1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. annie196

      annie196 Active Member

      Bài viết:
      103
      Được thích:
      116
      Đọc chương này ức chế quá. Kiêu mau về xử mụ này , cho bà con đọc truyện dc thoải mái cái nào
      Bờm xinh thích bài này.

    2. cá cơm

      cá cơm Active Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      155
      Hay quá, hay quá, những tưởng còn phải xa nhau dài dài, may giờ có người ở đâu tự nguyện tới nhà trông hộ, nên chị Yến có thể tới đoàn tụ với Kiêu rồi :v
      Tuyệt tuyệt!!
      Mà chị Yến phải đến chỗ Kiêu chứ đừng trốn biệt nha, bọn em lại phải ngồi hóng è
      Bờm xinh thích bài này.

    3. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      Đường Mạc bắc xa xôi cách trở, ngoại trừ Bảo Châu là thị nữ thân cận, theo còn có mười thị vệ hộ tống. đường các thị vệ này đều trước bước để an bài ổn thỏa. đường đều bình an, vì chủ là có người trước dọn đường, mà cũng có vội vã lắm.

      Đường thủy quá phức tạp cho nên , tới cửa thành quan ngoại Kim Môn phong cảnh Mạc bắc cũng dần dần ra. Ven đường vòng vèo, đất đai màu vàng đường nhìn giống như vết sẹo xấu xí dữ tợn trải dài thảm thực vật màu xanh. Bên ngoài xe ngựa gió thốc từng trận vào rèm cửa phát ra tiếng động phần phật.

      Tất cả những điều này đối với Phi Yến đều vô cùng quen thuộc. Ở trong xe, nàng gọi Bảo Châu lấy trong rương hành lý ra hộp cao bách hợp, lấy ít ra bôi lên khắp cơ thể mình sau đó với Bảo Châu: “Ngươi cũng nên bôi chút , thời tiết ở Mạc Bắc lúc này rất khô hanh, ban ngày da bị phơi nắng mất nước, đến đêm thô ráp gây đau thể nào ngủ yên được đâu.”

      Bảo Châu vội vàng vâng, giúp Trắc phi bôi cao đều lên phía sau lưng rồi chính mình cũng xức chút, trong lòng lại càng thầm bội phục: Trắc phi quả thực rất am hiểu phong tục Mạc bắc chứ giống như chỉ đơn giản là xem qua sách vở.

      Vừa đến quan ngoại trời cũng hoàng hôn, tiện tiếp vì thế cho xe ngựa đến cổng Kim Môn tìm khách điếm Ngọc Tuyền – Khách điếm lớn nhất vùng ấy để ngủ lại qua đêm.

      Phi Yến đường để tránh phiền toái cho nên đều cải thành nam trang. Vóc dáng của nàng vốn cao gầy, dung mạo lại thanh lệ mà mị, mặc thân quần áo màu sam, quấn khăn cùng màu thoạt nhìn vô cùng phong độ, mang khí chất của mỹ thư sinh Giang Nam.

      Khi mặt trời ngã về tây đoàn người của Phi Yến mới vào khách điếm, nhưng vì có chuẩn bị từ trước nên sắp xếp chọn được gian phòng thượng đẳng.

      Trưởng thị vệ hỏi Phi Yến xem có nên cho bồ câu đưa thư truyền tin thông báo cho Kiêu Vương, để phái binh mã ở đại doanh đến nghênh đón hay nhưng Phi Yến lại do dự.

      Lần này nàng Mạc Bắc chính là tiền trảm hậu tấu, Kiêu vương cũng hề biết. Nhưng lúc này đến nơi rồi, lại biết nên ăn thế nào với Kiêu vương, cho nên nhất thời khó xử. Hơn nữa… nếu biết chuyện hoàng đến ban hôn chính phi cho mình, biết trong lòng có suy nghĩ gì?

      Lúc ấy khi bốc đồng bỏ chính là vì trong lòng vô cùng tức giận, giờ đến Mạc bắc hoang vắng này rồi tâm tình cũng từ từ bình ổn lại, suy nghĩ lại đều thấy cư xử của mình có chỗ ổn. Hành động ghen tuông như thế này làm thế nào có thể thoát khỏi cặp mắt sắc bén của Kiêu vương? Rốt cuộc trong mắt nàng có còn là phụ nhân đức hạnh hay ? Rốt cuộc mình có nên đến đại doanh hay ? Trong lúc nhất thời vô cùng hoang mang, thể định ra chủ ý nào cả.

      Sài Tiến nghe xong liền khoanh tay ra ngoài, sau khi dặn dò thị vệ phải bảo hộ tốt cho trắc phi rồi đến căn phòng cách vách nghỉ ngơi.

      Ngay từ đầu Bảo Châu cho tiền tiểu nhị sai sử dưới lầu, cho nên tiểu nhị vô cùng ân cần chuẩn bị nước ấm, mang vào thùng nước tắ cho khách quý tẩy trần sau thời gian đường mệt nhọc.

      Phi Yến cởi áo ngâm mình vào nước ấm, toàn thân thả lỏng thư giãn, nhất thời liền thấy vơi mấy phần mệt nhọc. nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe bên dưới lầu truyền đến trận thanh ầm ĩ, tựa hồ có người đánh nhau.

      Phi Yến lập tức mở mắt gọi Bảo Châu: “Ngươi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì?”

      Bảo Châu vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền kích động chạy về giọng : “Sườn…Trắc phi, bên ngoài đám thổ phỉ, là muốn truy bắt người tên gọi là…là Gia Cát thư sinh gì đó…”

      Phi Yến nghe được lời ấy nhất thời mắt hạnh trợn lên, có chút dám tin : “Gia Cát thư sinh?”

      Bảo Châu liền gật đầu: “ giờ họ muốn xét phòng, chưởng quầy bên dưới muốn ngăn cản đều được, giờ đao kề cổ, sợ tới mức động cũng dám động.

      Nghe xong lời này, Phi Yến khỏi nhíu mi, trong lòng suy nghĩ nhanh. Nơi đây tuy rằng ở quan ngoại, nhưng bởi vì Kim Môn quan rất gần, trị an cũng xem như tốt, dù cho cách mấy trăm dặm cũng có vấn đề gì. Lại biết dưới lầu là người phương nào đến đây, lại có thể gióng trống khua chiêng tìm người đến thế.

      Nghĩ vậy nàng vội vàng bước ra khỏi thùng nước tắm, đem tóc vấn lên đỉnh đầu, dùng cây trâm bạch ngọc cố định lại, sau đó mặc ngoại sam vào.

      Đúng lúc này bên gian ngoài nghe phát ra tiếng vang lộp cộp, đám người hùng hổ xông đến, cửa phòng bị đá văng, có tiếng kinh hô cùng tiếng tức giận mắng chửi cửa khách trọ, tiếp theo là những tiếng động vang lên liên tiếp.

      Rất nhanh đám người tới chỗ phòng của Phi Yến, nhưng chưa đến được cửa bị đám người Sài Tiến ngăn lại.

      “Đứng lại!”

      Sài Tiến là nam nhân phương bắc, dáng người cao lớn, mặt đen, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, vừa nhìn liền biết là người dễ bắt nạt.

      Nhưng đầu lĩnh dẫn quân tìm người mặc trang phục người Hồ kia cũng mang vẻ mặt khó ở chung. đường đều thẳng tiến, bỗng dưng bị người ngăn cản lại. Mắt trừng lớn, tay nắm đấm nhắm Sài Tiến vung quyền, Sài Tiến này chính là quân tiên phong của Kiêu vương, tuy rằng có tài cầm quân nhưng vô luận là sức mạnh hay khả năng đánh giặc đều là thuộc hạ tâm đắc của Kiêu vương.

      Khi cánh tay hán tử Hồ tộc vung tới gần đầu, Sài Tiến mới hơi lùi ra sau tránh cước, sau đó đưa tay hướng tới cánh tay gây kia vung cước, mọi người ở gần đều có thể nghe được tiếng xương gãy vang lên rắc rắc. Hán tử Hồ Nhung kia thể nào ngờ, nhất thời rú lên đau đớn liền thoái lui lại phía sau.

      Thị vệ sau lưng tên đầu lĩnh vừa nhìn thấy liền lao nhao kêu lên, sau đó rút kiếm xông lên. Đúng lúc này phía sau truyền đến tiếng gọi ngắn ngủi, nghe như là có người ra lệnh bọn chúng dừng tay.

      Phi Yến lúc này mới bước ra bên ngoài nhìn sang, chỉ thấy gương mặt nữ tử mày rậm mắt to, da hơi ngăm đen bước lên thang lầu, chỉ thấy nàng mặc thân váy ngắn lông vũ, chân mang đôi ủng , tay cầm cây trường tiên, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn về phía Sài Tiến, đột nhiên ánh mắt ngừng lại, lướt thẳng qua Sài Tiến rồi nhìn về phía Phi Yến đứng ở cửa phòng, miệng gì đó.

      Người khác nghe ngôn ngữ Man tộc có thể hiểu, nhưng Phi Yến ở Mạc bắc lâu như vậy cho nên rất quen thuộc với ngôn ngữ địa phương, nàng nghe được ràng, nàng kia là: Gia Cát thư sinh trốn ở gian phòng này, tất cả những thuộc hạ của nếu bị bắt được đều đem giết hết, nhưng riêng tên khốn kia phải bắt sống, nàng ta muốn tự mình moi tim để tế tổ tiên.

      Vừa vừa nghiến răng kèn kẹt, vẻ mặt vô cùng thù hận. Phi Yến là nghĩ ra mình cùng nương này có thiên cừu đại hận gì mà làm cho nàng bất chấp mọi thứ chạy đến địa phận đại Tề giương oai giễu võ?

      Mắt vừa nhìn thấy đội tinh binh nữa lại xông lên thang lầu, trong lòng Phi Yến mình thân thế , chỉ “a” lên tiếng rồi vội vàng bước tới bàn, cầm lấy chiếc hộp đựng đồ trang điểm Bảo Châu đặt bàn lấy ra cây bút vẽ mày, lấy tờ giấy viết lên đó hàng chữ, nhanh chóng giao cho Bảo Châu phân phó: “ lúc nữa nhân dịp ra vè đám người đó chuyện, người đưa cho thị vệ trở về phòng đem bồ câu đưa tin thả .” Nghĩ nghĩ chút, lại lấy cái bọc hành lý vẫn để giường mở ra kiểm tra các vật dụng bên trong đó rồi ném xuống đất, sau đó liền đẩy cửa bước ra ngoài, hướng về phía nữ tử Man tộc kia ôm quyền : “ biết tôn giá là cao nhân phương nào?”

      Nàng kia nhìn thấy cánh cửa phòng vừa mở ra, mắt thấy vị thư sinh cao gầy nhã nhặn bước ra ngoài vô cùng sửng sốt, ánh mắt cao thấp đánh giá mà mở miêng câu nào.

      Phi Yến nghĩ nàng nghe hiểu Hán ngữ liền dùng ngôn ngữ Hồ Nhung hỏi lại lần nữa.

      Nữ tử Man tộc kia hiển nhiên thể ngờ được thư sinh nhìn bộ dáng như công tử nhã nhặn kia lại có thể mở miệng bằng Hồ ngữ, hai mắt liên mở to tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng trong đáy mắt lại lên ngọn lửa , mỉm cười lập tức : “Ngươi là người từ đâu tới?Tới làm gì? Tên gọi là gì?”

      Phi Yến vốn tưởng rằng nữ tử này nếu đến bắt Gia Cát thư sinh nhất định là biết tướng mạo của nàng. nghĩ tới nử tử này vừa mới rồi nhắc tới nàng còn nghiến răng nghiến lợi, hùng hổ hồi ra lại chưa từng nhìn thấy hình dáng người ta bao giờ. Trong lòng khỏi hồ nghi, liền linh hoạt mở miệng hạ giọng : “Tại là Phi Trì Yến, quê quán ở Giang Nam, lần này xuất quan chính là buôn bán da ngựa, mới vừa rồi nô tài của ta hiểu lầm thủ hạ của nương nên ra tay ngộ thương, tại hạ tình nguyện bồi thường bạc cho y, mong nương chớ trách.”

      bộ dáng nhã nhặn lễ độ thế này thực hiếm gặp ở phương bắc. Phi Yến mặc áo dài cao cổ, thuận tiện để che cổ, mắt phượng lung linh, dung mạo thanh tú càng làm tôn lên vẻ phong độ thanh nhã của nam tử miền Giang Nam. Lúc trước nàng ở phương bắc vẫn thường xuyên cải nam trang theo Phàn Cảnh ra ngoài, cho nên bất luận là thái độ, cử chỉ hay lời cũng đều nhìn ra manh mối.

      nương kia chậm rãi bước tới, Sài Tiến muốn cản lại liền bị nàng dùng trường tiên vung lên, quấn lấy lưng áo.Đại hán cao tám thước thế mà lại bị lực tay kinh người của nương này hất văng xuống lầu cách dễ dàng, ngã cái ầm bàn. Mọi người dưới lầu cả kinh, bỏ chạy tứ tán.

      Sài Tiến bị hất ngã ngửa về phía sau liền bị hơn mười thanh đao, thương đặt ở yết hầu, nhưng biểu tình của cũng vô cùng khiếp sợ, tựa hồ ngờ bản thân mình lại có thể bị nữ tử kia ném từ lầu hai xuống dưới.

      Những thị vệ còn lại cũng bị đám tinh binh Hồ Nhung sau bước khống chế kề dao cổ, thể động đậy. Mà nương kia ngang nhiên bước tới chỗ Phi Yến, chậm rãi đảo xung quanh nàng vòng cao thấp đánh giá nàng rồi mở miệng dùng Hán ngữ có chút cứng ngắc : “Vừa mới tắm xong hay sao? Hay là nam nhân ở chỗ các ngươi ai cũng đều thơm như vậy?”

      Hành động ngả ngớn như vậy làm cho Phi Yến có chút giật mình,vì hành động ban đầu của nử tử này làm cho nàng vô cùng cả kinh, lại ngờ bây giờ có thể mở miệng hỏi câu như thế cho nên vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng lập tức đáp lời ngay: “Đúng là có dùng chút hương liệu, là loại thịnh hành ở Giang Nam, nếu nương thích, tại hạ liền đưa cho nương chút có được ?”

      Nàng kia mỉm cười: “Miệng ngọt như vậy, ngươi thực là người biết lấy lòng nữ nhân đấy…”

      Đúng lúc này ở dưới lầu lại vào thêm vài người, trong tay cầm bồ câu đưa tin giơ lên dùng Hồ ngữ : “Thủ lĩnh, có người thả bồ câu đưa tin!”

      Bảo Châu đứng sau lưng Phi Yến vừa nhìn thấy liền muốn khóc, cái này đúng là cơ hội tìm đường sống cuối cùng bị mũi tên nhọn cắt đứt a.

      Biểu tình của nàng kia vô cùng nhanh nhẹn, bắt được bồ câu dưới lầu ném lên, tay vuốt cái ống dưới chân lấy ra được tờ giấy, chỉ thấy đó viết hàng chữ: “Vương bạch cát nhất qua!” Vị nữ tử Hồ Nhung này tuy cũng biết được chữ Hán, nhưng trong lúc nhất thời cũng nhìn ra ý tứ trong tờ giấy kia.

      Kỳ thực Phi Yến cùng Kiêu vương hàng ngày vẫn luôn có sở thích dùng bồ câu truyền tin, thường hay sử dụng kiểu chữ phồn thể để che giấu bút tích thực, như vậy cũng tránh được những tin tức trọng yếu bị rơi vào tay kẻ thù.

      Ý tứ của tờ giấy kia thực ra chính là “Khách sạn Ngọc Tuyền”, chính là thủ pháp giấu nghĩa mà thôi. Kiêu vương nếu đọc được thư, nhất định có thể nhận ra thủ pháp của nàng, cho người đến tiếp viện. Nhưng bây giờ thư rơi vào trong tay nữ tử này, cho dù nàng ta xem hiểu cũng nhất định là hoài nghi thân phận của mình.

      Quả nhiên biểu tình của nàng kia phút chốc trở nên lạnh lẽo, tay nắm chặt cánh tay Phi Yến hỏi: “Ngươi muốn truyền tin cho ai? Ý tứ trong này là gì?”

      Đúng lúc này truyền đến tiếng cười khẽ: “Trì công tử, chúng ta lại có thể gặp nhau ở chỗ nào, quả nhiên là duyên phận!”

      Phi Yến nhìn theo hướng thanh phát ra từ dưới thang lầu – khách sạn Ngọc Tuyền đúng là có vị trí vô cùng đắc địa từ nam chí bắc, người đứng dưới lầu kia rang là người bặt vô tính trước đó – Vệ Tuyên Thị.

      Chỉ là giờ nàng ta còn mặc trang phụ cao sang quý phái như lúc ở Hoài Nam, mà là thân phục sức của Hồ Nhung tộc, đầu mày khóe mắt đều là hàn ý lạnh như bang, hướng ánh nhìn về phía Úy Trì Phi Yến,ánh mắt lé lên vẻ quỷ dị nên lời.

      Bất quá nàng cũng có vạch trần thân phận của Phi Yến mà lúc này lên thang lầu, hướng về phía nữ tử Hồ Nhung thủ lĩnh kia mà : “Vị Trì công tử này với ta là chỗ quen biết, chúng ta cũng có chút chuyện chưa làm xong, biết thủ lĩnh có thể giao “” cho ta xử trí hay ?”

      Thủ lĩnh Hồ Nhung kia hồ nghi nhìn Vệ Tuyên thị, tựa hồ là kiểm tra lời của nàng ta có hay , sau đó buông cánh tay cầm Phi Yến ra : “Đem tất cả những người này mang về bộc lạc hết cho ta!”

      Lúc này toàn bộ khách nhân trong khách điếm đều sợ hãi chạy ra ngoài, quân lính Hồ Nhung tay cầm bức họa nãy giờ vẫn cuộn tròn mở ra để đối chiếu từng người, tìm kiếm Gia Cát thư sinh.

      Phi Yến bị áp giải, đầu cuối xuốn, nhân tiện liếc mắt nhìn hình ảnh bức họa kia cái, vừa nhìn thấy liền giật mình....Gương mặt kia.... ràng chính là Tuyên Minh hoàng tử tiền triều!

      Nội tâm nàng vô cùng khiếp sợ, Vệ Tuyên thị chạy tới sát bên cạnh nàng, áp tại giọng : “Muốn giữ mạng ngoan ngoãn đóng vai Trì công tử của ngươi , bằng ...”

      Đoàn người Hồ tróc nã tội phạm này lúc đến vội vàng lúc cũng như gió, sau khi tìm kiếm có kết quả xong liền mang theo đoàn người Phi Yến áp giải theo xe ngựa, vội vã bỏ .

      Lão chưởng quầy lúc này mới hoàn hồn, chậm rãi thở ra hơi, lại thầm nghĩ: vị công tử lúc nãy khí độ bất phàm, ngay cả chi phí ăn mặc cũng phải thương khách bình thường có khả năng chi trả, chắc chắn là nhân vật có bối cảnh , lại gặp chuyện may ở ngay khách điếm của ...cũng khó tránh có liên can...Nghĩ vậy liền bước nhanh tới phòng của vị khách vừa mới bị cướp , lập tức nhìn thấy cái gối đầu bị ném dưới đất, vội vàng nhặt lên liền thấy trong bao gối tựa hồ có bức văn thư,lấy ra xem thấy là cái thiếp thông quan.

      Chưởng quẩy kia mở thiếp ra xem, đến lúc nhìn thấy mặt văn thư tay run lẩy bẩy đứng dậy, ngay sau đó gần như là vừa lết vừa quỳ xuống thang lầu, bắt tiểu nhị : “Mau! Mau chuẩn bị ngựa!Mau đến quan nha báo tin!Bằng cả nha già trẻ của ta gặp đại họa lâm đầu!”
      Yoolirm Park, Jeremej San, HoanHoan17 others thích bài này.

    4. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      Đường Mạc bắc xa xôi cách trở, ngoại trừ Bảo Châu là thị nữ thân cận, theo còn có mười thị vệ hộ tống. đường các thị vệ này đều trước bước để an bài ổn thỏa. đường đều bình an, vì chủ là có người trước dọn đường, mà cũng có vội vã lắm.

      Đường thủy quá phức tạp cho nên , tới cửa thành quan ngoại Kim Môn phong cảnh Mạc bắc cũng dần dần ra. Ven đường vòng vèo, đất đai màu vàng đường nhìn giống như vết sẹo xấu xí dữ tợn trải dài thảm thực vật màu xanh. Bên ngoài xe ngựa gió thốc từng trận vào rèm cửa phát ra tiếng động phần phật.

      Tất cả những điều này đối với Phi Yến đều vô cùng quen thuộc. Ở trong xe, nàng gọi Bảo Châu lấy trong rương hành lý ra hộp cao bách hợp, lấy ít ra bôi lên khắp cơ thể mình sau đó với Bảo Châu: “Ngươi cũng nên bôi chút , thời tiết ở Mạc Bắc lúc này rất khô hanh, ban ngày da bị phơi nắng mất nước, đến đêm thô ráp gây đau thể nào ngủ yên được đâu.”

      Bảo Châu vội vàng vâng, giúp Trắc phi bôi cao đều lên phía sau lưng rồi chính mình cũng xức chút, trong lòng lại càng thầm bội phục: Trắc phi quả thực rất am hiểu phong tục Mạc bắc chứ giống như chỉ đơn giản là xem qua sách vở.

      Vừa đến quan ngoại trời cũng hoàng hôn, tiện tiếp vì thế cho xe ngựa đến cổng Kim Môn tìm khách điếm Ngọc Tuyền – Khách điếm lớn nhất vùng ấy để ngủ lại qua đêm.

      Phi Yến đường để tránh phiền toái cho nên đều cải thành nam trang. Vóc dáng của nàng vốn cao gầy, dung mạo lại thanh lệ mà mị, mặc thân quần áo màu sam, quấn khăn cùng màu thoạt nhìn vô cùng phong độ, mang khí chất của mỹ thư sinh Giang Nam.

      Khi mặt trời ngã về tây đoàn người của Phi Yến mới vào khách điếm, nhưng vì có chuẩn bị từ trước nên sắp xếp chọn được gian phòng thượng đẳng.

      Trưởng thị vệ hỏi Phi Yến xem có nên cho bồ câu đưa thư truyền tin thông báo cho Kiêu Vương, để phái binh mã ở đại doanh đến nghênh đón hay nhưng Phi Yến lại do dự.

      Lần này nàng Mạc Bắc chính là tiền trảm hậu tấu, Kiêu vương cũng hề biết. Nhưng lúc này đến nơi rồi, lại biết nên ăn thế nào với Kiêu vương, cho nên nhất thời khó xử. Hơn nữa… nếu biết chuyện hoàng đến ban hôn chính phi cho mình, biết trong lòng có suy nghĩ gì?

      Lúc ấy khi bốc đồng bỏ chính là vì trong lòng vô cùng tức giận, giờ đến Mạc bắc hoang vắng này rồi tâm tình cũng từ từ bình ổn lại, suy nghĩ lại đều thấy cư xử của mình có chỗ ổn. Hành động ghen tuông như thế này làm thế nào có thể thoát khỏi cặp mắt sắc bén của Kiêu vương? Rốt cuộc trong mắt nàng có còn là phụ nhân đức hạnh hay ? Rốt cuộc mình có nên đến đại doanh hay ? Trong lúc nhất thời vô cùng hoang mang, thể định ra chủ ý nào cả.

      Sài Tiến nghe xong liền khoanh tay ra ngoài, sau khi dặn dò thị vệ phải bảo hộ tốt cho trắc phi rồi đến căn phòng cách vách nghỉ ngơi.

      Ngay từ đầu Bảo Châu cho tiền tiểu nhị sai sử dưới lầu, cho nên tiểu nhị vô cùng ân cần chuẩn bị nước ấm, mang vào thùng nước tắ cho khách quý tẩy trần sau thời gian đường mệt nhọc.

      Phi Yến cởi áo ngâm mình vào nước ấm, toàn thân thả lỏng thư giãn, nhất thời liền thấy vơi mấy phần mệt nhọc. nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe bên dưới lầu truyền đến trận thanh ầm ĩ, tựa hồ có người đánh nhau.

      Phi Yến lập tức mở mắt gọi Bảo Châu: “Ngươi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì?”

      Bảo Châu vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền kích động chạy về giọng : “Sườn…Trắc phi, bên ngoài đám thổ phỉ, là muốn truy bắt người tên gọi là…là Gia Cát thư sinh gì đó…”

      Phi Yến nghe được lời ấy nhất thời mắt hạnh trợn lên, có chút dám tin : “Gia Cát thư sinh?”

      Bảo Châu liền gật đầu: “ giờ họ muốn xét phòng, chưởng quầy bên dưới muốn ngăn cản đều được, giờ đao kề cổ, sợ tới mức động cũng dám động.

      Nghe xong lời này, Phi Yến khỏi nhíu mi, trong lòng suy nghĩ nhanh. Nơi đây tuy rằng ở quan ngoại, nhưng bởi vì Kim Môn quan rất gần, trị an cũng xem như tốt, dù cho cách mấy trăm dặm cũng có vấn đề gì. Lại biết dưới lầu là người phương nào đến đây, lại có thể gióng trống khua chiêng tìm người đến thế.

      Nghĩ vậy nàng vội vàng bước ra khỏi thùng nước tắm, đem tóc vấn lên đỉnh đầu, dùng cây trâm bạch ngọc cố định lại, sau đó mặc ngoại sam vào.

      Đúng lúc này bên gian ngoài nghe phát ra tiếng vang lộp cộp, đám người hùng hổ xông đến, cửa phòng bị đá văng, có tiếng kinh hô cùng tiếng tức giận mắng chửi cửa khách trọ, tiếp theo là những tiếng động vang lên liên tiếp.

      Rất nhanh đám người tới chỗ phòng của Phi Yến, nhưng chưa đến được cửa bị đám người Sài Tiến ngăn lại.

      “Đứng lại!”

      Sài Tiến là nam nhân phương bắc, dáng người cao lớn, mặt đen, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, vừa nhìn liền biết là người dễ bắt nạt.

      Nhưng đầu lĩnh dẫn quân tìm người mặc trang phục người Hồ kia cũng mang vẻ mặt khó ở chung. đường đều thẳng tiến, bỗng dưng bị người ngăn cản lại. Mắt trừng lớn, tay nắm đấm nhắm Sài Tiến vung quyền, Sài Tiến này chính là quân tiên phong của Kiêu vương, tuy rằng có tài cầm quân nhưng vô luận là sức mạnh hay khả năng đánh giặc đều là thuộc hạ tâm đắc của Kiêu vương.

      Khi cánh tay hán tử Hồ tộc vung tới gần đầu, Sài Tiến mới hơi lùi ra sau tránh cước, sau đó đưa tay hướng tới cánh tay gây kia vung cước, mọi người ở gần đều có thể nghe được tiếng xương gãy vang lên rắc rắc. Hán tử Hồ Nhung kia thể nào ngờ, nhất thời rú lên đau đớn liền thoái lui lại phía sau.

      Thị vệ sau lưng tên đầu lĩnh vừa nhìn thấy liền lao nhao kêu lên, sau đó rút kiếm xông lên. Đúng lúc này phía sau truyền đến tiếng gọi ngắn ngủi, nghe như là có người ra lệnh bọn chúng dừng tay.

      Phi Yến lúc này mới bước ra bên ngoài nhìn sang, chỉ thấy gương mặt nữ tử mày rậm mắt to, da hơi ngăm đen bước lên thang lầu, chỉ thấy nàng mặc thân váy ngắn lông vũ, chân mang đôi ủng , tay cầm cây trường tiên, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn về phía Sài Tiến, đột nhiên ánh mắt ngừng lại, lướt thẳng qua Sài Tiến rồi nhìn về phía Phi Yến đứng ở cửa phòng, miệng gì đó.

      Người khác nghe ngôn ngữ Man tộc có thể hiểu, nhưng Phi Yến ở Mạc bắc lâu như vậy cho nên rất quen thuộc với ngôn ngữ địa phương, nàng nghe được ràng, nàng kia là: Gia Cát thư sinh trốn ở gian phòng này, tất cả những thuộc hạ của nếu bị bắt được đều đem giết hết, nhưng riêng tên khốn kia phải bắt sống, nàng ta muốn tự mình moi tim để tế tổ tiên.

      Vừa vừa nghiến răng kèn kẹt, vẻ mặt vô cùng thù hận. Phi Yến là nghĩ ra mình cùng nương này có thiên cừu đại hận gì mà làm cho nàng bất chấp mọi thứ chạy đến địa phận đại Tề giương oai giễu võ?

      Mắt vừa nhìn thấy đội tinh binh nữa lại xông lên thang lầu, trong lòng Phi Yến mình thân thế , chỉ “a” lên tiếng rồi vội vàng bước tới bàn, cầm lấy chiếc hộp đựng đồ trang điểm Bảo Châu đặt bàn lấy ra cây bút vẽ mày, lấy tờ giấy viết lên đó hàng chữ, nhanh chóng giao cho Bảo Châu phân phó: “ lúc nữa nhân dịp ra vè đám người đó chuyện, người đưa cho thị vệ trở về phòng đem bồ câu đưa tin thả .” Nghĩ nghĩ chút, lại lấy cái bọc hành lý vẫn để giường mở ra kiểm tra các vật dụng bên trong đó rồi ném xuống đất, sau đó liền đẩy cửa bước ra ngoài, hướng về phía nữ tử Man tộc kia ôm quyền : “ biết tôn giá là cao nhân phương nào?”

      Nàng kia nhìn thấy cánh cửa phòng vừa mở ra, mắt thấy vị thư sinh cao gầy nhã nhặn bước ra ngoài vô cùng sửng sốt, ánh mắt cao thấp đánh giá mà mở miêng câu nào.

      Phi Yến nghĩ nàng nghe hiểu Hán ngữ liền dùng ngôn ngữ Hồ Nhung hỏi lại lần nữa.

      Nữ tử Man tộc kia hiển nhiên thể ngờ được thư sinh nhìn bộ dáng như công tử nhã nhặn kia lại có thể mở miệng bằng Hồ ngữ, hai mắt liên mở to tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng trong đáy mắt lại lên ngọn lửa , mỉm cười lập tức : “Ngươi là người từ đâu tới?Tới làm gì? Tên gọi là gì?”

      Phi Yến vốn tưởng rằng nữ tử này nếu đến bắt Gia Cát thư sinh nhất định là biết tướng mạo của nàng. nghĩ tới nử tử này vừa mới rồi nhắc tới nàng còn nghiến răng nghiến lợi, hùng hổ hồi ra lại chưa từng nhìn thấy hình dáng người ta bao giờ. Trong lòng khỏi hồ nghi, liền linh hoạt mở miệng hạ giọng : “Tại là Phi Trì Yến, quê quán ở Giang Nam, lần này xuất quan chính là buôn bán da ngựa, mới vừa rồi nô tài của ta hiểu lầm thủ hạ của nương nên ra tay ngộ thương, tại hạ tình nguyện bồi thường bạc cho y, mong nương chớ trách.”

      bộ dáng nhã nhặn lễ độ thế này thực hiếm gặp ở phương bắc. Phi Yến mặc áo dài cao cổ, thuận tiện để che cổ, mắt phượng lung linh, dung mạo thanh tú càng làm tôn lên vẻ phong độ thanh nhã của nam tử miền Giang Nam. Lúc trước nàng ở phương bắc vẫn thường xuyên cải nam trang theo Phàn Cảnh ra ngoài, cho nên bất luận là thái độ, cử chỉ hay lời cũng đều nhìn ra manh mối.

      nương kia chậm rãi bước tới, Sài Tiến muốn cản lại liền bị nàng dùng trường tiên vung lên, quấn lấy lưng áo.Đại hán cao tám thước thế mà lại bị lực tay kinh người của nương này hất văng xuống lầu cách dễ dàng, ngã cái ầm bàn. Mọi người dưới lầu cả kinh, bỏ chạy tứ tán.

      Sài Tiến bị hất ngã ngửa về phía sau liền bị hơn mười thanh đao, thương đặt ở yết hầu, nhưng biểu tình của cũng vô cùng khiếp sợ, tựa hồ ngờ bản thân mình lại có thể bị nữ tử kia ném từ lầu hai xuống dưới.

      Những thị vệ còn lại cũng bị đám tinh binh Hồ Nhung sau bước khống chế kề dao cổ, thể động đậy. Mà nương kia ngang nhiên bước tới chỗ Phi Yến, chậm rãi đảo xung quanh nàng vòng cao thấp đánh giá nàng rồi mở miệng dùng Hán ngữ có chút cứng ngắc : “Vừa mới tắm xong hay sao? Hay là nam nhân ở chỗ các ngươi ai cũng đều thơm như vậy?”

      Hành động ngả ngớn như vậy làm cho Phi Yến có chút giật mình,vì hành động ban đầu của nử tử này làm cho nàng vô cùng cả kinh, lại ngờ bây giờ có thể mở miệng hỏi câu như thế cho nên vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng lập tức đáp lời ngay: “Đúng là có dùng chút hương liệu, là loại thịnh hành ở Giang Nam, nếu nương thích, tại hạ liền đưa cho nương chút có được ?”

      Nàng kia mỉm cười: “Miệng ngọt như vậy, ngươi thực là người biết lấy lòng nữ nhân đấy…”

      Đúng lúc này ở dưới lầu lại vào thêm vài người, trong tay cầm bồ câu đưa tin giơ lên dùng Hồ ngữ : “Thủ lĩnh, có người thả bồ câu đưa tin!”

      Bảo Châu đứng sau lưng Phi Yến vừa nhìn thấy liền muốn khóc, cái này đúng là cơ hội tìm đường sống cuối cùng bị mũi tên nhọn cắt đứt a.

      Biểu tình của nàng kia vô cùng nhanh nhẹn, bắt được bồ câu dưới lầu ném lên, tay vuốt cái ống dưới chân lấy ra được tờ giấy, chỉ thấy đó viết hàng chữ: “Vương bạch cát nhất qua!” Vị nữ tử Hồ Nhung này tuy cũng biết được chữ Hán, nhưng trong lúc nhất thời cũng nhìn ra ý tứ trong tờ giấy kia.

      Kỳ thực Phi Yến cùng Kiêu vương hàng ngày vẫn luôn có sở thích dùng bồ câu truyền tin, thường hay sử dụng kiểu chữ phồn thể để che giấu bút tích thực, như vậy cũng tránh được những tin tức trọng yếu bị rơi vào tay kẻ thù.

      Ý tứ của tờ giấy kia thực ra chính là “Khách sạn Ngọc Tuyền”, chính là thủ pháp giấu nghĩa mà thôi. Kiêu vương nếu đọc được thư, nhất định có thể nhận ra thủ pháp của nàng, cho người đến tiếp viện. Nhưng bây giờ thư rơi vào trong tay nữ tử này, cho dù nàng ta xem hiểu cũng nhất định là hoài nghi thân phận của mình.

      Quả nhiên biểu tình của nàng kia phút chốc trở nên lạnh lẽo, tay nắm chặt cánh tay Phi Yến hỏi: “Ngươi muốn truyền tin cho ai? Ý tứ trong này là gì?”

      Đúng lúc này truyền đến tiếng cười khẽ: “Trì công tử, chúng ta lại có thể gặp nhau ở chỗ nào, quả nhiên là duyên phận!”

      Phi Yến nhìn theo hướng thanh phát ra từ dưới thang lầu – khách sạn Ngọc Tuyền đúng là có vị trí vô cùng đắc địa từ nam chí bắc, người đứng dưới lầu kia rang là người bặt vô tính trước đó – Vệ Tuyên Thị.

      Chỉ là giờ nàng ta còn mặc trang phụ cao sang quý phái như lúc ở Hoài Nam, mà là thân phục sức của Hồ Nhung tộc, đầu mày khóe mắt đều là hàn ý lạnh như bang, hướng ánh nhìn về phía Úy Trì Phi Yến,ánh mắt lé lên vẻ quỷ dị nên lời.

      Bất quá nàng cũng có vạch trần thân phận của Phi Yến mà lúc này lên thang lầu, hướng về phía nữ tử Hồ Nhung thủ lĩnh kia mà : “Vị Trì công tử này với ta là chỗ quen biết, chúng ta cũng có chút chuyện chưa làm xong, biết thủ lĩnh có thể giao “” cho ta xử trí hay ?”

      Thủ lĩnh Hồ Nhung kia hồ nghi nhìn Vệ Tuyên thị, tựa hồ là kiểm tra lời của nàng ta có hay , sau đó buông cánh tay cầm Phi Yến ra : “Đem tất cả những người này mang về bộc lạc hết cho ta!”

      Lúc này toàn bộ khách nhân trong khách điếm đều sợ hãi chạy ra ngoài, quân lính Hồ Nhung tay cầm bức họa nãy giờ vẫn cuộn tròn mở ra để đối chiếu từng người, tìm kiếm Gia Cát thư sinh.

      Phi Yến bị áp giải, đầu cuối xuốn, nhân tiện liếc mắt nhìn hình ảnh bức họa kia cái, vừa nhìn thấy liền giật mình....Gương mặt kia.... ràng chính là Tuyên Minh hoàng tử tiền triều!

      Nội tâm nàng vô cùng khiếp sợ, Vệ Tuyên thị chạy tới sát bên cạnh nàng, áp tại giọng : “Muốn giữ mạng ngoan ngoãn đóng vai Trì công tử của ngươi , bằng ...”

      Đoàn người Hồ tróc nã tội phạm này lúc đến vội vàng lúc cũng như gió, sau khi tìm kiếm có kết quả xong liền mang theo đoàn người Phi Yến áp giải theo xe ngựa, vội vã bỏ .

      Lão chưởng quầy lúc này mới hoàn hồn, chậm rãi thở ra hơi, lại thầm nghĩ: vị công tử lúc nãy khí độ bất phàm, ngay cả chi phí ăn mặc cũng phải thương khách bình thường có khả năng chi trả, chắc chắn là nhân vật có bối cảnh , lại gặp chuyện may ở ngay khách điếm của ...cũng khó tránh có liên can...Nghĩ vậy liền bước nhanh tới phòng của vị khách vừa mới bị cướp , lập tức nhìn thấy cái gối đầu bị ném dưới đất, vội vàng nhặt lên liền thấy trong bao gối tựa hồ có bức văn thư,lấy ra xem thấy là cái thiếp thông quan.

      Chưởng quẩy kia mở thiếp ra xem, đến lúc nhìn thấy mặt văn thư tay run lẩy bẩy đứng dậy, ngay sau đó gần như là vừa lết vừa quỳ xuống thang lầu, bắt tiểu nhị : “Mau! Mau chuẩn bị ngựa!Mau đến quan nha báo tin!Bằng cả nha già trẻ của ta gặp đại họa lâm đầu!”

    5. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      trời ơi, nhớ quá, thanks nàng edit.
      Meohoangngungoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :