ vương thiên vị vì nàng thành an phận nhất, liền lên nàng có sở trường của mình, như vậy sớm muộn gì cũng ngày, nàng gặp được nam nhân thích nương trung thực, tướng công chê nàng béo.







      Tống Gia Ninh lại nghĩ tới Quách Kiêu, Lương Thiệu. Bọn họ cũng phải là hài lòng người của nàng, nhưng xem thường thân phận của nàng, tại nàng là Tứ nương Quách gia, cho dù phải con vợ lớn, nhưng cũng mạnh mẽ hơn bình dân bách tính phụ mẫu đều mất kiếp trước, sao có thể bởi vì Lỗ Trấn thích nàng, nhất định tất cả nam nhân đều thích nương béo?


      Nghĩ thông suốt, Tống Gia Ninh lấy lụa trắng khó chịu giấu trong tay áo ra, thở phào cái dài, cái đồ khó chịu này, thoải mái còn dễ dàng khiến nàng lâm vào hoàn cảnh mất mặt, từ nay về sau, nàng đều cần dùng!


      Nhưng, vì cho Phùng Tranh hoài nghi, Tống Gia Ninh vẫn là đỏ mặt dẫn Song nhi tịnh phòng gần đây, tạm thời cho quấn lại. Ứng phó Phùng Tranh xong, đường hồi phủ, Tống Gia Ninh mới che màn, gọi Song nhi giúp nàng gỡ lụa trắng xuống. Vừa khôi phục tự do, trước xe bỗng nhiên truyền đến hồi tiếng vó ngựa, Tống Gia Ninh cũng suy nghĩ nhiều, lại nghe xa phu cung kính : "Thế tử..."


      Tác giả có lời muốn : Triệu Hằng: ngươi rất tốt.


      Gia Ninh: ở đâu tốt? dỗ dành ta.


      Triệu Hằng: Chỗ nào cũng tốt.


      Gia Ninh: ta thế nào có phát .


      Triệu Hằng: theo ta vào nhà.


      lát sau, trong phòng bỗng nhiên truyền đến hồi tiếng đâm đâm đâm, Song nhi sốt ruột chạy vào, chỉ thấy nương nhà mình bị Thọ vương ấn giường, người như đậu hũ trắng đóng đầy dấu mực màu đỏ

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      nam nhân ngại nàng ngu ngốc, chê nàng béo, kỵ thân phận nàng... xuất rồi đó thôi
      adamno1Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    3. annie196

      annie196 Active Member

      Bài viết:
      103
      Được thích:
      116
      Ôi...ôi...ôi. chờ đến ngày Thọ vương cầu thánh chỉ tứ hôn quá. Bao giờ mới đến đây
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Cảm động phát rơi nước mắt. bắt đầu nhìn thấy chân ái rồi.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Đọc tới chương này có thương có tội cho QK, nhưng tính ra quá ích kỷ, vì nếu TGN chấp nhận cả đời ra được ánh sáng, được đường đường chính chính xuất giữa đám đông. Con cái 2 người đáng thương lắm. nên túm lại chỉ có thể là nam 2 thôi.




      78




      Quách Kiêu có hơn tháng chưa gặp Tống Gia Ninh rồi, ngày ấy sau khi rơi xuống nước, nàng như con rùa nhát gan, núp mình ở trong mai.




      Nhìn xe ngựa đóng khép kín màn, Quách Kiêu quay đầu ngựa lại, màu mắt như mực.




      đến buồn cười, hai người đều ở Quốc Công Phủ, Lâm Vân Đường, Di Hòa Hiên cách nhau có mấy trượng, muốn gặp nàng lần, so với Thọ vương bên cạnh còn khó hơn. Kế muội trốn , trốn lâu rồi, trước khi rơi xuống nước, bóng gió từ trong miệng hai đường đệ biết được, chỉ cần ở nhà, kế muội thường xuyên dẫn Mậu Ca Nhi hoa viên chơi, bên tổ mẫu cười. Đến ngày hưu mộc ở nhà, buổi sáng kế muội thỉnh an cho tổ mẫu xong tĩnh, liền lập tức chạy về Lâm Vân Đường.




      Khi đó, tháng chỉ có thể ở chỗ tổ mẫu gặp nàng ba lần, mỗi lần vượt qua thời gian bữa cơm.




      tại, ngay cả tháng ba lần, lần thời gian bữa cơm cũng có.




      Quách Kiêu biết nàng vì sao trốn, tháng sáu ở phiến sườn dốc kia, gắt gao đè nặng nàng, vì thân thể mềm mại của nàng động tình, kế muội khẳng định cảm thấy, hơn nữa hiểu được đây là có ý gì. Nàng nhìn ngây thơ, ra hiểu chuyện hơn ai hết, nàng còn cực kỳ am hiểu che giấu, nhưng đủ thông minh, nàng trốn, vĩnh viễn phát , nàng trốn, liền ràng.




      Móng ngựa đát đát, màn che vẫn nhúc nhích, Quách Kiêu siết chặc dây cương.




      ra, muốn cho nàng biết, thầm nghĩ nhìn nàng từ xa xa, nhìn nàng như con sóc béo ăn bánh ngọt, nhìn nàng cười ngọt ngào, nhìn nàng bị đám đường đệ khi dễ xấu hổ gò má đỏ đừng, nhìn nàng lúc cẩn thận đụng trúng mũi mắt hạnh rưng rưng, ngay cả khi nàng lảng tránh trong mắt chôn sâu sợ hãi, cũng thích nhìn.




      Nhưng nàng là nương, nàng trưởng thành, nếu như cái gì cũng làm, nàng xuất giá, gả cho nam nhân khác.




      cho phép, từ lúc phụ thân dẫn nàng vào Quốc Công Phủ khắc này, nàng chính là của rồi. từng coi nàng như muội muội, chỉ có khi dễ trêu cợt, người bên ngoài ai cũng được. Đợi nàng lớn lên, giống như nụ hoa động lòng người, bắt đầu coi nàng như nữ nhân, có thể dùng nguyên nhân thế tục chịu đựng gặp mặt, nhưng nữ nhân nhất định phải vĩnh viễn lưu ở bên cạnh .




      có khả năng mỗi lần đều thành công phá hoại nàng và người khác đính hôn, phương pháp xử lý ổn thỏa nhất, là làm cho nàng biết lòng của , làm cho nàng cam tâm tình nguyện mà ở lại Quách gia.




      Ngựa xe dừng lại, đến Quốc Công Phủ, Quách Kiêu trở mình xuống ngựa.




      Song nhi bình thường cũng theo ở bên ngoài xe, hôm nay trở về, nương gọi nàng hỗ trợ cởi bỏ vải quấn ngực, nàng mới để ý tôn ti ngồi lên xe lần. Lúc này bị Thế tử gia gặp được, Song nhi cúi đầu dám nhìn thẳng, xuống xe liền tới bên. Tống Gia Ninh sau đó ra, thấy Quách Kiêu canh giữ ở trước xe, khuôn mặt lạnh lùng, nàng ra vẻ trấn định cười : "Đại ca hôm nay trở về sớm."




      Trong lòng lại khiếp sợ vô cùng. người Quách Kiêu mặc trường bào cổ tròn thường ngày xanh biếc, về Quốc Công Phủ trước rồi, như vậy vừa vặn, là cố ý Sở vương phủ đón nàng sao? Nhưng thường ngày nàng và các tỷ tỷ biệt phủ làm khách, cũng có thấy Quách Kiêu đón, sao mỗi lần nàng Sở vương phủ, Quách Kiêu đều như vậy?




      Thấy tự tay muốn vịn nàng, Tống Gia Ninh quét mắt Song nhi tránh sang bên, bất đắc dĩ đặt tay vào lòng bàn tay . Vừa tiếp xúc, lập tức nắm chặt tay nàng, như lửa nhiệt nhất thời từ tay tâm truyền đến người nàng, giống như muốn thiêu hủy nàng. Tống Gia Ninh trong lòng mãnh liệt rung động, nàng quá quen tất Quách Kiêu rồi, khi cao hứng, vẻ mặt có thể nhu hòa so với bình thường, tức giận, chẳng những ánh mắt lạnh hơn, tay nắm lấy nàng cũng như lúc muốn động dục, so với bình thường càng nóng hơn.




      tại, tức giận sao?




      Tống Gia Ninh vô cùng cứng ngắc bước xuống xe ngựa.




      Quách Kiêu kịp thời buông tay ra, vô cùng bên cạnh nàng, vừa vừa : "Trong phòng buồn bực lâu như vậy, có cảm thấy đại ca ngày đó có chiếu cố tốt muội hay ?"




      Được Thọ vương cổ vũ qua, Tống Gia Ninh nghĩ thông rồi, bình tĩnh mà khách sáo : "Đại ca lại sai, ta làm sao trách huynh được, nếu phải đại ca kịp thời cứu ta lên thuyền, ta có thể sặc nhiều hơn mấy ngụm nước luôn đó."




      Nàng chế giễu, Quách Kiêu ngoài ý muốn nhìn nhìn nàng, ánh nắng mùa thu nhàng từ phía tây chiếu tới đây, gương mặt nàng trong trắng lộ hồng, da thịt tinh tế tỉ mỉ trơn bóng oánh nhuận, non nớt đến nỗi ngay cả sợi lông măng cũng nhìn thấy, bờ môi đỏ tươi giống như đào dụ người. Nàng dường như phát , mấp máy bờ môi, tầm mắt rũ xuống, Quách Kiêu thu hồi ánh mắt, trầm giọng : " xứng với muội, An An cần lại hao tổn tinh thần, muội đáng giá tốt hơn."




      Tống Gia Ninh chỉ cảm thấy chói tai, muốn nghe gọi tên mụ của nàng.




      Phía trước chính là Lâm Vân Đường, Quách Kiêu bỗng nhiên dừng chân, mệnh lệnh nàng: "Đưa tay."




      Tống Gia Ninh ngạc nhiên, vô thức ngẩng đầu, chỉ thấy Quách Kiêu khẽ hơi cúi đầu nhìn nàng, mặt cười yếu ớt, trong mắt là ôn nhu nàng chưa bao giờ thấy qua. Tựa như đầu sói lang hung thần ác sát bỗng nhiên biến thành con ngựa dịu dàng ngoan ngoãn vui vẻ, Tống Gia Ninh quá mức khiếp sợ, thế cho nên lại dùng càng giọng nhu hòa bảo nàng giơ tay lên, Tống Gia Ninh mờ mịt làm theo.


      Vừa nâng lên, liền thả hai món đồ vật mang theo vào lòng bàn tay nàng, Tống Gia Ninh cúi đầu, tay rời khỏi, chỉ còn hai quả táo mùa đông màu đỏ rực, vừa lớn vừa đỏ vừa tròn, cơ hồ chiếm hết lòng bàn tay nàng.




      " đường nhìn thấy rìa đường có gốc cây táo ta, táo phía dưới đều bị người hái hết, chỉ có ngọn cây vẫn còn mấy trái, ta biết muội và Mậu Ca Nhi thích ăn, trèo lên hái được bốn quả. Hai quả này muội ăn , Mậu Ca Nhi chút nữa ta cho nó." Quách Kiêu nhìn đôi mắt nàng kinh ngạc . Nàng lúc trước sợ , là bởi vì có biểu ra ngoài, tại đến làm cho nàng biết , bên người nàng có nam nhân hiểu nàng nhất.




      "Đa tạ đại ca." Tống Gia Ninh cố gắng lộ ra nụ cười vui vẻ, nhưng trong lòng hoang mang. Bỗng nhiên đối tốt với nàng, Quách Kiêu là muốn làm huynh trưởng tốt an ủi kế muội đánh mất hôn , hay là, cố kỵ thân phận của hai người dám cưỡng ép sàm sỡ nàng, muốn dụ dỗ dỗ dành nàng? Tựa như Lương Thiệu đối với Tam tỷ tỷ, ràng dối trá vô tình, nhưng biểu ra tình ý muốn mà thôi.




      Nắm hai quả táo mùa đông này, Tống Gia Ninh tâm phiền ý loạn, phương diện sợ mình oan uổng Quách Kiêu muốn làm huynh trưởng, phương diện theo bản năng phá hủy suy nghĩ của , lúc nào cũng bỏ xuống được đề phòng.




      Cơm tối Quách Kiêu dùng ở Lâm Vân Đường, Mậu Ca Nhi đặc biệt thích , lại để cho Quách Kiêu ôm ăn cơm, buổi tối còn muốn theo huynh trưởng ngủ.




      Thằng bé ban đêm còn phải bú sữa, Lâm thị sợ quấy rầy Quách Kiêu ngủ, cho phép nhi tử .




      Mậu Ca Nhi ôm cổ Quách Kiêu chịu buông tay, Quách Kiêu cười tỏ vẻ bằng lòng chăm sóc đệ đệ.




      Huynh đệ cảm tình tốt, Quách Bá Ngôn vui mừng nhìn thấy thành quả, liền đáp ứng, gọi nhũ mẫu cùng qua.




      Tống Gia Ninh yên tĩnh ngồi ở bên, đưa mắt nhìn Quách Kiêu ôm đệ đệ , Tống Gia Ninh lén lút sờ sờ hai quả táo trong tay áo, hi vọng ngày ấy ở núi, Quách Kiêu chỉ là lúc nhịn được, hi vọng lý trí của có thể thành công đè xuống phần ham muốn này. Hai người có chung thân nhân, kế cha mẹ đệ đệ, nếu như Quách Kiêu phạm hồ đồ, nhà đều được yên.




      Hai quả táo này, Tống Gia Ninh cuối cùng vẫn ăn, thưởng cho Lục nhi gác đêm rồi.




      Vào canh , ngay khi Tống Gia Ninh chui vào ổ chăn liu thiu ngủ, Thọ vương phủ bên cạnh, Triệu Hằng còn ngồi ngay ngắn ở trước bàn sách, trong tay cầm bút mực, nhưng sau nửa ngày hạ xuống. Phúc công công khẽ khom người canh giữ vài bước bên ngoài bàn đọc sách, nghe đường truyền tới tiếng mõ, Phúc công công mặc dù khuyên chủ tử sớm chút nghỉ ngơi, nhưng mắt nhìn tấu chương trước mặt chủ tử, Phúc công công vẫn là quản miệng ngậm lại.




      Ông từ khi bắt đầu biết chuyện liền hầu hạ ở bên cạnh chủ tử, tối nay là ông lần đầu tiên, nhìn chủ tử viết tấu chương, mà phải luyện chữ vẽ tranh.




      Sớm viết muộn viết, ở Sở vương phủ thấy Tứ nương liền viết, chẳng lẽ chủ tử rốt cuộc nghĩ thông suốt, muốn xin Hoàng Thượng tứ hôn?




      Quả như thế, chủ tử thức đêm viết đêm, ông cũng đau lòng!




      Phúc công công trung thành và tận tâm suy nghĩ, nhưng Triệu Hằng cũng cho ông canh giữ đêm, cầm bút tĩnh tọa sau nửa ngày, khi viết liền làm liền mạch. Viết xong, gác lại lát cho nét mực hong khô, Triệu Hằng khép lại tấu chương, giương mắt nhìn Phúc công công. Phúc công công ngầm hiểu, lập tức ra ngoài dặn dò tiểu thái giám chuẩn bị nước, như bình thường hầu hạ chủ tử nghỉ ngơi.




      Vào ngày hôm sau, từ sau khi được phong vương xuất cung, Thọ vương Triệu Hằng lần đầu tiên chủ động tiến cung, thường ngày đều là trong cung thiết yến Tuyên Đức Đế dặn dò các con đều đến, mới lộ diện.




      tính toán thời gian tới, Tuyên Đức Đế hết tảo triều, thương nghị hết chuyện quan trọng với đám đại thần rồi, ở Sùng Chính điện phê duyệt tấu chương Trung Thư Tỉnh đưa tới. Nghe Đại Thái Giám Vương Ân Thọ vương đến, Tuyên Đức Đế kinh ngạc chau chau mày, nhìn cửa ra vào : "Tuyên."


      Chốc lát sau, cửa ra vào xuất nhất thân ảnh thon dài mặc mãng bào, Thọ vương gia mười tám tuổi, dáng người cao ngất khuôn mặt thanh tuyển, tiên phong đạo cốt, dáng vẻ đơn thuần, Tam điện hạ Thọ vương chính là người đầu tiên xứng đáng cái tên hoàng tử. Nhi tử phong thái giống như này, Tuyên Đức Đế vừa kiêu ngạo vừa tiếc hận, như mỹ ngọc có tì vết.




      "Ngày hôm nay sao lại tiến cung?" Tuyên Đức Đế buông bút son, khuôn mặt bình thản hỏi.




      "Cầu phụ hoàng, tứ hôn cho ta." Triệu Hằng vẻ mặt như thường , lấy tấu chương trong tay áo ra, hai tay đưa cho Vương Ân.




      Vương Ân hoàn hồn, xoay người nhận tấu chương, cười đưa tới trước mặt Tuyên Đức Đế : "Lão nô , năm trước Vương Gia còn , chưa có thông suốt, đây phải là, tuổi vừa đến, gặp phải nương mình thích, Vương Gia lập tức cầu Hoàng Thượng làm chủ."




      Lời này xuôi tai, Tuyên Đức Đế dựa vào ghế dựa, cười cười lấy tấu chương mở ra:




      Bẩm phụ hoàng: hôm qua nhi thần quý phủ Vương huynh thăm Thăng ca nhi, tình cờ gặp Tứ nương Vệ Quốc Công phủ, Tứ nương và Vương tẩu quan hệ thân thiết, được mời qua phủ làm khách. Nàng hoa dung nguyệt mạo, chính là xinh đẹp từ trước đến nay nhi thần mới được chứng kiến, nhi thần vui mừng, khẩn cầu phụ hoàng tứ hôn.




      Thọ vương Triệu Hằng, thân tiên phong đạo cốt, tên tự thanh dật thoát tục, bình thản tự nhiên. Tuyên Đức Đế sớm quên lần trước thấy tên tự nhi tử là lúc nào, trước mắt nhìn thấy nét bút này thua chữ tốt của các đại hiền thời kỳ thư pháp, Tuyên Đức Đế đầu tiên là cả kinh, nhìn thấy nhi tử cầu hôn kế nữ Quách Bá Ngôn, với Tuyên Đức Đế mà , thứ hai chính là kinh ngạc.




      Đối với tấu chương, Tuyên Đức Đế khẽ nhíu mày.




      Ông biết Quách gia Tứ nương, lần đầu tiên là nha đầu kia ra lời "Tuyệt đối" kinh người, lần thứ hai, chính là Quách, Lỗ hai nhà nghị hôn trong tháng chín, Lỗ Trấn biến thành trò cười kinh thành, ông cũng đã nghe được tiếng gió. Nhưng Tuyên Đức Đế phải rất tin tưởng, càng tin đó là thủ đoạn Quách Bá Ngôn bảo vệ nữ nhi, tám phần là hai nha đầu Quách gia xảy ra biến cố gì.




      Khép lại tấu chương, Tuyên Đức Đế nháy mắt Vương Ân cái.




      Vương Ân cúi đầu lui ra ngoài.




      Tuyên Đức Đế lúc này mới nhìn nhi tử ngọc thụ lâm phong đối diện, trầm ngâm : "Xuất thân của nàng . . ."




      Nếu như là nữ nhi thứ xuất của Quách Bá Ngôn, cũng có quan hệ gì, nhưng Tứ nương này, chính là kế thất Quách Bá Ngôn mang từ bên ngoài tới.




      Triệu Hằng và Đế Vương liếc nhau, thản nhiên : "Có đẹp đẽ, là đủ."


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :