1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

SỦNG THIẾP DƯỠNG THÀNH KÝ [EDIT] - MẠT TRÀ KHÚC KỲ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy truyện này như thế nào?

    1. Hay quá, viết tiếp đi bạn.

      99.3%
    2. Cũng tạm được.

      0.7%
    3. Không hay, đừng viết nữa

      0 vote(s)
      0.0%
    Bạn có thể lựa chọn nhiều phương án.
    1. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 23
      A Hạo vội duỗi tay nhặt nhưng có người còn nhanh hơn nàng bước.

      Tiêu Hành tự nhiên nhặt lên, mười ngón tay thon dài như ngọc, nhanh chậm đem túi tiền để vào trong ngực, biểu tình rất là bình thản.

      A Hạo dám ngẩng đầu lên nhìn mặt .

      Chỉ dừng chút, sau đó tới chỗ xe ngựa.

      A Hạo lên xe ngựa, tim đập ''Thình thịch thình thịch’’ thôi, trong đầu toàn ra hình ảnh cái túi tiền đó, nàng lại càng dám tưởng tượng nữa.

      Nhưng mà… ràng người nên chột dạ trong chuyện này phải nàng mà.

      Thanh Thanh thấy dáng vẻ này của tỷ tỷ liền có chút tò mò :
      ''Tỷ, túi tiền thế tử làm rơi là…’’ Như nghĩ tới cái gì, Thanh Thanh vội ngậm miệng lại, dám thêm gì nữa. Ở Đại Tề, túi tiền của các nương là tín vật định tình, nam tử nhận lấy túi tiền, xem như là chấp nhận tình cảm rồi. Lúc nàng đem túi tiền đưa cho Kỳ Tuyển, Kỳ Tuyển tuy nhận lấy nhưng cũng mang theo bên người như thế tử. Nếu mà đồ vật này vô tình bị rớt ra làm người ta chê cười.

      Nhưng nay---Tiêu thế tử kia đem túi tiền cất trong người, đủ thấy Tiêu thế tử đối với túi tiền này rất coi trọng.

      chính xác hơn là Tiêu thế tử coi trọng chủ nhân của túi tiền này.

      Thanh Thanh suy nghĩ hồi liền hiểu ra.

      Chẳng lẽ Tiêu thế tử có ý trung nhân?

      Vậy tỷ tỷ của nàng sao? Thanh Thanh ninh mi, trong lòng vô cùng tức giận. Ban đầu nàng còn cho rằng thế tử là nam nhân tốt, đối xử với đại tỷ cũng được nhưng trước mắt thế này, nàng muốn tỷ tỷ gả cho Tiêu thế tử.

      Tuy chỉ là di nương nhưng trong tâm có người hay lại khác. Nếu Tiêu thế tử trong lòng có người, như vậy lấy dung mạo và tính tình của tỷ tỷ nàng khẳng định được Tiêu thế tử sủng càng thêm sủng; nhưng nếu trong lòng có người, dù cho tỷ tỷ có tốt đến đâu cũng để ý tới.

      Chính là thế.

      Dù sao lấy bộ dáng cùng nhân phẩm của tỷ tỷ lo tìm được người phu quân tốt.

      Thanh Thanh nghiêng đầu, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của tỷ tỷ nhà mình, liền hiểu được tỷ tỷ đối với thế tử có chút thích. Nếu thích, giờ phút này thấy thế tử mang theo bên người túi tiền của nương khác cũng lộ ra biểu tình như vậy. nam tử tuấn mỹ như Tiêu thế tử, đối với thiếu nữ là tỷ tỷ trong lòng cảm thấy ái mộ cũng là chuyện bình thường. Nhưng với loại cảm tình này, tỷ tỷ cùng lắm là buồn mấy ngày.

      Chỉ là---

      Kể từ đó, nàng đối với vị Tiêu thế tử liền mất vài phần hảo cảm. Thanh Thanh nghĩ thầm: Tiêu thế tử tốt như vậy, lại thể trở thành tỷ phu của nàng, là tiếc nuối.

      đường tỷ muội hai người ai gì, xe ngựa thực mau liền vào thành.

      Yến Thành phồn hoa, Thanh Thanh rất thích náo nhiệt, liền vén rèm nhìn ra phía ngoài, nàng nhìn thấy rất nhiều cửa hàng đông đúc, muôn màu muôn sắc, khỏi tán thưởng :
      ''Tỷ, Yến Thành quả nhiên rất náo nhiệt. Tỷ xem, những người kia mặc xiêm y là đẹp…’’ Thanh Thanh buông mành, với A Hạo:
      ''Tỷ, ngày thường tỷ thường xuyên đến đây sao?’’

      Lời này vừa xong, Thanh Thanh liền theo bản năng cắn cắn môi. Tỷ tỷ là nha hoàn ở phủ Tĩnh Quốc Công, phải tiểu thư, sao có thể thường xuyên đến đây chứ?

      A Hạo nghe được muội muội , cũng thèm nghĩ tới việc vừa nãy, nhìn bên ngoài : ''Lúc trước ta hầu hạ bên cạnh lão thái thái. Lão thái thái là người thích náo nhiệt, cho nên thường xuyên dẫn ta ra đây. Yến Thành có rất nhiều cửa tiệm trang sức, tiệm điểm tâm, ngày mai tỷ dắt muội xem chút.’’

      Lời này rất hợp ý của Thanh Thanh, vội ôm cánh tay A Hạo lắc lắc, khuôn mặt cười, :
      ''Tỷ, tỷ tốt.’’

      A Hạo cong cong môi, gì.

      Thanh Thanh hiểu được trong lòng tỷ tỷ lúc này khẳng định là rất khó chịu, liền mở miệng trấn an: ''Tỷ, kỳ …Kỳ nếu tỷ thích Tiêu thế tử, ra phủ gả chồng cũng tốt mà.’’

      A Hạo nhíu mày, có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn muội muội:
      ''Muội lúc trước đâu có như vậy.’’

      Thanh Thanh có chút hối hận, thầm nghĩ: Nàng lúc trước phải cho rằng Tiêu thế tử đối với tỷ tỷ lòng si tình sao? Nàng cười hắc hắc, cắn môi :
      ''Kỳ muội cảm thấy Tiêu thế tử là người thấu tình đạt lí. Tỷ hai mươi tuổi mới được rời phủ, tới lúc đó còn có thể gả cho nhà nào? Tỷ có thể cầu xin Tiêu thế tử, bảo sớm chút cho tỷ ra phải xong sao?’’

      A Hạo nghĩ nghĩ, :
      ''Được. Ta hiểu.’’ Lúc sau lại rũ mắt xuống, chuyện nữa.


      Xe ngựa đến trước cửa phủ dừng lại.

      A Hạo cùng muội muội xuống xe ngựa, nhìn dinh thự xa hoa trước mặt cũng khỏi giật mình. Mà Thanh Thanh bên cạnh mở to mắt, kích động :
      ''Tỷ, dinh thự này cũng lớn, trong khí phách quá …’’

      A Hạo hiểu được thế tử xưa nay tiêu tiền như nước, có dinh thự rộng lớn như vậy, cũng quá bất ngờ.

      Mà bên kia, Tiêu Hành ôm A Vũ từ ngựa xuống. liếc mắt nhìn hai vị tiểu nương bên cạnh :
      ''Nhanh vào thôi.’’

      Hai người gật đầu, nhanh đuổi theo.

      Vừa vào, liền có ma ma chừng hơn bốn mươi tuổi mặc chiếc áo bông dày ra nghênh đón, bên cạnh còn có nam tử trung niên cao gầy, nhìn bộ dáng hình như là quản gia.

      Tưởng ma ma và Lương quản gia nghe hôm nay thế tử tới nên chuẩn bị từ trước, lúc này thấy thế tử đến, lập tức ra hành lễ.

      Tưởng ma ma hiểu được tính tình của thế tử, ngay cả Lục nương cũng được tới tòa nhà này, hôm nay lại dẫn người tới đây, bọn họ dĩ nhiên là phải chuẩn bị tốt. Nàng nhìn tiểu nam hài bên cạnh thế tử, cảm thấy rất đáng . Lúc sau ánh mắt lại dừng ở hai vị tiểu nương ở phía sau thế tử.

      Nhìn dung mạo hai người nay, Tưởng ma ma chợt ngẩn người.

      Hai vị tiểu nương này thoạt nhìn khác nhau lắm, người bên trái mặc thân áo thêu hoa lan, phía dưới là váy cẩm thêu hoa hồng minh, mắt hạnh má đào, mặt mày linh động, nhìn xinh đẹp vô cùng, mà người bên phải càng kém cạnh, thân hồng lăng áo, bộ dáng xinh đẹp như tiên nữ, Tưởng ma ma cũng là người từng trải, hầu hạ rất nhiều vị phu nhân, nhan sắc nàng cũng tạm được, trang điểm lên cũng thuộc hàng mỹ nhân.

      Mà hai vị này, ăn mặc váy áo bình thường, mới mười ba mười bốn tuổi xinh đẹp diễm lệ như vậy, chờ mấy năm nữa càng cần phải , nhất định là ai sánh bằng.

      Đây là lần đầu tiên thế tử dẫn người đến đây, hơn nữa còn là nương. Tưởng ma ma là người có mắt nhìn, vì thế lộ ra ý cười, khéo léo hướng tới A Hạo và Thanh Thanh hành lễ.

      A Hạo vội :
      ''Ma ma cần đa lễ.’’ Các nàng cũng đâu phải là tiểu thư của Đại Hộ Nhân gia.

      Tưởng ma ma lại cười cười:
      ''Người thế tử mang đến đương nhiên là khách quý. Hai vị nương biết phải xưng hộ như thế nào?’’

      A Hạo nhoẻn miệng cười, :
      ''Gọi ta là A Hạo, đây là muội muội của ta Thanh Thanh.’’

      Tưởng ma ma tiếng ''A Hạo nương, Thanh Thanh nương’’, sau đó đưa hai người vào trong, vừa vừa :
      ''Bên ngoài rất lạnh, hai vị nương bị đông lạnh chứ, trước hãy ngồi xuống ghế để ta pha trà nóng.’’

      Nghĩ đến việc thế tử đặc biệt cho vị ma ma này đến tiếp đón các nàng, A Hạo được sủng mà lại lo sợ, bất quá cũng làm ra cử chỉ gì, nếu là mất mặt thế tử.

      Chỉ là vị Tưởng ma ma là người nhiệt tình dễ gần, mà Thanh Thanh xưa nay ăn dễ nghe, bây giờ cùng Tưởng ma ma hàn huyên.

      A Hạo cũng chẳng thêm cái gì, chỉ nhìn tòa dinh thự rộng lớn này.

      ---tòa dinh thự này so với bên ngoài càng thêm xa hoa.

      Tưởng ma ma dẫn hai người ra khỏi cửa Thùy Hoa Lâu, lại dọc theo hành lang thẳng tới chỗ tên là ''Minh Nguyệt Sáng Trong’’ thư phòng, lúc này mới ngừng lại. A Hạo nhìn tấm biển có vẽ hình rồng rắn, thấy nét chữ to lại cứng cáp, nhất thời rời mắt được. Lúc nàng ở Ký Đường Hiên, đa số là theo thế tử đến thư phòng, cho nên liếc mắt nhìn cái liền nhận ra, bút pháp này là của thế tử nhưng giống mới đây lắm.

      Tưởng ma ma nhìn thần sắc của A Hạo, ngẩng đầu nhìn tấm biển lưu niệm, lúc này mới bừng tỉnh nhưng lúc sau lại càng thêm nghi hoặc. Tưởng ma ma cười cười :
      ''Đây là vào 6 năm trước lúc thế tử đặt mua dinh thự này viết.’’

      6 năm trước.

      Tuy rằng thừa nhận, nhưng A Hạo cảm thấy là tự mình đa tình, nàng mới vừa suy nghĩ cái gì vậy…

      Thanh Thanh lại kinh ngạc :
      ''Dinh thự này là thế tử tự mình đặt mua?’’

      Tưởng ma ma gật đầu, ngữ khí có chút tự hào:
      ''Còn phải sao, lúc làm việc thế tử luôn thích tự mình làm lấy, đa số đồ trang trí ở nơi này đều dựa theo cầu của thế tử mà làm. Hơn nữa, thế tử còn xây cái lều giữ ấm ở hậu viện, như thế khi đến mùa đông, cũng có thể nhìn thấy đầy đủ các loại hoa.’’

      Thanh Thanh ánh mắt sáng ngời, tán thưởng :
      ''Thế tử là quá lợi hại mà.’’

      Tưởng ma ma vui lòng cười cười, đồng ý với lời Thanh Thanh .

      Ba người ngồi xuống ghế, Tưởng ma ma ra lệnh kêu nha hoàn bưng trà nóng tới. A Hạo thấy có chút lạnh, lúc này ngồi xuống thưởng thức ít trà nóng, cảm thấy thoải mái hơn ít.

      Bên chiếc bàn gỗ còn có mấy mâm bánh đường, hạt mè, kẹo như ý.

      ''Tưởng ma ma, đây là trà gì thế, mùi vị rất ngọt, uống ngon .’’ Thanh Thanh vừa ăn kẹo như ý, vừa hỏi.

      Tưởng ma ma thấy hai vị nương tính tình hiền hòa, càng thêm thích, liền :
      ''Đây là trà hoa, bên trong có bỏ thêm mật ong, thích hợp để hai vị nương uống.’’ Lúc sau lại :
      ''Hai vị nương ngồi ở đây chơi lát, ta vào phòng bếp làm bữa trưa.’’

      Tưởng ma ma rồi, Thanh Thanh mới quay sang A Hạo chớp chớp mắt, :
      ''Tỷ, những ngày tháng này sống thoải mái nha.’’

      A Hạo hiểu được trong lòng muội muội suy nghĩ cái gì, dặn dò :
      ''Thế tử là khách khí, muội cần phải chú ý chút.’’

      Thanh Thanh bất mãn nức nở tiếng, tiện tay cầm lấy cái bánh đường nhét vào trong miệng.

      Qua ba mươi phút, Tiêu Hành liền dẫn A Vũ đến.

      A Vũ hưng phấn chạy đến bên cạnh A Hạo, gọi tiếng:
      ''Đại tỷ.’’

      Thanh Thanh duỗi tay gõ gõ đầu A Vũ, :
      ''Thấy đại tỷ liền quên nhị tỷ.’’

      A Vũ cười hắc hắc:
      ''Nhị tỷ.’’

      Thanh Thanh lúc này mới mỉm cười.

      A Vũ :
      ''Mới vừa nãy Tiêu đại ca dẫn đệ vòng, xem đến mê mẩn đầu óc.’’ xoay người lại nhìn Tiêu Hành, :
      ''Tiêu đại ca, nhà huynh lớn.’’

      Tiêu Hành tâm tình thực tốt, mặt mày ôn hòa, khóe miệng hơi giơ lên, chỉ :
      ''Ngươi nếu thích, lần sau đến Yến Thành có thể đến nơi này ở.’’

      xong, liền giương mắt từ A Vũ sang A Hạo.

      A Hạo vừa nhấc đầu liền đối diện ánh mắt của Tiêu Hành.

      Nàng sửng sốt, rồi sau đó nhanh chóng rũ mắt, sắc khẽ rung :
      ''Thế tử, ta phòng bếp xem chút.’’ xong, liền trốn .

      Tiêu hành xoay người nhìn tiểu nương bước , khóe môi chậm rơi giơ lên.


      Thức ăn bữa trưa tương đối phong phú.

      A Hạo vốn nghĩ dùng cơm cùng thế tử, rốt cuộc nơi này giống với nhà nàng. Bất quá thế tử mở miệng, nàng cũng chỉ có thể căng da đầu ngồi xuống.

      A Hạo nhìn tướng ăn của đệ đệ và muội muội, liền giọng dặn dò, thế tử phải người thích ồn ào, lúc này Thanh Thanh A Vũ vừa ăn vừa chuyện như vậy, thoạt nhìn chút cũng tức giận hơn nữa còn rất dễ chịu. A Hạo có chút bất đắc dĩ, lại chỉ có thể cầm đũa mà ăn cơm.

      Thanh Thanh :
      ''Tỷ, tỷ còn nhớ muội thích ăn ngọt, cá chép chua ngọt này ăn ngon.’’

      Chiếc đũa trong tay A Hạo dừng chút, có trả lời.

      Tiêu Hành lại cười cười :
      ''Đây là cá sáng nay câu lên từ cái hồ trước thư phòng, nếu thích ăn nhiều chút.’’

      ''Vâng.’’ Thanh Thanh gật đầu, lại cười :
      ''Cảm ơn thế tử.’’


      Đến buổi tối, A Hạo như thường lệ hầu hạ thế tử rửa mặt chải đầu. Nhưng tình cảnh trước mặt lại giống, bất quá đến cũng kỳ quái--- ràng nàng là người vô tội nhưng sao lại thành nàng chột dạ rồi.

      A Hạo đừng ngây ra ở bên ngoài, nghe tiếng nước chảy ở bên trong, hai tay chà xát vào nhau, trong lòng có chút rối loạn.

      Nhìn thế tử bước ra, người vệt nước còn chưa lau khô, A Hạo liền cầm khăn đến lau cho .

      Tiêu Hành ngồi ở giường, tùy ý để tiểu nương bên cạnh hầu hạ, câu cũng .

      A Hạo liếc mắt nhìn cái nhưng mở miệng, chờ lau xong rồi, mới :
      ''Thế tử, đêm nay ta có thể ngủ cùng muội muội ?’’

      Khóe miệng Tiêu Hành cứng đờ, ít khi mới :
      '' .’’ tuy rằng vui nhưng cũng hiểu được tương lai của họ còn rất dài.

      A Hạo tiếng ''Đa tạ thế tử’’, lúc sau nghĩ nghĩ liền :
      ''Thế tử ngủ sớm chút.’’

      ''Được.’’ Tiêu Hành vô cùng bất ngờ, biểu tình so với vừa rời vui sướng hơn ít.

      Nghe tiếng cửa đóng lại, Tiêu Hành mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua nệm chăn ngay ngắn, lúc này mới nằm xuống giường.

      Chỉ là bây giờ cảm thấy buồn ngủ.

      lấy túi tiền trong người ra, nhàng vuốt ve.

      quá nóng vội, dọa nàng sao? Tiêu Hành sung sướng cong cong môi.


      Mà tối nay, A Hạo cũng có chút ngủ được.

      Tắt đèn, tỷ muội hai người đắp cùng cái chăn. A Hạo cảm nhận được muội muội cọ cọ vào người mình, cong môi :
      ''Ngủ sớm .’’

      ''Dạ.’’ Thanh Thanh gật đầu, tự chủ được với A Hạo:
      ''Tỷ, Tiêu thế tử đối với chúng ta tốt.’’ Hôm nay sau khi dùng cơm trưa nàng dạo vòng, những hạ nhân kia thấy nàng đều cung kính chào hỏi. Nàng như thế này căn bản đều giống như tiểu thư của Đại Hộ Nhân gia, cho nên hạ nhân hành lễ với nàng khẳng định là được thế tử dặn dò.

      Mà nàng cũng hiểu được, mình là dựa vào tỷ tỷ.

      Thanh Thanh trong lòng có chút hâm mộ, lại có chút tiếc nuối, nếu Tiêu thế tử nương khác, tỷ tỷ cũng coi như là có phúc phần, thế nhưng…

      Thanh Thanh thở dài hơi.

      A Hạo thắc mắc hỏi:
      ''Làm sao vậy? ‘’

      Thanh Thanh lắc lắc đầu, :
      '' có gì.’’ Kỳ trong lòng nàng có chút lo lắng, Tiêu thế tử tuy phong thái đĩnh đạc nhưng cũng là nam nhân, tỷ tỷ nàng lại xinh đẹp như vậy, ở chung lâu ngày khó tránh khỏi nảy sinh ý niệm ở phương diện khác. Đến lúc đó, Tiêu thế tử là chủ tử, tỷ tỷ nàng bất quá chỉ là nha hoàn, kết quả tất nhiên là cũng biết rồi.

      Nghĩ đến đây, nàng liền theo bản năng nắm tay chặt.

      ''Cứ nghĩ đến hai ngày sau chúng ta lại phải xa nhau, muội có chút luyến tiếc.’’

      Nghe muội muội thế, A Hạo trong lòng cũng có vài phần ấm áp, :
      ''Muội phải thế tử đối xử tốt với chúng ta sao? Chờ khi rảnh, tỷ trở về thăm muội.’’

      ''Được.’’

      có tâm tiểu nương mau liền chìm vào giấc ngủ, nhưng A Hạo lại thể nào ngủ được. Trong lòng nàng cân nhắc, làm cách nào để lấy lại túi tiền kia từ tay thế tử. Túi tiền đó, nàng còn chưa có thêu xong.


      Hai ngày kế tiếp, mọi người đều ở trong nhà.

      Đệ đệ muội muội rất ham chơi, cái dinh thự to lớn như thế tất nhiên là cảm thấy thích thú, chơi thế nào cũng đủ. Mà tâm tình thế tử hai ngày nay cũng tồi, thường xuyên dẫn A Vũ chơi. Mấy ngày nay, A Vũ tiếng ''Tiêu đại ca’’ treo ở miệng, quả thực xem Tiêu Hành như ca ca ruột của mình.

      Vào ngày Tết Thượng Nguyên, Tiêu Hành dẫn ba người ra ngoài.

      Ngày thường Yến Thành luôn rất đông người qua kẻ lại, hôm nay lại là tết nên vô cùng náo nhiệt. Đêm nay là Tết Thượng Nguyên, phố đều treo rất nhiều đèn lồng có kiểu dáng khác nhau, làm cho các cửa hàng càng thêm rực rỡ cùng với đó là tiếng hò reo náo nhiệt.

      Xem Tết Thượng Nguyên ở Minh Náo Hà là đẹp nhất. Lúc trước nàng theo lão thái thái, cũng may mắn được cùng lão thái thái thưởng thức cảnh trí này.

      A Vũ nghiêng đầu, nhìn đại tỷ nhà mình :
      ''Đại tỷ, tỷ hôm nay đẹp.’’

      A Hạo cười cười, nhưng cũng gì.

      Sáng nay tỉnh dậy, nàng thấy muội muội ngồi trước gương chải chuốt, xong rồi lại kéo nàng vào trang điểm. Ba năm nay, nàng ở phủ Tĩnh Quốc Công chưa bao giờ trang điểm cả, lâu dần cũng thành thói quen. Chẳng qua hôm nay Thanh Thanh khăng khăng muốn trang điểm cho nàng, nên nàng mới có cự tuyệt.

      Vốn là tiểu nương xinh đẹp, giờ trang điểm lên, đẹp lại càng thêm đẹp. Mái tóc đen dài, da trắng như tuyết, mày liễu cong cong, phía dưới là đôi mắt trong như mặt hồ, sau đó là chiếc mũi tinh xảo. Hai má còn được đánh chút phấn hồng, đặc biệt là đôi môi , tô thêm son màu đào khiến người ta hận thể cắn ngụm.

      Mặt trăng sáng ở cao, cùng với pháo hoa được bắn lên trung khiến mọi người đều kinh hô, thưởng thức cảnh đẹp tuyệt mỹ này. A Hạo cũng ngẩng đầu nhìn, thấy pháo hoa lộng lẫy nhất thời khóe miệng cong lên, tâm tình cũng vui lên vài phần.

      Tiêu Hành theo bản năng quay đầu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt của tiểu nương, rồi lại nhìn xuống cái cổ trắng nõn, giống như hòn ngọc quý, càng nhìn khiến tay có chút ngứa.

      Mà ở xa xa, Tiêu Ngọc Đề cầm đèn lồng nhìn thấy ca ca nhà mình có chút kinh hãi.

      Tiêu Ngọc Đề là bảo bối của phủ Tĩnh Quốc Công, hôm nay ra ngoài, nàng trang điểm rất xinh đẹp. Tiêu Ngọc Đề mặc thân áo gấm màu đào cùng với áo choàng lông chim, trông rất xinh xắn lanh lợi, nghịch ngợm đáng . Bên cạnh nàng còn có hai vị, đó là huynh muội Đường gia---Đường Mộ Lễ và Đường Mộ Trinh.

      Tiêu Ngọc Đề đến chỗ Tiêu Hành gọi tiếng:
      ''Ca ca?’’ Ngữ khí tràn đầy kinh ngạc. Nàng hiểu được ca ca xưa nay thích những chuyện náo nhiệt thế này cho nên Tết Thượng Nguyên ra ngoài. Mà nàng cùng ca ca giống nhau, nàng rất thích náo nhiệt, thường xuyên dạo chơi cùng Trinh biểu tỷ.

      Tiêu Ngọc Đề nhìn thoáng qua hai nương cùng tiểu nam hài bên cạnh ca ca, nhất thời càng thêm nghi hoặc.

      A Hạo vội :
      ''Lục nương, đây là đệ đệ muội muội của nô tỳ.’’

      Tiêu Ngọc Đề gật gật đầu, trong lòng nghi ngờ.

      ''Hành biểu ca.’’ Đường Mộ Trinh hướng về phía Tiêu Hành gọi tiếng, khuôn mặt mang ý cười.

      Đường Mộ Trinh là nương thông minh, nhìn cảnh tượng trước mắt có cảm giác như họ là người nhà. Nàng hiểu được vị Hành biểu ca này xưa nay tính tình nhạt nhẽo, để nương nào vào mắt nên trong lòng nàng cũng vui mừng. Mà vị tiểu nương này xinh đẹp, nhưng bàn về xuất thân cùng gia thế cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm thiếp.

      Bất quá---

      Nạp thiếp cũng tồi, bà ngoại đỡ phải nhắc về việc hôn nhân của Hành biểu ca. Nàng mười bảy tuổi còn chưa định hôn ước, đó là bởi vì nàng muốn gả, cũng phải vì biểu ca đâu. Nhưng bà ngoại lại cho rằng nàng lòng ái mộ Hành biểu ca. Hành biểu ca quay về còn tốt, nhưng bây giờ mỗi lần tới phủ Tĩnh Quốc Công, bà ngoại đều nhắc đến chuyện của Hành biểu ca, vì thế nàng cũng hay tới phủ Tĩnh Quốc Công nữa.

      Tiêu Ngọc Đề :
      ''Lão tổ tông và nương đều ở Nhất Phẩm Cư, nếu ca ca quay về cũng nên qua đó chào hỏi chứ. Hôm nay lão tổ tông vẫn luôn nhắc đến huynh.’’

      Tiêu Hành nhíu mày, có chút vui.

      A Hạo lại :
      ''Thế tử qua đó , ta đưa Thanh Thanh và A Vũ dạo lát.’’

      Tiêu Hành nghĩ nghĩ, :
      ''Được. Ta để Trúc Sanh cùng các ngươi.’’

      Tiêu Hành vừa , A Hạo cảm thấy thoải mái hơn nhiều, liền dẫn muội muội đệ đệ dạo xem diễn xiếc ảo thuật.

      Nhìn trong chốc lát, Thanh Thanh nghiêng đầu với A Hạo:
      ''Tỷ, muội muốn ăn bánh hoa quế.’’

      Ngày mai đệ đệ và muội muội phải rồi, A Hạo tất nhiên đáp ứng cầu này, nàng :
      ''Tỷ mua, hai đứa ngoan ngoãn ở lại chỗ này, đừng chạy lung tung.’’ Lúc sau lại cúi đầu hỏi A Vũ:
      ''A Vũ muốn ăn gì nào?’’

      A Vũ ngẩng đầu lên :
      ''Đệ muốn ăn hạt dẻ rang đường.’’

      ''Được.’’ A Hạo cười xoa đầu đệ đệ, với Trúc Sanh bên cạnh:
      ''Trúc Sanh đại ca. phiền huynh trông chừng đệ đệ muội muội chút, ta mua chút đồ ăn liền trở về.’’

      Trúc Sanh gật gật đầu.

      A Hạo ra cửa hàng ăn vặt mua bịch bánh hoa quế, lại mua thêm bịch hạt dẻ rang đường, lúc trả tiền, nghĩ thế tử cũng thích ăn ngọt liền mua thêm phần. Nàng cầm túi giấy trong tay dọc theo đê trở về, thấy hai bên có ít nương ở đó thả đèn hoa đăng, cũng thấy hứng thú nên mua cái.

      Lúc đặt bút xuống viết nguyện vọng, A Hạo cần nghĩ ngợi, sau đó lại viết thêm hai cái, cái cuối cùng nàng suy nghĩ lúc, mới đặt bút xuống viết.

      Đèn hoa đăng xinh đẹp trôi vào giữa sông, dần dần hội tụ cùng những chiếc đèn khác, mặt sông Minh Náo Hà giờ đây nhìn như dãy ngân hà đầy ắp những ngôi sao, mênh mông rộng lớn.

      Nàng quay người lại, phát phía sau có nam tử thân hình cao lớn, có lẽ là đứng nhìn mình rất lâu rồi. Nàng muốn ngay sau đó nam nhân kia bắt được cổ tay nàng, đến bên cạnh cây đại thụ.

      lúc lâu sau A Hạo mới phản ứng lại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, mở miệng :
      ''Thế tử…Ưm…’’

      Nam nhân căn bản là cho nàng có cơ hội chuyện.

      Dùng tư thế bá đạo, đem nàng đè ở thân cây hung hăng hôn lên.
      Last edited: 11/7/18

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Khụ, cuối cùng cũng bị bức đến thành lưu manh kaka.
      gió đông bắchabang27 thích bài này.

    3. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      biết A Hạo viết gì mà thế tử bỗng dưng hóa sói thế này :))))

    4. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 24
      Môi nam nhân cuồng nhiệt mà mềm mại, làm cho nàng sắp thở nổi.

      Đầu A Hạo ''Ong’’ lên tiếng, tức khắc liền trống rỗng. Nàng chỉ cảm nhận được nam nhân hung hăng hôn nàng như muốn đem nàng ngụm nuốt vào. A Hạo dám nghĩ nhiều, nàng hiểu được mình nên đẩy ra chứ phải là để tùy ý hôn như vậy. Nàng lấy hết can đảm đem tay để ở trước ngực động tác lại trở nên ôn nhu.

      A Hạo giật mình, lại bị cắn cái:
      ''Ưm…’’

      làm sao…làm sao có thể như thế?

      Nàng chưa bao giờ cùng nam tử hôn môi, hiểu được cảm giác này là gì, nhưng giờ đè nàng lên thân cây, trừ bỏ lúc đầu hơi thô bạo, lúc sau lại làm cho nàng dần buông lỏng phòng bị. Trong miệng có hương vị ngọt ngào, có lẽ là mới ăn đồ ngọt. người nàng có mùi hương nhàn nhạt, chính là mùi hương quen thuộc của nàng. Áo ngoài mở rộng ra bao lấy cơ thể nàng, nhiệt độ cơ thể làm cho nàng cảm thấy cả người mình đều nóng lên.

      Qua hồi lâu, A Hạo cảm thấy mình sắp thở nổi, thế tử mới thoáng buông ra chút. Nàng thở phì phò từng ngụm, trong lòng vô cùng bất ổn. Tuy rằng chỗ này tối đen như mực nhưng nàng cơ hồ có thể tưởng tượng được mặt mình đỏ đến mức nào. Nàng mặt thở dốc, mặt lại cảm thấy thế tử cúi đầu hôn lên trán nàng, nàng cho rằng muốn tiếp tục hôn môi nhưng lại có.

      Chỉ có hôn lên trán mà mặt nàng đỏ như vậy.

      Mới đầu cảm thấy đôi môi này lạnh như băng nhưng giờ đây lại như có lửa đốt.

      Chóp mũi đặt lên trán nàng, hỗn loạn hô hấp, mà tư thế này quả thực có chút ái muội . Nàng định cúi đầu xuống nhưng đột nhiên nam nhân lại cúi người xuống ngậm lấy môi nàng, lần này có thâm nhập, chỉ ôn nhu hôn lên. A Hạo cảm thấy tim mình đập rất nhanh, có cảm giác như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.

      Hôn xong rồi, nàng xấu hổ đến mức dám nhìn mặt .

      Lại nghe được tiếng cười khẽ, bàn tay to của nam nhân thân mật xoa đầu nàng, lúc này mới nhịn được, giương mắt nhìn .

      Tuy rất tối, nhưng nàng vẫn thấy được đôi mắt đen lấp lánh của . Nàng mấp máy môi chuyện, cùng lúc đó pháo hoa được bắn lên từ Minh Náo Hà. Trong ánh mắt , ngoài pháo hoa ra còn có hình ảnh của mình.

      A Hạo biết nên thế nào cho phải.

      Tiêu Hành duỗi tay nhàng sờ sờ mặt của tiểu nương trong lòng ngực, sau đó nắm tay nàng, giọng trầm thấp :
      '' thôi.’’

      A Hạo có chút mơ hồ, duỗi tay sờ mặt của mình. Nàng hiểu được dáng vẻ của mình lúc nãy thế nào, nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng :
      ''Thế tử, chúng ta…Chúng ta chờ lát nữa mới qua đó .’’ Ít nhất cũng phải để mặt nàng hết nóng rồi mới về chứ.

      Lời này rất hợp ý Tiêu Hành.

      Tiêu Hành nhéo nhéo lòng bàn tay của tiểu nương bên cạnh, sung sướng cười cười. Mới vừa rồi tiểu nương có đẩy ra, lên trong lòng nàng cũng có chút thích mình. Có lẽ là sợ hãi thân phận của , nhưng cũng chẳng sao chỉ cần nàng kháng cự là được.

      Suốt ngày hôm nay đều có chút thất thần. Nhìn bộ dáng xinh xắn đáng của nàng, liền nghĩ đến cảnh tượng mình hung hăng khi dễ nàng. Mới vừa rồi chế được bản thân. Bất quá---dù sao trong lòng nàng cũng biết , sao phải che dấu?

      Hai người đứng ở đê trong chốc lát rồi mới trở về.

      A Hạo nhìn đệ đệ muội muội, vội bỏ tay bị nắm ra.

      Nhìn hành động của nàng, Tiêu Hành tức khắc có chút hụt hẫng.

      Thanh Thanh nhìn Tiêu Hành, có chút kinh ngạc, lúc sau nhìn thấy trong tay tỷ tỷ trống trơn, mới :
      ''Tỷ, bánh hoa quế của muội đâu?’’

      A Hạo giật mình, nàng cơ hồ quên luôn chuyện này.

      …Vừa rồi cẩn thận rơi xuống đất.

      ''Ta…’’ A Hạo mấp máy môi, biết giải thích như thế nào.

      bên Tiêu Hành lại bảo Trúc Sanh mua lại.


      Trở về dinh thự, Tiêu Hành hiểu lúc nãy mình có hơi quá đáng, định chờ lát nữa tiểu nương đến đây hầu hạ trấn an nàng. Nàng tuổi còn , chưa từng trải qua chuyện này, đêm nay bị làm vậy, đoán chừng có chút sợ hãi.

      Nhưng Tiêu Hành vẫn rất vui vẻ.

      Ít nhất cần phải do dự nữa.

      Nghe tiếng gõ cửa, Tiêu Hành tiếng:
      ''Vào .’’ Nhìn đến khi thấy người vào là Trúc Sanh, lúc này mới vui nhăn nhăn mày.

      Trúc Sanh nhìn ra tâm tình của thế tử, hành lễ :
      ''Thế tử, lúc nãy A Hạo nương cơ thể có chút thoải mái, đêm nay e là thể hầu hạ thế tử.’’

      thoải mái?

      Tiêu Hành dừng chút, nghĩ nàng có phải bị bệnh hay nhưng lúc sau đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mặt mày càng nghiêm túc. Tiêu Hành liếc mắt nhìn Trúc Sanh cái, chỉ phất tay bảo xuống.

      Trúc Sanh liền nhanh chóng lui ra ngoài.

      Tiêu Hành thầm nghĩ, vốn định đêm nay cùng nàng ràng nhưng lại nghĩ rằng tiểu nương cố ý tránh . hiểu được nếu là lúc trước, lấy lá gan của nàng căn bản là dám làm như vậy, nhưng mấy ngày nay cố tình lộ ra vẻ mặt ôn hòa làm nàng đối với mình càng ngày càng thân thiết, ngờ lại cho nàng lá gan cự tuyệt mình.

      Chỉ là, nghĩ tới việc lúc nãy, Tiêu Hành cũng cầm lòng được mà cong cong môi.

      Mà ở ''Minh Nguyệt Sáng Trong’’ A Hạo lại vô cùng phiền não.

      Thanh Thanh nhìn thấy đêm nay tỷ tỷ mình khác thường, liền hỏi:
      ''Tỷ, vừa rồi tỷ và Tiêu thế tử xảy ra chuyện gì?’’

      A Hạo giương mắt, đối diện là đôi mắt đẹp của muội muội, gì. Loại chuyện này, nàng làm sao có thể với Thanh Thanh? Nàng tuy là nha hoàn, hiểu được mình bị chủ tử khi dễ cũng thể gì, huống chi nàng vốn là được Quốc Công phu nhân đưa tới Ký Đường Hiên hầu hạ thế tử, mục đích chính là để làm thông phòng.

      A Hạo thu thu mày, nếu nàng có đến phủ Tĩnh Quốc Công làm nha hoàn, giờ phút này nàng cùng nam tử làm ra tình này khẳng định là muốn chịu trách nhiệm. Chỉ là, thế tử là chủ tử của nàng, chủ tử thân mật với chính nha hoàn của mình, biết thế nào đây.

      Thấy tỷ tỷ lời nào, Thanh Thanh lại :
      ''Tỷ, miệng của tỷ làm sao vậy?’’

      Miệng?

      A Hạo vội đến trước gương xem miệng của mình. Vừa nãy bên ngoài đêm khuya nên nhìn nhưng lúc này lại rất ràng. Thế tử cắn hơi mạnh rồi, làm cho môi nàng có chút sưng lên. A Hạo duỗi tay sờ môi mình, nhất thời mày liễu nhíu lại.

      việc ràng như thế, người thông minh như Thanh Thanh chẳng lẽ hiểu sao? Nàng biết tỷ tỷ xưa nay da mặt mỏng, chuyện này tự nhiên cũng hỏi nhiều, chỉ đành lên giường ngủ. Nhưng trong tâm lại thoải mái, thầm nghĩ: Tiêu thế tử thoạt nhìn quân tử phong phạm nhưng trong xương cốt vẫn là nam nhân, thấy nương xinh đẹp liền nhịn được.

      A Hạo nằm xuống giường, lăn qua lăn lại cũng sao ngủ được. Lúc ngủ được rồi lại nằm mơ thấy giấc mộng kỳ quái, chẳng nhưng mơ thấy thế tử hôm qua làm chuyện đó mà còn thân mật hơn thế nữa.

      Khi tỉnh lại A Hạo có chút thẹn thùng.

      Nhưng A Hạo nào biết, tối hôm qua Tiêu Hành mơ được giấc mơ so với nàng vui vẻ hơn gấp mấy lần.


      Ngày thứ hai, A Hạo tiễn đệ đệ và muội muội ra cửa. Xe ngựa chờ ở bên ngoài nhưng tâm lý lại luyến tiếc. Tiêu Hành cũng keo kiệt, chuẩn bị rất nhiều lễ vật.

      A Hạo dặn dò đệ đệ: ''Đọc sách nhiều vào. Về sau có thời gian tỷ đến thăm đệ.’’

      A Vũ luyến tiếc đại tỷ, nghe lời gật đầu. Ba năm đều có gặp đại tỷ, cùng đại tỷ ở chung mấy ngày rồi lại phải tách ra. Hơn nữa… cũng luyến tiếc Tiêu Đại ca. A Vũ có chút yên tâm, với Tiêu Hành:
      ''Tiêu đại ca, đừng để người khác khi dễ đại tỷ, được ?’’

      A Hạo có chút dở khóc dở cười, :
      ''Đệ lo lắng cái gì? Đệ yên tâm, những người trong phủ thế tử đều thấu tình đạt lý, ít nhất nếu ta làm sai chuyện gì khẳng định bị trách phạt. Được rồi, bọn đệ sớm chút trở về .’’

      xong, A Hạo liền đỡ đệ đệ muội muội lên xe ngựa. Nàng đem ít bạc vụn của mình nhét vào tay Thanh Thanh, tiếng:
      ''Muội là tỷ tỷ, phải chăm sóc A Vũ tốt.’’

      Thanh Thanh ngẩn người, sau đó cười với A Hạo:
      ''Tỷ, muội biết rồi. Tỷ cũng nên chăm sóc mình cho tốt.’’

      ''Được.’’ A Hạo gật gật đầu, sau đó nhìn theo xe ngựa rời . Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, lúc này nhịn được khóe mắt lại đỏ. Chờ lúc nàng phục hồi lại tinh thần, xoay người lại thấy thế tử vẫn còn đứng ở phía sau, liền có chút xấu hổ, mấp máy môi :
      ''Thế tử, chúng ta có phải nên quay về rồi ?’’

      Tiêu Hành thấy dáng vẻ này của nàng, thanh ôn nhu :
      ''Dùng cơm trưa xong rồi về.’’

      A Hạo :
      ''Ta …Nô tỳ đến phòng bếp nhìn thử.’’ xong, liền như có chuyện gì vào dinh thự.

      Đệ đệ muội muội vừa , A Hạo trong lòng mới để ý, nhiều ngày cử chỉ nàng có chút vượt mức cho phép, trước mắt là nên tuân theo quy cũ. Chính là nàng biết, có việc bắt đầu xảy ra thay đổi.

      Lúc dùng cơm trưa, A Hạo vẫn ngồi xuống cùng ăn.

      Tiêu Hành thấy thế, cũng gì, bất quá lại ăn ngon, chỉ ăn chén cơm.

      Ăn cơm trưa xong, A Hạo liền theo Tiêu Hành lên xe ngựa. Từ dinh thự này đến phủ Tĩnh Quốc Công cùng lắm là phải nửa canh giờ nhưng A Hạo lại cảm thấy có chút gian nan.

      Trước kia hai người ở trong xe ngựa lời nào an tĩnh thành thói quen, nhưng mấy ngày qua A Vũ luôn bên cạnh Tiêu Hành, mà A Vũ lại thích Tiêu đại ca này nên rất nhiều. Lúc này chỉ còn lại hai người, miệng đều ngậm như hai cái hủ nút lời nào.

      Tiêu Hành duỗi tay lấy chung trà.

      A Hạo thấy thế, vội thêm trà đưa qua.

      Tiêu Hành tiếp nhận, uống ngụm, lúc này mới vờ như vô tình hỏi:
      ''Thân thể có khá hơn ?’’

      ''A?’’ A Hạo có chút há hốc mồm, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi bên cạnh.

      Tiêu Hành như thế nào hiểu được tính tình của nàng, ràng là biết dối. liền :
      ''Đêm qua nghe Trúc Sanh , thân thể ngươi khỏe.’’

      A Hạo lúc này mới hiểu ra, ngữ khí có chút chột dạ:
      ''Thế tử, nô tỳ sao.’’

      Tiêu Hành ''Ừ’’ tiếng, lúc sau liền nữa. Tiêu Hành lời nào, A Hạo tự nhiên cũng dám chủ động cái gì. Chỉ là giờ phút này hai người ngồi trong xe ngựa, biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nhớ tới giấc mộng hoang đường kia.

      A Hạo thầm mắng chính mình biết xấu hổ.


      Trở về phủ Tĩnh Quốc Công, A Hạo thay đổi xiêm y, sau đó liền cầm bánh hoa quế trong nhà mang đến tìm Hạnh Dao.

      Hạnh Dao cười tiếp nhận điểm tâm từ A Hạo, tức khắc cầm lên ăn ngấu nghiến. Nhìn bộ dáng của Hạnh Dao, A Hạo bật cười, vội vàng đổ chén nước, đưa qua, :
      ''Ngươi ăn chậm chút.’’

      Hạnh Dao hướng về phía A Hạo chớp chớp mắt :
      ''Ngươi biết đó thôi, ngươi mấy ngày, Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân lại cãi nhau trận.’’

      Nghe thế A Hạo có chút tò mò, ý bảo Hạnh Dao tiếp. Hạnh Dao :
      ''Cũng hiểu vì sao cãi nhau, bất quá nghe là bởi vì Lục di nương. Kỳ ta cảm thấy, Quốc Công phu nhân cũng rất đáng thương, tuy rằng xuất thân quyền quý nên mọi người đều xem nàng như tổ tông, đại đa số đều sợ nàng. Còn Lục di nương…Lục di nương xưa nay biết làm người, cho nên trong phủ, mặc kệ là chủ tử hay hạ nhân đối với Lục di nương đều khen dứt miệng, cũng khó trách Quốc Công gia xem nàng như bảo bối…’’

      Hạnh Dao lời này, ra có chút hâm mộ.

      A Hạo chuyện.

      Nàng ở phủ Quốc Công ba năm, chuyện của Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân cũng nghe ít. Bất quá dù sao cũng là Đại Hộ Nhân gia, dù có hợp ý nhưng bên ngoài cũng coi nhau như khách, nhưng sao bây giờ lại thành ra như thế. Nàng tiếp xúc nhiều với Quốc Công phu nhân, lại cũng thấy Quốc Công phu nhân đích thị làm cho người ta sợ hãi nhưng đó cũng là trời sinh thôi. Nhưng Lục di nương này, nàng chưa bao giờ tiếp xúc cả.

      Bất quá chỉ có thể nhìn từ xa.

      Quốc Công gia và Lục di nương ở hồ hoa sen câu cá, người luôn luôn uy nghiêm như Quốc Công gia lại lộ ra vẻ ôn nhu hiếm thấy.

      A Hạo lẩm bẩm :
      ''Nhưng mà cũng chỉ là di nương.’’ có nữ nhân nào lại cam tâm tình nguyện làm thiếp cả.

      Hạnh Dao cắn miếng bánh hoa quế trong tay, xùy tiếng, có chút tán đồng:
      ''Di nương sao? Ở trong lòng Quốc Công gia, Lục di nương mới là phu nhân của …’’

      A Hạo vội duỗi tay che miệng Hạnh Dao, vẻ mặt nghiêm túc :
      ''Lời này được bậy.’’

      Hạnh Dao cũng hiểu được lời của mình có chút quá đáng, cười cười lấy tay A Hạo ra, hỏi: ''Được, cái này nữa. Chuyện nhà của người xử lí thế nào rồi?’’

      Người trong phủ đều nghĩ rằng nàng là theo thế từ rời phủ, mà thế tử vốn dĩ thích du sơn ngoạn thủy cũng chẳng có gì lạ. Nhưng chỉ có Hạnh Dao biết A Hạo là trở về nhà.

      A Hạo :
      '' có việc gì.’’

      Hạnh Dao lúc này mới yên tâm :
      ''Ổn rồi, về sau ngươi cũng đừng quản nhưng chuyện như thế nữa, để dành tiền nhiều vào, sớm ngày ra phủ. Nếu ngày sau ta nghèo túng, còn có thể trông cậy vào ngươi.’’

      A Hạo nghe xong cười ha ha.

      A Hạo cùng Hạnh Dao hàn huyên hồi liền đứng dậy về phòng hạ nhân. Bất quá nàng cũng biết phải đối mặt với thế tử như thế nào, ở trong sân quét tới quét lui, lúc đến Ký Đường Hiên, mới phát ở đây có chút ồn ào.

      Nàng thấy Như Ý ra, vội hỏi:
      ''Như Ý , có chuyện gì vậy?’’

      Như Ý thấy A Hạo, vội duỗi tay đem nàng kéo qua bên, thần sắc hoảng loạn hỏi:
      ''Mấy ngày nay ngươi chăm sóc thế tử thế nào vậy? Thế tử sốt cao như vậy mà cũng chú ý, có nha hoàn như người bên cạnh để làm gì?’’

      A Hạo nghe , sửng sốt hồi mới :
      ''Người là…Thế tử phát sốt?’’

      Như Ý gật gật đầu, cảm thấy lần này Quốc Công phu nhân khẳng định bỏ qua cho A Hạo, liền giọng :
      ''Vừa rồi Quốc Công phu nhân tới tìm thế tử, chút liền cảm thấy thế tử bất thường. Quốc Công phu nhân lập tức kêu đại phu, đại phu thế tử bị nhiễm phong hàn vài ngày, nếu thân thể tốt, chỉ sợ sớm ăn được.’’

      A Hạo lúc này mới tự trách mình. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn ở cạnh đệ đệ muội muội, đối với thế tử có chút chú ý nên bị nhiễm phong hàn nàng mới phát . Hôm nay lúc dùng cơm, thế tử ăn ít như vậy chắc là cũng muốn ăn .

      A Hạo vào trong phòng ngủ, Lan thị và Tiêu Ngọc Đề đều ở đó.

      Lan thị thấy A Hạo vào, liền chửi ầm lên:
      ''Bảo ngươi chăm sóc tốt cho thế tử, ngươi coi như gió thoảng qua tai sao?’’

      A Hạo lúc nảy cũng thế gì hơn, chỉ cúi đầu :
      ''Là nô tỳ sơ ý, phu nhân cứ trách phạt.’’

      Ban đầu Lan thị đối với A Hạo còn có vài phần thích, biết nàng dung mạo xinh đẹp nhưng lại có tâm tư gì khác, giữ mình trong sạch nàng tất nhiên là vui mừng. Khi nhi tử chỉ tên muốn A Hạo, nàng nghĩ ngợi liền đáp ứng. Mà nha hoàn trước mắt được sủng nịnh mà đắc ý, nhi tử mới để ý nàng chút liền hiểu được thân phận của mình.

      Lúc này Tiêu Hành nằm ở giường, với A Hạo:
      ''Ta có chút khát, thay ta rót ly trà.’’

      A Hạo gật gật đầu, vội ra ngoài châm trà.

      Lan thị hiểu được đây là nhi tử cố tình che chở nha hoàn, nàng xoay người nhìn Tiêu Hành, mặt đầy phẫn nộ :
      ''Như thế nào? Ngươi quyết tâm che chở cho nàng?’’

      Tiêu Hành bất động thanh sắc, nhanh chậm :
      ''Chuyện của nhi tử, mẫu thân cần biết nhiều quá. Muốn mắng chửi nha hoàn này, thỉnh mẫu thân hãy tôn trọng nhi tử, về sau đừng như vậy nữa.’’ biết mình nên ra mặt che chở nàng, nhưng trải qua những chuyện kia cảm thấy mình trước đây dùng sai cách rồi.

      Muốn che chở người, nên như thế.

      Lan thị tuy rằng tức giận, nhưng cũng biết tính tình của nhi tử, nếu đối xử tốt với nha hoàn kia, nhi tử giận lại ra ngoài ba năm, nàng nên là thế nào đây? Lan thị nén giận, trong lòng càng lo lắng, với Tiêu Hành:
      ''Ngươi uống thuốc nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy ra bên ngoài nữa.’’

      Tiêu Hành thấy mẫu thân nhượng bộ, cũng biết nghe lời :
      ''Nhi tử nghe theo mẫu thân.’’

      Lan thị lúc này mới thoáng nguôi giận, rời khỏi Ký Đường Hiên.

      Tiêu Ngọc Đề theo sau Lan thị, thấy A Hạo bưng trà tới, liền cố tình thả chậm bước chân, dẫn A Hạo qua bên, :
      ''Mẫu thân ta lúc nãy là do quá lo lắng thôi, những lời người ngươi đừng để trong lòng.’’

      Vị Lục nương này rất dễ gần, A Hạo lại nghĩ rằng nàng lại quan tâm mình như thế. Bất quá , vừa rồi Quốc Công phu nhân nàng có để trong lòng. Lại , chuyện này là do nàng thất trách. A Hạo gật gật đầu, :
      ''Cảm ơn Lục nương, nô tỳ biết.’’

      Tiêu Ngọc Đề lúc này mới yên tâm, nàng rất đồng cảm với A Hạo, sợ nhất lúc mẫu thân tức giận, bộ dáng quá dọa người mà. Nàng nghĩ tới chuyện, có lẽ có chút buồn cười, đôi mắt to nhanh như chớp xoay chuyển, giọng với A Hạo:
      ''Ta cho ngươi bí mật---ca ca ta rất sợ đắng. Cho nên, lát nữa hầu hạ ca ca uống thuốc phải chuẩn bị mức hoa quả, bằng huynh ấy nhất định uống.’’

      A Hạo có chút kinh ngạc, cảm thấy người như thế tử mà lại sợ đắng giống tiểu nương, chuyện hiếm gặp.

      A Hạo mặt mày tươi hẳn ra, tiếng:
      ''Cảm ơn Lục nương. Nô tỳ nhớ kỹ.’’

      Nghe Tiêu Ngọc Đề xong, lúc sau A Hạo bưng chén thuốc vào, sẵn tiện chuẩn bị đĩa mức hoa quả . Nàng đặt chén thuốc và mức hoa quả ở cạnh giường, sau đó nghiêng đầu với người giường:
      ''Thế tử, uống thuốc nào.’’

      Tiêu Hành ngồi giường đọc sách, nghe A Hạo , lúc này mới đem sách bỏ xuống.

      Tiêu Hành nhìn thấy bên cạnh chén thuốc đặt mức hoa quả, nhất thời nhăn nhăn mày, hiểu được nhất định là muội muội . Chẳng qua nam nhân đều thích thể , đặc biệt là ở trước mặt nương mình thích, cho nên lúc này thế tử vẻ mặt như thường cầm lấy chén thuốc uống hết.

      Cảm thấy rất sảng khoái.

      A Hạo có chút bất ngờ, cầm lấy chén thuốc thế tử uống sạch , sau đó bưng đĩa mức hoa quả, ngữ khí lấy lòng :
      ''Thế tử ăn viên mức hoa quả .’’

      Vị đắng trong miệng khó có thể chống đỡ, làm cho đầu lưỡi tê dại. Bất quá Tiêu Hành vẫn là chuyện, chỉ ý bảo nàng đem .

      A Hạo hơi hơi rũ lông mi, khóe miệng cong cong, sau đó cầm viên mức hoa quả đưa đến bên miệng thế tử.

      ràng tiểu nương vừa rồi còn nghĩ biện pháp trốn tránh , nhưng lúc này lại đưa bản thân tới cửa. Tiêu Hành hiểu được nàng là bởi vì áy náy, tuy rằng trong lòng có chút thất vọng nhưng cũng buông tha cơ hội này. há miệng thở dốc, cắn mức hoa quả trong tay tiểu nương, sau đó dừng lại chút, lại hướng lên cắn cái.

      Ngón tay bị ngậm lấy, mặt A Hạo bỗng chốc nóng lên.

      Nàng vội rút tay về.

      Lại nghe thế tử sắc nhàn nhạt :
      ''Như thế nào? phải muốn trốn ta sao?’’
      Last edited: 11/7/18

    5. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Gian tình bùng nổ. Ahihi :yoyo60:
      habang27 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :