1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 112.2:

      Trịnh thị chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, run run rẩy rẩy, chậm rãi mở cửa phòng ra, liền thấy Quốc công “bị” thời mãn kinh đứng bên ngoài mỉm cười, đặc biệt tiếu lí tàng đao.

      “Ăn vụng……” Được cháu khuyên, Quốc công mềm lòng, vốn là muốn đích thân tới mời đệ đệ tới viện mình ăn cơm, cùng nhau ăn nhiều thịt để bồi bổ đệ đệ, ngờ được là lòng tốt bị vứt cho chó ăn, mới đến cửa nghe được cái này, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng bùng cháy, thấy miếng điểm tâm trong miệng đệ đệ còn chưa rớt xuống, mặt còn chút máu mà nhìn mình, đột nhiên cảm thấy cực kỳ thú vị, lại chỉ bày ra vẻ lãnh đạm, ngoắc ngoắc tay với đệ đệ.

      Lục cữu tám bề uy phong lăn đường tới trước mặt Tam ca nhà mình, ôm đùi tội nghiệp, ngửa đầu thuần thục thú tội: “Tam ca, đệ đệ sai rồi! Huhu….” Năm đó, nhóc con học tập từ Lục cữu, nghiệp vụ quả thực rất thành thục.

      quốc công cúi đầu, đối diện với đôi mắt rưng rưng ấm ức, khỏi quay đầu che miệng khụ tiếng, rồi nhàn nhạt : “Thời mãn kinh.”

      Nhóc thanh niên ôm đùi ông kia, càng khóc đến là đau lòng.

      “Ngoan, Tam ca dạy đệ biết thế nào là quy củ.” Mắt thấy tấm trúc bản xuất trong tay Quốc công, Trịnh thị đành lòng nhìn, quay đầu .

      Tiếng hét thảm thiết cắt ngang màn đêm yên lặng trong phủ QUốc công, vô cùng thê lương.

      Ở xa xa, phu nhân Quốc công ở trong phòng mình đờ đẫn trở mình cái, lẩm bẩm: “Cứ nhất định phải tìm đường chết…”

      đề cập tới thảm án trong phủ Quốc công, liền qua mấy ngày chính là ngày Túc Vương phi mở tiệc chiêu đãi nữ quyến mấy nhà thân cận. A Nguyên nhón chân mong chờ, liền thấy sáng sớm, quả nhiên Thẩm Phu nhân dẫn theo A Loan và nữ nhi xa lạ tới. Túc Vương phi đứng chờ từ sớm vui vẻ ra mặt, đón Thẩm Phu nhân vào cửa, bĩu môi rúc vào bên người Thẩm Phu nhân, giọng : “Nhớ…. tỷ.”

      “Ta hiểu, mấy năm nay, muội thân cận với Đức phi cũng là vì ta.” Thẩm Phu nhân cười rộ lên, vuốt mặt Túc Vương phi, giọng : “Năm đó, rốt cuộc kết được thiện duyên.”

      Túc Vương phi ôm riết lấy cánh tay bà cực nhanh, diễn xuất đó quả thực giống khuê nữ nhà mình như đúc.

      Thế mới bảo là ruột thịt.

      Mắt thầy bà vẫn còn như tiểu nương, Thẩm Phu nhân liền biết mấy năm nay bà được Túc vương bảo hộ rất khá, mặt mày đều cười đến cong lên, bất đắc dĩ mà : “Sao lại dính người như vậy?”

      A Nguyên đứng bên nhìn Túc vương phi rúc vào lồng ngực Thẩm Phu nhân nhà người ta, ngửa đầu nhìn trời, nàng cảm thấy chẳng mấy nữa mà Thẩm Đại tướng quân liền phải uống vài chén rượu với Túc vương cha nàng, “ chuyện” bữa.

      “Vị tỷ tỷ này là…” Trong lòng thắp nén nhang cho Túc vương số khổ, tầm mắt nhóc con vô lương tâm dừng phía thiếu nữ đoan trang trầm tĩnh đứng cạnh Thẩm Phu nhân mỉm cười nhìn Túc Vương phi, lại cảm thấy vị nương này dễ thân cực kỳ, liền vỗ tay cười : “Đây nhất định là tỷ tỷ Thẩm gia.”

      “Lại đây cho ta nhìn xem.” Mắt thấy vị Thẩm tiểu thư này bộ dáng đoan trang, có loại ổn trọng mà gương mặt lại nhu hòa dễ thân, khiến người khác nhìn như được tắm mình trong gió xuân, đôi mắt còn chứa thiện ý, Túc vương phi chỉ cảm thấy như gặp lại Thẩm Phu nhân năm đó, lập tức thích, lôi kéo tiểu thư này tới bên người mình, nhìn từ xuống dưới, vội vàng cho người đưa lễ vật lên, lúc này đây mới giọng với Thẩm Phu nhân: “Đứa trẻ này đáng , ta ưng rồi.” Lời này của bà làm ánh mắt Thẩm Phu nhân loe lóe, khóe miệng mỉm cười.

      “Đây là Trân Nhi.” Thẩm Phu nhân liền bảo vị Thẩm Trân này trịnh trọng thi lễ, hiển nhiên là đoán được gì đó từ lời của Túc Vương phi.

      Thẩm Trân hơi đỏ mặt, sau khi hành lễ đoan chính lại tránh sang bên, thấy A Nguyên cười với mình khỏi mỉm cười đáp lại.

      Ngay trước khi tới, mẫu thân mơ hồ qua với nàng, phụ thân Thẩm Vọng của nàng có tình huynh đệ năm xưa với Túc vương, Túc vương có ân với mẫu thân nàng, lúc này đây Túc vương có ý muốn kết thân, hôm nay tới đây, là muốn nàng lộ mặt trước các tiểu thư kinh thành, sau này cũng tiện qua lại trong kinh, hai, chính là để Túc Vương phi nhìn xem. Nhớ đến lời mẫu thân , bốn người con trai của Túc Vương phi đều là người lỗi lạc, Thẩm Trân liền lộ ra nụ cười có chút ngượng ngùng.

      Nàng cũng chờ mong phu quân tương lai là người hô mưa gọi gió, chỉ cần nhân phẩm đoan chính, lòng dạ rộng rãi, là người biết gánh vác, như vậy đủ rồi.

      Túc Vương Phi càng nhìn Thẩm Trân đoan trang như vậy càng thích, trong lòng lại biết là nên để nương tốt như vậy cho Phượng Ngọc hay Phượng Khuyết, bởi vậy lại có chút buồn rầu.

      Hai huynh đệ này, nương như vậy mà đánh nhau chứ?

      Nỗi sầu lo của Túc Vương phi hoàn toàn cần thiết, bởi lát sau, nữ quyến mấy nhà đều tới rồi, các quý phụ bàn đằng trước, các tiểu thư bàn phía sau, nhạc bên ngoài vang lên liền thấy huynh đệ Phượng Ngọc xa xa tiến lại, vì đằng trước đều là phu nhân lớn tuổi, các tiểu thư ở phía sau bình phong dựng lên ngăn cách với vườn bên ngoài, hai huynh đệ cũng hoàn toàn vô lễ, hành lễ, sau đó Túc Vương phi liền chỉ vào Phượng Ngọc có chút bồn chồn và Phượng Khuyết cười phúc hậu thà, cười : “Đây là hai đứa nhà ta.”

      Dứt lời còn ghé vào tai Thẩm Phu nhân giọng : “Thích đứa nào cứ với ta, Trân Nhi chọn ai cũng được.”

      “Sao có thể vô lê như vậy.” Thẩm phu nhân liền lắc đầu cười : “Tình cảm nam nữ đều là duyên phận, chúng ta chớ để ý. Huống chi…” bà dừng chút, rồi mới thấp giọng : “Bọn chúngở kinh thành, nếu có ý trung nhânthì chớ có chia rẽ chúng bởi vìTrân Nhi.”

      “Ta biết mà.” Túc Vương phi đáp, lúc này mới thấy Phượng Ngọc lời nào tựa hồ suy nghĩ gì đó, liền tò mò hỏi: “Thần sắc sao vậy?”

      “Bên ngoài có xe ngựa nữ quyến bị hoảng sợ, Tam ca tiến lên chặn lại, chỉ sợ là giờ còn chưa lấy lại tinh thần đâu.” Phượng Khuyết tùy tiện, thẳng với mẫu thân, thấy phía sau lại có hai nữ nhi đến đây, liền chỉ tay : “Chính là biểu muội.” Người tới quả là Tưởng Thư Ninh và Tưởng Thư Lan, lúc này gương mặt kiều diễm còn có chút kinh hoảng, hiển nhiên là vừa rồi sợ , Tưởng Thư Ninh còn tốt, Tưởng Thư Lan lại vốn nhát gan, lúc này đây chỉ nhẫn nhịn sợ hãi trong lòng, trịnh trọng cúi người cảm tạ Phượng Ngọc Phượng Khuyết, : “Nếu nhờ có nhị vị Quốc công gia, biết ta và tỷ tỷ như thế nào.”

      Phượng Ngọc nghẹn chút, nhìn khóe mắt còn chứa nước mắt của Tưởng Thư Lan, nhất thời ra lời.

      “Tính là gì đâu, đều là tỷ muội nhà mình.” Phượng Khuyết hào phóng vung tay lên, thấy Phượng Ngọc lời nào, đẩy đẩy vị ca ca vốn từ trước đến nay có cái gì cái nấy, hỏi: “Tam ca sao vậy?”

      “Ngựa sao chứ?” Phượng Ngọc hé miệng nửa ngày, cuối cùng lắp bắp hỏi.

      Các biểu muội thiếu chút nữa bị ngựa điên đưa gặp tổ tông, biểu ca này còn thương xót cho con ngựa, cuối cùng lại nghĩ được việc hỏi thăm các biểu muội chút, tâm lý vận hành kiểu gì thế?

      Tưởng Thư Ninh từ trước đến nay chẳng nhẫn nhịn ai bao giờ, nay đến lỗ mũi cũng bốc khói, muốn nhảy dựng lên đáp lại biểu ca này câu dễ nghe, nghe thấy đường muội nhà mình nãy giờ vẫn nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi quay ra Phượng Ngọc lo lắng cho ngựa, nghiêm túc an ủi: “Biểu ca chớ có lo lắng, nó có việc gì, ta nhìn qua.” xong, còn nghiêm túc gật gật đầu.

      Cuộc đối thoại sao Hỏa này còn có thể nối tiếp áp lực như vậy, khiến A Nguyên ở phía sau bình phong nghe được liền phụt cười, ngó đầu ra xem thấy vô nương mềm mại như Tưởng Thư Lan lại đặc biệt nghiêm túc, mà vị Tam ca tốt kia lúc này nhìn nàng ấy, lỗ tai đỏ rực lên, ràng là có chút tình trong như mặt ngoài còn e, trong lòng vui mừng các huynh trưởng lớn, A Nguyên chợt nhớ ra Tưởng Thư Lan đính hôn, vẻ mặt liền biến đổi, vội vàng ra ngoài kéo tay hai nữ nhi, rồi cười với Tưởng Thư Lan: “Huynh trưởng này của ta chân chất, biểu tỷ đừng trách.”

      Nếu Phượng Ngọc nhìn trúng Tưởng Thư Lan, A Nguyên cảm thấy, tuy rằng đây là ca ca ruột của mình, nhưng nữ nhi đính hôn, nàng cũng thể để ca ca dây dưa gì với con nhà người ta, phá hỏng danh tiết người ta.

      Tưởng Thư Lan coi trọng A Nguyên hơn chút, lúc này liền gật đầu, tránh Phượng Ngọc và Phượng Khuyết, cúi đầu rời .

      Phượng Ngọc có tâm quay đầu lại nhìn nàng, chỉ là cho cùng ở trước mặt rất nhiều người, vẫn hiểu quy củ.

      A Nguyên nhìn trộm, thấy Tưởng Thư Lan vẫn chưa để trong lòng đủ loại biểu cam vừa rồi của Phượng Ngọc, cũng có ý tưởng lấy thân tương báo hùng cứu mỹ nhân gì cả, hiển nhiên là nữ nhi quy củ, liền yên tâm, chỉ là trong lòng quả thực nuối tiếc.

      Nếu Tưởng Thư Lan chưa đính hôn, nàng ra thích Phượng Ngọc có thể được thỏa tâm nguyện.

      Rốt cuộc là vô duyên mà thôi.

      Nghĩ vậy, A Nguyên liền dừng lại, chỉ trịnh trọng giới thiệu Thẩm Trân trước mặt nữ nhi mấy nhà trong kinh thành, bởi vì nàng khó thân cận được với tiểu thư nhà nào, huống chi thời điểm Thẩm Tướng quân trở về tin tức được phong tước truyền khắp kinh thành, tiểu thư mấy nhà liền xem tọng liếc mắt nhìn Thẩm Trân cái, mà Thẩm Trân cũng phải kiểu người chanh chua, lời ra cũng ôn nhu hòa khí, tranh phong với người khác, chốc lát sau thân cận với nữ nhi mấy nhà trong kinh này, mắt thấy nàng như cái gặp nước, A Nguyên liền thơe phào nhõm hơi, lại tinh tế hỏi tỷ muội Tưởng Thư Ninh mới vừa rồi có bị chấn thương tinh thần gì , lúc này đây mới thôi, lén chuồn ra ngoài tìm A Loan.

      Quả nhiên, A Loan ở trong viện cách đó xa chờ nàng, nhớ tới bình dấm của Thẩm Thác thực lớn, A Nguyên chửi thầm trong lòng, lại vẫn quy củ, chỉ ngắm cảnh trong vườn với A Loan, lát sau lại có chút nhịn được, hỏi: “Mấy ngày nay có ai trong cung tới cửa quấy rầy ?” Cửu Công chúa nhìn trúng Thẩm Thác, cũng biết nương này có phải là kẻ biết lý lẽ hay .

      “Trong cung truyền tới phong thư, nhưng ta quẳng ở bên rồi.” A Loan liền cười nhàn nhạt, thấy A Nguyên lộ vẻ mặt tức giận, liền an ủi: “Tính là gì đâu? Chàng vô tâm với kẻ khác, hà tất phải để bản thân khoái hoạt?”

      A Loan rộng rãi làm Công chúa điện hạ xấu hổ chút.

      Nếu đổi lại là A Nguyên, làm thịt tiểu tam dám đào góc tường nhà mình mới là lạ, chỉ có điều nghĩ đến tính tình A Loan tựa tựa nam nhi, trong xương cốt có loại phiêu lãng và hào sảng, A Nguyên cảm nhận được điều này, lại chỉ vẫn với A Loan: “Nó còn dám truyền tin gì đó, tỷ cứ cho ta, ta xử lý nó!” Đường đường là Công chúa, cứ cho là được sủng lại vẫn là thiên gia phú quý, vậy mà còn tơ tưởng phu quân của người khác, muốn làm gì thế? A Nguyên khinh thường nhất là kẻ cho rằng bản thân tốt hơn so với thê tử của người ta liền muốn đoạt phu quân, từ trước đến nay nhẫn nhịn cũng chỉ vì Cửu Công chúa cùng là người xuyên qua như mihf, nay thực chán ghét rồi.

      Huống chi, kỳ Thẩm Thác còn chẳng có chút suy nghĩ dây dưa gì với mỹ nhân Cửu Công chúa này cả, thực có thể trông chờ sao?

      “Có điện hạ ở đây, ta còn lo lắng gì đây?” Trong đôi mắt hẹp dài của A Loan lên ý cười, thấy A Nguyên khoanh tay tức giận, liền cố ý nịnh nhóc con này cái.

      Gai cả người Công chúa điện hạ quả nhiên rút xuống, lúc này muốn cười lắm lại liều mạng nhịn, phồng mặt bánh bao nghiêm trang mà : “Nghiêm túc chút!” xong ngó xung quanh, thấy Thẩm Thác ở đây, phình gan lên rúc vào người A Loan, cười hì hì : “Biết tỷ để trong lòng, chỉ là lòng ta bỏ qua được thôi.” Dừng chút, liền tò mò hỏi: “Ta nghe loáng thoáng Thẩm tướng quân qua trận còn muốn rời kinh, tỷ cũng muốn theo quân sao?” Nếu A Loan cũng cùng , A Nguyên cảm thấy đây là lại sắp chia ly.

      “Chỉ có phụ thân rời kinh, ta và phu quân lưu lại kinh thành nhậm chức.” A Loan do dự lát, liền thấp giọng .

      Nàng biết thân phận của Thẩm Phu nhân, từ ngày nàng gả vào phủ, Thẩm gia liền dấu diếm việc này với nàng, A Loan thực lòng tôn kính vị cha chồng nguyện ý vì mẹ chồng mà biên quan xa xôi này, nhưng mà cũng biết, vì cái này, Hoàng thường kiêng kị Thẩm gia ít nhiều, giờ chỉ lệnh Thẩm Vọng rời kinh, lại để lại toàn gia ở lại kinh thành, nhìn là vinh sủng cực điểm, nhưng ý phòng bị trong đó lại quá ràng. Huống chi, Hoàng thượng cũng dấu diếm tâm tư này, dùng lời của Thẩm Phu nhân là: “Giữ lại dưới Thẩm gia mạng, Hoàng thượng cũng thực nhân từ.”

      Hơn nữa, ở lại trong kinh cần bôn ba, lúc này đây, nàng cũng có thể thời gian sinh hạ dưỡng dục con nối dõi Thẩm gia.

      Thấy A Nguyên mím chặt môi rồi cười rộ lên, đôi mắt sáng lấp lánh, A Loan cũng cảm thấy vui mừng, sờ sờ gương mặt trắng nõn của A Nguyên liền cười, chỉ cười được lát, ánh mắt lại nhìn về chỗ núi giả phía sau vườn, lát sau liền thấy thiếu niên cẩm y mè nheo ra, gãi gãi đầu mình, tựa như phiền não cái gì đó, lúc sau, tươi cười lấy lòng với A Nguyên.

      A Nguyên nhìn Tam ca số khổ này, mặt lên thương cảm nhàn nhạt.
      hauyen2803, Hale205, Phương Lăng12 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Mối tình đầu của tam ca có chủ mất rồi

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 113.1:

      Lần này Phượng Ngọc động tâm.

      Sao lại có nương dịu dàng như vậy chứ? Phượng Ngọc vốn thích thẹn thùng, vào thời điểm chế ngự ngựa điên đối diện với đôi mắt ngập nước, liền thấy tiểu nương xinh đẹp kia sợ hãi núp sau biểu muội nhà mình, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi lại vẫn nén nước mắt quay ra mình lúc đó ngây dại, giọng hỏi: “Huynh sao chứ?” Cỡ nào thiện lương cỡ nào yểu điệu, hoàn toàn giống muội muội nhanh nhảy nhà mình, khiến tim Phượng Ngọc đột nhiên đập thình thịch, nên lời.

      nương kia là tiểu thư Tưởng gia, huống chi đằng trước còn có ít phu nhân tiểu thư, Phượng Ngọc ngại hỏi, mắt thấy A Nguyên lén vào vườn, Phượng Ngọc nghĩ nghĩ, liền theo.

      Xưa nay A Nguyên qua lại tồi giữa các tiểu thư trong kinh, hỏi con bé là tuyệt đối có vấn đề gì.

      Nhới tới tiểu nương làm mình lần đầu tiên đỏ mặt đó, Phượng Ngọc liền nở nụ cười hàm hậu với muội muội mình.

      “Tam ca à?” A Nguyên biết ca ca định tới hỏi mình cái gì đó, mặt lên nét bất đắc dĩ, lại chỉ vẫy vẫy tay, gọi ca ca này tới trước mặt, thấy ánh mắt chờ mong của , lại cảm thấy đành lòng.

      Nhận được dạy dỗ của Túc vương, Phượng Ngọc xưa nay giữ mình trong sạch, chưa từng động tâm với nữ nhi nào, lần đầu tiên thích nương, lại thể thành đôi, bi kịch bậc nào chứ?

      “Đằng trước rất náo nhiệt, ta định lại đây chuyện với muội.” Phượng Ngọc dừng chút, thấy A Loan rất có ý mà rồi, lúc này mới vô cùng lo lắng mà lôi kéo muội muội ra bên giọng hỏi: “Phía trước, vị Tưởng tiểu thư kia, lai lịch như thế nào thế?” Đối với muội muội, cũng có gì phải giấu diếm, trực tiếp hỏi.

      A Nguyên thầm thở dài, muốn làm ra vẻ mơ hồ trước việc này, liền thẳng: “Đó là đích nữ nhà Tưởng nhị lão gia, mẫu thân là tôn thất Quảng An Huyện chủ, luận bối phận, chúng ta cũng có thể gọi Huyện chủ tiếng ‘dì’.” Thấy mắt Phượng Ngọc sáng lên, A Nguyên nén lại khó xử trong lòng, chậm rãi : “Chỉ là, biểu tỷ này đính thân, con vợ cả nhà Phần Dương hầu, chỉ chờ sang năm ngày lành tháng tốt việc hôn nhân, phần dương hầu gia con vợ cả, thân đều đính, liền chờ sang năm ngày lành tháng tốt.” đến đây, nàng liền chịu thêm gì nữa, nghiêng đầu .

      Phượng Ngọc lòng tràn đầy vui mừng hỏi chuyện muội muội bị đổ chậu nước lạnh từ xuống dưới, lạnh từ trong ra ngoài.

      “Đính hôn?” Những lời này, từ cổ họng lên mặt Phượng Ngọc cũng trắng bệch.

      lời biến háo hức thành hư , đương nhiên chấn động tinh thần. A Nguyên cũng dễ chịu, lại chỉ có thể khuyên nhủ: “Biểu tỷ Tưởng gia là người dễ mến, chỉ là đính hôn, Tam ca cần dây dưa quá nhiều. Bằng nếu sinh ra chuyện gì đó, chỉ hủy danh tiết của biểu tỷ, mà sau này tỷ ấy sống thế nào đây?” Thấy Phượng Ngọc giống như mộng du mà gật gật đầu, A Nguyên liền thấp giọng : “Nếu muội là Tam ca, gặp biểu tỷ, cũng thể lay động tâm trí tỷ ấy, bằng thế gian này, mặc kệ có phải là tin đồn vô căn cứ hay , về phía nam nhân cùng lắm cũng đau khổ gì, đối với nữ nhân, lại là việc đòi mạng.”

      Phượng Ngọc tuấn lãng cao lớn, lại là Quốc công, niên thiếu oai hùng, A Nguyên dù chưa từng gặp thiếu gia nhà Phần dương hầu kia cũng biết so ra tất kém. Tưởng Thư Lan là nương tính tình ngay thẳng, hẳn coi trọng nếu Phượng Ngọc nhịn được mà tiếp cận nàng, A Nguyên chỉ sợ biểu tỷ này có thể tìm chết.

      Nếu

      cũng biết tất nhiên so ra kém . Bất quá Tưởng Thư Lan là cái tính tình, hẳn là coi trọng cái này nếu là Phượng Ngọc nhịn được cùng nàng tiếp cận, A Nguyên chỉ sợ này biểu tỷ đầu chạm vào chết đều có.

      Bảo rằng chẳng có duyên đâu, sao lại được gặp nhau kiếp này. Bảo rằng sẵn có duyên may, sao ai lại đổi thay lời nguyền.

      biết vì sao, A Nguyên lại bỗng dưng cảm khái trong lòng như vậy.

      “Ta hiểu, để muội muội lo lắng đâu.” A Nguyên ràng như vậy, Phượng Ngọc miễn cưỡng cười cười, chỉ dừng chút lại thấp giọng : “Ta làm mọi người khó xử.” xong, tấm lưng thẳng tắp mềm xuống, khóe miệng giật giật, cuối cùng cũng lời nào, cũng đến tiền viện mà gục đầu xuống về viện của mình.

      Thấy bị đả kích lớn như vậy, A Nguyên liền biết, dáng vẻ Phượng Ngọc giấu được người khác, chỉ sợ giấu được phụ thân và huynh trưởng khôn khéo trong nhà, lần này, hôn với Thẩm gia hẳn định với Phượng Khuyết tứ ca nàng. Chỉ có điều tuy Phượng Ngọc là ca ca của mình, A Nguyên cũng muốn vì việc này mà hủy nhân duyên trước mắt của Tưởng Thư Lan.

      Nhỡ Tưởng Thư Lan người ta và công tử Phần Dương hầu cũng là lương duyên sao?

      Nhìn theo bóng dáng Phượng Ngọc rời , A Nguyên cũng cảm thấy thú vị, định thần lại rồi lên phía trước, liền thấy đằng trước vô cùng náo nhiệt.

      Tuy rằng khuôn mặt kia của Thẩm phu nhân khiến người ta nghi ngờ, cảm thấy vị này tại sao lại đặc biệt quen mắt như thế, nhưng quý phụ có thể qua lại hòa đồng trong kinh thành đều phải người thường, tự nhiên hiểu Hoàng thượng và Túc vương đều thèm để ý hàm nghĩa, bởi vậy tuy thập phần thân thiện, lại đều khách khí có lễ, lại thấy đến Phu nhân Thành Dương bá mới nổi cũng thân cận với Thẩm phu nhân, cũng đều có phỏng đoán trong lòng.

      A Nguyên lên phía trước thỉnh an mọi người rồi lui ra sau, ánh mắt dừng lại phía Tưởng Thư Lan chỉ quy củ ngồi bên nghe các tiểu thư cười đùa với nhau chút, lúc sau liền ngồi vào giữa nghe mọi người cười, ở đây, Thẩm Trân phải xinh đẹp nhất, nhưng năng khí chất lại là số số hai, tuy có vài tiểu thư ghen ghét, đại để nhìn A Nguyên cười dài ngồi ở bên người Thẩm Trân liền dám bừa bãi.

      Huống chi, chống lưng cho vị này là toàn gia võ tướng, chọn người cũng đều dễ chọc.

      “Ta nghe A Loan biên quan lạnh khủng khiếp, tỷ tỷ Thẩm gia lại cũng ở biên quan lặn lội gió tuyết mang cơm nóng canh nóng cho các tướng sĩ, ta nghe xong thực cực kỳ khâm phục.” A Nguyên liền cầm lấy tay Thẩm Trân cười .

      “Trong nhà chỉ có ta là người rảnh rỗi, cũng muốn làm chút gì đó cho mọi người, tính là gì đâu?” Thẩm Trân liền thấp giọng thở dài: “Cuộc sống của t còn tính là tốt, trừ lạnh giá ra còn khổ gì nữa đâu? Điện hạ chưa từng ra biên quan, nhìn thấy sinh hoạt của bá tánh, bần hàn khác xa trong kinh lại vẫn dốc hết sức ủng hộ triều đình.” Ánh mắt Thẩm Trân chứa vài phần thương cảm mà : “Ta có biết đến bà lão, con trai cả ra chiến trường, đến thi thể đều tìm về được. Bà khóc hồi rồi đưa con trai thứ hai nhập quân, qua ba năm lại chết trận, cuối cùng chỉ còn nhi tử, phụ thân thế nào cũng để bà đưa vào nữa, bà lại chỉ với phụ thân: “biên quan vững chắc, nhà của chúng ta sao có thể vững chắc đây?” khuyên thế nào cũng đưa nhi tử nhất nhập ngũ, còn mình ở lại thân mình.”

      “Bà lão như vậy, tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng mà lại khiến ta tự thấy bằng.” A Nguyên liền thở dài .

      bàn tiệc, tiểu thư các nhà cũng là lần đầu tiên biết được chiến biên quan lại thảm thiết thiết, mặt đều lộ ra vẻ buồn bã.

      Trong kinh ca vũ thăng bình, nào biết đâu những chuyện này?

      “Nhi tử cuối cùng này, tại là thân vệ bên cạnh phụ thân, phụ thân đành lòng để ra chiến trường.” Thẩm Trân cười cười, lại chỉ là thấp giọng : “Bà lão này vận khí còn tốt. Biên quan chiến thường xuyên, tướng sĩ bỏ mình mỗi năm biết bao nhiêu, bao nhiêu là nhi quả phụ, người già, phụ nữ và trẻ em. Có năm người man tiến công lợi hại, trong biên quan mười nhà chín nhà treo cờ trắng, thời điểm căng thẳng biên quan bên trong mười trong nhà cửu gia trước cửa treo lên cờ trắng, căng thẳng thời điểm, các nữ nhân đều ở phía sau cầm dầu hỏa vũ khí, chờ cùng người chém giết.” Nàng này đó, lại cố nén trụ ra chính mình trong lòng lời .

      Thiên hạ thái bình, là nhờ tướng sĩ trong quân dùng máu đánh đổi.

      “Lời của tỷ tỷ Thẩm gia, tuy rằng được chứng kiến nhưng lại cảm thấy hình ảnh ở ngay trước mắt.” A Nguyên nguyên túc : “Các tướng sĩ đổ máu bảo hộ ta đời phồn hoa, ta biết tới những hùng vô danh đó, cũng biết…” nàng thấp giọng thở dài: “Người nhà mà những tướng sĩ đó lưu lại sống thế nào.”

      “Các tỷ muội, tuy rằng làm được gì cho tổ quốc, nhưng lại nguyện ý lấy ra những vật tùy thân của mình, thể chút tâm ý của bản thân.” Tưởng Thư Ninh là người lanh lẹ nhất, liền cao giọng : “Tuy thể kêu gọi được tất cả mọi người, nhưng cũng là chút tấm lòng của chúng ta.”

      “Nếu Hoàng bá phụ đồng ý, càng nhiều càng tốt.” Điều này liên quan tới quân , tuy rằng rất tốt nhưng A Nguyên cũng tùy ý hưởng ứng. Nhưng nàng cũng bị Tưởng Thư Ninh thuyết phục, trong lòng tính toán trở về trong cung thỉnh cầu với Hoàng thượng và Hoàng hậu, hẳn được, đến lúc đó lại tính toán tiếp cũng muộn, nàng liền cảm kích chắp tay với các tiểu thư ngồi bàn đều gật đầu nhất trí, rồi uống chén rượu bàn hơi cạn sạch giọng với Thẩm Trân: “Nếu Trân tỷ tỷ cảm thấy ngại, đợi mấy ngày nữa, hẳn là có chuyện tốt.”

      “Ta cảm tạ tỷ muội ngồi đây!” Thẩm Trân trịnh trọng : “Tâm ý như vậy, ra là ân nghĩa.”

      Nhóm nữ nhi mới vừa rồi còn có chút ghen ghét nàng đều hơi hơi đỏ mặt, sôi nổi xua tay.

      Nữ nhi thế gian phải chỉ biết tranh đấu chốn hậu tạch.

      A Nguyên thầm thở dài nhìn nữ nhi ánh mắt tựa như phát ra ánh sáng này, ôn nhu ổn trọng, lại có loại kiên nghị khó diễn tả.

      Trai Thẩm gia đều là nhân tài như này.

      Cảm thấy phủ Định Quốc công lần này được dựng dậy, nghĩ tới Ngũ Công chúa chơi thân với mình, A Nguyên liền vui mừng, đợi mọi người cùng ngồi xuống lần nữa bắt đầu hỏi Thẩm Trân chuyện biên quan, A Nguyên liền thấy Tưởng Thư Lan kính nể nhìn Thẩm Trân khỏi qua mỉm cười hỏi: “Biểu tỷ nhìn gì vậy?”

      “Nếu có thể, ta cũng muốn làm người như Thẩm tiểu thư.” Tưởng Thư Lan sợ hãi mà cười với A Nguyên, ánh mắt nhìn Thẩm Trân chứa đầy khâm phục, thấp giọng : “Nữ nhân như vậy mới là nữ nhân tốt.” Nàng trời sinh tính tình yếu đuối, từ trước cũng chỉ biết sống trong hậu trạch rối rắm, giờ nhớ tới, lại cảm thấy thiếp thất của phụ thân hay là thứ xuất tỷ muội thường ngày của mình cũng chỉ là lông gà vỏ tỏi, hoàn toàn có gì đáng để ý.

      “Biểu tỷ chỉ làm theo tâm ý là chính mình là được.” A Nguyên an ủi Tưởng Thư Lan chút, thấy đôi mắt nàng sáng lấp lánh mà dùng sức gật đầu, trong lòng biết vị biểu tỷ này tuy rằng tính tình mềm yếu nhưng lại là người thuần lương, rốt cuộc có chút tiếc nuối, liền cầm tay nàng, lúc này mới xoay người chuyện với các tiểu thư nhà khác.

      Tưởng Thư Lan cũng chậm rãi ngồi xuống bên người Thẩm Trân, dụng tâm nghe nàng kể về cuộc sống biên quan, đó là cuộc sống so với ở Dương Châu, so với ở kinh thành hoàn toàn tưởng tượng được, lại khiến nàng tự chủ được mà tưởng tượng tới lui.
      hauyen2803, susu, xukem13 others thích bài này.

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 113.2:

      Yến tiệc này tuy rằng mở ra ở phủ Túc vương, nhưng người mắt sáng đều nhìn ra được tiệc này là Túc vương phi tổ chức để Thẩm Phu nhân ra mắt trước các thế gia trong kinh thành.

      Đằng trước Thẩm Phu nhân là vai chính, Thẩm Trân phía sau cũng được các tiểu thư trong kinh đón nhận, A Nguyên chỉ cười tủm tỉm mà nhìn, cũng đố kỵ.

      Dù sao đây cũng là tẩu tử của mình, ganh tỵ với tẩu tử của mình làm gì?

      Nhóc con yên tâm thoải mái nhận định hôn còn chưa đâu vào đâu này.

      Tưởng Thư Lan lại sinh ra chút cảm giác sảng khoái trong lòng, chỉ cảm thấy con đường trước mắt đều rộng thoáng, yến hội tan, ngồi trong xe trở về nhà, tới cửa nhà mình tiễn đường tỷ vẫn an ủi nàng đừng sợ hãi vì việc xe ngựa hôm nay rồi, lúc này đây Tưởng Thư Lan mới kêu bọn nha đầu đỡ mình về tiểu viện, vào liền vẫy tay cho nha đầu lui, còn mình vội vàng tới mép giường, lấy ra chiếc rương gỗ đỏ mạ vàng nho , dùng chìa khóa mở liền thấy bên trong đều là ít trang sức vàng bạc và ngân phiếu, là đồ thưởng của mẫu thân và bà ngoại tặng mấy năm nay, ngày thường này dùng tới, bởi vậy tích góp được.

      động tới vàng bạc, Tưởng Thư Lan chỉ nhanh nhẹn đếm đếm ngân phiếu, mặt khỏi nở nụ cười.

      Năm ngàn lượng bạc, còn có đống vàng bạc, hẳn thực ít.

      Trong lòng có chút luyến tiếc, nhưng mà nhớ tới tình biên quan Thẩm Trân kể lại mới vừa rồi, ánh mắt Tưởng Thư Lan liền nhiều thêm vài phần nghiêm túc, chậm rãi đặt ngân phiếu và vàng bạc vào trong rương, nghĩ nghĩ, ngoại trừ ít trang sức độc đáo có ý nghĩa, nàng lại dọn dẹp bàn trang điểm lần, cố sức mà nhét nhiều trâm cài trang sức vào trong rương, muốn khép lại, chờ nào ngày nào đó liền đưa qua cho Thẩm Trân thấy mành bên ngoài được vén lên, có nữ nhân mặt mày nhu hòa dịu dàng tới, thấy Tưởng Thư Lan có chút được tự nhiên cầm trong tay cái rương, gương mặt duyên dáng của nữ nhân này liền lộ vẻ kinh ngạc.

      “Làm gì vậy?” Nữ nhân này thấy Tưởng Thư Lan đứng lên định hành lễ với mình liền vội đè nàng lại, thấy cái rương này bị nhét đến tràn đầy, khỏi nghi hoặc hỏi: “Con cần dùng bạc gấp sao?”

      Tưởng Thư Lan biết nên cái gì, liền chỉ cúi đầu xoa góc áo lời nào, hồi lâu, mới giọng kêu: “Mẫu thân.”

      “Nếu là phải dùng bạc, cứ với ta, hà tất lấy đồ của mình?” Nữ nhân này đúng là mẫu thân của Tưởng Thư Lan, Tưởng Nhị phu nhân Quảng An Huyện chủ, lúc này liền nắm lấy tay Tưởng Thư Lan ôn nhu mà : “Nhà chúng ta trước sau thiếu bạc, con gom nhiều thế này là phải làm việc gì sao?”

      “Chỉ là chút tâm tư của con thôi.: Tưởng Thư Lan dừng chút, liền giọng kể lại việc hôm nay biết được ở phủ Túc vương, thấy mẫu thân nhíu mày, liền vội : “ có ai khuyến khích con làm việc này, chỉ là con nghe được, bản thân liền muốn giúp đỡ phen.” Nàng cúi đầu : “Con phải người có thể ra biên quan chịu khổ người, chỉ có chút tiền bạc này, cũng là phen tâm ý của con.”

      Quảng An Huyện chủ nghĩ được là làm thế nào khuê nữ này lại sinh ra tâm tư như vậy, cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng phản đối, cho cùng trước nay ở kinh thành, Hoàng thượng muốn kêu gọi gì đó, nhóm nữ tôn thất cũng làm ra vẻ chút, bởi vậy gật đầu : “Như thế, ta liền chi ra từ quỹ chút, để con mang .”

      “Những cái đó, cái đó…” Tưởng Thư Lan vội vàng chỉ vào cái rương của mình, lấy hết can đảm : “Mới là tấm lòng của con.”

      Thấy tình hình trước mắt khuê nữ còn tiền, Quảng An Huyện chủ cảm thấy vẫn có thể tìm biện pháp tích góp cho nàng, bởi vậy cũng dội nước lạnh Tưởng Thư Lan, nhìn nữ nhi xưa nay tính tình phảng phát giống mình lộ ra nụ cười thỏa mãn, Quảng An Huyện chủ cũng cảm thấy trong lòng vui mừng, lúc sau, lại vẫn dặn dò: “Dù là chơi đùa cùng các tỷ muội cũng đừng quên con là người có đính hôn, qua mấy ngày có người của phủ Phần Dương hầu tới, con thân cận chút, ngày sau mới có chỗ tốt.” xong, liền từ ái mà , “Phụ thân con biết được hôn tốt của con cũng vui mừng vì con.”

      Nhắc tới phụ thân của mình, nụ cười mặt Tưởng Thư Lan chậm rãi tắt, he hé miệng, lại nhìn mẫu thân nhắc tới phụ thân là vẻ mặt sáng rọi, nàng rốt cuộc ra điều gì.

      Trong mắt phụ thân nàng như người vô hình, sao có thời gian vui mừng vì nàng chứ?

      giờ cũng chỉ là rầu rĩ vì hôn của muội muội thứ xuất kia thôi.

      Nghĩ đến tại phụ thân cách mấy ngày lại tới quát mắng mẫu thân, mẫu thân gì nghe nấy, Tưởng Thư Lan tự chủ được mà nghĩ đến cuộc sống của biểu tỷ Tưởng Thư Ninh nhà hoà thuận, từ trước chỉ cảm thấy ai oán, giờ lại có thêm loại phiền chán.

      Nhẫn nhịn, mấy ngày nay Tưởng Thư Lan học được vài câu của A Nguyên, lại nhịn nữa mà thấp giọng : “Mẫu thân chớ có quá nghe theo phụ thân, lúc trước, bà ngoại sắp trị di nương rồi, vì sao mẫu thân còn đưa nàng ta về? Bà ngoại và các cữu cữu đều tức giận.” Nàng giọng .

      “Lời này của con…” Quảng An Huyện chủ có chút thích nghe, liền hỏi: “Phụ thân con thân hơn, hay là bà ngoại thân hơn?” Thấy Tưởng Thư Lan cúi đầu lời nào, hiển nhiên là cảm thấy nhà bà ngoại càng thân cận, Quảng An Huyện chủ liền nhịn được điểm vào đầu khuê nữ : “Con cái đồ lương tâm này, lại còn sinh ngăn cách với phụ thân con, để ông ấy biết được phải đau lòng lắm sao? Tình di nương…” nàng dừng chút, liền mỉm cười : “Phụ thân con với ta rồi, chỉ là vui đùa thôi, trong lòng ông ấy, chỉ có ta mới là quan trọng nhất đó.”

      thứ đồ chơi còn dám trông ngóng hôn tốt của đường tỷ?” Tưởng Thư Lan tuy mềm yếu, lại phải kẻ ngốc, thẳng.

      phải thành sao…” Quảng An Huyện chủ thèm để ý mà : “Tứ Thẩm của con phải người thích to chuyện, còn cần con lo sao?”

      Mẫu thân như vậy hiển nhiên là muốn lại tiếp tục đề tài này với mình, Tưởng Thư Lan cảm thấy trong lòng có chút khổ sở, lại vẫn hề nhiều lời.

      Việc Tưởng phủ, ngoài mẹ con Quảng An Huyện chủ ai biết, A Nguyên lúc này ngồi ở trong phòng Túc vương phi, kể mơ hồ chuyện của Phượng Ngọc, thấy Túc Vương Phi như suy tư gì, liền giọng : “Thẩm tỷ tỷ là người tầm thường, tuy hôn là hỉ , nhưng nếu trong lòng tứ ca tam ca có điều muốn, cũng chớ nên để hôn này hủy hoại cuộc sống hạnh phúc của Thẩm tỷ tỷ.” Ép duyên, ai biết nhưng thế nào? A Nguyên rất ưng Thẩm Trân, tự nhiên cũng muốn sau này nàng có vinh hoa phú quý lại chỉ có phu quân cử án tề mi* với nàng.

      “Ai lòng ta muốn?!” Nghe thấy vậy, Phượng Khuyết biết bị khích động gì mà vội vàng .

      Điều này làm A Nguyên kinh ngjac, quay đầu nhìn ràng là tứ ca nóng nảy, liền tò mò hỏi, “Sao vậy, trước đây các huynh từng gặp đâu, còn nhất kiến chung tình nữa à?”

      “Ta nghe thấy nàng ở phía sau chuyện…” Phượng Khuyết đỏ mặt , “Là người giống những nữ nhi khác, đúng là dáng vẻ mà ta thích.” Phượng Khuyết thích nhất là tiểu thư nũng nịu, thích nữ nhi lòng dạ rộng rãi như vậy cơ. Thấy phu thê Túc vương đều trừng mắt với minh lời nào, Phượng Khuyết liền có chút lo lắng, chỉ tới trước mặt Túc Vương chắp tay thi lễ : “Cầu phụ thân đồng ý, con là lòng.” xong, lại cười nịnh nọt Túc Vương Phi : “Bằng , mẫu thân cứ giám sát con, tất nhiên dám phụ lòng Thẩm tiểu thư.”

      Phượng Ngọc Phượng Khuyết lớn lên với nhau từ , thích nữ nhi lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, A Nguyên cảm thấy này là quá khoa học.

      “Ai biết Trân Nhi trong lòng nghĩ như thế nào chứ?” Túc Vương Phi liền than tiếng: “Muốn ta … cũng phải để Trân Nhi nhà người ta gật đầu đúng ? Nếu , ta cũng dám đồng ý hôn này.” Dứt lời, đôi mắt liếc liếc nhìn nhi tử ôm đầu biết nên làm thế nào.

      “Hôm khác nhi tử nên Thẩm phủ làm trâu làm ngựa.” Trầm mặc trong chốc lát, Phượng Khuyết liền rất ai oán mà thở dài .

      hươu vượn!” Túc Vương bị nhi tử nhốc chịu học hành này làm tức giận đến lỗ mũi cũng nhả khói, đập cây quạt vào đầu , mắng: “Ai là trâu, ai là ngựa?!”

      “Vốn dĩ là vậy!” Phượng Khuyết bị kích, khó chịu cực kỳ, ngạnh cổ liền : “Sao Phụ vườn còn bắt nạt Dung đại ca?! Muốn sai sử chết luôn ấy! Như thế còn gọi là làm trâu làm ngựa sao? Nhìn Phụ vương, nhi tử biết, ngày sau, cũng ngày bị Thẩm gia… thao luyện như vậ!” xong, lòng đầy căm phẫn.

      Đây là bất bình thay tiểu tử A Dung đây ha!

      Túc vương điện hạ cảm nhận sâu sắc cả thê tử cả khuê nữ cả nhi tử đều phản bội mình, suýt nữa hóa thú phun lửa tiêu diệt thế gian phụ lòng này. Nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc xách tiểu tử thúi chĩa khuỷu tay ra bên ngoài này ra sân đập, miệng còn mắng: “Cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ này! Cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ này!”

      Thê tử khuê nữ đều mảnh mai, tóc mai cũng thể chạm, Vương gia oán giận trong lòng cũng chỉ có thể khai đao với nhi tư da dày thịt béo này.

      Sinh nhi tử phải để đánh sao?

      Nghĩ đến đây, Túc vương càng dùng sức đánh.

      A Nguyên nghe thấy Phượng Khuyết bị đánh kêu cha gọi mẹ, trong lòng có chút đành lòng, chỉ là vẫn cảm thấy, ràng A Dung là muội phu, gọi đại ca như vậy được chứ? Rối rắm chút, nhóc con phi ra ra tay kêu lên, “Đao hạ…… Thủ hạ lưu người!” Thấy Túc Vương vẻ mặt vặn vẹo mà nhìn mình, A Nguyên khụ tiếng, nhìn xà nhà thành khẩn mà : “ là, nếu Tứ ca bị Phụ vương đánh hỏng rồi, vạn nhất có kẻ thọc gậy bánh xe có ý đồ với Thẩm phủ, , trong lòng Phụ vương có thể vui vẻ sao?”

      Túc Vương nghĩ nghĩ, cảm thấy lời khuê nữ cũng có lý, ném nhi tử trong tay .

      QUốc công gia đại nạn chết bày ánh mắt cảm kích với muội muội, cảm thấy đời này đẹp nhất… ngoài Thẩm tiểu thư ra chính là muội muội.

      Diễn biến tâm lý này nếu mà để nhóc con lòng dạ hẹp hòi biết, rất có thể khuyến khích Túc vương tiếp tục đánh !

      “Chờ Tứ ca đắc thủ, lại đánh huynh ấy cũng muộn,” nhận ánh mắt cảm kích của huynh trưởng, nhóc con tiếp tục cười hì hì : “Đến lúc đó, tính thêm cả lợi tức, đánh càng sảng khoái.”

      Ánh mắt cảm kích biến thành bi phẫn, Phượng Khuyết bị cách vô tình vô nghĩa của muội muội vô nhân tính này kích thích đến lăn sang bên khóc.

      Mắt thấy A Nguyên có ý xấu chọc ca ca tức khóc, Túc vương lòng cảm thấy sinh khuê nữ này đúng là đòi nợ, trong lòng tức vô cùng, mặt Vương gia lại vẫn nhịn được mà nở nụ cười gian.

      Ở phủ Thành Dương bá cách mấy phố, A Dung vẻ mặt nghiêm túc ở cạnh mẫu thân mình phu nhân Thành Dương bá, biết vì sao, đột nhiên hắt xì hai cái.
      hauyen2803, song ngư, LyLy Mai10 others thích bài này.

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 113.2:

      Yến tiệc này tuy rằng mở ra ở phủ Túc vương, nhưng người mắt sáng đều nhìn ra được tiệc này là Túc vương phi tổ chức để Thẩm Phu nhân ra mắt trước các thế gia trong kinh thành.

      Đằng trước Thẩm Phu nhân là vai chính, Thẩm Trân phía sau cũng được các tiểu thư trong kinh đón nhận, A Nguyên chỉ cười tủm tỉm mà nhìn, cũng đố kỵ.

      Dù sao đây cũng là tẩu tử của mình, ganh tỵ với tẩu tử của mình làm gì?

      Nhóc con yên tâm thoải mái nhận định hôn còn chưa đâu vào đâu này.

      Tưởng Thư Lan lại sinh ra chút cảm giác sảng khoái trong lòng, chỉ cảm thấy con đường trước mắt đều rộng thoáng, yến hội tan, ngồi trong xe trở về nhà, tới cửa nhà mình tiễn đường tỷ vẫn an ủi nàng đừng sợ hãi vì việc xe ngựa hôm nay rồi, lúc này đây Tưởng Thư Lan mới kêu bọn nha đầu đỡ mình về tiểu viện, vào liền vẫy tay cho nha đầu lui, còn mình vội vàng tới mép giường, lấy ra chiếc rương gỗ đỏ mạ vàng nho , dùng chìa khóa mở liền thấy bên trong đều là ít trang sức vàng bạc và ngân phiếu, là đồ thưởng của mẫu thân và bà ngoại tặng mấy năm nay, ngày thường này dùng tới, bởi vậy tích góp được.

      động tới vàng bạc, Tưởng Thư Lan chỉ nhanh nhẹn đếm đếm ngân phiếu, mặt khỏi nở nụ cười.

      Năm ngàn lượng bạc, còn có đống vàng bạc, hẳn thực ít.

      Trong lòng có chút luyến tiếc, nhưng mà nhớ tới tình biên quan Thẩm Trân kể lại mới vừa rồi, ánh mắt Tưởng Thư Lan liền nhiều thêm vài phần nghiêm túc, chậm rãi đặt ngân phiếu và vàng bạc vào trong rương, nghĩ nghĩ, ngoại trừ ít trang sức độc đáo có ý nghĩa, nàng lại dọn dẹp bàn trang điểm lần, cố sức mà nhét nhiều trâm cài trang sức vào trong rương, muốn khép lại, chờ nào ngày nào đó liền đưa qua cho Thẩm Trân thấy mành bên ngoài được vén lên, có nữ nhân mặt mày nhu hòa dịu dàng tới, thấy Tưởng Thư Lan có chút được tự nhiên cầm trong tay cái rương, gương mặt duyên dáng của nữ nhân này liền lộ vẻ kinh ngạc.

      “Làm gì vậy?” Nữ nhân này thấy Tưởng Thư Lan đứng lên định hành lễ với mình liền vội đè nàng lại, thấy cái rương này bị nhét đến tràn đầy, khỏi nghi hoặc hỏi: “Con cần dùng bạc gấp sao?”

      Tưởng Thư Lan biết nên cái gì, liền chỉ cúi đầu xoa góc áo lời nào, hồi lâu, mới giọng kêu: “Mẫu thân.”

      “Nếu là phải dùng bạc, cứ với ta, hà tất lấy đồ của mình?” Nữ nhân này đúng là mẫu thân của Tưởng Thư Lan, Tưởng Nhị phu nhân Quảng An Huyện chủ, lúc này liền nắm lấy tay Tưởng Thư Lan ôn nhu mà : “Nhà chúng ta trước sau thiếu bạc, con gom nhiều thế này là phải làm việc gì sao?”

      “Chỉ là chút tâm tư của con thôi.: Tưởng Thư Lan dừng chút, liền giọng kể lại việc hôm nay biết được ở phủ Túc vương, thấy mẫu thân nhíu mày, liền vội : “ có ai khuyến khích con làm việc này, chỉ là con nghe được, bản thân liền muốn giúp đỡ phen.” Nàng cúi đầu : “Con phải người có thể ra biên quan chịu khổ người, chỉ có chút tiền bạc này, cũng là phen tâm ý của con.”

      Quảng An Huyện chủ nghĩ được là làm thế nào khuê nữ này lại sinh ra tâm tư như vậy, cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng phản đối, cho cùng trước nay ở kinh thành, Hoàng thượng muốn kêu gọi gì đó, nhóm nữ tôn thất cũng làm ra vẻ chút, bởi vậy gật đầu : “Như thế, ta liền chi ra từ quỹ chút, để con mang .”

      “Những cái đó, cái đó…” Tưởng Thư Lan vội vàng chỉ vào cái rương của mình, lấy hết can đảm : “Mới là tấm lòng của con.”

      Thấy tình hình trước mắt khuê nữ còn tiền, Quảng An Huyện chủ cảm thấy vẫn có thể tìm biện pháp tích góp cho nàng, bởi vậy cũng dội nước lạnh Tưởng Thư Lan, nhìn nữ nhi xưa nay tính tình phảng phát giống mình lộ ra nụ cười thỏa mãn, Quảng An Huyện chủ cũng cảm thấy trong lòng vui mừng, lúc sau, lại vẫn dặn dò: “Dù là chơi đùa cùng các tỷ muội cũng đừng quên con là người có đính hôn, qua mấy ngày có người của phủ Phần Dương hầu tới, con thân cận chút, ngày sau mới có chỗ tốt.” xong, liền từ ái mà , “Phụ thân con biết được hôn tốt của con cũng vui mừng vì con.”

      Nhắc tới phụ thân của mình, nụ cười mặt Tưởng Thư Lan chậm rãi tắt, he hé miệng, lại nhìn mẫu thân nhắc tới phụ thân là vẻ mặt sáng rọi, nàng rốt cuộc ra điều gì.

      Trong mắt phụ thân nàng như người vô hình, sao có thời gian vui mừng vì nàng chứ?

      giờ cũng chỉ là rầu rĩ vì hôn của muội muội thứ xuất kia thôi.

      Nghĩ đến tại phụ thân cách mấy ngày lại tới quát mắng mẫu thân, mẫu thân gì nghe nấy, Tưởng Thư Lan tự chủ được mà nghĩ đến cuộc sống của biểu tỷ Tưởng Thư Ninh nhà hoà thuận, từ trước chỉ cảm thấy ai oán, giờ lại có thêm loại phiền chán.

      Nhẫn nhịn, mấy ngày nay Tưởng Thư Lan học được vài câu của A Nguyên, lại nhịn nữa mà thấp giọng : “Mẫu thân chớ có quá nghe theo phụ thân, lúc trước, bà ngoại sắp trị di nương rồi, vì sao mẫu thân còn đưa nàng ta về? Bà ngoại và các cữu cữu đều tức giận.” Nàng giọng .

      “Lời này của con…” Quảng An Huyện chủ có chút thích nghe, liền hỏi: “Phụ thân con thân hơn, hay là bà ngoại thân hơn?” Thấy Tưởng Thư Lan cúi đầu lời nào, hiển nhiên là cảm thấy nhà bà ngoại càng thân cận, Quảng An Huyện chủ liền nhịn được điểm vào đầu khuê nữ : “Con cái đồ lương tâm này, lại còn sinh ngăn cách với phụ thân con, để ông ấy biết được phải đau lòng lắm sao? Tình di nương…” nàng dừng chút, liền mỉm cười : “Phụ thân con với ta rồi, chỉ là vui đùa thôi, trong lòng ông ấy, chỉ có ta mới là quan trọng nhất đó.”

      thứ đồ chơi còn dám trông ngóng hôn tốt của đường tỷ?” Tưởng Thư Lan tuy mềm yếu, lại phải kẻ ngốc, thẳng.

      phải thành sao…” Quảng An Huyện chủ thèm để ý mà : “Tứ Thẩm của con phải người thích to chuyện, còn cần con lo sao?”

      Mẫu thân như vậy hiển nhiên là muốn lại tiếp tục đề tài này với mình, Tưởng Thư Lan cảm thấy trong lòng có chút khổ sở, lại vẫn hề nhiều lời.

      Việc Tưởng phủ, ngoài mẹ con Quảng An Huyện chủ ai biết, A Nguyên lúc này ngồi ở trong phòng Túc vương phi, kể mơ hồ chuyện của Phượng Ngọc, thấy Túc Vương Phi như suy tư gì, liền giọng : “Thẩm tỷ tỷ là người tầm thường, tuy hôn là hỉ , nhưng nếu trong lòng tứ ca tam ca có điều muốn, cũng chớ nên để hôn này hủy hoại cuộc sống hạnh phúc của Thẩm tỷ tỷ.” Ép duyên, ai biết nhưng thế nào? A Nguyên rất ưng Thẩm Trân, tự nhiên cũng muốn sau này nàng có vinh hoa phú quý lại chỉ có phu quân cử án tề mi* với nàng.

      “Ai lòng ta muốn?!” Nghe thấy vậy, Phượng Khuyết biết bị khích động gì mà vội vàng .

      Điều này làm A Nguyên kinh ngjac, quay đầu nhìn ràng là tứ ca nóng nảy, liền tò mò hỏi, “Sao vậy, trước đây các huynh từng gặp đâu, còn nhất kiến chung tình nữa à?”

      “Ta nghe thấy nàng ở phía sau chuyện…” Phượng Khuyết đỏ mặt , “Là người giống những nữ nhi khác, đúng là dáng vẻ mà ta thích.” Phượng Khuyết thích nhất là tiểu thư nũng nịu, thích nữ nhi lòng dạ rộng rãi như vậy cơ. Thấy phu thê Túc vương đều trừng mắt với minh lời nào, Phượng Khuyết liền có chút lo lắng, chỉ tới trước mặt Túc Vương chắp tay thi lễ : “Cầu phụ thân đồng ý, con là lòng.” xong, lại cười nịnh nọt Túc Vương Phi : “Bằng , mẫu thân cứ giám sát con, tất nhiên dám phụ lòng Thẩm tiểu thư.”

      Phượng Ngọc Phượng Khuyết lớn lên với nhau từ , thích nữ nhi lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, A Nguyên cảm thấy này là quá khoa học.

      “Ai biết Trân Nhi trong lòng nghĩ như thế nào chứ?” Túc Vương Phi liền than tiếng: “Muốn ta … cũng phải để Trân Nhi nhà người ta gật đầu đúng ? Nếu , ta cũng dám đồng ý hôn này.” Dứt lời, đôi mắt liếc liếc nhìn nhi tử ôm đầu biết nên làm thế nào.

      “Hôm khác nhi tử nên Thẩm phủ làm trâu làm ngựa.” Trầm mặc trong chốc lát, Phượng Khuyết liền rất ai oán mà thở dài .

      hươu vượn!” Túc Vương bị nhi tử nhốc chịu học hành này làm tức giận đến lỗ mũi cũng nhả khói, đập cây quạt vào đầu , mắng: “Ai là trâu, ai là ngựa?!”

      “Vốn dĩ là vậy!” Phượng Khuyết bị kích, khó chịu cực kỳ, ngạnh cổ liền : “Sao Phụ vườn còn bắt nạt Dung đại ca?! Muốn sai sử chết luôn ấy! Như thế còn gọi là làm trâu làm ngựa sao? Nhìn Phụ vương, nhi tử biết, ngày sau, cũng ngày bị Thẩm gia… thao luyện như vậ!” xong, lòng đầy căm phẫn.

      Đây là bất bình thay tiểu tử A Dung đây ha!

      Túc vương điện hạ cảm nhận sâu sắc cả thê tử cả khuê nữ cả nhi tử đều phản bội mình, suýt nữa hóa thú phun lửa tiêu diệt thế gian phụ lòng này. Nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc xách tiểu tử thúi chĩa khuỷu tay ra bên ngoài này ra sân đập, miệng còn mắng: “Cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ này! Cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ này!”

      Thê tử khuê nữ đều mảnh mai, tóc mai cũng thể chạm, Vương gia oán giận trong lòng cũng chỉ có thể khai đao với nhi tư da dày thịt béo này.

      Sinh nhi tử phải để đánh sao?

      Nghĩ đến đây, Túc vương càng dùng sức đánh.

      A Nguyên nghe thấy Phượng Khuyết bị đánh kêu cha gọi mẹ, trong lòng có chút đành lòng, chỉ là vẫn cảm thấy, ràng A Dung là muội phu, gọi đại ca như vậy được chứ? Rối rắm chút, nhóc con phi ra ra tay kêu lên, “Đao hạ…… Thủ hạ lưu người!” Thấy Túc Vương vẻ mặt vặn vẹo mà nhìn mình, A Nguyên khụ tiếng, nhìn xà nhà thành khẩn mà : “ là, nếu Tứ ca bị Phụ vương đánh hỏng rồi, vạn nhất có kẻ thọc gậy bánh xe có ý đồ với Thẩm phủ, , trong lòng Phụ vương có thể vui vẻ sao?”

      Túc Vương nghĩ nghĩ, cảm thấy lời khuê nữ cũng có lý, ném nhi tử trong tay .

      QUốc công gia đại nạn chết bày ánh mắt cảm kích với muội muội, cảm thấy đời này đẹp nhất… ngoài Thẩm tiểu thư ra chính là muội muội.

      Diễn biến tâm lý này nếu mà để nhóc con lòng dạ hẹp hòi biết, rất có thể khuyến khích Túc vương tiếp tục đánh !

      “Chờ Tứ ca đắc thủ, lại đánh huynh ấy cũng muộn,” nhận ánh mắt cảm kích của huynh trưởng, nhóc con tiếp tục cười hì hì : “Đến lúc đó, tính thêm cả lợi tức, đánh càng sáng khoái.”

      Ánh mắt cảm kích biến thành bi phẫn, Phượng Khuyết bị cách vô tình vô nghĩa của muội muội vô nhân tính này kích thích đến lăn sang bên khóc.

      Mắt thấy A Nguyên có ý xấu chọc ca ca tức khóc, Túc vương lòng cảm thấy sinh khuê nữ này đúng là đòi nợ, trong lòng tức vô cùng, mặt Vương gia lại vẫn nhịn được mà nở nụ cười gian.

      Ở phủ Thành Dương bá cách mấy phố, A Dung vẻ mặt nghiêm túc ở cạnh mẫu thân mình phu nhân Thành Dương bá, biết vì sao, đột nhiên hắt xì hai cái.
      hauyen2803, Lequinnn, LyLy Mai5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :