1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Tựa như có 2 đứa con trai vậy, tk nhóc con nhà hoàng gia này sau này giỏi lắm nè
      saoxoayCobe thích bài này.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Bonus cho các chế. Chương sau đánh nhau chí chóe cơ. Ông nội tiểu bối đúng là nghịch như quỷ.
      saoxoay, hargane187A fang thích bài này.

    3. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449
      2 đứa đánh nhau ra tình huynh đệ đó các chế :yoyo60: Sau này phải xa nhau mới có mấy hôm mà đứa chán chả buồn ăn chơi đứa hào hứng mấy hôm đầu, sau lại đòi về ngay :yoyo36:
      levuong, saoxoayA fang thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 54.1

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ngày lớn lên, dần dần khoảng sân hậu viện cũng thỏa mãn được tính hiếu động của tiểu hài tử nữa, chúng càng ngày càng thích chơi ở nơi náo nhiệt như huyện học.

      Bên trong huyện học toàn là mấy nam hài tử choai choai, đúng là tầm tuổi bướng bỉnh, nghịch ngợm nên khi có thêm hai tiểu đậu đinh đáng cùng chơi đùa khiến bọn rất vui vẻ.

      Lúc mới đầu Hồ Kiều cũng chỉ là mang bọn đến huyện học nhận biết các loại cây cỏ, thực vật thôi, chờ bọ ở huyện học tan học nàng liền dẫn hai đứa nhà mình trở về, bọn cũng có chạm mặt nhau.

      Kết quả sau thời gian theo đúng quy luật đó mọi chuyện lại bị phá vỡ vào ngày tháng mười .

      Ngày đó Hứa Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào bụi hoa chăm chú quan sát con kiến, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm lấy chiếc lá cản đường chú kiến chăm chỉ khuân thức ăn về tổ, đùa vui quên trời đất. Lúc đầu Vũ Tiểu Bối còn có thể nhẫn nại ngồi quan sát cùng ca ca mình, nhưng sau nửa canh giờ qua , dù sao tuổi vẫn còn , tính tình lại hiếu động làm sao chịu ngồi im được cho nên Vũ Tiểu Bối liền quay sang quấy rối ca ca mình.

      lấy nắm túm lá vứt đến chỗ con kiến, động tĩnh quá lớn con kiến bị dọa liền chạy toán loạn rồi chui luôn vào tổ.

      Hứa Tiểu Bảo chơi vui lại bị cắt đứt, liền quay qua trừng Bối Tiểu Vũ cái rồi lại chạy qua chỗ khác tìm con kiến khác quan sát tiếp. Trong lòng lại cảm thấy hành động vừa rồi của Vũ Tiểu Bối làm phát hóa ra kiến cũng có cảm xúc sợ hãi, đây phát mới mẻ nên tức giận trong lòng cũng vơi .

      Vũ Tiểu Bối thấy ca ca mình nổi giận thèm để ý đến mình nên vội vàng xoay quanh Hứa Tiểu Bảo tìm cách làm lành. Vũ Tiểu Bối chọt chọt cái đầu của Hứa Tiểu Bảo vài cái, rồi lại chọt chọt vào gáy vài cái. Hứa Tiểu Bảo là ngồi xổm mặt đất, còn Tiểu Bối đứng bên cạnh, từ nhìn xuống Vũ Tiểu Bối lại cảm thấy hứng thú với cái đầu trọc lốc của Tiểu Bảo.

      Bàn tay mập mạp của Tiểu Bối sờ sờ lên cái đầu trọc ấy, hết sờ đông lại sờ tây, mấy sợi tóc ngắn cọ vào lòng bàn tay làm cảm thấy buồn, cái này chơi là vui. Vì để Vũ Tiểu Bối làm phiền con kiến mới của mình, Hứa Tiểu Bảo chỉ có thể nhịn xuống để Tiểu Bối chơi với cái đầu của mình.

      Hồ Kiều ở bên quan sát, cảm thấy cách ở chung của hai đứa thú vị, nàng hướng về phía Lạp Nguyệt : “ Ta nghĩ hôm nay Tiểu Bảo lại có tính nhẫn nại như vậy, đổi lại là bình thường xông tới đánh nhau với Tiểu Bối trận rồi.” Xem ra đứa này nếu chuyên tâm làm gì đó mặc kệ mọi thứ bên cạnh, điểm này là giống Hứa Thanh Gia.

      Thời điểm Hứa Thanh Gia đọc sách, Hồ Kiều có gọi vài tiếng cũng xem , có đôi khi nàng bướng bỉnh đến gây trực tiếp ngồi lên đùi , con mắt cũng ròi khỏi trang sách, còn nàng cứ thuận tay ôm trong lòng.

      Lạp Nguyệt nghe nàng vậy liền cười khẽ: “ Tiểu thiếu gia là con của đại nhân tất nhiên là giống đại nhân rồi.”

      Hoàng trưởng tử điện hạ Hồ Kiều biết , Hồ Kiều biết bộ dáng khi còn bé của như thế nào, nhưng nhìn thấy bản lĩnh gây của Vũ Tiểu Bối nàng cũng có vài phần suy đoán ra bộ dáng của lúc .

      Vũ Tiểu Bối sau hồi quấy rồi vẫn thấy Tiểu Bảo chú ý đến mình liền nghĩ ra cách phá đám ai có thể tưởng tượng ra, vậy mà lại kéo quần tiểu lên chỗ con kiến bò, tiểu sinh mệnh như vật lộn trong đại dương màu vàng nhạt.

      Hồ Kiều thấy Tiểu Bối làm vậy liền ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm.

      Đứa này càng ngày càng lớn rồi như thế nào vẫn làm ra việc ngớ ngẩn như vậy?

      Hứa Tiểu Bảo lần này nội giận rồi, hét to tiếng rồi đẩy Vũ Tiểu Bối cái ngã xuống đất, sau đó cưỡi lên người Tiểu Bối đánh tới tấp. Lúc Hồ Kiều chạy đến ngăn bọn nó lại Tiểu Bảo liền liếc mẫu thân nhà mình cái rồi đứng dậy chạy .

      Hồ Kiều bên ôm Tiểu Bối lên, thay phủi bụi đất người, vừa định an ủi vài câu lại thấy tiểu bánh bao nước mắt ngắn nước mắt dài, dãy dụa ở trong ngực Hồ Kiều đòi xuống “ Ca ca…chờ ta…”

      Haizz… đúng là nghiệt duyên!!!

      Trong tình huống hai huynh đệ sảy ra mâu thuẫn, Hồ Kiều cũng chỉ có thể im lặng đứng ngoài.

      Có phải nàng làm việc thừa rồi ? Hai đứa nó căn bản thèm để ý đến ý tốt của nàng!

      Khi Hồ Kiều buông Tiểu Bối ra, nó liền chạy theo hướng Tiểu Bảo vừa chạy , chạy theo còn có Hồ Kiều, Lạp Nguyệt và hai vú em của bọn . đoàn người cứ như vậy chạy theo Vũ Tiểu Bối tìm Hứa Tiểu Bảo. Nhưng vì Hứa Tiểu Bảo chạy xa rồi nên đoàn người tìm khắp nơi cũng thấy người đâu.

      Ở huyện học, lão tú tài dạy được nửa tiết thấy cửa phòng học bị mở ra, đứng ở cửa là tiểu hài tử mặc áo đỏ, quần đen,làn da trắng non, mặt mày xinh xắn, đáng , nếu như phải tiểu hài tử có cái đầu trọc lốc có thể bị mọi người nhìn thành đó.

      Huyện học trong thời gian dạy học cho người có phận vào, đứa này thân phong thái lại tự do lại trong huyện học chắc chắn là quý tử nhà huyện lệnh rồi. Đứa bé này cũng sợ người lạ, chỉ tò mò nhìn xung quanh lớp học, mắt to chớp chớp rồi trực tiếp thẳng xuống cuối lớp, rồi dừng lại ở cái bàn trống. Bọn trẻ xung quanh im lặng lúc rồi lập tức bùng nổ, bọn chúng thèm để ý đến lão tú tài mà quay qua nghị luận với nhau: “ đây là đứa trẻ nhà ai vậy?”

      có phải…là tiểu bảo bảo mà phu nhân mới sinh ?”

      Từ lúc phu nhân có bảo bảo thể cùng chơi với bọn nó nữa. Về sau thỉnh thoảng phu nhân cũng đến thăm bọn nó nhưng cũng mang theo tiểu bảo bảo đến.

      Vì đây là tiểu bảo bảo của phu nhân nên mấy hài tử ở huyện học đều hướng trưng ra vẻ mặt tươi cười đầy thiện ý, hy vọng dọa tiểu đậu đinh này. Hứa Tiểu Bảo tìm được chỗ ngồi rồi cố gắng trèo lên ghế, nhưng do chiều cao vủa bé nên lại gặp chút khó khăn. Đứa trẻ ngồi bên cạnh thấy Tiểu Bảo ngồi lên được liền bế đặt lên ghế trống bên cạnh mình, rồi lại sợ Tiểu Bảo cẩn thận bị ngã nên còn để tay đỡ sau lưng .

      Lão tú tài thấy Hứa Tiểu Bảo sợ hãi, làm ồn gây liền tiếp tục bài giảng của mình.

      Thời điểm Hồ Kiều bế Vũ Tiểu Bối đến tìm Hứa Tiểu Bảo thấy Hứa Tiểu Bảo ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nghe giảng trong lớp học ở huyện học. biết nghe có hiểu hay nhưng lại ngồi rất ngay ngắn tập trung nghe giảng, bên cạnh còn có tiểu ca ca để tay đỡ sau lưng mắt chăm chú hướng lên cố gắng tiêu hóa lời dạy của lão tú tài.

      Hứa Tiểu Bảo giờ cũng học xong tam tự kinh, theo kế hoạch của Hứa huyện lệnh tiếp theo học Bách gia tính.

      Từ lúc học xong tam tự kinh và đến huyện học chơi, Hứa Tiểu Bảo như được mở ra thế giới mới, mỗi ngày đều muốn đến chơi tại khu vườn trong huyện học. Hồ Kiều thấy hiếu học như vậy cũng có ý nghĩ cho đến huyện học học cùng đám trong huyện học. Nhưng đến cùng nàng vẫn thấy tuổi vẫn còn , xương cốt còn yếu, ngồi học lâu tốt cho sức khỏe của .

      Bất quá sau thời gian cho Tiểu Bảo và Tiểu Bối chơi ở huyện học Hồ Kiều thấy Hứa Tiểu Bảo muốn đến huyện học kỳ là muốn chơi cùng đám trong huyện học mà thôi.

      chỉ có Hứa Tiểu Bảo mà ngay cả Vũ Tiểu Bối cũng rất thích chơi cùng với mấy ca ca trong huyện học.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối sau nửa tháng chơi cùng đám trong huyện học, trong hoàn cảnh sinh tồn đặc biệt có hai loại ngôn ngữ hai người bọn cho Hồ Kiều bất ngờ. Trong bữa cơm hai tiểu tử này thế mà lại vài câu Di ngữ. Hồ Kiều hai năm nay cũng bỏ công học Di ngữ nên cũng nghe hiểu bọn chuyện về đồ ăn.

      Còn huyện lệnh đại nhân lần đầu nghe thấy bọn Di ngữ liền lập tức quay đầu hỏi Hồ Kiều: “ A Kiều nàng cho bọn học Di ngữ sao?”

      Chuẩn bị đến cuối năm các loại vụ án trộm cắp sảy ra nhiều hơn nên gần đây rất bận vì vậy việc giáo dục bọn cũng bị dán đoạn.

      Hồ Kiều nghe hỏi vậy liền chưng ra bộ mặt ta rất vô tội nha: “ Chính bọn tự học đấy, chuyện này liên quan đến ta nha!”

      Huyện lệnh đại nhân tỏ vẻ tin: “ Nàng cho người dạy bọn học được từ đâu chứ?” Loại chuyện này khẳng định chỉ có Hồ Kiều mới có lá gan làm. Biết nhiều hơn ngôn ngữ cũng phải là chuyện xấu, nhưng bọn trẻ vẫn còn , tại học Di ngữ chỉ sợ ảnh hưởng đến việc học thi thư tiếng Hán. Bọn còn quá , đến tiếng Hán còn chưa đấy.

      Lạp Nguyệt thấy huyện lệnh đại nhân nổi giận liền thay Hồ Kiều giải thích: “ Đại nhân việc này phỉa do phu nhân làm đâu, là hai vị thiếu gia trong lúc chơi đùa ở huyện học học được Di ngữ đấy.” Hai vị thiếu gia vừa đáng , thông minh lại thân thiện, đám trong huyện học đều thích hai vị thiếu gia, ở huyện học như cá gặp nước, đám hài tử chơi đùa như điên, ầm ĩ cả huyện học.

      Mấy đứa trẻ ở huyện học đều xuất thân từ gia đình nghèo, từ chỉ biết leo trèo hái quả dại, đào bới rau dại, rễ cây, nhặt cành cây nhóm lửa để sinh tồn, phụ giúp gia đình. Sau này vào huyện học được Hồ Kiều dạy bảo, còn được chơi đùa với các bạn và Hồ Kiều nên ngày với chúng ngoài những bài học căng thẳng thời gian còn lại trong ngày đều vui vẻ, đặc sắc thú vị hơn xưa.

      Hôm trước Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối mới vừa cùng bọn ở huyện học chơi trò cưỡi ngựa đánh giặc, bọn đánh nhau thành đoàn, chơi đến quên trời đất. giờ Tiểu Bảo và Tiểu Bối còn nên cũng biết thân phận của hai đứa khác xa so với lũ trẻ trong huyện học cho nên hai đứa chơi đùa kiêng kỵ thân phận, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ. Tóm lại giờ huyện học là thiên đường của Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối. Vì vậy gần đây Hồ Kiều có chút lo lắng, hai tiểu tử nhà nàng ngày ngày chơi đùa cùng bọn trong huyện học thành thói quen, mà lễ mừng năm mới sắp đến, đến lúc đó ai về nhà nấy có bạn chơi cùng, đến lúc đó hai tiểu tử nhà nàng có buồn đến phát điên hay ?

      Suy đoán của nàng có sai, đến lúc cuối năm, mọi người ở nhà môn đều được nghỉ, bọn trong huyện học đều trở về nhà chúng. Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối chạy đến huyện học chơi lại thấy ai liền ầm ĩ chạy từng phòng tìm người, nhưng vẫn thấy ai nên liền đứng giữa sân khóc ầm lên tạo thành bản hợp xướng đâm thẳng vào tai Hồ Kiều khiến nàng chỉ hận mấy ngày nghỉ lễ này qua nhanh để mấy đứa trong huyện học trở lại sớm chút.

      Năm nay kiểm tra đánh giá cuối năm về công việc của Hứa Thanh Gia vẫn là loại ưu. từng với Hồ Kiều phủ quân đại nhân có ý điều lên châu quận làm quan, theo cách bình thường là được thăng chức đó. Nhưng bản thân lại thấy chức vị của mình bây giờ tốt hơn nên có chút do dự.

      Hồ Kiều đối với chế độ quản lý của Đại Chu vương chiều dốt đặc cán mai vì vậy tại thời điểm này cũng thể giúp phân tích thiệt hơn thế nào. Cũng chỉ có thể cống hiến lỗ tai để dãi bày tâm với mình mà thôi. Lúc này Hứa Thanh Gia thấy lão bà nhà mình nhu thuận, nhịn được đưa tay vuốt đầu nàng rồi tới khuân mặt của nàng…

      Những lúc gặp khúc mắc có người ở bên yên lặng lắng nghe. Kể xong lại được vận động giường phen có chuyện gì tốt bằng. Còn mọi chuyện rắc rối để tính sau .
      levuong, saoxoay, Kimanh125722 others thích bài này.

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 54.2:


      Đợi đến thời điểm Hứa Thanh Gia đến chúc tết Hàn Nam Thịnh, trong lòng có tính toán. Hàn Nam Thịnh hỏi đến, liền hướng Hàn Nam Thịnh tỏ thái độ: “Hạ quan ở huyện Nam Hoa gần ba năm, làm Huyện lệnh cũng hai năm, vẫn còn chưa làm ra được chiến tích gì, chỉ muốn giúp dân chúng huyện Nam Hoa sống hoà thuận vui vẻ an bình, lúc hạ quan rồi cũng được yên tâm.”

      Đây cũng là lý tưởng của , làm vị quan phụ mẫu, tạo phúc cho dân chúng, chí hướng này cũng từng là của Hứa phụ.
      Hứa phụ sinh thời vẫn luôn ấp ủ chí hướng này, tuy rằng Hứa Thanh Gia tuổi còn , nhưng vẫn luôn nghe bên tai, càng khắc sâu trong lòng.

      Hàn Nam Thịnh nghe được nhắc tới đây còn là chí hướng của phụ thân, lại hỏi thăm Hứa phụ, thế nhưng lại cùng năm với Hàn Nam Thịnh. Năm đó Hứa phụ cũng rất nổi tiếng, chẳng qua tuổi còn trẻ mà mất.

      nghĩ tới ngươi lại là con của Hứa huynh, đây là chí hướng của , ngươi như vầy ta cũng ngạc nhiên.”

      Phủ quân đại nhân có chút cảm khái, đối với Hứa Thanh Gia càng thêm thân thiết hơn, ngày đó lưu lại cùng Cao Chính theo ở quận thủ phủ, buổi tối còn kêu Hứa Thanh Gia ôn chuyện, đến Hứa phụ lại tăng thêm phiền muộn. Ngày hôm sau, lúc Hứa Thanh Gia liền dặn , về sau có rảnh mang gia quyến đến bái kiến quận thủ phu nhân: “Hai nhà quên biết đừng để bất hòa.”

      Có những lời này của phủ quân đại nhân, sau khi Hứa Thanh Gia trở về liền chuẩn bị nguyên tiêu mang theo Hồ Kiều châu quận, bái kiến Hàn phu nhân. Hai tiểu tử tuổi còn quá , lại cực kỳ bướng bỉnh, vạn nhất đưa đến quận thủ phủ, trước mặt phủ quân phu nhân lại nháo ra chuyện gì ổn.

      Cuộc sống tại của Hồ Kiều cũng dư giả, ngoài cửa hàng đồ sứ tơ lụa, còn có tiền lãi mỗi khi Hồ Hậu Phúc về, mỗi khi trong nhà có khoản dư Hồ Kiều lại đưa cho Hồ Hậu Phúc, thường xuyên qua lại buôn bán của Hồ Hậu Phúc liền phát lớn.

      Trong nhà cửa hàng thịt sớm còn mở nữa, nghe còn mua ít hạ nhân, Ngụy thị chỉ làm thái thái, nghe năm trước lại mang thai, cũng biết thai này là nam hay nữ.

      Lễ vật bái kiến quận thủ phu nhân đều lấy trong cửa hàng tơ lụa nhà mình, là tân phẩm mà Hồ Hậu Phúc năm trước vận chuyển tới. Nghe Hàn Nam Thịnh nhậm chức ở đây cùng với phu nhân và nữ nhi, các con trai người ra làm quan còn hai người khác đều ở thư viện đọc sách, có Hàn lão gia tử giáo dưỡng.

      Về phần thị thiếp thứ nữ, Hứa Thanh Gia ràng.

      đại nam nhân, lại chưa từng có suy nghĩ tặng lễ nịnh bợ thủ trưởng để tăng tiến, bởi vậy cũng chưa từng hỏi thăm hậu viện phủ quân đại nhân.

      May mà Cao Chính là người cơ trí, lại có tâm tư muốn lên nên sớm có ý này, đáng tiếc Hứa Thanh Gia lại con đường thanh liêm, liền kiềm chế tính tình. Nghe được Huyện lệnh đại nhân muốn dẫn gia quyến bái kiến phủ quân, liền đem tình báo mình biết hết sạch sành sanh, để Huyện lệnh phu nhân dễ bề chuẩn bị lễ vật.

      Lễ vật nhưng ra lo, ấn theo đầu người chuẩn bị đủ là tốt rồi. Lo nhất là Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối. Hai tiểu tử kia đêm nào cũng là Hồ Kiều hoặc là Huyện lệnh đại nhân ru ngủ, cũng chưa rời đâu xa, chuyến này hai ba ngày thế nào đây?

      Lạp Nguyệt cùng tiểu Hàn vỗ ngực cam đoan nhất định chăm sóc hai tiểu lang quân chu đáo, hai vú nuôi cũng biểu thị nhất định tận tâm hầu hạ hai tiểu chủ tử, liền ngay cả bà tử phòng bếp cũng tỏ vẻ cơm canh mấy ngày sau nhất định làm theo khẩu vị của hai vị tiểu lang quân, Tiễn Chương chọn bốn gã sai dịch thay phiên canh giữ ở cửa hậu viện huyện nha, nửa kẻ lạ cũng cho vào, Hồ Kiều mới lưu luyến rời theo Hứa Thanh Gia hướng châu phủ mà .

      đường, nàng cứ luôn lo lắng, thường thường hỏi Hứa Thanh Gia: “Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối... khóc chứ?”

      Hứa Thanh Gia cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng nàng thất hồn lạc phách như vậy, nội tâm còn có vài phần ghen tị, “Cho dù nàng ở đó, bọn chúng ngày nào lại khóc hai hồi?” Đánh nhau đánh thua khóc, ăn được món ngon khóc, té ngã muốn làm nũng với Hồ Kiều cũng giả vờ khóc, hai đứa nhóc này rất tinh quái.

      Hồ Kiều nhắm mắt lại tựa vào trong lòng , tới nửa canh giờ, lại nhắc: “Cũng biết Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối ăn có...”

      Hứa Thanh Gia gấp sách lại, ở chóp mũi nàng vô cùng thân thiết cọ chút: “Chẳng lẽ còn ai dám bị đói bọn chúng sao?”

      Hứa Tiểu Bảo cà Vũ Tiểu Bối đều là đứa mồm miệng lanh lợi, kỹ năng cáo trạng vô tự thông, trong nhà trừ bỏ Hồ Kiều cùng dám quản chế hai tiểu tử này, người khác ai cũng dám chậm trễ bọn họ.

      Hồ Kiều hơi thả lỏng tâm.

      Vốn lần này đến quận thủ phủ cũng coi như là sau khi có đứa khó được thế giới riêng cho hai người, Huyện lệnh đại nhân đối việc này tràn đầy chờ mong, chừng trong người khoái trá còn có thể thêm khuê nữ, nhưng mà nhìn bộ dáng lão bà có tinh thần, lúc đó bỗng nhiên lại thể chắc chắn như vậy được nữa.

      Phu nhân Hàn Nam Thịnh ước chừng hơn bốn mươi tuổi, có thể thấy khi còn trẻ rất xinh đẹp, phong thái nay vẫn còn, huống hồ nàng xuất thân từ thế gia, lúc giơ tay nhấc chân cũng tao nhã, đối với Hồ Kiều cũng cực kỳ khách khí.

      Hàn Nam Thịnh mang theo vợ chồng Hứa Thanh Gia tiến đến bái kiến nàng, chờ sau khi chào hỏi xong hai bên Hàn Nam Thịnh liền mang Hứa Thanh Gia trở về tiền viện, chỉ để lại mình Hồ Kiều ứng đối.

      Lễ vật lúc tiến vào quận thủ phủ cũng giao cho quản gia mang xuống dưới, thuận tiện ngay cả danh mục quà tặng cũng trình lên. Hàn Nam Thịnh cai quản cả quận, huống hồ quận Vân Nam lại rất đặc thù, khác với châu quận khác, người đến tặng lễ cũng nối liền dứt. Hàn phu nhân sớm gặp qua rất nhiều lễ vật quý trọng, phần lễ vật này của vợ chồng Hứa gia coi là quý, nhưng cũng thất lễ.

      Dù cho Hàn Nam Thịnh luôn mãi dặn dò phải xem họ như con cháu trong nhà mà đối đãi Hàn phu nhân vẫn phân loại vợ chồng Hứa Thanh Gia vào hạng người nịnh bợ thủ trưởng để làm quan. Bởi vậy nàng tiếp đãi Hồ Kiều tuy rằng khách khí, nhưng tuyệt phải thân thiết.

      Thân thích nhà nàng đều là người có thân phận.

      Hàn phu nhân xuất thân từ Phạm Dương Lô thị, Hàn gia cũng là quan lại mấy đời nối tiếp nhau, ánh mắt sắc bén, Hồ Kiều vừa tiến đến liền nhìn ra xuất thân dòng dõi của nàng tất cao, lại uyển chuyển hỏi nhà mẹ đẻ Hồ Kiều, sau khi nghe được huynh trưởng nhà mẹ đẻ nàng nay làm thương lái, trước kia là đồ tể trong lòng lại càng thích.

      khó nghe , bà tử Hàn gia nàng so với vị đồ gia nữ này còn biết lễ biết tiến thoái hơn.

      Trong lòng Hàn phu nhân vui, mặt liền mang theo chút chán ghét, Hồ Kiều cũng ngốc, lập tức liền hiểu được, ngồi đây xem như là đáp lại mặt mũi Hàn Nam Thịnh xong liền cáo từ.

      Bà tử dẫn đường mang theo nàng ra khỏi sân Hàn phu nhân, lúc tới tiền viện chạm phải nương mặc sam y hoa đào, hai nha hoàn theo bên người mang theo vài cái hòm theo sát ở phía sau, ánh mắt đảo qua mặt Hồ Kiều, liền mang theo vài phần ý cười: “A, nguyên lai là ngươi!”

      Hồ Kiều cũng nhớ từng gặp nương này ở đâu, ánh mắt liền có chút kinh ngạc. kia hướng tới bụng Hồ Kiều khoa tay múa chân chút: “Nương tử cùng ta mới gặp, tuy rằng lớn bụng, nhưng là thân thủ lại rất cao, lúc ấy ta cũng bị dọa nhảy dựng.”

      Được nàng nhắc nhở, Hồ Kiều mới nhớ tới lần đó nàng làm việc xấu hổ, lớn bụng trước mặt này đánh bay hai hán tử, sau lại bị Hứa Thanh Gia bắt ngay tại trận, trở về lải nhải ước chừng tới hơn nửa tháng, giáo huấn là thảm thiết.

      Huyện lệnh đại nhân mà giáo dục nàng xuất khẩu thành thơ, niệm nàng đau đầu, còn thuận tiện xoá nạn mù chữ, Hồ Kiều biết được nhiều thành ngữ điển cố đều là ở thời điểm bị Huyện lệnh đại nhân giáo dục học được.

      Có đôi khi Hồ Kiều đều vụng trộm nghĩ, làm gì giáo dục nàng, ràng là khoe khoang mình đầy bụng thi thư, nếu Hồ Kiều bày ra ánh mắt sùng bái nghiêng tai lắng nghe, giọng của ôn nhu hơn rất nhiều, nếu như nàng biểu thái độ việc đáng lo, ánh mắt Huyện lệnh đại nhân lúc đó liền cực kỳ nghiêm khắc, canh giờ giáo huấn dài hơn.

      Cũng may nay xong thời gian mang thai, Hồ Kiều lại khôi phục thân thủ nhanh nhẹn, lại có hai tên nhóc thích gây họa Huyện lệnh đại nhân lâu rồi cũng giáo huấn nàng.

      Bà tử dẫn nàng ra hướng nàng giới thiệu thân phận này, ra chính là tiểu thư con vợ cả Hàn phu nhân sinh.

      Hai người đứng ở đầu gió thoáng hàn huyên hai câu, Hàn nương tử cố ý đưa nàng đến cửa, sớm có người hầu tiền viện thông báo Hứa Thanh Gia, vợ chồng hai người liền ngồi xe ngựa trở về.

      Dựa theo dự đoán của Hàn Nam Thịnh, phu nhân nhà mình lưu cơm, vốn cũng chuẩn bị ở phía trước mở tiệc tiểu yến triệu phụ tá cùng Hứa Thanh Gia uống chén, nào biết còn chưa tới canh giờ, Hứa nương tử liền cáo từ mà . Thời điểm đến hậu viện, nghe được Hàn tiểu nương tử cùng Hàn phu nhân hoa tay múa chân, kể chuyện Hồ Kiều lần trước cứu nàng.

      “Bụng nàng lớn như vậy, cư nhiên túm lấy vạt áo của nam tử liền ném văng... Con cho tới bây giờ còn chưa từng nhìn thấy phụ nhân nào dũng mãnh phi thường như vậy...”

      Hàn phu nhân vốn là ghét bỏ Hồ Kiều xuất thân thấp hèn, nghe được lời này lại càng vui: “Nàng nử tử nhà đồ tể, khí lực lớn chút có cái gì kỳ quái?” bà tử bên cạnh nàng tiếp lời: “Lâm đại nương phòng bếp của chúng ta cũng có nhóm người khí lực, cao lớn vạm vỡ cõng nửa con heo cũng thành vấn đề.”

      Hàn tiểu nương tử nhất thời nóng nảy, “Nương, cái đó giống!” giống ở đâu nàng cũng thể .

      Lâm đại nương cao lớn vạm vỡ, giọng như chuông sấm, khi quát các nha đầu bà tử làm các nàng đều trốn hết như trốn chuột. Nhưng vị Hứa nương tử này nhìn lại nhã nhặn, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, dáng điệu mềm mại thướt tha mà nữ nhi nhà bình thường thể nào sánh được, ánh mắt thanh chính, tóm lại... thực hợp mắt nàng.

      Nhìn thấy Hàn Nam Thịnh, Hàn tiểu nương tử lập tức xin giúp đỡ.

      Hàn Nam Thịnh nghe xong đối thoại hai mẹ con còn có gì hiểu nữa.

      “Vẫn là ánh mắt Yên nhi nhìn người tốt.” Dỗ nữ nhi xuống,
      Hàn phu nhân ở bên nghe xong lời này, lạnh lùng cười: “Nàng tiểu hài tử biết cái gì?” Phàm là nữ tử quý môn, đều là tỉ mỉ bảo dưỡng, mọi người khí phái ở đàng kia làm ra vẻ, nữ tử được nhà nghèo dạy dỗ sao có thể sánh bằng.

      “Nàng tiểu hài tử hiểu, lại biết chịu ân của ai ghi tạc trong lòng. Gia thế dòng dõi đều là bên ngoài, làm người tâm chính mới là mấu chốt. Ngày thường bên cạnh ngươi còn chê ít người vây quanh a dua nịnh hót sao? Bình thường mỗi khi ghét bỏ những người này có việc cầu người họ sắc mặt nịnh bợ thực khó coi, hôm nay khó được gặp gỡ người nịnh bợ nịnh hót, lại nghiêm mặt đuổi ra ngoài. Ta còn nghĩ phu nhân làm người cao thượng đâu, nguyên lai cũng chịu dùng mắt nhìn người!”

      Hàn phu nhân bị mấy câu của làm tức giận tới mặt đỏ lên, “Ta cũng biết vị Hứa đại nhân này là cháu chắt gì của ngươi, lấy lại là đồ nữ lên được mặt bàn, chạy tới đây bắt ta phải chiêu đãi. Ta bất quá chán ghét vẻ phố phường người nàng, sao lại là người có mắt nhìn người?”
      levuong, saoxoay, Kimanh125725 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :