1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Công lược chưỡng quầy - Tiếu Giai Nhân [new 19]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      :06(1): xấu bị bắt gặp, khổ thân ĐCN quá :059::059::059:. Cơ mà vụ ĐCN bị chết là tình gì? Hoá ra ĐCN ko phải bị nhà ngoại vứt bỏ mà có người nhúng tay vào phá. :049:
      Akikoinbeibe thích bài này.

    2. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 15
      Editor: Akiko

      Chu Thọ bị Tống Thù gọi rồi quay lại nữa, chắc là xong thẳng đến nhà chính ăn cơm luôn rồi.

      Đường Cảnh Ngọc mình làm việc, ngồi ghế đẩu thêm củi nấu cháo, chưa được lúc thấy ở phòng bên kia, đầu bếp phái người đưa cơm tới. Nàng hâm mộ mà nuốt nuốt nước miếng, rồi tiếp tục kiên nhẫn chờ cháo táo đỏ củ từ của mình.

      Tiền Tiến ăn cơm ở nhà trước, ăn cơm cũng cẩn thận, nghe Bàng sư phụ Đường Cảnh Ngọc phải nấu cơm cho chưởng quầy, suy nghĩ vòng đoán được Đường Cảnh Ngọc lại trộm chiếm lợi của chưỡng quầy rồi, liền chạy tới xem trò vui: "Mùi thơm đấy, cậu bỏ gì vào trong cháo vậy?"

      đứng trước bếp lò, tò mò hít mũi.

      Đường Cảnh Ngọc gãi gãi đầu : "Ta thích ăn ngọt, bỏ thêm táo đỏ vào trong cháo, Tiền đại ca ăn chưa? Có muốn ăn chút nữa ?

      Tiền Tiến lùi ra ngoài, ngồi ngưỡng cửa, hai cái đùi cái thả ở bên trong cái thả ở bên ngoài, hai con mắt híp lại trêu ghẹo nàng: ''Cậu cho ta bao nhiêu phần?" Thiếu niên này rất biết dỗ ngọt, nhịn được mà trêu ghẹo.

      Đường Cảnh Ngọc có chuẩn bị từ trước, hất hất cằm về phía phòng chính: "Vốn đồng ý chừa cho Chu Thọ chút rồi, nhưng nếu như Tiền đại ca tới, mặc kệ huynh ấy vậy."

      Tiền Tiến vội vàng lắc đầu: "Thôi được rồi, trí nhớ của Chu Thọ rất tốt, chắc chắn tí nữa đến đòi cậu đấy, ta cũng muốn vì chén cháo mà chọc tức giận đâu, vả lại ta cũng thích ăn cháo ngọt. Cậu cứ luyện tài làm bếp trước , sau khi biết nấu nhiều thứ hơn, chúng ta lại ra hồ câu cá, mang về chưng cách thủy ăn."

      "Quyết định vậy !'' Hai mắt của Đường Cảnh Ngọc sáng rực lên. Thức ăn của Tống gia cũng tệ, cách hai ngày làm hai con cá ăn, nhưng lại chịu nỗi nhiều người làm như vậy, đĩa vừa bưng lên bị người đoạt hết, Đường Cảnh Ngọc muốn giành đồ ăn với đám đại lão gia, lần nào cũng gắp mạch chút đồ ăn rồi bưng về phòng của mình ăn.

      Nấu cháo rất tốn công, hai người liền thuận miệng chút về chuyện câu cá, tán gẫu lát Tiền Tiến nghĩ tới chuyện, thò đầu ngó ngó bên phòng chính, giọng nhắc nhở nàng: "Lúc nãy Trang phu nhân đến, chưởng quầy định phân phó cậu chuẩn bị trà nhưng lại thấy, cậu đâu vậy? Sau này nếu muốn ra ngoài Hạc Trúc Đường phải trước với chưỡng quầy tiếng, tránh cho người tức giận."

      Động tác châm củi của Đường Cảnh Ngọc ngừng lại lát, nhìn ngọn lửa nhảy lên : "Ta tìm Bàng sư phụ, đa tạ Tiền đại ca nhắc nhở, lần sau nhất định trước với chưỡng quầy. Huynh Trang phu nhân chính là sư mẫu của chưỡng quầy đúng , bà ấy tới đây làm gì?" Đến Gia Định lâu như vậy, nàng hiểu mối quan hệ giữa hai lão ở Trang gia với chưỡng quầy rồi.

      "Tới lấy đèn lồng, chúng ta đưa qua đấy, nhưng có lẽ là Trang phu nhân muốn ra ngoài chút, nên tự mình tới đây lấy." Tiền Tiến thở dài, "Con và cháu ngoại của Trang phu nhân đều , mỗi năm bà ấy đều nhờ chưởng quầy làm hai ngọn đèn sông, đến nguyên tiêu lại cùng thả ra."

      "Đều sao?" Đường Cảnh Ngọc cúi đầu nhắc lại.

      "Đúng vậy, cũng nhiều năm rồi... A, chưởng quầy cơm nước xong xuôi rồi, ta phải trước đây!" Tiền Tiến phủi mông đứng lên, bước hai ba bước khỏi bậc thềm dưới chân rồi rời .

      Đường Cảnh Ngọc đem củi rơm mới bỏ được nửa đều nhét vào, nhìn ngọn lửa vốn sắp tắt lập tức bùng cháy lên, biết nên khóc hay cười. Năm đó tức giận rời nhà, nàng cũng từng nghĩ qua có khi nào phụ thân tìm nàng hay , cũng nghỉ cho dù bị phụ thân tìm được, nàng cũng quay về cái nhà kia nữa, vậy mà ngờ rằng căn bản là phụ thân tìm nàng, thậm chí vì để chuyện nàng trốn ra khỏi nhà ảnh hưởng đến danh dự, trực tiếp với bên ngoài rằng nàng chết rồi.

      may là, ngoại tổ mẫu vẫn còn nhớ các nàng, hàng năm đều đưa đèn cho hai mẹ con nàng.

      Nếu biết trước hôm nay ngoại tổ mẫu đến, cái gì nàng cũng phòng bếp.

      Đường Cảnh Ngọc cực kỳ hối hận, nhưng rất nhanh nỗi sầu lại chạy lên não, ngoại tổ mẫu cho rằng nàng chết rồi, sau này nàng đến cửa nhận thân, ngoại tổ mẫu dựa vào cái gì tin nàng là con của mẫu thân? người nàng có bất kì tín vật nào, ngọc bội mẫu thân để lại cho nàng bị bọn nguôn người cướp từ lâu... Đúng rồi, nàng có thể chút chuyện mà trước kia mẫu thân từng kể, có thể ngoại tổ mẫu tin nàng.

      Bất luận như thế nào, nàng vẫn cứ kiếm tiền trước , bản thân có tiền, nhất thiết phải nhận thân thích, nếu xem như bây giờ ngoại tổ mẫu chịu nhận nàng, nàng vẫn phải sống nhờ Trang gia, Trang gia phải là của ngoại tổ mẫu, mà là của ngoại tổ phụ, là của hai đứa con mà ông ấy cùng tiểu thiếp sinh ra...

      "Đường Ngũ, cháo xong chưa? Hôm nay ta cố ý ăn ít nửa bát cơm." Chu Thọ đột nhiên chạy tới, lúc vào biết nghỉ đến cái gì, khó khăn dừng lại.

      Đường Cảnh Ngọc trừng : "Chưỡng quầy cho huynh vào huynh vào hả?"

      Vẻ mặt Chu Thọ khó xử nhìn nàng.

      Đáng thương như chú chó lớn lấy lòng chủ vậy, cuối cùng Đường Cảnh Ngọc cũng chịu được như vậy, tức giận : "Còn phải đợi lát nửa, huynh về phòng trước , xong ta gọi huynh."

      "Ta ở đây cùng chờ với cậu." Chu Thọ muốn về phòng đợi mình, đứng dưới bậc thềm đợi nàng.

      Vóc dáng của thiếu nhiên chặn ánh nắng chiều chói chang lại, tạo thành vệt đen dài kéo vào phòng, nhưng Đường Cảnh Ngọc lại thấy ấm áp đến lạ, là thứ ấm áp dâng lên từ tận đáy lòng. Bên cạnh có người bạn đơn thuần như vậy, so với mình lẻ loi trơ trọi ăn cơm vẫn tốt hơn.

      Cháo nấu xong, Đường Cảnh Ngọc múc hai chén, bởi vì phải kiểm soát lượng ăn, nàng đều dùng chén . Năm trái táo đỏ nàng bỏ vào chén mình ba trái, còn hai trái cho Chu Thọ, đặt lên mâm đưa cho Chu Thọ: "Bưng vào phòng ta , ta rửa nồi xong rồi mới về phòng."

      Trong chén sứ trắng là gạo được nấu nhừ, mặt là táo đỏ, chỉ nhìn thôi cũng thấy rất hấp dẫn rồi, Chu Thọ rất vui vẻ, bưng vô cùng cẩn thận, nếu nhìn từ phía sau, dáng từng bước của rất giống thiên kim tiểu thư nhà thế gia vọng tộc.

      Đường Cảnh Ngọc len lén cười, nhanh nhẹn chùi nồi xong, rồi đóng cửa phòng bếp lại đuổi theo.

      Cửa phòng mở ra, bàn ăn đối diện với sân , bởi vì cháo còn rất nóng, nên Đường Cảnh Ngọc chuyện phiếm với Chu Thọ: "Sắp đến tết Trung Nguyên rồi, ngày đó người làm trong cửa hàng đều được nghỉ, Dương Xương cũng về nhà tế tổ, huynh có về thắp cho nương của huynh nén hương ?"

      Chu Thọ lắc đầu: "Ta biết làm sao để về, ta cũng muốn trở về, sau này ở đây luôn."

      Nương của hai người đều mất sớm, chuyện này có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, nhưng Đường Cảnh Ngọc thích nghĩ về chuyện đau lòng, nên nếm thử miếng cháo, thấy vẫn còn nóng, liền hưng phấn mà xúi Chu Thọ: "Chúng ta xin chưỡng quầy dạy làm đèn sông , học cái loại đơn giản nhất ấy, đợi đến tối mười lăm chúng ta cùng ra bờ sông thả đèn."

      Tuy não của Chu Thọ hơi phẳng, nhưng những ý nghĩa của ngày hội đều biết cả, khe khẽ gật đầu: "Được."

      "Xong, có thể ăn rồi, nếm thử tay nghề của ta như thế nào!" Đường Cảnh Ngọc cười vỗ bả vai , cầm thìa đầu tiên.

      Cháo nhừ táo thơm, ăn là ngon.

      Tự Đường Cảnh Ngọc cảm thấy rất hài lòng, Chu Thọ cũng khen ngon, hai người rất nhanh đem hai chén cháo táo đỏ ăn sạch .

      Đường Cảnh Ngọc thu dọn chuẩn bị phòng bếp rửa chén, có lẽ Chu Thọ ăn rất thỏa mãn, nên quên lời dặn của Tống Thù, mực theo Đường Cảnh Ngọc đến phòng bếp. Đường Cảnh Ngọc biết Tống Thù là người mặt lạnh tim nóng, có khả năng cấm Chu Thọ giúp đỡ, nên cũng có nhắc nhở Chu Thọ. Bốn năm nay nàng quen với đơn, khó có được người bạn tốt như Chu Thọ, nên nàng rất thích làm việc với .

      Thừa dịp trời vẫn chưa tối, hai người cùng đến tiểu hoa viên của Tống gia tìm Tống Thù.

      Hoa viên của Tống gia quả thực là lớn, nhưng thắng ở chỗ bố cục khéo léo: hòn non bộ, suối nước, rừng trúc, đình nghỉ mát, cầu , cái gì cần có cũng đều có.

      Tống Thù đứng cầu gỗ, làn gió khẽ lay động tà áo, dường như hòa làm với cảnh chiều tà. Nghe từ xa vọng lại tiếng cười đùa trong trẻo của hai thiếu niên, xoay người, nhìn về hướng thanh truyền đến, thấy hai thiếu niên mặc áo xám sóng vai đến, người dáng thấp ham chơi, hái đóa hoa muốn cài lên đầu của thiếu niên cao, tiếc là bởi vì cao quá nên thể thực được được.

      Trong ký ức của , trong nhà chưa bao giờ có tiếng cười vô ưu vô lự như thế này, và huynh trưởng cũng phải là người thích chơi đùa, mà sau bọn , trong nhà vẫn có thêm đứa trẻ nào.

      Tống Thù liếc nhìn Đường Cảnh Ngọc, biết chắc là hai người đến tìm mình, về phía đầu cầu.

      "Tìm ta có việc?" đứng ở đầu cầu, ánh mắt rơi người Đường Cảnh Ngọc.

      Đường Cảnh Ngọc liếc nhìn đánh giá Tống Thù, nhưng giống như bình thường vẫn nhìn ra tâm tình như thế nào, nàng cũng chỉ có thể cố lấy dũng khí mở miệng: "Chưởng quầy, sắp đến tết Nguyên tiêu rồi, ta với Chu Thọ muốn thả đèn sông, chưỡng quầy có thể dạy trước cho chúng ta được ? Loại đèn sông đơn giản nhất là được. Nhóm người Lý sư phụ gần đây đều rất bận, chúng ta quấy rầy bọn họ tốt lắm."

      Tống Thù nhìn về phía Chu Thọ, Chu Thọ chờ mong mà nhìn , về phần Đường Cảnh Ngọc, cần nhìn cũng biết ánh mắt nàng là như thế nào, tiểu nương rất giỏi giả bộ đáng thương, giả dối cũng làm cho người động dung.

      Nhưng Tống Thù vẫn đồng ý: "Mấy ngày nay ta cũng rảnh, tết Nguyên tiêu các ngươi đều về phải ? Buổi sáng hôm đó ta dạy các ngươi."

      Thân thế của hai người cũng biết, Đường Cảnh Ngọc miệng đầy lời dối, nhưng lời ra cũng là nửa nửa giả, nhớ lại lời của lão lang trung, cũng biết quả Đường Cảnh Ngọc từng chịu khổ, phụ mẫu hơn phân nửa qua đời. Tống Thù cũng là nhi, đến bây giờ, vẫn giống như khi còn bé, tự mình làm đèn sông cho thân nhân, chỉ có điều từ khi huynh trưởng và tổ phụ trước sau qua đời, văn tế lại nhiều thêm hai cái tên.

      "Sắc trời còn sớm, trở về sớm chút ." Cuối cùng dặn dò tiếng, xuống cầu, theo con đường đá xanh càng ngày càng xa.

      Đường Cảnh Ngọc có chút hoang mang đưa mắt tiễn , sao hôm nay người này lại dễ chuyện như vậy?

      Chu Thọ đột nhiên kéo tay áo của nàng: "Cậu nhìn kìa Đường Ngũ, trong hồ có cá!"

      "Ở đâu ở đâu?" Đường Cảnh Ngọc lập tức nhào tới lan can cầu, nhìn chằm chằm vào mặt nước bắt đầu tìm, "Có lớn hay vậy, nếu lớn chúng ta bắt về, ta nấu canh cá cho huynh uống."

      Chu Thọ có chút lo lắng: "Sư phụ có cho ?"

      Đường Cảnh Ngọc lơ đễnh: "Cái này có cái gì mà cho, dù sao nuôi cũng ăn, chờ canh cá nấu xong rồi chúng ta đưa qua cho chén phản đối."

      Chu Thọ đều nghe nàng tất, buổi trưa ngày hôm sau thừa dịp lúc Tống Thù ngủ trưa, hai người lôi kéo Tiền Tiến chạy đến đây bắt cá, ba người người cầm cái vợt lưới bắt cá, Tiền Tiến với Chu Thọ xuống nước, Đường Cảnh Ngọc kiêng kị thân thể, nên để cho bọn họ đuổi cá về phía bờ, ba người đánh bọc sườn (vây đánh sau lưng hoặc bên hông địch).

      Giằng co gần nửa canh giờ, bọn họ bắt được con.

      Đường Cảnh Ngọc vụng trộm đem cá bỏ vào thùng nước, giấu trong phòng bếp , buổi chiều sau khi tan khóa liền chạy đến phòng bếp lớn học hỏi kinh nghiệm của Bàng sư phụ, thuận tiện cầm mấy gia vị như gừng, tỏi, vân vân, để nấu canh cá, sau đó liền trốn trong phòng bếp bắt đầu lăn qua lăn lại.

      Nhưng nàng biết rằng khó khăn nhất khi nấu canh cá phải là phải nấu như thế nào, mà là bước đầu tiên, giết cá.

      Dĩ nhiên Đường Cảnh Ngọc sợ sát sinh, nhưng nàng chưa từng giết cá bao giờ, hơn nữa còn là con cá béo cam lòng bị làm thịt, cứ trượt tới trượt lui. Đường Cảnh Ngọc thử mấy lần, cuối cùng cũng đếm xỉa gì nữa, xắn tay áo lên dùng sức đè thân cá lại, nhanh chóng đem cá đặt lên thớt, tay sít sao đè lại tay lấy dao phay, hung ác đập xuống đầu cá.

      Kết quả con cá thừa dịp lúc nàng buông tay trái ra trong nháy mắt liền nhanh chóng giãy ra, dao phay đập vào tấm thớt phát ra tiếng bụp trầm đục.

      Trong nhà chính, Tống Thù dẫn hai đồ đệ dùng cơm, nghe được tiếng động, nhíu nhíu mày, ý bảo Chu Thọ xem.

      Chu Thọ lập tức chạy ra ngoài.

      Tống Thù ngồi ở hướng Bắc, có thể thấy phần lớn vị trí trong sân, phòng bếp ở sườn phía nam đông sương phòng, cũng có thể nhìn tới cửa.

      Vì vậy nhìn thấy Chu Thọ đẩy cửa ra, lại trơ mắt nhìn con cá béo từ cửa phòng bếp phi ra, đầu nện xuống bậc thang thứ hai vẩy vẩy đuôi, vảy cá được ánh tà dương chiếu lên sáng lấp lánh...
      Last edited: 15/7/18
      A fang, Hòa Yên Linh, Thanhbliss19 others thích bài này.

    3. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Đừng đây là cá Tống Thù nuôi nha. ĐCN mỗi lần làm chuyện xấu đều bị chưởng quỹ bắt gặp. Khổ thân :059::059::059:
      Akiko thích bài này.

    4. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 16
      Editor: Akiko

      "Mau bắt cá lại!"

      Đường Cảnh Ngọc sốt ruột giục Chu Thọ, nàng biết Tống Thù ăn cơm tại nhà chính, cho nên dám lộ mặt.

      Chu Thọ vén tay áo lên bắt đầu bắt cá, con cá kia giãy cả buổi ở trong phòng bếp nhưng vẫn vui vẻ như cũ, nhảy tới nhảy lui bằng lòng bị bắt, Chu Thọ lại là lần đầu tiên làm loại chuyện vặt vãnh như vầy, con cá ở dưới tay cứ uốn éo tới lui làm cho hoảng sợ lập tức buông lỏng tay ra, đứng ngây ra ở đó, mặt mũi đầy ghét bỏ mà nhìn chằm chằm lòng bàn tay.

      "Huynh giả bộ sạch cái gì, cứ đứng đó , làm xong rồi có phần của huynh đâu!" Đường Cảnh Ngọc là tức chết, Chu Thọ dùng được, nàng đành phải tự thân xuất mã, nhanh chóng chạy ra bắt con cá kia lại, từ đầu đến cuối dám nhìn về phía phòng bên kia, quay lại phòng bếp "Rầm" tiếng đóng cửa lại, cũng lười để ý tới Chu Thọ luôn rồi.

      " Đường Ngũ..." Chu Thọ Chu Thọ quay đầu gọi nàng.

      " có việc gì có việc gì, huynh rửa tay ăn cơm , lát cho huynh ăn!" Đường Cảnh Ngọc muốn tức giận với , giọng điệu hòa hoãn.

      Chu Thọ yên lòng quay về phòng.

      Trong nhà chính, Dương Xương thu hồi ánh mắt, lặng lẽ quét mắt nhìn Tống Thù vòng, cười : "Tay nghề của Đường Ngũ tốt, học được cả làm cá."

      Tống Thù lên tiếng, thấy Dương Xương sắp ăn hết cơm trong bát, thuận miệng hỏi : "Ngươi từng giết cá chưa?"

      Dương Xương lập tức : " từng làm, gần nhà con có rất nhiều sông, người trong nhà thường hay bắt cá ăn, khi còn bé từng giúp phụ thân làm cá."

      Tống Thù gật gật đầu: "Vậy ngươi ăn xong giúp chút, còn , chớ để tay bị thương."

      "Vâng!" Dương Xương lập tức bưng bát lên, ăn hai ba miếng hết sạch số cơm còn lại, Chu Thọ ở bên ngoài vào, ngay lập tức về phía phòng bếp.

      "Cá là tự các con bắt hay sao?" Tống Thù buông đũa xuống, chờ sau khi Chu Thọ ngồi xuống mới hỏi .

      Chu Thọ "À" tiếng, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của sư phụ, dám dối, nhìn cái bát : "Con cùng bắt với Tiền Tiến."

      Tống Thù quan sát , hỏi thêm nữa.

      nương quá gian xảo, thiếu niên quá ngốc, còn Tiền Tiến gan lớn, xúm lại với nhau thành tổ hợp đàng hoàng, nhưng miễn là gây rắc rối, cũng chẳng quản.

      "Con từ từ ăn." Tống Thù đứng lên , theo lệ cũ hoa viên tản bộ.

      Chu Thọ lại có tâm tư ăn cơm, đặt đũa xuống chạy qua phòng bếp , cùng Đường Cảnh Ngọc nhìn Dương Xương giết cá.

      Dương Xương chẳng những giết cá, mà còn có thể nấu canh cá ăn, cũng cần Đường Cảnh Ngọc nhóm lửa. Đường Cảnh Ngọc mừng gần chết, mở miệng hô một tiếng Dương đại ca rất thân mật, lúc Tiền Tiến sang đây xem sang đây xem náo nhiệt cũng hô tiếng Tiền đại ca, khỏi lạnh nhạt với Chu Thọ.

      Chu Thọ đứng kế bên nghe, có chút thoải mái, dắt tay Đường Cảnh Ngọc kéo nàng ra ngoài, "Sao cậu gọi ta là đại ca?"

      Đường Cảnh Ngọc bị chọc cười, chống nạnh hỏi lại: "Dương đại ca giúp ta nấu canh cá, Tiền đại ca giúp ta rất nhiều việc, huynh giúp ta cái gì, dựa vào đâu bắt ta gọi huynh là đại ca?"

      " Ngày hôm qua ta giúp cậu bắt cá rồi mà." Chu Thọ nhớ rất ràng.

      Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, chợt ngẩng đầu cười với : "Ta cứ gọi huynh là đại ca, huynh làm gì được ta?" Tiền Tiến mười bảy, thân thể Dương Xương cường tráng nhìn qua cũng cỡ mười bảy mười tám tuổi, Chu Thọ giống như tên thư sinh nho nhã yếu ớt, nào có nửa điểm khí thế của huynh trưởng.

      muốn nhìn ánh mắt uất ức của Chu Thọ, Đường Cảnh Ngọc vòng lại bên người Dương Xương nhìn làm cá.

      Chu Thọ lẻ loi trơ trọi đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm Đường Cảnh Ngọc lâu, thấy nàng để ý tới mình, lại nhanh chóng sáp tới, gọi đại ca gọi đại ca, thể chọc nàng tức giận.

      Lúc Tống Thù quay lại, trong sân rộng như vậy toàn là mùi thơm của canh cá. có chút kinh ngạc, nghĩ tới tiểu nương là làm được.

      Đường Cảnh Ngọc vẫn mực chú ý đến , bảo mấy người Dương Xương tiếp tục ăn, nàng chạy xuống phòng bếp múc thêm chén canh cá nữa, cẩn thận bưng đến nhà chính. Tống Thù ở bên trong, nàng đặt canh cá để lên bàn, rồi ra ngoài cửa vọng vào: "Chưởng quầy, ta mang canh cá đến cho người, người nếm thử ."

      Tống Thù gỡ đai lưng, nghe thấy tiếng động lại buộc lại lần nữa, ra.

      Đường Cảnh Ngọc nịnh nọt mà nhìn : "Chưởng quầy, người tốt, chưởng quầy yên tâm, chúng ta đem cá trong hồ bắt sạch hết đâu, tháng tối đa bắt hai con để đỡ thèm, sau đó mua mấy con cá thả vào."

      Nàng vừa uống canh cá, mặt xấu hổ đỏ bừng như như thoa son phấn hảo hạng, bờ môi đầy đặn cũng trơn bóng phơn phớt hồng, lại thêm đôi mắt đào hoa đen bóng ngập nước, trong lúc vô hình thêm ba phần kiều mị của nương, nhưng sau khi bị nàng hấp dẫn cẩn thận nhìn qua lại chỉ như là thiếu niên môi hồng răng trắng bình thường.

      Tống Thù nhìn về phía cái bàn, mùi cá xông vào mũi, cũng muốn thử xem trù nghệ của tiểu nương như thế nào, về phía đó.

      Đường Cảnh Ngọc bên cạnh giới thiệu: "Đây là Dương Xương làm đấy, ăn rất ngon."

      Tống Thù ừ tiếng, đến trước bàn nhìn chén canh: "Ngươi ăn , sau bữa cơm ta muốn ăn thêm." xong vào.

      Đường Cảnh Ngọc gọi hai tiếng đều được đáp lại, bĩu môi, bưng bát lên ăn mình, trước khi lớn tiếng : "Vậy lần sau ta nấu canh sớm hơn chút, trước bữa cơm bưng tới đây cho chưỡng quầy!"

      Tống Thù nhìn thoáng qua ngoài song cửa sổ, đem ngoại bào vắt lên giá áo, cầm quyển sách lên giường đọc.

      -------------------------

      Qua hai ngày nữa chính là tết Trung Nguyên.

      Ngày hôm đó cửa hàng đèn đóng cửa buôn bán, phần lớn người làm của Tống gia đều về nhà tế tổ rồi, trong viện còn truyền đến đủ loại tiếng động lớn ầm ĩ từ phía trước, nên có vẻ đặc biệt quạnh quẽ, liên tục mấy ngày trời đều u, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mưa.

      Nhưng tâm trạng của Đường Cảnh Ngọc chút cũng bị ảnh hưởng, ăn sáng xong liền thể chờ đợi được mà lôi Chu Thọ đến phòng đèn tìm Tống Thù.

      Tống Thù cắt giấy, ngón tay trắng nõn thon dài cầm cái kéo, lúc lúc dưới tờ giấy màu vàng nhạt.

      Đường Cảnh Ngọc đứng bên cạnh kinh ngạc hỏi : "Chưởng quầy cho chúng ta dùng loại giấy này làm đèn sông sao?" Như thế cũng lừa người quá phải?

      Tống Thù mắt nhìn thẳng: "Trước tiên luyện tập trước, khi có kinh nghiệm lại dùng giấy màu, hai người các ngươi đấu với nhau, người nào gấp tốt có thể tùy ý chọn màu giấy, người kém hơn dùng giấy màu đỏ bình thường nhất."

      Chu Thọ lập tức : "Để cho Đường Ngũ chọn , ta dùng giấy màu đỏ là được rồi."

      Đường Cảnh Ngọc quay đầu trừng : " hay như kiểu ta nhất định thua huynh vậy, cần huynh nhường cho ta."

      Khóe miệng Tống Thù khó phát mà cong lên, ra hiệu hai người ngồi xuống, bắt đầu dạy bọn họ gấp đèn: "Ta chỉ dạy ba lần, xem ba lần mà vẫn học được, chỉ trách các ngươi quá đần."

      Cái bàn để sát tường, Tống Thù ngồi ở phía đông, Đường Cảnh Ngọc vì muốn thấy động tác của , nên chuyển chỗ đứng tới chỗ đối diện với , nửa người dựa lên bàn, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào hai tay của Tống Thù. Nàng thông hiểu nhìn sắc mặt người, nên biết chẳng qua nhìn Tống Thù lạnh lùng như vậy nhưng kỳ người rất rộng lượng, bởi vậy cũng sợ như thế , Chu Thọ khác, mấy cái động tác tùy ý như vậy làm được, nên ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tống Thù nhìn.

      Tống Thù ngồi ghế, trước mắt là tờ giấy trong tay, trước nữa chính là khuôn mặt chăm chú của Đường Cảnh Ngọc. biết có lẽ Đường Cảnh Ngọc chỉ nhìn tay , nhưng vẫn nhịn được mà giương mắt nhìn qua, chắc chắn rằng Đường Cảnh Ngọc chỉ nhìn gấp giấy, lại rũ mắt xuống.

      Chỉ là chung quy vẫn cảm giác có chút đúng, qua lát lại kìm lòng được mà giương mắt.

      Đường Cảnh Ngọc thấy động tác của nam nhân dừng chút, có chút nghi hoặc, vừa nhấc mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Tống Thù. Nàng nháy mắt mấy cái, tò mò hỏi : "Chưởng quầy sao vậy?"

      " sao, kế tiếp là phần khó khăn nhất, các ngươi nhìn kỹ vào." Tống Thù lại liếc nhìn Chu Thọ, lúc này mới rũ mắt xuống tiếp tục.

      Vốn dĩ Đường Cảnh Ngọc nhìn rất chăm chú rồi, bây giờ càng tập trung tinh thần nhìn chăm chú hơn.

      Tống Thù cũng quan tâm nàng nữa, gấp gấp chợt nhớ tới màn lúc nãy vô ý nhìn thoáng qua, có chút chắn chắn, lại nhanh chóng nhìn lướt qua, phát cổ áo của tiểu nương đối diện quả rũ xuống dưới, mà bên trong xác thực mặc gì, mặc dù kịp thời thu hồi ánh mắt nhìn nhiều hơn nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút được tự nhiên.

      phát thôi, nhưng phát rồi, nên nhắc nhở nàng, có thể làm được nhìn, nhưng nếu bị Chu Thọ nhìn thấy làm sao bây giờ?

      Giống như là mới phát tư thế của Đường Cảnh Ngọc, bảo nàng đứng ở bên trái của mình: "Ngươi đứng ở chỗ đó nhìn thuận, đứng ở chỗ này học dễ hơn."

      Đường Cảnh Ngọc suy nghĩ chút, hình như cũng có lý, vâng lời mà chạy qua, vừa định tiếp tục dựa lên bàn, Tống Thù lạnh giọng trách mắng: "Đứng thẳng nhìn, đứng ra đứng." Nàng xem mình là nương sao?

      Tính khí của phát quá đột ngột, Đường Cảnh Ngọc sợ đến mức run cả người, lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, nhàng giơ nắm tay lên, nhắm phía sau lưng Tống Thù mà khoa tay múa chân cái, sau đó lén lút hướng về phía Chu Thọ cười.

      Chu Thọ lòng đặt ở việc gấp đèn sông, nên cũng có phát chuyện lén lút nàng làm.

      có ai cổ vũ, Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, tiếp tục nhìn Tống Thù gấp đèn.

      Tống Thù đúng là dụng tâm dạy, phương pháp gấp chọn là loại tương đối đơn giản, đèn sông ra như đóa hoa sen nở rộ trong hồ, tuy phức tạp như mấy cái được bày bán trong cửa hàng, nhưng thắng ở chỗ tự nhiên linh động.

      "Tay nghề của chưởng quầy là tinh xảo, nếu là dùng giấy màu, thoạt nhìn khác hoa sen là mấy." Đường Cảnh Ngọc cẩn thận nâng đèn giấy lên, lòng khen ngợi. Tay của Tống Thù nhìn rất đẹp, hơi thon gầy nhưng gầy trơ xương, là loại mà các nương thích ngắm nhìn, trong động tác thấy nửa phần nữ tính, thuần thục lưu loát, yên tĩnh lạnh nhạt. Toàn bộ quá trình, cho dù là tay hay là đèn, Đường Cảnh Ngọc đều nhìn ngây dại.

      Tống Thù cho hai người thời gian nâng thưởng thức, cảm thấy cũng được rồi nên bảo bọn họ đem cái ghế qua đây: "Lần này chúng ta cùng nhau làm, các ngươi vừa nhìn vừa gấp."

      Đường Cảnh Ngọc vội vàng đặt đèn sông lên bàn, chuyển ghế ngồi sát cạnh Tống Thù, Tống Thù thấy cái ghế của nàng gần như sắp đụng tới vách tường bên trong luôn rồi, gì thêm, chờ sau khi Chu Thọ cũng ngồi lại đây mới bắt đầu làm.

      Thời gian dùng để gấp chiếc đèn khoảng bữa cơm, chỗ khó nhất của đèn sông đó chính là cánh sen, làm xong cái đó rồi những thứ khác dễ dàng hơn nhiều.

      Lúc Đường Cảnh Ngọc sắp làm xong rồi lặng lẽ nhìn về phía Chu Thọ, so sánh với bản thân, cảm thấy hình như của nàng đẹp hơn chút, khỏi thầm đắc ý. Chu Thọ là nam nhi, nàng là nương, nếu như ở chuyện mà các nương hẳn là am hiểu hơn thua , vậy mất mặt quá rồi.

      Thời điểm bọn họ gấp lần thứ hai, Tống Thù làm mẫu nữa, mà chỉ quan sát động tác của hai người, rồi chỉ ra số điểm giúp bọn họ làm thế nào để gấp đèn tốt.

      "Chưởng quầy, chỗ này làm thế nào ạ?" Đường Cảnh Ngọc có ít vấn đề, chờ Tống Thù với Chu Thọ xong rồi, nàng đưa cánh sen mới gấp được nửa tới, thành tâm thỉnh giáo. Bản thân nàng cũng thử nhiều lần rồi, nhưng đều làm được cái loại cảm giác hoàn toàn tự nhiên và mượt mà như của Tống Thù, góc cạnh quá ràng.

      Tống Thù cầm lấy, vô cùng đơn giản mà giúp nàng làm xong rồi.

      Đường Cảnh Ngọc thấy rất ràng, chẳng qua là đến lúc tự mình làm, vẫn làm được.

      Tống Thù vẫn luôn nhìn, giọng nhắc nhở nàng: "Giảm lực chút."

      Đường Cảnh Ngọc nghe , kết quả lại dùng chút sức, giấy liền cong lên.

      Tống Thù chỉ mấy lần vẫn được, nên lúc Đường Cảnh Ngọc thử lại lần nữa, nhịn được vươn tay nắm chặt hai tay nàng, khống chế tay nàng dạy nàng dụng lực, lòng chỉ dẫn: "Như vậy..."

      Ánh mắt Đường Cảnh Ngọc chịu khống chế mà rơi xuống tay nam nhân.

      Tay của mát.

      Nàng chậm rãi giương mắt, trông thấy khuôn mặt gần ngay trước mắt của Tống Thù, khóe miệng mím lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay nàng, như là người thầy, cũng giống như là trưởng bối.

      Chẳng biết tại sao, đáy lòng dâng lên luồng ấm áp.

      Tiền Tiến, Chu Thọ, Dương Xương, thậm chí thoạt nhìn lạnh lùng vô tình như Tống Thù, cũng đều là người tốt, cho nàng rất nhiều quan tâm.

      Phát nam nhân muốn nghiêng đầu, Đường Cảnh Ngọc đột nhiên hoàn hồn, nghiêm túc cảm nhận lực độ mạnh yếu của Tống Thù.

      Tống Thù nắm tay nàng gấp hoàn chỉnh cánh sen rồi mới buông tay, "Thử lại lần nữa xem."

      Đường Cảnh Ngọc có chút căng thẳng, sợ bản thân vẫn như cũ bị chê đần, nín thở ngưng thần chậm rãi gấp, gấp xong rồi, nàng vội vàng mà gọi Tống Thù: "Chưởng quầy người xem, ta làm được rồi."

      Lúc quay đầu mới phát từ đầu đến cuối Tống Thù vẫn chưa thay đổi tư thế, vẫn luôn nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt, giống như nàng vốn là nên biết gấp vậy.

      Nàng xấu hổ cười cười, cúi đầu tiếp tục làm.

      Hai người càng gấp càng tốt, Tống Thù cầm lấy nghiên mực mài mực, đồng thời dạy cho bọn họ viết chữ đèn như thế nào. Việc này nghe qua đơn giản, kỳ rất chú trọng kỹ xảo, cho cùng cánh sen cũng được bằng phẳng, chữ rất dễ bị viết hỏng.

      Cả buổi sáng, Đường Cảnh Ngọc với Chu Thọ chỉ vùi đầu vào việc làm đèn.

      Cuối cùng Đường Cảnh Ngọc dùng giấy màu tím gấp chiếc đèn sông, sau đó tạm biệt Tống Thù, bưng đèn về phòng mình viết chữ.

      Nhiều năm rồi, nàng vẫn chưa tế bái mẫu thân.
      Last edited: 10/7/18

    5. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 17

      Editor: Akiko

      Buổi sáng làm đèn lồng, buổi chiều Đường Cảnh Ngọc cùng Chu Thọ dạo phố.

      Thả đèn sông là chuyện của buổi tối, hiếm khi được nghỉ thoải mái như thế này, nên đương nhiên ở trong cửa hàng đèn buồn bực rồi.

      Hai bên bờ sông Hoàng Lịch là khu vực phồn hoa nhất trong thành Gia Định, đủ loại cửa hàng mọc lên như nấm, người Đường Cảnh Ngọc chỉ mang theo mười đồng tiền, chắc chắn mua được thứ gì tốt, nhưng nàng cũng chỉ thích nhìn từng gian từng gian hàng, càng nhìn càng thích, trong lòng cũng rất vui vẻ.

      Lúc ngang qua cửa hàng tơ lụa, nàng có chút nỡ , bèn lôi kéo Chu Thọ giả bộ đứng dưới tàng cây liễu bên bờ để chuyện phiếm, ánh mắt ngừng liếc vào trong tiệm.

      "Huynh nhìn cái váy mà nàng kia mặc là đẹp, đó là gấm Vân Nam phải ? là có tiền." Đường Cảnh Ngọc có chút hâm mộ mà . Nhiều khi nàng cho rằng mình quan tâm, thế nhưng chỉ vừa nhìn thấy những thứ váy áo xinh đẹp kia, nàng lại nhận ra nàng vẫn còn hy vọng vào ngày mình có thể khôi phục nữ trang, mặc váy, mang đồ trang sức xinh đẹp...

      Chu Thọ nhìn theo ngón tay của nàng, trông thấy nương đầu đội cái mũ có màn che màu trắng, theo bên cạnh nương là tiểu nha hoàn, chắc là nghe được lời của Đường Cảnh Ngọc, tiểu nha hoàn vui mà che trước người nương kia, hung dữ trừng mắt nhìn bọn họ. Chu Thọ cũng vội vàng chắn trước người Đường Cảnh Ngọc, đưa lưng về phía chủ tớ kia, giọng khuyên nàng: " sách quân tử thể nhìn chằm chằm vào nương, cậu đừng nhìn các nàng nữa."

      Đường Cảnh Ngọc lui về sau bước, tựa lưng vào cây liễu, với tay kéo cành liễu đong đưa, cà lơ phất phơ liếc nhìn người qua lại đường: "Ta nhìn các nàng mà, ta chỉ nhìn váy người các nàng, chẳng lẽ sách cũng cho ta nhìn váy hay sao?"

      Chu Thọ nghẹn họng, hình như sách vậy...

      Thấy ngây ngốc, Đường Cảnh Ngọc cười haha, bẻ gãy cành liễu đong đưa về phía trước: " thôi, chúng ta nơi khác nhìn ."

      Chu Thọ lập tức theo, tấc cũng rời.

      Phía trước có cây cầu vòm bằng đá, Đường Cảnh Ngọc chạy lên trước định đứng cầu ngắm phong cảnh. Lúc nàng ở kinh thành, phụ thân quản giáo nghiêm khắc cho phép nàng tùy tiện ra ngoài, nên chẳng có khi nào nàng được thoải mái chơi đùa, bây giờ còn ai quản nữa, nên nghĩ nơi nào thú vị nàng cũng phải dạo chút.

      "Cậu đến thành Hàng Châu chưa? Nương ta kể ở đó có cầu Đoạn Kiều..." (cầu Đoạn Kiều là cầu gãy.)

      cầu, Đường Cảnh Ngọc giọng chuyện với Chu Thọ, cầu người đến người , nàng kéo Chu Thọ đứng ở giữa cây cầu, hai người sóng vai nhau cùng ngắm phong cảnh. chuyện, Đường Cảnh Ngọc bỗng nhiên phát có người nhìn nàng, nàng tò mò nhìn lại, chỉ thấy bên kia cầu có lão khất cái quần áo tả tơi ngồi xếp bằng, gầy đến mức chỉ còn chút da bọc xương, mặt bẩn thỉu, đôi mắt đục ngầu mang theo vài phần nghi hoặc mà nhìn nàng chăm chú.

      Là Lý lão đầu lúc trước cùng đến phía nam với nàng...

      Trong lòng Đường Cảnh Ngọc thầm mắng câu xúi quẩy, nhưng nàng cũng có biểu ra ngoài, ánh mắt lưu lại người Lý lão đầu lát rồi rất tự nhiên mà thu về, tiếp tục cười với Chu Thọ, giống như Lý lão đầu chính là tên ăn mày bình thường, nàng chẳng hề nhận ra lão ta.

      Có thể là khí hậu Giang Nam dưỡng người, cũng có thể là căn cơ của nàng tốt, được Tống gia nuôi tháng, khuôn mặt của Đường Cảnh Ngọc trở nên mượt mà ít, phải là nàng khoe khoang, nàng bây giờ da trắng thịt mềm, lúc rửa mặt chỉ cần hơi dùng chút sức, mặt đỏ ửng lên, thân thể cũng coi được hơn rất nhiều. Tiền Tiến chỉ lần với nàng rằng nàng so với lúc mới gặp tưởng chừng như hai người khác nhau vậy, ngay cả Tiền Tiến còn như vậy, Lý lão đầu chỉ thấy được bộ dạng lúc bẩn thỉu của nàng cho dù hoài nghi cũng dám xác định chính là nàng.

      Khả năng bại lộ thân phận duy nhất của nàng là giọng , chỉ là bây giờ mà lập tức rời , há chẳng phải trực tiếp với Lý lão đầu nàng là Trụ tử hay sao?

      Đầu cầu, Lý lão đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú trắng nõn của thiếu niên, có phần chắc chắn.

      Lão ta thử hô lên "Trụ tử".

      Đường Cảnh Ngọc giả vờ như nghe thấy, đến khi Lý lão đầu gọi tiếng thứ hai về phía nàng, nàng mới quay đầu nhìn lại, ngó ngó sau lưng Lý lão đầu chút, vẻ mặt kỳ quái trừng mắt liếc Lý lão đầu, rồi tiếp tục trò chuyện với Chu Thọ.

      Lý lão đầu cam lòng mà gọi tiếng thứ ba.

      Đường Cảnh Ngọc nóng lên, xoay người cho lão tiếng quát to: "Ngươi gọi người nào là Trụ tử hả? Muốn nhận thân thích về nhà ngươi mà nhận , đồ quỷ nghèo, còn dám vớ vẩn gọi ta tiếng nữa xem ta có đánh ngươi hay , đừng tưởng rằng lớn tuổi như thế ta dám ra tay, già rồi vẫn đánh như thường!"

      Lý lão đầu sợ hết hồn.

      Lão ta biết Trụ tử là đứa cực kỳ nhát gan, trước đến giờ luôn bị lão ta ức hiếp, có lúc nào dám cãi lại?

      Có lẽ là lão ta nhận nhầm người?

      Đường Cảnh Ngọc để ý đến lão ta nữa, kéo Chu Thọ xuống cầu, cố ý vòng qua Lý lão đầu.

      Chu Thọ đề phòng mà đứng cạnh nàng, nhưng vẫn tốt bụng giải thích cho Lý lão đầu nghe: "Cậu ấy gọi là Đường Ngũ, chứ phải Trụ tử, ngươi nhận lầm người rồi."

      "Huynh để ý lão ta làm gì?" Đường Cảnh Ngọc kéo chút, lôi người rời , đến khoảng cách khá xa nàng mới quay đầu nhìn lại, chắc chắn rằng Lý lão đầu theo, nàng mới thở phào nhõm. Lý lão đầu quá mức ngoan, Đường Cảnh Ngọc sợ bản thân bị lão ta quấn lên, dù sao nàng vẫn là nương, lỡ như bị Lý lão đầu bắt được cơ hội chặn lại, ai biết gặp nguy hiểm gì?

      Nàng chỉ cầu mong qua lần này Lý lão đầu rời khỏi Gia Định.

      Trước khi mặt trời lặn, Đường Cảnh Ngọc dẫn Chu Thọ trở về Tống gia, hai người cùng nhau vào phòng bếp, cơm nước xong xuôi lại ra cửa.

      Tối nay Đường Cảnh Ngọc định nấu mì hoành thánh ăn, lúc múc bột mì trong lòng nàng khẽ động, bèn chạy đến nhà chính hỏi Tống Thù trước: "Chưởng quầy, bữa tối chúng ta làm mì hoành thánh, chưỡng quầy có muốn ăn cùng hay ? Nếu người ăn với ta để ta với phòng bếp tiếng, bảo bọn họ cần chuẩn bị bữa tối cho chưỡng quầy nữa." tại đa số mấy thứ mà nàng dùng đều là lấy từ trong phòng bếp, vẫn nên hiếu kính Tống Thù chút, lễ nhiều người trách, xem như Tống Thù hiếm lạ, nàng hiếu thuận như vậy, Tống Thù nhìn nàng cũng thuận mắt hơn chút.

      "Có phải Bàng sư phụ về nhà hay ?" Tống Thù từ phòng đèn ra.

      Đường Cảnh Ngọc xoay người nhìn , cười : "Đúng vậy ạ, ngày mai Bàng sư phụ mới quay lại đây, nếu ta cũng dám cướp việc hầu hạ của Bàng sư phụ đâu, đó chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ hay sao." Hôm nay trong phòng bếp chỉ có hai đồ đệ của Bàng sư phụ làm đầu bếp.

      Lời này ra vẫn tự đại như cũ, giống như là trù nghệ của nàng so với đồ đệ của Bàng sư phụ tốt hơn vậy. Tống Thù nhìn tiểu nương hứng lấy ánh kim quang mà đứng, nghĩ tới mấy ngày nay nàng vẫn luôn cố gắng nịnh nọt bản thân mình, gật gật đầu: "Được, nấu xong rồi trực tiếp bưng đến đây , ngươi với Chu Thọ cũng tới luôn."

      quen việc cùng ăn cơm với hai đồ đệ, nên buổi trưa ăn cơm mình thậm chí có chút quen, mà phòng bên kia thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười mắng thanh thúy của tiểu nương, khiến hiểu sao lại có chút hâm mộ. Giống như là, từ sau khi mấy thiếu niên này đến, trong sân có thêm vài phần sức sống hơn.

      Cuối cùng cũng được đồng ý, Đường Cảnh Ngọc vui vẻ nấu cơm. Tống Thù đồng ý chính là chứng tỏ phản đối việc nàng chiếm tiện nghi của , sau này có xách đồ về cũng cần lén lút trốn tránh Tống Thù nữa rồi.

      Tống Thù quay về nội thất thay đổi y phục, định cơm nước xong xuôi trực tiếp xuất môn.

      Mì hoành thánh rất nhanh làm xong, Đường Cảnh Ngọc múc cho Tống Thù, Chu Thọ mỗi người bát lớn, còn nàng dùng chén . Chu Thọ bưng mì hoành thánh nhà chính trước, nàng tay chân nhanh nhẹn dọn dẹp phòng bếp chút, cởi tạp dề xuống rửa tay, đỏ mặt chạy đến. Mặc dù giữa thánh bảy, nhưng ở Gia Định vẫn còn rất nóng, nên nàng ăn mặc vẫn khác lắm với lúc giữa hè,

      " Chưởng quầy, ra ăn cơm thôi!" Bát đũa đều bày xong, Đường Cảnh Ngọc hô to về phía nội thất.

      Tống Thù rất nhanh ra, cả người mặc trường sam màu đen, eo thắt cẩm đái cùng màu (dây thắt lưng), đầu đội ngọc quan, phối hợp với phong thái trong trẻo lạnh lùng khuôn mặt của , phảng phất như làn gió đêm thổi vào mặt, chỉ cảm thấy đêm nguyên tiêu đều bởi vì mà lạnh lên.

      "Lát nữa chưỡng quầy muốn ra ngoài sao?" Đường Cảnh Ngọc giúp kéo ghế ra, tò mò hỏi.

      " thả đèn." Tống Thù trả lời đơn giản, đến trước bàn ngồi xuống, thấy trong bát mì, vỏ hoành thánh óng ánh trong suốt, kinh ngạc hỏi: "Học từ Bàng sư phụ sao?" Hoành thánh dễ làm, nhưng để làm đến đẹp mắt như thế, có thể thấy được tiểu nương khéo tay.

      Đường Cảnh Ngọc cười hì hì, ngồi xuống cạnh Chu Thọ : " phải vậy, ngày đó ta theo bà chủ cửa hàng mì hoành thánh học đấy, bà ấy biết ta là người làm của cửa hàng đèn, đối với ta vô cùng nhiệt tình, nhận tiền của ta rồi liền dạy cho ta. Chưỡng quầy có muốn thêm giấm chua ?"

      Tống Thù khoát tay từ chối, thấy Đường Cảnh Ngọc buông bát dấm chua liền múc tương ớt, thấp giọng nhắc nhở: "Lần trước ngươi bị bệnh vẫn còn chưa khỏi hẳn, nên ăn những thứ kích thích này."

      Đường Cảnh Ngọc ngượng ngùng mà thu tay lại.

      Nàng biết là phải kị chua cay, nhưng mà nàng thích ăn cay, đặc biệt là mấy món có nước như mì, trong nước lèo mà bỏ chút ớt cay ăn cũng ngon, cho dù chỉ là chút cũng đỡ thèm rồi. Được rồi, lần sau bưng vào phòng mình ăn, lén ăn cũng có người nào biết.

      Tiểu nương cho rằng rũ mắt xuống ai nhìn thấy tính toán nhặt trong mắt của nàng, Tống Thù lặng lẽ thu hồi tầm mắt, múc miếng hoành thánh đưa vào trong miệng, hơi mặn, tổng thể cũng coi như là ăn ngon. Ăn liên tục ba miếng, vừa thong thả khuấy nước canh vừa tùy ý hỏi bọn họ: "Buổi tối các ngươi cũng muốn ra ngoài chơi phải ? Định đâu? Trong thành ngư long lẫn lộn, thả đèn xong quay về sớm chút, chớ ở bên ngoài quá lâu."

      Cho dù nàng thông minh cũng chỉ là tiểu nương, xảy ra chuyện lại khó có thể dựa vào Chu Thọ, dặn dò hai câu thể yên tâm.

      Nghe hỏi cái này, Đường Cảnh Ngọc vội vàng nuốt miếng hoành thánh trong miệng, rồi hít mũi hai cái mới : "Ừm, chúng ta thả xong về, làm phiền chưỡng quầy lo lắng, đúng rồi, chưởng quầy nơi nào thả đèn?"

      Tống Thù rũ mắt: "Ở nơi yên tĩnh."

      Đường Cảnh Ngọc quan sát vẻ mặt của , giọng hỏi: "Nếu thuận tiện chưỡng quầy mang bọn ta cùng được ? Bờ sông quá nhiều người." Lúc bọn họ quay về có người ở bờ sông giành chỗ, Đường Cảnh Ngọc sợ đèn sông mình vất vả làm ra chưa trôi được bao xa đụng vào đèn của người khác."

      Tống Thù hơi khựng lại, do dự chút rồi đồng ý: "Cũng được." Người ở bên cạnh , càng yên tâm.

      Khóe miệng Đường Cảnh Ngọc cong lên, lặng lẽ nháy mắt với Chu Thọ.

      Chu Thọ cũng trả lại cho nàng nụ cười.

      Tống Thù nhìn động tác mờ ám của hai người trong mắt, chỉ cảm thấy buồn cười, chỗ yên tĩnh thú vị, bọn họ chưa chắc thích.

      Sau khi dùng bữa, chờ Đường Cảnh Ngọc rửa bát xong, ba người đều tự mình mang theo cái giỏ trúc gặp nhau ở trong sân, ở bên ngoài Tiền Tiến chuẩn bị xong xe ngựa, Tống Thù lên đầu tiên, Đường Cảnh Ngọc lên thứ hai. Nàng đem giỏ trúc của mình đặt ở xe, vừa chuẩn bị chống tay trèo lên, Tống Thù và Chu Thọ gần như đồng thời vươn tay ra muốn giúp nàng.

      Tống Thù ngồi xổm ở xe, Đường Cảnh Ngọc cảm thấy dễ mượn lực từ hơn, nên đưa tay cho Tống Thù.

      Chu Thọ rất muốn giúp đỡ, nên khi thấy tay của bạn tốt bị Tống Thù cầm, tốt bụng ngồi xổm xuống, hề báo trước mà ôm lấy chân Đường Cảnh Ngọc nâng lên.

      Thân thể đột nhiên bay lên, Đường Cảnh Ngọc sợ hết hồn, nửa người khỏi nhào về phía Tống Thù, Tống Thù kịp thời đỡ được nàng, hóp eo dùng sức nâng người nàng lên. Sau khi Đường Cảnh Ngọc đứng vững lập tức nhìn về phía giỏ trúc của nàng, thấy giỏ trúc kế bên chân phải xém chút nữa bị dẫm vào, nàng vừa nghĩ lại mà sợ vừa tức giận, quay đầu trách cứ Chu Thọ: "Huynh làm gì vậy?"

      Chu Thọ co rúm lại cái, dám nhìn vào đôi mắt của nàng: "Ta sợ cậu bò lên được, nên ôm cậu lên."

      Nhìn đáng thương như vậy, Đường Cảnh Ngọc lửa giận đầy mình có chỗ vung, mặt đanh lại vươn tay về phía : " lên, ta kéo huynh."

      Chu Thọ lập tức nở nụ cười, đưa tay chuẩn bị cầm tay nàng.

      "Ngươi sức yếu, để ta." Tống Thù ở bên cạnh ngăn nàng lại, ý bảo nàng vào bên trong ngồi trước.

      Đường Cảnh Ngọc để bụng, cầm giỏ trúc của mình bước vào, sau khi ngồi xuống liền xốc chụp đèn lên kiểm tra đèn sông ở bên trong. (đèn được thắp nên phải có chụp đèn để nến tắt.)

      Tống Thù đỡ Chu Thọ lên xong liền trở lại thùng xe, nhưng trong xe ngựa lại đặt cái đèn, mượn ánh đèn vàng mờ nhạt, Tống Thù tinh mắt mà nhìn thấy hàng chữ .

      "Nương, A Ngọc đến Gia Định rồi..."

      còn muốn nhìn tiếp, chụp đèn bỗng nhiên được đậy lại, Tống Thù rất bình tĩnh ngồi xuống ghế, nhìn về phía tiểu nương nữa,

      Đường Cảnh Ngọc cũng biết chữ mình viết bị người nhìn thấy hàng, đem giỏ trúc đặt lên đùi ôm, nàng trừng mắt dạy bảo Chu Thọ ngồi đối diện: "Sau này nếu khi huynh muốn giúp ta nhớ phải với ta tiếng trước, lúc nãy xém chút nữa dọa chết ta rồi."

      Chu Thọ ngoan ngoãn nhận sai: "Ta nhớ kỹ rồi, cậu đừng tức giận."

      Đường Cảnh Ngọc cố ý trêu chọc : "Cho ta xem huynh viết cái gì đèn chút, ta giận huynh."

      Chu Thọ lập tức liền đưa giỏ trúc mình qua.

      "Giỡn chơi với huynh với huynh thôi, ta mới thèm nhìn!" Đường Cảnh Ngọc quay đầu, vén mành lên nhìn ra bên ngoài, để ý tới .

      Chu Thọ mờ mịt nhìn nàng, có chút hiểu đến cùng là nàng có tức giận hay .

      Tống Thù lại tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm gò má của tiểu nương hoạt bát giảo hoạt, nghĩ đến mấy chữ ngắn ngủi kia, ánh mắt nhu hòa chút.


      Last edited: 10/7/18
      A fang, Hòa Yên Linh, LyLy Mai18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :