1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh đến cùng rạng đông - Mạch Ngôn Xuyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 42


      xoay người lại để đối mặt với mình, Tần Đường ôm lấy cổ : “Em , mạng của , là của em.”

      Tưởng Xuyên rũ mắt nhìn , ánh mắt thâm trầm.

      Ánh mắt Tần Đường mềm mại nhìn thẳng vào mắt , mang theo kiên định thành lời khiến trong nháy mắt lại cảm thấy vô cùng chua xót, hầu kết trượt lên trượt xuống vài cái, cuối cùng chỉ hôn lên trán , cười : “ phải rồi sao? Có chết cũng phải chết người em mà.”

      Sắc hồng mặt Tần Đường vẫn chưa rút hết, đầu khẽ cọ lên bả vai , vô cùng nghe lời: “Được.”

      Như thế nào cũng được, chỉ cần để ở trong lòng, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng nghĩ đến đầu tiên, thế là được rồi.

      “Được?” cười, giọng trầm thấp: “Đây là em nhé.”

      Giây tiếp theo liền lật người đè lên người , cúi đầu hôn xuống.

      Tần Đường lập tức vặn vẹo cơ thể: “ thoải mái….”

      Tưởng Xuyên nhìn , tay khẽ nhéo lỗ tai : “Chỗ nào thoải mái? Lúc nãy phải còn kêu đền mềm cả người sao?”

      Tần Đường đỏ mặt: “Cả người đều thoải mái.”

      Trải qua hồi cao trào sung sướng, cả người đều cảm thấy đau nhức vô lực, lại còn ướt đẫm mồ hôi, thế nào cũng thấy thoải mái hết.

      Tưởng Xuyên ôm .

      Tần Đường có thể cảm nhận được phần lông bụng thô ráp của cọ vào bụng mình, thân thể khẽ cứng lại nhìn . lát sau Tưởng Xuyên xuống giường mặc quần vào, sau đó lấy khăn tắm bao lại, bế ngang lên: “Được rồi, tắm nào.”

      Cửa vừa mở ra ánh trăng liền ồ ạt tràn vào.

      Tần Đường nằm trong ngực , vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh trăng.

      Đêm nay ánh trăng rất đẹp. bế ra ngoài, Tần Đường nhìn bản thân đắm chìm trong ánh trăng chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ, cẳng chân trơn bóng khẽ đung đưa, đầu ngón chân cuộn lại, giọng thúc giục: “ nhanh lên….”

      Nếu có người thấy xấu hổ chết mất.

      Tưởng Xuyên cười : “Sợ cái gì chứ? có ai mà.”

      giục : “Nhỡ may có sao….”

      vẫn bất động. Tần Đường lại giục: “Nhanh lên …”

      Giọng rất , chỉ sợ người khác nghe được.

      Tưởng Xuyên theo ý , sải những bước chân rất lớn, nhanh chóng bế vào phòng tắm.

      Bình thường Tần Đường cũng thấy phòng tắm , nhưng lần này là Tưởng Xuyên bế vào, thân hình to lớn của dán sát vào khiến gian trong nháy mắt trở nên vô cùng chật chội. mở vòi sen lên giúp tắm rửa. Thân thể rất nóng mà sau lưng lại dán vào vách tường gạch men sứ lạnh ngắt, nóng lạnh khiến cảm thấy rất khó chịu.

      Mất cả nửa ngày Tưởng Xuyên mới tắm xong cho , cất lại vòi sen vào chỗ cũ, “Tắm sạch chưa?”

      Tần Đường gật đầu: “Ừ…”

      lặp lại lần nữa: “Tắm sạch chưa?”

      Thân thể đột nhiên bị vật chạm chút, Tần Đương giật mình theo bản năng cúi đầu nhìn xuống.

      Trong màn hơi nước mờ mịt, đồ vật kia vẫn rũ xuống, lúc đó cũng nhìn kĩ, cho nên sau khi do dự vài giây, liền chậm rãi đưa tay xuống, cầm lấy nó. Sau đó nó đột nhiên nảy lên cái, bị giật mình lập tức buông tay ra. Tưởng Xuyên thở nặng nề cúi đầu cắn lỗ tai , bế xốc lên đè lên tường, nhấc hai chân lên đặt ở eo mình.

      Tần Đường cong chân kẹp chặt lấy eo , ánh mắt như nước, mềm mại như con thú .

      Tưởng Xuyên cắn chặt răng, như thế này sao mà nhịn được chứ?

      Tiếng nước chảy ào ào che khuất mọi thanh khác.

      ………

      Tưởng Xuyên bế người trở về. rúc trong ngực , ôm chặt lấy , nhắm mắt lại, sau đó liền ngủ thiếp .

      Tưởng Xuyên vén mấy lọn tóc mai lộn xộn của ra sau tai, lúc chạm đến tai liền khẽ nhéo, sau đó nhìn chăm chú.

      Thân thể được thoả mãn, nhưng lý trí lại là mảnh trống rỗng hư vô.

      Suốt ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên có cảm giác này.

      lúc lâu sau, xuống giường, lấy bao thuốc trong ngăn tủ rồi ra khỏi phòng, dựa vào lan can hút hai điếu thuốc.

      muốn hút điếu thứ ba, dường như lại nghĩ đến điều gì đó liền cất thuốc , tự giễu cắn môi dưới. lại còn ghen tỵ với người chết làm gì cơ chứ? rất điều Tần Đường muốn là cái gì, cũng biết điều mà bản thân muốn là gì.

      cho là được. Người phụ nữ của , trước sau gì tất cả thân thể và trái tim của rồi cũng thuộc về mà thôi.

      Lúc trở lại giường, Tần Đường như cảm nhận độ ấm áp từ , chủ động dựa vào.

      Tưởng Xuyên lại khẽ nhéo tai , ôm vào lòng, sau đó tắt đèn.

      ……

      Sáng hôm sau, khi Tần Đường tỉnh lại Tưởng Xuyên còn ở bên cạnh nữa.

      Điện thoại và máy ảnh của vẫn đặt ở bàn, thò tay lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, hơn 10h rồi.

      Vội vàng xốc chăn lên, nhưng cơ thể vừa động cái liền cảm thấy đau mỏi toàn thân.

      ngồi ở giường ngây người lúc lâu. thực “làm”, thực “làm” với Tưởng Xuyên rồi.

      bay từ Bắc Kinh đến Tây An, thực “làm” chuyện này rồi.

      Tần Đường cúi đầu, nhìn hình xăm tay phải.

      “Trần Kính Sinh, xăm hình có phải đau lắm ? Em hơi sợ…..”

      “Vậy dẫn em đến bệnh viện thẩm mỹ thử xem nhé?”

      “Bệnh viện thẩm mỹ cũng thể chữa khỏi hoàn toàn cho em được. Em….em nghĩ…..”

      “Mà thôi thôi, em sợ đau nữa đâu.”


      …..

      Bốn năm trước, muốn dùng bản thân mình để đổi lấy Trần Kính Sinh.

      Nhưng Trần Kính Sinh cần.

      Bốn năm sau, lại dùng chính bản thân mình để đổi Tưởng Xuyên.

      cúi đầu, ngón tay vuốt ve ga trải giường của , gối của , chăn của . Mọi chuyện tối hôm qua, vẫn nhớ vô cùng ràng.

      phải nhất thời xúc động.

      Căn môi mặc lại quần áo, sửa sang lại đầu tóc, lại cúi đầu nhìn về phía ga trải giường lộn xộn và vết đỏ sậm ràng kia, bên tai ửng đỏ. nghĩ nghĩ lúc, cuối cùng vẫn quyết định để cho Tưởng Xuyên xử lý chúng.

      Ôm điện thoại và máy ảnh tới cửa, lặng lẽ mở cửa ra. A Khởi và Tiểu Bạch ở trong sân sửa lại hàng rào, trong sân còn có chiếc xe tải đỗ.

      về phòng kiểu gì đây?

      Nghĩ nghĩ lát, kéo váy lên rồi khom lưng lén lút về phía đầu hành lang bên kia.

      Nhưng mới được nửa, trước mặt liền nhiều hơn đôi giày nam.

      ngây người chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn.

      Tưởng Xuyên buồn cười nhìn : “Em chơi trò gì thế?”

      Tần Đường: “........”

      nhìn thoáng qua cầu thang bên kia, lại nhìn về phía trong sân thấy có ai để ý bên này liền chậm rãi đứng thẳng dậy, cũng nhìn Tưởng Xuyên lấy cái, thản nhiên lướt qua về phòng mình.

      Tưởng Xuyên liếm môi, quay đầu lại nhìn, khẽ cười.

      Tần Đường ở trong phòng mình lăn qua lăn lại lúc, bụng liền kêu “ục ục” kháng nghị.

      Dì Quế đẩy xe bán đồ ăn sáng về, liền tới hỏi: “Dì Quế, còn bánh bao ạ?”

      Tiểu Thành : “Còn ạ. Lúc sáng Tưởng để lại phần, vẫn để ở trong lồng hấp cho ấm đó. Để em lấy cho chị.”

      Sau đó cậu ta liền lăng xăng chạy tới phòng bếp.

      Tần Đường cười cái, gặm hai cái bánh bao, lại uống thêm ly sữa bò, xong liền ra sân giúp đỡ mọi người.

      A Khởi mỉm cười nhìn : “Chị Tần Đường, từ khi chị lên đây rất ít khi thấy chị dậy muộn, em còn tưởng chị ốm cơ.”

      Tần Đường có chút ngượng ngùng, chỉ cười khan hai tiếng.

      Tiểu Bạch xoa bụng: “Hôm nay em dậy sớm, sáng mới ăn có hai cái bánh bao nên bây giờ lại đói rồi. biết trưa nay ăn gì đây?”

      “Dì Quế chợ về rồi, tôi thấy có cá đó.”

      “Vậy để tôi vào giúp dì ấy chút, như thế có thể ăn cơm sớm hơn rồi.”

      Hai vừa nhắc đến ăn liền lập tức hăng hái, chút chậm trễ rời . Tần Đường ở bên cạnh nghe, vừa nâng mắt lên liền thấy ở đằng cửa xuất bóng người, dáng người cao gầy, thành thục, gợi cảm.

      Tần Đường sửng sốt, sao Lộ Toa lại tới đây?

      Lộ Toa thấy cũng hơi ngây người lúc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười với : “Tần tiểu thư, ngờ cũng đến. đến tối qua à?”

      Tần Đường vừa nghe liền biết Lộ Toa đến nghĩa trạm trước , còn trước bao lâu biết.

      Tần Đường cười: “Ừ.”

      Lộ Toa cũng cười: “Tối hôm qua có chút xã giao hơi muộn nên về. ngờ hôm nay về lại có thể gặp được người quen.”

      A Khởi xoa tay, cười nhìn hai người: “Chị Tần Đường, ra chị cũng quen chị Lộ Toa sao?”

      “Ừ.” Tần Đường : “ từng làm việc chung.”

      “À.” A Khởi cười: “Vậy để em với dì Quế, nấu thêm cơm cho chị ấy.”

      Tiểu Bạch: “Tôi giúp hai người.”

      Trong sân liền chỉ còn lại Tần Đường và Lộ Toa. Lộ Toa cười: “Tôi lên phòng thay quần áo.”

      Tần Đường gật đầu, gì.

      lát sau, cảm giác có ánh mắt nhìn mình từ phía sau, liền xoay người lại. Là Tưởng Xuyên đứng ở cửa phòng khách, nhìn .

      Tần Đường trừng mắt liếc nhìn cái, sau đó lạnh nhạt quay đầu lại, ngồi ghế, tay dùng sức xé vỏ túi. Tiểu Thành lẻn tới trước mặt : “Chị Tần Đường, mấy chuyện này cần chị làm đâu. Chị nghỉ ngơi .”

      Tần Đường ngẩng đầu nhìn cậu ta, hỏi thẳng: “Lộ Toa đến đây bao lâu rồi?”

      Việc này cũng lâu rồi nên Tiểu Thành cũng nhớ , nhíu mày nghĩ ngợi, rồi đột nhiên vỗ đùi : “Ngay sau hôm Tưởng về đó.”

      Ngay sau hôm trở về ư……….

      Tần Đường: “Chắc ?”

      Tiểu Thành: “Chắc mà, em có nhớ nhầm đâu.”

      Tần Đường: “Được, chị biết rồi.”

      Dặn cần tới, vậy mà quay đầu cái bạn tới rồi.

      Tối hôm qua lúc tới, thậm chí còn giận.

      Tần Đường cắn môi, im lặng gì.

      Cơm trưa nhanh chóng làm xong, dì Quế ra gọi mọi người vào ăn cơm. Tưởng Xuyên để trống vị trí bên cạnh mình, Lữ An cũng rất thức thời ngồi xuống, Tần Đường liếc nhìn cái, liền ngồi xuống cạnh A Khởi, Lộ Toa cười tiếng, liền qua vị trí kia ngồi.

      Lộ Toa nhìn Tần Đường: “Tần Đường, lần này tới đây là vì buổi đấu giá kia đúng ?”

      Tần Đường: “Ừ.”

      Tưởng Xuyên uống nước, khẽ nhìn về phía .

      Lộ Toa cười: “Còn mấy ngày nữa mới tới buổi đấu giá. Tôi nghĩ là tới sớm vậy đâu.”

      Vẻ mặt Tần Đường lạnh nhạt: “Trước kia từng ở lại tại nghĩa trạm khoảng thời gian, còn có số việc, cũng muốn thăm mấy người dì Quế và A Khởi luôn.”

      Dì Quế và A Khởi đều nhịn được mà nở nụ cười vui vẻ.

      Lộ Toa dư quang liếc về phía Tưởng Xuyên, thấy vẫn thản nhiên ăn cơm.

      Bầu khí bàn ăn chợt trở nên quái dị. Lữ An cảm thấy cả bữa cơm đều bị phá hỏng rồi, nhanh chóng mở miệng: “A Khởi, đợi lát nữa mua chút trái cây về nhé.”

      A Khởi gật đầu “Vâng ạ.”

      Tần Đường : “Đợi lát nữa chị với em.”

      A Khởi cười: “Được ạ.”

      Tiểu Bạch: “Tôi cũng .”

      A Khởi: “Được, vậy chúng ta cùng .”

      Sau khi ăn xong, Tưởng Xuyên muốn tìm cơ hội chuyện với Tần Đường, nhưng nương kia đến ánh mắt cũng thèm cho , lên lầu lấy túi rồi mua hoa quả với A Khởi.

      Lộ Toa thấy Tần Đường ở phòng phía Tây của tầng hai, nhìn về phía Tưởng Xuyên, cười: “Sao? Còn đuổi theo à?”

      Tưởng Xuyên liếc nhìn ta cái: “Có ý gì?”

      Sắc mắt Lộ Toa đổi, bật lửa, chậm rãi châm thuốc: “Chính là phục thôi.”

      Vẻ mặt Tưởng Xuyên nhàn nhạt: “ phục hay cũng chẳng sao. ấy giống .”

      Sắc mặt Lộ Toa khẽ biến.

      Tưởng Xuyên xa, lên xe cùng Lữ An, đến công ty vận chuyển.

      đường có gọi cho Tần Đường lần, nhưng tắt máy.

      Tưởng Xuyên dựa người vào ghế, chậm rãi nở nụ cười. ngờ tiểu nương này máu ghen cũng ghê nha.
      tieunai691993, huyenlaw68, MaiAnhSF44 others thích bài này.

    2. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 43


      Tần Đường nhận lời mời, buổi chiều liền tới trung tâm triển lãm để xem ảnh chụp vật phẩm.

      Tào Nham nhìn chuẩn bị ra ngoài, bước đến: “Tần tiểu thư muốn ra ngoài à?”

      Tần Đường gật đầu: “Ừ.”

      Tào Nham cười: “Vậy tôi có thể cùng ? ngại chứ?”

      Tần Đường nhìn ta. Lần trước bị Triệu Kiến Hòa bắt cũng là ta cứu . Mọi người trong nghĩa trạm trừ và Tưởng Xuyên, có vẻ như ai biết ta cũng là cảnh sát cả. Tần Đường biết ta lại làm nhiệm vụ gì, nhưng sau khi suy nghĩ lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

      Tào Nham lái xe, Tần Đường hỏi: “ và Tưởng Xuyên là đồng nghiệp à?”

      Tưởng Xuyên bị tước cảnh tịch là chuyện bí mật, Tào Nham biết quan hệ của Tần Đường và Tưởng Xuyên nên lúc chuyện mang theo vài phần cẩn trọng: “Trước kia thôi.”

      “Trước kia thôi?” Tần Đường có chút .

      “Ừ, chúng tôi ở cùng đội.” Tào Nham .

      “À.”

      Tần Đường hỏi lại nữa.

      Đây là buổi đấu giá tư nhân nên có tuyên truyền hay quảng cáo gì cả, tất cả đều được tiến hành bí mật. Trung tâm triển lãm nằm trong khuôn viên của khu biệt thự ở vùng ngoại thành. Trong sân có vài chiếc siêu xe giá trị cả trăm vạn đỗ, vừa vặn hôm nay chiếc xe Tào Nham lái lại là chiếc xe Jeep đỏ của nghĩa trạm, đứng giữa dàn siêu xe, trông nó càng thêm tàn tạ.

      Nhân viên đón tiếp vẫn tiến lên, mãi cho đến khi Tần Đường bước xuống mới có người tiến tới, lên tiếng xin lỗi: “Tần tiểu thư, nếu đến nơi có thể gọi cho chúng tôi tiếng, chúng tôi cho lái xe tới khách sạn đón .”

      Tần Đường liếc nhìn ta cái: “ cần.”

      Người nọ lại liếc nhìn về chiếc xe thảm hại kia, rồi lại nhìn về phía Tào Nham, cười hỏi: “Vậy vị tiên sinh này là…..?”

      Tần Đường: “Bạn tôi.”

      Người nọ: “À à…...vậy mời hai vị vào trong.”

      Tào Nham tỏ ra có chuyện gì đằng sau Tần Đường, thậm chí xưng hô cũng đổi lại cách rất tự nhiên: “Tần Đường, nơi này tệ nha.”

      Con ngươi Tần Đường khẽ đảo, cười: “Cũng được.”

      Trong lòng lại thầm nghĩ, Tào Nham này rốt cuộc muốn làm gì thế?

      Thái độ của Tào Nham đối với đột nhiên trở nên thân thiết hơn hẳn trong khi hai người mới chỉ gặp mặt nhau có hai lần. Tần Đường cũng phối hợp với ta, thẳng vào trung tâm triển lãm.

      Buổi đấu giá lần này giống với đấu giá từ thiện.

      Đây là buổi đấu giá tư nhân, vật phẩm hiếm có , giá cả lại càng chẳng cần bàn.

      Đây là lần đầu tiên Tần Đường tham dự buổi đấu giá tư nhân. Ba thường xuyên được mời tới tham dự mấy buổi đấu giá kiểu này, thỉnh thoảng ông cũng chọn được vài món đồ như ý về làm quà cho mẹ .

      qua đại sảnh rộng lớn, tới cuối hành lang.

      Dọc theo hành lang đều có bảo vệ canh gác, vô cùng cẩn thận.

      Tần Đường vào, các vật phẩm đấu giá được bày ở giữa phòng, vừa vào là nhìn thấy. Tổng cộng chỉ có năm thứ, giá cả vô cùng xa xỉ.

      Tần Đường có hứng thú với mấy buổi đấu giá kiểu này cho lắm, cũng càng nghĩ tiêu tiền cho mấy thứ đồ vật này.

      Nhưng Tào Nham hình như lại rất hứng thú, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy món đồ kia.

      Phía sau truyền đến tiếng giày cao gót, dư quang của Tần Đường nhìn thoáng thấy làn váy đỏ phấp phới. Lộ Toa đến trước mặt : “Có hứng thú sao?”

      Việc Tần Đường tham gia buổi đấu giá hôm nay là chuyện ngoài ý muốn. Lộ Toa nhìn chằm chằm, muốn từ ánh mắt nhìn ra được điều gì đó. ta làm đấu giá viên nhiều năm, cho nên ngay từ lúc nhìn ánh mắt người mua có thể thấy được rốt cuộc đối phương có ý muốn cạnh tranh hay , sau đó chờ tới lúc đấu giá chính thức dẫn dắt đối phương, sau đó đẩy giá lên cao.

      ta là người phụ nữ, hơn nữa tính cách lại khôn khéo, dáng vẻ cũng rất đẹp, nên rất nhiều người đàn ông đều bị ta thu hút.

      Mấy năm nay, Lộ Toa lăn lộn trong giới đấu giá có chút tiếng tăm, hoàn toàn có thể hô mưa gọi gió.

      Ánh mắt Tần Đường quét về phía chiếc vòng Quý phi trong tủ kính, cười: “Cái vòng kia trông rất đẹp.”

      Lộ Toa nhìn thẳng vào mắt vài giây, mỉm cười : “Đúng là rất đẹp, giá cả cũng rất “đẹp” nữa.”

      Sau đó ta nhìn về phía Tào Nham, trong ánh mắt là tìm tòi nghiên cứu.

      Tần Đường : “ ta đưa tôi tới đây.”

      Lộ Toa: “ ra là như vậy à.”

      Tần Đường liếc nhìn ta cái: “ cần tiếp đón tôi.”

      Lộ Toa cười cười: “Được. Chúng ta dù sao cũng coi như là người quen, vậy tôi liền khách sáo với nữa. Có chuyện gì cứ tới tìm tôi.”

      Tần Đường gật đầu.

      Lộ Toa vừa xoay người, lập tức cất tiếng ôn nhu: “ Khôn, tới rồi sao?”

      Tần Đường theo bản năng quay đầu lại, thấy Lộ Toa nghênh đón người đấu giá được vật phẩm trị giá 1000 vạn ở hội đấu giá của An Nhất quỹ hôm đó, Khương Khôn. Đêm đó lúc An Nhất Quỹ tổ chức tiệc từ thiện, Khương Khôn trò chuyện với cha mẹ khá là vui vẻ.

      Ông ta cũng tham gia buổi tiệc đấu giá lần này?

      Khương Khôn cười: “Lộ Toa tiểu thư, chúng ta lại gặp lại rồi.”

      Lộ Toa mím môi cười, vũ mị lòng người: “Để em làm hướng dẫn cho .”

      Khương Khôn: “Vậy làm phiền rồi, Lộ Toa tiểu thư.”

      Sau khi Khương Khôn tiến lên phía trước nhìn thấy Tần Đường, ông ta dường như cũng cảm thấy kinh ngạc, cười : “Tần tiểu thư.”

      Tần Đường mỉm cười: “Khương tiên sinh.”

      Khương Khôn dường như hề có ý định trò chuyện thêm với , Lộ Toa thấy vậy liền đưa tay làm cái thủ thế, Khương Khôn liền về phía khối ngọc thạch được bày phía trước.

      Tần Đường liếc nhìn Tào Nham cái, thấy ánh mắt ta như có như liếc nhìn về phía Khương Khôn và Lộ Toa.

      : “Chúng ta thôi.”

      Tào Nham đáp trả bằng ánh mắt, “Được.”

      Hai người rời khỏi trung tâm triển lãm, người lúc trước tiếp đón bọn họ đưa bọn họ ra tới tận xe.

      Tào Nham vừa lái xe vừa chuyện phiếm: “ trước đây từng gặp Khương Khôn rồi à?”

      Tần Đường: “Gặp lần ở Bắc Kinh.”

      Tào Nham gật đầu tỏ vẻ biết, hỏi thêm gì nữa.

      Lúc trở lại nghĩa trạm là chạng vạng nhưng Tưởng Xuyên và Lữ An vẫn chưa về.

      Tần Đường chợt nhớ trong va ly vẫn còn ít đồ liền lên phòng, lúc xuống trong tay còn cầm theo mấy cái hộp, sau đó chia cho mọi người. Đây là vật kỉ niệm của buổi đấu giá hôm trước của An Nhất Quỹ, mang tới 10 cái tới đây.

      Vật kỉ niệm cũng phải thứ gì quý giá, chỉ đơn giản là món quà kỉ niệm mà thôi.

      Nhưng mọi người nhận được quà vẫn vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Tiểu Bạch, ấy nhìn Tần Đường cười tủm tỉm: “Chị Tần Đường, chị là tốt. Quay trở lại còn mang quà cho bọn em.”

      Tần Đường nở nụ cười đáp lại.

      Đúng lúc đó, Tưởng Xuyên và Lữ An cũng trở lại.

      Lữ An thấy trong tay mọi người đều cầm hộp quà tinh xảo, tò mò tới: “ cho mọi người cái gì thế? Tôi có phần ?”

      Trong tay Tần Đường còn dư lại hai hộp, đưa cho Lữ An hộp, “Quà kỉ niệm.”

      Tưởng Xuyên ràng là người to đùng đứng ở đó, nhưng lại bị hoàn toàn bơ .

      Tiểu Thành : “ Tưởng vẫn chưa có kìa.”

      Tần Đường nhìn về phía Tưởng Xuyên, mím môi lời nào.

      Trong tay vẫn còn hộp quà nhưng lại chịu đưa qua.

      Tưởng Xuyên đứng tại chỗ, ấn đường hơi nhíu lại.

      Bầu khí có chút quái dị, Tiểu Thành vò đầu: “A, em quên mất. Tháng trước vừa trở về từ Bắc Kinh, nhất định chị Tần Đường đưa cho rồi.”

      “Chưa đưa.” Tưởng Xuyên nhìn Tần Đường: “ ấy vẫn chưa đưa cho .”

      Tiểu Thành chỉ còn biết “a” tiếng, sau đó liền im lặng.

      Mấy người trẻ tuổi cũng sửng sốt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ. Cuối cùng Tần Đường vẫn đưa hộp quà cuối cùng trong tay mình cho Tưởng Xuyên.


      Bầu khí càng trở nên xấu hổ.

      Lữ An nhịn cười đến phát nghẹn, xoay người ra sân hút thuốc.

      Tần Đường lại làm như có chuyện gì, vào phòng khách : “A Khởi, hoa quả sáng nay em mua để đâu vậy?”

      A Khởi vội vàng đứng lên: “Ở trong tủ lạnh ạ. Để em lấy. Chị muốn ăn gì?”

      “Thanh long với nho.”

      “Được ạ.”

      A Khởi kéo Tiểu Bạch cùng, hai người cùng vào bếp rửa hoa quả.

      Tần Đường ngồi ghế sofa trong phòng khách, cúi đầu nghịch máy ảnh, hộp quà để ở trước mặt.

      Tưởng Xuyên đứng ở ngoài cửa, sắc mặt có chút thâm trầm. Tào Nham vệ sinh xong, thấy bầu khí rất thích hợp. Thoáng nhìn qua hộp quà trong tay Tiểu Thành, lại thấy ghế vẫn còn hai cái hộp như thế, liền hỏi: “Hộp gì thế?”

      Tiểu Thành đáp: “Chị Tần Đường tặng, mỗi người hộp.”

      Tào Nham nhướng mày: “Thế ư?”

      Tiểu Thành lấy trong hai cái hộp ghế lên: “Đây, cái này là chị Tần Đường tặng .”

      Tào Nham cười nhận lấy.

      Tưởng Xuyên xoay người ra sân hút thuốc với Lữ An.

      Tào Nham nhìn về phía Tưởng Xuyên: “Tên kia sao lại có vậy?”

      Tiểu Thành vội vàng đưa mắt ra hiệu, hạ giọng : “Ây da, cũng biết nữa….chị Tần Đường hình như thích ấy………”

      Tào Nham chợt cảm thấy hứng thú, ngồi xuống cái ghế đẩu bên cạnh: “ thích như thế nào cơ?”

      Tiểu Thành suy nghĩ lát, : “Chị Tần Đường vẫn luôn thích Tưởng.”

      Tào Nham nhướng mày: “ thế sao?”

      Tiểu Thành: “Dù sao chị Tần Đường cũng đối xử với bọn em dịu dàng hơn so với Tưởng rất nhiều.”

      Sau khi ăn xong, Tần Đường lại lên phòng.

      Tần Đường nhìn thoáng qua, rồi cũng lên theo.

      Ở chỗ rẽ của cầu thang, góc chết mà mọi người nhìn thấy được, Tưởng Xuyên đưa tay nắm lấy cổ tay . Tần Đường giãy ra được, quay đầu lại lườm . Tưởng Xuyên đè tường, cúi đầu nhìn : “Giận à?”

      Tần Đường ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt, đáy mắt còn có tia khổ sở.

      Tưởng Xuyên im lặng vài giây, định lên tiếng điện thoại của Tần Đường đổ chuông.

      Đợi cả nửa buổi, cuối cùng Tưởng Xuyên cũng thỏa hiệp buông ra, lùi lại đằng sau bước.

      Tần Đường liếc xéo cái nữa, sau đó mới bực bội xoay người lên lầu, lấy điện thoại ra xem. Người gọi là Chu Kỳ.

      đứng ở lan can, cất tiếng ôn nhu: “Sao thế?”

      Tưởng Xuyên vẫn đứng tại chỗ, đùa nghịch điếu thuốc là trong tay, nghe giọng trò chuyện, nhìn chăm chú vào bóng dáng .

      Vài phút sau, có tiếng giày cao gót vang lên.

      Ở nơi này, trừ Tần Đường, chỉ có Lộ Toa là giày cao gót.

      Tưởng Xuyên bật lửa châm thuốc, xoay người lại nhìn. Lộ Toa ngẩng đầu nhìn , đôi môi đỏ khẽ mỉm cười: “ đứng đây làm gì thế?”

      Tưởng Xuyên nhả ra ngụm khói: “ làm gì cả.”

      hành lang tầng hai, Tần Đường sớm quay đầu lại, điện thoại áp bên tai, dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn .

      Tưởng Xuyên hít hơi thuốc nữa, cũng nhìn thẳng vào mắt vài giây, sau đó xoay người xuống.

      Đáy mắt Lộ Toa hơi lạnh, thu lại nụ cười, lên phía trước hai bước, mặt đối mặt với Tần Đường. ta hơi nhướng mày, khẽ nở nụ cười, sau đó tao nhã bước lên tiếp.

      Khóe môi Tần Đường cong lên nụ cười nhàn nhạt, xoay người về phòng, hoàn toàn nghe Chu Kỳ gì ở đầu bên kia, đầu óc hỗn loạn, bắt đầu suy nghĩ miên man: rốt cuộc trong khoảng thời gian Lộ Toa và Tưởng Xuyên ở cùng nhau ở chỗ này giữa hai người có phát sinh chuyện gì .

      Lộ Toa nhìn theo bóng dáng Tần Đường, lộ ra nụ cười châm chọc.

      Lúc Tưởng Xuyên ra sân, Tào Nham vẫn ngồi xổm dưới tàng cây hút thuốc, đôi mắt nhìn chằm chằm hành lang tầng hai.

      Lộ Toa về phòng rồi, nhưng Tần Đường vẫn đứng đó nghe điện thoại. Gió đêm thổi tới, khoảng cách cũng hơi xa nên nghe gì, chỉ nghe được chất giọng nhàng truyền đến.

      Tào Nham hất cằm chỉ về phía Tần Đường: “ lại trêu chọc gì ấy thế?”

      Tưởng Xuyên: “Cái gì?”

      Tào Nham cười: “Tôi thấy Tần Đường đối xử với ai cũng rất hòa nhã, chỉ có với là luôn chưng ra khuôn mặt lạnh lùng. Có phải lại bắt nạt con nhà người ta ?”

      Tưởng Xuyên hút thuốc, nhớ dáng vẻ của tối hôm qua khi đứng ở cửa phòng mình, lại nhớ tới thân thể mềm mại kia của , cùng với chỗ ẩm ướt nóng ấm đến tiêu hồn kia, : “Hồi hôn ấy cái, ấy liền khóc đến long trời lở đất.”

      Tào Nham sửng sốt: “Cmn chứ! Còn như vậy mà biết giở trò lưu manh rồi sao? đúng, lúc phải ở tít tận trong núi sao? Sao lại quen biết với đại tiểu thư như ấy được?!”
      tieunai691993, Jo Ponyo, huyenlaw6843 others thích bài này.

    3. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Đúng rồi, các tình biết cách nào kiếm ruby nhanh hơn ? T hóng mãi ms đợi đc ebook bộ Cưới em rồi để e , cơ mà ebook tận 1500rb, h t còn chưa tích đc nửa biết phải làm sao h:062::062::062:
      levuongChôm chôm thích bài này.

    4. Xu trần

      Xu trần Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      79
      @seo-senpai edit nhanh cho mau hoàn, vừa có like vừa có thưởng chắc đủ á mem. Tui biết mỗi cách đó à! :yoyo60::yoyo60:

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      [​IMG]
      Chương 44

      Editor : Michellevn
      Beta : Hằng Lê

      Tưởng Xuyên nhớ tới tối qua ánh mắt hồng lên rên rỉcầu xin tha cho , mím môi liếm răng cửa, cảm thấy thận cũng nóng lên. Nửa ngày, chậm rãi nhả ra ngụm khói, giọng trầm trầm : " Là rất lưu manh đấy."

      Tào Nham đá cước, " nghe thử,khi còn như nào mà quen ấy ?"

      " ấy theo cha mẹ làm công ích,từng tới quê của tôi."

      Hai câu giải thích ràng.

      " Chậc." Tào Nham cảm thấy kỳ lạ, " Duyên phận hai người ít nha, có điều chỉ vì cái hôn hồi thôi sao ?"

      "Ừm, ấy ghi thù."

      "Chậc."

      Tưởng Xuyên ngẩng đầu, Tần Đường thu lại điện thoại di động, châm điếu thuốc, tay phải vắt lên thành lan can, đóa hoa cách tang kia lay động giống đốm lửa .

      (*) Hoa Cách Tang, trong tiếng Tây Tạng "Cách Tang" nghĩa là " khoảng thời gian tươi đẹp", hoặc là " hạnh phúc ấm êm", Hoa Cách Tang còn được gọi là " Hoa hạnh phúc ".

      (nguồn : langdongtamhon.blogspot.com).

      biết Tần Đường hề nghiện thuốc, có lúc châm điếu vẫn chưa hút được mấy hơi, cứ để như vậy mà dập tắt.

      Tưởng Xuyên đếm, thời gian nửa điếu thuốc, hút bốn hơi rồi.

      Tưởng Xuyên rít hơi cuối cùng, bỏ tàn thuốc xuống nghiền nát, nhìn Tào Nham: “Hôm nay cậu cùng Tần Đường trung tâm triển lãm, thấy thế nào?"

      Tào Nham nhíu mày, giọng nén thấp xuống : “Giữa Lộ Toa và Khương Khôn chắc chắn có mờ ám, chỉ có điều mỗi lần đấu giá vẫn theo đúng trình tự thường lệ, rất khó nắm bắt được chỗ sơ hở, Lộ Toa, người phụ nữ này ở đây rất được ưa chuộng, đại đa số đàn ông đều nể mặt ta."

      " Các người tính kiểm soát ta sao?"

      " Là phải kiểm soát, nhưng phải bây giờ."

      Tưởng Xuyên: “Mấy ngày này Tần Đường đâu, cậu phải theo .."

      Tào Nham nhướng mày: “Coi tôi là vệ sĩ à?"

      " khác mấy." Tưởng Xuyên , " Triệu Kiền Hòa trở lại rồi, có thể tìm tôi gây phiền phức."

      Tào Nham hiểu, Tưởng Xuyên cùng Triệu Kiền Hòa đọ sức, tình hình nay mà , so với Khương Khôn, Triệu Kiền Hòa còn nguy hiểm hơn.

      Tưởng Xuyên hướng mắt nhìn lầu, đứng lên về phía cửa thang.

      Lúc lên lầu, Tần Đường quay về phòng.

      Hôm nay vẫn chưa quay về phòng, giường lớn bừa bộn, ký ức đêm qua vẫn còn đó, vết máu kia khô lại, kéo tấm ra trải giường, nhét vào chậu rửa mặt, tới phòng vệ sinh.

      Phòng vệ sinh Nghĩa Trạm được cải tạo từ gian phòng , ngăn hai mét làm phòng tắm, còn lại xây thành bệ rửa tay, mọi người đến Nghĩa Trạm làm công ích dùng rửa tay giặt quần áo, Tưởng Xuyên vặn nước nóng, cho bột giặt, bắt đầu chà giặt tấm ra trải giường.

      Mục đích của Lộ Toa tới nơi này là thăm dò , thể đuổi người ta .

      Hiển nhiên biết Tần Đường tức giận cái gì, Lộ Toa ở nơi này gần tháng trời, có thể nghĩ bậy cũng có gì là quá đáng.

      Bên ngoài truyền đến vài tiếng bước chân rất , nghiêng đầu nhìn lại.

      Tần Đường ôm chậu rửa mặt cùng quần áo vào, muốn tắm rửa, thấy Tưởng Xuyên, lập tức dừng lại, xoay người quay về.

      Tưởng Xuyên ném tấm ra trải giường xuống, hai bước lớn túm được tay , tay giữ lấy chậu rửa mặt của , kéo người vào trong lòng, cúi đầu hỏi : “Chạy cái gì chứ ?"

      Tần Đường dừng lại, quay đầu nhìn : “Muốn làm gì?"

      Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn , ánh mắt sâu hun hút, bên khóe miệng cong lên:"Máu ghen lớn , cũng cho cơ hội giải thích."

      Tần Đường trầm mặcvài giây, nhớ tới Lộ Toa từ Bắc Kinh theo đến Nghĩa Trạm, hai người ở sát phòng nhau, thời gian gần tháng trời ! Ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, ràng biết Lộ Toa có ý với mình, vậy mà vẫn để người ở đây.

      Nghĩ đến đây, lại cực kỳ khó chịu.

      lấy bả vai hấtanh ra, nhưng có tác dụnggì với vóc người vạm vỡ của , nhúc nhích tí nào.

      Tưởng Xuyên mím chặt môi, để chậu rửa mặt sang bên, khiêng người vào trong phòng tắm.

      Tần Đường thất thần, lúc này mới phản ứng, bàn tay ra sức đập vào lưng , chân ngừng giãy dụa: “Khốn kiếp ! để em xuống!"

      cũng phải hàng hóa, mấy lần bị vác lên vai rồi.

      dám la to, giọng kiềm nén, như nũng nịu lẫn tức giận.

      Tưởng Xuyên đóng cửa phòng tắm, áp người lên cửa phòng tắm, " Đừng gây nữa mà."

      Tần Đường thở hổn hển: “Em gây hồi nào chứ ? ràng là đúng."

      Tưởng Xuyên: “..."

      Cách vài giây, đầu hàng : “Uhm, là đúng."

      Tần Đường lấy lại khí thế, ngón trỏ chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc của : “ Anhcó dám buổi tối Lộ Toa gõ cửa phòng ?"

      Tưởng Xuyên: “..."

      Quả từng có.

      " Anhcó để ta vào ?" Giọng trầm hẳn .

      " có." Tưởng Xuyên cúi đầu, hàm râu mới nhú cọ xát cổ , hôn vành tai , " Cũng chỉ có em vào phòng của thôi."

      Tần Đường lập tức sợ nhột mà run rẩy, nhớ tới chuyện tối qua, bên tai lên màu đỏ, muốn mở miệng.

      Tưởng Xuyên bỗng nhiên che lại miệng , bờ môi mỏng khe khẽ chuyển động.

      Lời chính là "suỵt"

      Bên ngoài cửa, tiếng bước chân mỗi lúc gần.

      Lộ Toa đứng bên ngoài bệ rửa tay, sắc mặt lạnh nhạt, tới trước cửa phòng tắm, nhàng mở miệng: “Tần Đường, là bên trong sao?"

      Toàn thân Tần Đường căng thẳng, cả khuôn mặt bị che hai phần ba, chỉ lộ đôi mắt trong trẻo ướt át, tức giận nhìn người đàn ông trước mặt, Tưởng Xuyên nhếch mép, cười cực kìkhông đàng hoàng.

      hámiệng cắn bàn tay , lòng bàn tay đều là vết chai, cắn xuống chẳng hề đau tí nào.

      Tưởng Xuyên khẽ buông ra, Tần Đường hít hơi sâu, mới đáp : “uh, tôi chuẩn bị tắm."

      Lộ Toa nheo mắt lại, nhìn chậu rửa mặt màu hồng phấn đặt bệ rửa tay, sữa tắm gội ở bên trong, chai dầu gội tinh xảo, trước kia ta cũng dùng nhãn hiệu này, sau đó chê mùi quá thiếu nữ, liền thay đổi.

      " Chậu rửa mặt của hẵng còn để bên ngoài."

      Tần Đường: “......... Tôi quên mất."

      xong, lại trừng mắt Tưởng Xuyên, bàn chân ra sức giẫm lên chân .

      Tưởng Xuyên dép lê, bị giẫm như vậy, có chút đau, khẽ cau mày.

      "Tôi giúp mang đến này, mở cửa ra ?"

      Tần Đường căm tức nhìn Tưởng Xuyên, cắn răng cự tuyệt khéo léo: “ cần đâu, cứ để bên ngoài là được rồi."

      Lộ Toa trầm mặc vài giâu, híp mắt nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, để chậu rửa mặt ở cửa, " Được."

      Tiếng bước chân dần dần xa.

      Tần Đường lập tức đẩy ra, " ra ngoài .."

      Tưởng Xuyên thận trọng nghe động tĩnh ngoài cửa, cúi đầu hôn cái, ra ngoài, còn nhân tiện đưa chậu rửa mặt cho .

      Tần Đường gần như là giậtlấy, "phanh" đóng cửa lại.

      ..............

      Tưởng Xuyên quay trở lạitrước bệ rửa mặt, tiếp tục giặt tấm ra giường.

      Tần Đường tắm lâu xong mới ra, đầu tóc vẫn lộ vẻ ướt át, cả người mềm mại vài phần, Tưởng Xuyên giữ lại, cúi đầu kề sát bên tai , giọng ám muội: "Tối nay đến phòng nhé?"

      Tần Đường: “ !"

      cũng phát cáu, giọng hơn : “Vậy để cửa cho ."

      Tần Đường đẩy ra, vội vàng rời .

      Ban đêm, Tần Đường đóng cửa nẻo chắc chắn, tóc khô nửa, liền cuộn mình tiến vào trong chăn mỏng.

      Đầu óc giữ nguyên được nửa phần tỉnh táo.

      Đợi lâu lâu, thanh gì.

      Tối qua quá mệt nhọc, tại nằm giường dần dần có chút mệt mỏi rã rời ,, đầu vùivào trong gối, kéo chăn lên và ngủ thiếp

      ........

      Lúc Tưởng Xuyên ra cửa, tình cờ gặp Lộ Toa đứng ở hành lang.

      Lộ Toa khẽ liếc , ngón tay cầm theo điếu thuốc, gõ nhè nhè, " Ra ngoài sao?"

      Tưởng Xuyên: “Ừ."

      " Tìm Tần Đường à ?"

      Tưởng Xuyên chậm rãi nhìn ta, " cần thiết phải báo cáo với cái này."

      Lộ Toa cắn môi dưới, có chút khó chịu đưa điếu thuốc lên miệng, cười lạnh tiếng: “Hồi tối, người trong phòng tắm còn có nữa đúng ."

      Giờ Tưởng Xuyên cũng chối," Ừ."

      Lộ Toa đờ ngườimột lát, đáy mắt lên sương mù, " Tưởng, chúng ta có khả năng sao?"

      Tưởng Xuyên cảm thấy có chút tức cười, nhìn ta : “ Tôi vẫn còn là Tưởng Xuyên ngày trước, tiền, quyền lực cũng , lúc trước cảm thấy ở chung với tôi là quá đáng thương cho bản thân , bây giờ thậm chí còn tệ hơn; Người đàn ông tại của hẳn là có thể cho cái cần, tôi thể, đừng lãng phí thời gian cùng tôi nữa."

      xong lời này, quay người bước .

      .....

      Tưởng Xuyên biết Tần Đường để cửa lại cho , lách đến sau bờ tường, nhìn chăm chú ánh đèn hắt ra nơi cửa sổ.

      Đêm yên tĩnh, gió nhè .

      Người sống ở lầu dưới là Tiểu Bạch, đèn trong phòng tắt từ lâu.

      Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn bệ cửa sổ lầu , tới, với tay lên bệ cửa sổ, nhanh nhẹn trèo lên, thân hình to lớn linh hoạt nhảy lên, tới mép cửa sổ lầu hai, nhanh nhẹn leo lên, bàn tay cố gắng kéo ra cửa sổ kính.

      Sau vài giây, phát ngay cả cửa sổ Tần Đường cũng khóa cmn rồi.

      Tưởng Xuyên đứng ngoài cửa sổ, sắc mặt đen tối, nhìn chăm chú Tần Đường cuộn mình thành con tôm giường, nàng kia lộ ra nửa gương mặt trắng nõn, hề động đậy, có vẻ ngủ.

      Ngẫm nghĩ, Tưởng Xuyên lấy điện thoại di động ra gọi cho .

      Tần Đường ngủ sâu, chuông điện thoại kêu tiếng liền bừng tỉnh.

      Mới vừa chạm đến điện thoại, nghe thấy tiếng gõ vang lên cửa sổ, sợ hết hồn, cho là có trộm, vừa ngẩng đầu liền thấy bóng người quen thuộc đứng ngoài cửa sổ, thân hình hơi cúi xuống, để nhìn mặt .

      Tần Đường bị dọa luôn, vội vàng xuống giường, chạy đến trước cửa sổ, Tưởng Xuyên hơi ngồi xổm xuống, thấp giọng : “Mở cửa."

      Tần Đường: “..."

      Cửa sổ mở ra, Tưởng Xuyên lập tức nhảy vào trong.

      Tần Đường đập vào ngực , vừa nóng vừa tức : “ muốn chết hả, may mà đây là lầu hai thôi đấy."

      Tưởng Xuyên phớt lờ, phủi bụi tay xuống, cười : “ việc gì, lầu mười hai cũng từng trèo qua."

      Lúc ấy làm nằm vùng, nấp trong nhà Triệu Kiền Hòa, Khương Khôn đột nhiên dẫn người đến nhà Triệu Kiền Hòa, khi đó bọn dấy lên nghi ngờ , có chỗ nào có thể nấp, từ cửa sổ lầu mười hai bám ống nước leo xuống, núp dưới tán trú mưa lầu chín, có bất cứ biện pháp an toàn nào.

      Tần Đường hướng mắt nhìn dưới lầu, may mà cao mấy.

      đóng cửa sổ lại, vẫn cho sắc mặt hòa nhã ..

      Tưởng Xuyên kéo người vào trong lòng, vò vò tóc , "Chưa sấy tóc sao?"

      Tức giận trong lòng gần như tiêu tan, lắc đầu: “Chưa."

      " Lộ Toa có liên quan với vụ án, ta chủ động tìm đến, đây là điểm manh mối, thể đuổi người ."

      Tưởng Xuyên ghìm trong ngực, bỗng nhiên thấp giọng nguyên nhân.

      Tần Đường úp mặt vào ngực nhúc nhích, khẽ vuốt ve đầu : “Còn giận sao?"

      "Giận."

      "Giận cái gì nữa ?"

      " để cho ta ở phòng trước đây em ở, nếu em tới, vĩnh viễn với em phải ?"

      Tưởng Xuyên cười ra tiếng: “ đâu, đợi vụ án kết thúc, với em thôi."

      nhớ tới trường tai nạn kia, chậm rãi thu lại nét mặt, giọng trầm lại," Còn có số chuyện, giải thích với em cũng nhắn nhủ em chuyện."

      Tần Đường từ trong ngực ngẩng đầu lên, ánh mắt như được thắp sáng: “Chuyện gì ạ? "

      Tưởng Xuyên im lặng, nắm lấy cằm , ngón cái miết nhè mặt , Tần Đường vòng tay ôm ấy cổ , ngửa mặt, gần ngay trước mắt.

      Tưởng Xuyên cúi đầu, hôn lên miệng , cánh tay hơi dùng sức, ôm lấy người nâng mông lên, vừa hôn vừa về phía giường, rất nhanh, Tần Đường bị áp ở giường.

      " Mệt ?"

      vuốt ve khuôn mặt , khàn giọng hỏi.
      -----------------
      Được sự đồng ý của chị Hằng, tớ sẽ tiếp tục mần bộ này .
      huyenlaw68, MaiAnhSF, TieuLinh835938 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :