1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ông xã phải được dỗ dành - Bạo Táo Đích Bàng Giải (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Có vẻ 9 này manh lắm nha :)))
      Đợi những chương tiếp theo của nàng nha
      haimap2346 thích bài này.

    2. Thanhbliss

      Thanhbliss New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      4
      Hóng
      haimap2346 thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 10


      Khi Ngô Đồng ra khỏi cửa Cục Dân Chính, bị ánh nắng gay gắt chiếu vào, tự chủ đưa tay lên che, Tần Qua nhìn thấy liền đứng sát gần cho bóng của có thể che cho .

      “Em đến đây bằng gì?” Tần Qua nhìn phía trước cửa có đôi vợ chồng mới cưới nắm tay nhau vui vẻ, trong lòng cảm thấy cuộc hôn nhân của mình còn thiếu chút gì đó.

      “Tàu điện ngầm”. Ngô Đồng phát hành động của Tần Qua, bỏ tay xuống, lùi xuống chút để tìm vị trí thoải mái hơn.

      “Em còn đâu nữa ?” Tần Qua hỏi, giống như thấy động tác tránh né của Ngô Đồng.

      “Tôi còn có chuyện phải giải quyết nhưng cũng gấp lắm.”

      “Vậy em cùng .”

      đâu?”

      “Đến nơi biết.”

      Tần Qua nắm tay kéo Ngô Đồng còn nghi ngờ đến chiếc xe mô tô dựng phía trước, sau đó lấy chiếc mũ bảo hiểm duy nhất đội lên đầu Ngô Đồng, động tác hơi mạnh chút làm Ngô Đồng bị đau, kêu tiếng.

      “Em sao chứ.” Tần Qua khựng lại, đưa tay ra muốn lấy mũ bảo hiểm xuống.

      việc gì.” Ngô Đồng lùi về sau hai bước.

      Tần Qua gì, nhưng trong lòng có thêm định nghĩa mới, vợ của mình hơi mỏng manh, yếu ớt, dùng sức phải hơn chút.

      Lần đầu tiên Ngô Đồng ngồi xe mô tô, thận trọng ngồi lên yên xe phía sau, hai tay nắm chặt khung kim loại xung quanh yên xe. Tần Qua nổ máy rồ ga, thân mình Ngô Đồng kiểm soát được hơi nghiêng ngả, sắc mặt tái .

      Tần Qua chuyển hướng, đến trước cửa dừng lại, chống chân xuống đất, vẻ mặt bất đắc dĩ đưa tay ra sau kéo tay Ngô Đồng vòng lên lưng mình. Ngô Đồng giãy giãy, nhưng lực tay của Tần Qua , cánh tay mà bắt lấy hai tay Ngô Đồng thể động đậy.

      “Ôm chặt.” Giọng Tần Qua cương quyết.

      “Tôi …”

      “Chúng ta kết hôn, em phải quen dần với việc tiếp xúc với .” Tần Qua quay đầu lại.

      Ngô Đồng chớp chớp mắt, sau đó vòng tay ôm Tần Qua rốt cục yên tĩnh lại.

      Tần Qua chạy xe mô tô tốc độ rất nhanh, tựa như con cá linh hoạt trong đại dương của xe cộ vẫy vùng. Ngô Đồng ôm chặt eo Tần Qua, tốc độ xe càng nhanh, Ngô Đồng ôm càng chặt. Cuối cùng cả người Ngô Đồng đều dán lên lưng Tần Qua, chóp mũi quanh quẩn hơi thở nam tính của người đàn ông.

      Tần Qua cảm nhận vòng tay quanh thân mình ôm càng ngày càng chặt, cùng với phía sau là thân thể phái nữ mềm mại, khóe miệng chậm rãi cong lên, ánh mắt mang theo ý cười, tốc độ xe lại càng lúc càng nhanh.

      Xe mô tô rời khỏi đường lớn, vào mấy con hẻm , cảnh vật ven đường vắng vẻ dần, qua mấy khúc cua nữa, cuối cùng xe cũng dừng lại.

      “Đến rồi.” Tần Qua dừng xe.

      Ngô Đồng vội vàng xuống xe, gỡ vội nón bảo hiểm ra mới ngẩng đầu quan sát cảnh vật xung quanh. Đây là tòa nhà có lối kiến trúc giả cổ, nhìn cửa lớn màu đỏ rực cùng hàng tường rào bằng gạch rộng lớn, Ngô Đồng có thể khẳng định diện tích ngôi nhà hẳn là rất lớn.

      Tần Qua dừng xe, đến cửa trước, sau đó lấy chìa khóa trong túi quần mở khóa, dùng sức đẩy cánh cửa mở rộng.

      Ngô Đồng cũng theo đứng bậc thềm, đứng ở ngoài cửa nhìn vào mảnh sân vườn có cây cối tươi tốt và bàn đu dây dưới cây ngô đồng.

      Tần Qua kéo tay Ngô Đồng bước vào sân, đứng dưới bóng cây râm mát “Em thích nơi này ?”

      “Nơi này là?” Ngô Đồng hỏi.

      “Đây là nhà mới của chúng ta.” Tần Qua trả lời “Về sau chúng ta ở đây.”

      “Ở đây? Chúng ta ở Hoàn Sơn Phỉ Thúy sao?” Ngô Đồng nghi ngờ hỏi.

      “Em thích ở đây hả?” Tần Qua hỏi, trong giọng mơ hồ có chút ý tứ vui.

      phải, chỉ là tôi nghĩ tới … Chúng ta sống ở đây.” Ngô Đồng “Tôi rất thích nơi này.”

      “Thích là được rồi.” Tần Qua “Nhà này là mẹ tìm cho chúng ta, phòng rất rộng rãi, trước nhà và sau nhà đều có sân, sân sau sân trước chút, ở đó trồng cây ngân hạnh (cây rẻ quạt), nghe mùa thu hoa lá cây chuyển màu rất đẹp.”

      “Có muốn xem phòng ?”

      Ngô Đồng gật đầu , hai người vào trong nhà, phòng ốc mang lối kiến trúc cổ xưa, chỉ có tầng, chỉ có cửa sổ là lắp kính, còn các cửa khác đều bằng gỗ. Mặc dù chỉ có tầng nhưng mái nhà bằng ngói giúp tản nhiệt, đứng trong phòng khí mát lạnh.

      Ngô Đồng ngắm nghía lúc, thấy các phòng đều trống “Sao trong phòng chưa lắp đặt gì?”

      “Hôm qua mẹ mới chuyển đồ .”

      “Sao vậy?” Ngô Đồng hiểu hỏi.

      “Mẹ có lẽ em thích tự mình mua sắm, trang trí lắp đặt cho ngôi nhà.” Tần Qua “Cũng là cho chúng ta có chút việc để làm.”

      xong, Tần Qua nhìn chăm chú vào Ngô Đồng. Thấy vậy, Ngô Đồng cười cười “Vậy chúng ta sắp xếp thời gian rồi cùng mua.”

      “Được.” Tần Qua nhướng mày cười.

      Ngắm nghía trong phòng xong, hai người ra sân sau. Sân trước và sân sau có cách bài trí giống nhau, nhưng ở đây có thêm ao cá , bên trong có nhiều con cá con màu sắc sặc sỡ bơi lội. Bên cạnh ao cá có rất nhiều bồn hoa làm Ngô Đồng cảm thấy rất thích thú. Vì thế thể nhịn được liền ngồi xuống cẩn thận ngắm.

      Tần Qua đứng bên yên lặng ngắm Ngô Đồng, ánh nắng chiếu nghiêng lên người làm cả người Ngô Đồng tắm trong luồng sáng vàng nhạt, cả người đến từ sợi tóc đều đẹp đến rung động lòng người.

      “Nơi này đẹp quá.” Ngô Đồng vừa cười vừa , ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, giấu được niềm thích.

      “Em thích là tốt rồi.” Tần Qua cũng ngồi xuống cạnh Ngô Đồng, ánh mắt nhìn theo ngón tay Ngô Đồng, ngón tay cũng bị ánh nắng chiều vào mà trở nên trong suốt. Ngô Đồng cười gật đầu, đầu ngón tay gẩy gẩy nụ hoa.

      “Em định khi nào chuyển đến đây?” Tần Qua đột nhiên hỏi.

      “A??” Ngô Đồng ngẩn người, niềm vui trong nháy mắt vụt tắt, “Chúng ta mua sắm đồ đạc trang trí nhà cửa trước, sau đó chuyển đến.”

      “Vậy khi nào mua đồ?”

      “Khi nào có thời gian?”

      “Lúc nào cũng có thời gian rảnh.”

      Ngô Đồng đứng lên, nhìn cây ngân hạnh ở gần đó, “Khi nào sắp xếp được thời gian, tôi gọi cho .”

      “Được” Tần Qua để ý gật đầu.

      Ngô Đồng đến dưới cây ngân hạnh, tưởng tượng khi đến mùa thu, lá cây vàng rực cả vùng, cảnh tượng đáng mong chờ. Lúc đó, có thể mua cái ghế dựa để dưới gốc cây.

      “Thời gian du lịch do em quyết định, còn sắp xếp lịch trình do phụ trách nhé.” Tần Qua bỗng nhiên .

      Ngô Đồng nhớ tới lần trước ở quán cà phê, hai người quyết định tuần trăng mật du lịch. Lúc đó vì muốn có thời gian chăm óc em trai, đề nghị thời gian du lịch là tháng sau. Lúc này, Tần Qua muốn sắp xếp lịch trình, Ngô Đồng có ý kiến.

      “Được.”

      “Em có thích đâu ?’

      “Mọi việc do quyết định.”

      “Thế khi quay về nhớ đưa hộ chiếu cho .”

      “Vâng.” Ngô Đồng cảm thấy có chút áy náy khi để mọi chuyện cho Tần Qua gánh vác, nhìn Tần Qua nở nụ cười, lại biết dưới ánh nắng mặt trời, trong mắt Tần Qua nụ cười ấy có bao nhiêu là hấp dẫn.

      Tần Qua rốt cục thể khống chế nội tâm như mãnh thú, đẩy Ngô Đồng dựa vào thân cây, giống như chú chó săn liều mạng gặm nuốt thức ăn mĩ vị mình mơ ước bấy lâu. Ngô Đồng hơi cứng người lại nhưng sau đó lại dần dần mềm mại, đăng ký kết hôn rồi, mình còn già mồm làm gì. Ngô Đồng nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của người đàn ông, nháy cái sau đó cũng chậm rãi nhắm mắt lại, nhàng mở miệng ra.

      Tần Qua như phát vùng đất mới, thả môi Ngô Đồng ra, duỗi đầu lưỡi vào, quấn lấy lưỡi Ngô Đồng, mạnh mẽ mút vào, mãi cho đến lúc hai người thở nổi.

      Tần Qua bóp chặt eo Ngô Đồng, dường như cố hết sức khống chế chính mình.

      “Em phải chuẩn bị trong bao lâu?”

      Ngô Đồng sững sờ, lúc sau mới nhớ tới khi ở quán cà phê mình hi vọng Tần Qua cho mình khoảng thời gian để thích ứng. Chỉ là thời gian này là bao lâu, khi nào thích hợp, chính Ngô Đồng cũng biết. Nhưng biết, đối với Tần Qua như vậy là công bằng, dù sao cũng có dục vọng đối với .

      “Tôi …”

      tháng … tháng này chúng ta bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn chút .” Tần Qua nhìn thẳng vào mắt Ngô Đồng “ hi vọng khi tuần trang mật du lịch, chúng ta phải chia phòng ngủ.”

      Ngô Đồng biết phải trả lời như thế nào, nhưng biết cầu của Tần Qua là chính đáng, cuối cùng cũng gật đầu.

      Tần Qua mừng rỡ, buông Ngô Đồng ra, cười đưa em về.”

      Tần Qua lái xe mô tô chở Ngô Đồng về nhà, Ngô Đồng đứng lầu nhìn Tần Qua lái xe mô tô dần khuất khỏi khu chung cư, ánh nắng mờ nhạt cuối chiều chiếu lên thân hình mong manh của , có chút quạnh hiu.

      Cuộc sống là do chính mình quyết định, nếu con người hài lòng với cuộc sống tại của mình đó là vì có người để cho mình sẵn lòng thương. Giống như lúc này, Ngô Đồng cũng sẵn lòng thử tiếp nhận Tần Qua. Thay đổi và thích ứng luôn là bản năng của con người, hi vọng hạnh phúc đến khi có đủ cố gắng.

      Ngô Đồng mỉm cười, cầm túi xách đến bệnh viện thăm em trai.


      Khi Tần Qua lái xe mô tô về Hoàn Sơn Phỉ Thúy, mọi người trong nhà họ Tần đều ngóng chờ tin tức. Thấy Tần Qua về, ai cũng lộ ánh mắt chờ mong.

      đăng ký kết hôn xong.” Tần Qua tự nhiên .

      “Vậy Ngô Đồng đâu?” Mẹ Tần ngạc nhiên hỏi.

      “Ngô Đồng còn có công chuyện, con đưa ấy về trước.” Tần Qua “Còn có, tháng sau chúng con du lịch trăng mật. Sau khi trở về, chúng con dọn về nhà mới.”

      “Nhưng mẹ con chưa gặp con dâu mà.” Mẹ Tần nghe con trai có ý dẫn con dâu trở về.

      “Nếu , chúng ta sắp xếp để hai gia đình ăn bữa cơm.” Tần Hoài đề nghị.

      “Tùy mọi người.” Tần Qua xong, lên lầu đến phòng của Phi Phi.

      Người nhà họ Tần đưa mắt nhìn nhau, biểu của Tần Qua là vui vẻ hay là vui vẻ đây?

      Tần Qua gõ cửa phòng con trai, sau đó mới đẩy cửa bước vào, thấy Phi Phi quả nhiên ngồi dưới đất chơi trò chơi ghép hình. Vì thế đến gần nhìn con trai chơi lúc, mới đem giấy đăng ký kết hôn để trước mặt Phi Phi, “Phi Phi, đây là người là mẹ của con.”

      Phi Phi đưa mắt nhìn cái rồi lại tập trung chơi trò ghép hình. Tần Qua cầm giấy đăng ký kết hôn lại, nhìn chăm chú vào ảnh của Ngô Đồng tự mình “ ra hôm nay ấy vu vẻ, mặc dù ấy cố giả vờ nhưng giấu nổi con mắt của ba.” Tần Qua “Đúng ra là ba cần phải để ý, dù sao hai nhà chỉ là liên hôn thương mại, kết hôn là việc tình tôi nguyện, ấy bày vẻ mặt ấy cho ai nhìn.”

      “Nhưng … khi nhìn ấy vui vẻ xem nhà mới của chúng ta, vui sướng ngắm hoa, dáng vẻ tươi cười là hấp dẫn mê hoặc lòng người.” Tần Qua nhớ lại “Nhưng khi ba hỏi khi nào ấy muốn chuyển đến ở, sắc mặt của ấy liền thay đổi, trở nên miễn cưỡng làm cho ba có chút khó chịu.”

      “Cho nên ba hôn ấy.” Tần Qua liếc Phi Phi, “Con biết hôn có nghĩa là gì ? giống với cái hôn của người lớn cho trẻ con, đó là cái hôn của người đàn ông với người phụ nữ của ta, hành động cực kỳ thân mật.”

      “Khi đó … Ba có chút khống chế được bản thân mình, chỉ cần nghĩ đến việc ấy mong muốn ở chung với ba, ba lại muốn làm hành động nào đó thân mật với ấy hơn chút, muốn nhắc nhở ấy, lấy giấy đăng ký kết hôn rồi ấy là người nhà họ Tần, là người của Tần Qua, mặc cho ấy có bằng lòng hay cũng đều phải sống chung với ba.”

      “Loại cảm giác xa lạ này, trước giờ ba chưa từng có, lý trí với ba làm như vậy là đúng nhưng ba khống chế nổi. Đồng thời … ba cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Có phải ba lại phát bệnh rồi ? Có phải ba nên tìm bác sĩ Lý để kiểm tra lại ?”

      “Ba khống chế nổi mà muốn làm vài chuyện với ấy nhưng lại sợ làm tổn thương đến ấy. Phải làm sao bây giờ?” Tần Qua lẩm bẩm tự hỏi “Khi thấy ấy do dự, ba hận thể ngay tại chỗ mà …”

      Rắc …

      Phi Phi cầm bức tranh ghép hình hoàn chỉnh vừa xếp xong, chỉ nhìn chút rồi lại lật qua, vô số mảnh ghép ô vuông rơi đầy mặt đất.

      Tần Qua nhìn thoáng qua, bỗng nhiên cười . Hôm nay khi hôn ấy, ấy hình như có chút phối hợp với mình.
      HienCitrine1412, Ri Nguyen, Parvarty41 others thích bài này.

    4. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Càng ngày càng thích nam chính.

      Thanks editor nhiều nhé =D
      tieunai691993haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 11


      cùng Tần Qua nên khi Ngô Đồng đến bệnh viện khá muộn. Khi vào phòng Tiểu Nguyên thấy trong phòng có ai.

      “Chị y tá, em trai của em đâu rồi ạ?” Ngô Đồng hỏi nữ y tá ngang qua phòng.

      “À …” Nữ y tá nghĩ lát rồi trả lời “Em trai em chơi cùng các bạn dưới vườn hoa.”

      “Cám ơn chị.” Ngô Đồng lại xuống thang máy, đến vườn hoa của bệnh viện.

      Còn cách đoạn nhưng nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên mặc quần áo bệnh nhân chơi bóng đá cùng số bạn , nô đùa vui vẻ. Ngô Đồng thấy em trai ngày càng hoạt bát, trong lòng phấn chấn lại có chút phiền muộn. Hôm nay là ngày chị kết hôn nhưng chị phải như thế nào với em đây.

      “Chị!” Tiểu Nguyên xoay người nhìn thấy chị tới, vẫy vẫy tay rồi đưa quả bóng cho bạn, sau đó chạy nhanh về phía Ngô Đồng.

      được chạy nhanh như vậy.” Ngô Đồng cau mày .

      Tiểu Nguyên cười nhưng cũng nghe lời bước chậm lại “Bác sĩ em còn trẻ nên khôi phục rất nhanh, chừng còn được xuất viện sớm hơn so với dự đoán đó chị.”

      “Vậy càng phải chú ý, chị cũng hi vọng em được xuất viện sớm.”

      "Dạ.” Tiểu Nguyên cầm khăn tay Ngô Đồng đưa, vừa lau mồ hôi vừa “Hôm nay chị có việc sao? Chị đến hơi trễ.”

      “Ừ.” Ngô Đồng hơi sững người lại, thầm nghĩ phải chuyện mình kết hôn cho em trai biết như thế nào đây. Nếu cuộc hôn nhân này chỉ là tạm thời, có thể giấu Tiểu Nguyên, coi như chưa từng xảy ra. Nhưng cuộc hôn nhân này, Ngô Đồng có quyền lựa chọn, nên nếu nó là cuộc hôn nhân lâu dài, vậy thể giấu Tiểu Nguyên cả đời.

      Nếu do tình mà kết hôn, vậy khi Tiểu Nguyên bị bệnh sao thấy rể tương lai đến thăm. Tiểu Nguyên là đứa trẻ thông minh, chắc chắn phát bất thường, mà Tần Qua cũng phối hợp. Phải làm sao bây giờ đây?

      “Chị? Chị?”

      “Hả??” Ngô Đồng giật mình hoàn hồn.

      “Chị suy nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Em gọi chị mấy lần cũng nghe.” Mắt Tiểu Nguyên tràn đầy lo lắng “Có phải gần đây chị mệt mỏi quá ?”

      phải đâu.” Ngô Đồng nhìn xung quanh, chỉ vào chiếc ghế đá trong vườn hoa “Chị em mình qua bên kia ngồi chút .”

      Tiểu Nguyên cảm thấy chị mình hôm nay hơi kỳ lạ nhưng lại biết nên hỏi như thế nào. Hai người ngồi ghế dài, Tiểu Nguyên nghiêng đầu hỏi “Chị có chuyện muốn cho em biết phải ?”

      Ngô Đồng cầm chặt tay Tiểu Nguyên, đầu tiên là cười trấn an rồi quyết định ra “Chị vừa mới làm việc mà biết phải với em như thế nào.”

      “Chị, hai chúng ta là chị em ruột thịt, có gì mà thể ra.” Tiểu Nguyên nhăn nhăn lông mày.

      “Chị sợ em truy hỏi nhưng lại biết giải thích với em như thế nào.”

      Từ khi cha mẹ qua đời, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm so với chị em bình thường còn thân thiết hơn, cả hai đều trân trọng nhau, chia sẻ hết những buồn vui trong cuộc sống, cho nên Tiểu Nguyên thể nghĩ ra việc gì mà chị mình muốn cho mình biết nhưng lại sợ mình truy hỏi.

      Nhưng đời này ai cũng có những bí mật mà muốn người khác biết, Tiểu Nguyên cảm thấy mình bây giờ trưởng thành nên có thể hiểu được chị mình.

      “Chị, chị cứ . Nếu chị muốn e truy hỏi, em truy hỏi.”

      “Chị kết hôn rồi.” Như là đợi Tiểu Nguyên ra câu này, Ngô Đồng lập tức thốt lên.

      “Cái gì???” Tiểu Nguyên đứng phắt dậy, thể tin nhìn chị mình “Là ai? ta làm gì? Em gặp ta chưa? chị quen nhau bao lâu rồi? đúng, em nhớ chị với em là chưa có bạn trai?”

      “Em là em truy hỏi.” Ngô Đồng .

      “Thế này mà gọi là truy hỏi sao?” Tiểu Nguyên cảm thấy chị mình là vô lý “ tên đàn ông khốn kiếp nào đó lừa chị em mà em thể hỏi chút hay sao?”

      Ngô Đồng lời nào, ánh mắt đen nháy nhìn chăm chú Tiểu Nguyên. nhanh Tiểu Nguyên giơ cờ trắng đầu hàng nhưng cảm thấy lo lắng, phiền muộn gãi gãi cái đầu mới chỉ mọc được ít tóc “Chí ít cũng phải cho em gặp ấy chứ.”

      “Tất nhiên rồi …” Ngô Đồng dừng chút rồi bổ sung “Đợi đến kì nghỉ đông của em.”

      “Cái gì? Em muốn gặp bây giờ cơ?” Tiểu Nguyên cảm thấy mình tuyệt đối khôn thể nhân nhượng.

      được.” Ngô Đồng cự tuyệt.

      “Vì sao?” Tiểu Nguyên cảm thấy điên mất, chị mình kết hôn với ai mà mình cũng biết.

      “Tình cảm của chị vẫn chưa ổn định.”

      … ổn định?” Tiểu Nguyên tự động bổ não chuyện tình cẩu huyết, hơi bối rối hỏi “Chị, chị phải là cùng người xa lạ … ấy cái kia …sau đó … kết hôn theo lệnh bác sĩ hả?”

      nên tùy tiện bổ não.” Ngô Đồng tức giận .

      “Chị, chị công bằng. Chị đột nhiên chị kết hôn nhưng lại cho em gặp rể mà có lý do chính đáng. Chị em làm sao mà yên tâm được.” Tiểu Nguyên hét lên.

      “Em chỉ cần nhớ …” Ngô Đồng trấn định, ôn hòa mà kiên định nhìn Tiểu Nguyên “Chị em gặp người tốt. Em cũng hi vọng là chị sống tốt mà, phải ?”

      “Em đương nhiên là mong chị sống tốt. Nhưng mà …”

      “Vậy em cho chị thời gian . Chờ đến khi em nghỉ đông, chị nhất định giới thiệu ấy cho em biết.”

      Tiểu Nguyên từ đến lời đều rất nghe lời Ngô Đồng, từ khi cha mẹ qua đời, cậu muốn lớn nhanh để có thể bảo vệ được chị mình. Đối với nguyện vọng của Ngô Đồng, Tiểu Nguyên bao giờ làm trái lại, cho nên lần nữa cậu lại bị thái độ kiên quyết của Ngô Đồng thuyết phục.

      “Vậy … Chị nhất định phải sống tốt, cho phép lừa gạt em.” Tất cả những nghi hoặc và lo lắng của Tiểu Nguyên chỉ có thể hóa thành lời như vậy.

      “Cám ơn em, Tiểu Nguyên.”

      Tiểu Nguyên kiềm được, khom người ôm Ngô Đồng vào lòng, giọng buồn buồn “Chị, em vẫn muốn trưởng thành rồi bảo vệ chị, vậy mà chị lại lập gia đình rồi.”

      Ngô Đồng cười , vỗ vỗ cái đầu trọc của em trai “Chị cần em bảo vệ, chị chỉ hi vọng em được mạnh khỏe.”

      Khi Ngô Đồng từ bệnh viện về nhà, tâm tình trở nên dễ chịu hơn hẳn, khi khuyên Tiểu Nguyên, cũng suy nghĩ ràng rất nhiều chuyện. Mấy tháng trước, Tiểu Nguyên bị bệnh, Ngô Đồng còn đường nào để , chỉ có thể cầu thần khấn Phật, chỉ cần Tiểu Nguyên hết bệnh làm gì cũng có thể làm. Cho nên phải kết hôn với Tần Qua, Ngô Đồng chỉ thoải mái trong lòng nhưng phải là cam chịu. Nhìn từ góc độ nào đó để xét, chính Tần Qua là người cứu mạng Tiểu Nguyên.

      Ngô Đồng cầm tờ giấy đăng kí kết hôn trong giỏ xách ra, nhìn ánh mắt sắc bén của người đàn ông trong tấm ảnh, nhàng “Chúng ta hãy cùng cố gắng .”


      Mà lúc này, tại Hoàn Sơn Phỉ Thúy, sau khi ăn tối xong, Tần Qua dựa vào thành ban công ngoài phòng mình, miệng ngậm điếu thuốc, lười biếng phun từng ngụm từng ngụm khói thuốc tròn vào gian.

      Đinh linh.

      thanh báo tin nhắn Wechat vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh, Tần Qua ngậm điếu thuốc, vào phòng, tùy ý cầm điện thoại di động lên xem, sau đó khóe mắt vương nét cười.

      (Chiều mai có thời gian ? Hai chúng ta xem đồ đạc trong nhà .)

      Tần Qua dùng tay lấy điếu thuốc trong miệng ra, bấm vào số điện thoại nào đó, rồi đến chỗ nào đó dựa vào, lười biếng chờ.

      “Alo.” Giọng của Ngô Đồng qua điện thoại truyền đến tai Tần Qua, cào vào lòng ngứa ngáy khó chịu.

      “Nhanh như vậy muốn gặp rồi?” Mặt Tần Qua khuất sau bóng đêm làm người ta tâm tình.

      “Vì trong nhà chưa có gì hết, mà đồ đạc trong gia đình cần mua sắm rất nhiều, phải mấy lần lận đó. Tôi nghĩ chúng ta sắp xếp thời gian mà mua thôi.”

      “Trong nhà?” Tiếng Tần Qua cười trầm thấp.

      “Sao vậy?” Ngô Đồng hiểu Tần Qua cười cái gì.

      “Chiều mai đến đón em.”

      “Được.” Ngô Đồng nhẩm tính, sáng mai đến bệnh viện, buổi chiều là vừa kịp.

      “Em ở đâu vậy? Ở nhà hả?” Tần Qua đột nhiên hỏi.

      “Vâng.” Giọng Ngô Đồng mềm mại, dịu dàng làm cơ bắp toàn thân Tần Qua trở nên căng cứng.

      “Nằm ở giường?”

      Đúng là Ngô Đồng nằm giường đọc sách, thế là suy nghĩ nhiều lại ừ cái.

      “Bà xã …” thanh Tần Qua có chút khàn khàn.

      “Sao thế?” Ngô Đồng đối với việc Tần Qua gọi mình là bà xã miễn dịch.

      tưởng tượng dáng vẻ em nằm ở giường, nhất định là rất ngon … mắt.”

      Sắc mặt Ngô Đồng khó coi, lập tức cúp điện thoại, người này sao lại thô lỗ như vậy chứ.

      Tần Qua ngạc nhiên chút nào khi điện thoại báo tút tút, ghé người lan can cười thoải mái, sau đó lần đầu tiên có chút mong chờ ngày mai đến.

      Sáng hôm sau, người nhà họ Tần ngạc nhiên khi thấy Tần Qua ra ngoài, hơn nữa còn ngồi ăn sáng cùng họ.

      Mẹ Tần kinh ngạc hỏi “Hôm nay con ra ngoài hả?”

      “Có chứ ạ, buổi chiều con mới .” Mọi người nhà họ Tần quen ăn sáng theo kiểu phương Tây nhưng Tần Qua thích ăn kiểu truyền thống Trung Quốc. Vậy là khi mọi người cầm nĩa ăn sáng bàn tay to của Tần Qua lại cầm bánh bao gặm, tướng ăn có chút thô lỗ.

      Ban đầu, người nhà họ Tần quen mắt nhưng tập mãi cũng thành quen. Hơn nữa bác sĩ tâm lý qua, Tần Qua phải là biết lễ nghi bàn ăn, cũng phải là biết ăn uống cách thanh tao, lịch , chỉ là muốn ăn uống như thế là để hoài niệm cái gì đó.

      “Buổi chiều con định đâu vậy?” Mẹ Tần cảm thấy tâm tình con trai nhà mình rất tốt nên hỏi.

      “Con cùng Ngô Đồng mua sắm đồ đạc trong nhà.”. xong cũng mặc cho mọi người trong nhà kinh ngạc nhìn nhau, nghiêng đầu qua hỏi Phi Phi “Con ăn xong rồi sao? Ba dẫn con ra vườn chơi bóng nha.”

      Phi Phi nhảy xuống ghế, đáp án cần cũng biết. Tần Qua khiêng Phi Phi lên vai, bước nhanh ra ngoài sân.

      Mẹ Tần chờ con trai ra khỏi phòng ăn, lập tức chờ nổi quay qua hai cha con nhà họ Tần, thể tin hỏi “Có phải Tần Qua vừa cùng Ngô Đồng mua đồ dùng trong nhà ?”

      “Đúng thế .” Ba Tần gật đầu.

      “Tâm tình của Tần Qua có vẻ rất tốt?”

      Kỳ , Tần Qua lúc nào cũng cười hì hì, nhưng đến cùng là vui hay vui, người nhà họ Tần cũng phân biệt được. Cho nên trong lúc nhất thời ba Tần cũng thể trả lời.

      “Hôm nay tâm tình của rất tốt đó mẹ.” Tần Hoài tiếp lời “Khi vui vẻ cõng Phi Phi vai.”

      “Mẹ kết hôn cho Tần Qua là việc tốt mà.” Mẹ Tần biểu lộ ‘mình sáng suốt’ “ được, mẹ phải mau mau chọn ngày để hai gia đình gặp mặt, gặp gỡ, dặn dò con dâu mới được.”

      “Tôi với bà đừng can thiệp vào chuyện tụi .” Ba Tần nhịn được .

      “Sao mà tôi quản đây, con trai kết hôn, hôn lễ tổ chức cũng coi như xong, đăng ký kết hôn rồi mà tôi còn chưa được gặp con dâu, con dâu cũng chưa gọi tôi tiếng mẹ chồng đâu đấy.” Mẹ Tần cam lòng làu bàu.

      Ba Tần cũng thể phản bác lời mẹ Tần, vì vậy yên lặng cúi đầu tiếp tục uống cà phê.

      ---

      Mười hai giờ năm mươi, Ngô Đồng đứng chờ dưới lầu. Vì tối hôm qua ngủ được, sắc mặt tươi tỉnh nên phải đánh phấn để che bớt. Da Ngô Đồng vốn trắng trẻo, để giảm bớt dấu vết việc đánh phấn, Ngô Đồng cũng thoa lớp son màu đỏ tươi sáng. Đôi chân thon dài như như dưới lớp váy hoa dài. Cảnh sắc tươi đẹp làm ai qua cũng phải ngoái nhìn. Đó chính là ấn tượng mà Tần Qua cảm thấy khi nhìn từ xe Jeep.

      Ngô Đồng nhìn thấy chiếc xe Jeep quen thuộc, bước xuống bậc thang đến bên chiếc xe. Đến gần thấy Tần Qua nhìn mình chằm chằm, ánh mắt mang vẻ rất nguy hiểm.

      sao vậy?” Ngô Đồng hỏi.

      “Lên xe.” Tần Qua nhìn lướt bộ váy Ngô Đồng mặc, ràng là bộ váy bình thường, hở, lộ nhưng mặc người Ngô Đồng lại là hấp dẫn chết người.

      Người này khi nãy chuyện điện thoại còn rất vui vẻ cơ mà, sao vừa gặp lại làm mặt lạnh cho ai xem. Ngô Đồng hơi mím môi, im lặng mở cửa xe ngồi bên ghế lái phụ.

      Tần Qua nâng cửa kính xe, Ngô Đồng xoay người cài dây an toàn, quay đầu lại phát cả người Tần Qua đều nghiêng hết sang bên mình, dây an toàn cũng biết mở ra từ lúc nào.

      Dây thần kinh của Ngô Đồng vang lên tiếng nhắc nhở, muốn lùi người lại mới phát tự mình cột chặt người vào ghế lái phụ. Tần Qua vòng tay qua cái eo mềm mại của Ngô Đồng, tay chống lên ghế ngồi. Ngô Đồng cảm giác mình là miếng thịt trong miệng Tần Qua, bị gặm lần, rồi lại liếm lần. Tần Qua lùi lại chút, nhìn cánh môi Ngô Đồng vừa còn sắc son đỏ tươi, giờ bị phai nhạt ít, nháy mắt vừa lòng.

      làm cái gì vậy?” Hai má Ngô Đồng đỏ bừng vì nín thở, đôi mắt to tròn ngập nước mở to chẳng có chút gì uy hiếp người khác mà lộ ra vẻ mềm mại, đáng .

      đâu có làm gì.” Tần Qua ngồi thẳng người, thắt dây an toàn lần nữa rồi khởi động xe chạy ra khỏi khu chung cư.

      Ngô Đồng tự mình giận dỗi lúc nhưng cũng có cách nào đối phó với Tân Qua. Qua gương chiếu hậu, phát son môi bị phai, nên lấy trong giỏ xách hộp phấn trang điểm và cây son định trang điểm lại.

      “Cây son đỏ của em mùi vị ngọt.” Tần Qua bỗng nhiên .

      Ngô Đồng chớp chớp mắt, hiểu nhìn Tần Qua, trong đầu lại lên việc Tần Qua đột nhiên hôn mình, sau đó Ngô Đồng cũng hiểu , liếc mắt “Nếu thích cây son này tôi tặng cho , cho ăn ngon miệng.”

      chỉ thích ăn son miệng em.” Tần Qua nhìn Ngô Đồng cười sung sướng.

      Ngô Đồng cầm cây son để môi, lại bởi vì câu của Tần Qua làm tô son cũng được mà tô son cũng được, cả khuôn mặt trắng như vậy mà đôi môi lại nhạt màu làm thẩm mỹ của Ngô Đồng thể tiếp nhận được. Cuối cùng Ngô Đồng giận dỗi nhét cây son vào lại túi xách, lấy ra bịch khăn ướt, lau hết kem BB mặt.

      Đến khi Tần Qua lái xe đến trung tâm mua sắm dụng cụ gia đình lớn nhất Đế Đô, Ngô Đồng tẩy trang xong. Mặt sạch , hai mắt có vết quầng thâm xanh nhạt làm cả người có chút mệt mỏi, mềm yếu.

      “Tới rồi sao.” Ngô Đồng tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống. Tần Qua tắt máy, cũng xuống xe. vòng qua đầu xe đến bên Ngô Đồng, duỗi tay ra ôm lấy eo , vừa ôm vào lòng vừa .

      lại muốn làm cái gì vây?” Ngô Đồng hiểu người đàn ông này lại lên cơn gì đây.

      ôm eo của vợ có gì sai sao?”

      “Ôm vậy làm sao mà ?”

      Tần Qua trả lời, hất cằm bảo nhìn phía trước. Ngô Đồng nhìn phía trước xa, quả nhiên gặp người phụ nữ trẻ trang điểm diêm dúa, thân mình õng ẹo giống như treo người của bạn trai.

      “Người ta làm được là do họ có luyện tập qua, còn tôi có kỹ năng này.” Ngô Đồng muốn ói.

      vô dụng.” Tần Qua vẻ mặt ghét bỏ.

      “…” Ngô Đồng còn gì để , thở phì phì, đẩy Tần Qua ra vượt lên phía trước.

      Tần Qua nhướng mày cười , bước dài vài bước là đuổi kịp Ngô Đồng, bàn tay to nắm lấy bàn tay bé, mềm mại của . Ngô Đồng giãy giãy muốn tránh ra nhưng đó là ‘nhiệm vụ bất khả thi’, cuối cùng tùy ý để Tần Qua nắm tay mình, hai người cứ vậy trước sau vào trung tâm mua sắm. Nhìn hai người giống như đôi vợ chồng, vợ đanh đá đáo để bắt buộc ông xã mình tình nguyện mua sắm.

      muốn mua gì trước.” Dạo quanh vòng, Ngô Đồng cũng biết mua món gì trước.

      “Giường!” Tần Qua như lẽ dĩ nhiên “ chỉ quan tâm việc mua giường, cái khác tùy em.”

      Vì sao lại quan tâm việc mua giường, Ngô Đồng nghe là hiểu ý tứ “đen tối” của . cảm thấy nhất định là mình ở chỗ lâu với Tần Qua cũng bị lây nhiễm bệnh tâm thần mất rồi.
      HienCitrine1412, Ri Nguyen, Parvarty38 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :