1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Công lược chưỡng quầy - Tiếu Giai Nhân [new 19]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hừm hừm. Chưởng quầy mặt lạnh vô tình lắm lắm sao nhanh chóng mềm lòng thế này.
      Akiko thích bài này.

    2. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 18

      Editor: Akiko

      Đêm Nguyên tiêu hôm nay bị giới nghiêm, Đường Cảnh Ngọc nhìn xe ngựa ra khỏi cửa thành, rồi vẫn luôn chạy dọc theo sông Hoành Lịch về phía trước.

      Sắc trời càng ngày càng tối, người hai bên đường càng ngày càng ít, tiếng huyên náo trong thành dần dần mơ hồ , xung quanh cũng yên tĩnh đến kỳ lạ.

      Tay phải của Đường Cảnh Ngọc khoác lên bệ cửa, cằm tì lên mu bàn tay, nhìn bóng đêm vô tận qua ánh đèn, lòng nàng bất giác tĩnh lặng lại.

      Cuộc sống này, nên yên tĩnh chút, yên tĩnh, mới có thể hoài niệm người thân mất. Con người thể sống trong quá khứ, thể vẫn luôn nhớ về những chuyện đau lòng, nên hàng năm chọn mấy ngày đặc biệt để hoài niệm, đương nhiên phải mang niệm tưởng trong lòng, chứ phải là đống người vây bên bờ sông, nhìn như là thả đèn sông cho người thân, nhưng ra là tham gia náo nhiệt, so xem đèn của người nào đẹp hơn, hay nhân cơ hội gặp gỡ nương trẻ tuổi mà ngày thường khó gặp được...

      Nơi xa có thôn xóm , những chấm đèn vàng mơ hồ tỏa ra tựa như đom đóm.

      Đường Cảnh Ngọc ngơ ngác ngắm nhìn những đốm sáng kia, nhớ đến lúc còn bé.

      Trong kinh thành cũng có hội đèn lồng, phụ mẫu cũng từng mang nàng ngắm, lúc quay về nàng cực kỳ mệt mỏi, ôm cổ phụ thân đòi ngủ, phụ thân vén màn xe lên, chỉ vào tòa nhà treo đèn lồng đỏ ở phía trước cho nàng biết, sắp về đến nhà rồi. Giờ đây nàng quên hình dáng của cửa nhà ra làm sao, nhưng nàng vẫn nhớ cái loại ánh sáng mờ nhạt vào ban đêm, vẫn nhớ nàng dựa vào trong ngực của phụ thân, bàn tay nắm chặt tay mẫu thân, nhà ba người cùng về hướng tiểu viện của nàng, cùng nhau từ bóng tối vào trong căn phòng ấm cúng, hai người dỗ nàng ngủ xong rồi mới nắm tay rời .

      Bây giờ đây, ánh đèn trong thành sáng ngời rực rỡ, ánh đèn thôn lờ mờ êm dịu, nhiều người nhiều nhà như vậy, chỗ là của nàng, chiếc đèn thắp lên vì nàng, ai đợi nàng về nhà.

      Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, khẽ lắc lư, có thứ gì đó tràn khóe mi.

      Đường Cảnh Ngọc lặng lẽ quệt nước mắt vào tay áo, rũ mắt xoay người lại, thấy Tống Thù đứng dậy nên nàng ngồi yên tại chỗ, để cho trước.

      Tống Thù cầm giỏ trúc giao cho Tiền Tiến xách theo, quay đầu với Đường Cảnh Ngọc: "Đưa rỗ cho ta, ta đỡ ngươi xuống."

      Đường Cảnh Ngọc nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, lúc ngẩng đầu mặt nụ cười vui vẻ. Bên ngoài xe ngựa cũng treo đèn lồng, mặt đất là mảng tối đen, Đường Cảnh Ngọc đưa rổ xong muốn tự mình nhảy xuống, chỉ là tay bỗng dưng bị người cầm chặt. Nàng giương mắt, đối diện là khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Tống Thù, người mặc bộ y phục màu đen hòa vào bóng đêm, đơn độc lẻ loi.

      Lòng bàn tay nam nhân mang theo nhàn nhạt hơi ấm truyền qua người nàng, Đường Cảnh Ngọc vững vàng nhảy xuống, khi hai chân gần chạm đất, Tống Thù liền buông tay ra, tiếp tục đỡ Chu Thọ xuống.

      Người này cũng khá tri kỷ đấy chứ.

      Càng sống chung với nhau lâu, Đường Cảnh Ngọc càng cảm thấy Tống Thù là người tốt, chẳng qua là hầu hết mọi người bị bề ngoài lạnh lùng của hù dọa, nên mới dám cười với chăng?

      Mọi người đều xuống xe hết, Đường Cảnh Ngọc nhận lấy cái rổ của mình từ trong tay Tiền Tiến, hỏi Tống Thù: "Chưởng quầy, chúng ta, chúng ta thắp đèn ở đây hay là đến bờ sông rồi mới thắp?" Bởi vì chung quanh quá yên tĩnh, nàng tự chủ được mà hạ thấp giọng, có lẽ là vừa mới khóc lúc, nên khi vừa mở miệng ngay cả nàng cũng bị hù sợ vì giọng mang theo chút đáng thương của mình rồi.

      "Thắp trước ."

      Tống Thù đặt giỏ trúc lên nền xe, Tiền Tiến chủ động tới, lấy mồi lửa ra thắp đèn.

      Ngọn nến sáng lên, theo đó chữ viết cánh sen cũng mơ hồ lên, Tống Thù khỏi nhìn thoáng qua đèn sông mà Đường Cảnh Ngọc ôm trong ngực, do dự chút, chờ đèn của mình thắp xong rồi, vẫn nâng đèn của mình lui sang bên, đứng cạnh xe ngựa nữa.

      Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu như nàng muốn để người khác biết, cũng nên dòm ngó, mặc dù nghi hoặc vì sao nàng phụ mẫu mình song vong, nhưng văn tế (dùng để tưởng nhớ người thân) chỉ ghi mẫu thân. Về phần nhũ danh của nàng, các nương có chữ Ngọc trong tên rất phổ biến, có gì kỳ lạ, sư mẫu cũng gọi cháu ngoại của mình là A Ngọc.

      Tiếc là cùng tên nhưng cùng mệnh, đứa bé mà theo lý nên gọi là cháu ngoại .

      "Tiền đại ca đưa cho ta , ta tự thắp."

      Tiếng cười đùa vang lên, Tống Thù ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy tiểu nương đoạt lấy mồi lửa từ trong tay Tiền Tiến, còn đẩy người ta ra xa vài bước, lúc này mới che chắn kĩ đèn sông của mình bắt đầu thắp lên. đứng khá xa, vừa hay có thể nhìn thấy bên mặt của nàng, ngọn lửa lẳng lặng cháy, phản chiếu lên khuôn mặt nhu mì tĩnh lặng của nương, đôi hàng mi dài hơi cong lên, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc.

      Nữ nhi hiểu chuyện như vậy, phụ mẫu của nàng ở trời nhìn thấy, đau lòng hay vui mừng nhiều hơn?

      Tống Thù lại nhìn về phía Chu Thọ.

      Chu Thọ cúi đầu nhìn đèn sông ôm trong ngực, mắt phượng buông xuống che dấu đờ đẫn thường ngày, khuôn mặt tuấn tú văn nhã tịch mịch.

      Đều là người đáng thương.

      " thôi, mặt đất bên bờ bằng phẳng, chú ý dưới chân." Đáy mắt trông thấy thấy tiểu nương thổi tắt mồi lửa, Tống Thù bình tĩnh mở miệng.

      Trong tay Tiền Tiến xách theo đèn lồng chiếu sáng cho Chu Thọ về phía trước.

      Lúc này Đường Cảnh Ngọc mới phát phía trước có chiếc thuyền dừng bên bờ, nàng có chút hưng phấn, tiến đến bên cạnh Tống Thù hỏi : "Chưởng quầy, chúng ta thuyền sao?" Nàng vẫn chưa ngồi thuyền bao giờ đâu.

      Giọng của nàng hoạt bát, tựa như đứa trẻ nhìn thấy vật mới lạ liền quên đau lòng uất ức, nhanh đến mức làm cho người lớn hâm mộ. Tống Thù tự giác được cũng cong môi lên, vừa vừa : "Thả đèn bên bờ dễ bị cản trở, thả giữa sông trôi xa hơn, thế nào, ngươi chưa từng ngồi thuyền?" Ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cũng có nhìn tiểu nương bên cạnh.

      Đường Cảnh Ngọc gật gật đầu, "Chưa từng ngồi, bên chỗ nhà ta nhiều sông lắm."

      Bởi vì quá mức hiếu kỳ, nàng xong bước nhanh hơn, nếu như phải vì lo lắng đèn trong ngực bị thổi tắt, dám chắc rằng nàng chạy luôn rồi.

      Tống Thù lo nàng bị trượt chân, nên cũng sãi bước dài mà .

      Lúc lên thuyền, Tống Thù nắm lấy cổ tay Đường Cảnh Ngọc: "Thuyền hơi lắc lư."

      Bốn chữ ngắn ngủi, rồi gì thêm nữa, Đường Cảnh Ngọc cúi đầu liếc nhìn tay của , thứ cảm xúc khác thường dâng lên trong lòng.

      Đây là lần thứ tư trong ngày Tống Thù chủ động chạm vào nàng.

      Đối với việc nam nữ tiếp xúc, Đường Cảnh Ngọc tê dại từ lâu, chỉ cần phải đụng chạm vì mục đích khác, nàng chẳng ngại nam nhân chạm vào chút nào, chẳng hạn như Tiền Tiến và Dương Xương vỗ bả vai của nàng, Chu Thọ sợ bị lạc nên dắt tay nàng, thậm chí là ngủ cùng Chu Thọ cái giường. Còn nàng, nàng rảnh rỗi đến mức mỗi ngày đụng chạm bọn họ, nhưng lúc gặp phải chuyện gì cần lôi kéo chút hoặc chơi đùa, nàng cũng chạm vào người họ.

      Thế nhưng mà biết vì sao, lúc Tống Thù nắm tay nàng dạy nàng làm đèn, cả lúc xuống xe ngựa kéo nàng đỡ nàng, nàng cũng thấy chỗ nào bất thường, nhưng bây giờ đỡ nàng lên thuyền, nàng lại có chút biết làm thế nào rồi.

      Theo như nàng thấy, loại người như Tống Thù, biết nàng là nương, cứ xem như là có lòng săn sóc, cũng nhiều lần đụng chạm vào nàng chứ? Dù thế nào nàng cũng mười bốn rồi, xe ngựa cao quá có cách nào, nhưng chuyện lên thuyền đơn giản như vầy, cũng cảm thấy nàng làm được?

      Lúc trong đầu nghĩ ngợi lung tung, người được Tống Thù dắt lên thuyền, mơ mơ màng màng, Tống Thù dẫn nàng đến chỗ ngồi xuống rồi mới buông nàng ra, xác định Chu Thọ cũng ngồi xong, mới ngồi xuống chỗ của mình, nhìn người lái đò bảo: " thôi."

      Người lái đò đội cái mũ rộng vành đầu, trong bóng đêm nhìn khuôn mặt, chỉ thấy dùng chèo trúc đẩy vài cái, thuyền hướng về phía giữa sông mà .

      Đường Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm sườn mặt của Tống Thù, nhìn lúc lâu bỗng dưng bật cười.

      Nếu như phải là tốt bụng giúp đỡ còn có thể là cái gì? Khinh bạc nàng, sàm sở nàng?

      Ý niệm này vừa xuất , Đường Cảnh Ngọc nhịn được mà khinh thường bản thân, giống như là nàng nghe được câu chuyện vô cùng nực cười. Lấy tài học, tướng mạo, gia tài của Tống Thù, nếu muốn kết hôn, hồi kinh làm quan lấy muội muội của Hoàng Thượng Hoàng Thượng còn bằng lòng nữa, chỉ cần muốn, muốn loại mỹ nhân gì mà chẳng được, há có thể coi trọng đứa nha đầu tài mạo đều thiếu như nàng?

      Nghĩ thông rồi, Đường Cảnh Ngọc cảm thấy dễ chịu hơn, chờ thuyền dừng lại, Tống Thù để cho bọn họ tùy ý tìm chỗ thả đèn, Đường Cảnh Ngọc ôm đèn của mình đến đuôi thuyền. Chu Thọ muốn tới chỗ nàng, Đường Cảnh Ngọc liền đuổi cổ , còn mình ôm đèn đặt lên mạn thuyền, yên lặng nhìn lúc lâu, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí thả đèn sông xuống nước.

      Nước chảy róc rách, đèn sông nhanh chóng trôi khoảng xa, nhanh đến mức nằm ngoài dự kiến của nàng.

      Đường Cảnh Ngọc kìm lòng được mà nhìn theo chiếc đèn, muốn nhìn nó trôi đến chỗ nào.

      Tống Thù vừa thả xong đèn của mình, dư quang trông thấy chiếc đèn màu tím trôi tới đây, kịp suy nghĩ, ánh mắt tự động nhìn sang.

      " Nương, A Ngọc đến Gia Định rồi, tất cả đều ổn. Đây là chiếc đèn tự tay con làm, nương cảm thấy so với ngoại tổ..."

      Mặt nước dao động càng làm lộ ra nhiều chữ hơn, tiếc là đèn sông dần dần trôi xa, dù lộ ra nhiều hơn nữa cũng thấy .

      -------------------

      Sau Tết Nguyên tiêu, công việc ở cửa hàng đèn Tống gia lại bắt đầu lu bù lên.

      Mỗi tháng Tống Thù phải làm ba cặp đèn lồng, do tháng bảy bận dạy đồ đệ nên chỉ mới làm xong cặp, hơn nữa mắt thấy Trung thu sắp tới rồi, còn phải chuẩn bị hoa đăng tham gia hội thi đèn lồng, nên có bao nhiêu thời gian để giảng bài, do đó quyết định để ba người Đường Cảnh Ngọc tự luyện tập cần lúc nào cũng phải đứng xem bọn họ luyện mấy kiến thức cơ bản.

      "Muốn làm đèn lồng phần nan tre là bước căn bản nhất, sau khi chọn tre xong, tiếp theo phải lần lượt thực các bước chẻ tre, ngâm tre, vót nan tre, phơi tre, sắp nan, đặt nan lên mâm, chia nan, sau đó mới làm khung để dán giấy lên đèn. Trước tháng ba năm sau, các ngươi phải học xong phần nan tre, phải làm được từng trình tự cho đến khi ta cho là nhuần nhuyễn mới có thể học tiếp."

      Trong viện, nơi người làm làm việc, Tống Thù cầm cây trúc dài giảng giải cho ba người Đường Cảnh Ngọc: "Tháng này, trước tiên các ngươi học chẻ tre, ngâm tre, chẻ tre bao gồm số lượng cắt..."

      Vào giờ khắc này, còn là văn nhân thư sinh mười ngón tay dính nước mùa xuân nữa, mà trở thành thợ chẻ tre chuyên nghiệp, cây bút cầm trong tay biến thành dao bầu, giơ tay chặt xuống như nước chảy mây trôi, tiêu sái tuấn dật.

      Đường Cảnh Ngọc nhìn choáng váng.

      Lúc trước, khi Tống Thù dạy bọn họ vót nan tre, nàng cứ tưởng rằng Tống Thù định để người làm trong cửa hàng dạy bọn họ, bản thân tuyệt làm loại việc nặng này, nhưng nghĩ tới động tác của còn thuần thục hơn cả người làm trong cửa hàng. là Trạng Nguyên lang mà, chỉ cần dùng nan tre làm đèn lồng, cầm bút viết chữ là được rồi, căn bản cần tự thân vận động như vậy, trong đám quan lại quyền quý kia, người nào quan tâm có thể vót nan tre hay chứ? hà tất gì phải nghiêm túc như thế, mọi thứ đều làm được tinh thông?

      Đường Cảnh Ngọc nhìn tay Tống Thù chằm chằm, càng nhìn càng cảm thấy phung phí của trời.

      Bàn tay đẹp như thế, trời sinh nên cầm bút viết chữ, chứ phải cầm dao bầu...

      "Mỗi người các ngươi chọn cây tre ."

      Sau khi nghe những lời này của Tống Thù, tất cả tiếc hận nỡ trong lòng Đường Cảnh Ngọc, biến mất hầu như còn, nhân lúc hai người Chu Thọ và Dương Xương chọn tre, Đường Cảnh Ngọc đến bên cạnh Tống Thù, ngửa đầu cầu xin: "Chưởng quầy, người , ta chỉ làm đèn lồng để trả nợ thôi, nên chắc cần phải học kỹ từng bước đâu đúng ?"

      Tay của nàng mới dưỡng trở về, trắng trắng mềm mềm đó, Đường Cảnh Ngọc nỡ để cho nó thô lại, hơn nữa nghe ý tứ của Tống Thù, hơn nữa năm tiếp theo bọn họ phải tiếp xúc với cây tre, ngày nào cũng chẻ tre vót tre, tay thô thành thứ gì chứ. phải Đường Cảnh Ngọc thể chịu khổ, chẳng qua là cảm thấy phần khổ này phải là ăn được.

      Càng nghĩ càng đau lòng, Đường Cảnh Ngọc càng cầu xin đáng thương hơn: "Chưởng quầy..."

      Trước đôi mắt hoa đào mông lung ngập nước của tiểu nương, thái độ của Tống Thù cũng chẳng buông lỏng chút nào, chỉ đưa dao bầu trong tay về phía nàng: "Khi biết làm nan tre vất vả, lúc làm đèn lồng mới càng cẩn thận hơn, tựa như viết chữ, giấy có quý người hạ bút mới càng cẩn trọng. Ngươi muốn làm cái đèn lồng đẹp, nhất định phải học toàn bộ."

      Đạo lý lớn cũng ra rồi, ràng là có chỗ trống để thương lượng, Đường Cảnh Ngọc nhìn cái dao bầu kia, cắn cắn môi rồi vẫn nhận lấy, ánh mắt lại rơi xuống tay của Tống Thù. Nàng nhìn kỹ rồi giọng hỏi : "Chưởng quầy, trước đây người cũng luyện qua những thứ này hả?"

      Tống Thù "Ừ" tiếng, nhớ tới nàng vẫn còn nên giải thích thêm câu: "Nếu như chuyện này vô ích với việc học đèn của ngươi, ta ép ngươi."

      Cái Đường Cảnh Ngọc muốn hỏi mới phải là cái này, nhàng chỉ chỉ tay , cười hì hì hỏi: "Vậy tay của chưỡng quỹ mất bao lâu mới dưỡng lại được? Có vật gì có thể bảo vệ tay ? Nếu có có thể cho ta mượn dùng chút ?"

      Ánh mắt kia, giọng kia, giống như là bạn thân chốn khuê phòng, hai người đàm luận phải là làm đèn lồng, mà là son phấn bột nước.

      Ánh mắt Tống Thù lạnh xuống, chẳng câu nào mà nhìn nàng.

      Khóe miệng mang nụ cười của Đường Cảnh Ngọc càng ngày càng cứng ngắc, cuối cùng kiên trì nổi, xám xịt cầm theo dao bầu chọn tre.

      Người gì chứ, có có, có, trực tiếp cho nàng biết được sao?

      Sau lưng nàng, Tống Thù lờ mờ nghe thấy giọng lầm bầm oán giận của tiểu nương, lần đầu tiên hối hận vì gần đây quá mức quan tâm tới nàng.

      Nghiêm sư xuất cao đồ, quả nhiên là có đạo lý, đặc biệt là đối phó với loại được tấc lại muốn tiến thước này, càng thể tuỳ tiện nuông chiều.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Đường nương: Ha ha, nuông chiều, đừng có sỉ nhục hai chữ này được vậy?

      Tống chưởng quỹ: Tiền Tiến, với Bàng sư phụ, sau này cho phép nàng cầm bất cứ củ hành, tép tỏi nào.

      Đường nương: Đừng, chưởng quầy, xin người cứ tiếp tục nuông chiều ta ! ! !

      A fang, Hale205, xukem17 others thích bài này.

    3. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 19

      Ediror: Akiko


      Tống Thù bắt đầu bế quan, mỗi ngày trừ khi ra ngoài hít thở khí vào lúc mặt trời lặn, xem trình độ chẻ tre của ba người Đường Cảnh Ngọc, sau bữa cơm chiều lại kiểm tra tình hình đọc sách luyện chữ của từng người , hầu như cả ngày chỉ ở lì trong phòng đèn làm đèn lồng.

      Nếu so sánh với Chu Thọ và Dương Xương, Đường Cảnh Ngọc trôi qua rất thoải mái.

      Tuy rằng hôm đó thần sắc Tống Thù lạnh lùng nhìn như chịu châm chước, nhưng khi thực phân công nhiệm vụ, vẫn thả nước cho Đường Cảnh Ngọc. Buổi sáng, ba người đều cần phải chẻ tre, chỉ cần ở trong phòng đọc sách luyện chữ là được, sau khi ngủ trưa, Dương Xương và Chu Thọ phải cùng chẻ tre, ngâm tre với người làm, khi người làm nghỉ ngơi rồi bọn mới có thể nghỉ ngơi, còn Đường Cảnh Ngọc thoải mái hơn nhiều, mỗi ngày chỉ cần chẻ ba cây tre là được.

      Đối với cách sắp xếp này, Đường Cảnh Ngọc rất đội ơn đội đức, nhưng Tống Thù chỉ thân thể nàng có bệnh cần phải kết hợp với lao động nhàng, muốn cho nàng vay thêm tiền thuốc nữa...

      Mặc kệ lý do của là gì, có thể thoải mái là được rồi.

      Nhưng sau khi bắt đầu luyện tập thực , Đường Cảnh Ngọc vẫn cảm thấy rất vất vả, nhìn thấy động tác chẻ tre của người làm rất nhàng khéo léo, nhưng khi bắt tay vào làm mới biết được cây tre cứng đến bao nhiêu. Chẻ tre như chẻ củi, phải chú ý đến kỹ xảo, được chẻ lệch nếu tong cây tre, tóm lại liên tục chẻ ba ngày, lòng bàn tay của Đường Cảnh Ngọc mọc lên lớp chai mỏng.

      Dương Xương, Chu Thọ cũng bị đổ máu, do ngón tay bị dằm tre đâm phải, còn Đường Cảnh Ngọc làm ít, làm chậm, cẩn thận từng li từng tí nên tay bị đâm.

      Ngày hôm đó hơi chẻ mạch xong ba cây tre, Đường Cảnh Ngọc vỗ vỗ bả vai của Chu Thọ khuyến khích , còn mình nhanh chân chạy , sau khi rửa tay rửa mặt cởi áo ngoài ra ném lên bàn, rồi chỉ mặc quần áo trong ngã xuống giường ngủ.

      cuối tháng bảy nhưng nắng gắt vẫn chưa , Đường Cảnh Ngọc vừa mệt vừa nóng, chưa đầy phút ngủ mất rồi.

      "Đường Ngũ, Đường Ngũ!"

      Bên ngoài có người gõ cửa, Đường Cảnh Ngọc dụi dụi mắt, nghe thấy là tiếng của Chu Thọ, nàng chậm rì rì bò dậy, vừa mặc áo ngoài vừa ra ngoài: "Đến rồi đến rồi, các huynh xong việc rồi hả?" Hình như là nàng chưa ngủ được bao lâu mà, thời gian trôi qua nhanh, lại phải nấu cơm rồi.

      " phải vậy, tay của ta bị dằm đâm, cậu lấy ra giúp ta ." Chu Thọ đứng ngoài cửa sốt ruột , khuôn mặt trắng nõn bởi vì mệt nhọc mà ửng hồng, hình ảnh công tử nghèo túng ra quá mức ràng, khiến cho lòng người chua xót.

      "Sao huynh để cho Dương Xương giúp huynh mà chạy từ xa đến đây chứ, ta còn chưa ngủ nữa." Đường Cảnh Ngọc trừng mắt liếc cái, vừa oán trách vừa kéo tay ngồi xuống bậc thang, cúi đầu nhìn tay , "Ở chỗ nào đâu?" Trong phòng sáng như bên ngoài, nếu Chu Thọ cố ý đến tìm nàng giúp, cái dằm kia chắc chắn là rất , nên ngồi bên ngoài kiếm dễ hơn.

      " khéo léo bằng cậu." Chu Thọ ngồi xuống giải thích với nàng, sau đó dùng ngón tay trái chỉ ngón trỏ bên tay phải, "Ở chỗ này, nhìn thấy chưa?"

      Đường Cảnh Ngọc cầm tay giơ lên trước mặt mình, con mắt gần như dán lên luôn mới nhìn thấy cái dằm , rất ngắn. Nàng nhìn móng tay được cắt ngắn ngủn sạch của Chu Thọ, biết chắc chắn thể tự lấy ra được, nhưng tốt xấu gì móng tay của nàng cũng dài hơn tí, nên Đường Cảnh Ngọc có trả lời, mà trực tiếp giúp lấy ra.

      Do bị đầu nàng che mất tầm nhìn, nên Chu Thọ chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của nàng, chắc là lúc ngủ vừa nãy nàng dùng bên mặt này kề sát vào gối đầu, nên mặt vẫn còn in dấu lại, trong trắng lộ hồng, da thịt mịn màng như ngọc. Chu Thọ nhìn nàng chằm chằm, sờ sờ mặt của mình, muốn nhịn nhưng vẫn nhịn được, đưa tay sờ mặt Đường Cảnh Ngọc.

      Đường Cảnh Ngọc giật mình, lui đầu về sau, nghi ngờ nhìn : "Huynh sờ mặt của ta làm gì vậy?"

      "Mặt của cậu nhìn đẹp." Chu Thọ thành thành đáp lại, rồi lại sờ mặt của mình, " hơn của ta." Gương quá mờ, nên nhìn thấy đến cùng là mặt của mình có giống Đường Cảnh Ngọc hay , chỉ là khi nhìn Đường Cảnh Ngọc, kìm lòng được mà muốn kiểm tra thử.

      Mặt Đường Cảnh Ngọc hơi nóng lên, sau khi lớn, đây là lần đầu tiên nàng được người ta khen tặng.

      Có hơi vui vẻ cũng có chút đắc ý, Đường Cảnh Ngọc đánh cổ tay Chu Thọ cái, cố ý lạnh mặt khiển trách: "Nhìn đẹp cũng thể sờ, có nam nhân nào lại sờ mặt của nam nhân chứ, nếu muốn sờ nhanh cưới vợ , khuôn mặt của vợ huynh chắc chắn đẹp hơn ta, huynh muốn sờ thế nào sờ thế đó. Ngồi đàng hoàng lại cho ta, còn dám lộn xộn nữa ta giúp huynh nữa đâu."

      Chu Thọ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      Đường Cảnh Ngọc phải mất khoảng thời gian dài mới lấy được cái dằm lì lợm kia ra, nàng theo thói quen mà thổi ngón tay giúp Chu Thọ, sau đó mới phủi phủi quần áo đứng lên, "Được rồi, huynh làm việc , cẩn thận chút, đừng có mà bị dằm đâm vào tay nữa."

      Chu Thọ thử sờ sờ ngón tay cái, chắc chắn rằng đau , mới thỏa mãn mà rời .

      Đường Cảnh Ngọc đưa mắt nhìn theo khỏi Hạc Trúc đường, chuẩn bị trở về tiếp tục ngủ, ai ngờ quay người lại chỉ thấy Tống Thù đứng trước phòng đèn, hai mắt nhìn nhau, nam nhân vẫy vẫy tay về phía nàng.

      Đường Cảnh Ngọc tưởng rằng có việc muốn giao, nên suy nghĩ nhiều qua rồi. "Chưởng quầy có gì phân phó?"

      Nàng đứng dưới bậc thềm, ngửa đầu nhìn .

      Ánh mắt của dừng lại lát búi tóc hơi lệch ra của nàng, Tống Thù lạnh giọng hỏi: "Vừa nãy người với Chu Thọ làm cái gì vậy?"

      Giọng của cũng khác ngày thường lắm, Đường Cảnh Ngọc nghe ra sai ở chỗ nào, nên thuận miệng : "Tay của Chu Thọ bị dằm đâm, nên huynh ấy nhờ... ta lấy ra giúp." đến nữa cơn buồn ngủ bỗng kéo đến, nhịn được che miệng ngáp cái, lôi thôi lếch thếch chú ý hình tượng, căn bản là giống nương.

      Nhưng nàng cũng biết quý đôi tay...

      Tống Thù biết nếu nhắc nhở có thể nàng lại như thế nữa, sau khi trầm mặc lát mới thấp giọng khuyên bảo: "Nam nữ có khác, cho dù ngươi mặc nam trang có người nhận ra, nhưng vẫn phải chú ý ngôn hành cử chỉ. Dù sao ngươi cũng khôi phục nữ trang để xuất giá, nếu sau này cẩn thận bị nhà chồng biết ngươi từng tiếp xúc gần gũi với người khác giới, rước lấy họa đáng có, sau này Chu Thọ biết, lúc gặp ngươi cũng thấy được tự nhiên."

      Đường Cảnh Ngọc ngờ tới nghe được mấy lời như thế.

      Giống như có người chỉ ngón tay vào mũi nàng nàng biết chừng mực.

      Trong phút chốc, đầu óc nàng trống rỗng, còn mặt nóng rát, chờ cơn nóng xông lên mặt lùi xuống, Đường Cảnh Ngọc mới nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

      Nàng biết là Tống Thù có ý tốt, nhưng dù thế nàng vẫn thích nghe.

      Do chênh lệch về thân phận, nên Đường Cảnh Ngọc dám tức giận với Tống Thù, nàng cúi đầu xuống, giọng biện giải cho mình: "Ta với Chu Thọ là bạn bè, huynh ấy nhờ ta giúp, chẳng lẽ ta lại được giúp hay sao?"

      Tống Thù nhìn chằm chằm vào khóe môi mím lại của nàng: "Ngươi có thể bảo tìm Dương Xương. Trừ lần này ra, nếu như ngươi cần giúp đỡ, có thể kêu Chu Thọ đến phòng bếp giúp ngươi, nhưng loại chuyện cùng ăn cơm với trong phòng hay là cùng nhau đọc sách viết chữ, tốt nhất là đừng nên có nữa."

      " Chưởng quầy cho phép sao?" Đường Cảnh Ngọc nhìn vạt áo của nam nhân hỏi, "Nếu như chưởng quầy cho phép, về sau ta tuyệt đối làm nữa." Mọi thứ bây giờ nàng có đều là do Tống Thù cho, chỉ cần là chuyện cho phép, nàng làm.

      Tống Thù nhíu nhíu mày, " phải là cho phép, chỉ là nhắc nhở, thanh danh của nữ tử..."

      Đường Cảnh Ngọc nở nụ cười, ngửa đầu nhìn : " ra là vì chưởng quầy muốn tốt cho ta, vậy sợ là người biết rồi, đường đến đây ta từng cùng đám ăn mày xin ăn, cùng ngủ, cùng tắm con sông, sau khi đến Gia Định, ta ngủ chung với Tiền đại ca trong căn phòng, cùng Chu Thọ nằm chiếc giường lớn, thậm chí còn từng được chưỡng quầy ôm qua lần, nếu phải chú ý mấy cái quy củ kia, chỉ cần chọn đại cái cũng đủ để ta treo cổ tự sát rồi."

      Dưới ánh nhìn chăm chú phức tạp của Tống Thù, Đường Cảnh Ngọc càng càng thuận: "Cùng Chu Thọ bọn họ xưng huynh gọi đệ, là vì ta xem mình là nương từ lâu rồi, cũng hề nghĩ rằng mình gả chồng, nếu muốn gả, ta gả cho người biết quá khứ của ta nhưng vẫn bằng lòng lấy ta. Thế nhưng chưỡng quầy đừng hiểu lầm, lễ nghĩa liêm sỉ ta vẫn hiểu, chuyện quá trớn ta làm, chẳng qua là trong sinh hoạt thường ngày, ta chỉ thích sống tự tại theo ý của mình, dù sao ta cũng mất tư cách chú ý quy củ rồi. Bây giờ tự dưng lại chú ý tới, chính bản thân ta cũng cảm thấy rất giả tạo, chưỡng quầy, người có đúng hay ?"

      Trong miệng của tiểu nương đều là lời ngụy biện, bản thân nàng cảm thấy tự tại, kỳ là do vò mẻ chẳng sợ nứt, Tống Thù trực tiếp hỏi ra điểm mấu chốt nhất: "Theo như lời của ngươi, bây giờ mà chú ý quy củ là dối trá, vậy chẳng lẽ ngươi định cứ thân thiết với bọn như thế sao?"

      Đường Cảnh Ngọc nghiêm túc suy nghĩ lát, " vậy cũng đúng, nếu ngày nào đó ta gặp được người mình thích, tất nhiên là sửa lại rồi, thể để cho chàng ấy hiểu lầm được, nhưng nếu vẫn gặp được, ta thích sống như thế nào sống như thế ấy thôi. Ừm, chừng đến khi ta tích góp đủ tiền rồi ta đến nơi mà ai biết ta cả, lúc đó cửa lớn ra cửa sau bước, ngoan ngoãn làm nương tốt."

      xong, Đường Cảnh Ngọc hơi dừng lát, thấy Tống Thù chỉ nhìn nàng mà lời nào, nàng cũng muốn ở lại chỗ này tranh chấp với nữa nên : "Nếu phải là chưỡng quầy cho phép, vậy tại đây ta cũng xin cám ơn ý tốt của chưỡng quầy, chưởng quầy còn có chuyện khác muốn phân phó ? Nếu ta về phòng luyện chữ đây."

      Luyện chữ?

      Trợn tròn mắt lời bịa đặt.

      Tống Thù lạnh giọng gọi nàng lại: "Ngươi có lý lẽ của ngươi, ngươi quan tâm, nhưng ta lại có cách nào nhìn đồ đệ của ta thân mật quá mức với ngươi. đạo lý ngươi nghe, vậy từ giờ trở , ngươi được phép ở riêng phòng với người trong cửa hàng đèn, cũng được phép có tiếp xúc thân thể. Đám người Chu Thọ biết thân phận của ngươi, ta có lý do gì để nhắc nhở bọn , đặc biệt là người có tính tình đơn thuần như Chu Thọ, chỉ có thể tự ngươi chủ động tị hiềm."

      "Được, ta nhớ kỹ rồi, chưởng quầy cứ nhìn xem, có lần sau nữa."

      Đường Cảnh Ngọc cười nhận lời, cũng quay đầu lại mà thẳng về phía căn phòng của mình.

      Tống Thù nhìn nàng đóng cửa vào phòng, tiếp tục đứng dưới mái hiên lát, rồi mới quay trở về phòng đèn.

      Ở trong phòng, Đường Cảnh Ngọc cầm túi tiền của mình đổ ra, bên trong chính là phần tiền công tháng sáu của nàng. Lần trước, nhận từ chỗ Tiền bá ba mươi lượng bạc nàng vẫn chưa động tới, thỉnh thoảng chợ mua đồ ăn với Bàng sư phụ nàng đều dùng tiền công của mình trả, chưa xài bao nhiêu...

      Đường Cảnh Ngọc nở bỏ ra, nhưng sau buổi chuyện ngày hôm nay, nàng còn mặt mũi để tiếp tục tham mấy thứ đồ trong phòng bếp nữa rồi.

      Cho dù Tống Thù tốt, cũng là chưỡng quầy, có lúc thấy nàng vừa mắt, khi tâm tình tốt để bụng việc nàng chiếm tiện nghi, nhưng ai biết vào ngày nào đó vui lôi khuyết điểm của nàng ra mắng giống như hôm nay chứ? Thay vì bị nhắc nhở, bằng triệt để chặt đứt nhược điểm.

      Hoàng hôn dần dần buông xuống, Đường Cảnh Ngọc đến phòng bếp nấu cơm, làm được nữa nghe thấy tiếng chuyện của Chu Thọ và Dương Xương. Nàng buông dao ra cửa, cười với Chu Thọ bước lên được bậc thang: "Nấu cơm cho hai người quá mệt mỏi, nên về sau huynh cùng ăn cơm với chưỡng quầy bọn họ ." Tiền của nàng cũng nhiều, đủ cho hai người ăn.

      Chu Thọ ngẩn người, cũng cười theo: "Ta giúp cậu nhóm lửa, cậu mệt nữa.'' Lúc chưỡng quầy dùng cơm thích chuyện, ba người chỉ ngồi ở đấy ăn rồi ăn thôi, còn bằng ăn với Đường Ngũ có thể cười thoải mái hơn.

      Ánh mắt trong veo, Đường Cảnh Ngọc nỡ tiếp, nhưng nàng thể cho ngày ba bữa cơm nổi, cũng muốn dùng bạc của Chu Thọ, " cần huynh giúp đỡ, chúng ta đều có chuyện mà mình phải làm, các huynh sắp ăn cơm rồi, huynh mau thay quần áo rồi qua ."

      xong rồi đóng cửa lại, hề nghe lời cầu khẩn của .

      Chu Thọ cái hiểu cái đứng ở chỗ đó, cho đến khi chắc chắn rằng người bên trong muốn cùng ăn cơm với , mới hậm hực quay về phòng thay quần áo, rồi đến nhà chính dùng cơm.

      Tống Thù nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nên tiện thể bảo người làm lại bưng bát đũa của Chu Thọ tới đây.

      Ba thầy trò bọn họ yên lặng dùng cơm, bên ngoài, cơn gió đưa khiến làn khói bếp lượn lờ bên căn bếp nhỏc bị thổi lệch , Chu Thọ giương mắt nhìn qua cửa gian bếp , chỉ cảm đồ ăn của Bàng sư phụ làm được ngon như của Đường Ngũ.

      Tống Thù xem như thấy, nam nữ có khác, vốn nên như thế.

      Sau khi ăn xong rồi dạo quanh rừng trúc vòng, như thường lệ Tống Thù kiểm tra việc học của ba người.

      Bài của Đường Cảnh Ngọc xếp ở dưới cùng, vì sau khi Chu Thọ và Dương Xương rồi, nàng mới đem nộp bảng chữ mẫu lên, rũ mắt chờ.

      Tống Thù cũng có nhìn nàng, xem qua bảng chữ mẫu phê bình hai câu, lại nghe Đường Cảnh Ngọc đọc đoạn văn, mới cho nàng rời .

      Nàng có trêu ghẹo, nịnh nọt như mọi khi, nhưng cũng chẳng thể nào vui nổi.

      Buổi sáng hôm sau, Đường Cảnh Ngọc dậy rất sớm, cùng Bàng sư phụ chợ mua đồ ăn dùng trong ngày, gạo và mì mỗi loại cũng mua nửa túi, lúc xách vào Hạc Trúc Đường trùng hợp gặp được Tống Thù mở cửa. Đường Cảnh Ngọc làm bộ như phát , mỗi tay xách túi vào phòng bếp .

      Vào ban ngày nàng vẫn cười với bọn Tiền Tiến, Chu Thọ như trước, chỉ là cố ý đứng cách xa tí, cho bọn cơ hội vỗ bả vai của nàng. Về phần Chu Thọ, Đường Cảnh Ngọc sợ suy nghĩ nhiều, nên cách vài ngày chia cho chút đồ ăn, rồi bảo mang lên nhà chính ăn, ăn xong tự mình rửa chén. Chu Thọ có ăn là hài lòng, nên cũng nhận ra có gì đúng.

      Mấy ngày như thế cứ vậy mà trôi qua, ngoại trừ Tống Thù, quan hệ giữa Đường Cảnh Ngọc và những người trong cửa hàng đèn giống như chẳng có gì khác với trước kia.

      Tác giả có lời muốn :

      Đường nương: Xem ngươi còn lời gì để .

      Tống chưởng quỹ: Duy chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi...

      Đường nương: Người nào cần ngươi nuôi? Đồ ta ăn đều là tự mình mua!

      Tống chưởng quỹ: Còn mặc sao?

      Đường nương: . . . Ta mặc được chưa, cái này cởi ra trả cho ngươi!

      Tống chưởng quỹ: . . . ( thể lý, quay đầu bỏ chạy)





      A fang, SiAm, munjk18 others thích bài này.

    4. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 20

      Editor: Akiko

      Tống Thù nằm giường, im lặng nghe tiếng đẩy cửa ở bên ngoài, giống như có thể thấy được tiểu nương mặc nam trang nhàng kéo cửa phòng đèn, rồi mở cửa thư phòng vào trong quét dọn.

      Từ sau hồi phê bình kia, nàng bỗng trở nên rất siêng năng. Ngày trước, thời gian hai người thức dậy gần như cùng lúc, tại nàng lại dậy sớm hơn nửa canh giờ, trước tiên là dọn dẹp chính phòng, sau đó mua thức ăn với Bàng sư phụ, lúc trở về cũng là lúc vừa thức dậy, nàng nhân lúc luyện công buổi sáng mà vào trong buồng lau chùi lần, đến lúc quay lại, nàng bận rộn làm bữa sáng.

      Tống Thù nhắm mắt lại, định ngủ tiếp lúc nữa. Tối qua, bận bịu đến canh ba mới làm xong đèn hoa đăng dự thi vào đêm mười lăm (Trung Thu), tưởng là mình ngủ nướng trận rồi mới tỉnh, nghĩ rằng mới sớm dậy rồi.

      Mắt nhắm lại, tiếng bước chân nhàng ở thư phòng bên cạnh dường như lại càng ràng hơn.

      Trong đầu Tống Thù lại lên thay đổi gần đây của tiểu nương.

      Ngày trước, lúc nhìn thấy , nàng cười chào hỏi , đôi mắt hoa đào long lanh sáng ngời, khiến cho người nhìn kìm lòng được mà muốn cười lại với nàng, mỗi khi học được món ăn mới nàng đều chạy tới hỏi có muốn nếm thử tay nghề của nàng hay , nghĩ hết cách để lấy lòng . Tống Thù biết nàng muốn xin cái gì, đơn giản là sắp xếp cho nàng chẻ ít cây tre, nhưng ba cây đủ ít rồi, cũng biết thân thể nàng yếu đuối, nên cân nhắc ở bên trong cả rồi.

      Còn bây giờ, nàng chẳng khác nào mấy người làm bên trong cửa hàng, thỉnh thoảng bắt gặp nàng cúi đầu hô tiếng chưỡng quầy, lễ nghi nên có đều có cả, nhưng câu cũng buồn thêm. Đến khi vừa , nàng lại tiếp tục cười với mấy người Tiền Tiến Chu Thọ, giọng trong sáng hoạt bát, ngữ điệu tự nhiên gần gũi.

      Tống Thù biết là nàng giận , ghét quản lý nàng, nếu như vì phải dựa vào mà sống, có lẽ ngay cả chào hỏi nàng cũng chào.

      Đối với việc này, có mấy lần Tống Thù sinh ra chút vui.

      tự nhận mình là người lạnh tình, kết giao nhiều bạn lắm, bằng hữu gặp phải vấn đề khó khăn chỉ cần chỉ điểm chút, đối phương đều coi là lời vàng ngọc trịnh trọng mà nghe. Trừ mấy người bạn tốt nhiều lắm kia, Tống Thù chưa từng quan tâm tới người ngoài nhiều hơn chút, lần này nếu phải là bởi vì nàng còn , thân thế đáng thương, tính tình lương thiện kiên cường, có thể chịu được cực khổ, thu nhận và giúp đỡ nàng, càng lãng phí tinh lực dạy nàng nhắc nhở nàng, nhưng ngờ nhất thời mềm lòng, để đổi lấy lần đầu tiên nếm thử lòng hảo tâm giúp người nhưng đổi lấy vị oán trách.

      Nhưng Tống Thù cũng có tức giận lắm, mà nhiều hơn chính là bất đắc dĩ, suy cho cùng cũng chỉ là tiểu nương, hiểu lời khó nghe.

      Thôi cứ tùy nàng vậy, ảnh hưởng đến chính là được rồi.

      Cách vách truyền đến tiếng nàng đóng cửa, Tống Thù thử nhắm mắt lại, phát mình chẳng có chút buồn ngủ nào, nên dứt khoát đứng dậy.

      Lúc ăn sáng, Tống Thù với Dương Xương: "Hai ngày nay ta tương đối rãnh rỗi, buổi sáng các ngươi hãy tới phòng đèn nghe giảng bài, nhớ gọi luôn Đường Ngũ."

      Dương Xương với Chu Thọ đều rất vui mừng.

      Sau khi biết được, Đường Cảnh Ngọc chẳng có phản ứng gì đặc biệt, nàng rửa chén xong rồi nghỉ chút liền cầm sách đến thư phòng.

      Hôm nay Tống Thù dạy vẽ tranh, giảng chút kỹ xảo cơ bản xong, liền bảo ba người dựa theo chậu hoa lan mà vẽ, sau đó đến trước mặt nhìn bọn họ phóng bút, rồi chỉ bảo chỗ sai.

      Về phương diện này Dương Xương từng học qua tư thục, nhưng chưa từng học vẽ tranh, do đó là người thạo nhất, Tống Thù đứng cạnh chỉ dẫn ước chừng đến mười lăm phút đồng hồ. Đến lúc đến cạnh Chu Thọ, Chu Thọ vẽ được nửa, có thể nhận thấy rằng từng luyện qua, kỹ xảo thuần thục, tiếc là thiếu ý cảnh, Tống Thù càng với Chu Thọ càng thâm ảo, sau hồi lắng tai nghe nửa ngày, Dương Xương nhanh chóng buông tha, ràng vẫn còn trong trình độ nhìn vẽ.

      Đường Cảnh Ngọc chuyên tâm, cũng nhìn chậu hoa lan đặt bệ cửa sổ, vẽ tranh theo ý mình.

      Tống Thù tới, tầm mắt rơi xuống bức tranh của nàng, nét mặt vẻ kinh ngạc.

      Bởi vì tiểu nương vẽ vách núi, đỉnh núi có tùng, hoa lan mọc giữa sườn núi, chỉ mới vẽ lên, nhưng loại ý cảnh ngược gió mà động bừng bừng lên giấy rồi. Có thể người vẽ tranh còn cần luyện tập thêm, nhưng người tài cao như Tống Thù, thể thừa nhận rằng tiểu nương rất có thiên phú vẽ tranh. Nam nhân đứng bên cạnh lời nào, Đường Cảnh Ngọc cũng giả vờ như phát , tự mình vẽ tranh của mình.

      Đường Cảnh Ngọc cũng biết mình vẽ có được hay . Đọc sách, viết chữ, vẽ tranh cha mẹ đều dạy nàng, khi đó nàng còn , hề thích học. Sau khi mẫu thân mất, lòng dạ của phụ thân dùng cho kế mẫu nhiều hơn, phần lớn thời gian Đường Cảnh Ngọc đều ở trong tiểu viện của mình, ngoại trừ đọc sách, luyện vẽ còn có thể làm gì? Mặc kệ đẹp xấu, cầu tài hoa, chỉ là tìm chút chuyện giết thời gian.

      Nhưng mà bị trạng nguyên tài khí hơn người nhìn, Đường Cảnh Ngọc có chút thiếu tự tin, giống như là múa rìu qua mắt thợ.

      Tống Thù nhìn ra tiểu nương giả vờ bình tĩnh, bởi nét bút còn tự nhiên như lúc trước, trái lại trở nên bó tay bó chân.

      nghĩ đến lúc học thời niên thiếu, khi luyện chữ mà ân sư tới gần, cũng căng thẳng.

      "Kỹ năng vẽ dễ luyện nhưng ý cảnh khó cầu, thiên phú của ngươi tệ." khen ngợi từ tận đáy lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khóe môi của nàng, phát nó cong lên, tuy rằng bị nàng giấu rất nhanh.

      "Chưởng quầy quá khen." Đường Cảnh Ngọc khiêm tốn .

      Tống Thù biết , nếu khen thêm vài câu, chừng tiểu nương hết giận, nhưng tiếc là lời có thể khen cũng khen hết rồi.

      cố ý dỗ người, giơ tay gõ gõ cây tùng nàng vẽ, chỉ ra bố cục mà nàng vẫn chưa dùng màu đủ. Tùy theo khả năng mà dạy, nếu như Dương Xương có thể vẽ được như thế, có lẽ khen thêm vài câu, còn người có trình độ cao như nàng, tán dương quá nhiều khiến nàng trở nên lỗ mãng tự phụ, chỉ ra khuyết điểm, nàng mới có thể nâng cao kỹ năng vẽ.

      càng càng nhiều, khiến trái tim vừa mới bay lên của Đường Cảnh Ngọc nhanh chóng bị đè ép xuống.

      uể oải thể nào, may mà Đường Cảnh Ngọc nghe hiểu được mấy lời này của Tống Thù đều là lời , chứ phải là lựa xương trong trứng.

      Nhìn bức tranh cẩn thận suy nghỉ chút, Đường Cảnh Ngọc thử vài nét bút ở khoảng giấy trống, sau đó đổi tờ khác bắt đầu lại lần nữa.

      Tống Thù rời .

      ------------------------------------------

      Buổi chiều tiếp tục chẻ tre.

      Cây tre quá dài, vì vậy giữa ba người Đường Cảnh Ngọc cách nhau khoảng nhất định.

      Đường Cảnh Ngọc vẫn từ từ chẻ tre như trước, trong đầu chỉ toàn nghỉ đến lời chỉ dẫn mà Tống Thù vào buổi sáng. Chu Thọ nhìn nàng vài lần, thấy nàng lại ngẩn người, rốt cuộc cũng nhịn được mà mở miệng gọi nàng: "Đường Ngũ cậu nghĩ gì thế?" thích cùng làm việc với Đường Ngũ nhất, nghe nàng chuyện đều thấy mệt mỏi, tại nàng tiếng nào, giống như thiếu chút gì đó.

      Đường Cảnh Ngọc hoàn hồn, vừa muốn giải thích, thấy Tống Thù thân thanh sam từ cửa viện bước vào.

      Nàng đưa cho Chu Thọ ánh mắt, lời nào.

      Tống Thù đến để kiểm tra tiến độ chẻ tre của bọn họ.

      Bắt đầu chẻ từ tết Trung Nguyên, đến bây giờ chẻ liên tục hai mươi ngày, Dương Xương làm thuần thục nhất, Chu Thọ cũng tệ, về phần Đường Cảnh Ngọc...

      Tống Thù nhìn Đường Cảnh Ngọc chẻ xong cây tre, ngẫm lại dù sao nàng cũng cần nhờ làm đèn lồng mà sống, nên quyết định quá khắt khe với nàng mấy việc nặng nhọc này.

      "Đến đây, hôm nay ta bắt đầu dạy các ngươi vót nan."

      Tống Thù cầm khúc tre được phơi khô ở bên tường, đến trước ghế tre ngồi xuống, nhấc tay lên, lộ ra con dao mà cầm trong tay. Loại chuyện đơn giản này cần phải nhiều, mà đều dựa cào việc quan sát, Tống Thù chỉ xong hai câu bắt tay vào làm, "Lúc mới làm dễ bị đứt tay, động tác của các ngươi chậm chút, nên gấp gáp vội vàng."

      Để vót cây tre thành nan vừa mỏng vừa trơn tru tuyệt phải là chuyện dễ, dao cần phải , vô cùng sắc bén, nếu cẩn thận bị thương. Tống Thù liên tục nhấn mạnh là phải cẩn thận, sau đó để cho bọn họ thay phiên nhau thử, đều xác định động tác cơ bản xong rồi, mới để họ bắt đầu làm.

      Lúc đến lượt Đường Cảnh Ngọc, Tống Thù ngồi bên cạnh nàng, vô cùng nghiêm túc nhắc nhở: "Vót nan nhất định phải chuyên tâm, chỉ cần hơi mất tập trung bị đứt tay." Đối vơi chuyện thích làm mới mất tập trung, biểu thành gần đây của nàng cũng khiến tin nàng hoàn toàn sửa tính, với những việc mà nàng thích làm này, chắc chắn là hợp với tính tình lười biếng kia của nàng.

      Trong bụng Đường Cảnh Ngọc kêu khổ, bởi vì quyết định để cho Tống Thù có cơ hội bắt được chỗ sai của nàng, nên bây giờ ngay cả việc nịnh nọt cầu xin nàng cũng làm được.

      Nhưng mà Tống Thù là người công chính, lần này có lẽ cũng nhường nàng chăng?

      Đường Cảnh Ngọc lặng lẽ liếc Tống Thù cái, rồi cầm lấy khúc tre. Sau khi ngâm trong nước khúc tre còn cứng như trước nữa, khi cầm trong tay hai đầu tự nhiên mà cong xuống, tay trái Đường Cảnh Ngọc cầm phần của khúc tre, ngón tay cách khoảng, tay phải nắm chặt dao nhắm ngay giữa, sau khi đánh giá khoảng cách xong mới hạ dao xuống.

      Lần thứ nhất chẻ được...

      Mặt Đường Cảnh Ngọc nóng lên như phát sốt, dám nhìn vẻ mặt của Tống Thù, nàng lại dùng thêm sức, lần này cuối cùng con dao cũng tiến vào được chút...

      Nàng cẩn thận từng li từng tí, Tống Thù đứng bên nhìn kinh hồn bạt vía, bước tới đứng sau lưng nàng, hai tay cầm chặt hai tay nàng, giọng điệu trầm thấp: "Ngươi lần đầu tiên làm, ta dạy cho ngươi cách nắm giữ độ mạnh yếu." Nam tử và nữ từ dù sao cũng có khác biệt, sợ nàng nhất thời chủ quan khiến tay bị thương, đau khóc làm sao bây giờ? Tay để lại sẹo làm sao bây giờ? Nam tử cần lo lắng vấn đề đó, nhưng đổi lại là nương đó chính là chuyện lớn.

      khom người, đầu kề bên nàng, Đường Cảnh Ngọc cần quay đầu lại cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của . Nàng cắn cắn môi, vào lúc Tống Thù chuẩn bị dùng lực tránh ra: "Cám ơn ý tốt của chưỡng quầy, ta có thể làm được, Chu Thọ bọn họ đều có thể học được, ta cũng thành vấn đề."

      nhắc nhở nàng nam nữ có khác đấy, như bây giờ coi là gì? Vậy ra chỉ cho phép đụng, cho phép Chu Thọ đụng sao? Mục đích của là dạy cho nàng, có ý xấu, Chu Thọ cũng như thế, vậy vì sao lại đem việc đụng chạm giữa nàng và Chu Thọ nghĩ đến mức chịu nổi như vậy?

      Thân thể Tống Thù cứng đờ, nghe ra tiểu nương xa cách phản cảm, cũng ý thức được bản thân thất lễ, lập tức đứng lên : "Được, từ từ thôi, ngày ngươi chỉ cần vót đoạn tre." đoạn tre chỉ cần vót mấy cái, hôm nay quan sát trước, nếu được cũng chỉ có thể giảm bước này cho nàng.

      Đường Cảnh Ngọc để ý đến , chuẩn bị tư thế làm lại lần nữa.

      Nàng chăm chú nhìn con dao và đoạn tre, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, Tống Thù vẫn đăm đăm mà nhìn nàng.

      Trong chớp mắt, Đường Cảnh Ngọc phân biệt được Tống Thù đối xử với nàng là tốt hay tốt. tốt, muốn dạy nàng học được toàn bộ cách làm đèn lồng, nhưng cũng lo nàng bị thương. tốt, nàng là nương, cũng muốn cả đời đều làm đèn lồng, cần tích cực như thế. (đoạn này cảm thấy lạ lạ nhưng biết sửa thế nào)

      Con dao vừa rơi xuống cây tre bị kẹt lại, Đường Cảnh Ngọc dùng sức chặt xuống, biết là do tập trung, hay là do lần đầu làm cái này nắm chắc được lực đạo, mà trong thoáng chốc con dao trượt xuống khoảng rất dài, chờ đến khi Đường Cảnh Ngọc bị cớn đau sắc bén làm hồi hồn lại, mới nhận ra con dao rơi vào chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ, nàng ngay lập tức ném dao , nắm chặt tay, biết là do máu chảy quá nhiều hay là quá đau, nàng cúi đầu khóc.

      Đau, bị tên ăn mày đấm đá cũng đau như bây giờ.

      "Bảo ngươi cẩn thận rồi sao ngươi vẫn bất cẩn như thế?" Sắc mặt Tống Thù vô cùng khó coi, nhanh chóng lấy khăn ra quấn tay nàng lại, ", về phòng trước, Tiền Tiến lập tức mời thầy lang!"

      Trong sân rất yên tĩnh, bởi vậy mọi người đều nghe được tiếng kêu sợ hãi kia của Đường Cảnh Ngọc, lúc ba người Tiền Tiến chạy tới, chỉ thấy chiếc khăn của Tống Thù bị nhuộm đỏ hơn phân nữa, Đường Cảnh Ngọc cúi đầu ngồi bên cạnh, chỉ có thể nhìn thấy mặt nàng tất cả đều là nước mắt. Tiền Tiến bình tĩnh nhất, Tống Thù mới mở miệng vô cùng lo lắng chạy , Dương Xương thiện ý mà khiển trách Đường Cảnh Ngọc sơ ý, còn Chu Thọ gấp đến nỗi mắt dâng lên tầng hơi nước, "Đường Ngũ, cậu có đau hay ? Cậu đừng khóc mà..."

      Đường Cảnh Ngọc giống như nghe thấy gì, trong mắt chỉ có cái khăn màu đỏ máu kia, có người nắm chặt tay nàng ra hiệu nàng đứng dậy, nàng liền đứng lên, theo đối phương vài bước mới tỉnh táo được chút.

      "Chưởng quầy ta sao, người buông ta ra , ta tự bụm lại."

      Bước chân của Tống Thù khựng lại.

      Thừa lúc ngẩn ra, Đường Cảnh Ngọc giật mạnh tay lại, cúi đầu về phía trước.

      A fang, ngocanh, LyLy Mai14 others thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Chưởng quầy bắt đầu rơi vào lưới dù người ta chẳng thèm cố ý giăng.
      A fangAkiko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :