1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Mẫn Hành động chạm gì đến sức khoẻ Tiêu Lan chăng?

    2. Antle

      Antle Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      29
      Mẫn hành có ý định hạ độc để trả thù nhưng cuối cùng lại ko ra tay

    3. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 119: Cõi lòng


      Tiêu Lan như vậy làm Lưu Viện Chính dám chủ quan, suy nghĩ chút rồi : "Hoàng thượng cho phép vi thần thỉnh mạch thêm lần nữa."

      Tiêu Lan gật đầu.

      Từ đời tổ phụ Lưu Viện Chính hành y, lại ở thái y viện gần hai mươi năm, còn đến nỗi mạch xem chuẩn, ông nín thở tập trung suy nghĩ lại khám bệnh hồi, kết luận giống với vừa nãy- - mạch tượng Tiêu Lan vững vàng mạnh mẽ, cũng có chút nào ổn.

      Nhưng chính bởi vì như vậy mà sắc mặt ông ta càng thêm nghiêm trọng.

      "Trừ đổ mồ hôi, Hoàng thượng còn có triệu chứng gây khó chịu nào ? nhất định phải đau đớn, chẳng hạn như tâm tư phiền loạn, lại như phương diện ăn uống có ảnh hưởng gì ?"

      Tiêu Lan nhíu mày hồi tưởng, thân thể vẫn rất khỏe mạnh, gần đây cũng có gì khó chịu, đôi khi phải xem sổ con quá lâu bả vai mỏi nhừ mà thôi, nhưng xoa bóp hồi liền tốt lên, khẩu vị vẫn như lúc trước, ban đêm ngủ ngon, thời gian qua cũng có tâm phiền ý loạn, này tốt chỗ nào đâu?

      chậm rãi lắc đầu: "Tạm thời cảm thấy gì khác thường."

      Lưu Viện Chính dừng chút, nhất thời cũng biết nên cái gì, nếu chỉ là "đổ mồ hôi", giờ tháng sáu, là quá bình thường, hoàn toàn coi là chứng bệnh.

      Ông dám khinh thường, hồi lâu mới : "Vi thần cả gan..."

      Lời đến nửa, Tiêu Lan biết ông muốn cái gì, khoát khoát tay, ý bảo ông tiến lên, : " sao."

      - - có ngoại thương, mạch tượng cũng khám ra bệnh, bọn họ đồng thời nghĩ đến "độc", Tiêu Lan trước mắt học y, xem hết sách về huyệt vị, hiểu được châm vào hổ khẩu chỗ cốc huyệt có thể kiểm tra có trúng độc hay , nên cũng để ý kiêng kị những thứ tiểu tiết kia làm thương long thể hay , điều tra trước rồi sau.

      Vê châm đâm vào huyệt vị, Lưu Viện Chính còn căng thẳng hơn Tiêu Lan, "Hoàng thượng có cảm giác đau nhức ?"

      "Đau có", Tiêu Lan tinh tế cảm thụ, "Chỉ có chút tê."

      Lưu Viện Chính hơi thở phào nhõm - - phải là trúng độc.

      Nhưng chọt trầm ngâm, cốc huyệt tê dại... có kỳ quặc. Huống chi cũng phải là chỉ có □□ có thể hại người, mà có chút độc chậm, lúc mới bắt đầu cũng thể hoàn toàn thấy được.

      Lưu Viện Chính vén vạt áo quỳ xuống: "Thần đáng tội chết!"

      "Đứng lên ", xác định có điều lạ sắc mặt Tiêu Lan ngược lại càng bình tĩnh, trầm ngâm : "Bao lâu có thể tra ra nguyên nhân?"

      ... Cái này khó mà , Lưu Viện Chính lo lắng hơn là thân thể Tiêu Lan, nếu như tra ra nguyên nhân, thể đúng bệnh chữa trị, kéo dài chút thời gian còn biết phát sinh biến cố gì.

      Tiêu Lan nhìn ra ông ta lo âu, lắc lắc cổ tay, : "Thân thể trẫm trẫm ràng, nửa khắc khắc cũng có chuyện gì, tra ra là thứ gì, dĩ nhiên là có thể tìm được nguyên căn."

      Lưu Viện Chính nghe vậy bình ổn lại, ông làm người trung thực, cũng khoác lác như những kẻ khác, nghĩ lát rồi : "Từ lúc Hoàng thượng hồi kinh tới nay, mùa đông năm ngoái chịu qua chút ngoại thương, từ trị liệu đến phương thuốc, đều là qua tay vi thần và tiểu đồ thái y viện, thể có vấn đề. Sau đó thuốc bổ điều trị thân thể tuy có phương thuốc của thái y khác, nhưng phương thuốc đều lưu trữ lại ba chỗ, thần cũng có thể thuộc lòng toàn bộ, trước khi đưa thuốc lên, nội thị cũng thử qua hai lần, muốn gian trá giữa lúc đó, quả thực dễ. Bệnh phải có căn cứ, nếu phải là ở trong thuốc, cũng chỉ có thể là ở thức ăn thường ngày, thần thỉnh lệnh tra ngự thiện phòng."

      Giữa lông mày Tiêu Lan động động, tay đáp lên ngọc như ý bên cạnh, lại : " lát lại bắt mạch lần nữa cho Hoàng hậu."

      - - Diên Mi cùng cùng ăn cùng ở, tâm lại nhấc lên.

      Lưu Viện Chính đáp lại, ông cũng nghĩ đến, nhưng hoàng hậu hôm nay cũng hề có chứng "đổ mồ hôi", ông nghĩ ngợi, trong đầu đột nhiên lóe lên: "Trong ngày thường, có đồ nào mà hoàng thượng ăn nhưng hoàng hậu ăn ? Hoặc ngược lại?"

      "Rất ít", Tiêu Lan trả lời, cùng với Diên Mi đều kén chọn, lại đều ăn ở chỗ, đúng là chẳng phân biệt được, Lưu Viện Chính cúi người, mơ hồ cảm thấy tình khả năng là ơt chỗ này, nhưng túm được đầu này lại thể sờ đến đầu kia, tất cả phương thuốc thái y viện đều lập hồ sơ ở chỗ ông, nhưng ngự thiện phòng chẳng hề thuộc ông quản, ông phải tỉ mỉ điều tra.

      Khom người mới vừa lùi lại hai bước, lại cẩn thận : "Hoàng thượng thứ tội, lúc ngài long tiềm vi thần còn chưa ở bên người, chỉ biết Hoàng thượng từng đánh Hung Nô, cũng chịu qua chút ít thương, biết có dùng qua dược nào kỳ lạ hay ?"

      "Đều là chút bị thương ngoài da", Tiêu Lan : "Dùng phần lớn là dược trị ngoại thương, chẳng qua là đại phu ngày đó vẫn ở trong quân, Mẫn thái y..."

      Tiêu Lan chợt dừng lại, trầm mặc.

      Lưu Viện Chính còn khom người chờ, thấy tựa hồ có chút thất thần, thấp giọng gọi: "Hoàng thượng?"

      Tiêu Lan nheo lại mắt, thần sắc hơi biến hóa, hướng ông ta vẫy tay, Lưu Viện Chính khom người tiến lên, nghe thấy Tiêu Lan phân phó: "Ngự thiện phòng trước cần tra, ngươi tối nay Nhạc Du Uyển chuyến, tra dược thái hậu dùng chút."

      Lưu Viện Chính sững sờ, biết sao đột nhiên lại đưa đẩy đến chỗ thái hậu rồi, thái hậu luôn luôn là gọi Mẫn Hành ... Mẫn Hành?

      Ông bỗng dưng đóng chặt miệng, chợt đổ mồ hôi lạnh.

      Tiêu Lan chỉ chỉ Hoa Sinh, bảo theo cùng, rồi hướng Lưu Viện Chính : "Kỳ dược đổ chưa dùng qua, nhưng trẫm từng ngửi qua nhất mấy ngày kém hương."

      *************
      Mẫn Hinh ở góc tường có người khóc hồi, lại đỏ mắt tốn chuyến tìm Mẫn Hành, Mẫn Hành vẫn chưa về, nàng chỉ có thể lê bước chân trở lại tây viện.

      Trở về ngây ngốc hồi lâu, nàng dần dần tỉnh táo lại, lại muốn tìm Mẫn Hành nữa.

      Này là trong cung, giờ tìm được nhất định cũng , chỉ biết lại tức giận, vạn nhất để người khác nghe thấy câu nửa câu, chuyện này có gì cũng truyền ra mớ, vậy nàng còn đường lui nào nữa, suy nghĩ chút, nàng ngược lại bình tâm xuống, chịu đựng đến khi tan giờ mới đầu óc trống rỗng ra cung.

      Nàng so với ngày thường chậm hơn rất nhiều, ngang qua góc tường còn yên lặng đứng lúc, cho đến khi xuất ánh chiều tà mới ra khỏi cửa cung, trông thấy xe ngựa, nàng tiện tay nhặt hai cục đá hung hăng ném ra, tức giận, nghe thấy sau lưng có người : "Lầm bầm cái gì vậy?"

      Mẫn Hinh vừa quay đầu lại, trông thấy Phó Trường Khải đứng ở sau lưng nàng, nàng cũng biết sao, phản ứng đầu tiên lúc này lại là nhanh chân bỏ chạy.

      Chạy trận, nàng lại thở hồng hộc dừng lại, cẩn thận quay đầu lại nhìn, thấy Phó Trường Khải vẫn như cũ là bỏ xe ngồi, nhanh chậm tới phía nàng.

      Mẫn Hinh chạy nữa, duy trì tư thế khom lưng thở cho đến khi Phó Trường Khải cách nàng chỉ có vài bước, Phó Trường Khải vẫn cười, mở miệng: "Chạy mệt rồi?"

      Mẫn Hinh đột nhiên tức giận, quay đầu bước .

      Nhưng này cùng vừa mới chạy lại giống nhau, hai người đều lời nào, trước sau, luôn duy trì khoảng cách hai ba bước, biết bao lâu, Mẫn Hinh cảm giác có chút đúng.

      , nên đúng, là kỳ lạ.

      Cảm giác có chút kỳ lạ.

      Phó Trường Khải hẳn phải là muốn thuận đường mang nàng Phó gia, vậy theo mình làm cái gì? có biết chuyện Tiêu Chân muốn lấy nàng hay ? nghĩ như thế nào? Chính mình vừa mới như vậy, lại thấy trực tiếp bỏ cũng tức giận, còn sau lưng nàng... đây là, đây là ý gì? có phải, có lời muốn gì hay ?

      Ngực Mẫn Hinh nảy bang bang, hôm nay nàng cả tâm và sức đều hao tổn, đầu óc đần độn, lá gan bỗng lớn lên, đột nhiên xoay người, dùng hòn đá trong tay nắm nóng ném Phó Trường Khải cái, cuống cuồng hỏi: "Huynh, huynh đến cùng có ý gì?!"

      Hòn đá đánh vào người Phó Trường Khải, nặng , lập tức rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang .

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 119.2


      Phó Trường Khải tựa hồ thở dài, khom lưng, nhặt cục đá lên.

      Hòn đá kia bị Mẫn Hinh nắm đường, còn mang chút mồ hôi ướt cùng ấm áp, Phó Trường Khải tùy ý tung lên, lại đón trong lòng bàn tay, khe khẽ huýt sáo.

      Mẫn Hinh nhìn chút, mặt bỗng chốc đỏ lên.

      Phó Trường Khải hướng nàng nhướng nhướng mày, lên phía trước, Mẫn Hinh đứng tại chỗ đó lúc lâu rồi cúi đầu đuổi theo . Vẫn như cũ là trước sau, chỉ là vị trí hai người đảo ngược.

      Nắng vàng ngã về tây, ánh chiều tà chiếu dọc theo con đường đá xanh bị phơi nóng, có chút mát mẻ nào, trong cổ áo Mẫn Hinh đều là mồ hôi, hoảng hốt cùng bực bội trong lòng vừa nãy nhưng dần dần vơi chút, nàng ngắm bóng lưng Phó Trường Khải, trong lòng tự nhủ con đường này dài thêm chút nữa tốt biết bao.

      Đáng tiếc trời vừa lòng người, bao lâu, con đường này thấy điểm cuối cùng.

      Mắt thấy sắp đến góc đường, Mẫn Hinh muốn chuyện, lại biết nên cái gì, gấp đến độ hai cánh tay xoắn xuýt ở chỗ, muốn lên tiếng, Phó Trường Khải lại bỗng dưng xoay người, ngừng bước chân.

      Mẫn Hinh: "..." Nàng đem cái chữ "Phó" kia miễn cưỡng nuốt trở về.

      Phó Trường Khải nhìn chằm chằm nàng chớp mắt, Mẫn Hinh vốn là tức giận, vừa bị cây ngay sợ chết đứng nhìn như vậy, ngược lại chột dạ, cọ hai cái vào thành cung, : "Ta hôm nay, hôm nay Định Quốc Công phủ."

      "Ừ", Phó Trường Khải đáp tiếng, lông mày bên nhướng cao, mở miệng: "Mẫn đại phu chột dạ cái gì?"

      mở miệng thôi, vừa mở miệng Mẫn Hinh lập tức kinh sợ, rụt rụt bả vai, : "Ta có."

      "A", Phó Trường Khải cười ra tiếng, đem nàng từ đầu đến chân liếc mắt nhìn, "Xem ra, phải sớm chúc mừng Mẫn đại phu."

      Lông mi Mẫn Hinh run lên: "Chúc mừng cái gì?"

      "Chúc mừng..." Phó Trường Khải khom lưng, "Chúc mừng Mẫn tiểu đại phu sắp làm Ninh vương phi."

      bàn tay Mẫn Hinh vỗ vào thành cung sau lưng, trong đầu chỉ có câu : biết biết biết ...

      Mẫn Hành, Tiêu Chân, Phó Trường Khải, thậm chí Hoàng thượng cùng hoàng hậu, tất cả mọi người đều biết chuyện này, chỉ có nàng, người trong cuộc này vẫn chưa hay biết gì, Mẫn Hinh sinh ra cỗ oán khí, duỗi tay muốn đẩy Phó Trường Khải phen, đáng tiếc hai người mặc dù , nhưng đứng cũng gần, khoảng cách chừng ba bước, nàng muốn đẩy còn với tới, chỉ có thể nén ngụm khí, tức giận : "Đúng thế nào! Liên quan gì đến Phó đại nhân?"

      "A", Phó Trường Khải đứng thẳng người, trong tay áo lấy ra trang giấy, mở ra, ở trước mắt Mẫn Hinh nhoáng cái, Mẫn Hinh lập tức liền nhận ra - - là tờ giấy nợ nàng viết lúc trước.

      Mẫn Hinh nghĩ đến lời Tiêu Lan , mặt đỏ tới mang tai, duỗi tay muốn đoạt, Phó Trường Khải chuyển cổ tay cái: "Như thế nào, muốn trốn nợ?"

      Mẫn Hinh cả giận : "Căn bản cũng phải là việc như vậy, trong lòng ngươi ràng!"

      Giọng nàng hơi lớn chút, xa phu cùng gã sai vặt chờ ở chỗ kia đều nhìn nhìn qua bên này, Mẫn Hinh có chút phiền muộn, trực tiếp hô: "Phó Trường Khải!"

      Phó Trường Khải nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hơi trầm xuống, Mẫn Hinh cắn cắn môi, giọng : "Ngày đó, ngày đó..."

      "Ngày đó cái gì?" Phó Trường Khải cười, dẫn theo chút tư thái lười biếng, : "Giấy trắng mực đen, há nàng muốn chối bỏ liền chối bỏ sao? Hai mươi lượng bạc nhiều, nhưng nếu đặt vào bên trong thương hành từ ngày đó đến nay, sớm tiền bạc đổi vật, vật lại đổi tiền, lăn qua lăn lại mấy phen, hai mươi lượng thành mấy trăm lượng."

      Này lời có chút chơi xỏ lá, Mẫn Hinh ngờ rằng có thể như vậy, trừng to mắt nhìn , Phó Trường Khải lại được voi đòi tiên, chậm rãi : "Mấy trăm lượng, trong gia đình bình thường, là có thể lấy được người vợ rất tốt rồi."

      Mẫn Hinh giương miệng, giật mình ở tại chỗ.

      Nàng còn chưa phản ứng lại được, nhưng chỗ ngoặt bên kia cũng có người cắn chặt răng.

      "Trước mắt Phó mỗ nhưng đừng chối", Phó Trường Khải thong thả ung dung gấp tờ giấy lại, bỏ vào túi thơm bên hông, liếc xéo Mẫn Hinh, "Mẫn tiểu đại phu nhớ kỹ lại chưa?"

      Hai tay Mẫn Hinh bụm miệng, ngạc nhiên nhìn , chốc lát, xoay mạnh người sang chỗ khác, đá lên thành cung hai cái.

      Đá đau chân.

      Tất cả thông minh của nàng đại khái đều tuôn ra ở khắc này, thế nhưng nghe hiểu lời Phó Trường Khải .

      Phó Trường Khải còn ở sau lưng nàng nhắc nhở, "Coi chừng ngã."

      Mẫn Hinh dùng sức hít hai hơi, thấy xa xa có xe ngựa chạy đến , nàng xoay người, cực nhanh dò xét Phó Trường Khải cái, thấp giọng : "Phó đại nhân như vậy, ta xem là ."

      Trong mắt Phó Trường Khải tràn ra ý cười, nhướng mày: "Nhận phiếu nợ rồi?"

      Mẫn Hinh "ừ" tiếng, sắp cười, vội quay đầu : "Là của ta."

      Lời này vừa ra, chỗ ngoặt bên kia, Tiêu Chân lại nghe nổi, khuôn mặt xanh mét, xoay người rời , Mẫn Hành vội cùng vài bước, Tiêu Chân vung roi ngựa cái, đoạt lấy con ngựa, nhanh chóng thấy bóng dáng.

      Phó Trường Khải thoáng ngửa thân thể ra sau, ánh mắt liền quay lại, với Mẫn Hinh: "Đưa tay."

      Mẫn Hinh còn có chút do dự, nhìn hai bên chút: " thể trao nhận đồ riêng tư..."

      Phó Trường Khải lời nào, Mẫn Hinh ngượng ngùng lát chỉ có thể đưa tay ra, Phó Trường Khải đem cục đá vừa rồi kia đặt vào lòng bàn tay nàng, : "Ta cũng coi là ."

      Mẫn Hinh cúi đầu, khép bàn tay lại, giống như nắm thỏi vàng.

      ...

      Nàng trước, bao lâu liền chạm mặt Mẫn Hành đến đón nàng, buổi sáng nàng còn bụng tức giận muốn chất vấn Mẫn Hành, kết quả bị Phó Trường Khải làm phiền phen cái gì nàng cũng quên hết, Mẫn Hành liếc nàng cái: "Mặt sao lại đỏ đến vậy?"

      Mẫn Hinh còn rất hốt hoảng, hàm hồ : "Phơi nắng."

      Mẫn Hành nàng hai câu, Mẫn Hinh căn bản nghe thấy gì cả, cho đến buổi tối nằm ở giường mới nhớ lại phải ràng với Mẫn Hành.

      Quá muộn rồi, ngày mai .

      Vui vẻ nhiệt tình còn chưa giảm, Mẫn Hinh mơ hồ ở trong chăn lăn lộn, lăn qua lăn lại đến nửa đêm, lúc trăng lên đỉnh đầu, nàng lại chút buồn ngủ cũng .

      dùng sức nhắm mắt lại muốn ngủ, bên ngoài đình viện bỗng vang lên trận chấn động đột ngột lại có tiếng người phá cửa.

      Mẫn Hinh hô cái ngồi dậy, khoác y phục ra ngoài, gian ngoài có bà tử, lúc này cũng bừng tỉnh, đốt đèn, Mẫn Hinh ra ngoài gọi Mẫn Hành.

      Thỉnh thoảng nửa đêm cũng có cần thái y, cũng tính là chuyện lạ.

      Nàng ra sân hướng đông, bỗng trông thấy Mẫn Hành ra, mà cách đó xa còn đứng mười mấy người, mặc cấm quân phục, đầu Mẫn Hinh nhận biết, là Phó thống lĩnh cấm quân Hàn Lâm.

      Mẫn Hinh giải thích được, chấp cái lễ, Hàn Lâm hơi gật đầu, hướng Mẫn Hành : "Mẫn thái y, thỉnh."
      Last edited: 18/7/18

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 120: phụ


      Ánh trăng vằng vặc, soi rọi đường phố vắng vẻ, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Chốc lát sau, đội ngũ rẻ vào khu phố, có ai chuyện với nhau, nổi bật lên tiếng vó ngựa cùng bánh xe phá lệ ràng.

      Mẫn Hinh thò người nhìn ra ngoài, trừ mặt cấm quân chút thay đổi chỉ còn có bóng cây đen sì.

      Dù cho tính nàng hay sơ ý cũng cảm giác được đúng lắm, nếu như thân thể hoàng thượng hoặc hoàng hậu khó chịu cũng là nhóm nội thị nôn nóng chạy tới truyền gọi, sao lại chỉ có đội cấm quân đến đây?

      Nàng lắc lắc Mẫn Hành, Mẫn Hành nhắm mắt dựa vào vách xe, đổi thái y phục mà mặc kiện áo sẫm màu, xiêm y bằng phẳng mới tinh, đầu tóc cũng chải cẩn thận tỉ mỉ, chút cũng giống là vội vàng, ngược lại tóc mai Mẫn Hinh có chút loạn, bởi vì gấp, tay áo thái y phục còn nhăn nhúm.

      Nàng yên lặng sắp xếp ổn thỏa, lại đẩy Mẫn Hành hai cái: "Ca ca?"

      Mẫn Hành mở mắt nhìn nàng, Mẫn Hinh giọng : "Muộn như thế, huynh đoán triệu chúng ta tiến cung có chuyện gì?"

      Mẫn Hành trầm mặc hồi lâu, đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu nàng, giọng : " nghĩ lại nhanh như thế, là ca ca xin lỗi muội."

      Huynh trưởng như cha, từ Mẫn Hành đối Mẫn Hinh chính là nghiêm khắc chiếm đa số, đột nhiên như vậy, Mẫn Hinh có chút sợ, vặn thân thể nhìn : "Ca ca gì vậy? Đến cùng là sao?"

      " có việc gì", Mẫn Hành trấn an cười cười với nàng, lại nhắm mắt lại lời nào nữa.

      Mẫn Hinh túm , Mẫn Hành tùy ý nàng kéo túm, chỉ lên tiếng, Mẫn Hinh hỏi ra, chỉ có thể lần nữa vén mành nhìn về phía ngoài xe, trời khuya đường dài, giờ tý tên gõ mõ gõ qua hai lần, xe ngựa trong đêm tối vào cửa cung.

      Qua cửa cung thứ hai, Mẫn Hành cùng Mẫn Hinh xuống xe ngựa, phủi tà áo cái, theo Hàn Lâm hướng Kính Tư điện , nhưng qua quảng trường Vũ điện, Hàn Lâm cũng dẫn đến Kính Tư điện mà là hướng về phía hậu cung.

      Dưới chân Mẫn Hành hơi chậm lại: "Hàn thống lĩnh?"

      Hàn Lâm nghiêng người nhìn , mặt thay đổi vươn tay lên: "Mẫn thái y, thỉnh bên này."

      Mẫn Hinh thấy là hướng Xích Ô Điện, thở phào nhõm, kéo kéo ống tay áo Mẫn Hành, Mẫn Hành mím môi, rủ mắt xuống đuổi kịp.

      Bên trong nhìn cũng có chuyện gì, chỉ là ngọn đèn Xích Ô Điện vẫn như cũ, hiển nhiên chủ tử còn chưa có nghỉ ngơi, nhưng vừa vào điện, Mẫn Hinh liền cảm giác ra khí có chỗ bất đồng - - cung nhân bên trong cung Diên Mi nàng nhận biết hơn phân nửa, đêm nay cung nữ cùng nội thị nhiều cũng thiếu, nhưng hiểu sao khiến người ta căng thẳng, lại hướng lên xem, chủ vị ngoài điện, ngồi phải là Tiêu Lan, mà là Diên Mi.

      Mẫn Hinh buông lỏng. Ngực Mẫn Hành lại cứng đờ.

      Hàn Lâm khom người: "Nương nương, người mang tới." Diên Mi gật đầu cái, Hàn Lâm thi lễ liền lui giữ đến ngoài cửa điện.

      Hai người hành hết lễ, Mẫn Hinh thấy Tiêu Lan ở đây, trong lòng tự nhủ chắc phải là hoàng thượng triệu, nên mở miệng trước: "Nương nương đêm khuya truyền, biết..."

      "Mẫn Hành", Diên Mi ngồi ở chủ vị, lên tiếng cắt đứt nàng, nàng nhìn Mẫn Hinh, đôi mắt đen nhánh vừa mới bắt đầu liên tục nhìn chăm chú vào người Mẫn Hành.

      Mẫn Hành ngẩng đầu, cúi đầu đáp tiếng: "Vâng."

      Giữa lông mày Diên Mi nhăn lại sâu, bảo Cảnh nương tử đỡ đến gần chút, hỏi: "Ngươi là Mẫn Hành?"

      Nàng hỏi rất chậm, trong giọng mang theo nghi hoặc, còn có chút ý khác, Mẫn Hành tự chủ được muốn nhìn chút, vừa ngẩng đầu, mắt liền chạm vào ánh mắt của Diên Mi.

      Đáy lòng Mẫn Hành trong nháy mắt chấn động.

      chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt này của Diên Mi.

      Có hoang mang, có hiểu, có tức giận, còn có tầng thất vọng cùng ngưng trọng, có thể bởi vì người Diên Mi rất hiếm khi có thời điểm mà mấy loại tâm tình cùng giao thoa chỗ nên giờ phút này chợt làm cho người ta bận tâm.

      Mẫn Hành dám nhìn nữa, trầm mặc lát mới trả lời: "Là... thần."

      Diên Mi tựa hồ vẫn có nghi hoặc, lại nhìn chằm chằm lát, mới gật đầu, : "Mẫn Hành, ngươi hại Lan ca ca, mượn tay ta."

      Giọng nàng lớn, lại chữ chữ ràng, mang tức giận ràng.

      Sắc mặt Mẫn Hành càng thay đổi, thối lui bước, vén áo quỳ xuống, kêu oan, lặng yên trong chốc lát mới : "Chuyện này là mình ta gây nên, Mẫn Hinh hoàn toàn biết chuyện, thần khẩn cầu nương nương, tha nàng mạng."

      Gạch vàng vang lên "đông đông", Mẫn Hành khấu đầu, lại cãi lại, cúi đầu nhận tội.

      Diên Mi cũng nghĩ tới cái gì cũng trực tiếp nhận tội, nhíu mày nhìn về phía Mẫn Hinh, Mẫn Hinh còn đứng ngây ngốc, lời Diên Mi vừa làm cho hồn nàng bay lên trời, nàng có nghe nhầm, hoàng hậu là ca ca của nàng mưu, hại, hoàng, thượng?!

      Làm sao có thể?!

      Mẫn Hành sao có lá gan đó?! Tại sao chứ?

      Quả thực là điên rồi.

      " !" Mẫn Hinh sững sờ, dưới tình thế cấp bách muốn kéo tay Diên Mi, vươn ra mới phản ứng được thế là bất kính, gấp rút cũng phù phù quỳ xuống: "Nương nương chớ nghe ca ca ta bậy! Huynh ấy làm sao dám mưu hại bệ hạ!"

      Nàng vừa vừa nhìn khắp nơi, sáng sớm thấy Tiêu Lan rất khỏe, còn đả kích nàng vài câu, sao buổi tối tình liền trở nên như vậy?

      Ngoài điện mỗi bên đều đặt đồ trang trí, nhưng lướt qua đồ trang trí vẫn có thể thấy cách cửa thiên điện cũng khóa, Mẫn Hinh vội hỏi: "Hoàng thượng nhưng là long thể khó chịu? Thỉnh cầu nương nương để vi thần khám chút..."

      " cần", Tiêu Lan mang Lưu Viện Chính từ trong thiên điện ra, cắt đứt lời Mẫn Hinh.

      Diên Mi vừa thấy vội chạy tới, cũng mặc kệ người khác, đưa tay giúp lau mồ hôi, hỏi: "Rất nhiều sao?"

      Sắc mặt Tiêu Lan còn đỏ bừng, mới vừa hành hết châm, mồ hôi chưa tiêu, hướng nàng cười cười, thấp giọng : " có gì đáng ngại." Diên Mi tin, mu bàn tay áp vào trán , còn nóng lên, nàng sốt ruột hỏi: "Làm sao bây giờ?"

      " có việc gì", Tiêu Lan ôm lấy nàng, ở bên tai nàng : "Uống thuốc là có thể khỏe rồi, tối hôm nay mới khai châm lần đầu phải sao? Đừng lo lắng."

      Diên Mi mím miệng, nhìn về phía Lưu Viện Chính phía sau , Lưu Viện Chính khom người, trong lòng Diên Mi rất là khó chịu, đỉnh đầu ở chỗ bả vai , Tiêu Lan xoa lên gáy nàng, giọng : " có việc gì, Lan ca ca gạt nàng bao giờ chưa?"

      Diên Mi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mắt , Tiêu Lan cười nhìn nàng, hai người nhìn nhau lát làm như người trong điện đều tồn tại, Diên Mi an tâm, ừm tiếng, Tiêu Lan dắt tay nàng, "Đến."

      dắt tay Diên Mi đến trước điện, lướt mắt khẽ nâng, ý bảo tất cả mọi người tạm lui ra sau, cả Cảnh nương tử và Lưu Viện Chính cũng ở lại trong điện.

      Đại điện mảnh yên tĩnh, Tiêu Lan có lập tức mở miệng, liền như vậy cao nhìn xuống đánh giá huynh muội bọn họ.

      Mẫn Hinh nhịn được giương mắt, trông thấy hai má Tiêu Lan còn ra ửng hồng rất bình thường, mới vừa nghe thấy lời Diên Mi , tựa hồ còn nóng lên, xác thực là thánh thể thích hợp, chẳng lẽ... Nàng quay đầu lại nhìn Mẫn Hành chút, chỉ có thể nhìn đến gò má hờ hững của huynh trưởng.

      Mẫn Hinh chợt lạnh cả người, chán nản kêu tiếng: "Ca ca..."

      Tiêu Lan tựa hồ bị tiếng này của nàng kinh động, nhíu mày, mở miệng : "Mẫn Hành, ngươi vốn là nhân sĩ Kim Lăng."

      Mẫn Hành từ khi trông thấy Tiêu Lan liền đổi thành khuôn mặt lạnh lùng hoàn toàn bất đồng với lúc trước, mặc dù quỳ nhưng thắt lưng lại thẳng tắp, khóe miệng lạnh lùng: "Hoàng thượng quả nhiên điều tra."

      Tiêu Lan có nhận lời này, từ từ hỏi: "Lúc ở Bộc Dương, ngươi biết được trẫm là ai? Là cố ý đến gần?"

      "Lúc trước Hoàng thượng bị thương", Mẫn Hành cười lạnh, "Nhưng là ngài sai người tìm tới vi thần trước."

      "Đúng là vậy", Tiêu Lan cũng cười tiếng, lại : "Lúc ở Bộc Dương ngươi có rất nhiều cơ hội hạ thủ, trẫm khi đó bất quá là Hầu gia thùng rỗng kêu to, sao ngươi phải nhịn đến bây giờ?"

      Mẫn Hành nhếch khóe miệng, đáp lời.

      "A, cũng phải", Tiêu Lan : "Ngươi khi đó gần ra tay, chỉ là dám quá ràng, sợ dính líu đến Mẫn Hinh, về sau vào thái y viện sợ là ngươi cũng có ít biện pháp, nhưng mà trong cung quy củ nghiêm ngặt, rất khó động tay động chân mà bị phát , nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, ngươi mượn tay hoàng hậu."

      Cánh mũi Mẫn Hành ràng có nhúc nhích, Tiêu Lan hừ lạnh: "Bởi vì trong đáy lòng mình ngươi biết được, nàng tin ngươi."

      Ánh mắt Diên Mi theo lời Tiêu Lan nhìn về phía Mẫn Hành, Mẫn Hành nhịn được ra hoảng loạn, hồi lâu, nhắm mắt lại, đến cùng nhìn sang, : "Nếu Hoàng thượng đều tra còn hỏi gì nữa."

      "Động cơ", Tiêu Lan : "Ngươi, thái y, còn có lá gan đoạt vị, trừ mưu hại trẫm, chỗ thái hậu ngươi mới là hạ kịch độc! Trẫm hôm nay cho ngươi cơ hội, ." đến đây ngưng cái, híp mắt: "Người trong Minh Ung cung ngươi cũng động thủ, hàn thực tán của ông ta là ngươi đưa."

      - - Người bị giam lỏng bên trong Minh Ung cung là Thái Hòa đế.

      Lần này Mẫn Hành cười to tiếng, : "Tiên đế vẫn luôn thích hàn thực tán, vi thần cấp cũng tuyệt đối là thượng hạng, hề hại người."

      "Ông ta từ Hán Trung trở về nguyên khí tổn thương nặng nề, thể ăn hàn thực tán nữa, Mẫn Hành, ngươi là đại phu."

      Mẫn Hành chậm rãi ngừng cười, cúi đầu thi lễ cái: "Chuyện này Mẫn Hinh cũng biết, thỉnh cầu Hoàng thượng chuẩn nàng tránh ra."

      Còn tránh cái gì? Chuyện Mẫn Hành làm đủ bị trảm, cho dù Mẫn Hinh nghe thấy, sau đó cùng bị tru sát mà thôi. Nhưng vẫn muốn thỉnh cầu đường sống cho Mẫn Hinh, bên trong này xác thực có số việc là người khác nên nghe, chỉ cần lúc này Tiêu Lan chuẩn Mẫn Hinh tránh , Mẫn Hinh liền có cơ hội sống.

      Tiêu Lan nhìn về phía Mẫn Hinh, Mẫn Hinh hôm nay chịu kích thích liên tục, cả người đều trì độn, vẻ mặt ngơ ngác, Tiêu Lan nắm nắm tay Diên Mi, : "Đến thư phòng chờ ta."

      Diên Mi ngửa đầu nhìn , Tiêu Lan nâng nâng cằm: " ."

      gọi Cảnh nương tử vào, cho nàng theo Diên Mi mang Mẫn Hinh tới thư phòng thiên điện trước, Diên Mi có chút muốn , thế nhưng kiên trì, chỉ là kêu tiếng: "Mẫn Hành."

      Mí mắt Mẫn Hành run run, chờ Diên Mi câu tiếp theo, nhưng mà Diên Mi nhìn hồi lâu, cuối cùng cái gì cũng .

      phụ phần tín nhiệm này, Diên Mi còn lời nào để .

      vài bước, Diên Mi lại chạy về, kiễng chân giọng hỏi: "Lan ca ca, chàng muốn giết sao?"

      Tiêu Lan nhìn nàng, Diên Mi nháy mắt mấy cái, xoay người .

      Mẫn Hinh theo Diên Mi vào thiên điện thư phòng, vừa vào cửa, hai người bên trong đứng dậy hành lễ - - Tiêu Chân và Phó Trường Khải cũng ban đêm tiến cung.

      Ed: mn đọc truyện Bí mật nơi góc tối thử nha.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :