1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 55:

      Editor: huyetsacthiensu

      Cố Thiền từng nghe Chương Tĩnh Cầm đề cập đến, Tĩnh vương phủ từng là nhà riêng của cụ phú Vũ Bá Hầu tiền triều, tốn mấy trăm ngàn lượng bạc để xây dựng, vô cùng tinh xảo xinh đẹp.

      Lúc đó chỉ là cuộc chuyện phiếm giữa các tiểu thư khuê các, đơn giản chỉ là tò mò đối với những thứ xinh đẹp mà thôi.

      Bây giờ đặt mình vào câu chuyện mới biết tất cả những ngôn ngữ cùng tưởng tượng trước đây là gì đối với nơi xa hoa này.

      đến vị trí, Tĩnh vương phủ nằm ở phố lớn Nam trì, là đoạn đường cao cấp nhất của U châu, chính là… căn nhà Tứ hợp viện bình thường ở đây giá khởi điểm cùng phải hơn vạn lượng bạc. Hơn nữa, bởi vì ở gần cung tiền triều, cho nên nếu phải là vương tôn quý tộc cho dù ngươi có ném cả núi vàng núi bạc cũng mua được căn nhà ở đây.

      Tĩnh vương phủ được xây ở đoạn đường đắt giá như này chưa tính, diện tích còn rất lớn, hơn hai nghìn năm trăm mẫu.

      Bên trong phủ có tổng cộng mười ba đại viện cùng chín tiểu viện, cái gọi là kích thước cũng phải là dựa theo diện tích để phân chia, mà là lấy xa hoa của mỗi phòng để phân chia. Đại viện chính thất đều là bảy, xa hoa thay đổi từ năm đến bảy. Tiểu việm chính thất lại là năm, xa hoa cũng thay đổi từ ba đến năm.

      Đây mới chỉ là sân viện của các chủ tử.

      Còn hơn hai mươi tòa sân viện ở phía ngoài, hoặc là được dùng để làm phòng giặt quần áo, phòng tắm, hoặc là dùng để làm nhà bếp, hoặc để cho người hầu thị vệ cùng cấp bậc ở cùng với nhau, cũng có căn để cho những ma ma thị vệ cấp bậc cao hơn ở mình.

      Hơn nữa bên trong Vương phủ còn có sáu sáu ba mươi sáu phong cảnh, hoặc là hồ sen, hoặc là đỉnh núi Mai Lâm, hoặc là những dòng nước uốn lượn, phải là ít.

      Hàn Thác sống ở Tam Khác đường tất nhiên là viện xa hoa nhất trong Vương phủ, nằm ở phía Đông Nam của Vương phủ. Tiền viện cũng có chỗ cho thị vệ trực đêm nghỉ ngơi, hơn nữa còn có nhà bếp bên trong viện. Sau khi tiến vào trong cổng là thư phòng, sảnh đường tiếp khách, phòng nghị ở bên ngoài, qua thùy hoa môn mới đến sân sau.

      Theo quy chế của Hoàng gia, Thân Vương cùng thê thiếp dựa theo thân phận mà ở, cho nên Vương phi được chuẩn bị chỗ ở là Tử Vận Sơn viện, ở phía Bắc của Tam Khác đường, theo thân phận mà lên núi, chính thất địa vị cao nhất nên phong cảnh chỗ ở cũng tốt nhất.

      Có điều, Cố Thiền căn bản cũng vào ở.

      Hàn Thác trực tiếp sai người mang tất cả đồ dùng của nàng chuyển vào trong Tam Khác đường.

      Còn người nàng, tất nhiên là trực tiếp ôm vào.

      Trời cao Hoàng đế ở xa, Nguyên Hòa đế đương nhiên quan tâm được nhiều như vậy.

      Trong phủ lại chỉ có hai chủ nhân là hai người, chỉ cần hai người đồng ý, ai dám chữ "" chứ.

      ***

      Lúc đến Vương phủ mặt trời lặn, Hàn Thác còn có công vụ, tự đến thư phòng xử lý, Cố Thiền cũng tự mình vào phòng tắm tẩy rửa bụi bặm đường .

      Tam Khác đường có tổng cộng bảy phòng chính, phòng tắm ở tận cùng phía Tây, bể tắm lát đá cẩm thạch giống với bể tắm trong Vương phủ ở Kinh thành, nhưng lớn hơn nhiều, rộng trượng, dài hai trượng (1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m); có đường nước bằng đồng dẫn nước từ phòng trà nước phía sau vào bể tắm, ngày mười hai canh giờ đều có nước nóng để dùng.

      Bể lớn, nước nóng được dẫn vào nhiều, Cố Thiền ngâm mình trong nước nóng cũng có cảm giác mình sắp bay lên rồi, sau khi giảm bớt mệt mỏi chợt nhớ đến chuyện xảy ra với những con cá trông hồ ở suối nước nóng ở hành cung, vốn người nàng bị hơi nước nóng bốc lên làm cho da dẻ phớt lên màu hồng nhạt trong nháy mắt lại hồng thêm mấy phần.

      Nếu nàng chỉ nghĩ lại chuyện đó cũng thôi , nhưng chẳng biết vì sao, thân thể lại vì những ký ức đó mà lên những thay đổi.

      Sau những việc diễn ra những ngày qua, Cố Thiền quá quen với thay đổi này, đột nhiên phát mình càng chủ động khát vọng, nàng hoàn toàn thể tiếp nhận, im lặng tự mình trượt xuống đáy bể.

      Có điều vừa mới chìm xuống bị người vươn tay ra kéo lên.

      Mở mắt ra nhìn, Hàn Thác ngồi ghế đẩu bên cạnh bể, cười nhìn nàng "Đây là tắm ngủ gật sao? Xem ra sau này thể để nàng tắm mình nữa."

      Hai người cùng tắm, cuối cùng thể chỉ là tắm rửa bình thường…

      Trải qua hơn tháng tân hôn, Cố Thiền cũng quá .

      Câu này thể tiếp lời, nàng chỉ "Vương gia đến tắm rửa sao? Ta tắm xong rồi, nhường cho Vương gia."

      Giũ khăn bông ở trong khay sứ trắng, thấy Hàn Thác vẫn nhìn nàng chằm chằm chớp mắt, cuối cùng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ "Chàng quay ra chỗ khác trước ." Cố Thiền với Hàn Thác.

      Trả lời nàng là quần áo của tiếng động rơi xuống đất, tiếp theo chính là tiếng người xuống nước.

      Sau khi tất cả kết thúc, Cố Thiền mệt đến mức mở nổi mắt ra, tâm tình cũng suy sụp. Nàng phản kháng, nhưng sức Hàn Thác quá lớn, rấ dễ dàng có thể trấn áp nàng. Thân thể của nàng cũng nghe theo nàng, hoàn toàn ngược lại với ý chí của nàng.

      Càng nghĩ càng thấy khó chịu, núp ở trong chăn, cả đầu cũng chôn ở dưới gối.

      Hàn Thác giống như vẫn chưa thỏa mãn, ôm lấy nàng từ phía sau, xoa xoa hồ, ý đồ cần cũng biết.

      "Ta mệt mỏi quá, còn sức nữa rồi." Cố Thiền uất ức , nũng nịu kháng nghị.

      "Nàng chỉ cần nằm là được, cứ để ta ra sức."

      như vậy, cũng hành động "Có nhớ lần đầu tiên nàng đến đây là lúc nào ? Lúc đó ta cũng sắp nhịn được, nghĩ giường này, giữ lấy nàng tốt…"

      Cố Thiền trùm gối mềm lên đầu, muốn nghe linh tinh nữa…

      ***

      Sáng sớm ngày thứ hai, được Hàn Thác giúp đỡ, Cố Thiền nhận lấy ra mắt của các quản sựn trong Vương phủ.

      Các quản ở tiền viện đều trực tiếp báo cáo với Hàn Thác. Những người này do Cố Thiền phụ trách nhưng cũng đều đến trước mặt nàng để giới thiệu về mình và để nàng biết mặt.

      Nhưng những ma ma trong nội viện như vậy, Cố Thiền là Vương phi, là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng, cần phải quản lý những việc ở nội viện trong Vương phủ. Sau này những ma ma này cũng phải nghe theo lệnh của nàng, tất nhiên thể báo cáo mọi việc với nàng cách cẩn thận tỉ mỉ được.

      Hàn Thác sớm sắp xếp phòng ở phía Tam Khác đường, sắp xếp thành phòng khách và thư phòng cho Cố Thiền làm việc.

      Cố Thiền ngồi ở giường , dưới đất là năm ma ma đứng thành hai hàng. Người đứng đầu lớn tuổi nhất, tóc hoa râm là Lý ma ma, trước đây trong Vương phủ có nữ chủ nhân, tất cả mọi việc trong nội viện đều do Lý ma ma quản lý. Những nội dung hôm nay chủ yếu là do bà lại cho Cố Thiền biết.

      Bốn người đứng phía sau, theo thứ tự là ma ma chuyên dạy lễ nghi cho hạ nhân, ma ma phụ trách phòng bếp, ma ma phụ trách quần áo trang sức, cuối cùng là ma ma phụ trách nhà kho.

      Các nàng cũng có chuyện cần bàn giao với Cố Thiền, cũng chỉ đến để ra mắt, còn đợi Vương phi tiếp tục phân công công việc. Dù sao Tân Vương phi có lẽ có tâm phúc của chính mình, muốn dùng người cũ.

      Chuyện đầu tiên là tiếp nhận việc sắp xếp trong Vương phủ của Lý ma ma, là việc đương nhiên ở đây, Cố Thiền cũng chưa từng giả vờ từ chối khách khí, chỉ "Từ trước đến nay các ngươi làm như thế nào bây giờ vẫn tiếp tục, vẫn báo cáo mọi chuyện với Lý ma ma, nghe theo sắp xếp của Lý ma ma.

      Đây cũng phải là ý của Cố Thiền mà là được Ninh thị dặn dò hôm lại mặt.

      Hàn Thác ra ở riêng cũng mười năm, nhất định có người quản lý mọi chuyện, Cố Thiền còn , có kinh nghiệm quản lý nhà cửa, xử lý mọi việc nhất định chu đáo bằng đối phương, chẳng bằng biến họ thành người của mình. Ngoài mặt là Cố Thiền tiếp nhận việc nội viện, nắm quyền trong tay, nhưng thực tế vẫn để cho người cũ làm, nàng chậm rãi học tập, sau khi quen việc rồi tính sau.

      Đương nhiên, cũng phải xem nhân phẩm của đối phương như thế nào. Nếu như là loại nô tài bắt nạt chủ nhân mới, cậy già lên mặt, vậy cần cho bọn họ mặt mũi, trực tiếp thay người; nếu gặp được người biết tiến biết lui, hiểu chuyện giữ lễ có thể nhờ cậy.

      Nhưng Lý ma ma lại từ chối "Vương phi, lão nô nhiều tuổi, thân thể lại có nhiều bệnh tật, những năm nay cố gắng gượng, chỉ chờ Vương gia sớm thành thân trao trả mọi việc lại cho Vương phi. Cho nên, xin Vương phi thông cảm, nhận lại mọi việc lão nô làm để cho lão nô rời phủ dưỡng lão.

      Cố Thiền nghe xong hết sức hài lòng, vừa rồi nàng làm theo lời dạy của Ninh thị lùi bước để tiến hai bước, thăm dò. Nếu như Lý ma ma từ chối, có nghĩa là bà ta lưu luyến quyền lực, nên dùng.

      "Lý ma ma, Vương phủ to lớn như vậy, mọi chuyện đều vô cùng phức tạp, trong thời gian ngắn ta cũng chưa biết làm như thế nào, còn cần ngươi hướng dẫn." Cố Thiền từ từ "Ta nghe Vương gia , từ khi chàng ở trong cung ngươi hết lòng chăm sóc cho chàng, sau khi ra ở riêng lại nhờ có ngươi xử lý mọi việc trong phủ đâu ra đấy, trong lòng Vương gia cảm kích, muốn nuôi ngươi đời."

      Lý ma ma lại từ chối, cuối cùng thấy ý Cố Thiền quyết, muốn thay đổi cho nên coi như thôi.

      Sau khi ăn trưa xong, Cố Thiền việc này lại cho Hàn Thác, nghe xong khen nàng " ngờ Xán Xán lớn rồi."

      cũng có ý cái đó.

      Cố Thiền lại nghe ra ý khác, cúi đầu nhìn hai ngọn núi của mình, đỏ mặt quở mắng "Người ta chuyện đứng đắn, sao chàng lại… Sao lại chỉ nghĩ đến những thứ này."

      "Ta chính là nơi này." Hàn Thác thu hết cử động của Cố Thiền vào trong mắt, cười cười vò đỉnh đầu nàng "Nếu nàng cho rằng ta đến cái gì? Ta chuyện nghiêm chỉnh cũng được, ngược lại có phải nàng nghĩ đến chuyện gì đứng đắn đúng ?"

      Lúc này làm sao Cố Thiền có thể được câu gì nữa, che mặt chạt vào trong phòng ngủ.

      Hàn Thác đuổi theo, ôm ngang hông nàng đặt lên giường "Xưa nay Bản Vương luôn tri kỉ, nếu Vương phi muốn đứng đắn, Bản Vương thuận theo nàng, cùng nàng làm chuyện đứng đắn."

      xong vươn tay bao phủ lên nơi mềm mại nhào nặn "Để Bản Vương kiểm tra xem, chỗ này có phải lớn lên rồi …"

      Cố Thiền ở giường lăn qua lăn lại, trốn xung quanh, Hàn Thác nhìn dáng dấp nàng e thẹn đáng , làm sao chịu buông tha, thể thiếu việc bắt lấy nàng ăn uống no nê.

      Có câu giường càng tốt, lực càng đủ, giường lớn vang lên những tiếng kẽo kẹt, cả canh giờ chưa từng ngừng lại.

      Phòng ngủ ở phía Tây, Bích Lạc cùng Bích Linh đứng canh bên ngoài, ở giữa cách căn phòng, mọi thanh đều lọt hết vào tai.

      Hai người sớm quen với những cử chỉ thân thiết của Vương gia và tiểu thư nhà mình, tuy rằng khó tránh khỏi xấu hổ nhưng cũng có phản ứng gì, chỉ đứng ở hai bên như bình thường, chờ sau khi bên trong xong việc gọi vào hầu hạ.

      Trong lúc hai người trừng mắt ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi nghe thấy hành lang bên ngoài nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Giản ma ma chậm rãi bước đến.

      Giản ma ma khoảng bốn mươi tuổi, tuổi lớn lắm, tai thính mắt tinh, tiếng động bên trong phòng ngủ đương nhiên nghe được ràng. Từ bà ta hầu hạ Ninh hoàng hậu, đương nhiên hiểu tiếng động này từ đâu mà có, khỏi nhíu mày, lạnh lùng " ban ngày ban mặt, sao có thể như vậy… Các ngươi cũng biết khuyên nhủ Vương phi."

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 56:

      Editor: huyetsacthiensu

      Bích Linh cùng Bích Lạc sống ở Vĩnh Chiêu Hầu phủ, từ được chọn để theo hầu hạ Cố Thiền, năm nay người mười bảy, người mười tám tuổi.

      Trước khi Cố Thiền xuất giá, mẫu thân của hai người từng gọi hai người về nhà, ân cần dạy bảo số chuyện cần chú ý hầu hạ sau khi tiểu thư xuất giá, đương nhiên cũng ít chuyện trong phòng của phu thê.

      Cho nên, các nàng cho rằng chuyện này giữa phu thể là chuyện đương nhiên, mặc dù hình như là Vương gia đặc biệt nóng lòng, nhưng chưa từng nghe người hầu nhà ai chạy đến phòng chủ nhân ngăn cản việc phu thê chủ nhân ở cùng phòng.

      Nếu làm như vậy, dĩ hạ phạm thượng chưa đến, mà mọi người đều mất hết mặt mũi, Vương gia Vương phi xử lý các nàng, các nàng cũng thể chờ được nữa.

      Hơn nữa, các nàng từng người đều được mẫu thân dạy dỗ, điều quan trọng là phải giúp đỡ tiểu thư duy trì quan hệ phu thê ân ái hòa thuận.

      Bích Linh Bích Lạc theo Cố Thiền từ Kinh Thanh đến U châu, có mắt có thể thấy Vương gia ngày càng sủng ái cưng chiều Vương phi. Hơn nữa, thậm chí cả những việc bọn họ phải làm cũng bị Vương gia cướp ít, hầu hạ tiểu thư tắm rửa, hong tóc cho tiểu thư, có lúc còn đút tiểu thư ăn cơm… Đâu chỉ là ân ái hòa thuận, sắp trở thành Vương gia nuôi con rồi.

      Hai nương còn chưa xuất giá, đối với những việc giữa phu thê chỉ có lý luận có thực tiễn, nhưng ngược lại nhận ra có gì tốt, nếu là chuyện tốt, vì sao lại cần phải khuyên nhủ chứ?

      Nghe xong lời của Giản ma ma, các nàng hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên là thể giải thích được.

      Giản ma ma nhìn thấy hai người như vậy, càng tức giận, lắc đầu ra bên ngoài.

      Lập trường của bà và bọn nha đầu giống nhau.

      Cái gọi là ma ma giáo dưỡng, chỉ là phụ trách giáo dục chủ nhân từng bước từng tư thế ngủ, mà còn duy trì thể diện của hoàng gia.

      Nên như thế nào, làm việc ra sao, cư xử với mọi người như thế nào, bản thân làm như thế nào,… có cách nào liệt kê từng cái .

      Cho nên Giản ma ma tự nhận có bổn phận phải giám sát Cố Thiền tuân theo tam tòng tứ đức, tuân theo đạo làm vợ.

      Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi Hàn Thác ăn uống no đủ, chùi chùi miệng đến thư phòng bàn công , Cố Thiền ở sân sau bị Giản ma ma giáo huấn trận.

      "Làm chính thê phải lấy hiền lương thục đức làm đầu; lấy sắc hầu người, mê hoặc phu quân nhận lấy sủng ái là hành vi bỉ ổi, chỉ có những thiếp thất có xuất thân đê tiện mới làm những việc này."

      "Vương phi xuất thân từ Hầu phủ, càng phải thủ lễ biết tiến lui hơn so với những nữ tử tầm thường khác."

      "Vương phi thân là nữ chủ nhân, việc quan trọng cần làm là làm sao quản lý nội viện Vương phi, mà phải là lòng quấn quýt si mê với Vương gia."



      Cố Thiền nghe xong những lời này, mặt lúc trắng lúc đỏ, mãi đến lúc mặt trời lặn về phía Tây còn chưa hết.

      Giản ma ma thôi hồi, ý tứ trong ngoài lời đều là Cố Thiền là quý nữ xuất thân danh giá, chỉ hiền thục mà còn lấy sắc mị người, chỉ coi trọng những hành vi dâm đãng trong phòng the.

      Cho dù là đời trước hay là đời này, từ xưa đến nay Cố Thiền đều được mọi người đặt trong lòng bàn tay mà thương, có thể là cầm tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Dù là lúc Hàn Thác bức vua thoái vị soán vị thành công, lập nàng làm hậu ràng là dụng tâm bất lương cũng chưa từng những lời khắt khe với nàng; ngược lại người trước người sau càng thêm chu đáo chăm sóc nàng.

      Cho nên, Cố Thiền chưa bao giờ bị dù là nửa câu nặng nề, bây giờ nghe những lời này tất nhiên là chịu nổi.

      Mà hôm nay, cho dù nàng nhớ Giản ma ma là người của Ninh Hoàng hậu ban cho cần cho bà ta vài phần kính trọng, khoan dung đè xuống những trách cứ oan ức kia, nhưng cũng đè được khó xử khi nghe những lời này.

      Huống chi, Cố Thiền vốn cảm thấy khó chịu vì mình có chút thích đối với chuyện này, thậm chí sinh ra khát vọng; trong lòng có chút nôn nóng bất an.

      Cứ như vậy khác nào thêm dầu vào lửa, làm nàng xấu hổ đến mức thể đối mặt với chính mình được nữa.

      Cố Thiền lập tức kêu Bích Linh Bích Lạc, kêu gào muốn thu dọn đồ đạc, chuyến đến ở Tử Vận Sơn viện.

      "Vương phi, đợi Vương gia trở về thương lượng chút rồi mới quyết định sao?" Bích Lạc thăm dò.

      Nàng ấy nhắc đến Hàn Thác còn đỡ, vừa nhắc đến là Cố Thiền cảm thấy còn mặt mũi nào nữa, nhảy dựng lên như là bị người ta đạp trúng đuôi "Ta muốn ở đâu là chuyện của ta, ai cần quản chứ."

      Bích Linh Bích Lạc trao đổi ánh mắt với nhau cái, đến lượt Bích Lạc khuyên "Tiểu thư, quần áo của người có mấy rương lớn chưa đến, còn có đồ trang sức cùng những đồ vật khác nữa, tốn hai ba ngày chưa thu dọn xong đâu."

      Trước tiên xoa dịu người , chờ buổi tối Vương gia trở về tất nhiên có thể thuyết phục, Bích Linh vô cùng tin tưởng Hàn Thác.

      Cố Thiền viết Bích Linh đúng, nhìn xuống mũi chân, nửa thỏa hiệp "Cho các ngươi nửa ngày thu dọn vài thứ bộ đơn giản, ta… Nhất định ngày mai ta chuyển , những cái khác thu dọn sau."

      Nàng quyết tâm, chỉ muốn chuyển , còn muốn nghiêm ngặt hạn chế thời gian cùng số lần Hàn Thác đến Tử Vận Sơn viện, cũng muốn chịu đựng sỉ nhục như hôm nay nữa.

      Lúc Hàn Thác trở về dùng bữa tối, Cố Thiền thấy nhìn chỗ nào cũng vừa mắt, chỉ muốn chạy được bao xa chạy, cho nên cũng ngồi bên cạnh như thường ngày, mà là ngồi xuống phía đối diện.

      chỉ như vậy, nàng còn dặn dò Bích Linh Bích Lạc vào hầu hạ chia thức ăn.

      Tóm lại, muốn ở mình với Hàn Thác.

      Hàn Thác cầm đũa nhàn nhạt nhìn nàng cái, bởi vì còn có hai nha hoàn ở bên nên vẫn chưa lên tiếng.

      Sau khi ăn xong Hàn Thác lại đến tiền viện xử lý công vụ, lúc trở về sắp đến giờ tý.

      Cố Thiền rửa mặt mũi, tẩy trang, mặc nội y xa tanh màu xanh da trời dựa vào giường đọc sách, thấy Hàn Thác trở về chỉ nhàn nhạt hỏi thăm câu rồi hề để ý đến nữa.

      Hàn Thác nhận ra sắc mặt Cố Thiền đúng, thân mật nắm chóp mũi nàng "Hôm nay có nhiều việc cần giải quyết, phải là ta cố ý lạnh nhạt với nàng."

      còn tưởng là do mình về muộn, Cố Thiền ở mình đơn nên mới vui.

      Cố Thiền cũng giải thích chỉ là quay đầu tránh .

      Bình thường hai người chơi đùa, đều là tấn công nàng né tranh, lúc này đương nhiên Hàn Thác thể biết thích hợp, chỉ để ý đến việc vui đùa thân thiết.

      Lại ôm người trở về giường, muốn đòi lấy phúc lợi của người làm phu quân.

      ngờ dù làm gì Cố Thiền cũng chịu phối hợp, cuối cùng còn gấp đến khóc lên.

      Hàn Thác biết cuối cùng là nàng bị làm sao, hỏi nàng cũng chịu , chỉ ở bên rơi nước mắt.

      "Được rồi, được rồi, nàng đừng khóc, nàng muốn chúng ta làm." Hàn Thác ôm Cố Thiền nằm xuống, dịu dàng dụ dỗ "Nàng phải thích nhất là được ôm ngủ sao, hôm nay chúng ta ôm nhau ngủ, làm gì hết."

      Cố Thiền dựa vào ngực , khóc càng lợi hại hơn.

      Nàng muốn.

      Cũng bởi vì muốn mới càng thấy xấu hổ, càng thêm khổ sở.

      Nàng phải là nữ nhân đoan trang, nàng biết vì sao mình lại muốn làm loại chuyện như vậy…

      ***

      Sáng sớm hôm sau, lúc Hàn Thác rời giường Cố Thiền cũng tỉnh theo.

      Từ trước đến giờ Cố Thiền đều dậy muộn, lúc trước đường hơn nửa là Hàn Thác nằm lại giường cùng với nàng, nhưng hôm nay về đến U châu, nhiều việc quấn quanh người, Hàn Thác cũng thể nhàn nhã như vậy nữa.

      thấy Cố Thiền cố gắng mở hai mắt liền cúi người hôn lên thái dương nàng "Nàng ngủ tiếp , ta tiền viện nghị , lát nữa trở về ăn sáng với nàng."

      Ai biết Cố Thiền đột nhiên ngồi dậy, động tác kiên quyết dứt khoát, dọa Hàn Thác nhảy dựng lên.

      "Ta hầu hạ Vương gia rửa mặt mặc quần áo."

      Cố Thiền vuốt mắt, chỉ mặc quần áo ngủ nhảy xuống giường.

      Làm hiền thê, trừ phân phòng ngủ, thủ lễ cấm dục còn phải hầu hạ phu quân.

      Hàn Thác đau lòng cho nàng, tất nhiên muốn nàng ngủ thêm lúc nữa, có thể thấy được nàng tỉnh dậy thoái mái như vậy cũng từ chối, dang hai tay ra cho nàng mặc quần áo cho.

      Xưa nay Cố Thiền chưa từng làm chuyện này, đương nhiên vô cùng quen, khó khăn bận rộn hồi cuối cùng cũng miễn cưỡng mặc xong.

      Mặc xong áo choàng, lại cầm thắt lưng đến buộc cho , cuối cùng còn quên dùng tay phủi phủi nếp nhăn áo cho .

      Lúc phủi nếp nhăn vạt áo, tránh khỏi phải ngồi chồm hỗm xuống thấp. Lúc Cố Thiền ngồi xuống thấy có gì khác thường, nhưng lúc đứng lên lại cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại, ngất .

    3. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      Rất vui vì bạn quay lại
      huyetsacthiensu thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 57:

      Editor: huyetsacthiensu

      Thân thể Vương phi khỏe, đây chính là chuyện lớn bằng trời.

      Y chánh của Vương phủ - Lâm Nhạc Thiện trong giấc ngủ bị nội thị kéo dậy từ trong chăn, lôi kéo thẳng đến Tam Khác Đường, lúc vào đến Thùy Hoa môn mới coi như là tỉnh hẳn từ trong giấc mộng.

      Bắt mạch cách tấm bình phong, mạch tượng chìm nổi, ôn hòa mạnh mẽ, ràng là vô cùng khỏe mạnh.

      Lâm Nhạc Thiện ra vẻ sờ sờ chòm râu vốn hề có, đôi mắt liếc sang Vương gia chau mày, lập tức quyết định thể thẳng.

      Nếu phải là cho hạ nhân cả phòng nghe rằng là do Vương gia chuyện bé xé ra to, chuyện ngu xuẩn đánh vào mặt chủ nhân như này, đừng là bây giờ Lâm Nhạc Viện tỉnh táo, mà cho dù nằm mơ cũng làm.

      Ngay sau đó, làm như cẩn thận hỏi thăm sinh hoạt làm việc, nghỉ ngơi, ăn uống thường ngày của Vương phi, cuối cùng đưa ra kết luận "Việc dưỡng sinh quan trọng ở sinh hoạt thường ngày, ăn uống đúng giờ, hôm nay Vương phi dậy sớm, vẫn luôn theo thói quen thường ngày là sau khi tỉnh dậy dùng bữa ngay, cho nên thân thể mệt mỏi vô lực mới có thể cảm thấy choáng váng đầu. Đợi thần kê cho đơn thuốc, uống mấy ngày có chuyện gì nữa.

      Hàn Thác nghe xong ràng là thở ra hơi, bọn hạ nhân cũng theo đó thở ra hơi, khí căng thẳng trầm trọng trong phòng vừa rồi cũng tự động tiêu tan.

      Cố Thiền chỉ là choáng váng lúc lúc tỉnh dậy, lúc Hàn Thác ôm nàng về giường tỉnh lại, bây giờ nghe vậy tiếp lời hỏi "Ta có thai rồi sao?"

      Lúc trước Phùng Thanh Loan cũng vì dậy sớm cảm thấy choáng váng đầu óc lại buồn nô, mời đại phu đến chẩn bệnh, kết quả lại chẩn ra được hỉ mạch.

      Mặc dù Cố Thiền cảm thấy buồn nôn, nhưng dù sao đầu óc cũng thấy choáng váng, huống chi nàng cũng phát ra mình có chỗ nào khó chịu giống như bị bệnh, càng nghĩ càng thấy giống biểu mang thai lúc trước Phùng Thanh Loan miêu tả cho mình.

      Lâm Nhạc Thiện nghe vậy con ngươi chuyển động, vừa nãy chẩn mạch thấy có hỉ mạch.

      Có điều, vẫn vươn tay ra lần nữa, đặt lên khăn lụa để cổ tay Cố Thiền, biểu nghiêm trọng chẩn mạch lại lần nữa, lúc này mới "Vừa rồi mạch tượng của Vương phi bình thường giống với mạch tượng khi mang thai" Vừa vừa bấm đốt tay tính toán chút "Có thể là Vương gia Vương phi vừa thành thân, thời gian còn ngắn, cho dù có mang thai cũng chưa chẩn ra được, qua mấy ngày nữa mới có thể chẩn đoán chính xác được.

      Lâm Nhạc Thiện là đại phu, đương nhiên cũng hiểu phụ khoa, chờ thời gian nữa, nguyệt của Vương phi đến tất nhiên tự biết là chưa mang thai, bây giờ cần gì tự mình ra để mọi người mất hứng.

      Cố Thiền nghe xong khó tránh khỏi có chút thất vọng, nếu nàng mang thai có thể với Giản ma ma rằng lúc trước mình làm vậy vì nối dõi tông đường, tránh người khác cho rằng nàng là nữ tử có hànnh vi đứng đắn.

      "Phương thuốc này uống bảy ngày, mỗi ngày uống hai lần sáng, chiều." Lâm Nhạc Thiện ở bên ngoài kê đơn, từ từ đưa lên cho Hàn Thác xem qua.

      Hàn Thác biết chút về dược lý, tờ giấy vuông vắn viết đều là những loại thuốc bổ nóng, liền gật đầu sai người sắc thuốc, lại dặn dò Lâm Nhạc Thiện mỗi tuần đến bắt mạch bình an cho Cố Thiền.

      Lâm Nhạc Thiện vuốt vuốt chòm râu có, đáp lại. Trước kia là người trong Thái Y viện trong cung, các vị chủ nhân trong cung cùng lắm cũng chỉ mỗi tháng bắt mạch bình an lần, mỗi tuần lần đúng là hơi nhiều, có thể thấy được Vương gia rất thương Vương phi, ngược lại bắt mạch cũng tốn nhiều thời gian công sức, tốt nhất là nghe theo.

      Thái y trong Vương phủ tất nhiên có phòng thuốc, nhà thuốc, thảo dược đông y còn đầy đủ hơn so với hiệu thuốc lớn nhất U châu, thuốc sắc xong được mang đến rất nhanh.

      Hàn Thác tự mình bón thuốc cho Cố Thiền, lại ăn cơm cùng nàng, nhìn nàng ngủ ngon giấc, lúc này mới đến tiền viện làm việc, việc cần nghị buổi sáng cũng được rời đến sau giờ ngọ.

      ***

      Ngày hôm đó nhất định rất nhiều chuyện xảy ra, vưa qua buổi trưa liền có đội xe ngựa từ kinh thành đến Tĩnh Vương phủ.

      Hóa ra là nhóm tú nữ trong cung đưa đến.

      Nguyên Hòa đế trong năm mất hai đứa con trai, vô cùng đau lòng, đối với vấn đề con nối dõi của những đứa con còn lại lại càng thêm coi trọng. Ra chiếu tuyển tú, chỉ cần là Hoàng tử từ mười ba tuổi trở lên đều nhận được hai tú nữ do Hoàng đế đưa đến, Thái Tử trong Đông cung nhận được ba người.

      Bên trong Vương phủ, trước giờ những chuyện như thế đều bẩm báo lại với Hàn Thác, nhưng bây giờ trong phủ có Vương phi, những chuyện trong nội viện hoặc chuyện về cơ thiếp tất nhiên phải giao cho Vương phi xử lý, như vậy cho nên người gác cổng đem toàn bộ việc bẩm báo lên Cố Thiền.

      Cố Thiền ngủ đủ rồi tỉnh lại cả người khôi phục trạng thái phấn chấn, thực việc hôm qua quyết định, chuyến đến viện Tử Vận Sơn.

      Lúc Lý ma ma đến thông báo, Cố Thiền còn chỉ huy Bích Lạc tìm trong đống đồ cưới đồ để tranh trí căn phòng, nghĩ ngợi chút nào bèn "Ừ, dẫn người đến đây cho ta nhìn chút."

      khắc sau, Lý ma ma dẫn người đến đây.

      Viện Tử Vận Sơn cũng có bảy gian phòng chính, những phòng cơ bản cũng giống Tam Khác đường, chỉ là ở đằng trước có thêm mái hiên, bên trong có giường cho nha hoàn trực đêm ngủ.

      Cố Thiền ngồi ngăn ngắn chiếc giường , bày ra tư thế của Vương phi nên có, nhận lấy cái quỳ của hai tú nữ.

      Lần đầu nàng chân chính lấy thân phận của Vương phi để làm việc, cảm giác vô cùng mới mẻ, vẫn chưa suy nghĩ kĩ việc trong Vương phủ có thâm cơ thiếp có gì thích hợp, trái lại tràn đầy phấn khởi quan sát hai người vừa đến.

      Hai tú nữ tên lần lượt là Vưu thị và Sở thị, người cũng như tên.

      Vưu thị mười bảy tuổi, dung mạo diễm lệ, dáng người hơi cao, vóc người đầy đặn, mỗi khi bước nơi cao vút trước ngực lại nẩy lên, nẩy đến Cố Thiền cũng hoa cả mắt, khuôn mặt tự chủ được đỏ bừng lên.

      May là trước khi ra gặp người Bích Lạc trang điểm lại cho nàng, lúc này có lớp phấn dày che lại sắc mặt, người bên ngoài thấy có gì bất thường.

      Sở thị mười sáu tuổi. dáng dấp thanh tú, xinh xắn lanh lợi, lúc chuyện giọng hơi , là có loại tư thái làm cho người khác thương .

      Cố Thiền biết năm trước Nguyên Hòa đế cũng đưa tú nữ vào Vương phủ, liền dặn dò Lý ma ma đối chiếu với tình hình lúc đó để sắp xếp cho hai người họ.

      Lý ma ma nhận lệnh mang hai người rời , Cố Thiền lại lần nữa khí thế ngất trời tập trung vào "việc lớn" bố trí gian phòng.

      Ban ngày vội vàng, có lòng để nghĩ đông nghĩ tây, đêm xuống lại như thế.

      Giơ lên đèn, phòng trong Tử Vận Sơn việc về cơ bản sắp xếp xong, mắt thấy muộn hơn giờ cơm hàng ngày gần nửa canh giờ.

      Từ sau khi thành hôn, mỗi ngày Cố Thiền đều ăn cơm cùng Hàn Thác, ngủ cùng giường, nghĩ rằng đó là chuyện đương nhiên, còn tưởng rằng Hàn Thác biết mình chuyển đến phòng ở Tử Vận Sơn viện mới đến đây, cho nên lệnh cho binh lính mời người ở Tam Khác đường.

      Ai biết đợi sắp được ba khắc binh lính mới trở về, "Vương gia bàn công với phụ tá, mời Vương phi dùng bữa trước, cần chờ người."

      Cố Thiền lẻ loi mình ăn cơm, càng ăn càng cảm thấy lạnh lẽo, càng ăn càng có khẩu vị, ràng chỉ là bát bình thường, bây giờ mới ăn được chưa đến nửa bát, mấy món ăn mang lên bao nhiêu lại mang xuống bấy nhiêu, cơ bản động đũa đến.

      Ăn cơm xong, rửa mặt mũi, lại đợi nửa canh giờ nữa, vẫn chưa thấy Hàn Thác trở về.

      Cố Thiền nằm xuống giường , có tâm trạng làm gì cả, chỉ ôm gối ngây người.

      Bích Lạc thấy bữa tối Cố Thiền ăn được ít, nên bảo nhà bếp làm mấy loại bánh ngọt bình thường nàng thích ăn mang đến.

      Đậu Hòa Lan vàng, Hạch đào hổ phách, Cửu Trọng cao, bánh bơ, trà Long Tĩnh, đều là màu sắc sáng mê người, nhìn thấy là thèm rỏ dãi, đặt chiếc bàn, Cố Thiền đưa tay ra là có thể với được, nhưng mà nàng nhìn cái cũng nhìn, đừng là ăn.

      Bích Linh cùng Bích Lạc trao đổi ánh mắt với nhau, lên trước khuyên nhủ "Vương phi, người ăn chút gì , sáng nay Lâm y chánh cũng , phải ăn đúng giờ, thể thích làm gì làm."

      " muốn ăn." Cố Thiền mềm nhũn câu, ôm gối thay đổi tư thế, lại "Ngươi lại xem xem có phải Vương gia còn bàn chuyện hay , nếu ngài ấy bàn xong việc mời ngài ấy về đây, nếu còn chưa xong cũng nhớ nhắn lại với Từ Cao Lục với ngài ấy ta chuyển đến đây rồi."

      Vào lúc này nàng sớm quên ngày hôm qua còn ý chí kiên định muốn hạn chế số lần Hàn Thác đến Tử Vận Sơn, chỉ muốn mau đến đây với nàng.

      Bích Linh nghe lời ra ngoài, ra đến hành lang đúng lúc gặp Giản ma ma.

      "Vương phi, cho dù bg bận việc đến đây được, người cũng phải ăn cơm ngon, nếu Vương gia biết được nhất định rất lo lắng." Bích Lạc còn khuyên nàng.

      "Nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng ăn cơm cùng ta." Cố Thiền , nàng cũng vô cùng hiểu tâm trạng của mình là như thế nào, bình thường luôn cảm thấy quấn người, bây giờ hiếm khi ở bên cạnh nàng lại thấy khó chịu, "Hơn nữa cũng qua giờ hợi, nên nghỉ ngơi, sao còn chưa đến đây."

      Giản ma ma lúc này bước vào cửa, nghe thấy câu này tiếp lời "Chuyện như này Vương phi phải rộng lượng, nếu Vương gia đến chỗ người khác ăn cơm cũng là chuyện bình thường, huống hồ hôm nay trong phủ còn có thêm hai người mới."

      Cố Thiền nháy mắt cái, ngây ngốc hồi lâu mới phản ứng lại được ý của Giản ma ma.

      " ở Tam Khác đường nghị ." Nàng phản bác.

      "Giản ma ma." Bích Lạc lên tiếng ngắt lời, trong lòng vô cùng bất mãn, đây mà là khuyên người sao, ra nàng cũng suy đoán đến việc này, nhưng mà nhìn bộ dáng của Cố Thiền làm sao dám nhắc đến chứ, chỉ sợ kích thích nàng, nghĩ rằng lại bị Giản ma ma thẳng ra như vậy.

      Giản ma ma đương nhiên tự cảm thấy mình có lý, thèm để ý lời ngăn cản của Bích Lạc, tiếp tục "Chia sẻ mưa móc (chính là chia nhau xxx đó) chính là lẽ tự nhiên, cho dù Vương gia đến phòng người khác Vương phi cũng phải khuyên Vương gia , vì khai chi tán diệp cho Hoàng gia cũng vì danh tiếng hiền đức của Vương phi."

      "… …"

      Cố Thiền giống như nghe thấy lời của Giản ma ma, vẫn kiên trì giải thích, chỉ là thanh cực thấp, ràng là đủ lòng tin, đến mấy chữ "sang phòng người khác" cuối cùng, miệng chỉ mấp máy phát ra thanh.

      Bích Lạc hiểu ý, giúp nàng "Đúng vậy, Vương gia người nghị , Vương gia gạt Vương phi."

      Đến phòng người khác cũng phải là chuyện thể để người khác biết, cần phải lừa gạt.

      Hơn nữa cho dù có lừa cũng để ma ma đến để vạch trần.

      "Vương phi, mất lòng, những gì lão nô đều vì muốn tốt cho Vương phi." Giản ma ma lại chịu thay đổi "Vương phi còn , phải hiểu chuyện, các ngươi là nha hoàn thân cận, cũng nên thuận theo tính tình Vương phi, nên khuyên người nhiều hơn…"

      " đến chỗ khác!" Cố Thiền đột nhiên cầm gối ném mặt đất, nhảy xuống dưới đất, ra bên ngoài "Nếu ngươi tin, ta tìm cho ngươi thấy…"

      Còn chưa xong người ra đến ngoài cửa.

      Bích Lạc trừng Giản ma ma cái, cầm lấy áo choàng giá đuổi theo "Vương phi, trời khuya lạnh…"

      hành lang cách trượng ( trượng Trung Quốc dài 3,33m) lại có chiếc đèn lồng, cho dù là ban đêm cũng sáng trưng, nhưng nhìn ra xa làm gì còn thấy bóng dáng Cố Thiền nữa.

      Bích Lạc gấp đến độ giậm chân, chỉ có thể tăng tốc đuổi theo.

      Tử Vận Sơn xây phòng ở núi, hành lang dựa núi nhấp nhô, lúc cao lúc thấp, tất cả đều là bậc thang.

      Cố Thiền chạy chân chạm đất.

      Trong đầu nhảy qua nhảy lại tất cả những chuyện Hàn Thác từng làm vì nàng.

      Nàng muốn.

      muốn cũng làm những chuyện đấy với người khác.

      đối với nàng dịu dàng nàng biết.

      Nàng muốn chia sẻ dịu dàng này cho người khác.

      Đây là đạo lý sao?

      Đây là hiền lương thục đức sao?

      Cố Thiền biết.

      Nhưng mà vừa nghĩ đến tắm cùng người khác, thân mật hôn lên tóc người khác, thậm chí bón cho người khác ăn nàng liền khổ sở chịu được.

      Vóc dáng của Vưu thị và Sở thị lướt qua trong đầu nàng.

      người vưu vật trời xinh, người điềm đạm đáng , có phải nam nhân cũng thích ?

      Bọn đối với các nàng ấy dịu dàng hơn ?

      Hàn Thác như vậy đâu.

      phải , là tự cầu xin Hoàng đế tứ hôn sao?

      Nàng muốn gả cho , trực tiếp từ chối còn làm như vậy, phải thể rất đế ý đến nàng sao?

      Cố Thiền biết mình bị làm sao, những chuyện Giản ma ma nàng đều hiểu, kiếp trước lsuc Hàn Thác nạp phi nàng cảm thấy gì cả, trái lại còn có cảm giác vui vẻ.

      Tại sao?

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 58:

      Editor: huyetsacthiensu

      Hàn Thác là vô cùng bận rộn.

      Những chuyện khác đến, chỉ riêng chuyện quân này.

      tháng trước tiếp nhận quân đội ở biên cương của Sở vương, hơn nữa cũng có quân đội cũ cho nên bây giờ lượng công việc còn tăng lên gấp đôi.

      Nhưng mỗi ngày chỉ có mười hai canh giờ, người phải làm bằng sắt, cần ăn ngủ, còn phải dành thời gian cho tiểu kiều thê nhà mình.

      Cho nên thời gian có chút đủ dùng.

      Vốn ngày hôm nay trừ những việc cần làm thường ngày còn hai lần phải nghị , đều liên quan đến việc phải rời nhà xa.

      Tháng mười lịch giành được chiến thắng trước Thát Đát, theo quy định phải biên cương bố trí lực lượng phòng thủ, chỉ là Hàn Thác vẫn ở lại kinh thành, sau đó lại trì hoãn thời gian dài, bây giờ thể kéo dài chuyện này thêm được nữa, phải nhanh chóng xuất phát.

      Đây là chuyện.

      Chuyện thứ hai liên quan đến lực lượng phòng thủ nơi giao nhau giữa Đại Ân và Ngoã Lạt (thời Minh chỉ các bộ tộc ở Tây Mông Cổ, bao gồm phía bắc Tân Cương, Trung Quốc và phía Tây nước Mông Cổ ngày nay) tiếp nhận của Sở vương. Liên quan đến việc có cần bố trí lại lực lượng canh phòng hay , chờ chuyến đến đó, quên thuộc địa hình nơi đó mới có thê quyết định. Lần này chủ yếu là gặp mặt thuộc hạ cũ của Sở vương, nghe bọn họ báo cáo chút. Tuy rằng nhiều vấn đề biết thông qua công văn, nhưng rất nhiều chuyện vẫn cần gặp mặt trao đổi.

      Cho nên lần nghị thứ hai vô cùng tốn thời gian.

      Đợi đến lúc cuối cùng nghị cũng xong, quyết định ngày khởi hành mới phát qua giờ hợi.

      Hàn Thác nhớ đến canh giờ trước Cố Thiền cho người đến mời mình về ăn cơm, khi đó được lại muốn nàng bị đói nên nàng ăn trước đừng chờ mình.

      Cũng biết là có mình canh chừng nàng ăn được bao nhiêu.

      Bên nhau sớm chiều hơn tháng, Hàn Thác có thể biết Cố Thiền kén chọn như thế nào, chỉ cần hơi hợp khẩu vị đụng đũa, cũng khó trách lúc trước nhạc phụ đại nhân qua loa mà mời đầu bếp từ bên ngoài về.

      Nghĩ như vậy, người cũng đến Tam Khác đường.

      Từ Cao Lục bẩm báo buổi chiều Vương phi chuyển đến Tử Vận Sơn.

      Hàn Thác cũng hiểu ra sao, biết Cố Thiền ở Tam Khác đường có chỗ nào hài lòng.

      sắp xếp cho nàng ở đây, mục đích chủ yếu nhất là gần, có thể nhìn thấy nàng bất cứ lúc nào.

      Từ thư phòng đến phía sau nhà chính đến nửa chén trà, xử lý công vụ ở thư phòng thỉnh thoảng có thể rời đến nhìn nàng chút.

      Tử Vận Sơn tuy chỉ cách Tam Khác đường có cái sân nhưng cũng mất hơn khắc, hơn nữa đấy là còn bước nhanh.

      Nếu dịp nào bận rộn như hôm nay, cũng chỉ có thể đợi sau khi làm xong tất cả mọi thứ mới có thể tìm nàng.

      Từ Cao Lục cầm đèn lồng phía trước, Hàn Thác phía sau, phía sau nữa có tám nội thị theo, chia nhau cầm quần áo, đồ dùng hằng ngày của , đoàn người lũ lượt về hướng Tử Vận Sơn.

      được nửa đường, Hàn Thác sờ sờ bụng, cảm thấy hơi đói bụng, còn chưa dùng cơm nữa, liền dặn dò người hầu chuẩn bị bữa khuya.

      qua cầu trúc, qua tấm phù điêu, xa xa thấy Thùy Hoa môn của Tử Vận Sơn, chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi bén nhọn vang lên, Từ Cao Lục bị dọa suýt nữa làm rơi đèn lồng xuống đất.

      Hàn Thác nhíu mày, bước chân nhanh hơn.

      Lại gần chút nữa lại nghe thấy giọng nữ vang lên "Tiểu thư, người đừng làm nô tì sợ, người mau tỉnh lại …"

      Sau đó là tiếng khóc rưng rức, rất nhanh lại biến thành tiếng nghẹn ngào quát tháo "Có ai ? Mau đến đây! Vương phi bị thương rồi!"

      Lúc này Từ Cao Lục bị rơi cả đèn lồng xuống đất, có điều phải do ném mà là bị Hàn Thác đột nhiên đẩy ra chạy vượt lên trước va vào,

      quay đầu nhặt lên mà chạy theo Hàn Thác.

      Tiến vào Thùy Hoa môn, nhìn thấy bls ngồi quỳ chân ở thềm đá cuối hành lang, trong ngực ôm mặc áo tím phải Cố Thiền là ai.

      Hàn Thác xông về phía trước, ôm ngang người Cố Thiền lên, hai mắt nàng nhắm chặt, thái dương có máu, nhìn thấy liền bị sợ mất mật, tức giận quát lên "Nhanh tìm Lâm Nhạc Thiện đến đây!"

      xong ôm Cố Thiền nhanh lên bước thềm đá, chạy nhanh về phòng chính.

      ***

      Lâm Nhạc Thiện trong phòng vừa tắt nến chui vào trong chăn, cửa lại bị gõ ầm ầm giống lúc sáng.

      vô cùng bất đắc dĩ đứng dậy khoác áo, chui vào trong chăn.

      Người đến quả nhiên là nội thị thân cận của Vương gia, túm lấy Lâm Nhạc Thiện lôi ra ngoài, "Mau lên, Lâm y chánh, Vương phi bị thương rồi!"

      cũng biết nhất định lại là Vương phi!

      Lâm Nhạc Thiện đến Vươn phủ mấy năm, vẫn luôn vô cùng nhàn hạ, xưa nay chưa từng ngày phải khám bệnh hai lần.

      là y chánh, phải là đại phu có phẩm cấp, chỉ phụ trách xem bệnh cho chủ nhân.

      Vương gia thân thể khỏe mạnh, từ lúc đến đây còn chưa thấy Vương gia bị bệnh lần nào, chỉ cần tháng chẩn mạch bình an lần là được. Nếu gặp lúc Vương gia dẫn quân xuất chinh, lần đến nửa năm, lại cần theo, ở trong Vương phủ ăn uống, xem sách thuốc, chơi cờ vây, cho cá ăn, chăm sóc hoa cỏ, ngân lượng vẫn được nhận thiếu chút nào, biết có bao nhiêu nhàn hạ.

      Xem ra sau khi Tân Vương phi đến, những ngày tháng thần tiên của sắp kết thúc rồi…

      ***

      "… Những vết thương còn lại đều quá đáng lo, chỉ là cái trán bị vết thương ngoài da, thần có thuốc trị thương, để lại sẹo, ảnh hưởng đến khuôn mặt…"

      Lâm Nhạc Thiện từ tốn .

      Dưới góc nhìn của , Vương phi như vậy là rất may mắn, bị ngã từ nơi cao như vậy xuống mà lại chỉ bị thương ngoài da.

      Đương nhiên, Lâm Nhạc Thiện thể kiểm tra vết thương người cho Cố Thiền, là do Hàn Thác tự mình kiểm ra, Lâm Nhạc Thiện cũng lo lắng chẩn đoán sai chuyện như vậy.

      "… Chỉ là bị ngã từ cao xuống, đầu khó tránh bị chấn động, bệnh này phát tác ngay lập tức, phải quan sát thêm hai ngày mới có thể đưa ra kết luận chính xác."

      Lúc này Cố Thiền tỉnh lại cho nên Lâm Nhạc Thiện cũng lo lắng lắm.

      Nếu bị chấn thương ở đầu, phần nhiều là bị hôn mê bất tỉnh.

      trò chuyện qua loa vài câu với Cố Thiền, thấy ngôn ngữ của nàng ràng, suy nghĩ ràng, cũng có cảm giác choáng váng đầu óc. Trong lòng nghĩ có chuyện gì cả.

      Lâm Nhạc Thiện chỉ xuất phát từ thói quen cẩn thận của đại phu nên mới cần quan sát thêm hai ngày nữa.

      Hàn Thác ra lệnh Từ Cao Lục ngủ ở phòng bên cạnh có tình huống gì xảy ra còn có thể nhanh chóng xử lý.

      Chờ bọn hạ nhân đều lui ra ngoài, chỉ còn Hàn Thác và Cố Thiền, lúc này mới hỏi nàng "Rốc cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao mang theo người nào chạy ra ngoài, tại sao lại lại lung tung hành lang?"

      ra Hàn Thác hỏi được đáp án từ chỗ Bích Lạc, nhưng vẫn muốn nghe chính Cố Thiền .

      Cố Thiền ôm đầu gối ngồi ở giường, cái trán bị quấn băng, vành mắt đỏ lên, lỗ tai cũng hạ xuống, lộ ra dáng vẻ nho nắm làm cho người thương.

      Đổi lại là bình thường, Hàn Thác sớm ôm người vào trong lòng, nhưng hôm nay chỉ đứng trước giường nhìn nàng, chờ nàng trả lời câu hỏi của .

      Cố Thiền ngầng đầu lên nhìn , trong đôi mắt nhanh chóng dâng lên hơi nước, trước khi nước mắt kịp rơi xuống, đột nhiên quỳ chân, nhào lên ôm Hàn Thác, khuôn mặt nhắn vùi vào hõm vai , nghẹn ngào "Ta muốn."

      "Nàng muốn cái gì?" Hàn Thác lại ôm ngược lại nàng.

      " muốn chàng theo người khác…" Cố Thiền xong, nước mắt rơi xuống vạt áo ở bả vai .

      Nước mắt rất nhanh thấm ướt lớp vải mỏng manh, cảm giác ẩm ướt này khiến Hàn Thác mềm lòng mấy phần, giọng điệu cũng nhàng theo " phải ta ta nghị sao, tại sao lại tin ta? Hay là cái ma ma kia làm cho nàng tin tưởng hơn người phu quân là ta đây sao?"

      Cố Thiền ngẩng đầu nhìn thẳng , cái miệng nhắn đóng mở hai lần mới " phải…"

      Nàng oan ức cúi thấp đầu "Chỉ là ta cảm thấy khổ sở, vừa nghĩ đến… Vừa nghĩ đến nếu Vương gia đối với người khác giống như từng đối với ta, ta cảm thấy khó chịu… Ta muốn…"

      đố kị, có ghen tuông, muốn độc chiếm, đó là biểu quan tâm, ràng rằng nàng có tình ý với .

      Trong lòng Hàn Thác như nở hoa, nhưng mặt vẫn sa sầm, đàng hoàng trịnh trọng hỏi "Vậy nàng muốn ta làm sao bây giờ?"

      Cố Thiền trầm thấp lẩm bẩm câu, đến mức như phát ra thanh.

      Có điều, Hàn Thác vẫn nghe rất ràng.

      Nàng chính là "Có thể muốn chàng theo người khác ?"

      "Được!" đáp.

      Hàn Thác quá thoải mái làm cho Cố Thiền khó có thể tin, " sao?"

      "Ta lừa nàng bao giờ chưa?" hỏi.

      Cố Thiền vô cùng nghiêm túc suy nghĩ lúc, sau đó nghiêm túc lắc đầu.

      "Vậy phải được rồi sao." Hàn Thác vò vò đỉnh đầu nàng.

      Cố Thiền cười cười, lần thứ hai nhào vào người , bởi vì được nhân nhượng mà tiến thêm bước cầu "Vậy mỗi bữa chàng phải ăn cơm với ta, người ăn cơm cảm giác tốt."

      "Ừ, nàng chuyển đến đây, cách ta xa như vậy, bận rộn kịp lại làm thế nào bây giờ? Lại chuyển về Tam Khác đường được ?" Hàn Thác nhân cơ hội dụ dỗ.

      nghĩ đến tâm tư của nàng, nếu nàng muốn, đương nhiên cưỡng ép, nhưng vẫn muốn tranh thủ lần, còn nữa, phải tìm hiểu xem vì sao nàng lại muốn chuyển đến đây.

      "Nhưng mà…" Cố Thiền do dự "Giản ma ma , phân viện ở là quy tắc nhất định phải tuân thủ, ngay cả Hoàng đế Hoàng hậu cũng thể vi phạm…"

      Chỉ có như vậy thôi sao?

      Hàn Thác quá tin tưởng, đầu của nàng nếu như tuân thủ những lễ tiết cổ hủ như vậy, lúc trước mình cưỡi ngựa với mình, lại bị mình ôm, còn có tiếp xúc da thị, sao còn có thể từ chối mình liên tiếp như vậy chứ.

      "Giản ma ma còn cái gì?" chẳng muốn khách sáo nữa, hỏi thẳng.

      Cố Thiền buông hai tay ra, lại ngồi ở giường, ôm lấy đầu gối, cúi đầu xuống, khôi phục tư thế ban đầu, ràng là muốn trả lời.

      Hàn Thác ngồi xuống bên giường, đưa cánh tay ra ôm lấy nàng kéo nàng ngồi lên chân mình, nắm cằm nàng ngẩng đầu lên "Chúng ta là phu thê, nàng có tâm gì, suy nghĩ gì, có chuyện gì vui vẻ, hoặc có gì bị ủy khuất, bất kể là chuyện gì, cũng có thể cho ta biết. Những chuyện có liên quan đến nàng ta đều muốn biết."

      "Bà ta còn …" ràng là Cố Thiền thả lỏng nhưng vẫn còn ấp úng, cuối cùng coi như cũng lên tiếng " ta lấy nhan sắc hầu hạ người, làm Vương phi thể như vậy, nếu chính là nữ tử đứng đắn…" xong từ cuối lại cúi đầu.

      Lúc Hàn Thác nghe được câu lấy sắc hầu hạ người nhịn được bật cười, chờ nghe đến vế sau muốn đánh người rồi. Đương nhiên là đánh GIản ma ma kia, còn dám quản cả chuyện phòng the của Tĩnh vương .

      "Nàng có cảm thấy bà ta đúng ?"

      Cố Thiền giọng "Có chút đạo lý."

      "Đạo lý có đạo lý, chỉ có điều…" Hàn Thác có ý nửa, quan sát phản ứng của Cố Thiền.

      Quả nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn , hỏi "Tuy nhiên làm sao? Chàng cảm thấy bà ta đúng sao?"

      Hàn Thác lạnh nhạt "Giản ma ma cả đời lấy chồng, những đạo lý giữa phu thê này bà ta đều là đọc được sách. Đạo lý sách tất nhiên là đúng, chỉ có điều hơi phiến diện, chỉ là thê nên làm gì, nhưng lại phu thê nên làm sao. Giống như dẫn binh đánh giặc, nếu như có thể có thể kết hợp giữa lý thuyết sách và kinh nghiệm thực chiến, đó mới là làm ít mà hiệu quả nhiều, là đạo lý quyết định việc đánh đâu thắng đó.

      Cố Thiền như hiểu như , nghiêng đầu suy nghĩ chút, mới "Vậy phu quân cần làm gì?"

      Hàn Thác bên tai nàng câu.

      Trong nháy mắt mặt Cố Thiền đỏ bừng lên.

      Hàn Thác thừa thắng xông lên " thê tử hiền lương đương nhiên nên lấy nhu cầu của phu quân làm đầu, hết sức thỏa mãn phu quân, có đúng ? Nếu như mực tự mình nghĩ là đương nhiên, mà quên mất nhu cầu của phu quân, còn có thể coi là thê tử sao?"

      Cố Thiền lắc đầu.

      "Cho nên, những điều Giản ma ma chỉ là những lý luận suông, phải đạo giữa phu thê , biết , nếu như nàng nghe theo hỏng. Hàn Thác bám sát buông, muốn lần quyết định.

      "Ta muốn nghe bà ta…" Cố Thiền ngập ngừng "Ta ghét bà ta, bà ta … Ta nên chủ động để chàng tìm người khác… Ta muốn."

      Đối với hành vi "Kể tội" sau lưng người khác như này, nàng có chút quen, nhưng sau khi xong, cảm thấy trong lòng dỡ xuống tảng đá nặng, cuối cùng cái gì cũng với Hàn Thác, còn che giấu.

      "Ta cũng cần." Hàn Thác học giọng điệu của nàng, "Chúng ta đều ghét bà ta, đưa bà ta nơi khác, cần tiếp tục nhìn thấy bà ta nữa, có được ?"

      Cố Thiền rất muốn gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn do dự "Bà ta do dì đưa đến, thể trả về."

      " sợ." Hàn Thác hôn lên gò má nàng "Chúng ta đưa bà ta đến Trang tử, để cho bà ta cách xa chúng ta, mẫu hậu cũng biết. Nàng cũng cần ra mặt, để ta xử lý."

      Đối với người do Ninh Hoàng hậu đưa đến, cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ, Hàn Thác đều có hảo cảm, đặc biệt là lão thái bà như này tạo thành ảnh hưởng với Cố Thiền, tuyệt đối thể giữ lại.

      Hàn Thác phải Cố Thiền, căn bản tin Ninh hoàng hậu có lòng tốt, cũng tin bà ta có lòng tốt trơ mắt nhìn và Cố Thiền cầm sắt hài hòa, qua lai thân mật với Cố gia, còn định chủ động ra tay, nhưng lòng thả người dù sao cũng phải có.

      Hiếm khi GIản ma ma tự mình gây ra chuyện, cơ hội tốt như vậy đương nhiên thể bỏ qua.

      Cố Thiền cuối cùng gật gật đầu, yên tâm dựa vào lồng ngực .

      Hàn Thác sao lại tốt như vậy chứ?

      Làm sao bây giờ, hình như nàng còn thích hơn lúc sáng.

      thích?

      Từ này lặp lại lần trong đầu nàng.

      Cố Thiền đột nhiên có chút bối rối.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :