1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Khổ thân Xán Xán :3 bị biến thành mỹ nhân mặt than T.T
      xukemKuen thích bài này.

    2. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 172:

      Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, thấp giọng : "Thân thể của chàng còn hơi yếu, bây giờ vẫn chưa thể?"

      Phó Dư Sâm nghĩ nghĩ, thấp giọng câu.

      Từ Xán Xán mặt nhất thời nóng rát , rúc vào lòng Phó Dư Sâm, lát sau mới : "Chờ chàng tắm rửa xong ."

      Từ Xán Xán hầu hạ Phó Dư Sâm tắm rửa xong ra, trước dùng khăn lụa lớn giúp Phó Dư Sâm lau tóc dài, thế này mới đẩy Phó Dư Sâm ngồi ở bên giường, bản thân cầm cái lót gấm đặt ở trước giường quỳ xuống.

      Nàng xốc áo tắm Phó Dư Sâm lên, cầm vật sớm bừng bừng phấn chấn đứng thẳng, cẩn thận quan sát phen.

      Phó Dư Sâm nhân sinh tốt, tuy trò này có chút lớn, nhưng so với vật thô đen to mà kiếp trước Từ Xán Xán thấy mạng, làm sạch bóng loáng vẫn đẹp mắt hơn.

      Từ Xán Xán còn tại tỉ mỉ, Phó Dư Sâm có chút nóng nảy, đưa tay ấn đầu Từ Xán Xán. Từ Xán Xán vội giãy khỏi , nhíu mi ôn nhu : "Chàng thể dịu dàng chút sao?"

      Phó Dư Sâm: "..."

      Từ Xán Xán lại làm nũng : "Mỗi lần làm giống như...!"

      Phó Dư Sâm: "..."

      Từ Xán Xán hai câu, thấy Phó Dư Sâm gì nên cúi đầu cố gắng ngậm vào miệng.

      Sau khi ân ái, Từ Xán Xán đứng dậy đẩy ngã Phó Dư Sâm, cưỡi người Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm vẫn nhúc nhích nằm giường, đỡ eo của nàng mặc động tác của nàng, chờ Từ Xán Xán nằm người thở dốc, mới giọng khàn khàn: "Lần này ta đủ dịu dàng chứ?"

      Từ Xán Xán nằm người , nâng đầu thở hồng hộc : "... Thiếp còn sức ... động đậy nỗi nữa... Chàng tới ..."

      Hai hai luồng đầy đặn của nàng dán vào ngực Phó Dư Sâm, làm tâm ý viên mã.

      Phó Dư Sâm lại cố gắng nhịn ấn Từ Xán Xán xuống để rong đuổi dục vọng người nàng, mắt phượng sâu thẳm nhìn nàng, ý tứ là : đây chính là nàng để cho ta tới !

      Từ Xán Xán rầm rì vài tiếng, cọ xát người Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm thế này mới đẩy ngã Từ Xán Xán, thoải mái buông tay chân lên.

      vừa dịu dàng được lúc lại bắt đầu mạnh mẽ ra sức rong ruổi.

      Thân thể Từ Xán Xán được va chạm mất khống chế, đành phải thở hào hển : "Phó... Phó Dư Sâm... ... chút..."

      Phó Dư Sâm nâng hai chân thon dài của nàng lên vai mình, sau đó tay bóp bầu ngực đầy đặn của Từ Xán Xán, tay nắm eo Từ Xán Xán, mạnh mẽ ra vào .

      Mọi chuyện xong xuôi, Từ Xán Xán run run cuộc thành cục. Phó Dư Sâm phát tiết xong cũng rất mệt mỏi, đắp chăn ôm nàng vào ngực, vỗ lên mông Từ Xán Xán vài cái, nghiêng người nằm nhanh chóng ngủ thiếp .

      Từ Xán Xán ngủ lát thức dậy.

      Nhìn thời gian, vừa mới qua giờ mùi, thấy Phó Dư Sâm còn ngủ, nàng tự mình rời giường trước.

      Từ Xán Xán đứng dậy để Chu Nhan và Bích Vân hầu hạ tắm rửa cái, lại bôi chút cao ngọc dung lê trắng, trang sức phen, thế này mới bắt đầu chải đầu thay quần áo váy.

      Chờ hết thảy thỏa đáng, Từ Xán Xán ngồi tháp cẩm uống trà.

      Lúc này đúng vào giờ buổi chiều, Chu Nhan cầm châm tuyến ngồi bên trái tháp thiêu thùa may vá, thêu bạch trù áo tắm hoa hồng cho Từ Xán Xán.

      Mà Bích Vân ngồi dưới hành lang, vừa đóng giày vừa trông coi thị vệ đại môn khách viện thông báo.

      Từ Xán Xán vừa uống xong chén trà mao tiêm, Ngô phu nhân dẫn theo nữ nhi Ngô Bảo đến đây.

      Nghe Bích Vân hồi báo xong, Từ Xán Xán nhân tiện : "Mời vào !"

      Ngô phu nhân và Ngô Bảo theo Bích Vân vào khách viện.

      Tiến vào phòng, mẫu tử Ngô phu nhân liền thấy vương phi ngồi ngay ngắn tháp cẩm, vội quỳ gối hành lễ: "Tham kiến vương phi."

      Từ Xán Xán nhìn các nàng liếc mắt cái, phát Ngô phu nhân mặc Thâm Lam vải bồi đế giầy bạch trù áo kép, Ngô đại nương mặc nhũ đỏ bạc vải bồi đế giầy thiển phấn áo kép, nhìn rất là thanh lịch.

      Ánh mắt nàng đảo quanh vòng mẫu tử Mai thị, lại cười : "Hãy bình thân!"

      Lại : "Mời ngồi !"

      Mẫu tử Mai thị ngồi xuống ghế bành tây sườn.

      Lúc Chu Nhan thượng trà, Mai thị và Ngô Bảo nhìn Từ Xán Xán, này mới nhìn đầu nàng đội tương ngân ngọc bích hoa hồng quan, vải bồi đế giầy khấu cũng là ngọc bích tương thành hoa hồng, người mặc áo kép thiển lam, nguyệt bạch trụ cột cây đào văn xanh ngọc tương biên đoạn đối mặt khâm vải bồi đế giầy và váy lam, nhìn tươi mát thanh nhã, hơi có chút ý nhị điềm đạm đáng .

      Mai thị lại cười : " Hôm nay, vương phi quả nhiên là lịch tao nhã xinh đẹp, thiếp thân nhìn cũng ngây người!"

      Từ Xán Xán mỉm cười, : "Đa tạ khen ngợi, dám nhận!"

      Ngô Bảo thấy mẫu thân nịnh hót Từ Xán Xán, mặt cũng mang vài phần ý cười: "Vương phi so với năm trước gặp mặt gầy ít!" Nàng cố ý nghe được Thanh thân vương cũng ở trong phòng, thế này mới giục mẫu thân tới đây.

      Từ Xán Xán "Ừ" tiếng, cũng tiếp lời nàng chuyện năm trước Kim Minh trì gặp mặt.

      Ngô Bảo thấy Từ Xán Xán chịu tiếp , liền tự thân : "Khi đó vương phi đẹp. Ta thấy vương phi, trong lòng chấn động: đời này sao lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy?"

      Từ Xán Xán nghe ngụ của nàng ý là bản thân tại đẹp, cũng tiếp lời, nhìn Mai thị: "Ngô phu nhân, trong nhà có sữa bò mới ?" Phó Dư Sâm ở trong phòng ngủ, chắc dậy, nàng phải nhanh đuổi mẫu tử Ngô phu nhân .

      Mai thị thấy nữ nhi kỳ cục, cũng có tâm chuyển hướng đề tài, vội hỏi: "Cũng phải là có! Vì sáng sớm mỗi ngày thiếp thân phải uống chén sữa bò, nên trong phủ có nuôi con bò cái, có thể lấy bất cứ lúc nào!"

      Lại : "Vương phi ngài cần bao nhiêu?"

      Từ Xán Xán lại cười : "Ta là dùng để xoa mặt, lọ đủ rồi!"

      Nàng nhìn Chu Nhan: "Chu Nhan, lấy bình ngọc kia tới đây, ngươi theo Ngô phu nhân lấy sữa bò!"

      Chu Nhan quỳ gối làm lễ, đáp "Vâng", lui xuống đến phòng sinh hoạt phía tây, rất nhanh liền cầm bình bạch ngọc tinh xảo ra.

      Mai thị vội đứng dậy : "Vậy thiếp thân đây! Vương phi ngài bữa tối muốn dùng gì?"

      Ngô Bảo cũng theo mẫu thân đứng lên.

      Từ Xán Xán nhìn Chu Nhan liếc mắt cái, Chu Nhan cười lấy cuốn sổ trong túi ra, : "Đây là danh sách đồ ăn hàng ngày của vương gia và vương phi, nô tỳ theo Ngô phu nhân ngài an bài chuyện này !"

      Ngô phu nhân vội hỏi: "Vậy phiền toái Chu Nhan nương !"

      Chu Nhan vừa theo Ngô phu nhân và Ngô Bảo rời , Phó Dư Sâm liền xốc màn phòng ngủ lên ra, đầu mang ngân quan, người mặc thường phục đỏ mỏng, bên hông buộc đai lưng bạch ngọc, bội cho vàng bạc ngư túi, đôi mi thanh tú trơn bóng mắt phượng bích thanh, mặt trắng nõn, nhìn khí sắc rất tốt.

      đến bên người Từ Xán Xán, bưng nửa chén mao tiêm của Từ Xán Xán uống. tỉnh lúc, nghe bên ngoài có nữ khách nên ra.

      Từ Xán Xán tự mình nhận chén trà trong tay , bưng phích nước nóng rót đầy, : "Chàng ngồi xuống chậm rãi uống, thuận tiện bồi thiếp."

      Phó Dư Sâm quan sát nàng liếc mắt cái, : "Ta phải ra ngoài gặp người!" Tin đến Lương Châu truyền ra, các cấp quan Lương Châu đều dâng danh thiếp cầu kiến, vì trấn an quan lại dân chúng Lương Châu, đành phải chọn trong những người đó gặp lần.

      Từ Xán Xán nghe vậy nở nụ cười: "Ừ, chàng gặp khách , nhớ trở về ăn cơm tối!" Nàng nghĩ trong thực đơn đêm nay có mấy món hợp khẩu vị Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm thấy trong phòng có người cúi người nâng mặt nàng hôn lên môi vài cái, thế này mới xoay người ra ngoài.

      Sau khi ra ngoài, Từ Xán Xán ôm khuôn mặt đỏ bừng của mình có chút thẹn thùng.

      Trước kia, tuy trong phòng ngủ Phó Dư Sâm rất nhiệt tình, nhưng khi ra khỏi phòng lập tức thay đổi, lạnh như băng cũng làm hành động thân mật; nhưng từ khi trở về từ cao nguyên Tháp Khắc Khắc, chỉ cần lân cận có người, Phó Dư Sâm thường làm động tác thân mật với nàng.

      Chu Nhan và Ngô phu nhân chọn thực đơn bữa tối ở tại phòng bếp, thế này mới nhận bình sữa bò trở lại.

      Bích Vân dùng nước giặt khăn mặt mỏng của Từ Xán Xán, thấy nàng trở về, vội hỏi: "Trở về khéo, ta vừa vặn giặt khăn mặt lần!"

      Chu Nhan đưa bình ngọc sữa bò cho Bích Vân, còn mình rửa tay, thế này mới vào hầu hạ Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán quay về phòng, nằm tháp.

      Chu Nhan bưng ghế gấm dài, ngồi hầu hạ Từ Xán Xán.

      Nàng rửa mặt cho Từ Xán Xán trước, lại bôi lớp cao mỏng lên sau đó mát xa nhàng.

      Bích Vân bưng bát Thanh Ngọc nho vào, bát Thanh Ngọc đựng hơn nửa bát sữa bò, lụa trắng ngâm trong sữa.

      Chờ Chu Nhan mát xa xong, lại dùng nước trong lau mặt cho Từ Xán Xán, thoa lớp cao lê trắng, Bích Vân thế này mới lấy lụa trắng ra, hơi ép lụa trắng, vắt sữa dư ra, sau đó đắp lên mặt Từ Xán Xán, lại nhàng đè cho bằng, để lụa trắng dính chặt mặt Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán sau giữa trưa ở trong phòng với Phó Dư Sâm trong chốc lát, căn bản ngủ nhiều, lúc này mới bắt đầu ngủ.

      Thấy nàng ngủ, Chu Nhan và Bích Vân cầm lấy châm tuyến thêu thùa.

      Chờ Từ Xán Xán tỉnh lại mặt trời xuống núi.

      Lúc nàng ngủ, Chu Nhan và Bích Vân rửa sạch mặt cho nàng, lại thoa lớp cao ngọc dung lê trắng mỏng, bôi lớp cao hương hồng lên môi nàng, ăn diện chỉnh tề .

      Chu Nhan dẫn theo ba gã sai vặt Hoa, Tảo Diệp và Phó Xuân phòng bếp nội viện Ngô phủ lấy hộp cơm đựng bữa tối, lại bảo Tảo Diệp đến thư phòng thông báo với vương gia, bản thân mang theo Hoa và Phó Xuân cầm hộp cơm đến khách viện, dọn xong bữa tối, thế này mới phòng ngủ mời Từ Xán Xán ra.

      Từ Xán Xán đổi áo kép, chỉ cởi vải bồi đế giầy bên ngoài và váy lam bên trong, thay bộ vải bồi đế giầy màu xanh thêu phong lan và cái váy dài trắng thuần.

      Đứng trước gương bàn trang điểm, nàng luôn cảm thấy tán hoa ngọc bích đầu và quần áo quá nổi bật, liền bảo Bích Vân giúp nàng bỏ tán hoa xuống, sơ đọa kế lại lần nữa, cài cây trâm ngọc bích, lại thay đôi khuyên tai hình giọt nước mưa, rồi cài lên ngọc bích nhật nguyệt tinh, cầm kính soi lại soi.

      Bích Vân nhìn, thấy nàng đẹp lắm rồi, khỏi nở nụ cười: "Vương phi, rất đẹp rồi, cần lại sửa soạn thêm !"

      Từ Xán Xán từ từ : "Ta chỉ cảm thấy mình rất đẹp, thể dời mắt nổi!"

      Lúc này, Chu Nhan dọn cơm tối xong, bước vào bẩm báo Từ Xán Xán, vừa vặn nghe lời nàng, khỏi mỉm cười: "Vương phi, cần soi nữa, ngài là nữ nhân xinh đẹp nhất của Đông Phương đại lục chúng ta!"

      Từ Xán Xán nghe vậy nghiêm túc : " 'Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên', ta cũng dám tự cho mình là người xinh đẹp nhất, tỷ như, tỷ như Đổng quý phi trong cung, chính là mỹ nhân hiếm có, còn có Bạch Liên, nàng cũng rất đẹp!"

      “Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên”: trời còn có trời, người còn có người.

      Chu Nhan và Bích Vân đồng loạt nở nụ cười, Bích Vân : "Đổng quý phi năm nay ba mươi tuổi, cũng quá già ; Bạch Liên xinh đẹp là loại tiểu nương xinh đẹp, đạt tiêu chuẩn —— các nàng làm sao so được với ngài!"

      Từ Xán Xán trong lòng nghĩ: trời ạ, ba mươi tuổi cho là già, tiêu chuẩn này cũng quá hà khắc rồi? !

      Ngoài miệng lại : "Đa tạ hai người các ngươi tuệ nhãn thức châu, cảm thấy đời này ta đẹp nhất, tuy thực chủ quan, nhưng trong lòng ta vẫn đắc ý !"

      “tuệ nhãn thức châu”: con mắt tinh tường, biết nhìn người.

      Nghe nàng như vậy, Chu Nhan và Bích Vân liền cười .

      Phó Dư Sâm rất nhanh trở lại, Thính Vũ, Quan Tuyết theo sau , mỗi người ôm thùng mạ vàng hồng nước sơn tinh xảo, theo vào khách viện.

      Từ Xán Xán nghe trở lại, có tâm cho Phó Dư Sâm nhìn mình ăn diện, liền dẫn theo Chu Nhan ra ngoài đón.

      Phó Dư Sâm hành lang gạch xanh, xa xa liền thấy Từ Xán Xán tươi mát thanh nhã như sáng sớm hoa lan, khỏi cười: Từ Xán Xán gần đây rất chú ý ăn diện, ngày mấy bộ dáng, làm cho có mắt mà kịp nhìn !

      Từ Xán Xán đón Phó Dư Sâm, kéo cánh tay cùng nhau vào phòng, vừa vừa thấp giọng hỏi: "Phó Dư Sâm, hôm nay thiếp đẹp ?"

      Phó Dư Sâm thấy nàng cười kiều ánh chiều tà, giật mình, giọng khàn khàn: "Chờ tối ta lại cho nàng!"

      Chờ phu thê hai người ngồi ở tháp cẩm, Thính Vũ và Quan Tuyết đặt thùng mạ vàng hồng nước sơn ở trong phòng, mở khóa rồi lui xuống, đứng ngoài hành lang đợi mệnh.

      Từ Xán Xán tò mò nhìn về phía Phó Dư Sâm: "Trong này là cái gì?"

      "Lễ vật các quan ở Lương Châu tặng, ta cho Thính Vũ và Quan Tuyết chọn ra vài món, còn lại đều thưởng người khác!"

      Từ Xán Xán liếc cái: "Hừ, tham quan ô lại!"

      Phó Dư Sâm rất vô tội: "Nếu bọn họ đưa mà ta nhận, chẳng phải phụ tâm ý của bọn họ sao?"

      Thấy Từ Xán Xán mắt to vụt sáng nhìn , bên trong có khiển trách, Phó Dư Sâm thế này mới : "Ta chỉ nhận những quan lại có thể làm việc và thuộc hạ của ta đưa. Có năng lực có thể tham còn hơn là có thể tham thể làm và kẻ bất lực liêm khiết ?"

      Từ Xán Xán nghe vậy lâm vào suy nghĩ sâu xa, nhìn về phía Phó Dư Sâm ánh mắt dần dần mang theo sùng bái.

      Phó Dư Sâm được nàng nhìn như vậy, trong lòng đắc ý , mắt phượng sóng mắt như nước liếc Từ Xán Xán cái, : "Nàng sai Chu Nhan và Bích Vân đem mấy thứ này ghi vào sổ !"

      Chu Nhan và Bích Vân tự chuyển hai cái thùng đến phòng sinh hoạt bắt đầu sửa sang lại ghi vào sổ.

      Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán cùng nhau rửa tay, ngồi xuống bên bàn bát tiên, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

      Từ Xán Xán thấy có bánh quẩy, liền cầm cái đưa cho Phó Dư Sâm: "Ăn món chính trước rồi ăn canh!" Phó Dư Sâm rất gầy, ăn nhiều chút, tăng thể trọng.

      Phó Dư Sâm cũng phản đối, nhận bánh quẩy rồi bắt đầu ăn.

      Vợ chồng son dùng cơm tối, hoa canh giữ ở cửa khách viện lại đây bẩm báo, Ngô đại nương tới thăm vương phi.

      Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm im lặng ăn cơm, trong lòng khỏi đoán Ngô đại nương này có phải cố ý hay , vào lúc này, nhất định vương gia ăn cơm trong phòng, đại nương như nàng đến đây tiện cho lắm? !

      Nàng dừng chút, chậm rì rì : "Truyền lời ta, lúc này tiện, chờ rảnh lại mời Ngô đại nương đến!"

      Hoa đáp "Vâng", lui xuống.

      Phó Dư Sâm người này bao che khuyết điểm, thấy Từ Xán Xán rốt cục học được mở miệng cự tuyệt người, khỏi cực kỳ trấn an, buông đũa : "Nàng làm đúng, ta phải thưởng nàng tốt."

      bỏ tay vào túi áo, lấy ra quyển ngân phiếu dày, đặt bàn bát tiên, khuôn mặt tuấn tú rất nghiêm túc, : "Đây là phần thưởng của nàng!"

      Từ Xán Xán tò mò cầm lấy ngân phiếu, phát tất cả đều là ngân phiếu ở ngân hàng tư nhân Long Phúc Tường danh nghĩa của Phó Dư Sâm, đếm đếm, trong lòng lại tính toán, thế này mới : "Có phải hay thiếp..."

      "Nàng bảo Phó Hòe đưa cho ta, ta trả lại gấp đôi!" Phó Dư Sâm , "Cũng thể vì chuyện quốc gia mà để thê tử của ta bỏ tiền ra được?"

      Từ Xán Xán: "..."

      Mắt nàng ngập nước nhìn Phó Dư Sâm, cảm thấy là nam tử hán đại trượng phu, ra tay rộng rãi đầu đội trời chân đạp đất.

      Phó Dư Sâm thích nhất bộ dáng này của Từ Xán Xán, được nàng dùng loại ánh mắt sùng bái nâng lên lâng lâng, lại nghe Từ Xán Xán thêm câu: "Vương gia, đây phải ngài tham ô quân phí chứ?"

      Phó Dư Sâm: "... Đều , ta khinh thường tham ô!"

      Từ Xán Xán mưu thực được, đắc ý nở nụ cười.

      Phó Dư Sâm: "... Càng ngày càng ngoan !"

      Dùng xong cơm tối, Phó Dư Sâm vừa súc miệnh, Thính Vũ hồi báo, bên Tháp Khắc Khắc có cấp báo đưa tới, lập tức đứng dậy dẫn theo Thính Vũ Quan Tuyết ra ngoài.


    3. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 173:

      Đêm khuya, cho dù ở biên giới phía tây, gió xuân cũng như lúc mùa xuân lạnh thấu xương, tuy còn có điểm cảm giác mát, nhưng nhu hòa mềm mại, mang theo mùi thơm hoa đào hoa lê, thấm vào ruột gan.

      Phó Dư Sâm nhìn bề ngoài tuấn tú ngọc thụ lâm phong, nhìn rất cẩn thận, xứng với danh xưng tài tử, kỳ hán tử thô cứng, chưa bao giờ hiểu được phong hoa tuyết nguyệt.

      Lúc này, lại cảm thấy vui vẻ thoải mái, lúc đường cũng nhìn chung quanh phen, định tìm cảnh trí duyên dáng ở Ngô phủ rồi dẫn Từ Xán Xán đến thưởng thức.

      Thính Vũ và Quan Tuyết đốt đèn lồng, người trước người sau soi đường cho Phó Dư Sâm, phía sau theo đội thị vệ võ trang đầy đủ thắt lưng đeo tuyết đao.

      Mới vừa hành lang khách viện, quẹo đến hành lang hướng nam, Phó Dư Sâm liền phát phía trước có bóng dáng chợt lóe dưới ánh trăng, liền nhấc chân đá Thính Vũ phía trước cước.

      Thính Vũ kỳ cũng thấy, thấp giọng : "Trát lụa hoa đỏ thẫm, mặc hồng vải bồi đế giầy, chính là nha hoàn Thúy Doanh bên người Ngô đại nương." Ánh mắt vô cùng tốt, vì an toàn của vương gia và vương phi, lại đặc biệt quen thuộc người dưới của Ngô phủ, bởi vậy chỉ cần nhìn thoáng qua lập tức nhận ra.

      Phó Dư Sâm thấy có người dò xét , tay sớm ngứa, sớm nghĩ đem người đạp chết. Nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng hề động thủ, bỏ mặc nha hoàn Thúy Doanh chạy —— Tuy Ngô Quý Dương là thuộc hạ của , nhưng ở trong phủ Ngô Quý Dương đánh chết người, hình như được thỏa đáng cho lắm.

      Nghĩ đến đây, Phó Dư Sâm thấp giọng phân phó Quan Tuyết: "Quay đầu viết phong thơ, kẹp ở tin báo đưa cho Ngô Quý Dương, đem chuyện này câu!"

      Quan Tuyết đáp "Vâng" .

      Đoàn người tiếp tục về phía trước.

      Ngô Bảo trong ngôi nhà ở hoa viên phía sau nội viện

      Lúc này, nàng ngồi trước cửa sổ ở lầu hai, đắm chìm trong đánh đàn dưới ánh trăng, bàn cây tử đàn ở bên cạnh đặt lư hương bác sơn, đốt hương bách hợp, khói bay lượn lờ, mùi hương nhàng tỏa khắp ngôi nhà .

      Nha hoàn thiếp thân Thúy Trích và Thúy Lưu của Ngô Bảo đứng bên, lẳng lặng lắng nghe .

      Tiếng bước chân lên lầu truyền đến, Thúy Doanh nhanh chóng lên lầu hai, bước chân nhàng, lặng lẽ đến phía sau Ngô Bảo , thấp giọng : "Bẩm nương, nô tỳ hỏi thăm ràng, Thanh thân vương buổi trưa đều ở trong khách viện ra ngoài, sau đó lúc chạng vạng ra trong chốc lát, lại trở về khách viện dùng cơm tối, nô tỳ vừa mới nhìn thấy Thanh thân vương ra !"

      Ngô Bảo tiếng đàn im bặt, lát sau, nàng mới mở miệng hỏi: " Tướng mạo của Thanh thân vương như thế nào?" Tuy rằng muốn lấy nam tử có thân phận cao quý, nhưng là thiếu nữ, Ngô Bảo vẫn muốn nghe chút diện mạo của Thanh thân vương.

      Thúy Doanh nhất thời có chút kích động: "Diện mạo Thanh Thân vương cực kỳ đẹp đẽ, mắt phượng, tiểu bạch kiểm, mặt mày đen, môi hồng... Đúng rồi, ngài có vóc dáng cao gầy!"

      Thúy Trích đứng bên xì tiếng nở nụ cười: "Thúy Doanh, ngươi phải Thanh Thân vương mà là nữ tử xinh đẹp!"

      Thúy Lưu cũng cười .

      Thúy Doanh nhất thời hơi uất ức: " giống nữ tử chút nào, rất đẹp!"

      Ngô Bảo nhất thời rơi vào trầm tư: Thanh Thân vương quả thực xinh đẹp như vậy sao? Ngày mai nhất định phải nghĩ biện pháp gặp lần...

      Phó Dư Sâm xong việc trở về, phát Từ Xán Xán dựa tháp, hướng về chân nến ngọc bích bàn đọc sách.

      qua, ngồi xuống bên cạnh Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán thấy đến, liền bảo Chu Nhan: "Bưng cháo táo đỏ hạnh nhân lên cho vương gia!" Đây là cháo Chu Nhan hầm cho nàng dưỡng nhan, hầm theo phương pháp phụ thân ghi sách , Phó Dư Sâm cũng có thể ăn.

      Phó Dư Sâm nhận bát sứ trắng Chu Nhan dâng lên, dùng thìa bắt đầu ăn. Ăn xong rồi súc miệng, thấy Từ Xán Xán còn đọc sách, thuận miệng hỏi câu: "Đọc sách gì vậy?"

      Từ Xán Xán cảm xúc dâng trào, nghe Phó Dư Sâm hỏi, quay người : "Là tập thơ Đại Thi Nhân của Quách Vân Chi."

      Lại hỏi: "Ai nha, Phó Dư Sâm, Quách Vân Chi sao có thể viết ra thơ hay như vậy? Chàng nghe câu này nhé, 'Du du thiên vũ khoáng, thiết thiết cố hương tình', viết hay!"

      Thấy Từ Xán Xán tôn sùng đối phương, trong lòng Phó Dư Sâm có chút đố kỵ, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Từ Xán Xán liếc mắt cái, : "Quách Vân Chi tính gì, sớm là hoa cúc hôm qua, bây giờ thi nhân tốt nhất là Đinh Quang Dục!"

      Từ Xán Xán: "... Là hoa vàng ngày mai..."

      Phó Dư Sâm xấu hổ đến lỗ tai đều đỏ, mặt nóng rát : "... Ta nhầm!"

      Ánh mắt Từ Xán Xán lấp lánh nhìn , trong lòng đắc ý. Trước mặt nàng, Phó Dư Sâm luôn giống con người hoàn hảo, chọn được tất xấu nào, làm nàng luôn thấp hơn cái đầu, nay Phó Dư Sâm bị nàng tìm được nhược điểm? !

      Nàng buông sách ngồi dậy, bóp Phó Dư Sâm chuẩn bị ngủ, miệng lại cảm thán: "Nha, nho tướng —— , nho soái!"

      nho tướng: vị tướng có phong độ

      Phó Dư Sâm đỏ mặt đứng dậy phòng ngủ, quan tâm Từ Xán Xán .

      Từ Xán Xán người này thần kinh thô, ăn cháo chén táo đỏ hạnh nhân, sau đó tản bộ lát trong sân khách viện, chờ nàng trở lại phòng, thế này mới cảm thấy chuyện đúng —— Lúc Phó Dư Sâm ở phòng luôn luôn dính nàng, sao lúc này thấy bóng dáng.

      Nghĩ nghĩ, nàng phòng ngủ.

      án thư trước cửa sổ ở phòng ngủ đặt đèn hình cành ngân thanh đồng, tất cả nến đều được đốt lên , Phó Dư Sâm ngồi ở sau án thư, đưa lưng về phía nàng cúi đầu biết nhìn cái gì, nhìn thân hình tựa hồ rất là đơn.

      Thấy tình trạng này, trái tim Từ Xán Xán nhất thời co rút, rất khó chịu, trong lòng khỏi vạn phần áy náy, liền tới ôm Phó Dư Sâm từ phía sau: "Phó Dư Sâm, thiếp chỉ giỡn với chàng thôi, nên tức giận, tha cho thiếp !"

      Phó Dư Sâm nhanh chóng đóng sách lại, lưng thẳng, câu cũng .

      Từ Xán Xán nghĩ còn tức giận, liền dán mặt mình lên mặt Phó Dư Sâm, vừa cọ cọ, vừa ôn nhu : "Đều là thiếp sai, về sau bao giờ đùa chàng nữa ..."

      Vì nãy giờ Phó Dư Sâm gì, nàng vừa ôm , vừa chuyện, lại giúp Phó Dư Sâm mát xa bả vai.

      Phó Dư Sâm xem Lương Khánh Hạ vì nhận lỗi 《 Thái Hòa đế ngày thường sinh hoạt 》, nghiên cứu nguyên nhân thất bại năm đó của Thái Hòa đế "Quán đinh nhập mẫu", để mình dẫm vào vết xe đổ của Thái Hòa đế , thình lình Từ Xán Xán vào xin lỗi thêm mát xa, trong lòng vô cùng sảng khoái, lại cố ý làm ra bộ dáng vẫn tức giận.

      Làm nữ nhi danh y, Từ Xán Xán thường giúp phụ mẫu mát xa, cho nên đối với mát xa hơi tâm đắc , ấn cho Phó Dư Sâm rất thoải mái.

      Phó Dư Sâm thấp giọng : "Lại ấn đầu !"

      Từ Xán Xán biết nghe lời, bắt đầu mát xa đầu cho Phó Dư Sâm.

      đêm chuyện.

      Ngày hôm sau, dùng xong điểm tâm Phó Dư Sâm ra ngoài .

      Từ Xán Xán mới vừa ngồi xuống tháp, Chu Nhan lập tức nhắc nhở nàng: "Vương phi, ngài nhìn xem hôm qua đăng ký lễ vật?"

      Nhờ nàng nhắc nhở, Từ Xán Xán thế này mới nghĩ tới, nhân tiện : "Lấy tờ danh sách đăng ký đến ta xem!"

      Chu Nhan phòng sinh hoạt, rất nhanh đem sổ sách ra, lật đến ghi lại hôm qua, dùng hai tay dâng lên cho Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán thanh thản ngồi tháp, tùy ý bắt đầu xem.

      Bên trong ghi lại là " hộc dạ minh châu " " Quan bạch ngọc" và " hộp trân châu", vì Phó Dư Sâm cho nàng những thứ này như vậy ít, nên Từ Xán Xán cũng ngạc nhiên. Nhưng khi nàng xem đến "quặng ngọc Lương Châu diệp lặc huyện tây, Thanh Ngọc, ngọc xanh trắng, ngọc đường xanh trắng, tám trăm hai mươi người bỏ bê công việc, quản mười người", lúc này ngồi dậy, kiềm chế nội tâm kinh ngạc, : " Quặng ngọc này cũng có thể tặng người?"

      Chu Nhan mỉm cười giải thích: "Đương nhiên có thể, người đưa ngọc quặng là người của vương phủ chúng ta, nhưng chỉ là người hầu trước kia của Quốc Công Gia thôi, khế ước bán mình của ở trong tay vương gia, tài sản của còn phải của vương gia sao ? Đưa tòa quặng ngọc tính cái gì!"

      Từ Xán Xán "Nha" tiếng hiểu ra.

      Chu Nhan lại : "Vương phi, phía dưới còn có quặng bạc đó, ngài cần quá kinh ngạc đâu!"

      Từ Xán Xán: "..." ra ta là tiểu phú bà!

      Chu Nhan đánh giá bốn phía, thấy Bích Vân canh giữ bên ngoài, trong phòng có ai khác, mỉm cười nhìn Từ Xán Xán bổ sung : " tại, ngài là Thân vương phi, có mấy thứ này còn kinh ngạc sao; chờ ngài theo vương gia làm chủ nghiệp, thống nhất đất nước, làm hoàng hậu nương nương của Đại Lương chúng ta. Đến lúc đó, chẳng phải ngài bị lóa mắt sao?"

      Từ Xán Xán thở dài hơi: "Ta đúng là nhà quê!"

      Chu Nhan cười : "Ngài cần lo lắng, tại ngoại trừ nhóm nương nương trong cung, toàn bộ phu nhân ở Đại Lương đều phải quỳ lạy ngài. đến nhóm nương nương trong cung , ngoại trừ Đổng quý phi, ai mà nịnh bợ ngài chứ? Cho dù Đổng quý phi, tương lai cũng phải nịnh bợ ngài!"

      Từ Xán Xán: "..." Chu Nhan giúp nàng mở ra cánh cửa sổ!

      Đúng lúc này, Bích Vân bước vào bẩm báo : "Vương phi, Hoa đến truyền lời, Phó Quế và Tứ Đống thúc đưa Đổng ma ma, Trần ma ma, Hạt Y, Hôi Tuệ, Bạch Liên và Chu Tước các nàng đến đây !"

      Từ Xán Xán nghe vậy rất vui vẻ, lại cười : "Các nàng người ở Biện Kinh, người ở Lạc Dương, sao lại đến đây hết vậy?"

      Bích Vân giải thích: "Phó Quế đưa Đổng ma ma, Trần ma ma và Hôi Tuệ các nàng Lạc Dương tìm ngài hầu hạ, đúng lúc cùng Tứ Đống thúc dẫn theo Chu Tước và Bạch Liên các nàng đến đây !"

      Từ Xán Xán gật đầu: "Dẫn các nàng vào !"

      Sau khi Bích Vân ra ngoài, Chu Nhan ở bên cười : "Vương phi, các nàng đến đây cũng tốt, ngài là vương phi cao quý, phô trương đủ làm sao được!"

      Từ Xán Xán khẽ gật đầu, : "Ngươi lát nữa thấy Ngô phu nhân, đem các nàng sắp xếp lại!"

      Chu Nhan vội quỳ gối đáp "Vâng" .

      lâu sau, Bích Vân dẫn Đổng ma ma các nàng vào .

      Đổng ma ma và Trần ma ma trước, vào phòng liền quỳ xuống: "Lão nô tham kiến vương phi, thỉnh an vương phi!"

      Từ Xán Xán nhìn thấy các nàng, trong lòng cũng vui mừng, ngay: "Mau mau đứng lên, Chu Nhan ban ngồi cho hai vị ma ma!"

      Đổng ma ma và Trần ma ma vẫn đứng mà ngồi xuống, đều ngơ ngác nhìn Từ Xán Xán.

      Trần ma ma ăn vụng về, đau lòng nhìn Từ Xán Xán; Đổng ma ma miệng mồm lanh lợi, lập tức : "Vương phi của ta, ngài sao lại gầy như vậy ? Đều tại lão nô, kiên trì theo ngài..."

      xong liền lấy khăn lau nước mắt.

      Trần ma ma cẩn thận nhìn Từ Xán Xán, nghe vậy : "Đổng tỷ tỷ ngươi sai rồi, mặc dù vương phi gầy, giống với phong thái yểu điệu lúc xưa nhưng cũng rất ưa nhìn —— chỉ cần bồi bổ lại là được!"

      Đổng ma ma thấy Trần ma ma phá đám, chuẩn bị ngăn chặn miệng thối của bà ta. Từ Xán Xán thấy thế vội chuyển đề tài : "Các ngươi đường thế nào?"

      Trần ma ma nhìn thoáng qua Đổng ma ma, ý bảo bà trả lời.

      Đổng ma ma thế này mới bắt đầu kể lại chuyện đường.

      Chờ mọi việc yên ổn là giờ tỵ .

      Đổng ma ma và Trần ma ma đến phân công nhiệm vụ của nha hoàn, hai người làm việc của mình, bắt đầu quản lý các vụ khách viện, mà Chu Nhan và Bích Vân cuối cùng cũng có thể nghỉ hơi, chuyên tâm hầu hạ Từ Xán Xán .

      Từ Thuận Hòa đến gặp nữ nhi.

      Từ Xán Xán có việc muốn hỏi ông, cho người hầu hạ trong phòng lui, giọng hỏi: "Cha, bây giờ con có thể có thai hay ?" Nàng nhớ lần trước sẩy thai, Phong viện phán Thái Y viện nàng dùng dược vật, trong năm thể mang thai.

      Từ Thuận Hòa trừng hai mắt: "Sao lại thể có thai!"

      "Cha, giọng chút!" Từ Xán Xán tùy tay cầm quyển sách gõ đầu phụ thân cái, , "Con phải dùng thuốc tê kia sao!"

      Từ Thuận Hòa bấm đốt ngón tay tính thời gian, rơi vào trầm tư.


    4. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 174.1:

      Ngô phu nhân nhìn chằm chằm Ngô Bảo , trầm giọng : " nhà chúng ta đều là nô tài của vương gia, vương gia muốn chúng ta canh ba chết, chúng ta sống quá canh năm. Phụ thân ngươi từng vương gia cực kỳ sủng ái vương phi, hơn nữa vô cùng bao che khuyết điểm. Con xưa nay hiểu chuyện, lời như vậy sau này được nữa, miễn cho tai vách mạch rừng!"

      Ngô Bảo nháy mắt biến đổi vẻ mặt, ôn nhu cười : "Mẫu thân, nữ nhi phải chỉ oán giận hai câu thôi sao, ngươi xem ngươi bao nhiêu câu!"

      Nàng mỉm cười sang chuyện khác: "Mẫu thân, vương gia có thị thiếp ?"

      Ngô phu nhân thở dài : "Có, đương nhiên có, nghe cha con , ở hậu viện vương gia thiếp thị luyến đồng chừng mấy chục người."

      Bà hoài nghi nhìn nữ nhi, "Nay vương phi được sủng ái, những người đó ngay cả Thân vương phủ đều vào được, tại đều ở trong Quốc Công phủ!"

      Ngô Bảo mỉm cười sang chuyện khác: "Mẫu thân phụ trách thức ăn ở phòng bếp của vương gia và vương phi sao?" Trong lòng nàng lại suy nghĩ: ngay cả nữ nhi nhà nghèo như Từ Xán Xán cũng so được, những thiếp thị này đúng là vô tích ; nếu đổi lại là ta, nhất định để Từ Xán Xán ép tới ngay cả Vương phủ cũng vào được!

      Lúc này, Ngô phu nhân trầm ngâm chút, : "Đúng vậy!" Ngô Bảo mỉm cười đứng dậy đấm lưng cho mẫu thân, vừa đấm vừa : "Mẫu thân vất vả rồi !"

      Ngô phu nhân thở dài : " Chúng ta muốn nịnh bợ vương gia và vương phi còn được, chỉ mong có thể hầu hạ chu đáo, phụ thân con trở về cũng oán giận."

      Ngô Bảo rũ mắt xuống : "Chỉ cần hầu hạ vương gia vừa lòng là được!"

      Ngô phu nhân lại : "Chúng ta còn phải thỉnh an vương phi, phái người lặng lẽ nhìn, thấy Từ tiên sinh ra , chúng ta lập tức đến!"

      Từ Xán Xán thấy phụ thân rơi vào trầm tư đứng dậy rót cho ông chén trà, sau đó ngồi bên cạnh chờ ông.

      lát sau, cuối cùng Từ Thuận Hòa cũng tính ra , ngẩng đầu nhìn Từ Xán Xán, : "Tốt nhất nên thêm hai tháng rồi tính đến chuyện này!"

      Thấy nữ nhi nghi ngờ, Từ Thuận Hòa nghĩ chút, giải thích : "Thứ nhất, thân thể của con cần được bồi dưỡng lại. Thứ hai, hiền tế bây giờ uống thuốc, chuyện này từ từ rồi tính."

      Từ Xán Xán hiểu ra, ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi!"

      Nàng lại cười kiều rót cho Từ Thuận Hòa thêm chén trà: "Phụ thân, mời uống trà, là mao tiêm ngươi nhất!"

      Từ Thuận Hòa thấy nữ nhi nhu thuận đáng , khuôn mặt khỏi mỉm cười, bưng chén trà lên uống, nghĩ rằng: bệnh của hiền tế phải điều trị cho tốt , Xán Xán vẫn nên có con cái bên người, địa vị mới có thể củng cố thêm, nếu lần có nhi tử luôn tốt...

      Sau khi tiễn phụ thân, Từ Xán Xán bưng chén trà xanh ngồi tháp cẩm tháp suy nghĩ. Bởi vì Phong viện phán Thái Y viện dặn dò, nên chuyện phòng the của nàng và Phó Dư Sâm mỗi lần đều tránh thai, nhưng bây giờ nghĩ lại, vì lo lắng cho Phó Dư Sâm, cũng nên có đứa , hơn nữa tốt nhất vẫn là nhi tử...

      Từ Xán Xán nháy mắt cảm thấy trọng trách người mình càng thêm nặng nề.

      Lúc Bích Vân vào báo Ngô phu nhân và Ngô đại nương tới, trong lòng Từ Xán Xán cảm thấy phiền, vốn dĩ muốn gặp, nhưng nghĩ đến Ngô Quý Dương là hãn tướng thủ hạ của Phó Dư Sâm nên cho mặt mũi, nhân tiện : "Mời vào !"

      Chu Nhan cùng Bạch Liên và Chu Tước đứng bên, thấy thế nhân tiện : "Vương phi, các nàng chỉ là thê tử và nữ nhi của thuộc hạ dưới trướng vương gia, ngài cao hứng gặp mặt, nếu câu nào đụng chạm ngài, ngài cứ mặc kệ họ; ngài cao hứng gặp, các nàng càng phải nịnh bợ ngài !"

      Từ Xán Xán khẽ gật đầu, cười nhìn Chu Nhan liếc mắt cái: "Ta biết rồi. Ngươi cần lo lắng ."

      Chu Nhan kính cẩn khiêm tốn vài câu.

      Ngô phu nhân và Ngô Bảo theo Bích Vân vào khách viện.

      Bước vào phòng, Ngô phu nhân cùng Ngô Bảo hành lễ với Từ Xán Xán: "Tham kiến vương phi!"

      Từ Xán Xán lại cười : "Hãy bình thân!"

      Ngô phu nhân và Ngô Bảo ngồi ghế phía tây.

      Ngô Bảo thế này mới phát trong phòng có thêm hai ma ma lớn tuổi và hai nha hoàn dung mạo xinh đẹp, lập tức mỉm cười nhìn vòng, : "Vương phi có phúc, nha hoàn hầu hạ bên người ai cũng xinh đẹp, tướng mạo hơn người!"

      Từ Xán Xán cười : "Ta xưa nay thích đồ vật đẹp, người cũng giống nhau, thích người hầu hạ bên người cũng xinh đẹp."

      Ngô Bảo lại : "Vâng, xem ra vương phi rất hiền từ, vương gia có phúc!"

      Tươi cười mặt Từ Xán Xán đổi, bưng trà uống hớp, buông chén trà, nhìn Bạch Liên và Chu Tước đứng bên cạnh cái, chậm rãi : "Ta rất hiền từ. Nếu vương gia nhìn trúng người nào, mọi thứ ta đều theo !" Ngô Bảo này có ý tứ gì? Nàng xếp bên người vài nha hoàn xinh đẹp là muốn lưu lại cho vương gia sao? ràng đây là châm ngòi ly gián!

      Thấy Bạch Liên và Chu Tước đỏ mặt cúi đầu, ánh mắt Ngô Bảo cũng sáng lấp lánh, Từ Xán Xán tiếp câu: "Chẳng qua ánh mắt vương gia rất cao, người bình thường lọt vào mắt !"

      Bạch Liên và Chu Tước mặt lập tức trắng bệch, Ngô Bảo nhìn như cười mà cười, ra trong lòng vừa thẹn vừa giận.

      Ngô phu nhân cảm thấy khí có chút kỳ quái, vội sang chuyện khác: "Vương phi, thiếp thân có chút hương lê nên đưa tới cho ngài!"

      Từ Xán Xán nhìn Ngô Bảo liếc mắt cái, sau đó nhìn về phía Ngô phu nhân, : "Đa tạ ngươi ."

      Dứt lời, nàng mang chén trà lên, dùng nắp nhàng gạt, lấy đó làm ý muốn tiễn khách. Ngô Bảo muốn làm nàng ấm ức, vậy nàng làm cho Ngô Bảo tự biết thân phận của mình.

      Ngô phu nhân thấy thế, vội liếc mắt ra hiệu cho nàng ta, cười làm lành đứng dậy : "Thiếp thân quấy rầy vương phi nữa !"

      Từ Xán Xán mỉm cười lời nào.

      Ngô phu nhân kính cẩn dẫn theo Ngô Bảo lui xuống.

      Chờ hai mẫu tử Ngô phu nhân rời khỏi, Từ Xán Xán mới mở miệng bố trí : "Đổi toàn bộ người trong phòng bếp nội viện Ngô phủ thành người của chúng ta, từ hôm nay trở Hàn Thủy phái thị vệ chọn mua nguyên liệu nấu ăn, đầu bếp trong quân của vương gia phụ trách thức ăn của vương gia và ta, toàn bộ phòng bếp do Trần ma ma phụ trách!" Phòng bếp là nơi bị người dễ dàng ra tay nhất, vẫn nên phòng bị trước!

      Chu Nhan quỳ gối hành lễ, : "Nô tỳ bây giờ báo cho Thủy Đội trưởng và Thính Vũ, bảo bọn họ an bài!"

      Trần ma ma cũng hành lễ : "Lão nô phòng bếp nhìn xem!"

      Từ Xán Xán lại cười : "Làm phiền Trần ma ma !" Trần ma ma cẩn thận hơn Đổng ma ma, Trần ma ma quản phòng bếp càng thích hợp.

      Đổng ma ma đứng bên, trông mong nhìn Từ Xán Xán, lại dám gì.

      Từ Xán Xán nhìn bà ta : "Về sau khách viện ta và vương gia ở giao cho Đổng ma ma !"

      Đổng ma ma mừng rỡ, hai mắt tỏa sáng, vội hành lễ : "Tạ vương phi tín nhiệm, lão nô nhất định cố gắng làm hết sức, xin vương phi yên tâm!"

      Chờ sắp xếp xong mọi thứ, Từ Xán Xán ngại nhiều người phiền, đứng dậy: "Bạch Liên, ngươi xem Bích Vân dạy Hạt Y thông báo khách đến thăm có , nếu xong bảo Bích Vân đến đây gặp ta!"

      Bạch Liên vừa rồi náo loạn đỏ mặt, hoảng sợ, thấy vương phi còn dùng nàng, lúc này vui mừng đáp rồi lui xuống.

      Từ Xán Xán chậm rãi xoay người, : "Các ngươi lui hết , để Chu Tước ở đây với ta."

      Mọi người lui xuống, ở bên ngoài hành lang chờ dặn dò.

      Từ Xán Xán lười biếng nhấc chân mang giầy thêu hồng.

      Chu Tước vội vàng bước lên quỳ xuống, cẩn thận giúp Từ Xán Xán cởi giày thêu, lại hỏi câu: "Vương phi, có muốn xoa bóp chút hay ?"

      Từ Xán Xán "Ừ" tiếng, xem như trả lời. Vừa rồi, khi Ngô Bảo câu ly gián, Chu Tước và Bạch Liên đều đỏ mặt , giống như bộ dáng động tâm. Từ Xán Xán muốn các nàng nhận vị trí của mình, nên vọng tưởng, để tương lai ngã quá nặng.

      Chu Tước ngồi bên hông chân đạp của thấp, đặt chân Từ Xán Xán lên đùi bắt đầu xoa bóp.

      Chân Từ Xán Xán khéo léo phì bạch đáng , cho dù cách lớp tất lụa trắng mỏng manh, cũng có thể cảm nhận được loại mềm mại ôn nhuận này.

      Chu Tước lực đạo vừa phải, chút vọng tưởng trong lòng chậm rãi phai nhạt: bản thân chỉ là nha hoàn bóp chân cho vương phi, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Tất cả mặc cho vương phi an bài là tốt rồi!

      Từ Xán Xán dựa vào gối hồng thêu phong lan mới đổi, nghĩ đến mình làm Ngô Bảo thoải mái, trong lòng rất đắc ý .

      Lúc Phó Dư Sâm trở về, thấy chính là ánh mắt Từ Xán Xán tỏa sáng như có điều suy nghĩ. nhìn Từ Xán Xán liếc mắt cái, phòng ngủ.

      Từ Xán Xán lập tức hiểu ra, : "Chu Tước, ngươi lui xuống trước !"

      Lại : "Bảo Bích Vân bưng thuốc của vương gia lên!"

      Vì vương gia ngay tại phòng ngủ cách vách, đầu Chu Tước cũng dám nâng, đứng dậy vội vàng lên tiếng, lui xuống.

      Phó Dư Sâm đầy bụng tâm , cũng chú ý tới nha hoàn ấn chân cho Từ Xán Xán là ai, trở lại phòng ngủ rửa tay rồi thay bộ áo bào trắng ở nhà, thế này mới thấy nàng ta rời , lúc này mới ra, ngồi sát bên cạnh Từ Xán Xán ở tháp cẩm.

      ngồi xuống liền thấp giọng hỏi Từ Xán Xán: "Nhạc phụ đại nhân như thế nào ?"

      Từ Xán Xán liếc cái: "Phụ thân , chàng tại uống thuốc, chờ hai tháng sau rồi tiếp!"

      Phó Dư Sâm nghe vậy mừng rỡ, vươn tay ôm eo Từ Xán Xán, sợ run trong chốc lát mới : "Ta chỉ muốn Phó thị có hậu."

      Từ Xán Xán thấy điềm xấu, dùng ngón tay chọt lên mặt Phó Dư Sâm cái : "Thiếp cái gì cũng hiểu, bị người khác bắt nạt, chàng nên sống lâu trăm tuổi bảo vệ thiếp!"

      Phó Dư Sâm thấy nàng sóng mắt lưu chuyển quyến rũ hơn người, trong lòng rung động, bỗng ôm chặt eo Từ Xán Xán: "Chúng ta tương lai nhất định có nhi tử !"

      Từ Xán Xán dựa vào lòng , thấp giọng : "Nhi tử sao có thể so được với trượng phu? Chàng nhất định phải sống lâu lâu bảo vệ thiếp! Nếu chàng là... Thiếp cũng theo chàng!", Từ Xán Xán nghĩ như vậy. Phó Dư Sâm, chảy nhập vào máu thịt của nàng, Phó Dư Sâm thành bộ phận quan trọng nhất trong sinh mệnh của nàng.

      Phó Dư Sâm chỉ cảm thấy rung động đến tâm can, sợ run trong chốc lát mới : "Ta cố gắng sống lâu chút, cho dù tương lai ... Ta cũng dẫn nàng theo!"

      Nghe lời , Từ Xán Xán cũng sợ nổi da gà, ngược lại trong lòng vô cùng ngọt ngào, nàng "Ừ" tiếng, dán mặt lên ngực Phó Dư Sâm, lắng nghe tiếng tim đập .

    5. xukem

      xukem Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      109
      Ta chỉ mog hôm nào cũg có chương mà đọc
      Kuen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :