1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên nhanh] Kiều thê - Tiếu Giai Nhân [Chương 9/163]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 2

      Editor: Akiko

      Sau khi Hàn Nhạc rời , bữa sáng của Lâm gia cũng làm xong, trong chậu sắt là cháo ngô, còn trong đĩa bày mấy cái bánh nướng áp chảo tối hôm qua còn dư lại.

      Trần Kiều chưa từng thấy qua loại thức ăn nhà nông thô như thế này.

      Điền thị cười múc cho nữ nhi chén đầu tiên.

      Trần Kiều muốn ăn, nhưng nàng đói bụng, thể biểu ra ngoài, nàng chỉ có thể ép buộc bản thân nuốt xuống thứ cháo ngô kia.

      Nàng chậm chạp ăn cháo, Điền thị ngồi chuyện phiếm với trượng phu, ngạc nhiên hỏi: "Lúc nãy ông gọi Hàn Nhạc làm gì?"

      Lâm Bá Viễn giải thích chi tiết hồi. Hàn Nhạc là thanh niên cường tráng nhất trong thôn Đại Vượng, trong nhà cha mẹ mất sớm, phía dưới còn hai đệ đệ phải nuôi, Hàn Nhạc vừa trồng trọt vừa tìm chút việc làm công ngắn hạn để làm, là thanh niên tốt chững chạc lại siêng năng, chỉ giúp đỡ chuyện là truyền lời như thế, Lâm Bá Viễn vui lòng làm.

      Điền thị suy nghĩ chút, cảm khái : " cũng hai mươi rồi nhỉ? Bằng cái tướng mạo kia, khó làm mai mà, sao lại vẫn chưa cưới vợ?"

      Cái này, Lâm Bá Viễn cũng biết.

      Điền thị nhìn nữ nhi, nhớ tới nữ nhi cũng mười sáu tuổi rồi, nếu còn chậm trễ nữa thành lỡ , ngay tức khắc cũng còn thời gian rảnh rỗi để quan tâm người khác nữa?

      Trần Kiều vẫn cố gắng để thích ứng với cuộc sống nhà nông, tạm thời nghĩ quá xa.

      Qua hai ngày sau, phụ tử Lâm Bá Viễn, Lâm Ngộ trường tư thục, Điền thị cũng cùng Vương bà ở sát vách chợ, chỉ chừa Trần Kiều giữ nhà.

      mình Trần Kiều ngồi trong phòng thêu khăn.

      thêu có người ở bên ngoài gọi: "Có người ở nhà ?"

      Là giọng của nam nhân.

      Trần Kiều căng thẳng trong lòng, là tiểu thư khuê các, nàng hiểu phải chung đụng với nam nhân nhà nông như thế nào, trong xương cốt cũng có chút kháng cự.

      Nếu như nàng lời nào, có phải người nọ hay ?

      Ngoài cổng của Lâm gia, Hàn Nhạc nhìn vò rượu trong tay, rồi nhìn cách cửa ở chính phòng mở rộng của Lâm gia, tưởng là Điền thị làm việc nên nghe thấy, nên xách theo vò rượu bước nhanh vào bên trong. Dân nhà nông, trừ khi ở nhà có người, bình thường ít có nhà nào đóng kín cửa, các hương thân cũng ra vào rất tự nhiên.

      "Lâm thẩm ơi?" Đứng ở trước cửa chính phòng, Hàn Nhạc gọi lại lần nữa, "Lâm thẩm ơi, nhờ có phu tử nhắc nhở, ta theo Lưu công tử săn heo rừng được thưởng hai lượng, mới vừa từ trấn về, tiện thể mua vò rượu, tặng cho phu tử nếm thử."

      Trần Kiều nghe là tới cám ơn, chuyện đứng đắn, do dự chút, nàng rốt cuộc cũng buông việc thêu tay xuống, mang giầy ra.

      Hàn Nhạc nghe thấy tiếng động, nhìn về phía tây sương.
      .
      Trần Kiều kéo cánh cửa sương phòng ra, vừa ngẩng đầu, liền đụng phải khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của nam nhân, rất cao, đỉnh đầu cũng sắp đụng đến nóc cửa của chính phòng. Cảm giác bị áp bách như thủy triều dâng lên, Trần Kiều cụp mắt xuống, khẽ : "Phụ thân , người chẳng qua chỉ là cử thủ chi lao* mà truyền lời giúp thôi, ngươi cần cám ơn đâu, mang rượu về mà uống ."

      *cử thủ chi lao: chỉ việc và dễ, tốn tý sức lực nào, chỉ bằng công sức nhấc cánh tay lên.

      Hàn Nhạc kinh ngạc nhìn nương đứng đối diện.

      Cùng trong thôn, nên đương nhiên là biết Lâm Kiều, nhưng Lâm Kiều trong ấn tượng, vô cùng điêu ngoa ngạo mạn, ỷ vào nhà mình có tiền, nên rất xem thường đám dân nghèo trong thôn, Hàn Nhạc cũng từng bị Lâm Kiều khinh bỉ. Vì vậy, tuy rằng Lâm Kiều lớn lên rất xinh đẹp, mấy thanh niên quen biết trong thôn ai cũng đều bàn luận khuôn mặt dáng người của Lâm Kiều, thậm chí còn lời thô tục khó nghe, nhưng Hàn Nhạc chưa bao giờ có cái suy nghĩ bất chính nào với Lâm Kiều.

      Nhưng Lâm Kiều bây giờ, người mặc váy trắng thêu hoa đào, yên lặng mà đứng ở đằng kia, buông mi mắt xuống, thoáng chốc như thay đổi thành người khác, từ con ong mật chiêu diêu khắp nơi biến thành đóa mẫu đơn yên tĩnh nở rộ. Hơn nữa, dường như nàng bỗng trở nên rất nhát gan, thậm chí dám nhìn , đầu ngón tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, bất an mà nắm chặt ống tay áo lại.

      Hàn Nhạc chợt nhớ lại, hôm trước nương này ham chơi, rơi xuống bờ ao bên rừng cây phía đông ngôi làng, may mà người bạn cùng kịp thời gọi người, thôn dân mới cứu người lên được. Có lẽ là ăn được giáo huấn, nên rốt cuộc tiểu nương đổi tính rồi?

      " vò rượu mà thôi, đáng tiền, xem như đó là phần tâm ý của ta." nam quả nữ, Hàn Nhạc cũng có ý định dừng lại lâu ở Lâm gia, đặt vò rượu ở bệ cửa sổ, Hàn Nhạc liền với nương đứng trước cửa phòng tây sương: "Ta về đây, Lâm nương quay về phòng ."

      xong, Hàn Nhạc trực tiếp thẳng ra ngoài cổng.

      Trần Kiều nhìn vò rượu kia, cũng khách sáo nữa, chỉ là, chờ Hàn Nhạc ra khỏi cổng, Trần Kiều nhìn thấy cổng lớn của Lâm gia được mở rộng, bất kì ai cũng có thể tiến vào, cảm thấy rất là ổn, vì thế chạy bước ra, lén lút đóng cổng lại, còn quên cài chốt. Đóng cửa lại xong, Trần Kiều thả lỏng ít, lúc này mới về phòng tiếp tục thêu khăn.

      Sau nửa canh giờ, Điền thị chợ về, cách cổng lớn gọi nữ nhi.

      Trần Kiều nhanh chóng chạy ra mở cửa cho mẫu thân.

      Điền thị ngạc nhiên hỏi: "Kiều Kiều, sao lại đóng cửa lại thế?"

      Trần Kiều giọng : "Con sợ kẻ trộm đến."

      Điền thị phì cười, vừa kéo tay nữ nhi vào trong vừa : "Chúng ta ở đây rất thái bình, bao nhiêu năm nay chưa từng nghe ban ngày có kẻ trộm, sao Kiều Kiều ngốc lại nhát gan như vậy, con xem lúc đóng cổng lại rất bất tiện, ai đến nhà còn phải ra mở cổng."

      Trần Kiều im lặng nghe, cuối cùng biết đại hộ quyền quý khác nhà nông ở chỗ nào rồi, đại hộ quyền quý có người chuyên môn gác cổng, bất cứ lúc nào cũng có thể mở cửa cho khách, nhà nông có nha hoàn hay sai vặt, hơn nữa cũng quá coi trọng quy củ, cho nên thời gian trôi qua cũng khá nhàm chán.

      "Ơ, rượu này ở đâu ra?" Điền thị chỉ vào vò rượu bệ cửa sổ hỏi.

      Trần Kiều : "Hàn Nhạc săn heo rừng, lấy được tiền thưởng, đấy là tạ lễ tặng cho phụ thân."

      Điền thị lập tức hớn hở mặt mày: "Hàn Nhạc này, vẫn còn hiểu lễ nghi."

      Trần Kiều nhớ lại tiếp xúc ngắn ngủi giữa mình và Hàn Nhạc, nam nhân có việc liền thẳng, từ lời đến việc làm đều có bất kì ngả ngớn nào, rất tán thành lời của mẫu thân.

      Điền thị phải chuẩn bị nấu bữa trưa, trong vườn rau có trồng đậu đũa, bà vừa hái đậu vừa chuyện phiếm với nữ nhi: "Hôm nay ta chợ, tình cờ gặp nương của Hồng Mai mua thịt, sau khi hỏi thăm ta mới biết được Hồng Mai xem mắt rồi đấy, đôi bên cũng ưng ý rồi, trưa hôm nay nhà bên ấy thết đãi đàng trai và bà mối ăn tiệc... Đàng trai là ở Triệu gia thôn, cách thôn chúng ta đến mười lăm dặm lận (1 dặm = 1/2 km), nhưng mà nghe Triệu gia có đất có trâu, còn xây hai gian tân phòng, đặc biệt giữ lại dùng khi kết hôn đấy..."

      Trần Kiều cầm rổ trúc, khỏi cảm thấy Điền thị kể chuyện vụn vặt của dân làng cũng thú vị.

      Chỉ là, nghe giọng điệu của Điền thị, chẳng lẽ đối với nương trong thôn mà , trong nhà có đất, có trâu, có tân phòng, coi như là rể hiền rồi hả?

      Ở bên kia, Điền thị cầm nắm đậu đũa ra, thấy nữ nhi ngẩn ngơ, biết là kinh ngạc hay là hâm mộ Hồng Mai, liền cười : "Con với Hồng Mai cũng là bạn tốt, buổi chiều con đến đó chúc mừng tiếng ." nương nhà nông chú trọng việc "đại môn bất xuất, nhị môn bất mại" (chỉ ru rú ở trong khuê phòng) mà bất cứ lúc nào chỗ nào cũng có thể tìm bạn chơi.

      Trong trí nhớ của Trần Kiều, căn bản có người là Hồng Mai này, nhưng, nếu như hai người là tỷ muội tốt, Hồng Mai cũng sắp hứa hôn rồi, mà nàng lại chúc, quả thực rất thất lễ.

      "Nương với con ." Trần Kiều xách theo cái rổ, làm nũng mà với Điền thị, nếu nàng tìm được cổng nhà Hồng Mai đâu.

      "Rồi rồi rồi, đúng là càng lớn càng dính người." Trong miệng Điền thị ghét bỏ nữ nhi, nhưng mặt lại cười đến vô cùng vui vẻ.

      "Để con giúp nương." Trần Kiều đau lòng Điền thị bận bịu vất vả từ sáng đến giờ, muốn thử làm chút việc nằm trong khả năng.

      Nhưng Điền thị lại sợ làm thô tay của nữ nhi, nên chuyện như nhặt đậu đũa này cũng cho nữ nhi làm.

      Buổi trưa hai cha con Lâm Bá Viễn quay về dùng cơm, nghỉ trưa xong lại trường tư thục ngay rồi.

      Điền thị dẫn nữ nhi đến nhà Hồng Mai.

      Năm nay Hồng Mai cũng mười sáu, tính tình đanh đá, là tỷ muội tốt càng cãi nhau càng thân của Lâm Kiều, lần trước cũng là Lâm Kiều hẹn Hồng Mai bắt cá, sau khi Lâm Kiều rơi xuống nước, Hồng Mai dùng tiếng thét lớn của mình gọi dân làng tới, kịp thời cứu được Lâm Kiều.

      "Hồng Mai, hôm nay xem mắt có vừa ý ?" Điền thị cười ha ha mà trêu ghẹo Hồng Mai.

      Mặt Hồng Mai hơi ửng hồng, khẽ : "Người hỏi mẹ của con , nào Kiều Kiều, chúng ta vào phòng ta đợi !"

      cho Trần Kiều thời gian phản ứng, Hồng Mai lôi tuột Trần Kiều chạy khỏi chính phòng rồi.

      Mấy vị trưởng bối ở đằng sau cười, Trần Kiều trộm nhìn, mặt Hồng Mai càng ngày càng đỏ lên, xem ra rất vừa lòng nhà trai được gặp hôm nay đây.

      Cho dù là nhớ Hồng Mai, Trần Kiều cũng biết cách chung đụng giữa tỷ muội là như thế nào, tiến vào sương phòng của Hồng Mai, nàng cười hỏi: "Rốt cuộc Triệu Tráng là người như thế nào?" Nam nhân mà hôm nay Hồng Mai xem mắt gọi là Triệu Tráng, do Điền thị cho Trần Kiều biết.

      Hồng Mai xếp bằng ngồi giường đất, đối diện với tỷ muội tốt, nàng ấy cũng còn mất tự nhiên như trước, hơi ghét bỏ mà : "Cũng tạm được thôi, trắng như ca ca của ngươi, nhưng vóc dáng rất cao, chắc là rất khỏe."

      Vừa cao vừa khỏe, trong đầu Trần Kiều, khỏi toát ra bóng dáng của Hàn Nhạc, có lẽ là vóc dáng của nam tử nhà nông đều rất cường tráng?

      Hồng Mai nhìn nàng cái, hiểu lầm tỷ muội tốt im lặng như vậy là do tán thành, nàng ấy thở dài, nắm tay Trần Kiều : "Ta biết ngươi chướng mắt mấy hán tử trong thôn, ta cũng muốn gả cho công tử có tiền trong thành, chỉ là, cha ngươi là tú tài, ngươi cũng có khuôn mặt đẹp, chờ chút có lẽ có cơ hội, nhưng với điều kiện của nhà ta, ta đợi được nữa."

      Lời của nàng ấy mang theo vài phần bất đắc dĩ, Trần Kiều vội hỏi: "Công tử nhà giàu có gì tốt, có rất nhiều rất nhiều hạng người bất tài ỷ vào trong nhà có tiền liền ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt (chỉ những người phong lưu, dễ thay lòng), gã cho loại người này, còn bằng gả cho người thành chất phác trong thôn, hiểu , tóm lại, đối tốt với ngươi mơi là quan trọng nhất."

      Trước mắt Trần Kiều vẫn chưa xác định nàng muốn gả cho người nào, nhưng chắc chắn phải là hán tử nông gia chữ bẻ đôi cũng biết mà chỉ biết trồng trọt, nhưng nàng biết phải động viên tỷ muội như thế nào. Nếu hôn của Hồng Mai được định rồi, nàng nên chúc mừng nhiều hơn, chứ phải những lời vô dụng giội nước lã lên đầu Hồng Mai.

      "Ngươi nghĩ như thế ?" Hồng Mai bất ngờ hỏi.

      Trần Kiều cười : ", đêm đó ta nằm mơ, mơ thấy được gả cho thiếu gia ở huyện thành, kết quả người nọ thích ăn chơi đàng điếm, khiến ta tức gần chết, vì vậy bây giờ ta cũng hai phải gã cho người có tiền nữa."

      Hồng Mai tin là , lại nhớ đến hôn của mình, nàng ấy nhiệt tình mời Trần Kiều: "Lát nữa nương ta mang ta vào thành mua vải bông, ngươi cũng theo giúp ta lựa , ánh mắt của ngươi vẫn luôn tốt hơn ta."

      Cả đời chỉ gả lần, cha nương của Hồng Mai muốn mua vải bông tốt cho nữ nhi làm áo cưới.

      Nhìn gương mặt vui sướng của Hồng Mai, Trần Kiều có cách nào từ chối.

      Nữ nhi muốn huyện thành, Điền thị cho Trần Kiều đồng bạc, bảo nữ nhi thích cái gì cứ mua.

      Trần Kiều liền cất đồng bạc kia, cùng mẫu nữ Hồng Mai ra đầu thôn đón xe lừa lên huyện thành.

      " Hàn Nhạc, ngươi cũng lên huyện thành sao?" Nương Hồng Mai cười cười chào hỏi Hàn Nhạc, vào giờ này mà ra đầu thôn, hơn phân nữa là đón xe.

      Hàn Nhạc gật gật đầu, nhấc hai bộ da thỏ xám trong tay lên: "Trong thành bán được giá hơn chút."

      Nương Hồng Mai hâm mộ : "Nhìn ngươi này, có sức khỏe có năng lực, thường xuyên bắt được chút thỏ hoang lợn rừng, so với trồng trọt còn kiếm được nhiều tiền hơn."

      Hàn Nhạc khiêm tốn : "Thím đùa, tất cả đều là nhờ vào vận may, năm cũng chẳng đến hai ba lần."

      Bọn họ trò chuyện, Hồng Mai và Trần Kiều cũng đứng bên giọng số chuyện mà các nương thấy hứng thú.

      Đợi khoảng chừng mười lăm phút, xe lừa chuyên chở người đến huyện thành tới, xe là từ thôn xa hơn chạy đường đến đây, nên người bên ngồi được hơn nữa xe, nam nữ già trẻ đều có.

      Nương Hồng Mai lớn tiếng giục thôn dân bên ngoài chen lấn vào bên trong, vất vả mới dọn ra được chỗ miễn cưỡng ngồi được bốn người.

      Mẫu nữ Hồng Mai rất tự nhiên mà ngồi xuống, Trần Kiều nhìn cái xe đầy người kia, mùi mồ hôi xộc vào mũi, rất muốn .

      "Kiều Kiều tới đây!" Hồng Mai hưng phấn gọi nàng.

      Trần Kiều bất chấp tất cả lên xe.

      Hàn Nhạc ngồi kế nàng, chỗ quá , cánh tay của hai người đụng phải, bắp đùi của hai người cũng dán sát vào nhau.

      Trần Kiều cúi đầu, lặng lẽ nhích về phía Hồng Mai.

      Nhưng nhích được,

      Hàn Nhạc có thể cảm giác được động tác của tiểu nương, ánh mắt đảo qua đôi giày thêu dưới làn váy của nàng, dùng lực chen về phía bên kia.

      "Ai da!!!, tiểu tử từ từ thôi, xém chút nữa làm ta rớt xuống rồi!"

      Lão thái thái ngồi bên cạnh bị chen chỗ nên vui, tức giận phàn nàn .

      Hàn Nhạc thấp giọng xin lỗi, nhưng người vẫn nhích khỏi chỗ vừa chiếm, mà giữ khoảng cách hai đầu ngón tay với Trần Kiều.

      Trần Kiều liếc nhìn về phía người bên cạnh, trong lòng rất cảm kích.

      Xem ra hán tử nhà nông cũng có quân tử.

      Tác giả có lời muốn : Khà khà, cảm tình từ đó mà nặn ra đấy!
      xukem, Hiyoko, Tuyết Liên46 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Má tiếu viết bộ này hay nè
      chjchj1001Akiko thích bài này.

    3. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      Cứ Tiếu Giai Nhân là thích rồi, ủng hộ b nha
      Akiko thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Ủng hô chứ, tui cũng hốt 1 bộ của má Tiếu đây nè
      Akiko, Binbin1409Chôm chôm thích bài này.

    5. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Nhảy hố luôn.Chúc bạn mạnh khỏe để đào hố nhanh. :yoyo60::yoyo60:
      Akiko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :